62.2
Long Liễm Thần bỗng dưng sực tỉnh, có phần nỡ nhưng cũng vội vàng buông tay như thể bóc nhằm củ khoai nóng bỏng, rầu rĩ , "Sau này huynh đừng mặc nữ trang nữa." quyết định lấy ý nghĩ kinh thế hãi tục của bản thân để quy tội cho việc ‘mặc loạn quần áo’ của người nào đó.
Phượng Triêu Hoa kinh ngạc, sao tự nhiên lại đến chuyện ‘về sau đừng mặc nữ trang nữa’? Đáp án này dường như cách khá xa với suy nghĩ mà nàng muốn....
Long Liễm Thần có vẻ hơi xấu hổ mím mím môi, lột mặt nạ của tên giả mạo xuống, nhưng ngờ…Ngược lại phải há to miệng thốt lên, "Trang chủ!"
Phượng Triêu Hoa cũng vội vã ngồi xổm người xuống kiểm tra. Sắc mặt trắng bệch, vùng mắt đầy nếp nhăn, xem qua gần bốn mươi. Chỉ dựa vào sắc mặt nàng thể nhìn ra nguyên nhân cái chết.
"Lại là Đồ Long." Long Liễm Thần giúp trang chủ vuốt mắt, sau đó mấp máy đôi môi khô khốc đứng dậy, giọng lộ ra vẻ đau thương, "Chắc tên mặt quỷ sớm biết tình bị bại lộ cho nên mới gọi Đồ Long trong cơ thể trang chủ thức tỉnh, đồng thời thông qua ông ta đối thoại với chúng ta."
"Ta hiểu." Phượng Triêu Hoa khó hiểu , "Dáng vẻ có thể giả trang, nhưng giọng sao có thể chứ? Ta nghe giọng của ông ta khác gì giọng của người mặt quỷ cả."
"Giọng cũng có thể giả mạo. Ta biết khẩu kỹ, bất kỳ thanh hay giọng nào ta từng nghe cũng có thể bắt chước được như ." Long Liễm Thần .
"Theo ta được biết, giang hồ người có khẩu kỹ có thể đạt tới trình độ như huynh vô cùng hiếm. Chính xác mà , trước khi biết huynh, ta chưa bao giờ biết được khẩu kỹ có thể đạt tới trình độ cao siêu như vậy."
"Là do huynh để ý thôi." Long Liễm Thần cười , "Đại ca ta chính là cao thủ sử dụng khẩu kỹ. Lúc huynh ấy còn rất có thể bắt chước được giọng của phụ....thân rồi. Mỗi lần ta làm việc trái với lương tâm, huynh ấy rất thích núp trong bóng tối giả làm phụ thân để dọa ta sợ."
" ra nhị ca cũng là cao thủ trong số đó." Lần này khi Phượng Triêu Hoa nhắc tới Vân Tiêu Dao, kỳ lạ là lòng nàng còn đau đớn như trước kia nữa.
"Đúng vậy. Ba huynh đệ chúng ta đều rất có thiên phú về phương diện này." Mặt Long Liễm Thần có chút cổ quái, vừa mừng lại vừa giận, rối rắm vô cùng.
"Ba huynh đệ? Chúng ta đều biết Tiểu Cửu phải là nam tử." Phượng Triêu Hoa nhạy cảm nhận ra điểm khác thường.
Long Liễm Thần ngẩng đầu cười khẽ : " Huynh thử xem, nếu như huynh có ca ca lúc nào cũng tìm cách đưa huynh vào chỗ chết huynh đối xử với như thế nào?"
Phượng Triêu Hoa giật mình . Thứ có thể khiến cho huynh đệ tương tàn phản bội lẫn nhau cũng nhiều, chỉ có tiền và quyền. Sợ rằng chuyện của có liên quan đến quyền, mà tranh giành quyền lực có gì ngoài....
Phượng Triêu Hoa đột nhiên nhắm chặt hai mắt, cố gắng để cho đầu óc mình ngừng hoạt động. Nàng hiểu hơn bất kỳ ai, có số thứ khi biết được phải đánh đổi bằng số thứ khác có giá trị hơn. Khi ở chung với Long Liễm Thần rất thoải mái, rất vui vẻ, nàng muốn kết thúc nhanh như vậy….
Đúng lúc này Long Liễm Thần đột nhiên bị đau khẽ hô tiếng. bụm ngực, mặt trắng bệch phờ phạc, chân mày bởi vì khó chịu mà nhíu xoắn lại.
Phượng Triêu Hoa thấy thế vội vàng dìu y tới ngồi xuống cạnh tảng đá, sau đó bắt mạch cho .
Long Liễm Thần cố gắng kiềm chế cơn đau nơi lồng ngực, trầm giọng , " ngờ ta tính toán hết đủ mọi trường hợp, vậy mà vẫn trúng kế của ."
Phượng Triêu Hoa bắt mạch xong thở phào lòng : " Là Tần Thời Minh Nguyệt. Cũng may thể chất của huynh đặc biệt, tạm thời tính mạng có gì đáng lo ngại. Nếu đổi lại là người khác, biết bây giờ huynh biến thành cái bộ dạng gì nữa."
"Tần Thời Minh Nguyệt...." Long Liễm Thần cười khổ tiếng : " Xem ra rất hận ta, chết cũng cho ta chết thoải mái."
"Ta cũng nghĩ vậy. Nếu phải hận thấu xương có rất ít người xuất động Tần Thời Minh Nguyệt. Bởi vì, loại độc dược này quá....tàn nhẫn." Chỉ nhắc tới loại thuốc này thôi Phượng Triêu Hoa cảm thấy rợn cả tóc gáy, cả người khó chịu.
Tần Thời Minh Nguyệt, bản chất của nó lại mang tính chất thơ ca như tên gọi. Phàm là người trúng độc này trải qua đau khổ giống như bị lửa dữ thiêu đốt, hành hạ từ lúc trăng sáng cho tới khi lặn, cơn đau đó kéo dài ngừng nghỉ, cho tới khi toàn thân thối rữa chỉ còn lại đống tro tàn.
lúc Phượng Triêu Hoa thầm cảm thán bởi hành động quá độc ác của người mặt quỷ thân thể của trang chủ đột ngột có phản ứng, từng luồng khói xanh bốc lên kèm theo mùi tanh thối lan tràn trong khí.
Phượng Triêu Hoa tiến lại gần để nhìn kỹ hơn phát khói xanh lúc ban đầu từ mắt của trang chủ thoát ra, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.
ra là y trúng độc vào thời điểm vuốt mắt cho trang chủ, cách khác, người mặt quỷ hạ độc mí mắt của vị trang chủ kia.
đáng sợ, thủ đoạn phóng độc còn đáng sợ hơn cả mình! Phượng Triêu Hoa nghiêm túc nhướng mắt , "Sau khi tình bại lộ những bỏ trốn mà ngược lại còn tạo ra vở kịch hay để phản kích lại chúng ta. Đầu tiên dùng tiếng sao dẫn dụ chúng ta tới, sau đó thông qua thi thể của trang chủ để hạ Tần Thời Minh Nguyệt lên người huynh, đồng thời cũng hủy thi diệt tích vị trang chủ này. Toàn bộ kế hoạch được thiết kế chê vào đâu được, quả như thể giành riêng cho chúng ta, đúng, là sắp đặt riêng huynh, bởi vì hành động đêm này là ta phối hợp với huynh. Có thể nhìn ra, người mặt quỷ hiểu rất về huynh.”
Long Liễm Thần nhíu mày : “Ta biết cũng chỉ mới có thể lý giải hợp lí tất cả. Hộ Long sơn trang, Khấp Huyết, Đồ Long, những thứ này người ngoài đều thể biết. Nếu biết có thể lợi dụng tất cả những thứ ở đây chúng tỏ đối với nơi này quen thuộc như lòng bàn tay. Mà người như vậy, số lượng nhiều lắm.”
“Huynh cho rằng người mặt người quỷ là nhị cả của huynh?” Mặc dù trong lòng có đáp án nhưng Phượng Triêu Hoa vẫn muốn xác nhận lại ý nghĩa của y.
Long Liễm Thần gật đầu, “Trừ ra ta nghĩ được ai khác.” Trừ bản thân , phụ hoàng,đại ca, cũng chỉ còn lại người nhị ca vừa quen thược cũng vừa xa lạ kia.
“ gạt Tần Phi Yến để nàng ta tưởng rằng huynh là hung thủ sát hại nhị ca của ta.” Phượng Triêu Hoa lạnh lùng .
Long Liễm Thần cười khẽ, vừa có chút miệt thị vừa có chút bất đắc dĩ, “Nếu như ta hung thủ là , huynh có tin ta ?”
“Huynh có chứng cứ ?”
“ có” Long Liễm Thần bất lực ,”Ta tra xét ba năm, tội trạng của tra được ít, nhưng lại chẳng có manh mối nào có thể chứng minh là hung thủ.”
“Có lẽ phải .” Phượng Triêu Hoa .
Giọng điệu Long Liễm Thần đầy kiên định,”Ta tiếp tục điều tra, cho tới khi đưa ra ngoài ánh sáng mới thôi.”
Phượng Triêu Hoa xót xa rũ mắt. khi huynh đệ tương tàn có bên nào dành được thắng lợi cả.
Mặt Long Liễm Thần lộ vẻ phức tạp lạnh lùng . “Huynh phải biết rằng, có đôi khi tình thế bắt buộc thể làm.” Nếu như có thể kết thúc trong hoà bình cũng muốn chọn lựa võ lực. Cho dù phải cùng mẹ sinh ra nhưng dòng máu chảy trong cơ thể đều là Long gia mà tự giết hại lẫn nahu, giết người cũng đồng thời như tự giết mình, chỉ khác nhau ở chỗ người là thân thể chết , còn người kia là chết trong tâm hồn.
“Đây chính là điều khiến ta bài xích triều đình. Ở nơi đó chỉ có thể nhìn thấy cuộc sống lạnh lùng và tàn nhẫn.” Phượng Triêu Hoa .
Long Liễm Thần : “ có triều đình có dân gian, lại càng có thái bình thịnh thế. Lúc huynh hưởng thụ cuộc sống thái bình thịnh thế này nên cảm kích những người ở nơi đó.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy ngẩn nười ra, trong đầu nhừng vang lên lời của y, khiến nàng trầm tư lâu. Hình như, cho tới nay, mình chỉ thấy triều đình xấu xa nhưng quên mặt tốt của nó.
Triều đại thay đổi, vòng vòng lại, sở dĩ nó đời lại đời truyền thừa luân phiên phải là nó có tính tồn tại tất yếu hay sao? có triều đình, mỗi người sĩ- nông- công- thương làm sao có thể có những vị trí và cương vị riếng để lập ra từng toà thành trì? Mà có những thứ này, việc ăn uống của người giang hổ còn chưa tới chứ gì đến cuộc sống tiêu dao?
Lần đầu tiên Phượng Triêu Hoa nhận ra xuất thần nhà quan của bản thân lại phạm sai sai lầm lớn như vậy. Lúc này nghĩ lại chuyện ăn, mặc, ở, lại của bản thân đều có liên hệ với quan phủ, ngay cả bản thân thuận tay kiếm được để cứu tế bần dân cũng là tiền từ quan phủ thương cho.
Y sai, người có thể giao tiệp với quan trường, nhưng thể lấy việc khinh bỉ đen tối nơi đó để đề cao thượng của mình. đen tối chính là ở lòng người chứ phải triều đình.
Phượng Triêu Hoa nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn. nàng thực cảm thấy xấu hổ vì cách nghĩ trước kia của mình.
Dường như Long Liễm Thần nhìn thấu tâm tư của Phượng Triêu Hoa nên nhếch môi cười, trêu ghẹo , “Ta đại diện cho tất cả người của triều đình tiếp nhận lời xin lỗi của huynh.”
Phượng Triêu Hoa gặp phải tình hình này lại hề cảm thấy lúng túng, cười , “Huynh có thể đại diện cho tất cả người của triều đình sao?”
Long Liễm Thần mím môi suy tư : “Phần lớn , thỉnh thoảng cũng có vài ba con tôm tép nhãi nhép thích đối nghịch với ta.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy khẽ giật mình, nhướng mắt nhìn tới Long Liễm Thần, nhưng mặt y lại hề có vẻ nghiêm túc cũng có bỡn cợt nào. Trong phút chốc tâm tư nàng rối rắm như rơi vào nơi bùn lắng vô tận mà trước nay chưa từng có.
Kết hợp lại tất cả mọi người chuyện thân phận của y quá ràng như ta trước mắt.
Tâm tư rối loạn, tinh thần bị đả kích. Đây là cảm giác mà Phượng Triêu Hoa xưa nay luôn luôn thản nhiên, bình tĩnh, lần đầu tiên nếm trải.
Cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy tướng công của mình như thế nào?
Ngỡ ngàng, hay có cảm giác gì?
Mong rằng về sau đừng có ai hỏi nàng về vấn đề này. Phượng Triêu hoa thầm cầu nguyện như thế.
Last edited by a moderator: 15/11/14