1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 30: Giường êm nệm ấm
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Trước giường có tấm bình phong chắn ngang, nhìn xuyên qua tấm lụa bức bình phong, Thủy Nhan mơ hồ nhìn thấy thân hình cao lớn. Nhìn bước chân mạnh mẽ giống hình ảnh lão già dê như trong tưởng tượng của mình, nhưng trong lòng Thủy Nhan vẫn cảm thấy ổn!

      Lúc trước nàng đoán rằng kẻ bỏ giá cao như vậy để mua nàng hẳn là kẻ tuổi tác cao chứ phải mấy tên choai choai ăn chơi trác táng. Bởi vì số tiền bỏ ra quá lớn, mấy tên công tử ăn chơi trác táng hoặc nhà giảu mới nổi làm sao có được số tiền lớn như vậy.

      Tuy rằng nàng đối với tiền có khái niệm gì, nhưng từ lúc nàng thấy Ngũ Nhi bỏ hai đồng tiền ra mua cây trâm bạc khác. Nàng hiểu mừoi vạn lượng hoàng kim này có giá cỡ nào, bởi vậy nàng suy đoán rằng kẻ bỏ được nhiêu đó tiền chắc phải loại tuổi trẻ máu nóng. Thậm chí nàng còn nghĩ đến chuyện dùng vũ lực để khống chế cái “lão già” kia để tìm đường thoát ra ngoài.

      phải là nàng tin tưởng Tử Hạ, mà nếu ai rơi vào tình thế như vậy đều phải tự nghĩ biện pháp cứu mình trước . Nếu thoát được phải chịu cảnh ô uế tấm thân này, như vậy thà rằng nàng chết cho xong.

      Nàng phải sợ cái chết, mà là muốn chết như thế này. Từ khi nàng tỉnh dậy đến bây giờ, trong lòng nàng cảm thấy hình như mình vẫn còn chuyện trọng yếu cần làm. Có điều là làm cái gì nàng nghĩ đến nát óc vẫn nhớ ra được đó là chuyện gì. Cũng bởi vì lý do đó nên nàng nhất định được chết, ít nhất trước khi chết cũng phải làm thân phận của mình .

      Mà lúc nhìn thấy bóng dáng người khách đứng phía sau tấm bình phong nàng cảm thấy sai lầm rồi… Nàng bối rối, từ hình thể cho thấy nàng có cách nào đánh thắng , càng khỏi phải đến chuyện khống chế được . Giờ đây nàng vắt óc suy nghĩ, tựa như sắp nghĩ ra phương pháp trốn thoát, nhưng càng lúc càng ràng khiến nàng hoảng lên.

      - Ngươi đừng có lại gần đây!

      Bất đắc dĩ, nàng đành lớn tiếng cảnh cáo người đàn ông này.

      Bóng người ở phía sau tấm bình phong chợt chừng lại, y hỏi nàng bằng giọng trầm thấp:

      - Vì sao?

      Cái giọng nhàn nhạt lại lạnh lùng kia tựa như nhát chùy đập thẳng vào trong tìm Thủy Nhan. Thanh này rất quen thuộc, nàng có thể nhận ra được. Vì vậy nàng vội vã bước ra để xác định vị khách này có phải là “người kia” hay .

      - Ngươi… đừng….

      đợi Thủy Nhan hết câu, người đàn ông kia liền như tia chớp lao tới ôm nàng vào lòng rồi tùy tiền :

      - Sao rồi người đẹp, chơi chưa, có cần phải để ta tới tận đây đón về như vậy ?

      Thủy Nhan bị ôm chặt, đầu nàng như dán chặt vào bờ vai của người đàn ông kia. Mà cái giọng trầm thấp kia lại như phả luồng hơi nóng vào tai nàng khiến nàng muốn giãy dụa thoát ra. Nhưng nàng càng giãy y lại ôm nàng chặt thêm, những vậy còn thầm bên tai nàng:
      – Chủ nhân ôm nô tài, đó là vinh hạnh của ngươi!

      Trong lòng Thủy Nhan lúc này vừa mừng vừa sợ. Giật mình vì bị người đàn ông ôm chặt vào lòng, còn vui mừng vì người đến là người mà nàng thể đoán được – Triệu Vũ Quốc.

      Vốn lòng bối rối nay chợt trở nên kiên định. Nhưng những lời năng tùy tiện của Triệu Vũ Quốc lại làm nàng có chút tứ giận, vì vậy nàng duỗi tay ra…..

      …. Vòng tay qua hướng eo của ….

      …. Và xoắn lấy cách xảo diệu….

      (Tuyệt chiêu tất sát)

      Triệu Vũ Quốc giật nảy mình, khẽ gồng người nhận đòn rồi vội vã buông nàng ra. Y vừa cười vừa :

      - Gặp bờ vai vững chắc này rồi, sao nàng còn khóc?

      Nghe y mấy câu này, Thủy Nhan phát ra là y cố ý như vậy. Chắc từ khi bước chân vào đây y bị giám thị chặt chẽ nên mới cố ý biểu diễn như vậy.

      Thủy Nhan dùng sức đẩy mạnh y ra, lạnh lùng :

      - Gia, xin tự trọng!

      Triệu Vũ Quốc bật cái quạt tay ra, ánh mắt chút cố kỵ nhìn nàng từ xuống dưới tựa như là bị Tây Môn Khánh nhập hồn vào vậy.

      - Hắc hắc, đến chỗ này rồi mà nàng còn bảo ta tự trọng. Ta bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim để mua nàng về, nàng thấy chưa đủ “nặng” sao?

      xong, gấp cái quạt lại rồi vỗ vỗ lên chiếc cằm của Thủy Nhan.

      Thủy Nhan nhíu mày vội vàng tránh qua bên. biết vì sao hình bóng kiêu ngạo trầm lãnh ngày thường của y giờ biến đâu mất rồi.

      Chợt lòng nàng thầm kêu “lợi hại!”, hơn nữa chỉ cần đứng gần sát Triệu Vũ Quốc như hồi nãy lại càng làm nàng thấy ổn trong lòng. Nàng vội vàng trấn tĩnh lại, quay mặt nhìn tới Triệu Vũ Quốc rồi mới tự hỏi ý đồ của y khi đến đây.

      “Làm sao biết được Đào Hoa lâu? Đây là nơi thường tới tiêu khiển sao? Hay chính là người Tử Hạ phái đến để cứu mình? Hay … là do mình là nô tài nên thân làm chủ nhân như mới phải đến đây để cứu mình?”

      Nghĩ đến đây Thủy Nhan cũng tự cảm thấy mình buồn cười. tên chủ nhân thường ngày lạnh lùng như băng làm sao có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy để cứu kẻ nô tài biết vâng lời là mình đây!

      Hơn nữa nếu có hứng thú với mình khi ở Biệt uyển cũng ra tay rồi, cần gì phải tốn số tiền lớn như vậy ở đây chứ?

      Nếu các khả năng kia bị loại trừ, vậy chỉ có thể là do Tử Hạ phái tới đây…….
      Thủy Nhan nhìn lại cái bộ dáng đầy những hành vi phóng đãng của Triệu Vũ Quốc, trong lòng nàng càng thêm bực mình:

      “Cái Biệt uyển ở là của Thái Tử Hạ Ngải của Nam quốc, chứng tỏ có quan hệ thâm sâu với Hoàng gia. Thân phận giàu cũng quý, mà kẻ như vậy làm sao cam tâm nghe lời sai bảo của Tử Hạ được? Mà rốt cuộc Tử Hạ có thân phận gì?”
      Còn ngây người suy nghĩ, Thủy Nhan chợt thấy trước ngực mình lành lạnh. Nàng cúi đầu nhìn xuống thấy áo ngoài bằng lụa của mình bị cởi ra từ bao giờ, mà bản thân nàng tại nửa nằm nửa ngồi giường rồi.

      - Ách…. Ngươi buông ta ra…..

      Nàng dùng sức đẩy mạnh Triệu Vũ Quốc, mà y giờ cũng để trần bộ ngực ra. Thủy Nhan chỉ cảm thấy cảm giác vô lực, trong lòng thầm mắng mình ngờ lại để Hổ Tam Nương hạ thuốc mê lần nữa.

      Mà loại thuốc này nhất định có thêm thành phần kích dục, khiến cho nàng khi nhìn thấy bộ ngực rắn chắc đầy cơ bắp kia của Triệu Vũ Quắc cảm thấy cổ họng khô khốc, cả người nóng ran lên.

      Ánh mắt cười mà như cười, cũng lời mà xoay người nằm đè lên nàng. Đôi môi dịu dàng khẽ cắn lên vành tai mềm mại của nàng. tiếng ngâm nhàng từ miệng Thủy Nhan bỗng bật ra, cái thanh lạ lẫm đó Thủy Nhan cũng ngờ lại có thể phát ra từ miệng của nàng.

      - Ngươi… Muốn làm gì?

      Thủy Nhan nặng nề thở dốc, sắc mặt nàng ửng hồng, đôi môi đảo khẽ mở phát ra những tiếng kháng nghị yếu ớt.

      - Bỏ ra nhiều vàng như vậy, nàng xem ta phải làm gì?

      cười đáp lời, trong mắt giờ bắt đầu ánh lên vẻ dâm dật.

      xong càng ôm chặt lấy nàng, thân thể cứng rắn đầy nam tính của cùng thân thể mềm mại của nàng như dán chặt vào nhau lọt ra khe hở.

      Thủy Nhan chỉ cảm thấy càng lúc càng khó thở, theo bản năng muốn tìm được chỗ có thể hít lấy hơi thở……

      Nàng hướng lại gần đôi môi cương nghị nhưng dịu dàng kia, cảm giác xúc động khó tả khiến nàng như muốn chạm vào đôi môi đó. Ngay trong khoảnh khắc nàng sắp chạm vào đôi môi đó, lại cố ý quay đầu rồi giọng thầm bên tai nàng:

      - Có người giám thị….. Ta cũng muốn lợi dụng khi người khác gặp khó khăn, bởi vậy nàng hãy ráng kìm chế lại!

      Thủy Nhan nghe lời xong liền vội vàng dùng sức nhéo vào đùi mình cái mạnh. Cái đau đớn thể xác đó khiến nàng thanh tỉnh ít, nhưng dược tính trong người lại khiến cả người nàng run rẩy. Thủy Nhan nhịn được, hai chân liền quấn chặt lấy eo của Triệu Vũ Quốc.

      Triệu Vũ Quốc thở dài tiếng rồi đưa tay ra vỗ lên bụng nàng. Thủy Nhan cả người run run, cố gắng thốt lên:

      - Nếu ngươi làm tổn thương ta, ta nhất định lấy mạng mình ra mà liều với ngươi!

      Triệu Vũ Quốc khẽ nhíu mày rồi cười nhạt gì. gục đầu vào sát người nàng, hai tay ngừng trút bỏ quần áo của mình ra. Khi lột ra món đồ cuối cùng người mình kẻ giám thị cũng rời . Lúc này mới nhàng thở dài hơi rồi đem nội lực truyền sang người nàng.

      Thủy Nhan hết câu liền cảm thấy dòng khí mềm mại mà bền chắc từ bụng nàng chảy vào khắp cơ thể. Cơ thể vốn khô nóng của nàng lập tức cảm thấy mát lạnh , đầu óc hỗn loạn cũng bắt đầu tỉnh táo trở lại….

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 31: Tình hình trong màn trướng
      Editor: Kún
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Cỗ khí nóng trong người Thủy Nhan theo luồng khí kia dần biến mất. Triệu Vũ Quốc vẫn ôm chặt nàng trong lòng, giờ phút này giữa hai người chỉ còn cách nhau lớp xiêm áo, nhưng đôi mắt của Triệu Vũ Quốc lại lạnh lùng tàn khốc vô cùng, Thủy Nhan chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn như băng như thế…

      Thủy Nhan muốn hỏi tại sao tới đây nghe thấy giọng trầm thấp của bên tai:

      - Ta đáp ứng cầu của vị bằng hữu bảo đảm cho trong sạch của ngươi.

      Đáp án này sai so với dự đoán nhưng vẫn khiến nàng kinh ngạc, từ lần đầu tiên thấy , ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn ấy, chứng minh người độc, ngờ rằng có bằng hữu, mà bằng hữu này, cần , Thủy Nhan cũng có thể biết đó là Tử Hạ.

      - quả nhiên nuốt lời.

      Nàng thấp giọng .

      nhếch miệng.

      - Nếu đêm nay phải là ta, ngươi làm gì?

      - Mất trong sạch, hoặc là giết kẻ động tới ta.

      nhíu mày,

      - Ngươi dám giết người?

      - Giết người, còn cần suy nghĩ dám hay dám?

      Thủy Nhan lôi mền, che khuất phần vai bị lộ ra.

      Đối với câu trả lời của Thủy Nhan, sắc mặt Triệu Vũ Quốc hề thay đổi, chỉ cúi đầu :

      - vậy mà rất biết chọn người đấy, lại tuyển ngươi.

      Thủy Nhan lạnh nhạt nhướng mày hỏi:

      - Ngươi như vậy là có ý gì… A…

      chờ cho Thủy Nhan xong, Triệu Vũ Quốc liền xoay người nàng, đem môi dán môi nàng.

      Hai mắt nàng trừng lớn, dám nhúc nhích, chỉ như vậy, nàng còn phối hợp đưa hai tay ra ôm thân hình to lớn của , ra bên ngoài có người giám thị, đúng lúc này, Triệu Vũ Quốc dùng sức hôn cổ nàng, cảm giác khác lạ làm tim nàng đập mạnh, khẽ bật ra tiếng ngân .

      Tiếng hô thấp kia có thể nghe hơi lạ nhưng đối với người bên ngoài kia có thể tưởng tượng ra bên trong phòng tràn đầy xuân ý, người bên ngoài là Hổ Tam Nương, vẻ mặt ả đắc ý, với Trà Hương:

      - Xem , lúc trước là trinh nữ, phá hồng rồi cũng thế, ngươi nhìn rồi xem, sau này, nàng ta kiếm cho chúng ta rất nhiều tiền.

      Trà Hương thuận theo gật đầu,

      - Dạ, Tam Nương.

      Triệu Vũ Quốc xác định ai nhìn lén mới rời môi nàng, thấp giọng :

      - May mắn, thân ngươi có vị son phấn.

      Nếu có thể, giờ phút này Thủy Nhan dùng roi quất , ràng là chiếm hết tiện nghi còn làm ra bộ là kẻ chịu thiệt.

      - Làm chủ tử vất vả rồi sao?

      Nàng châm chọc hỏi.

      Triệu Vũ Quốc vẫn để lộ thân người , nằm thẳng bên nàng, nghe Thủy Nhan hỏi như vậy vẫn hề tức giận, ngược lại nhịn được nở nụ cười.

      - Nếu ngươi muốn gì, ta cự tuyệt.

      - Yên tâm, ta gì!

      xong Thủy Nhan kéo mền lên thân thể, có ý định cùng dây dưa, dùng miệng lưỡi phân thắng bại.

      - Chỗ này chính là đào hoa lâu, cần phải quan sát địa hình cụ thể mới có thể vẽ được bản đồ, ta đoán, chuyện nữ nhi của các thế gia biến mất có liên quan.

      - Làm sao ngươi biết?

      Thái độ của Thủy Nhan là cho Triệu Vũ Quốc thầm khen hay, nàng chút nào để ý đến miệng lưỡi thế gian, hoàn toàn lấy đại cục làm trọng, nữ nhân như vậy hiếm thấy, , phải là từ khi Triệu Vũ Quốc biết nữ nhân là gì, chưa từng gặp được nữ nhân nào có tính tình đặc biệt như nàng.

      từng chứng kiến, mẹ người nam nhân, nam nhân kia lại vì danh lợi, tuy mẹ có chút danh phận gì, nhưng lại vì nam nhân mà hao phí cả cuộc đời, cả đời lấy nước mắt rửa mặt, nhẫn ấy hình như chỉ duy có mẫu thân làm được.

      Giờ khắc này, Thủy Nhan vẫn như cũ, nhảm lời, đem chuyện tối trọng nhất ra , ở cùng nữ nhân như vậy, cảm thấy rất thoải mái, ít nhất nàng dùng nước mắt làm vũ khí.

      - Trước khi ta tới Đào Hoa lâu, có hai nữ nhân trang điểm cho ta, các nàng chính là ái nữ của Tể tướng Nam quốc Tưởng Kiền: Tưởng Mộng Nhược và Tưởng Hàm Doanh.

      - Làm sao ngươi chắc chắn?

      - Các nàng hai mắt bị mù, tai thể nghe, miệng thể nhưng viết chữ cho ta, tình huống như thế, ta vô cùng tin tưởng.

      Triệu Vũ Quốc gật đầu khẳng định tỉnh táo của Thủy Nhan, mặc dù dưới tình huống như vậy nàng vẫn có thể phán đoán chính xác, nữ tử như vậy tầm thường, rất hứng thú với việc tìm hiểu xem thân phận của nàng là gì.

      Hai người to phen, Thủy Nhan cẩn thận đem tin mình biết được cho thiếu chữ, thỉnh thoảng lại nhìn chút, phát Triệu Vũ Quốc nhìn mình với cặp mắt khác trước.

      xong chính , Thủy Nhan cảm thấy cả người mệt mỏi, mí mắt cũng bắt đầu nghe lời chủ nhân, ríu rít lại, đột nhiên Triệu Vũ Quốc lại hỏi nàng:

      - Vì sao ngươi tin thân phận của ngươi mà ta ?

      Vấn đề này khiến nàng sắp gặp Chu Công trong giây lát liền thanh tỉnh:

      - Này, muốn ta tin cho ta lí do hợp lý vào!

      Triệu Vũ Quốc nhíu mày,

      - Ta thích vòng vo, thẳng ra là được.

      Tuy chỉ với nàng vài lời ngắn gọn nhưng Thủy Nhan cảm nhận được biến chuyển trong thái độ của đối với mình, trong lòng khỏi buồn cười, “Như thế nào nam nhân này lại có thay đổi nhỉ?”

      Thấy nàng tiếp, trong lòng Triệu Vũ Quốc có chút quẫn bách, cảm thấy mình trong lúc lơ đãng với nữ nhân này có nhận thức mới, thái độ cũng vì thế mà chuyến biến lớn, phát này khiến thích ứng kịp, khó chịu lật người :

      - khuya rồi, nên ngủ…

      Thủy Nhan rất vui nhìn bộ dạng lúng túng của , tuy rằng sớm nở tối tàn như phù dung, nhưng mấy ngày nay tâm tình bị buộc chặt, thời điểm này nàng cảm thấy khá thoải mái.

      Trước khi ngủ nàng :

      - Kỳ , lời người dối với ta, thể nào lừa được, từng gặp qua nữ tử thanh lâu nào bị người khác hạ độc như thế chưa?

      Triệu Vũ Quốc á khẩu…

      Người ta thanh lâu hàng đêm ca múa, nhưng ở Đào Hoa lâu này có chuyện phân chia ngày đêm, chỉ cần có khác, các nương phải tiếp, phân biệt ngày hay đêm tối.

      Lúc Thủy Nhan tỉnh lại biết là trời sáng hay chưa, chỉ biết là mình vừa ngủ thoải mái, lâu có được ngủ như thế, tựa hồ từ khi tỉnh dậy tới bây giờ, trong tâm trí nàng luôn luôn cảnh giác, lúc ngủ cũng chập chờn, nhưng hiểu vì nguyên nhân gì mà tối qua khi ngủ nàng thả lỏng toàn thân, là khó hiểu, ngủ ở trong Đào hoa lâu, trước mắt tình hình dầu sôi lửa bỏng, bên ngoài có người giám sát, ngờ lại ngủ say tới vậy…

      Nàng nhìn Triệu Vũ Quốc bên cạnh, nhíu mày: “Chẳng lẽ cũng ngủ sâu giấc như mình?”

      - Yên tâm, ta có ngủ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

      Triệu Vũ Quốc mở mắt, trả lời nghi vấn trong lòng Thủy Nhan.

      Thủy Nhan nhìn thấy mình chỉ mặc áo ngực, bình thường vẫn luôn bình tĩnh vậy mà mặt cũng nhiễm đỏ, vội vã khoác áo vào, đột nhiên Triệu Vũ Quốc xoay người mà nắm lấy áo nàng, xé thành từng mảnh .

      - Ngươi làm gì vậy?

      Mắt nàng lạnh , xem chừng cố gắng khống chế cơn giận.

      - Ta bỏ ra mười vạn hoàng kim mua ngươi, ta là chủ, muốn thế nào thế ấy!

      Thủy Nhan á khẩu, đúng, “Nơi này là kĩ viện, khác nhân sao lại có thể thương hoa tiếc ngọc với nữ nhân? Huống chi là kẻ háo sắc, làm sao chỉ có thể bỏ xiêm y ra rồi thôi?”

      Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa.

      - gia thoải mái, thỉnh thương tiếc nương… Trà Hương tới hầu hạ hai vị rửa mặt.
      ( gia: cách xưng hô của kẻ dưới đối với người lấy chủ của mình)

      Thủy Nhan nhìn Triệu Vũ Quốc kì quái, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu: “Như thế nào, lại gọi gia?”

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 32: Nụ cười duyên dáng
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Trà Hương lúng liếng cười, coi như nhìn Thủy Nhan, kỳ thực ánh mắt liếc về phía Triệu Vũ Quốc, hé miệng cười, má lúm đồng tiền đỏ như thẹn thùng, ngón tay thuôn như ngó sen bưng chén súp.

      - Quấy nhiễu mộng đẹp của gia và tiểu thư, nhưng là mụ mụ sợ canh súp nguội lạnh, uống tốt, mắng Hương Nhi, bắt phải đem tới ngay.

      Triệu Vũ Quốc lãnh băng nhìn ả, ngũ quan cân đối, trong mắt như có sương mù che phủ, trong lòng Thủy Nhan thất kinh: “ cũng có bộ dạng như vậy sao!”

      nhận bát canh từ tay Hương nhi, khóe miệng khẽ cười, giọng trầm thấp vang lên có vài phần lười biếng.

      - Canh của Đào Hoa lâu nấu bằng sương sớm mai rất ngon… Tuy nhiên…

      Hương Nhi khẽ chớp chớp mắt vô cùng lay động lòng người:

      - Có chuyện gì thế ạ? hợp ý gia sao?

      Lúc Triệu Vũ Quốc tiếp nhận bát súp canh, thuận thế dùng ngón trỏ lướt qua mu bàn tay mịn màng của Trà Hương, bàn tay mang chút thô ráp khiến cho thân thể ta có chút lắc lư.

      - Tuy nhiên, vì bát canh này mà bắt Hương nhi vất vả mang tới. là phiền cho Hương nhi rồi…

      Giọng kia, ánh mắt kia, Thủy Nhan nhìn xong quả muốn dụi mắt mình cái, nàng cảm thấy phảng phất như nằm mơ, giống như bình thường… Triệu Vũ Quốc câu dẫn nương!

      Thủy Nhan liếc cái, nhàn nhạt, lại tựa hồ như chứa đựng ý cười, nhưng Trà Hương kia lại xem là nàng ghen ghét.

      Chỉ thấy Trà Hương gấp rút lui tay về, hai má vẫn còn hơi hơi đỏ, còn ra vẻ sợ hãi liếc mắt nhìn Thủy Nhan:

      - gia là biết đùa, Hương nhi sao theo kịp phần của tiểu thư?

      Thủy Nhan lạnh nhạt nhìn ta, thản nhiên :

      - Canh đoàn tụ là thế nào?

      Bị Thủy Nhan nhìn như thế, cả người Trà Hương như bị rơi vào hầm băng, cặp mắt lập tức thu lại, gấp gáp đổi lại vẻ lễ phép kính cẩn như khi chuyện với Thủy Nhan ngày hôm qua.

      - Quy củ trong Đào Hoa Lâu, có thể mua được đêm đầu tiên của nương là phu quân “sương sớm” của nương đó, cũng là danh như ý nghĩa, sương sớm mà gặp ánh mặt trời liền tiêu tan. Mà đoạn duyên phận này của tiểu thư cùng gia cũng chỉ vẻn vẹn ở trong Đào Hoa Lâu. Cho nên đoạn nhân duyên như vậy tiểu thư cầu thiên trường địa cửu, chỉ cầu được cùng công tử vui vẻ hạnh phúc. Thiết nghĩ Triệu công tử cũng hiểu , trong năm, Hương nhi chúc tiểu thư cùng công tử nên duyên, cùng hưởng khoát hoạt nhân gian!

      Thủy Nhan gật đầu, cười như cười,

      - quá chu đáo!

      Triệu Vũ Quốc cười cười, đem Thủy Nhan thân mật đỗ lại vào trong ngực, ôn nhu :

      - Hôm ngươi vất vả rồi, phần cho ngươi.

      Dứt lời, xuất ra chiếc trâm vàng cho Thủy Nhan, tiếp theo lại với Trà Hương: – Tối hôm qua làm ngươi mệt, phần riêng cho ngươi, với mụ mụ bồi dưỡng ngươi cho tốt, bằng ta để yên cho Đào Hoa lâu.

      Trong lòng Thủy Nhan biết, đây là diễn trò cho Trà Hương nhìn, liền cúi đầu mỉm cười giả bộ thẹn thùng, lấy tay khẽ vuốt ngực , nàng cười nhàng nhưng lại khiến Trà Hương kia thất thần.

      Từ khi Thủy Nhan tới Đào hoa lâu chưa từng thấy nàng cười lộ nửa miệng, giờ phút này trong lòng Trà Hương ngây ngốc thầm nghĩ: “Khó trách Tam Nương nguyện ý nhường nhịn nàng ta như vậy, bộ dạng kia khiến biết bao nhiêu nam nhân phải thần hồn điên đảo?”
      Thấy Trà Hương sững sờ, Triệu Vũ Quốc hỏi:

      - Hương nhi suy nghĩ gì thế?

      Câu hỏi này khiến Trà Hương giật mình đáp:

      - .. Chỉ là Hương nhi thấy tỷ tỷ cười xinh đẹp, khiến Hương nhi xấu hổ dám gặp người.

      Triệu Vũ Quốc véo bên dưới Thủy Nhan, ấm áp :

      - Sao lại thế, nên so sánh hơn kém vậy.

      - Dạ, gia rất đúng, Hương nhi hầu gia thay quần áo, Tam Nương chờ ngài.

      Dứt lời nàng ta nhịn được nhìn trộm Triệu Vũ Quốc cái, chỉ thấy cười lười biếng, nhưng trong mắt kia lại mang theo sát khi, làm cho người ra sợ hãi rồi nhịn được mang theo cảm giác bị chinh phục, trong lòng rối bời, nhịn được khiến lòng nàng nhảy nhót.

      Lại nhìn làn tóc đen rối tung bờ vai rắn chắc, cánh tay vòng về phía trước như muốn sở hữu nữ nhân trong lòng, giờ phút này nội tâm Trà Hương thầm đố kị với Thủy Nhan, càng nhìn, trong lòng Trà Hương càng cảm thấy khô nóng, cảm giác hoảng sợ áp chế bản thân, nội tâm bắt đầu tính toán…

      - Ngươi ra ngoài trước , để Quỳnh hoa hầu ta được rồi.

      cam tâm nhưng ngoài miệng Trà Hương vẫn ôn nhu thuận theo, gấp gáp hành lễ Triệu Vũ Quốc rồi chậm rãi trời khỏi phòng.

      Cửa vừa đóng lại, Thủy Nhan giãy dụa tính rời khỏi ngực , vừa mới nhích ra chút trông thấy trường vết máu.

      - Ngươi bị thương?

      Nàng nhíu mày hỏi, trong lòng linh cảm mãnh liệt, “Chẳng lẽ tối hôm qua bị tập kích, nhưng mình có cảm thấy gì đâu?”

      lắc đầu,

      - có gì, chẳng qua là để chút nữa cho Hổ Tam Nương coi.

      - Vì sao muốn bà ta coi?

      - Ách..

      Nhất thời Triệu Vũ Quốc biết nên giải thích với nàng như thế nào.

      Thủy Nhan thấy khó xử, trong lòng kinh ngạc, gấp với :

      - tại chúng ta cùng sợi dây, giữa ngươi và ta nên giấu diếm gì, bằng dễ dàng bị Tam Nương phát .

      Triệu Vũ Quốc nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, hít hơi sâu, khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý lời nàng .

      - Này… vết máu này là ta tự cắt tay ra.

      nhìn nàng, trong mắt mang theo kỳ vọng, coi như tới đây nàng nên hiểu ra.

      Nhưng câu hỏi kế tiếp của nàng khiến thất vọng:

      - Vì sao?

      - Nữ nhân và nam nhân sau sinh hoạt vợ chồng… Bởi vì… Phá… Hạ thể xuất huyết, đây cũng là chứng cớ để chứng minh lần đầu tiên của ngươi…

      Vẻ mặt Thủy Nhan bắt đầu mờ mịt, theo lời , trong đầu hồi tưởng lên thanh : “Sinh hoạt vợ chồng… bắt đầu rất đau đớn… Xin ngài hãy tận lực nhẫn nại…”

      Nàng đem lời giải thích của Triệu Vũ Quốc với lời kỳ quái trong đầu liên hệ với nhau, sau sinh họa vợ chồng, nữ tử có lạc hồng, nhưng mà sau đó trí nhớ nàng lại rơi vào mê cung.

      Nàng hận lúc này thể đập đầu vào thành giường kia, mặt nàng đỏ bừng, nhịn được cúi đầu tránh tầm mắt

      Chứng kiến bộ dạng lúng túng của Thủy Nhan, Triệu Vũ Quốc bắt đầu có chút giật mình, trong lồng ngực xuất ý cười, cuối cùng nhịn nổi, bật cười thành tiếng:

      - Ha ha ha… Là ngươi kêu ta … Ngươi biết… Trách ta gì đây…

      Thủy Nhan trừng mắt liếc cái, chui vào trong mền để tìm chỗ trốn.

      - Ai cho ngươi năng như vậy…

      Nàng đỏ mặt, cố gắng gân cổ tranh cãi.

      - phải là ngươi kêu ta thẳng thắn mọi chuyện sao!

      - Ách..

      Thủy Nhan tiếp tục đỏ mặt.

      Đột nhiên Triệu Vũ Quốc biết gì, lập tức im lặng.

      Hai người trầm mặc, tình cảnh này nếu bị Thạch Đông Thăng nhìn thấy, nhất định vặn vẹo thôi, Triệu Vũ Quốc đột nhiên cười , ôn nhu, đúng như là phát ra từ nội tâm…

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 33: Gấm xanh Sở Vân quốc
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      - Cửu gia, hàng lần này phải bình thường, trong năm mang cho chúng ta mười vạn hoàng kim.

      Hổ Tam Nương vì phấn khích mà mặt nhiễm hồng, kính cẩn đối với người phía trước .

      Chỉ thấy người nọ ước chừng năm mươi tuổi, lông mày có chút xám trắng, hai mắt híp lại, vừa nhìn qua có cảm giác như lão nhân tuổi xế chiều, nhưng cẩn thận nhìn lại, phát dưới đôi lông mày kia là đôi mắt nhạy bén dị thường, hết thảy mọi khó chạy thoát khỏi đôi mắt, càng nhìn vào đó càng khiến cho người ta có cảm giác quái dị, gương mặt nhẵn bóng, phía dưới cằm lại nhẵn nhụi quá mức, tại sao thế?

      Vì điệu cười lớn của Hổ Tam Nương mà mặt khẽ cười, mặt trơn bóng lộ ra chút ít nếp nhăn, có thể thấy bình thường là người rất chăm lo cho nhan sắc.

      nhận ngân phiếu từ tay Hổ Tam Nương, nhìn mà cho thẳng vào trong tay áo đen, áo đen kia nhìn thực bình thường, người bình thường nhìn đều sợ hãi thán phục cái áo đen đầy thần bí kia.

      - Lần này vẫn như cũ, chia làm hai, khấu trừ rồi?

      - Ha ha… khấu trừ rồi.

      Hổ Tam Nương thể khép miệng, trong lòng thầm nghĩ mình nhẫn với Thủy Nhan quả nhiên có uổng phí.

      Mà Tam Nương cũng lưu ý mặc áo choàng giống người thường, tinh tế xem xét là gấm xanh, trong nội tâm thất kinh, nhanh mồm nịnh nọt:

      - Ơ, đây phải là gấm xanh vạn hoàng kim tấc ư, Cửu gia là lợi hại, có thể tìm được loại vải này làm thành áo choàng, là uy vũ.

      Gấm xanh này ở Nam quốc hề có, mà là do Sở Vân quốc hàng năm tiến cống, hơn nữa số lượng tiến cố có hạn, thực phải do Sở Vân quốc keo kiệt, mà gấm xanh kia thực khó mà làm được, tơ lụa gấm vóc kia phải làm từ tằm nhả tơ bình thường, mà là loại hắc tằm nhả tơ, tằm này ăn lá dâu tím, giống lá này rất hiếm có, ở phía nam Sở Vân quốc có ít, ăn ít, tơ mà hắc tằm nhảy ra nhiều, cho nên số tơ này rất được trân trọng, thêm nữa, gấm này là do hắc tằm nhả tơ, gấm bình thường có tác dụng tránh côn trùng, công hiệu giải nhiệt, gấm xanh này dệt ra cần nhuộm phẩm nữa, phẩm chất tự nhiên, nhìn qua màu đen, nhưng mặc lên mềm mịn tạo thành từng làn màu xanh mực, gọi là gấm xanh.

      Hổ Tam Nương chuyến này vuốt đuôi ngựa sai chỗ, gấm xanh này đúng là hảo phẩm, có thể thấy nếu phải người hoàng gia, được coi trọng thể nào được dùng, đủ thấy sức nặng của vị “Cửu gia” này.

      Nghe được lời khen tặng của Hổ Tam Nương, Cửu gia kia cười nhạt, trong mắt đúng là đắc chí,

      - Ngươi miệng lưỡi càng ngày càng ngọt đó.

      - Ha ha, miệng lưỡi Tam Nương đâu có ngọt, Tam Nương bao giờ dối.

      Cửu gia nhếch miệng cười:

      - Ngươi là mồm mép, có khả năng ăn , trách được nương kia cam tâm tình nguyện nghe lệnh ngươi.

      - Ha ha, Cửu gia đùa rồi, nương ấy có thể làm trong Đào Hoa lâu, ấy là phải dựa vào ân đức của Cửu gia ngài, còn người bình thường đâu có thể được lọt vào Đào Hoa lâu.

      Cửu gia rất vừa lòng với câu trả lời của ả, chậm rãi gật đầu:

      - Ân, nơi này cũng thể thiếu được công lao của ngươi, lần này chỉ có nương kia giúp chúng ta kiếm tiền, còn nam tử kia là đáng tiếc, làm sao lại để cho hỏng mặt mũi?

      - tới đây là giận dữ, tên nam nhân kia mặt mày tuấn tú, chỉ tại những tên thô kệch làm hỏng chuyện, bất quá như thế cũng tốt, nương kia nghe lời chúng ta, chỉ hơi thiệt thòi cho tên đó.

      Cửu gia nghi hoặc hiểu chuyện gì:

      - Ách, gì vậy?

      Hổ Tam Nương đem chuyện thế nào lừa được Thủy Nhan an tâm tiếp khách, mà phần còn lại thầm đưa Tử Hạ tới “chuồng cỏ”, Cửu gia nghe được liên tục gật đầu:

      - Khó trách, nguyên lai này là vì nương này cứu tình lang… Ha ha, như thế giảm ít phiền toái!

      - Cũng hẳn vậy!

      Vào lúc này, bên ngoài truyền tới thanh của Trà Hương:

      - Ma ma, chú rể mới tới.

      Hổ Tam Nương với Cửu gia:

      - Cửu gia, ta muốn chuyện với quan gia hôm qua, tiện bồi ngài.

      xong, Hổ Tam Nương muốn ra ngoài, Cửu gia vội vàng kéo ả, thấp giọng hỏi:

      - Người này ra giá trời như vậy, thân phận chắc có chỗ khả nghi?

      - Yên tâm , Tam Nương gọi người điều tra, là thương nhân buôn quặng của Tấn quốc, tiền hôm qua đối với chỉ như sợi lông trâu, đáng kể, nghe Trương đại nhân giới thiệu rồi tới Đào hoa lâu.

      Cửu gia nghe thân phận người này có gì đáng ngờ liền yên tâm gật đầu,

      - Ân, như vậy tốt rồi, ngươi cũng nên chú ý, tiểu tử kia gần đây chịu an phận trong cung, cả ngày lấy lòng Hoàng Thượng, tuy chỉ là tên oắt con vắt mũi chưa sạch nhưng cũng cần đề phòng tránh sơ xuất ngoài ý muốn.

      Tam Nương vội gật gù đáp:
      - Ừm, ừm, Cửu gia sai, sắp tới Tam Nương nhất định cẩn thận hành xử, đối với khách nhân mới tới Tam Nương tăng cường chú ý.

      - Vậy là ổn rồi, kẻ làm việc linh tinh như ta cần phải trở về rồi, bằng trong nội cung kia lại nhộn nhạo lên.

      - Ha ha, Cửu gia là người tâm phúc của Hoàng Thượng, ngài ở bên, khắc hoàng thượng cũng yên tâm.

      Phút chốc Cửu gia quay đầu lại, híp híp mắt phóng ra tinh quang, cả người Hổ Tam Nương run lên.

      - Tam Nương, ngươi quá nhiều rồi đó.

      Hổ Tam Nương gật đầu lia lịa :

      - Dạ, là Tam Nương lắm lời, sau này chắc chắn giữ mồm giữ miệng.

      ….

      Triệu Vũ Quốc theo Trà Hương vào sương phòng, chỉ thấy bên trong Hổ Tam Nương mặt dày bự son phấn, khiến cho trong người nổi lên cảm giác chán ghét, may mắn trong phòng có mùi mực thoang thoảng khiến cho có chút thư thái.

      Tam Nương nhìn thấy Triệu Vũ Quốc tức khắc hai mắt sáng quắc, rốt cục hiểu được tại sao Thủy Nhan cam tâm tình nguyện tiếp khách, nếu đổi lại là ả ta đối với nam nhân tuấn tú như vậy, sợ là phải trả tiền ả cũng nguyện ý.

      - Ha ha, ngài là Triệu gia a, đêm qua muốn quấy rầy gia, Tam Nương có được diện qua dung mạo ngài, giờ phút này thấy Triệu gia thể tưởng được, Triệu gia quả tuổi trẻ tài cao.

      Triệu Vũ Quốc xua tay:

      - Ma ma cần khách sao, Quỳnh Hoa rất vừa ý ta, tối hôm qua thấy lạc hồng, ta tới đây chính là trả lễ ma ma.

      Hổ Tam Nương che miệng cười:

      - Ha ha, Triệu gia khách khí quá rồi, ngài trả giá cao như vậy, Tam Nương đâu dám dâng cho ngài thứ vật cũ.

      - Ba chữ “Đào Hoa lâu” ta chưa có tin, nếu phải do Trương đại nhân dẫn tiến, chỉ sợ Triệu mỗ này cả đời thể biết được có nơi như thế này.

      Triệu Vũ Quốc vừa vừa đưa xấp ngân phiếu cho Hổ Tam Nương, tuy rằng thể so với số mười vạn lượng hoàng kim đêm qua nhưng cũng ít, Hổ Tam Nương cười đến nỗi khép miệng được,

      - Ha ha ha, Triệu gia đúng, Đào Hoa lâu vốn là chỗ để tìm niềm vui, Triệu gia sau này thường tới nhé.

      - Sau này phiền ma ma chiếu cố Quỳnh Hoa nương rồi.

      xong, lại thêm ngân phiếu cho Hổ Tam Nương.

      Hổ Tam Nương cười híp mí,

      - Ngài là, Quỳnh Hoa là nữ nhi của ta, ở đâu lại có mẹ nào chiếu cố con .

      Triệu Vũ Quốc phất tay mở quạt, lười biếng cười:

      - Ân, nhìn ra ma ma đối với Quỳnh Hoa rất tốt, lại còn cho nàng nha hoàn rất thông minh, là tốt!

      Hổ Tam Nương nhíu mày:

      - Ha ha, Triệu gia… Có gì sao…

      Triệu Vũ Quốc gấp quạt lại, đặt lên bàn,

      - Ma ma đừng vội bậy, nên hiểu nhầm chuyện giữa ta và Quỳnh Hoa…

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 34: Tránh nặng tìm
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Khi Triệu Vũ Quốc theo Trà Hương gặp Hổ Tam Nương, lưu lại trong tay nàng bốn chữ: “An tâm chớ nóng!”

      Thủy Nhan biết, muốn nàng tiếp tục chờ ở trong này, mà tại khi biết khách nhân phải bồi là , cảm giác lo sợ trong lòng tan biến, chỉ có điều nàng cho dù vững vàng thế nào cũng chỉ là nữ nhi, nhưng nàng lại nhận thức được điểm này.

      Sau khi thức dậy, từng màn đêm qua cố ý liên tiếp xuất trong đầu khiến cho nàng cảm thấy nóng mặt, tâm trí nhảy lên từng hồi, hô hấp khó khăn, miệng lưỡi lại còn cảm thấy khô đắng, Thủy Nhan sờ trán mình, nhiệt độ hoàn toàn bình thường, chỉ hiểu sao lòng bàn tay đổ mồ hôi, “Sao có thể như vậy?”

      Thủy Nhan vì sao mình có phản ứng như thế, nàng yên lặng phản ứng, “Chẳng lẽ dược hiệu tối hôm qua còn chưa bay hết, hay là độc trong cơ thể ta lại bắt đầu phát tác?”

      Nếu giờ phút này có người nào trong này hảo tâm nhắc nhở nàng, cảm giác như thế được gọi là thẹn thùng.

      Chính là giờ phút này trong phòng nàng người, mà trước đến nay nàng dễ dàng cho người khác thấy bộ mặt chân thực của mình, cho nên muốn nàng hỏi người khác giúp đỡ, là điều tưởng.

      Nghĩ đến có thể độc trong cơ thể mình phát tác, nàng cảm thấy lo lắng, phải là sợ cái chết, mà biết vì sao, từ khi tỉnh dậy nàng luôn cảm nhận rằng mình có chuyện trọng yếu cần làm, nhất thời nghĩ ra, nhưng trong tiềm thức tựa hồ có thanh cho nàng, vô luận gặp phải chuyện gì cũng thể buông tay, nhất định phải sống sót.

      Tối hôm qua, nếu người tới phải là Triệu Vũ Quốc, có lẽ nàng chọn cách tự sát, nhưng trước thời khắc cuối cùng khắc, hiểu vì sao nàng do dự…

      Nghĩ nghĩ lại màn tối qua lại về trước mắt, Thủy Nhan cảm thấy xấu hổ thôi, khuôn mặt phút chốc ửng hồng.

      Đối với cảm giác lạ lẫm thể giải thích này, Thủy Nhan bực mình, nàng đẩy cửa ra, đứng ở hành lang gấp khúc gian thông khí.

      Mới vừa mở cửa ra, liền trông thấy vị lão nhân thân mặc hắc bào, lão nhân kia lông mi xám trắng, hai mắt cũng híp nửa, người ngoài trông vào như ngủ gật, cái cằm trơn bóng của lão nhân khiến cho nàng có cảm giác kỳ quái, dáng vẻ khiến cho nàng có cảm giác quen thuộc, trong đầu thoáng ba chữ: “Trương công công!”

      Lập tức, trong lòng Thủy Nhan tự hỏi: “Trương công công là ai?”

      - Ngươi chính là nương mới tới – Quỳnh hoa?

      Lão nhân kia chầm chậm , chăm chú nhìn Thủy Nhan.

      Thanh kia vừa bật ra, Thủy Nhan nhận ra lão là người đến tù thất cùng Nê Thu, người mà Nê Thu gọi là Cửu gia.

      Cửu gia này nhìn qua có vẻ là lão nhân hòa nhã, điệu bộ chuyện nhanh chậm, toàn thân có mùi hương khiến cho người bên cạnh có cảm giác thoải mái, mặc dù là như vậy, Thủy Nhan đọc được trong mắt tham lam đối với tiền tài, quyền lực và dục vọng vô biên, được giấu kín bên trong.

      Thủy Nhan biết vị lão nhân nhìn có vẻ hòa nhã trước mắt này phải nhân vật đơn giản, chứng là người chống lưng của Đào Hoa lâu, liền gấp rút giả bộ hoảng sợ hành lễ, sau đó cúi đầu lời nào.

      Đối với biểu giờ phút này của Thủy Nhan, mặt Cửu gia có chút thay đổi, khi chứng kiến bờ vai nhắn của nàng khẽ run run, khóe miệng ngờ nhếch lên, ràng là cười miệt thị thỏa mãn.

      - Tại sao gì?

      Thanh của Cửu gia lại vang lên, làm cho người ta có cảm giác lạnh sống lưng.

      - Ách…

      Thủy Nhan lời nào, xoay người trở lại sương phòng.

      Chứng kiến Thủy Nhan bối rối quay , Cửu gia rất đắc ý, lầm bẩm : “Tam Nương nương này rất cứng đầu, kiến thức rộng cũng để làm gì, sau khi phá thân cũng còn dám tự phụ nữa rồi…” vừa cười vừa bước .

      Thủy Nhan đứng sau cánh cửa nghe được lời cuối trước khi rời của tên Cửu gia kia, nàng vô cùng tức giận, thầm nghĩ ngày nàng nhất định bắt người này hối hận vì những lời ngày hôm nay.

      Cửu gia rời lâu, Hổ Tam Nương cùng Triệu Vũ Quốc tới sương phòng Thủy Nhan, Hổ Tam Nương vừa vừa cười híp mắt, thấy nàng ngồi ở cửa số.

      tràng, hai mắt Thủy Nhan vẫn hướng ra bên ngoài, có chút thay đổi, Hổ Tam Nương cảm thấy mất mặt, trong tâm nổi giận, chỉ có điều là có Triệu Vũ Quốc ở đây, mà Thủy Nhan bây giờ lại là cây hái ra tiền của mụ, đành hít hơi dài, đem cơn tức này nuốt xuống.

      Thủy Nhan thấy ả dừng lại, mới quay đầu lại, hai mắt ảm đạm, lẳng lặng hỏi ả câu:

      - Ngươi thực thả ?

      Trong lòng Hổ Tam Nương chấn động, nghĩ thầm lẽ nào việc mình làm bại lộ? Nhưng nghĩ nghĩ lại, nếu bại lộ, sao Quỳnh Hoa lại biết được?

      Vì thế ả khẽ ho khan tiếng, giả bộ tức giận với Thủy Nhan:

      - giờ ngươi là nữ nhi của ta, đời này, ngươi có gặp chuyện mẹ lừa con mình ?

      - Vậy đời này ngươi có gặp qua mẹ nào kêu con tiếp khách qua đêm ?

      biết vì sao, Thủy Nhan nghe ả xưng là mẹ, trong lòng vô cùng tức giận, coi chữ “mẹ” cao quý này, người như mụ xứng đáng!

      - Ngươi…

      Câu hỏi của Thủy Nhan khiến Hổ Tam Nương biết nên trả lời như thế nào, bụng tức tối dần mặt, Trà Hương vui vẻ đứng phía sau ả ta xem kịch, Triệu Vũ Quốc cũng lời nào, đúng khi Hổ Tam Nương mở miệng chửi mắng nàng, đứng ra phía trước Thủy Nhan, chặn lời ả.

      - Ta tính cách lạnh lùng này của nàng, ngươi cần ngày ngày dạy dỗ nàng, có ta, ta muốn tự mình dạy dỗ…

      Hổ Tam Nương sửng sốt, lập tức cười khan,

      - Ha ha, lời Triệu gia , Tam Nương xin ghi nhớ.

      Trong mắt Trà Hương chợt lóe lên khác lạ, mà hết thảy nhất cử nhất động của nàng ta ngờ lại rơi trong mắt Thủy Nhan cùng Triệu Vũ Quốc, chỉ là trong lòng hai người cùng lúc lên tiếng, Trà Hương thầm tính toán với Thủy Nhan, tình biết mình bị hai người kia tính kế…

      Trong lòng Hổ Tam Nương ăn nguyên cực túc, nhìn Triệu Vũ Quốc với số ngân lượng kia, ả lại lần nữa tự với bản thân: phải nhẫn!

      Triệu Vũ Quốc xoay người, cúi đầu nhìn vào Thủy Nhan mực im lặng, cười ôn nhu với nàng, giọng trầm thấp vang lên bên tai Thủy Nhan: “Nếu cần gì hãy với Tam Nương, bạc ta thiếu.”

      Dứt lời, lại đưa cho Tam Nương vài miếng vàng lá,

      - Tuy là chồng hờ vợ tạm, thể lộ ra bên ngoài, nhưng đêm là vợ chồng, ngàn năm vẫn vậy, Triệu mỗ là người coi trọng tình cảm, Quỳnh Hoa là người của ta rồi, ta để nàng chịu ủy khuất, sau này nếu nàng làm gì sai sót, mong ma ma hãy tha thứ, đừng vội đánh, khi ta đến, nếu người nàng có chút thương tổn, vàng hôm sau đưa cho ma ma ít mảnh…

      - Ơ, ngài coi, Quỳnh Hoa là nữ nhi của ta, làm sao ma ma ta có thể nhẫn tâm xuống tay đánh được!

      Triệu Vũ Quốc vừa lòng gật đầu,

      - Như thế là tốt!

      Dứt lời, quản Hổ Tam Nương và Trà Hương đứng đó, lập tức cầm tay Thủy Nhan, đặt vào tay nàng chiếc trâm cài tóc tinh xảo.

      - Ta cảm thấy nàng dùng ngọc rất sáng, mỗi tối đưa cho nàng chiếc.

      xong, hôn vào môi nàng.

      Thủy Nhan chết lặng, lồng ngực đánh trống, nàng cảm thấy như hồ tràn nước muốn vỡ tung, nhưng nàng biết làm gì lúc này, chỉ có thể tinh tế chia sẻ với động tác thân thiết trong giây phút này…
      snow_angel_lily thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :