1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 87: Lục Hổ
      Editor: Kún
      nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Sáu người lời gọi nàng chủ công, Tuyết Dao khẽ nhíu mày, nhàn nhạt :
      - Ta phải chủ công của các ngươi!

      người da ngăm đen, vóc dáng gầy tiến lên phía trước:
      - Mười bốn người chúng tôi tưởng cầm chắc cái chết, ngờ được chủ công cứu, tuy chỉ còn sáu người giữ được mạng sống, nhưng nhờ chủ công liều mạng xung phong tiến lên trước, liệu còn có thể sống sót tới bây giờ?

      Tuyết Dao trầm ngâm nhìn qua mặt đất, ánh mắt họ nhìn nàng rất nghiêm túc cùng sùng kính, trong bụng nàng hơi kinh ngạc, rốt cuộc mình làm gì mà sáu người họ nhận nàng làm chủ công.

      lòng muốn cứu Triệu Vũ Quốc, nàng đâu có biết, mang theo mười bốn người kia liều chết, nhưng nàng lại xung phong trước, vô hình giảm bớt sức đả thương cho bọn họ, nếu nhờ nàng dẫn đường trước, sợ rằng cả đám còn toàn mạng.

      Trong lòng sáu người này có cảm động gì đây?

      Hoàn toàn để ý tới an toàn, xung phong liều chết tiến về phía trước, người như vậy họ cam tâm tình nguyện nhận làm chủ nhân.

      - Chủ công của các ngươi là Triệu Vũ Quốc, phải ta.

      Sáu người liếc nhìn nhau, ngay sau đồng loạt đó tiến lên, chắp tay, người :
      - Chúng tôi phải thấy lợi quên nghĩa, sáu người đều là gặp án oan phải tù, Triệu chủ công thầm cứu chúng tôi, ân đức này, biết tới bao giờ mới báo đáp được hết. Nhưng ngài dẫn chúng tôi chém địch cứu Triệu chủ công, ra sức che chở cho chúng tôi, những việc này khắc sâu trong tâm khảm, tính mạng của sáu chúng tôi là của Triệu chủ công và ngài, tại bên cạnh Triệu chủ công có người bảo đảm an toàn, mà ngài ai bên cạnh, nếu như chúng tôi thể bảo đảm chu toàn cho ngài, tương lai còn có mặt mũi nào gặp Triệu chủ công?

      Nhìn thần sắc sáu người nghiêm túc, đại khí nghiêm nghị. Lần sát cánh cùng nhau này, Tuyết Dao để ý lúc nó giáp lá cà với địch vô cùng bình tĩnh, nếu có thể theo nàng còn gì tốt hơn.

      Nghĩ tới đây, nàng tung mình xuống ngựa, trầm giọng hỏi:
      - Báo tên họ !

      khắc cả sáu người sửng sốt, ngay sau đó mừng rỡ, bận rộn báo tên.

      - Tây Sơn, Ngô Vệ!

      - Giang Môn, Trương Thiết!

      - Tây Sơn, Lưu Phi!

      - Long Lâm, A Đoạn!

      - Tây Sơn, Vương Thạch!

      - Tiểu nhân cũng ở Tây Sơn, kêu Nhĩ Đóa!

      Tuyết Dao nhìn Nhị Đóa, là nam nhân da ngăm đen, tuy gầy nhưng rất lanh lợi cất tiếng hỏi:
      - Nhĩ Đóa?

      Nhĩ Đóa cười phô hàm răng trắng bóc gương mặt ngăm đen:
      - Ha ha, tiểu nhân, Ngô Vệ ca, Lưu Phi và Vương Thạch đều ở Tây Sơn, bốn người cùng ở thôn, tiểu nhân từ có cha mẹ, tất cả đều gọi tiểu nhân là Nhĩ Đóa!
      (Bạn Nhĩ Đóa cha mẹ, ai biết họ nên mọi người đặt cho biệt hiệu để gọi, mọi người để ý Trung Quốc có họ Nhĩ. ^^)

      - Có gì phục hả, ai biết ngươi, ngươi cũng biết, gọi Nhĩ Đóa gọi gì.
      Lưu Phi lớn tiếng chọc.

      Tuyết Dao khẽ cười, nàng quyết định với sáu người:
      - theo Triệu chủ công tương lai các ngươi sáng lạn, theo ta, các ngươi có gì cả!

      Cả sáu đồng loạt ngẩn người, mắt đặt hết lên người Nhĩ Đóa, Nhĩ Đóa cười hì hì:
      - Ha ha, chủ công, ngài suy nghĩ nhiều quá rồi, chúng tôi là những tử tù được Triệu chủ công cứu sống, sớm trải qua ranh giới sống cái chết biết bao lần, ngài có thể liều chết che chắn cho Triệu chủ công, chúng tôi đích thị muốn liều chết bảo vệ cho ngài, chúng tôi là nông dân, biết chữ, cái gì là tương lai kia, mọi người quan tâm, chỉ có thể hiểu được, là nam tử hán, có ơn tất báo, những thứ khác mong chủ công đừng bận lòng!

      Tuyết Dao rất thích sáu người này, giản dị, mà lại lộ ra linh khí (năng lực phân tích, giải thích vấn đề hoặc kỹ năng thần kỳ nào đó), qua lần này, có thể thấy, sáu người họ đối diện địch chém giết hề khinh xuất, biết hành tùy theo hoàn cảnh, người như vậy chính là trời sinh ra để ở sa trường, nếu rời chiến trường , sợ rằng thành phế nhân.

      Nhìn thấy vui vẻ mặt Tuyết Dao, trong lòng mấy người kia khẽ thở phào.

      - theo ta!

      Tuyết Dao vốn phải dạng người thích dài dòng, quyết định lãng phí thời gian nữa, giờ phút này chỉ có mình nàng độc, còn có sáu người kia ở bên tương trợ, tuy nhiên càng đông càng phức tạp.

      Sáu người theo Tuyết Dao tìm Thạch Đông Thăng.

      Thạch Đông Thắng thấy Tuyết Dao tới, mặt nàng tái nhợt, nghĩ rằng vết thương của nàng ổn, nhưng đợi hỏi, Thủy Nhan trước:
      - Cho ta sáu con ngựa cùng nửa tháng lộ phí đường!

      đưa tay lên sờ đầu hệt như hòa thượng có tóc cũng gãi đầu. (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên biết bản thân mình nghĩ gì)
      - Ý Tuyết nương là gì?

      Mặt Tuyết Dao biến sắc, Thạch Đông Thăng cảm thấy rùng mình, ánh mắt ấy làm như rớt vào hầm băng.

      - Nếu tỉnh lại, với , Tuyết Dao còn nợ ba lần ân tình!

      - À?
      Thạch Đông Thăng hiểu ý nàng, định lên tiếng hỏi, có thể tưởng tượng được người đến cứu Triệu Vũ Quốc ân lớn vậy, lại chỉ cầu sáu con ngựa, lại vòng vo, chỉ có thể khuyên:
      - ra, nương nên đợi công tử tỉnh rồi hãy rời

      Tuyết Dao quét mắt nhìn , thản nhiên :
      - Dài dòng, ngươi giống Ngũ Nhi.

      - Hả…
      Lòng Thạch Đông Thăng nhảy cái, khuôn mặt nhí nhảnh kia ra…

      Sáu người theo Tuyết Dao lấy ngựa, hỏi nàng muốn đâu, chỉ phi thân lên ngựa, giơ roi theo Tuyết Dao.

      Nửa ngày sau ra khỏi cánh rừng, đường núi dần dần rộng rãi, đến trước ngã ba đường, Tuyết Dao thắng ngựa dừng lại.

      - Nhĩ Đóa, Điểm Thương quốc hướng nào?

      Nhĩ Đóa xuống ngựa, tiến lên đối Tuyết Dao trả lời:
      - Hai đường này đều tới Điểm Thương quốc, đường qua kinh thành Bỉ Á, đường thông qua vài huyện của Tấn quốc.

      Nghe tới hai chữ Tấn quốc, Tuyết Dao giật mình, lúc này chỉ cần theo đường đó là có thể tới Tấn quốc, khi đó có thể nhanh chóng tìm ra thân phận của mình, nhưng trong lòng nàng quyết định làm như vậy!

      Nàng chỉ vào đường thông tới kinh thành Điểm Thương quốc, trầm giọng :
      - Chúng ta hướng kinh thành.

      Sáu người cùng đáp:
      - Dạ!

      Đêm tối, trong núi gió lớn, bảy người tìm nơi ít gió nghỉ ngơi, mấy người Nhĩ Đóa quanh năm phơi sương gió, nhanh chóng phân công công việc cho nhau, Ngô Vệ, Trương Thiết dắt ngựa uống nước ăn cỏ, A Đoạn là người thích trò chuyện, xuống ngựa liền đào hố, đốt lửa, động tác vô cùng thuần thục, Lưu Phi và Vương Thạch lại hướng vào rừng sâu săn thú, Nhĩ Đóa lưu lại nấu nước và xử lý chuyện khác.

      Thấy sáu người phối hợp thuần thục ăn ý, trong lòng Tuyết Dao chợt nghĩ, tương lai những người này nhất định là những cánh tay đắc lực của mình.

      - Chủ công, người ngài có thương tích, cứ như vậy đường, tiểu nhân e thân thể ngài chịu nổi.
      Nhĩ Đóa hơi lo lắng .

      Trong lòng Tuyết Dao ấm áp, Nhĩ Đóa này, đừng nghĩ là kẻ ẩu tả, nhếch nhác, ra rất cẩn thận, lúc này sấy qua thuốc dán vết thương Trương đại phu chuẩn bị cho nàng.

      Nàng yên lặng nhận lấy thuốc dán đưa, đợi nàng xoay người , Nhĩ Đóa cởi áo che lên mấy cành cây xung quanh, quây kín người nàng lại:
      - Chủ công, ngài đổi thuốc, tiểu nhân canh giữ!

      - Đa tạ.
      Thủy Nhan ra những lời từ tận đáy lòng.

      Vừa đổi thuốc, Tuyết Dao cảm thấy có chút hốt hoảng, màn trước mặt này, hình như bản thân từng trải qua, giống như có người từng kêu nàng chủ công, từng đốt lửa ngoài doanh trại…

      Thuốc dán vừa xong, Lưu Phi cùng Vương Thạch vui vẻ xách về con thỏ hoang cùng chú gà núi, A Đoạn nhận lấy thuần thục nhổ lông xử lý.

      - Xem ra mọi người lưu lạc bên ngoài nhiều năm, sớm ăn ý nhau.
      Tuyết Dao nhấp hớp nước nóng Nhĩ Đóa mang tới.

      - Đúng thế, quê hương chúng thuộc hạ nghèo, nghèo tới mức chim cũng đẻ trứng ở nơi này, nghèo tới mức phải rời , lại bị tên quan kia hãm hại, làm vật hi sinh cho kẻ có tiền.
      Nhĩ Đóa lấy sợi thuốc lá trong túi áo ra.

      - Vật hi sinh?
      Tuyết Dao nghi ngờ hỏi.

      A Đoạn chần chừ, dừng tay dở việc, Nhĩ Đóa vỗ vỗ vai , ý bảo có chuyện gì, liền tiếp:
      - Tên công tử có tiền phạm tội chém đầu, lại muốn bắt chúng tôi chịu tội thay, lúc đầu huynh đệ chúng tôi vì muốn cứu A Đoạn bị tên cẩu quan kia lợi dụng mà tới.

      - Sau này, là Triệu Vũ Quốc cứu các ngươi?

      - Dạ. Triệu chủ công trải qua màn hình phạt cứu chúng tôi ra.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 88: Triệu Minh Thành
      Editor: Kún
      nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Bên hồ sen nở rộ, khuôn mặt mỹ nhân xinh xắn cười duyên dáng, trong chòi nghỉ mát, Tưởng Hàm Doanh cùng Tưởng Mộng Nhược đánh đàn.

      - Tài đánh đành của tỷ càng lúc càng cao siêu.
      Tưởng Mộng Nhược cười .

      Tưởng Hàm Doanh lau mồ hôi trán, cười đáp:
      - Tỷ đánh đàn tốt thế nào cũng so được tài đánh cờ của muội.

      Tưởng Mộng Nhược che miệng cười:
      - Ha ha, đó là đương nhiên, tỷ tỷ đánh đàn tốt, muội muội đánh cờ giỏi, tương lai hoàng thượng có lý do buồn bực.

      Ngay lúc này, quản gia vào.

      - Tiểu thư, có người gọi Điệp Dư tới tìm hai vị.

      Ánh mắt hai tỷ muội chợt trầm xuống, trao đổi ánh mắt chốc lát, Tưởng Hàm Doanh :
      - Đưa tới đây.

      - Vâng.

      - Chậm .
      Tưởng Mộng Nhược gọi .

      Quản gia dừng lại nhìn nàng ta:
      - Còn gì muốn phân phó ạ?

      - Đừng để cha ta nhìn thấy.

      - Vâng!

      lâu lắm, quản gia dẫn tên nam tử hướng tới bên này, nhìn thấy từ xa Tưởng Mộng Nhược nhíu mày:
      - phải là sư huynh nữ nhân kia sao?

      Tưởng Hàm Doanh vặn đứt cọng ngó sen trong tay, lạnh lùng :
      - Đích thị nhiệm vụ thất bại.

      Quả nhiên, người kêu Điệp Dư kia liền tới cho các nàng biết. Sư muội mình thất thủ, hơn nữa mười nữ sát thủ mang theo cùng cũng quy tiên theo, tới quý phủ, muốn xin chút phí để chôn cất, mặt khác là xin chỉ thị tiếp theo.

      Tưởng Hàm Doanh nghe xong trong lòng cả kinh: “Nữ nhân này đơn giản, nhiều người như vậy cũng giết được ta.”

      Hành động lần trước, hai tỷ muội ước định đám sát thủ Điệp Dư này bản lãnh tồi, lại nghĩ chỉ phái giết người cũng thất bại.

      Tưởng Mộng Nhược liếc nhìn Tưởng Hàm Doanh, chỉ thấy tỷ tỷ mình trầm ngâm, sau đó rút ra tờ ngân phiếu thở dài:
      - Aiz, tất cả các sư muội trong nhóm ngươi đều là những như hoa xinh đẹp, tổn hại này đáng tiếc, chỉ là ta ngờ tặc nhân (kẻ chuyên làm việc xấu, trộm cắp) kia lợi hại như vậy, mạng của những tỷ muội kia uổng phí…

      Điệp Dư kia mất sư muội, trong lòng vô cùng đau đớn, giờ nghe những lời này, nhất thời trong lồng ngực truyền tới cơn giận dữ:
      - Hai vị tiểu thư yên tâm, lần này tiểu nhân tự mình ra tay, tặc nhân kia còn đường sống đâu.

      Tưởng Hàm Doanh cùng Tưởng Mộng Nhược hẹn cùng nhìn nhau khẽ gật đầu:
      - Vậy làm phiền ngươi, chuyện thành công, tỷ muội ta tuyệt đối bạc đãi ngươi.

      - Đa tạ hai vị tiểu thư.

      - .
      Tưởng Mộng Hàm khoát tay.

      Người kia rời rồi, Tưởng Mộng Nhược mới căm giận :
      - Thủy Nhan kia chỉ là kẻ hạ tiện, cần truy sát mạng ta làm gì… tỷ tỷ à…

      - Hừ, ngày đó ở Đào Hoa lâu, chính mắt hai ta thấy ta giết Hắc bà, điều này lên đây phải nhân vật đơn giản, huống chi Hoàng thượng lòng với ta, người như vậy chúng ta trừ khử, tương lai tất thành hậu họa!

      Hạ Ngải lên ngôi, nhưng lấy lý do bận quốc , chuyện hậu cung chưa màng tới, ngôi vị Hoàng hậu vốn trước định sẵn cho hai tỷ muội này, ngờ, Thủy Nhan xuất , Hạ Ngải lòng với nàng, đây là động cơ khiến hai tỷ muội muốn giết Thủy Nhan…

      Hạ Ngải nhận được mật báo tay, hồi lâu cười gượng:

      - Nàng gọi nàng là Tuyết Dao… Chẳng lẽ nàng khôi phục trí nhớ?

      Ngay vào lúc này, lại bức mật hàm được dâng lên, là từ phủ Thừa tướng, Hạ Ngải khỏi nhíu mày:
      - Nơi đó vừa có động tĩnh?

      Vừa mở ra nhìn, nội dung bên trong làm toát lạnh mồ hôi, sau khắc căm hận thốt lên:
      - Hai nữ nhân lòng dạ rắn rết, dám phái người đuổi giết nàng.

      Nhưng sau khắc có chút ảm đạm, “Aizz… Là do ta lòng muốn đưa nàng vào cung, ai đoán được, đây là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, nhưng nếu nàng biết nguyên nhân bị đuổi giết là do mình, liệu có mỉa mai ta ?”

      Đêm hè đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng rả rích, Hạ Ngải thể nào ngủ được, mặt lo lắng hai ả nữ nhân kia đuổi giết Tuyết Dao, mặt khác lại lo nàng tìm được Triệu Vũ Quốc, mà tình hình tại của Triệu Vũ Quốc như sợi tóc treo ngàn cân, vô cùng nguy hiểm, căn bản rảnh bận tâm nàng.

      Càng nghĩ, Hạ Ngải càng kinh hãi, thừa nhận, bản thân có thể chấp nhận nàng đáp lại tình cảm của , cũng có thể giữ nàng ở bên cạnh, nhưng lại cho phép mình yên lặng khi biết nàng gặp nguy hiểm.

      - Gọi Triệu Minh Thành lập tức tiến cung.
      Hạ Ngải phân phó.

      đến Triệu Minh Thành, Hạ Ngải khỏi cảm khái, gừng càng già càng cay, người nọ vốn được phụ hoàng đào tạo, chưa bao giờ giờ xuất trước mặt người khác, vì xác định Hạ Ngải kế ngôi nên phụ hoàng đưa người này cho dùng, mà Triệu Minh Thành đúng kỳ tài.

      Từ khi Hạ Ngải có kế hoạch đoạt ngôi hoàng đế, nhiều chỗ xuất bàn tay của Triệu Minh Thành can thiệp, có thể , giờ Triệu Minh Thành là cánh tay của , giờ phút này lên ngôi, ngày thân phận của Triệu Minh Thành được công khai cũng đến rồi.

      lâu sau, Triệu Minh Thành tiến vào ngự thư phòng, khuôn mặt trắng nõn, cả người đậm khí nho nhã, người này tinh thông mọi thứ, am hiểu nhất là bày binh, giết người như chớp…

      thấy Hạ Ngải chau mày, vì cùng nhau trải qua quãng thời gian hợp tác nên ăn ý, nhìn sắc mặt kia, biết mình có việc để làm rồi, lên tiếng hỏi, nhàn nhạt ngồi xuống chờ Hạ Ngải phân phó.

      - Lần trước đưa cho ngươi tra y phục đám cưới kia, có manh mối gì chưa?
      Hạ Ngải hỏi .

      Trước khi Triệu Vũ Quốc rời Nam quốc , Hạ Ngải từng hỏi phát bộ áo cưới Tuyết Dao mặc manh mối gì , bộ y phục kia mặc dù bị hủy hoại nghiêm trọng nhưng từ vải vóc cùng hình dáng và trang sức kèm có thể tìm ra điều gì đó nên cầm lấy xiêm y này, đưa cho Triệu Minh Thành bí mật điều tra.

      Hạ Ngải thấy Triệu Minh Thành gì, trong bụng kinh ngạc, có nguyên nhân gì mà ra tay cũng tra ra?

      - Minh Thành tại sao chuyện?

      Minh Thành kia nhìn Hạ Ngải chút, hỏi:
      - Minh Thành cả gan, người mặc xiêm y đám cưới này là người rất quan trọng với Hoàng thượng?

      Hạ Ngải ngẩn ra, sau đó gật đầu:
      - Vì sao Minh Thành phải hỏi như vậy?

      Triệu Minh Thành trầm ngâm sau đó :
      - Nếu hoàng thượng cảm thấy người này vô cùng quan trọng tốt nhất nên thăm dò thân phận nàng nữa.

      Hạ Ngải khẽ nhíu mày, cảm thấy ngày thường chuyện ràng, hôm nay tại sao lại úp mở.

      - Minh Thành. . .
      trầm giọng gọi.

      Trong mắt Triệu Minh Thành lên khó xử, sau đó đáp.

      - Xiêm áo hỷ kia, là vật của Tấn quốc!

      “Quả nhiên nàng đúng!” Hạ Ngải thầm nghĩ, liền hỏi tiếp:
      - Ngươi điều tra ra gì?

      - Ngoài việc biết xiêm áo này từ Tấn quốc, thần còn biết là ở chỗ nào Tấn quốc.

      - Hả?
      Sắc mặt Hạ Ngải vô cùng ngạc nhiên.

      - Thứ vải may y phục kia vô cùng thượng hạng, bên lại thêu công, xem ra, xiêm y hỷ này là vật trong cung.

      Trong lòng Hạ Ngải khẽ ù ù, lẩm bẩm :
      - Ngươi , xiêm y hỷ kia là vật trong cung Tấn quốc?

      - Vâng, nhưng phải là đồ của phi tử.

      - Nếu phải phi tử, trong cung còn có người nào mặc áo cưới?

      Sắc mặt Triệu Minh Thành trở nên u, nhìn Hạ Ngải, thản nhiên :
      - Hoàng thượng, người hi vọng y phục này là của ai?

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 89: Kẻ làm vua, Hạ Ngải!
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Hạ Ngải ngẩn ra, nhưng ngay sau đó chú ý tới đáy mắt lóe lên quang mang của Triệu Minh Thành, trong tâm khẽ rùng mình…

      Triệu Minh Thành lặng yên, biết Hạ Ngải đoán ra, im lặng bên chờ đợi.

      - Hoàng đế Tấn quốc có phi tần, chỉ có vị Hoàng hậu, Hoàng hậu kia sinh được công chúa, gọi là Long Tuyết Dao, phong làm: Phượng Diệu công chúa…

      Trong lòng Hạ Ngải chấn động, Tuyết Dao, Long Tuyết Dao, thân y phục hỷ … Cộng thêm từng có tin đồn Tấn quốc có công chúa bị thất lạc, những thứ này tựu lại, chứng tỏ điều – Thủy Nhan chính là công chúa Tấn quốc mất tích: Long Tuyết Dao!

      - Vi thần nghĩ, có lẽ Triệu công tử suy đoán được phần nào đó thân phận của nàng, chẳng qua chỉ là muốn tra cứu ra thôi…

      Trong tẩm cung rộng lớn chỉ có ánh nến lập lờ, ngọn lửa kia ngừng lập nhảy nhót trong mắt Hạ Ngải, nội tâm của cũng xáo động, tay nắm chặt thành ghế khảm rồng.

      - Trẫm chỉ là muốn hoàn thành ý muốn của nàng. có ý khác. (Bạn Ngải từng hứa tra ra thân phận cho bạn Tuyết Dao)

      Triệu Minh Thành cung kính hướng hành lễ:
      - Hết thảy tuân theo an bài của Hoàng thượng.

      - Chuyện này còn ai biết nữa?

      - Ngoài Hoàng thượng cùng vi thần và tâm phúc nữa, ai biết cả!

      Hạ Ngải gật đầu:
      - Ta biết, ngươi lui , chuyện này được để kẻ nào biết.

      - Thần tuân chỉ!

      Tin tức Triệu Minh Thành mang đến khiến rúng động, nhưng trong lòng sớm đoán Tuyết Dao phải là nữ nhân bình thường, ngờ nàng là nhân vật thần thoại của Tấn Quốc – Long Tuyết Dao, cái tên như trong truyền thuyết, khi bé từng nghe qua…

      “Long Tuyết Dao, người chính là Tuyết Hồn Tướng Quân đánh ngang tay với …. Khi uống say cũng quên muốn tái kiến trận sống mái với Tướng Quân…”

      Công chúa Tấn quốc chính là Tuyết Hồn Tương Quân, chuyện này người ngoài hề hay biết, nhưng đối với cái tên này lại quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn nữa.

      Năm ấy năm tuổi, mẫu thân bị bệnh qua đời nữ nhân ôn nhu bước vào thế giới của chính là người phụ nữ của phụ vương có danh Đoan Phi, người phụ nữ khả ái.

      Đoan Phi tên là Mạt Nhi, họ Long, là nữ nhi của Vân Nam Vương thuộc Tấn quốc, nàng được coi như là của Long Tuyết Dao. Khi ở trong cung nàng tranh giành quyền lực chốn thâm cung mà lựa chọn cuộc sống thầm lặng. Ngày mà mẹ Hạ Ngải mất cộng thêm việc ngoài Đoan Phi ra còn ai khác phù hợp nên Hoàng đế để nàng nuôi dưỡng , điều đó khiến nàng được coi là mẫu thân thứ hai của .

      Năm đó, đêm trong vô số đêm hè thể nào ngủ được, Đoan Phi nhìn lên bầu trời đầy sao cho biết tất cả mọi thứ về Tấn quốc, cũng với về tên là Long Tuyết Dao

      “Long Tuyết Dao, bốn tuổi tập võ, năm tuổi đọc thuộc lòng binh thư, thiên tư hơn người, mười tuổi có thể mang binh giết địch, mười bốn tuổi mang binh đánh bất ngờ, lập nhiều chiến công, mười lăm tuổi cầm Hổ Phù, trở thành Đại tướng quân trẻ nhất trong lịch sử Tấn Quốc – Tuyết Hồn Tướng Quân.

      Khi đó, Hạ Ngải chỉ hận mình thể sinh ra ở Tấn quốc, hận mình thể phen thi triển tài năng của mình, Đoan Phi ôn nhu vỗ về , thấp giọng : “Mỗi người có con đường khác nhau, có con đường nào là bằng phẳng. Kiếp nạn của vị công chúa kia… là chưa đến…”

      Khi đó, Hạ Ngải hoàn toàn hiểu ý Đoan Phi, giờ này, hiểu, thân là phận nữ nhi, đứng vị trí cao đó, tình cảnh của nàng hết sức nguy hiểm, chiến trường phải quan trường, nơi sa tường chỉ cần sơ suất, lập tức thịt nát xương tan!

      Năm mười bảy tuổi, Đoan Phi rời khỏi nhân thế, chỉ còn mình lưu lại thế gian độc, thần xui quỷ khiến thế nào có thể gặp được vị công chúa này, thế gian này, có nhiều chuyện “thần kỳ”!

      “Aiz… Vì sao, vì sao ta lại biết thân phận của nàng…”

      Hạ Ngải thở dài, ngồi ngẩn ghế rồng, phải thừa nhận, thế cục tại, Điểm Thương quốc, Tấn quốc, Nam quốc tại thành thế kiềng ba chân, đáng tiếc, Nam quốc hàng năm nhiều thiên tai, cộng thêm nội bộ ngừng tranh đấu lục đục, thực lực sớm bằng Tấn quốc cùng Điểm Thương quốc. Mặc dù, và Triệu Vũ Quốc tình huynh đệ sâu nặng, người bình thường sao, nhưng thân là vua nước, sao có thể đến tư tình nữ nhi, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, hai nước có thể phân tranh. Nhưng có nghĩa là thể xảy ra biến cố, bản thân làm người lãnh đạo quốc gia, phải lấy đại cục làm trọng, được để tư tình cá nhân khiến dân chúng gặp khổ nạn.

      Triệu Minh Thành vừa rồi ra nhưng hiểu được, Long Tuyết Dao cầm trong tay Hổ Phù, chính là nắm giữ tất cả binh quyền Tấn quốc, nhưng tại nàng mất tích, nếu có thể nên giết chết, nhân cơ hội tổng tấn công Tấn quốc, lúc đó, Tấn quốc chắc chắn thất bại thảm hại. Diệt Tấn quốc mở rộng Nam quốc, đây chính là thời cơ ngàn năm có .

      Nhưng vấn đề là, thực lực cường đại của Tấn quốc đâu phải chỉ dựa vào người là Long Tuyết Dao, phía sau Hoàng đế còn có Hội đồng trưởng lão, mấy lão già đó chắc chắn ngồi yên, nếu chiến tranh, Nam quốc thể nào dễ dàng nuốt như vậy được, dẫn đến nhiều năm chinh chiến, khổ đau cho dân chúng hai nước là tả được.

      Lại , hai nước giao chiến, chính là cơ hội cho Điểm Thương quốc hồi phục, đến lúc đó thực lực Nam quốc mỏng, Điểm Thương quốc lựa chọn tấn công hậu quả dám nghĩ tới.

      Nghĩ tới đây, Hạ Ngải cảm thấy nhức đầu, thế cục hôm nay nhìn bên ngoài ổn định nhưng thực chất rất căng thẳng, động chút gặp hiệu ứng lan tỏa, lúc đó đoán nổi hậu quả. Mà Triệu Minh Thành mới vu vơ chứ chưa chỉ ra ý tứ ràng, nếu thể tấn công, có thể cưới Tuyết Dao, vừa có thể đoạt được hoàng quyền, lúc ấy hai nước thông gia, thực lực của Điểm Thương quốc thể nào chống lại được!

      Đột nhiên, trong lòng đột nhiên ảm đạm, trong lòng nàng có vị trí nào ?

      Còn nếu trong lòng Long Tuyết Dao có Triệu Vũ Quốc, vậy tương lai, hai nước thông gia… Đối với Nam quốc đây là điều có lợi, càng nghĩ càng nhiều chuyện, Hạ Ngải cảm thấy vô cùng thống khổ vì mâu thuẫn, tay tự giác nắm chặt thành quyền. biết chuyện, có thể ngay lập tức lên đường, nhưng lại thể, giờ khắc này, rốt cuộc hiểu được tại sao phụ hoàng thống khổ uống thuốc độc tự sát, bởi vì thân làm Hoàng đế, phải lấy thiên hạ làm trọng!

      - Hoàng thượng, Triệu đại nhân chờ ở bên ngoài.
      Thái giám ở bên giọng nhắc .

      Hạ Ngải liếc mắt:
      - Ách, chưa sao?

      - Vâng, Triệu đại nhân , ngài ấy chờ ở bên ngoài, sợ hoàng thượng có gì dặn dò!

      Hạ Ngải cười khổ:
      - Hảo, ngươi truyền vào .

      Triệu Minh Thành mặc áo choàng đen tiến vào, Hạ Ngải chau mày:
      - Nửa đêm rồi, tại sao ngươi đứng ở bên ngoài?

      - Thần chỉ chịu chút ít sương mù, quan trọng bằng Hoàng thượng băng hỏa lưỡng trọng thiên(ám chỉ lòng bạn Ngải rối bời, nhiều suy nghĩ đan xen) …

      - Ha ha, băng hỏa lưỡng trọng thiên… Minh Thành ngươi giờ phút này còn có thể chọc cười trẫm… tốt lắm…

      Triệu Minh Thành im lặng, cung kính chờ đợi.

      Hạ Ngải dừng cười, thần sắc có chút ảm đạm:
      - Ngươi chờ câu trả lời của trẫm?

      - Hoàng thượng còn chờ đợi chuyện gì sao?

      Hạ Ngải nhíu mày:
      - Ngươi cảm thấy trẫm chờ đợi điều gì?

      Triệu Minh Thành khẽ cúi đầu, thêm gì nữa.

      Hạ Ngải thở dài tiếng:
      - trong lòng trẫm chưa có đáp án!

      - Thần hiểu.

      - Vậy ngươi cảm thấy trẫm nên thế nào?

      Triệu Minh Thành :
      - Nếu Hoàng thượng có đáp án, dù thần gì cũng phải là ngài, cho nên, hết thảy thuận theo tự nhiên…

      Mắt Hạ Ngải sáng ngời:
      - Thuận theo tự nhiên. Coi như trẫm biết gì, nhưng nếu là có biến cố…?

      - Hoàng thượng nắm giữ tiên cơ, nếu có biến, ngài nên quyết định nhanh!
      Đáy mắt u ám của Triệu Minh Thành khiến Hạ Ngải khẽ run lên: – Điều này có nghĩa là, nếu như xuất bất kỳ điều gì bất lợi đối với Nam quốc, ngài chỉ có hai lựa chọn, là giết chết Tuyết Dao, hai… là cưới nàng!

      Nhưng tại, chỉ có thể yên lặng theo dõi kì biến, dựa theo lộ tuyến ban đầu tiếp tục tiếp, bao gồm việc trợ giúp Triệu Vũ Quốc đoạt được ngôi vị Hoàng đế!

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 90: Lão đại Tuyết Dao
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Đêm khuya thanh vắng, nhà nhà tắt đèn, giữa cơn gió nhàng thoáng qua bỗng có thân ảnh lên tường. Nhìn kỹ có vẻ đó là tên tiểu tặc đắc thủ ra từ căn nhà, vốn là ăn trộm nhưng lại ngây người ra nhìn về phía trước.

      Chỉ thấy ở nóc căn nhà đối diện, có bóng đen nhàng lướt qua đó rất gọn gàng, đủ để khiến tên trộm kia xấu hổ đến mức phải kiếm cái lỗ mà chui xuống, cái ngạc nhiên phải là thủ pháp người đó mà là người đó có cắp theo người khác.

      lâu sau, tên trộm mới phục hồi lại tinh thần:

      - Phụ thân quả thực đúng, núi cao còn có núi cao hơn, ta chỉ dư sức trộm vài đồ vật gọn có giá, thế mà tên kia còn trộm được cả người.

      “Đinh” tiếng, cái phi tiêu cắm xuống mặt đất phía dưới chân , tên trộm vội vàng che miệng, nhắm chặt mắt lại:

      - Đừng, tiểu nhân thấy cái gì cả… A…

      Ngay khi tên trộm còn chưa kịp phản ứng thấy đầu đau nhói, thầm nghĩ: “Chả lẽ…ngay cả mình cũng bị trộm…”

      Đánh ngất tên trộm phải là ai khác: Nhĩ Đóa. Trông thấy tên trộm nhìn theo hướng di chuyển của Tuyết Dao Nhĩ Đóa lập tức tới đây đánh ngất xỉu theo phân phó của Tuyết Dao.

      Nhắc tới chuyện vì sao nửa đêm lại trộm người phải hỏi sáu người làm theo phân phó của Tuyết Dao.

      Nhĩ Đóa cắp tên trộm gầy kia lên giống như cắp đồ vật ở tay, sau đó nhảy lên nóc nhà tới ngôi miếu mà bay người thân ở đó.

      Tuyết Dao thấy Nhĩ Đóa cắp theo người liên quan nhất thời nhíu mày hỏi:

      - xảy ra chuyện gì?

      - Vừa rồi tên tiểu tặc này trộm đồ ra ngoài vừa khéo thấy mọi người.

      - Điểm huyệt trói lại!

      Tuyết Dao phân phó .

      Nhìn Tuyết Dao cùng với bốn người mặc trang phục thái giám và người mặc trang phục trong cung bị bắt, Nhĩ Đóa vẫn chịu trách nhiệm bọc lót ở phía sau. Đến lúc này thấy bắt tù binh những người này cũng cảm thấy kỳ quái nhưng cố kiềm chế hỏi, chỉ :

      - Chủ công nghỉ ngơi lát , trời sắp sáng rồi.

      Tuyết Dao nhìn những thái giám và cung nữ vẫn hôn mê rồi lại nhìn sáu người tình nguyện bán mạng cho mình trầm giọng hỏi:

      - Vì sao các ngươi hỏi ta muốn làm gì?

      Mấy người Trương Thiết và Vương Thạch đều ngẩn người ra :

      - Tính mạng của chúng ta đều là của chủ công…

      Lông mi Tuyết Dao khẽ động những câu nào, chỉ nhìn về phía Nhĩ Đóa.

      Nhĩ Đóa kia vò đầu, cười ngây ngô :

      - Ha ha, chủ công hỏi câu này kỳ quái, chúng ta giao tánh mạng cho ngài có thể là vì công đức của chủ công ở kiếp trước. Với lại đáng nhẽ ngài cần hỏi câu này, chúng ta phải là đàn bà…

      - Ừm, Nhĩ Đóa đúng ý của ta.

      Tuyết Dao chỉ cảm thấy khi huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, tình huynh đệ như vậy mới khiến nàng trân quý, chỉ là vẻ mặt nàng chút thay đổi, khiến người khác thể nhìn ra tâm tình của nàng:

      - Có rượu ?

      Nhĩ Đóa ngẩn ra, lập tức gật đầu:

      - Có. Lúc trước vào thành có mua, tại vẫn còn vài hũ.

      Tuyết Dao gật đầu, với sau người:

      - Các ngươi hãy ở đây xử lý mấy người này, ta chút trở lại.

      xong, nàng cũng đợi mấy người hồi đáp, lập tức phi thân ra khỏi ngôi miếu đổ nát:

      - Tâm tình hôm nay của chủ nhân có vẻ tốt!

      - Ôi dào, Thiết ca ca của ta, chủ công tâm tình tốt có biểu lộ ra ngoài hay sao?

      - Có.

      A Đoạn ít cũng lên tiếng chắc như đinh đóng cột.

      Mọi người vội hỏi:

      - Ở chỗ nào?

      - Tâm tình của chủ công tốt lông mi trái khẽ động nhanh hơn bên phải, với lại gió bốn phía thổi đến lạnh…

      - Hả…

      Mọi người nhìn nhau tự hồ đối với lời của A Đoạn cũng dám gật bừa, “Tâm tình chủ công tốt … gió bốn phía lạnh?”

      - Ha ha ha, các ngươi ăn nhiều đến phè phỡn hay sao mà thảo luận chuyện này.

      Gương mặt đen của Vương Thạch nở nụ cười thà chất phác.

      Năm người khác rất khó chịu nhìn :

      - Chẳng lẽ đây phải là vấn đề quan trọng?

      Vương Thạch lắc đầu:

      - quan trọng, ta thấy chủ công ăn uống vẫn bình thường, suy ra tâm tình vẫn tốt!

      Mọi người chỉ liếc nhìn rồi :

      - Tiếp ….

      Thấy mọi người để ý, Vương Thạch phục lắm:

      - Tại sao? Ta sai à?

      A Đoạn vỗ vỗ vai , buồn bực :

      - Ta tự cho mình là tảng đá, ngờ ngươi cũng vậy!

      - Sặc…

      Tuyết Dao rời được bao lâu trở lại, trong tay cầm hai con gà quay mập thơm phức và mấy chiếc bánh bao thịt.

      - Chủ công, đây là…

      Tuyết Dao đặt hai con gà quay và bánh bao thịt trong tay xuống, phân phó với Nhĩ Đóa:

      - Lấy cốc ra.

      Sáu người sửng sốt biết Tuyết Dao muốn làm cái gì, trong lòng nghĩ tới có lẽ là Tuyết Dao muốn uống rượu. Chi là việc nàng gọi người uống rượu quả thực khiến mọi người rất ngạc nhiên những Nhĩ Đóa vẫn làm theo, lập tức lấy mấy hũ rượu ra.

      Tuyết Dao buồn bực tiếng nào, nhận lấy vò rượu, mở nút ra, mùi rượu phảng phất ra ngoài khiến đám mọt rượu kia thèm thuồng. Tuyết Dao lấy bảy cái bát ra bày đến trước mặt mọi người:

      - Châm tửu.

      Sáu người nhìn nhau, nàng làm như vậy là có ý gì, Tuyết Dao giật lấy chiếc đùi gà đưa cho Nhĩ Đóa, mắt nhìn về phía mọi người :

      - Hảo huynh đệ, uống rượu, ăn thịt!

      Trong lòng Nhĩ Đóa ấm lên, cảm giác giống như mình nghe nhầm nhưng Tuyết Dao lại lại lần nữa:

      - Hảo huynh đệ, uống rượu, ăn thịt!

      - A… A…

      Nhĩ Đóa há to miệng ngạc nhiên biết cái gì. Tuyết Dao đột nhiên cười tiếng đổ rượu vào miệng .

      “Phụt” tiếng, Trương Thiết nhìn được phì cười, bưng chén rượu lên cụm với Tuyết Dao.

      Tuyết Dao khẽ gật đầu, hơi uống sạch, hảo sảng thua bất cứ nam nhân nào.

      Mấy người thấy Tuyết Dao câu nệ tiểu tiết tất cả đều bưng chén lên uống, nếu khó chống lại được con sâu rượu ở trong lòng.

      Nhĩ Đóa lau miệng ba cái rồi mới có gan :

      - Chủ công…

      Tuyết Dao nhíu mày, lắc đầu :

      - Gọi ta là Tuyết Dao!

      Nhĩ Đóa ngẩn ra, nhưng sau đó :

      - Nếu ngài cảm thấy chúng ta gọi chủ công có vẻ xa lạ vậy từ lần sau chúng ta gọi là lão đại, cũng giống như gọi trực tiếp tên vậy!

      Tuyết Dao biết sáu người này cố chấp, cũng ép buộc nữa, chỉ mỉm cười gật đầu, nhưng ngay sau đó bưng chén lên mời sáu người.

      Nhưng sáu người có hơi chần chừ, Tuyết Dao biết sáu người này vẫn chưa thích ứng được chuyện này.

      đợi nàng mở miệng, Nhĩ Đóa :

      - Lão đại, hôm nay sao lại đột nhiên mời huynh đệ rượu vậy?

      - Bắt đầu từ hôm nay, Tuyết Dao ta là huynh đệ của các ngươi, cho nên phải uống rượu!

      Tuyết Dao giải thích, trực tiếp vào chủ đề.

      Lúc đầu, Tuyết Dao coi trọng sáu người này chẳng qua vì họ giết người tàn nhẫn chớp mắt, cộng thêm việc sáu người này muốn theo mình nên nàng nghĩ có sáu người này giúp sức rất tốt.

      Nhưng mười ngày sống chung nàng mới biết sáu người này tuy có tật xấu riêng, ràng nhất là rất lỗ mãng nhưng họ lại rất trung thành, điều đó khiến cho nàng cảm động. Tựa như vừa rồi việc nàng muốn làm gì bọn họ đều hỏi gì cả, nàng có cảm giác bọn họ như huynh đệ của mình , rất tin tưởng mình, chi nên Tuyết Dao muốn tìm thức ăn để nâng ly cùng bọn họ.

      Sáu người này đều xuất thân hèn mọn, phải dùng chính thực lực của bản thân mình để bước , trong lúc hoạn nạn chỉ có mấy huynh đệ mới biết đến nhau. Cho dù nhận chủ nhưng bọn họ vẫn thân phận của mình, đến cả chính bọn họ cũng chưa từng xem trọng bản thân mình. Thế mà tại lại được chủ tử mình tôn thờ những câu như vậy khiến bọn họ rất cảm động.

      Gọi câu “Huynh đệ của ta”, khắp thiên hạ này có bao nhiêu chủ tử có thể quan tâm đến thuộc hạ của mình như vậy. Mấy người nghĩ đến đây khí huyết bừng bừng, vừa ăn mắt vừa ngấn lệ bỗng Tuyết Dao lại :

      - Nam tử hán đại trượng phu chỉ có thể đổ máu chứ quyết đổ lệ.

      A Đoạn giơ chén lên gầm nhe:

      - Lão đại, Đả Đoạn mời người chén!

      Tuyết Dao nâng chén lên uống hơi chút do dự.

      Nhĩ Đóa rốt cuộc cũng cận trọng hơn chút, biết lão đại chiến trường giống như La Sát nhưng cuối cùng Tuyết Dao cũng chỉ là , tửu lượng có hạn… Nghĩ đến đây, vội vã bảo những người khác:

      - Các ngươi muốn lão đại say sao?

      vừa xong, Tuyết Dao khẽ đưa tay cản , thấp giọng cười:

      - Các ngươi có say, ta cũng say!

      Mọi người đầu tiên ngẩn ra nhưng ngay sau đó ai chịu thua ai, lập tức tiến lên mời rượu, ăn thịt, tất cả đều rất sảng khoái!

      Dĩ nhiên bọn họ biết lão đại tuyệt đối mạnh miệng, Nhĩ Đóa thấy Trương Thiết té xuống, Vương Thạch té xuống, nhưng sắc mặt Tuyết Dao vẫn đổi, trong lòng bỗng hoảng sợ:

      - Lão đại.. người…tửu lượng của người…

      - Rượu này hơi nhạt…

      Khóe mắt Nhĩ Đóa giật giật, trong lòng buồn bực “Rượu này là Mao Đài năm xưa… vậy mà bảo nhạt…”

      Mọi người mặc dù say như chết nhưng tất cả đều gục xuống, Tuyết Dao đứng dậy, có chút loạng choạng, nhưng đến mức ngã xuống đất. Nàng bước ra ngoài đón gió đêm tươi mát, nhàng :

      - ra ta bắt những người này là để trà trộn vào hoàng cung!

      Bình thường đám người Nhĩ Đóa có tửu lượng tốt, uống rất nhiều nên chỉ có chút ngất ngưởng chứ say, nghe Tuyết Dao như thế vừa ngạc nhiên, vừa gật đầu :

      - Vâng! Vậy ngài chúng ta tiến cung?

      - Các ngươi giả thái giám, ta giả cung nữ!

      - Khi nào hành động?

      - Trước hừng đông!

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 91: góc ngự hoa viên
      Editor: Kún
      nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      - Vương đại ca, phải cạo râu sao?

      Vẻ mặt Trương Thiết đau khổ hỏi Vương Thạch.

      - Lưỡi có đốm à? Giả thái giám mà đòi có râu ư?

      Vương Thạch đập cho quyền.

      Nhĩ Đóa nhịn được lườm cái:

      - Đại nam nhân mà phải xoắn cái vụ cạo râu sao? Thế chi đến việc lên núi đao xuống biển lửa…

      Nhĩ Đóa còn chưa xong ngây hết người ra, mắt dán vào Tuyết Dao mặc y phục cung nữ ra từ phía sau. Nàng mặc bộ đồ đó tôn vinh hẳn vóc người lên, lấy dải hồng cột dài đến thắt lưng để lộ ra gương mặt mỹ lệ, cộng với đó là đôi mắt đẹp lạnh lùng khiến người khác chỉ có thể len lén chiêm ngưỡng dung nhan nàng mà dám đối mắt nhìn thẳng vào cặp mắt ấy… Sáu người xoa xoa, gãi đầu, vẻ mặt quái dị…

      - Hở… Ai vậy?

      Lưu Phi lẩm bẩm .

      - Đó… Đó là… lão đại sao?

      Sáu người này từ khi biết Tuyết Dao nàng toàn mặc nam trang, lúc nào cũng dính máu, cả người đầy phong trần làm sáu người bọn họ sớm để ý đến giới tính nàng ở trong lòng, thế nên tại nàng mặc trang phục nữ nhân khiến bọn họ ngạc nhiên thôi.

      Nhĩ Đóa bước lên, cẩn thận đánh giá Tuyết Dao hồi lâu mới :

      - Lão… Đại… bộ dáng như vậy liệu có quá…

      Tuyết Dao liếc mặt hỏi:

      - Quá cái gì?

      - Quá.. quá trêu ngươi ? Quá câu hồn đoạt phách người khác?

      Nhĩ Đóa nghèo nàn vốn từ cho nên biết dùng từ nào để có thể tả được Tuyết Dao nhưng lại để ý thấy nàng chau mày.

      Vương Thạch bước tới, chợt gõ vào đầu Nhĩ Đóa cái:

      - Cái đầu của người quả toàn đánh nhau. Có việc tả lão đại đẹp thôi à cũng biết dùng từ à?

      Mọi người đều gật đầu, rồi lại lắc đầu:

      - Uhm, rất đẹp… … chậc…

      - Mặc như vậy mất sát khí khiến các ngươi quen sao?

      Tuyết Dao giãn mày .

      - Đúng đúng, lão đại, chúng ta đều có ý này!

      Mọi người đồng loạt gật đầu, bộ dạng mừng rỡ.

      Sáu người này đều là những hán tử lỗ mãng, đánh giặc quen nhưng đứng trước nữ nhân định lực tương đối kém, nhìn trang phục của Tuyết Dao như vậy tuy rằng trông rất thích mắt, bất quá lão đại vẫn là lão đại, thể xen tình cảm nam nữ vào đây được. Thế nên bọn họ phải bỏ qua những ý nghĩ kia cho dù Tuyết Dao có xinh đẹp động lòng người.

      Những lời thực lòng này làm nàng có chút được tự nhiên, chi là lần này thể so sánh với bình thường được, nếu mà nàng vận bộ cung nữ mà cả người lại tỏa ra sát khí đến khi đó người ta phát ra mới là lạ đó. Ban ngày nàng đứng trước gương lâu để cố nặn ra nụ cười hòng che dấu sát khí người mình.

      Đối mặt với mọi người, nàng cũng có chút ít hài lòng, việc bọn họ thi thoảng đưa mắt liếc nhìn nàng, trong mắt lên vẻ hoang mang kinh diễm chính tỏ nàng ít nhất cũng có khí chất nữ nhân.

      - Uống rượu nhiều như vậy rồi tại vẫn ổn chứ?

      Tuyết Dao đột nhiên cười chuyển đề tài.

      Mọi người lắc đầu, Nhĩ Đóa :

      - Rượu kia là cái gì, nếu phải sợ người bị ám mùi rượu làm hỏng chuyện làm gì có chuyện chúng ta ngưng.

      Tuyết Dao gật đầu, lập tức ngồi xuống ý bảo mọi người bắt đầu an bài.

      - Còn gì ?

      Ánh mắt sáu người đều trầm ổn, cùng kêu lên :

      - Hết thảy đều nghe theo hiệu lệnh của lão đại.

      - Tốt, ba ngày sau chúng ta gặp lại.

      - !

      Ánh nắng bắt đầu chiếu lên trăm hoa tựa như những tấm lụa tuyệt đẹp, cành cây, những chú chim mới thức giấc hót lên những tiếng kêu thánh thót đời. Binh minh chính là thời khắc đẹp nhất trong ngày.

      Trong đình, người mặc áo vàng nhìn hình ảnh mình ở dưới hồ trong suốt, dưới hồ cá chép đùa nghịch tung tăng vui vẻ nhưng người đó lại hơi chau mày, tóc mai người này hơi bạc khiến người khác thấy hơi tội. Người này chính là hoàng đế Triệu Cảnh của Điểm Thương quốc.

      Ngay lúc này, thái giám đoan chính mang hộp đựng thức ăn lên, cung kính :

      - Mời hoàng thượng dùng.

      Triệu Cảnh thở dài xoay người lại, nhìn chút thức ăn làm trong hộp cơm tinh xảo gật gật đầu:

      - Hôm nay đồ ăn có vẻ tệ, để trẫm nếm thử.

      Thái giám bưng lên chén cháo, giọng :

      - Đây là cháo ngó sen.

      Triệu Cảnh nhíu mày, trầm giọng :

      - Đồ ăn sáng nay là do ai làm?

      Ánh mắt thái giám kia bối rồi, lập tức quỳ xuống:

      - Khởi bẩm hoàng thượng… cháo này là do Tô Tiệp Dư làm…

      “Loàng xoảng, loảng xoảng”, Triệu Cảnh làm rớt chén cháo xuống mặt đất, làm thái giám kia sợ hãi, run rẩy cả người, trong miệng liên tục hô tha mạng.

      Nhưng mà tại cơn thịnh nộ của Triệu Cảnh lại trở thành thở dài, gương mặt thoáng cái có vẻ già rất nhiều:

      - Ngươi theo trẫm từ , lại cũng được ba mươi năm, sao lại thể được lòng của trẫm chứ?

      Thái giám kia chính là tổng quản thái giám Ngô Lương, từ làm thái giám theo hầu bên cạnh Triệu Cảnh, nên Triệu Cảnh cư xử với khác với những thái giám khác, có thịnh nộ cũng tính lôi ra chém đầu, nhưng cho dù có vậy Ngô tổng quản cũng bị dọa cho sợ toát hết cả mồ hô lạnh, thầm nghĩ trong lòng: “ Tô Hà à Tô Hà, ngươi lần này làm tốt rồi…”

      Lúc này, Ngô Lương có gan cũng dám ra ngoài, vẫn tiếp tục cúi đầu đợi Triệu Cảnh thở dài cho qua chuyện.

      - Aiiiii… Nhiều năm nay nàng đối với trẫm như thế nào, chẳng lẽ trẫm lại biết? Chỉ là tại nàng vẫn giữ được mạng sống là tốt lắm rồi, vậy mà sao còn muốn được long sủng chứ?

      Trong lòng Ngô Lương thở dài: “ Tô Hà ơi Tô Hà, rốt cuộc phải là ngài ấy hiểu ngươi…”

      Triệu Cảnh thấy Ngô Lương gì, đành tiếp tục :

      - Nhi tử của nàng… Thiên hạ kia muôn vàn kẻ xấu, nếu nàng tiếp tục an phận coi như trẫm có lòng muốn cứu cũng thể…

      - Hoàng thượng… ra … Tô Tiệp Dư chỉ muốn ngài ăn chút điểm tâm…

      - Im miệng, thủ đoạn nữ nhân trẫm nhìn nhiều, chẳng lẽ trẫm ư?

      Cả người Ngô Lương bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu đồng ý:

      - Hoàng thượng minh, nó tài kiến thức hạn hẹp, những chuyện này…

      Triệu Cảnh nhíu mày:

      - Tên nô tài đáng chết, trong cung còn nhiều chuyện vậy mà tại vẫn đứng đây chuyện? Nhanh chóng thu xếp mọi chuyện, sau này đừng hành động theo cảm tính nữa…

      Trong lòng Ngô Lương nhảy dựng lên, ấp a ấp úng :

      - Hoàng thượng, ngài cũng biết rồi…

      - Những chuyện đời này còn có chuyện gì mà có thể giấu được trẫm? Ngươi là đồng hương với nàng, năm đó nàng có ân huệ với ngươi.

      - Hoàng thượng…

      - Được rồi, trẫm cũng nhiều lời nữa. Hôm nay trẫm tha cho ngươi, chỉ trừ bổng lộc tháng của ngươi. Nhớ kỹ, lẫn sau còn tái phạm trẫm lấy đầu ngươi!

      Ngô Lương vội quỳ xuống tạ ơn:

      - Tạ ơn hoàng thượng, nô tài tuân lệnh!

      lát sau, ngự hoa viên yên lặng trở lại, từng cơn gió nhàng thổi qua từng cành cây chiếc lá, phối hợp với ánh nắng ban mai chiếu lên người thiếu nữ, tạo lên khung cảnh rực rỡ. Thiếu nữ đó phải ai khác mà chính là Tuyết Dao, nàng lạnh lùng nhìn nghĩ: “Người nào làm cho phải chịu khổ ta cũng để cho kẻ đó sống yên ổn.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :