1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 92: Hồ Trúc Khê
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      - Sao lại đứng ở đây? Còn mau làm việc .

      Ngô Lương vừa mới vật vã trở về bắt gặp Tuyết Dao đứng ngu ngơ hóng gió, tức giận lao tới quát.

      Tuyết Dao lập tức hành lễ:

      - Tiểu nhân ra mắt Ngô tổng quản đại nhân!

      Ngô Lương nhàn nhạt nhìn nàng cái:

      - Ngươi trông lạ quá?

      Trong lòng Tuyết Dao căng thẳng, nhanh chóng giả bộ mặt sợ hãi trả lời:

      - Tiểu nhân hôm nay mới được phân đến làm ở Tú Cục (phòng thêu, trang trí).

      - Sao ngươi đến Tú Cục làm việc, mà lại ở Ngự Hoa Viên làm gì?

      Ngô Lương trầm giọng hỏi, trong mắt càng thêm nghi ngờ…

      đợi Tuyết Dao trả lời, hừ lạnh :

      - Ngươi ta cũng tâm tư cũng ngươi, bất quá ngươi chỉ là cung nữ của Tú Cục mà… cũng muốn mọc cánh lên làm Phượng Hoàng, lão Tạp gia biết nên cười hay nên mắng đây!

      Vừa dứt lời, tiến lên nắm lấy cằm Tuyết Dao, nhìn kỹ dung nhan tinh xảo, thầm nghĩ: “Gương mặt xinh đẹp…”

      Vào lúc này, Tuyết Dao nắm chặt hai tay lại, trong lòng động sát cơ, chỉ cần Ngô Lương vớ vẩn là mất mạng ngay.

      Chỉ thấy suy nghĩ rồi thở dài, buông lỏng tay ra, nhìn Tuyết Dao vài lần rồi lắc đầu:

      - Xinh đẹp sao chứ? Ở đây phải là cứ có dung mạo là có địa vị… Ngươi còn , lão Tạp gia khuyên ngươi nên sớm bỏ ý định kia

      Sát cơ trong ánh mắt Tuyết Dao nhanh chóng biến mất, câu đơn giản đó tuy khó nghe nhưng tựa hồ nó khác với hoàng cung trong trong tiềm thức trước kia của nàng rất nhiều…

      - Tại sao gì?

      Ngô Lương cho là nàng sợ đến choáng váng.

      - Tiểu Tuyết tạ ơn ý kiến của Ngô tổng quản, chẳng qua là trong lòng Tiểu Tuyết có cái ý nghĩ kia.

      Tuyết Dao thu lại sát khí, cố gắng nặn ra nụ cười miễn cưỡng.

      Ngô Lương nhướng mày, phất áo bỏ , nhưng Tuyết Dao lại tiến lên tiếp:

      - ra vừa rồi tiểu nhân ở đây hoàn toàn bởi vì công công!

      Ngô Lương lập tức dừng lại, thầm nghĩ trong lòng: “Cung nữ này chẳng nhẽ là do ta gọi đến?”

      Nghĩ đến đây, đáy lòng Ngô Lương khỏi dâng lên chút xúc cảm: “Mình già rồi, bắt đầu hay bị đãng trí…”

      - Mới vừa rồi tiểu nhân có nghe thấy chuyện hộp cơm công công mang đến có hương vị quen thuộc khiến Tiểu Tuyết nhớ đến quê hương mình, tự chủ được ngẩn ngơ ra đó.

      Ngô Lương mới thả lỏng được chút lại trở nên căng thẳng, ngạc nhiên hỏi:

      - Hương vị nào?

      - Tiểu Tuyết ngửi thấy mùi cháo ngó sen…

      Trong lòng Tuyết Dao thầm đắc ý, tất cả những thứ này đều do nàng nghe thấy và ghi nhớ lại.

      Mới vừa rồi nàng nghe được Ngô Lương là đồng hương với người tên Tô Tiệp Dư, theo tin tức Nhĩ Đóa thu thập được, Tiệp Dư lại là mẹ của Triệu Vũ Quốc, tên là Tô Hà, rời khỏi quê năm mười tuổi để tiến cung, chẳng qua chỉ làm tiểu cung nữ, sau đó có cơ duyên ở bên cạnh người được sắc phong làm thái tử và sau đó lên ngôi hoàng thượng. Nghe năm đó nàng là nữ nhân được hoàng đế sủng hạnh nhất, hơn nữa rất thích ăn những đồ ăn nàng làm có hương vị của quê nàng, trong đó có cháo ngó sen là hoàng đế thích nhất.

      Nhưng bởi vì Tô Hà xuất thân ti tiện, cho nên đến bây giờ chỉ có thể làm được Tiệp Dư (Phi Tần). Trùng hợp, nàng là đồng hương với Ngô Lương, tổng hợp nhưng điều đó lại, Tuyết Dao nhất thời nghĩ ra kế xoay quanh cháo ngó sen kia để kéo gần quan hệ với Ngô Lương hơn. Khi nàng xong, Ngô Lương liền chau mày lại.

      - Quê ngươi ở đâu?

      - Tiểu Tuyết khi còn bé ở thôn Tố Ninh, Nam Tuyền.

      Ngô Lương khẽ liếc mắt nhìn:

      - Ngươi quê ở Tố Ninh, Nam Tuyền?

      Hai mắt Tuyết Dao trở nên thành khẩn, gật đầu :

      - Dạ, đúng vậy, nhưng tiểu nữ tiến cung khi còn rất , cho nên nhớ được quê quán, chỉ nhớ được vị cháo ngó sen mẹ làm mà thôi…

      Ngô Lương nhìn Tuyết Dao chợt dâng lên chút xúc cảm:

      - Đúng vậy… ở nơi đó, những người làm mẹ hay nấu cháo này…

      Vẻ mặt Tuyết Dao kinh ngạc:

      - Công công cũng quê ở thôn Tố Ninh hay sao?

      Ánh mắt Ngô tổng quản nhìn về phía nàng có thêm phần thân thiết, đối với nơi như nhà tù này, gặp được người cùng quê có hoài cảm rất lớn.

      - Ngươi cũng biết cháo này do ai nấu?

      hỏi lại Tuyết Dao.

      Tuyết Dao lập tức lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.

      Ngô Lương thở dài tiếng:

      - Đây là cháo do đích thân Tô Tiệp Dư nấu, phải ngâm ngó sen tốt khiến nàng ngủ đêm…

      - Tiểu Tuyết có thể gặp Tô Tiệp Dư ?

      Tuyết Dao bày ra vẻ mặt chờ mong, thản khẩn làm người ta động lòng, thể cự tuyệt, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là chưa từng nhìn nàng lúc giết người như thế nào.

      Ngô Lương suy nghĩ chút rồi gật đầu:

      - , ngươi là người trong Tú Cục cũng nên hỏi thăm xem nương nương thích trâm cài tóc như thế nào.

      Có thể bị lạc ở trong hoàng cung Tuyết Dao phải cảm ơn A Đoạn, đừng thấy ngày thường ít mà xem thường. là người làm việc cẩn trọng, cộng thêm thủ đoạn cao thâm nên việc gì cũng có thể hoàn thành. Tuyết Dao nghĩ mãi biết làm thế nào để có được bức bản đồ của hoàng cung Điểm Thương quốc.

      Nàng xem xem lại bản đồ đó chín lần, cố gắng ghi nhớ kỹ “công lao” kia của A Đoạn, nên tại nàng lại trong cung chỉ cần tránh tối đa bắt gặp những người sống ở đây ra việc tìm đường cũng phải là cái gì đó quá khó khăn. Khi càng đến gần chỗ ngoặt vào hồ Trúc Khê nơi Tô Tiệp Dư sống càng yên tĩnh.

      Bước chân vào trong cửa Trúc Khê, Tuyết Dao có chút giật mình, nàng vốn cho rằng nơi đây là góc của nội viên nên rất khô cứng, ngờ Trúc Khê này lại bố trí khác hẳn.

      Dẫn vào là cây cầu đá, dưới cầu là có con suối róc rách chảy qua, cuối cây cầu đá là con đường xem vào khu vườn yên tĩnh dẫn đến cái nhà tranh được tu sửa lại rất chắc chắn, có thể thấy được chủ nhân rất quý căn nhà này.

      Nhưng cái làm Tuyết Dao cảm thấy kỳ quái chính là nơi đây hề có cung nữ hay thái giám nào, mặc dù được sủng hạnh nữa nhưng chẳng nhẽ Tô Tiệp Dư như lại bị ghẻ lạnh như vậy sao?

      Lúc nàng cảm thấy kỳ quái trong căn nhà tranh truyền đến giọng ôn hòa:

      - Là ai ở bên ngoài đó?

      - Nô tỳ do Tú Cục phái đến.

      Bên trong trầm ngâm chốc lát:

      - Cửa khóa, cứ vào !

      Két tiếng, Tuyết Dao đẩy cửa bước vào, chỉ thấy bên trong có người phụ nữ trung niên đứng nhìn ra cái guồng nước chuyển động phía bên ngoài cửa sổ.

      - Nô tỳ thỉnh an nương nương

      Nữ nhân này quay mặt lại, Tuyết Dao nhìn lên khỏi nghĩ đến Triệu Vũ Quốc: “Quả nhiên là mẫu tử.”

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 93: Tô Tiệp Dư
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Chỉ thấy phụ nhân kia thân áo nâu vàng thô sờn, viết chữ thẻ tre, cẩn thận tỉ mị, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, tuy rằng hơi gầy nhưng đôi mắt có chút vẩn đục, thậm chí vẫn vô cùng thanh thoát, cả người dùng thứ trang sức làm đẹp nào, chỉ là tự nhiên, nhưng khí chất cao quý khiến Tuyết Dao biết được, phụ nhân này tuyệt đối phải cung nữ.

      Bất quá những thứ này đều cần đến, Tuyết Dao chỉ nhìn đôi mắt trong sáng, hắc bạch phân minh kia liền kết luận người đó chính là mẫu thân của Triệu Vũ Quốc, đơn giản là ánh mắt kia giống, nhất là lúc đôi chân mày chau lại kia giãn ra chầm chậm, nàng từng thấy hành động ấy ở Triệu Vũ Quốc lần dưới ánh trăng, lần ấy khiến tim nàng hỗn loạn, cũng giống như lúc này nàng có cảm giác loạn nhịp.

      - Nô tỳ ra mắt Tiệp Dư.
      Ngoài miệng Tuyết Dao vậy nhưng hướng người nọ hành lễ.

      Tô Tiệp Dư thấy thế nhưng cũng có bất kỳ phản ứng nào, giống như màn này quen rồi. biết tại sao trong lòng Tuyết Dao lại run lên, nhìn phụ nhân gầy yếu trước mắt, nàng núp trong thâm cung ai thân thích, chỉ sống vì hai nam nhân: người là trượng phu của nàng, nhưng vĩnh viễn cũng phải trượng phu của nàng. người là nhi tử nàng muốn tận lực bảo vệ, nhưng mà giờ đây, sinh tử của nhi tử nàng cũng biết , đau khổ như vậy, nàng phải mình gánh chịu!

      Tình cảnh này khiến lòng Tuyết Dao xúc động, trong lòng có loại cảm giác kỳ quái, ràng mình chưa hề vào hoàng cung, nhưng khi nhìn thân ảnh gầy yếu độc kia nàng lại có thể nhận thức được tận cùng nỗi đau đớn của nữ nhân trong hoàng cung.

      - Ngươi là người trong cung ư? Có chuyện gì sao?
      Tô Tiệp Dư ôn nhu hỏi, giọng ôn hòa.

      - Nơi này là lãnh cung sao?
      Tuyết Dao hỏi.

      Tô Tiệp Dư ghé mắt quét bốn phía, mày liễu khẽ chấn động, nhàn nhạt hỏi:
      - Ngươi từng nhìn thấy lãnh cung?

      - Chưa từng, chẳng qua cảm thấy lãnh cung giống như thế này…

      Tuyết Dao , thuận tay đóng cửa lại, tới bàn bưng chén trà nóng đưa cho Tô Tiệp Dư.

      Đối với ngôn ngữ bất kính của Tuyết Dao, Tô Tiệp Dư có tức giận, hơi hơi cười nhận chén trà nóng Tuyết Dao bưng tới nhấp hớp, cũng đứng dậy, chỉ ghé mắt nhìn nàng:
      - Ngươi là cung nữ kỳ quái.

      - Ta phải cung nữ.
      Tuyết Dao lạnh nhạt nhìn nàng.

      Trong mắt Tô Tiệp Dư lập tức ra vẻ kinh hãi nhưng ngay sau đó khôi phục. Nàng bình tĩnh, cúi đầu nhấp thêm ngụm trà, lại :
      - Ngươi tới giết ta sao?

      Tuyết Dao nhíu mày:
      - Nơi này có người muốn giết ngươi?

      - Ha ha, hẳn là có, ngay cả nhi tử ta còn buông tha, làm sao có thể bỏ qua cho ta?

      - Người nào muốn giết ngươi?
      Tuyết Dao hỏi.

      Nàng cười cười, lắc đầu:
      - Người muốn giết ta nhiều mà cũng chẳng ít, tại kẻ nào cũng giống kẻ nào…

      Lúc Tô Tiệp Dư chuyện, trong mắt ra bi thương vô tận nhưng chút sợ hãi, Tuyết Dao chăm chú nhìn nàng, từ đáy lòng vô cùng bội phục phụ nhân kiên cường dũng cảm này.

      - Nếu nhi tử ngươi còn ở chỗ này, tại sao ngươi rời ?

      Tô Tiệp Dư cúi đầu lần nữa uống trà, ánh mắt có chút mơ màng, tựa hồ nhớ lại cái gì:
      - Lúc ta còn rất , nương với ta, sinh mệnh nữ nhân chính là hạt giống rau quả, rơi vào nơi đất tốt màu mỡ mọc rễ nảy mầm, rơi vào tảng đá trong khe cũng mọc rễ nảy mầm, hết thảy là thiên ý, tất cả đều là chữ “mệnh”, ta mọc rễ nơi này, liền được…

      Tuyết Dao ngồi xuống nhìn thẳng phụ nhân kia, ánh mắt kia cho nàng biết người đối diện hề giấu diếm, nhưng trong đôi mắt kia là mênh mông thâm trầm. Sương gió ghi dấu gương mặt nàng, mà khảm trong cốt tủy nàng, điều này, thực đau đớn, đắng nghẹn.

      - Ngươi sợ ta sao?
      Tuyết Dao hỏi nàng.

      Nàng lắc đầu, cười lãnh đạm:
      - Cái chết của ta còn liên quan tới bất kỳ kẻ nào, cũng làm cho bất kỳ ai thương tâm, ta đây còn phải sợ cái gì đây?

      Lời của nàng làm Tuyết Dao có chút cảm khái, nhưng tức giận còn nhiều hơn, nàng đứng phắt dậy:
      - Chẳng lẽ ngươi cũng sống vì chính bản thân ngươi?

      Tô Tiệp Dư cười cười, hề chuyện nữa, đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

      Tuyết Dao ngưng mắt nhìn nàng, lâu vẫn nhúc nhích, lúc nàng muốn mở miệng, Tô Tiệp Dư quay tới nhìn nàng, trong mắt mảnh trầm tĩnh.

      - Vũ nhi của ta sống hay chết, ngươi có thể cho ta?

      - Tại sao ngươi nghĩ ta biết tin tức của ?

      Hai mắt Tô Tiệp Dư vốn ảm đạm, đột nhiên giống như được vầng sáng bao quanh, quang mang tỏa sáng, hai tay vững vàng nắm chặt cánh tay Tuyết Dao, nước mắt kiềm được giàn giụa:
      - cho ta biết, Vũ Nhi của ta còn sống hay…?

      Tuyết Dao chăm chú nhìn nàng, đối với bộ dáng này của nữ nhân, nàng hiểu, nhưng nàng thương tiếc.

      Nàng nhanh chóng dò xét bốn phía, xác định vắng lặng, trầm giọng với Tô Tiệp Dư:
      - rất tốt, gặp nguy hiểm gì, chẳng qua bị Nhị hoàng tử xấu…

      Nàng đem toàn bộ những gì nghe được từ Thạch Đông Thăng cho phụ nhân đáng thương này, những lời Tuyết Dao khiến Tô Tiệp Dư lấy tay gạt lệ ngừng, lại liên tục chắp tay trước ngực van xin Bồ Tát phù hộ, sau đó, quay đầu nhìn Tuyết Dao cảm kích:
      - Cảm ơn ngươi đem tin tức này cho ta, cảm ơn ngươi…

      - cần cám ơn ta, ta cho ngươi biết, là vì muốn nhờ ngươi giúp ta!

      Vẻ mặt Tô Tiệp Dư kinh ngạc:
      - Ta có thể giúp gì cho ngươi?

      - Giúp ta bắt Hoàng thượng!

      - Cái gì, giúp ngươi…
      Tô Tiệp Dư lập tức che miệng lại, nhìn chằm chằm người đối diện.

      - tại, nhi tử của ngươi bị hiểu lầm, trong hai kết cục, là bị lưu đày tha hương vĩnh viễn, hai: chính là bị trượng phu của ngươi khép tội phản quốc, xử tử. Dĩ nhiên, cần chờ Triệu Vũ Quốc về để chịu tội, hoàng huynh nhất định làm chuyện “tốt” này trước.

      Vẻ mặt Tô Tiệp Dư hoảng sợ, run rẩy hỏi Tuyết Dao:
      - Ý ngươi là, tại, bởi vì Nhị hoàng tử làm khó nên Vũ nhi thể giải thích với Hoàng thượng, nếu có thể gặp mặt giải thích mọi chuyện dễ dàng phải ?

      Tuyết Dao khẽ gật đầu:
      - Tạm thời mà là như vậy.

      - Làm sao? Giải thích rồi còn được sao?
      Tô Tiệp Dư có chút mất bình tĩnh nắm chặt tay Tuyết Dao.

      Tuyết Dao nhíu mày, đây chính là chuyện làm nàng phiền chán nhất, liên tục phải giải thích, nàng rất chán ghét, cho dù đây là mẫu thân Triệu Vũ Quốc, nàng cũng cảm thấy mình phải tiêu hao quá nhiều tính nhẫn nại.

      Băng dày ba thước phải chỉ do ngày lạnh, Hoàng thượng có thể dạ tin lời Nhị Hoàng tử nhất định cũng nghe những ý kiến khác, nếu như chỉ khiến cho bọn phụ tử gặp mặt mà xua tan hiềm khích lúc trước, chuyện này nếu trong nhân gian có khả năng, nhưng đây là hoàng gia, điều ấy chính là “xa xỉ phẩm”, tại, Hoàng thượng chọn Nhị hoàng tử hay Tứ hoàng tử, mới chỉ là lựa chọn trong lòng mà thôi…

      - Ngài tin tưởng lời Vũ nhi , ngài thương nhất là Vũ nhi…

      Tuyết Dao nhíu mày:
      - Ngươi cũng biết người thương nhất là Triệu Vũ Quốc, vậy tại sao lại tin vào lời phản quốc hồ đồ kia?

      Tô Tiệp Dư lắc đầu, lần nữa nước mắt lăn dài, có chút mất tinh thần:
      - Ngài tựa như thay đổi, hề thương Vũ nhi nữa, hề động tới ta nữa, còn né tránh cả Trúc Khê này, … nơi này, chính là nơi mẫu phi ngài lưu lại năm đó…

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 94: Bắt được
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Nghe nàng thấp giọng thở dài, Tuyết Dao giật mình, cảm giác giống như tuột mất điều gì, nổi nên lời, chỉ cảm thấy nhận được lúc quá nhiều thông tin từ Tô Tiệp Dư, nhất thời tiêu hóa hết, nhưng bây giờ nàng suy nghĩ được gì nhiều, trước mắt phải phối hợp với Tô Tiệp Dư, nàng mới có thể nhanh chóng bắt Hoàng thượng kia xuất cung.

      Tuyết Dao lại rót cho Tiệp Dư chén trà nữa, mặc dù hơi nguội nhưng đối với Tô Tiệp Dư lúc này có còn hơn , nàng cần tỉnh táo, muốn suy nghĩ kỹ.

      Tô Tiệp Dư ngửa đầu uống cạn chén trà, còn nhã nhặn lúc đầu, tay có chút run rẩy, nàng cố gắng che giấu.

      - Ngươi do dự?
      Tuyết Dao nhàn nhạt hỏi, giống như hỏi thăm hôm nay khí trời thế nào.

      Tô Tiệp Dư thấp thỏm nhìn nàng, mắt phượng mở lớn, dù giả bộ trấn tĩnh cũng cách nào che giấu được sợ hãi và do dự.

      - Ta căn bản thể đến gần ngài, làm sao có thể giúp ngươi?

      Tuyết Dao khép mí mắt, như suy nghĩ điều gì, trong lúc tinh thần Tô Tiệp Dư còn hoảng hốt nàng chợt :
      - Năm đó ngươi chỉ là cung nữ, làm sao có thể tiến vào tam cung lục viện này?

      Tô Tiệp Dư ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ý Tuyết Dao liền :
      - Khi đó chúng ta còn , Hoàng thượng cũng chỉ là hài tử mới bảy, tám tuổi, làm Hoàng tử ra rất cực khổ, hằng ngày có thời gian chơi đùa, trời chưa sáng phải lên phòng học, lần Hoàng thượng quá mệt nên ngủ thiếp góc ngự hoa viên, ta cho ăn đồ nương tặng ta, là hạt thông đường

      cần nàng xong Tuyết Dao có thể đoán hết. Thời niên thiếu của Hoàng tử giống với dân chúng bình thường, thể ở cùng chỗ với mẫu thân mình, ngày nào cũng phải tận lực học hành, sau đó là đối mặt với phụ hoàng uy nghiêm khảo sát, Hoàng tử nhiều, việc cạnh tranh nhiều, có thể các bậc Vương gia từ tới lớn đều trưởng thành dưới áp lực, thơ ấu đối với họ có chút vui vẻ, đừng là những hành động làm nũng như dân chúng bình thường, các trò chơi dân dã cũng chưa từng thấy qua, Tô Tiệp Dư gặp khi còn , nghi ngờ gì, chắc chắn mang đến cho vị Hoàng đế đơn tia ấm áp…

      Ánh mắt Tô Tiệp Dư trở nên mênh mông, nghĩ tới chuyện cũ, nàng đột nhiên vui vẻ, nhìn ánh mắt nàng, trong lòng Tuyết Dao có kế sách.

      Hoa Sơn Trà nở rộ trong sân, màu đỏ rực rỡ, hương thơm tràn ngập trong gió. Vừa mới hạ triều, Triệu Cảnh tản bộ ở ngự hoa viên, chân mày tỏa ra vẻ u sầu.

      - Hoàng thượng, có cần nghỉ ngơi lát ?
      Ngô Lương quan tâm hỏi.

      - Sơn Trà nở đẹp như vậy, trẫm nghĩ thưởng ngoạn hồi.

      Ngô Lương khẽ liếc mắt nhìn trộm vị Hoàng đế này, trong mắt lóe lên vài điều nhưng rất nhanh liền cúi đầu theo sau Triệu Cảnh.

      - Ngô Lương, ngươi trẫm nên tin ai?

      Triệu Cảnh bất ngờ hỏi câu, nhất thời Ngô Lương biết đối đáp thế nào.

      - Thiên hạ là của Hoàng thượng, người người đều tận trung với Hoàng thượng…
      Ngô Lương biết, trả lời như thế này đích thị là lời vô nghĩa.

      Quả nhiên, Triệu Cảnh hừ lạnh tiếng:
      - Ở trong cung lâu quá khiến miệng ngươi nổi lời lòng rồi.

      Ngô Lương cúi đầu, ủy khuất đáp:
      - Hoàng thượng… Là nô tài biết nên trả lời thế nào. Chẳng lẽ Hoàng thượng quên mất lời Thái phó năm đó dạy bảo?
      (Thái phó [太傅] : Là chức quan giúp đỡ vua hoặc khi chưa ai lên làm vua có thể thay thế quản lý quốc gia (theo Baidu), chức quan thuộc hàng tam công, dưới thái sư và thái bảo (theo LacViet).

      Triệu Cảnh chắp hai tay ra sau, nhìn đôi chim én bay lượn giữa bầu trời:
      - Đúng vậy, Thái phó từng cho trẫm, ngày nào đó khi ngồi lên ngôi vị cao nhất, nhất định độc…

      Hai người hỏi đáp tới chỗ hành lang ngự hoa viên có vẽ tranh, Triệu Cảnh nhìn qua, mày nhíu chặt lại:
      - Thế nào lại đến nơi này rồi…

      Vừa muốn rời , liền thấy ở đoạn hành lang gấp khúc tiểu thái giám ngủ gật, cung nữ ngồi xổm bên cạnh nhàng nhìn ngó .

      Tiểu thái giám kia khoảng năm, sáu tuổi, dụi dụi mắt tỉnh dậy, vẻ mặt đáng thương nhìn cung nữ kia, cung nữ lấy từ trong túi ra vật gì cho ăn.

      Ngô Lương thấy màn như vậy, cười mà như cười, liếc mắt nhìn Triệu Cảnh, đoán được ánh mắt Hoàng thượng ra sao, chỉ nghe thấy giọng ngài nhè :
      - Đó là hạt thông đường sao…

      - Hoàng thượng, để nô tài qua dạy dỗ tiểu tử quấy nhiễu người…

      Triệu Cảnh khoát tay:
      - cần…
      như suy nghĩ điều gì, ngay sau đó : – Trở về thôi.

      - Vâng.

      Hai người lập tức quay trở về.

      Nụ cười ngọt ngào của cung nữ tắt ngấm khi bóng lưng hai người kia biến mất, lập tức khôi phục bộ dáng lạnh lùng, móc trong tay áo ra ít bạc vụn, với tiểu thái giám:
      - Cho ngươi!

      mặt tiểu thái giám mất sạch ngây thơ, bỏ quên cơn buồn ngủ, hai mắt sáng rực nhìn bạc nàng đưa ra:
      - Ha ha, hảo tỷ tỷ, sau này có chuyện tốt thế này gọi ta tiếp nhé, ngủ thôi mà cũng được bạc, tốt quá !

      Cung nữ này chính là Tuyết Dao, màn vừa rồi là nàng mua tên tiểu thái giám này đóng kịch, dĩ nhiên tên nhóc này biết những gì vừa làm dùng để lừa gạt Hoàng đế, nếu , cho dù ăn gan báo cũng dám làm.

      Tuyết Dao đưa nốt số hạt thông đường còn dư lại cho , trầm giọng :
      - Đây là bí mật của ta và ngươi, nếu như bị người ngoài biết, ta liền chuyện ngươi ăn trộm đồ ở ngự thiện phòng cho Ngô tổng quản biết.

      - Đừng, đừng, hảo tỷ tỷ, ngàn vạn lần đừng có nha, nếu ta nhất định bị lột da, chuyện hôm nay ta nuốt vào bụng, cho ai đâu…

      Tuyết Dao hài lòng gật đầu:
      - Hảo, vậy mau làm việc của ngươi .

      Trăng non như lưỡi câu, ban đêm trong cung yên tĩnh tiếng động, nơi đình bên hồ nước chìm trong ánh trăng non nhàn nhạt, nếu như có thân ảnh quỷ mị, hẳn là rất đẹp.

      Lúc này Tuyết Dao vừa liên lạc với Nhĩ Đóa, từ Nhĩ Đóa nàng biết được chuyện tưởng tượng được, ra Nhĩ Đóa chịu trách nhiệm thăm dò tin tức phía Nhị Hoàng tử, tình cờ qua thái giám bên đó biết được Nhị Hoàng tử cho người gièm pha Tô Tiệp Dư tư thông với kẻ khác, Tuyết Dao nghĩ ra, tại sao Hoàng đế biết rồi nhưng chọn lựa hành động nào?

      Biết được tin tức kinh người này, Tuyết Dao lập tức phi thân hướng tới hồ Trúc Khê, màn đêm bao phủ Hoàng thành, thân ảnh kia như tia chớp lao , nàng còn nhiều thời gian, nội trong đêm nay phải làm xong hết thảy.

      Quả nhiên, ngoài dự đoán của nàng, Triệu Cảnh vì màn ở ngự hoa viên mà xúc động, giờ này mình tới hồ Trúc Khê, đứng im lặng bên ngoài ngôi nhà tranh, ngẩn người nhìn qua cửa sổ ngắm bóng nữ nhân qua ánh nến lập lòe.

      Tuyết Dao hiểu được, Tô Tiệp Dư, nhưng vì sao vào, nghĩ đến việc Nhị Hoàng tử vu oan cho nàng, Tuyết Dao lại càng cảm thấy kỳ quái, nếu như Tô Tiệp Dư như vậy, tại sao lại tin tưởng lời nhi tử ?

      Tô Tiệp Dư ở bên trong như linh cảm có gì bình thường, nàng hướng ra phía cửa hỏi:
      - Người nào đứng bên ngoài vậy?

      Triệu Cảnh vội lui thân muốn rời , trong mắt Tuyết Dao chợt lóe tinh quang, lúc này hành động còn đợi tới khi nào?

      Có ánh chớp lóe lên, Triệu Cảnh cảm thấy sau lưng có cỗ khí lạnh truyền tới, vừa muốn xoay người né tránh nhưng cảm thấy nơi cổ tê rần, trong lòng thầm hô ổn, ngay sau đó liền mất ý thức.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 95: Toan tính cắt đứt thương tâm
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Trong lòng Tô Tiệp Dư thầm nhủ: có điều gì tốt lành, nàng đứng dậy tới đẩy cửa ra nhìn: “A!!!” Tiếng kinh hô của Tiệp Dư bị ánh mắt lạnh lẽo của Tuyết Dao chặn lại nơi cửa miệng, ngay sau đó Tuyết Dao nhanh nhẹn nhét Triệu Cảnh vào cái bao tải rồi buộc chặt.

      - Ngươi…
      Tô Tiệp Dư kinh hoảng nhìn nàng.

      Tuyết Dao dùng sức buộc chặt miệng túi, nhìn Tiệp Dư, lạnh lùng :
      - Ngươi muốn nhi tử hay là ?

      Tô Tiệp Dư chần chừ, nhưng trong giây lát thu hồi nước mắt, cảnh giác nhìn bốn phía:
      - Vào đây trước rồi hãy .

      Khóe miệng Tuyết Dao khẽ nhếch, vận khí khiêng bao tải kia vào trong nhà.

      đợi Tuyết Dao mở miệng, Tô Tiệp Dư lên tiếng:
      - Nhưng ngài là Hoàng thượng…

      - Đối với ta, chính là kẻ uy hiếp Triệu Vũ Quốc.

      Lời này làm Tô Tiệp Dư kinh hãi, tay cầm khăn lụa khẽ run:
      - Ngươi… giết ngài sao?

      Tuyết Dao thản nhiên nhìn phụ nhân hoảng sợ kia, trầm giọng :
      - biết!

      Tô Tiệp Dư nhất thời thở phào nhõm, ngay sau đó lại hỏi:
      - Tiếp theo… Tiếp theo phải làm thế nào?

      - Ta đưa ra ngoài cung, thành toàn cho gặp Triệu Vũ Quốc.

      Nghe được mấy chữ Triệu Vũ Quốc, Tô Tiệp Dư chấn động, nỗi kinh hãi vừa rồi dần dần được xoa dịu, nàng chắp tay trước ngực:
      - Nhi tử, nương chờ con quay trở lại, nhà chúng ta đoàn tụ.

      “Ha…” Tuyết Dao phát ra tiếng cười lạnh, thậm chí còn mang theo ý châm chọc. Tình hình Tô Tiệp Dư khá hơn chút, nghe thế cũng tức giận.

      - Tuyết nương cười ta mơ ước cuồng dại sao?
      Giọng vốn mềm mại lúc này trở nên nguội lạnh.

      Tuyết Dao để ý lời nàng , lấy từ thắt lưng ra cái còi bạc tinh xảo, đưa lên miệng khẽ thổi. Kỳ quái còi kia có thanh gì, thấy vậy, Tô Tiệp Dư ở bên như lọt vào sương mù.

      Còi này là A Đoạn đưa cho nàng, dùng để liên lạc, còi này phát ra thanh tai nghe được mà phát ra sóng có thể tác động tới chuông bạc, bên này thổi còi, bên kia chuông bạc rung động, quả là món đồ tốt dùng để liên lạc. Giờ khắc này, chuông bạc trong tay A Đoạn rung lên, báo hiệu Tuyết Dao bắt được Triệu Cảnh, báo hiệu để sáu người bọn họ tiếp ứng tốt, thần biết quỷ hay mang theo Triệu Cảnh xuất cung.

      Còi bạc này hết sức thần kỳ, nhưng dựa vào bản lãnh sáu người Nhĩ Đóa nhiều năm bôn tẩu trong giang hồ, chắc hẳn gặp chút ít đồ tốt, Tuyết Dao hỏi vật này ở đâu mà có, chỉ cần có dùng là tốt rồi!

      Tuyết Dao thổi xong thu còi lại, cũng giải thích cho Tô Tiệp Dư, nhưng nhìn nàng, trong mắt thoáng lên niềm thương hại.

      Tô Tiệp Dư thiên tính ôn như nhưng phải là nữ nhân yếu đuối, nhìn thấy ánh mắt Tuyết Dao như vậy, lửa giận trong lòng nhất thời khó kìm chế, lạnh giọng với Tuyết Dao:
      - Trong mắt Tuyết nương, ta chỉ là nữ nhân thất sủng đáng thương, giúp được nhi tử của chính mình, nhưng nương cũng cần đả thương ta như vậy!

      - Ta muốn đả thương ngươi, chỉ làm cảm thấy ngươi rất…. – ngu ngốc.
      (Con dâu vs mẹ chồng. Khụ khụ. -_-)

      Nghe những lời Tuyết Dao , Tô Tiệp Dư chợt lui lại mấy bước:
      - Ngu ngốc, bởi vì tại ta vẫn muốn bảo vệ Hoàng thượng, nên ngươi ta ngu ngốc…

      - Đúng!

      Nàng buồn bã cười tiếng, khẽ lắc đầu:
      - ra ngươi thương hại ta… phải là xem thường ta…

      - nam nhân tin tưởng ngươi, đáng giá với ngươi thế sao?
      Tuyết Dao đột nhiên hỏi nàng.

      - tin? tin cái gì?

      Tuyết Dao nhìn qua cái bao bên cạnh, lại thích thú nhìn nàng, sau đó rành mạch từng chữ:
      - sở dĩ lạnh nhạt với ngươi, là vì hoài nghi ngươi tư thông với kẻ khác.

      - Cái gì… Ta cùng kẻ khác… tư… tư…
      Cả người Tô Tiệp Dư run lên, có cách nào nổi hai chữ xấu xa kia khỏi miệng, hai mắt mở lớn, nắm chặt tay Tuyết Dao:
      - cho ta biết, van xin ngươi, cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      - Nhị hoàng tử phao tin ngươi tư thông…
      Lời ít ý nhiều, Tuyết Dao có ý che giấu.

      Vốn tưởng rằng Tô Tiệp Dư kia chịu được ủy khuất mà rống khóc, nghĩ cả người nàng run rẩy, mặt trắng bệch, đứng im nhúc nhích.

      Nhìn nàng như vậy, Tuyết Dao có chút bận tâm, dù sao đây cũng là mẫu thân Triệu Vũ Quốc, nàng nghĩ phải cho phụ nhân này biết mọi chuyện, nên vì nam nhân đáng giá mà trói buộc mình nơi đây, giờ phút này thấy phản ứng của nàng, Tuyết Dao có chút hối hận, mộng đẹp bị đánh vỡ, kia có phải là luyến lưu của tình ái?

      Nghĩ tới đây, Tuyết Dao chột dạ, vội vàng nắm tay nàng, nhắc nhở:
      - Người còn có nhi tử!

      Phút chốc, giọt lệ trong mắt Tô Tiệp Dư rớt xuống, nóng bỏng rơi mu bàn tay Tuyết Dao, Tô Tiệp Dư nghẹn ngào gật đầu:
      - Cảm ơn ngươi… cho ta biết.

      Bỗng ở ngoài cửa truyền tới tiếng mèo kêu, Tô Tiệp Dư lập tức lau nước mắt, nhìn ra phía cửa sổ:
      - Là người của ngươi tới?

      - Ừ, ta đây, ngươi bảo trọng!

      gương mặt tái nhợt của Tô Tiệp Dư ra nụ cười ảm đạm:
      - nương bảo trọng, cho Vũ nhi, đợi nương, nương nhất định đến!

      Tuyết Dao gật đầu, cảm nhận được kiên định từ hai cánh tay lạnh như băng của nàng truyền tới.

      Tô Tiệp Dư tự mình mở cửa, phía ngoài bóng dáng, nàng nghi ngờ xoay người nhìn Tuyết Dao, chỉ nghe Tuyết Dao thấp giọng :
      - ra ngoài!
      Nhất thời mấy bóng đen vụt ra trước mắt Tô Tiệp Dư, sáu Hắc y nhân đứng trước mặt nàng.

      - Chuẩn bị xong chưa?
      Tuyết Dao thấp giọng hỏi.

      - thu xếp ổn thỏa, có thể xuất cung!

      - Tẩu!
      Tuyết Dao đưa bao tải kia cho người có khinh công tốt nhất: Vương Thạch. ai lời, nhanh chóng nhảy lên mái hiên, tốc độ cực nhanh, Tô Tiệp Dư cảm thấy nháy mắt thấy tung tích mấy người đâu.

      - Nhi … Nương là ngu dại cả đời…

      Tô Tiệp Dư nhìn trời thở dài, bản thân có thể chịu được ghẻ lạnh của nam nhân kia, thậm chí còn tự an ủi chính mình dùng những ngọt ngào trong quá khứ để vượt qua những năm tháng còn lại. nghĩ tới, hết thảy là do nam nhân mình từng thề non hẹn biển tin mình.

      - Ngài lại chọn lựa tin tưởng lời nhi tử ngài, tin ta… Tin chuyện ta có quan hệ bất chính…

      Nước mắt kìm được tràn ra, nhiều năm như vậy, nàng tự với chính mình, ngài là Hoàng thượng, thuộc về thiên hạ, làm nữ nhân của ngài chỉ có thể thầm im lặng, chỉ cần ngài vui vẻ, phiền não bản thân cũng thỏa mãn. Nhưng kết quả là gì chứ, nam nhân này tin tưởng nàng, những thứ này đột ngột ập đến làm nàng nhất thời thể chống đỡ, nàng cắn chặt đôi môi, huyết hòa lẫn với nước mắt, giống như huyết lệ khảm chiếc khăn lụa trắng muốt…

      - Từ nay, ta vì ngài mà thương tâm!

      Màn đêm mỗi lúc dày, cho dù là kinh thành phồn vinh, giờ phút này cũng chìm trong thanh tịch, chỉ có tiếng côn trùng rả rích bên tai.

      Tuyết Dao cùng lục hổ vừa ra hoàng cung, liền theo đường Trương Thiết mở trốn thoát khỏi kinh thành, thần kinh mọi người lập tức buông lỏng, Vương Thạch cảm thán câu:
      - Rốt cuộc cũng thoát khỏi địa phương quỷ quái kia!

      - may quá , ngày ngày phải tiếp xúc với những quái vật nửa nam nửa nữ kia là sợ rụng rời tay chân.
      Nhĩ Đóa phụ họa.

      Tuyết Dao bĩu môi cái, mắt như có ánh cười nhưng lại trầm giọng :
      - Cực khổ rồi!

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 96: Hoa nở khắp núi
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Hoa Đỗ Quyên nở rộ khắp sườn núi (Đỗ Quyên nở rộ nhất tầm đầu tháng 3), sắc đỏ rực rỡ, cho dù chưa tới mùa hạ nhưng màn sắc màu này làm cho khí thế hừng hực, gió núi đưa tới những cánh bướm mỏng manh xinh đẹp, hoa xinh động lòng người, cảnh sắc tuyệt đẹp là vậy, nhưng có người nào còn tâm trạng thưởng thức. Đoàn người Tuyết Nhi liên tục từ lúc mặt trời mọc tới chỗ này, nháy mắt mặt trời lên đỉnh núi, chiếu thẳng xuống sơn cốc.

      - Nhĩ Đóa, khi nào tới?
      Tuyết Dao nhàn nhạt hỏi, nhưng trong mắt mang theo lo lắng.

      Nhĩ Đóa dám chậm trễ, lập tức đáp:
      - Hôm qua nhận được hồi của Thạch đại nhân, bọn họ suốt đêm, hẳn là sắp tới.
      xong nhìn tới cửa sơn cốc.

      Tuyết Dao cũng nhìn theo, quả nhiên chốc lát thấy đoàn người ngựa tới, dẫn đầu kia, phải là Triệu Vũ Quốc sao?

      “Đát, đát, đát…” Tiếng vó ngựa mỗi lúc gần, Tuyết Dao thấy người dẫn đầu là Triệu Vũ Quốc, có Trương đại phu điều trị, thương thế của hẳn là khỏi hẳn, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt nhưng tinh thần vẫn như bình thường, có điều, ánh mắt kia sâu thẳm khó đoán, Tuyết Dao vừa nhìn thấy đột nhiên chột dạ, cảm thấy ánh mắt sắc lạnh kia lọt thẳng vào lòng mình, tim đập loạn nhịp.

      Vó ngựa đạp qua những cánh Đỗ Quyên rụng. Chạy suốt đêm, cho tới khi ánh mặt trời chiếu vàng những bông hoa đỏ rực kia, tới trước mặt nàng, mặt lạnh lùng, môi mím chặt.

      - Tham kiến chủ công!
      Sáu người quỳ xuống hành lễ với Triệu Vũ Quốc.

      Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu, trầm giọng :
      - Vất vả cho các ngươi rồi!

      Trong lòng sáu người rộn lên, phải biết rằng, chủ công trong ấn tượng của bọn người rất kiệm lời, đặc biệt là đối với binh lính như họ…

      Nhĩ Đóa bối rối gãi đầu, quay đầu nhìn Tuyết Dao, muốn cùng chia sẻ niềm vui này với nàng, lại thấy thân ảnh cao lớn của Triệu Vũ Quốc che hết người Tuyết Dao.

      Thạch Đông Thăng lập tức bước tới, dùng ánh mắt ra hiệu với sáu người này, bọn họ lập tức hiểu ý nhanh chóng tản ra, dưới tàng cây hòe chỉ còn lại thân ảnh cao lớn đứng lặng dưới ánh mặt trời cùng nàng.

      Khoảng cách gần nhau, nàng mới nhìn thấy có điểm mệt mỏi, lập tức nhíu mày, lo lắng vì thân thể mới khỏi:
      - Huynh chạy cả đêm tới?

      Triệu Vũ Quốc khẽ hí mắt, thấp giọng hỏi:
      - Nàng lo lắng cho ta?

      Sắc mặt Tuyết Dao chút biến chuyển, ánh mắt chìm lãnh, từ sau khi cáo biệt, nàng hề muốn gặp lại, ngờ lại tái ngộ nơi đây, gương mặt có chút ửng đỏ.

      -… Ta, ta chỉ hỏi thăm chút…

      - Tại sao phải ?
      đột ngột hỏi làm cho nàng biết phải trả lời thế nào.

      đợi Tuyết Dao đáp, lại :
      - Nàng trốn Hạ Ngải hay trốn ta?

      ra là vậy, ý hỏi tại sao nàng muốn rời Nam quốc.

      - Chuyện này liên quan tới ai cả, tự ta rời muốn dính vào phiền phức.
      Trong lòng Tuyết Dao khó chịu, cảm thấy tại điều này có phải là muộn rồi .

      Triệu Vũ Quốc cẩn thận lấy trong ngực ra tờ giấy điệp của cánh diều, phía còn có vệt máu khô:
      - Đây là máu của nàng, cho ta xem thương thế của nàng.

      Tuyết Dao hít hơi sâu thản nhiên :
      - ổn rồi!

      Lạnh lùng trong mắt Triệu Vũ Quốc rút , nhưng giận dữ tràn tới:
      - Ổn à? Dùng lửa để cầm máu vết thương, mới hơn mười ngày, nàng ổn lắm hả?

      Tuyết Dao nhíu mày:
      - Phiền phức!

      Phút chốc, nàng cảm thấy trước mắt tối sầm, sau khắc thấy đầu dựa vào lồng ngực rộng rãi, phảng phất hương thơm nhàn nhạt, mùi mực… đó là mùi hương đặc biệt chỉ có người

      đỉnh đầu thoáng hô hấp ấm áp, còn có giọng ôn nhu:
      - xin lỗi!

      Toàn thân Tuyết Dao cứng ngắc, giây phút này là mộng hay thực, hai hốc mắt bỗng nhiên ướt át khiến chân tay nàng luống cuống.

      - Huynh làm gì sai cả.

      - Ta hối hận đuổi theo cánh diều, lại đuổi theo nàng!



      Tuyết Dao gì, chỉ lẳng lặng nép trong lồng ngực ấm áp.

      - Nàng luôn nàng nợ ân tình ta, thực là ta thiếu nợ ân tình nàng.

      Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn :
      - Nếu có cứu viện của ta, có những thứ ta làm tại, huynh những lời này với ta?

      Triệu Vũ Quốc chậm rãi ôm chặt nàng, ngay sau đó gia tăng lực đạo, hít hơi sau, chần chừ :
      - Ừ!

      Ánh mắt Tuyết Dao ảm đạm nhưng nàng lập tức nhướng mày :
      - Ta thắng!

      - Thắng?

      - Phải, ta thắng, huynh thể kháng cự được việc huynh thích ta!

      nghiêm nghị nhìn nàng giây lát, ngay sau đó buông lỏng mỉm cười:
      - Ừ, nàng thắng!

      Nàng ngẩng đầu, đón nắng vàng chiếu xuống, cảm nhận trong tim có gì đó dần tan ra, khóe miệng cong lên:
      - Ta rồi, ta thích huynh chỉ là để cho huynh biết thôi, còn huynh nghĩ thế nào liên quan tới ta, nhưng mà bây giờ, ta thắng rồi, cho nên huynh phải trả lời ta, huynh định làm thế nào!

      Triệu Vũ Quốc vốn luôn lạnh lùng, giờ phút này biết bởi vì ánh nắng hay vì giai nhân trước mắt cười như hoa như ngọc mà trở nên nhu tình, trước giờ chưa bao giờ thấy mỉm cười, tại tủm tỉm như cảnh sắc mùa xuân.

      Tuyết Dao khẽ ngắm , xoa xoa mày kiếm:
      - ra… ra chúng ta đều biết cười. Ha ha ha…

      - Ừ.
      cúi người, thầm bên tai nàng: – Nhưng ta chỉ cười cho nàng xem thôi.

      - Hảo, có nghĩa khí đó!
      mặt Tuyết Dao thoáng tia giảo hoạt, nháy mắt, vô cùng đáng .

      cúi đầu, bốn mắt chạm nhau, nhu tình như nước, cảm giác ngọt ngào lạ lẫm này khiến nàng dám nhìn thẳng, nhưng lại mỗi lúc tiến gần.

      Nàng cảm thấy nụ cười Triệu Vũ Quốc kia quá tuấn dật mê người, đột nhiên miệng khô khốc, trong lòng nghĩ muốn tìm nước uống, nhưng trước mắt tối sầm, hôn lên môi nàng, mềm… là rất mềm mại, ngay sau đó, hề kiêng nể gì đưa lưỡi vào tàn phá trong khuôn miệng xinh của nàng, đây phải lần đầu tiên môi chạm môi với , nhưng Tuyết Dao thấy khác hẳn với lần trước, trong thiên địa dường như chỉ còn hai bọn họ, gió núi mơn man, hoa đỗ quyên rợp trời, bóng hòe đổ dài mặt đất che chở cho họ…
      (Môi chạm môi khi trước là chàng hô hấp cho nàng hồi nàng bị “trôi sông” :)) )

      - Khụ khụ khụ…

      Triệu Vũ Quốc nhíu mày, hừ, tên Thạch Đông Thăng phản chủ phá hoại giờ phút hạnh phúc này… Tuyết Dao thấy vậy xấu hổ vùng vẫy rời ngực .

      - Ây da… Là… Công tử, nô tài đâu dám phá ngang ngài và Tuyết nương, nhưng… bao tải kia…

      - Bao tải?
      Triệu Vũ Quốc nghi ngờ nhìn vật to lớn kia.

      - Là phụ hoàng huynh!

      Triệu Vũ Quốc ngẩn ra, khắc liền ôm chặt nàng vào lòng:
      - Hứa với ta, từ giờ đừng mạo hiểm nữa!

      Tuyết Dao đối mặt với , khẽ nhún vai:
      - Ta cảm thấy có gì hiểm nguy, nếu có người làm thương tổn huynh, ta nhất định làm cho sống bằng chết, cho dù người ấy là phụ hoàng của huynh!

      Thạch Đông Thăng nghe trong bao tải kia là Hoàng đế Điểm Thương quốc, cả người cứng đờ, nhìn bao tải, lập tức dùng hai tay cật lực xoa xoa mắt, ngay sau đó kéo tay áo Nhĩ Đóa hỏi:
      - Này này… Vừa rồi Tuyết nương gì vậy?

      Nhĩ Đóa vừa mới nhìn lén màn, mặt còn đầy mờ mịt, chậm chạp :
      - Trong bao kia là Hoàng thượng!

      - A . . . A . . . A . .

      Thạch Đông Thăng ngây người nổi nên câu, chỉ dám đứng im nhìn ngó bao kia, dám tiến lên bước.

      Tuyết Dao cười đắc ý, hỏi Triệu Vũ Quốc:
      - Huynh sợ sao?

      - Ta sợ!
      Triệu Vũ Quốc đáp.

      Tuyết Dao nhíu mày.
      - Ta đây đưa trở về!

      Triệu Vũ Quốc đưa tay ôm eo nàng, chăm chú nhìn giai nhân trong lòng, trầm giọng :
      - Sợ nàng lần nữa rời khỏi ta!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :