1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 117: Tuyết Dao đau đớn
      Dịch giả: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Triệu Vũ Quốc cảm thấy tay Tuyết Dao lạnh như băng, thậm chí mang theo chút run rẩy, chưa từng nhìn thấy nàng như vậy, lòng vô cùng lo lắng.

      - Dao nhi…

      Giọng khàn khàn tràn đầy ân cần.

      Tuyết Dao ngẩng đầu, mắt tràn ngập nghi ngờ, nhưng vẫn nở nụ cười gượng với :

      - Yên tâm, ta sao, có điều vừa chạm qua roi có cảm giác rất kỳ quái.

      - Ừ, chúng ta về thôi.

      - Ừ.

      Hai người vừa ra khỏi Duyệt Lai liền gặp Thạch Đông Thăng.

      - Công tử.

      Triệu Vũ Quốc khẽ nhíu mày:

      - Gọi ta trở về?

      - Vâng.

      Thạch Đông Thăng gật đầu.

      Triệu Vũ Quốc nhìn Tuyết Dao áy náy :

      - Xem ra hôm nay thể cùng nàng chọn binh khí rồi.

      - sao, còn nhiều thời gian mà.

      Tuyết Dao có vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng nàng hiểu , lần sau ư, chỉ sợ còn lần nào nữa, còn có thể thong dong dạo phố nữa rồi.

      Trời chiều, vầng thái dương ngả về phía Tây, hệ thống sông đào bảo vệ kinh thành, có thuyền , đó nam tử đem tin tức viết ở mảnh vải cột vào chân bồ câu đưa tin, nhìn ngó xung quanh, cẩn thận xác định có ai, tung bồ câu lên.

      Nhìn bóng dáng bồ câu đưa tin mờ dần, cười đắc ý: “Tin tức lần này, chủ tử chắc hài lòng…”

      Bồ câu đưa tin kia trải qua lộ tuyến dài, lúc bay qua rừng cây, đột nhiên cơn đau truyền đến từ cánh, khí tức tử vong bao phủ nó, nó khẽ động cạnh nhưng thấy vô lực, thân thể như mũi tên lao xuống, đôi mắt của nó hẳn là hoảng sợ, cái chết tiến đến gần với nó…

      khi bồ câu đưa tin hoàn toàn tuyệt vọng, thân thể đột nhiên được giữ lại, cảnh vật ra ràng trước mắt, thấy vị nam tử trung niên mỉm cười đón nó trong tay.

      Bồ câu đưa tin vốn hoảng sợ, nhưng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm yên lặng kia, thân thể phát run nhưng nó cố bình tĩnh lại.

      Khóe miệng nam tử kia khẽ nở nụ cười thản nhiên, nhàng vuốt ve con vật nọ: “Tiểu chút chít, ngươi phải chịu khổ rồi.” Dứt lời, liền vuốt ve cánh bị thương của nó, sau khắc bồ câu đưa tin cảm thấy như mất trực giá, mặc dù còn chút đau đớn nhưng so với vừa rồi tốt lên rất nhiều.

      Nam tử đem mảnh vải ở chân nó gỡ xuống, vươn tay nâng bồ câu đưa tin, bồ câu lập tức quan mất mình bị thương, lập tức vỗ cánh bay lên.

      “Tiểu chút chít, nên nữa.” xong mở mảnh vải, tinh tế nhìn tin tức đó.

      “Dương Hồng Xương dùng Dạ Mị roi dẫn dụ Tuyết Dao lộ diện.” Nam tử chau mày, gương mặt như tiên giáng trần khẽ cau có. Vận công xé nát mảnh vải kia, sau khắc thở dài, cao hứng lẩm bẩm: “Có lão sư dễ tìm a…”

      Trở lại trong cung, Triệu Vũ Quốc lập tức bị Triệu Cảnh triệu vào tẩm cung, cho dù Tuyết Dao cùng nhưng nàng cũng biết Triệu Cảnh muốn gì, lòng thầm phỏng đoán, ngày Triệu Vũ Quốc lên ngôi còn xa.

      Trở về phòng, Tuyết Dao lập tức đem Cửu tiết tiên ra ngắm, nàng tinh tế đánh giá vật này, lòng lên cảm giác khó , Tuyết Dao ngừng vuốt ve Cửu tiết tiên, đầu ngón tay tinh tế cảm nhận bóng loáng mà lạnh như băng của nó, nhất là mỗi khi mơn trớn Hắc thủy tinh kia, trong đầu xuất cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, tựa nhiên quay lại đoạn ngắn trong đầu nàng, nội tâm Tuyết Dao tràn đầy nghi hoặc.

      “Vì sao, ta có cảm giác muốn khóc?”

      Nàng vuốt ve Cửu tiết tiên, lòng ngổn ngang trăm mối lời giải, nhưng nàng biết, Cửu tiết tiên này nhất định có quan hệ nào đó với nàng.

      khi lòng Tuyết Dao tràn đầy nghi ngờ, trong đầu lên đạo bạch quang, giống như chớp đánh, tiếp đó đầu nàng như muốn nổ tung.

      Khi trước, nàng trúng đao cũng kêu tiếng đau đớn, nhưng lần này cơn đau khiến hô hấp nàng dồn dập.

      “Đừng…” nháy mắt trong đầu Tuyết Dao lên rất nhiều hình ảnh, sau tia chớp chói mắt kia là hồng thủy dũng mãnh.

      “Đau quá!” Cơn đau tràn đến khiến nàng chống đỡ được, ngã xuống đất, cố gắng đập đầu vào chân giường, nhờ đó mà bớt cảm giác đau đớn.

      “Phanh”, cửa mở ra, mắt Tuyết Dao nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, là Triệu Vũ Quốc.

      - Dao nhi, nên như vậy.

      nhanh chóng ôm chặt lấy nàng, ngăn nàng tiếp tục lao vào chân giường.

      - Đau, đau quá…

      Tuyết Dao gầm .

      Triệu Vũ Quốc luôn luôn tỉnh táo, giờ khắc này trở nên luống cuống, mặt lo lắng, ôm chặt Tuyết Dao trong lòng, hướng ra cửa rống lớn:

      - Trương đại phu, lập tức truyền Trương đại phu.

      Nhìn máu tươi đầm đìa trán nàng, Triệu Vũ Quốc biết phải làm thế nào:

      - cho ta biết, phải làm thế nào nàng như vậy nữa?

      Đau đớn trán khiến cho ý thức Tuyết Dao mơ hồ quay lại, nàng nhìn thấy đôi mắt Triệu Vũ Quốc đỏ ngàu như phát điên, cảm nhận được lực từ tay xiết chặt thân thể mình, cảm giác đau nhức lại khiến hoảng sợ trong nàng bị xua đuổi di.

      - Ta muốn sống…

      xong, nàng hôn mê bất tỉnh.

      Lòng Triệu Vũ Quốc đau xót, từng màn từng màn từ khi nàng và gặp gỡ lên. Chợt phát , trong thiên hạ này, chỉ có nàng là hiểu , chỉ có nàng là cần hồi báo bất kỳ ân tình nào.

      “Trương đại phu!” ôm chặt Tuyệt Dao, khản giọng gào rống, mắt đỏ ngàu, trạng thái chưa bao giờ xảy ra với .

      Triệu Cảnh tới bên cửa, trước giờ chỉ thấy nhi tử mình trầm tĩnh như nước, giờ phút này giống như phát điên, hắp thấp giọng thở dài: “Aizzz, Quốc này, con đúng là đề ra vấn đề khó khăn cho cha con.”

      Lúc này, Trương đại phu đến, giờ phút này hẳn là còn chờ thái giám truyền lời, nhưng Triệu Vũ Quốc sớm nghe ra cước bộ của , đợt thái giám tuyên, rống giận:

      - Dẹp hết nghi thức , mau vào cho ta.

      Hai mắt Trương đại phu mở lớn, kinh ngạc thôi, hiển nhiên lần đầu thấy bộ dạng Triệu Vũ Quốc như thế này, nhất thời biết tình hình khẩn cấp, dám chậm trễ lập tức vào.

      - Nàng đau hôn mê bất tỉnh.

      Triệu Vũ Quốc ôm Tuyết Dao, lo lắng Trương đại phu.

      - Xin điện hạ đặt Tuyết Dao nương lên giường để lão phu bắt mạch.

      Giờ phút này, Triệu Cảnh ở bên ngoài thở dài lắc đầu, rời tới Vân Cảnh cung.

      ra, Triệu Cảnh tìm Triệu Vũ Quốc, ngoài việc thừa kế vương vị còn là chuyện về Tuyết Dao.

      Thân phận, lai lịch Tuyết Dao ràng, vô luận thế nào Triệu Cảnh cũng đáp ứng cho nàng làm Hoàng hậu Điểm Thương quốc, cầu của là Triệu Vũ Quốc đáp ứng cưới cháu ruột của Trương Nham làm hậu, như vậy mới có thể lôi kéo được Trương Nham. Ổn định được lòng Trương Nham, ngôi vị của Triệu Vũ Quốc mới được củng cố.

      Nghe xong lời đề nghị của Triệu Cảnh, Triệu Vũ Quốc im lặng rời khỏi Hiên Viên điện, điều này làm vô cùng tức giận, nhưng suy nghĩ chút, bản thân giống hệt chuyện Tô Hà năm đó, thờ dài hơi, hay là rời .

      Vốn tinh toán cùng Triệu Vũ Quốc, muốn thương lượng tìm biện pháp xử lý êm đẹp với Tuyết Dao, ngờ, thấy màn xảy ra, trong lòng nhất thời bỏ ý nghĩ này.

      Bên này, Trương đại phu sau khi bắt mạch, dùng nội lực vận châm, sau khi khai thông tĩnh mạch thu châm lại, mồ hôi úa cả người, mặt mang theo vẻ vui mừng.

      - Tuyết Dao nương…

      - Nàng sao? Bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu nàng!

      Triệu Vũ Quốc gấp giọng .

      - Khụ khụ khụ, điện hạ, ngọc thể nương có gì đáng ngại.

      Thấy Triệu Vũ Quốc hoảng hốt như vậy, Trương đại phu nhất thời kịp tiếp nhận, chỉ có cách ho khan che giấu hoảng sợ của mình.

      Lúc này, trong mắt Triệu Vũ Quốc chỉ có Tuyết Dao hôn mê giường, nhìn gương mặt Trương đại phu vẻ kinh dị, vội hỏi:

      - có gì đáng ngại, tại sao nàng lại đau như vậy?

      - Tuyết nương mất trí nhớ, thứ nhất là do huyết ứ đọng trong đầu, thứ hai là bởi vì huyết quản bị thương tổn, trước kia nàng dùng thuốc giải độc do lão phu điều chế, trừ bỏ độc tố trong cơ thể, ngoài ra còn có tác dụng giải huyết ứ đọng trong đầu, biết do nguyên nhân gì, vừa rồi huyết quản trong thân thể Tuyết nương đột nhiên tự chữa trị, kết quả sau chữa trị mang đến cơn đau nhức.

      – Vậy ý của ngươi là gì?

      - Tuyết nương có thể muốn khôi phục trí nhớ.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 118: Lời của Triệu Vũ Quốc
      Dịch giả: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Khi Tuyết Dao tỉnh lại là buổi sáng của hai ngày sau, đầu còn đau, ngược lại nàng có cảm giác tinh thần sảng khoái,cảm giác mê man khó chịu buổi sáng cũng biến mất, điều này làm nàng kinh ngạc, nàng khẩn trương nghĩ lại xem mình té xỉu thế nào.

      - Khá hơn chút nào ?

      Giọng khàn khàn vang lên bên tai nàng.

      - Hả, huynh ở luôn nơi này sao?

      Khi tỉnh lại Tuyết Dao chú ý Triệu Vũ Quốc vẫn mực ngồi bên giường mình kể từ lúc nàng ngất xỉu, giờ phút này nghe được giọng khàn khàn của mới hồi phục tinh thần.

      Thấy vẻ mặt tiều tụy của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao thất thần, tâm đau nhói, giọng lộ ra xót xa:

      - Ta thích bộ dạng cau mày này của huynh đâu.

      khẽ vuốt qua trán bị băng bó Tuyết Dao, thấp giọng thở dài:

      - Tại sao lại làm thương tổn bản thân như vậy.

      -Vì muốn phân tán cơn đau.

      gương mắt tiều tụy của Tuyết Dao lên bướng bỉnh.

      Triệu Vũ Quốc cúi đầu cười ra tiếng:

      - Có thể phân tán sao?

      - Ừ….

      - Nếu là vậy, sao để ta tới phân tán giúp.

      Đôi mắt trước giờ luôn lạnh lùng của Triệu Vũ Quốc lên xót xa, áy náy.

      Trong lòng Tuyết Dao đột nhiên ấm áp, lời muốn nghẹn ứ trong cổ họng, mắt nàng hoe hoe đỏ, biết phải gì, làm gì lúc này, chỉ mong được nhìn ánh mắt ôn nhu kia mãi mãi.

      - Đáp ứng với ta, đời này, ánh mắt như thế chỉ nhìn ta.

      - Ta đồng ý!

      cười, lời chắc nịch.

      ~~~

      - Nhi tử, ta hỏi lại lần nữa, con quyết định như vậy sao?

      Triệu Cảnh chăm chú nhìn Triệu Vũ Quốc.

      Trong mắt Triệu Vũ Quốc vẫn chỉ có lạnh lùng, tuy nhiên đối với Triệu Cảnh lại nhìn ra mơ hồ có chút ấm áp trong đó, có điều, hiểu, phụ tử bọn họ thể nào trở lại như lúc đầu được nữa. Dù vậy bây giờ cũng khá cao hứng, bỏ qua giang sơn là bởi vì người phụ nữ và hài nhi của bọn họ, dĩ nhiên là trong chuyện này còn chứa nguyên nhân sâu xa khiến xuống nước, trước mắt chuyện thiện vị (Thiên tử truyền ngôi cho người khác gọi là thiện vị 禪位) phải giải quyết ổn thỏa .

      - Vâng.

      Triệu Vũ Quốc gật đầu tựa như chuyện bình thường.

      - Nhưng kia…

      đợi Triệu Cảnh tiếp, Triệu Vũ Quốc liền tiếp lời :

      - Phụ hoàng nhắc nhở nhi thần mượn hơi Trương Nham là để sau này có thể mượn được ủng hộ từ thế lực to lớn của ?

      Triệu Cảnh bất đắc dĩ gật đầu:

      - Con hiểu ý ta sao còn cố ý trả lời như vậy?

      mặt Triệu Vũ Quốc lên vẻ châm chọc:

      - Phụ hoàng cảm thấy mang lại lợi ích?

      - Chẳng lẽ con cảm thấy?

      Triệu Cảnh hỏi ngược lại.

      Triệu Vũ Quốc hướng tầm mắt ra bầu trời u.

      - Người nghĩ đến hậu quả sao?

      - Hậu quả?

      Triệu Cảnh mơ hồ.

      - Nếu đem cháu phong hậu, xét phương diện khác chính là chúng ta cúi đầu lấy lòng .

      - Nhi tử, nhẫn

      - bị mưu hại sao?

      Triệu Vũ Quốc lại cắt ngang lời của Triệu Cảnh, điều này khiến Triệu Cảnh tức giận.

      Tuy nhiên, nghe những lời này của Triệu Vũ Quốc khiến thể tức giận.

      - Trương Nham kia biết quan trọng đối với chúng ta, hẳn kiêng kị chúng ta, huống hồ từng đứng ở phe Nhị ca, người như vậy thể thu nạp được…

      - Nhưng trước mắt mà , chúng ta cần lấy lòng , bây giờ nhún nhường là phương pháp tốt nhất để xử lý mọi chuyện, hết thảy cũng vì muốn củng cố ngôi vị Hoàng đế cho con.

      Triệu Cảnh nhẫn nại giải thích.

      Triệu Vũ Quốc híp mắt:

      - Lấy lòng có thể, nhưng thể để cháu thành Hoàng hậu, nếu phong Hậu Trương gia trở thành Hoàng tộc của Điểm Thương quốc, mặt chúng ta nhận được phò tá của , nhưng mặt chẳng phải là bị uy hiếp sao?

      - Ý con là gì?

      - Nếu lập nữ nhân kia làm Hoàng hậu, thể giữ thể diện cho Trương Nham, lúc đó nhi thần buộc phải gần gũi, quan tâm nàng ta, nếu nàng ta mang long thai, với binh quyền, thế lực của Trương Nham, ai dám làm mọi thứ để đứa này lên vương vị Thái tử?

      Lời Triệu Vũ Quốc dứt, Triệu Cảnh trợn trừng hai mắt, trong lòng hoảng hốt.

      Đúng vậy, mới chỉ nghĩ đến lợi ích của cuộc hôn nhân này mà chưa nghĩ đến mặt hại, nghe Triệu Vũ Quốc phân tích, thử nghĩ xem tương lai sau này… Triệu Cảnh toát mồ hôi, làm như vậy chính là đưa hai tay dâng giang sơn Triệu gia này cho kẻ khác…

      Giờ phút này, Triệu Cảnh thể thừa nhận già rồi, trong lòng có chút mất mát, tuy nhiên cũng có điểm vui mừng, chọn người thừa kế này quả là đúng đắn!

      Nhưng sau khắc lại :

      - Nếu chọn Trương Nham để phò tá con có thể lựa chọn người nào đó trong đám đại trung thần trong triều, phải chọn người nào có thế lực hùng hậu giúp con ổn định quyền lực làm nhạc phụ.

      - Phụ hoàng, giang sơn Triệu gia ta từ khi nào cần người khác giúp đỡ vậy!

      Triệu Vũ Quốc câu thôi nhưng Triệu Cảnh đỏ mặt tía tai.

      Nhiều năm qua, biết từ lúc nào, sa vào hưởng thụ cuộc sống an nhàn mà mất hăng hái, bản thân bây giờ chỉ còn biết hai chữ “lợi dụng”…

      Triệu Cảnh ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Triệu Vũ Quốc, cặp mắt lạnh lùng kia mơ hồ tỏa ra khí phách giận dữ, Triệu Cảnh giật thót mình, giờ phút này mới phát , nhi tử chỉ luôn tỉnh táo mà còn luôn luôn nhìn thấu .

      Đạo lý làm vua Triệu Cảnh hiểu rất , có thể thấu tâm tư người khác nhưng để kẻ khác hiểu lòng mình, người như vậy xứng thượng vị, còn ,… già. Khí phách kia sớm tiêu tán còn nữa.

      Minh bạch điểm này, tảng đá đè nặng bấy lâu trong lòng Triệu Cảnh rốt cuộc rơi xuống, hít hơi sâu, vỗ vai Triệu Vũ Quốc, bình tĩnh :

      - Nếu con quyết định như vậy phải nghĩ cách điều hòa mọi thứ.

      Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu, khẽ mỉm cười gì, hành lễ xong xoay người tới tẩm cung Tuyết Dao ở.

      Tuyết Dao đứng bên cửa sổ lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch, lòng thở dài mong mưa, mây kéo đến cuồn cuộn như thế kia, xem ra sắp mưa dữ dội, mùa hè ở Điểm Thương quốc vốn nhiều mưa!

      Giày đế mềm phát ra tiếng vọng rất , bên ngoài lại gió lớn, thế nhưng Tuyết Dao vẫn có thể nhận ra, nàng khẽ cười, nhất thời trăm hoa cùng thẹn.

      biết từ lúc nào, nàng và Triệu Vũ Quốc tạo được ăn ý, có thể nghe được tiếng bước chân đối phương, cho nên cần quay đầu cũng biết tới, mặc dù lòng vui vẻ, miệng khẽ cười nhưng bên ngoài vẫn lãnh đạm nhìn gió vờn mấy cành trúc.

      - Tâm tình tệ!

      Triệu Vũ Quốc ôm nàng từ phía sau.

      - Ừ, ta cảm giác bao lâu nữa nhớ ra.

      - Nàng quan tâm chuyện trí nhớ rất nhiều phải ?

      Tuyết Dao quay đầu lại, khẽ mỉm cười:

      - Dĩ nhiên!

      - Nhưng ta lại nghĩ.

      Sắc mặt Triệu Vũ Quốc trầm xuống, đôi mắt tối sầm.

      Tuyết Dao nhíu mày:

      - Vì sao?

      - Bởi vì, lần đầu nhìn thấy nàng, nàng mặc hỷ phục.

      Ầm!!! Sấm lớn nổ ran bầu trời, mưa giấu mình sau những đám mây rốt cuộc thoát khỏi kiểm soát thi nhau đổ xuống.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 119: Suy nghĩ
      Dịch giả: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      - Ta mặc hỷ phục?

      Tuyết Dao thể tin được.

      mặt Triệu Vũ Quốc ra chút do dự, tuy nhiên đối mặt với Tuyết Dao kinh ngạc, đem mọi chuyện kể cặn kẽ cho nàng nghe.

      Càng nghe Tuyết Dao càng kinh hãi.

      - Nếu chúng ta đoán nhầm, ta là người Tấn quốc.

      Tuyết Dao nhàn nhạt phun ra mấy chữ, tuy nhiên tay khẽ run rầy.

      Triệu Vũ Quốc biết Tuyết Dao lo lắng, đau lòng nắm lấy bàn tay bé lạnh như băng của nàng:

      - Trong thiên hạ, nữ nhân có thể xứng đôi với Triệu Vũ Quốc ta chỉ có nàng.

      Những lời này, nếu là thường này , dựa vào tính cách Tuyết Dao chắc chắn phản bác lại, ví dụ : “Tại sao lại là ta xứng với huynh mà phải là huynh xứng với ta…”

      Triệu Vũ Quốc được nửa tạm ngưng lại, trong mắt lên tia quang mang, ngay sau đó biến mất, tiếp, giọng có vẻ run run:

      - Nếu có ngày nàng nhớ lại, nếu như người nàng được gả là người nàng thương…

      đợi Triệu Vũ Quốc hết, Tuyết Dao đưa tay bịt miệng :

      - giống tác phong của huynh tí nào.

      Phụt!

      cười ra tiếng, lấy tay nhéo nhéo mũi nàng, nhìn qua hai người thân mật:

      - Ta rồi, đời này chỉ có nàng hiểu ta nhất.

      Tuyết Dao nhịn được cười tiếng, tuy nhiên sau đó sắc mặt lập tức tối sầm lại:

      - Nếu như ta lập gia đình…

      - có nếu như, Triệu Vũ Quốc ta quan tâm nàng là ai, bất kể nàng lập gia đình hay chưa, người kết thành phu thê với Triệu Vũ Quốc của Điểm Thương quốc này chỉ có thể là nàng!

      - Quốc…

      Giọng Tuyết Dao run rẩy, chưa khi nào với nàng nhiều như vậy, … bọn họ chưa bao giờ biết cái gọi là ngôn ngữ ngọt ngào, càng lại chưa bao giờ biết những lời thề non hẹn biển trong sách vở, chỉ thầm lặng lẽ phía sau dõi theo đối phương, trải qua thời gian lâu dài thầm thương trộm nhớ người kia, rốt cuộc bây giờ cũng dám đối mặt với tình cảm của mình, dễ dàng nhưng ra hề dễ dàng.

      Thế giới của Triệu Vũ Quốc vốn chỉ có lạnh lẽo, khiến cho tự khi nào trở nên lạnh lùng với hết thảy, đột nhiên có tia ấm áp chảy vào biến có điểm ôn nhu, mà ôn nhu này chỉ dành cho nàng, giờ khắc này Tuyết Dao cảm thấy có gì quan trọng nữa, cho dù thân phận của mình là gì, cũng quản bản thân lập gia đình hay chưa.

      Nàng co tròn trong lòng Triệu Vũ Quốc, lắng nghe nhịp tim của , tham lam hít thở mùi hương đặc biệt của , hi vọng giờ khắc này ngừng trôi.

      Mưa mỗi lúc lớn, bỗng luồng sét công phá bầu trời, tia sét như rạch đôi nền trời tối sẫm, Tuyết Dao nằm trong lòng Triệu Vũ Quốc run lên bần bật, hai tay nắm chặt vạt áo của .

      Triệu Vũ Quốc thấp giọng :

      - Đừng sợ, có ta!

      vỗ lưng nàng, mặc dù nàng chưa bao giờ nhưng biết, lúc nào có sấm sét nàng cũng sợ hãi, có điều nàng luôn tự bày ra vẻ lạnh lùng để người khác thấy được mặt yếu đuối của nàng.

      - Nàng sợ sấm sét, có khi nào liên quan đến chuyện lúc nàng bị trôi theo dòng nước?

      Triệu Vũ Quốc vừa về vỗ về Tuyết Dao vừa hỏi nàng.

      Tuyết Dao ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt, trong đầu đột nhiên chợt lóe, màu đỏ của hỉ phục, tấm khăn voan che mặt dâu vừa mở ra, mảnh xa lạ nhất thời lên trong đầu óc nàng.

      “Cái gì gọi là rượu hợp cẩn?”

      “Rượu hợp cẩn là rượu để tân lang và tân nương cùng uống, ý là vợ chồng từ nay đồng tâm chi ý!” (ý vợ chồng đồng lòng với nhau)

      Giọng mơ hồ từ xa vọng lại bên tai nàng, có chút quen lại có chút lạ.

      Nhìn ánh mắt mê mang của Tuyết Dao, Triệu Vũ Quốc thập phần lo lắng, sợ chứng đau đầu của nàng phát tác, nhàng gọi:

      - Dao nhi…

      - A….

      Như lạc vào cõi thần tiên, nghe Triệu Vũ Quốc gọi, Tuyết Dao lập tức hồi phục tinh thần.

      - nghĩ tới chuyện gì vậy?

      - Haizz, lắm…

      Tuyết Dao tránh né, nàng có ý định những điều mơ hồ vừa thấy, đầu óc nàng mách bảo, điều ấy có thể làm Triệu Vũ Quốc khó chịu trong lòng.

      Triệu Vũ Quốc khẽ vuốt ve mái tóc của nàng, động tác này khiến Tuyết Dao buồn cười:

      - Ha ha, huynh học tập cách trở nên ôn nhu sao?

      - mò.

      Triệu Vũ Quốc giả bộ quở trách, thế nhưng gương mặt mọi ngày luôn lạnh lùng lại ửng đỏ khác thường, Tuyết Dao nhịn được cười lớn.

      - Khụ khụ khụ…

      Triệu Vũ Quốc hắng giọng ho khan: – Ta có việc này muốn với nàng.

      Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao nhịn cười hỏi:

      - Huynh ?

      - Từ nay về sau, ta là Hoàng đế.

      Nghe việc lên ngôi, mặt Tuyết Dao tia cao hứng, bình tĩnh nghe tựa như: Hôm nay khí trời đẹp quá… Lời dứt, nàng chỉ nhàng ừ tiếng, phản ứng như thế đối với người khác chắn chắn thể nào chấp nhận được, nhưng đây là Triệu Vũ Quốc, chính lãnh đạm này của nàng lại hấp dẫn .

      Quyền thế, kim tiền, vạn người quỳ dưới chân, sẵn sàng dâng hiến mạng sống, những thứ này trong mắt Tuyết Dao chỉ như gió thoảng mây trôi.

      Truyền thống lễ nghĩa liêm sỉ trong mắt nàng chẳng qua chỉ là cặn bã, nàng chỉ mong muốn điều: Sống. Cho dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào, kể cả hợp lý hay , để bản thân mình có thể sống cũng trở nên hợp lý. Coi như Triệu Vũ Quốc lợi dụng cha mình, thậm chí hữu ý hay vô ý lợi dụng của mẫu thân mình, trong mắt Tuyết Dao hề có nửa điểm khinh bỉ.

      Nàng có thể vì sống mà chừa bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng tuyệt đối vì kim tiền quyền thế mà động tâm, hai điểm này nghe qua mâu thuẫn nhau, thế nhưng nó phát sinh người Tuyết Dao khiến người ta thể phản bác, đây là lý do Triệu Vũ Quốc tình nguyện trầm luân bên nàng.

      Nghe tin tức này mà Tuyết Dao vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, trong mắt Triệu Vũ Quốc ra vẻ kiêu ngạo: “Đây quả là nữ nhân của Triệu Vũ Quốc ta!”

      - Sau ngày đăng cơ ta phong hậu.

      nhìn nàng.

      Tuyết Dao nhàng nhíu mày, trong đôi mắt trong veo lên giận dữ, hiển nhiên nàng biết muốn gì, đôi môi đào khẽ mấp máy định nhưng cướp lời.

      - Ta muốn lập nàng làm Hoàng hậu.

      Nàng nheo mắt, bộ dạng bức người của Triệu Vũ Quốc làm nàng tức giận, dám bức nàng gả cho ư, từ xưa tới nay nàng thích để người khác điều khiển mình, cho dù là Triệu Vũ Quốc cũng được.

      - Huynh muốn lấy ta?

      Giận dữ ùa tới trong lời của nàng.

      Triệu Vũ Quốc cảm nhận được khí lạnh bốn phía, lại nhìn trong mắt Tuyết Dao giận dữ, lòng giật nảy cái: “Thôi xong rồi, sao lại lời kiêu ngạo như vậy, nàng làm sao tiếp nhận đây?”

      Nghĩ tới đây, bèn giấu kiêu ngạo, giọng ôn nhu mười phần:

      - Nàng có bằng lòng hay ?

      Tuyết Dao gặp thái độ biến chuyển, giận dữ nhất thời tiêu tán , nàng cúi đầu suy tư, lâu mới ngẩng đầu, nhìn ánh mắt mang theo chờ đợi phía đối diện, khó khăn mới thốt nên lời:

      - Ta cần suy nghĩ…

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 120: Dục tốc bất đạt
      Dịch giả: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Triệu Cảnh ban tờ chiếu thư khiến của Điểm Thương quốc sôi trào, chỉ có vậy, các nước láng giềng xung quanh cũng kinh ngạc thôi, ai nghĩ tới, Hoàng tử nhận được sủng ái lại có thể thừa vương vị, bản chiêu cáo thiên hạ, nhất loạt từ xuống dưới nổ tung trong nghi ngờ, phân vân.

      Tuyết Dao cầm trong tay tờ chiếu ban bố Triệu Vũ Quốc ngày mai đăng cơ, phía bên nơi viết “Sắc phong Hoàng hậu” bỏ trống.

      - Haiz…

      Nàng thấp giọng than thở.

      Đêm qua Triệu Vũ Quốc lại tới hỏi câu trả lời của nàng lần nữa, nàng vẫn trả lời là chưa suy nghĩ xong. Vốn nghĩ … chưa phong Hậu có thể phong phi tần, thể ngờ, Triệu Vũ Quốc này chưa từng có hẹn ước với bất kỳ tú nữa nào.

      cách khác, ngày mai lên ngôi Hoàng đế, những sắc phong Hậu, mà trong hậu cung Tân Hoàng đế cũng có bóng dáng vị phi tần nào, chuyện như thế này đồn ra chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ sao…

      Tuyết Dao thất thần nhìn mảnh giấy vàng trong tay mình, lòng nhiều xúc cảm.

      Nếu như chỉ là đôi trai bình thường, nàng nguyện ý gả cho ngay lập tức, cho dù nàng biết thân phận mình cũng sao. Thế nhưng bây giờ là người đứng đầu nước, chuyện này bỗng nhiên trở nên phức tạp.

      Sau khi Triệu Vũ Quốc lên ngôi, việc đầu tiên là phải làm thế nào trấn an cùng lung lạc đại thần trong triều, cách đơn giản nhất là nạp ái nữ của những vị đại thần đó làm phi, tốn nhiều công sức, gọn . Còn nàng, thân phận ràng, cái gì cũng có, vậy chúng thần trong triều đời nào thừa nhận quốc mẫu là nàng?

      Đó chỉ là phương diện, phương diện khác đó là, từ sâu thẳm trong lòng, Tuyết Dao thể tiếp nhận được có ngày nàng chia sẻ Triệu Vũ Quốc cùng nữ nhân khác.

      Mặc dù nàng biết Triệu Vũ Quốc phong Hậu cho nàng ngay ngày đăng cơ là để cho nàng có nền tảng quyền lực, có lẽ nào muốn để nàng bị thua thiệt trong cuộc sống hậu cung sau này? Nàng phải chia sẻ trượng phu của mình với nhiều nữ nhân khác sao? Nàng làm được, nàng tuyệt đối làm được!

      Tiếng cửa mở truyền tới, Triệu Vũ Quốc tới, Tuyết Dao nhận thấy sắc mặt thập phần mệt mỏi, từ sau khi hồi cung chưa từng nghỉ ngơi, cộng thêm mấy ngày ngủ chăm sóc nàng cả ngày lẫn đêm khiến gầy ít.

      Tuyết Dao nhíu mày:

      - Tối hôm qua huynh lại ngủ.

      - Ừ.

      Triệu Vũ Quốc tới ngồi bên Tuyết Dao nằm ở ghế dài.

      Tuyết Dao đem vật trong tay quơ quơ trước mặt :

      - Như thế này huynh cảm thấy có điểm ổn sao?

      Triệu Vũ Quốc mệt mỏi dụi đầu vào ngực Tuyết Dao, nhắm hai mắt lại:

      - có gì ổn cả.

      - Ngày đăng cơ, huynh lộng quyền độc đoán như vậy, chúng thần chỉ trích?

      - Hừ!!!

      Triệu Vũ Quốc thấp giọng hừ lạnh:

      - Ta muốn mượn chiêu này để xem kẻ nào bất mãn với ta.

      Tuyết Dao nghe được nhíu mày suy tư, thầm suy đoán dụng ý của Triệu Vũ Quốc:

      - Huynh có nắm chắc đấy?

      Triệu Vũ Quốc chậm rãi mở hai mắt ra, chăm chú nhìn Tuyết Dao, hồi lâu ôn nhu :

      - Cõi đời này, trừ nàng ra, còn ai có thể đoán tâm tư của ta?

      Tuyết Dao tức giận liếc :

      - Ta lo lắng cho huynh, huynh có đối sách sao cho ta.

      nhíu mày:

      - Nàng cho ta đáp án, ta cũng .

      Tuyết Dao ngẩn ra, ngay sau đó thấp giọng thở dài

      - Lòng ta mâu thuẫn vô cùng, làm sao cho huynh đáp án được.

      Phút chốc, cả người Triệu Vũ Quốc cứng đờ, nhìn nàng hồi lâu:

      - Nàng ghét những nữ nhân bên cạnh ta?

      Tuyết Dao xoay mặt chỗ khác, vu vơ:

      - Biết rồi còn hỏi.

      - Ta còn biết, nàng sợ mang phiền toái đến cho ta.

      - Ta mang phiền toái gì đến cho huynh?

      Triệu Vũ Quốc ngồi dậy, bưng chén trà của nàng lên uống, lau khóe miệng, trong mắt mang theo nụ cười đùa bỡn:

      - Ta đoán, nàng sợ khống chế được bản thân, nhìn những nữ nhân vừa mắt giết , lúc đó ta phải thu dọn tàn cục rối rắm, nàng sợ điều này phải ?

      Khì khì, Tuyết Dao nhịn được phì cười:

      - Tại sao ta phải tính toán với những nữ nhân khác?

      - Có lẽ là do…

      cười thích thú.

      Cười xong, Tuyết Dao thấp giọng hỏi Triệu Vũ Quốc:

      - Huynh có từng nghĩ tới thân thế của ta.

      - Nàng phải lo lắng chuyện nàng.

      Triệu Vũ Quốc trầm giọng cắt lời nàng.

      Nhìn ánh mắt kiên định của Triệu Vũ Quốc, lòng Tuyết Dao xúc động, nghĩ lập tức đáp ứng, thế nhưng thời khắc này nàng thiếu dũng khí, chỉ thở dài:

      - Ta nghĩ, ta đáp ứng huynh, nhưng phải là bây giờ…

      Triệu Vũ Quốc gật đầu, ngay sau đó giọng như tự trách bản thân:

      - Thực ra ta rất hiểu tính cách của nàng, trong tỉnh cảnh này, nếu ép nàng đáp ứng, ta có lỗi. Là ta quá nóng lòng…

      Lời này khiến Tuyết Dao an lòng, ra vấn đề trọng yếu chính là nàng thích để người khác an bài cuộc sống của mình, con đường nàng , phải do chính nàng lựa chọn. Lần này, Triệu Vũ Quốc nóng lòng quá mức, suy nghĩ đến cảm thụ của Tuyết Dao, ngược lại, nếu Tuyết Dao thu xếp mọi xong xuôi mới cho , chỉ sợ cũng thể đáp ứng, hai người kiêu ngạo ở cùng chỗ mà xung đột với nhau, quả nhiên mối nhân duyên trời định.

      Tuyết Dao nhàng chui vào lòng ngực , bốn mắt giao nhau, nhiệt độ bỗng tăng cao như trong lò luyện đơn của Thái thượng lão quân.

      - Cúi đầu xuống.

      Nàng giọng .

      - Sao cơ?

      - A….

      cần trả lời, Tuyết Dao chủ động dâng môi hồng của mình lên, nhu tình tựa thủy hôn vào môi , sau đó đôi môi nàng hướng xuống dưới, hôn lên trái tim đập thình thịch của , hề có lời , đáp án của Tuyết Dao lại ràng, cần nóng vội, hãy kiên nhẫn đợi chờ!

      Sáng hôm sau.

      Trong lòng Tuyết Dao vô cùng thấp thỏm lo âu, sợ xảy ra đột biến trong quá trình đăng cơ, nàng mặc khôi giáp cấm vệ quân, đứng ở vị trí gần Triệu Vũ Quốc nhất, nếu có phát sinh đột biến ứng cứu nhanh nhất, bên cạnh đó vị trí này dễ quan sát được toàn bộ đại thần trong triều.

      Khi văn võ bá quan quỳ lạy, Tuyết Dao thấy được thiên kỳ bách quái ánh mắt, mê mang có, thấp thỏm có, còn có cả khinh thường, nhưng nhiều nhất là ánh mắt cao hứng cùng kích động, điều này khiến Tuyết Dao khó hiểu.

      Thạch Đông Thăng bên cạnh :

      - ra , nhiều năm nay Hoàng thượng đánh giặc nơi biên ải, lập nhiều chiến công hiển hách, những vậy, còn thầm cứu những người bị Nhị điện hạ vu khống, còn cứu cả những nương bị hãm hại, hôm nay ngài lên ngôi chính là ý nguyện của nhiều người.

      - À!

      Mắt Tuyết Dao tán thưởng, trong lòng vô cùng cảm thán Triệu Vũ Quốc tính toán kĩ càng.

      Lễ đăng cơ cuối cùng cũng kết thúc, văn võ bá quan thi nhau cung chúc Tân Hoàng đế, Tuyết Dao theo cấm vệ quân vào Hiên Viên điện.

      - Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…

      Tuyết Dao nhìn Triệu Vũ Quốc, biết vô tình hay cố tình, ánh mắt Triệu Vũ Quốc cũng hướng về nàng, trong giây lát, bốn mắt nhìn nhau, hơn cả thiên ngôn vạn ý.

      Triệu Vũ Quốc ngồi cương nghị long ỷ cửu thiên, thân long bào làm nổi bật lên vẻ oai hùng của , mặt vô cùng bình tĩnh nhìn chúng thần cung chúc, cả người toát ra khí phách vương giả, giận mà uy. Lời thỉnh an vừa dứt, trong đại điện nhất thời im lặng. —- Triệu Vũ Quốc đăng cơ ngôi vị Hoàng đế thứ mười của Điểm Thương quốc, thế nhân gọi ngài là Vũ Đế!

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 121: Rốt cuộc là nương thế nào
      Editor: Kún

      Trong hồ sen xanh ngắt, mấy chú chuồn chuồn chao lượn cánh đùa giỡn nhau, thời gian này là khoảng thời tiết đẹp nhất trong năm của Điểm Thương quốc. Hồ Trúc Khê lại yên lặng như trước, quá hoang vắng nhưng cũng hề nhộn nhịp. Mọi thứ được chỉnh sửa, hoa mới được trồng thêm tô điểm thêm sắc màu cho nơi này, điều này đủ địa vị chủ nhân nơi đây thay đổi.

      - Aizzz…

      Mỹ nhân nằm giường giọng thở dài, tuy nhiên ưu sầu trong mắt trước kia còn.

      - Làm sao lại thở dài thế?

      Triệu Cảnh buông cần câu, ân cần hỏi han.

      Tô Hà rót cho chén nước, gương mặt nàng dịu dàng khiến người ta có cảm giác thanh tịnh, thoải mái.

      - Thiếp thở dài thay ngài.

      - Sao cơ?

      Triệu Cảnh hứng thú nhìn nàng.

      - Thiếp thở dài thay ngài.

      - Sao nàng biết ta thở dài?

      - Ngài là trượng phu của thiếp, nó là nhi tử của thiếp, hai người nghĩ gì trong lòng chẳng lẽ thiếp biết?

      Tô Hà nhàng .

      Triệu Cảnh đứng dậy tiến đến bên nàng:

      - ta nghe xem, ta buồn điều gì?

      Tô Hà nhìn bốn phía, ra hiệu cho cung nữ cùng thái giám lui xuống, sau đó lên tiếng:

      - Nếu như ngài yên tâm, sớm mang thiếp biển nghỉ mát, giờ này đâu còn lưu lại trong cung.

      Triệu Cảnh nhất thời buồn rầu:

      - Đúng vậy, Quốc trời sanh hơn người, chỉ là thủ đoạn của con nó cường ngạnh quá mức.

      - Đừng như vậy, phải tin tưởng nhi tử chúng ta.

      Tô Hà đưa tay bịt hờ miệng .

      - Chuyện sắc phong, đối ngoại là thời gian gấp rút, hậu cung có tú nữ, nhưng sau khi đăng cơ sao? Đại thần trong triều cùng Tông thân hội nhìn vào, nếu Quốc khư khư cố chấp, chỉ sợ cái làm khó nó chính là Tông thân hội.

      Tông thân hội tên như ý nghĩa đó là những người có thân phận địa vị Triệu thị nhân sở tạo thành Tông thân hội, mà Tông thân hội ngày thường cũng tham dự triều chính, nhưng chỉ cần chuyện liên quan đến Triệu gia, vậy nhất định Tông thân hội phát biểu ý kiến, lần này Triệu Cảnh thiện vị cho Triệu Vũ Quắc, Tông thân hội sở dĩ lên tiếng, đó là bởi vì ba điểm…

      Thứ nhất, Triệu Vũ Quốc nhiều năm chinh chiến cống hiến nhiều chiến công hiển hách, thứ hai là bất kể hiềm khích xưa kia cứu Triệu Cảnh về, điểm thứ ba: Triệu Cảnh nguyện ý thiện vị cho Triệu Cảnh ngôi vị Hoàng đế, chuyện này xuất chút mâu thuẫn nào, hơn nữa trước đây có người trong hội cũng đứng về phía Triệu Vũ Quốc, chẳng qua vì vài nguyên nhân nên chưa ra mặt, hội các yếu tố này lại, Triệu Vũ Quốc mới có thể thuận lợi kế vị.

      Thế nhưng mới đăng cơ mà hậu cung lại bỏ trống, điểm này khiến Tông thân hội thể im lặng, đây là việc liên quan đến vấn đề hương khói của gia tộc Triệu thị, liên quan đến danh dự gia tộc Triệu thị. Nếu Triệu Vũ Quốc nhanh chóng lựa chọn tú nữ tiến cung, sợ rằng kiềm chế được phản kháng lại, đây là dòng họ có quyền thế lớn nhất, có thể phế truất đế vị. Điểm này khiến Triệu Cảnh vô cùng lo lắng.

      Tô Hà biết vị trí cường đại của Tông thân hội, vì thế nhi tử mình mới có thể yên vị, nếu sau này ủng hộ của họ, bước rất khó khăn, lại nhớ năm đó Triệu Cảnh cũng cương ngạnh như thế, cuối cùng cũng phải cúi đầu nhịn Tông thân hội, chỉ dám sắc phong nàng là phi tử, vị trí Hoàng hậu, Quý phi dám nghĩ tới.

      - Lúc này nhi tử ngoài mặt tha thứ cho ngài, nhưng thiếp là mẹ nó, thiếp biết, trong lòng chắc chưa nguôi ngoai, chốc lát thể hết được, hay để thiếp chuyện với con.

      Nhìn vẻ mặt nhã nhặn của Tô Hà, nghĩ đến mình nhiều năm phụ nàng, Triệu Cảnh áy này, cầm tay Tô Hà, cảm khái :

      - Cảm ơn nàng…

      câu cám ơn này hàm chứa nhiều ý nghĩa, cám ơn tha thứ của nàng, cũng có ý cám ơn nàng nhiều năm vẫn ở cạnh , còn có cám ơn nàng luôn là người hiểu nhất trong thiên hạ rộng lớn này…

      Mấy ngày qua tâm tình Tuyết Dao rất tốt, nàng nhớ lại được khá nhiều, tối qua nằm mộng thấy tay mình cầm ngân thương, múa màn thương pháp. Mỗi chiêu hoàn hảo chê vào đâu được, từ chiêu thức cho đến công lực, chút sơ hở, mặc dù màn thương pháp trong mộng như khiến cho huyết mạch toàn thân Tuyết Dao sôi trào, buổi sáng tỉnh dậy, nàng cảm thấy thân thể biến hóa, các đốt ngón tay ngứa ngáy, trong lòng có ý niệm mãnh liệt là tìm cây thương thử qua chút. Cảm giác mãnh liệt khiến nàng nhận định có thể múa được những chiêu thức trong mộng kia.

      Vừa tỉnh dậy nàng vội vã chuẩn bị xuất cung, muốn tìm cây thương tốt, thế nhưng vừa mới ra khỏi tẩm cung bị cung nữ ngăn cản.

      Chính xác mà , là đoàn cung nữ xếp hàng chặn nàng lại.

      - Các ngươi làm gì vậy?

      cung nữ quỳ dưới đất vội cất lời:

      - Nô tì chuẩn bị xiêm áo xong cho nương, van xin nương để nô tì hầu hạ.

      ra, sau khi tỉnh lại, Tuyết Dao chỉ rửa mặt, sau đó chải đầu buộc tóc túm ra phía sau đơn giản, thân trang phục nam nhân định xuất cung, nếu như trước đây chẳng có việc gì phát sinh, có điều tại mọi người đểu biết nàng là người Hoàng đế sủng ái nhất, mặc dù có danh phận, nhưng mọi người ngấm ngầm hiểu với nhau. Hôm nay nếu để nàng tùy ý xuất cung, lại còn giả làm nam nhân, đây đúng là điều khó xử cho bọn thái giám cung nữ.

      Bởi vậy mà cả đám đành kéo đoàn, nhất loạt quỳ xuống chặn đường của nàng.

      Nghe cung nữ kia thỉnh cầu, trong lòng Tuyết Dao vui:

      - cần các ngươi hầu hạ, lui xuống .

      - nương… xin tha cho chúng nô tì…

      Mọi người dập đầu rối rít, nhất thời loạn góc.

      - Ta đâu có muốn trừng phạt các ngươi.

      Tuyết Dao lạnh lùng , đám người nghe xong nhất thời run bắn.

      Tuyết Dao xong, quản những cung nữ này, đề khí lướt qua bức tường người.

      - Tuyết nương sớm như vậy muốn xuất cung sao?

      Giọng mềm mại truyền tới tai Tuyết Dao, theo tiếng nhìn lại, thấy Tô Hà đứng ở cửa cung.

      Bọn người thấy Thái hậu đến, như được đại xá, nhất loạt thở phào tiếng, quay sang hành lễ Tô Hà.

      - Tham kiến Thái hậu…

      Tuyết Dao cùng hành lễ với những cung nữ này, nàng khẽ gật đầu:

      - Thái hậu tìm ta có việc?

      Tô Hà cười nhạt, tựa như hoa sen đón nắng mới, thanh tân mà dịu dàng.

      - Ta chỉ là người phụ nữ nhiều tuổi có chồng có chuyện gì, lúc nhàn rỗi nên đến thăm nương, biết nương ở trong cung quen chưa?

      Căn cứ vào tính cách Tuyết Dao, để ý tới Tô Hà, nhưng đây là mẫu thân Triệu Vũ Quốc, cho nên nàng nhẫn nại trả lời.

      - Nơi này rất tốt.

      Nghe câu trả lời ngắn gọn của nàng, Tô Hà thoáng ngẩn người, ngay sau đó nhớ lại khi trước nàng thăm dò hồ Trúc Khê vào buổi đêm, lòng biết Tuyết Dao ít , Tô Hà so đo, lại tiếp tục hỏi:

      - nương muốn đâu?

      - Xuất cung.

      - Cần làm chuyện gì?

      Tuyết Dao sắp nhịn được, cố gắng trả lời:

      - Tìm kiếm đồ vật.

      - Muốn tìm thứ gì? Trong cung chẳng lẽ chưa có soa?

      Tuyết Dao biết Tô Hà phải người tập võ. Vì vậy biết tìm kiếm binh khí thuận tay khó khăn như thế nào, nàng giải thích dài dòng, chỉ thản nhiên :

      - Nơi này có!

      Mặt Tô Hà biến sắc:

      - Ngay cả trong cung cũng có, rốt cuộc là vật gì?

      Tuyết Dao nhủ thầm: “Nữ nhân quả rất phiền, nhất là nàng!”

      - Chi bằng nương cho ta nghe, biết chừng ta có thể giúp nương tìm xem?

      Lúc này, Tuyết Dao mất tính nhẫn nại, nàng đưa mắt nhìn Tô Hà vốn dịu dàng như nước kia, lại thấy được khôn khéo lóe lên trong đôi mắt người đối diện, trong lòng nhất thời sáng tỏ. Nàng lạnh lùng cười tiếng, bận tâm mấy cung nữ phía sau, vẫn tiến lên phía trước, miệng lẩm bẩm: “ như vậy là muốn ngăn cản ta, nhưng ngài biết, ai đời này có thể ngăn cước bộ của ta…” đến đây, nàng dừng bước quay đầu lại nhìn Tô Hà tiếp tục :

      - Cho dù là nhi tử của ngài.

      Dứt lời nàng đề khí vọt khỏi cung, ngay lập tức thấy bóng dáng đâu, để lại Tô Hà đứng ngây người kinh ngạc, trong mắt mang theo lo lắng…

      “Nàng… Rốt cuộc là nương thế nào?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :