1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      diễn đàn đợt này làm sao toàn bị lỗi, nhiều khi đọc chữ được chữ mất chán quá :-(

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 52: Hứng thú - Thú tính
      Edit: TieuKhang

      Thấy thế, hai người Long - Phượng lập tức dùng tư thế lưng đối lưng an toàn nhất để nghênh địch.

      Ngay lúc này, lục y nữ tử tay trái che vai phải lảo đảo tới, đến gần hai người : “Dám đánh lén bổn tọa, chán sống rồi sao?”

      Phượng Triêu Hoa nghe xong đồng tử đột nhiên phóng đại, hai hàng lông mày nhướng lên, như có điều suy nghĩ nhìn chòng chọc vào ánh mắt lục y nữ tử.

      “Phượng thất.” Đôi môi đỏ mọng của lục y nữ tử hơi nhếch, vẻ mặt hơi miệt thị, “Ngươi đường đường là công tử phú quý làm, chạy tới rừng sâu núi thẳm này để làm gì? Chẳng lẽ tật xấu thích xen vào chuyện của người khác lại tái phát….”

      nương!” Long Liễm Thần sẵn giọng cắt ngang lời ả, ngay sau đó mặt nở nụ cười vô hại, giọng điệu chuyển sang ôn hòa : “ nương xinh đẹp như thế, lại được ở trong khuê phòng hưởng phúc, là đáng tiếc. Chẳng lẽ số kiếp làm nhiều điều sai trái nên cảnh đời mới long đong.”

      Lục y nữ tử bĩu môi cười khinh khỉnh : “Nếu như võ công cũng lợi hại như mồm mép của ngươi lúc này bị bắt rồi.”

      “Vậy sao?” Long Liễm Thần nhướng mày kiếm, bễ nghễ liếc nhìn đám người áo đen, như có tính trước kỹ càng, khẽ cười , “Mặc dù các ngươi người đông thế mạnh, nhưng mà, muốn bắt chúng ta cũng phải chuyện dễ.”

      trúng Tam Nhật Túy, các ngươi chống đỡ được bao lâu nữa đâu.” Khi lục y nữ tử ra lời này cũng có chút chột dạ, bởi vì trấn định của bọn họ khiến cho lòng ả cảm thấy yên.

      Lúc này, Phượng Triêu Hoa mới lên tiếng chuyện sau khi quan sát lục y nữ tử lúc lâu, “Tam Nhật Túy, cái
      Chương 52: Phượng Hí
      tên thú vị."
      "Tên thuốc của nó còn thú vị hơn." Lục y nữ tử với vẻ thần bí.
      Phượng Triêu Hoa thản nhiên , " biết nó có thể giải trừ được độc "Thấu cốt châm" hay ?"
      Lục y nữ tử nghe vậy liền biến sắc : "Ngươi thoa độc "Thấu cốt châm?" Khó trách vai phải lại đau thế này, hóa ra chỉ là nguyên nhân của "Thấu cốt châm"...
      "Người lăn lộn giang hồ, có ai lại thích bôi chút độc dược lên ám khí của mình chứ?" Lúc chuyện, tầm mắt Phượng Triêu Hoa từ đầu đến cuối rời khỏi mặt của lục y nữ tử.
      "Nhưng Phượng thất ngươi phải người gian hồ bình thường..." Bỗng dưng lục y nữ tử ngừng lại, giơ tay lên vuốt vuốt vành tai : "Ngươi bôi độc gì?"
      "Ngươi cần phải biết." Phượng Triêu Hoa hơi hơi nhướng mày, tầm mắt xẹt qua từng gương mặt của đám hắc y nhân, nàng luôn giữ được phong thái điềm tĩnh ung dung, tưởng chừng như đám hổ rình mồi vây quanh nàng chỉ là những kẻ qua đường liên can.
      Thấy Phượng Triêu Hoa để mình vào trong mắt như thế, sắc mặt lục y nữ tử tối sầm lại, nhưng phải biểu của tức giận, mà là xấu hổ.
      "Long huynh, ta e rằng chịu nổi nữa." Phượng Triêu Hoa thản nhiên .
      Long Liễm Thần hơi sững ra, ngay sau đó khẩn trương hỏi, "Huynh cũng bị độc phát?"
      Lục y nữ tử nghe tiếng "Cũng" này liền mừng rỡ, phát hiệu lệnh cho gã áo đen : "Bịt mắt của bọn họ, trói lại dẫn về!"
      ***
      Mãi đến khi hai người Long-Phượng nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa bị nhốt vào nơi thoạt nhìn gần giống như địa lao.
      "Sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?" Long Liễm Thần vừa hỏi vừa quan sát cảnh tượng chung quanh, cố gắng tìm ra điểm quen thuộc nào đó. Đáng tiếc, bốn phía ngoại trừ tảng đá lớn ra còn lại cũng chỉ là gạch đá, có đầu mối nào khác.
      Phượng Triêu Hoa cũng quan sát lúc lâu mới bỏ cuộc : "Lục y nữ tử kia gợi lên hứng thú của ta."
      "Hứng thú?" Long Liễm Thần cười với vẻ mặt mập mờ, lúc chuyện còn cố ý nhấn mạnh chữ 'hứng'.
      "Hứng thú." Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt lặp lại lần nữa, nghiêng đầu cổ quái nhìn về phía y, bất ngờ bắt gặp vẻ mặt mập mờ quen thuộc, có phần khó hiểu nhướng mày, nàng nên sao?
      Hứng thú... Tính thú*! [*ham muốn tình dục]ư
      Lúc này Phượng Triêu Hoa mới hiểu ra, lập tức ném cho gã thanh niên có tư tưởng tà ác nào đó cái liếc mắt giận dữ, nhưng nghĩ lại, hình như.... Với tư cách là 'nam nhân' nàng nên có kiểu cách phản ứng như thế. Những lúc mấy vị nghĩa huynh chế nhạo lẫn nhau như thế cũng đều vui vẻ mà.
      Nghĩ vậy, Phượng Triêu Hoa cố nén xúc động muốn bộc phát, cười , "Tính thú có chút, nhưng hứng thú nhiều hơn."
      Long Liễm Thần nghe vậy cười to : "Hóa ra Phượng huynh cũng có lúc hài hước như thế này."
      Phượng Triêu Hoa nhíu màu, bộ nàng rất khô khan sao?
      "Đúng như trong lòng huynh nghĩ." Long Liễm Thần cũng chẳng nể tình mà vạch trần.
      Phượng Triêu Hoa chỉ coi những lời đó như gió thoảng mây bay, nhướng nhướng hàng mày thanh tú noi: "Nơi này mới nhìn y hệt như thạch động."
      Long Liễm Thần gật đầu, : "Chỗ này cách rừng cây trước đó cũng xa, nếu tính theo lộ trình phải là sơn trang ta quen thuộc mới đúng. Nhưng nơi này hề giống, kể cả thể chất của tảng đá cũng khác xa với đá trong sơn trang."
      "Sơn trang nào?" Phượng Triêu Hoa hỏi.
      "Hộ Long sơn trang, Tần Phi Yến cũng ở đó."
      Hộ Long sơn trang! Đó phải là địa phương đảm nhiệm trọng trách bảo vệ hoàng tộc trong truyền thuyết sao? Phượng Triêu Hoa hoảng hồn giương mắt nhìn về phía Long Liễm Thần, mang theo vô số nghi ngờ mấp máy môi tính hỏi cho ràng.
      "Đừng hỏi, ít nhất nên hỏi trong lúc này." Long Liễm Thần nghiêm túc .
      Phượng Triêu Hoa kinh ngạc nhìn Long Liễm Thần hồi lâu, cuối cùng bỏ qua , "Huynh gặp Tần Phi Yến là dung mạo sau khi bị hủy dung sao?"
      ". Nàng ta luôn dùng khăn che mặt." Nữ nhi bị hủy dung mạo, tất nhiên muốn để người ta nhìn thấy rồi.
      Phượng Triêu Hoa nghe thế cong môi lên cười cười, thào : "Cái khăn tuy che được mặt nhưng thể che được mắt người khác."
      "Có ý gì?"
      "Nơi này chút xíu gì đó mà huynh cảm thây quen thuộc sao?" Phượng Triêu Hoa trả lời vấn đề của Long Liễm Thần, ngược lại nhìn quanh khắp bốn phía.
      Long Liễm Thần biết y muốn giải thích, vì vậy cũng hỏi tới nữa, mà trả lời, "Nơi này ngọai trừ tảng đá ra, còn có cái gì?"
      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, ánh mắt sắc bén như chim ưng lần lượt quét qua bốn phía, bỗng dưng tầm mắt dừng lại ở nơi, khóe miệng cũng từ từ cong vút lên.
      Long Liễm Thần xuôi theo tầm mắt y nhìn tới, nhưng hoàn toàn có phát gì khác thường, đối với vui mừng của y hơi khó hiểu.
      Phượng Triêu Hoa chậm rãi tới trước vách đá, lấy tay sờ sờ cạnh góc đá : "Luôn có vài thứ thể nào che giấu được."
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      Dạ Nguyệt thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 53: Người mặt quỷ

      “Thứ gì?” Long Liễm Thần xong liền bước nhanh đến gần chỗ tường đá.

      “Huynh xem . ra những tảng đá này được thợ mài qua rồi chứ tảng đá tự nhiên trơn nhẵn như vậy.” Lời sắc bén của Phượng Triêu Hoa chỉ ra chỗ sơ hở.

      Long Liễm Thần lúc này mới sực tỉnh, “Ý của huynh là, chúng ta có thể căn cứ vào thủ pháp mài đá để phỏng đoán chủ nhân của nơi này?”

      phải ‘chúng ta’ mà là ‘huynh’.” Phượng Triêu Hoa lại thản nhiên bổ sung, “Xưa nay ta chưa bao giờ tới nơi này, cho dù có phát ra chỗ nào đúng cũng khó mà liên tưởng đến người nào được.”

      “Huynh hoài nghi chuyện này có liên quan đến Hộ Long sơn trang?”

      “Là ‘huynh’ hoài nghi.” câu của Phượng Triêu Hoa ra lo âu trong lòng Long Liễm Thần.

      Long Liễm Thần nghe vậy tay khẽ run mấy cái, ngay sau đó vịn lên bức tường đá, cố gắng tìm kiếm điểm đột phá.

      Sờ mãi qua nửa khắc mà vẫn thu hoạch được gì.

      Long Liễm Thần nhắm mắt lại nhíu nhíu lông mày, đưa tay ấn lên bức tường đá trượt .

      Bỗng chốc tay Long Liễm Thần giống như bị điện giật cứng ngắc, mi cũng nhăn xoắn thành đoàn.

      ràng y phát ra cái gì đó.

      Phượng Triêu Hoa há miệng tính hỏi, nhưng khi vẻ mặt cực kỳ rối rắm kia đột nhiên đập vào mắt nàng đành nhẫn nhịn xuống.

      Long Liễm Thần trầm mặc chốc lát mới vô cùng nặng nề mở miệng, “Những góc cạnh ngôi sao ngoài mặt tảng đá có độ nông sâu đan xen đồng nhất, , hoàn toàn giống y hệt với cách bày trí bên trong Hộ Long sơn trang.”

      Phượng Triêu Hoa cũng quá bất ngờ hay kinh ngạc, chỉ ‘Ừ’ tiếng để bày tỏ rằng nàng nghe được.

      “Huynh thấy sao?”

      “Tám chín phần là có liên quan đến Hộ Long sơn trang, nhưng tình huống có lẽ cũng gay go như chúng ta nghĩ. Hoặc là.....” Phượng Triêu Hoa trầm ngâm hồi lâu rồi quyết định bỏ qua phần ‘lựa lời’ để cho qua chuyện ở phía sau chuyển thành , “Có lẽ cũng phải là ‘có lẽ’.” Tình huống rất tệ, rất phức tạp, điểm này trong lòng y hiểu hơn bất kỳ ai. Cho dù có lời an ủi vào lúc này cũng có vẻ vô cùng cứng nhắc.

      Long Liễm Thần khẽ cười tiếng lắc đầu , “Huynh thích hợp để an ủi người khác.”

      Phượng Triêu Hoa nhướng mày nhếch môi, vừa giống như hớn hở tiếp nhận vừa giống như xì mũi coi thường.

      Long Liễm Thần thấy vậy cũng thèm để ý, chỉ cười cười, sau đó lập tức trở lại chuyện chính, “Việc cấp bách là phải
      Việc cấp bách là phải mau chóng thoát thân. Chúng ta có nhiều thời gian có thể lãng phí ở nơi này.”

      Phượng Triêu Hoa vẫn cúi đầu nghe lời y . Híp mắt nhíu chặt hai hàng lông mày, giống như thẫn thờ mà cũng có vẻ như trầm tư.

      Bỗng dưng khóe miệng Phượng Triêu Hoa thoáng qua ý cười thản nhiên . “Cởi ý phục ra.”

      “Hả?” Long Liễm Thần tưởng mình nghe nhầm.

      Phượng Triêu Hoa ngước mắt lên nhìn y lặp lại từng chữ . “Cởi y phục ra.”

      Long Liễm Thần mang theo mỗi hoài nghi, có chút miễn cưỡng cở áo ngoài ra.

      Phượng Triêu Hoa nhận lấy áo ngoài của y sau đó lập tức lấy đá đánh lửa ra đốt.

      Rất nhanh xuất trận khói dày đặc, theo sát tới chính là từng đợt mùi khét.

      Long Liễm Thàn lập tức hiểu được dụng ý của , từ trong thâm tâm tán thưởng: “Cao minh.” Trong động cháy khói mù nhất định tràn ra nơi thông gió, mà nơi thông gió trừ cửa động ra còn có thể là chỗ nào…

      Quả nhiên, khói mù đều cuộn lại, cuốn tràn ra chỗ, tạo thành hành lang mây mù.

      Phút chốc ở đầu bên kia của trận khói truyền đếm thanh tảng đá ma sát. Có thể thấy rằng cửa đá được mở ra.

      “Phượng thất quả nhiên túc trí đa mưu. Bội phục, bội phục!” nam tử mặc áo tím mang mặt nạ quỷ, đạp lên khói dày đặc xuất trước mặt hai người Long – Phượng.

      “Các hạ ở bên ngoài lâu chịu vào, chẳng phải hy vọng chúng ta chỉ con đường sáng cho ngươi sao?” Phượng Triêu Hoa hơi châm chọc .

      Người mang mặt nạ quỷ ở bên ngoài lâu rồi? Long Liễm Thần kinh ngạc. Sao mình lại cảm giác được dù chỉ là chút.

      “Huynh bị vào chuyện làm cho phân tâm, chú ý tới là rất bình thường.” Phượng Triêu Hoa xong lại nghiêng đầu nhìn về phía Long Liễm Thần thành . “Đây phải là an ủi.”

      Long Liễm Thần nghe vậy bật cười đến bên cạnh Phượng Triêu Hoa : “Chỉ bằng những lời này của huynh, ta quyết định cho dù việc có phát sinh đến mức nào, ta cũng bỏ huynh lại.”

      “Bây giờ chúng ta bị buộc ở cùng thuyền, ta tưởng huynh sớm tính toán tốt việc ‘sống chết có nhau’ với ta rồi chứ.” Phượng Triêu Hoa đùa giỡn .

      Long Liễm Thần nghe vậy vẻ mặt ảm đạm chút ít. ‘Sống chết có nhau’ khôn gphair là việc mà y có thể dễ dàng hứa hẹn. Từ xưa trugn và nghĩa đều khó cả đôi đường, nếu như có ngày thể tránh khỏi việc phải đứng giữa chúng để đưa ra chọn lựa cuối cùng y vẫn phải lấy trung bỏ nghĩa mà thôi.

      phải người giang hồ chuyện giang hồ. Long huynh, ta hiểu chỗ khó xử của huynh.” Phượng Triêu Hoa là người thông tuệ ra sao, há lại nhìn ra chút đầu mối chứ? Phàm là người liên quan đến Hộ Long sơn trang cũng đều định sẵn là ‘thân bất do kỷ’*… Mà xem ra quan hệ giữa y và Hộ Long sơn trang hề đơn giản. (* được tự do làm theo ý mình)

      Long Liễm Thần che giấu vui rất nhanh thay vào đó là vẻ mặt bình tĩnh cảm khái . “Cái gọi là tri kỷ chính là như vậy.”

      “Hàn huyên đủ chưa?” Giọng của người mặt quỷ có phần tức giận.

      “Cũng sắp rồi. Các hạ có gì chỉ giáo?” Long Liễm Thần cùng trấn định .

      Người mặt quỷ nghiêng đầu nhìn Long Liễm Thần . “Tổng trại chủ của mười hai trại sáu tỉnh Tây Nam, ngờ người cũng chỉ có chút năng lực này, rơi vào tay ta.”

      “Nghe lời này hình như các hạ kỳ vọng rất cao ở Long mỗ. Chẳng lẽ chúng ta từng gặp mặt?” Con ngươi đen như mực của Long Liễm Thần chăm chú nhìn chằm chằm người mặt quỷ.

      “Ngươi hỏi chúng ta từng gặp mặt chưa? Ngươi hỏi chúng ta từng gặp mặt chưa à?” Sau khi nguời mặt quỷ khe khẽ lặp lại mấy lần đột nhiên ngửa đầu cười to, tiếng cười kia giống như truyền từ địa ngục tới, u lạnh lẽo như băng, khiến cho người ta rét mà run.

      Dần dần, tiếng cười bắt đầu thay đổi, ước chừng qua nửa khắc đồng hồ sau vẫn cười nhưng tiếng cười lại mang theo nghẹn ngào, hơn thế còn là cuwoif đến tê tâm liệt phế…

      Người mặt quỷ bất ngờ ngừng cười, giọng thay đổi ôn hòa khác thường. “Chưa từng! Ngươi chưa từng gặp ta, nhưng mà ta từng gặp ngươi. Vả lại, còn khắc sâu vào trong trí nhớ, cho dù ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra được.”

      Long Liễm Thần hơi kinh ngạc, nghe ra được trong giọng của người này hề có hận ý, nhwung trừ thù hận ra còn gì có thế làm cho người có cách chuyện với người khác thế này?

      Từ khi người mặt quỷ xuất , Phượng Triêu Hoa liền nhận ra quỷ dị người , nhưng thủy chung cách nào giải thích được cảm giác đó xuất phát từ đâu. Lúc này thấy có phản ứng như vậy, cuối cùng nàng hiểu ra ít chuyện… Người mặt quỷ có tình cảm bình thường với Long Kiếm Hi… phải thù hận, phải mến, nhưng hình như khoảng cách giữa hai loại tình cảm này tựa như rất gần, lại tựa như rất xa, khiến cho người ta mờ mịt.
      Last edited by a moderator: 1/11/14
      Dạ Nguyệt thích bài này.

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      hôm qua 2 chương hnay 2 chương, năng suất quá, đọc cũng thích. Thank nàng

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 54: Hộ Long sơn trang

      Sau khi gặp người mặt quỷ, hai người Long - Phượng liền bị chuyển khỏi sơn động kia.

      “Khoản đãi hai vị công tử cho tốt, nhất là vị Phượng thất thiếu này, được phép sơ suất.”

      “Dạ, phu nhân.”

      Được gọi là ‘phu nhân’ chính là nữ tử trong bộ y phục màu xanh xuất ở trong rừng cây lúc trước.

      “Chúng ta xem như qua ải rồi sao?” Phượng Triêu Hoa hờ hững hỏi.

      Lục y nữ tử quay đầu lại, “Còn chưa đủ đâu.” xong chỉ để lại tiểu nha hoàn rồi nghênh ngang rời .

      Long Liễm Thần khoanh hai tay trước ngực khẽ cau mày nhìn bóng lưng lục y nữ tử rời như có điều suy nghĩ, lạnh nhạt , “Nếu lúc này ta muốn huynh cho ta biết những gì huynh biết, có phải đúng lúc hay ?”

      “Có chút.” Phượng Triêu Hoa nhìn cách bày trí trong gian phòng sơ qua rồi với tiểu nha hoàn, “Trước kia có người từng ở nơi này à?”

      biết.” Tiểu nha hoàn trả lời.

      Phượng Triêu Hoa chau mày muốn hỏi tiếp nhưng có người mở miệng trước.....

      “Gian phòng này bày trí qua loa, vật dụng thiếu thốn, giống phong cách của Hộ Long sơn trang.” Mặc dù khi chuyện Long Liễm Thần có vẻ lơ đãng nhưng dư quang nơi khóe mắt lại khóa chặt người tiểu nha hoàn. Quả nhiên ngoài dự liệu của y, lúc tiểu nha hoàn nghe đến ‘Hộ Long sơn trang’ thân thể khẽ run lên.

      Phượng Triêu Hoa cũng chú ý tới điểm này. Sau khi trao đổi ánh mắt ngầm hiểu đối với Long Liễm Thần lâp tức chuyển qua với tiểu nha hoàn, “ chuẩn bị chút gì đó để ăn .”

      “Vâng.” Tiểu nha hoàn lĩnh mệnh rời .

      “Huynh đoán nơi này có bao nhiêu người giám thị chúng ta?” Long Liễm Thần xong liền ngồi xuống bên cạnh bàn.

      Phượng Triêu Hoa hơi nhíu mày, cũng ngồi xuống ở bên cạnh, mắt phượng xoay chuyển, thản nhiên cười , “Tính cả hai vị bằng hữu xà nhà, tổng cộng có hai mươi hai.”

      “Xem ra bọn họ cũng bởi vì chúng ta ‘trúng độc’ mà lơi lỏng đề phòng.” Long Liễm Thần .

      cho hai vị bằng hữu kia của huynh ra gặp mặt à?” Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu .

      Long Liễm Thần nhếch môi cười khẽ sau đó đứng dậy đóng cửa lại, hướng tay lên phía ra hiệu.

      Trong phút chốc có hai trận kình phong xẹt qua, Long Ngũ và Long Thất xuất ở trong phòng.

      “Bái kiến...”

      “Miễn . Chính quan trọng hơn.” Long Liễm Thần vô cùng tự nhiên ngăn cản bọn họ ra xưng hô.

      Phượng Triêu Hoa đối với việc này chỉ khẽ mỉm cười lẳng lặng mà chờ đợi đoạn sau.

      “Vâng.” Long Ngũ mực cung kính trả lời, “Ngày đó thuộc hạ mang theo Long Thất trở lại lĩnh thuốc giải tháng này của Khấp Huyết từ trang chủ, nhưng bị lạc đường ở trong rừng cây , sau đó lại…. biết vì sao mà té xỉu. Thời điểm chúng tôi tỉnh lại vào sơn trang, ở trong gian phòng này. Tiếp đó, trang chủ hỏi chút về tình hình của ngài và....Tiểu thư, sau đó đưa thuốc giải cho chúng tôi rồi bảo chúng tôi rời trang.”

      “Các ngươi phát thuốc giải có vấn đề cho nên cũng thực rời mà chỉ làm bộ ra ngoài, ngay sau đó quay trở lại, đúng ?” Phượng Triêu Hoa thông minh bắt được mấu chốt trước tiên.

      Mặt Long Ngũ đầy vẻ kinh ngạc, “Đúng vậy.”

      Long Liễm Thần nghe vậy đáy mắt thoáng qua vẻ khẩn trương, nhưng chỉ trong thoáng chốc lông mày hẹp dài rung rung mấy cái, mặt bình tĩnh , “Đưa thuốc giải cho ta xem chút.”

      Long Ngũ liền vội vàng đưa thuốc giải lên.

      Long Liễm Thần đặt viên thuốc ở trước mũi ngửi hồi lâu, tiếp theo dùng ly trà ở bàn nghiền nát viên thuốc, phút chốc, trong lớp bột xuất viên thuốc hơi màu xanh dương.

      “Đừng đụng vào!” Long Liễm Thần bất chợt bắt lấy cánh tay của Phượng Triêu Hoa đưa về phía viên thuốc màu xanh dương kia, trợn trừng hai mắt con mắt mở to, hầu kết trượt mạnh lên xuống mấy lần, trầm giọng , “Đây là Đồ Long, chỉ cần huynh tiếp xúc với nó, nó nhanh chóng hóa thành cổ trùng tiến vào ngủ say trong cơ thể huynh. khi có người phát ra ám hiệu bọn chúng lập tức thức tỉnh. khiến người ta bị mất tâm trí mà nặng khó giữ được tính mạng.”

      Phượng Triêu Hoa hít mạnh hơi, vội vàng thu tay lại. Mới chỉ nhìn nó trong lòng thấy sợ hãi rồi chứ đừng
      Đến chuyện chạm vào.

      Sau hồi lâu buộc mình nhìn chằm chằm viên thuốc cũng xấu xí kia, Phượng Trêu hHoa mới lấy lại được tâm trạng bình tĩnh như nước khi đối mặt với nó, hỏi: “Dạng ám hiệu gì?”

      “Đây chính là điều mà ta lo lắng.: Long Liễm Thần thở dài , “Mặc dù Đồ Long chỉ có loại, nhưng những người nuôi cổ khác nhau tạo cho chúng những ám hiệu khác nhau. Cho nên đối với mỗi con Đồ Long, chỉ có người nuôi cổ mới biết được ám hiệu. Có thể là loại thanh nào đó, cũng có thể là loại thức ăn nào đó, hoặc là loại mùi hương nào đó…”

      Nội tâm Phượng Triêu Hoa run lên, xem ra mặc dù thường hay nghe hai vị y tiên độc thần là Tứ ca và Lục ca về độc dược nhưng bản thân nàng đối với việc hiểu chúng vẫn vô cùng ít ỏi.

      “Nhưng theo tình huống thông thường mà , người nuôi cổ chỉ có thể tạo loại ám hiệu cho cổ trùng mà nuôi, bởi vì muốn Đồ Long tiếp nhận loại ám hiệu rất dễ dàng.” Long Liễm Thần .

      Phượng Triêu Hoa hiểu gật đầu. nàng trầm tư lát rồi bất ngờ giương mắt lên hỏi hai người Long Thất và Long Ngũ, : “Trừ hai người các ngươi, còn có người nào cần đến nơi này lấy thuốc giải của Khấp Huyết ?”

      Long Ngũ nghe vậy úp úp mở mở nhìn Long Liễm Thần.

      Long Liễm Thần : “Giờ tý ngày hôm nay và giờ ngọ ngày mai đều có người cần thuốc giải.” Hơn nữa, số lượng cực lớn, thân phận quan trọng, người thường thể tưởng tượng được.

      tại là giờ tuất, chuẩn bị sang giờ hợi, cách khác chỉ còn lại canh giờ thôi.” Phượng Triêu Hoa suy nghĩ chút rồi lại . “Nếu nơi này là Hộ Long sơn trang, vậy các ngươi nên tìm người được coi là ‘quen việc dễ làm’ ở chỗ này, đáng chứ?”

      Long Liễm Thần khẽ gật đầu, hỏi: “Huynh muốn tìm Tần Phi Yến trước?”

      “Đúng. Đây mới là dự tính ban đầu của chngs ta trước khi tới đây. Hơn nữa…….” Phượng Triêu Hoa có chút do dự mím mím môi. Nàng trầm ngân lát mới lên tiếng. “Ta cảm thấy Hộ Long sơn trang có nhiều điểm đáng ngờ, cho dù tìm Tần Phi Yến, ta cũng nhất định phải tìm hiểu phen.”

      Long Liễm Thần lắc đầu. “Bên ngoài có chừng hai mươi cao thủ giám thị, cho dù khinh công của huynh có cao hơn nữa cũng khó tránh khỏi tình huống kinh động bọn chúng khi rời khỏi căn phòng này.”

      “Ta tự có cách. Huynh chỉ cần cho ta mượn thủ hạ dùng là được rồi.” Có thể nhìn ra được Phượng Triêu Hoa sớm tính toán kỹ càng.

      Long Liễm Thần thấy y tự tin như thế liền sảng khoái . “Được, để Long Thất dẫn đường cho huynh.”

      Phượng Triêu Hoa gật đầu, nhướng mắt nhìn Long Thất và Long Ngãi rồi . “Các ngươi tránh mặt trước .”

      Tiếng vừa dứt hai người liền biến mất.

      Phượng Triêu Hoa nhếch môi khen ngời. “Kinh công tệ.”

      “Cần phải như vậy.” Làm chủ tử, biểu của Long Liễm Thần với lần này đặc biệt khiêm tốn.

      ------

      Chỉ chốc lát sau khi tiểu nha hoàn bưng thức ăn tới.

      Đợi sau khi thức ăn được đặt lên bàn, Phượng Triêu Hoa , “Có thể mang thùng nước nóng tới ? Ta muốn tắm.”

      Tiểu nha hoàn hơi khựng lại, ngay sau đó gật đầu rồi ra ngoài.

      “Ta bống nhiên cảm thấy huynh giống như điều bí , mà suy nghĩ của huynh chính là lời giả đáp choc ho điều bí ấy, trừ huynh ra có người có thể đoán được trong lòng huynh suy nghĩ cái gì, bước kế tiếp làm gì.” Long Liễm Thần .

      “Việc này có gì kỳ quái cả, vì mỗi người ai cũng có điều bí riêng.”

      “Nhưng huynh có thể đoán được tâm tư của người khác.”

      “Huynh cũng vậy.” Phượng Triêu Hoa thản nhiên .

      Long Liếm Thần lắc đầu. “Ta có đoán cũng đoán được tâm tư của huynh.”

      Phượng Triêu Hoa nhìn y chằm chằm, : “Bởi vì ta cũng định tiết lộ tâm tư của mình.”

      “Chúng ta là bằng hữu.” Long Liễm Thần cảm thấy bất mãn đối với hành động cự tuyệt xa cách này của Phượng Triêu Hoa.

      “Bây giờ là vậy. Nhưng về sau có lẽ khôn gphair.” Khi Phượng Triêu Hoa lời này vẻ mặt ảm đạm rất nhiều, mặc dù mặt vẫn gió êm sóng lặng như cũ.

      “Bằng hữu là chuyện sớm chiều sao?”

      “Đối với người khác có lẽ phải, nhưng đối với ta mà chính là như thế. Hai chữ ‘bằng hữu’ đại biểu cho quá nhiều thứ.” Phượng Triêu Hoa cảm khái .

      “Huynh đủ cởi mở.”

      Phượng Triêu Hoa khẽ cười tiếng. “Chẳng lẽ huynh ?”

      Long Liễm Thần nghe vậy cũng cười. Đúng! Bọn họ cùng là loại người có thói quen ‘ là làm’ giống nhau, nhưng đều biết bản thân có quá nhiều chuyện ‘thân bất do kỷ’, cho nên chuyện làm được tuyệt đối cố chấp. Chẳng qua bản thân y do thân phận mới như thế, thiên hạ gia quốc, có quá nhiều điều cố kỵ. Nhưng còn Phượng thất? Y sao?

      Giờ khắc này, Long Liễm Thần chợt vô cùng muốn nhìn thấu con người trước mắt, muốn tìm xem thử dưới lớp mặt nạ thờ ơ với mọi thứ đó che giấu điều gì. Nghĩ thế lòng cũng nôn nao muốn chờ đợi nữa.
      Last edited by a moderator: 2/11/14
      Dạ Nguyệtnữ sinh 9x thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :