1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 15: Mị Lực Gây Họa
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Từ Ngũ Nhi, Thủy Nhan biết được nơi này là Nam quốc, biệt uyển này là của Thái Tử, nơi này là Lạc Thành – kinh đô phồn hoa của Nam quốc.

      Về phồn hoa của nơi này, cảnh vật trước mắt đủ lý giải để Ngũ Nhi phải giải thích, giờ phút này hai người đường lớn, hai mắt nhìn thấy đáp án.

      Chỗ này là kinh đô, đương nhiên có rất nhiều khách điếm nổi tiếng, Thủy Nhan tùy tiện liếc mắt, thấy dưới ít công trình cổ dưới 500 năm tuổi, cửa hàng tơ lụa, tửu lâu, cửa hàng nữ trang, đồ cổ, là khiến người ta được mở mắt, nhưng lập tức Thủy Nhan nhận thức được vấn đề, đó là ở Nam quốc nghề thương buôn chiếm vị trí quan trọng, chính vì thế dân chúng vùng này tương đối giàu có.

      - Chỗ này dân chúng ăn no mặc ấm hết sao?

      Ngũ Nhi nghe nàng mở miệng hỏi, đầu óc hơi có chút mơ hồ: “Ách… Nghĩ như thế nào lại hỏi cái này?”

      Thủy Nhan lấy chiếc quạt xòe ra, chậm rãi quạt, cỗ gió mát truyền tới, trong lòng cảm giác hỗn loạn được bay ít,

      - có gì, chỉ là thuận miệng hỏi.

      Đầu óc của nàng thể an phận, chứng kiến cảnh đường xá ồn ào náo nhiệt, chứng kiến cảnh mọi người lại, nụ cười tươi rói mặt, theo phản xạ có điều kiện nàng hỏi han mọi thứ.

      Nhưng điểm chết người chính là, nàng hỏi Ngũ Nhi vấn đề kia mang theo ý gì, nhưng trong trí tưởng tượng lại cảm thấy có điều gì đó kinh ngạc khó hiểu.

      Nàng hiểu được câu đáp của Ngũ Nhi có ý nghĩa gì, từ việc ước đoán thu nhập từng hộ dân ở Nam quốc có thể thấy được tiềm lực của Nam quốc lớn mạnh nhường nào…

      Nghĩ đến đây, cả người nàng chấn động, trong lòng buồn bực, “Chuyện này với ta hề có quan hệ.. Như thế nào lại có hứng thú? Chẳng nhẽ ta cũng trở thành Ngũ Nhi mồm năm miệng mười rồi sao?”

      Ngũ Nhi thấy vẻ mặt nàng có chút khác thường, huơ huơ tay trước mắt nàng,

      – Nhan tỷ tỷ, tỷ sao chứ?

      - À… có việc gì, chỉ là nghĩ xem, ngươi định tìm gì ở phố này?

      Nàng miễn cưỡng trả lời qua loa, đơn giản là muốn cho người khác biết bí mật của mình.

      Tức khắc khuôn mặt Ngũ Nhi đỏ bừng, hưng phấn vô cùng, như được ánh mai chiếu sáng,

      - Hắc hắc, tỷ tỷ thông minh như thế, tỷ thử đoán xem tại ta suy nghĩ cái gì?

      Thủy Nhan nhìn nhìn phía trước, giọng dửng dưng lãnh đạm đều đều:

      - Ngươi nghĩ, là vào “Đệ Nhất Lâu” ăn cơm ngon, hay là vào “Chích Nhất Oản” sát bên cạnh ăn ngon…

      Lời vừa mới dứt xong, Ngũ Nhi tức khắc lộ ra vẻ hưng phấn, ôm chặt lấy cánh tay nàng kinh hô,

      - Oa oa oa… Tỷ tỷ lợi hại quá , ngờ cái gì ta nghĩ tỷ cũng biết.

      - Ban ngày ban mặt cầm tay nam nhân, là làm mất mặt mũi nữ nhân kinh đô chúng ta…

      thanh bén nhọn cất lên sau lưng Ngũ Nhi và Thủy Nhan, hai người quay lại, là phụ nhân béo ú.

      Thủy Nhan nghe xong hề lên tiếng, chỉ lạnh lùng quét mắt qua vị phụ nhân kia, phụ nhân kia nhìn thấy dung mạo Thủy Nhan, vội vàng chỉnh chu lại thân mình, đứng thẳng lưng lên, ngoan ngoãn như con mèo già béo.

      Trong nội tâm Thủy Nhan cảm thấy phụ nhân này đầu óc như bã đậu vậy, cũng có để tâm nhiều tới ả, lại định tiếp tục lên phía trước, nhưng là Ngũ Nhi bước tiếp.

      Nàng tuy là thân phận nô tài, nhưng cũng phải là hạng nô tài bình thường, trắng ra, người ta là nô gia của phủ Thái tử, tuy rằng phải người hầu cận sát bên Thái tử, nhưng là người trong phủ Thái tử, là nhất đẳng nha hoàn, tại bị mụ đàn bà đường phố nhục mạ như vậy, sao có thể nuốt cục tức kia xuống?

      Ngũ Nhi tiến lên hai bước, cố ý dò xét người kia, tiếp theo khinh miệt cười cười, khóe miệng khẽ nhếch, mang theo điệu châm chọc:

      - ta đánh mất mặt mũi của nữ nhân kinh thành, ngươi chưa tỉnh ngủ sao, đứng cạnh ta, xem, ngươi hay ta, ai là người làm mất mặt…

      Phụ nhân kia ra sức cắn chặt đôi môi, hàm răng vàng khè cắn chặt đôi môi bôi son đỏ chót, đủ khiến người khác hít khí lạnh, nhưng ả lại cố gắng làm ra vẻ ủy khuất, giọng nũng nịu:

      - Ngươi chuyện thô tục, làm công tử này mất mặt…

      xong lời kia, phụ nhân béo ú còn khẽ liếc mắt với Thủy Nhan giả nam, ánh mắt gợi cho người ta nhớ tới câu chuyện cười về bầy sói cùng con cừu .

      Cho dù Thủy Nhan có tố chất tốt hơn nữa, giờ phút này cũng nhịn được, trong lòng khẽ rung mình cái, thể cảm khái, xuất của nữ nhân này là tai họa…

      Ngũ Nhi vừa rồi còn giận dữ thể kiềm chế, nhìn thấy biểu lúc này của phụ nhân béo ú, trong lòng lập tức vui vẻ, ra, nữ nhân này coi trọng Thủy Nhan tỷ tỷ…

      Nàng nhìn ra bốn phía, giờ phút này mới phát , chỉ có phụ nhân này, mà còn nhiều nữ tử khác xung quanh chăm chú hướng nhìn Thủy Nhan, mọi ánh mắt tham lam như muốn nuốt chửng “Mỹ Nam Tử” này.

      Nàng cọ vào Thủy Nhan, thấp giọng :

      - Hắc Hắc, mị lực của tỷ là lớn a…

      Thủy Nhan bình tĩnh xem xét, quạt trong tay phút chốc khép lại, ba tiếng, rất là kinh người.

      Phụ nhân béo ú kia thấy động tác thân mật giữa Ngũ Nhi và Thủy Nhan trong lòng căm giận thôi, mắt nhìn gằm gằm Ngũ Nhi…

      Ngũ Nhi lại thanh thanh giọng hát, tiếp:

      - Đại tỷ a, xin ngài hãy thương xót, hãy tìm chỗ nào có nước ngồi xuống mà soi, bản thân rảnh rỗi quá có việc gì chen vô việc của người khác làm gì, ngươi hãy nhìn lại nếp nhăn mặt mình , đủ kẹp chết con ruồi đó, kết hợp với cái mũi lắm chuyện của ngươi, là đắc tội với nhân dân cả nước, mọi người cho ngươi xuất môn việc thiện, ngươi quan tâm đến quan nhân nhà ta như thế… Là có tội đó!

      Kỳ , những lời Ngũ Nhi nương đều là , có thể lớn như vậy thực khiến cho mọi người hưởng ứng cười lớn, nhưng đồng thời lại mang tới hậu quả nghiêm trọng…

      Phụ nhân béo ú kia vừa rồi còn làm bộ đoan trang, nghe lời Ngũ Nhi xong, khuôn mặt phục phịch bắt đầu nhăn lại, bẻ tay răng rắc, nghiễm nhiên là nổi giận.

      - Hắc, nha đầu chết tiệt kia, đồ biết xấu hổ, hôm nay lão nương xé miệng ngươi ra.

      Dứt lời phụ nhân béo ú vén tay áo lên, đôi móng vuốt hướng Ngũ Nhi tới, người xem ở bốn phía vội lui về phía sau, ai đỡ giúp Ngũ Nhi

      Ngũ Nhi né tránh, nhưng khắc sau cảm giác hai tay bị xiết chặt, nhìn lại, hai tay mình bị hai đại hán giữ chặt, xem tình hình này, hai kẻ này cùng phụ nhân kia là bọn.

      - Cứu mạng!

      Nàng kinh hô cầu cứu.

      Thủy Nhan vội vàng bước, chút do dự, chưởng đánh vào lồng ngực đại hán bên trái Ngũ Nhi, bốn phía lại bắt đầu sôi nổi, cảnh tượng hệt như trong tiểu thuyết võ hiệp đọc nhiều, trong tiềm thức mọi người cảm thấy, có thể dùng chưởng như thế, đích thị là có công phu, chưởng mạnh mẽ kia đánh vào ngực đại , muốn giữ tánh mạng e rằng khó

      Mọi người nghĩ tới, vì nữ nhân háo sức mà hi sinh mạng người.

      Mọi người ai cũng trông chờ giây phút đại hán kia hộc máu bỏ mạng, ai dè đại hán kia ngây ra giây lát, sau đó xoa lồng ngực :

      - Đúng là thằng ẻo ọt!

      Mọi người:

      - Ách…

      Phụ nhân hung hăng trừng mắt nhìn đại hán kia, lập tức cười đối với Thủy Nhan:

      - Ngươi phải sợ, ta chỉ sợ vị nương này ăn hiếp ngươi, nên dạy cho nàng ta bài học!

      Giờ phút này Ngũ Nhi biết sợ hãi, cặp mắt lớn quay sang nhìn Thủy Nhan,

      – Nhan tỷ…

      đợi này kịp la lên, phụ nhân kia nhằm phía nàng, móng vuốt kia muốn cào nát gương mặt trắng nõn của nàng…

      Thủy Nhan thấy tình thế cấp bách, gấp gáp xông lên, dung sức đẩy phụ nhân béo ú ra, tên đại hán nhìn thấy Thủy Nhan mạo phạm chủ nhân, vội buông lỏng Ngũ Nhi, hướng nắm đấm về phía Thủy Nhan với tốc độ ánh sáng, muốn nàng dính nguyên quyền này, may mắn là Thủy Nhan nhìn thoáng qua, vội vàng khom người, lại bị người nọ bồi thêm nắm đấm quét qua đầu, dây cột tóc lập tức buông ra, thác tóc đen như trút xuống, hoa mỹ ôn nhu khiến cho người ta có cảm giác hoa mắt, bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ…
      Phong nguyet thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 16: Thủy Nhan tức giận.
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Đại hán kia còn cảm thấy nơi mu bàn tay cảm giác rất mềm mại nhưng lại lạnh lẽo, trước mắt cả thác nước uốn lượn như nhung lụa, nhìn kỹ mái tóc ra sau đó.

      Làn tóc đen mềm mại như dương liễu tháng ba, bóng loáng hơn cả nhung lụa đẹp nhất. Chỉ như chợt lóe sáng rồi tan biến hoàn toàn, trước mắt chỉ còn lại nụ cười trong sáng như hoa quỳnh vừa .

      Đại hán trở nên mơ hồ, ràng ban đầu là thư sinh tuấn lãng, thế mà chỉ mới cúi đầu biến thành nữ tử…

      Thứ lỗi cho, cơ bắp con người luôn chuyển biến rất chậm mà!

      Nhưng ma nữ kia lại như vậy, chỉ thấy nàng che miệng lại, qua kẽ tay chỉ thấy dải màu hồng như đôi môi tươi thắm, liền sau đó là tiếng thét chói tai:

      - Nữ nhân… Ngươi đúng là nữ nhân…

      Thủy Nhan lạnh lùng trừng mắt nhìn gã đại hán, tự giác lui về sau. Nàng cũng đoán ra được mọi người lại ngượng ngùng mà hét lên như thế, đáng lẽ phải rất bình tĩnh chứ, nên hoàn toàn xem thường những ánh mắt kinh ngạc kia, lại càng đếm xỉa đến tiếng thét kia.

      Chỉ thấy nàng bình tĩnh nhặt sợi dây cột tóc từ dưới đất lên, buộc lại mái tóc, lạnh lùng với ma nữ:

      - phải nữ tử, vậy ngươi cho rằng ta là nam tử?

      - Ngươi… ngờ ngươi giả nam tử lừa gạt thiếu nữ vọng tưởng ít hiểu biết…

      Thủy Nhan híp mắt lại, nàng thèm để ý đến mấy lời chả biết phải trái kia, chỉ lạnh lẽo liếc qua ma nữ kia rồi với Ngũ Nhi:

      - Chúng ta thôi!

      Ngũ Nhi bây giờ rất kính trọng Thủy Nhan, chớp đôi mắt, ngoan ngoãn gật đầu đáp:

      - Vâng!

      - Muốn chạy sao? dễ đâu!

      Ma nữ kia hét lớn, sắc mặt tức giận sớm chuyển sang đỏ bừng.

      - Vừa rồi ngươi còn nghĩ ta là nam tử, giờ biết ta là nữ tử, muốn thế nào đây?

      Thủy Nhan hơi nhíu mày, thầm nghĩ ma nữ này rảnh rỗi dư hơi, có việc gì làm nên kiếm chuyện.

      Nàng đâu ngờ, ma nữ này là người có tên tuổi, tên là gì ai biết, nhưng qua nhiều năm, mọi người đều gọi bà ta là Hổ Tam Nương.

      Hổ Tam Nương từ đầy võ nghệ, học hành lại tụ tập cùng kẻ khác chiếm núi xưng vương, hành nghề đạo tặc, sau bị quan phủ truy quét, ả bán đứng thuộc hạ, trốn thoát, nhanh chóng ngụy trang thành thương nhân nổi ở kinh thành. Bên ngoài là buôn bán gia cụ, đồ cổ, đồ giải trí, nhưng đến thằng khờ cũng biết, ả làm ăn đơn giản, chỉ cần kiếm ra tiền mà phạm pháp nhất định làm, đặc biệt là buôn da bán thịt, kể cả những vụ buôn bán ngầm…

      Bà ta có đặc điểm là háo sắc. Trong kinh thành, chỉ cần là thư sinh, công tử bề ngoài nhìn được, trẻ tuổi chỉ cầu mong đừng bao giờ gặp phải bà ta. Mấy năm nay, nhiều công tử đột ngột biến mất mà ai hay biết. Nhưng ai cũng hiểu, những kẻ mất tích đều liên quan đến ả…

      Hôm nay, ả thấy Thủy Nhan thư sinh tuấn tú, sắc tâm liền nổi lên. Vốn là muốn đùa giỡn với vị bạch diện công tử này chút rồi mới tính kế bắt luôn, nhưng lại ngờ bên cạnh vị công tử này lại có nha hoàn chua ngoa, những sợ ả mà còn nể mặt đùa bỡn ả, sao nuốt trôi cái tức này chứ?

      Hổ Tam Nương liền kêu mấy tên tay sai đến, muốn bỏ qua cho Thủy Nhan cùng Ngũ Nhi, chỉ là ngờ đến lúc đánh nhau lại phát Thủy Nhan là nữ tử.

      Tưởng rằng chơi đùa với vô số nam nhân, ngờ hôm nay lại có lúc nhìn nhầm, là mất mặt, mà nghĩ tới việc này về sau là chuyện cười cho cả thiên hạ, tức đến hộc máu. vậy Thủy Nhan còn thèm để ý đến có mặt của ả, , ả làm sao bỏ qua?

      Chỉ thấy ả hét to:

      - Quắt Tam Nhi, các ngươi còn ra tay, đợi lão nương mời nữa sao?

      Cả đám nghe ả gầm lên đích danh Quắt Tam Nhi sợ xanh mặt. Quắt Tam Nhi chính là lão đại ở cái ngõ miếu vùng này nổi tiếng hung ác, lại bị kêu như cháu thế kia, mấy kẻ còn định xem náo nhiệt tự khắc hiểu ma nữ này chính là Hổ Tam Nương liền kinh hoảng rời .

      Đường phố vốn náo nhiệt tự dưng vắng lặng lại, biết chui đâu ra thêm tên liền vây kín Thủy Nhan cùng Ngũ Nhi lại.

      Ngũ Nhi cả người run lên, hay tay kéo chặt tay áo Thủy Nhu, giọng run rẩy:

      - Nhan… Tỷ tỷ… Chúng ta… Bây giờ sao đây?

      Thủy Nhan liếc nhìn, thấy ánh mắt mỗi người đều lộ hung quang, trong lòng như đèn dầu cạn nên cảm thấy lo lắng, nhưng nét mặt vẫn bình thản như xem kịch.

      - Ngươi nghĩ ta sợ ngươi?

      Nàng trầm giọng hỏi Hổ Tam Nương.

      Trong lòng Hổ Tam Nương chấn động, đụng tới tình cảnh này, cho dù là nam nhân giọng run rẩy rồi. Thế mà nữ tử mảnh mai như thế lại còn dám hỏi ngược nàng, điểm này khiến ả nghi hoặc.

      - Nữ nhân này chút sợ hãi, hay là có kẻ giựt dây phía sau? Hay là có chuẩn bị trước?

      Sau nhiều năm lăn lộn, khứu giác ả còn tốt hơn cả cẩu, nếu phải bản thân can đảm và cẩn thận năm xưa kẻ bị quan phủ bắt chính là ả, chứ đừng tới vinh hoa phú quý ngày hôm nay!

      Lúc này Quắt Tam Nhi đến, nở nụ cười quỷ dị, khóe miệng phải hơi xếch lên, cực kỳ khó coi:

      - Tam Nương, hôm nay bị ức hiếp sao… Để tiểu đệ thay ngươi trút hận!

      Hổ Tam Nương xoa cánh tay mập mạp, hai mắt hướng về Thủy Nhan. Từ ánh mắt lạnh lẽo của Thủy Nhan, ả thấy chút gì sợ hãi hay nao núng, ngược lại, kẻ vào sống ra chết như ả lại cảm nhận được sát khí, thứ sát khí bất đồng với đạo phỉ, có chút lẫm liệt, lạnh lẽo. Đó là thứ sát khí của Sát Thần có được chiến trường!

      Bà ta thấp giọng với Quắt Tam Nhi:

      - Ta cảm thấy kẻ mặc nam trang kia hề đơn giản!

      Quắt Tam Nhi thu hồi nụ cười, quan sát kỹ cái dáng người mảnh mai thướt tha của Thủy Nhan sau bộ nam trang, chỉ thấy cổ họng khô khan, dục hỏa bùng lên:

      - nàng này… Đúng là cực phẩm mà…

      - Cái tên Quắt Tam Nhi nhà ngươi, thấy nữ nhân là tinh trùng thượng não, nhanh xem nữ tử này có võ !

      Quắt Tam Nhi nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, nhưng ánh mắt sáng lên, thân mình gầy gò như tên bắn hướng về Thủy Nhan, kẹp chặt lấy cổ tay nàng, vận khí thăm dò, thấy có gì khác lạ, liền yên tâm cười to với Hổ Tam Nương:

      - Hắc hắc, nàng này phải người luyện võ!

      Thủy Nhan muốn rút tay mình ra nhưng Quắt Tam Nhi như gọng kìm, mặc nàng giãy dụa thế nào cũng rút ra được.

      - Buông tay!

      Trong nháy mắt, Quắt Tam Nhi như nghe thấy hơi thở của tử vong, giống như vừa qua Địa Phủ, cả người nổi da gà. Nhưng nhìn thấy dung mạo như tiên tử của Thủy Nhan, cảm giác khác thường kia nhanh chóng bị xem .

      Chỉ thấy nở nụ cười dâm đãng:

      - Ha hả, hảo muội muội, ngươi mơn mởn như vậy, ca ca làm sao có thể thả ngươi ra chứ?

      Ngũ Nhi lúc này sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch, run rẩy nhìn khắp nơi, hy vọng có người ra tay cứu các nàng. Nhưng nhìn khắp chỉ làm nàng thất vọng. Sau khi biết lai lịch ma nữ liền tránh mất. Lúc này nàng chỉ nhìn thấy vị công tử mặc lam bào, độc đứng phía xa, phe phẩy chiếc quạt, ánh mắt lạnh nhạt như muốn can hệ vào chuyện bao đồng.

      Mà Hổ Tam Nương thấy Quắt Tam Nhi bắt được Thủy Nhan, thấy người ra cứu cũng thấy Thủy Nhan động võ, chỉ biết mắng mình nhát gan để bị hù dọa. Nghĩ đến nàng liền hô to với Quắt Tam Nhi:

      - cần nhiều lời, nhanh chóng trở về tránh rước thêm phiền phức cho bản thân!

      Thủy Nhan nhìn vẻ mặt dâm đãng của Quắt Tam Nhi nắm tay mình, cơn tức tràn lên. Ánh mắt hơi tối sầm lại sáng lên, trong mắt chỉ còn hình ảnh bàn tay kìm chặt nàng, trong đầu thanh rống giận vang lên:

      - Buông tay ra!

      Nàng chỉ cảm thấy mọi thứ hỗn loạn, tâm trí trở nên mơ hồ, hai tay còn do mình điều khiển, nhưng lại là động tác mà nàng rất quen thuộc. Chỉ nghe loảng xoảng tiếng, bóng hình loáng qua, Thủy Nhan chỉ cảm thấy có gì đó ấm ấm phun lên mặt có mùi nồng đậm như máu tươi. Nàng nhanh chống lấy tay lau vết máu mặt, nhìn kỹ lại, biết thế nào tay lại xuất thanh đao, mà cái bàn tay đen thui gầy gò còn kìm nàng lại rơi mặt đất, mà kẻ gọi là Quắt Tam Nhi bị tước cánh tay gào thét khóc.

      - A a a… Tay của ta… A…
      Phong nguyet thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 17: Công tử áo lam.
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      ai nghĩ tới Thủy Nhan mảnh mai như thế lại có thể ra tay nhanh như chớp, đoạt lấy đoản đao từ thắt lưng Quắt Tam Nhi tiếp đó lại chém gọn cánh tay . Động tác cực nhanh chỉ còn lại tàn ảnh khiến người ngoài kịp thấy , nhưng có lẽ Hổ Tam Nương nhìn nhất.

      Thủ pháp lưu loát như thế, nếu như phải phải trải qua sinh tử nhiều năm thể nào làm được. Mà ánh mắt bình thản kia lại làm cho ả cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, ả mơ hồ cảm nhận được chọc nhầm ổ kiến lửa rồi. Khẽ nuốt nước miếng, trong lòng lên ác tâm, quyết thể lưu lại tai họa như vậy bên mình, liền với tên thuộc hạ:

      - Nhanh gọi Quỷ Trủng đến cho ta!

      Tên thuộc hạ khẽ gật đầu, nhân lúc ai để ý lặng lẽ biến mất.

      Bên cạnh Quắt Tam Nhi, Thủy Nhan hoàn toàn có chút ấn tượng gì với hết thảy mọi việc mình làm, nhưng thanh chủy thủ tay vẫn còn vương lại vết máu ấm cùng mùi tanh tưởi nồng đậm như muốn nhắc rằng đây là tác phẩm của nàng. Trong nhất thời, nàng vẫn nghĩ ra nên tâm trí có phần hoảng hốt.

      Quắt Tam Nhi lại càng ngờ bản thân tự kiểm tra qua vậy mà lại bị nữ tử chút võ công tước mất cánh tay như vậy, giờ cũng cảm thấy có chút ân hận vì khinh địch. Nhìn thấy cánh tay đầy máu lăn lóc mặt đất, lửa giận trong lòng lại nổi lên, cắn răng hét to tiếng, dùng tay còn lại điểm vào huyệt đạo để cầm máu, rồi rút chiếc Thiết Phiến từ sau thắt lưng ra, quay người lại, bay nhanh như sao chớp chém lên cổ Thủy Nhan.

      Ngũ Nhi khinh hoàng thét to:

      - Á…

      Nàng sợ tới mức hai mắt ngây dại ra.

      Thủy Nhan cũng giật mình choàng tỉnh, chỉ cảm thấy luồng gió lạnh mang theo vị tanh tanh đập vào mặt, ràng là Thiết Phiến có độc. Nhìn thấy Thiết Phiến chém lên Thủy Nhan, trong lòng Hổ Tam Nương cũng thầm đáng tiếc cho trang thiên hương quốc sắc…

      Ngay khoảnh khắc quyết định, bỗng Thiết Phiến của Quắt Tam Nhi đột nhiên khựng lại, vẻ mặt rất quái dị, nhìn thống khổ vô cùng, hai mắt trợn ngược, đồng tử giãn ra, ràng thần chết ghé thăm .

      Thủy Nhan thở mạnh nhìn xuống thấy thanh kiếm đâm xuyên vào ngực Quắt Tam Nhi, máu tươi còn xuống. Thanh kiếm ngay sau đó lại tự thu lại, vẻ mắt Quắt Tam Nhi dường như còn thể tin, há to miệng rồi ngã xuống.

      Quắt Tam Nhi vừa ngã xuống, phía sau xuất gã công tử áo lam, trong tay là thanh kiếm vương giọt máu nào. Nụ cười rạng ngời hỏi nàng:

      - Sao vừa rồi ngươi thét lên?

      - Đa tạ công tử ra tay!

      Thủy Nhan hít hơi dài, thầm mừng ngờ mình vẫn chưa chết.

      Ngũ Nhi buông lỏng bàn tay che mắt ra, thấy Thủy Nhan bình an vô , trong lòng vô cùng mừng rỡ. Nhìn lại kỹ mới nhận ra người cứu Thủy Nhan chính là công tử áo lam kia, vội chạy tới như kẻ được đại xá.

      - Đa tạ ơn cứu mạng của công tử, chúng ta là người trong phủ Thái Tử, đại ân của ngài, chúng ta bồi đáp hậu hĩnh!

      - Các ngươi là người trong phủ Thái Tử?

      Ngũ Nhi gật đầu, còn muốn trả lời thấy công tử áo lam ngây ngẩn cả người. Người này ánh mắt trong suốt như cười, đôi mắt như lá trúc, lông mày thanh mảnh, sóng mũi thẳng lộ ra vẻ tôn quý. Câu còn nghẹn trong cổ, Thủy Nhi cảm thấy con tim bắt đầu đập loạn nhịp, cách nào thốt ra hết những lời muốn .

      Thủy Nhan vẫn với bộ dạng lạnh nhạt như trước, gật đầu với công tử áo lam:

      - Thủy Nhan ngày sau đền đáp xứng đáng!

      Dứt lời nàng liền kéo Ngũ Nhi còn sững sờ rời . Ngay lúc này lại tiếng của Hổ Tam Nương lạnh lùng vang lên:

      - Vẫn còn muốn chạy… dễ đâu…

      Thủy Nhan hơi nheo mắt nhìn, chỉ thấy sáu người bước tới, những kẻ này giống với gã vừa rồi. Mấy tên này che mặt, toàn thân hắc phục có thêu con rắn. Nàng có cảm giác lần này dễ dàng như trước…

      Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của Hổ Tam Nương:

      - Ta đâu có trêu chọc ngươi!

      Bộ mặt ú mỡ của Hổ Tam Nương run lên:

      - Chưa kẻ nào được Tam Nương ta để mắt mà có thể trốn thoát. Hôm nay ngươi giết người của ta, chẳng lẽ để ngươi thoát sao?

      - Vị tỷ tỷ này, ngươi đúng rồi, tên kia là do ta giết!

      Công tử áo lam cười cười, nhanh chóng thay Thủy Nhan, chút nào e ngại Hổ Tam Nương.

      Đôi mắt tam giác Hổ Tam Nương hơi híp lại, lộ ra ánh mắt thèm thuồng đánh giá công tử áo lam:

      - Hừ hừ, cả đám các ngươi… Cả hai ngươi hôm nay đừng mong chạy thoát!

      Công tử áo lam ngó trước nhìn sau, ung dung mở chiếc quạt ra, phong lưu ý vị lời nào diễn tả hết, nhìn Hổ Tam Nương chảy nước miếng.

      - Ban ngày ban mặt, ngươi lớn mật làm bậy, sợ quan phủ đến bắt ngươi sao?

      Hổ Tam Nương như được nghe câu chuyện tiếu lâm nhất thiên hạ, chẳng cần e dè, ánh mắt dò xét khắp người công tử áo lam:

      - Ha ha ha ha, nghe ngươi cứ giống như ngươi là vị thanh quan, liêm khiết vậy…

      Nàng dừng lại, dâm quang trong mắt thay bằng hung ác:

      - Công tử, ngươi biết đây là nơi trong kinh thành có người quản sao?

      Ngũ Nhi nghe vậy cảm thấy hối hận, giọng với Thủy Nhan:

      - Tỷ tỷ, do ta muốn tắt lại mang ngươi tới nơi này.

      - Đây phải là kinh thành sao?

      Ánh mắt công tử áo lam có vẻ nghi hoặc.

      - Ừm, là… Đúng vậy, nhưng trong kinh thành long xà hỗn tạp, quan phủ cũng chẳng thể quản hết được… Hơn nữa nghe đâu người nhà quan phủ cũng làm ăn trong này…

      - Hừ, dưới chân Thiên Tử vẫn còn mấy tên cẩu nô tài lớn gan vậy sao!

      Vị công tử áo lam trông rất tức giận, đập mạnh gấp chiếc quạt lại.

      Thủy Nhan thở dài, nới với :

      - Chúng ta làm liên lụy ngươi rồi. Lát nữa nếu có cơ hội, ngươi liền mang nương này !

      Nàng nhìn chăm chú vào tên chắn đường phái trước, trong lòng có chút sợ hãi. Mà cũng hẳn là sợ hãi, cái chết đối với nàng có gì đáng sợ, ngược lại, chẳng qua là nàng cam lòng. Lúc này, nàng sợ chết mà là cam lòng chết như vậy.

      - Ngươi sợ chết?

      Công tử áo lam kinh ngạc, ngờ Thủy Nhan lại như vậy.

      Thủy Nhan nhìn khắp nơi để tìm đường thoát thân, miệng vẫn trả lời :

      - hề sợ, chẳng qua là cam lòng thôi!

      Công tử áo lam cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng ngời, nhìn Ngũ Nhi ánh mắt lung lay, phía trước cho dù là sài lang hổ báo gì nữa e rằng nha đầu này cũng biết sợ…

      - Tốt lắm, ta rất thích, hôm nay ta cứu các ngươi!

      Thủy Nhan nhìn cảm kích, khẽ gật đầu:

      - Vậy ngươi cẩn thận!

      Dứt lời, Thủy Nhan dùng chủy thủ trong tay chém về phía Hổ Tam Nương, tốc độ tuy nhanh nhưng đám kia là người luyện võ nên thoát đòn cũng dễ dàng. Thủy Nhan liền đẩy Ngũ Nhi thoát khỏi vòng vây, chỉ câu:

      - Chạy!

      Hổ Tam Nương rống lên:

      - Đuổi theo cho ta, để cho nha đầu kia chạy báo tin!

      Năm tên Quỷ Trùng đều là sát thủ của Hổ Tam Nương, ngày thường cũng hiếm khi lộ dạng, tên nào cũng đằng đằng sát khí. Nghe Hổ Tam Nương ra lệnh, ba tên liền tách ra đuổi theo, nhưng liền bị công tử áo lam phi thân chặn đường. Ngân quang thanh kiếm lóe lên như ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng lại khiến bọn chúng cảm giác như màu máu của kiếm ma, trong nhất thời thể đuổi theo Ngũ Nhi. Ngũ Nhi dáng người bé, hơn nữa lại cực kỳ sợ hãi, nên dùng hết sức mà chạy, thoáng cái chui vào ngã rẽ , còn thấy bóng dáng.

      Hổ Tam Nương thấy Ngũ Nhi chạy, muốn đuổi cũng kịp, vội hô to:

      - Nhanh tay , xong việc chuồn lẹ!

      Tên Quỷ Trùng cầm đầu gật đầu như vẻ hiểu ý Tam Nương, cùng với chín tên đồng bọn của do Quắt Tam Nhi mang đến liền vây quanh Thủy Nhi cùng công tử áo lam. Bốn phía toàn đao kiếm, tình hình cực kỳ nguy hiểm.

      Thủy Nhan chút để ý quay lưng lại cùng công tử áo lam, tạo nên tư thế bảo hộ lẫn nhau. Công tử áo lam có chút kinh ngạc hỏi:

      - Ngươi biết võ công?

      - Phải, biết!

      - Như thế nào lại biết tư thế này?

      - Để ý trước mắt , ngươi cứ như vậy chết mất thôi!

      Nàng nhắc .

      Công tử áo lam ha hả cười, cảm thấy rất thoải mái như những kẻ vây quanh cũng chỉ như cọng cỏ cành cây mà thôi.

      - Muốn cứu mỹ nhân cũng đâu có nên sợ chết!

      Thủy Nhan nghe xong cũng gì, chỉ lạnh lùng nhìn mấy kẻ trước mặt, trong lòng khẽ chột dạ, vừa rồi cũng hiểu làm thế nào lại chém đứt tay tên Quắt Tam Nhi kia. Lúc này lại đụng độ mấy tên này, nàng cũng biết nên làm thế nào, chỉ biết kiên định nhìn kẻ địch phía trước, cho dù thế nào cũng thể thua khí thế được…

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 18: Rơi vào miệng hổ
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Con đường mới rồi còn náo nhiệt lập tức trở nên thanh lặng, hàng quán hai bên đường sợ dính líu đến phiền toái nên cũng nhanh chóng đóng cửa, người buôn kẻ bán thoáng chốc mất dạng sạch , chỉ có nhìn những mớ hỗn độn mặt đất mới có thể nhìn ra chỗ này vừa có rất đông người đứng xem…

      Thủy Nhan cùng công tử áo lam tựa lưng vào nhau, người nọ phối hợp, yểm trợ cho người kia. Công tử áo lam cười :
      – Chẳng ngờ nương cũng biết giữ trận thế phòng thủ như vậy!

      Thủy Nhan cắn bờ môi, cảm thấy vị công tử cũng tốt bụng, chỉ có điều là quá nhiều lời mà thôi…

      - Ta chẳng tại sao mình lại thủ thế như vậy, tự nhiên cảm thấy vị trí thế này thích hợp đối phó với tình hình tại!

      Công tử áo lam chú tâm quan sát đám sát thủ vây quanh, khóe mắt lóe lên vẻ tàn khốc kín đáo, trong khi đó vẫn thản nhiên với nàng:

      - Vậy nàng chính là thiên tài võ học trời sinh đó!

      Vừa dứt lời, liền tuốt kiếm khỏi vỏ, khẽ gầm tiếng:

      - Phá!

      Những làn đao quang uy hiếp xung quanh lập tức bật ngược trở lại, ba tên sát thủ lập tức bị đánh tơi tả, chúng đưa mắt nhìn Hổ Tam Hương, tựa hồ muốn với chủ nhân rằng đối phương lần này chẳng phải hạng dễ đối phó!

      Hổ Tam Nương thấy vậy bèn hướng tới đám sát thủ của Quỷ Trủng hô lớn:

      - Tất cả xông lên!

      Dứt lời, tất cả đồng loạt hướng công kích công tử áo lam và Thủy Nhan, đến giờ này thực ra Thủy Nhan cảm thấy chột dạ, nàng lúng túng chẳng biết phải đối phó thế nào với đao quang kiếm ảnh ùn ùn lao tới tựa giông bão, chỉ còn biết dựa sát vào lưng lam y công tử.

      Vị lam y công tử sau khi chặn đứng được lần công kích đầu tiên của đối phương liền quay lại, vòng tay ôm lấy eo nàng, đem nàng vào lòng mình để chở che. cảm thấy khối mềm mại dị thường dựa vào ngực mình, làn hương lan thơm phức luồn sâu vào tận tâm khảm. vung vẩy thanh kiếm, tươi cười mà với Thủy Nhan:
      – Thơm quá!

      Lúc này, chứng kiến màn đao kiếm trùng trùng hiểm nguy ngay trước mắt, Thủy Nhan dám vọng động, ngoan ngoãn dựa sát vào lòng công tử áo lam, cố gắng nhịp bước theo thân pháp của để biến mình thành gánh nặng làm khó khăn cho , đối với những lời lẽ khinh bạc kia nàng chỉ còn cách để ngoài tai, coi như nghe thấy!

      - Tránh hết ra cho lão nương!

      Hổ Tam Nương gầm lớn, vòng vây siết chạy bỗng lộ ra khe hở, cặp mắt lam y công tử khép hờ chợt lộ tinh quang khi phát nắm phấn trong tay Hổ Tam Nương. Cùng lúc đó, trong lòng Thủy Nhan dấy lên cảm giác bất an khi thấy Hổ Tam Nương lao tới.

      Chỉ thấy cánh tay đẫy đà của Hổ Tam Nương vung lên, sau khắc vô thanh vô tức, luồng hương nồng đậm ập đến, Thủy Nhan thất thanh hô lên:

      - Có độc!

      Thoáng chốc, nàng cảm thấy trước mắt dường như xuất vô số cánh bướm với màu sắc sặc sỡ tạo nên quanh cảnh cực kì diễm lệ. Nhưng ngay sau đó, chúng lại nhòa , biến thành xoáy nước khổng lồ và vô tận, từng cơn choáng váng khủng khiếp ập tới tâm trí của Thủy Nhan, đôi chân nàng mất dần cảm giác, trước khi mất hoàn toàn ý thức, nàng chỉ kịp nắm chặt lấy công tử áo lam mà thào:
      – Ta chưa muốn chết…

      Công tử áo lam kia cúi xuống thấy Thủy Nhan chìm vào hôn mê, nhếch môi cười, thầm bên tai nàng:
      – Ta đồng ý với nàng!

      Dứt lời, vung kiếm, hòng bất ngờ tập kích đám sát thủ xung quanh, thế nhưng kiếm mới xuất được nửa chiêu mất hoàn toàn khí lực, hờ hững rơi xuống đất, ngay cả người cũng còn trụ vững được nữa, toàn thân đổ gục.

      Hổ Tam Nương chứng kiến công tử áo lam cùng Thủy Nhan đồng loạt ngất xỉu, ngã lăn ra đất bèn cất giọng cười đắc ý:
      – Võ công siêu quần làm được cái rắm gì chứ, chẳng phải đều gục dưới Mê Điệp Túy của lão nương đây sao….

      Mê Điệp Túy thực ra chẳng phải là độc dược mà chỉ là loại thuốc mê, dược vật này có tác dụng là cho người trúng phải mất ý thức trong khoảng thời gian ngắn và mất công lực. Thủy Nhan và công tử áo lam chính là trúng phải loại dược vật này của Hổ Tam Nương…

      biết bao lâu sau, Thủy Nhan cuối cùng cũng dần dần tỉnh lại, nàng mở choàng mắt, chỉ thấy bốn phía tối đen như mực, được ở nơi nào, mùi ẩm mốc khó chịu từ xung quanh xộc vào mũi, nàng nhịn được hắt hơi liền vài cái. Thủy Nhan chống tay đứng lên chạm phải thân thể của ai đó bên cạnh.

      Dù bốn bề tối đen như mực, thể nhìn thấy thứ gì, nhưng khi chạm vào chất liệu y phục của người đó nàng liền nhận ra đấy chính là vị công tử áo lam kia. Nàng giọng gọi:

      - Công tử… Công tử…

      Công tử áo lam tựa hồ chết, chẳng hề có chút phản ứng nào, nàng đưa tay đặt lên mũi , cảm thấy từng luồng hô hấp vẫn đều đều phát ra, nếu lúc này nàng mới thở phào nhõm, nàng muốn từ giã cõi đời khi còn thiếu nợ kẻ khác.

      Sàn nhà nơi này vô cùng lạnh lẽo, từng đợt hàn khí khiến cho người ta phải run rẩy, do vị công tử áo lam vẫn ôm chặt Thủy Nhan trong lòng nên lúc trước nàng hề cảm nhận được cái lạnh đó. Nàng sợ rằng nếu công tử áo lam vẫn tiếp tục nằm chơ vơ nền đất này nếu bị kẻ địch sát hại cũng bị chết lạnh mất thôi.

      - Công tử, người mau tỉnh lại.

      Đáp trả câu của nàng chỉ là bóng đen vô tận cùng với khí lạnh căm căm.

      Ngẫm nghĩ hồi lâu, Thủy Nhan quyết định trước tiên phải cứu người rồi tính sau, nàng dò dẫm kéo công tử áo lam vào trong lòng mình, tách thân thể khỏi sàn nhà lạnh lẽo tựa băng đá kia.

      Xoảng! thanh lớn vọng lại, nghe tựa như tiếng mở cửa, thấp thoáng như có ánh đèn chiếu tới phía này. Thủy Nhan liền nhận ra có người tới, vội giả bộ vẫn còn bất tỉnh, ngã lăn xuống đất, công tử áo lam từ trong lòng nàng cũng đổ gục xuống theo. Bên tai nàng vang lên tiếng trầm đục, dường như đầu của đập mạnh xuống nền nhà. Nàng thầm xin lỗi: “Đừng trách ta nhé, chuyện ngoài ý muốn mà!”

      Khi đầu của công tử áo lam đụng xuống nền nhà, Thủy Nhan thoáng nghe thấy tiếng rên khe khẽ, tựa như tiếng muỗi vo ve vậy.

      Thủy Nhan nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc gần rồi thanh choe chóe chói tai truyền tới, cũng chẳng là nam hay nữ nữa:

      - Hai kẻ này đến giờ vẫn chưa tỉnh lại ư?

      Sau đó nàng cảm thấy có bàn tay thô ráp lướt qua gương mặt mình, hẳn là kẻ kia vuốt ve dung nhan mình, ghê tởm, phẫn nộ, nàng chỉ muốn bật dậy giết chết ngay kẻ này.

      - Lần này Tam Nương tìm được bảo vật, hàng này nhìn qua cũng phải tầm thường, chớ nên tùy tiện.

      - , thưa cửu gia!

      Thủy Nhan nghe thấy cách xưng hô kia liền cảm thấy ngờ ngợ, cảm giác quen thuộc vô cùng, dường như nghe thấy ở đâu rồi phải.

      Sau đó, Thủy Nhan cảm thấy ánh sáng rọi tới gần, hình như kẻ kia cầm ngọn nến soi sát vào công tử áo lam nằm bất động, vẻ mặt vui :

      - Như thế nào mặt mũi lại bẩn như thế này?

      - Chế phục hai người này cũng chẳng phải chuyện dễ dàng đâu, mãi tới khi lão đại sử dụng dược vật mới có thể tóm gọn được chúng, chỉ sợ lúc gục xuống bị rách nát hết khuôn mặt mà thôi…

      - Hừ, nếu diện mạo tuấn tú còn nguyên vẹn tốt, nếu bắt đến chuồng cỏ , ở đấy mới chuyển thư cần thêm người.

      - .

      - Ngươi báo lại với Tam Nương, hàng ngày hôm nay tồi, được bộn tiền.

      Tiếp đó Thủy Nhan cảm thấy tối sầm, lập tức nghe được bước chân rời xa dần, cuối cùng là tiếng đóng cửa chói tai, biết chắc được hai kẻ kia xa, nàng mới chống tay đứng dậy

      Nàng thản nhiên với công tử áo lam vẫn mực nằm dài đất:
      – Ngươi còn định giả bộ tới chừng nào nữa đây?

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 19: Sơ Định Hiệp Nghị
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Hàn khí từ dưới mặt đất thấu lên, Thủy Nhan cảm thấy hô hấp mỗi lúc khó, hơn nữa trong cơ thể còn trúng Mông Hãn dược, giờ phút này cảm thấy cả người vô lực, mặc dù thế, trong đầu nàng lại vô cùng tỉnh táo, tiếng kêu đau đớn vừa rồi, nàng khẳng định là phát ra từ công tử áo lam, kết luận rằng giả bộ bất tỉnh, vì thế lấy tay đẩy , thản nhiên : – Ngươi còn định giả bộ tới chừng nào nữa đây?

      - Xì…

      tiếng cười , thân thể công tử áo lam khẽ chút run run, Thủy Nhan ngồi trong bóng tối xem thường, biết người này rốt cục muốn làm gì.

      - Là ngươi cố ý.

      Thủy Nhan trầm giọng hỏi, nàng đoán, công tử áo lam cố ý bị Hổ Tam Nương bắt được.

      Thanh áo bào sột soạt, công tử lam y như ngồi dậy, nàng chỉ cảm thấy vây bốn xung quanh thân mình là hàn khí, đột nhiên có luồng khí nóng qua, đoán là công tử áo lam tới gần mình, hô hấp sát bên tai nàng.

      Hơi thở lạ lẫm mang theo hơi ấm kia khiến nàng có chút mất tự nhiên, nàng thử dịch thân mình để tránh , ngờ tay lại chống vào mu bàn tay , cảm xúc ấm áp khiến nàng cả kinh, lập tức rút tay về, trong bóng tối khẽ có tiếng cười trầm thấp, nàng như chứng kiến khuôn mặt tuấn lãng kia tươi cười.

      Thủy Nhan hắng giọng, hỏi lại lần nữa,

      - Ách, tại sao ngươi lại cố tình để bị bắt?

      - Gọi ta là Tử Hạ.

      .

      - Tử Hạ công tử, ngay từ đầu, ngươi lợi dụng ta?

      Giọng Thủy Nhan vẫn như cũ, vô cùng bình thản, nhưng trong lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi, hiểu tại lại trở thành bộ dạng này, nhưng nàng muốn biết thân phận của mình, muốn chứng minh rằng mình phải thân phận nô tài kia…

      Trong bóng đêm, bọn họ thấy mặt đối phương, nhưng mà vấn đề là Tử Hạ phía sau nàng, theo mùi hương nhàn nhạt của nàng tiến tới, hỏi:

      - Vì sao mà ngươi nghĩ thế?

      - Ngươi căn bản có trúng độc dược!

      Lúc này đây Thủy Nhan khẳng định chắc chắn.

      Kỳ vừa rồi Thủy Nhan có dám khẳng định có trúng độc hay , nhưng bây giờ, qua thăm dò, nàng xác định ngay từ đầu Tử Hạ đơn thuần là muốn cứu nàng.

      Hơn nữa, nghe tiếng hô khi bị đụng đầu vào mặt đất kia, nàng ngay lập tức hiểu ra cảm giác bị lợi dụng.

      - Nếu ta trúng độc, làm sao bọn họ có thể bắt được hai ta?

      hỏi lại.

      Thủy Nhan xoa tay, thấp giọng :

      - biết!

      - Ha ha, nương là người kỳ lạ, vừa đoán biết, lại biết!

      Trong bóng đêm, con ngươi của Tử Hạ phát ra quang mang khác thường, tựa hồ, đối với nữ nhân trước mắt này cảm thấy rất tò mò.

      - Với chuyện của ngươi ra lắm, cũng có hứng thú, nhưng tại chúng ta bị vây khốn, rời khỏi nơi này mới là điểm quan trọng!

      - Vậy nàng cảm thấy chúng ta nên rời khỏi chỗ này bằng cách nào?

      Tử Hạ hỏi lại.

      - Đợi!

      Thủy Nhan đáp .

      Tử Hạ ngẩn ra, lập tức hỏi:

      - Đợi? Đơn giản như vậy?

      Thủy Nhan cảm thấy nam nhân này còn nhiều lời hơn cả nữ nhân, cái gì cũng phải rành mạch, nàng , nếu vậy, đầu óc dùng để làm gì?

      Thủy Nhan hề để ý tới , đúng lên, thân thể có chút run rẩy, nàng dò dẫm bốn phía…

      - Ách… Cái kia… Ngươi luôn muốn ta , cái gì cũng muốn… Vì sao tìm biện pháp chạy ?

      Thủy Nhan muốn hỏi , vừa rồi có phải đầu óc bị hỏng rồi , nhưng bốn phía là bóng đêm, trò chuyện có vẻ làm mất nhiều khí, liền đáp:

      - Chỗ này vốn là nơi giam giữ người chuyên nghiệp, có vẻ như đây là hang ổ của tổ chức, chúng ta có cơ hội chạy sao?

      - Ha ha… đúng vậy, nàng có lý lắm!

      Lập tức Tử Hạ cũng cảm thấy lời mình hỏi nhàm chán.

      Trong bóng đêm ai mặt ai, Tử Hạ khẽ vuốt cằm, men theo mùi thơm của nàng, biết vị trí nàng đứng, trong lòng khỏi ra đôi mắt kiên cường của nàng.

      Ngay từ đầu nhận định nàng là nữ nhân gan dạ, sáng suốt, nhưng giờ phút này, thể , là mình đánh giá thấp nàng…

      - Ngươi tin ta sao?

      Tử Hạ thu hồi thái độ bất cần đời, nghiêm túc hỏi.

      Thủy Nhan ngừng lại, đối với :

      - Tín như thế nào? tín như thế nào?

      - Tín, ta để cho nàng chết!

      như chém đinh chặt sắt.

      Thủy Nhan chút do dự,

      - Tín!

      Lập tức nàng hỏi tiếp,

      - Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?

      Trong lòng Tử Hạ thầm khen cái, “Nữ nhân thông minh!”, Liền :

      - Nếu nàng nguyện ý phối hợp ta, ta đây cứu nàng ra ngoài, còn có thể làm cho nàng chuyện!

      Thủy Nhan nhíu mày, điều kiện đưa ra là khiến động nhân tâm, nhất là giúp nàng chuyện, trước mắt mà , nguyện vọng lớn nhất của nàng là biết thân phận của mình, mà về điểm này, ai có thể giúp?

      Đối với im lặng của Thủy Nhan, Tử Hạ chút nóng nảy, lẳng lặng chờ đợi đáp án của nàng, mà đáp án này, cảm giác làm thỏa mãn , biết đối với Thủy Nhan là chịu lỗ vốn để làm làm ăn.

      Quả nhiên, trầm mặc trong chốc lát, Thủy Nhan mở miệng chuyện,

      - Ngươi muốn ta làm thế nào ta lắm, nhưng ngươi sau khi ra ngoài vì ta làm chuyện, chuyện gì cũng được có thể làm?

      - Bán nước hại dân là việc ta làm…

      Thủy Nhan hé miệng, đối với hài hước của hề có chút phản cảm.

      - Ta cần thứ gì đó của ngươi làm vật hứa hẹn!

      Thủy Nhan nhàn nhạt khiến đối phương thể kháng cự.

      - Ách… nam nhân như ta chẳng lẽ…

      - là lừa đảo chẳng phân chia nam nhân hay nữ nhân!

      Thủy Nhan cắt ngang lời .

      Tử Hạ thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, đối với hoài nghi của nàng dành cho , rất khó chịu, cho tới giờ chưa có ai dám nghi ngờ , bực mình :

      - Nàng là nữ nhân chẳng đáng chút nào!

      - Ha ha…

      Thủy Nhan cười chút cảm tình,

      - Ta cần ngươi mến ta, cho nên… Chữ này ngươi dùng nhầm người rồi…

      Tử Hạ giật mình…

      - Ách.. miệng lưỡi sắc bén..

      - Hay là xuất ra thứ gì đó làm bằng chứng!

      Thủy Nhan nhắc nhở .

      Trong bóng đềm truyền đến tiếng hít thở sâu của Tử Hạ, tiếp theo nghe tiếng sột soạt của áo bào…

      - Đây, nàng cầm lấy, xong xuôi mọi việc, hãy đưa lại cho ta!

      Thủy Nhan duỗi tay trong bóng tối tìm kiếm, lại chạm vào mu bàn tay của Tử Hạ, :

      - Tay của nàng quá lạnh lẽo!

      Thủy Nhan đỏ mặt, tiếp nhận vật gì đó từ tay , cẩn thận xem xét, hình như là ngọc bội, đường nét hoa văn có vẻ rất tinh mĩ, nhưng là trong bóng tối, cảm thấy lắm, nhưng chắc hẳn đây là vật quý giá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :