1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngày hôm sau, lúc Minh Nguyệt kể cho Phượng Triêu Hoa tin đồn nghe được từ đường cái Long Liễm Thần mang theo Lục Bình tới nông trại.

      “Tiểu thư!” Lục Bình ôm bọc quần áo, nhìn Phượng Triêu Hoa, hai mắt lưng tròng.

      Phượng Triêu Hoa nghi ngờ nhìn Long Liễm Thần.

      “Nàng là trước kia nha hoàn cận thân của nàng, tình hình cụ thể lát nữa cứ để nàng ấy cho nàng nghe. tại có chuyện quan trọng hơn phải làm.” xong, Long Liễm Thần kéo ông lão sau lưng tới trước mặt , : “Đây là lão tiền bối Phong Tín Tử, ta nhờ ông ấy tới giúp tay.”

      “Sư phụ!” Minh Nguyệt thể tin nổi nhìn mặt sư phụ mình tròn ra ít, “Gần đây người ăn cái gì vậy?”

      “Sư bá?” Long Liễm Thần nhướn mày, trùng hợp thế chứ?

      “Sơn trân hải vị, tới kinh thành có thể ăn được gì chứ.” Phong Tín Tử mệt mỏi xua tay với Minh Nguyệt, bày tỏ ông rất ghét những thứ đắt đỏ kia.

      Minh Nguyệt liếc mắt xem thường, lần nào cũng vậy, cứ xuống núi là hận thể ăn sơn trân hải vị đến no chết, sau khi ăn xong lại ra vẻ ghét bỏ tỏ vẻ là mình bất đắc dĩ mới ăn. đúng là trơ trẽn.

      Phượng Triêu Hoa ngạc nhiên nhìn người xa lạ thú vị này, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt.

      Phong Tín Tử cũng quan sát Phượng Triêu Hoa, thầm , “Nha đầu này sao nhìn quen vậy?”

      Nhìn quen? Long Liễm Thần ấn trán, giang hồ vậy sao?

      “Dĩ nhiên là quen. Nàng chính là Phượng thất, chính là thiếu niên đốt tân hồ của người đó.” Minh Nguyệt vừa dứt lời cũng biết mình gây họa, nàng thề, vừa rồi tuyệt đối là cẩn thận lỡ miệng mà thôi.

      Phong Tín Tử cũng nhớ ra, lửa giận ngùn ngụn, trừng mắt phẫn nộ, “Tiểu tử ngươi còn dám xuất trước mắt ta! Xem hôm nay ta có xử lý ngươi !”

      Long Liễm Thần lại líu lưỡi, có cần trùng hợp thế ?

      Phượng Triêu Hoa hếch mày, vui , “ ràng là ông chạy tới trước mắt ta, sao lại thành lỗi của ta.”

      Phong Tín Tử kinh ngạc, đây đâu phải trọng điểm chứ?

      Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt liếc ông ta cái, ngay sau đó lại nhìn sang Long Liễm Thần, “Chuyện này là sao?”

      “À…” Long Liễm Thần nhíu mày, : “Ông ấy là thần y ta tìm đến giúp nàng khôi phục trí nhớ, nhưng mà bây giờ xem ra, vui rồi.” Người sáng suốt đều nhìn ra được lửa giận hừng hực trong mắt Phong Tín Tử bình thường.

      “À.” Phượng Triêu Hoa đáp tiếng biểu thị nàng nghe.

      À? Vậy thôi sao? Long Liễm Thần nhìn về phía Phong Tín Tử, thử tìm chút cơ hội cho hai người phối hợp với nhau. Đáng tiếc, tìm được tẹo nào.

      Phong Tín Tử dựng râu trợn mắt, giống như có thù đội trời chung với Phượng Triêu Hoa.

      Phượng Triêu Hoa lơ đễnh nhíu mày, : “Nghe Lục ca ta y thuật cũng rất cao minh, chuyện khôi phục trí nhớ cũng phiền đến tiền bối.

      “Cái. . . .cái gì. Ngươi ghét bỏ ta.” Mắt Phong Tín Tử sắp lồi ra rồi.

      Phượng Triêu Hoa hình như cố ý đối chọi cùng ông, trả lời vô cùng khẳng định, “Đúng vậy. Ta lo ông già rồi vô dụng.”

      “Ngươi…Ngươi….” Phong Tín Tử nổi đóa “Bệnh của ngươi ta nhất định phải chữa!”

      “Quân tử nhất ngôn.”

      “Tứ mã nan truy.” Vừa dứt lời Phong Tín Tử liền nhận ra mình bị lừa, lập tức kêu to, “Ngươi lại dám gài bẫy ta!”

      Phượng Triêu Hoa miệng nhếch lên, “Đâu có ai ép ông nhảy vào.”

      “Ngươi…”

      “Bắt đầu . tìm ra biện pháp giúp ta khôi phục trí nhớ hôm nay cũng đừng ăn cơm.” Phượng Triêu Hoa .

      Phong Tín Tử chợt trợn mắt, dùng ánh mắt giết người nhìn Phượng Triêu Hoa, “Ngươi dám?”

      Phượng Triêu Hoa lạnh lùng nhíu mày “Đến lúc đó ông biết ta có dám hay .”

      Phong Tín Tử tức đỏ cả mặt, nhưng trong lòng biết mình lại Phượng Triêu Hoa, liền dùng ánh mắt oán hận nhìn Long Liễm Thần, “Đúngl à nên đồng ý với ngươi mà.”

      Long Liễm Thần nhướn mày kiếm, : “Lạc tử vô hối.” Dứt lời, liếc Phượng Triêu Hoa cái, ý ‘nàng được lắm đấy’.

      Phượng Triêu Hoa đáp lễ bằng ánh mắt ‘tàm tạm thôi’.

      Cho đến khi mặt trời về tây, Phong Tín Tử vẫn tìm ra lý do Phượng Triêu Hoa mất trí nhớ, vài cọng tóc đầu cũng sắp bị gãi trụi rồi. Mà Phượng Triêu Hoa vẫn chuyện phiếm với Lục Bình về cuộc sống trước kia ở kinh thành.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đầu ngươi có vấn đề gì cả.” Phong Tín Tử thầm .

      Phượng Triêu Hoa đen mặt, “Ta với ông bao nhiêu lần rồi, thân thể ta có vấn đề. Đột nhiên mất trí nhớ thôi.”

      đúng, đúng, ngươi mất trí nhớ nhất định là do gân bị lệch đâu đó.” Phong Tín Tử kiên quyết giữ ý kiễn.

      Phượng Triêu Hoa quyết định tiếp tục lãng phí nước bọt với ông ta nữa mà quay sang với Long Liễm Thần , “Nghe ba ngày sau xử trảm Đức phi!”

      “Tin tức rất nhạy.” Long Liễm Thần .

      “Ta còn nghe Trần Thiên Sinh và Trần Minh Hiên cũng được thả rồi. Như vậy, ta còn là tội phạm bị triều đình truy nã nữa ?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

      Nghe vậy, Long Liễm Thần bất đắc dĩ than tiếng, : “Chỉ có chuyện này là ta bất lực. Căn cứ theo lời Phượng tướng dặn dò, ông ấy mặc dù trực tiếp tham gia cùng Nam Lăng vương tạo phản nhưng biết chuyện lại báo, coi như đồng mưu. Mà chuyện các nàng cướp pháp trường, phụ hoàng ngay từ đầu biết.”

      Phượng Triêu Hoa gì, đúng sai phải trái, chỉ sau khi khôi phục trí nhớ mơi hiểu được. tại, gì cũng đều là phí công thôi.

      Trong phòng chỉ còn lại tiếng Phong Tín Tử thầm. Hơn nữa hình như ông ta hề biết mình ầm ĩ, cứ mãi thôi.

      Qua chừng nửa khắc, bên ngoài chợt truyền đến tiếng vó ngựa, tiếp theo là tiếng kêu của Tô Tứ, “Tiểu Thất, chúng ta tới rồi!”

      Phượng Triêu Hoa vội vàng chạy ra, nhìn chằm chằm hai người, : “Tứ ca? Lục ca?”

      Tô Tứ nhíu mày, : “Tiểu Thất, nghe muội bị bệnh, đừng bảo ngay cả chúng ta cũng nhận ra nhé.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy than “Đúng thế, đều nhớ. Cho nên mới bảo huynh và Lục ca đến, xem có cách nào giúp ta khôi phục trí nhớ .”

      Tô Tứ kinh hãi, túm chặt bả vai Phượng Triêu Hoa, lắc đầu, : “Tiểu Thất, muội đừng làm ta sợ.” Chẳng lẽ Thất thiếu Nam Lăng bọn họ nhất định lắm tai ương sao.

      “Ta cũng rất hy vọng đây phải là .” Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ cười khổ.

      Nghe vậy, trong lòng Thác Bạt Lục biết nàng giỡn, vội vàng tiến lên bắt mạch cho nàng. Khi cảm nhận được mạch tượng lại chợt ngẩn ra, giương mắt

      nhìn Phượng Triêu Hoa cái, ngay sau đó lại trầm ngâm bắt mạch nhưng cũng phát điều gì khác thường, " có vấn đề gì cả."
      "Dĩ nhiên là rồi, bằng ta sớm tìm ra cách chữa." Phong Tín Tử đen mặt ra ngoài.
      "Ông ấy là ai?" Tâm tình Thác Bạt Lục lúc này tốt, hôm trước vừa mất Tam ca giờ lại biết Tiểu Thất mất trí nhớ, rất muốn tìm người phát tiết áp lực?
      "Phong Tín Tử." Phương Triêu Hoa giới thiệu ngắn gọn.
      Thác Bạt Lục định hỏi thêm, Tô Tứ lên tiếng, "Sao ngươi lại ở đây?"
      Phượng Triêu Hoa nhìn theo tầm mắt của , vừa hay nhìn thấy Long Liễm Thần cũng nhìn Tô Tứ.
      "Nàng ấy ở đây, ta đương nhiên cũng phải ở đây." Long Liễm Thần lạnh nhạt .
      Tô Tứ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Long Liễm Thần hồi lâu, chợt hừ lạnh tiếng, túm tay Phượng Triêu Hoa nhảy lên ngựa.
      "Huynh làm gì đấy?" Phượng Triêu Hoa ngờ lại đột nhiên làm vậy.
      " lát nữa muội biết." Dứt lời, Tô Tứ giục ngựa rời .
      Mọi người cũng sững sờ, thế này là sao?
      Hồi lâu, Minh Nguyệt hỏi " đuổi theo sao?
      Long Liễm Thần lắc đầu " hại nàng." Chuyện gì phải tới cũng tới thôi.
      Ước chừng qua hai canh giờ, trời hoàn toàn tối đen vẫn chưa thấy Phượng Triêu Hoa và Tô Tứ trở lại.
      Long Liễm Thần ngẩn ngơ đứng ở cửa, ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm phương hướng bọn họ rời , trông ngóng.
      Minh Nguyệt đành lòng, khuyên nhủ "Ngài ăn chút gì ." Từ khi Thất công tử rời , đừng là ăn cơm uống nước ngay cả chân cũng chưa từng di chuyển, vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ. hổ là cao thủ võ lâm.
      "Ta phục ngươi rồi." Thác Bạt Lục khó chịu đưa cho Long Liễm Thần chén nước, : "Lo lắng đuổi theo , ở đây chờ có ích gì."
      "Đa tạ." Long Liễm Thần nhận lấy chén nước, : "Ta chỉ đợi quyết định của nàng." giờ, phải muốn gặp là có thể gặp. Dù thực thế nào, dù phụ hoàng là bị người ta giật dây hay bị thuốc khống chế cái chết của Vân Mãng quả vẫn là do phụ hoàng tạo thành. Phượng gia cửa nát nhà tan cũng do tay phụ hoàng gây ra, mà Thanh Phong Phổ chết rồi cũng thể sống lại: Nam Lăng vương thực tạo phản. Cha đẻ dưỡng phụ nghĩa phụ, chết, bị thương, sắp."
      Nghĩ đến đây, Long Liễm Thần cảm nhận được mùi vị tuyệt vọng. Tổn thương như vậy, cho dù nàng để ý cũng thể ái ngại thay nàng.
      Đúng lúc này, Tô Tứ trở lại, nhưng đưa Phượng Triêu Hoa theo.
      Long Liễm Thần lạnh nhạt : "Nàng ấy muốn gặp ta sao?"
      Tô Tứ xuống ngựa, : "Cho muội ấy chút thời gian."
      bờ sông cách đó xa, Phượng Triêu Hoa ngồi mình thảm cỏ. Nàng biết gió bên bờ sông lạnh hơn những chỗ khác, nhưng nàng vẫn chọn nơi này. phải vì sợ lạnh, mà là hy vọng gió có thể khiến cho đầu óc nàng tỉnh táo chút, suy nghĩ ràng chút. Trong đầu nàng giờ vô cùng hỗn loạn. Từ Tô Tứ nàng biết được tất cả mọi chuyện, giống như nghe người khác kể chuyện vậy. Nhưng ngoại trừ cảm thấy khó tin còn cảm giác nào khác. Giống như, nhân vật trong câu chuyện kia phải là nàng. Nhưng nàng hiểu được khúc mắc mà Long Liễm Thần quả khó mà cắt đứt được.
      Phượng Triêu Hoa bông cảm thấy đầu vai được khoác thêm áo, chặn gió lạnh từ phía sau lưng thổi tới.
      Đắp áo choàng cho Phượng Triêu Hoa xong, Long Liễm Thần than tiếng, xoay người định .
      Phượng Triêu Hoa bỗng dưng túm lấy tay , im lặng hồi lâu mới khẽ , "Ngồi cùng ta lát, được ."
      Long Liễm Thần theo lời ngồi xuống bên cạnh nàng, : "Đừng lát, dù là cả đời cũng được."
      Thân thể Phượng Triêu Hoa khẽ run lên, đáp, lẳng lặng nhìn nước hồ, khẽ , "Qua hôm nay, trước khi ta khôi phục trí nhớ, đừng gặp nhau nữa."
      Những lời này giống như tảng đá đập vào tim Long Liễm Thần, măc dù sớm có chuẩn bị tư tưởng nhưng lúc này chính tai nghe nàng ra vẫn khó chịu. Vừa nghĩ tới cảnh vĩnh viễn tách ra, trái tim tựa như bị người ta xé nát, đau đến muốn sống.
      "Ta biết nàng thể tha thứ cho phụ hoàng, ta cũng mong nàng vì ta mà khiến mình chịu thiệt thòi. Chờ đại ca trở về, ta lập tức nhường chức thái tử, cùng nàng. Nếu như nàng đối với ta còn có chút nhớ nhung, vậy xin nàng, đừng cự tuyệt." Long Liễm Thần rất , gần như là cầu khẩn, giống như chỉ cần bị cự tuyệt lập tức rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
      Phượng Triêu Hoa nghe vậy, cảm động là lừa mình đối người, nhưng dù cảm động thực tế vẫn là thực tế.
      "Trước khi ta khôi phục trí nhớ, ta thể cho huynh câu trả lời thuyết phục." Phượng Triêu Hoa .
      "Ta nguyện ý chờ, bao lâu cũng được. Chỉ cần nàng cho ta câu trả lời, dù kết quả thế nào ta cũng tôn trọng nàng."
      HẾT QUYỂN THƯỢNG
      Last edited by a moderator: 11/1/15
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      96.4

      Những ngày kế tiếp, Long Liễm Thần vẫn bận rộn đối phó với thế lực làm phản của Nam Lăng vương. ra vốn cần gấp gáp như vậy, dù sao, khi diệt trừ Nam Lăng vương rồi có thừa thời gian đối phó với tay sai của . Nhưng Long Liễm Thần muốn mình bận rộn, chỉ ngừng làm việc mới nhớ đến nàng.

      Mà trong những ngày này Phượng Triêu Hoa rốt cuộc cũng được cảm nhận cái gì là nỗi khổ tương tư, quả đúng là ngày bằng năm. Nàng cách nào tưởng tượng, vô số ngày đêm sau này nàng vượt qua thế nào. ràng quên , nhưng lại quên được lưu luyến trong lòng. Cảm giác khó hiểu này khiến nàng biết phải làm sao.

      “Chưa tới canh giờ nữa, Đức phi bị xử trảm.” Minh Nguyệt .

      Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, “Bà ta còn chưa bị hành hình?”

      “Buổi trưa canh ba hôm nay.” Minh Nguyệt .

      “A, ra mới qua ba ngày.” Phượng Triêu Hoa hốt hoảng .

      Minh Nguyệt hiểu liếc nhìn nàng cái, : “Nghe hôm nay là Thái tử giám trảm, nếu như muốn thấy ngài, tỷ có thể đến pháp trường xem.”

      “Thái tử giám trảm?” Tô Tứ lúc này mới bắt đầu chú ý tới điểm kỳ lạ, “Cái gọi là ‘việc xấu trong nhà phô với người ngoài’. Theo lý thuyết, phi tần phạm tội phải để hậu cung xử lý, bình thường ban cho cái chết là xong, nên phô trương lớn như vậy.”

      Minh Nguyệt : “Có lẽ là Hoàng thượng quá tức giận?”

      “Có tức giận hơn nữa ông ta cũng bất chấp mặt mũi của hoàng gia đâu. Ông ta làm như vậy, chỉ có khả năng.” Tô Tứ .

      “Khả năng gì?” Phượng Triêu Hoa chìm trong trạng thái lơ mơ rốt cuộc bắt đầu chú ý đến chuyện này.

      “Lấy Đức phi làm mồi.” Tô Tứ .

      Mồi? Phượng Triêu Hoa chợt có dự cảm chẳng lành.

      Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, sau đó Cát Đại chạy vào, : “Nghĩa phụ, nghĩa phụ tới kinh thành rồi!”

      Nghĩa phụ? Mồi!

      Tô Tứ kêu to, “Hỏng bét! Hoàng thượng nhất định là lấy Đức phi dụ nghĩa phụ tự chui đầu vào lưới!”

      Thác Bạt Lục nghe vậy vỗ mạnh xuống bàn cái, mắng, “Mẹ kiếp! Cẩu hoàng đế rốt cuộc vẫn chịu để yên!”

      “Tạm thời đừng tức giận.” Cát Đại : “Sau khi nghĩa phụ rời khỏi Nam Lăng, chính ta phát vài thư từ trong thư phòng của ông, ghi lại chi tiết hành động của ông và Đức phi. Nghĩa phụ hình như rất thích Đức phi. Ta xem ngày tháng căn bản là từ lúc thiên triều dựng nước, bọn họ vẫn thư từ qua lại. Trong đó có ghi lại . . .”

      Thác Bạt Lục thúc giục, “Cái gì?”

      Cát Đại nắm chặt quả đấm, vô cùng đau đớn, “Năm đó, Hoàng thượng sát hại phụ thân của chúng ta, tất cả đều do ông ta khích bác.”

      “Cái gì?” Tô Tứ cùng Thác Bạt Lục dám tin.

      Phượng Triêu Hoa lại bình tĩnh, “Còn gì nữa ?” Những điều này tối hôm qua nghe Long Liễm Thần rồi, hóa ra là .

      “Còn có. . . ” Trong đáy mắt Cát Đại xuất đau thương, : “Nhị đệ ba năm trước ở vực Tuyệt Tình bị phục kích, là do Đức phi sai người làm. Mấy ngày trước, các ngươi cướp pháp trường gặp phải nhiều Cẩm Y Vệ cà Ngự Lâm Quân là do. . .Do nghĩa phụ phân phó Đức phi sắp xếp. Ông ta nhấn mạnh. . .. ”

      “Nhấn mạnh cái gì?” Đáy mắt Tô Tứ xuất tia máu.

      “Phượng bá phụ và Tam đệ, cần phải giết .” Dứt lời, Cát Đại đau đớn nhắm mắt lại, cúi đầu , “Nghĩa phụ có lẽ muốn ép Tiểu Thất.”

      ‘Bùm’ tiếng, cái bàn tan tác. Thác Bạt Lục đứng dậy, oán hận , “Hóa ra lão ta mới là hung thủ!”

      Tô Tứ nắm chặt trường kiếm, đứng dậy, : “ phải vẫn hy vọng chúng ta báo thù sao? Được, hôm nay ta cho được như ý, báo thù cho cho cha mẹ, Nhị ca cùng Tam ca!”

      “Ta với huynh!” Thác Bạt Lục .

      Cát Đại nhìn về phía Phượng Triêu Hoa, : “Muội muốn cùng chúng ta ?”

      “Đương nhiên là muốn.”

      Buổi trưa canh ba đến! Mà lúc này, người mọi người chờ cũng mang theo đám tay sai của tới. Nam Lăng vương mang theo mười tử sĩ xuất tại pháp trường.

      Cát Đại, Tô Tứ cùng Thác Bạt Lục cầm vũ khí, giằng co cùng Nam Lăng vương.

      “Các con có ý gì?” Nam Lăng vương vui .

      “Báo thù.” Tô Tứ lạnh lẽo .

      Nam Lăng Vương giật mình, nhưng cố làm ra vẻ bình tĩnh, “Bây giờ phải là lúc giận dỗi, giúp ta cứu người. Có chuyện gì trở về Nam Lăng sau.”

      “Nam Lăng Vương quả là tình thâm ý trọng, biết là bẫy còn nhảy vào.” Dứt lời, Long Liễm Thần vung tay lên, vô số Cẩm Y Vệ xông ra bao vây hình đài, ở ngoài lại còn tầng cung tiễn thủ. Ttình hình như thế, Nam Lăng vương mọc cánh cũng khó bay.

      Nam Lăng Vương đẩy Đức phi ra sau lưng tử sĩ, : “Dù thế nào, cũng phải mang nàng rời .”

      Đức phi liều mạng lắc đầu “Phải cùng .”

      “Đừng kẻ nào mong chạy thoát!” Vẻ mặt Long Liễm Thần lạnh lùng, so với lúc bình thường quả như hai người khác nhau. vừa ra lệnh, Cẩm Y Vệ lập tức động thủ.

      Tô Tứ dùng kiếm chỉ vào Nam Lăng vương, là của chúng ta. ai được nhúng tay.” Dứt lời, ngưng tụ tất cả hận ý vào kiếm hung hăng đâm tới.

      Cát Đại cùng Thác Bạt Lục thấy thế, cũng vội tấn công Nam Lăng vương.

      Nam Lăng Vương cười lạnh, : “Coi như bảy người các ngươi liên thủ cũng chưa chắc thắng được ta. Huống chi giờ chỉ còn ba người !” Dứt lời, vận công tiếp chiêu.

      đài đánh đến trời đất mịt mù, dưới đài, Phượng Triêu Hoa đầu đau muốn nứt. Cảnh tượng này, cảnh tượng này . . . .

      “Đừng nhìn!” Long Liễm Thần chẳng biết đến sau lưng Phượng Triêu Hoa từ lúc nào, ôm nàng vào trong ngực, lấy tay che mắt nàng.

      Phượng Triêu Hoa đẩy tay ra, : “Ta nhất định phải nhớ lại, nhất định . . . .”

      Dần dần, tử sĩ Nam Lăng vương mang tới chết gần hết, mà cánh tay Đức phi cũng trúng kiếm.

      Vốn Nam Lăng Vương chiếm thượng phong nhưng vì bận tâm đến an nguy của Đức phi mà phân tâm, nhưng vẫn hơn bọn họ chút.

      đài giờ chỉ còn ba đánh , dưới đài cũng trở nên yên tĩnh. Hồi hộp quan sát thế cục.

      Mà mảnh vụn trong đầu Phượng Triêu Hoa xoay tròn càng lúc càng nhanh, đầu cũng càng ngày càng đau.

      Chợt luồng kình khí đánh tới, thanh trường kiếm đâm thẳng vào giữa trán Nam Lăng vương, sau đó chàng trai áo trắng xuất hình đài.

      Tô Tứ, Thác Bạt Lục: “Nhị ca!”

      Cát đại: “Nhị đệ!”

      Long Liễm Thần: “Đại ca!

      Vân Tiêu Dao lạnh lùng nhìn Nam Lăng vương sắp chết, “Nghĩa phụ, lâu gặp.”

      Nam Lăng vương trợn mắt, từ từ ngã xuống, trước khi chết cũng dám tin mình lại chết ở trong tay con cờ bị thao túng.

      Mà khi thấy máu Phượng Triêu Hoa cũng nhớ lại cảnh Thanh Phong Phổ ngã xuống, sau đó, tất cả trí nhớ xuất trong đầu nàng giống như chiếu phim vậy. Trí nhớ khôi phục.

      Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nhìn đầu sỏ
      đài, rất muốn lao lên cho thêm nhát vì Thanh Phong Phổ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn. Dù thế nào, cũng là nghĩa phụ của mình, nếu chết rồi hãy để cho tất cả ân oán theo đó mà kết thúc thôi.

      Bên ngoài Kinh Thành Tây Môn.

      Long Hiểu Vân túm tay áo Vân Tiêu Dao "Đại ca, huynh đừng vô tình vậy chứ."

      Vân Tiêu Dao vỗ vỗ đầu của nàng, : "Ta quyết, muội và Thần phải thay thế ta hầu hạ, hiếu kính phụ hoàng mẫu hậu."

      "Muội muốn. Đại ca, đừng tu hành, ở lại , được ?" Long Hiểu Vân nước mắt ròng ròng.

      Long Liễm Thần cũng khuyên nhủ, "Đại ca, ngôi vị Thái tử nay vẫn là của huynh, huynh ở lại ."

      Vân Tiêu Dao lắc đầu, "Ta tội nghiệt chồng chất, nào còn mặt mũi tạo phúc vạn dân."

      "Huynh là bị Nam Lăng vương lừa."

      "Tam đệ, nếu như đệ là ta, đệ dạ tin lời từ phía Nam Lăng Vương, mắc mưu sao?" Vân Tiêu Dao hỏi.

      "Đệ...." Long Liễm Thần cứng họng, theo tính cách của , nhất định . Trừ nàng ra, ai có thể khiến dùng tương lai và mang sống để tin tưởng. Nghĩ đến Phượng Triêu Hoa, Long Liễm Thần khỏi nhìn về phía nàng, đại ca muốn xuất giá, thể thoát thân, nên làm gì đây?

      Cảm nhận được tầm mắt của , Phượng Triêu Hoa rũ mắt xuống. Nàng chưa cho biết mình khôi phục trí nhớ. Bởi vì nàng sớm đoán được, nhị ca chắc chắn hồi cung. Nhị ca là người kiêu ngạo, sau khi trải qua những chuyện như vậy sao có thể trở về cung? Nếu nhị ca về cung, vậy nhất định phải tiếp tục làm Thái tử, như thế, có hay cũng còn quan trọng nữa. Cuối cùng chung quy vẫn là quên nhau trong chốn giang hồ hơn.

      Mà Long Liễm Thần cũng biết quy chỉ còn là giấc mơ thôi, thể thoát khỏi trách nhiệm vai.

      có từ biệt, chỉ nhìn cái, Phượng Triêu Hoa quay đầu, giục ngựa rời . Tô Tứ, Thác Bạt Lục theo sát phía sau.

      Vân Tiêu Dao cũng quay lại, , "Tam đệ, hãy làm hoàng đế tốt." Dứt lời liền rời .

      Ngơ ngác nhìn bóng lưng của mọi người dần dần biến mất, đôi mắt Long Liễm Thần ươn ướt, lúc này mới phát ra là cũng có nước mắt.

      "Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Tam ca ngu ngốc!" Long Hiểu Vân vừa đánh Long Liễm Thần, vừa khóc.

      "Đúng vậy, ta đúng là ngu ngốc." Long Liễm Thần xoay người, muốn để Long Hiểu Vân phát nước mắt trong mắt .

      "Huynh ràng thích tỷ ấy như vậy, tại sao lại để tỷ ấy?" Long Hiểu Vân .

      Long Liễm Thần cười khổ, "Muội còn , chờ muội trưởng thành hiểu." Phụ hoàng cuối cùng cũng có đặc xá cho Phượng Liêm, cũng có rút lại lệnh truy nã, có thể thấy phụ hoàng cũng định bỏ qua cho Phượng gia hoặc Vân gia. Dưới tình huống căng thẳng như vậy, nàng cùng phụ hoàng sao có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước đây?

      Long Hiểu Vân chu môi "Hừ, muội trưởng thành rồi. Nếu muội là nam nhi, nhất định trơ mắt nhìn co mình rời ."

      "Nếu muội là nam nhi, ta theo nàng ấy ngay"

      "Tại sao muội là nam nhi huynh mới có thể theo tỷ ấy?"

      "Bởi vì muội là nam nhi, ta cần làm Thái tử nữa." Long Liễm Thần than tiếng, đưa mắt nhìn hoàng cung, thầm "Cái nhà tù này nàng muốn vào. Mà ta, lại thể nào ra được."

      đường Thác Bạt Lục rốt cuộc nhịn được. "Tiểu Thất, muội định cứ như vậy sao?"

      Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu, "Huynh muốn gì?"

      "Muội mang thai." Thác Bạt Lục ném ra quả bom.

      Phượng Triêu Hoa sững sờ, ngay sau đó mừng rỡ, "Đa tạ!" Roi ngựa vung lên, con ngựa phi về phía trước.

      "Ta cho rằng nàng quay đầu trở về" Thác Bạt Lục hoàn toàn trợn tròn mắt.

      Vân Tiêu Dao nhìn bóng lưng Phượng Triêu Hoa , : "Tiểu Thất là người như thế nào, đệ phải biết." Trở về, sợ rằng chỉ có kiếp sau. Giống như , kiếp này vĩnh viễn thể trở lại hoàng cung nữa rồi.

      Lúc này, Tô Tứ vẫn im lặng nãy giờ mới : "Ta cược cuối cùng Tiểu Thất vẫn trở về."

      Vân Tiêu Dao nhíu mày: "Sao đệ lại nghĩ vậy?"

      Tô Tứ : " bỏ được nàng. Lúc nàng rời đáy mắt ràng lên: cuối cùng ngày..."

      "Cuối cùng ngày cái gì?" Thác Bạt Lục hiểu.

      Tô Tứ bí : "Cuối cùng ngày, nghĩa là giữa bọn họ còn chưa kết thúc." Dứt lời, chợt kẹp bụng ngựa, roi vung lên, đuổi theo Phượng Triêu Hoa.

      "Này, ràng xem nào." xong, Thác Bạt Lục cũng theo.

      Nhìn bóng lưng bọn họ, Vân Tiêu Dao nghiêng đầu với Cát Đại , "Chúng ta chia tay ở đây thôi."

      "Về sau đệ có tính toán gì ?"

      Vân Tiêu Dao sờ sờ khuôn mặt tạm thời dịch dung, lạnh nhạt , "Vân Du Tứ Hải." Dứt lời, quay đầu ngựa, về con đường bên trái.

      Cát Đại than tiếng, tự nhủ, "Nguyệt Nhan, nàng muốn gặp lại ta ư." Sau đó quay đầu ngựa, về hướng ngược lại Vân Tiêu Dao.
      Last edited: 13/1/15
      Dạ Nguyệt, Mun_lovexixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển hạ


      Chương 1: Lão gia có hành động

      Non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, núi Tiểu Hàn giống như thuộc cõi trần.

      “Lục Bình, thu dọn đồ đạc thôi.” mặc váy trắng khẽ thả bút lông trong tay xuống, cực kỳ tiếc nuối vì vẫn chưa thể hoàn thành được bức họa trước mắt. Kể từ cái ngày dùng huyết mực để vẽ, mỗi lần vẽ tranh trước mắt luôn lên mồn khuôn mặt ấy. Nó giống như cơn ác mộng, xua được. Năm năm trôi qua, nàng sớm chấp nhận thực, nếu thực thể quên vậy cũng cần quên nữa.

      Lục Bình mặc bộ váy xanh đơn giản đứng đằng sau khỏi thở dài khe khẽ, nàng quen với việc suốt năm năm qua tiểu thư nhà mình vẫn vô số lần thể hoàn thành bức họa. Chỉ là nàng vẫn cảm thấy đau lòng thay cho chủ tử mà thôi. Nàng nhìn phía chân trời xa, biết người trong lòng tiểu thư thế nào rồi!

      Tầm mắt Phượng Triêu Hoa nhìn về nơi xa xăm, lạnh nhạt nhìn Lục Bình dọn dẹp, trong lòng bắt đầu suy nghĩ tới chuyện khác.

      “Con à!”

      giọng bỗng vang lên trong gian tĩnh mịch, tuy lộ già cả nhưng vẫn có thể làm chấn động màng nhĩ “mỏng manh” của Phượng Triêu Hoa. Dự cảm chẳng lành của nàng lẽ ứng nghiệm nhanh như vậy sao? Nghĩ tới đây, nàng vỗ trán, chẳng lẽ người kia thể để cho nàng được yên sao?

      Phượng Liêm lúc này tới sau lưng Phượng Triêu Hoa, vừa quét mắt thấy Lục Bình lanh lẹ thu dọn dụng cụ vẽ tranh, lập tức hiểu được rằng con hôm nay lại vẽ tranh thất bại. Trong lòng ông muốn , nhưng ông hiểu rằng có số việc ra vẫn tốt hơn. Dù sao ông cũng muốn tranh cãi với con .

      Phượng Triêu Hoa hơi liếc về phía phụ thân, kịp thời mở miệng ngăn cản: “ xảy ra chuyện gì sao?”

      Ông vừa nghe vậy liền trợn mắt, con bé muốn chào đón cả phụ thân sao? Ông liếc nhìn Lục Bình bên cạnh cười cợt hề giấu giếm, trong lòng bực tức: tốt xấu gì cũng là tay ông nuôi lớn con bé, phải chỉ là con nhóc chưa dứt sữa sao! Mặc dù, Phượng Liêm thể thừa nhận, gien di truyền của Phượng gia bọn họ thực quá tốt, đúng là con hơn cha.... . Ông lặng lẽ cọ cọ chân, thành : “Có thể bảo Tiểu Phong Tranh đổi món ăn khác được ?”

      Cái này cũng thể trách Phượng Liêm kén chọn, kể từ lúc người nào đó mang thai mười tháng khẩu vị liền thay đổi. Ăn cơm chua chịu, mùa này khoai tây lại rất nhiều, khiến Tiểu Phong Tranh xưa nay tiết kiệm đồ ăn ra sức làm mỗi ngày đĩa khoai tây chua cay. Mà hậu quả trực tiếp chính là Phượng Triêu Hoa và con nhóc nào đó từ trong bụng mẹ thích ăn chua hài lòng vô cùng. Hai vị tiểu thư hài lòng cũng khiến cho bọn nha hoàn vô cùng vui mừng, chỉ để lại lão già râu tóc bạc trắng này ngày ngày sa sút tinh thần ngừng than khổ, thường tới ăn chực nhà Tô Tứ chứ nhất quyết ở lại dùng cơm.

      Lần này phụ thân lên núi tìm nàng phải vì con nhóc kia khiến Phượng Triêu Hoa thở phào. Nhưng vừa nghe thỉnh cầu của phụ thân nàng lại, cực kỳ phối hợp bày ra vẻ mặt đồng tình, lập tức : “Phụ thân, người là bề , người nên tự mình chuyện với Tiểu Phong Tranh.”

      Sớm đoán được kết cục như vậy, Phượng Liêm cũng nhiều lời, có chút chán nản lùi lại bước. Ông há miệng còn định thêm gì đó, lại thấy Phượng Triêu Hoa xoay người xuống núi. Bóng lưng kiên quyết kia rất giống với lúc rời khỏi Kinh Thành, ông cũng bèn nuốt những lời muốn về.

      Con cháu tự có phúc của mình....

      Con cháu tự có phúc của mình....

      Con cháu....

      Phượng Liêm rốt cuộc nhịn được muốn mắng to, dựa tính nết bướng bỉnh của đứa con này lấy đâu ra phúc con cháu? đến lúc nên để bà mẹ của con nhóc khôn lỏi kia làm chút chuyện rồi….”

      Con à, mặc dù phụ thân chưa bao giờ thắng nổi con cái gì, nhưng lần này cũng đừng trách phụ thân. Dù sao, phụ thân cũng vì muốn tốt cho con thôi. Hơn nữa, tuy núi Tiểu Hàn rất tốt, nhưng cuộc sống lại quá đơn điệu.

      Từng trận gió núi thổi tới, chòm râu của Phượng Liêm cũng phất phơ theo gió. Giờ phút này ông lộ ra vẻ “cáo già”. Lục Bình thu dọn đồ xong chuẩn bị xuống núi cũng giật thót, lẽ lão gia trúng tà?

      Phát “kinh người” này khiến Lục Bình ba chân bốn cẳng chạy xuống núi. Nàng phải mau chóng cho Tiểu Khúc, để tiểu thư sớm đề phòng. Vẻ mặt lão gia như thế, ràng là có ý đồ với tiểu thư mà. Dù là gì nữa, kết quả cuối cùng nhất định vẫn khiến tiểu thư phiền não ứng phó. Cái chân lý này là do chính tiểu thư nghiệm chứng được sau vô số lần chạy trốn!

      gian tiểu viện vô cùng bình thường như như ở dưới chân núi. Nhìn qua khác gì nhà bỏ hoang núi Tiểu Hàn, nhưng nếu nhìn kỹ thấy có những chi tiết nhẵn nhụi, được mài dũa tỉ mỉ.

      Phượng Triêu Hoa cẩn thận đẩy cánh cửa phòng bên tay phải, vừa nhìn thấy bé nằm giường trái tim nàng liền thỏa mãn. Nàng nhàng, chậm rãi bước tới trước giường, cẩn thận nâng khuôn mặt còn chưa trưởng thành của con lên.

      Tục ngữ , ba tuổi là có thể nhìn các nét. Bây giờ Ny Ny năm tuổi rồi, sớm có thể nhìn ra ngũ quan của con bé sau này giống với phụ thân hay mẫu thân. Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra, Ny Ny có khuôn mặt cực kỳ giống nàng, nhưng vẻ mặt và phong thái lại giống người kia như khuôn đúc. ai ra điều này, nhưng cũng có nghĩa là nàng biết.

      Mỗi lần nhìn khuôn mặt nhắn này, Phượng Triêu Hoa vẫn luôn bị những ký ức chôn chặt dưới đáy lòng quấy nhiễu, khiến cho trái tim vốn tĩnh lặng của nàng lại dậy sóng. Mỗi động tác, mỗi nụ cười của người kia dường như hòa vào xương cốt, cho dù năm năm gặp cũng hề cảm thấy xa lạ. Nếu như lúc này đứng trước mặt nàng, biết nàng còn có thể thản nhiên mà chào tiếng: “Long huynh, lâu gặp?”

      Nghĩ tới đây, nàng khỏi tự giễu, nghĩ nhiều làm gì? Quá nhiều nguyên nhân khiến cho bọn họ chỉ có thể quên nhau. Cho dù thể quên được, cũng nên si tâm vọng tưởng. Nhưng biết bây giờ thế nào rồi? Nàng biết quên nàng, nhưng là thái tử, tương lai chính là vua của nước, năm năm qua có khi nào có người phụ nữ khác rồi .

      “Cốc cốc.”

      Tiếng gõ cửa vô cùng nhàng vang lên, Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn con ngủ ngon cái rồi mới nhàng rời .

      Lúc con được hai tuổi, nàng cũng bất đắc dĩ phát ra con mình “vừa khéo” di truyền thói quen thích ngủ của nàng, hơn nữa còn có xu thế trầm trọng hơn!

      “Tiểu thư....”

      Lục Bình nhìn Phượng Triêu Hoa còn có chút mơ màng, cẩn thận mở miệng, đến ngay cả chớp mắt cũng dám.

      “Ta sao. Sao thế?”

      Lục Bình thở phào nhõm, tiến lên bước, khẽ khàng nhưng kiên định với Phượng Triêu Hoa: “Tiểu thư, nô tì cảm thấy lão gia sắp có hành động rồi.”
      Dạ Nguyệt, xixonMun_love thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Truyện này có word k nàng, nếu đc nàng gửi cho ta vs, thanks nhìu^_^

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Có chuyện lớn xảy ra[/b]

      Lục Bình thở phào nhõm, tiến lên bước, khẽ khàng nhưng kiên định với Phượng Triêu Hoa: “Tiểu thư, nô tì cảm thấy lão gia sắp có hành động rồi.”

      Chủ tớ nhiều năm, nếu lời nhắc nhở như vậy mà còn hiểu phải là Phượng Triêu Hoa rồi. Phượng Triêu Hoa nhíu mày, tuy nàng cho rằng phụ thân nghĩ ra được chủ ý sáng tạo nào đó, nhưng còn con nhóc say ngủ bên trong kia lại thiếu chiêu trò. Nếu phải nàng “dày dặn kinh nghiệm, kiến thức rộng rãi”, sao mà chống đỡ nổi? Nàng quay lại liếc nhìn cửa phòng đóng, dặn dò: “Trông chừng Ny Ny, đừng để xảy ra chuyện.”

      “Lục Bình hiểu ạ.”

      Phượng Triêu Hoa hơi bĩu môi, chỉ bằng Lục Bình sao có thể giữ được con nhóc tu luyện thành tinh ngay từ trong bụng mẹ kia? Thôi, để tự mình xem thế nào!

      “Lục Bình, tiểu thư, vì sao hai người đều đứng ở cửa phòng Ny Ny vậy?”

      Tiểu Phong Tranh biết từ đâu xông tới, đôi mắt tò mò mở to nhìn hai chủ tớ thầm to . ‘Mỗi lần vẻ mặt Lục Bình nặng nề nghĩa là cuộc sống của bọn họ lại sắp có trò vui rồi, mà lần nào mình cũng là người cuối cùng được biết chuyện gì xảy ra, lần này nhất quyết thể để như vậy nữa!’ Trong lòng Tiểu Phong Tranh thầm hạ quyết tâm lại nhận được ánh mắt “ phải chuyện của ngươi” từ Phượng Triêu Hoa. cúi đầu, ràng là người nhà, tại sao mỗi lần có chuyện gì hay lại cho người ta tham gia.... . .

      Uất ức quá!

      “Đến giờ ăn cơm trưa rồi chứ?” Phượng Triêu Hoa tốt bụng nhắc nhở vị Tiểu Phong Tranh nào đấy tủi thân xoắn tay áo mình, trong lòng vô lực. Suy tính trong lòng Tiểu Phong Tranh sao nàng lại biết? Đôi mắt tràn trề mong đợi kia sao nàng có thể hiểu?

      “A!” Lúc Tiểu Phong Tranh nghe thấy “cơm trưa”, rốt cuộc kêu lên sợ hãi: “Khoai tây sợi của ta!”

      Tiểu Phong Tranh vắt chân lên cổ bỏ chạy, nhìn theo bóng lưng hình như hơi vội vàng. Nhưng hai người cũng quen rồi, bèn quay đầu lại đối mặt với cánh cửa sắp bị mở ra.

      Quả nhiên,

      “Két.”

      Cửa bị mở ra từ bên trong, bé mắt lim din buồn ngủ đứng ở cửa, miệng nỉ non câu, thiếu chút nữa khiến Lục Bình nghẹn chết tại chỗ. Cũng may Phượng Triêu Hoa “kiến thức rộng rãi”, khóe miệng chỉ hơi giật

      giật chút.

      "Ông già Phượng Liêm kia rốt cuộc cũng có hành động rồi!"

      Đây chính những lời mà bé nhìn có vẻ thuần khiết vô cùng đáng còn chưa tỉnh ngủ buột miêng ra.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, Phượng Triêu Hoa theo thói quen về phòng nghỉ ngơi lát, vậy mà ý định này lại bị ngồi xuống trà đánh vỡ.

      "Mẫu thân, con trai thứ hai của Trương thúc hôm nay đến học viết chữ chứ?"

      Vẻ mặt thản nhiên kia là di truyền từ ai vậy! Phượng Triêu Hoa cố gắng đè nén ý muốn xông lên đập vỡ cái biêu cảm mặt con , nhưng mà thể thừa nhận, tính cách này là di truyền từ nàng, chỉ có điều là tăng lên mà thôi....

      Nhìn vẻ mặt có chút buồn phiền của con , Phượng Liêm lại vui vẻ, ông thầm chuyển cho cháu ánh mắt tán thưởng.

      Tất cả những hành động ấy đều bị Phượng Triêu Hoa nhìn thấy, trong lòng lại dâng lên cảm giác bất lực. người già mà kính, đứa thành tinh quá sớm, vì sao người thân của nàng đều...

      "Phụ thân." Phượng Triêu Hoa khẽ gọi Phượng Liêm, khoan thai : "Người cần Ny Ny đánh cờ với người ?"

      Ny Ny? Đánh cờ?

      Phượng Liêm theo bản năng lắc đầu, xua tay : "Con bé còn như vậy, ta thắng cần dùng võ!"

      "Rất tốt." Phượng Triêu Hoa gật đầu cái, làm như vô ý quét mắt đến bàn cờ cách đó xa, khẽ : "Con rất lâu đánh cờ rồi."

      "Phụ thân cũng ngại đánh cùng đâu!"

      Phượng Liêm có vẻ hơi kích động, lúc đứng lên còn suýt đụng đổ bình hoa. Đáng tiếc, ông chú ý tới ánh mắt hàm ý sâu xa của đứa cháu .

      "Vậy...." Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu khó xử, nhíu mày suy tư hồi lâu, mới chầm chậm "Được rồi, nhưng mà con trai của Trương thúc...."

      "Hôm nay nghỉ, ta chuyện với lão Trương, bảo con trai ông ấy mai hẵng đến!"

      Phượng Liêm hình như cũng phát , ông sa vào cái bẫy.

      "Tốt." Phượng Triêu Hoa thỏa mãn gật đầu cái, tới phòng mình, xoay người trước cửa : "Vậy giờ con cần nghỉ ngơi, ai được làm phiền."

      Dứt lời, vẻ kích động mặt Phượng Liêm hóa thành cứng ngắc, còn chưa kịp hóa đá, Phượng Triêu Hoa tiếp: " giữ lời phải là tác phong của con, cho nên buổi chiều vẫn nên để con trai Trương thúc tới học. Phụ thân, nếu con càn nghỉ ngơi dưỡng sức để có thể hầu người đánh cờ trách nhiệm nặng nề dạy thằng be kia học bài đành làm phiền người rồi, nội dung học chính là đánh cờ."

      màng tới thân thể run lẩy bẩy của phụ thân, càng để ý đến ánh mắt đồng tình của ba người kia, Phượng Triêu Hoa thản nhiên xoay người. Rốt cuộc cũng có thể ngủ giấc thoải mái rồi. Nàng vui mừng nghĩ, may là phụ thân chuyện giữ lời, giống mình.

      Lời này có thể hiểu là nghỉ ngơi dưỡng sức, phải để hầu phụ thân đánh cờ, mà là nàng cần giấc ngủ để xua những suy nghĩ hỗn loạn hôm nay.

      Chỉ là nàng cũng biết, giấc ngủ trưa này lại khiến cho trời long đất lở. Dĩ nhiên chuyện này đều là về sau.

      Khi Phượng Triêu Hoa tỉnh lại, trời chiều ngả về tây rồi.

      Ánh sáng màu vàng kim rải đầy trong sân, mọi thứ đều như được dát vàng.

      "Ny Ny!"

      Phượng Triêu Hoa khẽ gọi nữ nhi đá câu trong thôn, khỏi có chút kinh ngạc khi có ai bên cạnh con bé. Con ở nhà là báu vật trong lòng tất cả mọi người, bên cạnh bé lúc nào cũng có người, vì sao lúc này lại chẳng có ai?

      bé nghe gọi bèn cầm quả cầu tới bên cạnh mẫu thân, trong lòng khỏi oán thầm: 'mình ràng có cái tên rất dễ nghe Phượng Ca Dao, vì sao vẫn cứ gọi biệt danh "Ny Ny"?' Nhưng vì chuyện như vậy mà kháng nghị phải tác phong của bé!

      "Mọi người đâu?"

      Phượng Triêu Hoa lời ít mà ý nhiều! Phượng Ca Dao ngẩng đầu lên bĩu môi với mẫu thân, tỏ vẻ bất mãn. Nhưng khi hiểu cũng cần phải hỏi hay giải thích nhiều. Phượng Triêu Hoa luôn cho rằng chuyện đơn giản cần phức tạp hóa nó lên làm gì. Nàng ung dung kéo ghế trúc tới, tự nhiên ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn nữ nhi

      Đúng là gừng càng già càng cay, lâu sau bé liền chán nản cúi đầu, :" ra ngoài rồi."

      cũng như ! Phượng Triêu Hoa cố gắng để mắt mình trợn lên, cảm giác như sắp có gió bão nổi lên. Cảm giác lo lắng đó, vì sao lại mãnh liệt như vậy?

      "Mẫu thân", bé nhìn mẫu thân hình như trầm tư, giơ quả cầu lên trước mặt nàng quơ quơ, cho tới khi ánh măt Phượng Triêu Hoa trở nên tập trung, mới : "Mẫu thân, nếu người có chuyện gì khác, con muốn đá cầu!"

      "Ừ."

      Cho con chơi phải vì nàng muốn tiếp tục tìm hiểu ba người kia đâu, mà là nàng cảm thấy bọn họ làm ra chuyện gì lớn. Nếu lớn đến mức thể cứu chữa được giờ cũng thể yên ắng như vậy được? Nhưng vì sao trong lòng cứ thấp thỏm vậy nhỉ?

      "A, tiểu thư tỉnh rồi!"
      Last edited: 16/1/15
      Dạ Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :