1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 107: Giá họa
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Trương Nham năm nay sáu mươi hai tuổi, người này là võ quan lợi hại, cùng là nhân vật truyền kỳ của Điểm Thương quốc.

      mười bốn tuổi lính, mười lăm tuổi đảm nhiệm chức trưởng đội, mười bảy tuổi làm lên bộ Tư Mã, hai mươi tuổi làm tới chức Đô đốc, ngay lúc đó Thái sư đem gả nữ nhi thương nhất cho , từ đó, con đường quan lộ của Trương Nham càng hanh thông, nhiều lần đánh giặc chiến thắng, chưa tới bốn mươi tuổi đại thần, làm tới Đại tướng quân.

      Trương Nham hữu dũng hữu mưu, rất biết lấy lòng Thái sư, am hiểu sâu quan trường, ở trong triều có thể như cá gặp nước, chỉ làm tới Đại Tướng Quân mà lên tới chức Binh bộ Thượng Thư, có thể thấy được Hoàng đế coi trọng như thế nào, chỉ tiếc đường con cái lại rất gian nan.

      Cưới nữ nhi của Thái sư mang đến vận làm quan thông lộ cho nhưng lại mang tới cho người kế nghiệp hương khói tổ tiên, nữ nhi Thái sư chỉ sinh hạ cho hai ái nữ, từ đó thấy sinh đẻ gì thêm, trăm thiện lấy Hiếu (孝) làm đầu, đạo lý này thể thay đổi, cho dù là nhi nữ của Thái sư nhưng sinh được con trai cũng đáng trách.

      Có điều Trương Nham luôn tỏ ra chung tình với thê tử của mình trước mặt Thái sư, dám cưới vợ bé về nhà, nhưng lại dám nuôi ngoài phủ, mục đích tránh xung đột trong nhà, thế nhưng khi vợ bé kia chuẩn bị sinh con, lời nào liền đón vào phủ.

      đáng tiếc, vào phủ chưa được hai tháng, vợ bé kia sinh non, đứa trẻ chết yểu, thực tế làm cho Trương Nham nổi giận. Nữ nhi của Thái sư thể làm ngơ liền đem nha hoàn của mình cho , nha hoàn này rất biết cách từ “chim sẻ” thành “phượng hoàng”, chẳng bao lâu mang bầu, khi đó Trương Nham bốn mươi mốt tuổi rồi, cũng là già, được đứa con bảo bối như được vàng, đặt tên là: Trương Thừa Tổ, ngụ ý sau này nó lớn lên nối dõi tông đường, hương khói tổ tiên…

      Trương gia kỳ quái, thê, hai thiếp mà chỉ sinh được tiểu nam tử, Trương Nham cũng có ý định nạp thêm thiếp nhưng vì bên đằng thê tử là Thái sư nên ý nghĩ này chỉ dám để trong đầu mà thôi…

      Khi biết tin Trương Thừa Tổ chết, Trương Nham ngất lịm, may mà đại phu kịp thời cứu mới qua khỏi.

      Trương Nham trong triều vô cùng dũng mạnh, qua đêm già chục tuổi, mặt sạm như còn chút sinh khí, bốn phía vẳng lại tiếng nỉ non khóc của nữ nhân, nhất là mẹ ruột của Trương Thừa Tổ, khóc cơ hồ như ngất .

      - Lão thiên, sao mang ta

      Trương Nham nhúc nhích, nhìn chăm chú thi thể của Trương Thừa Tổ. Ánh mặt lạnh lùng mang theo cỗ bi thương, khi tỉnh lại, việc đầu tiên là nhìn kỹ thi thể nhi tử lạnh băng, ngàn vạn lần cầu khẩn lão thiên đây chỉ là cơn ác mộng, tỉnh lại chấm dứt, nhưng thi thể lạnh như băng tuyết kia tàn khốc cho biết, nhi tử duy nhất của mình còn…

      run rẩy vươn tay vuốt ve cổ Trương Thừa Tổ, trong lòng truyền tới từng cơn run. hồi tưởng lại, bất kể nhi tử này làm chuyện gì, cho dù là cưỡng đoạt nữ nhi nhà ai, cùng lắm cũng chỉ mắng mỏ cho qua chuyện, mặc dù chuyện Thừa Tổ làm là sai trái, nhưng Trương Nham chỉ có duy nhất Thừa Tổ là bảo bối, tuy muốn đánh mắng nhưng sao nỡ xuống tay. vốn định sang năm cho Trương Thừa Tổ lập gia đình với nữ nhi của Mã Thị Lang, lúc ấy đứa con trai này chắc thay tâm đổi tính, lại nghĩ, giờ phút này, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lá vàng chưa rụng lá xanh nỡ lìa cành, đau đớn này ai có thể hiểu hết?

      - Con…. Con trai ta…
      Tiếng hô run rẩy khàn khàn vọng trong Trương phủ, đèn lồng đỏ khắp phủ sớm thay thành đèn lồng trắng lạnh như băng, mọi người tuy sợ sệt uy danh Trương Thượng Thư nhưng vì ngăn được tò mò mà chen nhau ngó nhìn, thấy đèn lồng trắng báo tang, lại nhìn thấy đôi câu đối ngoài cửa, rối rít phỏng đoán: “Trương Phủ có ai qua đời sao?”

      Nhĩ Đóa nhấp hớp rượu, thống khoái :
      - Oa, Lão đại, chiêu này hiểm nha, cho người mang tin tới thấy có kẻ dẫn tên ngu đần kia tới Thú Vương phủ, thi thể tên ngu đần kia lại lưu lại “dấu vết”, mặc dù phải tìm thấy xác ở Thú Vương phủ nhưng chắc chắn tên Thượng Thư kia cho rằng người giết con là Nhị Hoàng tử.

      Tuyết Dao nhàng động khóe môi, nhíu mày nhìn :
      - Ngươi cũng có ngốc lắm nhỉ…

      - Ây da… phải quá rồi sao, Thú Vương phủ là phủ của Nhị hoàng tử, người vào sống, ra lại chết, ai nghe cũng nghi như vậy mà.

      - Ừ.
      Tuyết Dao cũng che giấu mấy người này, chẳng qua nghe Nhĩ Đóa , nàng phát ra cũng là kẻ thông minh.

      - Các ngươi còn lợi hại hơn ta, tối hôm qua hại ta mất nhiều bạc như vậy.

      Trương Thiết gãi tai:
      - Ha ha, tiểu nhân vốn muốn gần gũi nương Túy Quyên ở Hoan Hỉ lâu, nhìn xinh đẹp động lòng người, nhưng… nghĩ tới từng nhiều người dùng qua, tiểu nhân thiết nữa.

      Tuyết Dao nhìn qua năm người còn lại, im lặng ý kiến, tuy nhiên mắt lại mang theo ý cười trêu chọc.

      Vương Thạch :
      - Lão đại, ngài đừng cười, ra chúng ta cũng nghĩ như Trương Thiết, nữ nhân dù xinh đẹp thế nào cũng bị nhiều người dùng qua, chỉ nghĩ tới thôi

      - Ác khẩu!
      Lưu Phi .

      Mọi người gật đầu:
      - Đúng đúng, ác khẩu quá !

      Tuyết Dao mang theo tán thưởng nhìn sáu người, lần nữa họ lại mang cho nàng niềm vui, nàng vốn để ý cuộc sống riêng tư của họ, đặc biệt đối với những người quanh năm làm bạn với đao thương, huyết tươi tận hưởng lạc thú là thứ mà kẻ nào cũng ham muốn, nghĩ mấy người này nhìn có vẻ qua loa bừa bãi lại có tấm lòng kiên định như thế.

      Thấy Tuyết Dao lời nào, mọi người cũng tới vụ “vừa lâm trận thua cuộc” mất mặt này nữa, trong đầu lại xấu hổ khi nghĩ lại bản thân tối qua thấy mấy nương ở Hoan Hỉ lâu rối loạn, sau cùng lúng túng gặp nhau khi mở cửa bước ra…

      Suốt đêm, Trương Nham ôm thi thể nhi tử, khi nghe Thanh Sơn hồi báo, mày cau lại, mắt chỉ còn lại lạnh lẽo, trầm trọng phân phó:
      - Chuẩn bị ngựa, ta muốn đến Thú Vương phủ.

      Nhị Hoàng tử nghe trinh thám hồi báo, biết nhi tử Thượng Thư mới chết, trong lòng cũng kinh ngạc, Trương Nham kia là ai chứ, sao có kẻ dám nể mặt, dám giết chết người hương khói nhà , trong lòng suy đoán vô lung, bừa định tiến cung bẩm với mẫu thân điều này nghe hạ nhân bẩm báo Trương Nham cầu kiến ngoài cửa.

      phải nhi tử mới chết sao? Đến bổn phủ làm gì?” Triệu Vũ Văn tự hỏi.

      Nô tài thấy chủ tử lên tiếng, cũng dám hỏi tiếp, chỉ ngẩn người chờ.

      Triệu Vũ Văn sững sờ lúc lâu rồi do dự vời vào.

      Vẻ mặt Trương Nham vô cùng bi ai, vẫn hành lễ theo vương pháp. Triệu Vũ Văn bước lên phía trước đón:
      - Trong phủ đại nhân có biến, chuyện này có ư?

      Trương Nham hổ nhiều năm đương đầu sóng to gió lớn, hiểu ý thăm dò trong lời Triệu Vũ Văn, Trương Nham nhẫn :
      - Van xin điện hạ báo thù cho con trai thần!

      - Báo thù? Chẳng lẽ Trương đại nhân biết hung thủ?

      Nhất thời Trương Nham đổ lệ:
      - Cả Điểm Thương quốc, trừ Tứ điện hạ phản quốc còn ai có can đảm này? Còn ai có cừu hận như vậy với lão phu?

      Triệu Vũ Văn ngẩn người, ngay sau đó gật đầu thở dài:
      - Aizzz, đúng vậy, ngoài ra còn ai…

      Bên này, Trương Nham tuy là khóc nhưng gạt lệ trộm quan sát , chỉ thấy Triệu Vũ Văn lúc đầu ngẩn người, sau đó chân mày giãn ra, như có nụ cười, sau đó cất lời đồng ý với lời Trương Nham , điều này khiến suy đoán trong lòng Trương Nham như được khẳng định thêm…

      Triệu Vũ Văn thấy đau khổ liền khuyên lơn:
      - Trương đại nhân xin bớt đau buồn, đại nhân lúc tráng niên, rất nhanh có hài tử khác, mong đại nhân bảo trọng thân thể.

      - Đa tạ điện hạ…
      Trương Nham khóc thành tiếng, hoàn toàn mất khí phách ngày thường.

      Triệu Vũ Văn lại :
      - Nếu cừu nhân là Triệu Vũ Quốc, Vũ Văn cần đại nhân giúp sức để triệt hạ , mong đại nhân tỉnh táo!

      Trương Nham gạt lệ, nức nở:
      - Vâng, lão phu xin đem hết khả năng trợ giúp điện hạ.

      - Làm khó Trương đại nhân rồi.

      Trương Nham lắc đầu nghẹn ngào :
      - Điện hạ quá lời rồi, lão phu, lão phu nguyện hết lòng vì điện hạ.

      Triệu Vũ Văn vỗ vỗ hai vai , thở dài:
      - Mong Trương đại nhân nén bi thương…

      Trương Nham cúi đầu gạt lệ, đáy mắt lên tàn: “Cho dù ngươi họ Triệu nhưng con ta hôm nay mất mạng là tại nơi đây…”
      ——————————————
      Chú giải:
      1. Binh bộ Thượng Thư: Bộ Binh hay Binh bộ là một cơ quan hành chính thời phong kiến tại một số quốc gia Đông Á như Trung Quốc, Việt Nam v.v, một trong sáu bộ của lục bộ, tương đương với bộ Quốc phòng ngày nay. Quan đứng đầu Binh bộ là Binh bộ thượng thư (thượng thư bộ Binh), tương đương với bộ trưởng bộ Quốc phòng ngày nay.

      2. Hiếu (孝) – Tặng mọi người chữ Hiếu trong nhà ta. ^^ Hôm ta xin chữ ở Văn Miếu quốc tử giám, thầy đồ hỏi: Con xin chữ Hiếu trong “Hiếu thảo” hay Hiếu của “Ham mê” – Hiếu trong “Hiếu thảo” ạ. Thầy đáp: Con xin chữ Hiếu thực hay. Có được Hiếu là có vạn trong thiên hạ.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 108: Nguyệt sắc liêu nhân
      (Nguyệt sắc liêu nhân – Ánh trăng ghẹo người)
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Tuy bên ngoài trời mưa xối xả nhưng cách lớp cửa lớn nên trong nhà vô cùng yên tĩnh, gương mặt Trương Nham tái nhợt, đáy mắt vẻ lo lắng, từ khi ở Thú Vương phủ về vẫn ngồi bên cạnh thi thể Trương Thừa Tổ lời.

      Đột nhiên cửa mở ra, cuốn theo mưa bụi vào nhà, gió thổi bức trướng màu trắng khiến Trương Nham vội vã dùng tay che ngọn đèn dầu, sợ bị tắt.

      - Cẩn thận chút, trong vòng bảy ngày mà đèn bị tắt nhi tử của ta tìm được đường về.

      Người vào thân chiến giáp sũng nước mưa, chỉ nghe tiếng quỳ phịch mặt đất, tiếng cất lên mang theo phần tự trách:
      - Sư phụ, đồ nhi tới muộn!

      Trương Nham nhất thời lệ tuôn đầy mặt:
      - Chính Nguyên đấy ư, vi sư đợi ngươi về…

      Người này là Tướng quân phiêu kỵ của Điểm Thương quốc: Ngô Chính Nguyên, môn sinh tay Trương Nham đào tạo, cũng có thể là người tín nhiệm nhất, Ngô Chính Nguyên đóng quân ở Lũng Tây, đặc biệt nhắm vào quân Tây Vực ngoại xâm, binh lính được tuyển chọn đều là những người dũng mãnh thiện chiến, những kẻ ngoại xâm kia vừa nghe tiếng quân đội của sợ mất mật, những năm gần đây bờ cõi được an bình. Đón mật hàm của lão sư, dám trễ nải, ngày đêm thúc ngựa trở về, trải qua hai ngày hai đêm, thay tới con chiến mã thứ năm mới đến kinh thành.

      Ngô Chính Nguyên nhìn sư phụ mình đời dũng mãnh nơi chiến trường, giờ phút này lệ tuôn đầy mặt, trong lòng đau đớn như vạn kim châm, lại nhìn thấy qua thi thể Trương Thừa Tổ đặt trong quan tài thủy tinh, nghĩ đến lão sư chỉ có đứa con trai này để nối dõi tông đường, hôm nay người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lửa giận lòng nổi lên, thầm trấn tĩnh cơn giận, trầm giọng hỏi:
      - Lão sư, người tra ra là kẻ nào làm chuyện này?

      Trương Nham gạt lệ, rít qua kẽ răng:
      - Triệu Vũ Văn!

      - Sao cơ? Tại sao lại là ?
      Ngô Chính Nguyên trợn mắt.

      - Hừ, sao lại phải là ?
      Trương Nham hừ lạnh: – Có mới nới cũ, qua cầu rút ván, đạo lý này còn muốn vi sư giải thích cho ngươi?

      - Nhưng, nhưng tại điểu chưa hết, thỏ cũng vẫn còn, tên tiểu tử đó mưu điều gì? (Điểu, thỏ, những chướng ngại xung quanh Triệu Vũ Văn)
      Ngô Chính Nguyên nghi hoặc, hiểu Triệu Vũ Văn vì sao lại làm ra chuyện này.

      - Làm sao biết…
      Trương Nham đem chuyện mình Thú Vương phủ thuật lại cho Ngô Chính Nguyên.

      - Thằng nhãi này bị nước ngấm làm hỏng óc rồi ư? dám gây ra chuyện như thế này sao? Chuyện này sư phụ có chắc chắn ?

      Trương Nham hừ lạnh:
      - Ban đầu ta cũng cảm thấy kỳ quặc, cho là có kẻ muốn gắp lửa bỏ tay người, nhưng khi ta tiến cung lại phát có chuyện bất thường.

      - Chuyện gì ạ?

      - Hoàng thượng có trong cung.

      Nghe tin tức kia, Ngô Chính Nguyên hoảng hốt, cổ họng phát ra tiếng ngô ngô xèo xèo, tuy nhiên vẫn cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó đóng cửa chính, tới hỏi:
      - Sư phụ, làm sao người biết được chuyện này.

      - Tên tiểu tử Triệu Vũ Văn kia thông cáo với triều đình là Hoàng thượng bị bệnh, cần tĩnh dưỡng, cho nên mọi việc trong triều đình lớn đều là do và nội các phụ trách, ta là võ quan, cũng ở trong nội các nhưng chẳng qua chỉ danh nghĩa, vì vậy nghĩ ta lặng lẽ vào cung thăm hỏi tình hình Hoàng thượng.

      - Sư phụ ngài nhìn thấy gì?

      Trương Nham nhìn vẻ mặt ngưng trọng Ngô Chính Nguyên:
      - Ta thấy mẫu hậu Triệu Vũ Văn – Vạn Quý phi nhục mạ Tô Tiệp Dư, tuyên bố lâu nữa đuổi Tô Tiệp Dư ra khỏi cung, mặc kệ tự sanh tự diệt…

      Ngô Chính Nguyên cau mày:
      - Tô Tiệp Dư tuy phải người được sủng ái nhưng kẻ nào sáng suốt đều biết, trong lòng Hoàng thượng nàng có vị trí rất quan trọng, nàng ở hồ Trúc Khê chính là minh chứng ràng nhất.

      Trương Nham cười lạnh:
      - Mặc dù ả phong tỏa tin tức nhưng bằng điểm này cũng có thể đoán ra chuyện này.

      - Đúng vậy, có lệnh Hoàng thượng, kẻ nào lại có gan động tới Tô Tiệp Dư?

      Trương Nham gật đầu, ngay sau đó vẻ lãnh:
      - Mưu kế ác độc như vậy, Triệu Vũ Văn thể nào nghĩ ra được, lão phu đoán, màn này đích thị là do tiện nhân Vạn Quý phi ra tay!

      - Sư phụ…

      Mọi chuyện diễn biến quá đột ngột khiến Ngô Chính Nguyên có chút nghi ngờ, vừa muốn mở miệng hỏi, Trương Nham gạt , tiếp tục giải thích:
      - Lão phu phỏng đoán, Hoàng thượng lành ít dữ nhiều, hai mẫu tử kia sợ sau này chúng ta quyền cao chức trọng ngăn cản bọn chúng lập nghiệp lớn nên giết hài nhi ta, khiến ta nản lòng thoái chí, đợi đến khi đoạt được giang sơn ép ta cáo lão về quê, kế này thực quá ác độc, mục đích cuối cùng là muốn từ từ diệt trừ chướng ngại vật là lão phu đây.

      - Hừ!
      Ngô Chính Nguyên nện quyền bàn trà gỗ khiến nó gần như gãy đôi.

      - Sư phụ, người xác định được tiểu tử Triệu Vũ Văn và tiện nhân Vạn Quý phi kia có ý mưu phản, bây giờ phải làm thế nào, đồ nhi xin nghe sư phụ phân phó!

      Trương Nham nhìn ra ngoài cửa sổ màn mưa dữ dội, hít hơi sâu, đáy mắt ngấn lệ mang theo vẻ lo lắng:
      - Triệu Vũ Văn, Trương Nham ta nhất định khiến mẹ con các người chết có chỗ chôn!

      Tiếng mưa rơi dần dần , hồi lâu ngừng hẳn, nóng bức mấy ngày qua được mưa gột rửa sạch, bầu trời tịch mịch, khí thoảng mùi đất ướt thơm nồng.

      Ánh trăng nhàn nhạt soi từng phiến lá, khí trong rừng tràn ngập hương thơm của cỏ cây, Tuyết Dao ngồi dưới tàng cây lớn đợi Triệu Vũ Quốc, lúc trước nàng để lại dấu hiệu cho , chắc cũng nhanh chóng tới đây.

      Thấy mưa tạnh, Tuyết Dao ra, dưới ánh trăng thấy mấy phiến lá khẽ động, nàng mỉm cười.

      - Nàng cười cái gì?

      Nghe giọng từ phía sau của Triệu Vũ Quốc, nàng quay đầu lại, chỉ thản nhiên :
      - Cảm thấy hiểu được lòng người tốt.

      Triệu Vũ Quốc nhíu mày, lời tiến lên ôm nàng vào ngực, mùi mực tàu thơm nhàn nhạt quen thuộc quanh quẩn bên Tuyết Dao khiến nàng có chút mê man.

      - cho ta những ngày qua nàng thế nào?
      Triệu Vũ Quốc âu yếm nhìn nàng.

      Tuyết Dao xoay người lại, giơ tay vuốt ve cặp mày kiếm của , thản nhiên cười:
      - Những ngày qua, ta phát giác…
      Nàng cố ý ngừng lại.

      Vẻ mặt Triệu Vũ Quốc mong chờ tới tội nghiệp.

      - Mấy ngày qua, ta có nghĩ đến huynh.

      - Khi nào?
      Giọng khàn khàn, nghe ra là cố gắng kìm nén sung sướng lắm rồi.

      Tuyết Dao suy nghĩ lúc, sau đó lắc đầu:
      - nhớ lúc nào nữa, nhưng chắc chắn có nghĩ đến huynh!

      Nụ cười môi Triệu Vũ Quốc tắt ngấm, vòng tay ôm chặt nàng:
      - Hừ, mỗi giờ mỗi khắc ta đều nhớ nàng!

      Tuyết Dao cười khanh khách, ngẩng đầu nhìn :
      - Huynh lại những lời buồn nôn này cơ à?

      Triệu Vũ Quốc ngửa mặt lên trời thở dài:
      - nương thú vị gì.

      Tuyết Dao trầm giọng:
      - Muốn chết lại lần nữa xem!

      - Ây da….
      Giọng pha lẫn tiếng cười truyền tới đỉnh đầu nàng: – Nàng phá vỡ mọi nguyên tắc của ta….

      - Ai bảo huynh chọc ta.

      Tuyết Dao cười khan tiếng, mặt ửng hồng, đột nhiên nàng kiễng chân đặt môi mình lên môi Triệu Vũ Quốc… Nàng chủ động hôn !

      Triệu Vũ Quốc chấn động, ngẩn người, sau đó lấy tay sờ sờ môi mình, khàn khàn :
      - Chưa đủ, ta muốn nữa!

      Tuyết Dao liếc cái, nàng thẹn thùng…:
      - Còn muốn tự mình làm (Ơ… tự nguyện vậy à chị…)

      Triệu Vũ Quốc chờ nàng tiếp, cúi đầu hôn lên đôi môi mà đêm ngày khát vọng…

      Ánh trăng sáng tỏ, hai lần gặp gỡ, hai lần nàng mang đến cho những tin tức kinh hãi nhất, nàng báo cho rằng giết con trai Binh bộ Thượng Thư, sau đó giá họa cho Nhị Hoàng tử, Triệu Vũ Quốc nhanh chóng hiểu, thời cơ của mình đến rồi!

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 109: Tiến bước nào, rào bước ấy
      (Tiến bước nào, rào bước ấy: Thận trọng từng bước)
      Editor: kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Triệu Cảnh nghe mật thám báo cáo xong, mặt lộ vẻ kinh hãi…:

      - thể ngờ tên tiểu tử phản đồ còn chờ đợi được nữa…

      Liếc nhìn Triệu Vũ Quốc vẫn thản nhiên như , Triệu Cảnh khó chịu :
      - Đối với ngôi vị Hoàng đế con động tâm sao?

      Triệu Vũ Quốc vẫn im lặng xoay người .

      Nhìn bóng lưng Triệu Vũ Quốc rời , tâm Triệu Cảnh vô cùng áy náy, càng lúc càng thấy làm tổn thương mẫu tử Triệu Vũ Quốc quá nhiều…

      - Con đứng lại!
      Giờ phút này rốt cuộc quyết định.

      Triệu Vũ Quốc dừng lại, khóe miệng lên nụ cười tự tin.

      Triệu Cảnh hít hơi sâu:
      - Đây là giang sơn của trẫm, con khinh thường nó ư?

      - Đó là của phụ hoàng, nhi thần quan tâm.

      - Vậy còn mẹ con?
      Miệng lưỡi Triệu Cảnh khô đắng, lòng trống rỗng, lại vô hình trung lợi dụng Tô Hà…

      Triệu Vũ Quốc xoay người, mắt nheo lại:
      - Nhi thần dẫn nương !

      - Nhưng nếu như Triệu Vũ Văn lên ngôi, hai mẹ con con còn thể bình yên?

      Triệu Vũ Quốc lại im lặng, nhìn thấy trong đôi mắt Triệu Cảnh tỏa ra hỗn loạn, hình như vô cùng áy náy.

      Triệu Cảnh tiến lên nắm chặt hai vai Triệu Vũ Quốc:
      - Là ta đối xử tốt với hai mẹ con con, khiến hai mẹ con chịu ủy khuất, là do ta sai…

      - Người đâu có làm gì mẹ con nhi thần…
      Triệu Vũ Quốc lạnh nhạt cắt ngang lời Triệu Cảnh.

      - Con tha thứ cho cha sao?

      - Cha?
      Triệu Vũ Quốc lạnh giọng chất vấn.

      Triệu Cảnh hít sâu hơi, đối mặt với Triệu Vũ Quốc muốn dùng vị trí Hoàng thượng, giờ phút này, cảm thấy mình là người cha lòng tràn ân hận, nghe những lời Triệu Vũ Quốc khiến chùn bước, nhưng nghĩ tới đêm đó, Triệu Vũ Quốc dùng mạng sống cứu , nhất thời lấy lại lòng tin.

      cười lắc đầu:
      - Cho dù con thừa nhận ta là cha con, cho dù con hận ta, nhưng đây là thiên ý, con là con trai ta, ta là Triệu Cảnh, là Hoàng đế Điểm Thương quốc, con cũng là trong những người có thể kế thừa ngôi vị này, này thể thay đổi!

      Triệu Vũ Quốc hừ lạnh tiếng:
      - Người cảm thấy nhi thần cần?
      xong quay lưng rời .

      - Chậm !
      Triệu Cảnh rống lớn.

      Triệu Vũ Quốc xoay người, lạnh lùng nhìn , trong mắt mang theo tia tình cảm.

      Triệu Cảnh nhìn , cất giọng có phần cầu khẩn:
      - Coi như ta van xin con có được ? Coi như là vì mẹ con, thiên hạ của Triệu gia thể rơi vào tay tên nghịch tử kia, thế lực mẫu phi rất lớn, nếu lên ngôi, đám hoàng thân quốc thích nhân cơ hội đó leo lên đỉnh cao quyền lực, Vũ Văn chẳng qua chỉ bù nhìn, đến lúc ấy, mẹ con con, còn chỗ dung thân.

      Ánh mắt Triệu Vũ Quốc vốn kiên định thoáng chút phân vân, nhìn Triệu Cảnh, hồi lâu mới :
      - Ngày mai nhi thần đưa ra câu trả lời cho phụ hoàng!

      Nghe được câu trả lời của Triệu Cảnh rốt cuộc thở phào, lấy tay vỗ vỗ vai con mình :
      - Ta tin tưởng, con làm ta thất vọng, từ trước tới giờ luôn như vậy!

      Lời của là Triệu Vũ Quốc động lòng, nhớ lại những năm tháng xưa, lòng thầm nghĩ: “Đúng vậy, ta từng vì ngài mà tiếc công rèn luyện, để ngài có thể tự hào, đáng tiếc, ngày hôm nay, chỉ là vì ta muốn bảo vệ mẹ ta…”

      Tuyết Dao thay xiêm áo nữ tử, nàng tại ở trong quân doanh Triệu Vũ Quốc, Triệu Cảnh thấy nàng đứng bên nhi tử của mình, lúc đầu ngẩn người, sau đó trong mắt lên nụ cười.

      đợi Triệu Cảnh hỏi, Triệu Vũ Quốc liền với :
      - Đây là vị hôn thê của nhi thần!

      Triệu Cảnh rùng mình, đánh giá Tuyết Dao, chỉ thấy nàng thân lam y, dùng trang sức gì, thế nhưng toát ra khí chất cao quý, loại khí chất lạnh lùng ấy giống hệt nhi tử của mình, nữ tử ưu tú thế này, khó trách Triệu Vũ Quốc đây là vị hôn thê. Nhưng nghĩ tới ba chữ – vị hôn thê, trong lòng khỏi thầm than: “Vị hôn thê? Vũ Nhi có phải hồ đồ rồi ? Nếu nó lên làm Hoàng đế, nương này là Hoàng hậu, nhưng này có thân phận thế nào, có thể gánh được trách nhiệm mẫu nghi thiên hạ ?”

      Tuyết Dao lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn cái, khẽ hành lễ.

      - Ha hả, biết nương là người nơi nào?

      Tuyết Dao lắc đầu:
      - Trước mắt chưa ràng.

      - Hả?
      Triệu Cảnh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Triệu Vũ Quốc.

      Triệu Vũ Quốc giải thích đơn giản:
      - Tuyết Dao được nhi thần cứu, nàng bị mất trí nhớ.

      - À, là như vậy, xem ra hai ngươi có duyên phận.
      Ngoài mặt Triệu Cảnh cười nhưng sâu trong mắt là nỗi sầu muộn, năm đó chính mình vì Tô Hà mà khiến cho triều đình suýt chút xảy ra biến cố, nhi tử hôm nay so với mình còn hành động nguy hiểm hơn bậc, nữ nhân bên cạnh thân phận coi là vị hôn thê rồi, tương lai nếu lên ngôi, sợ rằng triều đình để cho nữ nhi lai lịch làm mẫu nghi thiên hạ, càng để huyết thống hoàng gia bị đảo lộn.

      Nghĩ tới đây, lòng Triệu Cảnh u sầu, nhưng quan hệ phụ tử của và Triệu Vũ Quốc mới được cải thiện, tiện ra những lời này, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

      Triệu Vũ Quốc chăm chú nhìn Triệu Cảnh, trong lòng thầm cười nhạt, ra sớm đoán được những lo lắng của Triệu Cảnh, tuy nhiên những thứ này quan tâm tới, quan trọng là… trời đất rộng lớn, rút cuộc tìm được giai nhân xứng bên mình.

      Nghĩ tới đây, ánh mắt mang đầy vẻ tự hào nhìn Tuyết Dao, xiết chặt bàn tay nắm tay nàng.

      Tuyết Dao có thể hiểu lòng , trong lòng ngưỡng mộ nam nhân của mình, hôm nay mở rộng lồng ngực đón nhận nàng, thế gian này còn gì đáng giá điều này?

      Hai người im lặng sát vai nhau, cảnh này lên trong mắt Triệu Cảnh khiến thầm than: “Oan nghiệt… Oan nghiệt a…”

      - Hôm qua nhi thần , hôm nay đưa ra câu trả lời cho phụ hoàng.
      Triệu Vũ Quốc nhàng thế nhưng Triệu Cảnh ngẩn người, có phần khẩn trương mong đợi nhìn Vũ Quốc.

      Chỉ thấy Triệu Vũ Quốc liếc nhìn bên cạnh Tuyết Dao, mới thản nhiên :
      - Người rất đúng, muốn đưa mẫu thân , nhi thần phải thắng !

      - Phải, chúng ta thể để cho mẹ con phải chịu chút tổn thương nào nữa.
      Triệu Cảnh vì kích động mà mặt khẽ đỏ lên.

      - Nhưng là, sau khi hạ được Triệu Vũ Văn, nhi thần cần ngôi vị kia.

      - Hả?
      Điều này ngoài dự tính của Triệu Cảnh.

      - Nhi thần chỉ muốn mang mẹ rời !
      nhàng, tựa như giang sơn kia chỉ là cái lông tơ. (Nguyên văn: chỉ là cái rắm…)

      Triệu Cảnh ngây người:
      - Tại sao?

      Triệu Vũ Quốc gì, cười tiếng, sau đó hướng lều trại , lưu lại Tuyết Dao đứng lại cùng Triệu Cảnh.

      Triệu Cảnh nghĩ mãi mà , chỉ lẩm bẩm :
      - Tại sao, tại sao Vũ Nhi chấp nhận?

      - sao?
      Tuyết Dao lạnh lùng cười tiếng .

      - Tuyết nương hiểu suy nghĩ lòng Vũ Nhi?

      Tuyết Dao nhìn lều trại Triệu Vũ Quốc, lại quay lại nhìn Triệu Cảnh:
      - Lần này cửu tử nhất sinh, cho dù huynh ấy cứu ngài, nhưng ngài lúc tráng niên, thời gian tại vị còn lâu dài, ai dám có thiên biến vạn hóa? Năm xưa, chẳng phải ngài cũng từng thề son sắt trước mặt nương huynh ấy sao, vậy lời thề đó đâu rồi?

      - Ta…
      Tuyết Dao khiến Triệu Cảnh cứng họng.

      Đúng là, đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới hiểu nhân tâm, năm đó bản thân thề hẹn với Tô Hà nhưng rồi phụ nàng, khó trách Triệu Vũ Quốc tin tưởng mình.

      vốn tính toán, lần này trở về cung, có thể diệt trừ nghịch tử kia, hết lòng với Triệu Vũ Quốc và Tô Hà, tự mình nhận sai với nàng, trong tương lai bồi đắp cho hai mẹ con.

      Thế nhưng bản thân lại nghĩ tới điểm – chính mình thất tin với nữ nhân mình mến… Hôm nay sao dám hi vọng xa xôi nơi nhi tử của nàng.

      Nhìn nhìn lại trong đám nhi tử, tư chất tốt chỉ có mình Triệu Vũ Quốc, tại tín nhiệm nhất cũng chỉ có Triệu Vũ Quốc, nếu tương lai Vũ Quốc kế vị, chẳng phải giang sơn Triệu gia rơi vào tay hai nhi tử tài hèn sức mọn kia sao, đây là nhân tố làm cho ngoại thích đoạt quyền (bên ngoại), ngày tàn Điểm Thương quốc chẳng còn xa nữa…

      Tuyết Dao thấy lời mình có tác dụng đối với Triệu Cảnh, xem ra phải thêm gì rồi, nàng quay người về phía lều Triệu Vũ Quốc, trong mắt lên nụ cười thích thú.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 110: Triệu Cảnh quyết định
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Bầu trời đêm lung linh những vì sao. Tuyết Dao ngắt bông hoa Đỗ Quyên thưởng thức, sau đó nhìn Triệu Vũ Quốc chậm rãi tới.

      - Chúc mừng!
      Tuyết Dao nhìn bông hoa trong tay nhàn nhạt .

      Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu:
      - Hoàn hảo!

      Tuyết Dao xoay người vứt bông hoa xuống đất, phủi tay nhíu mày :
      - Thứ này thích hợp với ta, khiến nước hoa đầy tay.

      - Biết thế sao còn muốn thưởng thức?
      Triệu Vũ Quốc cầm tay Tuyết Dao, nhàng lau sạch .

      Lòng bàn tay thô ráp cho Tuyết Dao cảm giác ấm lòng, nàng ôn nhu :
      - Ta biết, huynh muốn như vậy.

      giương mắt, khóe miệng mang theo ý cười:
      - Năm đó, ta vì ngài mà làm tất cả, cũng là lúc, khổ nạn của ta và nương bắt đầu…

      Triệu Vũ Quốc nhớ lại những năm luyện tập gian khổ, nhớ cảm giác sợ hãi lần đầu thấy cảnh chém giết nơi chiến trường, khi đó các Hoàng tử khác đều ở trong cung, ngày ngày học tập với các sư phụ, chỉ mỗi mình ngày ngày phải lấy sống cái chết làm bài học, bạn của là đao và huyết. Trong cực điểm sợ hãi, phải sống, mạnh mẽ, tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào, tự với mình, chỉ có thể thắng, có thể giữ mạng sống của mình mới có thể hồi cung cứu mẹ ra…

      Cảm nhận được lòng bàn tay lạnh như băng của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao đoán nhớ lại những ngày tháng đáng sợ trước kia, nàng xiết chặt bàn tay thô ráp kia, muốn truyền ấm áp cho . Triệu Vũ Quốc mỉm cười nhìn nàng, với nàng có gì phải lo lắng đâu.

      Nàng chỉ hơi khẽ gật đầu, nhìn sâu vào đôi mắt như thủy tinh của , cúi đầu :

      - Khi nỗi đau tới đỉnh điểm còn cảm nhận được đau đớn nữa. Có phải bởi vì ông ấy là cha huynh nên huynh mới lựa chọn con đường ấy? bước rồi dừng lại được.

      - Ta lừa gạt cả cha mình, trong lòng nàng nghĩ thế nào?

      - Ha ha, lòng ta nghĩ gì, huynh quan tâm sao?

      - Là nàng, bất kể điều gì ta cũng quan tâm!
      Triệu Vũ Quốc chân thành .

      Mặt Tuyết Dao ửng đỏ, hiển nhiên là thẹn thùng, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt bình tĩnh:
      - Việc huynh nghĩ hay làm, ta quan tâm, thứ ta quan tâm là: Huynh!

      - Ừ!
      ôm nàng chặt, tham lam hưởng thụ hết những hương thơm thuộc về nàng…

      Sáng sớm, khi những đám mây ngũ sắc còn lững lờ nơi chân trời, Triệu Vũ Quốc đem ít hoa tươi tới trước lều Tuyết Dao, vào bởi biết lúc này nàng ở bên trong, chuẩn bị rời thấy Tuyết Dao về, tay cầm cây thương.

      - Cám ơn!
      Thấy hoa trước lều, Tuyết Dao khẽ cất tiếng như nương khuê các.

      Triệu Vũ Quốc kinh ngạc nhìn thương trong tay nàng:
      - Nàng dùng được thứ này sao?

      Tuyết Dao sờ sờ chuôi thương:
      - Bất giác nhìn thấy nó, cứ có cảm giác là từng dùng qua.

      - Cảm giác như thế nào?

      - tệ!

      - ngày nào đấy ta tặng nàng cây thương khác!

      - Ừ!
      Nàng cười đáp, sau đó liếc nhìn bốn phía thấp giọng hỏi Triệu Vũ Quốc:
      - Người ta cho huynh câu trả lời chắc chắn chưa?

      - Chưa, nhưng nhanh thôi.

      Tuyết Dao vén màn trướng, cười nhạt:
      - Chúc mừng.
      Ngay sau đó cầm hoa vào trướng, nàng biết, Triệu Vũ Quốc sớm đến đây là bởi người kia cho cái hứa hẹn!

      Nhìn màn trướng đung đưa, Triệu Vũ Quốc cảm thấy lòng ấm áp, chẳng biết từ khi nào, trừ người mẹ dịu hiền của mình người cần bất cứ thứ gì mà lại quan tâm thương mình như thế?

      may mắn, may mắn vì nàng tha thứ cho .

      Tiếng ngựa hí vang rền, Triệu Vũ Quốc hạ lệnh cho tướng sĩ nhổ trại, thu xếp xong xuôi, chỉ chờ ra lệnh là đoàn người lên đường về kinh thành.

      quay đầu lại nhìn đỉnh lều Triệu Cảnh, gương mặt tuấn tú lạnh lùng có bất kỳ biểu gì, mấy con ngựa nghỉ ngơi suốt vài ngày sớm quẩn chân, ngừng phát ra tiếng phì phì muốn được ra lệnh rong ruổi núi non.

      Tuyết Dao quay đầu nhìn đỉnh lều kia, thầm nghĩ: “Lão nhân gia này có thể vững vàng như vậy, có phải muốn ôm long mão (mũ vua) xuống hoàng tuyền sao?”

      Đêm qua Triệu Vũ Quốc và Triệu Cảnh chuyện, Triệu Vũ Quốc lập trường của mình, hồi cung với điều kiện sau này mang mẹ ra khỏi nơi đó, từ đó quan hệ gì với hoàng gia Điểm Thương quốc, cách khác, là còn nhận người gọi là phụ hoàng này.

      Nhưng ý Triệu Cảnh là muốn khi hồi cung phong Triệu Vũ Quốc làm Thái tử, sau khi mình trăm tuổi để Triệu Vũ Quốc lên ngôi, kế thừa vương vị.

      Nhưng trong lòng Tuyết Dao hiểu , Triệu Vũ Quốc tuyệt đối ngồi vương vị cao quý kia, đêm dài lắm mộng, ai biết Triệu Cảnh sống bao lâu, chẳng ai có thể đoán trước được tương lai, có thể tại trong mắt Triệu Cảnh, Triệu Vũ Quốc là hiếu tử (đứa con hiếu thảo), là cứu tinh của Triệu Cảnh. Nhưng ai biết được ngày mai sóng gió có nổi lên, vì vậy Triệu Vũ Quốc đành phải rời xa Điểm Thương quốc, vĩnh viễn nghĩ tới ngôi vị Hoàng đế kia nếu muốn đảm bảo cho mẹ cuộc sống an bình suốt đời.

      Những màn Triệu Vũ Quốc làm vừa rồi đơn giản vì muốn áp chế nhuệ khí của Triệu Cảnh, lợi dụng điểm này để đòi lại thiệt thòi cho Tô Hà, để cảm thấy bản thân có lỗi vô cùng lớn với Triệu Vũ Quốc, thêm nữa, đổ cho Triệu Vũ Văn tội phản nghịch khiến Triệu Cảnh thoái chí nản lòng, từng bước từng bước , Triệu Cảnh là quân cờ trong nước tỉ mỉ của Triệu Vũ Quốc. tại chỉ còn bước cuối cùng, chính là muốn để Triệu Cảnh buông tha hết thảy, cho Triệu Vũ Quốc hứa hẹn chắc chắn.

      Nhưng làm Tuyết Dao thất vọng là, cố gắng rất nhiều, tại sao lúc này Triệu Vũ Quốc lại đưa ra quyết định như vậy.

      Đột nhiên, lều trại kia mở ra, Triệu Cảnh chậm rãi từ bên trong ra, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng hai mắt sáng ngời, nhìn Triệu Vũ Quốc ý bảo Vũ Quốc qua phía đó.

      Triệu Vũ Quốc khẽ nhíu mày, xuống ngựa tới.

      Giờ phút này là mấu chốt, Tuyết Dao vận khí nghe xem hai người này gì.

      để Triệu Cảnh mở miệng, Triệu Vũ Quốc lên tiếng:

      - Nhi thần lưu lại trăm binh lính bảo vệ phụ hoàng, khi thời cơ đến có người đón phụ hoàng hồi cung.

      xong, xoay người định rời .

      - Vũ nhi, ta biết trong lòng con vẫn quan tâm an nguy của ta.
      Giọng Triệu Cảnh run rẩy.

      - ….
      Đáy mắt Triệu Vũ Quốc thoáng tia sáng lạ, Triệu Cảnh nhìn thấy, rốt cuộc quyết định.

      - Cái này cho con.
      Tay run rẩy lấy phong thư từ ngực ra.

      - Hả?
      Vẻ mặt Triệu Vũ Quốc nghi ngờ, đọc qua nội dung bức thư, nhíu mày, đem trả lại bức thư cho Triệu Cảnh, lại xoay người muốn rời .

      - Vũ nhi, vì sao vậy?

      Triệu Vũ Quốc bực tức nhìn chăm chú người cha mình:
      - Người cho rằng, nhi thần làm những chuyện này là vì cái hứa hẹn này?

      Triệu Cảnh vội khoát tay:
      - , đem ngôi vị Hoàng đế nhường lại cho con, đây là ý nguyện của trẫm, liên quan gì đến việc làm mấy nay của con.

      - Ý nguyện của người?
      Triệu Vũ Quốc quay đầu lại nhìn .

      - Chuyện lần này cho ta hiểu được, quả nên thay máu triều đình, nếu như ta còn cố chấp có cách nào triệt tận gốc những mầm mống phản loạn, tại Điểm Thương quốc được duy trì bởi kinh thành thăng bằng, khi nơi này xảy ra loạn lạc, Điểm Thương quốc tất loạn, lực lượng quân đội nước ta tại bị tên nhi tử nghịch tặc kia phá hư yếu hơn trước, lúc này liên minh với Hạ quốc, đối với Tấn quốc đó là uy hiếp, vua nào triều ấy, trước đây chúng ta có hiệp ước với Tấn quốc hợp lý lắm, nếu con đăng cơ có thể phá bỏ , dĩ nhiên chuyện này còn xa, nhưng bây giờ, ta có thể khẳng định, ta áy náy hay hối hận chuyện thoái vị, tất cả lấy giang sơn Triệu gia làm trọng.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 111: Cuối cùng cam lòng
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Triệu Vũ Quốc tín nhiệm nhất mười hai tướng sĩ bên mình, những người đấy đều nhất mực trung thành với chủ tử. Chung Dục, Mặc Đấu và Đặng Tường Vũ sớm liên lạc với thủ hạ cũ của Triệu Vũ Quốc là Tướng quân Mục Thanh thống lĩnh hai mươi vạn kỵ binh dũng mãnh, đồng thời cũng tìm ra chứng cớ Triệu Vũ Quốc bị Triệu Vũ Văn hãm hại, Mục Thanh vốn là thần tử trung liệt, lại nể phục tài năng quân của Triệu Vũ Quốc từ lâu, lúc này đây phát vị Tứ Hoàng tử này bị hãm hại, căm hận Triệu Vũ Văn kia đến tận xương tận tủy.

      Cùng lúc đó, Chung Dục nhận được mật báo Hoàng đế bị Triệu Vũ Văn bức ở trong thâm cung, liền nhanh chóng báo cáo tin này cho Mục Thanh, Mục Thanh vốn tin nhưng sau khi nhận tấu chương mình trình lên rốt cuộc tin rằng chuyện Hoàng thượng bị giam lỏng là .

      Tướng quân Mục Thanh nắm giữ hai mươi vạn kỵ binh nặng hạng, kỵ binh này tương đương với mười binh lính bình thường, có thể biết được trong tay nắm giữ binh quyền quan trọng đến nhường nào, Triệu Cảnh coi trọng ba đời Mục gia , thấy là người trung nghĩa nên lần này giao cho trọng trách nặng nề, trong ngày thường, hai mươi vạn kỵ binh hạng nặng này đóng trú ở hệ thống sông bảo vệ thành cách cổng thành ba mươi dặm, tùy thời nghe lệnh của Mục Thanh và Triệu Cảnh.

      Triệu Cảnh cùng Mục Thanh có phương pháp liên lạc ai biết được, sợ có ngày gặp cung biến, Triệu Cảnh có thể ngấm ngầm ra lệnh cho Mục Thanh, phương thức liên lạc này chính là những dòng chữ trong tấu chương.

      Trong tấu chương kia có hàng chữ ước định, người khác nhìn qua thấy chỉ là bản tấu chương bình thường, nhưng Triệu Cảnh có thể căn cứ vào đó đoán ra tin tức Mục Thanh muốn truyền đạt.

      Sau khi Chung Dục báo tin, Mục Thanh hoài nghi, về sau đem trình bản tấu chương, lúc nhận tấu chương về, vừa nhìn qua, mặt đỏ phừng, cảm thấy hô hấp căng thẳng: “Hoàng thượng bị giam lỏng rồi!”

      Trong tấu chương ý hỏi Triệu Cảnh có phải bị giam lỏng , nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy ý là: muốn được cấp thêm ngân lượng cho hai mươi vạn kỵ binh đồn trú….

      Thấy tấu chương chuẩn tấu, vài ngày nữa có ngân lượng chuyển đến cho kỵ binh… Toàn thân toát mồ hôi lạnh: “Hoàng thượng, … bị giam lỏng…”

      Mục Thanh vô cùng tức giận với hành vi bằng súc sinh kia của Triệu Vũ Văn, đầu tiên là hãm hại huynh đệ của mình, sau đó làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, có thể thực có ý nghĩ sống mái với Triệu Vũ Văn, trong mắt có khái niệm thân phận của ngươi là ai, từ được giáo dục – thề chết bảo vệ Hoàng thượng!

      Trải qua mười ngày chờ đợi, rốt cuộc Triệu Vũ Quốc nhận được hồi đáp của Mục Thanh, hai ngày sau mang theo mười vạn kỵ binh hạng nặng đến chỗ hẹn, trước đó ngày Tuyết Dao dẫn Lục hổ vào kinh thành, đợi tín hiệu tiếp ứng Triệu Vũ Quốc vào thành.

      Hết thảy sắp xếp ổn thỏa, sắc mặt Triệu Vũ Quốc và Mục Thanh trầm lãnh, thân chiến giáp, chiến hỏa gặp thời bộc phát.

      lúc Tuyết Dao cùng Lục hổ quan sát tình hình, tính toán giết quân cận vệ và thống lĩnh thủ thành chuyện kỳ dị xảy ra.

      Ngoài thành Triệu Vũ Quốc mang theo binh lính đông nghịt, quân cấm vệ thủ thành bên trong đều sẵn sàng gươm giáo bảo vệ Hoàng thượng, đột nhiên lúc này đạo lệnh bài rơi xuống, ngay sau đó thống lĩnh thủ thành cao giọng hô:

      - Mở cổng thành!

      Cổng thành từ từ được mở ra, Triệu Vũ Quốc ngẩn người, sau đó lập tức hồi phục tư thái trầm mặc, lấy mảnh giấy điệp của con diều trong ngực ra, cười nhạt…

      ra, Binh bộ Thượng Thư sớm cho mở thành, giờ phút này cùng tất cả quân sĩ Triệu Vũ Quốc mang tới phản công: “Thề giết tên phản nghịch!”

      thanh ùng ùng động vang trời đất, cục diện sớm được định đoạt, Triệu Vũ Quốc tiến vào Hiên Viên điện, thân ảnh run rẩy nằm dưới chân Vạn Quý Phi ngừng run rẩy.

      - Mẫu phi, con muốn chết, con cũng muốn làm Hoàng đế, van xin người…

      Vạn Quý Phi xinh đẹp cao quý, gương mặt mang chút sợ hãi, chậm rãi ngồi xuống, nâng mặt Triệu Vũ Văn dậy, ôn nhu :

      - Ngoan, Vũ Văn đừng sợ, mẫu phi ở đây, đừng sợ…

      Vạn Quý phi vừa nỉ non an ủi, vừa lặng lẽ đâm trâm phượng vào ngực Triệu Vũ Văn.

      - Mẫu phi…

      Triệu Vũ Văn nghe được lời an ủi, thoạt như tìm được người cứu mạng, nhưng sau đó khắc hai mắt trợn to, vẻ mặt thể tin: – Tại sao? Tại sao Mẫu phi phải giết hài nhi….

      - Tin Mẫu phi… chết như vậy còn tốt hơn là rơi vào tay

      Trong nháy mắt, Triệu Vũ Văn hiểu được Mẫu phi vì sao làm như vậy, lúc này bị trâm của mẹ mình đâm vào tim vào chết, còn hơn rơi vào tay Triệu Vũ Quốc, sống bằng chết. Suy nghĩ xong điểm này, gương mặt bất giác thản nhiên mỉm cười, trong đầu nhớ tới lần trò chuyện của với mẫu phi: “Tứ đệ đối với con rất tốt, con muốn hại đệ ấy…”

      “Nếu đăng cơ, con và Mẫu phi đều phải chết!”

      - Tứ đệ, nếu đệ đăng cơ, xin hãy cho Mẫu phi con đường sống, hãy tha thứ cho Vũ Văn ta…” xong thở hắt hơi, nhìn Triệu Vũ Quốc, trong mắt có lệ quang…

      Triệu Vũ Quốc lạnh lùng nhìn màn này, khi bắt gặp ánh mắt cuối cùng Triệu Vũ Văn nhìn , nhớ lại khi còn bé lén lút nghe sư phụ cùng phụ hoàng nghị luận: “Nhị điện hạ trời sinh tính quyết đoán, khác trời vực tính cách của Vạn Quý phi…”

      - Nếu ngươi giết , cùng lắm thành thứ dân.

      Triệu Vũ Quốc nhàn nhạt .

      - Ha ha ha. Thắng làm vua, thua làm giặc, nhi tử ta có mệnh làm thiên tử, há nguyện ý làm thứ dân?

      Vạn Quý phi điên cuồng phẫn uất, từ sớm tiếp xúc với những mưu mô để đoạt lấy quyền lợi trong hoàng cung của đám cung tần phi tử, nàng hiểu, nàng thua, kết quả chỉ có , là cái chết!

      Cho nên, đợi Triệu Vũ Quốc tiến thêm bước về phía mình, nàng rút trâm phượng đâm ngực nhi tử mình đâm vào cổ nàng, máu tươi phún ra, nàng đắc ý cười:

      - Ha ha, kẻ giết huynh giết cha như ngươi, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.

      Triệu Vũ Quốc từ cao nhìn xuống nàng, khuôn mặt vốn trầm lặng đột nhiên mỉm cười, từng chữ từng chữ thốt ra:

      - Ngươi sai rồi, phụ hoàng hết mực tin tưởng ta, mọi tội lỗi đều là gán người mẹ con ngươi!

      - Ngươi… ngươi…

      Mắt phượng trừng lớn, nàng thất kinh hối hận, hối hận võ đoán của mình, hối hận mình khinh địch nên chuốc lấy thất bại này…

      Vốn nàng cho rằng Triệu Vũ Quốc giết Triệu Cảnh, lợi dụng cơ hội này đưa nhi tử mình thuận lợi đăng cơ, nghĩ tới, mọi đều là bẫy của Triệu Vũ Quốc giăng ra, mình lại ngoan ngoãn rơi vào, bản thân như thằng hề cho hưởng lợi…

      “Phốc…” ngụm huyết tươi trong miệng búng ra, mùi máu xông lên nồng nặc, nàng cam lòng, nàng muốn cho tất cả biết đây đều là bẫy của Triệu Vũ Quốc giăng ra, Vạn Quý phi nàng phải tội nhân, nhưng hết thảy quá muộn, chút lực tàn cuối cùng cũng rời xa nàng, mọi thứ thể lặp lại, bao gồm việc nàng tự tay hạ thủ giết chết nhi tử của nàng…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :