1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 40: Ấn tượng Tấn Quốc
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Triệu Vũ Quốc thấy bộ dạng Thủy Nhan sớm định liệu, cũng hỏi nhiều, biết, khi Thủy Nhan đáp ứng tức là nhất định nàng làm được!

      Chỉ thấy Thủy Nhan đến bên cạnh bàn, nhìn qua đĩa gà xé phay, hai lời, cầm lấy đôi đũa kẹp trái ớt lên ăn, động tác hề thừa thãi, nhanh hệt như ăn trái dưa leo, Thủy Nhan cảm thấy trán chợt đổ mồ hôi ròng ròng, đôi môi vốn hồng nhuận phơn phớt giờ phút này càng thêm kiều diễm, hai mắt thanh tỉnh bỗng nhiên có sương mù ùa tới…

      - Ngươi muốn giả khóc sao?

      Triệu Vũ Quốc nhìn thấy nàng dùng cách cực đoan này nhịn được cười.

      Thủy Nhan nghiêm túc :

      - Ăn cay chảy nước mắt nước mũi, Hơn nữa bản thân mắt hơi đỏ, nhìn khác người khóc là mấy…

      Ấn tượng trong Triệu Vũ Quốc là mọi nữ nhân đều có thể bỗng dưng nước mắt rơi như mưa, giờ phút này nghe Thủy Nhan như vậy khiến cảm thấy rất kỳ quái.

      - Vậy ngươi có thể tự khóc, làm sao phải vất vả ăn cay vậy?

      - Hả…

      Thủy Nhan buông đôi đũa ra, đột ngột uống nước sôi để nguội.

      nhìn nàng ăn cay khổ sở như vậy, nghĩ mãi ra vì cái gì mà nàng phải làm vậy.

      Thủy Nhan lấy tay quạt quạt hơi cay rối tinh mù trong miệng, bình tĩnh với :

      - Khóc ——-ta biết!

      Triệu Vũ Quốc sửng sốt, chén trà đưa đến bên môi rồi còn biết nên uống hay dừng…

      Thủy Nhan lạnh lùng liếc , nàng bình tĩnh ra sương phòng, trong phòng chỉ còn lại mình Triệu Vũ Quốc, bên môi gợi lên đường cong hoàn mỹ.
      …………
      Chứng kiến màn nước mắt của Thủy Nhan, trong nội tâm của Hổ Tam Nương lần nữa cảm khái: “Nữ nhân a… Đúng là thể nào thiếu nam nhân… Lúc trước là vì nam nhân bán mình, bây giờ là vì ân huệ mà tranh giành tình nhân…”

      - Ma ma, là người đưa Quỳnh Hoa tới con đường này, trời có mắt ban cho Quỳnh hoa vị lang quân tốt, làm sao lại có thể ăn cây táo, rào cây sung?

      Trán của Hổ Tam Nương nhíu lại như những con giun bò loằng ngoằng, tức giận nhìn thủy Nhan, chỉ tay lên trán nàng:

      - Ta bảo cái đầu dưa của nha đầu nhà ngươi bị ngã đập đầu xuống đất còn cái gì.

      Bị Hổ Tam Nương chỉ tay lên trán, trong lòng Thủy Nhan dâng lên cỗ giận dữ khôn lường, hệt như lửa đốt tới, trong lòng nàng thầm nghĩ: “Hôm nay ngươi dám chỉ tay lên trán ta, ta nhớ kỹ!”

      Ở mặt ngoài, Thủy Nhan làm ra vẻ ủy khuất, hốc mắt đo đỏ, bộ dạng yếu đuối:

      - Trà Hương nể tình tỷ muối đoạt người trong tâm ý của ta, chẳng lẽ còn muốn ta khua chiêng gõ trống chúc mừng?

      Hổ Tam Nương châm thuốc lào, dùng sức hút cái, mang theo khinh miệt nhìn Thủy Nhan,

      - Ha ha, bảo ta ngươi ngốc hay là ngươi giả vờ ngây thơ. Trong Đào Hoa lâu lại chuyện tình cảm cùng ta? tình ý của ngươi cùng khách nhân, tình cảm tỷ muội của ngươi và Trà Hương?

      Thủy Nhan lên tiếng, vẻ mặt mờ mịt suy nghĩ.

      Trong mắt Hổ Tam Nương tràn ngập khinh miệt, ả ngừng hút, cầm tẩu thuốc vung vung trong tay, vẻ mặt nghiêm khắc với Thủy Nhan:

      - Từ xưa tới nay, thanh lâu kĩ viện chỉ có thể bàn luận về “tình” chứ thể sử dụng “tình”, ngơi phải sớm đem tư tưởng kia cất kỹ cho lão nương, có việc gì làm đừng lôi ra.

      Khăn lụa trong tay Thủy Nhan rớt xuống, ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm :

      - Ma ma rất đúng. Ở đây sao có thể dung tình. Tình ở chỗ này là dùng tiền bạc để cân nhắc. Vậy cho Trà Hương nhiều bạc hơn ta ư… Vậy Triệu gia quan tâm ta rồi. cho Trà Hương bao nhiêu bạc?

      Dứt lời, Thủy Nhan hồn vía thất lạc ra ngoài, nhắc tới bạc lập tức Hổ Tam Nương có tinh thần ngay, trong lòng sợ Thủy Nhan làm gì sai sót, vậy là bạc trắng đổ đâu, hơn nữa Trà Hương kia cũng đâu khuynh thành đổ nước, chẳng qua là hầu hạ Thủy Nhan, cho dù là Triệu gia thích, có cấp bạc cũng thể nhiều được bằng Thủy Nhan, khi xảy ra chuyện, chi bằng dàn xếp ổn thỏa với Thủy Nhan trước.

      Vì thế ả gọi Thủy Nhan lại.

      - Quỳnh Hoa, ngươi chờ chút!

      Vừa quay lưng lại với Hổ Tam Nương, vẻ mặt nàng thay đổi, khuôn mặt thoáng nụ cười, nghe tiếng gọi, nàng ngừng lại, liếc nhìn Hổ Tam Nương tới, giả vờ bụm miệng khóc chạy khỏi phòng Hổ Tam Nương.

      - Quỳnh Hoa… Ngươi đợi chút…

      Hổ Tam Nương thấy nàng chút cố kỵ chạy ra khỏi phòng, trong lòng hoảng sợ: “Tiện nhân kia phải muốn tìm cái chết chứ?”

      Nghĩ tới đây ả cũng gấp gáp đuổi theo, chạy ra ngoài thấy Thủy Nhan đoạn khá xa, bộ dạng khóc lóc tràn đầy kiên quyết đoạn tuyệt.

      là nữ nhân ngu xuẩn, nữ nhân chẳng phải là để cho nam nhân ngủ sao, làm sao mà trở thành tổn thương tâm can như thế?” Hổ Tam Nương thầm mắng trong lòng, mặt hướng phía Thủy Nhan đuổi theo, ả vừa chạy , lập tức có bóng người xông vào gian phòng của ả.

      Người vào đích thị là Triệu Vũ Quốc, thẳng tới ống đựng bút cổ quái kia, đúng như lời Thủy Nhan , hoàn toàn thể nhấc cái ống đựng bút kia, thử vặn vẹo vật đó, lập tức từ dưới giường Hổ Tam Nương truyền tới thanh khác thường…

      Bên này Thủy Nhan nhắm phía ngoài Đào hoa lâu chạy mạch, bên nàng chạy, bên lưu ý đường bốn phía, phía sau tiếng gào thét của Hổ Tam Nương truyền tới:

      - Ngươi đứng lại cho ta, phải chết…

      Nghe được giọng bà ta rống giận, trong lòng nàng cả kinh, mắt thấy cửa Đào Hoa lâu chỉ còn cách vài chục bước, lại nghe tiếng Hổ Tam Nương kinh hô, phải chết, trong đầu nàng lập tức lên ý niệm: “Có cách rồi!”

      Phút chốc Thủy Nhan đứng lại, sau đó té rầm cái mặt đất, tinh tế dùng bùn đất xoa khắp người, hô hấp trì trệ, sờ mắt có chút nước mắt nào, nàng nằm rạp lên mặt đất, kiệt sức than thở:

      - Ma ma việc gì phải đuổi theo, để Quỳnh Hoa chết hơn…

      - Đừng làm chuyện cười này nữa, ngươi muốn gì ta đều đáp ứng ngươi, tại ngươi vì nam nhân mà cố chấp đòi chết như thế, vậy tương lai, nếu Triệu gia còn muốn ngươi… rồi còn Trương gia, Liễu gia đấy… Cờ tới tay phất, sao ngươi phải vì chút tình cỏn con đó mà thành ra thế này?

      Thủy Nhan nghe xong lời bà ta , , trong lòng khẽ mỉa mai, nàng giả bộ ngưng nức nở, lặng im, thỉnh thoảng lại sụt sịt cái.

      Hổ Tam Nương thấy nàng thế liền dừng lại, thở phì phò, hai tay béo nần ngừng xoa lồng ngực, thở hồng hộc như trâu, đuổi theo chạy muốn hụt hơi.

      - nương ngốc của tôi ơi, sau này đừng có suy nghĩ dại dột như thế, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ đợi , thời gian còn dài, sau ta đưa ngươi Tấn quốc, chỗ đó ai biết ngươi, khi đó tìm người tốt gả cho ngươi, cố gắng mà dành dụm

      - Tấn quốc!

      Nghe được hai chữ này, lồng ngực Thủy Nhan vô cùng căng thẳng, lặp lại hai từ đó vô thức: “Tấn quốc… Tấn quốc….” Hai mắt biết vì sao ươn ướt.

      - Ai nha, ngươi… Vừa mới ngừng sao giờ lại khóc…

      Hổ Tam Nương kiên nhẫn nổi nữa, ngó bốn phía định tìm người dìu Thủy Nhan về phòng.

      Đối với hai chữ Tấn quốc, trong lòng Thủy Nhan dâng lên cảm giác thành lời, quen thuộc lắm, nhưng lại cũng xa vời vô hạn, trong lòng lại như muốn tới nơi đó.

      - Tấn quốc là nơi đâu?

      Nàng lau nước mắt, vẻ mặt hoang mang hỏi Hổ Tam Nương.

      Hổ Tam Nương nghe câu hỏi của nàng, trong lòng cười thầm: “Đồ ngu ngốc. nghĩ có thể ra khỏi Đào Hoa lâu sao?”

      Ả lấy khăn lụa che miệng cười, đứng bên cạnh Thủy Nhan, thò tay ra.

      - Đứng lên , chỉnh đốn lại tí, đừng chọc giận Triệu gia, người ta tới là tìm vui, phải tìm xui đâu, đến đây, ngươi nên nhớ, luôn phải tươi cười nghênh đón.

      Giờ phút này Thủy Nhan đâu còn tâm trạng nghe lời ả , trong đầu lặp lặp lại hai chữ Tấn quốc, “Tấn quốc, Tấn quốc có quan hệ gì với ta? Chẳng lẽ ta là người Tấn quốc…”

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 41: Quân cờ vì ai
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Bị đất cát chà xát, lòng bàn tay rơm rớm máu, nhìn qua thấy ghê người nhưng Thủy Nhan hề biết mình bị thương, hề có cảm giác đau, nàng cúi đầu, trùng vai, nhúc nhích, mái tóc như thác trút lưng, khẽ nhíu mày…

      ai biết giờ này trong lòng Thủy Nhan suy nghĩ điều gì, cũng ai biết giờ phút này tâm trí nàng cảm nhận điều gì, chỉ có nàng tinh tường chính mình, tinh tường nhận thức hai chữ Tấn quốc này có sức nặng thế nào trong lòng mình, nàng dám hỏi câu nào, càng dám động , sợ cảm giác quen thuộc này biến mất, nàng cố gắng nghĩ lại, nhớ lại, mặc dù dốc hết tất cả những gì có trong đầu cho tới khi nàng tỉnh dậy, vẫn xa lạ. Chưa từng có khắc nào như bây giờ, nàng muốn biết, muốn biết thân phận của mình.

      “Ta là ai? Ta là người Tấn quốc sao?” Trong lòng nàng ngừng lặp lại vấn đề này, nhưng đáp án giống như vực sâu vô tận, mịt mù xa xôi chạm tới được…

      Thủy Nhan giống như vừa trải qua trận giao chiến vất vả, hết thảy bị Hổ Tam Nương nhìn thấy nhưng ả giải thích theo cách khác.

      Trong mắt của ả ta chính là chứng kiến nữ tử phong trần cam chịu số phận, si tâm vọng tưởng nghĩ tới khách làng chơi có tình cảm.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Hổ Tam Nương nổi lên đắc ý, hồi tưởng lại hồi mới bắt Thủy Nhan, lúc ấy nàng có bộ dạng ngang bướng khiến ả hận thấu xương, nhưng tại nghĩ tới là Thủy Nhan lại có lúc gặp phải tình cảnh như thế này, trong lòng khỏi vui sướng: “Ngươi có thể kiếm cho lão nương bạc trắng, tương lai ngươi chỉ là đóa hoa tàn, lúc ấy lão nương ta tra tấn ngươi tốt..”

      Đối với suy nghĩ trong lòng Hổ Tam Nương lúc này, Thủy Nhan thể hiểu hết, nhưng giờ phút này hồn vía nghĩ tới chuyện khác, dị thường hung hiểm, nếu nàng may lộ ra, là hậu quả tưởng tượng nổi.

      Trong tình huống vạn phần nguy hiểm này, trong đầu Thủy Nhan đột nhiên lên hình ảnh của Triệu Vũ Quốc, vẻ mặt ấy, ba phần là khiêu khích, bảy phần khinh thường, nhàn nhạt vui vẻ….

      chọc giận nàng, đầu óc hỗn độn bỗng chốc linh quang trở lại, nàng đột nhiên nhớ lại, chuyện tối quan trọng lúc này phải là tìm ra thân phận của mình mà là phải thoát khỏi thân phân nô tài bị gông xiềng!

      Nghĩ đến đây, vừa mới còn ở trong mông lung, phút chốc Thủy Nhan thanh tỉnh, chứng kiến Hổ Tam Nương đứng bên thất kinh, “Vừa rồi ta sơ suất quá!”

      Hổ Tam Nương thấy nàng có thay đổi, vội thu lại nụ cười đắc ý, ả tạo ra bộ mặt tận tình khuyên bảo,

      - Ai… Ngươi đứng lên , đợi Triệu gia tỉnh lại, thấy ngươi nước mắt nước mũi khó coi như kia, chỉ sợ lần sau người hầu hạ ngài là Trà Hương.

      Thủy Nhan thầm tính toán thời gian, có lẽ Triệu Vũ Quốc làm xong chuyện, Hổ Tam Nương xong nàng chậm rãi đứng lên, mờ mịt :

      - Chuyện kia từ này về sau Quỳnh Hoa phải làm như thế nào cho phải?

      Vẻ mặt Hổ Tam Nương u sầu:

      - Ngươi còn có thể thế nào? Trà Hương có biện pháp đưa Triệu gia lên giường, chính là muốn ngươi học hỏi, hai người các ngươi cùng nhà, cùng phụ trách việc chăm sóc Triệu gia, nên phân phó cho nhau, tóm lại, ma ma ta chỉ phụ trách thu bạc…

      xong lời này, dùng từ “bụng nở hoa” để mô tả nội tâm Hổ Tam Nương là chuẩn xác, Thủy Nhan giờ phút này biểu giống hệt đại đa số các nương ở Đào Hoa lâu khi nhận mệnh lệnh, cách khách từ nay về sau ả phải vì công việc tiếp khách của nàng mà phiền não nữa rồi…

      - Nhưng phải Triệu gia mua ta năm sao?

      Hổ Tam Nương nhướng mày, hừ hừ:

      - năm, năm này mạng của ngươi là do quyết, cho ngươi cái gì, ngươi phải làm cái gì…

      - Nếu kêu ta giết người…

      Giọng Thủy Nhan cực thấp, mang theo do dự.

      - Nếu Triệu gia cần, chỗ này cũng dạy ngươi cách giết người…

      Thủy Nhan che miệng, giả bộ bị dọa, hốc mắt đỏ ngầu:

      - đối với ta như thế… thích ta…

      Hổ Tam Nương khinh thường nàng:

      - Lời của nam nhân giường mà ngươi cũng tin sao? Xem ra từ này về sau ta phải trông coi ngươi kĩ, bằng tương lai bị khách lừa biết xảy ra chuyện gì.

      Thủy Nhan làm bộ giật mình, vò vò khăn lụa:

      - cho ta biết, giờ ta nên làm gì…

      - Làm gì bây giờ… Trở về phòng lau rửa

      giờ phút này nhìn Thủy Nhan trong lòng Hổ Tam Nương còn băn khoăn, chỉ buồn cười, “Nữ nhân sao luôn coi trọng người đàn ông đầu tiên của mình như vậy?”

      Thủy Nhan ngoan ngoãn theo Hổ Tam Nương quay về, nàng lưu ý cửa sau Đào Hoa lâu, mơ hồ thấy cánh cửa màu đen bí mật, mơ hồ bên ngoài có lóe lên ánh sáng.

      Trong nội tâm nàng thầm nghĩ: “Hay chỗ đó chính là cửa ra? Khó trách chỗ này có ai gác, ra khó mà trốn được…”

      phen vất vả quay về, lúc Thủy Nhan về tới phòng, chứng kiến Trà Hương nằm trong lòng Triệu Vũ Quốc, nụ cười ả lúng liếng, cười cợt với , thấy Thủy Nhan vào phòng vội vàng tỏ vẻ áy náy nép chặt mặt vào lồng ngực Triệu Vũ Quốc.

      Thủy Nhan dùng ánh mắt hỏi có tìm được gì , chỉ thấy Triệu Vũ Quốc khẽ lắc đầu, trong lòng bất giác có chút thất vọng, nhưng lập tức ngẫm lại, nếu tìm ra sổ sách kia đơn giản như thế, sao Tử Hạ phải hao tổn bao tâm huyết?

      Nghĩ tới đây nàng thoải mái, lông mày khẽ giãn ra, nhấp ngụm trà, lạnh lùng :

      - Hương Nhi làm sao lại lên giường ngủ của ta rồi?

      Triệu Vũ Quốc ôm Trà Hương, làm vẻ thân thiết, kỳ thực đáy mắt lộ vẻ kiên nhẫn, lạnh lẽo :

      - Quỳnh Nhi đừng tức giận, do ta phải, Hương nhi chăm sóc ta, trước đó cho ngươi rồi mà…

      Trà Hương ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủy khuất:

      - Là do Gia cầu, cố kỵ tình tỷ muội của chúng ta…

      Dứt lời ta đem ánh nhìn đắc ý liếc qua Thủy Nhan, ngữ khí lại tràn đầy ủy khuất:

      - Trong trà gia thả thứ gì… Muội muội biết nữa… Tỷ tỷ chớ trách…

      Thủy Nhan buông chén trà xong tay xuống, chậm rãi tới, nàng khẽ chau mày, đối với Triệu Vũ Quốc nhàng cười, giọng mang chút trách cứ:

      - Hương nhi là người của ta, gia thích là được, sao lại phải dùng dược…

      Triệu Vũ Quốc buông lỏng Trà Hương, tay ôm Thủy Nhan vào trong ngực:

      - Ta sợ ngươi bị tổn thương, cái này phải là trộm cắp…

      Thủy Nhan thầm dùng sức kịch liệt đẩy ra, nhưng bên ngoài lại làm vẻ hạnh phúc, thẹn thùng:

      - Như ngài , ngài cao hứng tự nhiên ta cũng có cao hứng, sao lại trách ngài được?

      Bị lạnh nhạt ở bên nghe hai người này đối thoại, Trà Hương tức giận bấm chặt móng tay vào da thịt.

      Vốn khi ả tỉnh dậy chứng kiến mình thân trần trụi nằm trong lồng ngực Triệu Vũ Quốc, bản thân vô cùng kinh ngạc, dùng dược đạt được chuyện đó, ả vốn tưởng rằng chuyện này có thể đả kích Quỳnh Hoa, làm cho tình cảm của nàng với Triệu gia phai nhạt , để cho bản thân được sủng ái, nghĩ Thủy Nhan chỉ mấy câu đơn giản, như thế này làm sao thể tức giận?

      Giờ phút này, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa.

      Thủy Nhan bất động, đưa mắt nhìn Trà Hương, ý tứ ràng,

      - Đây là phòng ta, ngươi ra mở cửa !

      Trà Hương gấp gáp vuốt lại xiêm y ra cửa.

      - Có chuyện gì gấp vậy?

      Bên ngoài cửa truyền tới giọng của Trà Hương.

      - Ma ma kêu ta hỏi ngươi. Các ngươi nãy giờ ở trong phòng với gia gia, có ra ngoài lần nào ?

      Thủy Nhan và Triệu Vũ Quốc chấn động, hai mắt trao đổi, đoán Hổ Tam Nương nhất định phát có người vào phòng ả.
      snow_angel_lily thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 42: Tin tức Tử Hạ
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Thủy Nhan ngẩn ra, vui vẻ :

      - Ngươi hạ dược dùng chiêu giường chiếu này tệ chút nào!

      Sắc mặt Triệu Vũ Quốc có điểm khác lạ, như thể là “Thẹn thùng” vậy, Thủy Nhan thầm nghĩ trong lòng: “ biết…. là đứa trẻ sao…”

      Ý tưởng này khiến nàng bật cười, vì che giấu ý này khiến nàng ho sặc sụa, Triệu Vũ Quốc ho khan che giấu xấu hổ của mình.

      Bên ngoài truyền tới tiếng cười ngượng ngùng của Trà Hương:

      - Người hỏi thừa rồi… Nãy giờ ta cùng Triệu gia mực ở giường…

      - A— như thế nào ngươi lại ở giường a…

      - Hư———

      Bên ngoài Trà Hương làm bộ đừng có lên tiếng, nhưng điều này hề khiến Thủy Nhan tức giận, trái lại cảm thấy nhàm chán, nội tâm kinh ngạc: “Nữ nhân thông minh như vậy mà đem tâm tư đặt hết lên người nam nhân, quá lãng phí…”

      - Ngươi suy nghĩ cái gì?

      Nhìn thấy sắc mặt xem thường của Thủy Nhan, Triệu Vũ Quốc hỏi.

      Thủy Nhan vui vẻ, khẽ lắc đầu, thừa dịp Trà Hương kia còn chưa vào tiến đến khẽ với :

      - Ngươi biết lấy lòng phụ nữ, nhất là nữ nhân như nàng!

      Lời Thủy Nhan khiến đáy mắt Triệu Vũ Quốc đột nhiên tối sầm, tịch mịch như quỷ giới, sau giây lát mới hồi phục.

      Lúc này Trà Hương quay vào, Thủy Nhan cố ý hỏi:

      - Có chuyện gì sao?

      Trà Hương cười :

      - có việc gì, vừa rồi có người hỏi gia có ra ngoài .

      Thủy Nhan giương mắt nhìn nàng, câu, vẻ mặt bình tĩnh khiến Trà Hương nhìn ra tâm tình của nàng, nhưng cảm thấy cỗ áp lực vô hình bao phủ bốn phía, ta gấp nhìn lén bộ dạng Triệu Vũ Quốc lười biếng nằm giường, lồng ngực rắn chắc trơn bóng khiến ả nhớ lại cảm giác khi này, có nhiều kinh nghiệm nhưng ả thể thừa nhận, lồng ngực tráng kiện kia làm cho ả mê mẩn.

      Triệu Vũ Quốc cũng quay về phía Trà Hương cười mọt cái, lộ ra trầm ấm, trêu chọc ta.

      - Ta mệt…

      Triệu Vũ Quốc ôm vòng eo nhắn của Thủy Nhan, dùng giọng điệu nũng nịu của nam nhân, khàn khàn, ấm ấm, mặt Trà Hương lại lần nữa đỏ hồng.

      Thủy Nhan hé miệng cười:

      - Là gia muốn ta hầu hạ ngài ngủ?

      - Ngươi đó?

      Vạt áo trước ngực lần nữa bị xô ra, lộ ra cơ ngực hoàn mĩ.

      Trà Hương cảm thấy yết hầu khô khốc, trong lòng thở dài:

      - Vừa rồi huống chi muốn dùng dược… Làm cho người ta có chút cảm giác…

      - Hương nhi dự định đêm nay ngủ lại đây?

      Thủy Nhan nhướng mi hỏi.

      - Ha ha, để cho nàng nghỉ ngơi , thời gian còn lại ta muốn cùng ngươi…

      Triệu Vũ Quốc thầm gia tăng lực nơi tay ôm Thủy Nhan, tựa hồ cảnh cáo nàng, nếu cố tình đổ thêm dầu vào lửa, có thể muốn Trà Hương tiếp tục đợi ở chỗ này.

      Trà Hương nghe xong, vội ý tứ cao lui, nhưng trước khi dùng sức cắn chặt môi, hiển nhiên là giận dữ.

      Dùng nội lực nghe còn tiếng động nào xung quanh bốn phía sương phòng, Triệu Vũ Quốc mới buông lỏng Thủy Nhan ra.

      Thủy Nhan giữ khoảng cách với mới hỏi:

      - Ngươi có chuyện với ta?

      Đối với phản ứng linh mẫn như thế của nàng, sớm thấy nhưng thể trách, lại thích cùng nàng trao đổi như thế, nữ nhân thế này, phiền toái.

      - ba ngày ta có tin tức của

      Thủy Nhan biết ” ở đây là Tử Hạ, nàng kinh ngạc, có tin tức là sao?

      - chết?

      Thủy Nhan bình tĩnh hỏi.

      lắc đầu,

      - biết, nếu chết, tảng đá kia biến sắc.

      - Đây là tảng đá?

      Thủy Nhan nhìn đưa ra khối màu xanh lá hỏi.

      - Cái này gọi là huyết thạch, là thạch nhận chủ, chủ nhân lấy huyết nuôi nấng, nếu chủ nhân chết , huyết thạch biến thành màu đen.

      (Chỗ này mình để nguyên Hán việt vì nếu dịch Huyết ra là máu, Thạch là đá, mất hoa mỹ của từ đó.)

      - Lấy máu dưỡng cục đá, lấy nó để đoạn định sống chết của chủ nhân chứ!

      Trong mắt Triệu Vũ Quốc toát ra tự tán thưởng:

      - Cục đá này, bên ngoài có gì lạ, nhưng có thể giải độc trừ ta cho chủ nhân, vật này chỉ có ở Tây Vực Côn Luân, cả Nam quốc này chỉ có !

      Lời mời Thủy Nhan nghe ra manh mối, trong lòng thầm nghĩ: “Nam quốc chỉ có , Tử Hạ lại có, có nghĩa là thân phận của cực kỳ tôn quý, mặc dù phải vương tôn quý tộc chỉ sợ cũng là dòng họ giàu có nhiều đời…” Nghĩ tới đây, trong lòng Thủy Nhan mừng thầm, đơn giản là thân phận Tử Hạ càng quý, khả năng giúp được nàng càng lớn.

      Triệu Vũ Quốc thấy nàng lời nào, nghĩ tới nàng nghĩ gì liền hỏi:

      - Ngươi đoán tại ở nơi nào?

      Thủy Nhan lắc đầu:

      - Đoán ra, phải là bị đưa tới chuồng cỏ?

      - Tới chỗ đó rồi cũng có đưa tin tức cho ta, tình hình bên chuồng cỏ chúng ta nắm giữ, chỉ cần có thể tìm được sổ sách là có thể chấm dứt hết thảy.

      Thủy Nhan ngưng thần.

      - Xem ra sổ sách này vô cùng quan trọng.

      - Cho nên phải nhanh chóng tìm, Tử Hạ thể đợi được.

      - Ngươi tìm được manh mối gì về Cửu gia ?

      Thủy Nhan hỏi

      - Tìm rồi nhưng chưa phát được gì.

      Thủy Nhan trầm mặc lời nào, Triệu Vũ Quốc thấy nàng chau mày, biết là nàng suy nghĩ chuyện gì, có quấy rầy, sửa sang lại quần áo, cũng thích ứng với trang phục lõa lồ kia.

      - lần, Ngũ Nhi với ta khi nàng còn bé cùng ca ca săn thú ở núi, nàng thích nhất là bắt thỏ hoang, nhưng thỏ kia tuy bé nhưng dễ dàng bắt được.

      - Thỏ khôn có hang động, tất nhiên dễ dàng phát !

      Triệu Vũ Quốc tiếp lời.

      Thủy nhan mỉm cười gật đầu, tựa hồ là ý đó.

      Đôi mắt Triệu Vũ Quốc sáng ngời:

      - Thỏ con có hang động, huống chi là người, Cửu gia kia chắc chắn chỉ ở trong kinh thành.

      Thủy Nhan gật đầu,

      - Ngươi nên tra từ sản nghiệp, sau đó từ từ tìm tòi, nhưng cần bí mật, tại Tử Hạ ở đâu , chúng ta thể đánh rắn động cỏ!

      Khuôn mặt vốn trầm lãnh của Triệu Vũ Quốc lộ ra nụ cười nhàn nhạt,

      - Cảm ơn ngươi nhắc nhở, ta thăm dò!

      - Ưm, Phải nhanh!

      Bên ngoài Đào hoa lâu say sưa ca múa, Triệu Vũ Quốc ôm cả Thủy Nhan ra ngoài, vừa vặn đụng Hổ Tam Nương ở dưới lầu, miễn cưỡng :

      - trễ như thế, Tam Nương còn chưa trở về phòng nghỉ…

      Hổ Tam Nương vội vung khăn tay, ra vẻ kiều mỵ:

      - Tam Nương độc thân khó ngủ a… Dù thế nào cũng muốn ra nhìn gia cái..

      - Ha ha. Tam Nương a, trong lòng như vậy quả là mất hồn, khó trách nương này cũng muốn ta

      Hổ Tam Nương cười đáp:

      - Hình như Triệu gia có ý rời ?

      Triệu Vũ Quốc nhéo nhéo má Thủy Nhan, lại ghé vào hôn, cười cười:

      - Ta muốn chút nào, nhưng là có chuyện quan trọng, thể về. Bằng sao rời nổi hai nữ nhi này…
      snow_angel_lily thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 43: Tâm kế Thủy Nhan
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Sáng sớm ở Đào hoa lâu vốn tĩnh lặng, trong mọi ngóc ngách còn lưu lại khí hoan lạc đêm qua, từng tốp nha hoàn bắt đầu vội vàng đốt hương trầm, quét dọn.

      - Tỷ tỷ dậy sớm a!

      Thủy Nhan nghe ngoài cửa có tiếng bước chân sớm tỉnh, Trà Hương vào lúc nàng mặc xiêm y hoàn chỉnh, động tác nhanh nhẹn, nếu là người ngoài chứng kiến hoài nghi biết khi nàng ngủ có cởi bớt xiêm y , động tác mặc đồ quá là nhanh.

      Đến Đào Hoa lâu mới vài ngày nhưng Trà Hương tạo cho nàng thói quen, tự ngươi , cần quan tâm là gì.

      - Tỷ giận Hương nhi sao?

      mặt Thủy Nhan lộ ra chút suy nghĩ, qua lúc mới ý thức được rằng Trà Hương về tình với Triệu Vũ Quốc hôm qua.

      - Ngươi cảm thấy ta tức giận?

      Nàng bình thản hỏi.

      Trà Hương ngẩn ra, ngờ nàng hỏi như vậy.

      Thủy Nhan đứng dậy, tới bên cửa sổ, dự định mở cửa ra để hít thở chút khí, nghĩ vừa mở ra chứng kiến màn kinh ngạc.

      Thấy bên lầu đối diện có hai gã nam nhân thân mật ôm ấp nhau, gã mặt như phấn đào, mày liễu, môi hồng răng trắng, cho dù là nữ nhân cũng khó mà sánh kịp, gã kia khoảng bốn mươi tuổi, ôm vị công tử nọ, quay lưng về phía Thủy Nhan nên nhìn hình dáng lắm, như hai người kia giống như đôi tình nhân chia lìa.

      Trà Hương thấy Thủy Nhan ngây người bất động liền bước lên phía trước xem có chuyện gì xảy ra, ả nhìn thấy nhưng che miệng cười cười, mắt nhìn Thủy Nhan mang theo khinh miệt.

      - Đây chính là Tướng Công Quán trong Đào Hoa Lâu.

      - Tướng công phải là phu quân của nữ nhân sao?

      Thủy Nhan hiểu.

      Câu hỏi của nàng làm Trà Hương lần nữa ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: “Nàng ta biết hay là trêu cợt ta?”

      Trà Hương ngờ Quỳnh Hoa mọi ngày vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng thấu xương cùng thâm trầm, giờ phút này lại khiến cho ta hoài nghi rằng nàng giấu diếm đằng sau vẻ mặt bỉnh thản kia là lo lắng.

      Thấy vẻ mặt Trà Hương quái dị, Thủy Nhan khẽ nhíu mày,

      - Ngươi ta cũng hỏi nữa.

      xong quay người về hướng bàn trang điểm, cầm lấy lược gỗ đào chải lọn tóc .

      Trà Hương vội bước lại cười :

      - Ha ha, phải muội muội , muội chỉ nghĩ xem thế nào ràng cho tỷ hiểu.

      - Ừ… Tướng công kiểu gì kỳ quái thế?

      Thủy Nhan ngừng lại, quay đầu nhìn ta.

      Chính lúc này, Ách muội và tiểu Ách bưng nước ấm đứng ở cửa, Trà Hương ra đón dẫn hai người vào phòng.

      Ách muội và tiểu Ách vẫn lạnh lùng như trước, trừ động tác tay thuần thục chứng minh các nàng vẫn tồn tại người khác nhìn vào cảm thấy hai tỷ muội họ giống như hai pho tượng.

      Trà Hương nắm tay đưa Ách muội và tiểu Ách đến bên Thủy Nhan, bên giúp hai nàng đem đồ vật bày ra, bên với Thủy Nhan:

      - Trong dân gian, nữ nhân kết hôn với nam nhân gọi nam nhân đó là phu quân của mình, nơi này là Đào Hoa lâu, là nơi trăng hoa, làm sao có thể có phu quân? Tướng công kia ở đây gọi là “nam sắc”, vừa rồi ta gọi là tướng công quán, còn gọi là nam viện, kỳ là chuyên môn dùng để phục vụ những nữ nhân có tiền hoặc là các nam nhân ham mê nam sắc.

      Trong lòng Thủy Nhan cân nhắc lời của ả:

      - Nam sắc… Đó là nghề mà nam nhân dựa vào sắc đẹp của bản thân?

      - Ây…

      Trà Hương ngẩn ra: – Có thể như thế…

      - A?

      Đối với câu trả lời của nàng, Thủy Nhan cảm thấy hiểu.

      Nhưng lúc này Trà Hương giúp Ách muội bê chậu ra, Thủy Nhan tự biết mình hỏi cũng có câu trả lời, lại im lặng, nhưng hai chữ “nam viện” nàng sớm ghi nhớ.

      Trà Hương vụng trộm nhìn hai tỷ muội kia giúp Thủy Nhan trang điểm, chỉ thấy ánh mắt Thủy Nhan lặng sóng như bên trong giếng cổ, thanh tịnh mà yên lặng, bất quá nàng thích kiểu cách ăn mặc này của Thủy Nhan, cúi đầu vò khăn lụa.

      Đương nhiên, hết thảy biểu này của Trà Hương là quan sát mình, Thủy Nhan biết , nhưng lúc này, tâm tư nàng đặt vào hai chữ “Nam viện”.

      Trước khi bị Hổ Tam Nương bắt đến đây, nguyên nhân gây ra là nàng giả bộ nam nhân, giờ phút này nàng nghĩ ra, Hổ Tam Nương kia lúc ấy là muốn bắt nàng về làm nô lệ, chỉ ngờ tới nàng là nữ, nguyên vốn định đêm Thủy Nhan tới làm ở tướng công quán, phát nàng là nữ liền đem qua bên này làm kĩ nữ.

      Nghĩ tới đây, mới biết vì sao khi thấy dung mạo Tử Hạ bị hủy Hổ Tam Nương lại tức giận như vậy, ra là đồng thời hủy cơ hội làm ăn của ả, xem ra nếu ả bán Tử Hạ kiếm được ít, mà Triệu Vũ Quốc thấy tin tức của Tử Hạ, chẳng lẽ Hổ Tam Nương phát dung mạo Tử Hạ có bị hủy?

      Nghĩ tới đây trong lòng Thủy Nhan cả kinh, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình thản, coi như bốn phía có chuyện gì xảy ra, chỉ có trong lòng là mâu thuẫn vô cùng.

      Nàng nhàn nhạt nhìn Trà Hương, lấy tay kéo ta:

      - Ngươi vội , nếu có thể lấy cho ta ít dầu hoa lài được ?

      - nương thích dầu hoa quế?

      Trà Hương hỏi.

      Thủy Nhan có chút ngượng ngùng, khẽ cúi đầu, giọng rất :

      - Dầu hoa quế rất thơm, nhưng Triệu gia ngài thích hoa lài…

      xong câu đó, Thủy Nhan cảm thấy bộ dạng Trà Hương trì trệ, đối với phản ứng của ta, Thủy Nhan cảm thấy rất buồn cười, nhưng chỉ im lặng chờ ả đáp lại.

      Trà Hương ngây ngốc trong giây lát mới :

      - Được, muội lấy đây.

      Dứt lời ta lập tức xoay người .

      Thủy Nhan qua gương đồng chứng kiến thân ảnh Trà Hương xa, vội vàng kéo tay Ách muội chải đầu cho mình, nhanh chóng viết: “Làm sao ta có thể vào nam viện?”

      mặt Ách muội lộ ra kinh ngạc nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, viết đáp lại Thủy Nhan: “Trang điểm xong, ngươi muốn bái hoa Thần!”

      “Ừm, hiểu.”

      Hai người nhanh chóng trao đổi xong, giờ phút này Trà Hương bưng dầu hoa lài vào, trong phòng rất im lặng, tuyệt nhiên có gì ngoài ý muốn xảy ra.

      Trà Hương cung kính dâng dầu hoa lài, trong lòng rủa mắng Thủy Nhan ghê tởm, nàng ngày thường giả bộ thanh cao, nhưng trước mặt nam nhân thấp hèn như thế.

      Thủy Nhan nhìn qua tấm gương coi lại vẻ mặt mình, lại thoáng nhìn thấy bộ dạng Trà Hương hèn mọn, trong lòng tức khắc đoán ra suy nghĩ của ả, liền bình thản :

      - Vì Triệu gia, ngươi đúng là bỏ được ủy khuất.

      Thủy Nhan vô ý buông câu này khiến Trà Hương đổ mồ hôi lạnh, ả khéo léo che giấu như vậy mà người kia chỉ có nhìn qua chút cũng xuyên thấu, đột nhiên, ả cảm thấy thể hiểu nổi Thủy Nhan, trong lòng cảm thấy mình dùng kỹ xảo nào cũng là hành động ngây ngô buồn cười trước mắt nàng…

      Ngày tại lúc Trà Hương thất thần, Thủy Nhan bắt lấy cây trâm cài tóc, hề suy nghĩ cào lên tay của mình, vệt máu xuất , nàng lạnh lùng :

      - Xem ra ta đối với Hoa Thần đủ thành kính, Hoa Thần sai người tới trừng phạt ta rồi…
      snow_angel_lily thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 44: Tới viện bái lạy Hoa Thần
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Thủy Nhan chỉ câu mà khiến Trà Hương chấn động toàn thân, vẻ mặt vô tội,

      - Tỷ tỷ sao có thể thế, Trà Hương có đụng qua tay tỷ mà.

      - Có thể tay ta tự bị rách.

      Xem cách diễn kịch của Trà Hương, Thủy Nhan khỏi buồn cười.

      - Sao tỷ tỷ làm ta khó xử vậy?

      Trong giọng của Trà Hương còn nhân nhượng cho toàn cục nữa mà là trôi theo cảm giác.

      Thủy Nhan sửa sửa móng tay của mình, cười :

      - Ngươi lên giường cùng Triệu gia phải là làm khó ta sao?

      Trà Hương làm bộ đáng thương nhưng là trong mắt hề có vẻ như thế, ả nhanh chóng thu hồi vẻ mặt thường ngày.

      - Tỷ tỷ cố tình muốn gán cho Trà Hương tội danh sao?

      Thủy Nhan cười nhạt tiếng:

      - Thông minh!

      - Tam Nương tin ai đây?

      Trà Hương hỏi lại.

      Vẻ mặt Thủy Nhan lên tia thích thú, vuốt vuốt sợi tóc, nàng khẽ cười, nụ cười trong trẻo lạnh lùng:

      - Ma ma chỉ nghe lời ai kiếm được nhiều tiền cho ma ma.

      - Ngươi…

      Trà Hương rất là buồn bực, trong lòng nàng hiểu , Thủy Nhan là hồng bài của Hổ tam nương, Triệu gia sẵn lòng vì nàng bỏ tiền ra, mà nghe đâu, năm sau cũng có người đặt chỗ với Tam Nương rồi, nghĩ đến đây, nàng khỏi nhảy dựng, Thủy Nhan tại là bảo bối trong lòng Tam Nương, chẳng phải nàng gì Tam Nương cũng đáp ứng sao? Dù cho hươu là ngựa, Tam Nương cũng chuẩn bị yên cho nàng !

      Nghĩ đến đây Trà Hương thầm hít hơi, ràng, Thủy Nhan ăn hiếp nàng, nhưng nàng cũng có nửa đường sống.

      Sau khi cân nhắc kỹ, Trà Hương lại khôi phục bộ dáng cười duyên động lòng người:

      - Nếu Hương nhi làm tốt, hoặc tỷ tỷ muốn Hương nhi làm như nào chỉ cần tiếng, tỷ tỷ nên nhọc bước đến chỗ Tam Nương làm gì.

      Thủy Nhan cho tới bây giờ cũng thích Trà Hương, chính là, lúc này nàng có chút thưởng thức tích cách co được duỗi được này, cũng khó trách vì sao Hổ Tam Nương lại có thái độ dễ dàng tha thứ với nàng.

      Trà Hương thấy Thủy Nhan lời nào, trong lòng càng bất an, nàng trường kỳ theo Hổ Tam Nương, tự nhiên hiểu hình thức xử phạt của Tam Nương, nghĩ đến những thủ đoạn khủng khiếp ấy, da đầu nàng khỏi run lên, từng cảnh thảm khốc thay phiên lên trong đầu nàng, nàng khỏi rùng mình cái, liền nhanh chóng đổi bộ đáng thương nhìn Thủy Nhan:

      - Là Trà Hương hiểu chuyện, sau này dám có nửa điểm tâm tư với Triệu gia, cầu tỷ tỷ nên tức giận.

      - Ai là ta tức giận, là Hoa thần tức giận.

      Thủy Nhan sửa lời nàng.

      Trà Hương có chút ngây ngốc, khóe miệng khẽ co rút, chẳng qua vẫn cố duy trì bộ dáng điềm đạm đáng , ăn khép nép:

      - Tỷ tỷ thế nào là thế ấy.

      - Vậy ngươi cho ta biết, Hoa thần tức giận phải làm thế nào?

      Thủy Nhan hỏi lại.

      Trà Hương xem như hiểu được ý của Thủy Nhan, ra mục đích của nàng là bái Hoa thần, chỉ là nàng nghĩ ra, nếu là bái Hoa thần còn phải làm ra thủ đoạn này để làm gì?”

      Nghĩ đến thủ đoạn của Hổ Tam Nương, nàng khỏi rùng mình, tuyệt dám chậm trễ:

      - Trà Hương chuẩn bị đồ bái.

      - Khoan .

      Thủy Nhan gọi nàng trở lại.

      - Tỷ tỷ còn có gì phân phó sao?

      - Nếu Tam Nương hỏi, ngươi đáp như nào?

      - Này…

      Lúc này Trà Hương cũng dám loạn câu nào.

      Thủy Nhan hai mắt lạnh lùng đảo qua khuôn mặt nàng, thản nhiên :

      - là Thủy Nhan tự biết số mệnh định, thầm nghĩ vì Tam Nương kiếm tiền, đợi tương lai có thể vào Tấn quốc, an mệnh cũng nên bái Hoa thần lần… Ngươi nghe chứ?

      Trà Hương vội gật gật đầu :

      - Dạ, Trà Hương .

      Thủy Nhan khẽ gật đầu:

      - Lát nữa, ngươi đem các thứ mang tới là tốt rồi, hai tỷ muội này theo ta là được rồi, ngươi thu dọn phòng cho tốt, đổi huân hương trong lư hương thành hương bách hợp , Triệu gia thích.

      Nghe Thủy Nhan đến Triệu gia, Trà Hương khỏi nghiến răng nghiến lợi, nhưng là dám phát tác, đành cung kính làm theo lời Thủy Nhan .

      xuống lầu, Thủy Nhan mang theo Ách muội cùng Tiểu Ách ra ngoài, nàng cố ý bỏ qua ánh mắt trợn tròn của đám khách nhân nhìn thấy nàng, từ sân nhà lẩn ra bên ngoài.

      Nàng có thể thấy màu xanh dịu lòng người, tiếng chim kêu líu lo phía xa, khí mặc dù thể sánh bằng nơi thôn dã, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho người ta thoải mái.

      Ách muội lặng lẽ viết vào lòng bàn tay nàng: “Phía tây Nam viện có cây quỳnh hoa, đến đó”.

      Lúc này, Thủy Nhan mới hiểu được vì sao khi nàng với Ách muội nàng muốn Nam viện Ách muội gợi ý lấy việc bái Hoa thần, ra Nam viện có cây quỳnh hoa, mà tên nàng tại là Quỳnh Hoa, dưới tàng cây quỳnh hoa bái Hoa thần đương nhiên làm Hổ Tam Nương nghi ngờ.

      Ách muội cùng Tiểu Ách theo bên nàng, cẩn thận đánh giá xung quanh, đến khi Ách muội khẽ làm ý xung quanh có người với Thủy Nhan, mà bản thân Thủy Nhan cũng cảnh giác nhìn kỹ bốn phía, sau khi xác nhận liền buông thẻ hương trong tay, nhanh chóng lẩn vào trong lầu các Nam viện.

      Nam viện khác với Bắc viện, tất cả các phòng đều rất lớn, tất cả đều thuần túy do gỗ cấu thành, sàn nhà tỏa sáng, sàn nhà được lót thảm tinh tế mềm mại, dùng mấy bình phong tạo dáng, nhìn ra xung quanh rất thoáng đãng, chỗ này có mùi son phấn, hoàn toàn thanh nhã, khách nhân chỉ có thể dùng hai từ “an nhàn” mà hình dung.

      Giờ này còn sớm, chưa có khách lên, cả khách nhân lẫn tướng công còn ở trong phòng nghỉ ngơi, thế nên Thủy Nhan vào bị người phát , có chút cảm giác thê lương lạnh lùng trong chốn phồn hoa.

      Thủy Nhan rất nhanh xuyên qua đại sảnh, cẩn thận tiến lên, đáng tiếc cái gì cũng chưa thấy thanh vang lên phía sau nàng.

      - Chỗ này sợ phải là chỗ nương nên tới.

      Thủy Nhan quay đầu nhìn lại, trong lòng nhảy dựng, tâm chí nàng kiên định như vậy mà chứng kiến người này cũng khỏi đỏ mặt.

      Nam tử trước mặt nàng diện bộ sa y màu đỏ, bộ ngực rắn chắc mà hơi gầy lộ ra dưới lớp áo, làn da trắng nõn của làm người khác chói mắt, nàng ngờ đời có nam tử thân thể quyến rũ như vậy, đầu tóc dài buông thõng thậm chí còn dài hơn tóc nữ nhân, dài đến tận eo, theo thân mà động, nhìn qua vô cùng phong lưu.

      Thủy Nhan sững sờ trong nháy mắt, cũng phải nàng bị sắc đẹp của nam tử trước mặt mê hoặc, chỉ là nàng chưa từng nhìn thấy bờ ngực lõa lồ của nam tử ở khoảng cách gần như vậy nên lúc nhất thời khó thích ứng.

      - Tạ công tử nhắc nhở.

      Nàng buông thõng mi mắt, tiếp tục nhìn nữa mà bước về phía trước.

      Nam tử này khẽ nhíu lông mi thon dài như lá liễu của mình, nheo khóe mắt, mị hoặc nên lời, khí tức lãnh ngạo cùng bá đạo khỏi trào dâng,

      - Muốn ta dẫn đường ?

      - cần.

      Nàng thẳng thừng từ chối nam tử xa lạ này,

      Hồng y nam tử trước mắt cho nàng cảm giác rất kỳ quái, nhưng bởi vì giờ phút này nàng có việc thể dừng lại dò hỏi, nên vội vã xoay thân , đột nhiên tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, Thủy Nhan nhướng mày vội vàng nhìn xung quanh tìm chỗ trốn, bất chợt thắt lưng nàng bị ôm chặt, chỉ thấy bốn phía chuyển động, chớp mắt nàng bị nam tử nọ ôm vào trong sương phòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :