1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 102: Ngọc tâm ấm dần
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Cười với nhau lát, Tuyết Dao chỉ mới ra chiêu, Lục hổ tóm gọn đám thích khách.

      - Nhĩ Đóa, ngươi tra xét xem người chúng có đồ gì khả nghi ?

      - Dạ!

      Nhĩ Đóa cùng Lưu Phi tiến lên xem xét, Tuyết Dao ngồi bên trầm tư, nàng đoán ra được đám người ám sát nàng lần này là ai và có mục đích gì.

      - Hửm…
      Lưu Phi tựa hồ phát ra điều gì.

      Tuyết Dao ngẩng đầu hướng Lưu Phi hỏi:
      - Phát cái gì?

      Lưu Phi lập tức bước tới gần Tuyết Dao đáp:
      - Lão đại, những tên này hình như là người Tấn quốc.

      Trong lòng Tuyết Dao căng thẳng: “Tại sao lại là Tấn quốc?” Nàng hơi nhíu mày rồi lại hỏi Lưu Phi:
      - Ngươi xem xét kĩ lại .

      - cần đâu, mọi người nhìn này.
      Nhĩ Đóa cầm tới bông hoa được làm thủ công rất đẹp mắt, nhìn ra phải là vật của nam tử.

      Vương Thạch đùa:
      - Hắc hắc, thú vị đấy, ra ngoài giết người lại mang theo thứ đồ này cơ đấy…

      Nhĩ Đóa liếc ra vẻ huyền bí:
      - Chỉ có tên có vật này cảm thấy kỳ lạ rồi, vậy mà ta lục trong áo mấy tên còn lại, tên nào cũng có cơ chứ.

      - Hoa đẹp trừ tà, đây là truyền thống của Tấn quốc, phàm là nam tử trưởng thành nhận được bông hoa của trưởng nữ bện từ bảy loại sợi khác màu nhau, hi vọng có thể tiêu giảm khó khăn, luôn được bình an.
      A Đoạn nhìn bông hoa trong tay Nhĩ Đóa cất lời.

      Tuyết Dao nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Tấn quốc có người muốn giết ta?”

      Suy nghĩ hồi nàng vẫn nhớ nổi mình đắc tội với người nào ở Tấn quốc. lúc Tuyết Dao trầm tư, Nhĩ Đóa hỏi:
      - Lão đại, có phải lần trước ngài từng gặp thích khách ở biên giới Tấn quốc và Hạ quốc ?

      Tuyết Dao cười lớn:
      - Lần đó là do hai mụ điên của Hạ quốc gây ra, chắc cũng lãnh đủ trận sợ hãi, tin rằng chúng ngu như vậy nữa.

      - Cái gì? Có kẻ muốn giết lão đại?
      Trương Thiết rống to, bị Tuyết Dao trừng mắt vội im bặt.

      - Lần đó coi như ta gặp phải người điên, nếu như các nàng thông minh tiếp tục trêu chọc ta…
      Trong mắt Tuyết Dao lóe ra quang mang, sáu người hẹn mà cùng rùng mình: “Quả nhiên, được chọc tới Lão đại.”

      - Nếu lão đại khẳng định đây phải nhóm người lần trước, vậy lần này là kẻ nào dám tới ám sát lão đại?

      Tuyết Dao bật đứng dậy, nhìn hướng Tấn quốc, có chút cảm khái:
      - Ta biết người nào, nhưng ta có thể xác định việc.

      - Chuyện gì?
      Trương Thiết nôn nóng.

      Tuyết Dao quay đầu lại nhìn sáu người nhìn mình, ánh mắt ai nấy đều lên quan tâm chân thành, trong lòng khẽ ấm lên, hé miệng cười yếu ớt:
      - Tấn quốc, nhất định có quan hệ cùng ta.

      - Chẳng lẽ, lão đại là người Tấn quốc?
      Ngô Vệ hỏi.

      Lúc này, Vũ Quốc là quan trọng nhất. Mặc dù nàng muốn nhanh chóng biết thân phận mình nhưng việc của Triệu Vũ Quốc bây giờ quan trọng hơn.

      Nghỉ ngơi phen, Tuyết Dao cùng Lục hổ cải trang tiến vào kinh thành.

      Mặc dù Tuyết Dao có thể chấp nhận được cơm nước đạm bạc, nhưng cảm giác cả người nhớp nháp khiến nàng thoải mái. thể ở khách điếm vì bị lộ thân phận, bọn họ chỉ có thể tìm ngôi miếu đổ nát để trú chân.

      - Lão đại, thể ở khách điếm…
      Nhĩ Đóa có chút khó xử, dựa theo ý kiến và phong thái của lão đại, có lẽ nàng chọn nơi nghỉ chân là ngôi miếu hoang. Bất quá Tuyết Dao muốn chỗ có thể tắm rửa được làm khó xử.

      Nhìn vẻ mặt khó xử của Nhĩ Đóa khiến Tuyết Dao buồn cười, có điều lạnh lùng vốn là thói quen, nàng lạnh nhạt phun ra hai chữ:
      - Kỹ viện!

      Nhĩ Đóa ngẩn người!!! Ngay sau đó lập tức hồi phục tinh thần gãi đầu :
      - Ha ha ha, lão đại quả thông minh, tiểu nhân thực nghĩ tới, kỹ viện là nơi rồng rắn lẫn lộn, kẻ có tiền chính là ông chủ, phía sau có quan phủ chống lưng, muốn tra người ở nơi này thể.

      Tuyết Dao khẽ cười:
      - Tìm nhà nổi danh nhất kinh thành.

      - Dạ!

      Miệng đáp vậy, kỳ trong lòng Nhĩ Đóa hồi hộp, mắt liếc mấy người kia sớm nhe răng nhếch miệng, nuốt nước bọt ừng ực, bộ dáng như tám trăm năm chưa uống nước.

      Hoan Hỉ lâu là trong những kỹ viện lớn nhất kinh thành, tòa nhà xây ven bờ sông, ba mặt giáp sóng nước, đêm đến lên đèn thực huyền ảo, trong lầu tiếng ca, tiếng cười, oanh oanh yến yến lay động lòng người.

      Tuyết Dao cải trang thành công tử khí chất cao quý, vừa bước vào cửa bị đám nương bao quanh.

      - Công tử tuấn tú à nha, để ta chăm sóc…

      - Công tử, vào phòng ta

      Đám nương hăng hái vây xung quanh, ngừng nỉ non dụ dỗ, tay ngọc quấn quanh người Tuyết Dao, những cặp tuyết lê màu mỡ cũng dựa hết lên người nàng, Tuyết Dao cảm thấy bên tai ong ong như có ngàn vạn con ruồi, khỏi nhíu mày, nàng lạnh lùng đẩy đám nương ra. đám người bảo mà cùng run, cảm nhận được gió lạnh, mặt thất sắc buông lòng cánh tay níu bám Tuyết Dao.

      Ma ma thấy Tuyết Dao hề liếc mắt với đám nương này, trong lòng mừng thầm, người này đích thị là nhân vật cỡ bự rồi, bạc mang theo hẳn ít, mắt đong đưa nhìn nàng.

      - Công tử có mắt nhìn người, mấy nương tầm thường này sao xứng với ngài, mời theo ta lên lầu.

      Tuyết Dao cảm thấy mấy nếp nhăn mặt mụ già này đủ để kẹp chết con ruồi, vậy mà còn xán tới dùng ngực câu dẫn nàng ư…

      - Được, làm phiền ma ma.

      Ma ma thấy Tuyết Dao cao ngạo như thế, trong lòng lại càng sung sướng, đoàn người của nàng uống rượu ngon nhất, chọn nương xinh đẹp nhất… hôm nay tha hồ thu bạc trắng rồi.

      - Ma ma, bố trí cho chúng ta bảy phòng, sau đó mang nước nóng tới, những việc khác phiền ngươi thu xếp.
      Trương Thiết thức thời tách ma ma kia ra khỏi Tuyết Dao, vừa vừa đưa bạc cho mụ.

      Thấy tiền dĩ nhiên mắt mở, ma ma kia ngay lập tức sung sướng run người, tối nay gặp được kim chủ rồi, lớn tiếng phân phó:
      - Người đâu, chuẩn bị hầu hạ các vị công tử.

      Vào phòng, Tuyết Dao kiểm tra bốn phía, trong lòng cả kinh, chỗ nào cũng có cung xuân đồ, xuân hương nồng nặc. Hồi trước nàng ở Hoa Đào lâu, nơi đó lấy kín đáo làm đẹp, lại nghĩ kỹ viện này lại như vậy, màn này thực kích thích nàng…

      Mặt đỏ tim đập khiến nàng phiền não, định vận khí điều hòa, đột nhiên ý thức được Đào Hoa lâu kia có xuân hương dụ hoặc, nơi này chắc chắn cũng có, thôi đành dùng Quy tức pháp điều chỉnh hít thở, cuối cùng tắm nước nóng. (Nghe thiên hạ đồn là phải tắm nước lạnh chứ…)

      lúc nàng mặc y phục có tiếng gõ cửa: “Cốc cốc”

      - Lão đại, tiểu nhân Trương Thiết…
      Tuyết Dao nghe ra là giọng Trương Thiết nhưng có phần kỳ quái, mặc áo khoác ra mở cửa.

      Cửa vừa mở, Trương Thiết mặt đỏ ửng giọng với nàng:
      - Lão đại, nơi này có điểm gì đúng…

      Nghe những lời Trương Thiết , Tuyết Dao đột nhiên nhớ việc quên nhắc nhở sáu người bọn họ, chắc là hít phải ít xuân hương, lòng có phần đồng cảm.

      Nàng làm ra mặt bình tĩnh, thản nhiên :
      - Quên cho các ngươi, nơi này có xuân hương dụ hoặc làm người ta có ham muốn ân ái…

      -……….. A, a a, tại sao lão đại sớm.

      - Ta dùng Quy tức pháp điều chỉnh hít thở, các ngươi có làm được ?

      Mặt Trương Thiết vặn vẹo, cười khổ :
      - Lão đại, nếu người sớm, chúng ta ngụ ở bên ngoài, có chết cũng vào nơi này, nhìn ăn được, là…

      - Trong mấy người, có ai lập gia đình chưa?

      - Chưa có ai…
      Trương Thiết buồn bực lắc đầu.

      - Có ai có ý trung nhân ?

      Trương Thiết càng lắc đầu dữ:
      - Ngày nào cũng chỉ có đao và huyết, gặp qua vô số các nương, nhưng phải là sát thủ tới giết mình cũng là người mình nhận nhiệm vụ giết, làm gì có ai có ý trung nhân…

      Tuyết Dao rũ mắt suy tư, lấy từ trong tay áo ra ngân phiếu vạn lượng cho , quăng thêm câu:
      - Trước canh ba phải ngủ!

      - Ơ…

      Trương Thiết vẫn còn sững sờ há miệng Tuyết Dao nhanh khép cửa phòng lại, mở cửa sổ cho bay bớt xuân hương, uống cạn ấm trà, sau đó thở phào, lẩm bẩm :
      - cái cung xuân đồ mà khiến người khác quên cả suy nghĩ…

      Vẫn mắt chữ A, mồm chữ O trước của phòng lão đại, nhìn xuống ngân phiếu vạn lượng trong tay mình, Trương Thiết hồi phục tinh thần: “Lão đại, lão đại dùng hành động thực tế ủng hộ chúng ta… Ô… ô ô…”

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 103: Ký bên ngoài Hoan Hỉ lâu
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Nắng vàng rực rỡ nhảy múa bên ngoài nhưng có cách nào chui lọt được vào Hoan Hỉ lâu, rượu ngon, người đẹp, cuộc sống nơi đây chỉ thuộc về ban đêm. Cũng bởi màn đêm huyền ảo có thể che đậy hết những thứ dơ bẩn trong nơi này.

      Tuyết Dao vừa mở cửa phòng ra luồng gió mang đầy tư vị son phấn ập tới, điều này làm nàng khó chịu nhíu mày, trong lòng chỉ có tính toán là phải nhanh chóng rời khỏi Hoan Hỉ lâu, nàng quay trở lại phòng tắm qua chút, thay xiêm y rồi bước ra ngoài.

      Tuyết Dao vốn định gọi Lục hổ dậy nhưng nghĩ lại tự mình gõ cửa từng phòng có điểm ổn, tính toán hồi quyết định để lại lời nhắn cho nha hoàn, sau khi bọn họ tỉnh tới chỗ cũ tìm nàng, chính là ngôi miếu đổ nát dự định dừng chân lúc đầu.

      tới cửa lớn Hoan Hỉ lâu, xem ra vẫn khá an tĩnh, nàng nhìn xung quanh thấy nha hoàn, muốn tiến lên gọi để nhờ truyền lời nghe thấy phía sau lừng truyền đến tiếng gầm:
      - Biến, cút…

      Ngay sau đó, Tuyết Dao cảm thấy đạo kình phong đánh tới sau lưng, nội tâm nàng nhảy lên, vội né người tránh, lại nghĩ, liếc thấy đụng phải Quy nô bên cạnh (Ðời nhà Ðường – 唐: bọn đàn ca chít khăn xanh như con rùa, cho nên gọi kẻ chít khăn xanh là quy. Vợ con bọn đàn ca đều làm con hát, nên gọi những kẻ mở nhà hát, nhà thổ cho vợ con mãi dâm là quy). Nàng vô cùng chán ghét Quy nô, theo bản năng vận khí điều chỉnh phương hướng, vì xoay người đột ngột nên bàn chân truyền lên chút đau đớn, tuy nhiên so với việc phải đụng vào người Quy nô cũng dễ chịu hơn bội phần.

      Ngay khi vừa đổi hướng, tóc Tuyết Dao vốn búi được chặt xổ ra, mái tóc dài óng mượt dưới vài tia nắng mai trở nên lung linh, từng suối tóc như thác đổ xuống, hai người phía sau nhìn Tuyết Dao kinh hãi…

      Tuyết Dao cũng ngẩn người, ngay sau đó túm gọn tóc lại búi lên, muốn ra ngoài nghe thấy tiếng cười lỗ mãng ha hả.

      - Ha ha, tiểu nương tử tới nơi này tìm ai vậy?

      Nàng lạnh lùng quét mắt nhìn nam tử kia. Tướng mạo cũng thanh tú, nhưng ánh mắt lỗ mãng, nhìn qua cũng thấy đây là tên con nhà giàu thích chòng hoa ghẹo nguyệt, thân xiêm áo tinh xảo, Tuyết Dao suy đoán, đích thị là hoàng thân quốc thích. Nàng đành nhắc nhở bản thân kiềm chế, được động thủ, nếu giết tiểu tử này tự chuốc lấy phiền toái lớn. Tuyết Dao nuốt lửa giận, cũng đem chuyện dặn Lục hổ sau khi tỉnh dậy tới chỗ cũ tìm nàng cho nha hoàn truyền lời lại, nhanh chân bước ra khỏi cửa Hoan Hỉ lâu.

      Nhưng nam chân biết điều kia tiến lên đưa tay cản đường nàng:
      - Tiểu nương tử nếu tới ở lại chơi đùa cùng ta .

      Tuyết Dao chỉ lạnh lùng :
      - Cút!

      Nam tử thân áo gấm nghe xong ngẩn người, giây sau cười ha hả:
      - Thú vị, thú vị lắm, Ta thích!
      xong liếc mắt nhìn ra phía nam tử vừa phát tiếng gầm, nam tử kia liền bước lên cản đường Tuyết Dao.

      Trong thời gian ngắn, hai nam tử chặn Tuyết Dao trước cửa Hoan Hỉ lâu. Trời sáng , đường sá trở nên nhộn nhịp, mọi người qua khỏi chứng kiến màn kỳ quái, nam nhân cẩm bào giữa ban ngày ban mặt đùa cợt phụ nữ. Tuy nhiên ai dám bước tới lên tiếng, chỉ là càng lúc càng tụm lại đông chỉ trỏ.

      Điều này làm Tuyết Dao nổi giận, giờ phút này hận thể kiếm giết chết , nàng cố gắng kìm chế, lạnh giọng nam nhân cẩm bào:
      - Mời tránh ra!

      Tướng mạo Tuyết Dao cần phải bàn, cộng thêm khí chất lạnh lùng xuất trần kia lại càng khiến cho nam nhân cẩm bào thích thú, từ lúc nhìn thấy nàng, giờ lại nghe những lời này nàng , lại tưởng Tuyết Dao sợ , lòng đắc ý vô cùng, đến bên nàng, thấp giọng bên vành tai Tuyết Dao:
      - theo ta, sau này đảm bảo nàng được hưởng vinh hoa phú quý…

      Nhẫn… thể nhẫn nổi nữa rồi. Mắt Tuyết Dao dậy sát khí, trong tay bắt đầu vận khí, khi nàng tính toán dùng tay điểm huyệt chết của tiếng quát giận dữ vang lên:
      - Ban ngày ban mặt đùa giỡn phụ nữ, đúng bằng loài heo chó!

      Đám người hóng hớt giật mình, vội chuyển ánh mắt sang phía phát ra tiếng giận dữ, chỉ thấy nam tử thân mình hơi gầy, khoác xiêm y lam nhạt, nhìn qua có thể đoán là thư sinh.

      Nhìn thấy thư sinh gầy yếu kia, trong lòng Tuyết Dao buồn cười: “Dạng người như ngươi ra ngoài muốn bất bình giùm, đúng là muốn ăn đòn.”

      Đột nhiên thấy cái lạnh thấu xương quét qua mặt mình, Tuyết Dao lập tức quay lại, chỉ thấy nam nhân cẩm bào ngó chừng nàng, tựa như phát ra nàng là người có võ công.

      thấy thư sinh kia muốn can thiệp vào việc của cùng giai nhân, liền cười châm biếm rồi phun ra câu khinh thường:
      - Nhìn bộ dáng ngươi xem, muốn làm hùng cứu mỹ nhân hả?

      - Ngươi…
      Thư sinh kia muốn thốt nên lời…

      Nam nhân cẩm bào cười đắc ý, tay trái khẽ mở quạt, tay phải định vươn tới sờ mặt Tuyết Dao, Tuyết Dao muốn xuất thủ dạy dỗ , thư sinh kia đột nhiên tiến lên dùng sức đập mạnh vào lưng nam nhân cẩm bào.

      - Hôm nay, chỉ cần ta ở đây… tuyệt đối để ngươi giữa thanh thiên bạch nhật phá hủy thanh danh nương…
      Bởi vì kích động mà mặt ửng hồng.

      Lời này khiến Tuyết Dao ấm lòng, nhìn kỹ thư sinh kia, tuy là văn nhược nhưng đôi lông mày cương trực, vô hình khiến người ta cảm thấy rất cao lớn.

      - Thanh Sơn, ngươi muốn chết, hay mắt ngươi mù?
      Nam nhân cẩm bào tức giận rống lớn, tên hộ vệ khi nãy gầm rống đột ngột tiến lên, thân pháp mau lẹ, tuy nhiên trong mắt Tuyết Dao chẳng qua chỉ là trò khoa chân múa tay phô trương…

      - Dám ngáng đường thiếu gia nhà ta tìm chuyện vui vẻ, tìm chết!
      Lời vừa dứt hướng đến thư sinh kia, dựa vào ngoại hình cùng công lực của , nếu mà đánh xuống, chừng có án mạng…

      Mặc dù thư sinh kia có thể tránh thoát nhưng lại vẫn đứng thẳng, che cho Tuyết Dao phía sau lưng, Tuyết Dao tinh tế quan sát, cả người thư sinh nọ run run, trong lòng khỏi cảm thấy có chút buồn cười pha lẫn tức giận.

      “Đợi bọn chúng động thủ, nàng nhân cơ hội chạy , hiểu ” Thư sinh thấp giọng phân phó.

      Tuyết Dao lạnh nhạt nhìn , gật cũng lắc đầu, chỉ ngắm nhìn bốn phía, thầm nghĩ: “ tại động thủ, thích hợp.”

      Thư sinh kia thấy Tuyết Dao vẫn im lặng, cho là nàng bị kinh hãi quá mức, liền an ủi:
      - sao đâu, cho dù là con trai của Binh bộ Thượng Thư ta cũng sợ, ta có bất kỳ gánh nặng nào người ( người thân thích), có thể cứu mạng nương tệ.

      Tuyết Dao khẽ cười, vốn định lời cảm ơn với liếc thấy hộ vệ của tên nam nhân cẩm bào bắt đầu vận khí muốn gây chuyện với thư sinh ngốc nghếch này.

      Thời gian cấp bách, nàng còn suy nghĩ được nhiều, hít hơi sâu, Tuyết Dao tận lực thốt ra mấy chữ gay gắt, thậm chí còn phần ôn nhu.

      - Nếu như công tử nhà Thượng Thư để mắt tiểu nữ, chi bằng công tử cùng tiểu nữ dạo phố có được ?

      Lời này quá dịu dàng mềm mại, trong lòng Tuyết Dao sớm nôn ọe ầm ầm nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra tươi cười. Thư sinh bên cạnh trợn trừng mắt nhìn nàng.

      - Này…. Vị nương này…

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 104: đầu chữ “sắc” có cây đao
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Tuyết Dao xong lời này muốn ói mửa, mắt thấy những người đường mỗi lúc nhiều, thôi đành nhịn xuống, tận lực nhìn tên nam nhân cẩm bào.

      Nam nhân cẩm bào chấn động giây lát, người ngẩn ra, sau đó hồi phục tinh thần, lập tức lấy cùi chỏ hích tên hộ vệ:
      - Thấy , ta rồi mà, ta mở miệng nương nào lại chịu.

      Tên hộ vệ có chút mơ hồ, biết tại sao Tuyết Dao thay đổi ý, nhưng chủ tử lên tiếng, cũng chỉ dám phụ họa:
      - Công tử quả nhiên lợi hại.

      Nam tử cẩm bào khẽ phe phẩy quạt trong tay, tới bên Tuyết Dao, cười lỗ mạng:
      - Chậc chậc, tiểu nương tử quả có mắt nhìn người…

      - Ta tới nơi này tìm tình lang (người ), lại nghĩ…
      Tuyết Dao ngập ngừng, mắt thống khổ liếc nam nhân cẩm bào: – Nếu công tử có lòng thương tiếc, bằng hôm nay ta theo…

      - Hắc hắc, dĩ nhiên được, ta giúp nàng…
      Nam nhân cẩm bào có phần mập mờ, những người qua đường nghe xong cũng khỏi cau mày, đem ánh mắt đồng tình nhìn Tuyết Dao.

      Vẻ mặt thư sinh lo lắng:
      - nương, cần suy nghĩ kĩ…

      Tuyết Dao hướng , trong mắt lên chân thành:
      - Đa ta công tử quan tâm!

      - nương, nàng thể cùng tên này…

      Lời chưa xong bị hộ vệ dùng lực đẩy ra, thư sinh lảo đảo té mặt đất, Tuyết Dao khẽ cau mày, với nam nhân cẩm bào:
      - Chẳng qua chỉ là hiểu lầm, mong công tử tha cho , đừng đả thương người vô tội.

      - Thanh Sơn, dừng tay, hôm nay bổn công tử tâm tình sảng khoái, mau đuổi cút .

      Tuyết Dao liếc thư sinh kia cái, xoay người về phía trước, nam tử cẩm bào cũng theo sau.

      Dọc đường , nàng cúi đầu bước, chuyện với tên nam tử cẩm bào kia, mà cũng mực im lặng, trong lòng nghĩ cách làm sao có thể thu nạp Tuyết Dao, chỉ có điều, biết, cái chết đến mỗi lúc gần với .

      tới chỗ quẹo đầu phố, Tuyết Dao dừng lại.

      - Sao vậy?

      Tuyết Dao ra vẻ khó chịu, nhìn hộ vệ Thanh Sơn sau lưng , ngay sau đó sợ hãi cúi đầu.

      Nam nhân cẩm bào thấy thế nhíu mày nghĩ thầm: “Khó trách nàng , làm nũng, nhìn thấy chắc sợ run người rồi.” liền phân phó hộ vệ:
      - Ngươi ở quán trà chờ ta lát, sau giờ ngọ ta tự tới tìm ngươi, tuy nhiên ngươi được về phủ, hiểu chưa?

      - Nhưng lão gia phân phó tiểu nhân phải theo công tử…

      Nam nhân cẩm bào hung hăng trừng mắt liếc , giọng cáu kỉnh:
      - bao nhiêu lần, trước mặt ta đừng có nhắc đến người đó…

      - Vâng, nhưng là…
      Thanh Sơn khó xử.

      - Nhưng cái rắm, ngươi ở chỗ này chướng mắt, có tin tháng này ta cho ngươi cắc ?

      - Dạ….

      Tuyết Dao thấy Thanh Sơn kia mặt xám xịt mà lui, mắt ra mỉa mai, đột nhiên lại thấy thân ảnh gầy yếu… chính là thư sinh hăng hái làm việc nghĩa kia… Tuyết Dao biết có hảo ý, chỉ ngờ cũng theo.

      Gã Thanh Sơn kia mặc dù lưng hùm vai gấu nhưng đối với Tuyết Dao mà , giải quyết chỉ như giải quyết bữa ăn sáng, chẳng qua nghe nam nhân cẩm bào là con trai Binh bộ Thượng Thư trong lòng liền sinh nhất kế, liền tìm cách cắt đuôi tên hộ vệ, ra là muốn lưu lại mạng cho .

      Nam nhân cẩm bào suốt ngày lưu luyến bướm hoa, có dạng nữ nhân nào chưa từng thấy quá, chỉ cần là nữ nhân hợp ý cùng phát sinh quan hệ xác thịt. Mà nữ nhân nào thấy cũng tình nguyện xán đến, ai cũng biết có tiền.

      Nhưng hôm nay gặp được Tuyết Dao, hai mắt tỏa sáng, khí chất của nàng như thiêu đốt , hấp dẫn , kiên nhẫn bước theo nàng, mọi chú ý đều để người nàng.

      Đột nhiên thấy Tuyết Dao dừng lại, nam nhân cẩm bào cũng ngừng bước, ngờ theo Tuyết Dao ra ngoài thành Bắc, bây giờ sang giờ tỵ, đường vắng ngắt, nhất là cửa Bắc, còn bóng người.

      Nam nhân cẩm bào ngẩn người nhìn xung quanh yên tĩnh bóng người, trong mắt lập tức lên khinh miệt thầm nghĩ: “Hừ, tưởng là băng thanh ngọc khiết, ra làm bộ làm tịch là muốn câu dẫn bổn công tử, dạng nữ nhân xuất ở kỹ viện có khác gì nhau?” Nghĩ tới đây, tiến tới muốn ôm Tuyết Dao.

      khi giơ tay, Tuyết Dao vận khí, định chưởng đánh chết , lại nghi phát sinh đột biến, chỉ nghe phía sau tiếng:
      - nương cẩn thận!

      Tuyết Dao xoay người liền thấy thư sinh kia đánh tới, giữ chặt nam nhân cẩm bào, miệng mắng:
      - là đồ cầm thú!

      Nam nhân cẩm bào hung hăng :

      - Ngươi coi đây là tiên nữ à, nữ nhân từ Hoan Hỉ lâu ra còn tốt đẹp gì, ngươi buông ta ra!

      xong, quay ra gạt tay thư sinh:

      - Bỏ tay!

      Thư sinh kia lảo đảo té, lúc nằm dưới chân Tuyết Dao vẫn quên an ủi nàng:

      - nương chớ sợ, ta biết nàng bị ép!

      Tuyết Dao trả lời, khẽ dịch chân, vừa mới nhìn tên nam nhân cẩm bào đẩy té thư sinh kia, nàng biết có chút công phu, Tuyết Dao cười khinh thường.

      Nam nhân cẩm bào thấy thế những giận mà còn cười:

      - Hắc, ta đây thích nàng cười như thế, cười cái nữa coi nào.

      - Cười nữa?
      Ánh mắt Tuyết Dao trầm xuống, nhàn nhạt hỏi, thư sinh kia bò dậy được, muốn tiến lên trước che chở cho Tuyết Dao, đột nhiên cổ bị lực lớn lôi xuống, lại ngã rạp đất:
      - A… Chuyện gì xảy ra vậy?

      Thấy Tuyết Dao lời nào, lòng nam nhân cẩm bào có suy nghĩ kỳ lại, khi nhìn thấy thủ pháp kéo thư sinh kia lại của nàng, rùng mình, ý thức được nguy hiểm tiến tới gần…

      Khi ý thức được điểm này, muốn chạy trốn, ngay khi vừa bước được bước, đột nhiên cảm thấy sưng lưng luồng lạnh lẽo, lấy tay sờ ra sau, bàn tay sũng máu tươi, ý thức được cổ bị cắt, hai mắt mở lớn hoảng sợ, lúc này, có thể nghe thấy tiếng máu tươi phun ra ồ ạt: “Ngươi… ngươi…” trừng mắt, bộ dáng thể ngờ được, miệng há to muốn la lên nhưng vì cổ họng bị cứa đứt nên chỉ có thể phát ra những tiếng trọ trẹ ra nghĩa, lúc lắc được vài bước rồi ngã gục xuống đất, tắc thở, phút cuối rốt cuộc hiểu lời cha : đầu chữ “sắc” có cây đao! (色)

      Thư sinh vuốt vuốt hai mắt, tin được lại có thể chứng kiến màn này, kia ràng là nương yếu đuối, vậy mà chớp mắt cắt đứt cổ họng nam nhân cẩm bào, nhưng đây vẫn chưa phải điểm mấu chốt, mấu chốt là: nương kia, hề có chút do dự, thậm chí còn cái chớp mắt.

      Tuyết Dao quay lại nhìn thư sinh ngây người như phỗng, cũng có ý quan tâm , tới ngồi xổm bên nam nhân cẩm bào, dùng y phục của lau sạch vết máu chủy thủ, sau đó phát liên lạc cho đám người Nhĩ Đóa, cuối cùng thu dọn thi thể.

      Đợi khi Tuyết Dao che giấu xong thi thể, thư sinh kia vẫn im lặng lên tiếng, ngơ ngác ngồi đất. Nghĩ tới người này vừa nãy vì mình ra mặt, Tuyết Dao có chút bận tâm, liền tới bên chậm rãi hỏi:
      - Ngươi sao chứ?

      - Ha…
      Thư sinh thở hơi dài, ngẩng đầu nhìn Tuyết Dao, run run : – Sát hại con của Binh bộ Thượng Thư, tội này rất lớn!

      Tuyết Dao nhíu mày:
      - Ta giết người diệt khẩu, làm sao có ai biết!

      Thư sinh trợn mắt, há miệng, nuốt từng ngụm khí:
      - ra ra … Ta chỉ là kẻ đọc sách…
      Lời chưa xong kìm được sợ hãi lùi về sau.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 105: nương này quá tàn nhẫn
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Tuyết Dao tỉnh bơ nhìn thư sinh ngã mặt đất, trong lòng cảm thấy thú vị, tiến lên hỏi:
      - Mới vừa rồi ngươi còn muốn cứu ta, sao giờ lai sợ ta?

      Mặt thư sinh khẽ cứng ngắc, thoắt trắng rồi lại thoắt ửng hồng, cười gượng:
      - Ha, ha,.. là ta lượng sức mình.

      Tuyết Dao thở dài, vươn tay định kéo thư sinh kia lên, lại cho rằng nàng muốn giết người diệt khẩu, vội vã bò , miệng rối rít cầu xin:
      - Đừng giết ta!

      Tuyết Dao nhíu mày trầm giọng :
      - Ai ta muốn giết ngươi?

      - Hả?
      Thư sinh xoay đầu lại, giương mắt đáng thương nhìn Tuyết Dao: …, nương giết ư?

      - Ngươi hi vọng ta giết ngươi?

      - , đâu…
      Thư sinh lắc đầu nguầy nguậy.

      Bởi vì chật vật bò tới bò lui đất, quyển sách từ trong lòng ngực thư sinh rơi xuống, cố gắng che giấu , ngờ Tuyết Dao vừa lúc liếc mắt nhìn , mắt sáng ngời, nhanh tay nhặt quyển sách kia lên.

      - Này…
      Thư sinh còn chưa dứt lời Tuyết Dao xé lớp giấy bọc bên ngoài ra.

      Cũng biết là nguyên nhân gì, khi Tuyết Dao nhìn thấy chất da lộ trong tờ giấy bằng da bò, tim đột nhiên nhảy lên nhịp, bất giác nhặt quyển sách đó lên.

      Khi giấy gói sách bằng da bò bị xé ra, lộ ra quyển sách màu đen tím, dùng tay sờ cảm giác thuộc về chất liệu da cao cấp làm Tuyết Dao thấy cảm giác quen thuộc từ dưới đáy lòng, “linh lân sừng…” nàng khẽ mấp máy miệng. (Tứ linh: Long Lân Quy Phụng)

      Thư sinh thấy sách rơi vào tay Tuyết Dao lòng đau như đưa đám. hối hận nghe lời sư phụ dặn, ra ngoài cửa nên xen vào việc của người khác, hôm nay phải vì gặp mỹ nhận bị sỉ nhục thành ra thế này, hối hận lắm rồi, lại nghe thấy Tuyết Dao ra bốn chữ: Linh lân sừng, nhất thời mắt sáng ngời.

      - nương biết đây là da Linh lân sừng?

      - Sách này dùng da Linh lân sừng làm bìa?

      Thư sinh gãi đầu:
      - Là… phải nương vừa sao?

      Tuyết Dao cảm thấy buồn bức, khi tay vừa chạm vào bìa sách kia, trong đầu liền xuất mấy chữ đó, nghĩ vật như thế có , nàng cúi đầu nhìn kỹ sách, chỉ thấy viết hai chữ: “Long sách”.

      Nhìn thấy hai chữ này, não nàng như có linh quang chạy qua, hệt như nàng từng xem qua sách này, nội dung của sách chính là binh pháp chiến trường. Tuyết Dao thấp thỏm mở sách ra, khúc dạo đầu chính là câu: “Tướng có uy, quân đồng lòng, hết lòng phụng đất nước…”

      Thấy những chữ này, cả người Tuyết Dao khẽ run, đạo lý này hình như sớm tồn tại trong trí óc nàng: “Xem ra trước khi mất trí nhớ ta rất thích xem binh thư…”

      Nhớ tới bản thân từng say mê đọc sách binh thư của Triệu Vũ Quốc mà quên mất thời gian, bất giác khuôn miệng hé ra nụ cười.

      - nương, đó chỉ là cuốn binh thư, phải là bí kíp võ công gì đâu… Xin nương trả lại cho tại hạ.

      Trong lòng Tuyết Dao có nhiều cảm xúc đối với quyển sách này, tuy nhiên bề ngoài nàng vẫn tỏ ra bình thản:
      - Ngươi là ngươi nơi nào?

      - Hả?
      Thư sinh suy nghĩ, ngay sau đó cười : – Ha ha, nương, ra nàng cũng cần thiết phải giết ta, ta là người Tấn quốc, nàng có giết tên nhi tử của Binh bộ Thượng Thư kia hay cũng quan hệ tới ta, ta nhất thiết phải báo quan phủ…

      - Được, ta giết ngươi!

      “Tấn quốc, lại có liên quan tới Tấn quốc.” Tuyết Dao tự nhủ trong lòng, nhàn nhạt với thư sinh bất động:
      - Sách này bán cho ta!

      Thư sinh nghe xong nhất thời ngây ngốc:
      - nương… Vật này phải bí kíp võ công gì đâu, chỉ là trong lúc nhàn rỗi ta nhìn…

      - Ngươi là lúc nhàn rỗi mới nhìn tới, xem ra phải thứ quan trọng với ngươi, vậy tốt nhất tặng ta , ta thích bìa cuốn sách này.

      Mặt thư sinh nhất thời chuyển từ đỏ thẫm sang trắng bệch, khóe miệng hơi giật giật:
      - nương, sao người phải làm khó tại hạ như vậy?

      Tuyết Dao để ý, sớm nhét sách vào phía trước ngực, thản nhiên ;
      - Ta muốn có nó, dù sao vật này cũng quan trọng với ngươi mà.
      Lời vừa dứt, nàng xoay người định bước , quan thư sinh vẫn há mồm ngạc nhiên.

      Vừa được hai bước, Tuyết Dao cảm thấy sau lưng kình phong vù vù, cần nghĩ cũng biết thư sinh kia kìm chế được nữa rồi, muốn đòi lại cuốn sách kia, Tuyết Dao khẽ mỉm cười, thầm vận khí, phóng chủy thủ trong tay áo ra…

      Khi thấy Tuyết Dao xé lớp giấy bọc sách, trong lòng lập tức run lên vì tức giận, sách đối với trân quý kém gì tánh mạng, vậy mà vật trân quý đó lại rơi vào tay người khác, tận lực khống chế cảm xúc bởi muốn Tuyết Dao nhận ra sách kia rất quan trọng với mình, cũng ngờ nàng để ý phản ứng của , chỉ câu: ta thích bìa cuốn sách này, sau đó cứ thế mang . Thấy Tuyết Dao bước , thể yên lặng được nữa, quyết tâm dùng tánh mạng đổi lấy sách kia về.

      đánh về phía Tuyết Dao, con dao hướng xuống cổ nàng, mắt thấy bổ trúng, lòng mang theo áy náy: “Đẹp như vậy mà cổ lại mang vết thương xấu xí, đáng tiếc!”

      tấc, nửa tấc, tâm thư sinh giật thót, tự trấn an rằng chẳng qua mình muốn đòi lại sách, thế nhưng, nháy mắt chỉ cảm thấy trước mắt tàn ảnh, tiếp theo thấy bóng dáng Tuyết Dao.

      - ta… ta đâu rồi?

      - Ở phía sau ngươi!
      Giọng Tuyết Dao lạnh lẽo như vừa ở vực sâu bước lên, thư sinh vừa nghe xong cả người run rẩy.

      “Sao lại ở phía sau ta được?”, khi chủy thủ lạnh như băng chạm vào cổ, thầm nghĩ.

      màn nam nhân cẩm bào vừa bị giết lên trong mắt thư sinh, gần như nhìn thấy Tuyết Dao động tới chủy thủ, vậy mà cảm giác lạnh như băng truyền đến làm ý thức được cái chết đến gần.

      - , sách này ai đưa cho ngươi?
      Tuyết Dao làm những điều này để xác minh suy đoán trong lòng mình – đây tuyệt đối phải binh thư bình thường.

      Mặt thư sinh tái nhợt, cả người run mạnh, cắn chặt răng lời nào.

      Tuyết Dao híp mắt, khẽ động chủy thủ, vệt máu lên cổ thư sinh:
      - Binh thư này, thế gian chỉ có quyển, tại sao lại nằm trong tay ngươi?

      Nhìn qua ít chữ trong cuốn sách kia, đầu óc vốn bế tắc bất chợt được khai thông rất nhiều, như nhiều mảnh nhanh chóng ghép lại, nàng nhớ rằng mình từng đọc sách kia, mà trực giác mách bảo, sách này, trong thế gian chỉ có quyển.

      Giờ phút này, ý nghĩ này nửa do nàng suy đoán, nửa là do phẩm chất cuốn sách nên nàng quyết định tin trực giác mình.

      Thư sinh nghe Tuyết Dao vậy, trong lòng nhất thời kêu khổ: “Sư phụ nhắc ta được mang sách này ra khỏi cửa, ta nghe, nơi nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Người biết ta gặp nạn sao…”

      Tuyết Dao thấy thư sinh lời nào, chủy thủ trong tay vừa nhàng ấn sâu vào cổ , cơn đau truyền lên khiến rối rít:
      - Đằng nào cũng giết ta, việc gì phải lãng phí thời gian!

      - , sách này ai đưa cho ngươi, nếu ta bán ngươi kỹ viện!(Hức… nam nhân làm zai lơ …)

      Thư sinh nghe xong ăn ngay mấy hụm khí lạnh: “Giết người cùng lắm đầu rơi xuống đất là xong, nương này quá tàn nhẫn.”

      ———————————–

      Long Lân Quy Phụng
      Thực tế, tứ linh gồm Long, Lân, Quy, Phụng được dân gian bắt nguồn từ bốn linh thần gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước. Chúng được người xưa tạo ra từ bốn chòm sao cùng tên ở bốn phương trời. Chúng mang bên mình bốn nguyên tố tạo thành trời đất theo quan niệm của người xưa (lửa, nước, đất và gió). Và việc chọn nơi để làm thành kinh đô phải hội tụ yếu tố hòa hợp giữa các nguyên tố ấy.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 106: Mặt mày
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      - , sách này ai đưa cho ngươi, nếu ta bán ngươi kỹ viện!

      Thư sinh nghe xong ăn ngay mấy hụm khí lạnh: “Giết người cùng lắm đầu rơi xuống đất là xong, nương này quá tàn nhẫn.”

      Sắc mặt thư sinh ngừng biến chuyển, hết đỏ lại trắng, trong lòng Tuyết Dao bật cười, tuy thế ngoài mặt vẫn giả bộ giết người chớp mắt.

      - Ta thích nhiều lời, nếu ngươi muốn kết cục như vậy, ngươi cứ im lặng!

      Mặt thư sinh méo xệch, vô cùng ảo não và hối hận, hận bản thân đâu lại làm hùng cứu mỹ nhân!

      - nương, vì sao phải ép người quá đáng?

      Tuyết Dao thu hồi chủy thủ nhưng điểm huyệt đạo của , nhất thời thư sinh xụi lơ mặt đất, nàng :
      - Ngươi muốn , ta đây cũng thể quá đáng được.

      - nương muốn làm gì?

      - Giúp ngươi bán mình?

      Thư sinh vừa tức vừa thẹn, lại nghĩ, nam nhân chân chính như mình bị bán đến nơi như vậy, ô ô….

      - làm trai lơ cũng tệ, ngày ngày gặp nhiều nữ nhân xinh đẹp, chừng còn có nam nhân thích ngươi…
      Tuyết Dao thấy sắc mặt bất thường của , nàng cố tình lời uy hiếp.

      - Cái gì… cả nam lẫn nữ…
      Thư sinh run như cầy sấy, trong đầu nghĩ ngợi: “Sư phụ, lão nhân gia ngài chỉ ở trong thâm sơn, ta chỉ tên ngài chút thôi, ít ra cũng giữ được trong sạch. Xin ngài tha thứ cho đồ nhi bất tài…”

      - Vẫn im lặng hả?
      Tuyết Dao hỏi .

      - Được rồi, được rồi, ta , mà.
      Thư sinh vội vã đáp.

      - !

      - Sách này là sư phụ ta truyền cho.

      - Sư phụ ngươi là ai?

      - Sư phụ ta là người nổi danh ở Tấn Quốc – Trúc Cầm tiên sinh!

      Trong đầu Tuyết Dao chợt lên dung mạo nam nhân thanh nhã thong dong, miệng khẽ cười, mơ hồ nhìn thấy bóng người nọ thanh u (đẹp và thanh tĩnh) gảy đàn bên hồ.

      “Nhất cầm, nhất nhân, vậy là đủ; Cầm Nhân Tần nhân, hậu duệ Tiên Tần. ( cầm, người, vậy là đủ. Cầm Nhân người Tần, hậu duệ Tiên Tần), sau khi nghe danh Trúc Cầm tiên sinh, đầu óc như được khai mở, tự chủ lẩm bẩm lời này.

      Thư sinh nghe Tuyết Dao vậy lòng hoảng hốt: “Là… là lời sư phụ, truyền cho người ngoài… sao nàng lại biết?”

      Sư phụ thư sinh kia chính là Trúc Cầm tiên sinh có danh ở Tấn quốc, cư nơi rừng trúc, chơi cầm xuất quỷ nhập thần, vì thế nhân gian gọi ngài là Trúc Cầm tiên sinh.

      Vị Trúc Cầm tiên sinh này rất thần bí, rất ít khi giao thiệp với bên ngoài, ít người biết được thân thế của ngài, thậm chí tên Cầm Nhân của ngài cũng ít người biết. Tuy nhiên, vị tiên sinh này rất được Hoàng đế Tấn quốc sủng ái, mỗi tháng ngày trăng tròn mời ngài vào cung dự tiếc, mỗi lần dự tiệc đàn khúc cầm.

      Trúc Cầm tiên sinh thực , khắp Tấn quốc, chỉ kính trọng người – là Hoàng đế, những người khác chưa bao giờ đặt trong mắt, điều này dẫn đến có nhiều người thù ghét , nhưng điều khiến cho mọi người kinh hãi chính là, bất kể sát thủ nào được phái ám sát Trúc Cầm tiên sinh, chỉ có , có về!

      “Tuyết Dao, thời điểm ngươi cầm quyển sách này, phải quên mình là nữ nhân!”

      Tuyết Dao có chút hoảng hốt, nàng nghĩ cái tên này lại tạo ra chấn động lớn như vậy trong lòng nàng, giờ khắc này tự chủ nhớ ra những lời này, tay vô thức vuốt ve bìa sách làm từ Linh lân sừng kia, cảm giác vô cùng quen thuộc truyền đến từng tế bào trong cơ thể nàng.

      Thư sinh kia thấy Tuyết Dao ra tên phụ mình, miệng há to kinh ngạc, giờ phút này lại thấy Tuyết Dao tỉ mỉ vuốt ve bìa “Long sách”, hoài nghi trong lòng ngừng dâng lên.

      - nương. Ngươi hỏi gì ta , có thể trả lại sách cho ta chưa?

      biết vì sao, khi nghe tên sư phụ chính là Trúc Cầm tiên sinh, Tuyết Dao có cảm giác thân cận hơn, ôn nhu rất nhiều.

      - Ngươi tên gì?

      - Sao?
      Thư sinh nhất thời phản ứng kịp biến hóa của Tuyết Dao.

      Tuyết Dao đem sách ném cho :
      - cho ta biết, ngươi tên gì?

      - Công Tôn Kính.

      - Sách này đưa lại cho ngươi, thời gian nữa ta đích thân đến bái phỏng sư phụ ngươi, mong ngươi báo trước cho sư phụ tiếng.

      Trong lòng có ngàn vạn nghi vấn nhưng bây giờ chưa tiện rời khỏi Điểm Thương quốc, Tuyết Dao quyết định đợi chuyện Triệu Vũ Quốc giải quyết ổn thỏa mới Tấn quốc. Nhất định nàng tìm ra manh mối về thân phận mình, lúc này, nàng ý thức được, sư phụ tên Công Tôn Kính này nhất định có quan hệ sâu xa với nàng, vì vậy nàng có phần khách khí với Công Tôn Kính.

      Công Tôn Kính buồn bực, nữ nhân này quá thần bí, lúc muốn giết người, lúc lại muốn đoạt binh thư, giờ lại muốn thả , lật qua lật lại mà giải thích được.

      - nương thả ta sao?
      nghi ngờ.

      - Nếu giữ ngươi lại?
      Tuyết Dao hỏi lại .

      - , , ta đây, nương yên tâm, những chuyện hôm nay xảy ra, Công Tôn Kính ta thấy gì cả…

      - , ngươi nhìn thấy?

      - Gì cơ?

      - Ngươi cho hộ vệ tên nam nhân cẩm bào rằng, thấy người đưa tới Thú Vương phủ.

      Công Tôn Kính vừa nghe, lòng liền hiểu mưu đồ của Tuyết Dao, trong bụng hoảng sợ: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời này quả đúng, người sư phụ muốn tìm ở nơi này xem ra tìm được rồi, tối nay ta phải ra khỏi thành càng nhanh càng tốt…”

      Tuyết Dao biết Công Tôn Kính tính toán, nàng vạch trần , chỉ :
      - Từ nay về sau, Điểm Thương quốc tất loạn, ngươi rời là việc tốt.

      - … Ta chưa muốn .

      - Hừ, ngươi mau , đừng vọng tưởng việc trốn đưa tin ta vừa , ta thầm theo sát hành tung ngươi.

      Tuyết Dao quay lưng , gương mặt Công Tôn Kính méo xệch, thầm mắng trong lòng: “Công Tôn Kính ơi là Công Tôn Kính, ai bảo ngươi tham luyến sắc đẹp, ai bảo ngươi thích làm hùng…”

      cần nhìn Tuyết Dao cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng , đột nhiên trong đầu lóe lên hình ảnh tiểu nương bế tay hài tử, ngực hài tử có bớt đỏ giống hoa lê.

      - Công Tôn Kính.

      Công Tôn Kính cả kinh:
      - nương còn gì phân phó?

      - Lồng ngực ngươi có cái bớt hình hoa lê màu đỏ phải ?
      Hỏi xong, Tuyết Dao thầm cười bản thân, biết nghĩ gì mà hỏi thế nữa, chắc bị bức điên mất, đợi Công Tôn Kính trả lời liền khinh công .

      Lời Tuyết Dao hỏi khiến Công Tôn Kính do dự biết trả lời thế nào, khi thấy bóng Tuyết Dao nữa đứng lặng vuốt ngực: “Cái này chỉ có sư phụ biết…”

      mặt Công Tôn Kính còn vẻ nhát gan nữa, cười bất đắc dĩ: “Sư phụ, xem ra đồ nhi trốn thoát cái vòng luẩn quẩn này rồi, coi như đồ nhi là kẻ nhát gan, thiên ý khiến đồ nhi thể tiêu dao nữa rồi, người ngài muốn tìm, có lẽ có manh mối.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :