1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. maixuan

      maixuan New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      20
      giao trứng cho ác rồi, biết Ny Ny lên đến kinh thành có từ cáo nhỏ biến ra hồ ly

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10

      “Có nghe gì chưa, tối hôm qua nha môn bị trộm, Quan Ấn của Huyện thái gia cũng mất.”

      “Có ? Tên trộm nào lại to gan dám trộm đồ của Huyện thái gia vậy.”

      “Dĩ nhiên là . Con cả của em vợ của chú họ của bạn của con trai của dì ta là huynh đệ kết bái với người hầu ở nha môn, tin tức này hoàn toàn chính xác.”

      sao! Tên trộm này nhất định ăn gan hùm mật báo rồi.”

      “Đây là chuyện đáng sợ nhất, nghe trước đó có nha môn nhiều huyện bị trộm, kẻ trộm trừ trộm Quan Ấn ra chẳng lấy gì nữa. Ta cho rằng nhất định là cùng tên trộm làm.”

      “Ấy da, chuyện này có thể lớn lắm.”

      “Đương nhiên lớn. Nghe triều đình bắt đầu để ý chuyện này, phái bộ đầu đệ nhất thiên hạ Trương Viễn ra tay bắt trộm.”

      “Trương bộ đầu ra tay tên trộm kia chết chắc.”

      “Cái này chưa chắc. Nghe đây là tên trộm tuyệt thế trăm năm khó gặp, lúc này Trương bộ đầu sợ rằng phải phí chút công sức rồi.”

      “Chậc chậc, dạo này, làm trộm mà cũng kiêu ngạo .”

      Hai người lớn tiếng như thế, Phượng Triêu Hoa ngồi ở bàn bên cạnh muốn nghe được cũng khó. Nghe Trương Viễn ra tay, khỏi, nghĩ tới nghề cũ năm xưa.

      suy nghĩ, chợt khóe mắt thoáng thấy bóng người rất giống Trương Viễn vào khách sạn. Nhìn lại lần thứ hai, Phượng Triêu Hoa xác định người đó chính là Trương Viễn. Bốn mắt nhìn nhau, mà cũng thấy được nàng.

      Trương Viễn ngờ qua năm năm gặp được cố nhân ở trấn này, kinh ngạc lúc lâu mới phản ứng lại, chỉ thoáng sững sờ chốc lát rồi nhanh chóng tới trước bàn Phượng Triêu Hoa. dùng chuôi kiếm đè lên cổ nàng, lạnh nóng , “Ngươi lại dám lộ diện.”

      Phượng Triêu Hoa hơi nhíu mày, giơ tay lên đẩy kiếm ra, lạnh nhạt , “Lâu rồi gặp, Trương huynh quá nhiệt tình rồi đấy.”

      Trương Viễn mặt lạnh, : “Mặc dù Hoàng thượng miễn tội cho Phượng Liêm nhưng tội cướp pháp trường của Thất thiếu Nam Lăng các ngươi vẫn còn.”

      Phượng Triêu Hoa hơi nhướn mày, đột nhiên khẽ cười tiếng, vừa thong thả ung dung cầm bầu rượu lên rót rượu cho mình, vừa : “Ta nghe Hoàng thượng sửa lại án xử sai cho Phượng Liêm chứ đâu phải đặc xá. Hơn nữa, tân hoàng lên ngôi đại xá thiên hạ, chuyện này hình như cũng nằm trong hàng ngũ đặc xá. Trương đại nhân sao ngồi xuống uống chén, nụ cười xóa hết thù hận, quên những chuyện kia .”

      Trương Viễn làm Tổng Bộ Đầu Lục Phiến Môn từ trước đến giờ cương trực công chính, vốn canh cánh trong lòng chuyện đặc xá, lúc này bị nàng nhắc tới, càng thêm giận. Cộng cả ân oán cá nhân với nàng, khiến kiếm tay lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

      Khóe miệng Phượng Triêu Hoa khẽ nhếch, bưng ly rượu lên hớp ngụm, khen, “Kiếm tốt.”

      Trương Viễn vốn tưởng nàng định “rượu ngon” cho nên khi chữ “kiếm” lọt vào tai có chút kinh sợ, sau đó là lúng túng khi bị người ta nhìn thấu tâm tư.

      “Tên trộm này sớm cao chạy xa bay rồi, ngươi tới đây cũng vô dụng. Muốn bắt trộm phải phân tích xem giữa các huyện nha bị trộm có liên hệ gì , từ đó suy đoán ra mục tiêu kế tiếp của , sau đó ôm cây đợi thỏ.” Phượng Triêu Hoa hào phóng tặng chút ân tình, tự nguyện đưa ra chút đầu mối.

      Biết nàng có lý, Trương Viễn vẫn mất tự nhiên hừ lạnh tiếng, tới bàn bên cạnh ngồi xuống.

      Phượng Triêu Hoa cười cười, ra dấu tay với tiểu nhị, : “Cho vị công tử này bình rượu ngon, ta mời khách.”

      “Hoàng thượng mặc dù miễn tội của ngươi, thế nhưng có nghĩa là ta bỏ qua cho ngươi.” Trương Viễn lạnh lẽo tỏ lập trường.

      Phượng Triêu Hoa khẽ cười tiếng, chậm rãi lắc đầu, : “ ngươi thắng ta, đánh ngươi cũng chưa chắc đánh thắng được ta, cần gì mua dây buộc mình? Chuyện Quan Ấn mất trộm lần này, ta mặc kệ là được. đúng, ta về sau bao giờ giành công với ngươi nữa.”

      Trương Viễn cảm thấy bị vũ nhục, vẻ mặt thay đổi càng thêm trầm, “Nếu như ngươi có bản lãnh cứ việc giành!”

      Phượng Triêu Hoa hếch mày, : “Chẳng lẽ ngươi thấy được rằng ta muốn giải hòa cùng ngươi sao? Người ta thường : oan gia nên cởi nên buộc. Ngươi cần gì phải cố chấp như thế?” cố chấp là nể mặt lắm rồi, ràng là tên đầu gỗ chịu thông có.

      Trương Viễn trầm mặc .

      Phượng Triêu Hoa cũng lười nhiều, dù sao, về sau nàng cùng trở thành quân thần cũng bao giờ gặp mặt nữa, có thù hay cũng thế.

      Bỏ lại đĩnh bạc, Phượng Triêu Hoa rời khỏi khách sạn.

      Phượng Triêu Hoa chân trước vừa mới Trương Viễn chân sau ra ngoài. Dĩ nhiên, theo nàng, mà là tới nha môn.

      Sau khi rời khỏi huyện , Phượng Triêu Hoa liền vội vàng chạy tới huyện kế tiếp, bởi vì nàng hẹn gặp với Tô Tứ ở đó. Nhưng vừa ra tới vùng hoang dã ngoài trấn nàng cảm thấy khí bên cạnh bình thường, gió thổi thảo lay, rất quỷ dị.

      Phượng Triêu Hoa lập tức đề cao cảnh giác, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, khẽ kéo dây cương ghìm ngựa chậm lại. Dần dần, ngựa ngừng lại.

      Phượng Triêu Hoa biết bên cạnh mình lúc nào cũng có Hộ Long Sĩ theo bảo vệ, cho nên cũng lo lắng bị phục kích. Cái nàng lo lắng chính là những người này chỉ nhằm vào nàng hay là nhằm vào nàng cùng Ny Ny. Nàng phải biết tồn tại của Ny Ny bị lộ hay chưa, để có bước tính toán tiếp theo.

      Yên lặng theo dõi biến hóa lúc lâu, Phượng Triêu Hoa cao giọng , “ đến rồi ra mặt , trốn trốn tránh tránh lãng phí thời gian của mọi người.”

      Vừa dứt lời, cỏ bốn phía bắt đầu lay động, chỉ chớp măt sau có mười mấy người mặc đồ đen che mặt hùng hổ thân.

      Phượng Triêu Hoa bình tĩnh ngồi lưng ngựa, mắt nhìn xuống người tới, nhàn nhạt , “Ta xuất phát được hai ngày các ngươi mới động thủ, xem ra công tác chuẩn bị rất kĩ càng.”

      Người áo đen dẫn đầu kêu lên, “Hãy bớt sàm ngôn , để mạng lại!” Vừa vừa rút kiếm tấn công Phượng Triêu Hoa.

      Phượng Triêu Hoa cười lạnh tiếng, : “Hay cho kẻ sợ chết, bản công tử hôm nay dùng ngươi luyện tay chút. Năm năm dùng biết Thấu Cốt Châm có rỉ sắt hay .” Lời còn chưa dứt tám tấm Thấu Cốt Châm xuất ở giữa các ngón tay, hai tay khoanh trước ngực, mắt sáng như đuốc, khí thế hừng hực.

      giây sau, tám tấm Thấu Cốt Châm ngưng tụ mười thành nội lực đồng loạt bắn ra, bay về phía người áo đen, sắc bén gì cản nổi.

      Người áo đen kịp tránh né, tám tấm Thấu Cốt Châm găm thẳng từ mi tâm đến hai chân , tám huyệt vị trí mạng đều bị ghim châm.

      Nhàn Hoa Lạc Địa bách phát bách trúng, quả nhiên danh bất hư truyền.

      Giây phút người đó ngã gục xuống đất, dường như trời long đất lở, những tên áo đen khác sợ hãi rối rít lui về phía sau, tay cầm kiếm run lẩy bẩy.

      “Xem ra còn chưa có rỉ.” Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt , ánh mắt lướt qua đám người áo đen còn lại, mang theo sát khí dày đặc, , “Ta thích giết người, chỉ muốn các ngươi tự nguyện phối hợp, ta có thể tha cho các ngươi mạng.”

      Người áo đen ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dường như thương lượng.

      Chỉ cần liếc cái Phượng Triêu Hoa liền nhìn ra được kẻ ham sống sợ chết trong đó. Khóe miệng nàng hơi cong lên, dải lụa trắng bỗng từ trong tay áo bay ra, quấn lấy cổ người trong đó, kéo đến cách ngựa chừng thước.

      “A. . . .” Người nọ liều mạng lấy tay kéo dải lụa, mặt từ đỏ dần dần chuyển thành trắng bệch.

      Phượng Triêu Hoa cười nhạt, giọng điệu nhàn nhạt, “Có sẵn lòng hợp tác ?”

      Người nọ vừa gật đầu vừa gian nan trả lời: “Có… có… có…”

      “Rất tốt.” Phượng Triêu Hoa buông lỏng chút để cho thở, cao giọng , “Long Ngũ, những người khác giao cho ngươi.”

      Vừa dứt lời, Hộ Long Sĩ cũng mặc áo đen đồng loạt thân, bất đồng là bọn họ che mặt.

      Mắt thấy đại ổn, những kẻ áo đen còn lại lập tức nhìn nhau cái, đồng loạt tấn công kẻ bị Phượng Triêu Hoa bắt được, định giết người diệt khẩu.

      Phượng Triêu Hoa nhanh chóng dùng sức kéo người kia lên lưng ngựa, sau đó điểm huyệt đạo của , thúc vào bụng ngựa, quát to tiếng, “!”

      Chỉ chốc lát sau, Phượng Triêu Hoa dừng lại trong khu rừng cách đó trăm mét, quăng kẻ mặc đồ đen xuống ngựa, tay trái nắm dải lụa trắng, từ cao nhìn xuống “ Là ai phái các ngươi tới?”

      “Trần. . . Trần đại nhân.”

      Trong lòng Phượng Triêu Hoa nặng nề, hỏi, “Trần đại nhân nào?”

      “Trần Trung.”

      phải Trần gia kia. Phượng Triêu Hoa thở phào hơi, tiếp tục hỏi, “ phái các ngươi tới ngoại trừ giết ta còn nhiệm vụ gì khác ? Chẳng hạn như, giết những người khác.”

      có.”

      ?” xong, Phượng Triêu Hoa khẽ kéo dải lụa trong tay.

      . . ” Mặt của người kia trong nháy mắt biến thành máu trắng bệch, con ngươi hơi lồi ra ngoài lên, giống như giây sau tắt thở.

      giống như láo, xem ra Ny Ny còn chưa bị phát . Phượng Triêu Hoa rốt cuộc cũng được thở phào nhõm. Nàng có chút đành lòng liếc người nọ cái, sau đó hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, lẩm nhẩm tiếng “xin lỗi”. Tay chợt dùng sức.

      “A. . .” Người nọ tắt thở.

      Thu lại dải lụa, Phượng Triêu Hoa than tiếng, giục ngựa vội vã .

      Rời khỏi giang hồ nhiều năm như vậy, có chút quen với cuộc sống gió tanh mưa máu này nữa. Nhưng cùng

      đường rồi thể làm.


      Nghĩ vậy, roi ngựa tay Phượng Triêu Hoa càng vung mạnh hơn, giống như muốn dùng roi đuổi những cảm giác thoải mái này .


      Khi mặt trời lặn, Phượng Triêu Hoa đúng hẹn tới bên ngoài thành trấn hẹn gặp mặt Tô Tứ. Nàng vòng dây cương quanh cổ ngựa, vỗ mông ngựa, : " nghỉ ngơi lát, ngày mai lên đường."


      Giống như đáp lại lời của nàng, con ngựa quay đầu lại nhìn nàng hí dài tiếng, sau đó chạy .


      Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười nhìn hướng nó rời , sau đó xoay người vào trấn.


      Chỉ chốc lát sau, nàng tìm được Yên Vũ Lâu. Vừa bước vào nàng lập tức hiểu ra, khó trách lúc trước hỏi đường bị người đường nhìn bằng ánh mắt phê phán.


      "Ái chà, công tử tuấn tú, lần đầu tiên tới sao." người đàn bà chủ động quyến rũ, nhìn dáng vẻ có lẽ là ma ma ở nơi này.


      Phượng Triêu Hoa bẩm sinh ghét phụ nữ trét son quá dầy, nhất là khi người phụ nữ kia còn táy máy tay chân với nàng. Nhưng vì nguyên tắc thân thiết với mọi người, nàng từ trước đến giờ vẫn luôn nể mặt họ ba phần, mặc dù tâm trạng của nàng bây giờ tương đối tốt.


      " nhìn thấy nhiều lần, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên vào." Phượng Triêu Hoa vừa vừa lặng lẽ tránh bàn tay quấy rối của nàng ta, còn nhét đĩnh bạc vào trong tay nàng ta, : "Ta có hẹn với vị công tử họ Tô, ma ma có biết ở phòng nương nào ?"


      " ra là bằng hữu của Tô công tử!" Tú bà lập tức rụt bàn tay định sàm sỡ lại, quay đầu phân phó nha hoàn bưng trà đưa nước, "Mang vị công tử này đến phòng Xuy Yên."


      "Vâng."


      Rất nhanh, dưới hướng dẫn của nha hoàn, Phượng Triêu Hoa tới trước phòng Xuy Yên.


      "Xuy Yên nương, bằng hữu Tô công tử tới." Nha hoàn gõ cửa .


      Cạnh tiếng, cửa mở ra, mang đậm mùi vị phong trần xuất trước mặt Phượng Triêu Hoa.


      Nha hoàn hơi cúi người với Phượng Triêu Hoa, sau đó lui ra.


      "Tiểu Thất, sao giờ muội mới đến, ta sắp chờ nổi nữa rồi." Tô Tứ cợt nhả ra đón.


      Phượng Triêu Hoa hếch mày, sắc mặt tương đối trầm, giọng lạnh lẽo, "Ny Ny đâu?"


      "Con ở đây." Phượng Ca Dao vừa ăn bánh ngọt vừa cười ha hả vẫy tay với mẫu thân mình.


      Phượng Triêu Hoa vào sắc mặt vì Phượng Ca Dao mà tốt lên, ngược lại càng thêm trầm.


      Trong lòng Tô Tứ biết đại ổn, vội vàng đuổi nương kia trước khi hình tượng của mình bị hủy, sau đó đóng cửa phòng, lập tức bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, "Cái này liên quan ta, là con bé muốn tới."


      Phượng Triêu Hoa cầm miếng trước mặt Phượng Ca Dao lên, ăn thử miếng. Bỗng chốc, mặt nàng lúc trắng lúc xanh, gầm , "Huynh lại dám để cho con bé ăn phải thuốc!"


      Mặt Tô Tứ lập tức trắng bệch, chỉ muốn đập đầu vào tường tự sát.... sơ ý, lại quên đồ ăn trong thanh lâu lúc nào cũng bỏ xuân dược, hơn nữa chỉ loại.


      "Mẹ, thuốc gì sao? Là bánh ngọt sao?" Phượng Ca Dao giơ bánh ngọt lên, đôi mắt chớp chớp.


      Phượng Triêu Hoa gật đầu, hất bánh ngọt tay , láy khăn tay dịu dàng lau vụn bánh bên miệng bé, : "Về sau đừng ăn linh tinh."


      "Dạ." Phượng Ca Dao lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ đó của Phượng Triêu Hoa, trong lòng biết mình chọc họa, vì vậy thức thời ngoan ngoãn nghe lời.


      "Tiểu.....Tiểu Thất." Tô Tứ lấy lòng , "Muội xem Tiểu Ca Dao sao mà, tám phần là có kháng tính với xuân dược, hổ là con của muội!"


      vậy Phượng Triêu Hoa lúc này mới chú ý tới Phượng Ca Dao hình như bị xuân dược ảnh hưởng, vội vàng bắt mạch cho bé. Mạch tượng vững vàng, hề có dấu hiệu trúng thuốc.


      Phượng Triêu Hoa khó hiểu nhíu mày, chẳng lẽ Ny Ny di truyền thể chất bách độc bất xâm từ mình? đúng, bách độc bất xâm là về sau mới có, theo lý thể di truyền cho bé. Chẳng lẽ...."


      Phượng Triêu Hoa chợt nhớ lại lần đó cùng Long Liễm Thần ở trong rừng bị Tần Phi Yến bắt, ràng xúc với chim độc nhưng trúng độc. Nếu phải có thể chất bách độc bất xâm luyện được như nàng, nhất định là trời sanh kháng độc. Đúng, nàng nhớ từng thể chất đặc biệt.


      Vậy Ny Ny nhất định là di truyền thể chất của .


      Chuyện này khiến tâm tình Phượng Triêu Hoa tốt lên, vẻ mặt mới vừa rồi còn trầm trong nháy mắt quang đãng. Nàng ôm lấy Ny Ny ngồi xuống, với Tô Tứ: "Lần sau được làm vậy đâu đấy."


      Tô Tứ ngạc nhiên, bỏ qua cho dễ thế sao? giống tác phong của nàng tẹo nào.


      "Muội muốn tư liệu về Trần Trung, cho huynh mười hai canh giờ, phải chi tiết được bỏ sót." Phượng Triêu Hoa .


      " thành vấn đề!" Tô Tứ lần đầu tiên vui lòng miễn phí phục vụ như thế. cảm thấy làm chút chuyện cho nàng, nàng bỏ qua.
      Last edited by a moderator: 19/1/15
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11

      Phượng Triêu Hoa kể lại qua loa cho Tô Tứ chuyện đường bị ám sát xong liền dẫn Phượng Ca Dao về khách sạn. Chạy hai ngày đường, quả nên nghỉ ngơi đêm.

      “Mẹ.” Phượng Ca Dao vuốt vuốt hai cái bím tóc đầu, nhìn bóng lưng Phượng Triêu Hoa muốn lại thôi.

      “Có chuyện gì sao?” Phượng Triêu Hoa vừa trải giường chiếu vừa nhàn nhạt hỏi.

      có, có gì.” Phượng Ca Dao tiếp tục giày vò đuôi sam đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Con nhóc này học được dối từ khi nào vậy? Phượng Triêu Hoa nhíu mày, biến sắc, tiếp tục trải giường chiếu.

      “Mẹ” Phượng Ca Dao mở miệng lần nữa.

      “Hả?”

      “Giường khi nào mới trải xong? Con mệt rồi.” Để khẳng định rằng mình , Phượng Ca Dao giả vờ ngáp cái.

      Phượng Triêu Hoa trải phẳng chăn, sau đó nhấc góc lên, ngồi ở giường nhìn Phượng Ca Dao , “Xong rồi.”

      Phượng Ca Dao run cầm cập, chột dạ dám nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt đảo quanh, ngọt ngào : “Mẹ, người ta rất nhớ mẹ đấy.”

      “Hả? Nhớ mẹ cái gì?” Phượng Triêu Hoa hứng thú hỏi.

      “Nhớ. . .nhớ. . .nhớ là nhớ thôi.” Phượng Ca Dao bắt đầu làm nũng.

      Phượng Triêu Hoa Thanh hếch mày, dịu dàng , “Tới đây.”

      Phượng Ca Dao chậm chạp từ ghế trượt xuống, sau đó run run rẩy rẩy tới.

      Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười, đưa tay ôm Phượng Ca Dao đặt ở đùi, : “Mệt mau ngủ .” Dứt lời, nàng giúp bé cởi quần áo và giầy, sau đó nhét bé vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nho .

      Phượng Ca Dao có chút mờ mịt trợn mắt, : “Mẹ.”

      “Ngủ , sáng sớm ngày mai còn phải lên đường.” Phượng Triêu Hoa dém chăn, hôn cái lên trán bé, : “Mẹ ra ngoài làm chút chuyện, ngoan ngoãn ngủ.” Sau đó thả rèm giường xuống, xoay người định ra cửa.

      “Mẹ!” Phượng Ca Dao vội vàng bò dậy thò đầu ra, vội la lên, “Dẫn con cùng !”

      phải con mệt sao?” Phượng Triêu Hoa biết còn hỏi.

      “Con. . .con. . . con. . .” Phượng Ca Dao lập tức chống chế, : “Người ta sợ mẹ ra ngoài gặp nguy hiểm mà.”

      Phượng Triêu Hoa khẽ cười tiếng, vừa thay đồ đen vừa từ từ , “Mang theo con còn nguy hiểm hơn.”

      Phượng Ca Dao bất mãn chu môi, : “Con quấy rối đâu mà.”

      “Đây phải là vấn đề quấy rối hay . Ngoan ngoãn ngủ , mẹ lát về.” Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười, rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

      “Mẹ. . .” Phượng Ca Dao u oán như bị bỏ rơi, cái miệng nhắn cong lên. phải nghĩ tới chuyện len lén theo, nhưng bé biết mình có cơ hội, cần
      nghĩ cũng biết ngay cả cửa phòng bé cũng ra nổi đâu. Mẹ yên tâm rời , điều này chứng tỏ chung quanh nhất định có người “bảo vệ” bé.

      Ai, lỡ bước chân thành thiên cổ hận! Nếu như lúc trước tiếp tục kiên quyết theo Tứ bá phụ, bây giờ được “hành tẩu giang hồ” rồi! Mà nếu như vừa rồi kể chuyện cho mẹ nghe chuyện chuẩn bị lễ ra mắt cho phụ thân lấy “quà tặng” rồi! Dù sao, mẹ cũng rất phụ thân! Mà lại, đam mê này cha cũng kỳ quái, ai đời lại thích sưu tập Quan Ấn. Tứ bá phụ cha rất lợi hại nhưng rốt cuộc là lợi hại đến mức nào? Còn lợi hại hơn Hoàng thượng ư?

      Nghĩ nghĩ lại, Phượng Ca Dao dần dần tiến vào đẹp, trong mộng, nàng thành công chúa được sủng ái vô cùng.

      Phượng Triêu Hoa rời khỏi khách sạn xong liền trực tiếp chạy tới huyện nha, bên cạnh chỉ dẫn theo mình Long Ngũ, những Hộ Long Sĩ khác đều để lại bảo vệ Phượng Ca Dao. Chăn, ga giường và màn giường đều bôi lên nhiều loại kịch độc, xảy ra bất cứ vấn đề gì.

      Nhưng dù như thế, Phượng Triêu Hoa vẫn có chút bất an, thỉnh thoảng lại muốn quay về kiểm tra an toàn của con bé.

      “Nhóm Hộ Long Sĩ này đều là những người giỏi nhất trong sơn trang, để họ bảo vệ tiểu thư có chuyện gì đâu.” Long Ngũ .

      “Nếu như năm đó bị phái nam Lăng, bọn họ bảo vệ Hoàng thượng sao?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

      Long Ngũ gật đầu, “Đúng vậy. Bọn họ ban đầu được huấn luyện để bảo vệ Hoàng đế, nếu như phải vì Trang chủ Hộ Long sơn trang chết, bọn họ cũng bị Thái tử lúc ấy, bây giờ là Hoàng thượng điều .”

      Xem ra quả thực phải những kẻ đơn giản. Phượng Triêu Hoa thoáng yên tâm đôi chút, nhưng vẫn thấp thỏm. Tử sĩ dù lợi hại thế nào cũng phải người thân.

      Chỉ chốc lát sau, Phượng Triêu Hoa ôm theo nỗi lòng thấp thỏm lo lắng, tới huyện nha.

      Cửa nha môn đóng chặt, tối đen như mực, xem ra kẻ trộm còn chưa tới.

      Phượng Triêu Hoa quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhanh chóng phát cái hẻm sát cửa chính phía tây là địa điểm tốt nhất để thoát khỏi quan binh.

      Phượng Triêu Hoa khẽ cười tiếng, đề khí nhảy lên, dưới bàn chân bẫng, chỉ chớp mắt bay đến con hẻm .

      Long Ngữ vội vàng theo sát phía sau, mặc dù chỉ thoáng động thân chậm bước, nhưng so ra vẫn chậm hơn nàng vài bước mới đến nơi. Cự ly ngắn như vậy cũng có thể sinh ra khoảng cách lớn chừng ấy, chứng tỏ khinh công của nàng cao đến nhường nào.

      Long Ngữ khỏi có chút tự ti mặc cảm, nếu như quả gặp phải kình địch, sợ rằng kẻ cản trở chính là phải nàng. như thế này còn cần bảo vệ còn ai cần? Sợ rằng Hoàng thượng phái bọn họ tới cũng hẳn là vì bảo vệ nàng, mà là để theo dõi tình hình của nàng đúng hơn. Nếu , cũng cầu mỗi ngày dùng chim bồ câu truyền “quân tình” về rồi.

      “Ngươi coi chừng ở dưới, ta lên trông, tối nay cần phải bắt được kẻ trộm.” xong, Phượng Triêu Hoa bay lên nóc nhà.

      Tại sao nàng lại khẳng định tên trộm ấy tới đây? Long Ngũ lấy làm lạ, chợt trong nha môn xuất vô số cây đuốc, xem ra kẻ trộm xuất rồi.

      Phượng Triêu Hoa ôm ngực, miệng hơi cười nhìn quan binh xôn xao cách đó xa, tự nhủ: ‘Kịch hay lên sàn rồi.”

      Cách đó xa, trong nha môn càng lúc càng ầm ĩ, cây đuốc bắt đầu di động về phía cửa. Sau đó cửa nha môn bị mở ra, đám quan bình cầm đuốc vọt ra, có người lớn tiếng kêu: “Nhanh, nhanh, chạy sang bên kia rồi.”

      Cùng lúc ấy, Phượng Triêu Hoa đứng đối diện với người áo đen nóc nhà.

      “Các hạ hoàn toàn bị thương, xem ra thiên la địa võng Trương Đại đầu mục giăng ra làm cho người ta có hơi thất vọng.” Phượng Triêu Hoa cười .

      Người áo đen đáp lời cũng ra chiêu, chỉ nghĩ phương pháp chạy trốn.

      Phượng Triêu Hoa nhăn lông mày, phi thân chặn đường , buộc ra tay.

      Cứ như vậy, đánh tránh, trốn đuổi theo, người áo đen mãi chịu ra chiêu. Điều này làm cho Phượng Triêu Hoa nảy sinh nghi ngờ, đây là người quen, vì vậy nàng bắt đầu nhắm vào mặt , cố gắng xé mặt nạ của .

      Lúc này, Trương Viên chạy tới, điều này làm cho người áo đen hốt hoảng. Trong lúc bối rối rút kiếm chém đứt dải lụa trắng của Phượng Triêu Hoa. liếc nhìn nàng cái, sau đó chạy mất.

      Long Ngũ thấy thế liền định đuổi theo.

      cần đuổi theo.” Phượng Triêu Hoa ngăn Long Ngũ.

      Trương Viễn muộn bước sắc mặt tái xanh: “Ngươi thả !”

      Phượng Triêu Hoa liếc mắt cái, lạnh nhạt , “Bắt trộm là chuyện của quan phủ, ta chỉ là dân chúng tới xem náo nhiệt thôi.” xong, phi thân rời .

      Trương Viễn tức giận cắn răng, oán hận nhìn bóng lưng Phượng Triêu Hoa lúc lâu mới rời .
      Last edited by a moderator: 19/1/15
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12

      Trở lại khách điếm, Phượng Triêu Hoa còn chưa kịp cởi đồ dạ hành liền vội vàng vén màn giường lên. . . . bóng người, chỉ còn tờ giấy.

      bao lâu rồi?” Phượng Triêu Hoa cầm giấy lên, mặt đổi sắc, hỏi.

      Mười Hộ Long Sĩ thành xếp thành hàng, cúi đầu, lời.

      Xem ra là thần biết quỷ hay. Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, mở tờ giấy ra. Đám chữ xiêu vẹo giống như làm mặt xấu với Phượng Triêu Hoa.
      “Mẹ, nghe mẹ gặp phải chút phiền toái, để trở thành gánh nặng của mẹ, con quyết định đồng hành cùng Tứ bá phụ, bảo trọng!” Lý do đường hòa. Phượng Triêu Hoa nghĩ mà vừa tức vừa muốn cười. Nàng có thể tưởng tượng ra lúc con bé viết tờ giấy này nhất định là vô cùng tự đắc.

      Cũng được, mặc dù chỉ là cái cớ, nhưng tiểu nha đầu cũng có chút đạo lý. Những kẻ lòng dạ xấu xa kia trước mắt còn biết tồn tại của Ny Ny, tách ra hành động an toàn hơn cùng nhiều.

      Nhưng đáng lo là, Tứ ca gần như vạn năng ở cùng Ny Ny chỉ sợ thiên hạ loạn, sợ rằng quậy tung lên mất. Mới hai ngày trộm hết Quan Ấn dọc đường , biết kế tiếp còn có thể làm ra chuyện gì .

      Phượng Triêu Hoa thở dài tiếng, ra hiệu cho tất cả Hộ Long Sĩ lui ra, thay quần áo nghỉ. Để Ny Ny giày vò Tứ ca, dù sao cũng hơn để con bé giày vò mình.

      Cùng lúc ấy, trong phòng khách cao cấp Yên Vũ Lâu, Tô Tứ và Phượng điện Dao vui vẻ uống trà.

      “Tứ bá phụ, sao bác đến cứu cháu trước rồi cùng nhau hành động?” Phượng Ca Dao vừa uống trà, vừa tiếc hận bỏ lỡ kịch hay tối nay.

      Tô Tứ giơ tay lên, tiêu sái ném quả hạch đào lột vỏ vào trong miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống, chậm nữa uống thêm hớp trà. Cho đến khi Phượng Ca Dao sắp nhịn được mới chậm rãi mở miệng, “Chúng ta tối nay là cùng nhau hành động đó, chỉ là cháu hoàn thành trách nhiệm thôi.”

      “Sao lại trách cháu?” Phượng Ca Dao ra vẻ vô tội.

      “Trước khi phải dặn cháu chuyện với mẹ rồi sao? ra là muốn cháu cầm chân mẹ cháu, chờ bác xong chuyện cũng là lúc mẹ cháu rời khách điếm, như vậy chúng ta cũng cần ‘chạy trốn’ nữa. Bác sớm dự liệu đến chuyện hôm nay mẹ cháu đến nha môn mai phục rồi.” Tô Tứ .

      “Hóa ra là thế.” Phượng Ca Dao uống ngụm trà nữa, có chút hối hận , “Cháu định chuyện với mẹ, dù sao đây cũng là quà cho cha, có phần của mẹ mà.”

      “Cháu cái gì?” Tô Tứ suýt phun ngụm trà ra, trừng mắt, “Cháu định đánh khai hả?” Nha đầu này nhìn thông minh sao lại ngốc thế!

      Phượng Ca Dao chớp mắt mấy cái, “ thể cho mẹ biết sao?”

      “Dĩ nhiên thể! Bằng bác cần gì dẫn cháu chạy

      trốn suốt đêm?”

      “Khoan.” Phượng Ca Dao nheo mắt, hàng lông mi cong vút nhướng lên, : “Bác đưa Quan Ấn cho cha, mẹ nhất định phản đối.”

      Tô Tứ vô cùng khẳng định gật đầu, “Đúng.” Trả lại cho Hoàng thượng em rể dù sao cũng hơn là ném vào sông, nàng dĩ nhiên phản đối.

      “Nhưng mẹ hy vọng chúng ta trộm Quan Ấn.”

      Tô Tứ xem thường ngắt lời bé, , “Người trong giang hồ trộm! Tứ bá phụ cháu là người giang hồ rất có nguyên tắc, những Quan Ấn này đều dùng bạc đổi lấy.”

      Phượng Ca Dao khinh bỉ liếc cái, “Đổi?”

      “Đương nhiên là đổi, bác để lại bạc cho bọn họ.”

      Phượng Ca Dao ngửa mặt lên trời thở dài. Tại sao mình lại có bá phụ vô sỉ như vậy chứ.

      “Này này này, vật này là hai ta cùng trộm… cùng đổi lấy.” Tô Tứ thở dài, hùng hồn , “Còn tuổi, làm người phải phúc hậu!”

      “Nếu sớm biết mẹ đồng ý, cháu… cháu…”

      “Cháu thế nào?” Tô Tứ nhìn chằm chằm bé, cho bé cơ hội dối.

      “Cháu kéo mẹ theo.” Phượng Ca Dao hối hận dứt, tiện tay ném cho Tô Tứ quả hạch đào lột vỏ.

      “Cháu thế nào?” Tô Tứ nhìn chằm chằm cho bé cơ hội dối.

      “Cháu kéo mẹ theo.” Phượng Ca Dao hối hận dứt, tiện tay ném cho Tô Tứ quả hạch đào lột vỏ.

      “Thế còn tạm nghe được.” Tô Tứ vừa chuyện vừa ngửa đầu đón hạch. Đỡ đỡ được, nhưng…

      “Nha đầu chết tiệt kia! Cháu định mưu sát à!” Hạch đào to như vậy trôi thẳng xuống cổ, Tô Tứ sặc đỏ cả mặt, lâu mới nuốt xuống được.

      “Đây chính là báo ứng” Phượng Ca Dao bĩu môi, vô cùng vừa lòng cầm quả hạch đào lột vỏ bỏ vào trong miệng. Ngay sau đó lại cắn trúng môi. Chuyện xấu quả nhiên nên làm.

      ***

      Hoàng Cung Đại Viện, trong ngự thư phòng, Long Liễm Thần mở cuốn tấu chương cuối cùng, mệt mỏi nhíu mày, lẩm bẩm , “Tính ngày cũng sắp tới rồi.” Vừa nghĩ tới sắp nhìn thấy người trong lòng, vẻ mệt mỏi mặt cũng vơi rất nhiều.

      “Hoàng thượng, sắp nửa đêm rồi, ngài nên nghỉ ngơi.” Vương công công ở ngoài cửa thận trọng lên tiếng, chỉ sợ quấy rầy thiên tử bên trong.

      Bất tri bất giác thế nhưng đến nửa đêm. Long Liễm Thần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng thanh gió mát, thích hợp dạ hành.

      Long Liễm Thần chợt đứng lên, muốn xuất cung, rất muốn. Nhưng…

      Đứng tại chỗ suy ngẫm chốc lát, Long Liễm Thần có chút mỏi mệt ngồi lại ghế rồng. Lên ngôi mười mấy ngày, tự mình rời cung phải cử chỉ sáng suốt. Nhưng nếu muốn quang minh chánh đại rời cung, lại tìm được lý do. Thôi, năm năm cũng chờ được, thêm hai ba ngày nữa cũng chẳng sao.

      Long Liễm Thần khẽ thở dài tiếng, cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương, hồi lâu lại hơi tức giận kêu, “Lập tức truyền Thừa tướng vào cung!”

      “Dạ!”

      Chỉ chốc lát sau, Thừa tướng Ngụy Dung vội vàng tới Ngự thư phòng.

      Long Liễm Thần ném phần tấu chương cho , : “Tự xem .”

      Ngụy Dung vội vàng mở tấu chương ra, đọc xong liền hiểu tại sao Hoàng thượng đêm khuya lại truyền tới.

      Long Liễm Thần mặt biểu cảm nhìn hồi lâu, , “Sau khi mất Quan Ấn, quan huyện các nơi liên tiếp mất tích bí , đây cũng phải là chuyện . Nhìn ngày đây là tấu chương hôm qua, hôm nay ngươi mới dâng lên, chuyện này nên giải thích thế nào.”

      “Vi thần biết tội” Ngụy Dung cúi đầu, : “Phần tấu chương này hôm nay gần tối mới đưa tới tay thần, thần vốn định hôm sau lâm triều mới khởi bẩm lên Hoàng thượng. Nhưng việc nghiêm trọng, cho nên sau khi xem xong thần lập tức cho người đưa tới, cũng cố ý đặt ở cùng.”

      Xem ra là có người cố ý để tấu chương xuống dưới. Về phần ai làm như vậy, trong lòng Long Liễm Thần .

      “Thần còn nghe , dân gian quy chuyện mất Quan Ấn và quan huyện mất tích là vì trời phạt, ngài cũng phải là Chân Long Thiên Tử, cho nên trời cao dùng cách này trừng phạt thần tử ủng hộ sai thiên tử.” Ngụy Dung từ trước đến giờ sợ , thuật lại những lời đại nghịch bất đạo này cũng chớp mắt.

      Sắc mặt Long Liễm Thần có chút khó coi, đáy mắt lạnh lẽo, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Theo Thừa Tướng, trẫm nêm làm thế nào để ổn định lòng dân?”

      “Chuyện như vậy cũng phải chỉ xảy ra ở triều ta, các triều đại đổi thay đều từng xảy ra, hơn phân nửa là có người cố ý ngụy tạo. Nhưng để bình ổn lời đồn, ổn định lòng dân, ngài tốt nhất nên đến Hoàng Lăng cầu phúc ba ngày. Nếu trong vòng ba ngày quan huyện mất tích và Quan Ấn được tìm về, chứng minh ngài là Chân Long Thiên Tử, lời đồn tự biến mất.” Ngụy Dung .

      Hoàng Lăng cầu phúc. Đây đúng là chủ ý tốt.” Long Liễm Thần lạnh nhạt , “Trẫm ngày mai đến Hoàng Lăng cầu phúc, tất cả công việc trong triều tạm thời giao cho Thái hậu xử lý, ngươi và phò mã phụ chính.”

      “Vâng.”

      Sau khi Ngụy Dung rời , Long Liễm Thần lập tức bí mật hạ lệnh cho Trương Viễn. đứng dậy tới trước cửa sổ, đáy mắt lạnh như băng, lời đồn này tới đúng lúc.
      Last edited by a moderator: 19/1/15
      xixon thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13

      Ngày hôm sau, Phượng Triêu Hoa dắt ái mã định rời khỏi trấn , nhưng đường lại thấy quan binh dán Hoàng bảng khắp nơi, dân chúng nghị luận ầm ĩ.

      Hoàng bảng đối với người khác mà có lẽ chỉ là xem chút náo nhiệt nhưng đối với Phượng Triêu Hoa mà nó có ý nghĩa bất đồng. Cho dù đó viết cái gì, trước mắt đều là chuyện nàng quan tâm nhất.

      “Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Từ khi trẫm lên ngôi tới nay, mặc dù quốc thái dân an gió hòa mưa thuận, nhưng vì bảo vệ thiên triều ta phồn vinh thịnh vượng bách tính an cư lạc nghiệp, trẫm muốn tới Hoàng Lăng cầu phúc ba ngày.”

      Sao lại đột nhiên tới Hoàng Lăng cầu phúc? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Phượng Triêu Hoa hoảng hốt, vội vàng giọng hỏi người đường bên cạnh, “Gần đây xảy ra đại gì sao? Hoàng thượng sao đột nhiên muốn cầu phúc?”

      “Vị huynh đệ này là vùng khác tới sao. Chuyện như vậy cũng biết.”

      Phượng Triêu Hoa gật đầu, “Từ Nam Lăng, đường tới Kinh Thành.”

      “Nghe gần đây rất nhiều quan phủ bị trộm, Quan Lão Gia Quan Ấn cũng mất rồi, ngay cả bộ đầu đệ nhất thiên hạ cũng bó tay hết cách với tên trộm này. Hơn nữa. . .” Người nọ thận trọng nhìn chung quanh, phát có quan binh ở gần đó mới tiếp tục , “Nghe Quan Lão Gia chỉ mất Quan Ấn, ngay cả người cũng mất. Trong đêm đột nhiên biến mất, thậm chí để lại chút dấu vết nào, kỳ lạ vô cùng. Lời đồn đãi đây là trời phạt. Ta thấy có lẽ Hoàng thượng cũng sợ, cho nên mới chạy cầu phúc, cầu xin ông trời mở con đường sống.”

      “Trời phạt?” Phượng Triêu Hoa vui nhíu mày, sau đó lễ phép đối với người kia, “Đa tạ.” Sau đó, vòng đến quan phủ.

      Chỉ chốc lát sau, Phượng Triêu Hoa tới quan phủ, bị nha dịch chặn ngoài cửa.

      , hôm nay thẩm án.” Nha dịch nhịn được .

      Phượng Triêu Hoa để ý đến , dịu dàng sờ sờ đầu ngựa, : “Ở lại đây.” Sau đó bình tĩnh tiêu sái tự nhiên đến trước chiếc trống đặt bên cửa chính, cầm dùi đánh trống.

      “Này, ngươi điếc hay là câm đấy, hôm nay thẩm án, Huyện thái gia rất bận rộn, có chuyện vặt vãnh hôm khác tới.”

      Phượng Triêu Hoa vẫn để ý đến , tiếp tục đánh trống, càng đánh càng dùng mạnh, thanh cực lớn, đinh tai nhức óc.

      Nha dịch chịu được bịt lỗ tai,
      hét lớn, "Ngươi bị làm sao thế hả, nghe hiểu tiếng người hay đầu óc có bệnh? Nhanh , quấy rầy đại nhân bên trong tự gánh hậu quả."


      Xem ra Trương Viễn quả thực vẫn ở đây. Phượng Triêu Hoa hơi cong môi, sức tay gia tăng mấy phần.


      Rất nhanh, bộ khoái chạy đến, vui hỏi, "Xảy ra chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì thế? Gõ lớn tiếng như vậy muốn giết người à!"


      "Giết người cần gióng trống khua chiêng như thế." Phượng Triêu Hoa để dùi trống xuống, phủi bụi trong tay, thản nhiên .


      Bộ khoái nghe tiếng nhìn, phút chốc, hai mắt tỏa sáng, cả kinh : "Thất thiêu! Tại sao lại là ngài?"


      "Thủ lĩnh, ngài biết tiểu tử này sao?" Nha dịch kia biết chết sống hỏi.


      "Đừng có mà biết trời cao đất rộng, đây là Phượng Thất thiếu tiếng tăm lừng lẫy, tiểu tử cái gì mà tiểu tử. Làm nghề chúng ta đại danh Thất thiếu cũng biết mà còn định là trong nha môn?" Đầu mục tuy rằng răn dạy tiểu nha dịch, nhưng câu nào cũng tràn đầy kiêu ngạo, lấy biết Phượng thất làm kiêu ngạo.


      "Nhiều năm gặp, Vương huynh càng ngày càng có kiểu cách nhỉ." Phượng Triêu Hoa .


      "Thất thiếu chi vậy." Vương Bộ khoái xin lỗi gãi gãi ót, khiêm tốn , "Lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn còn là Bộ khoái cỏn con, nào có kiểu cách gì."


      "Vương huynh vậy cũng đúng rồi. Bộ khoái là quan được người người kính ngưỡng, bao nhiêu người muốn làm còn được. Huynh có thể giữ được cái chức này nhiều năm như vậy, thực lực đương nhiên cần bàn cãi, chừng ngày nào đó danh hiệu bộ đầu đệ nhất thiên hạ rơi xuống đầu huynh đó." Phượng Triêu Hoa rất thành khẩn, cho dù là ai cũng nhìn ra được nàng ra nghĩ đằng nẻo.


      "Ta sao có thể so với Trương đại nhân chứ, có thể làm bộ đầu đệ nhị thiên hạ là nguyện vọng lớn nhất đời ta rồi."


      Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười: "Nếu có ngày đó, Vương đừng quên chúng ta là bạn rượu đấy nhé."


      "Thất tiếu đề cao ta rồi." Vương bộ đầu thụ sủng nhược kinh, "Nếu ngài làm bộ đầu, nhất định còn lợi hại hơn Trương đại nhân." Câu cuối rất , gần như là rỉ tai.


      "Thế đạo bất đồng xưa đâu bằng nay, Phượng mỗ sao có thể tranh cao thấp với Trương đại nhân." Phượng Triêu Hoa tuy thế nhưng mà mặt lại hề có chút mặc cảm, ngược lại còn cười rất bình tĩnh.


      "Ngài chớ khiêm nhường, ai cao ai thấp tất cả mọi người đều tháy . Nhiều năm như vậy, Trương đại nhân đâu có lần nào thắng nổi ngài. Gần đây vừa khéo có vụ án khó giải quyết, ngài có.....A...." Vương bộ đầu chợt vỗ trán, , "Quên hỏi, ngài đánh trống vì chuyện gì?"


      "Chính là vì vụ án này." Phượng Triêu Hoa cười .


      "Vậy tốt quá! Trương đại nhân vừa khéo cũng ở đây, có hai vị ở đây, thiên hạ này đâu còn vụ án nào phá được." Vương bộ đầu cười ha hả mời Phượng Triêu Hoa vào phủ, nửa đường vừa vừa , "Ngài rời khỏi giang hồ năm năm, lúc này đột nhiên rời núi, số lượng nhất định nhỉ."


      Phượng Triêu Hoa nghe vậy hơi sững sờ, ngay sau đó hiểu ý , cười , " có tiền thường, lần này tới là vì giúp người bạn."


      Vương bộ đầu như ngộ ra, , "Ngài và người bạn kia nhất định rất thân thiết."


      Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười: "Bạn chí cốt."


      Nghe vậy, Vương bộ đầu tỏ vẻ "khó trách". Chỉ chốc lát sau, hai người tới phòng tiếp khách.


      "Qủa nhiên là ngươi! Trương Viễn giống như sớm đoán được Phượng Triêu Hoa đến, mặt hề có chút kinh ngạc.


      "Xem ra, năm năm gặp, chúng ta vẫn ăn ý như xưa." Phượng Triêu Hoa cười trêu.


      Trương Viễn hừ lạnh tiếng, quay đầu lại với quan huyện, "Đại nhân có thể tạm tránh mặt chút được ?"


      Quan huyện run tay, suýt nữa làm rơi ly trà xuống đất, "Đương....đương nhiên có thể."


      "Tổng Bộ Đầu Lục Phiến Môn có lời, há có chuyện nghe.


      Sau khi Quan huyện rời , Trương Viễn lấy ra phong thư đưa cho Phượng Triêu Hoa , "Đây là mật lệnh Hoàng thượng tự tay viết cho ta.'


      Mặc dù phải viết cho mình, nhưng trong lòng Phượng Triêu Hoa vẫn kích động thôi. Nhưng nàng lại thể biểu ra, thể làm gì khác hơn là đứng im lặng cố gắng tĩnh tâm, ra vẻ bình tĩnh nhận lấy thư. Phượng Triêu Hoa biết mất bao nhiêu tự chủ mới run tay khi mở thư. Nhưng khi mấy chữ "ít ngày nữa trẫm tới" ra ngay trước mắt nàng khống chế nổi nữa, tay mơ hồ run rẩy, nước mắt bắt đầu trào lên.


      " đến rồi, ở lại cùng nhau đợi thánh giá." Mặc dù Hoàng thượng hề nhắc tới nàng trong thư, nhưng trong lòng Trương Viễn biết Hoàng thượng lấy danh cầu phúc che giấu tai mắt mọi người cải trang xuôi nam, nhất định có liên quan đến nàng. Tình cảm giữa bọn họ, chính mắt được chứng kiến.


      "Cám ơn." Phượng Triêu Hoa chân thành cảm tạ.


      " cần." Mặc dù biết thân phận của nàng đặc thù, Trương Viễn vẫn theo thói quen coi nàng là kẻ thù mất còn.
      Last edited by a moderator: 19/1/15
      rina93xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :