1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 45: Vỗ tay kết thành đồng minh
      Edit: TieuKhang

      Đêm đến, Phượng Triêu Hoa nằm giường lăn qua trở lại trằn trọc yên. Đối với Long Kiếm Vân, nàng có loại tình cảm hiểu nhau cần lời . Tận đáy lòng muốn tin y là người khởi xướng thảm án diệt môn của Lý gia. Bất kể là Long Kiếm Hi khiêm tốn lễ độ ở Kinh Thành hay là hiệp khách Long Kiếm Vân cải tạo tất cả sơn tặc của mười hai trại sáu tỉnh Tây Nam đổi thành cướp của người giàu giúp cho người nghèo khó, đều là người đáng giá để kết giao.

      người tự tin chững chạc quang minh lỗi lạc, từ hành vi lẫn cử chỉ đều thể người đàn ông lịch lãm, tại sao nội tâm lại tồn tại khát máu tàn bạo như vậy chứ?

      Trăm mối tơ vò mà vẫn có cách giải quyết, cuối cùng Phượng Triêu Hoa quyết định chuyện với Long Kiếm Vân xem thế nào. Nhanh chóng mặc y phục tử tế rồi đến gõ cửa phòng đối diện.

      “Ta chờ huynh lâu.” Long Liễm Thần mở cửa, dáng vẻ rất bình tĩnh, nhướng khóe mắt khéo hờ, ý cười mặt mang theo chút nghông nghênh.

      Đó là nụ cười đặc thù của y. Mặc dù thường biểu lộ ở trước mặt mọi người nhưng Phượng Triêu Hoa vẫn nhận ra được.

      vậy ta cũng cần quanh co lòng vòng nữa.” Sau đó, Phượng Triêu Hoa gọn gàng dứt khoát hỏi, “Thảm án diệt môn toàn gia tiền quận trưởng Lý Đức Thiên của Nam Lăng năm trước có liên quan đến huynh ?”

      “Nếu như ta liên quan huynh tin sao?”

      “Có thể.”

      Long Liễm Thần hơi kinh ngạc, cảm thấy ngoài ý muốn đối với khẳng định của y, “Sao khẳng định như thế? Ta có có thể dối huynh.”

      Phượng Triêu Hoa cười khẽ, rũ mắt xuống : “Ta tin tưởng rất nhiều chuyện, mặc dù ta cách nào chứng minh những chuyện đó là đúng. Tin tưởng cần có lý do, nếu cần, vẻn vẹn chỉ cần phần ăn ý là đủ.” Phượng Triêu Hoa đến đây nhướng mắt nhìn Long Liễm Thần: “Con người luôn phải có lòng tin, mà trong chuyện này ta lựa chọn tin tưởng huynh.”

      Long Liễm Thần nghe vậy cũng cười, đó là nụ cười hiểu ý giữa quân tử với nhau, còn mang theo bộc trực thẳng thắn chỉ thuộc về bằng hữu, “Nghe huynh như vậy, sao ta còn biết xấu hổ mà dối đây?”

      Phượng Triêu Hoa nhướng mày từ chối cho ý kiến.

      “Có thể mượn ấn Kỳ Lân Như Ý xem chút hay ?”

      Phượng Triêu Hoa gật đầu, dẫn y vào gian phòng của mình, sau đó mở ra ấn Kỳ Lân Như Ý mà tên áo đen để lại cho y xem. Nàng hề kinh ngạc đối với việc y biết ngọn nguồn của chuyện này. Nếu nàng có thể nghe được cuộc đối thoại giữa hai huynh muội bọn họ, tất nhiên y cũng có thể nghe được nàng và tên áo đen kia chuyện.

      Khi khối ấn Kỳ Lân Như Ý đột nhiên xuất trước mắt Long Liễm Thần bị kinh ngạc dọa cho nín thở, thể ngờ mọi chuyện hoàn toàn vượt quá dự liệu của mình. Khối Ngọc Ấn này phải là đồ nhái, mà tuyệt đối là đồ , thể giả được.

      “Huynh làm sao vậy?” Phượng Triêu Hoa cảm bất ngờ với phản ứng của y.

      Long Liễm Thần cảm giác lòng bàn tay mình đổ mồ hôi lạnh, siết chặt quả đấm, cực lực ổn định cảm xúc để tránh bản thân đừng run lên.

      Phượng Triêu Hoa thấy y đáp lời hỏi, “Khối Ngọc Ấn này là của huynh sao?”

      Long Liễm Thần cúi đầu lưỡng lự hồi, cuối cùng nhắm mắt lại vô cùng nặng nề trả lời, “Đúng vậy.”

      Phượng Triêu Hoa hít sâu hơi bình tĩnh kể lại chuyện Ngọc Ấn và mối liên hệ giữa thảm án diệt môn của Lý gia với nó, “Vào ngày Lý gia bị diệt môn nó xuất trường.”

      “Ta biết.”

      “Nếu như hung thủ phải huynh xin hãy cho ta lời giải thích.”

      “Nếu phải sao?”

      Phượng Triêu Hoa nhìn y gằn từng chữ , “Ta
      nương tay.” Diệt trừ từ xuống dưới mấy chục mạng người Lý gia , chỉ riêng việc lượng lớn quan lương bị trộm cũng đủ để cho nàng căm thù hung thủ đến tận xương tủy.

      Lần ôn dịch này chỉ khiến dân chúng Nam Lăng chịu đủ mọi hành hạ, ngay cả cây cối cũng bị tàn phá chịu thấu, ruộng vườn kịp gieo giống, đất đai có lấy ngọn cỏ, cây non trưởng thành hoặc hoa màu chỉ đợi thu hoạch cũng đều chịu nổi độc hại của bệnh dịch. Chết cũng chết, nên nát đều nát, hạt thóc cũng thu được. Nếu như có thể tìm được số lượng lớn quan lương kia dân chúng Nam Lăng được cứu rồi. Ít nhất, số người chết đói giảm bớt rất nhiều.

      Cho dù hung thủ là trong năm vị nghĩa huynh nàng cũng “đại nghĩa diệt thân”, tuyệt đối nương tay.

      Long Liễm Thần như lạc vào cõi tiên đột nhiên cắt lời : “ phải ta.”

      Phượng Triều Hoa nghe vậy mừng rỡ thôi, thở phào hơi nhõm. Phải biết rằng, đại nghĩa diệt thân giống loại lời oanh liệt, mặc dù Long Kiếm Vân phải là người thân của mình nhưng phải tiếp nhận chuyện y là hung thủ và đồng thời đứng ở phía đối địch với y cũng phải là chuyện dễ dàng gì.

      Phượng Triều Hoa thu hồi suy nghĩ, quay trở lại chuyện chính , “Cho ta lời giải thích. Vì sao Ngọc Ấn của huynh lại xuất tại trường hung án?”

      Lúc này Long Liễm Thần mới giấu cảm xúc của mình lạnh nhạt , “Ngọc Ấn bị trộm.”

      Nghe vậy, đáy mắt Phượng Triều Hoa thoáng qua thất vọng, : “Rốt cuộc huynh vẫn dối ta.”

      Long Liễm Thần có phản bác chỉ bình tĩnh đến khác thường.

      Phượng Triều Hoa mím môi cái rồi ngước mắt lên nhìn y : “Theo ta được biết, mười hai trại chủ của sáu tỉnh Tây Nam chỉ nhận Ngọc Ấn nhận người. Cho dù bây giờ huynh là tổng trại chủ hơn nữa có uy tín nhất định trong lòng bọn họ, nhưng thấy Ngọc Ấn bọn họ nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào của huynh. Kỳ quặc chính là, trong vòng năm trở lại đây, mười hai trại chưa từng xảy ra bất kỳ cuộc nội chiến nào, mệnh lệnh của huynh cũng vẫn được thi hành.” Nàng dừng chút rồi lại , “Nếu có lòng lừa gạt, tại sao chọn cái cớ thông minh chút?”

      Long Liễm Thần hơi kinh ngạc, “Huynh điều tra ta?”

      Phượng Triều Hoa nhướng mày, “Như nhau thôi!”

      “Đáng tiếc ta thu hoạch được gì!”

      “Ngược lại những chuyện mà ta điều tra được cũng khó bị phát .”

      “Chúng ta huề nhau.”

      Phượng Triều Hoa bĩu môi đồng tình, lập tức lái sang chuyện khác lãnh đạm : “Ta tin tưởng huynh phải là hung thủ, nhưng nếu huynh thể giải thích được tại sao Ngọc Ấn lại xuất trường hung án, ta chỉ đành phải giao huynh cho quan phủ để quan phủ tra xét đúng sai phải trái.”

      Long Liễm Thần , “ tại ta chỉ có thể giải thích với huynh rằng: Ngọc Ấn bị trộm.”

      Phượng Triều Hoa nghe vậy cũng muốn phí lời nữa, dồn khí ở đan điền tùy thời chuẩn bị ra chiêu.

      “Ta muốn giao thủ với huynh.”

      “Huynh có thể lựa chọn khoanh tay chịu trói.”

      Long Liễm Thần cười khẽ, : “Hoặc là cùng huynh hợp tác, cùng nhau điều tra chân tướng tình để tìm quan lương bị mất trộm về.”

      Phượng Triều Hoa giật mình, “Lời này là sao?”

      “Chuyện về Ngọc Ấn quả thực ta còn có điều che giấu. nguyên nhân chân chính ngày sau ta thẳng thắn với huynh.”

      “Quân tử nhất ngôn.”

      “Tứ mã nan truy.”

      Phút chốc, hai người vỗ tay kết thành liên minh. Sau đó cả hai đều im lặng. Bên trong phòng rơi vào yên tĩnh.

      lúc sau, Long Liễm Thần hơi mất tự nhiên , “Đa tạ huynh dọc đường chăm sóc cho muội muội của ta.”

      có gì. Nàng ta là đứa trẻ ham chơi.” Phượng Triều Hoa nhất thời khó thích ứng với cuộc trò chuyện này nên cũng có chút lúng túng.

      Long Liễm Thần cười , “Tính tình muội ấy bướng bỉnh cỡ nào, ta đây hiểu .”

      “Nhưng cho dù bướng bỉnh cũng ảnh hưởng đến việc nàng khiến người khác thích.” Vẻ mặt Phượng Triều Hoa có chút cưng chiều.

      Long Liễm Thần lúng túng , “Ta hứa hôn Hiểu Vân cho người khác rồi. Mặc dù vẫn chưa cho muội muội biết nhưng mà đối phương nhận định muội ấy…”

      Phượng Triều Hoa trợn trừng hai mắt, lặng im hồi lâu mới hoàn hồn : “Huynh hiểu lầm. Ta chỉ đối đãi với nàng ấy như muội muội mà thôi.”

      Long Liễm Thần nghe mà ái ngại. Đúng là tự mình đa tình. Sau đó dùng tay phải che miệng ho khan vài tiếng , “Sắc trời còn sớm nữa.”

      tiễn.” Biểu tình của Phượng Triều Hoa có vẻ thích thú trêu cợt.

      Long Liễm Thần khẽ gật đầu rồi vội vã rời , bóng lưng có chút chật vật.

      Sau khi đóng cửa lại, Phượng Triều Hoa giọng thầm : “Có ai mà tùy hứng? Ai cũng có tùy hứng của riêng mình, chỉ là có người bởi vì đơn giản nên cứ tùy tiện, nhưng có người lại kiềm chế. Có lẽ bản thân nàng ta có thứ mà mình có cũng nên…”
      Dạ Nguyệtngocanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46: Nợ cũ
      Edit: TieuKhang

      Sáng hôm sau, khi Phượng Triêu Hoa vẫn còn đánh cờ cùng Chu Công Long Hiểu Vân tới gõ cửa ầm ĩ la lối ở bên ngoài.

      “Công tử, đến giờ dùng bữa sáng rồi.”

      Phượng Triêu Hoa ở trong phòng mơ mơ màng màng nhíu mày, giọng khàn khàn ngái ngủ , “ ăn.”

      ăn?” Long Hiểu Vân kinh ngạc, có phần bị đả kích , “Khó khăn lắm người ta mới có cơ hội trổ tài nấu nướng lần, huynh lại chịu ăn.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy liền choàng tỉnh, yên lặng hồi lâu để sắp xếp lại suy nghĩ mới lên tiếng, “Ngươi đợi chút, ta ra mở cửa ngay.”

      “Được.” Long Hiểu Vân vui mừng phấn khởi, cực kỳ cao hứng.

      Phượng Triêu Hoa đứng dậy nhanh chóng mặc quần áo vào, khóe môi nở nụ cười nhạt khó mà định nghĩa, mấy ngày qua rong ruổi lên đường chẳng quản ngày đêm, có lẽ do quá mệt nên mới ngủ sâu như thế, nhất thời quên mất mình ở nơi nào.

      Phượng Triêu Hoa rất nhanh mặc vào y phục tử tế, sau đó ra mở cửa.

      Long Hiểu Vân cười tủm tỉm nhìn nàng, : “Mọi người đợi huynh đó.”

      Mọi người? Phượng Triêu Hoa thắc mắc tầm mắt đồng thời nhướng lên, ngay tức hiểu ra mọi chuyện, nhếch môi cười cười nhìn người nào đó ở hướng đối diện, tự mình thẳng vào cửa chính : “ để mọi người đợi lâu.” xong, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn trống đối mặt với chủ nhân của căn phòng.

      phải vậy đâu. Mọi người cũng vừa mới đến thôi. Huynh cần phải ngại.” Long Hiểu Vân .

      Long Liễm Thần nghe vậy trêu chọc, “ phải tối qua muội còn oán trách người ta sao, oán giận người ta phải là quân tử, bây giờ sao lại bắt đầu che chở cho người ta?”

      Mặt Long Hiểu Vân thoáng chốc đỏ bừng, hung hăng trừng mắt liếc huynh
      Trưởng của mình, rất nề nếp , “Trước khác bây giờ khác. Hành động tối hôm qua của y quả rất quân tử, nhưng , dù sao y cũng cứu muội mà, huynh từng , làm người phải có ân tất báo, được quên ân phụ nghĩa.”

      Long Liễm Thần nhướng mày kiếm, hết sức tự nhiên hỏi, “Muôi có chắc phải bởi vì sợ người ta dẫn theo muội nữa nên mới cố ý lấy lòng?”

      Bị trúng tim đen, mặt Long Hiểu Vân càng trở nên đỏ hơn, lầm bầm , “Ai mượn huynh lắm lời!”

      Mọi người thấy thế xúm nhau cười ầm lên. Trong đó có cả Phượng Triều Hoa.

      Long Hiểu Vân nhất thời cảm thấy muốn độn thổ cho xong, lúng túng đứng chôn chân tại chỗ, ở lại xong mà cũng được.

      Phượng Triều Hoa khẽ cười : “ phải ngươi muốn khoe tài nấu nướng của mình sao?”

      Long Hiểu Vân nghe vậy mừng quýnh : “À phải, ta lấy thức ăn.” Dứt lời, xoay người chạy như bay ra ngoài.

      “Tính cách của Tiểu Cửu là vậy, để bụng thứ gì, tính tình mau nóng cũng mau nguội, ngày sau mong huynh khoa dung nhiều hơn.” Long Liễm Thần áy náy .

      Phượng Triều Hoa nheo mắt vờ như hiểu dụng ý của Long Liễm Thần, nhưng vẫn ra vẻ hiểu biết , “Nàng ta chỉ là đứa trẻ, đương nhiên ta cùng nàng so đo.”

      Thấy Phượng Triều Hoa giả bộ hồ đồ, Long Liễm Thần đành phải thẳng, lời lẽ có phần bất lực, “Con bé khóc lóc ầm ĩ chịu trở về, ta cũng hết cách.”

      Phượng Triều Hoa mỉm cười : “Đúng là đứa trẻ thông minh.”

      Long Liễm Thần nghe vậy hơi ngớ ra, sau đó cười khổ: “Đừng huynh hiểu ý của ta chứ?”

      “Cái gì?” Phượng Triều Hoa tỏ ra mờ mịt.

      “Ta dự định đưa con bé tới Nam Lăng trước.”

      “Huynh có nghĩ tới kết quả sau này chưa?”

      Long Liễm Thần gật đầu : “Nếu con bé cương quyết muốn ở lại, người làm huynh trưởng như ta đây cũng thể cưỡng cầu nàng, dù sao con bé cũng nữa, nên biết việc mình làm.”

      Đối với quyết định này của y, Phượng Triều Hoa hoàn toàn cảm thấy kinh ngạc, ra nàng sớm đóa được y bức bách Tiểu Cửu trở về. Đây phải là cưng chiều, mà là tôn trọng, y tôn trọng quyết định của Tiểu Cửu, cho nên mới thỏa hiệp trong vấn đề này.

      “Hiếm có huynh trưởng nào có thể làm được như vậy.” Phượng Triều Hoa lòng khen ngợi hiểu biết lý lẽ của y.

      Long Liễm Thần nhướng nhướng mày như chuyện có gì đáng kể : “Ta hy vọng con bé được tá túc ở vương phủ Nam Lăng.” Nếu Hiểu Vân cương quyết muốn Nam Lăng, vậy thay con bé tìm chỗ ở an toàn nhất.

      Phượng Triều Hoa cần nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng, “Mang theo thư tay ta viết, nơi đó có người tiếp đãi nàng.”

      “Đa tạ.” Long Liễm Thần cảm kích .

      Phượng Triều Hoa nhướng mày : “ cần cám ơn.” Dứt lời, nghiêng đầu chào hỏi người ngồi bên trái, “Trần huynh.”

      Trần Minh Hiên lạnh nhạt đáp lại, “Phượng huynh.”

      “Vị này chính là Trương Viễn, mọi người hẳn biết.” Long Liễm Thần chỉ vào người còn lại .

      Phượng Triều Hoa quay đầu nhìn về phía Trương Viễn, cười , “Danh tiếng “Thiên hạ đệ nhất bộ” lẫy lừng của Trương Viễn, sao ta lại biết được chứ?”

      Trương Viễn giật giật khóe miệng mấy cái, sắc mặt có phần cổ quái oán hận , “Đây chỉ là quen biết!”

      Long Liễm Thần lấy làm khó hiểu với phản ứng đó của , hai người họ hình như có thù oán…Hơn nữa, mối thâm thù cũng cạn.

      Trần Minh Hiên hờ hững liếc mắt nhìn Phượng Triều Hoa, sau đó quay đầu giải thích với Long Liễm Thần, “Khoảng thời gian trước, Trương Viễn mất công tốn sức cực khổ mới bắt được kẻ tội ác tày trời tái phạm nhiều lần, đường bắt áp tải tới quan phủ bị kẻ khác cướp .” cần phải , kẻ cướp tù ấy chính là người nào đó mang họ Phượng rồi.

      “Việc này chắc là có hiểu lầm.” Long Liễm Thần .

      Phượng Triều Hoa tiếp lời phụ họa, “Hiểu lầm rất lớn.”

      Trương Viễn hừ lạnh với biểu tình “Ngươi cứ tiếp tục giả ngu .”

      “Chuyện là thế này. Khi đó ta nhìn thấy Trương đại nhân với tướng mạo hung ác bắt trói tên bạch diện thư sinh, tưởng rằng y cậy mạnh hiếp yếu, vì vậy…” Phượng Triều Hoa nhướng nhướng mày rất vô tội , “Vì thế nên ta tốt cứu tên thư sinh kia.”

      “Là hái hoa tặc!” Trương Viễn đen mặt nghiến răng nghiến lợi , “Sao ngươi tiếp nữa? Chuyện ngươi dẫn theo phạm nhân tới nha môn nhận tiền thưởng sao ra luôn?”

      “Sau đó ta phát là tên hái hoa tặc, đương nhiên là phải bắt người đưa tới nha môn. Về phần tiền thưởng…Là do quan phủ cứ hai nét cho ta thôi.” Phượng Triều Hoa với vẻ mặt “ta bị ép buộc nên cũng đành chịu”, vẻ mặt đó như thể tiền tài đối với bản thân chỉ là cỏ rác.

      Trương Viễn vô cùng khinh bỉ hành động ngụy quân tử của kẻ nào đó : “Vậy sau đó sao? Ngươi liên tục từ tay ta cướp chín trọng phạm, hơn nữa còn dùng những người đó đến quan phủ đổi lấy tiền thưởng, việc này nên giải thích thế nào?”


      Chương 47: Đại kế cướp lương
      Edit: TieuKhang

      Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa thoáng mỉm cười, tỉnh như , “Cũng giống như chuyện hái hoa tặc, đều là hiểu lầm.”

      Đối với hành vi vô lại của người nào đó Trương Viễn coi như mắc điếc tai ngơ, chỉ đành hừ lạnh tiếng, tiếp tục dây dưa nữa.

      Long Liễm Thần bật cười, người có thể trợn mắt dóc mà vẫn thản nhiên như thế, tuyệt đối chỉ có mỗi Phượng thất này. Nhưng mà, y hề giống loại người có lòng tham đáy, tại sao hết lần này tới lần khác cướp phạm nhân của Trương Viễn để đổi tiền thưởng chứ? Tiêu ✲✲Khang✲Diễn∞ đàn ✰Lê Quý Đôn

      Trần Minh Hiên cũng cảm thấy lạ nhìn sang Phượng Triêu Hoa, người lúc đối mặt với mọi chất vấn vẫn có thể tỉnh táo đến cảnh giới như thế, phải lòng dạ quá sâu, chính là vô tội. Phượng thất giống loại thứ nhất, nhưng tuyệt đối cũng chẳng phải là loại thứ hai.

      Đối mặt với tò mò lẫn nghi hoặc của mọi người, Phượng Triêu Hoa vẫn dửng dưng coi như thấy.

      Lúc này, nhờ có giúp đỡ của nhiều người làm ở khách điếm, Long Hiểu Vân dọn lên bữa ăn sáng vô cùng thịnh soạn.

      “Canh hạt sen tổ yến, canh phỉ thúy nhân ba món, cá viên luộc Trường Phong, cá trích hấp, cháo nhừ thập cẩm. Ừm, đầy đủ rồi.” Long Hiểu Vân hài lòng gật đầu.

      Phượng Triêu Hoa lấy làm kinh ngạc, “Nhìn có vẻ rất ngon.” ngờ nha đầu này lại có tài nấu nướng giỏi như vậy.

      Long Hiểu Vân hất mặt kiêu ngạo , “Dĩ nhiên rồi. Tài nấu nướng của ta có thể sánh với ngự….”

      “Đừng ba hoa nữa. Người ta chỉ nhìn có vẻ rất ngon.” Long Liễm Thần kịp thời ngăn chặn nàng để tránh bại lộ thân phận.

      Long Hiểu Vân vội vàng che miệng, ngay sau đó cười , “Mau ăn , ăn xong rồi bàn chánh tiếp.”

      “Chánh ?” Phượng Triêu Hoa hiểu ‘chánh ’ theo lời nàng là có ý gì.

      “Mở đại hội đó. Hôm nay tam ca ta mở hội nghị cùng với những thủ lĩnh cường đạo của sáu tỉnh Tây Nam.” Long Hiểu Vân .

      “Ta đâu có dẫn muội tham gia.” Long Liễm Thần đánh vỡ ảo tưởng mơ mộng của người nào đó.

      “Muội cũng đâu cần huynh dẫn !” Long Hiểu Vân liếc xéo huynh trưởng mình, chạy đến cạnh Phượng Triêu Hoa : “Công tử, ta là thư đồng của huynh, huynh bỏ rơi ta, đúng ?” Tiêu ✲✲Khang✲Diễn∞ đàn ✰Lê Quý Đôn

      Phượng Triêu Hoa tính mở miệng Long Hiểu Vân lại , “Ta nấu nhiều món ngon cho huynh! Chỉ làm cho mình huynh ăn thôi.”

      Trần Minh Hiên nghe vậy khóe miệng kiềm được giật giật, sắc mặt cũng tốt cho lắm.

      Phượng Triêu Hoa cười , “Ta chỉ quen ăn uống đạm bạc.”

      “Huynh…” Long Hiểu Vân tức lên, “Tam ca dẫn người ta , huynh cũng vậy nữa, ý là sao chứ?”

      Phượng Triêu Hoa liếc nhìn Trần Minh Hiên, bí , “ có người nguyện ý dẫn thay.”

      “Ai?”

      “Ngoại trừ ta và Tam ca của ngươi ra, ở đây còn ai mà ngươi quen thuộc?”

      “Trần Minh….Trần đại ca!” Long Hiểu Vân mừng rỡ, vội vàng phóng tới bên cạnh Trần Minh Hiên, nịnh nọt , “Trần đại ca, huynh dẫn ta , đúng ?”

      Trần Minh Hiên liếc liếc Phượng Triêu Hoa, : “Ừ, ăn xong dẫn , chuẩn bị hành lý trước .”

      “Chuẩn bị hành lý? phải mở hội nghị ở đây sao?”

      “Nếu muốn ta dẫn , khỏi cần chuẩn bị hành lý nữa.” Trần Minh Hiên .

      Long Hiểu Vân vội vàng lắc đầu, “Mọi người cứ ăn trước.” xong co cẳng chạy.

      “Nàng ta ăn sao?” Phượng Triêu Hoa ngạc nhiên .

      Long Liễm Thần cười khẽ, “Huynh xem ở đây còn chỗ cho con bé sao?”

      Phượng Triêu Hoa chưng hửng, đột nhiên cảm thấy, có người ca ca như vậy cũng phải là điều may mắn.

      ***

      Sau đó, năm người chia ra ba hướng. Trần Minh Hiên dẫn theo Long Hiểu Vân bị lừa mà vẫn chẳng hay biết gì Nam Lăng. Trương Viễn quan nha Nam Lăng điều tra sổ ghi chép ở quan phủ có liên quan tới việc mất quan lương vào năm trước. Còn Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần tới nơi trong rừng cây rậm rạp. Tiêu Khang ◕‿◕ *******************

      “Tại sao phải chọn chỗ này làm nơi gặp mặt?” Phượng Triêu Hoa hiểu hỏi.

      “Bí mật.”

      “Đúng là có hơi quá bí mật rồi đó.”

      Long Liễm Thần cười , “Càng bí mật càng tốt, chuyện hôm nay ta muốn làm chính là thể để mọi người nhìn thấy.”

      ba huynh đệ Kim Sa trại đến, sau đó, các trại chủ của mười hai trại cũng đều nối nhau tới.

      “Khấu kiến tổng trại chủ.” Mọi người đều đồng thanh hô lên.

      Long Liễm Thần giơ tay tiếp nhận lời chào của bọn họ, sau đó , “Hôm nay triệu tập mọi người tới đây, là muốn hợp mưu làm việc buôn bán lớn.”

      “Tổng trại chủ xin phân phó.”

      “Theo tuyến báo, sắp tới triều đình phái người đưa quan lương đến Nam Lăng, đề phòng nửa đường bị cướp, triều đình chia quân lương thành bốn nhóm vận chuyển vận lương từ bốn tuyến đường khác nhau. Lần này vận lương giống như trước, áp tải lương đều là cẩm y vệ, ai cũng đều có võ công cao cường.”Tiêu Khang ◕‿◕ *******************

      “Cẩm y vệ có làm sao! Chỉ cần câu của thủ lĩnh, chúng tôi liều mạng cướp về cho người.” Người lên tiếng chính là Kim lão tam xưa nay luôn nghĩ sao vậy.

      Long Liễm Thần : “Ừ, ngươi có lòng như vậy rất tốt. Nhưng chuyện cướp lương lần này việc trọng đại, chúng ta phải có kế hoạch chu toàn, nếu , rất có thể dẫn tới tai hoạ khó lường.”

      Kim lão tam rùng người, nghiêm trọng thế sao?

      Long Liễm Thần lại , “Bốn tốp quan lương chia ra qua Kim Sa trại, Liên Vân trại, Cửu Long trại và Bạch Thủy trại. Trong khoảng thời gian cướp lương, trại chủ của bốn trại kể cần phải quản kỹ huynh đệ dưới trướng của mình, cho phép bất luận kẻ nào dùng bất kỳ lý do gì để xuống núi đánh cướp.”

      “Hả?” Mọi người đều ngớ ra, thủ lĩnh có chủ ý gì?

      “Tám trại còn lại chia ra bốn hướng, chia nhau mai phục ở bốn tuyến đường. Trước khi quan lương qua địa bàn của chúng ta, phải cướp được quan lương, sau đó tắt bằng đường bằng tốc độ nhanh nhất vận chuyển quan lương cướp được về Nam Lăng, đến Nam Lăng rồi có người tiếp ứng các ngươi.” Long Liễm Thần .Tiêu Khang ◕‿◕

      “Muốn dùng tất cả quan lương cướp được lần này để phân phát cho dân chúng chạy nạn ở Nam Lăng sao?” Kim lão đại hỏi.

      Long Liễm Thần gật đầu.

      “Vậy cướp nữa là được, cần gì bày chuyện dư thừa.” Kim lão tam .

      Kim lão đại khiển trách, “Lão đại tự có tính toán.”

      Long Liễm Thần tán thưởng nhìn Kim lão đại, sau đó với mọi người, “Có ai muốn tham dự lần hành động này, có thể thối lui ngay từ bây giờ.”

      có người nào lên tiếng.

      “Rất tốt.” Long Liễm Thần lấy ra ấn Kỳ Lân Như Ý giơ lên cao : “Ngọc Ấn ở đây, mọi người nghe lệnh.”

      Mọi người cùng nhau quỳ xuống.

      “Trong vòng nửa tháng, nhất định phải đưa bốn nhóm quan lương đến được Nam Lăng.”

      “Tuân lệnh!”

      Sau đó, mọi người rối rít rời . Trong rừng cây chỉ còn lại Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần.

      Trầm mặc hồi lâu, Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt , “Ta cũng có phần khó hiểu như Kim lão tam.” Có thể thấy, mục đích cuối cùng của y cũng giống như quan phủ, đều muốn đưa lương thực an toàn đến Nam Lăng, vậy tại sao y phải tốn nhiều công sức như thế?
      Dạ Nguyệtnữ sinh 9x thích bài này.

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      thank nàng, hay quá. mà ngóng dài cổ k biết bjo chị mới iu nhau :-((

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 48: Lạc đường
      Edit: TieuKhang

      “Trong số cẩm y vệ có người bị mua chuộc nhưng ta biết đó là kẻ nào.”

      “Có người muốn cướp lương?” Phượng Triêu Hoa vô cùng bất ngờ. Vậy mà nàng lại hề hay biết chút gì về tin tức này.

      Long Liễm Thần gật đầu, “Nếu như ta xuống tay trước quan lương cũng bị người khác cướp . Đến lúc đó, mẻ lương thực cũng được vận chuyển đến Nam Lăng. Hơn nữa, bởi vì bốn tuyến đường qua địa bàn bốn sơn trại của ta, nếu như ta đoán sai, sau khi bọn họ cướp lương xong đem tội trạng đổ hết cho người của sơn trại.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy khỏi ca ngợi, “Hay lắm. Ra tay trước chiếm được lợi thế trước!” Đột nhiên nàng nhìn thoáng qua thấy ấn Kỳ Lân Như Ý tay y. Lúc này mới lý giải được những chuyện kỳ quái lúc trước.

      Long Liễm Thần thấy Phượng Triêu Hoa nhìn chằm chằm Ngọc Ấn như có điều suy nghĩ trong lòng chợt căng thẳng nhưng mặt vẫn hề biến sắc, dùng vẻ tbình tĩnh để chống đỡ.

      “Có thể cho ta xem chút ?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

      Long Liễm Thần hơi ngạc nhiên nhưng ngay sau đó cười , “Tất nhiên rồi.” xong đưa Ngọc Ấn cho Phượng Triêu Hoa.

      Phượng Triêu Hoa quan sát tỷ mỉ pho tượng Kỳ Lân hồi lâu rồi mới trả lại cho y, sau đó từ trong ngực lấy ra khối Ngọc Ấn khác, lạnh nhạt , “Hai khối Ngọc Ấn giống nhau như đúc.”

      Long Liễm Thần gật đầu, “ sai. Ấn Kỳ Lân Như Ý có hai khối.”

      Phượng Triêu Hoa : “Tối hôm qua huynh khối tay ta là của huynh.”

      Long Liễm Thần ngước mắt nhìn Phượng Triêu Hoa. Áy náy , “Xin lỗi.”

      “Nhất định huynh biết chủ nhân của khối Ngọc Ấn này là ai.” Phượng Triêu Hoa chớp mắt nhìn chằm chằm vào y, cho phép y lảng tránh.

      Đáy mắt của Long Liễm Thần thoáng lên vài tia đau thương, giọng , “Thảm án của Lý gia liên quan gì đến người này .”

      “Trước khi chân tướng ràng ai cũng có thể là hung thủ.” Phượng Triêu Hoa .

      “Người chết rồi cũng tính sao?” Long Liễm Thần hỏi ngược lại.

      Lòng Phượng Triêu Hoa chợt run lên khi nghe giọng chứa đầy đau thương của y vang lên. Nhưng ngay sau đó nàng khôi phục như bình thường lấy lại bình tĩnh , “Xin lỗi. Ta chỉ muốn tìm ra hung thủ để tìm quan lương về, vì vậy vô ý mạo phạm người khuất.”

      Long Liễm Thần đáp lời ngay mà im lặng hồi lâu mới thản nhiên , “Huynh có biết rằng Kỳ Lân cũng được chia ra đực và cái ? Đực là Kỳ, cái làLân. tay huynh chính là Lân ấn mà khối còn lại tay ta là Kỳ ấn.”

      Long Liễm Thần đến đây dừng lại lát mới tiếp, “ ra Long Kiếm Hi mới là tên của ta, Long Kiếm Vân là tên của đại ca ta. Năm đó huynh ấy mới dấn chân vào giang hồ, cơ duyên trùng hợp nên kết giao với Nghiêm Tông Miểu tổng trại chủ tiền nhiệm của mười hai trại sáu tỉnh Tây Nam. Khi đó Nghiêm lão trại chủ gần bảy mươi còn sống lâu nữa, hơn nữa dưới gối lại có con, nên truyền vị trí chủ trại cho đại ca đồng thời cũng truyền ấn Kỳ Lân Như Ý này lại cho huynh ấy. Ấn Kỳ Lân Như Ý chia thành Kỳ Ấn và Lân Ấn. Kỳ làm chủ, Lân làm phó. Nhưng chúng huynh đệ trong trại biết những nội tình này, đều cho rằng ấn Kỳ Lân Như Ý chỉ là khối Ngọc Ấn.”

      “Đại ca huynh giao Kỳ ấn cho huynh?”

      “Ừ. ra đại ca ta quan tâm đến vị trí trại chủ. Bởi vì đành lòng cự tuyệt nhờ vả của Nghiêm lão trại chủ trước lúc lâm chung nên mới tiếp nhận ấn Kỳ Lân Như Ý.”

      “Cho nên sau đó đại ca huynh trực tiếp giao Kỳ ấn cho huynh để huynh ngồi vào vị trí tổng trại chủ, còn mình giữ lại Lân ấn.” Phượng Triêu Hoa tiếp.

      Long Liễm Thần gật đầu, lại : “Bởi vì chỉ có người thân cận với lão trại chủ biết mới trại chủ gọi là Long Kiếm Vân, chính vì vậy ta quyết định mượn tên của đại ca để hành tẩu giang hồ. Mà huynh ấy dùng tên giả.”

      “Tên gì?” Phượng Triêu Hoa ngừng thở. Đột nhiên nàng có loại dự cảm rằng mình biết người đại ca này của y…..

      Long Liễm Thần kinh ngạc nhìn nàng : “Vân Tiêu Dao.”

      Phượng Triêu Hoa như bị mộng du, nhắm mắt lại khổ sở thầm gọi, “Tam ca…”

      “Huynh biết đấy, ba năm trước đại ca qua đời. Thảm án của Lý gia thể nào do huynh ấy làm được.”

      “Cho dù huynh ấy còn sống cũng thể là do huynh ấy gây ra.” Phượng Triêu Hoa .

      Long Liễm Thần : “Rất dễ nhận ra rằng có người trộm Ngọc Ấn của đại ca rồi cố tình vu khống hãm hại người của mười hai trại.”

      Phượng Triêu Hoa gật đầu rồi đột nhiên nhíu mày : “Vậy ai là người biết ngọn nguồn giữa huynh ấy và mười hai trại đây? Ngay cả ta và năm vị nghĩa huynh khác cũng biết…..”

      “Đây chính là mục đích hôm nay ta dẫn huynh đến nơi này.” Long Liễm Thần : “Đại ca từng cho ta biết, vì để tránh phiền toái cần thiết huynh ấy gửi Lân ấn ở tay người.”

      “Người nào?”

      “Thiên Thủ Quan ….Tần Phi Yến.”

      “Nàng ta?” Phượng Triêu Hoa kinh hãi, “ phải nàng ta mất tích lâu rồi sao?”

      Long Liễm Thần lắc đầu, “Mất tích chỉ là ngụy trang thôi. Nàng ta bị hủy dung.”

      Lúc này Phượng Triêu Hoa mới hiểu ra mọi chuyện. Khó trách sau khi Tần Phi Yến vô cớ biến mất, Nhị ca cũng chẳng có đau buồn gì nhiều.

      “Sau khi nàng ta bị hủy dung đại ca đưa nàng đến nơi bí trị liệu, đồng thời dùng Lân ấn làm tín vật đính ước để lại cho nàng.”

      đến tín vật đính ước sắc mặt Long Liễm Thần rất cổ quái. Mặc dù chỉ là thoáng qua trong chốc lát nhưng Phượng Triêu Hoa vẫn nhận ra điểm này. Nàng suy nghĩ chút rồi : “ ra tín vật đính ước trong gia tộc của các huynh là vật khác, đúng ?”

      Long Liễm Thần nhướng mày từ chối cho ý kiến. Ngay sau đó lại , “Nhưng mặc kệ thế nào, nếu đại ca nguyện ý giao Lân ấn cho nàng ta, điều này chứng tỏ nàng ta đối với đại ca mà rất quan trọng.”

      Phượng Triêu Hoa nhướng nhướng mày ý bảo hiểu , sau đó liền trở lại chuyện chính, hỏi, “Tần Phi Yến ở gần đây sao?”

      Long Liễm Thần khẽ gật đầu nhìn chung quanh, : “ theo ta.” Dứt lời, hai người cùng về phía rừng sâu.

      ***

      Hai người lòng vòng trong rừng rậm hồi lâu, sau đó dường như bắt đầu chỉ quanh quẩn mãi chỗ. Rất hiển nhiên cả hai bị lạc đường.

      Phượng Triêu Hoa dừng chân, ngẩng đầu nhìn xem sắc trời rồi : “Nghỉ ngơi lát trước . Đợi sau khi trời tối có sao, chúng ta dựa vào chòm sao Bắc Đẩu tìm đường ra.”

      Long Liễm Thần cũng ngừng lại, thở dài , “Ở nơi quen thuộc như vậy mà bị lạc đường, chuyện này kỳ quái.”

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, “Trước kia huynh tới nơi này rồi sao?”

      chỉ lần.” Long Liễm Thần .

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy càng nhíu chặt chân mày. Đột nhiên hai mắt nàng lóe sáng, vận khí tung người bay lên cành cây.

      Đối với hành động bất ngờ của y, Long Liễm Thần cũng rất khó hiểu, nhưng trong lòng biết y làm như vậy nhất định là có nguyên do. Vì vậy cũng vận khí bay lên theo.

      Chỉ chốc lát, hai người đứng chung cành cây nên có chút chật chội đành phải tựa sát vào nhau, dường như còn có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

      “Sao huynh cũng lên đây?” Phượng Triêu Hoa đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt vô tình chạm phải sóng mũi cao thẳng của y, còn mũi của mình lại rất khéo chạm vào bờ môi y.
      Last edited: 26/10/14
      Dạ Nguyệt, ngocanhnữ sinh 9x thích bài này.

    5. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      hóng mãi cũng có chương mới, càng ngày càng ngày càng phức tạp, hjx. thank nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :