1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 60
      Edit: TieuKhang

      Tần Phi Yến mờ mịt hỏi, “Quan lương gì? Ta hiểu ngươi gì.”

      Phượng Triêu Hoa chăm chú nhìn nàng hồi lâu, phát mặt nàng hề có dấu hiệu dối, vì vậy đổi lại câu hỏi, “Cả nhà Lý Đức Thiên là do tẩu giết phải ?”

      Tần Phi Yến nghe vậy sắc mặt liền lộ hung ác, “Bọn họ đáng chết.”

      “Là bọn họ đáng chết hay là tẩu cho rằng bọn họ đáng chết?”

      “Chuyện đó có gì khác biệt sao?” Cảm xúc của Tần Phi Yến có vẻ hơi kích động. Nàng thấy đầu óc mình sắp bị quấy thành bột nhão rồi.

      “Đương nhiên là có.” Phượng Triêu Hoa : “Nếu như bọn họ đáng chết vậy người giết chết bọn họ được tôn vinh là hùng, có lẽ còn có thể nhận được tiền thưởng từ quan phủ. Còn nếu bọn họ đáng chết vậy hung thủ trở thành khâm phạm triều đình ai gặp cũng phải giết. Lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Cuối cùng rồi tẩu cũng phải chịu trách nhiệm về những hành vi mình gây ra.”

      Tần Phi Yến mím môi, mắt liếc ngang, trầm mặc chốc lát mới dùng giọng điệu có bao nhiêu chắc chắn , “Quan phủ sớm quên kiện kia rồi.”

      “Nhưng có người vẫn nhớ.”

      “Ai?”

      Phượng Triêu Hoa nhướng mày, “Trương Viễn. Tẩu nên biết cố chấp như thế nào. Cho dù Hoàng thượng có hạ lệnh cầu điều tra vụ án Lý gia nữa nhưng vẫn cứ tiếp tục làm.” Nếu có phần cố chấp đó cũng xứng với mấy chữ ‘Thiên hạ đệ nhất bộ’ này rồi.

      Tên bộ đầu đáng chết! Tần Phi Yến thầm mắng trong lòng.

      “Có người nhặt được ấn Kỳ Lân Như Ý ở trường gây án.” Phượng Triêu Hoa .

      Tần Phi Yến sững người, ngay sau đó chợt hiểu ra, “Chẳng trách dù cách nào ta cũng tìm được, ra bị người khác nhặt nó. Kẻ nào? Kẻ nào nhặt nó?”

      Phượng Triêu Hoa khẽ thở phào hơi. Xem ra Tần Phi Yến đánh rơi ấn Kỳ Lân Như Ý chỉ là việc ngoài ý muốn chứ cố ý hãm hại Long Kiếm Hi. Tình huống như vậy đơn giản rất nhiều.

      Tần Phi Yến thấy Phượng Triêu Hoa trả lời suy đoán, “Trương Viễn? Ở trong tay Trương Viễn đúng ?”

      Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, , “Ở trong tay ta.”

      Tần Phi Yến lập tức hiểu ra, “Ngươi đến nơi đó, còn cứu .”

      Cái gì nên hỏi đều hỏi, nên cũng hết rồi, vì vậy Phượng Triêu Hoa muốn tiếp tục
      lời vô nghĩa nữa, trực tiếp với Long Ngũ. “Giao nàng ta cho Trương Viễn. Mặt khác, chuyển cáo với Trương Viễn là muốn tìm được quan lương giữ người còn sống, hơn nữa phải bảo đảm nàng ta bị tổn hại gì.”

      “Phượng thất, ngươi… Ngươi muốn giao nộp ta cho quan phủ sao? Tần Phi Yến thể nào ngờ được lại niệm tình xưa với nàng như thế.

      Phượng Triêu Hoa thản nhiên liếc nhìn nàng : “Tẩu nóng lòng báo thù ta có thể hiểu được, nhưng lạm sát người vô tội thể tha thứ.”

      “Ngươi cảm thấybọn họ vô tội ư? Bọn họ đều là đồng lõa hại chết Vân!”

      “Ta biết cái gì gọi là chân tướng, qua lời người mặt quỷ là gì, nhưng ta có thể cho tẩu biết, cả nhà Lý Đức Thiên hề có liên quan gì đến cái chết của Nhị ca. Lùi vạn bước cho dù Lý Đức Thiên có liên quan đến cái chết của Nhị ca, chẳng lẽ cả nhà Lý gia đều đáng chết sao? Cả người làm bưng trà đưa nước, người tưới hoa nhổ cỏ làm vường cũng đều có tội sao?”

      “Ta…” Lúc này, Tần Phi Yến mới ý thức được hành động khi đó của mình thiếu suy xét. “Người mặt quỷ , ra Lý Đức Thiên sớm biết các người gặp phục kích ở Vách đá Tuyệt Tình, nhưng cố ý che giấu .”

      Phượng Triêu Hoa biết những cái được gọi là chân tướng mọc rễ trong đầu Tần Phi Yến, cho dù có giải thích cỡ nào cũng đều có tác dụng. nàng ta bị dao động về những điều nàng . như vậy cần gì phải giải thích chứ?

      Phượng Triêu Hoa lắc đầu cái rồi phất tay ra hiệu với Long Thất, : “Dẫn ta đến phòng luyện đan.” Nàng xong liền cất bước bỏ mặc cho Tần Phi Yến kêu gọi như thế nào cũng quay đầu lại.

      Tần Phi Yến thấy bóng lưng của Phượng Triêu Hoa biến mất trong bóng đêm còn hy vọng gì nữa. Chẳng lẽ mình sai rồi sao?

      Mà Long Ngũ lại mờ mịt thêm lần nữ, cái gì gọi là muốn tìm được quan lương giữ người còn sống, hơn nữa còn phải bảo đảmnàng ta bị tổn hại gì? Đây là giao phạm nhân cho Trương bọ đầu, hay là giao tổ tông sống vậy?

      Long Ngũ bỗng nhiên hiểu ra, khỏi khen ngời. Đây mới là thông tuệ chứ! Nhưng chỉ e rằng phổi của Trương boojd dầu bị nổ tung vì tức mất…

      ***

      Ở bên này vừa dần dần khôi phục gió êm sóng lặng bên kia lại nổi lên trận cuồng phong sóng dữ.

      Tại phòng luyện đan dưới lòng đất.

      Long Liễm Thần dưới dẫn đường của trang chủ thăm từng lò luyện đan , lòng vòng hồi cuối cùng đến trước lò luyện thuốc giải của Khấp Huyết.

      chuẩn bị xong giải dược phát cho Hộ Long sĩ vào tối nay chưa?” Long Liễm Thần hỏi.

      Gã sai vặt trông coi lò luyện đan chỉ vào hòm thuốc ban, rất mực cung kính trả lời. “ chuẩn bị xong, đều ở bên trong hòm.”

      Long Liễm Thần khẽ gật đầu hài lòng, nhấc tay lên tính vương tới mở hòm thuốc ra.

      “Thái tử!” Trang chủ kêu lên.

      Long Liễm Thần quay đầu lại. “Có vấn đề gì sao?”

      “Thuốc này có 3 phần độc, thân thể ngày lại kimquys như vậy, hay là để cho đến lấy .” Trang chủ chỉ vào gã sai vặt .

      Long Liễm Thần cười cười nhướng mày sau đó nghiêng đầu với gã sai vặt. “Làm phiền rồi.”

      Có lẽ gã sai vặt thích ứng được với thân thiết của Long Liễm Thần nên có phần hơi khẩn trương, cười ngô nghê mở hòm thuốc ra.

      Cơ thể gã sai vặt bất ngờ chồng chềnh ngã nhào về phía trước bàn, khiến hòm thuốc bị va đập bung ra, đan dược rơi đầy đât.

      Trang chủ nhìn đan dược rơi đầy đất cũng trách cứ gã sai vặt mà bình tính xoay ngược lại nhìn Long Liễm Thần, . “Thân thủ tệ.”

      Long Liễm Thần hề cóc hút kinh ngạc nào đối với giây phút xuất trong gian phòng kia, Long Liễm Thần kết luận được chính là trang chủ giả rồi.

      Long Liễm Thần nhận thấy nếu giả bộ nữa mình cũng cần phải tiếp tục giả ngu nữa làm chi, lạnh nhạt . “Miễn cướng mới có thể đánh đổ được hòm thuốc này.”

      Trong lòng trang chủ giả biết chuyện bại lộ nên cũng khong che giấu nữa, tư thái khúm núm lúc trước hoàn toàn biến mất, lạnh lùng . “Nguwoif đâu, mời Thái tử ra ngoài.”

      “Nếu gọi bản điện hạ tiếng Thái tử sao còn dùng giọng điệu đó để chuyện? Là cố ý phạm thượng phải ?” Long Liễm Thần chẳng thèm đếm xỉa tới chỉ cười .

      “Thái tử gia quá nghiêm trọng vấn đề rồi, thuộc hạ chỉ mong ngài bị nơi đây dọa sợ mà thôi.” Trang chủ giả xong phất tay ra hiệu cho võ sỹ đứng bên cạnh.

      Long Liễm Thần lơ đễnh cười nhạt tiếng, nhưng vui vẻ hề thể nơi đáy mắt. Ánh mắt sác bén lúc này còn kinh khủng hơn khi cười, : “Chẳng lẽ chủ tử người cho ngươi biết ai mới thực là chủ nhân của Hộ Long sơn trang sao?”
      Last edited by a moderator: 9/11/14
      Dạ Nguyệtnữ sinh 9x thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Lục chỉ thần y

      Trang chủ giả thấy võ sĩ bốn phía làm như nghe thấy mệnh lệnh của mình mặt cắt còn giọt máu.

      “Mã thúc à, thời gian cách biệt cũng lâu, vậy mà ông vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như xưa. Đứng trước tình huống như thế mà vẫn có thể tĩnh tọa như núi.” Long Liễm Thần mỉm cười với ông lão ngồi đảo thuốc ở trong góc.

      Ông lão ngẩng đầu lên cười hề hề : “Nhìn quen rồi cũng trở nên mắt điếc tai ngơ.”

      “Ngươi…. ràng ngươi uống Đồ Long, sao lại có thể. . .” Trang chủ giả vô cùng kinh ngạc .

      Long Liễm Thần lắc đầu nhìn bộ dáng ngây dại của trang chủ giả : “Chủ nhân của Hộ Long sơn trang này chính là Đương kim Thánh thượng, nhưng chủ nhân của phòng luyện đan dưới đất này chính là ông ấy. Ngươi xem liệu ông ấy có dễ dàng bị qua mặt như thế ?”

      Thực tế , lúc Long Liễm Thần vừa bước vào phòng luyện đan nhận ra ánh mắt mơ hồ an phận nhưng lại thâm tình chân thành ấy của Mã thúc, lập tức hiểu được ai mới là kẻ đơn độc nhất ở đây. Bởi vì biết chỉ cần Mã thúc còn đứng về phía mình cái phòng luyện đan này chính là địa bàn của . Đây cũng là trong những lý do quan trọng khiến dám mình tới nơi này. đánh cược người quan trọng nhất của Hộ Long sơn vẫn chưa bị khống chế bởi tay giặc. Rất may mắn! cược thắng.

      Long Liễm Thần nhếch môi vô cùng vui vẻ : “Nội lực và khinh công của ngươi cũng bằng ta nên thể nào chạy trốn trước mắt ta được. Vậy hai ta nên thẳng thắn với nhau chút. Trang chủ ở đâu?”

      Trang chủ giả nghe vậy nhướng mắt nhìn Long Liễm Thần sau đó vô cùng thong dong từ trong ngực móc cây sáo ra đặt ở khóe miệng rồi thổi chuỗi thanh có quy luật.

      cần phí sức nữa. Mọi người ở đây đều uống thuốc của giải Đồ Long rồi.” Ông lão xong quay lại cười với Long Liễm Thần: “Còn người ở bên ngoài ta đủ lực, vì kể từ khi tới ta bị giảm lỏng ở nơi này rồi.”

      Khi nhận ra mưu mình bố trí tỉ mỉ bị người phá hỏng từ đời nào lúc này trang chủ giả mới hoảng hồn. thu hồi cây sáo lại rồi ném viên đạn khói ra, phi thân ra phía cửa phòng luyện đan với ý đồ muốn tẩu thoát.

      Long Liễm Thần thấy thế định vận khí đuổi theo. Nhưng bất chợt nhướng mày rồi dừng lại, tiếp sau đó mi tâm nhíu xoắn vào nhau. Rồi vầng tráng bất giờ giãn ra như ý cười, kết hợp với đường cong nơi khóe miệng khiến càng thêm tà mỵ vô đối.

      “Sao đuổi theo?” Ông lão hỏi.

      Long Liễm Thần ung dung vỗ vỗ áo : “Có người làm thay rồi.”

      vừa dứt lời giọng của Phượng Triêu Hoa vang lên....“E là ứng phó nổi.” Phượng Triêu Hoa thong dong vào cùng với giọng điệu chậm rãi.

      Long Liễm Thần khỏi bật cười khi thấy hai tay Phượng Triêu Hoa trống trơn. , “Giúp ta bắt có người mà khó khắn đến thế ư?”

      Phượng Triêu Hoa nhướng mày : “Mặc dù Long Thất đánh lại nhưng vẫn có thể giữ chân . Ước chừng. . . Khoảng khắc đồng hồ. Huynh còn có thể ở đây ung dung thêm khắc nữa, nhưng nếu huynh muốn thấy Long Thất chỉ còn là cái thi thể tốt nhất nhanh .”

      “Huynh. . . ” Long Liễm Thần chỉ còn biết im lặng kêu trời. kết giao phải tên bằng hữu xấu xa thậ rồi!!

      Long Liễm Thần bùi ngùi cảm khái phen mới lao ra ngoài bắt người với bộ mặt ai oán.

      Phượng Triêu Hoa hờ hững liếc nhìn bóng lưng Long Liễm Thần rồi xoay người lại. Vừa xoay người lại nàng bất ngờ đối diện với đôi mắt tang thương, sau đó nàng liền dời tầm mắt đến ba nốt ruồi Như Lai đỏ sẫm ở mi tâm!

      Xem ra mặc dù chuyến đến Hộ Long sơn trang lần này tìm được quan lương nhưng lại có thu hoạch khổng lồ khác!

      Phượng Triêu Hoa kinh ngạc quan sát ông lão đồng thời cũng ổn định lại nội tâm kích động của mình. Nàng chậm rãi bước đến gần ông lão : “Tóc bạc da hồng, mi tâm có ba nốt ruồi Như Lai, tay trái có sáu ngón, được người ta gọi là ‘Lục chỉ thần y’, hai mươi năm trước là nhân vật làm mưa làm gió chốn giang hồ.”

      Ông lão cười khì hiền lành rồi cầm bát thuốc lên : “Nha đầu, ra bên ngoài chơi , ta còn phải đảo thuốc.”

      Phượng Triêu Hoa sững người. Nàng thầm bội phục ánh mắt sắc bén của ông lão, vì chỉ liếc mắt mà có thể nhìn ra thân nữ nhi của mình. Nhưng ngay sau đó nàng khỏi lắc đầu nhếch môi bật cười khi nhận ra lúc này mình vẫn còn mặc nữ trang. Nàng : “Phải làm sao mới có thể mời ông cùng ta đến Nam Lăng đây?”

      “Làm gì cũng vậy thôi. Ta rời khỏi Hộ Long sơn trang.”

      “Từng thề với ai sao?”

      cần thề.”

      thề là tốt rồi! Xưa nay nàng thích đối nghịch với ông trời. Khóe miệng Phượng Triêu Hoa nhếch lên : “Rất tốt.” Nàng xong liền ra khỏi phòng luyện đan mà hề quay đầu lại.

      Ông lão hài lòng thầm: “Đúng là đứa bé ngoan.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy đôi môi càng vểnh cao hơn, nụ cười cũng mỗi lúc càng thêm quỷ dị.

      ....

      lúc Long Liễm Thần ngoài cửa cũng vừa đúng chế ngự được trang chủ giả. Thấy Phượng Triêu Hoa ra cười giỡn , “Ra đúng lúc.” Vừa bắt được người cũng vừa ra tới, đúng là “khéo” tới mức bình thường.

      Phượng Triêu Hoa thèm đếm xỉa đến chế nhạo của y. Nàng nghiêm túc hỏi, “Có thể cho ta mượn ông lão đảo thuốc ở bên trong kia ?”

      Long Liễm Thần nghe vậy tay phải đẩy trang chủ giả sang bên cạnh cho Long Thất như ném thứ rác rưởi. Xong xuôi vỗ tay phủi bụi cười , “Ta cũng phải là chủ nhân của ông ấy làm gì có tư cách quyết định cho mượn hay cho mượn chứ?”

      “Nếu như ông ấy đồng ý theo ta, huynh có ngăn cản ?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

      “Ông ấy đồng ý.”

      “Ta có cách làm cho ông ấy phải đồng ý.” Phượng Triêu Hoa có tính toán trước.

      Long Liễm Thần thấy thế nhướng mày cười khẽ, “Từ trước đến giờ ta thích xen vào chuyện của người khác. Huống chi, giao tình của chúng ta tốt như vậy, làm sao ta có thể cản trở chuyện của huynh đây? Chỉ là trang chủ của sơn trang dễ dàng thả người đâu.”

      Trang chủ ? Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn kẻ bị Long Thất khống chế rồi lại quay đầu sang với Long Liễm Thần, “ ‘Chuyện nhà’ của huynh huynh từ từ mà xử lý, ta cáo từ trước.” Nàng vừa dứt lời muốn nhấc chân rời .

      “Đợi ....” Long Liễm Thần ngăn lại hỏi, “Huynh muốn đâu?”

      “Tìm người mặt quỷ.” Theo như tình hình tại chỉ khi tìm thấy người mặt quỷ mới có thể biết được nguồn gốc để tìm quan lương bị trộm về.

      “Ta với huynh.” Long Liễm Thần xong vội quay sang phân phó Long Thất: “Giao tên giả mạo này cho Mã thúc. Chuyện khắc phục hậu quả do ông ấy hoàn toàn phụ trách.”

      “Dạ.” Long Thất xong liền kéo trang chủ giả vào phòng luyện đan.

      “Tuổi cao rồi mà còn phải dọn dẹp cục diện rối rắm này thay huynh, làm khó cho ông ấy.” Phượng Triêu Hoa bỏ lại những lời này rồi xoay người ra phía sau núi.

      Long Liễm Thần nhướng mày, sau đó vội chạy đuổi theo sánh bước cùng Phượng Triêu Hoa. hỏi: “Vừa nãy huynh đây là ‘chuyện nhà’ của ta là có ý gì vậy?” Chẳng lẽ đoán được thân phận của mình rồi?

      phải chuyện nhà sao?” Phượng Triêu Hoa cười khẽ, “Nếu như cho huynh chiếc gương, huynh cảm thấy lạ nữa.”

      Long Liễm Thần chau mày, chuyện này có quan hệ gì đến gương?

      Phượng Triêu Hoa lườm y cái, : “Nếu như có chiếc gương huynh nhận ra điều, ở Hộ Long sơn trang huynh còn ra dáng chủ nhân hơn cả chủ nhân ở đấy.”

      “Khả năng quan sát của huynh nhạy bén.” Long Liễm Thần khen.

      “Đa tạ khen ngợi.” Phượng Triêu Hoa xưa nay luôn khiêm nhường nhã nhặn nhưng mà đối với ca ngợi của người nào đó nàng lại vui vẻ tiếp nhận.

      “Huynh biết thân phận của ta…. ”

      “Khaon ….” Phượng Triêu Hoa : “ ta vẫn chưa biết thân phận của huynh là gì, mà huynh cũng đừng cho ta biết. Hơn nưa ta lại càng muốn ở cùng con thuyền với huynh. Sau khi tìm được quan lương chúng ta đường ai nấy .” Mặc dù bây giờ nàng vẫn chưa hoàn toàn đoán được thân phận của y, cũng muốn tiêu phí thời gian dựa vào dấu vết để suy đoán gì cả. Nhưng nàng hiểu điều, lúc này mà phủi sạch quan hệ với y về sau càng phiền phức hơn.

      Long Liễm Thần cười , “Nếu như ta nhất định muốn cho huynh biết sao đây?” Thay vì để cho đoán chi bằng tự mình thẳng thắn ra cho xong. Dù sao đến mức này rồi cũng cần phải giấu giếm thân phận với nữa.

      “Nếu như vậy ngay bây giờ mỗi người ngả.”

      Long Liễm Thần bật cười, “Có cần phải vậy ? Ta đâu là rắn độc hay mãnh thú gì đâu?”

      phải sao? Phượng Triêu Hoa liếc xéo Long Liễm Thần, sau đó thể thái độ “về vấn đề này phải đợi xem xét ”. Sau đó nàng nghiêng đầu định tiếp, nhưng đột nhiên hai mắt sáng lên, tầm mắt lần nữa trở lại người Long Liễm Thần, nhếch môi cười mà như cười, “Đột nhiên ta lại cảm thấy có chút hứng thú với thân phận của huynh.”

      Long Liễm Thần nghe vậy thoáng sững sờ, rồi chỉ trong nháy mắt chân mày lại nhướng lên với vẻ dương dương tự đắc, giương mắt há miệng tính …Nhưng khi khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, bất ngờ phát ra vẻ đùa cợt trong đáy mắt Phượng Triêu Hoa ngay tức khắc nuốt lại lời tính vào lòng, nhưng tên lắp vào cung bắn ra được, lời tuôn trào ra khỏi cổ họng….
      Dạ Nguyệt thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 62: Nắm tay nhau [1]
      Edit: TieuKhang

      Long Liễm Thần nghe vậy thoáng sững sờ, rồi chỉ trong nháy mắt chân mày lại nhướng lên với vẻ dương dương tự đắc, giương mắt há miệng tính …Nhưng khi khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, bất ngờ phát ra vẻ đùa cợt trong đáy mắt Phượng Triêu Hoa ngay tức khắc nuốt lại lời tính vào lòng, nhưng tên lắp vào cung bắn ra được, lời tuôn trào ra khỏi cổ họng….Nhưng ngờ lời vừa phát ra khỏi miệng liền hóa thành khí lạnh dội ngược vào lồng ngực, chỉ phát ra tiếng hô , "Rắn…."

      Long Liễm Thần ngờ vị ‘khách sơn dã’ này lại đột nhiên tới chơi, vì thế nhất thời hoang mang lo sợ, đứng im tại chỗ dám nhúc nhích. Gương mặt tuấn tú mê người chuyển sang trắng bệch còn giọt máu.

      Thấy phản ứng đó của Long Liễm Thần, Phượng Triêu Hoa kinh ngạc thôi. Nàng vốn muốn đùa giỡn y chút cho nên nhắc nhở bên cạnh chân y có rắn. Ai mà biết được y lại sợ rắn chứ!

      Phượng Triêu Hoa kịp suy nghĩ nhiều, tay trái đẩy Long Liễm Thần ra, cùng lúc đó tay phải phóng ra cây kim, trực tiếp ghim thẳng vào mắt con rắn sát chân trái Long Liễm Thần.

      Mặc dù chỉ lo sợ bóng gió nhưng Long Liễm Thần vẫn cảm thấy kinh hãi, thái dương giật giật liên hồi.

      Phượng Triêu Hoa liếc nhìn Long Liễm Thần thản nhiên , "Huynh sợ rắn?" Giọng rất khẳng định.

      Long Liễm Thần hít sâu mấy hơi, nhướng mắt nhìn Phượng Triêu Hoa rồi lại nhìn nhìn con rắn chết queo sau đó mới vô cùng trấn định , "Bất ngờ, chỉ đơn giản là bất ngờ mà thôi."

      "Sợ rắn cũng đâu có gì mất mặt, cần phải ngượng." Tuy thế nhưng đáy mắt Phượng Triêu Hoa vẫn hiển lên đầy ý cười.

      Long Liễm Thần quýnh lên lúng túng , "Lúc ta còn từng bị rắn độc cắn." lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Đúng là ác mộng của tuổi thơ.

      Phong Triêu Hoa nhếch mày mím mín môi tiếp tục về phía trước nhưng ý cười nơi đáy mắt càng sâu hơn.

      "Huynh sao? Huynh có sợ thứ gì hay ?" Long Liễm Thần cam lòng khi chỉ có là người có xương sườn mềm*. [*Nguyên văn: 软肋. Vốn chỉ phần xương sườn mềm, dễ bị tổn thương. Ý chỉ điểm thiếu sót; nhược điểm; nơi yếu kém, chỗ yếu hại ( vật, người)]

      "Ta ấy à?" Phượng Triêu Hoa vừa vừa nghĩ, mãi lâu sau mới lên tiếng, "Ta sợ chết."

      Long Liễm Thần đen mặt khi nghe câu đó của Phượng Triêu Hoa đôi môi lẫn cơ mặt giật giật rất có quy luật, sau đó : " chuyện thẳng thắn."

      " phải làm người nên như thế sao?" Tâm tình Phượng Triêu Hoa lúc này vô cùng tốt.

      Long Liễm Thần nhíu mày tán đồng lắm. muốn dây dưa về đề tài này nữa, nên : " Vừa nãy chúng ta tới đâu rồi?"

      Đúng là tên cực kỳ cố chấp. Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ , "Huynh thừa biết nếu ra thân phận của mình huynh gặp bất lợi vậy tại sao lại cứ kiên trì như thế?"

      "Có lẽ...." Long Liễm Thần chau mày suy nghĩ lát rồi : "Có lẽ ta chỉ là muốn biết tại sao huynh lại bài xích thân phận của ta đến vậy."

      " vì cái gì cả." Phượng Triêu Hoa .

      "Phàm chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó." Long Liễm Thần kiên trì truy cứu tới cùng.

      Phượng Triêu Hoa mím mím môi, thèm quan tâm tới Long Liễm Thần nữa.

      "Ngay cả thân phận của ta là gì huynh còn chưa biết mà trong lòng sinh ra bài xích như vậy, trong chuyện này nhất định là có nguyên nhân nào đó. Nếu huynh phải bài xích thân phận ta vậy chắc chắn là bài xích con người ta.” Long Liễm Thần ngừng lại chút, sau đó dùng giọng điệu cảnh cáo , "Từ ngày chúng ta quen biết đến nay ta vẫn luôn đối đãi với huynh như bằng hữu, vì vậy huynh đừng ra huynh vốn rất ghét ta. . .Ta muốn biết bản thân mình làm người lại thất bại như thế."

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy khỏi cười phá lên, trêu ghẹo , "Nếu huynh muốn biết, vậy ta cũng cần nữa. thế nào chăng nữa hai chúng ta cũng coi như đồng sinh cộng tử lần rồi. Thế nên vì suy nghĩ đến cảm nhận của huynh ta vẫn nên tốt hơn."

      "Huynh...." Long Liễm Thần cũng cười nhưng ngay sau đó nhanh chóng thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi, " rốt cuộc huynh bài xích cái gì?"

      là mất hứng! Phượng Triêu Hoa bĩu môi. Hôm nay coi như nàng được chứng kiến cái gì gọi là ‘càng cản càng muốn’ rồi.

      "Huynh cũng biết sở trường của Tiểu Cửu là dù có chết cũng phải hỏi cho tới cùng. Mà ta là ca ca cùng mẹ sinh ra với muội ấy, cho nên xét về phương diện nào đó ít nhiều cũng có điểm tương đồng.” Long Liễm Thần tỏ thái độ ‘nếu y đạt được mục đích thề nhất định bỏ cuộc’.

      Phượng Triêu Hoa khẽ nhíu mày , "Ta thích có bất cứ mối liên hệ nào với triều đình." Mà y, có thể dễ dàng nhận thấy y có mối liên hệ đơn giản với triều đình, thậm chí còn có dây mơ rễ má với hoàng tộc.

      Tuy nàng vô cùng muốn phát ra chuyện này chút nào, nhưng quá ràng, thể coi như có gì là xong.

      Quả nhiên đúng như suy đoán của Long Liễm Thần, vì vậy bất đắc dĩ , "Nhìn ra được." Minh Hiên sai, thân phận của càng đẩy Phượng thất ra xa hơn mà thôi.

      “Hãy cứ giữ lớp rào chắn đó, đừng ai xuyên qua nó.” Phượng Triêu Hoa .

      “Nhưng tại sao huynh lại bài xích người trong triều đình như vậy? ra mới , mặc dù Nam Lăng vương hữu danh vô thực ở nhà nhàn phú, nhưng suy cho cùng vẫn là Vương gia. phải huynh vẫn nhận ông ấy làm nghĩa phụ sao?”

      “Việc này giống.”

      “Sao lại giống?”

      “Ta có thể trả lời ?” Mặc dù Phượng Triêu Hoa dùng câu hỏi, nhưng ánh mắt của nàng truyền đạt ý tứ rất ràng cho Long Liễm Thần.

      Tất nhiên Long Liễm Thần hiểu được việc gì cũng nên có chừng có mực, gật đẩu biểu thị mình hỏi nữa rồi chuyển sang đề tài khác, : “Theo kế hoạch của người mặt quỷ giờ Tý đêm nay Hộ Long sĩ đều uống Đồ Long. Nếu ta đoán lầm, cũng vào giờ Tý phát ra tín hiệu gọi Đồ Long thức tỉnh.”

      “Biết được tín hiệu là gì ?”

      “Tiếng sáo.”

      Phượng Triêu Hoa gật đầu, nhướng mắt nhìn xem sắc trời rồi : “ Cách giờ Tý ước chừng còn nửa khắc nữa, bộ cũng vừa đủ.”

      “Phải là vừa đủ tản bộ.” Long Liễm Thần chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, vừa vừa , “Trăng thanh gió mát, đúng là thời điểm lý tưởng tản bộ.”

      Phượng Triêu Hoa lơ đãng liếc mắt, điều này ngay cả chính nàng cũng nhận ra được. Nhưng trong lòng nàng biết rất , đây là lẩn tản bộ thư thái nhất từ trước tới nay của mình, phải chỉ người đơn, cũng phải cảm thấy chật chội khi có hai người.

      Hai người quen biết kết giao bằng hữu, thời khắc yên lặng chỉ xảy ra khi hai người rơi vào tình huống khó xử, nhưng lúc này hoàn toàn có như thế. Hai người cứ như vậy an tĩnh cùng nhau sánh vai bước , nhàn nhã cất bước, có ai cảm thấy bị mất tự nhiên.

      Nửa khắc đồng hồ trôi qua rất nhanh, bước chân hai người vừa đúng lúc tới. Ngay lúc này, bỗng hồi tiếng sao du dương vang lên.

      Hai người nhìn nhau cười tiếng, ngay sau đó đồng thời vận khí, thi triển khinh công đuổi theo tiếng sáo phát ra.

      “Tới rất đúng giờ.” Người mặt quỷ đội nón rộng vành màu đen đưa lưng về phía bọn họ, dường như là đặc biệt đợi hai người.

      Điều này khiến cả hai hơi bất ngờ liếc mắt nhìn nhau. Long Liễm Thần mở miệng trước. “Phượng huynh, huynh đoán xem sau cái mặt nạ kia liệu có phải là người chúng ta quen biết hay ?”

      Lời này tuy là với Phượng Triêu Hoa nhưng mắt của Long Liễm Thần lại hề chớp quan sát người mặt quỷ. Ánh trăng đêm nay rất sáng, vừa đủ soi rọi để nhìn thấy được sau khi người mặt quỷ nghe xong lời của người run cái.

      Quả nhiên là người quen! Ánh mắt đen láy của Long Liễm Thần coá vẻ nghiền ngẫm. nghĩ, có lẽ biết được sau cái mặt nạ kia cất giấu bộ mặt như thế nào.

      Phượng Triêu Hoa ngược lại chẳng có chút hứng thú nào đối với thân phận của người mặt quỷ. Nàng chỉ quan tâm tới vấn đề: “Quan Lương ở đâu?”

      Người mặt quỷ cười to : “Phượng thất, bắt người ngươi rất giỏi nhưng về thẩm vấn lại thua xa Trương Viễn.”

      Phượng Triêu Hoa thoáng giật mình. Mặc dù ân oán giữa nàng và Trương Viễn rất sâu nhưng chỉ có bọn họ và mấy người bằng hữu thân thiết mới biết được, sao người mặt quỷ này lại biết? Chẳng lẽ, người này là người mình quen sao?

      Nhưng ngay sau đó Phượng Triêu Hoa bác bỏ suy đoán hoang đường đó. Ân oán giữa mình và Trương Viễn chỉ có mấy vị nghĩa huynh và nhị tỷ biết mà thôi.

      Hay là người quen của Trương Viễn?

      Người quen của Trương Viễn ư?

      Phượng Triêu Hoa phát ra điều này lập tức suy nghĩ, liếc mắt nhìn Long Liễm Thần.

      Trong phút chốc hai người đồng thời tấn công về phía người mặt quỷ.

      Nhưng ngoài dự đoán, người mặt quỷ chưa đánh bại, tự mình nghã xuống.

      Hai người giật mình, vội vàng tiến lên kiểm tra thấy người nọ tắt thở. ràng đây chỉ là kẻ giả mạo.

      “Thân thể vẫn còn ấm, có lẽ vừa mới chết.” Long Liễm Thần thu tay lại .

      Phượng Triêu Hoa ảo não nhíu mày :” Chắc vẫn chưa xa” Nàng xong liền đứng dậy chuẩn bị đuổi theo người mặt quỷ.

      “Đừng đuổi theo.” Long Liễm Thần đưa tay kéo Phượng Triêu hoa lại, nhưng ngờ bắt trúng tay nàng.

      Hai bàn tay vô tình nắm lấy nhau.

      Phương Triêu Hoa phải biết phải làm sao cho vẹn, hất ra được mà để nguyên cũng xong, chỉ có thể mặc cho y muốn nắm cứ nắm. Cố gắng bỏ qua lúng túng lúc này mà coi như có chuyện gì, bình tĩnh hỏi,”Tại sao?”

      Suy nghĩ của Long Liễm Thần vẫn còn hoang bởi khoảnh khắc hai bàn tay giao nhau, cái cảm giác bất ngờ lẫn xao xuyến đó tuyệt diệu là sao, khiến muốn buông cũng nỡ.

      Giờ khắc này, đột nhiên Long Liễm Thần chỉ có mong ước, tay trong tay cứ thế, mãi mãi… Mãi mãi đừng rời xa…
      Last edited by a moderator: 15/11/14
      Dạ Nguyệt thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      62.2


      Long Liễm Thần bỗng dưng sực tỉnh, có phần nỡ nhưng cũng vội vàng buông tay như thể bóc nhằm củ khoai nóng bỏng, rầu rĩ , "Sau này huynh đừng mặc nữ trang nữa." quyết định lấy ý nghĩ kinh thế hãi tục của bản thân để quy tội cho việc ‘mặc loạn quần áo’ của người nào đó.

      Phượng Triêu Hoa kinh ngạc, sao tự nhiên lại đến chuyện ‘về sau đừng mặc nữ trang nữa’? Đáp án này dường như cách khá xa với suy nghĩ mà nàng muốn....

      Long Liễm Thần có vẻ hơi xấu hổ mím mím môi, lột mặt nạ của tên giả mạo xuống, nhưng ngờ…Ngược lại phải há to miệng thốt lên, "Trang chủ!"

      Phượng Triêu Hoa cũng vội vã ngồi xổm người xuống kiểm tra. Sắc mặt trắng bệch, vùng mắt đầy nếp nhăn, xem qua gần bốn mươi. Chỉ dựa vào sắc mặt nàng thể nhìn ra nguyên nhân cái chết.

      "Lại là Đồ Long." Long Liễm Thần giúp trang chủ vuốt mắt, sau đó mấp máy đôi môi khô khốc đứng dậy, giọng lộ ra vẻ đau thương, "Chắc tên mặt quỷ sớm biết tình bị bại lộ cho nên mới gọi Đồ Long trong cơ thể trang chủ thức tỉnh, đồng thời thông qua ông ta đối thoại với chúng ta."

      "Ta hiểu." Phượng Triêu Hoa khó hiểu , "Dáng vẻ có thể giả trang, nhưng giọng sao có thể chứ? Ta nghe giọng của ông ta khác gì giọng của người mặt quỷ cả."

      "Giọng cũng có thể giả mạo. Ta biết khẩu kỹ, bất kỳ thanh hay giọng nào ta từng nghe cũng có thể bắt chước được như ." Long Liễm Thần .

      "Theo ta được biết, giang hồ người có khẩu kỹ có thể đạt tới trình độ như huynh vô cùng hiếm. Chính xác mà , trước khi biết huynh, ta chưa bao giờ biết được khẩu kỹ có thể đạt tới trình độ cao siêu như vậy."

      "Là do huynh để ý thôi." Long Liễm Thần cười , "Đại ca ta chính là cao thủ sử dụng khẩu kỹ. Lúc huynh ấy còn rất có thể bắt chước được giọng của phụ....thân rồi. Mỗi lần ta làm việc trái với lương tâm, huynh ấy rất thích núp trong bóng tối giả làm phụ thân để dọa ta sợ."

      " ra nhị ca cũng là cao thủ trong số đó." Lần này khi Phượng Triêu Hoa nhắc tới Vân Tiêu Dao, kỳ lạ là lòng nàng còn đau đớn như trước kia nữa.

      "Đúng vậy. Ba huynh đệ chúng ta đều rất có thiên phú về phương diện này." Mặt Long Liễm Thần có chút cổ quái, vừa mừng lại vừa giận, rối rắm vô cùng.

      "Ba huynh đệ? Chúng ta đều biết Tiểu Cửu phải là nam tử." Phượng Triêu Hoa nhạy cảm nhận ra điểm khác thường.

      Long Liễm Thần ngẩng đầu cười khẽ : " Huynh thử xem, nếu như huynh có ca ca lúc nào cũng tìm cách đưa huynh vào chỗ chết huynh đối xử với như thế nào?"

      Phượng Triêu Hoa giật mình . Thứ có thể khiến cho huynh đệ tương tàn phản bội lẫn nhau cũng nhiều, chỉ có tiền và quyền. Sợ rằng chuyện của có liên quan đến quyền, mà tranh giành quyền lực có gì ngoài....

      Phượng Triêu Hoa đột nhiên nhắm chặt hai mắt, cố gắng để cho đầu óc mình ngừng hoạt động. Nàng hiểu hơn bất kỳ ai, có số thứ khi biết được phải đánh đổi bằng số thứ khác có giá trị hơn. Khi ở chung với Long Liễm Thần rất thoải mái, rất vui vẻ, nàng muốn kết thúc nhanh như vậy….

      Đúng lúc này Long Liễm Thần đột nhiên bị đau khẽ hô tiếng. bụm ngực, mặt trắng bệch phờ phạc, chân mày bởi vì khó chịu mà nhíu xoắn lại.

      Phượng Triêu Hoa thấy thế vội vàng dìu y tới ngồi xuống cạnh tảng đá, sau đó bắt mạch cho .

      Long Liễm Thần cố gắng kiềm chế cơn đau nơi lồng ngực, trầm giọng , " ngờ ta tính toán hết đủ mọi trường hợp, vậy mà vẫn trúng kế của ."

      Phượng Triêu Hoa bắt mạch xong thở phào lòng : " Là Tần Thời Minh Nguyệt. Cũng may thể chất của huynh đặc biệt, tạm thời tính mạng có gì đáng lo ngại. Nếu đổi lại là người khác, biết bây giờ huynh biến thành cái bộ dạng gì nữa."

      "Tần Thời Minh Nguyệt...." Long Liễm Thần cười khổ tiếng : " Xem ra rất hận ta, chết cũng cho ta chết thoải mái."

      "Ta cũng nghĩ vậy. Nếu phải hận thấu xương có rất ít người xuất động Tần Thời Minh Nguyệt. Bởi vì, loại độc dược này quá....tàn nhẫn." Chỉ nhắc tới loại thuốc này thôi Phượng Triêu Hoa cảm thấy rợn cả tóc gáy, cả người khó chịu.

      Tần Thời Minh Nguyệt, bản chất của nó lại mang tính chất thơ ca như tên gọi. Phàm là người trúng độc này trải qua đau khổ giống như bị lửa dữ thiêu đốt, hành hạ từ lúc trăng sáng cho tới khi lặn, cơn đau đó kéo dài ngừng nghỉ, cho tới khi toàn thân thối rữa chỉ còn lại đống tro tàn.

      lúc Phượng Triêu Hoa thầm cảm thán bởi hành động quá độc ác của người mặt quỷ thân thể của trang chủ đột ngột có phản ứng, từng luồng khói xanh bốc lên kèm theo mùi tanh thối lan tràn trong khí.

      Phượng Triêu Hoa tiến lại gần để nhìn kỹ hơn phát khói xanh lúc ban đầu từ mắt của trang chủ thoát ra, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.

      ra là y trúng độc vào thời điểm vuốt mắt cho trang chủ, cách khác, người mặt quỷ hạ độc mí mắt của vị trang chủ kia.

      đáng sợ, thủ đoạn phóng độc còn đáng sợ hơn cả mình! Phượng Triêu Hoa nghiêm túc nhướng mắt , "Sau khi tình bại lộ những bỏ trốn mà ngược lại còn tạo ra vở kịch hay để phản kích lại chúng ta. Đầu tiên dùng tiếng sao dẫn dụ chúng ta tới, sau đó thông qua thi thể của trang chủ để hạ Tần Thời Minh Nguyệt lên người huynh, đồng thời cũng hủy thi diệt tích vị trang chủ này. Toàn bộ kế hoạch được thiết kế chê vào đâu được, quả như thể giành riêng cho chúng ta, đúng, là sắp đặt riêng huynh, bởi vì hành động đêm này là ta phối hợp với huynh. Có thể nhìn ra, người mặt quỷ hiểu rất về huynh.”

      Long Liễm Thần nhíu mày : “Ta biết cũng chỉ mới có thể lý giải hợp lí tất cả. Hộ Long sơn trang, Khấp Huyết, Đồ Long, những thứ này người ngoài đều thể biết. Nếu biết có thể lợi dụng tất cả những thứ ở đây chúng tỏ đối với nơi này quen thuộc như lòng bàn tay. Mà người như vậy, số lượng nhiều lắm.”

      “Huynh cho rằng người mặt người quỷ là nhị cả của huynh?” Mặc dù trong lòng có đáp án nhưng Phượng Triêu Hoa vẫn muốn xác nhận lại ý nghĩa của y.

      Long Liễm Thần gật đầu, “Trừ ra ta nghĩ được ai khác.” Trừ bản thân , phụ hoàng,đại ca, cũng chỉ còn lại người nhị ca vừa quen thược cũng vừa xa lạ kia.

      gạt Tần Phi Yến để nàng ta tưởng rằng huynh là hung thủ sát hại nhị ca của ta.” Phượng Triêu Hoa lạnh lùng .

      Long Liễm Thần cười khẽ, vừa có chút miệt thị vừa có chút bất đắc dĩ, “Nếu như ta hung thủ là , huynh có tin ta ?”

      “Huynh có chứng cứ ?”

      có” Long Liễm Thần bất lực ,”Ta tra xét ba năm, tội trạng của tra được ít, nhưng lại chẳng có manh mối nào có thể chứng minh là hung thủ.”

      “Có lẽ phải .” Phượng Triêu Hoa .

      Giọng điệu Long Liễm Thần đầy kiên định,”Ta tiếp tục điều tra, cho tới khi đưa ra ngoài ánh sáng mới thôi.”

      Phượng Triêu Hoa xót xa rũ mắt. khi huynh đệ tương tàn có bên nào dành được thắng lợi cả.

      Mặt Long Liễm Thần lộ vẻ phức tạp lạnh lùng . “Huynh phải biết rằng, có đôi khi tình thế bắt buộc thể làm.” Nếu như có thể kết thúc trong hoà bình cũng muốn chọn lựa võ lực. Cho dù phải cùng mẹ sinh ra nhưng dòng máu chảy trong cơ thể đều là Long gia mà tự giết hại lẫn nahu, giết người cũng đồng thời như tự giết mình, chỉ khác nhau ở chỗ người là thân thể chết , còn người kia là chết trong tâm hồn.

      “Đây chính là điều khiến ta bài xích triều đình. Ở nơi đó chỉ có thể nhìn thấy cuộc sống lạnh lùng và tàn nhẫn.” Phượng Triêu Hoa .

      Long Liễm Thần : “ có triều đình có dân gian, lại càng có thái bình thịnh thế. Lúc huynh hưởng thụ cuộc sống thái bình thịnh thế này nên cảm kích những người ở nơi đó.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy ngẩn nười ra, trong đầu nhừng vang lên lời của y, khiến nàng trầm tư lâu. Hình như, cho tới nay, mình chỉ thấy triều đình xấu xa nhưng quên mặt tốt của nó.

      Triều đại thay đổi, vòng vòng lại, sở dĩ nó đời lại đời truyền thừa luân phiên phải là nó có tính tồn tại tất yếu hay sao? có triều đình, mỗi người sĩ- nông- công- thương làm sao có thể có những vị trí và cương vị riếng để lập ra từng toà thành trì? Mà có những thứ này, việc ăn uống của người giang hổ còn chưa tới chứ gì đến cuộc sống tiêu dao?

      Lần đầu tiên Phượng Triêu Hoa nhận ra xuất thần nhà quan của bản thân lại phạm sai sai lầm lớn như vậy. Lúc này nghĩ lại chuyện ăn, mặc, ở, lại của bản thân đều có liên hệ với quan phủ, ngay cả bản thân thuận tay kiếm được để cứu tế bần dân cũng là tiền từ quan phủ thương cho.

      Y sai, người có thể giao tiệp với quan trường, nhưng thể lấy việc khinh bỉ đen tối nơi đó để đề cao thượng của mình. đen tối chính là ở lòng người chứ phải triều đình.

      Phượng Triêu Hoa nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn. nàng thực cảm thấy xấu hổ vì cách nghĩ trước kia của mình.

      Dường như Long Liễm Thần nhìn thấu tâm tư của Phượng Triêu Hoa nên nhếch môi cười, trêu ghẹo , “Ta đại diện cho tất cả người của triều đình tiếp nhận lời xin lỗi của huynh.”

      Phượng Triêu Hoa gặp phải tình hình này lại hề cảm thấy lúng túng, cười , “Huynh có thể đại diện cho tất cả người của triều đình sao?”

      Long Liễm Thần mím môi suy tư : “Phần lớn , thỉnh thoảng cũng có vài ba con tôm tép nhãi nhép thích đối nghịch với ta.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy khẽ giật mình, nhướng mắt nhìn tới Long Liễm Thần, nhưng mặt y lại hề có vẻ nghiêm túc cũng bỡn cợt nào. Trong phút chốc tâm tư nàng rối rắm như rơi vào nơi bùn lắng vô tận mà trước nay chưa từng có.

      Kết hợp lại tất cả mọi người chuyện thân phận của y quá ràng như ta trước mắt.

      Tâm tư rối loạn, tinh thần bị đả kích. Đây là cảm giác mà Phượng Triêu Hoa xưa nay luôn luôn thản nhiên, bình tĩnh, lần đầu tiên nếm trải.

      Cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy tướng công của mình như thế nào?

      Ngỡ ngàng, hay có cảm giác gì?

      Mong rằng về sau đừng có ai hỏi nàng về vấn đề này. Phượng Triêu hoa thầm cầu nguyện như thế.
      Last edited by a moderator: 15/11/14
      Dạ Nguyệt thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63
      Edit: TieuKhang

      "Có cần ngạc nhiên tới vậy ?" Long Liễm Thần cảm thấy phản ứng của người nào đó hơi cường điệu quá.

      Phượng Triêu Hoa giật mình nhìn về phía y, há miệng muốn nhưng lại biết nên gì. Chưa có ai dạy cho nàng biết vào tình huống lần đầu gặp tướng công của mình nên gì....

      Long Liễm Thần đưa tay quơ quơ trước mắt người nào đó: "Ta hiểu, gặp được Thái tử quả có phần thể nào tưởng tượng nổi, vì dù sao khắp cả nước cũng chỉ có người mà thôi. Nhưng huynh có thể xem như đây là may mắn của mình. chỉ có thể gặp được thái tử đương nhiệm mà ngay cả thái tử tiền nhiệm huynh cũng gặp và kết giao rồi còn gì."

      Phượng Triêu Hoa trợn tròn hai tròng mắt. Dựa cơ sở này mà , nếu cộng thêm chuyện ‘được gả cho Thái tử’ vậy chẳng phải càng chứng tỏ bản thân được nhận thêm đãi ngộ ai bằng ư?

      "Huynh bình tĩnh lại chút được ? Đừng huynh muốn ‘mỗi người ngả’ với ta chứ? Ta là bệnh nhân, thân mang trọng thương đó." Vì muốn giữ lại người nào đó mà Long Liễm Thần phải tạm thời quyết định hạ mình xuống nước, ‘đại trượng phu co được dãn được’, tất cả lấy ‘đại cục’ làm trọng.

      Tính chơi xấu? Phượng Triêu Hoa bật cười : " Tất nhiên là thể bây giờ rồi. Quan lương còn chưa tìm được."

      " cũng đúng, huống hồ huynh còn có mưu đồ với Mã thúc nữa mà." Long Liễm Thần yên tâm .

      "Ngoài huynh ra, tại trong Hộ Long sơn trang còn ai có thể ra mặt chủ trì đại cục?"

      "Việc này cần lo lắng, có người tiếp nhận." Long Liễm Thần .

      Long Liễm Thần liếc Phượng Triêu Hoa rồi nhìn quanh khắp bốn phía : "Sợ rằng tối nay phải qua đêm ở đây rồi." Trúng Tần Thời Minh Nguyệt nhất định phải để cơ thể được ở nơi thông thoáng có gió, bằng , nếu như quần áo khô nóng chết nhanh hơn.

      "Làm khó huynh rồi." Phượng Triêu Hoa xong liền cất bước bỏ .

      "Phượng huynh, ta biết xưa nay huynh đạo nghĩa giang hồ, nhưng huynh cũng thể tuyệt tình như vậy chứ? Nơi này còn có bệnh nhân cần huynh chăm sóc đây này." Long Liễm Thần buồn bã tức giận .

      "Ta biết thân thể ngàng vàng của Thái tử gia tứ trước đến nay luôn được chăm sóc cẩn thận, nhìn huynh cũng tới nối yếu ớt như thế chứ? Chỉ hơi nóng chút mà thôi, nhịn chút sao nữa." Giọng điệu Phượng Triêu Hoa nghe vô cùng nhàng, nhưng trời mới biết lòng của nàng cực kỳ bất ổn, réo rắt thôi.

      Long Liễm Thần giật giật môi, cắn răng , "Nóng ‘ chút’ thôi sao? Phượng huynh có muốn tới cảm nhận cái nóng ‘ chút’ kia ra làm sao ?"

      " cần." Trông thấy sắc mặt Long Liễm Thần dần dần đỏ bừng lên, Phượng Triêu Hoa bất giác lùi về phía sau mấy bước nới rộng khoảng cách giữa hai người.

      Nàng vừa dứt lời toàn bộ y phục người Long Liễm Thần cũng rơi xuống còn mảnh vải che thân.

      Làn da rám nắng đầy nam tính, bờ vai dài rộng căng tràn sức sống, sống lưng gầy gò nhưng lại tạo nên vóc dáng đều đặn cân xứng, bờ lưng thẳng tắp kết hợp với đôi chân rắn chắc càng làm cho đường cong của cả cơ thể quyến rũ vô cùng, tràn đầy vẻ hấp dẫn nguyên thủy nhất.

      "Phượng huynh?" Long Liễm Thần nổi đóa lên tiếng nhắc nhở ánh mắt của người nào đó nhìn chằm chằm thắt lưng của mình, ám chỉ ai kia đừng quá càn như thế.

      Phượng Triêu Hoa hoàn hồn ngước lên theo tiếng gọi mình, đúng lúc nhìn thấy từng giọt mồ hôi chảy dài gương mặt tuấn tú, hai hàng mày kiếm oai nghi sắc nét, bờ mi dầy đậm hơi rung rung, trong ánh mắt thâm thúy mang theo vẻ bỡn cợt, sống mũi cao cao bễ nghễ, hai bờ môi mỏng thoáng nhếch lên....

      "Phượng huynh, huynh chảy máu rồi kìa." Lúc này Long Liễm Thần vô cùng đắc ý. luôn biết mình có thân hình đẹp nhưng lại biết nó đẹp tới mức có thể khiến nam nhân cũng phải chảy máu mũi. Có nam nhân vì mình mà chảy máu mũi đúng là sỉ nhục, nhưng nếu nam nhân ấy mặc nữ trang lại là chuyện khác.

      Phượng Triêu Hoa giật mình hoàn hồn, lần này hoàn toàn tỉnh táo lại. Nàng vội vàng thu hồi tầm mắt, kế tiếo nhanh chóng dùng tay áo lau sạch máu mũi. Lau xong nàng xoay người muốn gì đó để hóa giải nội tâm quẫn bách của mình, nhưng lại biết nên mở miệng như thế nào.

      "Huynh sao chứ? Có cần xem đại phu ?" Long Liễm Thần thậm chí chẳng thèm che giấu vui vẻ trong lời . Cố tình nhấn mạnh cho người nào đó biết những chuyện vừa rồi tuyệt đối thể bỏ qua được.

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy bỗng có cảm giác mặt của mình như sắp bị bốc cháy, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống ngay lạp tức. Mới vừa rồi nàng vậy mà lại chảy máu mũi khi nhìn thấy tấm lưng của nam nhân, .... là chẳng ra làm sao cả!

      "Có muốn ta bắt mạch giúp huynh ?"

      " cần!" Phượng Triêu Hoa tựa hồ quát lên, lo lắng Long Liễm Thần tiến tới. Nên biết, chỉ có nam nhân thấy sắc mới biết kích động....

      "Huynh chắc chứ?" Long Liễm Thần lên trước. Y cố ý để hơi thở của mình phả vào đôi tai đỏ ửng của người nào đó.

      Phượng Triêu Hoa cảm thấy như có ai đó réo gọi trong cơ thể nhìn cứ phản công , nhưng có người khác lại răn đe nhắc nhở nàng cố gắng giữ tỉnh táo. Hai tiềm thức trong cơ thể hoàn toàn trái ngược nhau ngừng giao đấu. Bỗng nhiên sau lưng vang lên từng tràng tiếng cười nghạo nghễ, tiếp theo là giọng cực kỳ đáng ăn đòn nhưng đầy truyền cảm của người nào đó thốt lên….

      "Nếu Phượng huynh là , ta để mặc huynh muốn làm gì làm rồi."

      "Long Liễm Thần!" Phượng Triêu Hoa thốt lời cảnh cáo rít từ kẽ răng, "Mau tránh xa ta, nếu ngay bây giờ ta cho huynh nuốt cả bao xuân dược đấy, cho huynh biết thế nào là đổ thêm dầu vào lửa."

      Lời còn chưa dứt mà cả người nóng bừng lên. Long Liễm Thần cảm giác thân thể sắp phát hỏa tới nơi rồi, mím mím môi : "Bây giờ ta cần vận khí bức độc. Huynh ở lại đây thủ hộ cho ta đúng ?"

      " thể vận khí, vận khí chỉ làm thân nhiệt tăng mạnh hơn thôi."

      Xung quanh mắt của Long Liễm Thần xuất tia máu đỏ ngầu, thân nhiệt bắt đầu cuồn cuộn tăng lên, vì vậy vừa nhanh chóng cởi quần áo, vừa , "Thể chất của ta có thể kháng lạnh, có thể áp đảo Tần Thời Minh Nguyệt." Long Liễm Thần cũng nhận ra mình ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng. Nếu vận khí bức độc e rằng người khổ củng chỉ là mình.

      Nghĩ vậy, Long Liễm Thần tạm thời quyết định bỏ qua ý định đùa giỡn với người nào đó, ngồi xuống xếp bằng vận khí bức độc.

      Phượng Triêu Hoa cảm nhận được lần này người phía sau an phận mới thở hơi dài nhõm, tĩnh tọa tại chỗ, nàng cũng cần điều khí chút.

      Nhưng như nàng mong muốn.

      Phượng Triêu Hoa vừa nhắm mắt lại liền mường tượng ra vô số hình ảnh tấm lưng trần của Long Liễm Thần lung lay ở trước mắt mình. Cuối cùng nàng phải đành mở mắt ra trong lòng mặc niệm kinh Phật, "Sắc tức thị , tức thị sắc...."

      Dần dần Phượng Triêu Hoa cũng có thể loại bỏ được hoàn toàn tấm lưng trần đầy cám dỗ của người nào đó ra khỏi đầu óc. Nhưng đợt sóng trước còn chưa yên đợt sóng sau dồ dập tới, giờ đây tấm lưng trần lại biến thành khuôn mặt tươi cười, nụ cười vô cùng vô sỉ nhưng lại câu hồn người thôi, nhất là hai phiến môi mỏng khô nóng....

      "Chết tiệt!" Phượng Triêu Hoa nhịn được khẽ nguyền rủa tiếng. Chẳng lẽ mình đói khát đến vậy sao? Nhưng phải hai chữ ‘đói khát’ này chỉ dùng cho nam nhân thôi sao? Chẳng lẽ....Giả trang thành nam nhân lâu nên nhiễm phải chút thói quen háo sắc à?

      Nếu như Long Liễm Thần chịu đủ loại đau khổ thân thể Phượng Triêu Hoa lại chịu tra tấn về tinh thần. Đêm dài đằng đẵng, phải làm sao để vượt qua?

      ***

      Sau ba canh giờ ‘kiên cường chống đỡ’, rốt cuộc hai người bọn họ cũng có thể nghênh đón được tia sáng mặt trời đầu tiên.

      Long Liễm Thần mặc quần áo tử tế rồi : "Tối hôm qua làm liên lụy huynh. ngại quá."

      Ngại ư? Chứ phải khoái chí lắm sao? Phượng Triêu Hoa đứng dậy, hít sâu hơi, cố gắng khắc chế tức giận mãnh liệt trong người do suốt đêm được ngủ, lạnh nhạt , " hay lắm."

      Long Liễm Thần dĩ nhiên biết y tức chuyện gì, cúi đầu cười mấy tiếng : "Trước mắt chúng ta nên trở về sơn trang ăn chút gì . Chuyện quan lương cần phải bàn bạc kỹ hơn."

      "Ăn no rồi làm việc chính . Trước buổi trưa đừng đến tìm ta." Phượng Triêu Hoa xong liền lê bước chân nặng trịch về sơn trang. E rằng chuyện của buổi tối hôm qua cả đời này nàng cũng sao quên được.

      Ngược lại tinh thần của Long Liễm Thần lại vô cùng sảng khoái, tâm tình phấn chấn nhộn nhạo thôi.

      ***

      "Phượng công tử nghỉ ngơi ở phòng nào?" Long Liễm Thần thấy sắp tới buổi trưa nên bắt đầu hỏi thăm tung tích của đồng đội.

      "Hồi bẩm Thái tử gia, Phượng công tử nghỉ lại tại sơn trang."

      có? Long Liễm Thần chau mày. Trong phạm vi trăm dặm ngoại trừ nơi này còn nơi nào khác. còn nơi nào để nghỉ ngơi vậy có thể đâu nhỉ?

      Đúng lúc này có gã sai vặt ở phòng luyện đan đến báo: "Thái tử gia, đại hay rồi!"

      Long Liễm Thần bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ Phượng thất làm chuyện tốt gì sau lưng mình sao?

      Gã sai vặt thở hổn hển chạy đến trước mặt Long Liễm Thần, : "Khởi bẩm Thái tử gia, thấy Mã thúc đâu cả!"

      Long Liễm Thần nghe vậy sững sờ, ngay sau đó sực hiểu ra, đổi giận thành vui , "Phượng thất khá lắm, ngờ lại dám ‘minh tu sạn đạo, ám độ trần thương’*, cư nhiên lại cướp người đem !" [Nguyên văn: 明修栈道暗渡陈仓 -bí mật đưa quân qua con đường mà ai nghĩ rằng ta qua.Điển tích: Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này chú ý tới mình. Nguồn: Wikipedia.com (TK: có thể dùng câu đồng nghĩa là giương đông kích tây)]

      "Long huynh khen lầm rồi." Phượng Triêu Hoa đột nhiên từ trời giáng xuống .

      "Nếu cần huynh cứ việc thẳng, sao phải trộm người chứ?" Long Liễm Thần cố ý lái lời theo hướng mập mờ.

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy run run môi, cuối cùng hạ quyết tâm, bất đắc dĩ , "Huynh đối đãi với ông ấy quá tốt cho nên ông lão muốn rời . Ta còn biện pháp nào khác ngoài lựa chọn dùng ‘thủ đoạn cứng rắn’ thôi."

      Long Liễm Thần bật cười, "Dầy hơn tối hôm qua rất nhiều." (ý LLT PHT mặt dầy đó các bạn =D)

      Phượng Triêu Hoa hơi kinh ngạc nhưng ngay sau đó liền hiểu được, trừng mắt nhìn y : "Ở cùng các hạ lâu nên mưa dầm thấm đất, da mặt có thể dầy sao?"

      "Ha ha ha ha...." Long Liễm Thần vui vẻ cười to, "Ta phát càng ngày huynh càng thú vị."

      Phượng Triêu Hoa biết , bàn về vô lại mình sánh bằng y, vì vậy vô lực bĩu môi, trở lại chuyện chính, "Tra được chuyện gì chưa?" Nàng cũng bắt được người bỏ vào xe ngựa đưa đến Nam Lăng, người nào đó chắc đến nỗi làm được việc gì chứ?
      Long Liễm Thần nâng chung trà lên nhấp hớp, thản nhiên , "Tìm được quan lương rồi."

      "Tìm được rồi? !" Phượng Triêu Hoa hơi bất ngờ.

      "Ừ." Long Liễm Thần đặt ly trà xuống : " Trương Viễn mới vừa truyền tin đến. Trải qua đêm nghiêm hình tra khảo, Tần Phi Yến khai báo toàn bộ."

      "Nghiêm hình tra khảo?" Mặt Phượng Triêu Hoa xanh như tàu lá, giọng cũng trở nên lạnh lẽo, " dùng hình với Tần Phi Yến sao?"

      Long Liễm Thần nhướng mày, đưa tin cho Phượng Triêu Hoa rồi : "Huynh tự xem ."

      Phượng Triêu Hoa nhận lấy, nhìn liếc qua chỉ thấy bốn chữ ‘nghiêm hình tra khảo’, ràng Trương Viễn cố ý. Nàng biết ngay mình bị chơi xỏ.

      Phượng Triêu Hoa trả lại thư cho Long Liễm Thần : "Nếu tìm được quan lương, vậy ta cũng nên rồi. Sơn thủy còn tương ngộ, sau này chúng ta chắc còn gặp lại." Nàng xong liền xoay người rời .

      Long Liễm Thần cảm thấy hơi bất ngờ : "Ta còn tưởng huynh hẹn ngày gặp lại’ chứ."

      Phượng Triêu Hoa hơi khựng bước, sau đó tiếp tục lại bước , chỉ thản nhiên : "Tin tưởng ta, hơn ai hết ta cũng hy vọng ‘ hẹn ngày gặp lại’." Chỉ tiếc rằng nhất định phải dây dưa ràng với vài người.

      Long Liễm Thần nhướng lên mày kiếm dõi theo bóng lưng hơi gầy gò kia, gật đầu , "Điều này ta rất tin tưởng, hề nghi ngờ." Mặc dù khiến cho người ta có chút thất vọng.

      Đợi Phượng Triêu Hoa xa Long Liễm Thần mới thu hồi tầm mắt, hỏi gã sai vặt: "Phòng luyện đan có Mã thúc có thể tiếp tục tiến hành công việc được ?"

      "Trong vòng tháng có vấn đề gì. Thuốc cần luyện Mã thúc kê đơn xong hết rồi, bọn nô tài chỉ cần dựa theo làm là được." Gã sai vặt đáp.

      Long Liễm Thần gật đầu, tháng....Vậy để cho mượn Mã thúc tháng . Dù sao hết tám phần mười việc cướp Mã thúc Nam Lăng là vì chuyện ôn dịch. cho cùng cũng là làm việc vì hoàng gia.

      Long Liễm Thần hài lòng nhướng mày : "Mang bình trà đến đây ."

      "Dạ."

      Chỉ chốc lát sau bình trà lớn xuất bàn.

      phất tay ý bảo gã sai vặt xuống sau đó tự rót cho mình ly trà. ngồi phẩm* trà đợi người mà trong lòng được thoải mái lắm cho đến khi người đợi xuất . [*bình phẩm, nhận xét]

      "Nhanh như vậy gặp lại rồi. đúng với câu ‘sau này còn gặp lại’ của huynh." Mặc dù Long Liễm Thần ngồi nhưng chỉ cần khẽ ngửa đầu là có thể nhìn thẳng vào mắt Phượng Triêu Hoa. Góc độ đó vừa vặn có thẻ bày ra bộ dáng nheo mắt lười biếng, cười như gió xuân ấm áp như ánh mặt trời của .

      "Tần Phi Yến vốn biết gì về chuyện quan lương." Phượng Triêu Hoa lúc này vô cùng ảo não, tại sao mỗi lần gặp y là đầu óc của nàng lại trở nên vô dụng như vậy? Chỗ sơ hở ràng như thế mà mãi mới nhận ra.

      Long Liễm Thần đặt ly trà xuống, nhìn nước trà hồi rồi lắc đầu , "Mất khắc đồng hồ. Có chút khiến người ta thất vọng."

      Phượng Triêu Hoa vốn khi trở lại đây trong lòng rất ảo não, lại bị y khó nghe như vậy càng ảo não hơn. Cũng may từ trước tới nay công phu nhẫn nhịn của nàng rất cao, người thường khó bì kịp, cho nên vẫn giữ được sắc mặt bình thường.

      Phượng Triêu Hoa bình tĩnh ngồi xuống đối diện Long Liễm Thần. Nàng ung dung thong thả tự châm trà cho mình rồi lạnh nhạt hỏi, "Chuyện này là thế nào?"

      Lần này Long Liễm Thần cũng thẳng thắn kể lại chi tiết, "Quả Tần Phi Yến biết chuyện quan lương, nhưng từ miệng nàng ta Trương Viễn biết được người mặt quỷ kia chính là nhị ca của ta. Kể từ khi xảy ra thảm án Lý gia, biết được Tần Phi Yến vào Hộ Long sơn trang ở, cũng chưa từng rời khỏi Trường Phong."

      "Sao có thể chứ? Thảm án Lý gia là chuyện năm ngoái, cứ cho là vào những thời điểm khác nhị hoàng tử có thể rời Trường Phong, nhưng khoảng thời gian cuối năm sao? Ta nhớ năm ngoái vắng mặt trong yến tiệc cung đình mà."

      "Sao huynh biết vắng mặt trong cung yến?" Long Liễm Thần nhìn chằm chằm vào mắt Phượng Triêu Hoa. Nhất quyết tìm tòi suy xét mọi phản ứng của nàng.

      Phượng Triêu Hoa hơi sững sờ nhưng sau đó vô cùng thản nhiên nhìn y đáp, "Đương nhiên là nghe được từ nghĩa huynh có ngoại hiệu ‘mật thám’ của ta rồi." Dĩ nhiên nàng thể cho y biết tất cả những thứ này đều là nàng nghe được từ người cha trong Tướng phủ chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội để kể cho nàng nghe về chuyện quốc gia đại được.

      Long Liễm Thần nghe vậy, ảo não nhíu mày, : "Xin lỗi, phản ứng của ta có hơi thái quá rồi."

      "Ta hiểu. là người thân của huynh nên huynh để tâm hơn người khác mấy phần." Phượng Triêu Hoa bởi vì bị y hoài nghi mà cảm thấy vui.

      Long Liễm Thần đáp, "Ta cũng rất muốn bỏ mấy phần để tâm, chỉ tiếc là cuộc sống ở hoàng cung thích hợp cho những người có tâm nhãn sống."

      Phượng Triêu Hoa cũng chẳng phải người đơn thuần, đương nhiên hiểu những đạo lý này, huống chi tính tình nàng trời sinh thích chấp nhất nên dĩ nhiên để ý đến việc này.

      Phượng Triêu Hoa khẽ cười : " chuyện chính . Nhị hoàng tử thể nào vẫn sống ở Trường Phong được. Việc này khớp với hành tung của người mặt quỷ."

      Long Liễm Thần gật đầu, có chút mệt mỏi day day trán, : "Theo ta được biết, trong năm này phạm vi hoạt động của nhị ca rất xa Trường Phong, thậm chí ngay cả Đông Khuyết ở giáp ranh cũng qua."

      " vậy tức là có cơ sở để kết luận người mặt quỷ chính là nhị hoàng tử?"
      Dạ Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :