1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 97: Ám chiến
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Lời này của Triệu Vũ Quốc làm Thủy Nhan nhíu mày, nàng khẽ nhìn qua bao tải, Triệu Cảnh bên trong bị nàng điểm huyệt ngủ, nếu được giải huyệt cứ vậy ngủ như chết.

      - Huynh có muốn đánh thức dậy?

      Triệu Vũ Quốc trả lời câu hỏi này của nàng, nhàng nắm tay nàng tản bộ, Thạch Đông Thăng cùng mọi người chỉ có thể im lặng chờ đợi, thỉnh thoảng liếc mắt ngó bao tải quan trọng kia.

      - Nàng dẫn phụ hoàng tới là muốn người nghe lời giải thích của ta?

      Tuyết Dao gật đầu.

      cười ấm áp, càng xiết chặt tay nàng, mắt nhìn xa xăm:
      - có ích gì đâu.

      - Vì sao?

      - Nếu người nguyện ý tín nhiệm ta, ta có ngày bi thảm thế này, trong lòng người sớm còn Tứ Hoàng tử ta…

      Trong sơn cốc tràn ngập mùi thơm hoa Đỗ Quyên, hương thơm dịu dàng xen lẫn với vị thanh mát của cỏ cây, dưới bầu trời trong xanh, hai người sánh vai mà , màn đẹp đẽ này, giống tiên cảnh, đáng tiếc bị lời của hai người đánh vỡ.

      - Nhĩ Đóa thăm dò được, hoài nghi nương của huynh tư tình kẻ khác.

      Trong mắt Triệu Vũ Quốc thoáng đau đớn:
      - Phải, người vẫn luôn hoài nghi, cho nên người xứng với nương.

      - Huynh sớm biết?

      - Ừ, ta biết từ lâu, từ lúc người tới kiểm tra ta học hành luyện võ, ta biết.

      Tuyết Dao nhìn , bình tĩnh đánh giá nam nhân trước mắt, nàng khẽ im lặng, giây phút này ôn như hơn xưa rất nhiều, nhìn , lòng nàng nhịn được đau nhói.

      - Tại sao cho nương của huynh?

      - muốn nương đau lòng.

      - So với việc bị Triệu Cảnh ghẻ lạnh còn gì thương tâm hơn?
      Tuyết Dao .

      Bước tới gốc Đỗ Quyên lớn bên sườn núi, hai người ngồi xuống, vẫn gắt gao xiết chặt tay nàng, dù giờ phút này giữa hai bàn tay sũng mồ hôi.

      Triệu Vũ Quốc khẽ thở dài :
      - Nương là người phụ nữ lương thiện nhất trong cung. Chỉ có người là tâm đối với phụ hoàng, nhưng phụ hoàng nhìn nhận được điều đó. Mặc dù nương bị ghẻ lạnh nhưng vẫn cố gắng dùng quá khứ ngọt ngào kia để chống đỡ, nếu như biết phụ hoàng sớm hoài nghi minh, sợ rằng những ngọt ngào trong quá khứ kia còn là niềm tin để người bấu víu vào. Ta dám nghĩ, nương là người ôn nhu, nếu biết chuyện ra thế nào…

      Nghe những lời này của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao cảm thấy cả người lạnh như băng. Nàng bối rối:
      - Ta…

      Triệu Vũ Quốc đột nhiên xiết chặt tay nàng, khẩn trương hỏi:
      - Nàng cho nương?

      Tuyết Dao vốn bối rối nhìn phản ứng của Triệu Vũ Quốc, nàng hoảng loạn mà ngược lại trấn tĩnh xuống, nắm tay áo , bình tĩnh hỏi:
      - Để cho nương của huynh cả đời sống trong ký ức, tự mình huyễn hoặc bản thân, huynh cho rằng như vậy nương hạnh phúc sao?

      - Ít nhất nương sống tốt…

      - Sống? Như vậy gọi là sống ư?



      Tuyết Dao nhìn , lại hừ lạnh tiếng:
      - Huynh ích kỉ, huynh nguyên nhân, bởi vì muốn mình mất niềm ấm áp duy nhất trong thâm cung.

      Triệu Vũ Quốc chấn động toàn thân, thể phủ nhận, lời Tuyết Dao chạm đến nơi sâu nhất trong tâm , vốn lo lắng, giờ phút này sắc mặt dần giãn ra:
      - Làm sao nàng biết những chuyện này có ý nghĩa gì?

      - Ít nhất nương huynh còn có thể suy nghĩ kĩ, tìm lý do cho tất cả những chuyện xảy ra, nam nhân kia rốt cuộc có xứng với nàng hay .

      Triệu Vũ Quốc trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng:
      - Lúc ta còn , phụ hoàng rất sủng ái ta, thậm chí có lần còn định sắc phong ta làm Thái tử, nhưng ngay sau khi có ý định đó lâu, ngài liền xa lánh hai mẹ con ta, khi ấy, hằng đêm mẹ đứng bên cửa sổ, lặng lẽ trong màn đêm rơi lệ, lúc đó, ta thề, khi lớn lên bao giờ để cho nương rơi lệ.

      - Phụ hoàng huynh nghi ngờ nương huynh tư thông kẻ khác, tại sao lại tra hỏi, hay giết hai người bọn huynh?
      Đây là chuyện Tuyết Dao vẫn ngờ vực từ lúc biết tin tới giờ.

      Triệu Vũ Quốc mỉa mai:
      - Đó là bởi ngài lo lắng cho thể diện hoàng gia, thể tự mình đánh vào mặt mình.

      - Đánh vào mặt ?

      Triệu Vũ Quốc khẽ cười đưa tay lên nhéo mũi Tuyết Dao, ngay sau đó bình tĩnh kể lại chuyện Triệu Cảnh và Tô Hà cho nàng.

      - Năm đó phụ hoàng lên ngôi, người liền đem nương lúc ấy còn là cung nữ phong làm phi tần, nương thân phận thấp kém, dựa theo lệ cũ hoàng thất Điểm Thương quốc nương có tư cách phong phi, nhiều nhất chỉ phong làm cung nga nhất đẳng, nhưng phụ hoàng là lực bài chúng nghị (dẹp yên miệng mồm mọi người) đem mẹ phong làm Dung Phi, quyết định này khiến triều đình khiếp sợ, sau này khi nương có ta, phụ hoàng lại giết gã đại thần can gián…

      - Cho nên dù nghe được tin đồn nhưng cũng giáng tội huynh và nương vì muốn giữ thể diện.

      - Ừm, ra ta nên cảm thấy bản thân may mắn, nếu như vậy, ta sớm còn sống sót…
      Triệu Vũ Quốc cười nhạt.

      Tuyết Dao nhíu mày, chậm rãi :
      - Thời niên thiếu của huynh chắc rất khổ cực.

      cung nữ có gia tộc thế lực phía sau, biết cái gì gọi là hiểm xảo trá, sau khi mất sủng ái của hoàng đế, liền mất tất cả, nhi tử của nàng có thể sống sót điều phi thường. phải người nào cũng có thể hiểu được khó khăn của người trong cuộc.

      - Có thể còn sống sót là tốt rồi.

      Triệu Vũ Quốc nhàng bâng quơ, nhưng Tuyết Dao ngăn được cỗ khó chịu dâng trong lòng, nhưng nghĩ theo góc độ khác, nếu Triệu Vũ Quốc gặp phải khó khăn từ liệu có thể rèn luyện được như ngày hôm nay?

      - Ta nghĩ ra, phụ hoàng huynh năm đó coi trọng nương như vậy, tại sao lại dễ dàng tin lời gièm pha của kẻ khác chứ.

      Mắt Triệu Vũ Quốc tối sầm:
      - Ta cũng hiểu giống nàng.

      Tuyết Dao lặng yên, tâm đế vương, thực khó dò…

      Hồi lâu, nàng lại hỏi:
      - Theo ý huynh, là có ý định giải thích cho bản thân?

      Triệu Vũ Quốc tiện tay hái bông hoa Đỗ Quyên rực rỡ gài lên búi tóc Tuyết Dao, miệng khẽ cười:
      - Giải thích của ta có hữu dụng sao?

      - Hay là giết ?

      Vũ Quốc lắc đầu:
      - , giết ngài , phiền toái càng nhiều hơn.

      Tuyết Dao ngẩng đầu nhìn , chỉ thấy Vũ Quốc bình thản tiếp:
      - tại, nàng bắt ngài ở trong cung tới đây, ta giải thích chỉ càng khiến ngài tin rằng ta sớm có lòng mưu phản, thậm chí còn cho rằng ta muốn thông qua việc này để thị uy ngài, khi trở lại cung, việc đầu tiên là diệt trừ ta!

      Tuyết Dao nhíu mày, phiền não :
      - là, ta chẳng giúp gì được huynh, ngược lại còn mang thêm phiền toái tới…

      khẽ cười kéo nàng vào ngực :
      - hề có, nàng hề mang bất kỳ phiền toái nào cả.

      Trong lòng Tuyết Dao sáng ngời:
      - Hả, huynh có tính toán gì sao?

      - Cũng có tính toán gì mới, chẳng qua chợt suy nghĩ, nay nàng làm vậy khiến ta càng dễ hành động hơn.

      - A?
      Tuyết Dao hứng thú nhìn .

      Triệu Vũ Quốc cười giảo hoạt, thầm bên tai nàng:
      - Muốn biết … Để ta hôn nàng

      - Huynh….
      Mặt Tuyết Dao ửng đỏ.

      - Ha ha, cái này có phải gọi là thẹn thùng xấu hổ nhỉ?

      - Huynh muốn ăn đòn à!
      Tuyết Dao làm bộ đấm vào ngực , Triệu Vũ Quốc thuận tay bắt ôm nàng vào lòng, cúi đầu xuống đặt môi mình lên môi nàng…

      Tới khi hô hấp của cả hai trở nên rối loạn, Triệu Vũ Quốc đành lòng mới rời đôi môi quyến rũ của nàng ra, gương mặt Tuyết Dao đỏ ửng mê ly, nhìn nàng, cách nào tự kiềm chế được.

      - theo ta, tương lai nàng là mảnh hắc ám, nàng có sợ ?
      chăm chú nhìn nàng rồi đặt câu hỏi.

      Tuyết Dao chỉ nhàng cười tiếng:
      - Ta có trí nhớ, mọi thứ trong đầu ta là mảnh trống rỗng, tương lai thế nào chưa ai biết, nhưng nếu có huynh, tốt hơn nhiều…

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 98: Đột nhiên thanh tỉnh mộng
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      luồng sấm sét rạch giữa trung, Triệu Cảnh co rúc trong bao tải đột nhiên cảm thấy chói mắt, tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai khiến kinh hãi, đầu bắt đầu mơ hồ có ý thức, mình trong mộng hay thực đây, mãi cho đến khi nước mưa lạnh như băng xả xuống ướt đẫm toàn thân mới giật mình ý thức được bản thân bị bắt cóc.

      Lông tơ toàn thân dựng đứng lên, ngay cả Hoàng đế mà cũng dám bắt cóc, đúng là thứ loạn thần tặc tử.

      Khi Triệu Cảnh ý thức được hoàn cảnh của mình, tự ra lệnh cho bản thân trấn định, mặc dù bị bắt cóc, nhưng ở ngôi cao nhiều năm, sớm đương đầu với nhiều sóng gió, sau giây lát kinh hoảng bình tĩnh lại.

      biết, giờ phút này thể trốn.

      Bị bắt cóc, chưa bị giết bởi vì mình còn có giá trị lợi dụng, chứ ai dám đảm bảo bọn chúng có gan làm ra chuyện đại nghịch bất đạo hay . Người thông minh tốt nhất nên gì, hơn nữa ngàn vạn lần đừng cố gắng nhìn bộ dạng kẻ bắt cóc trông như thế nào, nếu chắc chắn chúng giết người diệt khẩu

      Bất quá tại đối với cần quá lo lắng về chuyện này, bởi vì tại bị nhốt ở trong cái bao, ngoại trừ sét đánh ở bên ngoài lóe sáng, cùng với tiếng sấm nổ và mưa rơi ở bên tai còn lại mọi thứ đều tối om.

      Từng giây từng phút trôi qua, cật lực chăm chú nghe ngóng xem có tiếng bước chân người , đáng tiếc, chỉ nghe thấy màn mưa gió, mặc dù là mùa hè nhưng thân thể Triệu Cảnh bắt đầu chống đỡ được cơn rét lạnh ùa đến.

      Lặng chốc lát, cảm nhận được bốn phía chỉ có thanh của gió, tiếng sấm, tiếng mưa rơi, khẽ móc ra thanh chủy thủ đeo trong người, cẩn thận rạch đường bao tải đủ để đưa mắt nhìn, vừa lúc tia sét xẹt tới chiếu sáng bốn hướng, cảnh vật xung quanh khiến rùng mình, bao tải này ở vị trí trung tâm, bao xung quanh là… tử thi!

      Triệu Cảnh hít hơi dài định thần lại, khẽ co duỗi chân tay tê dại vì tư thế co quắp khá lâu, rốt cuộc rạch rộng vết rách bao tải chui ra ngoài, mặc dù cơn lạnh kéo tới khiến tự chủ run lên nhưng cảm giác thoải mái hơn rất nhiều lúc chật vật trong bao tải. từ từ đứng lên, vận động chân tay cho hết cơn đau nhức, cẩn thận xem xét bốn phía, xác định xung quanh chỉ toàn là tử thi bắt đầu bỏ chạy.

      biết bản thân muốn chạy đâu, trong tiềm thức chỉ có ý nghĩ: phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

      Trong màn đêm đen kịt, mưa tối mắt tối mũi, tiếng sấm vang rền khiến sởn gai ốc, chân quýnh quáng vướng vào bụi cỏ khiến ngã lăn vào rãnh nước , người lấm lem bùn đất, lúc đưa tay quệt nước bùn mặt đột nhiên nghe tiếng vó ngựa truyền đến.

      Đát, đát, đát… Tiếng vó ngựa mỗi lúc gần, cả người Triệu Cảnh căng lên, dám bò ra khỏi rãnh nước bùn, lùi lùi trong rãnh nước tìm hai bụi cỏ cao che thân hình.

      - Cái gì? đường các ngươi gặp phải tập kích?
      Tiếng trầm thấp mang theo giận dữ.

      Nhưng ngay sau đó giọng run run đáp:
      - Vâng, vâng… là người của Tứ Hoàng tử, biết làm sao, bọn họ biết chúng tiểu nhân là người của Nhị điện hạ, lời nào, gặp người là giết.

      - Cái bao kia đâu?

      Triệu Cảnh cả kinh, điều sợ đến.

      Tiếng sấm ùng ùng ngừng nhưng vẫn át được giọng run run kia:
      - Lúc đó hoảng hốt quá… Tiểu nhân có nhìn thấy…

      - Ý của ngươi là… Mất rồi?
      Triệu Cảnh nghe thấy người nọ nghe tên tiểu nhân bẩm báo liền thét lên giận dữ.

      “Phanh” tiếng như có vật gì đó rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng ho “Khụ khụ khụ…” nặng nề đến ra máu, rồi là lời cầu xin:
      - Đại nhân tha mạng, tiểu nhân liều chết trốn về, phải vì chạy trốn, mà là muốn mang tin tức trọng yếu cho Nhị điện hạ.

      - hoàn thành nhiệm vụ, ngươi cho rằng tùy tiện mấy cái tin tức rắm chó là có thể toàn mạng?

      - , , đại nhân… Xin đại nhân soi xét… Tiểu nhân liều chết nghe lén được Tứ Hoàng tử mang người tới sát kinh thành…

      Nghe đến đó đủ để hiểu ra tất cả khiến Triệu Cảnh kinh hãi, nằm mơ cũng nghĩ tới lần này kẻ bắt cóc chính là người của Nhị Hoàng tử – Triệu Vũ Văn, tên nhi tử luôn bày ra bộ mặt hiếu nghĩa.

      lúc lòng như bị lửa đốt lại nghe tiếng tên được kêu là Chu đại nhân thét lên:
      - Tạm thời giữ lại mạng chó của ngươi, đợi khi trở về Nhị Hoàng tử định đoạt, nếu ngươi dám dối nửa câu, nhất định cho ngũ mã phanh thây!

      - Đại nhân, chúng ta hãy quay về trước , tránh làm hỏng đại của Nhị điện hạ…

      - Hừ, cho ngựa quay lại!

      Ngay sau đó, tiếng vó ngựa át tiếng sấm xa dần.

      Những lời kia Triệu Cảnh nghe thiếu từ, nhất thời tiếp nhận nổi, nếu phải tự tai nghe thấy, có đưa dao kề cổ cũng tin.

      “Đại ?” Nháy mắt Triệu Cảnh hồi phục tinh thần: “Đại ? Chuyện gì mà đại ? Bắt cóc ta? Hay sợ Vũ nhi phá hư chuyện của ?”

      “Chuyện đại của Vũ Văn là mưu đồ tạo phản ư?”

      Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Cảnh bi thương, nhi tử tự tay nuôi lớn, là bảo bối hai mươi mấy năm trời của , kết quả đạt được như thế này sao? biết mưa hay nước mắt, chỉ cảm thấy nước mưa lạnh như băng kia cũng buốt giá bằng cõi lòng lúc này, nghe hai tên vừa rồi trò chuyện, hiểu ra phần nào đó kế hoạch của tên nghịch tử.

      Bắt cóc , sau đó bức viết di chiếu, nếu viết đem giam lỏng, lúc ấy mượn danh hỗ trợ thiên tử hiệu lệnh chư hầu, nghĩ có ngày, nhi tử của mình lại dùng kế này lên người

      Xác định bốn phía còn bóng người, Triệu Cảnh thận trọng leo từ rãnh nước ra, cả người lấm lem bùn nhão, sắc mặt tái nhợt, chỉ qua mấy khắc mà mặt như già vài tuổi, xung quanh, chớp vẫn hung hăng rạch những đường sáng trắng bầu rời.

      “Nếu như lời hai tên kia , kẻ mưu phản chính là Nhị Hoàng tử… cách khác, việc Vũ nhi mưu phản chính là do gièm pha…”

      Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Cảnh vô cùng hỗn loạn, ngay sau đó, đột nhiên co quắp ngã xuống đất, miệng cười thống khổ, tiếng cười thê lương mang theo hối hận vô vàn.

      “Tô Hà… Ta xin lỗi nàng… Ta lại tin tưởng lời Vũ Văn , năm đó nhìn qua cũng đoán được là do nghịch tử đó cùng nương bày mưu… Vậy mà ta lại tin…”

      Trong đầu Triệu Cảnh hồi tưởng lại cảnh gặp Tô Hà khi còn bé năm xưa, nhớ kĩ lần đầu tiên gặp nàng, Tô Hà như ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên thẳng vào lòng , sau đó, mặc ngăn cản của triều đình mà phong Tô Hà là phi tần, khi Tô Hà sinh hạ Triệu Vũ Quốc, vui mừng hoan hỉ, thậm chí thầm tính toán tương lai chọn nhi tử này kế thừa ngôi vị Hoàng đế.

      Chỉ tiếc… Có lẽ là quá nên sợ mất , có lẽ do ở địa vị cao lâu nên còn muốn tin tưởng bất kỳ kẻ nào khiến lựa chọn trao tin tưởng cho nữ nhân mà mình thương nhất…

      Mưa vẫn lạnh lùng quất mặt, cảm thấy lạnh, cũng thống khổ như ban nãy, ngược lại, đột nhiên bình tĩnh như vừa tỉnh mộng.

      Giang sơn là thứ gì? Khi xưa nỗ lực giành giang sơn chính là để bảo vệ nữ nhân mình , mọi thứ dưới gầm trời này đều là của , nhưng rồi, nhiều năm qua, vật đổi sao dời, có nhiều vật, nhiều người rời bỏ , vậy mà, nữ nhân cố ý ghẻ lạnh ở hồ Trúc Khê kia vẫn yên lặng thừa nhận, yên lặng chờ đợi…

      “TÔ HÀ ————–” Triệu Cảnh ngửa mặt lên trời rống to, hai chữ này đè nén trong lòng suốt nhiều năm, rốt cuộc cũng phá ra. , chưa bao giờ muốn mất Tô Hà!

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 99: Tiến hành kế hoạch
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Mưa dần ngớt, đường núi nhầy nhụa bùn lầy, Triệu Cảnh trầy trật bước xuống núi, mặc dù biết trong sơn cốc này có mãnh thú nào, nhưng thỉnh thoảng từ trong đó phát ra thanh quái dị khiến cả kinh, mồ hôi lạnh túa ra. ra biết kia là tiếng các loài động vật ăn đêm ra ngoài kiếm ăn, tỷ như cú mèo, mèo rừng, chồn… Thậm chí là ếch nhái, thế nhưng Triệu Cảnh vẫn lo lắng đề phòng, đường xuống núi quả thực gian nan vất vả…

      Trăng non nhờ gió hiu hiu thổi đám mây xung quanh mà tỏa ánh sáng mờ mờ xuống nhân gian, xuyên qua những nhành cây, chiếu mặt Triệu Vũ Quốc.

      Giờ phút này, trầm mặc nhìn theo bóng người từ trong sơn cốc chậm chạp xuống núi, khoảng cách xa dần, càng lên độc của thân hình kia, chỉ có thế, thỉnh thoảng bóng dáng kia bất chợt ngã xuống, vẳng lại tiếng rên vì đau đớn.

      Gió lạnh vờn trán Triệu Vũ Quốc, dưới ánh trăng non mịn, đột nhiên cười lớn, thanh lạnh như băng.

      Tuyết Dao bước tới bên, nhìn theo ánh mắt của , là Triệu Cảnh – người bị nàng bắt làm nô lệ vừa được giải huyệt cho chạy .

      - Tại sao huynh theo “cứu” người?
      Tuyết Dao trêu chọc.

      Triệu Vũ Quốc quay đầu nhìn nàng, khẽ cười:
      - Đợi chút chúng ta cùng nhau xuống.

      - Ừm.
      Tuyết Dao ném mấy cọng cỏ đuôi chó trong tay xuống đất, cầm kiếm bước .

      Triệu Cảnh mò mẫm đường núi lầy lội, chỉ cần cơn gió thổi qua lay động ngọn cỏ cũng khiến dựng hết tóc gáy.

      Ngã xuống, bò dậy, lặp lặp lại như thế biết bao lần nhưng phía trước vẫn chỉ là màn đen tuyền, biết phải bao xa nữa mới có thể ra khỏi sơn cốc này.

      “Bịch”, lại ngã tiếp, may mắn là đường núi này tuy trơn nhưng có đá, mặc dù té ngã nhiều lần nhưng chỉ trầy xước đôi chút, bị thương tới xương cốt. Thế nhưng, trải qua vài bận như thế, lửa giận trong lòng Triệu Cảnh sớm tích tụ ngùn ngụt.

      “Nếu hết thảy những chuyện nghe được là chính xác, trẫm bỏ qua, cho dù là nhi tử…”

      Triệu Cảnh ngồi dưới thân cây nghỉ ngơi, tự nhủ trong lòng để quên những cảnh ấm áp năm xưa cuồn cuộn kéo về trong lòng .

      Trong lòng dâng lên nhiều thứ cảm xúc: phẫn hận, đau xót, tự trách bản thân vô năng, Triệu Cảnh hướng về phía xa trống trải rống to: “Tô Hà, trẫm còn mặt mũi nào gặp nàng…”

      Lời bị gió đêm nuốt dẫn tới nơi rất xa, thổi vào tai Triệu Vũ Quốc, khẽ cười châm biếm.

      Tuyết Dao nhìn hết màn, lại nghe được những lời hối hận của Triệu Cảnh, nàng khẽ cười nhạt, hỏi Triệu Vũ Quốc đứng trước mặt mình:
      - Giờ phút này, huynh cảm thấy được phụ hoàng huynh rất nương huynh chưa?

      quay đầu lại nhìn nàng, mượn ánh trăng yếu ớt lau chút nước mưa vương tóc nàng , cười ôn nhu tiếng, ung dung cách chắc chắn:
      - Giờ phút này, ta thề rằng ta nàng!

      “Này…”
      Tuyết Dao cảm thấy mặt nóng bừng lên, tuy nhiên trong lòng lại có cảm giác ấm áp lạ thường.

      Triệu Vũ Quốc nhìn sắc trời, qua canh giờ nữa sáng, nắm tay Tuyết Dao trầm giọng :
      - Bắt đầu !

      Tuyết Dao gật đầu, mang theo đoàn người ngựa hướng phía Triệu Cảnh.

      Nhìn bóng lưng nàng xa dần, sắc mặt Triệu Vũ Quốc dần trầm lãnh, miệng lẩm bẩm : “Nếu như có thể, ta hi vọng người phải là cha ta!”

      Lúc này, Triệu Cảnh như chim sẻ sợ cành cây cong, bởi vì thể lực tổn hao nghiêm trọng mà dừng lại nghỉ ngơi, chưa kịp điều hòa hơi thở nghe thấy từ trong rừng bên đường núi truyền đến tiếng vó ngựa, chưa kịp tìm chỗ núp, bị đoàn người bịt mặt vây quanh.

      Chỉ thấy người bịt mặt trong đám ấy dùng roi ngựa chỉ vào , với người bịt mặt bên cạnh:
      - Đại nhân, đây là “vật” trong bao tải.

      Tâm Triệu Cảnh cả kinh, cả người xụi lơ, vừa mới ngồi dưới cây kia chưa vững bị đám người lạ này bắt .

      Lại thấy người xuống ngựa, có phải là tới trói ? Chợt nghe trong trung tiếng xé gió, mũi tên từ đâu bay tới cắm vào lồng ngực người nọ, khắc kia, Triệu Cảnh cảm thấy trí não như trống rỗng, tại sao ngực kẻ đối diện lại có mũi tên?

      lúc ngây người, bốn phía truyền tới tiếng chém giết, kịp ngẫm nghĩ chuyện gì xảy ra, Triệu Cảnh toan co giò thừa dịp loạn chạy trốn, nhất thời, hai mắt chỉ thấy kiếm quang tỏa sáng, bên tai nghe tiếng leng keng vũ khí giao chiến, những mũi tên đốt lửa ngừng phóng tới gần bên khiến dám lộn xộn.

      Lửa!!! Triệu Cảnh chỉ thấy người bịt mặt cưỡi ngựa tới, mắt thấy tuấn mã to lớn kia giày xéo lên người mình, kiên định hướng về người phía người rống giận:
      - To gan!

      tiếng gào thét này khiến người cưỡi ngựa chau mày nhưng cùng dừng ngựa lại.

      Giây phút này, Triệu Cảnh biết mạng mình như treo sợi chỉ, nhưng vô luận thế nào cũng là vua nước, mặc dù chết nhưng cũng phải chết cách tôn nghiêm, thể nào sợ hãi được, tuyệt đối thể để danh dự tôn nghiêm của bậc đế vương bị chà đạp.

      - đám tặc tử, dám phạm thượng, trẫm nhất định tru di cửu tộc!
      Tiếng rống giận của vang lên giữa tiếng kiếm va chạm vào nhau leng keng, nhưng có kẻ nào tiến lên uy hiếp , tên cưỡi ngựa trước mặt khẽ ngẩn người, liền sau đó cười nhạt, tuy che mặt nhưng Triệu Cảnh vẫn nhìn ra được trong đáy mắt đùa cợt.

      Chỉ nghe người bịt mặt kia trầm giọng :
      - Chó nhà có đám, còn dám sủa loạn. (Chó nhà có đám ma còn dám sủa loạn. Chó mất chủ nhân, chỉ người nơi nương tựa, lang thang đây đó còn ra oai)
      Dứt lời trường kiếm trong tay hướng Triệu Cảnh đâm tới.

      Giờ phút này Triệu Cảnh hề sợ hãi, nhìn người bịt mặt chớp, lạnh lùng cười tiếng:
      - Chủ nhân của ngươi, hình như muốn lấy mạng trẫm phải!

      Kiếm kia vẫn chậm rãi vươn tới, người bịt mặt nhìn có chút đáng thương, lạnh lùng :
      - Chủ nhân vừa có lệnh, được để ngươi sống sót tới hừng đông!

      Triệu Cảnh nhìn chằm chằm đôi mắt đầy tơ máu kia, lại nhìn mũi kiếm đâm tới chính mình, trong lòng dâng lên màn ảm đảm: “ nghĩ tới, Triệu Cảnh ta cuối cùng có kết cục như vậy…” Ngay sau đó từ từ nhắm hai mắt lại.

      Xoạt xoạt, lại là tiếng xé gió, cảnh tượng trước mắt, Triệu Cảnh cho là mình chết, ngờ kiếm kia có đâm tới mình, ngược lại mở mắt ra thấy bóng người quen thuộc, hai hốc mắt tự chủ khẽ ướt, nghẹn ngào hướng về phía người kia hô:
      - Vũ nhi…

      Chỉ nghe Triệu Vũ Quốc rống giận:
      - Dám làm tổn thương phụ hoàng ta. Sát!

      màn trước mắt khiến Triệu Cảnh mơ hồ, chỉ nghe thấy tiếng hét giận dữ truyền ra từ thân ảnh cao lớn quen thuộc…

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 100: Sách lược của Triệu Vũ Quốc
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Hừng đông, mặt trời hào phóng ban tặng nhân gian những tia nắng rực rỡ, sau cơn mưa, khí trở nên thanh đạm dễ chịu, khắp sườn núi hoa Đỗ Quyên lại vươn mình khoe sắc. Tuyết Dao đột nhiên rất muốn ở trong biển hoa này ngồi lưng ngựa uống rượu, cảm giác thoải mái.

      Tâm tình của nàng thực dễ chịu, bởi cuối cùng Triệu Vũ Quốc cao cao tại thượng kia “Đầu hàng”. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện biểu lộ tình cảm với mình, đúng như câu Nhĩ Đóa thường : “Hết thảy tới quá đột ngột.”

      Nghĩ đến Triệu Vũ Quốc, khóe miệng nàng tự chủ cong lên mang theo niềm hạnh phúc, phía sau Lục hổ khẽ giọng thào.

      Nhĩ Hóa hướng về mấy cái tai căng lên hóng tin:
      - Nhìn , nhìn , lão đại cười từ hôm qua đến giờ đấy…

      Trương Thiết tiếp lời:
      - Ngươi biết à, lão đại suy nghĩ về tình rồi…

      Vương Thạch cũng chịu kém miếng:
      - cái đầu nhà ngươi ấy, điệu bộ kia phải là suy nghĩ về tình , cái đó gọi là Tương tư.

      lau kiếm, Ngô Vệ phun nước bọt phì phì về phía Vương Thạch:
      - Phì, lão đại cao hứng nghĩ cách giữ chặt trái tim Triệu chủ công, tương tư cái đầu nhà ngươi ý.

      - Ách… Ngô đại ca, lời của huynh nghe sao gượng ép thế?
      Lưu Phi bình thường ít chuyện cũng lên tiếng.

      Cả đám thi nhau cười rộn:
      - Ha ha ha ha, Ngô Vệ như kiểu mấy bà mẹ hay vậy, hóa ra lão đại cao hứng phải vì kế hoạch vừa xong với Triệu chủ công ư, ta bội phục lão Ngô quá… ha ha ha

      Triệu Vũ Quốc biết Tuyết Dao bắt Hoàng thượng ra khỏi cung mục đích là để cùng phụ hoàng có thể giải trừ hiểu lầm trước kia. Nhưng băng dày ba thước phải chỉ cho ngày lạnh, Triệu Vũ Quốc biết , Nhị Hoàng tử dùng lời xàm tấu tạo thành nguyên nhân diệt trừ tận gốc. Có lẽ, Triệu Cảnh cũng có ý như vậy, chỉ là chưa có cớ mà thôi.

      nhớ lại năm xưa Triệu Vũ Văn đột nhiên vu khống hãm hại nương và . làm điều này chính là lấy kế của Vũ Văn diệt chính Vũ Văn, mọi chuyện tối qua đều là bố trí của , trước tiên để Triệu Cảnh nghi ngờ Triệu Vũ Văn, vì vậy có màn hai người trò chuyện khi phụ hoàng ngã trong rãnh bùn.

      Tiếp đó, nhân lúc Triệu Cảnh trong cơn tuyệt vọng khốn cùng gặp phải người của Triệu Vũ Văn đuổi tới giết người diệt khẩu. Hiển nhiên, nội tâm phụ hoàng lúc đó hoàn toàn mất phòng bị, khi nhìn thấy Triệu Vũ Quốc màng cái chết lao ra cứu mình, như bám được vào cái cọc trước khi chết đuối, cộng thêm hối hận năm xưa tin tưởng Tô Hà, tất cả tạo nên kết cục là: Triệu Cảnh còn hoài nghi Triệu Vũ Quốc nữa, theo tự nhiên nghiêng về phía Triệu Vũ Quốc, càng nghĩ càng thấy bản thân năm xưa đối xử với hai mẹ con Tô Hà quá tàn nhẫn…

      Đêm hôm qua, Tuyết Dao cùng Lục hổ bịt mặt làm giả màn đuổi giết khiến Triệu Cảnh tin chắc rằng đó là người Triệu Vũ Văn phái tới giết , màn huyết chiến kinh người do cả đám diễn, mới sáng sớm Nhĩ Đóa mắng Thạch Đông Thăng sao lại lấy máu gà làm đạo cụ, toàn thân giờ bốc mùi tanh ngòm khó chịu vô cùng.

      Dựa vào công lực của Tuyết Dao, dĩ nhiên là nghe được mấy người trò chuyện tán gẫu, ban đầu nàng nhíu mày, sau đó suy tư rồi khẽ cười.

      Giờ phút này, Tuyết Dao nghĩ tới cái gọi là thỏa mãn, nàng cần bất cứ điều gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh Triệu Vũ Quốc, mọi thứ còn lại đều quan trọng. Tựa như lúc này đây, nàng cùng Triệu Vũ Quốc phối hợp tương kế tựu kế, để cho thành công “cứu Triệu Cảnh”, hoàn thành phần kế hoạch, thế nhưng nàng mảy may nghĩ gì tương lai, chỉ quan tâm an nguy của .

      - Lão đại, chúng ta nên thay quần áo này chứ nhỉ?
      Nhĩ Đóa tới hỏi nàng.

      Tuyết Dao xoay người, gương mặt trắng nõn còn có vết máu khô, nàng đánh giá Nhĩ Đóa, hẳn là hôm qua phen chật vật rồi đây. Đêm qua, Nhĩ Đóa sắm vai tên thị vệ ám sát hoàng thượng, ai dè sau đó bị giết chết, cả người đẫm máu, khó trách giờ phút này càu nhàu.

      Nàng hé miệng cười tiếng, mang theo chút ấm áp ít khi có:
      - Đến bên suối rửa ráy .

      - Oa, lão đại, người cười như vậy đẹp mắt, giọng cũng dễ nghe lắm, so với người đứng đầu Lệ Xuân viện còn xinh hơn gấp bội…

      Tuyết Dao nhíu mày:
      - Miệng lên da non ngứa lắm phải

      Ngay sau đó là tiếng la thê thảm của Nhĩ Đóa vang vọng trong sơn cốc.

      Triệu Vũ Quốc quyết định dừng chân cách kinh thành hai dặm, phải muốn nhanh chóng tiến cung, do nhận được tin mật thám hồi báo rằng trong kinh thành có biến động, bọn họ cứ đường đường chính chính vào thành phải biện pháp tốt.

      - Phụ hoàng, tại có cách nào vào thành.
      Triệu Vũ Quốc đứng ngoài xe ngựa với người ngồi xe – Triệu Cảnh.

      Triệu Cảnh chậm rãi ghé đầu ra, sắc mặt tái nhợt mệt mỏi, đêm qua mắc mưa lại bị kinh sợ, giờ phút này cả người bủn rủn, thở dài :
      - Aizzz, sao, chỉ sợ là Vũ Nhi kìm nén được rồi.

      Gương mặt Triệu Vũ Quốc lạnh lùng nhìn ra ý tứ gì, đối với việc thở dài vừa rồi của Triệu Cảnh cho ý kiến, mắt trông về hướng hoàng cung.

      tia giận dữ lóe trong mắt Triệu Cảnh, cất giọng khàn khàn hỏi:
      - Con định chọc tức trẫm sao?

      Triệu Vũ Quốc ngẩn người, khẽ lắc đầu gằn từng chữ:
      - Nhi thần dám!

      - Trẫm biết… Con trách trẫm…
      Triệu Cảnh xong cảm thấy hai mắt nóng lên, vội cúi đầu lau lệ khóe mắt. Triệu Vũ Quốc thấy hết màn này nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, cũng lên tiếng, chỉ đem bát canh gừng dâng cho Triệu Cảnh.

      - Hôm qua mưa lớn, người uống chút canh gừng xua hàn khí.

      Giờ phút này, Triệu Cảnh mới thấy được nhi tử bị mình vứt bỏ hơn mười năm, mày kiếm, mũi cao, môi hơi mỏng, đôi mắt kia sáng quắc, lại lạnh lùng như băng, những điểm này, phải chính là bộ dáng mình khi còn trẻ sao?

      Nghĩ tới đây, lòng Triệu Cảnh dâng cỗ đau xót, hối hận dâng lên:
      - Trẫm khờ dại, con giống ta như đúc, vậy mà trẫm vẫn hoài nghi… thậm chí nghĩ…

      Lúc này, toàn thân Triệu Cảnh toát mồ hôi lạnh, nếu ban đầu bản thân vì sĩ diện của hoàng gia, sợ rằng nhi tử vừa cứu mình khỏi cái chết kia sớm còn tồn tại đời này. (Nghe tin Tô Hà tư thông kẻ khác, Triệu Cảnh vì giữ sĩ diện nên điều tra, xử tội hai mẹ con Triệu Vũ Quốc)

      - Sau khi hồi cung, ngay lập tức trẫm lập con là Thái tử!
      Triệu Cảnh đưa ra quyết định lớn.

      Những tưởng lời này khiến Triệu Vũ Quốc mừng rỡ thôi, ai dè, hình ảnh mà Triệu Cảnh nhìn thấy chỉ là nhi tử của lãnh đạm liếc mình, sau đó kéo rèm lên xe ngựa.

      Khi thấy Triệu Vũ Quốc lên xe ngựa, Triệu Cảnh thở dài trong lòng: “Ở trong lòng Vũ Nhi, là ta hay ngôi vị hoàng đế kia quan trọng?”

      ra câu hỏi này cần Triệu Vũ Quốc đưa ra đáp án, phàm là người trong hoàng thất ai cũng biết cái nào nặng, cái nào .

      Triệu Cảnh chỉ biết cười khổ, bây giờ thấm thía thế nào gọi là tự thân gây nghiệt sống!

      - Phụ hoàng nợ nhi thần gì cả, coi như nhi thần báo đáp công ơn nuôi dưỡng của người, chuyện ai làm Thái tử, nhi thần hề để tâm, nhi thần quay trở về, bởi vì muốn dẫn nương !

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 101: Chỉ là quá khứ
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Đáp án của Triệu Vũ Quốc làm Triệu Cảnh hốt hoảng, tự chủ được tay nắm thành nắm đấm:
      - Con gì?

      - Nhi thần quay trở về, bởi vì muốn dẫn nương !
      Triệu Vũ Quốc lập tức nhắc lại lời vừa sai từ.

      Khóe môi Triệu Cảnh khẽ giật, đối mặt với vẻ đạm mạc của Triệu Vũ Quốc ý thức được bản thân mình sai lầm rồi.

      - Ha ha ha…
      tự giễu cợt bản thân, khóe mắt lộ ra đau khổ, giọng như già vài tuổi: – Là trừng phạt ta sao?

      Trong mắt Triệu Vũ Quốc vốn bình tĩnh lên tia trào phúng, bởi vì lần này nghe được Triệu Cảnh có tự xưng là trẫm mà là “ta”, nước cờ này hẳn đúng đường rồi.

      Thấy Triệu Vũ Quốc lời nào lòng Triệu Cảnh vô cùng khó chịu, thân là người đứng đầu nước, đối mặt với nhi tử của mình, giờ phút này lại có cách nào bày tỏ tấm lòng. Giờ phút này chỉ hi vọng mình được làm người dân thường, được quay trở lại năm đó, làm Thái tử, cùng Tô Hà kết thành đôi vợ chồng bần nông, sinh ra oan nghiệt như hôm nay.

      - Con hận trẫm ư?

      - Nhi thần dám.
      Triệu Vũ Quốc lạnh lùng nhìn Triệu Cảnh: – Nhưng là người con, con hận người, hận người phụ lòng nương, hận bản thân con, nên sinh ra ở nhà Đế vương. (Đối với cương vị “nhi thần” Vũ Quốc dám, còn là người con khác. Có thể thấy thái độ của bạn ấy)

      Triệu Cảnh ngây ngẩn cả người, khóe mắt lại ươn ướt, lần này còn sức lực mà lau nữa. Những lời Triệu Vũ Quốc làm kinh sợ, chuyện cũ năm xưa như đèn kéo quân ùn ùn lướt đến trước mắt , đột nhiên dám hồi cung, dám gặp nữ nhân mình thương kia, dám hỏi nàng có nguyện ý cho cơ hội quay lại

      - Canh gừng nguội mất rồi, nhi thần sai người hâm lại.

      Triệu Vũ Quốc bưng chén canh gừng định xuống xe ngựa, Triệu Cảnh đột ngột nắm lấy tay :
      - Con,… con thể cho cha con cơ hội sao?

      Cả người Triệu Vũ Quốc chấn động.

      - Nhiều năm qua, ta phụ hai mẹ con, bây giờ, con thể con ta cơ hội bù đắp sao?

      cao ngạo trong đôi mắt Triệu Cảnh sớm còn, ở , chỉ còn cố gắng muốn giành được chấp nhận của nhi tử kia

      Thấy Triệu Vũ Quốc vẫn im lặng, Triệu Cảnh tiếp:
      - Con liều chết cứu ta, cũng đủ để trong lòng con vẫn coi ta là cha con, bây giờ, con hãy quên thân phận Hoàng đế của ta , ta chỉ là người cha bình thường thôi, cho cha cơ hội bồi đắp cho hai mẹ con con được ?

      Triệu Vũ Quốc khẽ cúi đầu tránh né ánh mắt tha thiết kia:
      - Hồi cung gặp nương rồi sau…
      Giọng khàn khàn làm lòng Triệu Cảnh chua xót, hốc mắt giây phút lại ướt át, nắm chặt hai tay Vũ Quốc, dùng sức mà kéo, nghẹn ngào:
      - Vũ Nhi, Con của ta…

      Triệu Cảnh tựa đầu vai Triệu Vũ Quốc, Vũ Quốc cảm nhận được thanh bị đè nén nghẹn ngào bên tai, trong lòng cảm thấy phiền muộn. cảm nhận được mùi Long Tiên Hương đặc biệt của Triệu Cảnh, từng được “người cha” này ôm chặt trong lòng, ngửi mùi thơm của Long Tiên Hương làm cho an tâm, nhưng về sau chỉ cần ngửi thấy mùi này lại khiến bất an, hơn mười năm nay, mùi Long Tiên Hương này chính là ác mộng của .

      Từ lúc biết Triệu Cảnh hoài nghi mẫu thân mình, tận lực tránh xa mùi Long Tiên Hương đặc biệt này, ngày nào cũng nhìn thấy nước mắt của mẫu thân nhắc nhở phải sống bằng bất kỳ giá nào. Mà muốn sinh tồn được trong hoàng cung có phụ hoàng bảo vệ, cam chịu che giấu tài năng, tranh giành, màng địa vị, cho đến lần, mới bắt đầu vì bản thân mà bộc lộ.

      năm kia, chiến phía Tây căng thẳng, các đại thần cùng Hoàng đế nghị , cảm thấy nên phái vị Hoàng tử mang binh tiên phong để chấn hưng sĩ khí của quân lính, đây cũng là tạo danh tiếng cho Hoàng tử đó. trắng ra là các vị đại thần ai muốn con mình phải ra nơi sa trường, là nhất cử lưỡng tiện. (Vừa để an lòng quân sĩ, vừa phải cho con mình nơi chiến trường nguy hiểm)

      Chuyện đến nước này, buộc phải chọn Hoàng tử ra nơi chiến trường. Các vị Hoàng tử khác, mẫu thân có gia thế lớn đương nhiên đồng ý cho con mình , cuối cùng trọng trách này rơi lên đầu Triệu Vũ Quốc, mà ý này cũng làm thỏa mãn lòng Triệu Cảnh, chẳng phải có câu, mắt thấy tâm phiền sao? Sống hay chết là do mạng của Triệu Vũ Quốc.

      chết trong cung chết sa trường, tâm Triệu Cảnh có phần đắc ý, giữ được thể diện cho , mà mất công ra tay, đúng là nhất tiễn hạ song điêu, dựa vào điều đó, sau này điều khiển lão chúng thần dễ dàng hơn…

      Ý của Triệu Cảnh cũng chính là ý của Triệu Vũ Văn cùng đám vây cánh, bọn chúng đều muốn diệt trừ Triệu Vũ Quốc, ngờ Triệu Vũ Quốc làm chúng thất vọng.

      Vũ Quốc mang binh tiên phong, Triệu Cảnh phong làm chủ công, cầm ấn soái, nhưng tất cả mọi người đều đem hi vọng đặt lên phó soái uy viễn là Tướng quân Mục Thanh, ai ngờ, ra tới chiến trường, Triệu Vũ Quốc như cá gặp nước, nhanh chóng thu phục được quân địch, càng làm người ta kinh ngạc là, ánh mắt cao ngạo của Tướng quân triều đình uy vũ bấy lâu Mục Thanh chưa từng nhìn trúng bất kỳ ai lại nhìn trúng Triệu Vũ Quốc mới ra đời, từ đó về sau, Triệu Vũ Quốc rong ruổi nơi chiến trường xây dựng uy danh…

      Thế nhưng những chiến công ấy của lại khiến mâu thuẫn trong lòng Triệu Cảnh lớn lên ngừng, trong lòng ngầm thưởng thức tài năng của nhi tử mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Tô Hà lại vô cùng phiền não. Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc sáu năm trôi qua, cho đến khi Triệu Vũ Văn dâng tấu Triệu Vũ Quốc mưu đồ phản nghịch Triệu Cảnh mới chính thức hạ quyết tâm diệt trừ đứa con này…

      Bất ngờ hồi tưởng lại những khổ nhục bao năm qua, Triệu Vũ Quốc khẽ mở hai mắt, lạnh lùng nhìn nam nhân bên cạnh mình, có lẽ cả đời này thể tha thứ cho người được gọi là cha này!

      Tuyết Dao cùng Lục hổ đường tắt, rất nhanh tới kinh thành, liếc mắt nhận ra, cửa thành hôm nay tăng thêm nhiều thị vệ, mà những thị vệ này xem ra võ công hơn người, nàng phỏng đoán trong cung có động tĩnh rồi.

      - Lão đại, chúng ta có vào ?
      Nhĩ Đóa hỏi.

      Tuyết Dao khẽ gật đầu:
      - Vào!

      Ngay lức này, nàng cảm thấy sau lưng có tiếng gió, vội đẩy Nhĩ Đóa ra, lớn tiếng nhắc nhở mọi người:
      - Cẩn thận!

      Lời vừa dứt, xoạt xoạt, mấy mũi tên rơi xuống chỗ Nhĩ Đóa vừa đứng.

      - Bảo vệ lão đại!
      Trương Thiết cao giọng thét, nhanh chóng rút kiếm ra, năm người còn lại cũng lập tức rút kiếm chạy tới đứng vòng tròn bao quanh Tuyết Dao.

      Tuyết Dao khẽ nhíu mày quan sát, trong rừng cây ven đường có bóng người, suy nghĩ nhiều, nàng lập tức cúi xuống nhặt lên mũi tên, dùng sức bẻ gãy, vận khí ném lên, chỉ nghe trong rừng truyền ra nhiều tiếng kêu thảm thiết.

      Trương Thiết cười hắc hắc :
      - Thủ pháp của lão đại tệ a!

      Tuyết Dao khẽ hé miệng, trong mắt mang theo nụ cười, giọng có phần lãnh đạm:
      - Mọi người cẩn thận!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :