1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phượng Điểm Giang Sơn – Chương 137: Chột dạ


      Quân cờ trong tay Tô Thiên Sơn phút chốc nát vụn, thứ bột trắng như phấn theo kẽ tay chảy xuống, mắt bắn ra quang:
      - Bây giờ chờ ta tự chui đầu vào rọ.

      Thần sắc Dương Hồng Xương vốn ngây ngô, nghe xong lời này của Tô Thiên Sơn như hồi phục tám chín phần, hai mắt mở to:
      - Đại trưởng lão an bài thỏa đáng?

      Ngay khi ra lời này, lập tức hối hận, thấy Tô Thiên Sơn nhíu mày, hiển nhiên vui đối với chất vấn này của .

      - Trưởng lão đừng hiểu lầm, phải ta hoài nghi năng lực của ngài, chẳng qua cảm thấy phản ứng của ngài quá nhanh khiến ta cảm thấy như trong mộng.
      Dương Hồng Xương vừa cười vừa nịnh bợ.

      - Hừ, chưa gì sợ chết, sao trước kia lại đáp ứng hợp tác với lão phu, nếu tin tưởng lão phu tự mình giải quyết cho tốt .
      Tô Thiên Sơn buông quân cờ trong tay ra, giọng vui, lạnh giọng , kiêu ngạo tự phụ chất vấn lại Dương Hồng Xương.

      Trong lòng Dương Hồng Xương thực nổi hỏa khí với lão già kia, nhưng lại ngại bản thân có thực lực, hết thảy những gì muốn đều dựa vào lão nhân già này, đành nuốt cục giận xuống, ngoài mặt tỏ ra vuốt đuôi lão nhưng thực hận tới mức thể di gót giày lên mặt lão.

      - Đúng đúng, đại trưởng lão rất đúng, lần này do Hồng Xương ăn vụng về, từ nay về sau xảy ra chuyện này nữa. Mong lão nhân gia đại lượng đừng để bụng, những lời này của ta thực ngu xuẩn, nhảm rồi…

      Thấy bộ dạng này của Dương Hồng Xương, Tô Thiên Sơn vô cùng đắc ý, thầm trong lòng: “Hừ, Dương Dục Hoàn phải vẫn luôn xem mình là siêu phàm sao? Nhìn xem cháu ngươi hôm nay phải như con chó bên chân ta?”

      - Được rồi, đừng những lời này nữa, ngươi hãy về phủ , làm tốt vai Phò mã của mình, tương lai có chỗ tốt của ngươi.
      Tô Thiên Sơn khoát tay áo với .

      Dương Hồng Xương cúi đầu, kính cẩn :
      - Đại trưởng lão khổ cực rồi!
      tới đây mắt lộ ra oán độc, thầm trong bụng: “Tô Thiên Sơn, giờ ta để ngươi lớn lối, tương lai nếu ta lấy được quyền thế, nhất định cho ngươi nếm mùi ngũ mã phanh thây, đền lại nỗi nhục hôm nay ta phải chịu.”

      Đợi Dương Hồng Xương rồi , Tô phu nhân mới lên tiếng:

      - Lão gia, ngài định nâng đỡ kẻ bất lực này kế vị?

      - Hừ, kế vị? Bản thân ta rất muốn nhìn sau khi tỉnh mộng dậy có bộ dạng gì.

      Tô phu nhân ngẩn người, ngay sau đó gật đầu:
      - Suy nghĩ của lão gia, thiếp thân đoán được.

      - Ha ha ha, tốt, tốt lắm, làm nữ nhân của Tô Thiên Sơn ta, cái gì nên hiểu, cái gì nên hiểu, thế là tốt. Tương lai thống lĩnh tam cung lục viện, sợ còn ai hơn nàng.

      Nữ nhân kia ôn nhu gật đầu :
      - Tiểu Nhu cần, chỉ cần lão gia bình an khỏe mạnh.

      Ánh mắt nữ nhân dịu dàng, bờ môi mềm mại như đào khiến người ta thích, Tô Thiên Sơn cảm thấy cỗ khí nóng từ bụng dưới nổi lên, ngay sau đó ôm nữ nhân kia vào ngực, khẽ :
      - Cùng nàng thành thân nhiều năm như vậy, sao để nàng chịu ủy khuất…

      - Lão gia…

      Nữ nhân thẹn thùng vô hạn, đường làm quan của Tô Thiên Sơn thuận lợi rộng mở!

      Bên này, Dương Hồng Xương rời khỏi phủ Tô Thiên Sơn , nghĩ tới câu kia của Tô Thiên Sơn, vững dạ hơn rất nhiều, nhưng nghĩ tới bộ dạng uất ức kia của mình, lửa giận tự chủ dâng lên, trở lại quý phủ định uống rượu giải sầu chút, ai dè chén này tiếp chén kia, thoáng chốc uống tới khi mặt trời ngả về tây…

      Rượu trôi xuống cổ khó tránh tinh thần người ta bị đả thương, Dương Hồng Xương tại bị như thế.

      bình rượu lâu năm trôi qua cổ xuống bụng khiến Dương Hồng Xương chóng mặt, não bộ khỏi hồi tưởng màn Tô Thiên Sơn cùng mỹ nhân của nhàn nhã đánh cờ, lại nghĩ tới bộ dạng khúm núm như loài chó của mình khiến lòng vô cùng khó chịu.

      , nếu người còn sống, Dương gia há phải chịu nỗi nhục này?” Tay giơ cao bầu rượu, hồi tưởng lại khi còn , nhờ Hiên Viên hoàng hậu mà Dương gia danh vọng như thế nào, trong lòng khỏi hoải niệm của mình.

      Khi còn bé, rất thương , có đồ gì tốt đều ban thưởng cho Dương gia, Hoàng thượng lại đối xử vô cùng tốt với cha của , khi đó, có thể Dương gia là gia tộc danh tiếng ở Tấn quốc, nghĩ tới, từ sau khi qua đời, những thứ này trở nên vô duyên với Dương gia, địa vị trong triều của Dương gia mỗi lúc lụn bại.

      Dương Hồng Xương hồi tưởng màn huy hoàng của Dương gia xưa kia, rồi lại nghĩ tới cảnh lụn bại, có điều, biết tại sao bởi khi ấy còn quá .

      Cha của – Dương Thử, vốn là ca ca của Hiên Viên hoàng hậu, khi Long Tường Viêm kế nghiệp, Dương Thủ chính là trợ thủ đắc lực, nhiều lần lập công, tài năng quân lại hơn người, thử hỏi, người như vậy sao trở thành cánh tay đắc lực của Hoàng đế đây?

      Tiếc thay, Dương Thủ có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, liều mạng phò tá Long Tường Viêm đăng cơ, nhưng cách nào ngăn cản lòng tham đối với cuộc sống an nhàn, bị hấp dẫn, rồi bị người ta lợi dụng, làm ra chuyện khiến Long Tường Viêm thể nào tha thứ – tham ô ngân lượng trong quốc khố, tham ô tiền cứu dân bị thiên tai. chỉ có thế, ở trong triều dùng vũ lực, trấn áp những người đối đầu, hãm hại trung thần. Hành vi của Dương Thủ mỗi lực ngang ngược, đêm khuya nọ, nhất thời bị đánh bại…

      Sau đó, Dương Thủ từ quan, lâu sau liền xuất gia, Hiên Viên hoàng hậu qua đời, Dương Thủ thần bí từ đó mất tích tung tích.

      “Cha, đêm đó, rốt cuộc gì với người mà người có thể vứt bỏ mẹ cùng hài nhi.”

      Dương Hồng Xương uống rượu say, quên mất thân phận tại của mình, trong đầu ngừng lên những màn trong quá khứ.

      “Xương Nhi, con có muội muội, tại con bé theo chân sư phụ nó tu luyện, tương lai con phải bảo vệ tiểu muội nhé!” Hiên Viên hoàng hậu xinh đẹp nở nụ cười ấm áp với , đầu ngón tay mát lạnh xoa xoa trong mái tóc .

      Khi còn bé, thích nhất là tìm , thích nhất được vuốt ve tóc để tiến vào những giấc mộng đẹp.

      “Bảo vệ cho muội muội… Nàng sao có thể cần ta bảo vệ?” Dương Hồng Xương giơ bầu rượu lên uống ngụm lớn, đầu ra gương mặt lạnh lùng của Long Tuyết Dao, lần nhìn thấy nàng, liền động tâm, ra cảm giác hít thở thông khi thấy nữ nhân xinh đẹp là như vậy. Nhưng ánh mắt lạnh như băng kèm với khí thế vương giả của nàng khiến xấu hổ, cảm thấy bản thân vô cùng bé. Tuy thế, cam lòng!

      Phút chốc cảnh tượng chuyển đổi, trong đầu lên màn mười năm trước: “Hừ, cha ngươi mất tích, ngươi chết, hôm nay ai còn sợ ngươi? Ngươi muốn tìm chỗ dựa ư, tìm Hoàng thượng sao? Hoàng thượng sớm tính toán với cha ngươi kể từ khi tham ô rồi.”

      Dương Hồng Xương vĩnh viễn bao giờ quên màn nhục nhã kia, lần đó, Vương tử tới kinh thành, vì ả thanh lâu mà nhục nhã , lúc đó, có biện pháp nào chống trả lại Vương tử kia, luận về võ thể đánh lại được, bàn về gia cảnh, tuy bản thân là bà con của Hoàng đế, nhưng tên Vương tử kia lại mang họ Long. Giây phút đó tỉnh ngộ, Dương gia sớm còn huy hoàng năm xưa, chính lúc đó, quyết định, nhất định phải chấn hưng Dương gia!

      ~ Rầm~

      lật đổ bàn rượu và thức ăn, sắc mặt thống khổ mang theo điên cuồng, uống xong ngụm rượu liền hướng về trời đêm mà rống lớn: “Người thể trách ta, ai kêu người chết sớm, che chở cho Dương gia, ta lại thể sống dưới váy con người tạm bợ qua ngày, ta là nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất!”

      - Ngươi cũng được coi là nam nhân à?
      Giọng lạnh lùng trong trẻo vang lên phía sau Dương Hồng Xương, lời vừa ra khiến đầu óc nhũn như chi chi:
      - Là ai, ai vừa !
      mãnh liệt xoay người nhưng trước sau thấy bóng người.
      Last edited: 5/3/15

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Phượng Điểm Giang Sơn – Chương 138: Mất mạng


      Mặc dù nhìn thấy bóng người nhưng lúc này Dương Hồng Xương sớm tỉnh rượu gần hết, thân toát mồ hô lạnh.

      “Tai ta nghễnh ngãng sao?” thầm hỏi bản thân, yên tâm lại xem xét bốn phía lần, vẫn nhìn thấy bóng người.

      - Phú Quý, Phú Quý…
      Dương Hồng Xương chột dạ kêu tên quản gia của .

      Nếu là bình thường, chỉ cần cất tiếng gọi, quản gia nhất định có mặt, thế nhưng giờ phút này kêu liên tục mấy tiếng cũng thấy bóng dáng quản gia đâu, tâm hoảng loạn dựng ngược lên, chợt nhận ra, bốn xung quanh nhìn thấy bóng dáng đứa nha hoàn nào.

      xong rồi!” ý thức được bản thân gặp nguy hiểm, vừa đứng dậy liền cảm thấy đỉnh đầu có tiếng gió, khắc sau thấy hoa mắt, có người đứng trước mặt .

      - Công chúa!
      hoảng sợ nhìn người trước mắt, chỉ hi vọng giờ phút này nằm mơ.

      Mới vừa rồi Long Tuyết Dao ở chòi nghỉ mát phía xa, thấy quan sát bốn phía, dĩ nhiên là thấy nàng. Tuyết Dao nhanh như diều hâu săn mồi, lao tới phía , nhìn thấy dáng vẻ say rượu cùng những lời cuồng loạn của Dương Hồng Xương lập tức nổi giận, sát ý trở nên nồng đậm hơn lúc nào hết.

      - Ngươi mong là đương gặp mộng phải ?
      Tuyết Dao cười lạnh hỏi , sát khí tỏa ra bốn phía, thế nhưng lại xông lên giết , chết chẳng phải quá tiện nghi cho sao, đáng sợ nhất, là quá trình chờ đợi cái chết kia!

      Dương Hồng Xương cảm thấy tiếng như bị rút mất, ràng muốn nhưng há miệng lại có thanh nào phát ra, chỉ có thể nghe thấy tiếng quái dị khô khốc phát ra từ cổ họng bản thân, tay chân như rụng rời hết cả.

      Tuyết Dao khinh thường , đối với loại nam nhân gan chuột này, nàng vô cùng chán ghét.

      - Năm đó cha ngươi ngộ ra đại cục, rút lui để bảo toàn huyết mạch Dương gia, ngờ lại là bảo vệ kẻ bất lực như ngươi!
      Vừa , Tuyết Dao vừa rút Dạ Mị ra, ánh sáng u từ Hắc thủy tinh tản ra nhưng cắn nuốt mọi vật xung quanh.

      ~ Bang!

      Cả người Dương Hồng Xương như bị rút hết khí huyết, vô lực quỳ gối trước mặt Tuyết Dao, cơ hồ dùng hết sức lực rống lên mới có thể phát ra thanh từ cổ họng khô khảng:
      - Biểu muội… Ca ca cũng là bị ép buộc… A…
      đợi Dương Hồng Xương hết, Dạ Mị trong tay Tuyết Dao quất tới, dưới ánh trăng Dạ Mị uốn vòng cung đẹp mắt, tàn ảnh vừa chạm vào kẻ quỳ gối dưới đất kia, miệng lập tức ròng ròng máu tươi.

      - Trước mặt ta, ngươi cảm thấy cái gọi là cầu tình hữu dụng sao?
      Tuyết Dao lạnh giọng mỉa mai.

      - Đừng….
      Dương Hồng Xương vô vọng cầu xin, trong mắt toàn là oán độc.

      Lại nữa!

      Tuyết Dao thẳng tay vung lên, Dạ Mị như cánh chuồn chuồn hời hợt xẹt qua mắt trái Dương Hồng Xương, khắc liền nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết.

      - A…. Ta… Mắt ta…

      Lời cách nào thốt ra thành câu, bàn tay che mắt của cảm nhận được thứ gì đó mềm nhũn ướt nhẹp, đó chính là con mắt của . Khi thấy tay là mắt của bản thân, Dương Hồng Xương chỉ kịp nghĩ tới – nữ nhân xinh đẹp như thiên nữ giáng trần trước mặt mình chính là ác ma từ Địa ngục!

      Trốn, giờ phút này nghĩ ra được điều gì ngoài chữ này, chỉ muốn bỏ chạy, rời khỏi ác ma này, nhưng vừa mới được hai ba bước, cơn đau nhức lập tức truyền tới hai mắt cá chân, ngã nhào mặt đất, cả người co quắp run rẩy, dám nhìn vết thương nhưng cảm giác gân chân bị cắt đứt, hai chân coi như bị phế.

      Hận, nghĩ hận nàng, nhưng càng nghĩ lại chỉ càng thấy sợ hãi tỏa ra. “Chết là hết sao?” giờ phút này thực muốn chết ngay lập tức, nhưng khóe miệng cười lạnh của Tuyết Dao cho được như nguyện ý.

      Nàng chậm rãi bước tới phía , lấy bình sứ trong lồng ngực ra, từ từ mở nắp bình rồi cất lời:
      - Khi ngươi lựa chọn phản bội, ngươi nên nghĩ đến kết cục của bản thân chứ, ta lưu lại cho ngươi con mắt chính là muốn cho ngươi nhìn thấy ngươi chết dần chết mòn như thế nào. Thuốc này cũng là vì ngươi mà chuẩn bị riêng, ngươi thích dùng Mông Hãn Dược [1] phải , ta cho ngươi thỏa nguyện, nhưng ta hèn hạ mà dùng Mông Hãn Dược đâu, ta muốn dùng độc dược…

      - Đừng… đừng…
      Trong cổ họng Dương Hồng Xương phát ra thanh quái dị, sợ hãi bao phủ con mắt còn lại của , cực lực lắc đầu, muốn tránh xa bình sứ tới gần, nhưng Tuyết Dao chỉ điểm huyệt, thể nào nhúc nhích được nữa.

      - Đây là Hủ thảo lộ mà Hoa Tượng môn thích dùng, cỏ dại hoa viên gặp thuốc này, nửa ngày héo rũ, ba ngày sau hoàn toàn hư thối…

      Giờ phút này, Dương Hồng Xương chỉ có nguyện vọng duy nhất – có thể chết, nhưng thể rồi. chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyết Dao đổ Hủ Thảo lộ vào miệng mình, mùi vị mặn chát rát bỏng theo cổ họng trôi tuột xuống, luồng liệt hỏa như thiêu đốt cả người dâng lên, ngay sau đó, lan trong lục phủ ngũ tạng của , cứ thế mà thiêu đốt tới độ thối rữa…

      nghĩ tự thân kết thúc hành hạ này, nhưng Tuyết Dao cho cơ hội, nàng chặt đứt gân tay của , Dương Hồng Xương hoảng sợ nhìn nàng, nhìn nàng, trong đầu hồi tưởng lại lời năm đó, lại hồi tưởng lại lời dượng – Hoàng thượng trước khi kết hôn với Tuyết Dao, thấm thía, giây lát hiểu ra, ra dượng cũng quan tâm hề kém , là do tham vọng quá nhiều, vượt qua phạm vi thân phận mình.

      hiểu Hủ Thảo lộ kia, độc tính mạnh nhưng tính ăn mòn vô cùng cao, uống vào có cách nào cứu trị, chỉ có thể chờ đợi cơ thể bị ăn mòn tới khi mục ruỗng, lúc đó mới chết, nhanh nhất cũng phải ba ngày…

      hối hận, biểu muội của lại dối xử với như thế này, ra, ngay từ khi bắt đầu nghĩ tới, chỉ có điều suy nghĩ kỹ, giờ phút này, hết thảy muộn…

      Nhìn bóng lưng Tuyết Dao rời , Dương Hồng Xương thống khổ, thân xác đau đớn, tinh thần cũng đau đớn vô phần, đời này, mang tội lớn với

      Từ phủ Dương Hồng Xương ra, trăng non treo ngọn liễu, Lục Hổ thấy nàng ra ngoài, khẽ tươi cười:
      - Xong rồi hả Lão Đại?

      Tuyết Dao khẽ gật đầu.
      - Lão Đại, những người trong Dương phủ…
      Nhĩ Đóa tuy sống sinh mạng kẻ khác nhưng cũng phải là người lạm sát kẻ vô tội.

      - Tạm thời để hôn mê.
      Tuyết Dao ngắn gọn.

      Nhĩ Đóa vò đầu cười:
      - Ha ha, thuốc này lợi hại ghê, nơi lớn như này mà cũng bị hôn mê hết cả.

      Lưu Phi liếc Nhĩ Đóa cái:
      - Trúc Cầm tiên sinh là người như thế nào chứ?

      Tuyết Dao lên tiếng, nàng phi thân lên ngựa, mắt nhìn về phía trước, trong mắt lộ ra ngưng trọng, ngay sau đó quay sang hỏi sáu người ở bên:
      - Hỏi lại lần nữa, các người suy nghĩ kĩ chưa?

      Sáu người ngẩn ra, ngay sau đó cùng cười ha ha:
      - Lão Đại, người có phải bị đãng trí vậy, theo người giết người thôi chứ gì.

      Sáu người lời, tuy lời lẽ tao nhã nhưng khiến Tuyết Dao sục sôi nhiệt huyết, nàng cất cao giọng:
      - Hảo, hổ là huynh đệ tốt của Long Tuyết Dao ta!

      Dưới ánh trăng, khuôn viên hoàng cung lộ ra, Long Tuyết Dao cùng Lục Hổ cưỡi khoái mã hướng tới chút do dự!
      Last edited by a moderator: 5/3/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phượng Điểm Giang Sơn – Chương 139: Cứu cha



      Hoàng cung sừng sững dưới bầu trời đêm yên tĩnh, ngự hoa viên ngập tràn hơi nước. Khi còn , Long Tuyết Dao rất thích mình ngồi mái ngói, lẳng lặng nhìn phong cảnh giang sơn của nàng.

      Trong im lặng, những đạo tàn ảnh lướt qua tường thành, mắt thường thể nhìn đó là gì. theo phía sau Tuyết Dao là Lục Hổ, bọn họ đều thu liễm khí tức, gây tiếng động nào, nhàng tiến vào bên trong hoàng cung.

      Đây là nơi Tuyết Dao sống hồi nàng há có thể quen thuộc được địa hình?

      Khi còn , mỗi lần phải đợi phụ thân vào nơi nào đó, nàng chịu nổi, thế là lại thừa dịp trời tối lừa lừa chuồn chơi. Đối với hoàng cung, nơi nào có mật thất, nơi nào có trạm canh gác nàng biết rất ràng. khoa trương nàng chỉ cần nhắm mắt cũng có thể được đường trong cung.

      Đến điểm hẹn với Khải Dục, mấy người ngừng lại, Lục Hổ nhìn vào màn đêm đen tối, trực giác căng lên hết cỡ như loài báo săn, chỉ nghe thấy tiếng Tuyết Dao giả tiếng ‘xì xì’ của côn trùng. Trong rừng trúc có người tiến ra.

      cần phải cũng biết được người này chính là Khải Dục. thừa câu nào, nàng trực tiếp vào chủ đề chính luôn:

      - Đưa ta đến nơi phụ hoàng bị giam lỏng.

      Đáy mắt Khải Dục lên tia trốn tránh, dám nhìn thẳng, dễ để người ta phát giác ra chuyện đó:

      - Công chúa…. Người cũng phải cẩn thận!

      Tuyết Dao gật đầu nhưng ngay sau đó dùng giọng mềm mỏng :

      - Ngươi cũng thế.

      Đột nhiên Khải Dục thấy ngực mình nhói cái, thấp thỏm hỏi:

      - Công chúa chỉ mang theo mấy người bọn họ?

      Lúc Hổ chỉ nhàn nhạt nhìn nàng cái, gì. Tuyết Dao cũng chỉ khẽ gật đầu và gì thêm. Khải Dục hít hơi dài rồi thở ra, với Tuyết Dao:

      - Hoàng Thượng bị giam ở Trưởng Lão Các.

      Trưởng Lão Các bao năm qua là nơi để các trưởng lão nghị , cũng là nơi ở của các trưởng lão, vừa là ngoại viện, vừa là nội viện.

      - Ta biết rồi, vậy người về .

      Tuyết Dao nhanh tay hất lá cây vương đầu Khải Dục xuống:

      - Qua tối nay, ngươi bao giờ bị người khác khi dễ nữa.

      Mặc dù giọng rất nhưng lại mang theo kiên định, khiến Khải Dục chấn động ở trong lòng, vội vàng gật đầu:

      - Vâng, Khải Dục tin công chúa.

      Tuyết Dao mặt biến sắc, miệng câu nào nữa, ra hiệu cho đám người Lục Hổ rời . Thoáng cái họ hóa thành bóng đen biến mất ở nội viện hoàng cung.

      Trưởng Lão Các có diện tích coi như là lớn, thay vì là nơi để các trưởng lão nghị biệt viện của các trưởng lão rồi. qua đình ở trước cửa là phòng nghị , căn phòng này lớn bằng cung của hoàng đế, bất quá nó rất xa hoa. cần đến tổng thể nơi đây ra sao, chỉ riêng nhưng thứ được bày biện trong này cũng đủ cho người khác thấy người của Hội Trưởng Lão bao giờ thiếu tiền. Mà nội viện của Trưởng Lão Các đẹp chê vào đâu được, vườn tược có đầy đủ kỳ hoa dị thảo, khác gì Ngự Hoa Viên thu . Còn gian phòng của tam đại trưởng lão chả hề kém cạnh so với các tẩm cung của hoàng cung. Khó trách tại sao tam đại trưởng lão thường hội tụ ở đây như vậy, hóa ra là để hưởng thụ.

      Trong cung bao năm qua có quy định, phàm là người trong hoàng cung, trừ hoàng đế ra, ai được bước vào nửa bước. Thế nên người của Trưởng Lão Hội cũng thể tiến được vào nội viện của hoàng cung, viện chính là nhà của hoàng đế, há có thể để người khác vào. Tuyết Dao biết được chuyện này từ khi chuyện với mẫu thân nàng.

      “Dao nhi, nơi đó là thế lực khác của Tấn quốc, chúng ta thể vào được…”

      Nhìn hình dáng của Trưởng Lão Các, Tuyết Dao tự chủ nhớ lai cuộc đối thoại với mẫu hậu.

      “Thiên hạ là của Long gia, chúng ta sao phải sợ những người này?” Tuyết Dao nghe lời cảnh cáo của mẫu hậu xong, nàng gật đầu đáp ứng mà vô cùng tức giận.

      Hiên Viên hoàng hậu nghe những lời này từ nữ nhi của mình, đầu tiên sửng sốt nhưng ngay sau đó sắc mặt ảm đạm rất nhiều, khẽ thở dài rồi mới : “Phụ hoàng con cũng y như con vừa , có điều phụ hoàng con còn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề…”

      phải còn có mẫu hậu phụ giúp phụ hoàng sao?”

      Hoàng hậu Hiên Viên ôn nhu nhìn Tuyết Dao, nhàng vuốt tóc nàng, nhưng chuyện tiếp nữa. Cái chính là từ sau chuyện này, thân thể nàng ngày càng yếu, cuối cùng theo mang theo đau đáu lo lắng cho nam nhân mình thương cùng nữ nhi của mình mà rời khỏi nhân thế…

      “Mẫu thân, tâm nguyện vẫn chưa thành của người, nữ nhi nhất định hoàn thành.”

      Chưa bao giờ vào Trưởng Lão Các, tại tiến vào, nhìn qua lượt, nàng rốt cuộc mới hiểu tại sau mẫu thân năm đó lại trầm mặc.

      Là Hội Trưởng lão, có nghĩa là phải giống như cái gương, tùy thời nhắc nhở quân vương, để quân vương là hoàng đế tốt, đối xử tử tế với dân, chứ phải là hôn quân. Thế nhưng hôm nay, cái thiết lập ban đầu của hoàng đế năm đó còn nữa.

      Nhĩ Đóa ở phía sau Tuyết Dao, thấy Trưởng Lão Các hoa lệ cũng khỏi sững sờ. Nơi này vốn được xây dựng ở bên trong hoàng cung thế mà nó khác gì hoàng cung thu .

      Mấy người vẫn ở trong bóng tối, Tuyết Dao từ từ hướng tới khu nhà ở phía Tây, đồng thời trao đổi ánh mắt với Nhĩ Đóa. Sáu người lập tức hiểu được đó là nơi giam cầm Long Tường Viêm, cần Tuyết Dao phân phó, mấy người liền tìm lấy vị trí có thể che chở cho Tuyết Dao.

      Nơi này chính là Trưởng Lão Các, lực lượng đương nhiên hề yếu kém, cho nên Tuyết Dao quyết định dùng bộ pháp quỷ dị đến căn phòng phía Tây cách nhanh nhất.

      Tất cả mọi hành động đều thanh nào, chỉ thấy Tuyết Dao bước tiếng động, phút chốc lên được nóc nhà. Nàng nhấc viên ngói lên, nhìn vào bên trong nhà, chỉ thấy bên trong đó tối thui. Cố gắng vận mấy phần công lực lên cũng chỉ giúp nàng nhìn thêm được tầm năm thước, hiển nhiên căn phòng này được xây dựng đặc thù, phía ngoài căn bản khó có thể nhìn trộm.

      Con ngươi Tuyết Dao lên sát khí nồng đậm. Đem phụ vương nàng nhốt ở nơi nội bất xuất ngoại bất nhập như thế này, hơn nữa lại là người mất tâm trí quả thực chỉ có máu tươi mới có thể giúp nàng bình tĩnh được.

      Mặc dù nhìn thấy gì nhưng qua tia khí tức quen thuộc nàng xác định được phụ hoàng mình ở đâu. Nàng suy nghĩ nhiều nữa, lập tức từ nóc nhà lao vào phòng.

      Có tiếng hít thở từ góc nhà truyền đến, Tuyết Dao liền tới nơi mà nàng đoán rằng phụ hoàng ở đó.

      Khi nàng tới góc tường, mũi chân va vào thân thể, nàng lập tức đoán đó là phụ hoàng mình, trong lòng nhất thời nổi lên trăm niềm cảm xúc ngổn ngang nhưng gương mặt lại bình tĩnh dị thường. Nàng biết tìm được phụ vương vẫn chỉ là khởi đầu.

      - Phụ hoàng, nhi thần dẫn người .

      Thân thể kia uể oải nằm dưới mặt đất bỗng cứng đờ lại sau đó bắt đầu run rẩy. Tuyết Dao cảm giác như có đôi cành cây khô nắm chặt lấy cánh tay mình.

      - Dao… Dao… là Dao Nhi của ta.

      giọng khô khốc khẽ vang lên.

      - Phụ hoàng?

      Trong lòng Tuyết Dao chấn động: “ phải phụ hoàng mất ý thức rồi sao?”. Mặc dù rất bất ngờ nhưng nàng có thể xác định được người này là Long Tường Viêm, chỉ là chỗ này phải nơi thích hợp để chuyện. Nàng trầm giọng :

      - !

      Long Tường Viêm chần chừ, lập tức buông cánh tay nàng ra, khó khăn :

      - … khỏi đây… có… có bẫy…

      Tuyết Dao nắm chặt cánh tay của ngài buông:

      - Nhi thần biết.

      Trong căn phòng tối thui, phát ra những tiếng thở nặng nề của Long Tường Viêm:

      - Dao Nhi, mặc kệ phụ hoàng…

      Lần này chuyện có đỡ hơn chút, có thể thấy được thời gian qua Long Tường Viêm sống như thế nào.

      , bất động, ràng mất tâm trí nhưng vẫn phải giả dạng như vậy để được sống…

      Tiếng cách cửa mở ra, cả người nhất thời căng cứng, bàn tay Long Tường Viêm như cây khô bám lấy người Tuyết Dao. Nhưng Tuyết Dao bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa, mượn ánh sáng bên ngoài kia, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, đó chính là Vương Thạch.

      - Lão Đại, toàn bộ số người ở bên ngoài bị giải quyết hết.

      Trong khí tràn ngập mùi máu tanh. Có thể thấy được Lục Hổ hành động cực nhanh, phối hợp vô cùng chuẩn xác với Tuyết Dao.

      - !

      Tuyết Dao chút do dự, kéo Long Tường Viêm .

      - Công chúa điện hạ nếu tới, sao ngồi xuống uống chén trà!

      tiếng vang lên ở hậu viện, phía Tây điện bỗng sáng trưng.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phượng Điểm Giang Sơn – Chương 140: Tỷ thí



      - Các người , cần lo lắng cho ta!

      Long Tường Viêm dùng sức đẩy Tuyết Dao ra, kêu bọn họ rời .

      Gương mặt Tuyết Dao vẫn hết sức bình tĩnh, nhàng vỗ vỗ cánh tay khô gầy của Long Tường Viêm, thấp giọng :

      - Phụ hoàng cần lo lắng.

      - Dao nhi, con….

      Long Tường Viêm có chút kinh ngạc nhìn nàng. Đúng lúc ấy phía sau bị chặn lại, Tuyết Dao đoán ước chừng chỗ này khoảng hơn trăm người, dĩ nhiên đây chỉ là số người nhìn qua, còn cả trong Tây viện này phải hơn ngàn người.

      Đối mặt với nhiều địch nhân như vậy, mặt Lục Hổ có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại trong mắt còn lóe lên hưng phấn, giống như hổ dữ nhịn đói lâu năm, rốt cuộc có thể đánh trận hoành tráng.

      Trong miệng Nhĩ Đóa phát ra tiếng ‘hừ’ khinh thường, thuận tiện với Tuyết Dao:

      - Lão Đại, bằng hôm nay chúng tay san bằng nơi này cho thống khoái… ha ha..

      Năm người còn lại nghe Nhĩ Đóa thế, ảnh mắt tất cả đều trở nên khinh thường:

      - Ngươi á? Mơ à?

      Khóe mắt Tuyết Dao chỉ hơi giật giật, việc Nhĩ Đóa thế làm nàng muốn cười nhưng vẫn cố nhịn.

      Ngay lúc này, vô số người lao vào trong, mặt Tô Thiên Sơn đầy vẻ đắc ý ra.

      - Ha ha ha ha, lão phu đoán sai, có Long Tường Viêm ở đây Long Tuyết Dao nhất định trở lại!

      - Tô Thiên Sơn, ngươi là tên hèn hạ vô sỉ.

      Long Tường Viêm dùng thanh khàn khàn giận dữ mắng.

      - Hừ, lão già này sống dai như đỉa, còn giả bộ ngu ngơ, ăn cả thức ăn chó để che giấu nữa.

      Phút chốc ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía Tô Thiên Sơn, làm Tô Thiên Sơn cảm thấy lạnh lẽo như có chiếc đao xẹt qua cổ .

      Đó chính là ánh mắt của Long Tuyết Dao, khi nàng nghe được Long Tường Viêm phải chịu nhục thể nhịn nổi nữa, sát ý tỏa ra nồng đậm.

      - Chết, tất cả chết hết cho ta.

      Chỉ có máu tươi mới dập tắt được ngọn lửa trong lòng nàng. Còn Lục Hổ khi nghe nàng giận dữ thét lên trong lòng chấn động. Từ khi biết lão Đại đến nay, bọn họ chưa bao giờ thấy qua Tuyết Dao thịnh nộ như thế. Mà hôm nay bọn họ thấy Tuyết Dao thịnh nộ là như thế nào.

      Nghe Tuyết Dao thét lên, Tô Thiên Sơn đầu tiên thấy khí thế của những người kia mà kinh sợ, tuy nhiên sau khắc lại cười như điên:

      - Chỉ bằng sáu người các ngươi mà đòi giết chúng ta?

      - Nằm mơ!

      - Câu này phải để bọn ta mới đúng!

      Giờ phút này, sáu người đứng đầu Trưởng Lão hội đều có mặt ở đây, đều cảm thấy buồn cười với lời của Tuyết Dao.

      Long Tuyết Dao vận chuyển chân khí trong cơ thể rót vào trong Dạ Mị roi ở trong tay, rồi bất ngờ xuất thủ, mang theo tiếng rống ngâm , sức mạnh như muốn xé rách cả khí. “Phốc”.

      Chỉ thấy ba người gần Tuyết Dao bị gãy thắt lưng mà chết, máu tươi phun thẳng vào mặt đám người Tô Thiên Sơn. Bọn họ tràn đầy sợ hãi truy hô:

      - Bảo vệ trưởng lão…

      - Lục Hổ, còn chờ cái gì nữa, giết hết bọn chúng xả giận cho lão Đại!

      Lời Lưu Phi vừa dứt, bộ dáng giống như sát thần, lập tức chém thị vệ ở trước mặt, lực và tốc độ kinh người, đầu tên thị vệ xấu số kia liền nở hoa.

      Chỉ thoáng, ở trong Tây viện, huyết nhục văng tứ tung. Tô Thiên Sơn sợ hãi rụt cổ vào, hấp tấp phân phó người bảo vệ. Mắt nhìn mấy trăm người vây quanh Tuyết Dao giờ chẳng còn mấy, đủ khiến người ta kinh sợ.

      - Mau, mau, cho Ngự Lâm Quân vào.

      Then cửa Tây viện nhất thời bị phá, Ngự Lâm Quân lập tức vây thành ba vòng quanh đám người Tuyết Dao và ba vòng khác ở bên ngoài.

      - Hiên Viên lệnh ở đây, Ngự Lâm Quân nghe lệnh!

      Giọng lạnh lùng trong trẻo của Tuyết Dao vang lên, truyền ràng vào lỗ tai mỗi người.

      Sắc mặt Tô Thiên Sơn nhất thời biến đổi:

      - Ả ta có Hiên Viên lệnh…

      Nhưng ngay sau đó sắc mặt tái nhợt trở nên trấn định:

      - Bắt hai cha con này lại!

      Nghe tới Hiên Viên lệnh, dám Ngự Lâm Quân xông tới bắt đầu hơi chần chừ.

      - Hiên Viên lệnh!

      - Đúng là Hiên Viên lệnh!

      - Là mật lệnh của Hiên Viên hoàng hậu!

      Những người được chọn làm Ngự Lâm Quân đều phải tuyên thề rằng: Phàm là người Ngự Lâm Quân tức là người của Hiên Viên hoàng hậu, tuyệt đối phục tùng Hiên Viên lệnh, kẻ vi phản bị trời tru đất diệt, bị coi là phản đồ của Ngự Lâm Quân, chịu Ám Vệ đuổi giết đến chết!

      - Có Hiên Viên lệnh ở đây, sao các ngươi quỳ xuống?

      Tuyết Dao lạnh lùng !

      - Đừng tin, nó là giả đó!

      Tô Thiên Sơn rống lớn .

      - Nó từ trong tay lão phu ra, chẳng nhẽ là giả?

      hắc ảnh nhảy xuống từ mái nhà, đó là Vũ Liệt.

      Những Ngự Lâm Quân có thâm niêm chút lập tức nhận ra đây là Vũ Liệt đại nhân, huynh đệ kết nghĩa của Hiên Viên hoàng hậu, mọi người nhất thời hiểu ra lệnh bài kia là .

      - Đúng là Vũ Liệt đại nhân!

      - Đại nhân, mời ra chỉ thị cho Ngự Lâm Quân!

      Vóc người Vũ Liệt cường tráng khôi ngô, giận mà uy, cả người tỏa thứ sát khí phải quanh năm rong ruổi nơi sa trường tanh máu mới có được. Mặc dù tuổi cao nhưng ánh mắt chỉ cần quét qua cái là làm chúng Ngự Lâm quân đều phải run lên trong lòng.

      - Hừ, Hoàng thượng và công chúa ở chỗ này, lại còn cả Hiên Viên lệnh nữa, vậy các ngươi nghĩ nên làm thế nào?

      Thống lĩnh Ngự Lâm Quân nghe lời Vũ Liệt khẽ chần chờ, sau đó quay về phía sau quát Ngự Lâm Quân:

      - Đại trưởng lão láo, phải Hoàng thượng bị cường ép mà là công chúa bảo vệ Hoàng thượng…

      Thống lĩnh kia còn chưa kịp hô xong thấy mũi đao đâm xuyên qua ngực, có kẻ đánh lén. Thống lĩnh ngã xuống mặt đất, mang theo vẻ cam lòng lẫn tức giận.

      - Muốn chết!

      Vũ Liệt gầm lên giận dữ, chưởng đánh chết kẻ đánh lén này.

      Tuyết Dao luôn cảm kích Vũ Liệt, nhưng tại những lời này là lãng phí, giết địch mới là trọng yếu. Khi thấy người thống lĩnh kia bị giết chết, trong lòng Tuyết Dao thầm kêu ổn, quả thực mọi chuyện giống như dự liệu của nàng, Ngự Lâm Quân cũng bị Hội Trượng Lão cài người.

      - Có phản đồ!

      vị Ngự Lâm Quân lớn tiếng thét lên, cho đến bây giờ bọn họ được coi là những người trung thành mà lại xuất phản đồ, có thể tưởng tượng được trong Ngự Lâm Quân lúc này tức giận đến nhường nào. Kiếm vốn chĩa vào Tuyết Dao lập tức chuyển qua chỗ khác.

      - Giết phản đồ…

      - Bảo vệ Hoàng thượng và công chúa!

      - Giết, hôm nay ai giết được cha con kia ta phong quốc công thần, phong đất, được hưởng vinh hoa…

      Tô Thiên Sơn tại cần phải che giấu nữa, được làm vua, thua làm giặc.

      Tô Thiên Sơn thét lên như vậy khiến ít Ngự Lâm Quân bị lung lay dữ dội, bọn họ nhất thời tháo huy hiệu Ngự Lâm Quân xuống, hét lên điên cuồng:

      - Giết, giết được hưởng vinh hoa phú quý!

      Khung cảnh trở nên hỗn loạn dị thường, đao quang kiếm ảnh, huyết nhục văng tứ tung, vốn nhân số nghiêng về phía Tô Thiên Sơn chỉ cần Hiên Viên lệnh khiến rơi vào hạ phong, nhưng theo sau lời dụ dỗ của , đám Ngự Lâm Quân kia cũng có quá nửa quay kiếm lại, đây quả là chuyện bất lợi đối với Tuyết Dao.

      - Công chúa, người hãy bảo vệ cho Hoàng thượng, để cho cựu thần giết bọn loạn thần tặc tử này!

      Hai mắt Vũ Liệt đỏ lên, phẫn nộ trong lòng, phản bội là chuyện thể dễ dàng tha thứ.

      Dạ Mị ở trong tay Tuyết Dao phát huy đến cực hạn, phàm là những người gần Tuyết Dao bốn năm bước, ai là có thể sống sót. Còn Long Tường Viêm đứng ở phía sau cũng tận lực để mình phải là gánh nặng.

      Đám người Tô Thiên Sơn thối lui đến khu vực an toàn lại càng tức giận thôi, bọn họ ngờ rằng Long Tuyết Dao lại có năng lực lớn như vậy, có thể khiến bọn chúng chật vật. Đúng lúc này có gã thám tử lo lắng chạy đến.

      - Trưởng lão, xong… xong…

      Tô Thiên Sơn nổi nóng, nghe thấy câu này nhất thời tát cho tên thám tử này phát:

      - Ngươi vội vã cái gì, cẩn thận cho ta nghe.

      Thám tử bị tát cho phát đầu óc choáng váng, ngơ ngác, lấy từ trong ngực ra phong thư đưa cho Tô Thiên Sơn, đợi Tô Thiên Sơn đọc, tiếp:

      - Năm vị trưởng lão khác cũng phải đọc …

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phượng Điểm Giang Sơn – Chương 141: Uy hiếp



      - Những vị trưởng lão khác cũng đọc?
      Nhất thời trong lòng Tô Thiên Sơn nổi lên dự cảm bất thường, vội bóc phong thư ra, nội dung thư dài nhưng lại làm cho các vị trưởng lão hoảng loạn.

      - Đại ca, phải ngài gia quyến chúng ta đều ở chỗ rất an toàn sao? Tại sao bây giờ lại bị bắt?

      ra sáu người đồng thời nhận được tin, là: gia quyến sáu vị trưởng lão đều bị bắt, hơn nữa địa điểm bắt giữ cũng được .

      Nếu như thư chỉ là: bắt được gia quyến của sáu vị trưởng lão, Tô Thiên Sơn ngàn lần vạn lần tin, nhưng lại ra chỗ núp của cả sáu gia quyến thể tin.

      những trưởng lão khác gia quyến có bao nhiêu, riêng Tô Thiên Sơn, nhà có từ mẫu thân năm nay tám mươi tuổi tới chắt trai mới ba tuổi, cả nhà hơn hai trăm ba mươi miệng ăn, những thế, “kim ốc tàng kiều” cùng với số nữ nhân sinh hài tử cho cũng bị bắt, điều này đủ uy hiếp Tô Thiên Sơn làm bất cứ chuyện gì, mà trong thư cầu sáu trưởng lão lập tức lui binh, đảm bảo cho gia quyến bọn họ an toàn.

      - Long Tuyết Dao, lão phu xem thường ngươi.
      Tô Thiên Sơn giận dữ cắn răng gầm .

      đến nước này, thắng làm vua, thua làm giặc, nếu bây giờ thui binh, chính là bại, bại hẳn là nhận lấy cái chết. Đây là đạo lý hằng cổ thể thay đổi, trong thư lại , nếu đầu hàng, giữ được tánh mạng gia quyến, nhưng tin được sao?

      Lúc này Long Tuyết Dao có thêm Ngự Lâm Quân mới tạm thời cân bằng lực lượng với Hội Trưởng lão, bởi vì muốn bảo vệ Long Tường Viêm nên nàng phân phó Lục Hổ cùng Ngự Lâm Quân bao bọc xung quanh ngài, tính toán thế cục có vẻ lạc quan, ngay lúc này, Nhĩ Đóa dẫn người vào.

      - Lão Đại, Thạch đại ca tới.

      - Thạch Đông Thăng!
      Long Tuyết Dao kinh hãi, tại sao Thạch Đông Thăng lại hùng dũng bước vào “chảo nóng” trong Hoàng cung lúc này.

      - Bái kiến nương!
      Vẻ mặt Thạch Đông Thăng thong dong, có vẻ như biến trước mắt ảnh hưởng tới .

      - Sao ngươi lại đến đây?
      Tuyết Dao trầm giọng hỏi.

      - Phàm là nơi Thạch Đông Thăng ta muốn , có người nào dám ngăn cản!
      Thạch Đông Thăng thong dong bình tĩnh, xem ra Tuyết Dao xem thường lâu quá rồi.

      - Hắc hắc, biết ngươi bản lãnh rồi, đứng ở bên cạnh Triệu chủ công sao có thể yếu ớt đây?
      Nhĩ Đóa pha trò.

      - Sao ngươi lại tới đây?

      - Hoàng thượng , nương gả cho ngài, là bởi vì sính lễ của ngài đủ thành ý, cho nên trước tiên đưa tới cái này coi như lễ vật cầu hôn!
      Dứt lời, Thạch Đông Thăng rút phong thư trong tay áo trao cho Long Tuyết Dao.

      - Ha ha…
      Lời vừa dứt khiến Nhĩ Đóa nhịn được mà cười thành tiếng, gương mặt Tuyết Dao mặc dù chút thay đổi nhưng hai gò mà sớm nhiễm hồng.

      Cầm mật hàm, tay nàng có chút run rẩy, tâm cũng nổi sống, luôn chọn đúng thời điểm mấu chốt nhất cứu nàng, khiến nàng hết lần này tới lần khác thiếu nợ nhân tình của , lần này, phần nhân tình sâu nặng này, nàng vĩnh viễn thể trả lại .

      Nguyên lai, kể từ lúc biết được tung tích của Tuyết Dao, Triệu Vũ Quốc thầm phái nhóm thủ hạ tinh đến Tấn quốc, đồng thời tiếc bất cứ giá nào tiếp nhận tổ chức sát thủ lớn nhất Tấn quốc. chỉ có thể, lại phái người trong khoảng thời gian ngắn trà trộn trong phủ Tô Thiên Sơn, Tô Thiên Sơn biết Tuyết Dao muốn vào cung cứu Long Tường Viêm, đề phòng Long Tuyết Dao gây họa cho người nhà của nên vài ngày trước bí mật di dời gia quyến tới nơi an toàn, mặt khác, cũng đem theo gia quyến của năm vị trưởng lão khác. Ra khỏi thành, giết hết phu xe để giữ bí mật, lại nghĩ tới, cẩn thận cũng có lúc sơ sót, trong những phu xe kia là người của Triệu Vũ Quốc phái tới, người nọ giả chết vượt qua kiểm tra của Tô Thiên Sơn, tin tức được báo về, Triệu Vũ Quốc lập tức phái người bắt toàn bộ gia quyến sáu vị trưởng lão này. Tô Thiên Sơn tính toán tường tận ngày đêm, nghĩ có Hoàng Tước phía sau phá sạch.

      Nhìn đến đây, Long Tuyết Dao cảm nhận sâu sắc được, trong lòng Triệu Vũ Quốc, nàng quan trọng đến cỡ nào, đối với việc mình ra lời từ biệt kia nàng có lỗi, nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.

      - Huynh ấy… Huynh ấy còn nhắn gì cho ta ?
      Tuyết Dao vội vã hỏi Thạch Đông Thăng.

      Thạch Đông Thăng cười gật đầu:
      - Hoàng thượng , ngài giờ có hậu cung, nương mau mau nghĩ cách , để lâu, truyền ra ngoài, ngoại nhân chê cười ngài.

      Trong lòng Tuyết Dao dâng lên cỗ đau xót, từ đến lớn, nàng chưa bao giờ có thứ cảm xúc này, cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, muốn lại thể cất thành lời, sợ thanh của mình mang theo nước mắt xuôi xuống.

      - Dao Nhi, là người nào vậy?
      Long Tường Viêm hiểu gì lên tiếng hỏi.

      - Phụ hoàng… Đừng hỏi nữa.
      Giờ khắc này, nàng còn lòng dạ nào nghĩ tới việc trả lời, chỉ có thể nhịn sâu xuống trong tim, được xao lòng, trước tiên xử lý xong nơi này rồi tiếp.

      Sáu vị trưởng lão cũng chấn kinh trong lòng, nhưng khác với cảm giác của Tuyết Dao, bọn họ chỉ cảm nhận được thất kinh, tinh thần vô cùng hoảng loạn. Sáu người này có thể là lòng dạ độc ác, nhưng hổ dữ ăn thịt con, hơn nữa, tuổi cũng ngoài lục tuần, nếu phải chết, rồi tôn tử đều chết còn hi vọng gì? trắng ra, bọn làm những chuyện như bây giờ đều là vì những tính toán tương lai cho gia tộc.

      - Đại ca, người phải làm sao, chắt của ta còn chưa đầy tháng…
      trưởng lão họ Nguyễn thăm dò Tô Thiên Sơn.

      Hai mắt Tô Thiên Sơn đỏ ngầu, tay nắm chặt phong thứ, có nên liều mạng phen?

      Tiếp tục kiên trì, màng sống chết gia quyến?

      Tháng trước, mới long trọng tổ chức đại thọ tám mươi cho mẫu thân của , người mẹ trải qua bao đắng cay nuôi lớn lên. Con trai trưởng từ hiếu thuận, luôn vì phân ưu giải nạn, con trai thứ tùy thời bất hảo nhưng cũng hiểu hiếu đạo, mấy đứa cháu nội mỗi lần thấy gia gia cau mày tranh nhau tới đấm chân…

      , vô luận thế nào nữa, thể để mất Tô gia, Tô Thiên Sơn phát run, năm người ở bên im lặng đợi quyết định của .

      - Lui, lui… Chúng ta lui!
      Tô Thiên Sơn rống lớn mấy chữ, máu tươi trong miệng phún ra…

      Long Tuyết Dao nhận được mật hàm của Triệu Vũ Quốc, lại dũng mãnh chiến đấu cùng Lục Hổ, Dạ Mị trong tay nàng vung đánh xuất thần nhập hóa, trong vòng ba thước quanh nàng, ai dám tới gần, vũ động Dạ Mị trong tay Tuyết Dao thoạt nhìn như tu la tới từ địa ngục, lãnh khốc, vô tình, thị huyết, mặt đất lăn lóc những phần thi thể, chân tay bị cụt, mảnh da, mớ tóc… cả hoàng cung lấy vị trí Hội trưởng lão làm tâm điểm, Ngự Lâm Quân cùng quân phản loạn quyết đấu, tiếng kêu rung trời, máu tươi nồng đậm tỏa trong khí kích thích thần kinh mỗi người, trong mắt nhất thời lên chữ: Sát. Đột nhiên Hội trưởng lão thống nhất rút lui!

      - Lão Đại, ta mang người đuổi theo đám phản tặc.
      Nhĩ Đóa toàn thân là máu hướng Tuyết Dao chờ lệnh.

      Nhìn Hội Trưởng lão chật vật rút lui, Long Tuyết Dao nheo mắt, lạnh lùng :
      - tại cần đuổi theo.

      - Nhưng… Lão Đại…

      - Bây giờ phải lúc!
      Ánh mắt Tuyết Dao lạnh lẽo, nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua cho đám người Tô Thiên Sơn kia?

      Lúc này, Cầm Nhân cùng Vũ Liệt cưỡi ngựa tới vây Hội Trưởng lão chạy tới bên Long Tuyết Dao.

      - Dao Nhi, chúc mừng con.
      thân áo bào trắng của Cầm Nhân cũng thấm máu, có thể thấy vừa rồi ở phía ngoài cũng chiến đấu kịch liệt như thế nào.

      - Lần này Dao Nhi lại khiến sư phụ vất vả rồi,
      Tuyết Dao áy náy nhìn sư phụ của nàng, vẻ mặt trước đây chưa bao giờ xuất .

      - Ha ha, Long Tường Viêm, ngài thấy sao, con của ngài rốt cuộc trở lại.
      câu hai nghĩa, thâm thúy.

      Long Tường Viêm cực độ suy yếu cầm được nước mắt gật đầu:
      - nhiều năm như vậy, nữ nhi của ta thực trở về…

      Năm đó, Long Tuyết Dao theo Cầm Nhân luyện võ, từ biết bản thân phải gánh vác trách nhiệm nặng nề nên dám có chút trễ nải. Người thường thể nào tưởng tượng ra cuộc sống của nàng như thế nào, thế giới của nàng ngoài luyện công chính là đọc sách, mà sách là binh thư, đế vương thuật, khác với những thiếu niên khác, nàng luôn tỉnh táo, bình tĩnh.

      Long Tường Viêm biết mình làm như vậy rất ích kỷ, nhưng sau khi Hiên Viên hoàng hậu qua đời muốn mở lòng với bất kỳ nữ nhân nào khác, vì thế, con nối dõi chỉ có mình Long Tuyết Dao, gánh nặng cả quốc gia đương nhiên đặt vai nàng.

      Năm tuổi, Long Tuyết Dao buộc phải giết con thỏ trắng nàng thương, mười tuổi đích thân giết gã tham quan, lạnh lùng, lý trí, thông tuệ – thứ này tồn tại từ khi nàng năm tuổi cho tới về sau.

      Qua nhiều năm như vậy, trong mắt Cầm Nhân và Long Tường Viêm, Tuyết Dao luôn lạnh lùng trầm khiến bọn họ đau lòng, giờ khắc này, nhìn thấy ánh mắt áy náy cùng với giọng mềm mại kia khiến bọn họ khỏi vui mừng, nữ nhi, rốt cuộc trở lại!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :