Ngày hôm sau, lúc Minh Nguyệt kể cho Phượng Triêu Hoa tin đồn nghe được từ đường cái Long Liễm Thần mang theo Lục Bình tới nông trại.
“Tiểu thư!” Lục Bình ôm bọc quần áo, nhìn Phượng Triêu Hoa, hai mắt lưng tròng.
Phượng Triêu Hoa nghi ngờ nhìn Long Liễm Thần.
“Nàng là trước kia nha hoàn cận thân của nàng, tình hình cụ thể lát nữa cứ để nàng ấy cho nàng nghe. tại có chuyện quan trọng hơn phải làm.” xong, Long Liễm Thần kéo ông lão sau lưng tới trước mặt , : “Đây là lão tiền bối Phong Tín Tử, ta nhờ ông ấy tới giúp tay.”
“Sư phụ!” Minh Nguyệt thể tin nổi nhìn mặt sư phụ mình tròn ra ít, “Gần đây người ăn cái gì vậy?”
“Sư bá?” Long Liễm Thần nhướn mày, trùng hợp thế chứ?
“Sơn trân hải vị, tới kinh thành có thể ăn được gì chứ.” Phong Tín Tử mệt mỏi xua tay với Minh Nguyệt, bày tỏ ông rất ghét những thứ đắt đỏ kia.
Minh Nguyệt liếc mắt xem thường, lần nào cũng vậy, cứ xuống núi là hận thể ăn sơn trân hải vị đến no chết, sau khi ăn xong lại ra vẻ ghét bỏ tỏ vẻ là mình bất đắc dĩ mới ăn. đúng là trơ trẽn.
Phượng Triêu Hoa ngạc nhiên nhìn người xa lạ thú vị này, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt.
Phong Tín Tử cũng quan sát Phượng Triêu Hoa, thầm , “Nha đầu này sao nhìn quen vậy?”
Nhìn quen? Long Liễm Thần ấn trán, giang hồ vậy sao?
“Dĩ nhiên là quen. Nàng chính là Phượng thất, chính là thiếu niên đốt tân hồ của người đó.” Minh Nguyệt vừa dứt lời cũng biết mình gây họa, nàng thề, vừa rồi tuyệt đối là cẩn thận lỡ miệng mà thôi.
Phong Tín Tử cũng nhớ ra, lửa giận ngùn ngụn, trừng mắt phẫn nộ, “Tiểu tử ngươi còn dám xuất trước mắt ta! Xem hôm nay ta có xử lý ngươi !”
Long Liễm Thần lại líu lưỡi, có cần trùng hợp thế ?
Phượng Triêu Hoa hếch mày, vui , “ ràng là ông chạy tới trước mắt ta, sao lại thành lỗi của ta.”
Phong Tín Tử kinh ngạc, đây đâu phải trọng điểm chứ?
Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt liếc ông ta cái, ngay sau đó lại nhìn sang Long Liễm Thần, “Chuyện này là sao?”
“À…” Long Liễm Thần nhíu mày, : “Ông ấy là thần y ta tìm đến giúp nàng khôi phục trí nhớ, nhưng mà bây giờ xem ra, vui rồi.” Người sáng suốt đều nhìn ra được lửa giận hừng hực trong mắt Phong Tín Tử bình thường.
“À.” Phượng Triêu Hoa đáp tiếng biểu thị nàng nghe.
À? Vậy thôi sao? Long Liễm Thần nhìn về phía Phong Tín Tử, thử tìm chút cơ hội cho hai người phối hợp với nhau. Đáng tiếc, tìm được tẹo nào.
Phong Tín Tử dựng râu trợn mắt, giống như có thù đội trời chung với Phượng Triêu Hoa.
Phượng Triêu Hoa lơ đễnh nhíu mày, : “Nghe Lục ca ta y thuật cũng rất cao minh, chuyện khôi phục trí nhớ cũng phiền đến tiền bối.
“Cái. . . .cái gì. Ngươi ghét bỏ ta.” Mắt Phong Tín Tử sắp lồi ra rồi.
Phượng Triêu Hoa hình như cố ý đối chọi cùng ông, trả lời vô cùng khẳng định, “Đúng vậy. Ta lo ông già rồi vô dụng.”
“Ngươi…Ngươi….” Phong Tín Tử nổi đóa “Bệnh của ngươi ta nhất định phải chữa!”
“Quân tử nhất ngôn.”
“Tứ mã nan truy.” Vừa dứt lời Phong Tín Tử liền nhận ra mình bị lừa, lập tức kêu to, “Ngươi lại dám gài bẫy ta!”
Phượng Triêu Hoa miệng nhếch lên, “Đâu có ai ép ông nhảy vào.”
“Ngươi…”
“Bắt đầu . tìm ra biện pháp giúp ta khôi phục trí nhớ hôm nay cũng đừng ăn cơm.” Phượng Triêu Hoa .
Phong Tín Tử chợt trợn mắt, dùng ánh mắt giết người nhìn Phượng Triêu Hoa, “Ngươi dám?”
Phượng Triêu Hoa lạnh lùng nhíu mày “Đến lúc đó ông biết ta có dám hay .”
Phong Tín Tử tức đỏ cả mặt, nhưng trong lòng biết mình lại Phượng Triêu Hoa, liền dùng ánh mắt oán hận nhìn Long Liễm Thần, “Đúngl à nên đồng ý với ngươi mà.”
Long Liễm Thần nhướn mày kiếm, : “Lạc tử vô hối.” Dứt lời, liếc Phượng Triêu Hoa cái, ý ‘nàng được lắm đấy’.
Phượng Triêu Hoa đáp lễ bằng ánh mắt ‘tàm tạm thôi’.
Cho đến khi mặt trời về tây, Phong Tín Tử vẫn tìm ra lý do Phượng Triêu Hoa mất trí nhớ, vài cọng tóc đầu cũng sắp bị gãi trụi rồi. Mà Phượng Triêu Hoa vẫn chuyện phiếm với Lục Bình về cuộc sống trước kia ở kinh thành.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đầu ngươi có vấn đề gì cả.” Phong Tín Tử thầm .
Phượng Triêu Hoa đen mặt, “Ta với ông bao nhiêu lần rồi, thân thể ta có vấn đề. Đột nhiên mất trí nhớ thôi.”
“ đúng, đúng, ngươi mất trí nhớ nhất định là do gân bị lệch đâu đó.” Phong Tín Tử kiên quyết giữ ý kiễn.
Phượng Triêu Hoa quyết định tiếp tục lãng phí nước bọt với ông ta nữa mà quay sang với Long Liễm Thần , “Nghe ba ngày sau xử trảm Đức phi!”
“Tin tức rất nhạy.” Long Liễm Thần .
“Ta còn nghe Trần Thiên Sinh và Trần Minh Hiên cũng được thả rồi. Như vậy, ta còn là tội phạm bị triều đình truy nã nữa ?” Phượng Triêu Hoa hỏi.
Nghe vậy, Long Liễm Thần bất đắc dĩ than tiếng, : “Chỉ có chuyện này là ta bất lực. Căn cứ theo lời Phượng tướng dặn dò, ông ấy mặc dù trực tiếp tham gia cùng Nam Lăng vương tạo phản nhưng biết chuyện lại báo, coi như đồng mưu. Mà chuyện các nàng cướp pháp trường, phụ hoàng ngay từ đầu biết.”
Phượng Triêu Hoa gì, đúng sai phải trái, chỉ sau khi khôi phục trí nhớ mơi hiểu được. tại, gì cũng đều là phí công thôi.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng Phong Tín Tử thầm. Hơn nữa hình như ông ta hề biết mình ầm ĩ, cứ mãi thôi.
Qua chừng nửa khắc, bên ngoài chợt truyền đến tiếng vó ngựa, tiếp theo là tiếng kêu của Tô Tứ, “Tiểu Thất, chúng ta tới rồi!”
Phượng Triêu Hoa vội vàng chạy ra, nhìn chằm chằm hai người, : “Tứ ca? Lục ca?”
Tô Tứ nhíu mày, : “Tiểu Thất, nghe muội bị bệnh, đừng bảo ngay cả chúng ta cũng nhận ra nhé.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy than “Đúng thế, đều nhớ. Cho nên mới bảo huynh và Lục ca đến, xem có cách nào giúp ta khôi phục trí nhớ .”
Tô Tứ kinh hãi, túm chặt bả vai Phượng Triêu Hoa, lắc đầu, : “Tiểu Thất, muội đừng làm ta sợ.” Chẳng lẽ Thất thiếu Nam Lăng bọn họ nhất định lắm tai ương sao.
“Ta cũng rất hy vọng đây phải là .” Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ cười khổ.
Nghe vậy, trong lòng Thác Bạt Lục biết nàng giỡn, vội vàng tiến lên bắt mạch cho nàng. Khi cảm nhận được mạch tượng lại chợt ngẩn ra, giương mắt
nhìn Phượng Triêu Hoa cái, ngay sau đó lại trầm ngâm bắt mạch nhưng cũng phát điều gì khác thường, " có vấn đề gì cả."
"Dĩ nhiên là rồi, bằng ta sớm tìm ra cách chữa." Phong Tín Tử đen mặt ra ngoài.
"Ông ấy là ai?" Tâm tình Thác Bạt Lục lúc này tốt, hôm trước vừa mất Tam ca giờ lại biết Tiểu Thất mất trí nhớ, rất muốn tìm người phát tiết áp lực?
"Phong Tín Tử." Phương Triêu Hoa giới thiệu ngắn gọn.
Thác Bạt Lục định hỏi thêm, Tô Tứ lên tiếng, "Sao ngươi lại ở đây?"
Phượng Triêu Hoa nhìn theo tầm mắt của , vừa hay nhìn thấy Long Liễm Thần cũng nhìn Tô Tứ.
"Nàng ấy ở đây, ta đương nhiên cũng phải ở đây." Long Liễm Thần lạnh nhạt .
Tô Tứ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Long Liễm Thần hồi lâu, chợt hừ lạnh tiếng, túm tay Phượng Triêu Hoa nhảy lên ngựa.
"Huynh làm gì đấy?" Phượng Triêu Hoa ngờ lại đột nhiên làm vậy.
" lát nữa muội biết." Dứt lời, Tô Tứ giục ngựa rời .
Mọi người cũng sững sờ, thế này là sao?
Hồi lâu, Minh Nguyệt hỏi " đuổi theo sao?
Long Liễm Thần lắc đầu " hại nàng." Chuyện gì phải tới cũng tới thôi.
Ước chừng qua hai canh giờ, trời hoàn toàn tối đen vẫn chưa thấy Phượng Triêu Hoa và Tô Tứ trở lại.
Long Liễm Thần ngẩn ngơ đứng ở cửa, ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm phương hướng bọn họ rời , trông ngóng.
Minh Nguyệt đành lòng, khuyên nhủ "Ngài ăn chút gì ." Từ khi Thất công tử rời , đừng là ăn cơm uống nước ngay cả chân cũng chưa từng di chuyển, vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ. hổ là cao thủ võ lâm.
"Ta phục ngươi rồi." Thác Bạt Lục khó chịu đưa cho Long Liễm Thần chén nước, : "Lo lắng đuổi theo , ở đây chờ có ích gì."
"Đa tạ." Long Liễm Thần nhận lấy chén nước, : "Ta chỉ đợi quyết định của nàng." giờ, phải muốn gặp là có thể gặp. Dù thực thế nào, dù phụ hoàng là bị người ta giật dây hay bị thuốc khống chế cái chết của Vân Mãng quả vẫn là do phụ hoàng tạo thành. Phượng gia cửa nát nhà tan cũng do tay phụ hoàng gây ra, mà Thanh Phong Phổ chết rồi cũng thể sống lại: Nam Lăng vương thực tạo phản. Cha đẻ dưỡng phụ nghĩa phụ, chết, bị thương, sắp."
Nghĩ đến đây, Long Liễm Thần cảm nhận được mùi vị tuyệt vọng. Tổn thương như vậy, cho dù nàng để ý cũng thể ái ngại thay nàng.
Đúng lúc này, Tô Tứ trở lại, nhưng đưa Phượng Triêu Hoa theo.
Long Liễm Thần lạnh nhạt : "Nàng ấy muốn gặp ta sao?"
Tô Tứ xuống ngựa, : "Cho muội ấy chút thời gian."
bờ sông cách đó xa, Phượng Triêu Hoa ngồi mình thảm cỏ. Nàng biết gió bên bờ sông lạnh hơn những chỗ khác, nhưng nàng vẫn chọn nơi này. phải vì sợ lạnh, mà là hy vọng gió có thể khiến cho đầu óc nàng tỉnh táo chút, suy nghĩ ràng chút. Trong đầu nàng giờ vô cùng hỗn loạn. Từ Tô Tứ nàng biết được tất cả mọi chuyện, giống như nghe người khác kể chuyện vậy. Nhưng ngoại trừ cảm thấy khó tin còn cảm giác nào khác. Giống như, nhân vật trong câu chuyện kia phải là nàng. Nhưng nàng hiểu được khúc mắc mà Long Liễm Thần quả khó mà cắt đứt được.
Phượng Triêu Hoa bông cảm thấy đầu vai được khoác thêm áo, chặn gió lạnh từ phía sau lưng thổi tới.
Đắp áo choàng cho Phượng Triêu Hoa xong, Long Liễm Thần than tiếng, xoay người định .
Phượng Triêu Hoa bỗng dưng túm lấy tay , im lặng hồi lâu mới khẽ , "Ngồi cùng ta lát, được ."
Long Liễm Thần theo lời ngồi xuống bên cạnh nàng, : "Đừng là lát, dù là cả đời cũng được."
Thân thể Phượng Triêu Hoa khẽ run lên, đáp, lẳng lặng nhìn nước hồ, khẽ , "Qua hôm nay, trước khi ta khôi phục trí nhớ, đừng gặp nhau nữa."
Những lời này giống như tảng đá đập vào tim Long Liễm Thần, măc dù sớm có chuẩn bị tư tưởng nhưng lúc này chính tai nghe nàng ra vẫn khó chịu. Vừa nghĩ tới cảnh vĩnh viễn tách ra, trái tim tựa như bị người ta xé nát, đau đến muốn sống.
"Ta biết nàng thể tha thứ cho phụ hoàng, ta cũng mong nàng vì ta mà khiến mình chịu thiệt thòi. Chờ đại ca trở về, ta lập tức nhường chức thái tử, cùng nàng. Nếu như nàng đối với ta còn có chút nhớ nhung, vậy xin nàng, đừng cự tuyệt." Long Liễm Thần rất , gần như là cầu khẩn, giống như chỉ cần bị cự tuyệt lập tức rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy, cảm động là lừa mình đối người, nhưng dù cảm động thực tế vẫn là thực tế.
"Trước khi ta khôi phục trí nhớ, ta thể cho huynh câu trả lời thuyết phục." Phượng Triêu Hoa .
"Ta nguyện ý chờ, bao lâu cũng được. Chỉ cần nàng cho ta câu trả lời, dù kết quả thế nào ta cũng tôn trọng nàng."
HẾT QUYỂN THƯỢNG
Last edited by a moderator: 11/1/15
Dạ Nguyệt và xixon thích bài này.