1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 10: Ánh trăng như nước
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com


      Thủy Nhan nương bóng đêm đứng ở bên cạnh cửa sổ phòng Triệu Vũ Quốc, trong phòng có ánh đèn, ngược lại với bên ngoài ngập tràn bóng tối, nàng đứng im dưới tán cây đại thụ nhúc nhích, ánh mắt chăm chú nhìn xuyên qua cành lá vào phòng Triệu Vũ Quốc.

      Chỉ thấy chăm chú nhìn vào quyển sách, nhìn bìa sách, Thủy Nhan cảm thấy quen thuộc, biết vì sao, bìa sách màu xanh lam kia khiến nàng xúc động đến thế.

      Cố ngăn chặn cơn xúc động, nàng tiếp tục chăm chú nhìn vào phòng Triệu Quốc Vũ, nén nhang trôi qua, hai nén nhang trôi qua…

      vẫn như cũ có chút thay đổi nào, mà nàng cũng thế, vẫn đứng im lặng dưới tán cây, ánh mắt vẫn bình lặng, đúng lúc này, con rắn từ trong bụi cỏ chậm rãi ra.

      Lưỡi hồng thè ra, trong bóng đêm làm cho người ta càng thêm sợ hãi, Thủy Nhan lại hoảng sợ cúi đầu nhìn xem loại rắn này loại gì.

      nhìn con rắn xanh trong đầu biết cái gì mách cho nàng biết rằng con rắn này có độc. Nàng còn để ý tới việc nó bò qua chân mà thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn vào trong phòng Triệu Vũ Quốc.

      Con rắn kia hề kiêng nể gì, chậm rãi bò qua chân nàng, cảm giác lạnh thấu xương từ sau lưng truyền lại, mặt Thủy Nhan chẳng mảy may biến sắc, vẫn lạnh lùng tựa sương đêm…

      Đột nhiên, trong phòng Triệu Vũ Quốc dịch chuyển, ngẩng đầu lên, hai mắt như đuốc, giống như có lực xuyên thấu, tìm kiếm cái gì, phóng tầm mắt bay về phía nàng.

      Cho dù nàng có tố chất vững vàng, nhưng bất ngờ phòng thủ bị bắt gặp như thế, trong lòng cũng run lên, ngay sau đó, cả người dựng hết lông tơ, nhưng cũng chỉ vù qua nhịp thở, nàng rất nhanh trấn tĩnh lại, nhìn xuống phía dưới, vẫn nhúc nhích, vững chắc như bức phù điêu, ánh mắt phóng tới kia khiến nàng có cảm giác lạnh thấu xương.

      Đến lúc nàng khôi phục lại bình thường, Triệu Vũ Quốc lại thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục đọc sách, nhưng nàng ở bên ngoài hiểu nhìn thấy gì, khóe môi còn gợi lên như thể gặp chuyện gì đó thú vị lắm.

      Thủy Nhan nhíu mày, trong lòng có cảm giác như bị người khác đùa bỡn, có chút buồn bực đưa mắt nhìn Triệu Vũ Quốc đọc sách, nàng lặng yên rời khỏi tán cây, mắt nhìn thấy con rắn kia bò quay lại chỗ nàng đứng…

      Chứng kiến thân ảnh thướt tha kia biến mất, Triệu Vũ Quốc buông quyển sách xuống, trầm giọng :

      - ra!

      Phút chốc, xà nhà bóng đen xuất , khắc sau, bóng đen này quỳ gối trước mặt Triệu Vũ Quốc

      hỏi:

      - Vừa rồi ngươi thấy gì?

      Bóng đen đáp lời:

      - Thuộc hạ thấy vị nương kia đứng yên dưới tán cây lâu, thẳng lưng nhìn về phía công tử, con rắn xanh bò qua chân nàng, nàng cũng hề quan tâm.

      - Ân, ta biết rồi, từ giờ trở , ngươi rút về, cần theo nàng.

      Triệu Vũ Quốc buông hẳn sách ra, đưa tay vuốt cằm, mấy sợi râu đâm vào tay , nhưng mà quan tâm, suy nghĩ tới việc gì đó.

      Thạch Đông Thăng , hằng ngày nàng đều dành thời gian lại những con đường trong biệt uyển, nàng rất thông minh, thích ứng nhanh.

      Nhưng Thạch Đông Thăng làm sao biết, năm đó chỉ dùng có nửa ngày thời gian tìm được lãnh cung nhốt Mẫu Phi, phá cửa xông vào cứu nữ nhân đáng thương kia ra khỏi biển lửa. Cũng vào lúc đó, chứng thực được thân phận của mình…

      “Có thể từ vấn đề căn bản tìm ra đáp án, rất tốt!” Triệu Vũ Quốc nhìn những chiếc lá vàng ngoài cửa sổ lả tả lay động trong gió thầm .

      Thủy Nhan lựa chọn đường gần đây nhất qua để quay trở về, mặc dù dễ dàng chút nào…

      Trở lại trong phòng, dưới ánh đèn, Thủy Nhan đánh giá đôi giày thêu của mình, hình như xem ra mất hình dáng ban đầu, nội tâm nàng bực bội, “giày vốn dĩ dùng để đường, nên ưu tiên bền là hết, dùng sợi gai mà làm, chứ dùng gấm vóc, bông tơ gì đó, nhìn đẹp mắt nhưng nhanh chóng bị hỏng, lại còn thêu hoa làm chi nữa, giày vốn dĩ bị che khuất sau váy rồi? là lãng phí thời gian quá …”

      Triệu Vũ Quốc cùng Thạch Đông Thăng chuyện gì nàng nghe , do khoảng cách quá xa, nhưng biểu cười mà như cười kia của Triệu Vũ Quốc hoàn toàn lọt vào mắt nàng.

      Thủy Nhan có chút rối bời, “ phát ra mình tìm hiểu?”

      Nhưng sau đó lại nghĩ, “ vì cái gì mà thản nhiên như ?”

      Thủy Nhan tìm hiểu chuyện phải của bản thân mình, nàng chỉ nhằm vào vấn đề mấu chốt mà cân nhắc, trải qua điều tra đêm nay, lần nữa nàng cảm giác mình phải là người được chuộc từ Thanh lâu ra nhờ tay kẻ kia.

      đến Thanh lâu, hôm nay nàng rốt cục hiểu đó là nơi thế nào, ra đó là địa điểm mà nam nhân tới mua hoa thưởng nguyệt, đương nhiên, là nàng nghe lén được trong lúc nghe mấy tên nô tài chuyện với nhau, bọn họ cũng , nếu nữ nhân có tiền, cũng có thể đến địa phương đó…

      Nàng biết về Thanh lâu xong, trực giác báo cho nàng biết, bản thân phải ra từ chỗ đó, nếu như chứng minh được mình phải ra từ chỗ đó, chứng minh được rằng nàng phải nô tài của !

      Nghĩ đến đây, trong lòng có nhiều mối nghi hoặc đột nhiên sáng sủa hơn nhiều, tháo bỏ hài, thả tóc ra, vui vẻ ở trong phòng, khiến nàng vừa mỹ lại vừa như đứa trẻ, nhìn nàng mười tám mười chín tuổi, nhưng lúc này đây chỉ như thiếu nữ dậy

      Ánh trăng ôn nhu xuyên thấu cửa sổ rơi trong phòng, như lớp lụa mỏng đeo gương mặt nõn nà của nàng, bởi vì tâm tình sung sướng mà má hơi hồng, khiến nàng như có thêm kiều mị, kiều mà tầm thường, mị mà tà, e rằng dùng từ xinh đẹp cũng đủ để mô tả, mà ngay cả người đứng bên ngoài cũng lặng – Triệu Vũ Quốc giờ phút này được chứng kiến màn kinh ngạc.

      nghĩ tới, nữ nhân xinh đẹp có thể tới mức này, như đóa quỳnh, im lặng nở rộ, vẻ đẹp có nó chưa bao giờ phụ thuộc bất kì kẻ nào, vật nào, chỉ là vì mình.

      Triệu Vũ Quốc nhìn thấy Thủy Nhan vì cảm nhận ra thân phận của mình mà vui sướng đến vậy, có nhíu mày, ngược lại khẽ gật đầu, thích thú tức quay người biến mất trong bóng đêm…

      Mà trong phòng cùng lúc Thủy Nhan cảm nhận thấy ngoài cửa sổ như có người nhìn nàng chăm chú, vội nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy cây cối lay động, ngoại trừ tiếng gió lao xào, tất cả im lặng.

      Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ, lộ ra nụ cười khó hiểu: “Ngày mai, ta nên ra ngoài chút!”
      Last edited: 8/8/14
      Phong nguyet thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 11: Ngũ Nhi thú .
      Editor
      : Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Hình như là thói quen, Thủy Nhan luôn luôn dậy trước khi hừng đông, hơn nữa tự giác nghĩ đến các công việc cần phải làm trong ngày, tính toán kĩ càng, hơn nữa còn có thể hồi tưởng lại việc ngày qua cách tỉ mỉ.

      Giờ phút này nàng nằm tại giường, trong mắt ngập tràn cảnh đẹp buổi sáng, cẩn thận hồi tưởng lại việc Triệu Vũ Quốc tối hôm qua đến nơi này tìm hiểu tình, trong phút chốc mắt hơi lóe lên gì đó, nhất thời nghĩ ra.

      phát ?” Nàng đoán.

      Thủy Nhan ôn nhu cười cái mê người, đó khẽ nhủ.

      “Mặc kệ có phát ra hay , ta cũng nhất định tìm được chứng cớ chứng minh ta phải nô tài của .”

      Đẩy cửa ra, ánh nắng ấm áp chiếu khắp vào trong phòng, đôi mắt nàng long lanh, lúc này đây, nàng thân đồ ngủ, nhưng khiến cho người khác có cảm giác suy nghĩ bậy bạ, ngược lại trong mắt người khác lúc này, Thủy Nhan như đóa hoa thủy tiên nhúng trần, đẹp long lanh!

      bàn đá đặt ngoài cửa có bộ xiêm y màu vàng nhạt, hiển nhiên là do Thạch Đông Thăng đưa tới, Thủy Nhan có chút kinh ngạc, “Tối hôm qua vừa đo, nay có thể mặc rồi?”

      Nàng cầm bộ xiêm y kia lên, vải dệt mềm mại, khiến cho lòng bàn tay nàng có chút tê dại, đối với những việc mà Thạch Đông Thăng làm cho nàng, trong lòng nàng vô cùng cảm tạ, chẳng qua là khó mà mở lời được câu cám ơn, thực là rất khó.

      - nương… Ngươi như thế nào…

      Cùng lúc ấy Thạch Đông Thăng tới thấy nàng mặc thân đồ ngủ, ánh mắt tự nhiên cụp lại.

      - Xiêm y này là ngươi cầm tới?

      - Ân, vừa rồi tới gặp ngươi, thấy trong phòng có động tĩnh, ta để lại bên ngoài.

      Thủy Nhan mỉm cười nhàn nhạt:

      - Đa tạ!

      - Ưm… cần khách khí!

      Thạch Đông Thăng nghe được lời nàng cảm tạ, hiểu được cảm xúc diễn ra trong lòng mình, hình như cảm giác nô tài chiếm được lòng chủ tử, được khen ngợi, nhưng thể lên được, chỉ có thể đem cảm giác quái dị kia nuốt xuống.

      - Thạch quản gia, hôm nay ta cần làm gì sao?

      - Phải, ta đến là cho ngươi, công tử dặn sau khi dùng bữa sáng xong, đến phòng bên kia.

      Thủy Nhan đáp:

      - Hảo, ta biết.

      Trong lòng Thạch Đông Thăng lại dâng lên cảm xúc buồn phiền, “Vì cái gì mà ta luôn cảm thấy khi chuyện cùng nàng, hệt như khi chuyện với công tử?”

      Thủy Nhan tới hậu viện ăn sáng, thấy rất nhiều nô tỳ tại đây, mọi người như chờ người có quyền lớn hơn tới đây để bắt đầu bữa ăn sáng.

      Nàng hướng tới mấy nữ tỳ có quen biết hôm qua gật đầu chào hỏi, nữ tỳ dáng vóc xinh lập tức được cử tới.

      - Nhan tỷ tỷ, ta chờ tỷ lâu.

      Nàng cười nhàn nhạt, cố ý xem ánh mắt bốn phía quay về mình, mặc kệ cả những tiếng nuốt nước miếng của đám nô tài.

      - Vừa rồi Thạch quản gia tìm ta có việc, chậm trễ chút!

      Nha đầu này xem ra là nô tài của Hạ Ngải, tên là Ngũ Nhi, là nữ tử đơn giản, Thủy Nhan thấy nàng còn tuổi, có tâm độc, phòng bị nàng ấy nhiều cho lắm.

      Ngũ Nhi nghe Thủy Nhan là vì Thạch Đông Thăng mà chậm trễ, hai mắt lập tức phóng quang mang lạ thường.

      - Oa…a… Tỷ tỷ giỏi a, mới sáng sớm khiến cho Thạch quản gia phải tới tìm!

      Giọng Ngũ Nhi như chim hoàng oanh, thanh thúy dễ nghe, trong sáng sớm có vẻ êm tai, nhưng trong những lời này cũng có vài phần cố ý.

      Chỉ thấy nam đinh bốn phía rì rầm, nghe thấy Thạch quản gia tự mình tìm Thủy Nhan những ánh mắt mong chờ lập tức uể oải, cúi đầu chăm chú gặm màn thầu.

      Đối với lanh lợi của Ngũ Nhi, Thủy Nhan rất là tán thưởng, nếu phải Ngũ Nhi này tùy tiện hét lên tiếng, chỉ sợ về sau này còn gặp nhiều chuyện phiền toái, cũng may tại lợi dụng được Thạch Đông Thăng chắn đỡ.

      Nàng linh động hướng Thủy Nhan thấp giọng :

      - Nhan tỷ tỷ, tỷ thấy ta làm có được việc !

      Thủy Nhan hé miệng cười khẽ gật đầu,

      - Làm tốt lắm.

      Trong lòng Thủy Nhan cảm thấy kinh ngạc, có thể làm cho mình những lời này tựa hồ dễ dàng gì, nhìn biểu lộ của Ngũ Nhi, có cảm giác ổn, chỉ cười đáp lại.

      Ngũ Nhi thấy nàng cười, gấp gấp theo:

      - Ha hả, tỷ tỷ là người tốt a, lúc nào chợ, mời ta ăn chén mỳ thịt bò là được.

      Thủy Nhan nhàn nhạt cười, ứng tiếng :

      - Đương nhiên là được, mỳ thịt bò, đây là thứ gì?

      Tựa hồ trong trí nhớ của nàng có nghe qua thứ đồ ăn này.

      Ăn điểm tâm mà Ngũ Nhi liên tiếp bị đánh lừa, có thể kế tiếp, Ngũ Nhi lại bị Thủy Nham làm cho kinh hãi thêm.

      Lúc Ngũ Nhi mới húp chút cháo, Thủy Nhan còn chưa cầm bánh mỳ, mà khi Ngũ Nhi cầm đũa gắp thức ăn cháo trong chén của Thủy Nhan hết sạch, từ lúc ăn bánh mỳ đến húp xong cháo, dường như ngừng nghỉ, thế mà lại làm cho người ta cảm thấy nàng lỗ mãng chút nào, với lại lúc đó, Ngũ Nhi cũng có nghe được tiếng nhai nào, nàng vò đầu, vẻ mặt rất kinh ngạc.

      - Nhan… Tỷ Tỷ… tỷ ăn lúc nào vậy?

      Thủy Nhan nhàng lau khéo miệng, nhìn vào nàng, có chút kỳ quái đáp:

      - Mới ăn xong đó!

      - Ách… vậy sao ta có thấy?

      - Ta ăn nhanh!

      - Sao tỷ lại phải ăn nhanh như vậy? Tỷ bận nhiều việc sao?

      Thủy Nhan nghĩ nghĩ, lắc đầu :

      - Ta cũng biết, chỉ là cảm thấy nên lãng phí thời gian cho việc ăn uống này…

      Những lời của nàng khiến Ngũ Nhi kinh sợ, giờ phút này trong mắt nàng tựa hồ lệ ngấn, khiến Thủy Nhan biết làm sao, nhàng:

      - Ách… nghẹn sao?

      Tiểu Hồng bên cười ha hả,

      - Ha ha, nàng từ tới giờ thích ăn, người với nàng như thế, quả thực là đả kích lớn!

      Thủy Nhan giật mình, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Ngũ Nhi, vốn định giơ tay ra vỗ vỗ vai nàng, nhưng nhìn bộ dạng Thủy Nhi, nàng chọn cách lui lại.

      Đối với người từ lấy chuyện ăn uống làm mục tiêu phấn đấu hàng đầu, nhưng cũng thể tùy tiện được nên mẩu bánh mỳ trời rơi xuống này đặt miệng Ngũ Nhi vẫn còn chần chừ chưa vội nuốt, bờ môi nàng khẽ run rẩy tựa ánh sớm mai lay động mặt hồ thu.

      Lý tưởng này của Ngũ Nhi, Thủy Nhan lý giải nổi, giờ phút này nàng còn có chuyện cần làm mà tối qua nghĩ.

      Thủy Nhan nhíu mày, trong lòng thầm mắng sao váy lại lòe xòe quá, nàng hiểu tại sao Thạch Đông Thăng lại đưa cho mình bộ xiêm y phiền toái như thế, giờ phút này, nàng qua mấy bụi hoa, bị vướng vào cành lá, xoạt xoạt, tiếng xé rách vang lên, Thủy Nhan khẽ lắc đầu, lại nghĩ tới bộ dạng của Thạch Đông Thăng khi mang xiêm y tới cho nàng.

      Từng bước men theo bụi hoa, rốt cục tới bên núi giả, vừa ngẩng đầu lên, xen giữa ngọn giả sơn và cây thương tùng là giàn hồ lô xanh mướt với những nụ hoa đáng tranh nhau đua nở, nàng khẽ mỉm cười, lòng như dịu lại, bỗng thấp thoáng giữa giàn cây như có bóng người.

      Khẽ thở hắt ra: “Tìm được rồi!”
      Phong nguyet thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 12: Mặt mày tương đối
      Editor
      : Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Những nhánh tùng xanh biếc đẹp đến lạ kì kia khẽ khàng lay động trong gió, nhàng uyển chuyển tựa như tay ngà ve vuốt, và cả từng làn mây tía cao soi mình xuống dòng nước biếc, khi khi ảo, đẹp đến say đắm lòng người, khiến kẻ vãn cảnh dừng chân ngơ ngẩn đến quên lối về.

      Triệu Vũ Quốc vốn luận đàm cùng Thạch Đông Thăng trong thư phòng, bỗng đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, liền dõi theo, chứng kiến toàn bộ màn kinh diễm vừa rồi, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, khóe môi còn thoáng chút tiếu ý tựa gió thoảng mây trôi.

      Nhận thấy gương mặt Thạch Đông Thăng đờ đẫn, si mê, Triệu Vũ Quắc cũng làm kinh động , chỉ chăm chú quan sát Thủy Nhan bên cạnh ngọn giả sơn.

      Chỉ thấy nàng chậm rãi ngồi xuống, động tác vô cùng tao nhã, nhàng luồn tay vào khóm hoa xanh biếc kia, trong khi Thạch Đông Thăng chưa kịp trọn vẹn chiêm ngưỡng thần thái tuyệt mỹ đó bỗng thấy nàng ta tóm ra con thanh xà dài chừng hơn thước, lớn độ hai chỉ, toàn thân nó vặn vẹo thống khổ khi bị Thủy Nhan bấm chặt yếu huyệt chỗ bảy tấc.

      Ánh mắt mê mẩn của Thạch Đông Thăng liền tắt ngấm, khuôn mặt trở nên nhợt nhạt đến độ khó coi.

      - Nàng… Nàng ta… ra là bắt rắn.

      nghẹn thở, cảm giác mình như chú rắn bị tóm chặt kia vậy.

      - Thế ngươi nghĩ rằng nàng làm gì chứ?

      Giọng điệu châm chọc của Triệu Vũ Quốc tựa hồ giáng đòn mạnh vào tâm trí hỗn loạn của Thạch Đông Thăng, liền trở nên bối rối

      - Ấy… Thuộc hạ … ngờ là…

      Chẳng chờ xong, Triệu Vũ Quốc ngắt lời:

      - ngờ nàng ta bắt rắn chứ gì? Tưởng Thủy Nhan hái hoa sao?

      vừa vừa đưa mắt nhìn với đầy vẻ tiếu ý.

      Gương mặt Thạch Đông Thăng đỏ bừng, chỉ còn biết cúi gằm mặt:

      - Nàng ấy sao vậy nhỉ?

      liếc ra cửa sổ thấy Thủy Nhan nhanh chóng lấy mật con rắn bắt được cho vào miệng nuốt.

      Thạch Đông Thăng toát mồ hồi: “Ách, gì đây…”

      Thủy Nhan nuốt túi mật rắn kia, cảm thấy luồng mát lạnh xoa dịu bỏng rát trong cổ họng nàng, trong lòng có chút đắc ý : “Chẳng ngờ mình lại nhớ đúng đến vậy, mật rắn thực có công hiệu giải độc thanh nhiệt.”

      ra, sau khi nàng tỉnh lại, biết vì sao luôn cảm thấy cổ họng bỏng rát, đầu lưỡi rát và miệng đắng ngắt, nàng có hỏi qua đại phu từng chữa trị cho mình, nhưng đại phu chỉ là, do thân thể suy yếu, nội tạng bị đả thương nên bốc hỏa, vì thấy trong đầu nàng nghĩ tới việc phải thanh nhiệt, cũng may đêm đó nhìn thấy con rắn kia, trong đầu đột nhiên ra ý tưởng dùng mật rắn để thanh nhiệt giải độc, hôm nay ăn điểm tâm xong lập tức chạy tới đây, sợ con rắn kia trốn thoát….

      Sau khi nuốt mật rắn nàng cảm thấy cổ họng đỡ khó chịu, nhưng nàng biết rằng, màn này thôi cũng đủ khiến rất nhiều người kinh hãi…

      Thủy Nhan tới bên phòng lớn, Triệu Vũ Quốc ở bên trong, nàng nghĩ Thạch Đông Thăng cũng ở đây, nhưng trong phòng lúc này chỉ có người là Triệu Vũ Quốc.

      - Công tử… Có khỏe ?

      Nàng bất đắc dĩ lên tiếng chào hỏi

      gật đầu, sắc mặt bình tĩnh,

      - Khỏe ư? Ngươi nhìn thấy ta khỏe sao!

      Nàng cúi đầu, mắt hề chớp, cảm giác bị nhìn xuyên thấu khó chịu.

      - Lời này của công tử nên được hiểu thế nào?

      - Ngươi cảm thấy thế nào?

      Buổi sáng ánh dương tựa pha lê huyền lệ, tĩnh lặng rót khắp phòng, chiếu rọi nền đá cẩm thạch, từng làn khói lượn lờ quanh lư hương, ấm trà vẫn còn tỏa khói, an tĩnh, nhìn hai người trong phòng lúc này cũng bình thản như hòa lẫn cảnh vật, có điều trong lời của mỗi bên lại như chất chứa đầy tranh đấu kín đáo.

      Thủy Nhan ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh mâu e dè nhìn , trong mắt bình tĩnh, khiến tìm ra bất cứ manh mối gì.

      - Công tử cảm thấy ta nên hiểu thế nào đây?

      đứng dậy, cả người tản ra cỗ khí lạnh, xâm nhập vào người nàng, đánh úp lại.

      - Ngươi muốn hỏi ta về vấn đề thân phận sao?

      Đôi môi đào khẽ mân lên…

      xoay người lại bước thong thả quay lại chỗ cũ ngồi xuống,

      - , ta cho rằng, tại ngươi có tư cách gì hỏi ta.

      - Thân phận của ta, muốn tự ngươi .

      Thủy Nhan tiếp lời.

      - Nếu ta , ngươi quả là ta mua từ kỹ viện về, ngươi tin tưởng sao?

      Thủy Nhan khẽ nhún vai,

      - Tin, ngươi , ta tin!

      Giờ phút này, Thủy Nhan ràng, nếu cứ nghe ngóng hết từ người này qua người khác, chỉ rước thêm phiền toái, người này kêu nàng tới gặp, mục đích là muốn coi phản ứng của nàng, vì thế nàng cảm thấy cứ yên lặng thuận theo…

      Nhìn thái độ của Thủy Nhan giờ phút này, Triệu Vũ Quốc thầm tán thưởng trong lòng, trầm giọng :

      - Tốt lắm!

      Cho tới bây giờ, luôn nghĩ rằng nữ nhân là giống thích khoe mỹ mạo, hoặc là ỷ lại vào mỹ mạo làm thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng giờ phút này, cảm thấy mình nên thay đổi suy nghĩ này, ít nhất nữ nhân trước mắt phải người như vậy.

      Nàng hiểu được khi nào cần , khi nào nên im lặng, thông minh biết được thời thế, thí dụ như vừa rồi, đối với người bình thường, chắc chắn nhẫn nhịn được mà ngả bài ra, giảm hết phong thái, nhưng nàng thế, nàng chính là lấy bất biến ứng phó với cái bất biến.

      tới lúc quyết định, ràng là nàng lựa chọn, nàng là người cao ngạo muốn thỏa hiệp…

      Thủy Nhan cảm nhận được trong mắt lóe ra chút quang mang, ánh mắt ấy thuộc về kẻ cường giả, ánh mắt cao cao tại thượng, ban phát tán thưởng cho kẻ dưới, tuy bề ngoài nàng nhàng vô cảm tựa hồ tận hưởng cái vinh quang vô thượng đó nhưng ra trong Thủy Nhan tràn ngập khinh thường, nàng cần nhận định của bất cứ kẻ nào cả.

      - khi công tử cứu ta, vậy mời công tử phân phó.

      - Ngươi hài lòng với tại?

      nhíu mày.

      - có, ta hiểu được thân phận của mình, hiểu được mình có vai trò gì trong việc này…

      Trong lòng Triệu Vũ Quốc lại vang lên tiếng tán thưởng, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, nghĩ đến nữ nhân này quá thông minh, lại nghĩ rằng nàng lại có dáng vẻ tự nhiên như thế!

      - Tốt lắm, từ giờ trở , ngươi là tỳ nữ trong phòng của ta!

      - Dạ!

      Thủy Nhan có chút suy nghĩ, nhưng mặt vẫn bình tĩnh chút thay đổi, nàng cúi đầu, Triệu Vũ Quốc lại đọc được hai chữ từ nàng: nhẫn!
      Phong nguyet thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 13: Mị Lực Binh Thư
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Thủy Nhan lại cảm thán, tri thức chính là đến từ quần chúng…

      Lúc mới tỉnh lại, đều là tự bản thân nàng lần mò, cho nên đối với những việc quanh mình, nàng cảm thấy chậm như rùa, thỉnh thoảng nàng tâm cùng Ngũ Nhi, lại thông qua Ngũ Nhi nhận thức được ít việc về nữ tỳ trong phủ, trong đầu lại hào hứng tìm hiểu, Vượng Tài mến Quyên Nhi năm lẻ 3 ngày, mọi thứ trong biệt uyển này đều thuộc về Hạ Ngải thái tử, những người trong quý phủ đều tôn kính vô cùng…

      Nàng cảm thấy đầu óc mình như khối bọt biển, tham lam hấp thu hết thảy.

      Đối với chuyện tình gì nàng cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, cho dù là việc của ai, ai làm, nàng cũng hỏi han rất ràng, đương nhiên, đây chỉ là những chuyện vụn vặt, trước mắt mà , chuyện đại của nàng là việc thân phận của nàng với Triệu Vũ Quốc có quan hệ gì.

      Lần trước sau khi trở về phòng, nàng nghĩ thông suốt, dây dưa lâu như thế với biết được thêm tí thông tin nào, bằng tự mình tìm hiểu, biết người biết ta, chắc chắn được việc, tương lai có thể thoát khỏi hai chữ nô tài đáng ghét kia…

      Nàng từng nghĩ, muốn gắn với hai chữ nô tài kia, dứt khoát ly khai tại đây, nhưng trước mắt, đó phải là biện pháp có thể thực được, trước mắt nàng chỉ mới quen thuộc với biệt uyển này, còn lại bên ngoài đối với nàng là xa lạ, là khoảng trống.

      Còn nữa, sáng nay qua Ngũ Nhi nàng mới biết, nếu ra bên ngoài, việc ăn ở, đồ dùng, quần áo đều khác với việc ở đây được cùng cấp, muốn có phải dùng tới tiền, mà, trước mắt, nàng đâu có thứ “đồ chơi” này!

      Ngày đó chuyện cùng với Triệu Vũ Quốc, nàng ra quyết định nhẫn nhịn, lý do rất đơn giản, nàng cần sống sót, mà trước mắt, nàng chỉ có thể sống sót ở nơi này, cho nên cuối cùng nàng chọn lựa cách thỏa hiệp.

      Hồi tưởng lại ngày đó, Ngũ Nhi cả đoàn người nghe nàng tiến phòng Triệu Vũ Quốc làm việc, mặt mỗi người lộ ra vẻ khác nhau, có ánh mắt ước ao, lại có ánh mắt khó hiểu, nàng được chiếu cố quá mức, chỉ có điều nàng hiểu, làm thân nô tài, làm việc ở nơi nào, lại còn phân biệt sao?

      Lúc ấy nàng hỏi Ngũ Nhi, ánh mắt Ngũ Nhi đầy khát khao, gật đầu lia lịa :

      - Có khác, có khác!

      Triệu Vũ Quốc hôm nay ra ngoài rất sớm, nàng gọi Ngũ Nhi cùng hai nữ tỳ khác tới phòng ngủ của Triệu Vũ Quốc dọn dẹp, còn bản thân rảnh rỗi vào trộm thư phòng của .

      Đến phòng thị hầu năm ngày, nàng cẩn thận quan sát, phát ra mỗi ngày Triệu Vũ Quốc đều ở biệt uyển, thời gian ở đây đa phần là trong thư phòng, điều làm nàng cảm thấy kỳ lại là những người bình thường mà nàng gặp hôm ở nhà ăn thấy qua lần nào nữa.

      Giờ phút này, Thủy Nhan đứng tại thư phòng nhưng hề lo sợ Triệu Vũ Quốc trở về, qua mấy ngày quan sát, nàng biết bao giờ về trước giờ Mùi. [1]

      Đợi nhiều ngày như vậy, nàng tiến thư phòng chỉ có mục đích, chính là muốn xem quyển binh thư mà đêm hôm nàng đứng rình Triệu Vũ Quốc đọc.

      Nàng nhớ bìa sách kia, nhanh chóng tìm được quyển sách đó, mặt viết 3 chữ, “Quỷ Cốc Tử”, bìa sách màu lam xám, vừa nhìn thấy đây là quyển sách cổ, mở tờ thứ nhất, Thủy Nhan bị nội dung trong đó hấp dẫn, đây là quyển sách về mưu lược binh thư, tựa hồ rất hợp với khẩu vị của nàng…

      Sách rơi vào tay khiến Thủy Nhan như mọc rễ tại chỗ, nàng cúi đầu ngưng thần đọc, mặc kệ gió mơn trớn, hoa rơi tung bay, chim chóc bay lượn…

      Nàng mặc kệ hết thảy mọi thứ xung quanh, thẳng tới khi ánh chiều tàn bao phủ toàn bộ thân mình, nàng mới vì mệt mỏi mà ngồi xuống, đầu chưa khắc ngẩng lên!

      Từ xa Triệu Vũ Quốc nhìn thấy có thân ảnh trong thư phòng mình, khỏi nhíu mày, nhưng lên tiếng, chậm rãi tới chút tiếng động.

      Khi thấy Thủy Nhan vì cuốn binh thư mà quên hết mọi quanh mình, mặt khỏi lộ ra nét kinh ngạc, nhưng ngay sau đó giọng mỉa mai vang lên, coi như giờ phút nay việc Thủy Nhan làm chỉ là làm bộ làm tịch khiến chú ý mà thôi…

      - Ngươi có biết trong đó viết gì ?

      - Từ trước tới nay, Thiên Địa hợp nhất, nhưng chắc chắn có khe hở, thể xem xét… Thế gian này, ai cũng có nhược điểm!

      mê mẩn, Thủy Nhan buột miệng ra , biết là dẫn lời ai, đầu óc nàng mải mê suy nghĩ vấn đề này, lời này vừa thốt ra khiến Triệu Vũ Quốc kinh ngạc, phải kinh ngạc chuyện nàng cầm cuốn sách kia mà là kinh ngạc với lời giải thích độc đáo của nàng…

      - Ngươi muốn tìm kiếm nhược điểm của ai?

      hỏi, mắt híp lại lộ ra nguy hiểm, bởi vì cùng lúc đó ý thức được vấn đề, “Nàng mất trí nhớ, lại có thể đọc sách?”

      Cả người Thủy Nhan chấn động, phát ra người mình ở cùng chỗ với người khác, gấp gáp ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Triệu Vũ Quốc, khẩu khí trong lòng chợt rút xuống.

      Nàng vội buông quyển binh thư ra, lắc đầu : ‘

      - , chẳng có gì, chỉ là cảm thấy bìa sách này đẹp, nên nghĩ coi qua chút.

      - Nhưng ngươi ra nội dung trong sách!

      - Ách… Ta chỉ xem qua chút!

      Hai tay Triệu Vũ Quốc nắm chặt cổ tay nàng, lạnh giọng hỏi:

      - ra thân phận của ngươi!

      Hai cổ tay như bị hai gọng kìm sắt xiết chặt, xương cốt đau nhói, hô hấp của nàng như ngừng trệ, nàng kêu lên, nhưng hề có chút sợ hãi:

      - Ta là do ngươi cứu, thân phận của ta, ngươi biết hơn ta chứ!

      cười nhạt:

      - Đại phu ngươi mất trí nhớ, nhưng ngươi lại biết chữ!

      Thủy Nhan có chút khó hiểu, nghĩ tới nam nhân này ra tay với mình vì nguyên nhân này, nàng chịu đựng đau, trừng mắt liếc cái,

      - Theo như lời ngươi, ta mất trí nhớ, nhưng mà có nghĩa là ta quên hết mọi thứ, ít nhất mấy cái này ta có thể nhận biết được.

      Triệu Vũ Quốc gắt gao nhìn nàng chằm chằm, thông qua lòng bàn tay, dùng nội lực tiến hành thăm dò trong cơ thể nàng, kết quả lại giống lần trước, buông lỏng tay ra, cổ tay trắng ngần mỏng manh kia lưu lại dấu tay đỏ ửng, trong nội tâm hề có chút thương tiếc mà là kinh ngạc.

      Chắc chắn là rất đau, nhưng nữ nhân này hề có hé răng!

      - Đây phải là chỗ cho ngươi nên tới!

      cao giọng, cố tình khiến cho Thủy Nhan nhớ giọng cao ngạo khó chịu này.

      - Nhưng ta đến đây, cũng nhìn binh thư của ngươi!

      Nàng đáp lại.

      Triệu Vũ Quốc nhìn nàng sâu, sau đó xoay người ra, chỉ để lại câu:

      - Nhìn nhìn, ngại viết ra mấy lời phê bình!

      Thủy Nhan đứng thẳng, nhìn xa dần, nghĩ cho cùng biết ý của là thế nào đây!
      —————————-
      Chú giải:
      [1] giờ Mùi: từ 13h đến 15h
      Phong nguyet thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 14: Thân trung kỳ độc
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Thủy Nhan đứng ở phía ngoài thư phòng, hai mắt nhìn đôi chim ruồi [1] đậu cây tử đằng [2], nàng cảm thấy nhàm chán, bắt đầu đếm số lần đập cánh của đôi chim ruồi kia…

      biết vì cái gì, ngay từ nàng cảm thấy tần suất đập cánh của đôi chim kia rất nhanh, ngoại trừ chứng kiến tàn ảnh, cơ hồ thấy gì nữa, nhưng mà nàng trời sinh lòng bướng bỉnh chịu thua, càng khó khăn, nàng lại càng cảm thấy hứng thú.

      Nàng hít sâu hơi, lại nhìn về phía tàn ảnh khiến mắt nàng như hoa , nhưng dần dần mắt nàng quen dần, động tác vỗ cánh kia đột nhiên chậm lại, từng nhịp vỗ ra đều đều, tuy nhanh nhưng nàng chứng kiến được chim ruồi vỗ cánh như thế nào rồi.

      Trong lúc nàng thầm cao hứng, vùng đan điền đột nhiên đau đớn khiến nàng chịu nổi khẽ hô tiếng, “A…” Chỉ cảm thấy lồng ngực đột nhiên khó chịu, hô hấp thông thuận, yết hầu nóng lên phun ra ngụm máu tươi.

      Đối mặt với tình huống này, Thủy Nhan cũng biết chuyện gì xảy ra với bản thân, sững sờ nhìn vết máu mặt đất, cổ tay bị xiết chắt, hoàn hồn nhìn lại, Triệu Vũ Quốc bắt mạch cho nàng.

      - Đừng… cần…

      Nàng kinh hô, cảm thấy chỗ cổ tay kia cỗ nóng rực khác thường, phút chốc truyền khắp toàn thân, lồng ngực bị đè nén bỗng cảm giác tốt hơn nhiều.

      nhíu mày, ánh mắt nhìn nàng mang phức tạp, trầm giọng :

      - Trong cơ thể ngươi có độc!

      - Có độc?

      Thủy Nhan có chút hiểu, như thế nào trong thân mình còn có độc.

      Khi chuyện, Triệu Vũ Quốc buông cổ tay nàng ra, vào trong thư phòng.

      Thủy Nhan gấp theo vào, hỏi:

      - Như thế nào lại trong cơ thể ta có độc? Có liên quan gì tới việc ta phun ra máu vừa xong?

      - Phải, trong cơ thể ngươi có độc, mà độc này rất kỳ quái, độc tính mạnh, làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, nhưng lại áp chế thân thể của ngươi.

      Người ta bệnh do miệng mà ra, nhưng mình chỉ ăn có túi mật rắn, vấn đề là, theo nàng biết, túi mật rắn thanh nhiệt giải độc, làm sao lại khiến cho bản thân trúng độc?

      - Mật rắn có độc chứ?

      Nàng có chút lo lắng hỏi Triệu Vũ Quốc.

      nhìn nàng nhàn nhạt, đáy mắt tựa hồ có ý cười:

      - Độc của ngươi với mật rắn có liên quan!

      - Ách… Ta đây làm sao lại trúng độc?

      - Vừa rồi ngươi làm gì?

      - Nhìn chim ruồi đập cánh bay!

      Mày khẽ nhíu nhíu, tầm mắt thoáng dừng gương mặt nàng, rời ra quay lại quyển binh thư, nhàn nhạt :

      - biết ngươi vừa rồi nhìn gì chuyện kia, nhưng vừa rồi ngươi đem tâm thần tập trung lại chỗ, đánh bậy đánh bạ, vừa vặn lúc cùng nội công tâm pháp Thiên Nhân Hợp Nhất [3] ăn khớp, vì thế trong cơ thể có chứa chân khí, chân khí này tuần hoàn gặp phải độc khiến cho ngươi hộc máu.

      Đối với lời , Thủy Nhan cảm thấy mình hiểu hết được, cũng biết vì cái gì, giải giải những điều kia, tuy rằng mình ra nhưng ngẫm trong đầu hiểu đôi chút, biết cái này gọi là truyền ý…

      - Theo như lời ngươi, ta được chuộc ở thanh lâu ra, thanh lâu nữ tử… ngờ cũng bị kẻ khác hạ độc, xem ra mặt mũi cũng lớn đó chứ.

      Thủy Nhan cười yếu ớt, ngờ trong tiếng cười lộ ra đôi chút đáng .

      cũng cười,

      - Ừm, đúng là lớn!

      về vấn đề thân phận Thủy Nhan lúc nào cũng nghẹn giọng, lúc này đây cũng ngoại lệ, mà Thủy Nhan biết, người này vừa rồi bắt mạch giúp mình, cảm giác như cố hết sức, nếu trông cậy người này giải độc cho mình, thực là ý nghĩ hão huyền rồi.

      Cho nên hướng lễ phép cảm ơn, sau liền tìm cớ rời khỏi thư phòng, mà Triệu Vũ Quốc cũng nhiều hơn câu, sau khi nàng rời , gọi Ám Ảnh ra…

      Từ chỗ Triệu Vũ Quốc trở về, vừa vặn gặp Ngũ Nhi từ phòng bếp Trương mụ ra với bát chè sen, Ngũ Nhi thấy Thủy Nhan liền lấy thêm chén nữa.

      - Nhan tỷ tỷ là lợi hại, vì sao mỗi lần đến phòng công tử mà phạm phải lỗi nào?

      Thủy Nhan rất nhanh uống xong bát chè sen thơm mát ngọt ngào kia, động tác nhanh chóng mà hề mất tao nhã, quan hệ giữa Ngũ Nhi và Thạch Đông Thăng trở nên bình thường…

      Lau khóe miệng còn vương chút nước, Thủy Nhan khó hiểu hỏi:

      - Ngươi cảm thấy phải phạm lỗi?

      Ngũ Nhi xua tay gấp,

      - phải, phải, ta phải muốn chê cười tỷ, mà là rất nhiều người làm tỳ nữ trong phòng công tử, đều bị dáng vẻ lạnh như băng của công tử dọa tới mức hết hồn, làm gì cũng phạm lỗi…

      Thủy Nhan đem bát đưa cho nàng, bất đắc dĩ lắc đầu,

      - lạnh như băng và việc của ta là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!

      Hai mắt Ngũ Nhi lập tức mở to đầy vẻ sùng bái:

      - Tỷ tỷ của muội ơi… những lời này… khiến người ta run sợ…

      Thủy Nhan phản bác được, nghĩ biết nên gì, lời này động nhân tâm, lại còn ánh mắt của Ngũ Nhi toát ra vô số tia sùng bái.

      - Trông xấu quá đó…

      Ngũ Nhi lại gào khóc…

      - A, a,… tỷ tỷ châm chọc ta sao… miệng lưỡi ghê gớm…

      - Ghê? Vừa rồi ta ăn bột củ sen… Bên trong có tỏi…

      thể , trong lúc giả ngây giả ngây giả ngô này, nàng bắt đầu ưa thích chuyện trêu cợt Ngũ Nhi, cảm giác như được sống với lòng mình.

      Thời gian ở biệt uyển cứ thế trôi qua, tại Thủy Nhan hiểu thêm được số chuyện, đó là thân nàng bị trúng độc, mà vì thế nàng lại càng phỏng đoán ra, mình thể nào là người trong thanh lâu, thử hỏi, ai lại mất nhiều công phu dùng loại độc gây chết người đối với kỹ nữ, muốn chế ngự thân thể kỹ nữ làm gì?

      Việc vui bao giờ cũng đến kèm theo số khó giải thích, tỷ như biết mình phải là người trong thanh lâu, nhưng lại xuất thể bỏ qua, đó là, bản thân bị trúng độc, hơn nữa lại biết giải độc như thế nào!

      Nhìn gương mặt mình phản qua gương đồng, Thủy Nhan lắc đầu, nghĩ nữa, càng nghĩ lại càng phiền lòng, búi tóc lên thành búi đằng sau, qua chỗ Thạch Đông Thăng mượn áo khoác, nghĩ chờ thêm chút nữa cùng Ngũ Nhi dạo phố, trong lòng lại có chút ít hưng phấn.

      Ngũ Nhi bị kích động chạy vào gian phòng của nàng, thanh thanh thúy vang lên trong yên tĩnh.

      - Nhan tỷ tỷ… chúng ta xuất phát…

      Chợt nhìn thấy Thủy Nhan ăn mặc như nam nhi, nụ cười tức khắc cứng lại, khuôn mặt xinh dần dần đỏ ửng.

      - Ách.. Nhan tỷ tỷ… nhìn tỷ tuấn tú…

      Nàng quay đầu lại chứng kiến vẻ thẹn thùng của Ngũ Nhi, cười nhàn nhạt:

      - Ưm, đồ nữ bị ta phá hết rồi, khi ra ngoài thể tùy tiện được, nên ta tìm Thạch quản gia mượn áo…

      - Đây là xiêm áo của Thạch quản gia…?

      - phải, là giúp ta tìm.

      Ngũ Nhi dần quen với việc nàng cải trang là nam nhi, lại khôi phục vẻ nghịch ngợm, nghe là xiêm áo Thạch Đông Thăng, lập tức cười gian trá,

      - Hắc hắc… Thạch quản gia đối với tỷ bình thường chút nào a!!!
      ————————
      Chú giải:
      [1] Chim ruồi: còn được gọi là họ Chim ong (danh pháp khoa học: Trochilidae) là một họ chim nhỏ, khi bay chúng đứng nguyên ở một chỗ, đôi cánh của chúng đập trên 70 lần/giây, vì vậy chúng được đặt tên là chim ruồi.

      [2]: Tử Đằng:

      [3]: Thiên Nhân Hợp Nhất: Học thuyết Thiên Nhân Hợp Nhất còn gọi là Quan Niệm Chỉnh Thể. Trong y học cổ truyền từ xưa, người ta đã quan niệm : Cơ thể con người là 1 khối thống nhất giữa con người với khí hậu và hoàn cảnh xã hội, phong tục địa phương, có những mối quan hệ chặt chẽ với nhau. Trong Y Học, học thuyết này được dùng làm chỉ đạo các phương pháp phòng bệnh, gìn giữ sức khỏe, tìm ra nguyên nhân bệnh và đề ra các phương pháp phòng chữa bệnh toàn diện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :