Chương 69: Thích người ta
Edit: TieuKhang
Vào giờ Tuất, khi mặt trời ngả dần về phía tây cũng là lúc hai người Long - Phượng đến được phủ Nam Lăng vương.
"Thất công tử, Thất công tử về rồi!" Gia nô giữ cửa reo to.
Phượng Triêu Hoa khẽ cười tiếng, giao ngựa cho người coi ngưa phía trước trông nom.
"Ôi, Tam ca! Cuối cùng các huynh cũng trở lại!" Long Hiểu Vân chạy như bay từ trong phủ ra sà vào lòng Long Liễm Thần.
Long Liễm Thần khẽ rên lên vội đẩy người nào đó ra: "Tính mưu sát huynh ruột của mình sao?"
"Người ta nhớ huynh chứ bộ." Long Hiểu Vân bất mãn bĩu môi.
Tiểu Cửu chắc chắn chính là vị tiểu công chúa ở Đông cung kia rồi. Biết được hai người là huynh muội nhưng trong lòng Phượng Triêu Hoa vẫn có chút ê ẩm, có chút ghen tỵ và cũng có chút hâm mộ.
Lúc này có bốn nam nữ ra đón, "Tiểu Thất, rốt cuộc đệ cũng tới rồi!"
"Đại ca, Tứ ca, Ngũ Ca, Lục ca, Nhị tỷ." Phượng Triêu Hoa chào hỏi từng người , sau đó lại ngạc nhiên hỏi, "Tam ca đâu?"
Mọi người nghe vậy thần sắc đều biểu lộ mập mờ chỉ cười .
Phượng Triêu Hoa cười khẽ, "Đệ bỏ lỡ trò hay gì rồi sao?"
"Đúng là có chút, nhưng màn đặc sắc hơn vẫn còn ở phía sau, đệ được thưởng thức ngay thôi." Tô Tứ hưng phấn tựa như thể chờ đợi được chỉ muốn xem màn kịch hay đó ngay.
Phượng Triêu Hoa lắc đầu hỏi, "Các người vẫn chưa cho đệ biết Tam ca ở đâu?"
"Ở Phượng các của đệ. Huynh ấy chờ đệ lâu rồi, đệ nhanh gặp huynh ấy ." Giọng Tô Tứ mang theo mập mờ, hếch đuôi mắt khiêu khích nhìn mỹ nam xuất cùng với Phượng Triêu Hoa.
Phượng Triêu Hoa
Gật đầu, quên giới thiệu Long Liễm Thần với mọi người trước, “Đây là Long Kiếm Hi, người bạn tốt đệ quen đường.”
“Long công tử, hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt.” Mọi người đều lễ độ chào hỏi.
Có qua phải có lại vì vậy Long Liễm Thần cũng lịch đáp, “Thất thiếu Nam Lăng và đệ nhất mỹ nhân giang hồ, coi như hôm nay Long mỗ được mở rộng tầm mắt.”
“ tệ tệ, biết điều hơn tiểu Cửu Cửu nhiều.” Tô Tứ rất hài lòng với câu của Long Liễm Thần.
Long Hiểu Vân nghe vậy rống lên, “Này, Tử Thư thúi kia, ta với huynh bao nhiêu lần rồi, cho phép gọi ta là tiểu Cửu Cửu nữa!” Thử nghĩ xem, dù gì Long HIểu Vân nàng cũng là đại nương như hoa như ngọc, sao có thể gọi bằng cái tên tiểu Cửu Cửu khó nghe như vậy chứ?
“Tiểu Cửu, được vô lễ.” Long Liễm Thần trầm giọng .
“Tam ca!” Long Hiểu Vân bắt đầu làm nũng, “Huynh biết đấy thôi, từ ngày đầu tiên ta đến đây cái tên Tư Thư thúi này cũng bắt đầu ức hiếp ta, trà cũng muốn giành với ta tức chết được.”
“Này, tiểu Cửu Cửu thích hươu vượn điên đảo thị phi kia, là ngươi giành trà của ta mới đúng. Mấy trăm nhân khẩu từ xuống dưới vương phủ ai mà biết Tô Tứ ta thích Bích Loa Xuân Ngân Thúy chứ.” Tô Tứ phản bác lại.
“Được! Cứ cho là huynh thích uống , nhưng huynh thích được còn người khác thích uống được à? Ta là khách,là khách đó. Chủ phải nên theo ý khách chứ.”
“Ta chỉ biết khách tùy ý chủ thôi.”
“Huynh….”
“Ta làm sao?”
Hai người đấu võ mồm từ bình minh cho đến trời tối khiến cho khí bừng bừng vui vẻ. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn.
“Bọn họ thường hay ầm ĩ vậy sao?” Phượng Triêu Hoa hỏi.
“Cũng thường lắm, ngày ít nhất lần thôi.” Người đáp lời là Lãnh Nguyệt Nhan.
Phượng Triêu Hoa nghe mà môi cũng giật giật, với Long Kiếm Hi đứng bên cạnh, “Long huynh, để nha hoàn dẫn huynh đến khách phòng nghỉ ngơi được ?”
“ cần, ta theo huynh đến Phượng các cũng được.” Mặc dù suốt buổi im lặng nhưng Long Liễm Thần vẫn luôn để ý tới Phượng các, mà để ý nhất chính là người đàn ông ở trong Phượng các đợi y.
“Ngươi càn gì chứ! Phượng các là nơi ở của tiểu thất, ngươi thể ở được.” Người chuyện là Thác Bạt Lục. Là người xưa nay luôn an thẳng thắn, tính tình có hơi nóng nảy.
“Lục ca.” Phượng Triêu Hoa lắc đầu, ý bảo huynh ấy chuyện nên khách khí chút.
Thác Bạt Lục chẳng màng đến lời nhắc nhở kia cứ tiếp, “Khách nhân đều phải ở khách phòng, bao gồm cả tiểu Cửu Cửu kia nữa.”
“Phì….” Phượng Triêu Hoa bật cười, “Sao huynh lại học theo Tứ ca vậy hả?”
“ Phi phi phi, ai học huynh ấy! Tên tiểu Cửu Cửu đâu phải chỉ có mình huynh ấy mới được gọi.” Thác Bạt Lục .
Long Liễm Thần thèm nghe Thác Bạt Lục , hỏi tiếp, “Phượng các có phòng cho khách ?”
Xem ra y quyết tâm nhất định phải ở Phượng các cho bằng được. Phượng Triêu Hoa nghĩ vậy cũng đành thỏa hiệp, “Có, vậy huynh theo ta.” xong xoay người về hướng Phượng các.
Long Liễm Thần vô cùng thích thú nhếch môi bám theo sát phía sau.
“ ngờ tiểu Thất lại cho người ngoài vào tận Phượng các! Mỗi lần ra muốn tới đó ăn bữa cơm cũng khó khăn, vậy mà cái tên Long Kiếm Hi kia lại có thể dễ dàng được mời vào! Quả đúng như lời mà tiểu Tứ thường hay : ‘Người với người sao lại có khác biệt lớn đến vậy?’” Thác Bạt Lục cực kỳ kinh ngạc, tất nhiên cũng rất bất mãn.
Ngạn Ngũ hậm hực sờ sờ mũi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Mà Lãnh Nguyệt Nhan ở cạnh bên lại như có điều suy nghĩ.
Tại Phượng các.
“Thất công tử, cậu trở lại!” Ông lão chăm bón vườn tược mừng rỡ khi nhìn thấy người tới.
Phượng Triêu Hoa mỉm cười , “Hoa cỏ nơi này vẫn vô cùng tươi tốt, vất vả cho ông rồi.”
Ông lão làm vườn nghe vậy nở nụ cười hiền lành.
nha hoàn duy nhất trong Phượng các nhưng bị câm đon đả chạy ra đón Phượng Triêu Hoa, quơ tay múa chân ê ê a a với Phượng Triêu Hoa.
Ông lão làm vườn giải thích, “Ách Nữu muốn cho cậu biết, Tam thiếu gia và Bát tiểu thư ở Mai Đình đấy.” [Ách Nữu dịch ra là câm]
Phượng Triêu Hoa tất nhiên hiểu được. Nàng với nha hoàn Ách Nữu, “Đưa vị Long công tử này đến khách phòng .”
Ách Nữu tuy câm nhưng nàng ta bị điếc, nghe được lời căn dặn của Phượng Triêu Hoa, vui mừng gật đầu lia lịa, ra dấu tay ‘xin mời’ với Long Liễm Thần.
Long Liễm Thần lạnh nhạt , “Ta mệt.” Ngụ ý là cũng muốn tới Mai Đình.
Phượng Triêu Hoa hiểu được Long Liễm Thần muốn gì nhưng tạm thời thể để y gặp những người ở Mai Đình được, bèn , “ mệt hãy bảo Ách Nữu dẫn huynh dạo xem cảnh trí ở Phượng các cũng được, bình thường ta có cho phép người khác vào tham quan đâu.”
Long Liễm Thần hiểu Phượng Triêu Hoa muốn cự tuyệt, đành bỏ cuộc theo Ách Nữu đến khách phòng.
Last edited by a moderator: 30/11/14