1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 127: Thủy tinh tái sinh
      Editor: Kún

      Triệu Vũ Quốc gọi ám vệ kia xuất , thực ra cũng được lời gì, bởi vì chuyện phát sinh đâu có biết gì, ám vệ chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy của Hoàng thượng, làm sao có thể lưu ý an nguy mỗi người suốt cả ngày trong hậu cung? Huống chi người kia có danh phận gì, thậm chí còn phải tú nữ!

      Bất quá ám vệ kia thường theo Triệu Vũ Quốc, tự nhiên hiểu được vị trí Tuyết Dao trong lòng Triệu Vũ Quốc, hơn nữa cũng biết võ công Tuyết Dao phải thường, trong lòng dĩ nhiên hiểu muốn tặng cái chết cho nàng tú nữ nho kia cần gì phải dùng thủ đoạn ngu xuẩn kia, cho nên khi Triệu Vũ Quốc gọi ra ngoài, câu trả lời sớm được chuẩn bị chu đáo.

      Lý Xuyến Nhi kia có tật giật mình, thấy ám vệ ra trợn tròn mắt, tự chủ được vội hướng cậu mình cầu cứu, Trương Nham muốn trong thời điểm mấu chốt này mà cháu lại xảy ra chuyện hay, bất kể ám vệ kia có trông thấy hay , liền giành lời trước, vừa vặn Triệu Vũ Quốc cũng lười biếng dính vào mấy chuyện rối rắm này, coi như cả hai bên đều ổn thỏa.

      Tuy nhiên xảy ra chuyện này cũng coi như cho Trương Nham được vài phần sĩ diện, cũng là thỏa mãn lòng !

      Trở lại cung, Tuyết Dao im lặng lời khiến tiểu cung nữ theo nàng run rẩy thôi, nghĩ vừa bị Tuyết Dao cho hai cái tát, lúc này vẫn còn đau rát, liệu có làm gì khác nữa… nghĩ mãi sao hiểu được, nương nhu nhược như vậy lại có thể ra tay mạng như thế…

      - Nhờ ai mang đến nhờ người đó mang ngươi !

      Tuyết Dao lạnh lùng .

      - nương… Mới vừa rồi… Ngài cũng biết mà, Lý nương kia là cháu ruột của Trương đại nhân, nô tì chỉ là tiểu cung nữ, mạng như cỏ rác, dám đắc tội…

      Tiểu cung nữ bắt đầu khóc lóc.

      - Cút!

      Gương mặt Tuyết Dao lạnh lẽo khiến người khác kinh hãi, nàng ghét nhất chính là người có khí khái, nha đầu này tìm đến đây vì muốn tìm cành cao để yên thân, phẩm tính thuần lương khiến nàng chán ghét.

      biết vì sao, giờ phút này nàng lại nhớ đến Ngũ Nhi, mặc dù Ngũ Nhi sợ chết, nhưng giống loại tiểu cung nữ dám đổi trắng thay đen này, nếu như vừa rồi là Ngũ Nhi, có lẽ gì, hoặc cùng lắm thấy

      Vừa rồi, tiểu cung nữ này còn định dùng tính mạng của nàng để nịnh nọt kẻ khác, điều này làm nàng tức giận, cho ra tay tặng cái bạt tai.

      Tiểu cung nữ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tuyết Dao, lại nghe thấy nàng như vậy, trong lòng tất nhiên được như ý, nghĩ thầm: “Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng được rời , đúng là ngu xuẩn…”

      Cho nên tiểu cung nữ trong miệng liên tục muốn rời nhưng chân ngừng bước ra, nghĩ tới cái tát tai phải nhận, ắt có ngày trả lại, trong lòng thầm tính toán phải làm sao mới có thể gần Lý Xuyến Nhi.

      Tiểu cung nữ rời lâu, Triệu Vũ Quốc liền tới, thấy Tuyết Dao ngồi ngay ngắn ở ghế lời nào liền ân cần hỏi:

      - Tức giận?

      - Huynh tin lời tiểu cung nữ ?

      Tuyết Dao trả lời mà hỏi ngược lại .

      Triệu Vũ Quốc ngồi xổm đối diện nàng, sủng nịch nhéo mũi Tuyết Dao, mỉm cười :

      - Nàng xem.

      - Hỏi huynh, huynh lại hỏi lại ta.

      Tuyết Dao khẽ cười nhưng vẫn buông tha .

      - Nếu tin nàng, ta gọi ám vệ kia tới diễn trò khiến lão Trương Nham ngậm miệng.

      nhàng ôm nàng vào lồng ngực, ôn nhu .

      - Diễn trò? Huynh diễn ư?

      Tuyết Dao khó hiểu.

      Nghe Triệu Vũ Quốc kể lại tình huống khí nãy cùng ám vệ phối hợp diễn trò xong, sắc mặt Tuyết Dao thả lỏng ít.

      - Bất kể nàng có tin hay , nhưng ta thề, dù có bất kỳ chuyện gì, người ta tin tưởng chỉ có mình nàng!

      Triệu Vũ Quốc cầm tay nàng nghiêm túc .

      Nhìn ánh mắt thâm thúy kia, Tuyết Dao có cảm giác mình như hòa tan trong đó, cũng có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của , cảm nhận được trái tim đập dưới lớp vải áo, giờ phút này, nàng cảm giác mình và người nam nhân này còn khoảng cách nữa, ngăn cách vốn tồn tại trong lòng bấy lâu cũng tan biến.

      Ánh mắt của lấp lánh khiến Tuyết Dao hốt hoảng, biết làm sao, điều này khiến nàng lúng túng.

      - Khụ khụ khụ, Lý Xuyến Nhi kia sau này được chọn?

      Triệu Vũ Quốc nhíu mày:

      - bậy gì vậy, là làm người khác đau đầu.

      Tuyết Dao xoa xoa cằm:

      - đúng sao, hôm nay Lý Xuyến Nhi kia bày trò ngã vào hồ, chẳng phải là tin chắc kết quả như thế sao?

      Tuyết Dao châm chọc.

      - Nàng nha…

      Triệu Vũ Quốc bất đắc dĩ lắc đầu, ngay sau đó như nhớ ra điều gì lại hỏi: – phải là nàng dùng roi sao? Tại sao lại dùng thương rồi?

      - Ừ, tại cảm giác dùng thương thuận tay hơn.

      - Nàng mới nhớ lại những điều gì?

      Triệu Vũ Quốc hỏi.

      Tuyết Dao lắc đầu, nhíu mày :

      - Cũng có gì, thỉnh thoảng xuất đoạn ngắn trong mộng, nhưng lại đứt quãng liên tiếp.

      Đột nhiên, Triệu Vũ Quốc ôm chặt nàng vào lòng, nghiêm túc nhìn nàng :

      - Nếu như nàng khôi phục trí nhớ, nàng có nguyện ý làm Hoàng hậu của ta ?

      Tuyết Dao ngẩng đầu ngưng mắt nhìn :

      - Nếu như, ta là Hoàng hậu của huynh, cần cho huynh bao nhiêu năm, huynh mới giải tán hậu cung?

      - Giải tán hậu cung?

      - Ta cần lời hứa!

      Tuyết Dao cương nghị nhìn .

      Triệu Vũ Quốc trầm tư:

      - Mười năm, cho ta mười năm!

      Tuyết Dao cười rạng rỡ:

      - Tốt, ta đồng ý gả cho huynh.

      Triệu Vũ Quốc ngẩn ra, ngay sau đó gương mặt lộ ra kích động, nhất thời biết nên gì, hồi lâu mới thốt nên câu:

      - Nàng có thể lại lần nữa được ?

      Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao nhịn được cười :

      - Ha ha, ta , muốn gả cho kẻ ngốc là huynh đó.

      - Ha ha ha, nàng đồng ý, cuối cùng nàng cũng đồng ý.

      Dứt lời, Triệu Vũ Quốc kích động ôm chầm lấy Tuyết Dao, hoàn toàn bỏ qua hình tượng lạnh lùng của mình.

      - Ha ha, nàng đồng ý, Tuyết Dao nàng đồng ý gả cho ta…

      Từ đến giờ, Triệu Vũ Quốc chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này, thậm chí kể cả lúc lên ngôi Hoàng đế cũng cao hứng như thế này.

      - Được rồi mà, thả ta xuống, ai nhìn thấy lại cười huynh đấy.

      - Mặc kệ, ta mặc kệ, ta muốn ôm nàng…

      - Huynh xấu…

      Chuyện hôm nay xảy ra với Lý Xuyến Nhi làm Tuyết Dao phiền lòng bằng việc nàng đáp ứng làm Hoàng hậu của Triệu Vũ Quốc, nàng hiểu, khi đồng ý bước lên ngôi vị Hoàng hậu, tương lai thống lĩnh lục cung gặp phải nhiều chuyện phiền lòng hơn nữa.

      - Aizzz. Nếu đồng ý, huynh ấy đau lòng…

      có cách nào ngủ được, Tuyết Dao định ngồi dậy để bình phục tâm tình.

      Nhưng nàng vẫn cảm thấy khó có thể ngủ lại, trời lại nóng, liền mở cửa sổ, ánh trăng như dòng nước nghiêng chảy vào nhà, chiếu chiếc giường hoa mỹ, lại chảy cả Dạ Mị đặt bên gối, phản chiếu lên Hắc thủy tinh tựa như mực…

      Trăng thanh gió mát làm lòng người say mê, tâm tình Tuyết Dao dần dần lắng xuống, đầu từ từ trống rỗng, lúc này tốt nhất là ngồi xuống vận công, nàng dám trễ nải, lập tức ngồi xếp bằng, lưu chuyển chân khí trong người.

      Mà khi nàng ngồi xuống, màn khó tin xảy ra, Hắc thủy tinh Dạ Mị hấp thụ ánh trăng bắt đầu biến hóa, từ khối thủy tinh đen như mực phóng ra cỗ năng lượng, bao lâu, cỗ năng lượng bé hấp thụ được khí lực trở nên cường đại làm cho chân khí trong cơ thể Tuyết Dao tràn đầy. Tuyết Dao cảm thấy chân khí trong cơ thể khống chế được cũng hướng khối năng lượng kia lao tới, chân khí trong cơ thể tản ra lòng Tuyết Dao hoảng hốt, nàng khởi động nội lực, nhìn thấy chân khí toàn thân bị màn nước xoáy màu đen hấp thụ

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 128: Khôi phục trí nhớ
      Editor: Kún

      Màn nước xoáy màu đen kia ngừng hấp thu chân khí trong cơ thể Tuyết Dao. Lòng nàng lúc này vô cùng luống cuống nhưng thể ra sức, giờ phút này, Tuyết Dao cảm thấy khí lực toàn thân như bị hút , muốn hô cầu cứu cũng khó khăn vô cùng.

      “Nếu như nước xoáy này rút sạch chân khí của ta, chỉ đơn giản là mất hết võ công, nghiêm trọng hơn là ta thành người tàn phế.” Cả đời chưa phút sợ hãi, giờ phút này cuối cùng nàng cũng cảm nhận được tư vị này.

      Mồ hôi lạnh ngừng rịn ra trán, Tuyết Dao cố gắng thu chân khí trở về, nhưng việc này như muối bỏ biển, có chút thành công nào.

      Đến khi trong người có cảm giác như chỉ còn tia chân khí treo mạng cuối cùng màn kỳ dị xảy ra, bỗng nhiên xoáy nước kia ngừng chuyển động tạo thành hắc động vô cùng lớn, màu sắc càng lúc càng đậm, trong giây lát ngắn ngủi, hắc động nổ tung bắn ra vô số tia sáng chói mắt, những tia sáng này ràng , thế nhưng Tuyết Dao cảm thấy những tia sáng này như ngàn vạn châm găm vào đầu óc mình.

      “A….A…A…”

      Nàng cảm thấy trong óc có ngàn vạn con côn trùng gặm nhấm, sau mỗi lần đau dữ dội lại có lần dễ chịu, trong lúc nhất thời thể ra là dạng cảm thụ gì, tóm lại cực kỳ khó chịu.

      “Ta muốn chết phải ?” Nội tâm nàng thầm hỏi.

      Ngay sau đó, nàng dùng nội lực nhìn thấy hắc động kia ngừng bắn ra tia sáng, lại bắt đầu xoay tròn thành xoáy nước, có điều xoáy nước này xoay theo chiều ngược lại với lúc ban đầu.

      thể lý giải được hết chuyện vừa xảy ra, mới vừa rồi, xoáy nước hấp thụ chân khí của Tuyết Dao chậm rãi đẩy chân khí lại vào cơ thể nàng, nhưng trải qua lần này, nàng cảm thấy chân khí tinh thuần hơn rất nhiều, sau khi trở lại cơ thể nhanh chóng lưu chuyển tới đan điền, chậm rãi động lại kết thành khí châu (ngọc kết bằng khí), khí châu kia chịu áp lực của nội lực từ bốn phía ép tới, rất nhanh sáng lên, tỏa ra quang mang màu lam, Tuyết Dao có thể cảm nhận được tia sáng kia lạnh như băng…

      Cảm giác băng lạnh quen thuộc này làm tâm thần Tuyết Dao kích động: “Đây là băng phách khí châu của ta, sư phụ , cảnh giới tối cao nhất của ngân thương chính là có thể ngưng kết ra băng phách khí châu…”

      vài hình ảnh ra trong đầu nàng, rốt cuộc nàng cũng nhìn chúng…

      “Năm tuổi… Sư phụ truyền thụ ta cách sử dụng băng phách thương pháp, đồng thời dạy ta hàn quang của ngân thương.”

      “Mười tuổi… Ta đích thân giết thích khách muốn ám sát mẫu hậu ta…”

      “Đấu ngang tay với Triệu Vũ Quốc, đối với ta chính là sỉ nhục…”

      “Đêm động phòng hoa chúc… Dương Hồng Xương cấu kết Hội Trưởng lão…”

      “Bờ sông… Được Triệu Vũ Quốc cứu lên…”

      Lúc đầu, những hình ảnh còn đứt quãng, càng về sau càng ràng, chuyện cũ phảng phất ở trước mắt.

      Cả người nước đẫm mồ hôi, Tuyết Dao chợt mở lớn hai mắt sáng như đuốc, lòng Triệu Vũ Quốc chấn động, khẽ hỏi nàng, giọng khàn khàn:

      - Nàng… Khôi phục trí nhớ?

      - có…

      Tuyết Dao khẽ lắc đầu.

      Triệu Vũ Quốc ân cần nắm chặt tay nàng :

      - Nàng hôn mê ngày đêm rồi, Trương đại phu chân khí trong người nàng tự chữa trị những chỗ bị thương, lúc này thời điểm quan trọng, thể quấy nhiễu nàng.

      - Huynh ở đây trông chừng ta ngày đêm?

      Nhìn thần sắc tiều tụy của Triệu Vũ Quốc, cần đoán cũng biết ngoài ngày đêm mệt mỏi về thân thể, đầu óc sớm căng lên vì lo lắng.

      - Trương đại phu , nếu tình hình lần này tốt đẹp, nàng khôi phục trí nhớ hoàn toàn, nếu tốt chỉ e nguy hại tới tính mạng…

      - Cho nên huynh ngủ nghỉ, ngày đêm ở đây…

      - nương tỉnh rồi, suốt ngày đêm Hoàng thượng ở bên nương, chịu ăn chút đồ ăn gì cả.

      thái giám bên cạnh nhịn được .

      - Làm huynh phải khổ sở rồi…

      Lúc chuyện, mắt Tuyết Dao phảng phất lên buồn bã.

      - Cái gì mà tự làm khổ, đây là điều ta phải làm.

      sủng nịch nhéo mũi nàng.

      Tuyết Dao khẽ tránh bàn tay ấm áp kia, nàng nhìn , đưa tay lên vuốt ve chiếc cằm mọc râu lởm chởm:

      - Huynh phải biết quý trọng bản thân, tại huynh thuộc về ta, thân thể của huynh thuộc về Điểm Thương quốc…

      Thấy Tuyết Dao tỉnh lại, Triệu Vũ Quốc vô cùng vui mừng, bất kể nàng có khôi phục trí nhớ hay , chỉ cần tính mạng bị đe dọa gì tốt rồi!

      cầm tay nàng, khẽ cười, phảng phất như nắng sớm mùa xuân:

      - Thuộc về nàng…

      Ánh mắt lấp lánh của khiến Tuyết Dao cảm thấy hoảng hốt, chỉ có thể cúi đầu trong lồng ngực :

      - Bất kể chuyện gì xảy ra, luôn phải quý chính mình, được ?

      - Xem ra nàng khôi phục trí nhớ.

      Tuyết Dao ngẩn người, ngay sau đó khẽ cười hỏi:

      - Sao lại vậy?

      - Bình thường nàng đâu có nhiều vậy?

      - Chỉ là muốn chuyện với huynh thôi mà!

      Nép trong lồng ngực , lắng nghe từng nhịp tim của khiến nàng an tâm.

      trễ nải ngày lâm triều, sau khi thấy Tuyết Dao tỉnh lại, Triệu Vũ Quốc nghỉ ngơi mà ngay lập tức lâm triều.

      Tuyết Dao tham luyến nhìn bóng lưng Triệu Vũ Quốc rời tới độ ngây ngốc, nàng muốn rời xa bóng lưng này, hoàn toàn muốn…

      Đột nhiên, bên cạnh truyền tới tiếng cung nữ cười:

      - Ha ha, nương nỡ rời Hoàng thượng…

      - À… Đúng vậy… nỡ…

      Nàng thất thần thở dài, ngay sau đó lập tức hồi phục tinh thần: – Khụ khụ, chuẩn bị nước nóng giúp ta, ta muốn tắm rửa!

      - Vâng!

      Khi cung nữ chuẩn bị xong nước, định thả cánh hoa Hồng vào bồn Tuyết Dao ngăn lại:

      - Đừng dùng hoa này, đổi thành hoa Cúc .

      Cung nữ có vẻ khó hiểu nhưng cũng dám hỏi, theo ý nàng đổi thành hoa Cúc.

      Cho cung nữ lui, Tuyết Dao nằm trong thùng tắm, lấy tay nâng hoa cúc trôi mặt nước, lẩm bẩm: “Mẫu hậu , hương Mân côi kiều diễm, còn hương Cúc cao nhã pha chút lạnh nhạt…

      Nhìn những cánh Cúc trôi lững lờ mặt nước, Tuyết Dao ngẩn người, hồi lâu, hai tròng mắt ươn ướt.

      “Long Tuyết Dao, ta gọi Long Tuyết Dao! Hết thảy đều nhớ lại, bỏ sót chút gì, thậm chí là cả huynh, Triệu Vũ Quốc!”

      Nước ấm bao bọc thân thể nàng, vỗ về lên cơ thể mệt mỏi, nhưng cách nào sưởi ấm cõi lòng nàng.

      “Quốc, tha thứ cho ta, ta phải rời !”

      Lệ kìm được thi nhau tuôn rơi, tâm rất đau, nàng có cách nào phủ nhận, rằng nàng là công chúa Phượng Diệu của Tấn Quốc!

      Quyết định rồi nàng do dự, từ thời khắc khôi phục trí nhớ, Tuyết Dao nhận định sứ mạng của mình, nàng phải rời khỏi Điểm Thương quốc, hơn nữa, thể giải thích ràng với , chỉ có thể chọn cách lặng lẽ rời .

      “Rời thực đơn giản, mình đau cũng sao cả, nhưng còn Quốc đau lòng biết làm sao?” Đứng tường thành, Tuyết Dao lau nước mắt, hít hơi sâu, lòng đau đớn: “Từ biệt rồi, Vũ Quốc!”

      gã cấm vệ quên tuần tra dụi dụi mắt, vỗ vỗ tên bên cạnh :

      - Mới vừa rồi hình như có bóng người tường thành hay sao ấy?

      - Vớ vẩn, giữa ban ngày, có ma quỷ gì, chả nhẽ trong hai ta là ma?

      Người nọ vò đầu:

      - Ha ha, tối qua thiếu ngủ, hôm nay hoa mắt quá…

      - Tiểu tử thối, ban đêm nằm với lão bà cẩn thận, nếu còn nổi kia.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 129: Quyết định
      Editor: Kún

      Thấy Long Tuyết Dao đến, Cầm Nhân khẽ lắc đầu thở dài:

      - ra vi sư muốn con tới.

      - Vì vậy trước đây mới tỏ ra quen biết con?

      Tuyết Dao nắm chặt hai tay áo, lạnh nhạt hỏi.

      - Ừ.

      Nàng là đồ đệ Cầm Nhân thu nhận từ , điểm này có thể nhìn thấy, hiển nhiên giờ phút này Tuyết Dao nổi cáu, nhưng cố ý lơ , nhíu mày đáp vẻ u sầu: – Ta từng đáp ứng với người, nếu có thể, để con vứt bỏ hết thảy để chọn lựa vui vẻ.

      - Sư phụ, người cảm thấy ta có thể vui vẻ sao?

      Tuyết Dao cười lạnh lùng, mắt lạnh như băng.

      Cầm Nhân chau mày:

      - Con hận vi sư?

      Tuyết Dao quay mặt, trầm giọng :

      - Đồ nhi dám.

      Lúc sau, nàng quay lại nhìn , giọng cao lên vài phần: – Phụ hoàng sinh tử , giang sơn sắp đổi họ, Long Tuyết Dao ta há có thể rụt cổ?

      Sắc mặt Cầm Nhân vốn dĩ tức giận, nghe Tuyết Dao vậy, khẽ chùng xuống đôi chút:

      - Dao Nhi, mẫu hậu con cho tới giờ hề có ý nghĩ muốn con gánh vác trọng trách giang sơn, nàng muốn con được hưởng bình an, vui vẻ.

      Tuyết Dao cắn chặt môi dưới, máu khẽ rỉ ra.

      - Con giận mẫu hậu mình?

      Cầm Nhân trầm giọng hỏi, nhất thời Tuyết Dao cảm thấy bốn phía có thứ khí vô hình đè nặng lên bản thân, tuy nhiên nàng hề sợ hãi, ngẩng đầu giận dữ nhìn sư phụ mình.

      - Phụ hoàng bảo hộ khiến mẫu hậu quên mất những nguy hiểm xung quanh, người cẩn thận cảm nhận, càng có con mắt nhìn đại cục cho quốc gia, chỉ có nguyện vọng của tiểu nữ nhân. Nguyện vọng đó hề sai, nhưng đó là đại kỵ đối với người của Hoàng tộc, vô luận là Tấn quốc, Điểm thương quốc hay Nam quốc, chỉ cần là người trong Hoàng tộc phải biết thân phận của mình gắn với cương vị, trách nhiệm như thế nào.

      - Thân phận của con là công chúa, được gả cho người chồng tốt, sanh con dưỡng cái…

      - Sư phụ, người nghĩ lý do này có thể thuyết phục sao?

      Tuyết Dao cắt ngang lời Cầm Nhân muốn , trong mắt chút bất đắc dĩ, ngay sau đó kiên định giấu .

      Cầm Nhân tiếp, trong mắt lên ưu phiền.

      Nhìn sư phụ im lặng, Tuyết Dao ảm đạm:

      - Sư phụ, người hiểu đồ nhi của mình sao?

      Nàng sầu não bởi lời sư phụ khiến nàng cảm thấy, đời này chỉ còn mình nàng đơn độc chiến đấu.

      Tuyết Dao gỡ Dạ Mị thắt lưng xuống, hướng về phía mặt trời, cẩn thận ngắm nhìn Hắc thủy tinh giúp nàng khôi phục trí nhớ, đôi mắt sáng như đuốc, thấp giọng nhưng vô cùng nghiêm túc với Cầm Nhân:

      - Mỗi tấc đất của Tấn quốc, mỗi con dân của Tấn quốc đều đáng được tử tôn Long gia che chở, mà ta là người thừa kế Long tộc – Phượng Diệu công chúa, Tuyết Hồn tướng quân, trong mắt nhân gian, là đứa con cưng vừa sinh ra ngậm chìa khóa vàng, hết thảy vinh quang của ta được dựng xây từ đất Tấn quốc, ngày hôm nay, cha ta, con dân của ta gặp nguy hiểm cận kề, chính là lúc cần ta nhất. Tại sao lại muốn ta rời vào lúc này? Cho ta lý do?

      - Bây giờ con rời chính là rời bỏ người con thương!

      - Sư phụ cần dò xét ta, tâm đồ nhi vững như bàn thạch, có gì có thể dao động được ta!

      Cầm Nhân vốn dĩ còn do dự, ánh mắt đột nhiên trở nên ngưng trọng, hướng phía Tấn Quốc rồi lại quay sang nhìn Tuyết Dao:

      - Con hối hận?

      - Tuyệt đối !

      Tuyết Dao chút do dự cất lời. Thế nhưng, sâu trong nội tâm tựa như bị xé toạc mảnh, đau quá, nỗi đau tận xương tủy, gặm nhấm cơ thể nàng… Tuy nhiên, nàng vẫn đứng vững… Thủy Nhan, Tuyết Dao… Hai cái tên này đến lúc phải chôn dấu…

      - Ha ha ha ha… Long Tường Viêm, nhìn thấy , ngươi có nữ nhi tốt như thế nào!

      Cầm Nhân chắp tay trước ngực ngửa mặt lên trời cười dài, trong mắt lộ ra nhẫn đau khổ, giờ khắc này vốn sợ là chờ được, thế mà nay đến. Đồ nhi hoàn hảo này chưa từng làm thất vọng… Thế nhưng, sâu trong tâm tư, vẫn nguyện ý mong Tuyết Dao lựa chọn trở về.

      Nghe Cầm Nhân vậy, lòng Tuyết Dao căng thẳng, nàng tiến lên túm ống tay áo :

      - Sư phụ, vừa rồi người vậy là có ý gì?

      Hai mắt Cầm Nhân giờ phút này như nhuốm máu đỏ, là giận, lửa giận hun đỏ mắt, nhìn Tuyết Dao, gằn giọng từng chữ:

      - Hoàng thượng vì con uống thuốc mất trí nhớ.

      - Cái gì…

      Nhất thời Tuyết Dao như bị sét đánh, cảm thấy dưới chân như nứt ra, khống chế được ngã lui xuống vài bước, ngay sau đó, nàng xông lên trước, túm chặt lấy Cầm Nhân: – Sư phụ, người ràng coi, phụ hoàng ta làm sao?

      - Sau hôn hai ngày, ta nhận được tin con bình an. Lòng lo lắng, lại nghe người trong cung con kháng hôn bỏ trốn khỏi cung, cha con tức quá ngất

      - Đây đều là do Dương Hồng Xương cùng Hội Trưởng lão đặt điều cho ta.

      Trong mắt Tuyết Dao ra sát ý.

      Cầm Nhân vỗ vai nàng, ý bảo nàng thả lỏng cơ thể:

      - Đêm hôm đó ta vào hoàng cung thăm dò tình hình cha con, ngài cho ta biết, con gặp nạn rồi, nhưng ngài tin con có chết, mặc dù biết trong trà có thuốc mất trí nhớ nhưng vì để ngăn cản Hội Trưởng lão đuổi giết con nên ngài vẫn uống. Trước khi mất trí nhớ, ngài , khi ta tìm được con, vô luận thế nào, cũng cho con tự lựa chọn đường của mình!

      - Phụ hoàng… Còn có thể cứu được ?

      Tuyết Dao cắn môi cố kìm nước mắt rơi ra, mắt nàng đỏ ngàu, toàn thân toát ra sát khí ngút trời!

      - biết được, cần phải tìm hiểu các phương pháp giải độc.

      Sắc mặt Cầm Nhân ngưng trọng như tràn đầy tự tin cùng kiên định.

      Hồi lâu, Tuyết Dao im lặng, nàng nhìn thấy ánh mắt kiên định của sư phụ, tin tưởng sư phụ nhất định có thể cứu phụ hoàng, nhưng trong lòng nàng hiểu, cuộc sống của phụ hoàng sớm … Nghĩ tới đây, nàng hít hơi sâu, nhìn Cầm Nhân hỏi:

      - Người tìm ra ta mà gì, là muốn cho ta tự lựa chọn lối ?

      Cầm Nhân gật đầu.

      - Nhưng người hẳn rất , tình hình trước mắt của Tấn quốc, ta có thời gian lựa chọn.

      Tuyết Dao có vẻ oán giận.

      Cầm Nhân coi như thấy giận dữ của nàng, chỉ cười nhạt hỏi:

      - Sư phụ làm chuyện nắm chắc sao?

      - Người biết rất nhanh ta khôi phục trí nhớ?

      - Đúng, bởi vì hết thảy là do ta an bài.

      - Người an bài?

      Tuyết Dao nghi hoặc.

      - Sau này ta cho con chuyện này, bây giờ theo ta.

      xong, Cầm Nhân mang theo Tuyết Dao vào rừng cây, chưa được bao lâu, Tuyết Dao thấy hai con ngựa.

      - Người còn chuẩn bị xong xuôi ngựa rồi đấy.

      - Từ con theo vi , thấy lúc nào vi sư làm chuyện chưa chắc chắn chưa?

      Cầm Nhân cười cười, đưa dây cương cho Tuyết Dao, cũng phi thân lên ngựa, giơ roi vung lên, trong mắt bắn ra quang mang bén nhọn, nhìn Tuyết Dao lớn tiếng :

      - Con đường phía trước, nếu con chọn thể quay đầu lại đâu.

      Tuyết Dao cũng lập tức phi thân lên ngựa, ngưng mắt nhìn phương xa, đối với đường về cung điện có nửa phần lưu luyến:

      - Đường chỉ có , cũng bị đánh cho .

      - Ha ha ha ha, hảo, Cầm Nhân ta thu nhận được đồ đệ là con thực đáng giá.

      Nghe lời khích lệ của sư phụ, lòng Tuyết Dao dâng lên trăm vị, khẽ mỉm cười nhưng lòng nặng tựa ngàn cân.

      Dọc đường , hai thầy trò dám dừng lại nghỉ, ngày đêm lưng ngựa, Cầm Nhân , bắt đầu từ lúc tìm được tung tích nàng, biết nàng bị mất trí nhớ, Cầm Nhân liền cố ý đem tin tức kia loan ra cho Dương Hồng Xương biết, khiến chột dạ, sợ có ngày Tuyết Dao trở về báo thú, liền dùng Dạ Mị dẫn dụ Tuyết Dao ra ngoài, Cầm Nhân tung tin đồn chính là vì Dạ Mị tiên.

      Đơn giản là vì, Dạ Mị có khảm Hắc thủy tinh, là di vật Thượng cổ, có thể khơi thông kinh lạc, luyện túy chân khí công hiệu, chỉ như vậy, còn có khả năng phát ra hết những chuyện của chủ nhân ghi chép trong Hắc thủy tinh. Lúc chủ nhân đưa chân khí dung hợp với Hắc thủy tinh liền tiếp nhận được trí nhớ, cứ như vậy, Tuyết Dao khôi phục trí nhớ.

      - Dao nhi, con mang theo Lục Hổ sao?

      Thông qua quan sát, Cầm Nhân nhận định Lục hổ này là trợ thủ đắc lực, đối với chuyện Tuyết Dao về cung đoạt ngôi có tác dụng rất lớn.

      Tuyết Dao lắc đầu:

      - Đây là chuyện nhà ta, cửu tử nhất sinh. Bọn họ là huynh đệ của ta, ta thể coi thường sinh tử của Lục Hổ.

      Cầm Nhân khẽ giật dây cương trong tay, thở dài:

      - Aizzz, tính tính con từ bé vậy, thoạt nhìn rất lạnh lùng nhưng luôn suy nghĩ vì người khác…

      - Người vì ta có tính này nên nên có nhiều bằng hữu, nếu rẽ rất mệt mỏi.

      Dứt lời, Tuyết Dao giơ roi giục ngựa: – Sư phụ, nghỉ ngơi đủ rồi, phía trước là đường cần dùng huyết mới có thể mở ra!

      Bình nguyên trống trải, khắp nơi đều phảng phất mùi cỏ dại thơm mát, từng làn gió mơn man quanh người mát mẻ:

      - Ha ha, đồ nhi ngoan, từ nay về sau, sư phụ theo sát bên con, hộ tống cho con.

      Nhất thời Cầm Nhân cảm thấy ý chí hừng hực, đồ nhi này, quả nhiên là nhân trung long phượng, khí phách quân vương mỗi lúc nổi bật!

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 130: Bắt đầu phản kích
      Editor: Kún

      Tấn quốc, từ khi Long Đế dựng nước cho tới nay trải qua mười hai đời đế vương, hưng suy vinh nhục đời nào cũng có nhưng chưa bao giờ trải qua hiểm cảnh như lúc này. phải Long Tường Viêm là vị vua bất tài, dưới thời của ngài, thực lực Tấn quốc tăng lên gấp bội, dân chúng ấm no, yếu điểm duy nhất của ngài đó là, chỉ có duy nhất thê tử, mà thê tử lại chỉ sinh nữ nhi.

      Con nối dõi chỉ có , lại là nữ nhi, điều này nghi ngờ gì nữa, hẳn là khiến triều thần phục, bọn họ có thể thần phục Long gia, nhưng lại chịu được khi phải ở dưới chân nữ nhi.

      Dĩ nhiên, những điều này, ngay từ khi biết thê tử chỉ sinh hạ được duy nhất Long Tuyết Dao Long Tường Viêm lường trước, cho nên ngài để cho nữ nhi của mình trưởng thành trong quân doanh, dần dần nắm binh quyền trong tay, đây có thể coi là nước cờ hay cho Tuyết Dao tới ngôi vị Hoàng đế. Thế nhưng cuối cùng ngờ ngài bại dưới thế lực của Hội trưởng lão trong triều, giương mắt nhìn thế cờ của mình bại trận.

      Dương thị – mẫu thân Tuyết Dao là người ngài thương nhất, người đời vẫn , ai cả tông chi họ hàng. Dương Hồng Xương kia là người họ hàng gần của Dương thị, đối với Dương Hồng Xương này, ngài cũng có vài phần cảnh giác, tuy nhiên khi ấy bệnh tật xâm nhập cơ thể, Long Tường Viêm tự biết mạng mình còn bao lâu, thể để nữ nhi mình bơ vơ được.

      Ngài khẩn cấp tìm cách an bài tương lai tốt đẹp cho nữ nhi của mình, ngài lựa chọn Dương Hồng Xương làm quân cờ cho mình.

      Dương Hồng Xương kia vốn là người tầm thường vô vị, chẳng có tài đức gì cả, chính vì điểm này mà Long Tường Viêm nhìn trúng làm phò mã.

      Long Tuyết Dao thành hôn là bởi thỏa mãn điều kiện lên ngôi, Dương Hồng Xương chỉ cần giống như gã “thê tử” sống an tĩnh ở hậu cung cho tốt. Nhưng lần này, Long Tường Viêm lại nhìn sai nước cờ, quân cờ này mặc dù đầu óc ngu đần nhưng vẫn có si tâm vọng tưởng, bởi vậy nên bị người của Hội trưởng lão lợi dụng.

      Khi Long Tường Viêm ý thức được điểm này nữ nhi của ngài gặp chuyện ngoài ý muốn, tâm trí ngài lại bị Hội trưởng lão khống chế, tuy nhiên, Dương Hồng Xương nghe tin Tuyết Dao còn sống nên nhất thời hoảng loạn…

      - Bên Điểm Thương quốc có tin gì ?

      hóng mát ở trong đình, Dương Hồng Xương thấp giọng hỏi người quỳ mặt đất.

      Đây là trinh thám từ Điểm Thương quốc mới trở về kinh thành bẩm báo tình hình.

      Tên nọ ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác:

      - Chủ công… Ngài nhận được bồ câu đưa tin từ Điểm Thương quốc?

      - Các ngươi dùng bồ câu đưa tin?

      Nhất thời cả người Dương Hồng Xương lạnh như băng, trán toát mồ hôi lạnh.

      - Hai vị cao thủ Tây Vực liên lạc với các ngươi chưa?

      Vẻ mặt trinh thám lại càng ngây ra:

      - Chủ công… Cao thủ Tây Vực nào….???

      — Ầm!

      Dương Hồng Xương cảm thấy da đầu tê dại, mặc dù yên vị ghế êm nhưng lại cảm thấy như thiên địa rung chuyển, cả người mất bình tĩnh run rẩy:

      - Xong… Xong… Ta xong…

      Từng giọt mồ hôi thi nhau tuôn gương mặt , trinh thám quỳ mặt đất thầm buồn bực: “Đường Đường là Bạch Long Đô Úy lại sợ nữ nhân.”

      Những người này là thực khách mà Dương Hồng Xương nuôi, vốn dĩ bụng dạ hẹp hòi hơn người, quý phủ đương nhiên cũng chẳng lộ ra tin gì đáng giá, nếu , tên trinh thám quỳ mặt đất kia, nghe thấy tên của “nữ nhân” nọ, e chừng cũng sợ hãi kém Dương Hồng Xương…

      Núi non khúc khuỷu, kéo dài ngàn dặm, từng dãy núi trùng trùng điệp điệp bao gọn phía Bắc Tấn quốc, chỉ có tác dụng ngăn bão cát cùng hàn khí, điều tiết khí hậu, còn như bức tường thành bảo vệ kinh thành Tấn quốc – An Á thành.

      Tuyết Dao cưỡi ngựa, đứng đỉnh núi, nhìn xa xa phía dưới, đô thành quen thuộc làm mắt nàng khẽ ướt, miệng khẽ thầm : “Ta trở về…”

      - Xuống núi này, chính là An Á thành, con tính toán làm gì?

      Cầm Nhân giục ngựa tiến lên hỏi Tuyết Dao.

      Tuyết Dao hơi trầm ngâm:

      - Vào thành trước, ta cần tìm người.

      Giờ phút này, ánh mắt Tuyết Dao còn sầu não, thay vào đó là bình tĩnh, Cầm Nhân nhận ra điểm đó, lòng vui mừng: “Trước kia Dao Nhi là Mãnh Hổ, bây giờ như Long trong nhân tài kiệt xuất.”

      Nghe Tuyết Dao vậy, Cầm Nhân biết nàng có kế hoạch trong lòng, bản thân cũng gì nhiều, chỉ nhắc nhở Tuyết Dao:

      - Cha con thỏa hiệp với Hội trưởng lão là vì muốn tìm cơ hội cho con, nhưng bên Hội trưởng lão chưa từng có ý niệm buông tha con khỏi cái chết, cho nên dù có tin đồn con chết, nhưng chưa tìm được thi thể, bọn họ tuyệt đối bỏ qua…

      - Nếu phải thần xui quỷ khiến ta trôi tới Nam quốc, chỉ sợ bọn họ sớm hạ độc thủ.

      Cầm Nhân gật đầu, đáy mắt tản ra hàn quang, trong lòng mặc niệm: “Đụng đến đồ nhi Cầm Nhân ta, phải trả giá đắt đấy.”

      - Lúc ở Điểm Thương quốc, có hai lần xuất sát thủ muốn giết ta, những người này là người của Hội Trưởng lão sao?

      Tuyết Dao suy đoán.

      - phải, trinh thám Hội Trưởng lão phái đều bị ta giết sạch, hơn nữa còn cho mang tin giả trở lại, tại họ hoàn toàn nắm được tin tức nào cả.

      Cầm Nhân lạnh lùng , ánh mắt nho nhã ôn thuận biến mất, thay vào đó là ánh nhìn bén nhọn thấu xương.

      Mặc dù dọc đường , Tuyết Dao cùng sư phụ trò chuyện nhiều nhưng trong lòng nàng hiểu , trong quãng thời gian mình mất tích, sư phụ nhất định vì mình mà làm rất nhiều điều…

      Trong lòng có chút ấm áp lan tỏa, Tuyết Dao cảm kích nhìn sư phụ:

      - Người cực khổ…

      Cầm Nhân lời nào, chỉ nắm dây cương giục ngựa xuống chân núi, khóe miệng mang theo nụ cười. Long Tuyết Dao là đồ đệ duy nhất dốc hết tâm ý dạy dỗ, trong suy nghĩ sớm xem Tuyết Dao như con của mình, nhìn nàng mỗi ngày mạnh mẽ cảm thấy vui mừng. Vì nữ nhi của mình làm những việc này, cảm thấy cực khổ, chỉ cần nàng bình an là an ủi lớn nhất đối với .

      U… u… u…

      Trong rừng cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của cú mèo, ánh trăng xuyên qua những tán cây chiếu vào trong rừng, hai thầy trò ở dưới cây tùng bàn chuyện với nhau.

      - Sư phụ, người có thể U Châu chuyến ?

      - U Châu?

      Nhất thời Cầm Nhân hiểu, từ nơi này đến U Châu dù là thúc roi ngựa liên tục cũng mất ba ngày ba đêm, rời kinh thành nơi gần nhất là sư cổ, nơi đó có Lương Vương, là hoàng đệ Long Tường Viêm, nếu như muốn trợ giúp Lương Vương kia chắc hẳn lòng phò tá, nhưng Tuyết Dao lại muốn Cầm Nhân U Châu, điều này lắm giải thích được.

      Nhìn sắc mặt Cầm Nhân, Tuyết Dao cười nhạt:

      - Sư phụ nghĩ ra tại sao ta tìm Lương Vương?

      Cầm Nhân im lặng chờ Tuyết Dao ra đáp án.

      - Thái úy Lý Mão ở U Châu, mặc dù có binh quyền trong tay nhưng cũng chỉ là nước xa cứu được lửa gần, nếu ta muốn đoạt cung thể dùng binh lực của người này. Lại , Long gia Tấn quốc làm sao có thể chịu đựng được chấn động khi mượn sức người ngoài để chiếm cung?

      - Con muốn dùng xảo thủ?

      Tuyết Dao gật đầu, ngay sau đó ném quả dại khô vào đống lửa, quả khô gặp lừa phát ra tiếng vang xì xì, tỏa ra khói xanh, liền sau đó bị lửa thiêu rụi.

      - Ban đầu, đám người kia dám dùng thủ đoạn với ta, bây giờ ta trở về, nếu thắng chính là chết, tuyệt đối thể thua nữa!

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 131: Khải Dục
      Editor: Kún

      Tháng tám là mùa hoa quế tỏa hương, cũng là thời điểm đám cung nữ trong cung Tấn quốc bận rộn.

      Trong cung Quảng Hàn, các cung nữ đều bận rộn hái hoa quế: Hồng quế, ngân quế, bạch quế… Tất cả các chủng loại hoa quế ở cung Quảng Hàn đều có đủ, hương thơm theo gió thấm vào tim gan, cả cung Long Diệu chìm trong hương quế.

      - Ha ha, năm nay mưa nhiều, nhìn hoa quế nở đẹp!

      - Đúng thế! Dùng để làm dầu thơm chẳng còn gì tốt hơn!

      - Ngự thiện phòng , năm nay cần rất nhiều hoa quế, nghe là muốn làm hàng loạt các món ăn về hoa quế, nghĩ thôi chảy nước miếng rồi…

      Những cung nữ hái hoa vừa cười vừa thoăn thoắt hái hoa quế, thỉnh thoảng còn có những trận cười truyền ra, ra, những này còn có khái niệm thời gian, tuổi tác, mọi thứ tốt đẹp đều tiêu tan trôi theo dòng nước…

      - Dục Nhi tỷ tỷ, tỷ nghĩ gì thế?

      cung nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi hỏi.

      - nghĩ gì cả…

      Tiểu cung nữ kia chu miệng:

      - Muội tin đâu.

      Sau đó nàng nhìn quanh bốn phía, cố tỏ vẻ thông minh mà thấp giọng thầm vào tai Khải Dục:

      - Tỷ nghĩ đến công chúa đúng

      Khải Dục thót tim, có chút thất thần:

      - Làm gì có? Nàng ở đâu chứ?

      Tiểu cung nữ thấy vẻ hoảng sợ của Khải Dục rất khó hiểu, lay lay nàng:

      - Tỷ làm sao vậy? Muội là tỷ nghĩ đến công chúa mà!

      Lấy lại tinh thần, trong mắt Khải Dục thoáng giận dữ:

      - Vui lắm sao?

      - , Dục Nhi tỷ tỷ, muội đùa, muội chỉ là…

      - Còn nữa, biết nhìn xem đây là nơi nào sao?

      Dứt lời, nàng thấp giọng, sao đó nhìn cung nữ kia bằng ánh mắt sắc bén, khẽ trách:

      - Ngươi hồ đồ sao? Giờ làm gì có công chúa nào?

      Nhất thời, tiểu cung nữ ý thức được mình lỡ lời có thể mang đến hậu quả nghiêm trọng, khuôn mặt nhắn trắng bệch:

      - Tỷ tỷ đúng, đúng là muội hồ đồ rồi.

      - Mang những hoa quế này cho Điền ma ma, ta nghỉ ở đây lát.

      - Tỷ tỷ… Khi nãy…

      - Yên tâm, những lời này biến mất ở đây, về sau ngươi quản cho kỹ cái miệng của mình…

      Tiểu cung nữ gật đầu như giã tỏi:

      - Vâng, nhớ rồi, lời tỷ tỷ , Dung Nhi nhớ kỹ!

      Dung Nhi rồi, Khải Dục mới phát , mồ hôi lạnh tẩm ướt cả áo trong, lòng thầm nghĩ:

      - Công chúa ơi… Người có còn sống?

      Đột nhiên, tiếng chim họa mi hấp dẫn chú ý của nàng, Khải Dục run người, lẵng hoa tay rơi xuống đất. Nàng vội ngồi xuống nhặt lên, nhìn quanh thấy bốn phía người, theo tiếng nhìn lại mới thấy là từ phía Đông hoàng cung truyền đến.

      - Tiếng kêu này…

      Vẻ mặt Khải Dục rất bất ngờ:

      - Đây là ám hiệu của ta và công chúa năm đó…

      Nàng run rẩy, trí nhớ dâng lên.

      - Tiểu Dục Nhi, ta về cung, học theo tiếng chim họa mi, kêu ba tiếng dài, hai tiếng ngắn và thêm tiếng chim đỗ quyên, ngươi tới góc tường phía Tây của Tam Hợp viên rồi bê chậu hoa đó là ta có thể trở về…

      Nghĩ tới đây, Khải Dục cẩn thận nghe lại tiếng hót khi nãy, quả nhiên như bình thường, thoáng có thể nghe được cả tiếng đỗ quyên.

      Khải Dục cảm thấy cả người cũng run lên, tay cũng run run nhưng hai chân vẫn thể khống chế mà về phía Đông…

      Tam Hợp viên thực ra là biệt viện , nghe từng là chỗ ở của vị thái phi, sau đó thái phi qua đời, biệt viện bỏ hoang. Lại thêm Long Tường Viêm giải tán hậu cung, những cung phòng bỏ trống lại càng nhiều, sau này cũng chẳng có ai đến đây nữa.

      Bên trong Tam Hợp viên vô cùng an tĩnh, thường ngày cũng ít người đến quét dọn, khắp nơi đều là vẻ tan hoang. Biệt viện ấm áp năm nào giờ hoang tàn thể nhìn nổi.

      Nàng vội vàng vào Tam Hợp viên, chạy đến góc tường phía Tây, ở đó quả nhiên có chậu hoa, dù hoa còn nhưng chậu vẫn còn đó. Nhìn chậu hoa kia, tay nàng run lên.

      “Bê chậu hoa này là công chúa có thể vào!” Nàng tự lẩm bẩm trong lòng.

      Thoáng chốc, làn gió mát mơn man gò má nàng, Khải Dục chỉ cảm thấy hoa mắt, bóng người xẹt qua trước mắt, ngay sau đó là giọng quen thuộc.

      - Bây giờ ta có thể qua chỗ này rồi!

      Cả người Khải Dục cứng ngắc, nàng cố gắng khống chế bản thân run lên, vất vả lắm mới xoay người lại được, cả kinh nhìn người trước mắt, nàng trợn tròn mắt, run run, lắp bắp gọi:

      - Công… Công… chúa…

      Trong phút chốc, nàng chỉ cảm thấy mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh…

      Đúng lúc Khải Dục sắp ngã, Tuyết Dao phi thân lên đỡ lấy nàng, bấm nhân trung nàng kia mới tỉnh lại.

      - Công chúa… Công chúa…

      Nước mắt rơi xuống, nàng cố đè nén lại, khàn khàn :

      - Công chúa, người còn sống!

      - Ừ, ta còn sống!

      Long Tuyết Dao cười rồi lau nước mắt cho nàng.


      Khải Dục là cung nữ theo hầu Long Tuyết Dao từ , người đầu tiên khi trở về Tuyết Dao tới tìm chính là nàng.

      Dần lấy lại tinh thần sau cơn khiếp sợ, sau đó nàng ôm Long Tuyết Dao mà khóc:

      - Xin lỗi… Xin lỗi!

      Long Tuyết Dao vỗ lưng nàng an ủi, khẽ :

      - Làm cho ngươi phải lo lắng rồi, ta mới phải là người xin lỗi ngươi…

      Còn chưa xong, Khải Dục lại càng khóc lớn, Tuyết Dao kéo tay nàng, vốn định an ủi nhưng phát tay nàng lạnh băng cách bất thường.

      - Ngươi sợ?

      Tuyết Dao nheo mắt nhìn Khải Dục.

      Khải Dục nước mắt mơ hồ nhất thời hơi cứng lại, lập tức ngừng khóc, thoáng ngây người rồi mới :

      - Người rời cung… Bọn họ người đào hôn, nô tỳ biết người đào hôn nhưng dám biện bạch thay người…

      Tuyết Dao cười khổ, vuốt vuốt tóc nàng:

      - Đồ ngốc, ngươi chỉ là cung nữ, ra ai tin…

      - Người trách nô tỳ sao?

      Khải Dục sợ sệt hỏi.

      - Sao ta phải trách ngươi?

      Khải Dục lau nước mắt, vẻ mặt như trút được gánh nặng:

      - Người thực trách nô tỳ?

      - Được rồi, Dục Nhi ngốc như heo, ta trách ngươi, mau đứng dậy , ta dỗ ngươi thế này mệt lắm.

      Tuyết Dao đỡ nàng đứng lên.

      Ngay lúc này, tiếng mái ngói vỡ truyền vào tai Tuyết Dao, đôi mắt vốn ấm áp trở nên lạnh băng chỉ trong chớp mắt.

      - Ai?

      Còn chưa dứt lớn, Tuyết Dao phi thân đến chỗ có tiếng động.

      Khải Dục chỉ cảm thấy hoa mắt, nháy mắt lại thấy , Tuyết Dao xách cổ tiểu cung nữ từ trong bụi cỏ dại, mà cung nữ kia chính là Dung Nhi vừa đùa giỡn với Khải Dục khi nãy.

      - Dung Nhi!

      Khải Dục hoảng sợ gọi

      - Các ngươi biết nhau?

      Tuyết Dao trầm giọng hỏi, giọng có áp lực khiến người ta khó thở.

      - Đúng… Nàng là…

      Còn chưa đợi Khải Dục hết, Dung Nhi kia ngã lăn xuống đất, mặt giọt máu, hiển nhiên ngừng thở.

      Khải Dục lại run lên, thậm chí nàng nghe được tiếng răng của mình va lập cập:

      - Người… người… giết… nàng…

      - Tung tích của ta thể bị bại lộ!

      Tuyết Dao như có chuyện gì mà tới, chẳng để ý đến Khải Dục sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.



      Hồi lâu sau Khải Dục mới hoàn hồn, Tuyết Dao nhìn nàng rất nghiêm túc, ánh mắt sáng như đuốc, thảng như có thể xuyên thấu lòng người. Ánh mắt Khải Dục có chút sợ hãi, nhìn thi thể trong bụi cỏ kia, nàng rùng mình:

      - Công chúa yên tâm, Dục Nhi quyết tiết lộ tung tích của người.

      - Dục Nhi, ngươi nghĩ ta giết ngươi?

      - Ha ha, sao có thể được, công chúa đối tốt với Dục Nhi như với tỷ muội ruột thịt, sao có thể…

      Nàng cười mà như sắp khóc.

      Tuyết Dao hơi nhăn mày, giọng có chút nặng nề:

      - Ta quay về là muốn đưa phụ hoàng rời

      - Vậy Dục Nhi phải giúp công chúa thế nào?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :