1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 122: Sát thủ Tây Vực
      Editor: Kún

      Khi Tuyết Dao tỉnh lại có cảm giác giấc mộng ảnh hưởng lớn đến mình, trong đầu có chút gì đó mơ hồ, đối với những chiêu thức thương pháp kia nàng vừa thấy lạ vừa thấy quen, có lẽ đây là con bài bảo vệ nàng chưa được lật ra. Trong cung này nàng tin bất kể ai, ngoại trừ Triệu Vũ Quốc, cho nên nàng sốt ruột muốn xuất cung tìm cây thương vừa ý, thuận tiện tìm chỗ luyện tập

      Lại nghĩ tới bị đám cung nữ kia cản trở, khi Tô Hà tới nàng lại càng tức giận, tuy nhiên đó là mẫu thân Triệu Vũ Quốc nên đành nhẫn nhịn.

      Kỳ điều này đối với nàng cũng có gì là to tát, chỉ có điểm nàng thích Tô Hà tỏ ra dịu dàng, dùng lời vòng vo để chuyện với nàng. Tuyết Dao biết ý nàng muốn ngăn cản mình xuất cung, nếu Tô Hà thẳng, có lẽ nàng còn suy xét, nhưng lại vòng vo mượn xa gần. Nàng đâu phải biết điều, thế nhưng kiểu dài dòng loanh quanh này khiến nàng khó chịu, cuối cùng phẩy tay áo bỏ , hoàn toàn nghĩ giữ sĩ diện gì cho Triệu Vũ Quốc nữa.

      Bực tức khiến nàng phi thân rời khỏi cung, ngay lập tức tới chỗ ở của Lục Hổ.

      Dọc đường nàng tận lực tránh những người địa phương, thi triển khinh công nhanh chóng đến chỗ Lục hổ, lâu sau nàng phát mình bị theo dõi, hơn nữa cảm nhận được hơi thở từ trong khí truyền đến, nàng nhận định võ công kẻ theo dõi hề thua kém mình, Tuyết Dao nhíu mày, lắc mình khinh công tới khu rừng dự định cắt đuôi những kẻ này.

      Cảm thụ hơi thở của những kẻ này truyền đến, Tuyết Dao cười lạnh, ngay sau đó nhíu mày: “Rốt cuộc là kẻ nào muốn giết ta?”

      trong lúc suy tư, thính giác nhạy bén của Tuyết Dao phát có người tới, từ hơi thở yếu ớt nàng đoán đối phương có hai người, hơn nữa võ công hề kém cỏi, hơi thở kia khi tới gần nàng ngưng lại, hiển nhiên hai kẻ này muốn phục kích này. Tuyết Dao lạnh lùng phía rừng cây quan sát phương hướng địch nhân nấp.

      - ra!

      Nàng giọng quát, tiếng vọng sâu vào rừng cây, bốn phía vẫn im lặng quỷ dị, tiếng chim kêu ngừng bặt, có tiếng chim vỗ cánh xoạch bay , khắp nơi tràn ngập khí tức nguy hiểm.

      có động tĩnh nào, thế nhưng Tuyết Dao lại cảm nhận hai cỗ hơi thở kia đến gần, nàng hừ lạnh tiếng, tức thời vận chân khí, hướng phía nàng cảm nhận thấy hơi thở đánh chưởng, lực đạo thoát ra mang theo tiếng xé gió chói tai, cây cối nhất thời đổ rạp sang hai bên.

      Cây cối bị đổ rạp còn che chắn được cho hai địch nhân được nấp. Hai bóng đen đề khí phi thân ra, tốc độ cực nhanh, người bình thường nhìn thấy có lẽ hoa mắt, tuy nhiên Tuyết Dao nhìn thấy rất .

      nam nữ, người nam thân hình cao lớn khôi, khoác áo chùng tím, sắc mặt đỏ bừng ngập sát khí, cả người tỏa ra hơi thở lãnh. Người nữ dung mạo kiều diễm, khoác áo chùng phủ thân thể quyến rũ, tay quấn Tiểu kim xà, toàn thân lộ ra mị kình, nếu là nam nhân sợ lúc này sa vào song mị nhãn.

      Từ cách ăn mặc quái dị của hai người này, Tuyết Dao nhận định bọn họ phải người Điểm Thương quốc, thậm chí phải là người Trung Nguyên, nhìn ngũ quan có vẻ giống người Tây Vực.

      Nhìn qua hai kẻ này, cảm nhận thực lực chúng đơn giản, vẻ ngưng trọng lên mặt Tuyết Dao.

      - Ai phái các ngươi tới?

      Giọng nàng trầm thấp, lạnh lẽo, mang theo khí phách vương giả, trong lòng suy tư hiểu kẻ nào muốn đuổi cùng giết tận mình như vậy.

      Nam tử kia như nghe được chuyện cười hay nhất thế giới, tức thời cười lớn, thanh mang theo quái dị, lãnh tràn ngập khắp khu rừng.

      - Ha ha ha ha ha… Có khí phách đấy, chết đến nơi rồi còn dám chất vấn ta, nữ nhân ngu ngốc biết hoàn cảnh này…

      Nữ nhân dựa trong lòng nam nhân lười biếng chơi đùa Tiểu kim xà, giọng mang theo chút làm nũng, lại có chút ghen tị:

      - Lượng, kêu ngươi giết ả, ai khiến ngươi nhìn ả…

      Nam nhân kêu “Lượng” kia nhìn nữ nhân trong lòng, ánh mắt mang theo dâm đãng, dùng sức xoa nắn bộ ngực nữ nhân như hoa trong ngực, động tình :

      - Xà nữ, nàng thể yên tĩnh được sao? Giết nữ nhân này này xong, ta làm nàng thỏa mãn…

      Tuyết Dao lạnh lùng nhìn hai kẻ trước mặt, nhìn hai thân thể dính sát vào nhau, lúc này lại ra những lời dâm đãng này khiến lòng nàng ghê tởm, hai lời, rút Dạ Mị bên mình vút về phía hai kẻ kia.

      Lượng ôm thắt lưng xà nữ, hai mũi chân nhún lên chuẩn bị phi thân công kích Tuyết Dao.

      - Có chí khí, xem ra tiểu mĩ nhân cũng có võ công tệ, ta thích những mĩ nhân mạnh mẽ…

      Ba~

      đợi xong, Tuyết Dao nhún người nhảy lên, từ trung vung thẳng Dạ Mị vào .

      Động tác Tuyết Dao nhanh gọn, hai kẻ kia hoàn toàn ý đồ của nàng, roi này đánh đến khiến hai kẻ chật vật tránh né. Xà nữ lập tức thu hồi vẻ lả lơi mặt, trở nên lạnh lùng, lúc hai kẻ cùng tiếp đất, dùng ánh mắt trao đổi, lãnh mà quỷ dị. Tuyết Dao nheo mắt, biết hai kẻ này muốn dùng tuyệt chiêu.

      Lên!

      Chỉ nghe xà nữ gầm tiếng, kim xà tay hướng Tuyết Dao vọt tới, Tuyết Dao chỉ cảm thấy cỗ mùi gay gắt đập thẳng vào mặt. Biết kim xà kia đơn giản, lập tức dám sơ ý, lưu chuyển chân khí trong người, dùng Dạ Mị ngăn chặn đường của kim xà, lại ngưng hô hấp, ngừa kim xà phun ra khí độc gì đó.

      Quả nhiên, ngoài dự liệu của nàng, kim xà kia bị Dạ Mị chặn đường , lập tức mở lớn miệng, tức khắc phun ra cỗ hồng phấn, bốn phía bị thứ khí này bao phủ, những thực vật bị dính thứ khí màu hồng phấn này lập tức hư thối, Tuyết Dao nhanh chóng vận khí thu Dạ Mị lại, vận chân khí thành kết giới bảo vệ mình khỏi bị độc khí hồng phấn ăn mòn.

      - Khó trách lại tìm chúng ta hạ thủ, nữ nhân này quả nhiên lợi hại.

      Xà nữ nhìn nàng cất tiếng.

      - Ha ha ha, mỹ nhân phun độc, nhìn ca ca .

      Dứt lời nam tử tên Lượng kia gỡ đại đao ước chừng trăm cân từ lưng xuống, vật này lóe sáng bắn ra lãnh, vừa nhìn biết là thứ khát máu.

      Giờ phút này trong lòng Tuyết Dao rất sốt ruột, nếu chỉ là đấu võ nàng thua hai kẻ này, nhưng giờ phút này, kẻ dùng độc, kẻ công kích khiến nàng bị động.

      được hoảng loạn”. Tuyết Dao thầm nhủ bản thân, giờ phút này đầu óc nàng nghĩ tới biện pháp hóa bị động thành chủ động.

      Sau khi nghe lời cuồng vọng của tên nam nhân kia, nội tâm nàng đột nhiên có ý hay, khi hướng đao bổ tới, nàng nhếch miệng cười, vung Dạ Mị như sao băng ra chào đón. Nam nhân kia vốn đắc ý, chú ý khiến roi kia đột ngột cải biến đường tiến công đại đao của , phút chốc cuồng đao đổi hướng tiến thẳng vị trí xà nữ.

      Lượng hô : “Cẩn thận!”. Vừa vừa phi thân lại cứu xà nữ.

      Xà nữ kia lường trước được tình huống Tuyết Dao đột nhiên đổi phương thức tiến công, nhìn thấy khí tức tử vong theo đường roi đến sát mình, ả luống cuống tung Kim xà ngăn lại.

      Phanh~ Kim xà bị roi đánh bay, hóa thảnh mảng huyết vụ.

      - Con trai a….

      Xà nữ hét lên thê lương.

      - Coi xà là con trai, đồ thần kinh!

      Xà nữ rống giận với Tuyết Dao:

      - Ngươi giết con trai ta.

      Dứt lời ả như điên dại công kích Tuyết Dao.

      - Muốn chết!

      Tuyết Dao phi thân nghênh chiến, roi vũ động như sóng nước, khí bốn phía như bị kéo giãn ra, xà nữ kia đủ nội kình, vì vậy thể ổn định thân thể, chỉ nghe tiếng Lượng đứng phía sau nghĩ cách cứu viện thét lên tuyệt vọng:

      - Xà nữ….

      Tuyết Dao thấp giọng :

      - Xuyên!

      Mưa roi hướng lồng ngực trắng như tuyết của xà nữ mà tiến, ả há hốc miệng, trong mắt lên oán độc, máu tươi theo miệng vết thương phún ra tanh nồng, mãi đến lúc chết ả vẫn trợn mắt cam lòng.

      - Ngươi giết xà nữ ta sủng ái nhất!!!

      Lượng rít gào, toàn thân biến chuyển, cơ bắp căng cứng xé rách xiêm y, phẫn nộ làm hai mắt đỏ sậm.

      Tuyết Dao thu hồi roi, lạnh lùng nhìn kẻ tên Lượng điên cuồng này, thản nhiên :

      - ra kẻ sai khiến các ngươi, ta giết ngươi!

      - Grào grào…

      Tiếng dã thú rít gào vang lên, muông thú trong khu rừng kinh hãi chạy trốn.

      Xà nữ chết chọc điên Lượng, vừa rồi cơ bắp hóa lớn, ràng là dựa vào bí pháp nào đó tăng thực lực bản thân, chứng kiến biến hóa, Tuyết Dao biết phải nghênh chiến với kẻ tầm thường, liền dám phân tâm, vội đem chân khí truyền vào bên trong roi, dự định sống mái trận.

      Lượng như hóa điên, liên tục hướng cuồng đao tới đánh úp Tuyết Dao, Tuyết Dao huy động roi trong tay tận lực tránh, giao phong chính diện với . Được lúc, cảm thấy mình rơi vào thế bị động, thể xuất chiêu, nàng nhận ra nội lực mình cường hãn hơn nhưng lại thể xuất chiêu, mặc dù tay dùng roi thuần thục nhưng lại có cảm giác hòa hợp, điểm này khiến nàng khó hành động, tâm có chút phiền não.

      Đột nhiên, trong đầu lên hình ảnh dùng thương trong mộng đêm qua, lòng vừa động, có suy tư, liên lắc mình tránh quái vật kia, vung roi chặt đứt thân cây thô .

      - Hừ, roi đánh lại, còn dự định dùng gậy gộc!

      Quái vật thở phì phò, hung tợn nhìn Tuyết Dao.

      Tuyết Dao để ý tới , đem vũ khí trong tay cắt ngang trụ cây, hít thở sâu vài hơi, sau đó nắm lấy trụ cây, bên tai vang lên giọng lạ lẫm: “Thương là phần của cơ thể…”

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 123: Thương pháp
      Editor: Kún

      Trong đầu Tuyết Dao quanh quẩn thanh quen thuộc: “Muốn hợp nhất giữa người và thương phải nắm được cái hồn của thương pháp…”

      Từng đợt gió nổi lên trong rừng khẽ lay động những sợi tóc rủ trán, nàng đứng lặng yên trước dãy núi cao sừng sững, cả người như dung hợp vào trong gian mênh mông, thế nhưng, trước cơn bão lại thường gió yên biển lặng, càng bão lớn nắng lại càng rực rỡ.

      Quái vật trước mắt nheo mắt nhìn Tuyết Dao, khí thế lặng yên của nàng thẩm thấu vào trí não , cảm nhận được khí tức bức người kinh khủng, đứng trước quá vật như vậy mà nàng thản nhiên đứng nhúc nhích, tựa như ngắm nhìn núi non.

      Vẻ bạo ngược của quái vật phút chốc thu lại, mặt lộ ra ngưng trọng, mới vừa rồi còn điên cuồng bất chấp muốn giết chết Tuyết Dao, giờ lại như vậy khiến người ta nghĩ việc xà nữ chết đối với căn bản là gì cả.

      - Hộc hộc…

      Quái vật thở hổn hển, hiển nhiên do lúc nãy sử dụng nhiều nội kình nên thể lực bị hao tổn.

      Tiếng hô hấp dồn dập của truyền đến tai Tuyết Dao, thể lực của quái vật kia quả nhiên chống đỡ được bao lâu, Tuyết Dao lạnh lùng cười, ngay sau đó nàng hành động, động tác nhanh chóng chỉ để lại tàn ảnh trong mắt quái vật.

      Quái vật kia ngơ ngác quan sát trái phái trước sau, nhìn ra hướng tấn công của Tuyết Dao, tuy nhiên rung động khí từ hành động của nàng bị nghe thấy, nhanh chóng bổ nhào tới bắt nàng, thân thể nhìn có vẻ cồng kềnh của hóa ra linh hoạt dị thường, hề thua kém Hầu vương ở sơn dã.

      Tuyết Dao lao thương đâm phía quái vật tiến tới, vận khí lui cước bộ lùi lại, tránh qua tránh lại sát kích của nàng, lại nhìn thấy trong mắt Tuyết Dao phát ra tia cười đắc ý, hiểu sức lực ở đâu, nàng đề khí phi thân qua đầu , mũi thương chĩa sau lưng ở vị trí trái tim, mùi của cái chết mỗi lúc gần.

      nghĩ đến, Tuyết Dao ra chiêu như vậy, tuy nhiên bình tĩnh tìm cách thoát thân, lần thứ hai bị công kích kinh ngạc thôi, mặc dù tránh được chiêu này khá chật vật nhưng vẫn tự cao ỷ mình nhiều kinh nghiệm chiến đấu.

      - Ái chà, hảo hảo, có khí thế, ta thích.

      Quái vật kia mượn miệng lưỡi cực nhanh để che giấu bản thân vừa phải chật vật né tránh.

      Tuyết Dao để ý, trong mắt chỉ có sát khí.

      - Im miệng!

      Tiếng hô trầm thấp vừa dứt, Tuyết Dao ba lần công kích bằng thương, lần này lại dùng cây gỗ bình thường, thế nhưng lại khiến người ta ảo giác đó là thanh kiếm sắc nhọn có thể lấy mạng người.

      Quái vật kia nắm chặt cuồng đao, lớn tiếng quát rống:

      - Hôm nay cho ngươi đường sống!

      - Tìm chết!

      Tuyết Dao nhảy lên trung, như tiên tử bay giữa nhân gian, giữa máu tanh và cuồng đao lại khiến người ta mải mê ngắm đến mất hồn.

      Quái vật kia bị màn này của nàng làm cho thất thần, giây phút ngắn ngủi này lọt khỏi mắt Tuyết Dao, nàng đánh cuộc mọi thứ vì thời điểm này. Thời cơ đến, Tuyết Dao dám chần chờ, ghìm mũi chân hướng xuống mặt đất, phi thân trở lại, vũ động thương pháp kia phải ai cũng học được, chỉ nghe tiếng nàng gầm:

      - Tử!

      Quái vật nhìn khúc gỗ đâm xuyên qua lồng ngực mình, thể tin được: “Gỗ củi, chẳng qua chỉ là thanh gỗ củi, tại sao có thể…”

      Phanh~

      Quái vật cam lòng, chết nhắm mắt, nặng nề ngã xuống đất.

      Tuyết Dao ném khúc gỗ , hững hờ nhìn thi thể đất, lòng thầm đoán: “Là kẻ nào muốn giết ta?”

      Đến phủ Lục Hổ ở, Tuyết Dao lập tức với Nhĩ Đóa mình cần tìm cây thương phù hợp, chẳng hiểu thế nào cuối cùng lại ra hết thảy chuyện phát sinh ở trong rừng.

      Nghe xong Lưu Phi tức giận rống:

      - Mẹ kiếp, nếu để cho lão tử biết là ai, đảm bảo xóa sạch phần mộ tổ tiên nhà .

      Nhĩ Đóa tức giận liếc cái:

      - bậy, nếu như tra ra được ai đứng sau hắc thủ chúng ta tuyệt đối cho chúng con đường sống, nhưng vấn đề giờ địch trong tối, lão đại ngoài sáng, đây mới làm điểm đáng giận.

      - Lão đại, ngài suy nghĩ xem, người lần này có cùng nhóm người lần trước ?

      Tuyết Dao cẩn thận hồi tưởng, nhíu nhíu mày, lại lắc đầu:

      - Ta xác định được, nhưng trực giác mách bảo, những người này cùng thuộc thế lực phái tới.

      A Đoạn nãy giờ vẫn trầm mặc, nghe Tuyết Dao lời này xong, thở dài hơi lên tiếng:

      - Những người này, hẳn là có liên quan tới lão đại trước khi mất trí nhớ.

      - Ừ, ta cũng nghĩ như vậy.

      Sắc mặt Tuyết Dao có điểm khác lạ, nàng mơ hồ cảm nhận thân phận trước khi bị mất tích có phần thoải mái.

      Đêm đến, Tuyết Dao trở về cung mà lựa chọn ở lại phủ của Lục Hổ, vừa là chờ Nhĩ Đóa giúp mình chế tạo cây thương phù hợp, vừa là cảm giác nơi này thoải mái hơn nơi cung cấm kia…

      Cốc cốc.

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      Tuyết Dao nghe ra tiếng bước chân của Nhĩ Đóa, nàng đứng dậy mở cửa, thản nhiên :

      - Vào .

      - Lão đại, người trong cung đến.

      - Người đến?

      Tuyết Dao nhíu mày, trong lòng có cảm giác bị người khác giám thị.

      Nhĩ Đóa cảm thấy Tuyết Dao vui, vội giải thích:

      - Là Hoàng thượng phái người đưa tin.

      - Tin gì?

      - Lão đại hỏi khó tiểu nhân quá, thư của ngài, sao chúng ta dám đọc chứ?

      Nhĩ Đóa vừa vừa đưa thư cho nàng.

      Nội dung trong thư đơn giản, chủ yếu là dặn dò nàng chú ý an toàn, cũng biết chuyện nàng bị đuổi giết, muốn nàng an tâm, nhất định tra ra ai là kẻ đứng sau hắc thủ….

      Từng nét chữ cứng cáp kiêu hùng của Triệu Vũ Quốc khảm trong mắt nàng, mặc dù trong thư chỉ ngắn gọn về tình hình tại của nàng đồng thời dặn nàng bảo trọng nhưng Tuyết Dao có thể cảm nhận được trong thư lo lắng cùng nhu tình.

      Nhìn sắc mặt Tuyết Dao dần dịu , Nhĩ Đóa trêu chọc:

      - Ha ha, lão đại ơi là lão đại, sắc mặt ngài bây giờ dọa được ai chứ.

      Sắc mặt Tuyết Dao vẫn lạnh đạm như cũ nhưng trong mắt toát ra lạnh lẽo, nàng đặt bức thư lên bàn, khẽ mỉm cười, tới bên cửa sổ nhìn trời đêm, tâm tình tệ.

      Nhĩ Đóa lập tức liếc thư kia, thấy những chữ viết đó, mặt nhất thời đen sì: “Đây… Đây rốt cuộc là phỏng đoán hay tình hình thực tế?”

      Tuyết Dao ra khỏi phòng, gió lạnh ban đêm thổi tới làm cho đầu óc nàng minh mẫn, thương pháp trong mộng nhất thời lên trước mắt, suy nghĩ nhiều, nàng hít hơi sâu, tiện tay đánh gãy cây trúc rồi bắt đầu vũ động.

      Nhĩ Đóa ở trong phòng cảm thấy ở phía ngoài truyền vào tiếng xé gió khác thường, cho là có thích khách đột nhập, lập tức phi thần ra ngoài. Vừa ra ngẩn người, thương pháp hoàn mỹ kia chưa từng được thưởng thức qua, cả người bị khí thế mãnh liệt của Tuyết Dao áp chế.

      “Đây… Đây mới là thực lực chân chính của lão đại.” nuốt nước miếng .

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 124: Cầm Nhân
      Editor: Kún

      Nhĩ Đóa bị thương pháp Tuyết Dao làm cho kinh sợ, nhìn những chiêu thức Tuyết Dao đánh ra chớp mắt, thân thể tự chủ được cũng học theo những chiêu thức kia, ngay sau đó Nhĩ Đóa cảm thấy khí huyết dâng trào trong người, đầu óc trống rỗng, tiềm thức báo động tới cơ thể nếu tiếp tục như vậy tẩu hỏa nhập ma, nhưng mà toàn thân còn nghe lời nữa rồi.

      Kinh mạch hỗn loạn đấu đá nhau trong cơ thể, tĩnh mạch đập dồn dập, phảng phất chỉ cần tàn gỗ mục bay trong gió chạm tới cũng có thể diệt , gương mặt Nhĩ Đóa đỏ bừng, cả người như bị xé rách khiến đau đớn nhịn được hô ra tiếng:

      - A……….. Lão đại………..

      Tiếng rống của Nhĩ Đóa rốt cuộc khiến Tuyết Dao đắm chìm trong những chiêu thức của trường thương tỉnh lại, thấy hai mắt đỏ ngầu, chân khí bốc hỏa lên đầu, nàng cả kinh, chân khí khống chế được dần tản mát ra ngoài cơ thể là biểu tẩu hỏa nhập ma. dám chậm trễ, nàng phi thân tới bên cạnh , truyền nội lực sang cơ thể Nhĩ Đóa, nội kình kia đem chân khí phát tán hội lại, sau đó chuyển dần về đan điền cơ thể .

      Qua thời gian chén trà, vẻ mặt dữ tợn của Nhĩ Đóa dần dần biến mất, hổn hển mà thở, Tuyết Dao cũng thu hồi nội lực. May mắn đến cổng Quỷ Môn quan rồi lại được triệu về nhân thế.

      Nhĩ Đóa vừa thở vừa :

      - Ôi lão thiên gia, thiếu chút nữa tiểu nhân

      Tuyết Dao nghi ngờ hỏi:

      - Sao ngươi có thể bị như vậy?

      - Ách…

      Ánh mắt Nhĩ Đóa nhìn Tuyết Dao có chút kỳ quái:

      - Vừa rồi tự chủ học theo lão đại, hiểu tại sao?

      - Mới vừa rồi?

      Trong mắt Tuyết Dao lên mờ mịt, ngay sau đó nhớ lại mình vừa đắm chìm trong mộng, kiểm soát được bản thân đưa chiêu thức trong mộng ra ngoài đời thực.

      - Mới vừa rồi ta luyện công.

      Nhĩ Đóa lau mồ hôi lạnh trán, ho khan mấy cái:

      - Khụ khụ, lão đại là luyện công.

      Hồi tưởng lại quỷ dị vừa xuất người Nhĩ Đóa, Tuyết Dao trầm giọng hỏi:

      - Ngươi luyện theo ta?

      - Ai mà dám luyện theo lão đại.

      Nhĩ Đóa khóc ra nước mắt.

      - phải ư?

      - mà, tiểu nhân từ trong phòng ra, thấy ngài luyện hăng say, mà những chiêu thức kia tinh diệu rất hấp dẫn tiểu nhân, tiểu nhẫn nghĩ ngợi gì, tay chân như bị khống chế, bất tri bất giác luyện theo ngài…

      Tuyết Dao nghĩ mãi ra, tại sao thân thể Nhĩ Đóa bị chế chứ, tại sao lại còn tới mức tẩu hỏa nhập ma.

      Đúng lúc ấy có giọng vang lên.

      - Bởi vì chân khí của tinh khiết, nội lực quá yếu, bị chiêu thức của nàng sinh ra chân khí lôi kéo, tự chủ được luyện theo…

      - Người nào?

      Tuyết Dao cùng Nhĩ Đóa liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hoảng hốt, người này là thế nào, có thể tiến vào nơi này ai phát .

      Tuyết Dao lập tức cảnh giác xem xét bốn phía, chỉ thấy nam tử đứng dưới gốc cây tùng bách phía tường xa, thân xiêm áo bồng bềnh như tiên giáng trần.

      Đối với cao thủ chân chính mà , nghe được thanh cách hơn trăm thước phải là nhảm, Tuyết Dao là người như vậy. Thính lực của nàng sau khi tỉnh lại như người thường, đến lúc áp chế được độc tố trong cơ thể khác biệt, tai nàng cực kỳ thính nhạy, khẽ vận công có thể nghe giọng cách trăm thước.

      Nàng cũng biết, người nọ cũng nghe được nàng và Nhĩ Đóa vừa chuyện, vì thế đoán giọng vừa rồi là của người cây kia, điều làm nàng kinh hãi là, khoảng cách xa như vậy, giọng nghe được phải là tiếng hô mà như trò chuyện bình thường bên cạnh nhau, câu chữ ràng, nếu phải là người có nội công thâm hậu tuyệt đối làm được điều này. Sợ rằng, về điểm này công lực tại của Tuyết Dao còn thua vài phần.

      - Lão đại, ta gọi mấy người kia.

      - Ừ.

      Tuyết Dao khẽ gật đầu, bất động thanh sắc nhìn chăm chú người cây kia.

      - Muốn vào nên vào, sao lại đứng đợi ở bên ngoài.

      Tuyết Dao vận khí hướng phía người kia .

      Nam tử kia nghe xong ung dung phi thân, uyển chuyển như mây trắng trôi bầu trời, màn này khiến sắc mặt Tuyết Dao ngưng trọng, mới vừa rồi chứng kiến bản lãnh thiên lý truyền , giờ phút này khinh công xuất quỷ nhập thần, phân được trạng thái địch hay ta, làm sao nàng khẩn trương chứ?

      Nam tử tiếp đất tiếng động, nhìn Tuyết Dao cười sáng lạn tiếng:

      - Tuyết Dao còn nhớ ta ?

      Gương mặt Tuyết Dao lạnh lẽo, nhìn chớp mắt người nọ, nam tử này nhìn qua chừng ba mươi tuổi, nhưng đối với người tập võ, nhất là võ công cao cường khó nhìn tướng mạo mà đoán ra tuổi tác , cho nên nàng lưu ý ánh mắt của .

      - Đầu óc vãn bối nhất thời có ấn tượng gặp qua tiền bối, biết tiền bối có thể xưng danh?

      Nam tử lắc đầu, nụ cười ôn nhuận cho Tuyết Dao cảm giác quen thuộc dị thường, nhưng thực nàng thể nhớ từng gặp người này lúc nào.

      - Nếu như nhớ ra, coi như là chưa từng gặp .

      - Trước kia ta từng gặp người?

      Giọng Tuyết Dao vốn dĩ lạnh lùng đột nhiên nhu hòa rất nhiêu, trong đầu lên thân ảnh mơ hồ cho nàng cảm giác đặc biệt.

      - Mới vừa rồi nàng luyện thương pháp, vị tiểu ca kia đứng bên nhìn, bởi vì nội lực bản thân quá yếu nên kìm hãm thương khí của nàng, tự chủ được luyện theo. Tại sao bị tẩu hỏa nhập ma? Cũng là bởi chân khí bản thân quá yếu, nội lực cũng vậy, thể nào khống chế được thương pháp, dẫn đến chân khí nghịch lưu, nội lực vô phương khống chế.

      Người nọ mặc kệ Tuyết Dao sững sờ, vẫn ung dung giải thích tình huống vừa rồi.

      - Ta hỏi lần nữa, người là ai?

      Mắt Tuyết Dao bắn ra hàn quang.

      Nam tử thần bí này giải thích vô cùng hợp lý nhưng lại khiến Tuyết Dao có cảm giác bị uy hiếp. Bản thân như bị nhìn thấu, điều này làm nàng có dự cảm nguy hiểm, cho nên nhất mực hỏi thân phận .

      Nam tử nhìn Tuyết Dao lâu, khẽ lắc đầu:

      - nhớ ra được, đối với nàng có lẽ là hạnh phúc…

      xong nam tử phi thân nhảy lên tường, Tuyết Dao lập tức đuổi tới:

      - cho ta biết, người là ai.

      Giọng lạnh lẽo nhưng mang theo chút cầu khẩn lần đầu tiên thấy.

      - Cầm Nhân, phải khi ở Tấn quốc bái phỏng ta sao?

      Toàn thân Tuyết Dao chấn động như bị sét đánh phải, thân thể có chút run rẩy khống chế được:

      - Cầm Nhân… Cầm Nhân… Trúc Cầm tiên sinh…

      - Người biết ta là ai đúng ?

      Tuyết Dao ngẩng đầu cao giọng hỏi thăm thấy bóng dáng Cầm Nhân đâu.

      Tuyết Dao thất hồn lạc phách, mắt như mờ , lẩm bẩm : “Cầm Nhân…”

      Ngay khi đó Lục Hổ chạy tới, ai nấy đều đằng đằng sát khí, vốn muốn đại sát phen, nghĩ nhìn thấy bộ dáng Tuyết Dao thế này.

      - Lão đại, ngài làm sao vậy?

      Sáu người lời cùng lúc vang lên có chút run rẩy, biết từ khi nào, tất cả bọn họ có nỗi sợ mất vị Lão đại này.

      - Ta… có chuyện gì…

      Dứt lời, nàng ngã xuống!

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 125: Lần đầu gặp
      Editor: Kún

      Bên lề ——

      Tuyết Dao xoa thái dương, tức giận ngó Ngư lão sư:

      - Tại sao lúc nào ta cũng ngất đúng thời điểm quan trọng?

      Ngư lão sư rút khăn lau mồ hôi trán…

      - Này… cái này, xin lỗi. ngất được, nội dung vở kịch phải ngất…

      - Đồ vô dụng.

      Tuyết Dao lạnh giọng phẩy tay áo bỏ .

      Ngư Nghiệt nhìn theo:

      - Ơ… ơ này… Như thế này có phải ta phải coi nàng là mẹ ta , có lẽ…

      Vèo~~~Lời chưa xong, mũi tên màu vàng cắm phập vào cột gỗ bên cạnh Ngư Nghiệt.

      Tuyết Dao xoay lưng nhìn Ngư lão sư, tặng cho nàng ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết, Ngư Nghiệt cả kinh, toàn thân run rẩy, tự chủ cúi đầu cắn móng tay.

      - Đừng, đừng, đừng mà…

      Cắn ngón tay chán lại lấy khăn chấm mồ hồi, lòng phát run: “Mẹ “sinh” con mạnh mẽ đáng thương, ngay cả mẹ mà nó cũng dám …”
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Khi Tuyết Dao tỉnh lại, thấy bày biện bốn phía đoán được mình được đưa về cung, tì nữ bên giường thây nàng tỉnh lại nhất thời vui mừng.

      - tốt quá, nương tỉnh.

      - Lần này ta hôn mê bao lâu?

      Tuyết Dao hỏi tì nữ kia, khi chuyện phát trong đầu ra nhiều hình ảnh làm nàng có chút hốt hoảng, biết là mộng hay thực.

      Tì nữ nghe giọng lạnh như băng của Tuyết Dao, vẻ hưng phấn tắt lịm, lòng thầm nhủ: “Ngọc tỷ tỷ sai, vị chủ tử này lạnh như băng.”

      - Thưa Tuyết nương, người hôn mê ba ngày.

      Tuyết Dao thầm vận nội lực, thoải mái trong cơ thể tăng lên vài phần so với trước, chân khí có chút trì trệ nhưng xem ra thông thuận rồi, điều này làm nội tâm nàng dao động: “Đây là biểu khôi phục trí nhớ?”

      Nhìn Tuyết Dao lời, tì nữ kia vô cùng lo lắng:

      - nương sao chứ?

      - Cho ta chén nước.

      Tuyết Dao nhíu mày, cảm thấy còn chút mơ hồ.

      - Vâng…

      Nghỉ ngơi hồi lâu vẫn chưa thấy bóng dáng Triệu Vũ Quốc, nàng vốn định hỏi xem có tra được ai đứng sau những kẻ ám sát đó , đợi mãi vẫn thấy người đến, nằm trong phòng mấy ngày khiến cơ thể đau nhức, nàng tính toán ra ngoài cho thân thể thoải mái đồng thời luyện chút thương pháp.

      - Khi ta hồi cung, có cây thương nào kèm ?

      Tuyết Dao hỏi tì nữ kia.

      Tì nữ khẩn trương trả lời:

      - Có. Có…

      Tuyết Dao khẽ mỉm cười: “Quả nhiên Nhĩ Đóa làm ta thất vọng!”

      Sau khi Tuyết Dao tới nơi Lục Hổ ở mục đích ra ngoài của mình, Nhĩ Đóa liền tìm người chế tạo thương cho nàng, đến khi nàng ngất , Triệu Vũ Quốc đón nàng hồi cung, đêm ngày thứ hai, Ngô Vệ liền mang thương tới.

      Từ miệng tì nữ kia nàng biết được, khi Ngô Vệ đưa thương vào, phản ứng của Thái hậu tốt lắm, nghĩ đến đó, Tuyết Dao khẽ nhíu mày, ngay sau đó suy nghĩ.

      Hôm nay, nàng thể gần gũi Triệu Vũ Quốc như trước, từ lúc lên ngôi, nàng có cảm giác vô cùng khó hiểu, là mệt chết !

      Cầm trường thương dùng nguyên liệu thượng đẳng chế tạo nên trong tay, nàng có cảm giác vật này tệ, mặc dù giống cảm giác dung nhập vào thân thể như trong mộng nhưng cũng khá vừa tay, tinh tế nhìn cán thương, thấy hai chữ “Phong thanh” (tiếng gió).

      “Nhĩ Đóa lấy tên này tệ.”

      Tì nữ nhìn thấy Tuyết Dao nhếch miệng cười, cầm trường thương ra khỏi tẩm cung.

      tới Tử Lý viện, Tuyết Dao dừng lại, nếu dựa vào tính cách của mình chắc nàng xuất cung để luyện thương ngay, thế nhưng lúc này thân thể chưa khôi phục, lại cộng thêm chuyện có thích khách, suy nghĩ lại, nàng quyết định luyện tập căn bản ở trong cung trước. Những chiêu thức cao thâm tạm thời chưa luyện tập.

      Hít hơi sâu, nhắm mắt lại, chân khí chuyển động trong cơ thể, những chiêu thức trong mộng dần ra trong đầu Tuyết Dao, lâu sau, nàng nghĩ thương trong tay như dung hợp cùng cơ thể, từ từ luyện chiêu, từng chiêu thức đơn giản, nhưng nếu là cao thủ nhìn thấy, nhất định nhìn ra manh mối. Những thương pháp đơn giản này ra bén nhọn vô cùng.

      - To gan, là ai mà dám đứng chỗ này càn rỡ.

      tiếng quát sắc bén khiến niềm vui thú luyện thương của Tuyệt Dao gián đoạn.

      Mặc dù nàng vui nhưng cũng muốn chuyện, chỉ cầm thương, thu hồi khí tức, thèm nhìn xem là ai liền xoay người rời .

      - Đứng lại.

      Nữ nhân kia cao giọng hô quát.

      Tuyết Dao nhíu mày, dừng bước, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nữ tử mặc xiêm y trong cung, tay nắm chiếc khăn lụa thêu công phượng, xem ra phải tì nữ, cũng đúng, có tì nữ nào dám to quan quát nàng như vậy.

      - Ngươi bảo ta đứng lại?

      Nữ nhân kia ưỡn ngực như con Khổng tước kiêu ngạo, mặc dù rất đẹp, nhưng chỉ khiến cho người ta cảm giác bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.

      - phải ngươi, chẳng lẽ gọi quỷ à?

      Nữ nhân kia vừa vừa tỏ vẻ khinh thường Tuyết Dao.

      - Ngươi có tư cách bảo ta đứng lại.

      Tuyết Dao lạnh lùng , thèm để ý khuôn mặt đỏ bừng lên vì giận của nữ nhân kia, sau đó rời .

      - Lý nương, đây là Tuyết Dao nương…

      tiểu cung nữ đứng sau giọng với Lý Xuyến Nhi sắp tức giận thổ huyết.

      - Lắm mồm, nếu ta phải Tuyết Dao sao ta phải mất công dạy dỗ.

      Tiểu cung nữ cúi đầu ủy khuất, lòng hối hận: “Sớm nghe Mai tỷ tỷ , hầu hạ người này nên ít chuyện, ít vuốt mông ngựa…”

      Tuyết Dao giận dữ trở về phòng, phải do Lý Xuyến Nhi kia, mà bởi nàng hiểu có những dạng người nào ở trong hậu cung này, đây vốn là chốn cho tú nữ ở, nếu ta phải là tú nữ còn có thể là gì?

      Mới vừa ngồi xuống, cung nữ bưng trà tới thấy Triệu Vũ Quốc tới, cung nữ thoáng ngẩn người sau đó lập tức hành lễ, nàng ta chưa từng thấy Hoàng đế nào lại đột ngột đến chỗ tú nữ ở!

      - Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế…

      - Được rồi, lui xuống .

      đợi cung nữ này lễ xong, Tuyết Dao nhịn được cắt lời, cung nữ hoảng sợ mặt tái nhợt.

      Triệu Vũ Quốc trầm giọng :

      - Ngươi lui xuống .

      Cung nữ kia như lĩnh được đại xá, run rẩy thối lui ra khỏi phòng, đứng ở bên ngoài hành lang chờ, tưởng chừng còn dám hít thở.

      – Tức giận?

      Tuyết Dao quét mắt nhìn cái khôn trả lời, nhưng trong mắt ràng viết bốn chữ: “Dĩ nhiên tức giận”

      Triệu Vũ Quốc giọng thở dài:

      - Nàng biết mà, chuyện này có cách nào tránh khỏi.

      Tuyết Dao thở dài trong lòng, điều này là thể tránh khỏi, chuyện của Triệu Vũ Quốc chạm phải gia quy của Tông thân hội, nếu tiếp tục thỏa hiệp, chỉ sợ gặp phiền toái lớn.

      Nghĩ đến điểm này, nội tâm nàng bình tĩnh được phần nào, muốn làm đại cần phải bỏ qua nhiều chuyện, những thứ này nàng hiểu.

      - Ta tức bởi trước huynh trước với ta, nếu có những tú nữ tiến cung, tại sao còn để ta ở chỗ này.

      Nghe những lời Tuyết Dao , Triệu Vũ Quốc biết là nàng tha thứ cho rồi, chẳng qua là vui tính giả vờ chất vấn , vốn thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng thở phào, tiến lên ôm nàng vào lòng:

      - Ta cũng muốn để nàng ở nơi này, nhưng ta rất muốn nàng làm Hoàng hậu, vì vậy nên để nàng ở đây, ít hay nhiều nàng cũng học được số ít quy tắc, để người Tông thân hội bớt điều tiếng.

      Tuyết Dao ngẩng đầu nhìn , hồi lâu mới cười tiếng , bên tai :

      - ra , huynh muốn mượn thế lực Tông thân hội để diệt trừ đám người Trương Nham…

      cười, nhàng nhéo chóp mũi nàng, sủng nịch :

      - Suỵt, đừng

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 126: Thủ đoạn
      Editor: Kún

      Mấy ngày qua là những ngày nhàm chán nhất kể từ khi Tuyết Dao tiến cung. lần nữa nàng thêm tin tưởng lời Ngũ Nhi : “Nhiều nữ nhân, thêm nhiều phiền toái!”

      Nơi nàng ở liên tục được các tú nữ “thăm viếng”, cửa phòng chừng sắp được thay mới vì mở ra mở lại quá nhiều lần. Có người tới như muốn mượn hơi nàng, có kẻ lại muốn tới cảnh cáo, thậm chí có người còn tới “trình diễn” xinh đẹp của bản thân, những điều này bởi vì lý do: Triệu Vũ Quốc ở phòng của nàng.

      - Haizzz.

      Tuyết Dao nhíu mày thở dài, những ngày qua để tránh phiền toái cho Triệu Vũ Quốc, nàng dám mình xuất cùng, càng có luyện công, cũng là đỡ cho phải phiền não vì suy nghĩ.

      - nương sao lại thở dài vậy?

      Tiểu cung nữ lo lắng tiến tới hỏi thăm nàng.

      Tuyết Dao nhàn nhạt quét nàng cái, hỏi:

      - Ngươi ở trong cung bao lâu rồi?

      Tiểu cung nữ vừa được điều tới, đây là lần đầu tiên nghe được Tuyết Dao chuyện, mặc dù cảm thấy giọng kia lạnh như băng, nhưng thứ “băng” trơn mịn ấy lại vô cùng hấp dẫn, giọng này đặc biệt, quyến rũ con người ta tự chủ được.

      - Thưa nương, năm tuổi nô tì tiến cung, mười ạ.

      Tuyết Dao ghé mắt nhìn bé:

      - Nơi này có gì mà lại muốn tới đây?

      Tiểu cung nữ ngẩn người, giây sau đó mới mở miệng:

      - Trong cung ra rất tốt, có ăn, có ở…

      - Còn có mạng người như con kiến hôi…

      Tuyết Dao tiếp lời.

      Thần sắc tiểu cung nữ nhất thời ảm đạm, cúi đầu dám gì nữa.

      thể luyện công, mấy ngày nay nàng có chút khó chịu, đổi lại bình thường chắc nàng kiên nhẫn với ai câu, nhưng giờ phút này đối diện là tiểu cung nữ gầy gò nhưng linh động làm nàng nhiều gấp mấy lần ngày thường.

      Tuyết Dao buông chén trà xuống, để ý tới tiểu cung nữ nữa, ra phía cửa, tiểu cung nữ lập tức theo:

      - nương muốn đâu ạ?

      - Làm sao? Ta thể ra ngoài?

      Tiểu cung nữ khua tay, vẻ mặt do dự:

      - , , chỉ cần ra khỏi cung, nương đâu cũng được, chẳng qua là…

      - !

      Tuyết Dao muốn dài dòng.

      Tiểu cung nữ vội tiến lên phía trước :

      - Chẳng qua là… tính tình nương điềm tĩnh, sợ ra ngoài… nô tì sợ… sợ bị mấy tú nữ nọ khi dễ người…

      - Ha ha, khi dễ ta?

      Tuyết Dao cười lạnh.

      Tiểu cung nữ càng khua tay mạnh:

      - phải, là nô tì dùng từ sai, nô tì sợ người đường quấy nhiễu nương.

      Tuyết Dao để ý tiểu cung nữ kia, nàng bước ra ngoài, tiểu cung nữ vội theo. Tuyết Dao dừng bước:

      - cần theo ta.

      - Nô tì im lặng theo nương, lời nào đâu, nương coi như nô tì tồn tại là được mà.

      Tiểu cung nữ nhút nhát .

      Tuyết Dao quét nàng cái, cũng nữa để ý tới, tiếp tục ra ngoài.

      Trong mắt tiểu cung nữ bỗng lên tinh quang, hoàn toàn phù hợp với độ tuổi của bé.

      Trong lòng Tuyết Dao hiểu , tiểu cung nữ theo mình là để mình gặp gỡ người khác nhìn thấy dám khi dễ, hoặc đắc tội với bé. Tiểu cung nữ , nhưng Tuyết Dao cũng vạch trần, nàng quan tâm chuyện này.

      Tuy nhiên lòng vẫn có chút phiền muộn thở dài, tiểu cung nữ tuổi như vậy bắt đầu mưu kế rồi, tỏ ra coi trọng Tuyết Dao nên được chọn, tận tâm phụng dưỡng với hi vọng sau này bản thân vị trí vững chắc trong cung, mạng cũng vì thế mà được đảm bảo.

      Tiểu cung nữ cho rằng mình bị nhìn thấy, trong lòng vô cùng đắc ý, lại nghĩ, màn này qua nổi mắt Tuyết Dao, tuy nhiên, Tuyết Dao vẫn im lặng coi như ảnh hưởng gì tới mình, mặc kệ cho tiểu cung nữ theo.

      Ngày hè, sau giờ ngọ trời khá nóng bức, Tuyết Dao từ Tử Lý viện tới bên hồ tản bộ, gió lùa tới mang theo chút se se lạnh làm cho tâm tình nàng tốt hơn chút ít.

      tản bộ, thấy phía trước có nữ nhân mặc xiêm y hồng phấn tới, nhìn rất phong tình, Tuyết Dao đoán đích thị là tú nữ, định vượt qua tiếp xúc, tiểu cung nữ phía sau tiến lên :

      - Đó là phòng phía Bắc Tử Lý viện, là phòng của nương Lý Xuyến Nhi, mẫu thân của nàng là muội muội của Trương Thượng Thư.

      Tuyết Dao lãnh đạm nhìn tiểu cung nữ cái:

      - cái này với ta cũng chỉ vô dụng.

      - Dạ…?

      Tiểu cung nữ cố hết sức để lấy lòng nàng, ngờ lại như thế này, đành ngậm miệng lại, lòng thầm : “Đầu óc nương này cứng nhắc, ngay cả nịnh bợ cũng biết làm, xem ra ta chọn nàng làm chủ tử phải là điều sáng suốt, sống trong cung mà như nàng, chết lúc nào hay.”

      Bị tiểu cung nữ làm cước bộ bị gián đoạn, Lý Xuyến Nhi kia nhìn thấy nàng liền bước tới, mắt thủ đoạn.

      - Chậc chậc… Ta biết người đẹp phía trước là ai, hóa ra là Tuyết Dao nương.

      Tuyết Dao lạnh lùng liếc ta cái, gì, cứ vậy bước qua, hoàn toàn để Lý Xuyến Nhi kia vào mắt, đằng sau lưng nàng, tiểu cung nữ đổ mồ hôi trộm: “Trời ạ, người này đầu gỗ sao, làm cái gì vậy, thể đắc tội với người này… tuyệt đối thể…”

      Tiểu cung nữ vừa vừa hành lễ Lý Xuyến Nhi, sợ sau này bản thân gặp phải tai họa.

      Lại Lý Xuyến Nhi, từ sống sung sướng an nhàn trong nhà, sao có thể chịu được khi dễ này, bị Tuyết Dao lạnh lùng coi ra gì, trong đầu nghĩ ra kế sách vô cùng độc.

      “Hừ, đầu ngươi ngẩng cao như vậy, dĩ nhiên thấy đường…”

      khi Tuyết Dao thưởng thức gió lạnh vờn liễu rủ quanh hồ, đột nghiên nghe tiếng vang sau lưng, ngay sau đó thấy có gì đó chuyển động, Lý Xuyến Nhi kia rơi vào hồ nước.

      - A…. a…. Cứu mạng…

      Lý Xuyến Nhi hoảng sợ vùng vẫy kêu gào.

      - Làm sao bây giờ, nương…

      Tiểu cung nữ bị dọa cho kinh hãi.

      - Mới vừa rồi là ta muốn đẩy ta xuống, ta có khả năng đẩy ta.

      Tuyết Dao xong hờ hững rời , để lại tiểu cung nữ sợ hãi nhìn theo nàng, khắc sau mới thốt được tiếng gọi cứu ầm ĩ.

      Tuyết Dao được mấy bước liền thấy Triệu Vũ Quốc cùng Trương Nham nghe thấy tiếng hô bên này nổi lên, thấy người sắp chết đuối trong hồ chính là Lý Xuyến Nhi, Trương Nham nhất thời giận dữ:

      - đám ngu xuẩn, theo ta nhảy xuống cứu người.

      Hồ nước tuy sâu nhưng may mắn cứu kịp thời, Lý Xuyến Nhi kia ngoài việc uống mấy ngụm nước hồ sao cả, việc đầu tiên sau khi ta mở mắt ra là chỉ tay vào Tuyết Dao, khóc mếu với Trương Nham:

      - Cậu, là ta, ta muốn cháu chết, đẩy cháu xuống hồ.

      Trương Nham an ủi Lý Xuyến Nhi:

      - Yên tâm, cậu nhất định trả lại công bằng cho cháu.

      Triệu Vũ Quốc nhìn về phía Tuyết Dao, muốn tìm kiếm tin tức, thế nhưng Tuyết Dao chỉ lạnh lùng nhìn .

      - Nô tì to gan, lòng dạ rắn rết, người đâu, đem tiện nhân…

      - Trương đại nhân, nơi này là triều đình chứ phải Trương phủ.

      Triệu Vũ Quốc trầm giọng , mang theo khí thế uy nghiêm khiến Trương Nham chấn động, đột nhiên ý thức bản thân hơi quá, nơi này là hậu cung Hoàng đế, sao có thể tới phiên lên tiếng, nghĩ thế bèn giọng hòa hoãn:

      - Xin Hoàng thượng trả lại công đạo cho cháu vi thần.

      Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu, coi như giữ mặt mũi cho , Trương Nham phải người ngu, tự nhiên biết được nên được tấc lại đòi thước, lập tức ngậm miệng đứng bên.

      - Nàng đẩy người xuống hồ sao?

      Triệu Vũ Quốc hỏi Tuyết Dao.

      Tuyết Dao híp mắt, hiển nhiên vô cùng tức giận, tuy nhiên kiềm chế lại mà đáp:

      - có.

      - Tuyết tỷ tỷ, sao tỷ lại dám ăn bịa đặt như vậy, ngẩng đầu ba thước có thần linh, tỷ sợ bị trời phạt sao?

      Lý Xuyến Nhi vừa khóc vừa nỉ non, bộ dạng khiến người khác thương tâm.

      Tuyết Dao hít hơi sâu, lười biếng nhìn Lý Xuyến Nhi, với Triệu Vũ Quốc:

      - Ta nhắc lại lần nữa, có!

      Triệu Vũ Quốc nhìn tiểu cung nữ cái khiến tiểu cung nữ lạnh run:

      - , lúc đó xảy ra chuyện gì?

      - Nô tì… Nô tì…

      Tiểu cung nữ bề ngoài tỏ ra run rẩy nhưng trong lòng thầm tính toán, biết Tuyết Dao đắc tội Lý Xuyến Nhi, sau này khó mà sống an ổn trong cung, cho dù làm phi tử cũng khó mà duy trì được lâu, suy nghĩ giây lát liền quyết định.

      - Nô tì vừa rồi nhìn thấy ràng là Tuyết Dao nương đẩy Lý nương xuống…

      Tuyết Dao lách mình tiến lên phía trước, giơ tay tặng cho tiểu cung nữ hai bạt tai, thấp giọng :

      - Nếu là bình thường, ngươi sớm chết rồi.

      Sau đó nàng lạnh lùng liếc Lý Xuyến Nhi, thấy mắt ả ta cười lộ đắc ý, Tuyết Dao nheo mắt, bắn ra hàn quang lạnh lẽo khiến Lý Xuyến Nhi kia vui mừng bỗng nhiên chột dạ, ngẩn người lui về sau.

      Trương Nham cũng nheo mắt nhìn Tuyết Dao.

      Giờ phút này, Tuyết Dao dồn chân khí vào lòng bàn tay, chỉ cần tiến lên bước là lấy được mạng Lý Xuyến Nhi, nhưng nàng chợt nghĩ đến Trương Nham, lại nghĩ vị trí bây giờ của Triệu Vũ Quốc, lập tức thu công, liếc nhìn Triệu Vũ Quốc lạnh lùng :

      - Hoàng thượng chớ trách phạt nhầm, mời cho ta cái công đạo.

      Dứt lời nàng quay gót trở về.

      - Cậu, … ta sao dám như vậy…

      Lý Xuyến Nhi nép trong ngực Trương Nham ủy mị.

      Triệu Vũ Quốc hít hơi sâu, ra ngay từ đầu nhìn ra chuyện gì, tiết mục này trong cung vốn hề hiếm, vậy mà Lý Xuyến Nhi lại còn giở trò Tuyết Dao đẩy ta xuống hồ.

      Nếu như Tuyết Dao muốn ta chết dùng hành động ngu xuẩn như vậy, nhất định là ta hãm hại Tuyết Dao. Nghĩ đến đây lòng Triệu Vũ Quốc chùng xuống, Tuyết Dao chịu ủy khuất vì mình khiến lòng chán nản, tuy nhiên biểu ra ngoài, cố duy trì vẻ mặt lãnh đạm.

      - Ám vệ đâu?

      - Hoàng thượng, nô tài ở chỗ này.

      Lời vừa dứt, nam tử biết từ đâu xông tới, chớp mắt ra trước mặt ba người.

      - Bẩm báo chi tiết tình huống khi nãy.

      - Dạ!

      Khi thấy ám vệ quỷ dị xuất , mặt Lý Xuyến Nhi tái nhợt, lòng sợ hãi, tội khi quân hề !

      Nghĩ đến đây, Lý Xuyến Nhi cả kinh, dám nhìn ám vệ kia, run rẩy nắm tay Trương Nham thấp giọng cầu cứu:

      - Cậu… Cứu cháu…

      Trương Nham nghe được lời này, nhất thời hiểu được, thấy ám vệ kia khẽ với Triệu Vũ Quốc, bản thân có cách nào, chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn Lý Xuyến Nhi cái, nghĩ thầm: “Trương Nham ta sao lại có đứa cháu ngu xuẩn như vậy!”

      Ám vệ bẩm báo xong nhanh chóng biến mất, sắc mặt Triệu Vũ Quốc chút biến đổi, quay lại nhìn Trương Nham và Lý Xuyến Nhi. Lòng Trương Nham giờ phút này ngàn vạn ý niệm, quyết định xong liền tiến lên trước:

      - Nhóm tú nữ năm nay vào cung cũng còn tuổi, lão phu hay chấp nhặt chuyện, về phần hôm nay, chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nên để Hoàng thượng hao tâm tổn sức.

      - Làm khó Trương đại nhân suy nghĩ thay trẫm.

      Dứt lời nhìn Lý Xuyến Nhi liền rời .

      Trương Nham nhìn Lý Xuyến Nhi, căm giận :

      - An phận , giờ chỉ mới là tú nữ nho thôi…

      - Cậu…

      Lý Xuyên Nhi cảm thấy ngứa ngứa lỗ mũi, nhất thời câu nũng nịu chưa xong liền hắt hơi cái, xem ra là bị cảm lạnh, đúng là ăn trộm thành còn bị ăn đòn!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :