1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 35: Kéo tơ (Phần 1)
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Triệu Vũ Quốc cười nhạt, đường cong nơi bờ môi làm rung động lòng người, Thủy Nhan chợt thấy tâm dao động, bất quá cảm giác này nhanh chóng bị nàng gạt bỏ, đơn giản là nàng hiểu những lời có ý tứ gì.

      Vàng mặc dù là trang sức quý nhưng lại quá phô trương, hơn nữa lại tính cứng, người đeo nếu cẩn thận tự gây thương tích cho mình.

      Ngọc tốt ánh sáng trong mượt, ôn nhuận, phàm là đeo bên ai yên phận bên người đó, lại có cảm giác vật này yếu ớt mong manh, phải trân trọng, cố gắng bảo vệ. Tâm tư Thủy Nhan linh mẫn liền đoán được ý đồ của .

      Triệu Vũ Quốc là muốn nàng tận lực làm mũi nhọn ở lại trong Đào Hoa lâu để thu tập tin tức, đừng vì sảng khoái nhất thời mà làm cho Hổ Tam Nương mất mặt, phải biết lúc tiến lúc lui, mới khiến cho bản thân bị thiệt thòi!

      Nghĩ là thế, Thủy Nhan hơi cúi đầu ngoan ngoãn với Triệu Vũ Quốc: “Tạ ơn…”

      Còn chờ nàng hết câu, Triệu Vũ Quốc dùng môi che miệng nàng… Này nếu là màn trước mặt người ngoài rước lấy chửi rủa hoặc là thị phi, nhưng nơi này là Đào Hoa lâu, vốn là nơi để làm những việc này, Triệu Vũ Quốc làm như thế càng khiến cho tảng đá nghi ngờ trong lòng Hổ Tam Nương được thả xuống.

      Ả lấy khăn che miệng cười,

      - Ha ha, các ngươi đúng là vợ chồng son… Triệu gia sợ là rời được nữ tử ôn nhu như ngọc rồi…

      Bị Triệu Vũ Quốc cầm chặt tay, giờ phút này tay nàng lạnh như băng, Thủy Nhan nên lời, chỉ hồi tưởng lại Ngũ Nhi từng cho nàng về chuyện giữa nam nữ thân mật, mỗi lần đề cập tới chuyện này trong mắt tràn đầy ước mơ, coi như có thể cùng người mình thương có quan hệ thân mật là chuyện quan trọng nhất cuộc đời.

      Lúc ấy nàng cảm thấy bộ dạng Ngũ Nhi rất thú vị, mà giờ khắc này, chính mình trong ngực người đàn ông, đôi môi chặt chẽ dán cùng chỗ, thể phủ nhận, tối hôm qua nàng có cảm giác xấu hổ tim đập thình thịch mà Ngũ Nhi tới, chỉ là cảm giác đó quá ngắn ngủi nên nàng biết cảm giác như vậy được gọi là thẹn thùng?

      Trong nội tâm nàng thầm nghĩ: “Đây là hôn ? Vì sao giống như Ngũ Nhi nhỉ?”

      Triệu Vũ Quốc buông nàng ra, mắt mang theo ba phần cười, bảy phần say, với Hổ Tam Nương:

      - Lời này của ngươi đúng tâm ta rồi, vì mĩ nhân có thể làm hết thảy…

      - Ha ha, Quỳnh Hoa của chúng ta có phúc, ngờ gặp được vị khách tốt bụng như Triệu gia.

      Trà Hương im lặng đứng quan sát Triệu Vũ Quốc và Thủy Nhan, hồi lâu mới lên tiếng.

      - đến lúc chú rể mới phải về, xin để Hương Nhi bồi tiểu thư vào phòng tạm nghỉ.

      Hai mắt Triệu Vũ Quốc hơi lưu luyến đảo qua khuôn mặt Trà Hương, mỉm cười :

      - Ừh, vậy ngươi giúp tiểu thư, gia ta bạc đãi ngươi…

      Hổ Tam Nương thầm nhìn Trà Hương và Triệu Vũ Quốc, rồi đảo mắt tiếp qua Thủy Nhan, thấy khóe miệng nàng hơi trùng xuống, coi xem, sắp có kịch hay để coi đây…

      Hổ Tam Nương cùng Trà Hương rời khỏi sương phòng. Triệu Vũ Quốc cũng chuẩn bị rời , Thủy Nhan thấp giọng :

      - Người Tam Nương ngươi nghe lệnh là Cửu gia, vừa rồi ta gặp.

      Thân hình hơi sững lại, ràng Thủy Nhan phát chuyện trọng yếu, trầm giọng :

      - Ngươi chút!

      Bộ dạng lúc này của Triệu Vũ Quốc hoàn toàn khác vừa rồi, vẻ mặt trầm lãnh, ánh mắt lỗ mãng còn tồn tại, chỉ còn lại lạnh lùng sâu thẳm.

      - Hình dáng rất bình thường, như lão nhân, thân hắc bào xa xỉ, cằm trơn bong có râu.

      Thủy Nhan lời ít mà ý nhiều, lời thừa thãi.

      Trong mắt Triệu Vũ Quốc lên tán thưởng nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu,

      - Những lời này ta chú tâm, đêm nay ta lại đến.

      Trong đôi mắt Thủy Nhan khẽ lóe lên tia phức tạp,

      - Ách.. Lại đến?

      Triệu Vũ Quốc hứng thú nhìn nàng,

      - Ngươi sợ ta?

      Nàng nhìn kiên định,

      - Sợ và ngươi có quan hệ gì?

      - Ách…

      nhíu mày nở nụ cười, lúc này đây phải vì diễn trò mà cười, mà là phát ra từ nội tâm.

      Lập tức, Triệu Vũ Quốc ra cửa, nhìn thấy Trà Hương chờ ở bên ngoài, nội tâm Triệu Vũ Quốc khẽ động, lập tức thu lại dáng vẻ trầm ổn, phô ra bông lơn, khẽ gấp quạt lại, nâng cầm Trà Hương cái,

      - Ngươi nỡ rời gia ta sao?

      Trà Hương làm bộ nữ nhi thẹn thùng cúi mặt xuống, nhưng vì thấp hơn , nên lộ ra khoảng da thịt mĩ miều nơi cổ áo.

      Triệu Vũ Quốc dùng quạt lướt qua khuôn mặt nàng, rồi xẹt qua khoảng da thịt trắng ngần kia, lập tức toàn thân Trà Hương run lên, hai mắt động tình, sóng mắt lăn tăn.

      - Gia…

      - Ngươi hết lần này tới lần khác kêu gia, gia có thể cho ngươi cái gì đây…

      Trà Hương vừa được sủng ái, cười hạnh phúc, vội vàng khẽ:

      - Gia cho Hương Nhi vật gì sợ tỷ tỷ thương tâm sao?

      Ba!!! Triệu Vũ Quốc mở quạt ra, chậm rãi quạt, nhướn mày,

      - Người trong phòng kia là tỷ tỷ của Hương Nhi, ta mua tỷ tỷ ngươi năm, đương nhiên năm này ngươi cũng phải là của ta rồi!

      Trà Hương thấy Triệu Vũ Quốc này cũng là có ý với mình, trong lòng khỏi vui sướng, gấp gáp cười duyên:

      - Gia có tính ăn nhìn chén, nhìn nồi hay sao?

      nhéo nhéo cằm Trà Hương, đùa giỡn:

      - Ha ha, tiểu gia hỏa này lời khó nghe ghê.

      Dứt lời xoay người hướng xuống lầu, được hai ba bước liền ngừng lại.

      - Đúng rồi, kêu ma ma ngươi ghi lại ngày sinh tháng đẻ ngươi cùng Quỳnh nhi.

      Trà Hương che miệng mà cười,

      - Ha ha, gia đùa sao, ma ma chỉ quen dùng dấu vân tay điểm chỉ, sao có thể ghi được, mà gia muốn ngày sinh của ta và tỷ tỷ làm gì?

      - Người làm ăn kị nữ nhân hợp tuổi!

      Trà Hương hiểu được chuyện này,

      - ra là thế, vậy để Trà Hương viết cho gia, sao phải phiền tới ma ma.

      Triệu Vũ Quốc rất là tán thưởng gật đầu,

      - Vậy làm phiền Hương nhi, lần sau ta tới lấy!

      Dứt lời, rời , Trà Hương nhìn bóng tới khi biến mất, khóe miệng đắc ý rung lên, nàng ta hướng phòng Thủy Nhan, thản nhiên cười, đáy mắt lóe lên tia lãnh,

      - Ngươi có khả năng gì vượt mặt ta?

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 36: Kéo tơ (Phần 2)
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Những lời này của Trà Hương cơ hồ như thầm , nhưng là Thủy Nhan vẫn nghe được, đơn giản là vì khi Triệu Vũ Quốc rời , nàng cũng lặng yên đến bên cạnh cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

      Đây là trong những chiêu Ngũ Nhi dạy cho nàng, muốn nghe chủ tử đánh giá về mình, tìm cách ứng biến trước, trước khi vào phòng phải lặng lẽ đứng bên cạnh cửa lắng nghe, tìm hiểu khí bên trong trước .

      Cho nên, lúc có việc gì đứng bên cửa, mặc kệ là bên trong hay là bên ngoài, lời nào, lẳng lặng đứng, thể nào cũng nghe được thông tin hữu dụng.

      Từ sau khi tỉnh dậy, Thủy Nhan như xác hồn, cái gì cũng biết, cái gì cũng phải lưu tâm quan sát học tập, nhất là nếu nàng muốn biết thân phận của mình, thoát khỏi danh phận nô tài, nàng càng phải cố gắng học tập hết tất cả.

      Ngũ Nhi dạy nàng ít, nhưng là rất nhiều thứ nàng dám tiếp thu, thậm chí nghĩ rằng chúng khá hài hước, nhưng thể thừa nhận, đấy là tổng kết về cách sinh tồn của Ngũ Nhi, mà từ sau khi bị Hổ Tam Nương bắt, trải qua nhiều chuyện, lại được chứng kiến nhẫn cùng kết cục của Tưởng Hàm Doanh và Tưởng Mộng Nhược, nàng cũng bắt đầu suy nghĩ đến cái gọi là đạo lý sinh tồn của chính minh, mà những lời vàng ngọc của Triệu Vũ Quắc làm nàng tỉnh ngộ, so với vắt óc tìm đạo lý chẳng bằng bắt chước người khác, ít nhất có thể tránh được cái nạn trước mắt, thời gian dài lâu tự nhiên tìm được đạo sinh tồn của chính mình thôi.

      Nghe thấy thanh mỉa mai của Trà Hương, Thủy Nhan nhịn được hé miệng cười, trong lòng thầm tán thưởng, “biện pháp này của Ngũ Nhi quả sai a!”.

      Vì thế nàng khẽ khàng tới bên bàn trà, nhanh chậm ngồi xuống, vọng ra ngoài:

      - Hương nhi, là ngươi ở ngoài sao?

      Trà Hương thào mắng chửi Thủy Nhan, nghe được tiếng gọi của Thủy Nhan khỏi chấn động, vội vàng đáp:

      - Dạ.

      Sau đó, Trà Hương tiến vào phòng, chỉ thấy Thủy Nhan khuôn mặt u sầu, ánh mắt ảm đạm, nàng khỏi trào phúng trong lòng: “Hừ, kỹ nữ còn muốn lập miếu thờ, đều ngủ cùng rồi, giờ còn giả bộ thương tâm cho ai nhìn chứ? Ta khinh!”

      Thủy Nhan chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong mắt tựa hồ còn ngấn lệ,

      - Ngươi có phải cảm thấy ta quá lẳng lơ ?

      Trà Hương khẽ cúi đầu, làm bộ che miệng cười,

      - Ha ha, tỷ tỷ đùa sao, có ai ở hoa lâu mà là liệt nữ , như vậy làm sao mà sống được chứ!”

      - Nhưng tối hôm qua…

      Trà Hương vừa tiến lên đưa cho nàng túi hương, vừa :

      - Tỷ tỷ nên nghĩ nhiều, khi đặt chân vào hoa lâu, tiếng thở dài nhất định có, nhưng là tỷ tỷ nên suy nghĩ xem làm sao sống tốt mỗi ngày, bạc kiếm được nhiều hơn, ma ma tự nhiên đối xử tệ với chúng ta.

      Thủy Nhan chậm rãi gật đầu đầy vẻ bất đắc dĩ, mang theo chút nhận mệnh, rồi nàng nhìn xuống túi hương trong tay hỏi Trà Hương:

      - Đây là gì vậy?

      Túi hương này dùng tơ lụa tốt nhất để may, thêu hoa văn tinh mỹ, thoạt nhìn tú lệ dị thường, Thủy Nhan khẽ ngửi hương, mùi hương nồng đậm xộc lên mũi nàng, làm nàng phát lạnh toàn thân, cực kỳ thoải mái.

      - Túi hương này tỷ tỷ giữ cẩn thận, ngày sau mỗi đêm khi ngủ đều đặt rốn.

      Thủy Nhan rất thích mùi hương nồng đậm kia, liền đặt trả lại bàn trà, nhưng khi nghe Trà Hương khi ngủ đặt rốn, khỏi cảm thiếu hiếu kỳ, vì vậy nàng vội hỏi:

      - Vì sao lại đặt ở rốn chứ?

      - Túi hương này là bí phương cung đình, nữ tử như chúng ta, giống như trẻ con tập viết chữ vậy, cẩn thận viết từng nét, khách nhân đến đây mua vui, dù có tốt nữa cũng chỉ là gặp dịp mua vui, chừng vừa bước ra khỏi cửa phòng liền quên mất người vừa nằm cùng mình là ai, thử hỏi, nếu mang hài tử với người như thế ra sao?

      - Như vậy túi hương này có thể làm nữ nhân sinh đẻ?

      Thủy Nhan lại nhặt túi hương lên nhìn ngắm.

      Trà Hương nghe xong lắc đầu cười,

      - Cũng phải, đây chỉ là tạm thời, tương lai nếu tỷ tỷ hoàn lương, bỏ túi hương , đốt ngải hương trong phòng tháng lại có thể sinh đẻ.

      Lúc Trà Hương , Thủy Nhan nhìn như chăm chú ngắm nhìn túi hương trong tay, kỳ , nàng lưu ý đến thần thái của Trà Hương, nàng phát khi Trà Hương đến đoạn sinh đẻ trở lại, đáy mắt lên tia châm chọc, như thể coi đó là chuyện cười vậy.

      Nàng mà chỉ nhìn vào Trà Hương, ánh mắt như nhìn thấu người đối diện làm cho Trà Hương đến đoạn cao trào, nhìn thấy khuôn mặt chăm chú nhìn của Thủy Nhan, nàng khỏi sững sờ hạ giọng dần.

      - Tỷ tỷ nhìn muội như vậy, chẳng lẽ tỷ tin lời muội sao?

      Thủy Nhan hơi nhíu mi mày, nhanh chậm châm trà cho nàng,

      - Vì sao ta lại tin ngươi chứ?

      - A…

      Trà Hương bị nàng làm cho biết phải đáp trả như nào, – Tỷ tỷ, mỗi lần chuyện với tỷ đều thú vị a.

      Thủy Nhan đột nhiên cầm lấy tay Trà Hương, nàng cảm giác được mu bàn tay kia lạnh lẽo, lòng bàn tay lại túa ra mồ hôi,

      - Ta chưa bao giờ vui đùa, ngươi cảm thấy vui chỉ sợ là vì tâm tình tốt thôi.

      - Tâm tình muội tốt?

      Trà Hương vừa chỉ vào mình vừa hỏi.

      Thủy Nhan khẽ cười nhàn nhạt:

      - Ta trả lời được vấn đề này, tâm tình là do chính mình cảm thụ, ta cũng có khả năng áp đặt người khác.

      xong, nàng nhàng nhấp ngụm trà nóng, qua màn hương trà mờ ảo, nàng nhìn sâu Trà Hương cái, rồi khẽ đặt chén xuống bước ra ngoài.

      Trà Hương gấp gáp đuổi theo, vẻ mặt thân thiết hỏi:

      - Tỷ tỷ muốn ra ngoài sao?

      Thủy Nhan khẽ thở dài, với Trà Hương:

      - Chỗ này sợ phải ở lại lâu dài, bằng phiền ngươi giúp ta quen thuộc địa hình xung quanh!

      Trà Hương lộ vẻ buồn rầu, giấu tay trong khăn lụa :

      - Tỷ tỷ sao lại những lời ủ rũ như vậy…

      Thủy Nhan quay đầu lại lạnh nhạt nhìn nàng, lời, làm cho người khác nhìn thấu được nàng nghĩ gì, Trà Hương đột nhiên có ảo giác, cảm giác người trước mặt nhìn nàng như nhìn trò hề, mà cẩn thận nhìn lại, thần sắc Thủy Nhan có nửa phần khác thường, chỉ nhàn nhạt nhìn.

      Trà Hương thấy Thủy Nhan muốn bước ra ngoài, nàng vội vàng gọi lại:

      - Tỷ tỷ chờ muội chút!

      Thủy Nhan kinh ngạc:

      - Làm sao vậy?

      Trà Hương lại cười kiều mỵ,

      - Muội xem tỷ còn là nhớ đến Triệu gia , từ sáng đến giờ còn chưa trang điểm lại.

      Thủy Nhan cúi đầu nhìn quần áo, lại sờ sờ búi tóc:

      - Ta mặc áo khoác, cũng búi tóc…

      Trà Hương khẽ cúi đầu cười mỉm, trong mắt khẽ tia trào phúng:

      - Ha ha, tỷ tỷ mặc áo khoác , chính là màu trắng thuần khiết hợp với hoa lâu, mà người dùng trâm gài tóc, như vậy, nếu bị ma ma nhìn thấy, nhất định

      - Ngươi ta ăn mặc đơn giản sao?

      - Ha ha, phải là đơn giản, mà là quá thuần khiết…

      - Nhưng ta biết!

      Thủy Nhan lời này là lòng, hôm nay sáng sớm, nàng mặc vào áo khoác vì nhớ đến lời khuyên của Thạch Đông Thăng.

      - Tỷ tỷ biết sao, vậy để muội muội giúp !

      Thủy Nhan khẽ lắc lắc đầu rồi :

      - Ta muốn gặp Tam Nương!

      Trà Hương nhíu mày lại, biết nàng có ý gì,

      - Tỷ tỷ cảm thấy muội hầu hạ tốt sao?

      - quan hệ đến việc này, ngươi dẫn ta gặp Tam Nương !

      Thủy Nhan thái độ kiên quyết hé lộ chút gì, làm Trà Hương biết có hỏi cũng có kết quả, đành cắn răng mang nàng gặp Tam Nương, dọc đường thầm suy nghĩ, tại, nàng rất sợ Thủy Nhan đến gặp Tam Nương để điều nàng chỗ khác, phải biết nàng vất vả mới gặp được công tử như Triệu Vũ Quắc, mặc dù nghĩ đến chuyện cao sang như công tử vì mình chuộc thân, nhưng ít nhất có thể thu được khoản tiền , có thể tính toán cho tương lai của mình.

      Nghĩ đến đây, Trà Hương trong lòng hoảng hốt, “Hay là nàng phát túi hương kia…”.

      - Ngươi sợ gì à?

      Thủy Nhan vu vơ câu làm Trà Hương cả người chấn động, mồ hôi đổ ròng ròng, cười so với khóc càng thêm khó coi:

      - Ha ha, tỷ tỷ gì thế, muội vì sao phải sợ hãi chứ?

      - Ta chỉ hỏi câu, ngươi trả lời như nào là hai việc khác nhau!

      Trà Hương mắt hạnh trừng lớn,

      - A…

      Đây đúng là bình sinh làm chuyện ác, nửa đêm sợ quỷ gõ cửa, chứng kiến phản ứng của Trà Hương, Thủy Nhan khẽ cười thầm trong lòng, đồng thời càng thêm chắc chắn túi hương kia có vấn đề, ràng có ý tốt gì với mình.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 37: Kéo tơ (Phần 3)
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Thủy Nhan xuyên qua khoảng sân hẹp, khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, xanh a, nàng dùng sức hít hơi mạnh, mùi son phấn xung quanh mùi máu tươi…

      Tuy rằng nàng thích cảm giác này, nhưng nàng thể lừa dối bản thân rằng mình quen mùi máu thoang thoảng này, nàng khỏi khẽ giật mình: “Chẳng lẽ mình từng sống ở nơi như vậy sao?”.

      Dọc theo đường , Thủy Nhan khỏi thấy kinh ngạc khó hiểu với điều này, nhưng dù rất muốn, nàng cũng dám nghĩ gì thêm, đơn giản vì chứng bệnh của nàng còn đó, chỉ cần dùng sức suy nghĩ liền đau đầu khó chịu, nếu gắng gượng nhớ lại thậm chí còn có thể làm nàng bất tỉnh, vì vậy tại nàng thể làm thế, nhất là khi bên cạnh còn có chuyện quan trọng phải làm.

      tới phòng Tam Nương, cũng thấy bóng dáng của Tam Nương đâu cả, Trà Hương khỏi thầm nhủ may mắn trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn phải lộ ra bộ dáng tiếc nuối vô cùng với Thủy Nhan.

      - Ai nha, khéo, Tam Nương sợ rằng lại ra ngoài có việc rồi.

      - Ta có thể chờ.

      Thủy Nhan rất chấp nhất trả lời, còn đợi Trà Hương trả lời, liền cất bước vào trong phòng.

      Trà Hương gấp gáp theo sau, mặt lộ vẻ khó xử khuyên nhủ:

      - Tỷ tỷ, bằng trở về phòng trước, muội lệnh người đến trang điểm lại cho tỷ.

      Thủy Nhan nhíu mày :

      - , ta phải ở đây chờ Tam Nương.

      Dù có nhẫn nại tốt đến đâu, gặp tính tình ương bướng của nàng cũng nhịn được, mà Trà Hương vẫn bộ ôn hòa, chính là Thủy Nhan có thể cảm nhận được sau vẻ mặt ôn hòa kia, cả đống cơ mặt co rúm lại.

      Nàng tự nhiên ngồi xuống rồi phân phó:

      - Ta muốn uống chén trà nóng!

      Trà Hương vốn định khuyên nàng trở về phòng liền lập tức im bặt, nàng khẽ nhìn quanh bốn phía, đáng tiếc là hôm nay Hổ Tam Nương thức dậy sớm, trong phòng cũng chuẩn bị trà nóng, ngụ ý của Thủy Nhan đương nhiên rất ràng là lệnh nàng ra ngoài.

      Trà Hương thầm cắn môi, dám gì, bình thường chuyện như vậy tự nhiên có người làm, cần nàng phải động thủ, chính là tại nàng bị phân phối tới phòng Thủy Nhan, tự nhiên phải nghe lời Thủy Nhan, giờ phút này Thủy Nhan muốn nàng pha trà, nàng cũng chỉ có thể nghe theo.

      Thủy Nhan thấy nàng hề động, lạnh giọng hỏi:

      - Có phải ngươi phụ trách hầu hạ ta đúng ?

      Trà Hương: …

      Thanh mềm mại thốt ra từ miệng Thủy Nhan rất , chút nóng lạnh, ngón tay nàng cũng chỉ hờ hững gõ lên mặt bàn, nhưng Trà Hương bất chợt lại cảm giác như nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, hơi run run, lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nàng vội đáp:

      - A, tỷ tỷ chờ chút, Trà Hương lát rất nhanh trở về.

      Thủy Nhan hé miệng gật đầu, đoan chính ngồi ghế dài khắc hoa lê, nhìn chớp mắt ra ngoài cửa sổ, bộ đợi được Hổ Tam Nương nhất quyết bỏ qua.

      Đợi thân ảnh Trà Hương xa, Thủy Nhan chậm rãi đứng dậy, quan sát tỉ mỉ bài trí trong phòng, kỳ nếu để ý trong phòng bài trí tương đối tinh mỹ, chính là chung quy nơi này vẫn là trong thanh lâu, nơi nơi đều là nam hoan nữ ái, ngay cả ống đựng bút cũng khắc xuân cung đồ.

      Thủy Nhan biết Hổ Tam Nương vốn là dâm nữ, nếu phải như vậy, nàng cũng chịu lần gặp gỡ đó, chính là nhìn vào ống đựng bút, nàng luôn cảm thấy có chỗ đúng, trong lúc nhất thời thể tại sao.

      Tử tế nhìn kỹ, ống đựng bút dùng loại trúc tốt nhất tạo thành, chạm trổ vô cùng tinh mỹ, chỉ tiếc lại là hình… Thủy Nhan tỉ mỉ quan sát lượt, nhất thời đột nhiên hiểu ra vì sao nàng lại có cảm giác như vậy.

      Nàng chỉ mới nhìn qua hình dáng ống đựng bút mà quên mất bản chất của ống đựng bút, Hổ Tam Nương căn bản là biết viết chữ, vì sao trong phòng lại có ống đựng bút, nàng tỉ mỉ nhìn quanh phòng, phát đài trang điểm, tủ quần áo, bình phong… những đồ đạc nữ nhân bình thường dùng ở đây đều có đủ, chính là tờ giấy nào, chính là khi viết chữ, tại sao còn phải dùng ống đựng bút?

      Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy ống đựng bút đáng nghi, Thủy Nhan lưu ý bên ngoài chưa có ai tới, liền định cầm lên ống đựng bút, cẩn thận quan sát.

      Nhưng khi nàng chạm đến ống đựng bút, lại bất ngờ phát thể di động mảy may, ngay khi nàng cảm thấy kinh ngạc, chợt nghe có tiếng bước chân rất ở bên ngoài, hẳn là Trà Hương trở lại, Thủy Nhan liền bình tĩnh ngồi lại như ban đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh chút tâm tình ba động.

      Chứng kiến vẻ mặt bình tĩnh của Thủy Nhan, trong lòng Trà Hương lại run lên: “Chẳng lẽ nàng ta nhìn ra túi hương kia có vấn đề? Chờ ở chỗ này là để cáo trạng ta?”.

      - Vừa rồi muội nhìn thấy Nê Thu, là tỷ ở đây chờ Tam Nương, hẳn Tam Nương rất nhanh đến thôi.

      Thủy Nhan khẽ gật đầu, tiếp nhận chén trà, nhanh chậm uống ngụm, nàng ngẩng đầu lên nhìn Trà Hương, nhàng hỏi:

      - Trong lòng ngươi bối rối sao?

      Trà Hương tâm tình chấn kinh, vội vàng nở nụ cười thẹn thùng, :

      - Ha hả, tỷ gì vậy chứ, muội vì sao phải hoảng hốt chứ?

      - Vậy sao khi ngâm trà lại tẩy trà?

      - A.. Muội tẩy trà sao?

      Trà Hương trong lòng hoảng hốt, vừa rồi bị lệnh ngâm trà làm nàng khó chịu trong lòng, bản thân muốn thông qua việc tẩy trà phát tiết, chính là nàng ngờ, còn chờ nàng giải thích, Thủy Nhan lại :

      - Thân phận của ngươi hẳn thấp, nhưng Tam Nương lệnh ngươi đến hầu thị ta, hiển nhiên địa vị của ta cũng thấp, nhưng sao ngươi lại cho ta dùng trà cũ?

      - A…

      Trà Hương trong lòng bối rối, vốn nàng chỉ muốn thầm trêu cợt Thủy Nhan, lại ngờ Thủy Nhan có thể nhanh chóng nhận ra như vậy, làm trong lúc nhất thời nàng biết phải trả lời như nào.

      Thủy Nhan dừng lại :

      - Ngươi là người lanh lợi, lại cố ý đùa giỡn kỹ xảo ngây thơ như vậy, ta thể hiểu nổi lý do, ngươi có thể cho ta biết ?

      “Này, kỳ , ài, nương cần truy cứu nữa, đúng như lời nương , Hương nhi trong lòng hoảng hốt nên làm sai”.

      - Ngươi vì sao lại hoảng hốt?

      Trà Hương khôi phục lại thái độ bình thường, vẻ mặt ủy khuất :

      - Còn phải là bởi vì nương sao?

      - Ta? Lời này giải thích như nào đây?

      Trà Hương khẽ nhíu mày, vẻ mặt vô tội :

      - Tam Nương thích chúng ta tùy tiện vào phòng, mà nương lại cố ý muốn đến, Trà Hương cũng dám nghịch ý của nương, vừa rồi ngâm trà, trong lòng hoảng hốt lo sợ nương bị Tam nương quở trách, cho nên nhất thời tránh khỏi sai sót, mong nương lượng thứ.

      - Lượng thứ? Ai muốn lượng thứ thế?

      Trà Hương vừa mới dứt lời, liền thấy Hổ Tam Nương đến bên người, vẻ mặt run run đầy dữ tợn, cười so với khóc còn khó coi hơn.

      Thủy Nhan đứng dậy gật đầu hành lễ với ả, cố gắng tỏ ra thái độ nên có của nương đối với ma ma.

      Hổ Tam Nương thấy nàng gật đầu hành lễ với mình, tâm tình cũng tốt lên, nhưng vẫn thầm nhủ: “ là đồ đê tiện, thấy công tử tuấn tú vứt hết trinh khiết.”

      - Các ngươi tới tìm ta có chuyện gì?

      - Có thể để Ách muội cùng Tiểu Ách đến phòng ta được ?

      Hổ tam nương nhíu mày, ra vẻ ôn nhu :

      - Con muốn dùng hai phế nhân này sao?

      Thúy Nhan có chút khẽ cúi đầu, giả bộ thẹn thùng :

      - Các nàng chải đầu cùng tô son rất đẹp, có thể trang điểm rất xinh đẹp, Triệu gia rất thích nhìn a…

      - Ha ha, sao sớm, nếu là như vậy khó, ngày sau mỗi buổi sáng đều kêu hai tỷ muội này tới phòng chải đầu cho con, chính là bảo tới hầu thể, lần trước Hắc bà vô duyên vô cớ chết , tại những nương mới đều do hai người bọn họ dạy dỗ.

      - Như vậy cũng được.

      Thủy Nhan lập tức hành lễ với Hổ Tam Nương: – Đa tạ ma ma!

      Ả nghe được là đề nghị của Triệu Vũ Quốc liền lập tức đáp ứng.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 38: Nhận giải dược?
      Editor: Kún
      nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Thanh lâu tuy phân biệt ngày đêm, lúc nào cũng tiếp đãi khách, nhưng buổi tối vẫn là náo nhiệt hơn hẳn.

      Dựa theo lệ thường, sắc trời vừa xuống, thanh lâu giăng đèn hoa đào, mùi hương say mê động lòng người lượn lờ từ những lư hương tỏa khắp nơi.

      Giờ phút này, trong thanh lâu tràn ngập hương thơm, Thủy Nhan vội vàng bịt kín mũi nàng lại, lòng thầm nhủ: “Trong hương này nhất định có bỏ thêm thứ gì đó mới có tác dụng thúc tình như vậy…”

      Đêm nay phải đêm trăng tròn, nên cũng có đại hội Hoa nhi, những nương chưa có khách, hoặc là từ sương phòng ra, hoặc ngồi cạnh hành lang, hoặc chân trần ngồi hờ bên đài sen, hoặc đứng sân khấu, tất cả đều cố gắng phô diễn những đường cong mê người của mình dưới ánh đèn mờ.

      Các nàng làm vậy đơn giản vì hy vọng gặp được khách nhân tốt, chuộc thân cho các nàng, như vậy cuộc sống sau này cần mỗi ngày khổ sở tiếp khách nữa.

      Trong thanh lâu, nơi nơi tràn ngập hương vị tình dục, ngọn đèn lúc rạng lúc mờ làm người ta thần trí mê muội, thấu hết uể oải, cung cảnh huy hoàng của thanh lâu, mỹ nhân, rượu ngon, làm nơi này như biến thành thiên đường của cánh đàn ông.

      Thủy Nhan vén màn che lên chút, chứng kiến quang cảnh trác táng rượu thịt bên ngoài, khỏi khẽ nhíu mày, trong lúc vô thức lẩm bẩm câu: “Tài chính hao phí ngày ở đây cũng đủ ba ngày ăn cho đội quân ngàn người.”

      Vừa mới xong, bản thân nàng cũng cảm thấy kinh ngạc: “Vì sao ta lại biết đủ ba ngày ăn cho đội quân ngàn người chứ?”

      Giờ phút này, thứ gì đó như như , miêu tả sinh động lên trong não nàng, nhưng cơn đau tận xương tủy đột nhiên cắt đứt tất cả.

      Thủy Nhan khẽ lùi lại, dựa “bức tường” kiên cố mà ấm áp, nàng hốt hoảng ngẩng đầu lên, ra là Triệu Vũ Quốc.

      Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt vì đau đớn của nàng, Triệu Vũ Quốc hai lời liền bắt mạch cho nàng.

      - Độc người ngươi phát tác sao?

      Đau đớn giống như nai con nghịch ngợm, ngừng nhảy loạn lên trong huyệt Thiên Nhãn của nàng, đau đớn lúc nặng lúc , cảm giác khó chịu đến cùng cực, chính là Thủy Nhan cố gắng điều chỉnh hô hấp, thầm nghĩ muốn đứng vững, được tựa vào lồng ngực .

      - phải độc, mà là đau đầu…

      - Ngươi sao lại đau đầu chứ?

      Thanh tràn đầy bình thản.

      - … Biết…

      Nàng cố gắng giấu nhẹm nguyên nhân đau đầu, đơn giản vì nàng muốn phát điều gì khác thường, nảy sinh tâm nghi ngờ với nàng.

      Nếu phải lúc này đau đầu khó nhịn, Thủy Nhan nhất định vùng ra, nàng thử đứng lên nhưng lại bị đôi bàn tay vững chắc của ai đó ngăn lại trong lồng ngực .

      Khóe miệng Triệu Vũ Quốc nhếch lên độ cong khó phát :

      - Ngươi xác định dựa vào ta khó chịu?

      Thanh trầm lãnh kia tràn đầy chế nhạo.

      Thủy Nhan ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng có chút mê ly vì đau đớn, nhưng là trong thời gian ngắn ngủi lại nảy sinh duệ quang:

      - Có thể dựa vào so với ngã mặt đất lạnh lẽo kia đương nhiên là tốt hơn!

      Triệu Vũ Quốc nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến với câu trả lời của nàng, chính là khuôn mặt thoáng chút còn băng lãnh.

      Khi chuyện, Thủy Nhan cảm thấy đau đầu giảm ít, vội đứng cách Triệu Vũ Quốc khoảng, nàng ngồi xuống bên ghế,

      - Như vậy ta có thể ngồi xuống chứ?

      Nàng đầy kính cẩn hỏi , nhưng là ánh mắt thủy chung mang theo khiêu khích, nàng nhắc nhở , nàng phải là nô tài của .

      Khóe môi Triệu Vũ Quốc khẽ cong lên, phối hợp với hình dáng lạnh lùng quả tuấn lãng dị thường.

      Thủy Nhan nhìn vẫn bình thản như trước, nhưng tâm tình khẽ nhảy cái, nàng cũng tránh ánh mắt chăm chú của , ngược lại đôi mắt càng thêm lẳng lặng đón nhận, có nửa phần trốn tránh.

      Khóe miệng cong lên cao rồi thu lại ánh mắt nhìn chăm chú đó

      - Ngươi chút hứng thú với thân phận của Tử Hạ sao?

      Triệu Vũ Quốc hỏi.

      - Ngươi có thể tới nơi này, vậy tự nhiên chết.

      - Ngươi tò mò quan hệ giữa ta và sao?

      Thủy Nhan tràn đầy buồn cười nhìn ,

      - Thân phận của ta còn chút hứng thú, đối với quan hệ giữa các ngươi ta có thể có hứng thú sao?

      gật đầu, lấy ra viên thuốc màu đỏ đưa cho nàng.

      - Đây là cái gì?

      Có vết xe đổ đằng trước, nàng cẩn thận phòng bị, cũng duỗi tay tiếp nhận ngay, tại nàng cực kỳ sợ bị hạ độc.

      Chứng kiến phản ứng cẩn thận của nàng, Triệu Vũ Quốc khẽ nhíu mi mày lại, nhưng cũng gì, chỉ chậm rãi giải thích tác dụng của viên thuốc trong tay.

      - Đây là Trương đại phu nghiên cứu ra, có thể chậm rãi trừ độc tố trong người ngươi.

      - Giải độc tố trong người ta?

      Thủy Nhan trong lòng thở phào, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày lại, – Trương đại phu có quan hệ gì với ta, vì sao phải vì ta mà chế thuốc?

      - Là ta mời .

      - Ngươi?

      Trong mắt nàng lại ngàn ngập nghi hoặc.

      - Ăn hay tùy nàng, sau này ta đúng giờ đưa thuốc đến.

      Thủy Nhan nửa tin nửa ngờ tiếp nhận viên thuốc, nhưng vẫn cẩn thận cất lại, Triệu Vũ Quốc thấy vậy cũng lộ ra vui, chỉ là nhàn nhạt đảo qua nàng, nhưng là ánh mắt như đao phong quét qua gương mặt nàng.

      - Năm ngày sau, ngươi có tìm được sổ sách ?

      Triệu Vũ Quốc đến gần nàng, đè thấp thanh hỏi.

      - Năm ngày?

      - Ừm, thời gian còn nhiều lắm!

      - Hôm nay ta đến phòng Hổ Tam Nương, phát ống đựng bút có điều cổ quái.

      Con ngươi sâu thẳm của Triệu Vũ Quốc khẽ lóe hào quang,

      - Nàng biết chữ?

      Thủy Nhan gật đầu đáp:

      - Đúng vậy, ta từng muốn cầm lên xem xét nhưng phát ra thể di chuyển được ống đựng bút.

      - Ta biết, sau này ngươi cần đến phòng Tam Nương nữa.

      Thủy Nhan còn phát sầu vì chưa kịp tìm hiểu ràng Triệu Vũ Quốc lại nàng cần tiếp tục tìm hiểu nữa, là khinh thường nàng hay quan tâm đến nàng?

      Nghĩ đến lý do thứ hai, Thủy Nhan khỏi cảm thấy buồn cười, từ lần đầu tiên nhìn thấy , nàng biết Triệu Vũ Quốc phải là người nhiệt tình, mặc dù cứu mình, nhưng nàng vẫn nghĩ, hẳn là mình có giá trị lợi dụng nên mới cứu.

      Chẳng qua, khi bảo nàng cần , nàng tự nhiên vui vẻ xen vào, liền gấp gáp hỏi:

      - Thứ Tử Hạ muốn hẳn ở trong tay Hổ Tam Nương, nếu ta đoán lầm, sổ sách ở trong tay Cửu gia phải.

      - , là kẻ thông minh, để thứ đấy ở bên người, hơn nữa Hổ Tam Nương là truy phạm triều đình, hai người bọn họ là tặc cùng thuyền, Cửu gia thông minh như vậy, nhất định lệnh Hổ Tam Nương bảo quản sổ sách.

      - Ngươi tìm hiểu thân phận Cửu gia?

      Triệu Vũ Quốc nhìn nàng, khẽ gật đầu:

      - Ùm, nếu có gì bất ngờ, ngày mai tra ra thân phận của .

      - là thái giám sao?

      Thủy Nhan nhớ đến lần đầu tiên trông thấy Cửu gia, tùy ý hỏi.

      Triệu Vũ Quốc nghe nàng hỏi vậy, trong mắt khẽ cả kinh rồi ngay lập tức khôi phục bình tĩnh.

      - Ngươi nhìn ra?

      - Như thế nào nhìn ra?

      Thủy Nhan vì sao hỏi câu này, nhưng là nàng cũng thầm buồn bực, thái giám đến cùng là gì? Mà tại sao Triệu Vũ Quốc lại hỏi nàng là nhìn ra?

      Triệu Vũ Quốc thấy khuôn mặt mê mang của nàng, thầm nghĩ: “Nàng có trí nhớ, sao lại biết đến thái giám chứ?”Nghĩ đến đây, lại hỏi Thủy Nhan:

      - phải nhìn thấy, vậy sao nàng biết là thái giám?

      - Vậy sao ngươi biết?

      Nàng vừa ra câu này liền hối hận trong lòng, nàng làm như vậy làm Triệu Vũ Quốc để lộ thông tin nhiều hơn, đề phòng nàng hơn.

      - Ngày ấy, ngươi mặt áo choàng đen, mà khi ta tới phòng Hổ Tam Nương, ngờ có hương mực nhàn nhạt, Hổ Tam Nương căn bản biết viết chữ, vậy hương mực nhất định là của người khác tạo ra, mà người kia khả nghi nhất.

      Mà ngẫm lại ngươi Cửu gia mặc hắc bào, ta lập tức nhớ đến loại vải dị quốc, lấy tơ đen quý báu dệt thành, có công hiệu thanh độc trừ tà, hơn nữa tự thân sinh ra hương mực nhàn nhạt, làm người mặc vào càng thêm văn nhã, bởi vì sản lượng rất ít, cho nên hàng năm Sở Vân quốc cũng chỉ tiến cống hai cái…Đây là đồ trong cung, được ban thưởng nơi nào đều có ghi chép lại, chỉ cần tra bản ghi chép cống phẩm là .

      - ra là vậy.

      Thủy Nhan vẻ mặt khiêm tốn gật đầu, kỳ trong lòng nàng vẫn thái giám là gì, chính là đại khái nàng hiểu thái giám cũng là nô tài, khác nhau ở chỗ cái là nô tài trong hoàng cung, cái ở trong các phủ…

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 39: Lợi dụng Trà Hương
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Nhìn thần sắc Thủy Nhan lúc này Triệu Vũ Quốc có thể hiểu được nàng có khái niệm gì về hai chữ thái giám kia, nhưng nếu là như vậy, vì sao nàng lại biết Cửu gia là thái giám, hơn nữa biết thái giám là có râu?

      Nghĩ tới đây Triệu Vũ Quốc có chút suy đoán, đánh giá Thủy Nhan, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.

      - Mặt ta có gì lạ mà ngươi dùng ánh mắt như thế nhìn ta?

      Thủy Nhan nhíu mày, nhìn mình kiêng nể gì, trong lòng có chút tức giận.

      nhún vai,

      - Ngươi rất thông minh, ta chỉ nghĩ là… có phải ngươi khôi phục trí nhớ?

      - Ngươi sợ ta khôi phục trí nhớ, nhớ lại thân phận sao?

      Nàng cao ngạo lên giọng đón nhận ánh nhìn u ám của .

      mỉm cười, phát giác chuyện với nữ nhân này thú vị tý nào.

      - Ngươi cười cái gì?

      - phải là ta sợ, mà là ngươi sợ ta biết ngươi khôi phục trí nhớ.

      cải chính lại lời nàng .

      Thủy Nhan kinh ngạc, nghĩ chỉ qua tiếng động cũng xem thấu ý nghĩ của nàng, cảm giác điều này tốt chút nào, nàng đứng dậy đến bàn trang điểm, cố ý thay đổi đề tài.

      - giờ người trang điểm cho ta là Tiểu Ách và Ách muội.

      - Ừm.

      Triệu Vũ Quốc , lúc trước Thủy Nhan về thân phận tiểu Ách cùng Ách muội cho , giờ phút này đương nhiên biết.

      - Ngươi muốn ta chứng minh thân phận của bọn họ.

      - Đúng vậy.

      Thủy Nhan gật đầu.

      - Bọn họ đối tốt với ngươi sao?

      Triệu Vũ Quốc có phần hiểu.

      - Nếu xác định ra thân phận bọn họ, hai người đó nhất định đem hết quyền lực ra giúp ta, nếu phải, ta sợ các nàng là người của Tam Nương, Cửu gia.

      Triệu Vũ Quốc đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt lên ý cười:

      - Hai người kia là phế nhân, có tư cách gì làm nanh vuốt của Tam Nương và Cửu gia?

      Thủy Nhan nhíu màu, cũng cười nhàn nhạt,

      - Ta đoán nếu là ngươi, cũng cẩn thận như ta vậy.

      Triệu Vũ Quốc mỉm cười, trong mắt lộ ra tán thưởng:

      - Ha ha, thể tưởng tượng được ngươi tuy còn trí nhớ, nhưng khứu giác vẫn vô cùng nguy hiểm.

      - Ngươi làm sao biết ta đối với nguy hiểm rất nhạy cảm? Ngươi biết thân phận của ta?

      Thủy Nhan cảm nhận được đáng ngờ trong lời lẽ của .

      - Từ khi ngươi tỉnh lại, đối với ai cũng phòng bị, đường lối về trong biệt uyển ngươi tìm hiểu cũng tốt lắm…

      Thủy Nhan kinh ngạc, nghĩ rằng phát giác nàng cố tình tìm hiểu đường trong biệt uyển, chẳng qua ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra bình thản, đối với lời chút run rẩy:

      - tiếp .

      Triệu Vũ Quốc suy nghĩ giây lát, tiếp:

      - Ta chuộc ngươi từ Thanh lâu ra, ngươi đương nhiên là nữ tử phong trần…

      - Ta phải có thân phận như thế.

      Nàng phủ quyết lời .

      - Tùy ngươi nghĩ!

      dự định tranh luận với nàng về vấn đề này.

      Thủy Nhan lạnh nhạt đảo qua , lại lạnh nhạt :

      - Vậy mời ngươi trở về xác nhận thân phận các nàn!

      - Được.

      xong lời này, Triệu Vũ Quốc bước tới, tiếng động đem Thủy Nhan ôm chặt trong ngực, luồng hơi thở nam nhân vây quanh Thủy Nhan, cảm giác ôn nhu.

      Thần sắc nghiêm trọng của trong giây lát biến mất, chuyển thành bộ mặt tà mị, Thủy Nhan muốn dụi hai mắt mình cái, nhìn xem có phải là mình hoa mắt , nàng rất muốn tự với bản thân, giờ phút này người ôm nàng, làm cho tâm can nàng nhảy lên loạn xạ chính là kẻ vừa rồi lạnh lùng như băng, nụ cười cũng như gió tuyết lạnh lùng.

      Thủy Nhan lẳng lặng để tùy ý ôm, cũng vòng tay ôm lại nhưng chính là rất tự nhiên tựa vào ngực , mà chứng minh, chứng kiến chuyện này ai tin nổi, giờ khắc này, mặt ngoài Thủy Nhan bình tĩnh nhưng nội tâm lại kinh hoàng thôi, thậm chí trong lòng bàn tay rơm rớm mồ hôi, nàng có cách nào để giải thích điểm này, chỉ khẽ với Triệu Vũ Quốc:

      - Ngươi ôm ta như vậy… Làm cho ta thấy..thấy… nóng…

      Nàng tìm ra được từ nào hình dung cho hoàn cảnh này, chỉ dùng duy nhất từ kia, Triệu Vũ Quốc nghe xong nhịn được khẽ cười tiếng.

      Lúc này, cửa mở, Trà Hương đến, thấp giọng bên tai nàng:

      - Ta nghĩ ngươi nghĩ gì, cũng chính là thứ ta nghĩ.

      Giờ phút này nàng nhíu mày muốn nhìn vẻ mặt , nhưng ngước lên, trán nàng liền chạm vào râu cằm , cảm giác mới mẻ đâm vào lòng khiến tim nàng đập mạnh nhịp, lại vội vàng cúi đầu.

      - Ha ha, Triệu gia đúng là mong nhớ tỷ tỷ, sớm như vậy tới rồi.

      Triệu Vũ Quốc ôm Thủy Nhan ngồi ghế dài, liếc xéo Trà Hương, cất giọng ôn nhu:

      - Ngươi sao biết là tớ nhớ tỷ tỷ ngươi vậy…

      Những lời này, giống như trong phòng yên tĩnh bị tiếng đàn tranh réo lên cắt đứt tĩnh lặng, giọng kiên định, gõ mạnh vào tâm khảm Trà Hương.

      Thủy Nhan thấp giọng nỉ non bên tai , nhìn như vô cùng thân mật:

      - Ta có thể lý giải, đây là câu dẫn?

      - A… Quỳnh nhi giỏi .

      nhìn nàng, mắt bất đắc dĩ lên ý cười, miệng ngả ngớn .

      Trà Hương nghe xong lời này trong lòng lại cao hứng, gấp gáp bưng rượu và thức ăn tới, nhàng đặt đồ ăn xuống, rồi cố ý lại gần Triệu Vũ Quốc, ả mặc quần lụa mỏng sắc đỏ tươi, thân thể như sau lớp lụa mỏng đó, dưới ánh đèn, nhìn thấy hết phần , khiến người khác muốn xuất huyết.

      Triệu Vũ Quốc duỗi tay kéo ta lại, muốn ôm vào trong lòng, Thủy Nhan ngăn lại, mặt lộ ra vẻ vui:

      - Chỗ này rất chật.

      Vẻ mặt Trà Hương ủy khuất, vùng đứng lên.

      - Là Hương nhi tốt, để Hương nhi ra ngoài…

      xong, Trà Hương quay người ra cửa.

      Hai người nhìn ả biến mất trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng rồi nhanh chóng quay lại vẻ mặt cao quý và kiêu ngạo.

      Thủy Nhan cười ghé vào tai giọng:

      - Là chủ ý của ngươi?

      - Cho các ngươi vì ta mà mâu thuẫn.

      - Lý do?

      - Để Hổ Tam Nương tin rằng ngươi lòng ở đây, dần dần bỏ bớt phòng bị với ngươi…

      - Nếu như ta , ta cũng muốn thế này, ngươi tin ?

      Thủy Nhan hỏi.

      Triệu Vũ Quốc gật đầu,

      - Tin, những điều này ta căn cứ vào biểu của ngươi gần đây là đoán được.

      xong, cúi đầu nhìn Thủy Nhan nhíu mày trong lòng mình, nhàn nhạt hỏi:

      - Ta nhớ ngươi luôn kháng cự khi cùng ta thân mật.

      Nghe như vậy, Thủy Nhan giật mình hổi phục tinh thần, mình còn trong lòng người ta, vậy mà lại hề có chút kháng cự.

      Trong mắt Thủy Nhan có chút luống cuống, rất nhanh trấn tĩnh, nàng vuốt lại xiêm ý, bình tĩnh trả lời:

      - Nếu ta hợp ngươi, ngươi cảm thấy ở chỗ này có ai có thể phối hợp với ngươi?

      Nghĩ tới nơi đây chỗ nào cũng là nữ nhân lòng dạ độc ác như Trà Hương, mà nghĩ mình lại giao thiệp cùng những nữ nhân này, trong lòng bất giác lạnh, bên ngoài nổi da gà.

      Thủy Nhan nhìn , trong lòng thoáng chút chán ghét, nhưng phần sâu kín nào đó lại thấy rất thích,

      - Ngươi bảo ta cao hứng, ta làm cho ngươi sảng khoái!

      Mà giờ phút này, Trà Hương lại trở lại, trong tay bưng khay trà,

      - Sợ gia và tỷ tỷ khát nước, Hương nhi cố ý bưng tới.

      - Hương nhi cần ra ngoài nữa, chúng ta là người nhà, mau tới đây, chúng ta cùng ăn.

      Đêm dài người lại tĩnh, khắp nơi trong Đào hoa lâu tràn ngập mùi rượu, hương thơm của hoa, hương thơm của mỹ nhân, oanh ca yến hót.

      Thủy Nhan liếc mắt nhìn Trà Hương mê man giường, hỏi:

      - Ngươi cho ta dùng dược gì thế, sao lại ngất ?

      - Bị ngất thế này là do Mông hãn dược… thôi, sau khi tỉnh dậy có thấy đau đầu…

      - Đây là do Trương đại phu chế ra?

      gật đầu, nàng ngẩng đầu lườm qua…

      - Ta muốn dò xét Đào hoa lâu ban đêm, mà nếu có nàng ở đây ta mới làm được trót lọt.

      - Ta nên phối hợp như thế nào với ngươi?

      Nghe Thủy Nhan , Triệu Vũ Quốc giờ này khỏi khâm phục quyết đoán của nàng, hỏi ngọn nguồn chuyện nồi đất bị vỡ, chỉ hỏi làm như thế nào, kết quả ra sao, nữ nhân như vậy mới thực là nữ nhân ưu tú.

      - Ngươi phải dụ dỗ Hổ Tam Nương đưa ra văn kiện ở phòng kia.

      - Được.

      Thủy Nhan cần suy nghĩ đáp ứng , mọi việc sớm ra trong đầu nàng.
      snow_angel_lily thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :