1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 112: Bình tĩnh toan tính
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Vạn Quý phi chết nhắm mắt, thế nhưng tính mạng chỉ có lần, đứng trước cửa tử, mỗi người có lựa chọn, chọn rồi thể quay đầu lại, bước sai, ngàn bước sai theo, Vạn Quý phi thua, thua bởi nàng cuồng vọng, thua bởi nàng nhẫn nại, thua bởi nàng có quá nhiều dã tâm!

      Thấy Triệu Vũ Quốc từ Hiên Viên điện ra, sắc mặt trầm, Tuyết Dao lên trước thấp giọng hỏi:
      - Thành?

      Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu, nàng nắm chặt tay , thấp giọng an ủi:

      - Con đường của hai người khác nhau, cho nên chỉ người có thể sống!

      - Nếu như là dân chúng bình thường, chúng ta là hảo huynh đệ…

      Nụ cười của méo mó, khổ sở, đúng , cuộc sống Vương đế thể có thân tình. Nhìn đôi mắt trong veo của Tuyết Dao, người con này trước giờ vẫn băng lạnh, giờ phút này lại có thể cảm nhận được nỗi đau của , Vũ Quốc xúc động:

      - Cảm ơn nàng.

      - miệng vậy thôi sao?

      - Muốn ta làm gì?

      - Theo ta xem xét kinh thành của huynh chút !

      Nàng cười tinh nghịch.

      Triệu Vũ Quốc ngẩng đầu nhìn mảnh trời bao la nơi hoàng cung này, tâm lặng : “Nương, nơi này có ai dám khi dễ người nữa…”

      Khi Triệu Vũ Quốc ra khỏi Hiên Viên điện Mục Thanh mang theo cấm vệ quân vây nhà mẹ đẻ Vạn Quý phi, tốc độ cực nhanh khiến Vạn gia kịp trở tay.

      Lúc cấm vệ quân xông vào Vạn gia, người của Vạn gia ăn cơm trưa, căn bản biết Vạn phủ này gặp đại nạn, hạ nhân còn lớn giọng quát nạt:

      - Mắt chó đui mù hả, biết nơi này là nơi nào mà dám…

      Lời chưa dứt, chỉ thấy cỗ lạnh lẽo cổ, máu tươi phún ra, tuyệt mạng tại chỗ.

      Vạn phủ nhất thời náo loạn, ai nấy đều hiểu, Vạn gia – tận rồi!

      Cho dù trong lòng có chuẩn bị nhưng Vạn quốc cữu nghĩ rằng muội muội mình lại bại nhanh như thế, vốn tính toán mang theo quân của Vạn gia liên hiệp với quân Trương Nham cùng thủ thành với cấm vệ quân, ngờ nhìn thấy Tướng quân Mục Thanh phá cổng thành mà vào, trong lòng nhất thời hiểu được đại thế mất, trụ cột Vạn gia, Vạn lão gia nghe tin dữ nữ nhi sợ tội tự sát cũng liền tuẫn theo con mình, cơ nghiệp gần năm trăm năm của Vạn gia bị hủy diệt từ đây.

      Diệt Vạn gia, diệt đảng phản nghịch, Triệu Vũ Quốc làm liền mạch, trong vòng ba ngày, còn dấu vết, gió cuốn mây tan, hết thảy như mới, trong Hoàng thành nhất thời bao trùm lo lắng.

      Trong Hiên Viên điện vang lên giọng trong trẻo của Thạch Đông Thăng:

      - Tứ điện hạ, thanh trừ xong Vạn gia và vây cánh của Nhị điện hạ, còn dư lại gia quyến kia…

      - Đày biên ải, cả đời là đầy tớ!

      Triệu Vũ Quốc lạnh lùng quét qua chúng thần, nhạt giọng hỏi:

      - Chư vị đại nhân, có gì thắc mắc?

      - Tứ điện hạ minh!

      Giọng Trương Nham khàn khàn vang trong Hiên Viên điện.

      ~~~~

      Tuyết Dao đứng ở bên cửa, tay vuốt ve túm lông cây thương, trong lòng thầm nghĩ, mình dùng cái này có đúng , màu đỏ, hình như phải là thứ nàng thích…

      bên nàng suy tư, bên lẳng lặng nhìn Tô Hà niệm kinh Phật, từ khi nàng và Triệu Vũ Quốc tiến cung, Tô Hà ngày nào cũng tụng kinh niệm Phật, chỉ duy lúc đầu nhìn thấy Triệu Vũ Quốc trở về có chút kích động, ngay sau đó câu nhàng: “Trở về là tốt rồi!”

      Biểu của Tô Hà làm Triệu Vũ Quốc rất lo lắng, Tuyết Dao lo lắng Tô Hà có điểm gì nghĩ thông, ba ngày ba đêm nay nàng đều thủ hộ ở bên cạnh.

      - Người hối hận vì hôm đó làm những chuyện như vậy sao?

      Tiếng gõ mõ đột nhiên ngưng lại, Tô Hà ngẩng đầu lên, khẽ :

      - Làm mẹ, ta phải làm như vậy.

      - Vậy tại Tô Tiệp Dư hối hận là vì người kia?

      Tuyết Dao ám chỉ Triệu Cảnh.

      Tay cầm mõ Tô Hà khẽ run lên, nàng cúi đầu tự chủ cắn môi, ngay sau ngưng lại, Tuyết Dao nhìn thấy khóe miệng nàng rỉ ra tia máu.

      - tại, nhi tử của ta bình an, nên thỏa mãn thôi…

      Lời xen lẫn tiếng thở dài sâu.

      Tuyết Dao giỏi an ủi người khác, nhưng phụ nhân trước mặt là mẫu thân của Triệu Vũ Quốc, nàng thể bỏ mặc, trong lòng suy nghĩ mông lung biết làm cách này khai đạo cho nàng, hoặc là có vài ý nghĩ nào đó trợ giúp cho người này.

      ra hôm nay tâm tư Tô Hà rất loạn, đơn giản vì buổi sáng Triệu Vũ Quốc tới báo trong ngày Triệu Cảnh hồi cung.

      Nghĩ tới gặp người kia, nội tâm nàng tràn đầy mâu thuẫn, nhiều hận nhiều, hận đan xen nhau tạo thành nút thắt, lúc này nàng biết làm cách nào lấy lại được phần tình cảm trước đây, bởi khi ghẻ lạnh nàng, tâm nàng cũng chết theo.

      Tuyết Dao thấy nàng im lặng, nghĩ nên tìm đề tài dụ nàng chuyện, đột nhiên Tô Hà buông sách Phật trong tay tới.

      - tại. Quốc an bình… nương có nguyện gả cho Quốc…

      - Hả?…

      Lời Tô Hà làm Tuyết Dao sửng sốt.

      Tô Hà cho là nàng nghe hiểu, cười rồi lại hỏi:

      - Ta là, bây giờ Quốc đến tuổi lập gia đình, mọi thứ cũng khá ổn, nếu hai ngươi tình đầu ý hợp

      Lời Tô Hà làm lòng Tuyết Dao phen chấn động, vấn đề này nàng chưa từng nghĩ tới, nàng cùng Triệu Vũ Quốc ở chung chỗ, bởi nàng cảm thấy muốn ở bên cạnh , nhìn , sau đó trợ giúp , mọi thứ khác nàng nghĩ tới, đột ngột nghe những câu hỏi này của Tô Hà khiến nàng bối rối.

      “Lập gia đình”, Tuyết Dao cảm thấy những chữ này đối với mình xa cách, trong tiềm thức nàng cũng như theo bản năng kháng cự ba chữ này, tựa hồ như vì chuyện này mà phát sinh cho nàng phiền toái, tại nàng nhớ nổi, nhưng cảm giác kia như quanh quẩn trong đầu nàng khiến nàng đau đớn.

      Nhìn thấy Tuyết Dao cau mày, Tô Hà hiểu hỏi:

      - Sao vậy? nương muốn gả cho Quốc?

      Tuyết Dao lắc đầu, nàng biết nên trả lời như thế nào, lại sợ Tô Hà hiểu sai ý tứ, nhưng Tô Hà đột nhiên thở phào nhõm, mặt mang ý cười, cảm khái nhìn Tuyết Dao:

      - Đứa bé ngoan, làm khó ngươi bối rối, năm đó cũng bởi ta nhìn thông suốt nên mới có thể gả cho nam nhân có cả thiên hạ nhưng ta lại chỗ dung thân, ta thống khổ sao, có điều lại hại đến Quốc…

      - Người muốn với ta điều gì?

      Tô Hà kéo tay Tuyết Dao, ngẩng đầu nhìn nàng, trầm giọng ôn nhu:

      - Nam nhân nương muốn gả, chỉ cưới mình nương.

      - Người biết Quốc có kế thừa ngôi vị Hoàng đế hay ?

      Những lời này khiến Tuyết Dao cảm thấy Tô Hà hề đơn giản như nàng nghĩ, liếc nhìn phụ nhân kia, cảm nhận chút ấm áp xen lẫn tia đơn trong đôi mắt kia.

      - Cho dù Quốc kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nhưng với thân phận Vương gia của , chẳng lẽ chỉ cần vị Vương phi là đủ cai quản Vương phủ sao, còn đâu khí phách của Vương gia?

      Tuyết Dao híp mắt, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng tự chủ thốt lên: “Phụ nhân này, hề đơn giản!”

      Tuyết Dao hừ lạnh:

      - Vương phi, ta chưa nghĩ đến, nếu huynh ấy có cưới nữ nhân khác ta cũng hứng thú quan tâm, ta chỉ biết, bây giờ, ta thích huynh ấy, thể chịu được nếu huynh ấy bị khi dễ!

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 113: Mềm giọng đau lòng
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Trong mắt Tô Hà lên kinh ngạc, ngay sau đó nở nụ cười:

      - Thế giới của chúng ta giống nhau!

      xong cúi đầu tiếp tục niệm kinh Phật.

      Tuyết Dao biết nàng nữa, từ lúc cùng nàng chuyện, Tuyết Dao đột nhiên phát Tô Hà thực ra phải loại nữ nhân hèn yếu vô năng, phụ nhân này vô cùng kiên cường, cũng giống như nàng, chỉ có điều lựa chọn phương thức bộc lộ khác nhau mà thôi.

      Trong thế giới của Tuyết Dao, thực lực chính là tất cả, trở thành cường giả mới bị kẻ khác tùy ý chà đạp hay khi dễ, còn trong thế giới của Tô Hà, đem hai chữ “ nhẫn” làm đầu.

      Tuyết Dao lặng lẽ bước ra khỏi hồ Trúc Khê, vừa mới ra khỏi cửa nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến, miệng khỏi mỉm cười: “ đến rồi sao…”

      cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra được đó là Triệu Cảnh, người luôn miệng phụ nữ nhân ở trong Trúc Khê kia.

      Tuyết Dao nhanh chóng trốn sau lùm cây trúc, bộ dáng nghịch ngợm vô cùng.

      - Hoàng thượng giá lâm!

      Xa xa truyền đến giọng tông cao của công công dẫn đường, nhất thời các thái giám cung nữ đường đều quỳ xuống hành lễ, Tuyết Dao cho rằng bản thân tránh là hành động đúng đắn, nàng có cảm giác người nào khiến nàng quỳ được.

      Triệu Cảnh cùng bước bên Triệu Vũ Quốc, hai người mực im lặng.

      Khi tới cửa Trúc Khê, Triệu Vũ Quốc dừng bước, Triệu Cảnh hiểu hỏi:

      - Quốc, thế này là…

      Triệu Vũ Quốc bình thản nhìn cái, ngay sau đó quăng tầm mắt hướng vào phía trong Trúc Khê:

      - Như vậy vào nương thích?

      Triệu Cảnh vỗ trán cái, bừng tỉnh đại ngộ:

      - Đúng vậy a, tiểu Hà thích chỗ tấp nập ồn ã…

      Dứt lời, quay lại nhìn đám thái giám, cung nữ, thị vệ phía sau… đếm qua cũng thấy phải ba mươi người. – May mà có Quốc nhắc nhở, các ngươi ở lại đây chờ, có lệnh của trẫm, tuyệt đối có kẻ nào được phép vào!

      Tuyết Dao núp sau lùm trúc buồn cười, giờ phút này hiểu được Triệu Cảnh là thương tiếc, có điều, liệu tâm Tô Hà kia có còn sống lại được

      Triệu Vũ Quốc vào, biết cố ý hay vô ý, ánh mắt quăng về phía lùm trúc, Tuyết Dao hé miệng cười tiếng, nàng đoán cảm nhận được khí tức của mình, dù sao hai người bọn họ cũng có công lực, phát ra điểm này là chuyện đương nhiên.

      Thấy phụ tử Triệu Cảnh tiến vào, bản thân thích nhiều chuyện nhưng Tuyết Dao bỗng nhiên muốn nhìn màn Triệu Cảnh ngày ngày cao cao tại thượng, hôm nay ăn khép nép để đền bù cho Tô Hà ra sao.

      Đám người hầu đứng ngoài dám thở mạnh, tất cả đều hiểu được, vị ngự trong Trúc Khê kia tương lai chính là Thái hậu, nơi này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ban đầu thấy Tô Tiệp Dư bị thất sủng, hết thảy khi dễ người của hồ Trúc Khê, thậm chí quá đáng hơn, trực tiếp ăn hiếp Tô Tiệp Dư. Bây giờ thấy Hoàng đế hạ thấp mình vào những tên nô tài chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia khỏi chột dạ. khí phiền muộn thở dài nhất thời lan tràn.

      thái giám cả người toát mồ hôi lạnh:

      - Thảm rồi, nhiều năm trước, mùa đông ta phát cho Trúc Khê toàn là than củi phẩm chất kém, quạt ra khói bụi mù… bây giờ…

      Lo lắng sợ hãi khiến thái giám nhịn được đưa tay lau mồ hôi trán, đột nhiên cảm thấy trước mắt đen ngòm, giống như có đồ vật gì đó lên, lại nhìn thấy gì cả, thầm lẩm bẩm: “Mắt cũng hù dọa ta…”

      ra phải tên thái giám này hoa mắt, mới vừa rồi Tuyết Dao có suy nghĩ muốn xem cảnh hay, lập tức vận khí chạy tới bên cửa, ngờ tốc độ tăng vọt, ở đó có hàng chục con mắt dõi vào cửa Trúc Khê nhưng ai phát có người vừa lướt qua.

      Tuyết Dao tiếng động núp dưới tán bạch quả, nhìn xuyên xuống màn tĩnh mịch phía dưới.

      Thấy Triệu Cảnh đứng ở cửa, tay giơ lên rồi lại buông xuống, Tuyết Dao thầm nghĩ: “Vô dụng!”

      Lúc này đây, lại ánh mắt sắc bén quăng tới nàng, Triệu Vũ Quốc hình như bất kể lúc nào cũng có thể cảm thụ được khí tức của nàng, mới vừa rồi nàng phi thân lên tàng cây cao chưa thu liễm lại khí tức, lại nghĩ ở vị trí cao này cũng bị phát ra, bất quá nàng sợ, nheo nheo ánh mắt tinh nghịch trừng lại phía , mang theo dí dỏm.

      Sắc mặt Triệu Vũ Quốc đổi, tuy nhiên đáy mắt lên nụ cười sủng nịch.

      Rốt cục, Triệu Cảnh cũng gõ cửa, tiếng gõ mõ phía trong vẫn đều đặn dừng.

      - Hà, là ta.

      Giọng mang theo run rầy.

      Thấy bên trong có phản ứng, ánh mắt Triệu Cảnh cầu cứu Triệu Vũ Quốc, lại thấy dời tầm mắt .

      Triệu Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, quay vào người bên trong:

      - Những năm này, nàng… ta… là ta sai rồi…

      Thanh mõ đột nhiên ngừng lại, Tuyết Dao có chút kinh ngạc: “Tha thứ rồi sao?”. Phía trong truyền đến tiếng thở dài mềm mại:

      - Hoàng thượng là bậc cửu ngũ chi tôn, nô tì há có thể oán hận trong lòng?

      Lời nhàng bình thản, tuy nhiên bên trong chứa bao nhiêu chua xót cay đắng chỉ có Tô Hà biết, nàng ngừng lại giây lát, sau đó tiếp:

      - Mời Hoàng thượng trở về , hôm nay nô tì lòng lễ Phật, hết thảy đều buông xuống, xin mời Hoàng thượng cũng như thế

      Oanh~~~~

      Trong đầu Triệu Cảnh rung lên ầm ầm: “Hết thảy buông xuống…” giọng Tô Hà mềm mại nhàng nhưng từng chữ lộ ra ý tứ sâu xa.

      - Buông xuống? Tiểu Hà, hết thảy chuyện năm xưa, nàng muốn bỏ là bỏ ư?

      Mắt Triệu Cảnh thoáng đỏ.

      Cọt kẹt, tiếng mở cửa vang lên, Tô Hà chậm rãi từ bên trong ra, mặt tái nhợt, nàng hướng Triệu Cảnh thi lễ, nàng đứng dậy vẫn yên lặng quỳ. Triệu Cảnh chấn động:

      - , , ta cho nàng làm vậy.

      Trong lòng hồi tưởng lại lời năm đó nàng : “Cảnh ca ca, nếu người làm Hoàng thượng, dù muốn hay , thiếp cũng phải hành lễ đúng ?”

      “Nàng là Tiểu Hà độc nhất vô nhị, nàng giống người khác, nàng phải hành lễ với ta.”

      “Vậy có phải, người xa lạ mới hành lễ ?”

      “Xem như vậy …”

      Từng lời năm đó mồn trong đầu , mà giờ khắc này Tô Hà hướng hành lễ, nàng coi là người xa lạ!

      Lúc này, còn bận tâm thể diện gì nữa, đột nhiên cảm thấy có gì quan trọng hơn nữ nhân trước mắt mình bây giờ.

      - Tiểu Hà, là ta sai, nàng cho ta cơ hội đền bù cho nàng được ?

      Trong mắt Tô Hà khẽ rung động, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh, chỉ nghe nàng nhàng thở dài:

      - Hoàng thượng cùng nô tì vốn dĩ phải quan hệ vợ chồng, chỉ là quan hệ vua tôi!

      Lời này ra khiến ngực Triệu Cảnh đau nhói, cười khổ sở, mắt như thấm lệ:

      - Tiểu Hà, chẳng lẽ nàng cho ta cơ hội chuộc tội sao?

      Tô Hà khép mí mắt, cung kính đứng dậy:

      - Hoàng thượng sai!

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 114: Có bỏ mới có được
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Triệu Cảnh chăm chú nhìn Tô Hà, sắc mặt hồng nhuận năm xưa của nàng còn, lúc này vẻ mặt tái nhợt khiến cho hô hấp của Triệu Cảnh cũng đau đớn theo, đôi mắt năm xưa trong veo chỉ có bên trong, hôm nay là hề liếc , thần thái bình thản, mím môi tích chữ như vàng!

      - Tiểu Hà, van xin nàng, cho ta cơ hội bồi hoàn nàng được ?

      Khi , tiến lên cầm chặt tay Tô Hà, khóe mắt ươn ướt nhưng cố nén kìm lại tuôn lệ.

      Mắt Tô Hà rung động, nhưng nàng vẫn lạnh lùng như cũ, chậm rãi ngẩng lên nhìn :

      - Vì cái gì khiến tâm người sống lại chết ?

      - xin lỗi, hết thảy là lỗi của ta!

      Trong mắt Tô Hà phủ màn sương mỏng, nàng cố ngăn cho lệ tuôn, hít hơi sâu, lời mang nửa phần lưu luyến:

      - Nô tì chỉ có câu, Hoàng thượng sai!

      Mặt Triệu Cảnh tái nhợt, lời này như quyền đánh thẳng vào trái tim đau đớn của , vĩnh viễn cho cơ hội sửa sai ư, nghĩ lại sai lầm năm xưa mình hoài nghi nàng, có cảm giác bản thân có dũng khí đối mặt với nàng. Nhưng, buông tay, bởi hiểu… buông tay lần này, có nghĩa là vĩnh viễn, bọn họ mất mát quá nhiều, ngày hôm nay cố gắng cứu vãn, đoạt từ trong cái chết ra quá khứ tươi đẹp năm xưa.

      Tô Hà xong muốn thu tay lại nhưng bị Triệu Cảnh xiết chặt thêm, có ý định buông ra, nãy giờ nàng vẫn dịu dàng, lúc này phẫn nộ.

      - Hoàng thượng hồi cung nhiều việc bề bộn, nô tì quấy rầy ngài, kính Hoàng thượng ban thưởng nô tì xuất gia Bạch Long tự.

      Lời này như sấm giữa trời quang, Triệu Cảnh ngây ngốc, ngay cả Triệu Vũ Quốc cũng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của mẹ mình, im lặng đứng bên.

      - , ta cho phép, cho phép!

      Triệu Cảnh kích động, tay vô thức bóp chặt tay Tô Hà.

      Tô Hà kiên quyết, mày phượng khẽ chau lại:

      - Ngài là Hoàng đế cao cao tại thượng, hôm nay như vậy… Chẳng lẽ muốn nô tì phải chết sao? Hay làm người để cả thiên hạ phỉ nhổ?

      Triệu Cảnh đau đớn thê lương, môi mấp máy nhưng rồi lại do dự, Tô Hà nhìn , thở dài quay đầu.

      - Tô Hà, ta biết ta sai rồi, nàng thể tha thứ cho ta sao?

      - Ngài là Hoàng thượng…

      - Đủ rồi, ta làm Hoàng thượng, ta muốn được đối mặt với sai lầm của mình dù chỉ lần.

      Triệu Cảnh rốt cuộc thốt ra lời nghẹn ứ nơi cổ họng, cơ hồ rống lên, cả người như tê tâm liệt phế.

      Tô Hà kinh hãi nhìn , nàng tin được người trước mặt kia là Hoàng đế, lặng im hồi lâu mới hồi phục tinh thần, lần nữa hít hơi sâu:

      - Lừa gạt… Đối với ta, ngài định lặp lại điều đó lần nữa sao.

      Giọng nghe qua nhàng nhưng thực trong đó chứ tức giận bị kìm nén.

      - , lần này, là

      Triệu Cảnh ôn nhu khiến nàng hồi tưởng lại năm xưa cũng từng cầm tay nàng mà những lời như thế…

      Lệ còn nghe theo điều khiển của khối óc nữa, theo cảm xúc của trái tim chế ngự được, bỗng chốc tuôn trào như đê vỡ, từng giọt từng giọt lăn má:

      - Nếu như, chúng ta chỉ là những thảo dân bình thường, có chuyện đau đớn như ngày hôm nay, nhưng ngài sanh ra là bậc đế Vương, chúng ta còn có thể quay lại sao?

      chậm rãi gật đầu, rốt cục hạ quyết tâm, hồi tưởng lại tất cả việc năm đó, làm hết thảy mọi việc nhưng tại sao lại thể bảo vệ nàng?

      Năm đó bọn họ là thanh mai trúc mã, Tô Hà mười lăm tuổi, cho dù mặc đồ cung nữ giản dị nhưng lại nổi lên dung nhan xuất trần, rất nhanh lọt mắt xanh Thái tử, đáng tiếc Thái hậu đối với cung nữ rất tốt nên tiện mở miệng, tuy nhiên nhiều lần Thái tử bí mật gọi Tô Hà chuyện.

      Tô Hà mặc dù chỉ là cung nữ, nhưng cung nữ cũng chia ra bậc cao thấp, nàng lúc ấy tính tình hiền lương, tinh thông huyệt vị xoa bóp, Thái hậu rất thích nàng, Thái tử kia dám lén lút muốn nàng, liền nghĩ cách tới hỏi ý nàng.

      Chuyện này bị Triệu Cảnh biết, trong đầu tiên có ý niệm diệt Thái tử, vừa lúc đó gặp tài nhân (là tên gọi tước vị của các phi tần, cung tần trong hậu cung thời phong kiến) có bầu mà có nguyên nhân, Triệu Cảnh đem tội này đổ lên đầu Thái tử kia, Tiên Hoàng nổi giận, phế vương vị Thái tử, lâu sau phong Triệu Cảnh làm Thái tử, từ đó vận mệnh Triệu Cảnh thay đổi…

      Nghĩ tới đây, Triệu Cảnh tự giễu cười, trong nụ cười mang theo lệ, lệ đắng từ tim chảy ra của nam nhân, nhìn Tô Hà, trong lòng dâng lên ngàn vạn lời xin lỗi, hai chữ này châm vào lòng bỏng rát.

      chăm chú nhìn Tô Hà, thấy khóe mắt nàng có nếp nhăn mới tỉnh ngộ, bọn họ còn trẻ nữa, Triệu Cảnh chậm rãi quỳ xuống trước mặt Tô Hà, Triệu Vũ Quốc nhìn thấy cũng cả kinh.

      - Hoàng thượng, người đây là…

      Giọng Tô Hà mang theo hoảng sợ cùng nghẹn ngào.

      Triệu Cảnh lắc đầu:

      - Từ nay về sau, nhi tử của chúng ta là Hoàng đế Điểm Thương quốc, ta chỉ là trượng phu, là phụ thân, người chờ đợi nàng cho ta chuộc lại cơ hội làm trượng phu nàng…

      Nước mắt nàng bỏng rát lăn dài má, rơi xuống mu bàn tay Triệu Cảnh, cả người run rẩy, nhìn chăm chú Tô Hà hỏi:

      - cho ta biết, lệ này có phải là vì ta mà chảy?

      Tô Hà gì, bị ôm chặt vào ngực…

      màn này, Tuyết Dao nhìn xong chỉ cười nhạt, nhìn về phía Tô Hà, thấy mắt nàng ra chút phức tạp khó hiểu.

      Triệu Vũ Quốc nhìn Tuyết Dao, ánh mắt ôn nhu ấm áp, tiếp sau đó tiếng động rời khỏi vườn, Tuyết Dao hiểu nhắc nhở mình nên được voi đòi tiên nữa, nhìn lén đủ rồi, giờ phút này cần phải .

      Tuyết Dao lại lần nữa dùng phương pháp phi thân hồi nãy, động tác lần này thuần thục hơn, tốc độ nhanh hơn, cho dù trước mắt ít thái giám cùng cung nữ nhưng kẻ nào phát ra, chỉ cảm thấy như gió thổi qua.

      đợi Triệu Vũ Quốc mở miệng, Tuyết Dao trước:

      - Chúc mừng!

      Triệu Vũ Quốc nhíu mày, trả lời, chỉ vươn tay ra, Tuyết Dao hé miệng cười tiếng, cũng đưa tay ra, liền nắm chặt, cùng nàng sóng vai chậm rãi bước về phía trước.

      - Sắp tới ta bề bộn nhiều việc.

      - Ừ, hẳn là như vậy.

      Triệu Vũ Quốc nhìn nàng lâu:

      - Nàng trách ta cùng nàng sao?

      - Huynh vốn rất ít theo ta.

      ngẩn ra, sau đó cười khổ, tay nhéo mũi nàng:

      - Chúng ta xuất cung .

      Tuyết Dao cười lớn:

      - Ha ha, hảo!

      Trong lòng Triệu Vũ Quốc hiểu , qua hôm nay hành động của thể tùy ý như thế nữa, nhìn nụ cười sáng ngời kia của Tuyết Dao, rất vui vẻ, hồi tưởng lại màn vừa rồi, tự nhủ: “Nương, cám ơn người…”

      Tuyết Dao bên cạnh , thấp giọng :

      - Mẹ huynh từng nhiều năm nhẫn, hết thảy là vì huynh, tại nguyện vọng của nàng được thực

      Phút chốc, Triệu Vũ Quốc dừng bước, cúi đầu nhìn Tuyết Dao, đối mặt với là đôi mắt trong vắt tựa như có thể nhìn xuyên thấu nhân gian, cười cười, lại nhéo nhéo mũi nàng, trầm giọng :

      - Tương lai, đối mặt với nàng, ta sợ cách nào láo được!

      - Thử mới biết!

      Tuyết Dao nửa giỡn, nửa uy hiếp, còn có mùi vị khiêu khích…

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 115: Hắc thủy tinh
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Vô luận là kinh thành Nam quốc hay Điểm Thương quốc đều có điểm chung, có thể dùng bốn chữ hình dung: “Phi thường náo nhiệt!”

      Đường phố huyên náo, ầm ĩ, cửa hàng, những người bán rong khiến người dạo phố hoa mắt.

      đường , nghi ngờ, Triệu Vũ Quốc cùng Tuyết Dao thu hút vô số ánh nhìn của người đường. Thân hình Triệu Vũ Quốc cao lớn, phong thái thong dong, tuy mặc thường phục nhưng vẫn toát ra khí chất cao quý.

      Tuyết Dao thần trường bào tím nhạt, lộ ra khuôn mặt thanh tú nho nhã, trong tay phe phẩy quạt , mang theo lạnh lùng, lãnh đạm.

      Hai người thong dong sải bước bên nhau, Triệu Vũ Quốc mỉm cười nhìn Tuyết Dao, thỉnh thoảng, nàng cũng quay lại, mặt đối mặt gật đầu với , quả là vô thanh thắng hữu thanh.

      - Trương công tử, lâu gặp, gấp gáp đâu vậy?

      nam tử uống trà lầu cao giọng chào hỏi nam tử khác, thanh vang lên hướng chú ý của Tuyết Dao và Triệu Vũ Quốc.

      Câu kia quả bình thường, chẳng qua trong hoàn cảnh ầm ĩ náo nhiệt lúc này, muốn người khác nghe lời mình quả thực là khó khăn, vừa rồi, giọng của nam tử kia ràng như vậy, chứng tỏ cũng có chút công phu, trong người mang theo nội lực.

      Tuyết Dao cùng Triệu Vũ Quắc liếc mắt nhìn nhau, vội vã hướng ánh mắt sang phía nam tử được chào hỏi.

      Chỉ thấy gã nam tử chuyện dừng bước, quay đầu lại cười :

      - Đây phải là Tống Tiêu Đầu sao?

      Tuyết Dao nhìn nam nhân vừa cao giọng gọi kia, với Triệu Vũ Quốc:

      - Khó trách, hẳn là người áp tải hàng hóa.

      - Ừ.

      Hai người muốn , lại nghe tiếng Trương công tử :

      - Tống Tiêu Đầu ngươi mới ở phương xa quay về chắc biết, hôm nay là ngày khai mạc buổi đấu giá duy nhất trong năm của Duyệt Lai, ta vội đến đó đây.

      Vị Tống Tiêu Đầu kia mở lớn hai mắt:

      - Hôm nay khai mạc hở, chắc hẳn là có nhiều bảo bối rồi, được, cơ hội hiếm có này, ta cũng phải .

      - Phải nhanh lên, ha ha…

      Lời dứt, hai người bước ra đường theo hướng Nam tới.

      Triệu Vũ Quốc hơi trầm tư :

      - Phòng đấu giá Duyệt Lai này có nhiều phân nhánh trong các vùng của Điểm Thương quốc, lịch sử có lẽ hơn trăm năm, nghe , mọi vật phẩm muốn được vào đấu giá ở chốn này đều phải trải qua khảo nghiệm, nếu giá trị vượt qua mức tám trăm lượng bạc trắng được tham gia vào buổi đấu giá.

      Tuyết Dao giật mình:

      - Tám trăm lượng, chẳng phải thừa cho hộ dân chúng tiêu xài mười năm sao.

      - Ừ, đúng vậy.

      kỳ lạ này khiến Tuyết Dao sinh hứng thú với phòng đấu giá Duyệt Lai này, nàng suy nghĩ chút rồi với Triệu Vũ Quốc:

      - xem chút .

      - Ừ.

      Khi hai người tới, gã sai vặt đóng cửa Duyệt Lai, Triệu Vũ Quốc tiến lên ngăn :

      - Hôm nay phải là khai mạc buổi đấu giá năm lần sao? Sao ngươi lại đóng cửa?

      “Hứ!” gã sai vặt trả lời, liếc nhìn Triệu Vũ Quốc, khinh bỉ của khiến Triệu Vũ Quốc chau mày.

      Triệu Vũ Quốc muốn có ngày vui vẻ thoải mái bên Tuyết Dao, lúc này muốn chạm vào phiền phức, gã sai vặt này khiến khó chịu nhưng kiềm chế tức giận.

      Tuyết Dao thấy thế, trong lòng thở dài: “ đúng là chán sống rồi mà…” Tiếp đó nàng cho biết cảm giác gọi là “hoa mắt chóng mặt”, nhanh chóng kéo lại vách tường, tay nhàng đặt cổ .

      - Vị công tử kia hỏi chuyện ngươi đó.

      Nàng cười, nhưng cảm giác băng lạnh biết từ đâu tràn ra lạnh thấu xương.

      - Công tử tha mạng… Tiểu nhân… Tiểu nhân có mắt thấy Thái Sơn, vừa rồi chỉ là giỡn thôi… Công tử muốn hỏi điều gì. Tiểu nhân nhất định trả lời tận tâm…

      - Hỏi ngươi, tại sao đóng cửa.

      Mặt gã sai vặt lúc này nhăn nhúm còn hơn quả mướp đắng, cả người run lẩy bẩy, miệng méo xệch.

      - Đây là… quy định từ trước tới giờ của phòng đấu giá Duyệt Lai, đến giờ đấu giá cho người vào nữa…

      Triệu Vũ Quốc nghe được đáp án này, nhớ lại bộ dạng lười nhác vừa rồi của , nhất thời hiểu được tại sao gã sai vặt này vô lễ như vậy.

      Danh tiếng Duyệt Lai lớn như vậy, có lẽ ai ai cũng biết quy củ chốn này, hai người bọn họ biết gì, khó trách gã sai vặt gây khó khăn, nghĩ rằng hai người này biết gì về đấu giá.

      Nghe câu trả lời của gã sai vặt, Tuyết Dao nhíu mày:

      - Ý ngươi là, bây giờ chúng ta vào được?

      Gã sai vặt sợ đến độ tái mặt, cả người ngừng run lên:

      - Vâng… đúng vậy…

      Lực tay Tuyết Dao tác động xuống cổ tăng thêm mấy phần, gã sai vặt cảm giác hô hấp mỗi lúc cách xa mình, nguầy nguậy lắc đầu:

      - . Nhị vị công tử muốn vào lúc nào vào lúc đó ạ.

      Gã sai vặt nghĩ thầm, mình cũng chỉ là tên làm công, cho dù phá hư quy của cùng lắm cũng chỉ bị chuyển công việc khác, còn nếu bây giờ chống lại hai người này, mạng e còn.

      - Cho chúng ta lặng lẽ vào, làm ai chú ý.

      Tuyết Dao chậm rãi buông lỏng tay ra.

      Gã sai vặt như được đại xá, khom lưng cúi đầu dẫn đường.

      Hai người lặng lẽ từ cửa sau vào, bên trong thực náo nhiệt, Triệu Vũ Quốc nhìn lướt qua, quả nhiên là kiện lớn, những nhân vật có tiếng trong kinh thành chắc chắn có mặt, thịnh hội thế này, sao có thể vắng mặt những bậc vương tôn quý tộc.

      - Nàng vào muốn tìm thứ gì?

      - Ha ha, huynh biết ta muốn tìm gì ?

      Tuyết Dao cười .

      - Nàng ham mê náo nhiệt…

      Tuyết Dao phẩy quạt, nhàng phơ phất vài cái:

      - Triệu công tử đúng là bạn tri kỷ…

      Triệu Vũ Quốc cười cười lắc đầu.

      Tuyết Dao gấp quạt lại, nghiêm mặt :

      - Binh khí!

      - Hả?

      - Gần đây đột nhiên đầu óc ta nhớ ra rất nhiều thứ, ta phát giác, ta đối với trường thương là tình hữu chung độc. (ưa thích rời)

      - Nàng nhớ ra rồi?

      Đáy mắt Triệu Vũ Quốc lóe lên tia phức tạp, sau đó nhanh chóng tắt .

      Tuyết Dao thở dài lắc đầu:

      - phải, chỉ là vài mảnh ký ức , thỉnh thoảng nhớ ra, gương mặt, có khi là cái tên, lại có lúc là lời ai đó … Mọi cứ đứt quãng, ta thể nào chắp nối được.

      Sắc mặt Triệu Vũ Quốc đổi, chỉ thản nhiên :

      - Nếu cảm thấy mình dùng thích hợp, xem khu bày binh khí .

      - Ừ.

      muốn , món đồ trong tay gã bồi bàn chạy qua làm Tuyết Dao chú ý:

      - A!

      - Sao thế?

      - Tiên tử kia (Roi)… Ta muốn!

      Tuyết Dao chỉ vào Cửu tiết tiên (roi chín khúc) khay gã bồi bàn bê.

      Theo hướng Tuyết Dao , Triệu Vũ Quốc nhìn thấy cái Cửu tiết tiên, roi kia màu đen tuyền, lộ ra cỗ sát khí, điều này chưa đủ làm kinh ngạc, điều kinh ngạc là phía tay cầm của roi khảm viên thủy tinh.

      - Hẳn là hắc thủy tinh!

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 116: Tàn ảnh Dạ Mị
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      - Thủy tinh kia… Cho ta cảm giác rất đặc biệt.

      Tuyết Dao .

      Triệu Vũ Quốc lập tức hỏi:

      - Cảm giác gì?

      Tuyết Dao nhíu mày suy nghĩ chút, đoạn lắc đầu:

      - biết thế nào, nhìn thấy khối thủy tinh kia, trong lòng ta cảm thấy nó quan trọng.

      - Vậy mua cho được cái này.

      Tuyết Dao ngẩng đầu nhìn , khóe miệng mỉm cười, nụ cười của giai nhân khiến Triệu Vũ Quốc có cảm giác ánh nắng xuân ấm áp tràn vào trong lòng.

      Rất nhanh, Cửu tiết tiên kia được đặt lên đài đấu giá, dựa theo lệ cũ, lúc này đáng lẽ là phần giới thiệu về vật phẩm được đấu giá, nhưng bây giờ lại phá lệ.

      Ty lễ (Người điều khiển chương trình) sai người bê Cửu tiết tiên cho những người tham gia đấu giá nhìn, :

      - Roi này tính chất , lai lịch , định giá dựa vào Hắc thủy tinh…

      Lời vừa ra vững vàng như núi, phía dưới nhất thời sôi nổi.

      Ở Điểm Thương quốc, thậm chí là cả đại lục phía Đông này, Hắc thủy tinh được coi là khoáng thạch hiếm thấy, huống hồ chỉ có Lan Miêu tộc (dân tộc Mèo – dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở các khu vực Quế Châu, Hồ Nam, Vân Nam, Quảng Tây, Tứ Xuyên,Quảng Đông, Hồ Bắc ngày nay) nắm giữ nội kình để có thể luyện hóa chức năng khai mở Hắc thủy tinh, chỉ riêng điểm nảy đủ sức hấp dẫn trí mạng với người luyện võ.

      Tất cả mọi người đều biết, người luyện võ cao thâm hay được quyết định bởi nội kình chứa trong đan điền lớn hay , tu luyện sức lực bên ngoài để luyện hóa thành nội kình chuyển về đan điền là chuyện vô cùng khó khăn.

      Ngoài việc có nội kình để luyện hóa Hắc thủy tinh người đó phải là người tuyệt đối bao giờ tàn sát bừa bãi, nếu muốn dung nhập được Hắc thủy tinh sâu vào đan điền, nhất định cần phải dùng nội kình của bản thân luyện hóa, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu biết đúng cách và cẩn thận dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.

      Sau khi luyện hóa được Hắc thủy tinh, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn, cần dùng nội kình của bản thân để luyện hóa nữa, Hắc thủy tinh kia tự động dung nhập, người tu luyện chỉ cần luyến hóa tinh thần, nội kình trong đan điền tự động hòa lẫn Hắc thủy tinh, nếu người tu luyện ý chí kiên cường, khả năng mở rộng nội kình đan điền thành công lớn, nếu mọi chuyện diễn ra tốt, lần có thể tăng được ba bốn cấp tu luyện.

      Nghĩ thử xem, Hắc thủy tinh giúp người tu luyện khai thông mở rộng huyết mạch, lại được Lan Miêu tộc luyện hóa ra màu đen nhánh mê ly, độ tinh khiết gì so sánh được, hơn nữa, Hắc thủy tinh kia phát ra quang mang u lam ( u thăm thẳm), Cửu tiết tiên quấn quanh, sao lại kích động đám người tập võ phía dưới đài đấu giá?

      Triệu Vũ Quốc chăm chú quan sát Hắc thủy tinh kia, thấy quang mang u lam biến chuyển, lòng chấn động: “Hẳn là cực phẩm.”

      Khóe miệng nhếch lên, nghĩ lần này ra ngoài còn có thu hoạch, thấp giọng :

      - Có chút vừa mắt.

      nhìn về phía Tuyết Dao, thấy ánh mắt nàng khóa chặt ở Cửu tiết tiên, ánh mắt vốn trầm lãnh đột nhiên có chút mê mang.

      - Nàng làm sao vậy?

      lo lắng cầm tay nàng, lại phát bàn tay run rầy.

      Đối với câu hỏi của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao giống như nghe được, nàng lẩm bẩm : “Da lông chồn trắng đỉnh Tuyết Sơn quanh năm phủ trắng băng tuyết, ngâm trong nước băng chín chín tám mốt ngày, chế thành roi, tính mềm dẻo mà bền chắc, trải qua luyện hóa đạt tới độ tinh khiết vô cùng, lại kết hợp cùng Hắc thủy tinh mị lực, có thể đem Cửu tiết tiên dung hợp nhất thể với người…”

      - Dung hợp làm ?

      Triệu Vũ Quốc nghe .

      Mắt Tuyết Dao vẫn mê mang, nàng tiếp tục : “Người sử dụng được Cửu tiết tiên có thể thông qua Hắc thủy tinh truyền nội kình tới roi kia, dung làm thể, cho dù là Đại tông sư cũng thể nào chống được…”

      Triệu Vũ Quốc hoảng hốt: “Đại tông sư??? Đại tông sư là người thế nào, đừng Điểm Thương quốc, chỉ sợ cả đại lục phía Đông này số vị Đại tông sư chưa quá mười người, mà những người này phần lớn là những bậc trưởng lão cấp cao trong Hoàng gia mỗi nước. Tuyết Dao những lời vừa rồi, trách Triệu Vũ Quốc giật mình sợ hãi. Quan trọng hơn, sao Tuyết Dao lại biết những điều này.

      chút nghĩ ngợi lập tức hỏi:

      - Làm sao nàng biết?

      Cả người Tuyết Dao chấn động, ánh mắt mê mang đột nhiên biến mất, vẻ lợi hại quay lại mặt nàng.

      Tuyết Dao rời ánh mắt nhìn Cửu tiết tiên đài đấu giá, cũng trả lời câu hỏi Triệu Vũ Quốc, chỉ câu:

      - Ta muốn roi này.

      Triệu Vũ quốc biết Tuyết Dao muốn roi này phải là giá trị bên ngoài, cho nên hỏi nàng tại sao lại muốn nó.

      Tuyết Dao nghe lắc đầu, giọng mơ hồ:

      - Ta cũng biết, nhưng ta muốn roi này.

      Triệu Vũ Quốc thoáng gật đầu, giọng lạnh lùng nhưng mắt lại có ôn nhu:

      - Ta biết rồi.

      Tuyết Dao gì, đối với ánh nhìn dịu dàng vừa rồi của , còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.

      Cửu tiết tiên thần bí khiến dân tập võ dưới đài đấu giá đỏ mắt, giá quy định tám trăm lượng bạc trắng bắt đầu nhanh chóng tăng lên, có người thử thăm dò giá, hầu hết đều bảo thủ, tăng trung bình năm mươi lượng, dần dần nhiều kẻ bỏ cuộc, chỉ còn lại mấy nhân vật có máu mặt, lúc giá tiền tăng đến hai ngàn lượng bạc trắng, tiếng lạnh lùng dứt khoát vang lên khiến toàn hội trường lặng .

      - Năm trăm lượng…

      Hả…. Xôn xao, xôn xao!!! Hai ngàn lượng rồi còn năm trăm gì…

      - Hoàng kim!!!!

      Phía dưới truyền tới trần ồ lên, tất cả hỗn loạn tìm kiếm nơi phát ra thanh kia.

      Hoàng kim a, là năm trăm lượng hoàng kim, tương đương vài ngàn “cân” bạc trắng đấy. Số lượng lớn như vậy, bọn tiểu thương cũng phải tích cóp cả , hai năm trời, lời ra khiến nhất loạt mặt mũi méo xẹo.

      Tuyết Dao khẽ mỉm cười, coi trầm ngâm phun ra câu kia, giữa đám đông ầm ĩ, mặt đổi sắc, tựa như cả thế giới chỉ còn lại riêng .

      - Giá tiền này, có hơi cao chút.

      Nàng .

      nhìn nàng, cười nhạt:

      - Người trả giá cao được đồ.

      Tuyết Dao hé miệng:

      - Huynh ngại gặp phiền toái, muốn nhanh chóng bịt miệng kẻ khác, nhưng đấy là hoàng kim a…

      - Ta có tiền.

      Triệu Vũ Quốc lộ vẻ gian xảo.

      A, a, cái người này, Tuyết Dao nhất thời hiểu, hoàng kim này lấy trong tay Triệu Cảnh mà ra, khó trách sảng khoái như vậy.

      Ty lễ rung chuông khôi phục trật tự phòng đấu giá, Tuyết Dao tự chủ thở phào nhõm, nở nụ cười dịu dàng.

      - theo ta!

      Triệu Vũ Quốc cầm tay nàng ra khỏi phòng đấu giá.

      Hai người từ hội trường ra ngoài liền có bồi bàn dẫn đường.

      - Mời nhị vị theo tiểu nhân.

      Theo bồi bàn vào gian phòng khách, nam tử trung niên mỉm cười tới.

      - Chúc mừng vị gia này mua được Cửu tiết tiên.

      Triệu Vũ Quắc nhàn nhạt trả lời:

      - Tạm được!

      - Ta trước cho ngài chút…

      - Ta cần xem xét roi kia.

      Triệu Vũ Quốc muốn mất thời gian với kẻ này.

      Nam nhân trung niên ngẩn ra, ngay sau đó phát thần sắc thiếu kiên nhẫn của Triệu Vũ Quốc, người tiện tay bỏ ra năm trăm lượng hoàng kim, xem ra thân phận rất cao quý, dám chậm trễ, lập tức sai người mang Cửu tiết tiên đến.

      Khi Cửu tiết tiên ra trước tầm mắt Tuyết Dao, trước giờ nàng vốn kìm chế bản thân tốt, lúc này thất thố thấp giọng hô:

      - Dạ Mị…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :