1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 69: Thích người ta
      Edit: TieuKhang

      Vào giờ Tuất, khi mặt trời ngả dần về phía tây cũng là lúc hai người Long - Phượng đến được phủ Nam Lăng vương.

      "Thất công tử, Thất công tử về rồi!" Gia nô giữ cửa reo to.

      Phượng Triêu Hoa khẽ cười tiếng, giao ngựa cho người coi ngưa phía trước trông nom.

      "Ôi, Tam ca! Cuối cùng các huynh cũng trở lại!" Long Hiểu Vân chạy như bay từ trong phủ ra sà vào lòng Long Liễm Thần.

      Long Liễm Thần khẽ rên lên vội đẩy người nào đó ra: "Tính mưu sát huynh ruột của mình sao?"

      "Người ta nhớ huynh chứ bộ." Long Hiểu Vân bất mãn bĩu môi.

      Tiểu Cửu chắc chắn chính là vị tiểu công chúa ở Đông cung kia rồi. Biết được hai người là huynh muội nhưng trong lòng Phượng Triêu Hoa vẫn có chút ê ẩm, có chút ghen tỵ và cũng có chút hâm mộ.

      Lúc này có bốn nam nữ ra đón, "Tiểu Thất, rốt cuộc đệ cũng tới rồi!"

      "Đại ca, Tứ ca, Ngũ Ca, Lục ca, Nhị tỷ." Phượng Triêu Hoa chào hỏi từng người , sau đó lại ngạc nhiên hỏi, "Tam ca đâu?"

      Mọi người nghe vậy thần sắc đều biểu lộ mập mờ chỉ cười .

      Phượng Triêu Hoa cười khẽ, "Đệ bỏ lỡ trò hay gì rồi sao?"

      "Đúng là có chút, nhưng màn đặc sắc hơn vẫn còn ở phía sau, đệ được thưởng thức ngay thôi." Tô Tứ hưng phấn tựa như thể chờ đợi được chỉ muốn xem màn kịch hay đó ngay.

      Phượng Triêu Hoa lắc đầu hỏi, "Các người vẫn chưa cho đệ biết Tam ca ở đâu?"

      "Ở Phượng các của đệ. Huynh ấy chờ đệ lâu rồi, đệ nhanh gặp huynh ấy ." Giọng Tô Tứ mang theo mập mờ, hếch đuôi mắt khiêu khích nhìn mỹ nam xuất cùng với Phượng Triêu Hoa.

      Phượng Triêu Hoa

      Gật đầu, quên giới thiệu Long Liễm Thần với mọi người trước, “Đây là Long Kiếm Hi, người bạn tốt đệ quen đường.”

      “Long công tử, hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt.” Mọi người đều lễ độ chào hỏi.

      Có qua phải có lại vì vậy Long Liễm Thần cũng lịch đáp, “Thất thiếu Nam Lăng và đệ nhất mỹ nhân giang hồ, coi như hôm nay Long mỗ được mở rộng tầm mắt.”

      tệ tệ, biết điều hơn tiểu Cửu Cửu nhiều.” Tô Tứ rất hài lòng với câu của Long Liễm Thần.

      Long Hiểu Vân nghe vậy rống lên, “Này, Tử Thư thúi kia, ta với huynh bao nhiêu lần rồi, cho phép gọi ta là tiểu Cửu Cửu nữa!” Thử nghĩ xem, dù gì Long HIểu Vân nàng cũng là đại nương như hoa như ngọc, sao có thể gọi bằng cái tên tiểu Cửu Cửu khó nghe như vậy chứ?

      “Tiểu Cửu, được vô lễ.” Long Liễm Thần trầm giọng .

      “Tam ca!” Long Hiểu Vân bắt đầu làm nũng, “Huynh biết đấy thôi, từ ngày đầu tiên ta đến đây cái tên Tư Thư thúi này cũng bắt đầu ức hiếp ta, trà cũng muốn giành với ta tức chết được.”

      “Này, tiểu Cửu Cửu thích hươu vượn điên đảo thị phi kia, là ngươi giành trà của ta mới đúng. Mấy trăm nhân khẩu từ xuống dưới vương phủ ai mà biết Tô Tứ ta thích Bích Loa Xuân Ngân Thúy chứ.” Tô Tứ phản bác lại.

      “Được! Cứ cho là huynh thích uống , nhưng huynh thích được còn người khác thích uống được à? Ta là khách,là khách đó. Chủ phải nên theo ý khách chứ.”

      “Ta chỉ biết khách tùy ý chủ thôi.”

      “Huynh….”

      “Ta làm sao?”

      Hai người đấu võ mồm từ bình minh cho đến trời tối khiến cho khí bừng bừng vui vẻ. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn.

      “Bọn họ thường hay ầm ĩ vậy sao?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

      “Cũng thường lắm, ngày ít nhất lần thôi.” Người đáp lời là Lãnh Nguyệt Nhan.

      Phượng Triêu Hoa nghe mà môi cũng giật giật, với Long Kiếm Hi đứng bên cạnh, “Long huynh, để nha hoàn dẫn huynh đến khách phòng nghỉ ngơi được ?”

      cần, ta theo huynh đến Phượng các cũng được.” Mặc dù suốt buổi im lặng nhưng Long Liễm Thần vẫn luôn để ý tới Phượng các, mà để ý nhất chính là người đàn ông ở trong Phượng các đợi y.

      “Ngươi càn gì chứ! Phượng các là nơi ở của tiểu thất, ngươi thể ở được.” Người chuyện là Thác Bạt Lục. Là người xưa nay luôn an thẳng thắn, tính tình có hơi nóng nảy.

      “Lục ca.” Phượng Triêu Hoa lắc đầu, ý bảo huynh ấy chuyện nên khách khí chút.

      Thác Bạt Lục chẳng màng đến lời nhắc nhở kia cứ tiếp, “Khách nhân đều phải ở khách phòng, bao gồm cả tiểu Cửu Cửu kia nữa.”

      “Phì….” Phượng Triêu Hoa bật cười, “Sao huynh lại học theo Tứ ca vậy hả?”

      “ Phi phi phi, ai học huynh ấy! Tên tiểu Cửu Cửu đâu phải chỉ có mình huynh ấy mới được gọi.” Thác Bạt Lục .

      Long Liễm Thần thèm nghe Thác Bạt Lục , hỏi tiếp, “Phượng các có phòng cho khách ?”

      Xem ra y quyết tâm nhất định phải ở Phượng các cho bằng được. Phượng Triêu Hoa nghĩ vậy cũng đành thỏa hiệp, “Có, vậy huynh theo ta.” xong xoay người về hướng Phượng các.

      Long Liễm Thần vô cùng thích thú nhếch môi bám theo sát phía sau.

      ngờ tiểu Thất lại cho người ngoài vào tận Phượng các! Mỗi lần ra muốn tới đó ăn bữa cơm cũng khó khăn, vậy mà cái tên Long Kiếm Hi kia lại có thể dễ dàng được mời vào! Quả đúng như lời mà tiểu Tứ thường hay : ‘Người với người sao lại có khác biệt lớn đến vậy?’” Thác Bạt Lục cực kỳ kinh ngạc, tất nhiên cũng rất bất mãn.

      Ngạn Ngũ hậm hực sờ sờ mũi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

      Mà Lãnh Nguyệt Nhan ở cạnh bên lại như có điều suy nghĩ.

      Tại Phượng các.

      “Thất công tử, cậu trở lại!” Ông lão chăm bón vườn tược mừng rỡ khi nhìn thấy người tới.

      Phượng Triêu Hoa mỉm cười , “Hoa cỏ nơi này vẫn vô cùng tươi tốt, vất vả cho ông rồi.”

      Ông lão làm vườn nghe vậy nở nụ cười hiền lành.


      nha hoàn duy nhất trong Phượng các nhưng bị câm đon đả chạy ra đón Phượng Triêu Hoa, quơ tay múa chân ê ê a a với Phượng Triêu Hoa.

      Ông lão làm vườn giải thích, “Ách Nữu muốn cho cậu biết, Tam thiếu gia và Bát tiểu thư ở Mai Đình đấy.” [Ách Nữu dịch ra là câm]

      Phượng Triêu Hoa tất nhiên hiểu được. Nàng với nha hoàn Ách Nữu, “Đưa vị Long công tử này đến khách phòng .”

      Ách Nữu tuy câm nhưng nàng ta bị điếc, nghe được lời căn dặn của Phượng Triêu Hoa, vui mừng gật đầu lia lịa, ra dấu tay ‘xin mời’ với Long Liễm Thần.

      Long Liễm Thần lạnh nhạt , “Ta mệt.” Ngụ ý là cũng muốn tới Mai Đình.

      Phượng Triêu Hoa hiểu được Long Liễm Thần muốn gì nhưng tạm thời thể để y gặp những người ở Mai Đình được, bèn , “ mệt hãy bảo Ách Nữu dẫn huynh dạo xem cảnh trí ở Phượng các cũng được, bình thường ta có cho phép người khác vào tham quan đâu.”

      Long Liễm Thần hiểu Phượng Triêu Hoa muốn cự tuyệt, đành bỏ cuộc theo Ách Nữu đến khách phòng.
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      Dạ Nguyệt thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      69.2

      Tại Mai Đình.

      băng qua khoảnh lớn hoa Hương Tuyết cuối cùng bước tới ngôi đình lục giác đứng sừng sững ngạo nghễ phía sâu trong rừng mai.

      Khi đến gần Mai Đình, Phượng Triêu Hoa khẽ gọi, "Tam ca."

      Thanh Phong Phổ quay đầu lại, "Thất muội." Khi chỉ có hai người, Thanh Phong Phổ thường hay gọi nàng là Thất muội, bởi vì nơi đây có người ngoài, cũng sợ tai vách mạch rừng. Quan trọng nhất là gọi vậy có vẻ thân thiết hơn, để khoảng cách giữa huynh muội họ được gần gũi hơn.

      "Tiểu thư!" Tiểu Phong Tranh như cơn gió nhào vào lòng Phượng Triêu Hoa: "Tiểu thư…Hu hu….Cuối cùng cũng về rồi…Hu hu…"

      Phượng Triêu Hoa nhướng mắt nhìn Thanh Phong Phổ trêu, "Huynh làm gì nha đầu này mà con bé khóc sướt mướt thế này hả?"

      Thanh Phong Phổ cười khổ, "Ta có thể làm gì được nàng ấy chứ?"

      Tiểu Phong Tranh rời khỏi ngực Phượng Triêu Hoa, lau nước mắt : "Tiểu thư, bọn họ đều là người xấu."

      Phượng Triêu Hoa bật cười, "Nên đổi lại gọi ‘Thất ca’ ."

      " thích!" Tiểu Phong Tranh dẫu môi : "Bọn họ bắt ta tới đây lại còn bảo ta phải nhận cha, nhận đại ca, nhận tỷ tỷ, là quá đáng! Á tiểu thư, cùng phe với bọn họ hả?"

      Phượng Triêu Hoa gõ đầu nàng : "Cũng cùng phe với em mà."

      Tiểu Phong Tranh gãi gãi ót với Thanh Phong Phổ, "Hóa ra ngươi gạt ta."

      Thanh Phong Phổ hơi hơi mím môi hòa nhã , "Rốt cuộc cũng hiểu ra."

      Tiểu Phong Tranh xấu hổ le lưỡi , "Ai bảo ngươi rằng cứ bắt ta đem về làm tù binh chứ."

      "Tiểu thư nhà đó." Thanh Phong Phổ bất lương bán đứng Phượng Triêu Hoa thương tiếc.

      "Tiểu thư!" Tiểu Phong Tranh trừng mắt tức giận lên án tội ác của tiểu thư nhà mình.

      Phượng Triêu Hoa tỏ ra vô tội nhíu mày cười hì hì lấy lòng , "Nếu em thích Nam Lăng ngay bây giờ ta phái người đưa em trở lại Kinh Thành."

      "Thôi thôi!" Tiểu Phong Tranh kháng nghị cách mãnh liệt, "Em muốn ở cùng với tiểu thư thôi."

      "Nha đầu ngốc." Phượng Triêu Hoa cười lắc đầu : "Ở lại đây cũng được nhưng từ nay về sau phải đổi lại cách xưng hô biết chưa?"

      Tiểu Phong Tranh nháy mắt mấy cái gật đầu, " phụ vương, Nhị tỷ cộng thêm năm ca ca."

      "Sáu." Phượng Triêu Hoa bổ sung.

      Tiểu Phong Tranh chau mày bĩu môi hỏi, " thể tiếp tục gọi là tiểu thư à?"

      Phượng Triêu Hoa quả quyết lắc đầu, " thể."

      "Được rồi, vậy gọi là Thất ca nha." Hai hàng lông màu Tiểu Phong Tranh xoắn xuyết vào nhau chứng tỏ nàng ta rất vui cỡ nào.

      Phượng Triêu Hoa cười : " . Ta có chút việc muốn với Tam ca."

      "Dạ." Tiểu Phong Tranh tính rời bỗng nhiên quay đầu lại hỏi đầu đuôi, "Đại tiểu thư ở Kinh Thành là đại tỷ ạ?"

      "Em muốn gì?" Phượng Triêu Hoa ngạc nhiên hỏi.

      " ràng ở đây chỉ có tỷ tỷ, tại sao gọi là Nhị tỷ chứ?"

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy bật cười liếc mắt nhìn Thanh Phong Phổ: "Bởi vì tỷ ấy thích người nào đó gọi tỷ ấy là Nhị tỷ."

      Tiểu Phong Tranh thầm , "Vậy cũng được sao?" có có đạo lý mà.

      "Nơi này là phủ Nam

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      Dạ Nguyệtnữ sinh 9x thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 70: Thích nam nhi
      Edit: TieuKhang

      Sáng sớm hôm sau, tuy trời có nhiều mây nhưng thời tiết trong lành sáng sủa nắng gió.

      Phượng Triêu Hoa mơ màng ngủ bên tai vang vọng tiếng , "Thất ca, dậy !"

      Dây thần kinh Phượng Triêu Hoa đột ngột căng thẳng, nhưng ngay sau khi nhận ra chủ nhân của giọng khi trở người ngủ tiếp.

      Tiểu Phong Tranh tỉnh bơ giật phăng tấm chăn đáng thương kia xuống, vừa ghịt vừa , "Rời giường thôi thất ca, đến giờ dùng bữa sáng rồi."

      Phượng Triêu Hoa vẫn im ỉm nhắm mắt như thể rất mệt mỏi, còn vui càu nhàu , "Tiểu Phong Tranh, Ách Nữu cho em biết quy củ của Phượng các hay sao?"

      "Quy củ nào ạ? Ách Nữu gì hết." Tiểu Phong Tranh khó hiểu nháy mắt mấy cái.

      " được phép la to lớn trong Phượng các, được phép biết lớn , quan trọng nhất là được phép quấy rầy giấc ngủ của người khác...." Phượng Triêu Hoa cảm thấy mình chắc điên rồi mới giải thích với nha đầu trong khi nàng lại mệt mỏi thế này, vì vậy kéo chăn lên bịt tai lại ngủ tiếp.

      Tiểu Phong Tranh gãi gãi ót : "Những quy củ này cũng khác với quy quỷ ở phủ Thừa tướng là bao, nhưng trước kia em cũng gọi dậy như vậy mà. gọi dậy làm sao biết được lúc nào nên rời giường, biết lúc nào nên rời giường làm sao dậy được chứ...."

      Tiểu Phong Tranh lại bĩu môi, : "Tiểu thư à, mau dậy . Thái tử gia người ta chờ rất lâu rồi đó."

      Phượng Triêu Hoa nghe thấy hai chữ ‘thái tử’ cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, đột nhiên mở mắt ra nhìn nóc giường mờ mịt nghĩ: Mình ở Nam Lăng phải?

      "Ây da, vừa nhắc tới Thái tử gia là liền tỉnh ngay! Sớm biết vậy ban nãy em sớm hơn chút rồi."

      Phượng Triêu Hoa nằm ở giường nhớ lại từng chuyện xảy mấy ngày trước thầm , "Đúng là ở Nam Lăng sai rồi." lâu nàng được ngủ cách thoải mái như vậy. Nếu như có cái loa to tướng Tiểu Phong Tranh này nàng ngủ mạch cho tới khi mặt trời lên ba sào mới thôi, được vậy còn gì bằng nữa.

      "Đúng vậy, nơi này là Nam Lăng. Tiểu thư, có phải bị sốt hay ? Hay đầu có vấn đề rồi?" Mặc dù đầu óc Tiểu Phong Tranh được thông minh cho lắm nhưng lỗ tai lại vô cùng nhạy bén.

      Phượng Triêu Hoa nghe mà run run môi bèn tung chăn ngồi dậy : "Phải gọi là ‘ca’."

      "À quên, Thất ca, Thất ca, hắc hắc." Tiểu Phong Tranh ngây ngô cười ngoác miệng.

      "Nhớ đừng gọi sai nữa đấy. Nếu để bại lộ thân phận bị chém đầu đó." Phượng Triêu Hoa vừa hù dọa Tiểu Phong Tranh vừa nhanh chóng thay quần áo.

      "Nghiêm trọng vậy sao? Có phải dọa em hả?"

      Phượng Triêu Hoa trả lời bé mà sau khi mặc quần áo tử tế chải đầu xong mới trịnh trọng , "Tin ta , hậu quả tuyệt đối còn nghiêm trọng hơn cả chém đầu đấy."

      Tiểu Phong Tranh sợ hãi rụt rụt cổ vội vàng cuống quýt hỏi, "Vậy sau này em phải cách xa ra mới được."

      "Tại sao?"

      "Người ta gọi là tiểu thư rồi cũng mười năm rồi, sao có thể sửa ngay sớm chiều được chứ. sửa được chỉ đành phải cách xa chút mà thôi."

      " cũng đúng." Phượng Triêu Hoa : "Vậy đến Nguyệt cung của Nhị tỷ nha."

      "Đừng đừng! Em muốn ở lại Phượng các."

      "Vậy coi chừng cái miệng của em cho tốt. Dù lầm lỗi lần ta cũng đuổi em ra ngoài ngay lập tức cho thương lượng." Khi chuyện Phượng Triêu Hoa rửa mặt súc miệng xong. Tiếp theo chính là bước quan trọng nhất: Hóa trang. Tất nhiên phải trang điểm theo kiểu nữ nhi bình thường mà phải trang điểm sao cho gương mặt thể được góc cạnh ràng để tăng thêm vẻ mạnh mẽ.

      Tiểu Phong Tranh vội vàng dùng tay che miệng ra vẻ đáng thương nhìn vị Thất ca từng là tiểu thư của mình mà trong lòng có cảm giác gì. Ở Tướng phủ tốt, muốn , giống như bây giờ, lo lắng chỉ cần sơ ý chút là bị chém đầu ngay.

      Phượng Triêu Hoa thấy thế hơi nhếch môi thầm nghĩ: Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh lúc rồi.

      Phượng Triêu Hoa chỉnh trang xong hỏi, "Em gặp Thái tử à?"

      Tiểu Phong Tranh gật đầu, "Người phòng khách chờ ."

      "Y có nhận ra em ?"

      Tiểu Phong Tranh lắc đầu lại gật đầu, "Thái tử có nhìn thấy em nhưng em chuyện với người nên biết thái tử có nhận ra em hay ."

      Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu, đánh giá Tiểu Phong Tranh từ xuống dưới phen sau đó : "Sau này có lỡ gặp đường vòng đừng để thái tử nhận ra em, biết chưa?"

      "À phải, hôm nay ta mới phát ra Tiểu Phong Tranh bây giờ rất duyên dáng kiều xinh đẹp, có thể xuất giá được rồi."

      "Tiểu...."

      "Hả?"

      Tiểu Phong Tranh le lưỡi, "Người ta muốn hầu hạ cả đời thôi."

      "Lời này thể lung tung, để người khác nghe được mai này sao em có thể gả được nữa chứ?" Phượng Triêu Hoa vừa mới dứt lời nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến.

      " gả, gả! Người ta muốn hầu hạ tiểu...." Tiểu Phong Tranh vội vàng sửa lại lời , "Hầu hạ Thất ca cả đời."

      Đúng lúc này còn nghe tiếng bước chân ngoài cửa nữa. Có lẽ người bên ngoài dừng bước.

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày ra dấu cho Tiểu Phong Tranh đừng lên tiếng, tự mình ra mở cửa, "Sao huynh lại tới đây?"

      Long Liễm Thần rũ mắt nghe được giọng trước mặt bỗng dưng ngẩng đầu lên với vẻ mặt có phần phức tạp, hờ hững , "Tới thăm huynh chút."

      Phượng Triêu Hoa vừa nghe qua câu đó liền nhận ra được tâm tình Long Liễm Thần có gì đó đúng, khẩn trương hỏi, "Lại xảy ra chuyện gì sao?"

      Long Liễm Thần lắc đầu, "Cùng nhau dùng bữa sáng ."

      Tiểu Phong Tranh nghe được hai chữ ‘ăn sáng’ vội vàng , "Thất ca, muội sai người mang đồ ăn sáng đến Mai Đình rồi, là phần ăn dành cho hai người."

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy cười : "Đa tạ Bát muội. Muội muốn tìm Nhị tỷ , ta với muội được rồi." Dứt lời nàng cũng làm tư thế xin mời với Long Liễm Thần.

      Long Liễm Thần nhếch môi cười tiếng, "Huynh dẫn đường ."

      Tiểu Phong Tranh kêu lên, " phải mà, người ta chuẩn bị để cùng dùng bữa sáng với huynh mà."

      Đáng tiếc Phượng Triêu Hoa thèm để ý đến nàng quái quái kêu la mà tiếp tục cùng Long Liễm Thần sóng bước tới Mai Đình.

      Tiểu Phong Tranh ở lại
      phòng gãi gãi đầu lầm bầm , “Tiểu thư bị ngớ ngẩn rồi hay sao ấy nhỉ? ràng mình tới mời cùng ăn sáng chứ mình có mình muốn tìm Nhị tỷ đâu...”

      Hai người Long - Phượng sánh bước xuyên qua từng gốc mai rậm rạp tới Mai Đình.

      Ách Nữu sắp xếp đồ ăn sáng nhìn thấy cả hai đến. Nàng mỉm cười hành lễ rồi lui xuống.

      Phượng Triêu Hoa vừa ngồi xuống vừa , “Đồ ăn của Vương phủ có lẽ sánh bằng hoàng cung, có gì phải mong huynh lượng thứ cho.”

      “Bát tiểu thư kia...”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy dây thần kinh lại bất ngờ căng thẳng nín thở, lo lắng y nhận ra Tiểu Phong Tranh.

      “Huynh làm sao vậy?” Long Liễm Thần chau mày hỏi.

      Phương Triêu Hoa cố gắng trấn định, rót cho Long Liễm Thần ly ruợu mới “Bát muội làm sao?”

      Long Liễm Thần nhận lấy rượu, lơ đãng như vô tình thuận miệng hỏi. “Huynh lấy nàng ta sao?”

      Phượng Triêu Hoa thoáng sững sờ: “Bọn ta chỉ là huynh muội thôi.”

      Long Liễm Thần nghe xong cảm thấy như tảng đá nặng trong lòng mình vơi , dễ chịu hơn rất nhiều, rượu cũng thay đổi hương vị trong tính tắc, cực kỳ ấm áp chảy vào lòng.

      “Dùng mai vàng nấu rượu, huynh rất biết hưởng thụ.” Long Liễm Thần cười .

      Phượng Triêu Hoa cười khẽ, cũng tự rót cho mình ly rồi nhấp hớp-. “Là học được từ Tam ca.”

      Long Liễm Thần nghe xong lại cảm thấy tảng đá trong lòng trong nháy mắt nặng chịch như chì khiến tâm tình buồn bực thôi.

      “Tình cảm giữa huynh và Thanh Phong Phổ dường như rất khắng khíp.” Long Liễm Thần thấy bản thân như sắp điên lên. Nếu như người mình thương chuyện có gì để , ít nhất chỉ cần đề phòng đám nam nhi bên cạnh nàng là đuợc, nhưng bản thân lại động tình với nam nhi. Đúng là chuyện hoang đường....

      Long Liễm Thần đột nhiên sực hiển, hóa ra từ bấy lâu trong lòng coi người trước mặt như huynh đệ nữa rồi. Khó trách cứ luôn có cảm giác mọi người xung quanh hay để mắt y bất kể là nam hay nữ.

      Nhận ra điều này khiến Long Liễm Thần hoảng hồn đầu ốc trống rỗng, cảm giác xung quanh chỉ còn lại yên tĩnh chết lặng, chỉ có thanh rất của rượu va vào thành chén bởi do bàn tay cầm khẽ run lên.

      Phượng Triêu Hoa nhận thấy phản ứng của Long Liễm Thần có điểm khác thường vì vậy, giọng gọi khẽ, “Long huynh, huynh sao chứ?”

      Long Liễm Thần hoàn hồn chợt nhướng mắt lên nhìn người trước mặt sau đó lại rũ mắt xuống, lắc lắc đầu, “Huynh vừa mới huynh và Thanh Phong Phổ.... ?”

      “Ta và Tam được đưa lên núi bái sư tập võ, hơn nữa còn được học cùng sư phụ, cho nên tình cảm phải thân hơn mức bình thường rồi.” Phượng Triêu Hoa .

      ra hai người là huynh đệ đồng môn.” Long Liễm Thần giả lả cười, “ vậy chắc hẳn y cũng là nhân vật tầm thường.”

      Phượng Triêu cười : “Sau khi ăn sáng xong huynh có thể gặp huynh ấy. Huynh ấy ở Phong các, đó là nơi có địa thế cao nhất ở phủ Nam Lăng vương, tầm nhìn rấp tốt?”

      Phượng các.... Phong các. Long Liễm Thần chịu hết nổi bật đầu suy nghĩ lung tung, nhưng lý trí mách cho biết nên như thế, đành phải dời chú ý của mình người Phượng Triêu Hoa mà nhìn tới biển Hương Tuyết trước mắt thở dài , “Phong cảnh ở chỗ của huynh đúng là nơi đẹp nhất vương phủ này.”

      “Cũng có thể vậy. Nơi này có mấy ngàn loại hoa mai, nhưng hầu hết những giống trân quý đều là của Tam ca. Lúc trồng giống mai đầu tiên chúng ta mới hơn mười tuổi.” Phượng Triêu Hoa chỉ vào gốc cây mai lâu đời cằn cỗi nhất cách đó xa , “Huynh xem, đó chính là giống đầu tiên của chúng ta trồng. Phía còn khắc tên tuổi của cả hai. Còn cây phía sau là của Nhị tỷ và đại ca. chung hàng năm cả mấy huynh đệ đều đến đây trồng vài cây, năm này sang năm khác dần dần càng trồng càng nhiều, và cuối cùng nó đuợc như bây giờ.”

      Phượng Triêu Hoa nhắc tới khoảng hồi ức tốt đẹp giữa mình và các huynh trưởng từng trải qua mà tâm tình tốt lên khồng ít cười , “Huynh có muốn trồng cây ?”

      “Người ngoài cũng có thể trồng nó sao?” giọng Long Liễm Thần mang theo niềm chua sót mà chỉ có mới hiểu được.

      “Huynh phải người ngoài.” Phượng Triêu Hoa chút nghĩ ngợi trả lời, “huynh…” Nàng nhíu mày cố nghĩ ra lý do có phần hơi miễn cưỡng, “huynh là đệ đệ ruột của Nhị ca, nên tất nhiên phải là người ngoài rồi.”

      Thâm tâm Long Liễm Thần cảm thấy có chút mất mát : “Đại ca ta cũng có trồng cây sao?”

      “Tất nhiên rồi. Ta dẫn huynh xem.” Phượng Triêu Hoa xong đứng dậy tính .

      “Thôi.” Long Liễm Thần kéo tay nàng lại , “Hay chúng ta cứ tiếp tục dùng bữa . Còn rất nhiều chuyện chờ chúng ta xử lý.”

      Phượng Triêu Hoa hơi giật mình thoảnh thốt, đành ngồi xuống nhưng rút tay mình về

      Long Liễm Thần do dự hồi mới lưu luyến buông ra, bởi vì biềt mình thể giữ được bàn tay kia. phải là muốn mà là thể.
      Dạ Nguyệtnữ sinh 9x thích bài này.

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      pic chương 69.2 lỗi rồi nàng ơi :-(

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 71: Tỏ tình
      Edit: TieuKhang

      Sau bữa ăn, hai người tạm biệt chia ra hai hướng, Phượng Triêu Hoa gặp Nam Lăng vương, còn Long Liễm Thần đến khách điếm Bách gia gặp Trần Minh Hiên.

      Bên ngoài thư phòng của Nam Lăng vương, Cát Đại, Tô Tứ, Ngạn Ngũ và Thác Bạt Lục mặt mày ai nấy cũng đều nặng nề, thấy Phượng Triêu Hoa xuất sắc mặt càng giăng đầy mây đen, u ám ngưng trọng.

      " xảy ra chuyện gì?" Phượng Triêu Hoa ngạc nhiên hỏi, rất ít khi thấy mấy vị huynh trưởng đồng thời xuất trước cửa phòng nghĩa phụ thế này.

      Mọi người lắc đầu .

      Cát Đại , "Nghĩa phụ chờ muội lâu rồi, mau vào ."

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày mang theo đầy bụng hồ nghi bước tới gõ cửa phòng gọi, "Nghĩa phụ."

      "Hướng Hoa à! Mau vào ." Trong giọng của Nam Lăng vương mang vẻ xúc động, có phần vui sướng như gặp được người xa cách lâu ngày nay mới gặp lại.

      Phượng Triêu Hoa đẩy cửa vào thấy Nam Lăng vương ngồi trước bàn đọc sách phê duyệt văn kiện, nhìn dáng vẻ hơi bận rộn.

      Nam Lăng vương để cây bút trong tay xuống nhìn Phượng Triêu Hoa. khuôn mặt già nua chút vui mừng cũng có mà ngược lại chỉ toàn nét sầu muộn lo lắng.

      Người tỉ mỉ nhạy bén như Phượng Triêu Hoa sao có thể bỏ qua điểm này, trong lòng bắt đầu hơi hoài nghi nhưng hỏi ngay, bởi vì nàng biết, chuyện nghĩa phụ cố muốn giấu để người ta biết.

      Nam Lăng vương trầm ngâm hồi lâu mới thở dài : "Chắc hẳn con nghe mấy ca ca của con rồi, ta muốn đưa Tiểu Phong Tranh lên núi Tiểu Hàn."

      "Có nghe rồi. Nhưng con có phần hiểu về quyết định này của người."

      "Ta kể cho con nghe câu chuyện xưa, nghe xong con hiểu." Nam Lăng vương dừng chút mới tiếp, "Vốn chưa định cho con biết sớm như vậy, nhưng con tra ra được Vương Bảo Khánh nên ta giấu con nữa, cho con biết sớm chút để con có tính toán sớm cho tốt hơn."

      Phượng Triêu Hoa nghe mà lòng cảm thấy nặng nề. Chẳng lẽ chuyện tạo phản có liên quan đến nghĩa phụ sao?

      Nam Lăng vương nhướng mắt nhìn về phía Phượng Triêu Hoa, nhưng ánh mắt đó lại giống như nhìn nàng, mà trở nên mơ màng xa xăm như thể ông nhìn thứ gì khác hay người nào đó....

      lúc lâu sau Nam Lăng vương mới than tiếng rồi bắt đầu kể lại câu chuyện hận gút mắc xa xưa hề muốn ai biết đến.

      ....

      ....

      Phượng Triêu Hoa bên kia phải đối diện với biến cố lớn nhất trong cuộc đời nàng, Long Liễm Thần bên này cũng chẳng có bao nhiêu bình yên.

      Long Liễm Thần băng qua đại sảnh tính bước ra cửa sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi.

      "Long công tử."

      Long Liễm Thần quay đầu trông thấy mỹ nam tử mặc áo trắng nhìn mình. Vừa nhìn biết người này là quân tử khiêm tốn ôn tồn nho nhã, nhưng gương mặt bình tĩnh kia lại mang đậm vẻ bi thương khó diễn tả bằng lời.

      Thanh Phong Phổ đến gần : "Tại hạ Thanh Phong Phổ, là tam ca của tiểu thất."

      Tam ca? Chính là vị tam ca có tình cảm sâu sắc nhất với y, vị tam ca vì y mà trồng cả rừng Hương Tuyết sao? Thâm tâm Long Liễm Thần thoáng chốc hình thành phòng tuyến, nhưng mặt chỉ biểu ung dung điềm nhiên , " ra là Thanh Tam Thiếu, ngưỡng mộ đại danh lâu."

      "Công tử có thể nán lại thêm lát ? Ta muốn cùng huynh chuyện chút." Thanh Phong Phổ lạnh nhạt .

      " chuyện gì?"

      "Công tử biết mà."

      Long Liễm Thần lập tức căng thẳng, chẳng lẽ biết tâm tư của mình đối với Phượng thất rồi à?

      Long Liễm Thần trầm tư lát rồi : "Đến khách điếm Bách gia được chứ?"

      "Được."

      ....

      ....

      lâu sau hai người tới khách điếm Bách gia.

      "Tam công tử, ngài tới."

      Tiểu nhị nhìn Long Liễm Thần mà chỉ nhiệt tình chào mời Thanh Phong Phổ.

      Long Liễm Thần thầm cười khổ, chọn tới chọn lui cuối cùng vẫn chọn trúng địa bàn của người ta, xem ra, khi tới thành Nam Lăng này chắc chắc thoát khỏi có liên qua đến Nam Lăng vương được.

      Thanh Phong Phổ : "Phòng chữ Thiên số ."

      "Dạ." Tiểu nhị vội vàng dẫn đường cho hai người.

      Chỉ chốc lát sau, dưới hướng dẫn của tiểu nhị hai người tới được phòng chữ Thiên số .

      Thanh Phong Phổ vừa ngồi xuống vừa với tiểu nhị, " xuống , đừng để người khác đến đây quấy rầy."

      "Dạ." Tiểu nhị lui ra ngoài tiện thể đóng luôn cửa phòng lại.

      Ngay sau đó Thanh Phong Phổ cũng thẳng vào vấn đề: "Rời khỏi Nam Lăng trở lại Kinh Thành ."

      Long Liễm Thần ngạc nhiên hỏi, "Có ý gì?"

      "Tiểu thất cho ta biết thân phận của huynh. Nơi này thích hợp cho huynh ở lại, hoàng cung mới là nơi huynh cần đến." Thanh Phong Phổ thản nhiên .

      Long Liễm Thần nghe xong mặt lập tức tối sầm, vui trầm giọng , "Đa ta nhắc nhở. Chỉ là, nếu cho ngươi biết thân phận của ta chắc ngươi cũng nên biết, cả thiên triều này có nơi nào mà ta thể ở."

      "Ngoại trừ Nam Lăng." Thanh Phong Phổ hờ hững nhìn Long Liễm Thần : "Trở về hoàng cung , đây là chuyện tốt cho cả huynh lẫn tiểu thất."

      Long Liễm Thần cười lạnh : " cho cùng, phải ngươi muốn ta rời khỏi Nam Lăng mà là rời xa Phượng thất."

      Thanh Phong Phổ nhướng mắt nghiêm túc , "Huynh là bằng hữu của tiểu thất, tất nhiên ta làm chuyện gây khó dễ huynh. Nhưng Nam Lăng là vùng đất thị phi, đặc biệt là đối với huynh và tiểu thất."

      Long Liễm Thần nghe lập tức thay đổi sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Ngươi muốn gì?"

      Thanh Phong Phổ lắc đầu, : "Cái gì nên ta , có nghe hay tự huynh quyết định." Dứt lời đứng dậy rời . Nhưng vừa tới ngưỡng cửa dừng bước, do dự hồi mới quay đầu lại , "Thân phận của huynh, ta giúp huynh giữ bí mật, nhưng tuyệt đối đừng để bại lộ ở Nam Lăng, cho dù có bắt đắc dĩ đến mấy cũng được để bại lộ thân phận Thái tử của huynh. Nhất là ở.... Phủ Nam Vương."

      Long Liễm Thần tức khắc cảm nhận được có điểm bất thường nhưng cũng tự hiểu y tiết lộ nhiều hơn nên cũng hỏi nữa chỉ lạnh nhạt : "Phần ân tình này, Long mỗ nhất định khắc cốt ghi tâm."

      Thanh Phong Phổ mấp máy môi nhưng cuối cùng thêm gì thẳng ra ngoài.

      Nhìn theo hướng Thanh Phong Phổ rời , Long Liễm Thần nhíu chặt chân mày rất lâu, trầm ngâm cả buổi mới vọng ra cửa gọi, "Tiểu nhị."

      Tiểu nhị chờ sẵn ở ngoài lâu nên khi nghe thấy tiếng gọi liền nhanh chóng chạy vào, cung kính hỏi, "Khách quan, ngài có gì phân phó?"

      "Ở chỗ các ngươi có vị Trần công tử nào ở trọ ?"

      "Trần công tử...." Tiểu nhị vò đầu suy nghĩ lát rồi : "Công tử họ Trần trong điếm chúng tôi có rất nhiều, chẳng hay ngài muốn tìm vị nào?"

      "Cao cao hơi gầy, xấp xỉ tuổi ta."

      "Ồ, vậy người ngài chắc là vị Trần công tử ở phòng chữ Địa số ba kia rồi. Ngài có cần tôi giúp ngài gọi công tử đó tới ?"

      " cần. Để ta tự ." Long Liễm Thần xong ném bạc xuống bàn đứng dậy rời .

      ***

      Phòng chữ Địa số ba.

      Long Liễm Thần vừa ngồi xuống liền hỏi ngay, "Tình hình bên này thế nào rồi?"

      " lạc quan lắm." Sắc mặt Trần Minh Hiên lộ vẻ nặng nề.

      " xảy ra chuyện gì?"

      "Chiếu theo danh sách của Lý Đức Thiên để lại, ta chỉ tra được phần tham quan ô lại trong đó, còn có bộ phận khác căn bản là tồn tại, lật hết cả cuốn Tông quyển cũng tìm thấy tên của những người này, như thể bọn họ chỉ là do Lý Đức ngày vô căn vô cứ tự soạn ra vậy."

      Long Liễm Thần nhíu chặt mày kiếm : "Điều tra Nam Lăng vương rồi chứ?"

      "Danh sách những người còn lại giao cho Trương Viễn điều tra kỹ lại. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi hãy quan sát tỉ mỉ mọi động tĩnh của phủ Nam Lăng vương."

      " phải Phượng thất là Thất công tử của vương phủ sao? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

      "Chúng ta ở Trường Phong tra được có người toan tính tạo phản. Ta hoài nghi chuyện này có liên quan đến Nam Lăng vương." Long Liễm Thần đến đây trong đầu đột nhiên sáng lên: "Bằng mọi cách phải điều tra được tất cả những chuyện trong quá khứ của Nam Lăng vương, từ lúc ông ta chào đời cho đến tại, chi tiết cũng được bỏ sót."

      Trần Minh Hiên lập tức nhận ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này, nặng nề gật đầu, đột nhiên đổi chủ đề khác, "Có cần đưa Hiểu Vân về kinh ? Nếu Nam Lăng vương có vấn đề, vậy Hiểu Vân ở Nam Lăng vương phủ cũng còn an toàn nữa rồi."

      Long Liễm Thần lắc đầu, "Ta sắp xếp chỗ cho muội ấy."

      ....

      ....

      Quay lại bên này, sau khi Phượng Triêu Hoa nghe xong câu chuyện Nam Lăng vương kể lại như người mất hồn, lắc đầu luôn miệng thào, "Đây nhất định phải , phải ...."

      Nam Lăng Vương đau lòng gọi, "Tịnh nhi...."

      "Đừng gọi ta như vậy." Lần đầu tiên Phượng Triêu Hoa năng nặng lời ở trước mặt Nam Lăng vương. Nàng gần như hét toáng lên, "Ta là Phượng Triêu Hoa, là Phượng thất...." xong đẩy cửa chạy như điên ra ngoài.

      Cát Đại: "Tiểu thất!"

      Tô Tứ: "Tiểu thất...."

      Ngạn Ngũ: "Tiểu thất...."

      Thác Bạt Lục: "Tiểu...."

      Bốn người ngoài cửa thấy Phượng Triêu Hoa thất lễ như thế thầm hiểu được nàng thể nào chấp nhận được này, ai nấy đều bất lực nhìn về phía Nam Lăng vương đuổi ra đến cửa.

      "Để cho con bé yên tĩnh chút cũng tốt." Nam Lăng vương xong giương mắt dõi theo hướng Phượng Triêu Hoa chạy mà thở dài lâu vẫn cách nào yên lòng được.

      ***

      Đến trưa Long Liễm Thần trở lại Phượng các, nơi mà trước đó cả hai hẹn cùng nhau dùng cơm trưa.

      "Long công tử, ngài trở lại." Người gọi Long Liễm Thần là ông lão làm vườn tối qua, trong Phượng các chỉ có hai người làm chính là ông lão làm vườn này và Ách Nữu.

      Long Liễm Thần khẽ gật đầu, "Thất công tử đâu?"

      "Thất công tử...." Ông lão làm vườn nhíu mày : "Lão nô thấy Thất công tử đâu cả."

      Ách Nữu chạy ra quơ tay múa máy với vẻ mặt nóng nảy, nhìn dáng dấp như có chuyện rất khẩn cấp.

      Lòng Long Liễm Thần lập tức chùng xuống, sau đó nghĩ đến cuộc chuyện với Thanh Phong Phổ trước đó, đột nhiên sinh ra loại dự cảm xấu.

      Ông lão làm vườn nhìn Ách Nữu ra dấu tay cười , " ra là Bát tiểu thư giận dỗi chịu ăn cơm."

      "Bát tiểu thư ở đây sao? Dẫn ta gặp nàng ấy." Long Liễm Thần .

      Ách Nữu vội vàng gật đầu sau đó dẫn Long Liễm Thần đến trước phòng Tiểu Phong Tranh.

      Thấy cánh cửa phòng im ỉm, Long Liễm Thần nghi ngờ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ách Nữu, sau đó gõ cửa : "Bát tiểu thư, tại hạ Long Liễm Thần, có thể ra đây gặp ta chút ."

      "Ngươi còn biết thẹn mà tới đây sao? Mọi chuyện đều tại ngươi mà ra!" Tiểu Phong Tranh hùng hổ nhấc chân tông cửa phóng ra ngoài : "Nếu phải tại ngươi, tiểu....Thất ca đau lòng tới mức đó!"

      Long Liễm Thần nghiêng người tránh né, đồng thời bắt lấy cánh tay Tiểu Phong Tranh khẩn trương hỏi, "Phượng thất làm sao?"

      "Ngươi.... Ngươi buông ta ra...." Cánh tay Tiểu Phong Tranh bị Long Liễm Thần túm lấy khiến nàng đau muốn khóc.

      Long Liễm Thần nhận ra mình luống cuống nên vội vàng buông nàng ra hỏi: " Phượng thất ở đâu?"

      "Bây giờ người muốn gặp bất kỳ ai, ngươi đừng tới quấy rầy người nữa." Tiểu Phong Tranh rất buồn bực, trước giờ tiểu thư chưa từng như thế, nhất định là do Thái tử chọc giận khiến ấy vui. Cái tên Thái tử này đáng ghét mà!

      Long Liễm Thần nhíu lông mày suy nghĩ chút, chợt trong đầu sáng lên chạy nhanh đến Mai Đình.

      "Này, ngươi đừng quấy rầy...." đợi Tiểu Phong Tranh xong, Long Liễm Thần biến mất thấy bóng dáng.

      ....

      ....

      Trong rừng mai.

      Ống tay áo bay múa phấp phới, tàn hoa rơi lả tả.

      Mãi đến khi sức cùng lực kiệt mồ hôi đầm đìa Phượng Triêu Hoa mới dừng luyện công, ngơ ngác nhìn những cánh mai đẹp mà thê lương kia tung bay trong gió.

      Phượng Triêu Hoa ngờ rằng, ‘Nhàn hoa lạc địa’ mà mình khổ luyện nhiều năm lại dùng cho những cây mai mình quý. Nhưng nàng nhìn từng cánh hoa bị chém thành hàng ngàn mảnh lại hề đau lòng chút nào.

      Cách đó xa, Long Liễm Thần đau lòng đứng nhìn Phượng Triêu Hoa mà biết nên mở lời như thế nào. Bởi vì tự biết , những hành động lẫn biểu của y dù bản thân phải là đầu sỏ gây nên ít nhiều cũng có liên quan tới.

      Hai người cứ thế đứng cách xa nhau chỉ chừng mười thước nhưng mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

      biết qua bao lâu cuối cùng Phượng Triêu Hoa cũng cảm thấy mình bình tĩnh hơn nhiều, sau đó vào Mai Đình ngồi xuống : "Nếu đến, vậy ngồi xuống cùng ta uống chén ." Dứt lời nhấc bình rượu hai lời tuôn ừng ực vào cổ họng.

      Phượng Triêu Hoa cười khẽ, "Uống say rồi cũng tốt! Đáng tiếc có loại người, cho dù có uống bao nhiêu chăng nữa tâm vẫn luôn thanh tỉnh." Mà nàng lại may mắn thay chính là loại người này.

      "Nếu huynh muốn tìm người tâm , ta rất sẵn lòng lắng nghe." Long Liễm Thần xong cũng rót đầy ly rượu trước mặt mình.

      Phượng Triêu Hoa lắc đầu, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu như hạ quyết tâm từ tốn mở miệng, "Huynh hồi kinh , cành nhanh càng tốt."

      "Sáng nay cũng có người với ta lời giống vậy."

      "Là tam ca sao?" Phượng Triêu Hoa đoán xong cười , "Huynh ấy luôn là người hiểu thấu tâm tư của ta, biết ta muốn gì, cần gì...."

      Long Liễm Thần nghe vậy tim như bị thứ gì đâm đau nhói, bất chấp cái gì gọi là luân thường đạo đức, bắt lấy tay Phượng Triêu Hoa, tha thiết nhìn thẳng vào mặt nàng chân thành , "Hãy cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta cũng có thể thấu hiểu được lòng huynh."

      Phượng Triêu Hoa hơi ngỡ ngàng, sau đó chợt hiểu được thâm ý trong đôi mắt kia, nhất thời vui buồn lẫn lộn, đờ đẫn nhìn thẳng vào mắt đối phương hồi lâu mới gian nan mở miệng, "Ta thể."

      Giờ khắc này, Long Liễm Thần cảm thấy chung quanh mình còn lạnh lẽo hơn cả rơi vào hầm băng. Kiên quyết nắm chặt tay Phượng Triêu Hoa như thầm hy vọng nàng có thể thay đổi chú ý kéo mình quay trở về mặt đất. Tiếng rằng đáp lại niềm mong mỏi chỉ là thất vọng vô biên.

      "Huynh cũng có cảm giac với ta mà đúng ?" Tầm mắt Long Liễm Thần nhìn xoáy vào hai mắt Phượng Triêu Hoa cho phép nàng lảng tránh.

      Lý trí mách bảo Phượng Triêu Hoa hãy lắc đầu , nhưng cổ lại như bị thứ gì ghịt lại muốn động cũng thể động được, nàng buộc lòng phải rũ mắt để ná tránh ánh mắt của đối phương : "Chúng ta thể...."

      "Ta thừa biết!" Đáy mắt Long Liễm Thần chứa đầy đau đớn và bất đắc dĩ, "Loại tình cảm hoang đường này cho dù là người bình thường cũng khó có thể được người đời chấp nhận, huống chi ta còn Thái tử đương triều. phải nam nhi ta cũng ngờ, nhưng chính là thôi, ta thể nào buông bỏ phần cảm tình này...."

      "Đừng nữa." Phượng Triêu Hoa gần như lạc giọng cầu khẩn.
      Dạ Nguyệt, nữ sinh 9xngocanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :