1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 49: Cao thủ so chiêu
      Edit: TieuKhang

      Phượng Triêu Hoa lặng người lúc mới ý thức được tư thế như vậy hết sức mập mờ, lập tức cảm thấy luồng khí nóng từ lòng bàn chân xuyên thấu lên đến tận mặt.

      “Lên để nhìn xem trong hồ lô của huynh bán thuốc gì*” Long Liễm Thần vẫn vô tư cảm thấy có gì đúng, lúc chuyện có vẻ rất tự nhiên. Người bình thường có lẽ được bình tĩnh như thế. (*mưu tính chuyện gì)

      Khi hơi thở của Long Liễm Thần xông vào mũi Phượng Triêu Hoa theo thói quen ngửa ra sau tạo khoảng cách giữa hai người, nhưng cũng vào lúc này bị trượt chân giẫm vào khoảng , cả người ngã ngửa về phía sau.

      Long Liễm Thần hoảng hốt, tay trái rất nhanh bắt được cổ tay nàng, tay phải vịn lấy thân cây.

      Vốn là trong lúc ngã xuống hai chân Phượng Triêu Hoa nhanh chóng đạp lên thân cây, cố gắng mượn phản lực của nó để thực cú lộn ngược ra sau để vững vàng đáp xuống đất. Nhưng đột nhiên lại bị y lôi kéo cản lại.

      Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ đành phải dời lực dưới chân , nửa thân bên phải nhanh chóng lật lên ổn định cơ thể.

      Long Liễm Thần thấy Phượng Triêu Hoa đứng vững mới thở phào hơi, nửa đùa nửa chế nhạo , “ yên lành lại từ cây ngã xuống. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, Phượng huynh phải bị giang hồ chê cười rồi.”

      Đối mặt với chế nhạo của tên đầu sỏ gây chuyện phía cho dù là ‘tâm lặng như nước’ của Phượng Triêu Hoa cũng nhịn được biến thành ‘sôi trào mãnh liệt’.

      Sau khi Phượng Triêu Hoa oán thầm phen mới thừa dịp bất ngờ trở tay bắt lấy cổ tay Long Liễm Thần, dùng sức kéo xuống, sau đó mượn phản lực bay lên . Thế cục ngay lập tức biến hóa!

      Long Liễm Thần ngờ Phượng Triêu Hoa ‘lấy oán báo ân’ nên phòng bị chút nào, cứ
      như vậy bị kéo xuống khỏi cành cây. Nhưng dù sao y cũng phải là người bình thường. Long Liễm Thần dựa vào lực phản ứng cực nhanh và bản lĩnh tuyệt hảo, tay trái lật cái bắt lấy tay Phượng Triêu Hoa trước khi nàng kịp thu tay về.
      Lúc này hai chân Long Liễm Thần lơ lửng , cả thân thể hoàn toàn dựa vào lực cánh tay của Phượng Triêu Hoa mà treo giữa trung. Thần thái mặt cũng tương đối an nhàn. ràng là y cố ý, cố ý muốn dùng sức nặng của thân thể để kéo Phượng Triêu Hoa xuống.
      Lực tay của Phượng Triêu Hoa tuy rằng mạnh hơn những bình thường khác, nhưng suy cho cùng nàng vẫn là đàn bà con bé, chỉ dựa vào lực cánh tay để "gánh vác" đấng mày râu tất nhiên vẫn có độ khó nhất định. Ít nhất cũng thể nào thoải mái được. Điểm này được chứng minh từ những giọt mồ hôi trán nàng.
      Hai người cứ giằng co lúc lên lúc xuống như vậy, ước chừng qua nửa khắc, cánh tay Phượng Triêu Hoa bắt đầu đau nhức. Hiển nhiên là nàng sắp chịu được nữa rồi.
      Vẻ mặt Long Liễm Thần rất đắc ý, dường như còn rất vui sướng. Nhưng qua ánh mắt sắc bén cùng với huyệt ấn đường hơi hơi nhíu cũng đủ chứng minh y trong trạng thái đề phòng cao độ.
      Phượng Triêu Hoa ảo não nhíu mày, ánh mắt thoáng ngước lên nhìn góc bên phải, lập tức liền có chủ ý. Chân phải nhàng di động ngoắc lấy chạc cây, tay trái đặt bên hông. Nàng khẽ gọi tiếng, "Long huynh."
      Long Liễm Thần nghe tiếng ngẩng đầu lên cười vui vẻ, "Giữ vững... Hơ..."
      Bỗng nhiên cổ Long Liễm Thần có thêm vòng vải trắng. đầu vải trắng ở tay Phượng Triêu Hoa còn đầu khác lại như con Du Long quấn chặt đỉnh câu.
      Tấm vải trắng phóng tới quá nhanh, nhanh đến nỗi mắt cũng kịp nháy, nụ cười mặt cũng kịp thu hồi, tất cả đều chỉ xảy ra vào lúc gió nổi lên. Điều này làm cho Long Liễm Thần luôn luôn bình tĩnh có chút ứng phó kịp khiến cho tươi cười và kinh ngạc cùng xuất mặt kết hợp với nhau có vẻ vô cùng mâu thuẫn.
      Nhưng giống như tấm vải trắng từ trong tay Phượng Triêu Hoa bay ra, Long Liễm Thần phản ứng cũng nhanh kinh người, luống cuống và kinh ngạc chỉ trong thoáng chốc, thay vào đó là đòn phản công vô song.
      Long Liễm Thần nhếch đôi môi mỏng, lớn tiếng , " ngại đánh sảng khoái trận chứ?" Lời còn chưa dứt xuất ra trường kiếm, trong chớp mắt tấm vải trắng bị chém đứt thành hai đoạn.
      Cùng lúc đó cánh tay Phượng Triêu Hoa cũng thoát khỏi trói buộc của y, phi thân lui về phía sau nhàng đáp xuống đất.
      Hai người đứng đối diện nhau, người tay cầm trường kiếm, người tay tấc sắt.
      Long Liễm Thần thấy thế liền dùng sức hất thanh kiếm về phía gốc cây bên cạnh cách đó xa, rất quân tử bỏ vũ khí của mình : "Như vậy mới công bằng."
      Phượng Triêu Hoa nhếch môi cười : "Huynh từng ta phải là quân tử." Dứt lời, hai tay đồng thời phất lên, đám lá liễu như lưỡi kiếm sắc bén phóng về phía Long Liễm Thần.
      Dường như Long Liễm Thần cũng có gì bất ngờ đối với "hành vi tiểu nhân" của Phượng Triêu Hoa, cởi áo ngoài xuống làm vũ khí ngăn cản thế tới mãnh liệt của lá liễu. lúc đắc ý bất ngờ người nào đó nhanh như chớp bay về phía bên cạnh với ý định muốn nhặt lấy thanh kiếm.
      Long Liễm Thần thấy tình hình như vậy liền quyết định nhanh, xoay người cái, bắt đầu khởi động nội lực phóng ra vô số phiến lá liễu.
      Chỉ thiếu chút nữa thôi! Phượng Triêu Hoa thầm buồn bực, thể bỏ kiếm để tự vệ, cấp tốc phi thân né tránh những phiến lá liễu kia.
      "Có bản lĩnh!" Long Liễm Thần vỗ tay khen ngợi.
      Phượng Triêu Hoa mỉm cười lắc đầu, đưa tay lên từ từ mở ra : "Huynh lành lặn tổn hao gì còn ta lại bị lá liễu xén mất vào sợi tóc." Chỉ thiếu chút nữa mặt cũng bị cắt trúng rồi. Đây là lần đầu tiên nàng luận võ bị thương kể từ khi xuất đạo cho tới nay, mặc dù "bị thương" chỉ là vài sợi tóc.
      Long Liễm Thần nghe vậy cười to, lấy áo ngoài của mình mở ra : "Y phục của ta cũng bị huynh hủy rồi."
      Phượng Triêu Hoa chuyển mắt nhìn sang, khi thấy chiếc nút áo thứ hai áo ngoài của y chỉ còn nửa khỏi bật cười trêu ghẹo : "Mấy cọng tóc này của ta đáng giá bằng áo của huynh."
      Long Liễm Thần nhướng mày: "Tổn thất của ta lớn hơn."
      "Sau khi rời khỏi đây mời huynh uống rượu." Phượng Triêu Hoa hào phóng .
      Long Liễm Thần nghe vậy biểu tình nhìn Phượng Triêu Hoa như nhìn thấy quỷ.
      "Long huynh, vẻ mặt của huynh ý vị sâu xa à nha." Phượng Triêu Hoa hiếm khi dùng loại giọng điệu này chuyện với người khác, có vẻ hết sức gần gũi.
      Long Liễm Thần nín thinh đáp.
      "'Huynh sợ ta hạ độc vào trong rượu huynh sao?"
      Long Liễm Thần nặng nề lắc đầu, với vẻ mặt nghiêm túc, "Ta sợ huynh bắt ta trả tiền."
      Last edited by a moderator: 26/10/14
      Dạ Nguyệt, ngocanhnữ sinh 9x thích bài này.

    2. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Long Liễm Thần rất tỉnh a :)))) thank nàng <3

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 50: Độc điểu

      Long Liễm Thần nặng nề lắc đầu, với vẻ mặt nghiêm túc, “Ta sợ huynh bắt ta trả tiền.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy khóe miệng giật giật mấy cái, nhìn y chằm chằm hồi lâu mới ung dung , “Từ trước đến giờ ta uống rượu miễn phí nên tất nhiên cần huynh phải trả tiền.” Nàng xong bắt đầu tìm nhánh cây khô chuẩn bị nhóm lửa.

      Long Liễm Thần sững sờ mất lúc sau đó mới sực tỉnh. Sản nghiệp của Nam Lăng vương nhiều vô số, quán trà quán rượu trải rộng khắp cả nước, y lại là nghĩa tử của Nam Lăng vương tất nhiên uống rượu ở quán nhà mình cần phải chi bạc rồi.

      Long Liễm Thần nghĩ đến đây tâm tình tốt hơn hẳn nhếch môi bắt đầu mong đợi cùng Thất thiếu nâng cốc hàn huyên.

      “Ngồi xuống nghỉ lát . Cũng biết tối nay gặp phải chuyện gì.” Trong lúc nam nhân nào đó vẫn còn mất hồn, Phượng Triêu Hoa nhóm lên đống lửa.

      Long Liễm Thần hoàn hồn : “Ta bắt thú rừng.”

      “Khoan .” Phượng Triêu Hoa nhướng mắt : “Bây giờ chúng ta lạc đường mà huynh còn bắt thú rừng lung tung như vậy hay lắm đâu.”

      Long Liễm Thần nghe vậy mới ý thức được vấn đề căn bản nhất.....Họ lạc đường.

      “Vậy bây giờ làm sao? Cũng thể cứ để đói bụng như vậy chứ?” Long Liễm Thần .

      Phượng Triêu Hoa có phần dám tin tưởng hỏi, “Huynh rất đói?”

      Long Liễm Thần nhướng mày suy nghĩ chút, môi mỏng khẽ mở phun ra lời giải thích mà tại y có thể cho là hợp lý nhất, “Thói quen.”

      “Thói quen?” Vẻ mặt Phượng Triêu Hoa kỳ quái.

      Long Liễm Thần từ chối cho ý kiến ngước mắt lên nhìn sắc trời rồi : “Sắp đến giờ lúc ta dùng bữa tối rồi.”

      Phượng Triêu Hoa tặng cho y cái liếc mắt, thản nhiên , “Vậy phải uất ức huynh đêm rồi.”

      Long Liễm Thần nghe vậy lúng túng ho khan hai tiếng : “ uất ức đâu.” xong liền lộ vẻ tức giận ngồi xuống bên cạnh đống lửa.

      Hai người đều trầm mặc.

      Ước chừng qua nửa canh giờ, Long Liễm Thần thấy sắc trời bắt đầu từ từ tối hẳn liền , “Bây giờ là thời điểm chim quay về tổ. Ta phụ trách dụ chúng tới, huynh phụ trách tóm bọn chúng.”

      “Làm thế nào để dụ chúng tới?” Phượng Triêu Hoa tò mò.

      Long Liễm Thần cười thần bí rồi đặt tay phải lên khóe miệng, ngay tức khắc từng hồi tiếng chim hót thanh thúy vang lên.

      Phượng Triêu Hoa cảm thấy rất đỗi bất ngờ, “Huynh biết khẩu kỹ!”

      Long Liễm Thần nhướng mày trả lời.

      Phượng Triêu Hoa đứng dậy, đột nhiên nghĩ ra kế cười , “Huynh dẫn dụ bầy chim tới sau đó chúng ta đồng thời động thủ. Chỉ giới hạn trong chiêu xem ai bắt được nhiều chim hơn, thấy sao?”

      “Thú vị.” Long Liễm Thần nhếch môi cười : “Chỉ là, ta có cầu.”

      cầu gì?”

      “Dùng ‘Nhàn hoa lạc địa’ tuyệt kỹ độc môn của huynh.”

      Phượng Triêu Hoa run môi hỏi, “Huynh muốn ta dùng võ công khổ luyện nhiều năm để bắt chim?”

      “Khẩu kỹ của ta cũng khổ niệm rất nhiều năm mới đạt tới cảnh giới như vậy.” Long Liễm Thần .

      Việc này có thể đánh đồng sao? Mặc dù
      Việc này có thể đánh đồng sao? Mặc dù ở trong lòng Phượng Triêu Hoa xem thường nhưng vẫn vui vẻ đồng ý : “Được! Ta dùng ‘Nhàn hoa lạc địa’, nhưng huynh được gian lận. Nghe tiếng ‘Nhất kiếm lạc cửu thiên’ của huynh là độc nhất vô nhị lâu, biết chúng ta so tài ai thắng ai.”

      “Thử rồi biết.” xong, Long Liễm Thần bắt đầu nọi bầy chim đến.

      Chỉ chốc lát sau, chim chóc từ bốn phương tám hướng bay tới nhiệt liệt đáp lại tiếng kêu gọi của Long Liễm Thần mà ríu rít ngừng, giống như ca ngợi khẩu kỹ của y là tuyệt diệu, là tuyệt luân.

      Hai người thấy thế nhìn nhau cười tiếng rồi bất ngờ đồng thời ra chiêu.

      Phượng Triêu Hoa trong nháy mắt vận khí bay vút lên khiến từng mảnh lá cây tách khỏi nhánh cây bay tứ tung giữa trung. khắc trước bầy chim còn bừng bừng sức sống, trong nháy mắt thu hồi lại giọng hót thanh thúy, dừng lại đôi cánh bay múa, rơi rụng như hoa bay, cả bầy đều thanh thản im lìm.

      Long Liễm Thần ở bên kia cũng thi triển chiêu thứ nhất của ‘Nhất kiếm lạc cửu thiên’… ‘Thiên lý quy nhất’, vẽ lên dấu chấm hoàn mỹ.

      Phượng Triêu Hoa đếm những con chim mặt đất sau đó liền vỗ tay khen, “ chiêu trúng chinmục tiêu*. ‘Nhất kiếm lạc cưu thiên’ của Long huynh quả nhiên là danh bất hư truyền.”

      Long Liễm Thần chau mày, có chút hiểu lời . “Từ trước đến giờ ta luôn gắng đạt tới ‘ Thập toàn thập mỹ’.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy có chút ngây ngốc nhưng rất nhanh hiểu lời thuyết minh của y, lần nữa đếm chim đất rồi : “Tổng cộng có mười chin con, mới vừa rồi ta phát ra mười phiến lá cây, hơn nữa phiến nào lãng phí.”

      Long Liễm Thần nghe vậy chân mày bỗng dưng nhíu chặt lại. “Huynh dùng lá cây?”

      “Có vấn đề gì sao?” Phượng Triêu Hoa cảm thấy phản ứng của y có chút giải thích được.

      “Ta sử dụng kiếm mà huynh lại dùng lá cây? Ta cho là trước khi chúng ta động thủ thỏa thuận.”

      “Đúng là chúng ta thỏa thuận, hơn nữa cũng làm được.” Vẻ mặt Phương Triêu Hoa rất thản nhiên.

      “ ‘Nhàn hoa lạc địa’ chứ phải là ‘Nhàn diệp lạc địa’.” Long Liễm Thần nhẫn mạnh chữ ‘Diệp’ như muốn nhắc nhở cái vấn đề chơi xấu của người nào đó.

      Vẻ mặt PHượng Triêu Hoa vô cùng nghi hoặc muốn ràng chợt hiểu ra. Ngay sau đó cười lớn tiếng, trêu ghẹo , “Ta cũng rất muốn dùng hoa nhưng đáng tiếc nơi này chỉ có lá cây.”

      Long Liễm Thần tương đối bất mãn với hành động giả ngây giả dại của người nào đó, cao giọng , “Bất tạ Hàn Mai, do huyền băng (băng có màu đen) ngàn năm của đáy hồ Thiên Trì và nước hợp lại mà thành, bền chắc thể gãy.”

      Phương Triêu Hoa nghe vậy liền che giấu nụ cười môi, muốn giải thích, chợt có ý niệm thoáng qua trong đầu, vì vậy nàng đổi ý, cúi đầu trầm mặc, chỉ chốc lát sau ngước mắt lên cố làm ra vẻ nặng nề khẩn trương hỏi, “Tại sao huynh biết? Chuyện này ở giang hồ là bí mật mà.”

      Long Liễm Thần há miệng chuẩn bị trả lời bất ngờ thấy được vẻ true chọc ở đáy mắt người nào đó, bỗng dưng nhíu lại hai mắt hỏi: “Vốn có ‘Bất tạ Hàn Mai’, đúng ?”

      Phượng Triêu Hoa khẽ cười tiếng thẳng thắn : “Có lẽ nó tồn tại nhưng ta có.”

      “Khá lắm, Phi Oanh các lại dám bán tin tức giả cho ta.” Long Liễm Thần xong sắc mặt cũng đồng thời thể vẻ vui.

      Tứ ca sắp xui xẻo rồi. trong lòng Phượng Triêu Hoa thầm như thế nhưng thái độ lại có chút hả hê.

      “Trở về vấn đề chính ! Chúng ta mỗi người đánh rớt mười con chim, nhưng đất chỉ có mười chin con thôi.” Phượng Triêu Hoa .

      Long Liễm Thần nghe vậy mới nhận ra mình vừa mới mất hồn, lại ra loại lời vô căn cứ rằng ‘Nhàn hoa lạc địa’ chứ phải là ‘Nhàn diệp lạc địa’. Bỗng dưng vẻ mặt hóa đa, sắc mặt tím tím xanh xanh khó coi.

      Phượng Triêu Hoa thấy thế liền hiểu ngầm trong lòng. Nàng có nguyên tắc cầm nắm có chừng mực, quyết định bỏ đá xuống giếng làm y xấu hổ nữa, tự thi nhặt đống chim lại.

      ra là như vậy!” Phượng Triêu Hoa cầm lên con chim đưa cho Long Liễm Thần rồi : “Khó trách thiếu mất con.” Hai người đánh trúng cùng con là trùng hợp.

      Long Liễm Thần vừa nhìn liền cười tiếng. “Xem ra, chúng ta vẫn khó phân thắng bại.”

      Đuôi mày Phượng Triêu Hoa nhướng lên, từ chối cho ý kiến. đột nhiên nàng chau mày, ngưng mắt nhìn đống chim chết kia, vô cùng nặng trịch: “Mượn kiếm dùng chút.”

      Long Liễm Thần cảm nhận được nghiêm túc trong lời của y, vì vậy chút do dự đưa kiếm ra.

      Phượng Triêu Hoa nhanh chóng sử dụng kiếm mổ bụng chim ra : “Trong cơ thể chúng đều có độc.”

      Long Liễm Thần bởi vì bảo kiếm của mình hóa thân dao mổ mà bi ai dứt bất ngờ nhận thấy tượng quỷ dị, trong cơ thể những con chim bình thường như thế lại có kịch độc, chỉ có khả năng… Có người hạ loại độc này vào trong cơ thể chúng!
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      Dạ Nguyệt, nữ sinh 9xngocanh thích bài này.

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      đọc nhiều đoạn k hiểu nổi, giống hệt trong nhàn thê tà phu, nhưng mà dù sao vẫn thích Mặc Phong, diễn biến tâm lý nhàng, hợp lý. tình đều cơ sở lâu dài trải nghiệm chứ k dễ dàng như nhiều truyện bjo. Thank nàng

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 51: Bốn bề thụ địch*
      [*Chỉ hoàn cảnh bị vây bởi nhiều kẻ thù]
      Edit: TieuKhang

      Nghĩ đến đây, sắc mặt Long Liễm Thần càng thêm nặng nề, : “Biết được là độc gì ?”

      Phượng Triêu Hoa lắc đầu, nàng cũng am hiểu nhiều về độc dược, theo như lời Tứ ca hay chính là: bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư*. [*nhìn lên bằng ai, ngó xuống chẳng ai bằng mình]

      Long Liễm Thần nhìn nhìn chung quanh rồi đứng dậy , “Muốn biết là độc gì, cũng chỉ có thể nghĩ ra cách làm sao để sớm tìm được chủ nhân loài chim này trước.”

      Phượng Triêu Hoa nhướng mày có vẻ tán thành, thản nhiên , “ ra , ta cũng có ý định muốn biết đó là độc gì, cách khác….” Đột ngột dừng lại nhướng mắt, lời điềm tĩnh như nước, “Ta có hứng thú về chủ nhân của nó.”

      Long Liễm Thần nghe vậy nét mặt lập tức thay đổi nhàn hạ hẳn lên, ngón tay dài gãi sống mũi, mày kiếm hếch lên, đáy mắt mang ý cười, “Dường như huynh còn chưa phát giác ra mình trúng độc?”

      Phượng Triêu Hoa nhướng mắt : “Hoàn toàn có.”

      “Chúng ta đều tiếp xúc với những chim độc này, hơn nữa, ta trúng độc rồi.” Long Liễm Thần chỉ ra vấn đề.

      “Huynh xác định mình trúng độc?” Phượng Triêu Hoa nhìn mặt mày hồng hào của người nào đó, trong lòng tin.

      Lỗ tai hơi giật giật, Long Liễm Thần đảo qua đảo lại hai tròng mắt đen, nhếch môi gợi lên ý cười hàm xúc, vô cùng khẳng định cất cao giọng , “Ta xác định mình trúng độc.”

      Phượng Triêu Hoa khẽ cau mày, tính vươn tay bắt mạch cho y chợt cảm thấy chung quanh có tiếng động, mắt phượng hơi chuyển, ngẩng đầu nhìn Long Liễm Thần.

      Long Liễm Thần rất bình tĩnh gật đầu, định thần lắng nghe động tĩnh chung quanh, phát bốn phương tám hướng đều có người, vả lại võ công đều kém, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

      “Long huynh, huynh ổn chứ?” Phượng Triêu Hoa cũng nhận ra cường địch ở chung quanh, nếu như y trúng độc, hai người liên thủ ngăn địch, thắng bại cần cũng biết, nhưng tình huống lúc này xem ra…. thể lạc quan.

      Phượng Triêu Hoa đột nhiên nghĩ tới hoàn cảnh bốn bề thụ địch gặp nạn ngày đó ở vách đá Tuyệt Tình, cũng kinh người như thế này, điểm khác nhau chính là, ngày đó trúng độc là nhị ca, hôm nay trúng độc là đệ đệ của huynh ấy.

      Nghĩ đến đây, sắc mặt Phượng Triêu Hoa trong nháy mắt biến đổi trắng bệch, được, nàng thể để bi kịch lại tái diễn!

      Thấy Phượng Triêu Hoa đột nhiên xuống sắc, Long Liễm Thần tưởng y bị phát độc, ấn chặt vai y, ý bảo y cứ bình tĩnh, giọng , “Cố gắng chịu đựng, đừng vận dụng chân khí, ta nghĩ cách rất mau tìm được thuốc giải.”

      Phượng Triêu Hoa giật mình, kỳ quái nhìn y hạ thấp giọng , “Lời này nên để ta với huynh.”

      Hai người đều dùng vẻ mặt hiểu nhìn đối phương, ngay sau đó đồng thời hiểu ra đều thở phào hơi, nhìn nhau cười khẽ tiếng.

      Tảng đá lớn trong lòng bỗng chốc biến thành tấm gỗ tênh, Long Liễm Thần cảm thấy vô cùng thoải mái, : “Lạc đường còn bị trúng độc, xem ra hôm nay đúng là ngày thích hợp để săn thú.”

      Phượng Triêu Hoa cũng hóa giải được tâm trạng nặng nề, hé miệng mỉm cười, ôn hòa , “Long huynh vậy là sai rồi, theo ta thấy, hôm nay chính là ngày tốt để săn, chỉ là chúng ta có mắt tròng, chọn sai cánh rừng, vì vậy mới bất hạnh trở thành con mồi của thợ săn.”

      “Phượng huynh cao kiến!” Long Liễm Thần vỗ tay tỏ vẻ đồng ý.

      Hai người hát bè, thần thái thản nhiên như mây trôi nước chảy, rất ăn ý. Điều này khiến cho ‘thủ lĩnh săn bắn’ trong bóng tối sinh lòng nghi ngờ, chẳng lẽ hai người họ bị trúng độc?

      Xung quanh đột nhiên im lìm tĩnh mịch, ngay cả tiếng kêu của côn trùng hay chim hót cũng có.

      Nhận thấy kẻ địch án binh bất động, Long Liễm Thần có phần khó xử, địch trong tối ta ngoài sáng, phải là tình thế tốt.

      Trầm ngâm hồi lâu, Long Liễm Thần chợt nhếch môi cười, thong thả ung dung lau vết bẩn thân kiếm : “Bằng hữu, nếu đến đây rồi, cần gì phải nấp nấp ló ló dám ra gặp người chứ? Chẳng lẽ tướng mạo khó coi ngại phải gặp người?”

      Thủ lĩnh săn bắn núp trong lùm cây ở gần đó nghe mà xanh cả mặt mày.

      Đối với dụng ý của Long Liễm Thần, Phượng Triêu Hoa cũng ngầm hiểu, vì vậy lập tức phụ họa theo y, lần đầu tiên phá lệ cười đểu , “Long huynh, mẹ huynh với huynh sao? Tướng mạo đẹp phải lỗi của huynh, nhưng châm chích người khác là huynh đúng rồi.”

      Long Liễm Thần nghe vậy nhíu mày, kiềm nén ý cười ra vẻ nghi hoặc hỏi, “Mẹ huynh có với huynh à?”

      Phượng Triêu Hoa quay khuôn mặt bởi vì cười mà vặn vẹo , hai vai rất quy luật nhún nhún với người nào đó: “ chỉ lần.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì dạy mãi mà ta sửa.”

      Sắc mặt Long Liễm Thần cũng vặn vẹo ít, có lẽ bản thân cảm thấy rất hài lòng, vì vậy tiếp tục nén cười, vô cùng tỉnh táo gật đầu , “Đó phải là lỗi của huynh.”

      “Ta biết. Nhưng ta hy vọng huynh nên phạm phải sai lầm giống như ta.” Phượng Triêu Hoa với nét mặt nghiêm túc.

      Long Liễm Thần ra vẻ đồng ý gật gật đầu, hít sâu hơi cố dằn ý cười xuống bụng cao giọng , “Vị bằng hữa trong bóng tối kia, vừa rồi đắc tội, mong thông cảm bỏ qua cho.”

      “Ta tin chắc kẻ đó tha thứ cho huynh.” Phượng Triêu Hoa cười bổ sung, “Theo tình huống thông thường mà , người có tướng mạo xấu xí bụng dạ của họ đều rất rộng lớn.”

      “Tại sao?”

      “Huynh có thể dẽ dàng tha thứ cho bản thân mỗi khi soi gương hằng ngày đều nhìn thấy bộ mặt xấu xí muôn đời thay đổi của mình ?” Phượng Triêu Hoa cau mày hỏi ngược lại.

      Long Liễm Thần hơi ngớ ra nhưng sau đó nhanh chóng phản ứng kịp, “ thể.”

      “Nhưng bọn họ có thể. Chính vì vậy nên bụng dạ của họ mới rộng lớn hơn của huynh nhiều nha.”

      “Huynh mới vừa được lấy diện mạo để châm chích người khác.” Long Liễm Thần vạch trần điểm xấu xa của người nào đó.

      Phượng Triêu Hoa nhướng mày : “Ta cũng thừa nhận ta có tật dạy mãi sửa mà.”

      Mặt gã thợ săn hết xanh rồi tím, bỗng chốc như sấm sét vang dội, khí thế hào hùng như Sư Tử Hà Đông rống lên, giọng tức giận ngừng run run quát: “Đủ rồi! Còn nhảm nữa ta độc câm các ngươi!”

      “Khoảng mười thước hướng tây nam.” Long Liễm Thần vừa dứt lời, Phượng Triêu Hoa lập tức xuất chiêu.

      “Á….” Tiếng hét thảm thiết vang dội lên, kế tiếp, mười mấy hắc y che mặt bủa vây tới, tay cầm lợi kiếm, thân mang sát khí.
      Dạ Nguyệt, ngocanhnữ sinh 9x thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :