1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 5: Ta là Thủy Nhan!
      Editor:Kún

      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      - Ách… Cái gì… Ta kêu là Thủy Nhan?

      mặt Thạch Đông Thăng thoáng tia bối rối. Chẳng qua thân là trợ thủ đắc lực của Triệu Vũ Quốc vẫn phải có chút cơ trí, rất nhanh liền trấn định trở lại.

      - Khụ khụ, ừm, đúng vậy, khi trước ngươi ở tại Thanh lâu (lầu xanh), là công tử chuộc thân cho ngươi!

      Cái tên Thanh lâu đối với nàng vừa quen thuộc mà lại lạ lẫm, nhưng ít nhất nàng ngu ngốc, sao dễ dàng tin tưởng lời của Thạch Đông Thăng.

      Nam nhân kia vừa mới vào dùng sức lay nàng, bảo nàng tên. Lúc này lại nàng kêu Thủy Nhan cách khó hiểu như vậy.

      Chẳng qua còn nhớ nổi khi trước, suy nghĩ tình cảnh trước mắt của bản thân, cuối cùng nàng lựa chọn tin tưởng vào lời của .

      - A, ra ta gọi là Thủy Nhan!
      Nàng cảm thấy mình nên phối hợp trả lời như vậy.

      Thạch Đông Thăng thầm nhàng thở ra: “Lừa nữ tử mất trí nhớ này… Có phải là đê tiện ?”

      Cũng may, Thạch Đông Thăng biết chủ nhân kiêng dè chữ này, cũng biết là có mất mặt hay . Vô độc bất trượng phu [1], cao thượng phải dùng để kiếm cơm!
      - Ách… Ngươi còn có vấn đề gì chăng?

      Đối mặt tuyệt sắc như thế, cảm giác bản thân khó có thể khống chế nổi tâm tình, sợ trong mắt lộ ra vẻ quyến luyến đối với nữ tử trước mắt, liền học hình dáng lạnh lùng thâm trầm của công tử.

      Đáng tiếc chỉ học chỉ được tới bảy phần, ba phần lãnh ngạo tàn nhẫn bản năng tuyệt thể nào có.

      Nàng nhìn thoáng qua nam tử cố tình lạnh lùng trước mặt này, trong lòng lên khinh thường “Gạt ta… dễ dàng vậy sao…”

      Nàng cố ý để ánh mắt trở nên bất lực, khẽ kéo góc áo :
      – Vậy về sau ta… Ta cần làm gì đây?

      - À… Công tử có an bài!
      Thạch Đông Thăng có điểm ý của nàng.

      Tuy Thủy Nhan biết thanh lâu là địa phương gì nhưng tiềm thức cho thấy đó là chỗ tốt đối với nữ nhân. Nghĩ đến đây, nàng biết vì sao mà đỏ mặt, giọng :

      - Chỉ là ta muốn hỏi lần, các ngươi mua ta, về sau ta nên làm cái gì, còn phải làm chuyện như trước kia chăng?

      - Khụ khụ khụ…

      Lại là trận ho khan, Thạch Đông Thăng nhìn vào đáy mắt trong suốt kia, tin tưởng nàng biết thanh lâu ra sao, trong lòng càng thêm áy náy.

      - Ách… Điều này… Về sau công tử tự an bài!

      Cho dù mười tuổi theo công tử nhưng giờ phút này cũng thể hiểu nổi ý đồ của Triệu Vũ Quốc khi lưu lại nữ tử này, chỉ có thể ậm ừ đem vấn đề vứt cho Triệu Vũ Quốc.

      - A, ta biết!

      Thủy Nhan thèm hỏi lại, liền tự nhìn vào chiếc chăn có những họa tiết được thêu tinh mỹ.

      Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào làn da vô cùng mịn màng của Thủy Nhan, đôi lông mi kiều theo nhịp hô hấp mà rung động rất . Đôi mắt sáng như pha lê chuyên chú nhìn những bông hoa được thêu chăn. Vài sợi tóc đen khẽ đong đưa đầu vai, phen phong tình khiến Thạch Đông Thăng suýt nữa đánh mất hồn vía. Ý thức được mình thất thố, ho khan để che giấu.

      - Khụ khụ… ta là Thạch Đông Thăng, phụ trách hết thảy các việc trong phủ, nương cứ dưỡng bệnh cho tốt, chờ bình phục công tử có an bài!

      Thủy Nhan cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên ừ tiếng.

      Cước bộ Thạch Đông Thăng có phần hỗn loạn, đến trước cửa còn nghe thấy Thủy Nhan lẩm bẩm:

      - Cái gì là thanh lâu?

      Cả người Thạch Đông Thăng cứng ngắc…”Ai, biết thế nào a…”

      Vừa rời khỏi phòng Thủy Nhan, Thạch Đông Thăng chạy nhanh vào thư phòng Triệu Vũ Quốc. Còn chờ mở miệng, Triệu Vũ Quốc lạnh giọng :

      - Vì nữ tử mà ngươi vội vàng như thế sao?

      Lời muốn của Thạch Đông Thăng liền bị chẹn ngang tại yết hầu, vội ngậm miệng đứng thẳng bên cạnh chủ nhân chờ phân phó.

      Triệu Vũ Quốc chuyên tâm nhìn vào cuốn sách trong tay. Đây là quyển binh thư, xem rất chăm chú, đem chuyện của nữ tử bị gọi là Thủy Nhan ném lên chín từng mây. Mà Thạch Đông Thăng cũng biết đây phải thời điểm để chuyện. Hầu hạ Triệu Vũ Quốc hơn mười năm, biết lúc chủ tử xem binh thư ghét nhất bị người khác quấy rầy!

      Mặt trời chiều ngả về tây, sắc trời dần dần tối sầm nhưng Triệu Vũ Quốc vẫn say mê với cuốn binh thư. Thạch Đông Thăng sớm rời khỏi phòng ra ngoài an bài tình. Dù sao mới vừa chuyển tới phủ này, rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị.

      Thẳng đến khi nha hoàn vào đốt đèn, mới phát giác sắc trời tối, xoa đầu vai có điểm ê ẩm, mới nhớ tới nữ nhân ban ngày tỉnh lại gọi là Thủy Nhan.

      - Công tử, đến bữa tối, hay là để nô tỳ mang tới cho ngài…

      - cần, để ta tới đại sảnh dùng, ngươi kêu nữ tử hôm nay tỉnh lại cũng tới .

      - Dạ, công tử!

      tại Triệu Vũ Quốc lại ở tại Minh Uyển Viện, đây là uyển viện của thái tử Nam quốc Hạ Ngải, đương nhiên tệ. Chẳng qua cảnh sắc chỗ này xanh vàng rực rỡ giống như nơi hoàng cung, ngược lại đình đài lầu các, cầu nước chảy, thúy kính bồn hoa có phen phong nhã, đủ thấy chủ nhân màng danh lợi mà điềm đạm tiêu dao.

      Màn đêm buông xuống, mặt hồ mênh mông nổi lên từng gợn sóng lăn tăn. Ánh sáng của ngọn đèn dầu chiếu rọi vào giống như phủ thêm lớp vải sa mỏng, giống như thiếu nữ dị quốc che mặt xinh đẹp mà thần bí. Thủy Nhan nằm giường tháng, mới xuống giường choáng váng mắt hoa. Có điều khi thích ứng rồi nàng liền tự tản bộ. Bất quá chỗ này tựa hồ quá lớn, cuối cùng nàng phải thừa nhận mình lạc đường.

      Chẳng qua, thiên tính của nàng nhát gan như nữ tử bình thường thất kinh hay khóc lóc trong hoàn cảnh lạ lẫm. Cảm thấy mệt nàng an vị nghỉ ngơi tại tiểu đình, thưởng thức cảnh đẹp trong hồ. Trong hồ có chiếc thuyền hoa rất tinh mỹ khiến nàng muốn lên đó xem phen. Nhưng kỳ quái là, khi đến gần bên hồ tâm thần của nàng trở nên yên, càng tới cảm giác này càng mãnh liệt, đến cuối cùng ngờ cả người đổ mồ hôi lạnh, lảo đảo cái rồi ngã mặt đất.

      Trong đầu đột nhiên thoáng sóng nước dữ dằn sông, tiếng nước ầm ầm ầm bên tai vang khiến đầu óc Thủy Nhan đau đớn.

      - A, đau… Đau quá…

      Nàng nhịn được ôm đầu.

      - Đừng cố nữa!

      thanh lạnh lùng vang lên bên tai của nàng. Thủy Nhan miễn cưỡng mở hai mắt chỉ thấy chân giày đôi màu đen. Nàng rất muốn ngẩng đầu nhìn người nọ là ai nhưng trong đầu lại đau như muốn vỡ ra, khí lực toàn thân giống như thoát hết, chỉ có thể vô lực phủ phục mặt đất.

      Thủy Nhan dùng sức cắn môi, biết vì cái gì, ràng rất đau nhưng còn thở hổn hển, nhìn đôi giày đen :

      - Ta sao… Nghỉ ngơi chút là được!

      Vừa xong liền cảm thấy trước mắt tối sầm như muốn té xỉu. Thủy Nhan lại dùng sức ngẩng đầu, trong mắt ý giận trừng trừng, cắn răng uy hiếp:

      - được chạm vào ta…

      xong nàng mới hôn mê bất tỉnh.

      Triệu Vũ Quốc nhìn vào nữ nhân ngất xỉu dưới chân, đôi mắt lạnh lùng phút chốc sáng lên, lại trở nên đen nhánh mà sâu thẳm. nhếch môi, thấy nàng té xỉu mới ngồi xổm xuống. Bàn tay lướt qua hai gò má như dương chi bạch ngọc kia, như chậm rãi nghiên cứu đồ vật, nhất định phải coi kỹ mới có thể phân biệt ra ưu khuyết của nó.

      Đương khi ngón trỏ chạm đến chiếc cổ thon dài trơn nhẵn trắng như tuyết ngừng lại, tròng mắt sâu thẳm càng thêm tối đen có thứ gì lưu động. cúi người ôm lấy nàng, vững vàng đến tiền viện.

      Mơ hồ quá! Thủy Nhan cảm thấy bản thân mình như trôi nổi bồng bềnh, phiêu du giữa những đám mây đầy sắc màu, chóp mũi còn ngửi được luồng khí rất đặc biệt, hơi thở lành lạnh mang theo mùi mặc hương nhàn nhạt khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, vì thế nàng khẽ co người như muốn rúc vào địa phương ấm áp đó, nhưng ngay sau đó nàng lại lập tức bừng tỉnh:” Lúc té xỉu, có người ở bên.”

      Thủy Nhan chợt như con mèo cái ngửi thấy mùi nguy hiểm, cả người lập tức oằn lên. Phút chốc nàng mở hai mắt, lại đụng phải ánh mắt kỳ dị sáng ngời mà tối đen, mang theo vẻ rét lạnh đến tận xương tủy.

      “Là !” Giờ phút này nàng nhớ tới, đây chính là nam nhân từng chuộc thân cho nàng.

      Thân thể nhu nhược xương phút chốc cứng ngắc, Triệu Vũ Quốc cũng biết nàng tỉnh, vì thế ngừng lại, gì mà chậm rãi thả nàng xuống.

      Cho dù Thủy Nhan mất trí nhớ, nhưng trong lòng vẫn còn nguyên thứ xúc cảm gọi là thẹn thùng. Giờ phút này khuôn mặt tái xanh của nàng ửng hồng lên như trái táo lúc chín đẹp nhất, tự chủ được mà bàn tay vân vê góc áo, xấu hổ biết nên cái gì.

      - Ách… Cám ơn…

      Nàng biết nên xưng hô như thế nào với .

      Triệu Vũ Quốc lạnh lùng nhìn nàng, chỉ :

      - theo ta!

      - A…

      Lý trí bướng bỉnh cho Thủy Nhan cần nghe lời như vậy, nhưng bởi còn lưu luyến mùi hương mực lành lạnh mà nàng tự chủ được theo qua.

      Dọc đường theo phía sau Triệu Vũ Quốc, trong lòng nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi , như là: “Thanh lâu gọi là gì? vì cái gì mà chuộc thân cho nàng, chuộc thân lại là cái gì, thanh lâu lại là cái gì? … Hàng loạt vấn đề xuất trong đầu, mà rất kỳ quái chính nàng suy nghĩ nhiều như vậy mà đầu có đau, là quỷ dị!

      Theo Triệu Vũ Quốc tiến vào phòng, trong lòng Thủy Nhan cũng run lên. Bên trong ngồi nguyên đám nam nhân, nàng thầm đếm có hơn mười người, mà mỗi người này thân mang theo khí tức nguy hiểm mà cuồng dã, rất ngờ chính là nàng lại có cảm giác rất quen thuộc loại khí tức này.

      “Những người này rốt cuộc là ai?” Nàng yên lặng thầm nghĩ.

      Lúc này Triệu Vũ Quốc ngồi vào chỗ, tất cả mọi người vẻ mặt nghiêm túc đứng dậy, cùng kêu lên:

      - Công tử!

      Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu :

      - Mang đồ ăn lên!

      Tại lúc mang theo Thủy Nhan vào nhà. thân váy dài vàng nhạt nữ tính khiến căn phòng tràn ngập dương khí nhiễm thêm vẻ ôn nhu. Vẻ đẹp của nàng độc đáo mà lại tao nhã, phàm là nam nhân đều biết đối mặt sắc đẹp này ra sao. Cho nên lúc nàng chậm rãi theo vào, mọi người ở đây ngoại lệ đều tỏa sáng con mắt, chẳng qua những người này có khả năng kiềm chế rất tốt. Chỉ là chợt lóe rồi rất nhanh khôi phục hình dáng nghiêm túc ban đầu.

      Có điều hết thảy lọt vào trong mắt Triệu Vũ Quốc. nhìn nàng cái, tựa hồ rất vừa lòng hiệu quả mà nàng mang đến. Mà Thủy Nhan ở bên lời, tựa hồ quan tâm đến ánh mắt mọi người, chỉ là im lặng mà đứng.

      Bọn nha hoàn rất nhanh đem đồ ăn lên, tất cả mọi người vùi đầu dùng bữa, chẳng qua hôm nay có chút kỳ quái. Ánh mắt mọi người tại gắp thức ăn, cố ý hoặc vô ý cũng đảo qua Thủy Nhan đứng ở kia.

      - Ta đói bụng!

      Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn vào khi nghe kháng nghị của Thủy Nhan, ai ngờ câu này lại được phát ra từ trong miệng của nàng.

      ———-oOo———-

      Chú giải:
      [1]: Tiểu lượng phi quân tử, Vô độc bất trượng phu (Lượng chẳng thành người quân tử, độc sao nên đấng trượng phu)
      Lượng : theo Mộc đó là những chi tiết, việc,Tính toán, cân nhắc điều kiện chủ quan và khách quan để quyết định hành động cho phù hợp,

      Chữ độc 毒 thuộc bộ: vô (毋)
      Nghĩa là
      1.Ác. Như độc kế 毒計 kế ác. Nguyễn Du 阮攸 : Bất lộ trảo nha dữ giác độc 不露爪牙與角毒 (Phản Chiêu hồn 反招魂) để lộ ra nanh vuốt nọc độc.
      2.Làm hại. Như đồ độc sinh linh 荼毒生靈 làm hại giống sinh linh.
      3. Độc, vật gì làm hại được người đều gọi là độc. Như độc xà 毒蛇 rắn độc, độc duợc 毒藥 thuốc độc, v.v.

      Quân Tử :
      Người có nhân cách cao thượng, theo quan điểm của nho giáo.
      Quân tử (tiếng Trung: 君子) (chỉ áp dụng với đàn ông con trai) là hình mẫu con người lý tưởng theo nhân sinh quan của Nho giáo phù hợp với phương thức cai trị xã hội đức trị (nhân trị) của học thuyết này.

      Trượng Phu.
      Người đàn ông có khí phách, khí khái,lấy chuyện lớn làm trọng theo quan niệm của xã hội phong kiến.

      ( là người làm chuyện lớn… phải Độc, nên quá nhân từ chỉ dành cho những người có Tham Vọng).
      Last edited: 8/8/14
      Phong nguyet thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 6: Trầm lãnh
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com


      Thủy Nhan thấy sắc mặt kinh ngạc của đám người. Tưởng mặt nàng có dính thứ gì đó, vội lấy tay xoa xoa mặt:

      - A… Có vấn đề gì sao?

      Mỹ nữ cất tiếng, dịu dàng mà thánh thót, giống như làn gió xuân mơn man qua mặt. Mọi người chỉ cảm thấy tê ngứa lỗ tai, trong tâm nên lời.

      Oa.. dễ nghe a!

      Nhưng ở là Triệu Vũ Quốc như tượng đá băng lãnh. Đám người ngẩng đầu nhìn Thủy Nhan cái rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Nhất thời phòng trong chỉ có tiếng bát đũa cách lách cùng tiếng nhai nuốt rào rào.

      Thủy Nhan tưởng rằng có người chú ý cho nàng câu trả lời, lại ngờ đáp áp lại là im lặng như vậy.

      - Ta đói bụng…

      Nàng lại nhắc nhở mọi người.

      Giờ phút này, rốt cục Triệu Vũ Quốc buông đôi đũa trong tay, bộ như xem kịch vui nhìn vào Thủy Nhan:

      - Đây phải chỗ để nữ nhi ăn cơm!

      Thủy Nhan thấy được khinh miệt trong mắt . Tức khắc trong lòng bốc lên cảm giác thoải mái, mày liễu nhíu lại nhưng ngay sau đó lại giãn ra, thanh nhã nhặn mà dịu dàng vang lên:

      - Vậy ta rời là được!

      Triệu Vũ Quốc nheo đôi mắt lãnh đạm, tựa hồ tin rằng nữ nhân này ngoan ngoãn như vậy. Mà lúc này Thủy Nhan bất ngờ tới cạnh , làm cho đám người phía dưới giật mình ngửa đầu ra.

      ngờ nàng cầm lấy cái bát trước mắt Triệu Vũ Quốc, sau đó lấy chút đồ ăn bỏ ngay ngắn vào trong, tiếp theo bình tĩnh ra phòng, dường như hề để ý hay cố kỵ nam nhân tự xưng là chủ nhân của nàng.

      “Chủ nhân, lại là… Cái gì?” Lúc rời khỏi phòng, trong lòng Thủy Nhan còn nghĩ thầm như vậy.

      Đám người ở đây chinh chiến qua vô số sa trường, lúc hành quân đánh giặc gặp rất nhiều phong tục dị . ngờ hôm nay thấy nữ tử đẹp đến người phải si mê, lại chút đỏ mặt làm ra tình như vậy. Từng người như hóa đá nhìn chằm chằm Thủy Nhan, cho đến lúc nàng chậm rãi ra khỏi phòng.

      Chẳng qua vừa mới tới cửa, Thủy Nhan lại quay ngược trở về. Những người khác đều nghĩ nàng nhận ra chỗ sai nên muốn đem đồ ăn trở lại. Nhưng càng khiến bọn họ thêm choáng váng là, ngờ nàng tới lấy đôi đũa mà Triệu Vũ Quốc vừa buông xuống, còn giọng hỏi:

      - Thứ này dùng để ăn cơm?

      Sắc mặt Triệu Vũ Quốc vẫn chút thay đổi, ngồi bất động chiếc ghế làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê (Cây Sưa), nghe vậy hỏi ngược lại:

      - Vì sao lấy đũa trong tay ta!

      Thủy Nhan nhìn những người khác rồi lại nhìn , thản nhiên :

      - Ở nơi này, bộ dáng của ngươi tốt hơn bọn nhiều. Ta chán ghét ngươi, nên mới lấy đũa của ngươi.

      Oa…

      Tiếng hít hà liên tục, tất cả mọi người thầm ném cho Thủy Nhan ánh mắt đồng tình cùng phức tạp. Bọn họ phỏng đoán, giờ phút này công tử trực tiếp đẩy nàng ngã xuống mặt đất, sau đó thuận tiện giẫm mặt của nàng cước. Riêng Thạch Đông Thăng với vẻ mặt nhu mị, cũng nhịn được dùng tay ra hiệu đối với Thủy Nhan, ý bảo nàng buông đôi đũa xuống.

      Chẳng qua lo lắng của mọi người tựa hồ dư thừa. Triệu Vũ Quốc nghe Thủy Nhan giải thích chỉ khẽ nhíu mày, gì thêm, với đôi đũa khác rồi cúi đầu xuống đống đồ ăn, nhanh chậm tiếp tục dùng bữa.

      Thủy Nhan tay cầm bát, tay cầm đôi đũa, muốn nhưng lại ngừng lại. Nàng xoay người với :

      - Ngươi đây phải chỗ để ta ăn cơm, vậy ta về trong phòng của ngươi ăn!

      - Ách…

      - Nga…

      - Hí…

      - Oa…

      Thủy Nhan nghe được bốn phía phát ra thanh khác thường, trong lòng thầm nghĩ: “Hít thở mà cũng nhiều biến hóa như vậy sao?”

      Lúc này đám người thân kinh bách chiến trầm ổn trong phòng, nhịn được mà dừng bát dừng đũa, hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Vũ Quốc vùi đầu ăn cơm.

      - Tùy ngươi!

      Thanh cao thấp của vang lên trong căn phòng im lặng khác thường.

      Mọi người đưa tầm mắt sang Thủy Nhan bên này. Sắc mặt nàng vẫn chút thay đổi, chỉ có lễ phép cầm bát cơm, xoay người tao nhã rời

      Cạch tiếng đũa rơi bàn, tiếp theo lại là tiếng…

      Triệu Vũ Quốc ngẩng đầu lên, ánh mắt quét bốn phía rồi lại cúi đầu ăn cơm, bàn cơm lại khôi phục tiến ăn cơm uống canh rào rào như trước…

      Thủy Nhan bưng bát ra khỏi phòng khóe môi hồng khẽ nhếch. Vừa rồi nàng là cố ý chọc như vậy. Tuy rằng tổng quản Thạch Đông Thăng cho nàng là cứu nàng, nhưng trong lòng nàng hề cảm thấy bản thân phải phụ thuộc vào , vì thế vừa rồi nàng xem nhiều ánh mắt hảo tâm như vậy, bộ dáng ngang ngược là để khiêu khích .

      Bất quá thấy đôi mắt đen nhánh kia khẽ chớp động, tựa hồ cũng có ý khiêu khích ngược lại nàng. Trong lòng nàng chợt nhảy dựng, có cảm giác ràng là lạ lẫm nhưng lại vừa ý khác thường. Lại giống như từng gặp qua ở nơi nào, có điều nghĩ đến trong đầu chỉ vùng trống rỗng.

      Nàng được bao xa. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi nàng biết đường tới phòng của , mà tựa hồ cũng điều này.

      “Ách… Về thế nào đây?”

      Giờ phút này, đừng đến thư phòng của Triệu Vũ Quốc. Chỉ là quay về sương phòng khi trước cũng có vấn đề. Vừa rồi nàng rời dạo, sau đó té xỉu. Lúc tỉnh lại thấy sắp đến phòng ăn, nàng căn bản đường . Hơn nữa lúc này bóng đêm in đậm, xa xa bốn phía chỉ có ánh đèn trong phòng, nếu phải có ánh trăng nhàn nhạt, chỉ sợ khó nhìn thấy đường.

      Thủy Nhan nhìn nhìn bốn phía, xem có ai trong viện trở về dùng cơm hay , có điều lúc cũng ai.

      Nàng đành buông tha ý nghĩ hỏi đường, thuận tiện vào tiểu đình nghỉ mát bên cạnh. Tuy rằng ánh trăng rất nhạt nhưng đủ phủ lớp ánh sáng mờ ảo lên cảnh vật. Nàng ngồi xuống cái ghế đá, bưng bát cơm cùng cầm đũa bắt đầu ăn. Động tác dứt khoát, cảm giác hai bờ môi cũng lên xuống rất nhanh nhưng hề phát ra tiếng vang. Rất mâu thuẫn là người nhìn vào hề cảm thấy thô tục, ngược lại có cảm giác tự nhiên mà cao quý.

      Đúng lúc này, bụi hoa bên đình vang lên tiếng phạch, Thủy Nhan ngừng động tác rồi tinh tế nghe ngóng. Thấy bóng đen bay lên cây khóe môi nàng nhếch lên cười khẽ, lại cúi đầu tiếp tục ăn.

      Vừa rồi chỉ là con cò trắng trong uyển viện tìm được cái ăn bay trở về tổ. Nhưng trong hoành cảnh này, nam nhân gặp phải chuyện như vậy chỉ sợ bị dọa cho nhảy dựng. Chẳng qua Thủy Nhan chỉ ngừng chút, sau đó lại tiếp theo ăn như thường.

      Qua lát, Thủy Nhan lấy ra cái khăn nhàng lau miệng, định tìm đường về phòng màng nhĩ lại mạnh mẽ run lên, nàng tự chủ thốt ra câu:

      - ra!

      tiếng này đủ lãnh lệ, bình thường đủ dọa kẻ trộm khiếp đảm.

      Thấp thoáng trong bóng cây, chậm rãi ra người. Trong ánh trăng nhàn nhạt, Thủy Nhan nhìn ra người tới, chậm rãi thốt lên hai chữ:

      - Là ngươi!

      Người tới phải ai khác mà chính là Triệu Vũ Quốc. Vẻ mặt chút thay đổi, chỉ hỏi nàng:

      - Sao trở về?

      - Ta thấy tìm đường.

      Trong bóng đêm, nhíu mày:

      - phải muốn tới phòng ta ăn cơm sao?

      Thủy Nhan cảm giác như cũng khiêu khích nàng, lẳng lặng thêm lần:

      - Ta tìm thấy đường.
      Last edited: 8/8/14
      Phong nguyet thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 7: Mịt mờ khó hiểu.
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com


      Bờ môi lạnh lùng của Triệu Vũ Quốc tựa hồ mềm ra, chẳng qua ngay sau đó liền khô khốc lại. Lúc ánh mắt đảo qua Thủy Nhan tròng mắt co lại như nghiên cứu thứ kỳ lạ, lại lời nào.

      Thủy Nhan thích dò xét như vậy nhưng mặt vẫn bình thản như nước, miệng lại thản nhiên :

      - Nhìn đủ chưa? Chủ nhân!

      thu hồi ánh mắt, lạnh lùng :

      - Đủ rồi.

      Thủy Nhan khẽ vỗ vỗ bụi tà áo, thu hồi bát đũa, rời tiểu đình rồi trực tiếp về phía trước.

      - Ngươi hỏi ta đường về?

      Nàng quay đầu, chỉ :

      - Ngươi là chủ nhân nên ta dám cầu, chỗ này có tường vây quanh, trong chốc lát ta tìm được.

      xong những lời này thân ảnh của nàng biến mất trong tầm mắt Triệu Vũ Quốc. Chỉ còn lẳng lặng đứng, trong mắt vùng lành lạnh:”Ngươi tra xét thân phận nữ tử này !”

      Thạch Đông Thăng từ trong rừng phía sau tới, lên tiếng vâng dạ đáp ứng.

      càng thêm nghi hoặc đối với nàng.

      nữ tử mà thấy đám thủ hạ của lại xem như có việc gì?

      Phàm là người có kinh nghiệm sa trường. Nhìn thấy đám ra người quen ra sinh vào tử kia, đều bị sát khí vô hình làm cho sợ tới mức dám thở mạnh. Nam nhân còn bị như thế chứ đừng nữ tử.

      ngờ nữ nhân được gọi là Thủy Nhan chút sợ hãi, những thế còn dám can đảm đối mặt khiêu khích .

      Mấy điều này đủ hoài nghi về nàng, chẳng qua trong tâm lại thêm phần hứng thú!

      Thủy Nhan biết đường, liền men theo đường mòn bên hồ mà , có điều nàng dám tới gần mà cách khá xa.

      ngờ lại hữu hiệu, nàng tìm được chỗ nàng bị té xỉu lúc chiều. Tới chỗ này nàng liền nhớ lại đường quay về phòng, tiếp theo men ánh đèn mờ nhạt ven đường nàng thuận lợi trở về.

      Vào nhà, sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản nàng liền ngủ, nhưng lăn qua lộn lại giường mãi ngủ được, trong đầu lặp lại ý nghĩ rằng bản thân nàng là ai. Mà khiến nàng cảm thấy kỳ quái chính là, tựa hồ nàng chỉ quên hết thảy các mối quan hệ trước kia, còn kiến thức cùng kinh nghiệm sống vẫn nhớ như in, điều này làm cho nàng rất là khó hiểu.

      Ngoài cửa sổ là bóng đêm, trong viện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe được côn trùng kêu vang theo gió truyền đến. Mùa hạ sắp đến, đám côn trùng ban đêm cũng chịu ngủ yên …

      Thủy Nhan xoay người dậy, khóe miệng chợt lộ nụ cười đắc ý.

      Bị bóng đêm cản trở, nàng có điểm khó khăn mới tìm được phòng của Triệu Vũ Quốc. Tuy rằng đường có rơi vào giếng cạn lần, có giẫm lên phá hư cái tổ của cò trắng lần, tại rừng cây lạc đường lần. Tóm lại trước khi trời sáng, nàng tìm được phòng của .

      Thủy Nhan lau lau vết bẩn mặt, nụ cười lại khuôn mặt, nàng đứng bên cạnh khóm trúc trước phòng Triệu Vũ Quốc, nhìn qua cửa sổ chỉ thấy bên trong tối đen, nghĩa là chủ nhân ngủ say.

      Chỉ thấy nàng nhàng xoa tay chân, gì mà xoay người trở về, lần này trở về lại thẳng đường.

      Sáng sớm, khi muôn ngàn tia nắng mặt trời chiếu soi từng nơi đại địa, Thủy Nhan ngồi ở cái ghế đá cửa phòng, đầu còn vương mấy giọt sương trong suốt, biểu rằng thời gian nàng ngồi ở chỗ này ngắn.

      Thạch Đông Thăng dụi dụi hai mắt thể tin được. nương trong bộ y phục trong nhà mong manh, giữa sáng lại ngồi ghế đá nhắm mắt dưỡng thần!

      cảm thấy đầu óc có điểm hoang mang, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ… Ở quê nương này còn có tục lệ hóng gió?”

      Thủy Nhan mất đêm thời gian thăm dò phòng của Triệu Vũ Quốc. Chỉ là đường vẫn có cảm giác như bị trói buộc. Cho nên vấn đề đầu tiên nàng muốn biết , chính là nàng được chuộc từ Thanh lâu?

      Đương lúc nàng dựa theo lộ tuyến thăm dò trở về, thấy trước cửa phòng có ghế đá, muốn ngồi ở nghỉ ngơi chút cho tốt.

      Vì thế nàng ngồi ở ghế đá, lại như có người dạy nàng, tự nhiên nhắm hai mắt, sau đó trong đầu vùng trống rỗng có thứ gì, chỉ là cảm thấy có cảm ứng rất kỳ diệu.

      Ở đây khắc, nàng mơ hồ chứng kiến vật giống như tòa hoa sen màu vàng kim. ràng bản thân ở bên trong đột nhiên cảm giác khí bốn phía dao động, mở hai mắt thấy ánh mắt như thể tin nhìn nàng.

      - Ồ, ngươi tìm ta có việc?

      - A…

      Phút chốc nàng mở to hai mắt, bộ dáng thanh khiết như đóa thủy tiên trong ao trời, thuần khiết đoan trang lại mịt mờ trong màn sương. Thạch Đông Thăng chỉ cảm thấy tâm can như bị đánh đột ngột cái, cảm giác như nghĩ đến đứa trẻ từ trong mẹ chui ra.

      Thấy mặt đỏ lên nhưng Thủy Nhan vẫn như thường, mặt người ta đỏ hay có quan hệ gì đến nàng?

      Nàng thong thả đứng dậy, sau đó thản nhiên :

      - Tới nơi ăn sáng chăng?

      xong lại tự hỏi: “Ăn sáng? Sao ta lại biết?”

      Thạch Đông Thăng đáp:

      - Xem ra người có thể quên mình là ai, nhưng thể quên ăn!

      - Như vậy là tốt?

      Vẻ mặt nàng nghiêm túc, xem vấn đề này phi thường nghiêm túc.

      Thạch Đông Thăng như bị nghẹn, lại phát ra tiếng ách.

      Nàng thấy trả lời, nghĩ là đối phương chưa nên giải thích:

      - No bụng là vấn đề cơ bản của con người, giải quyết được … chỉ có chết!

      Thấy vẻ mặt nàng trịnh trọng như vậy, Thạch Đông Thăng thực muốn cười, nhưng cảm giác lời sai, vì thế cũng chỉ có nuốt nghẹn, mặt lại đỏ…

      Thủy Nhan mày nhíu lại:

      - Tinh lực của ngươi tốt như vậy, lấy than đá tại phòng bếp mà tẩy, có thể trị tật xấu mặt đỏ…

      “Than đá mà có thể tẩy trắng sao…” nghe thở dài, nghĩ đến đầu óc của nàng hỏng rồi.

      Vẻ mặt nàng chút thay đổi :

      - Ngươi tràn đầy tinh lực, than đá đương nhiên tẩy trắng, có điều tinh lực cũng tiêu hao hầu như còn.

      xong, xoay người cái tao nhã như muốn ra ngoài.

      Thạch Đông Thăng cảm thấy thương hại… Nhìn vào thân ảnh nàng run rẩy giọng :

      - nương, thân y phục trong nhà mà dự định ra ngoài?

      Cách hai mươi bước Thủy Nhan ngừng lại, quay đầu:

      - Ta mặc thế này phải là quần áo?

      - Phải.

      - Vì sao thể ra ngoài?

      Nàng lại bộ nghiêm túc, khiến đành lòng cự tuyệt trả lời.

      - Cái này gọi là y phục trong nhà, quần áo mặc bên trong áo ngoài.

      Thủy Nhan gật đầu, lại hỏi:

      - Nếu mặc bên trong, ta sao có mặc ở bên ngoài?

      - Chỉ có thể mặc như thế ở Thanh lâu !

      tiếng lạnh lùng hấp dẫn chú ý của hai người vang lên.

      Người tới chính là Triệu Vũ Quốc, tối hôm qua biết Thủy Nhan đến gần phòng, tại tới đây chỉ là lòng hiếu kỳ. Nàng lãng phí giấc ngủ vốn trân quý nhất với nữ nhân để làm gì?

      Chẳng qua khi tới tiểu viện, nghe Thạch Đông Thăng cố gắng giải thích, khuôn mặt lạnh lùng như băng cũng giãn ra chút.

      Thạch Đông Thăng thấy Triệu Vũ Quốc tới, vội thi lễ rồi im lặng lui bên, chỉ là đôi mắt lóe ra vẻ cam lòng. Dường như sợ câu của chủ nhân gây ám ảnh với Thủy Nhan.

      - Sao ngươi hành lễ với ta như ?

      vẫn bộ lạnh lùng.

      - Ta thích như vậy!

      xoay người đến cửa sân:

      - Bảo Thạch Đông Thăng mang ngươi dùng bữa sáng, lát nữa đến phòng ta!

      Thủy Nhan quản Thạch Đông Thăng, chỉ hỏi:

      - Sáng nay, ngươi dùng bữa cùng mọi người?

      Triệu Vũ Quốc trả lời mà lập tức ra. Thạch Đông Thăng liền nhắc nhở:

      - Công tử thích dùng bữa sáng mình!

      Nhìn vào kia cửa viện trống trơn, nghe giải thích Thủy Nhan hỏi:

      - Ta cần như vậy được chăng?

      - Ách… được, là chủ nhân, nương chính là…

      - Chính là cái gì?

      Thủy Nhan truy vấn.

      Đương Thạch Đông Thăng lại sa vào suối mắt trong suốt kia, thốt ra câu:

      - Nô tỳ!
      Last edited: 8/8/14
      Phong nguyet thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 8: Nữ nhân này tầm thường
      Editor: Kún
      Nguồn:https://kunnhi.wordpress.com


      Thủy Nhan nhíu mày, nàng nghe Thạch Đông Thăng là Triệu Vũ Quốc chuộc nàng từ thanh lâu, trong lòng cũng ràng bản thân chỉ là phận gia nô.

      Nhưng nàng lại chán ghét dị thường đối với hai chữ nô tài, tựa hồ trời sinh cao ngạo hoàn toàn tựu cho phép những từ như vậy xuất trong đầu.

      Thạch Đông Thăng thấy nàng lời nào trong tâm nhảy dựng, nghĩ đến nàng nhớ tới cái gì, vội hỏi:

      - Thủy nương, tại nên về phòng thay đồ?

      Thủy Nhan cúi đầu nhìn y phục, nàng vẫn cảm thấy có gì bất thường.

      Thạch Đông Thăng lại lắc đầu, tựa hồ nữ nhân này , có loại thuyết pháp tên gọi là đẹp dị, nàng muốn mặc thân quần áo trong ra ngoài, với dung mạo họa quốc ương dân, chỉ sợ những tiếng hít khí lại nhiều hơn so với bữa ăn tối hôm qua.

      - Ân, ta cũng muốn mặc áo ngoài, có điều áo bị ta làm hỏng tối hôm qua rồi…

      - Cái gì… Làm hỏng rồi?

      Khuôn mặt thanh tú của Thạch Đông Thăng kinh ngạc muôn màu muôn vẻ, thể tưởng được nữ tử nhu nhược có thể nghịch phá hư bộ xiêm y.

      - Ngươi rất thích ngẩn người sao?

      Thanh của Thủy Nhan trầm ổn rồi lại lộ ra cảm giác linh hoạt kỳ ảo, khiến người nghe cảm giác rất thoải mái, chỉ là nội dung lời

      Thạch Đông Thăng phục hồi tinh thần lại:

      - À… Ta có như vậy, là chuyện với ngươi ngươi tiếp thu được.

      Thủy Nhan trừng mắt liếc cái, vừa về phòng ở vừa :

      - khi tổng quản cảm thấy ta mặc quần áo này thích hợp, vậy sao cho ta bộ nữa… Cho dù là … nô tài, cũng phải có quần áo…

      Khi Thủy Nhan đến hai chữ nô tài, cảm giác chán ghét lại cường liệt, khiến nàng nhịn được nhíu mày, vào cửa nàng vẫn còn nghĩ: “Ta là nô tài của ?”

      Thạch Đông Thăng rất buồn bực tiếp nhận bộ quần áo vải mềm từ trong tay nữ tỳ, khách khí tiếng cám ơn đối với nữ tỳ, đối phương được sủng ái mà kinh sợ, còn ngừng :

      - Tổng quản khách khí, đây là phận của nô tài, vốn nên là nô tài đưa nương kia , ngờ làm phiền ngài đại giá…

      xong nữ tỳ còn liếc mắt ngắm trộm , gương mặt tinh xảo mê đảo biết bao nhiêu nữ tử, nhất là ánh mắt có vẻ ưu thương quyến rũ nọ…

      Thạch Đông Thăng bất đắc dĩ lắc đầu đối với biểu của nữ tử, ai bảo sư thừa của thuộc Tiêu Dao Môn chứ, năm đó chính là nhờ khuôn mặt giống nữ nhân mới vào Tiêu Dao Môn, ngờ trở thành người nối nghiệp chưởng môn. Mà công pháp bất ngoại truyền của Tiêu Dao Môn chưởng môn gọi là Thập Ảm Nhiên, luyện cho tựu khí chất đặc hữu, có sức hấp dẫn trí mạng với nữ nhân a…

      Chẳng qua, cũng may bởi công tử cần, lại trở về làm quản gia, tại để thêm chút râu, dù thế nào cũng giống hại nước hại dân như dĩ vãng.

      Nhưng, giờ phút này chứng kiến phản ứng của nữ tỳ, cuối cùng mới tìm lại được phong thái của Ngọc Diện công tử trong chốn giang hồ. Từ khi nữ tử được công tử cứu – Thủy Nhan tỉnh lại, cảm thấy mình là người được nhìn đến.

      đến Ngọc Diện công tử, chỉ sợ là chức quản gia kia là chân chạy … sờ mấy sợi râu cằm lắc đầu, nghĩ thầm:”Kỳ , quản gia chỉ là chân sai vặt … chỉ để chạy việc lặt vặt và có những người…”

      Thủy Nhan nhìn vào bộ y phục xanh nhạt bàn, khỏi nhíu mày,

      - Sao lại là váy, chẳng lẽ ngươi biết mặc nó rất phiền toái?

      Phản ứng ngớ người ra của Thạch Đông Thăng ngoài dự kiến, nàng nhìn, tiếp tục :

      - Được rồi, là do ta, vậy ngươi có thể cho ta được mấy bộ xiêm áo thế thôi sao?

      ngẩn người, nàng vẫn nhìn

      - Ta nghĩ ngươi nghe hiểu được, ngày mai bàn này phải bày nhiều xiêm áo hơn.

      tự giác gật đầu, nàng nhàng vuốt cằm xem như cảm kích, nơi cổ lộ ra mảnh da thịt trắng ngần yếu ớt hoa đào, là cảnh đẹp ý vui…

      chỉ cảm thấy trống ngực đập mạnh, tiếp theo trong cơ thể còn có lửa nóng thiêu đốt, cố khống chế nhìn nàng, lại chỉ có thấy cặp mắt lễ phép rồi lại lạnh lùng dị thường, vô hình trung chỉ cảm thấy bản thân như thấp đoạn…

      biết cảm giác như vậy có phải gọi là hổ thẹn ?

      Đột ngột phục hồi tinh thần lại, lại phát Thủy Nhan biết khi nào vào phòng trong, Thạch Đông Thăng đứng ở gần bàn chờ, trong lòng thầm mắng, “Ta là quản gia, sao để nương lai lịch làm giảm thân phận?”

      Mới nghĩ Thủy Nhan ra, nàng mặc vào bộ váy xanh nhạt càng tôn thêm nước da trắng như tuyết, đôi mắt trong suốt lại thâm trầm, làm cho người ta nhịn được luôn muốn tìm tòi nghiên cứu, lại biết rằng vì sao, coi như chỉ có thể bồi hồi tại cửa.

      - Ta bụng rất đói bụng …

      Nàng kháng nghị.

      - A… Ngươi có gặp qua quản gia mang cơm cho nô tài ?

      Thạch Đông Thăng cảm thấy mình nên giữ thể diện trước mặt nàng.

      Thủy Nhan từ chối cho ý kiến, qua rồi xoay người cười với ,

      - Ngươi rất đúng, quản gia biết kêu nô tài dùng bữa, nhưng cung kính kêu khách nhân dùng bữa!

      Trong lòng Thạch Đông Thăng nổi gợn sóng,

      - Nàng là người thông minh a…

      Nàng đột nhiên cảm giác tâm tình tốt hơn bình thường, khóe miệng nhếch lên, nhìn bầu trời bên ngoài khẽ cười.

      Mất thời gian ngày, rốt cục Thủy Nhan thăm dò xong xuôi kết cấu cùng rộng lớn của phủ đệ này, nàng cẩn thận ghi nhớ các con đường, nàng phát lúc này đây, mình có bản lãnh gặp qua là quên được, lại cẩn thận tỉ mỉ từng đường trong biệt uyển.

      Chỉ là có bóng đen theo nàng ngày, kẻ nọ theo từ buổi sáng, giám thị hết thảy hành động của nàng, thấy nữ nhân này lạc đường, vẻ mặt uể oải ngồi ở lộ khẩu ngẩn người, dường như nghiên cứu con đường trở về.

      Bóng đen cười thầm:”Nữ nhân luôn ngu xuẩn như vậy, có nam nhân đố mà làm được cái gì!”

      Nhưng kẻ tự phụ này làm sao lại chú ý tới Thủy Nhan cúi đầu nghỉ ngơi, đáy mắt lộ vẻ giảo hoạt, từ ngay từ đầu trực giác bảo mách bảo cho nàng có người theo dõi nàng, vừa rồi nàng cố ý lắc lư bên hồ làm bộ như muốn ngã, may mắn kéo vào nhành cây mới ngã xuống nước.

      Nhưng chính là lúc hữu kinh vô hiểm như vậy, qua mặt nước hồ lên hình ảnh nữ nhân…, lúc nàng bắt lấy nhành cây lại tiêu thất.

      Trong lòng nàng vốn rất sợ nước, hôm nay cảm thụ càng thêm ràng. Chỉ cần chứng kiến mặt nước chớp lên đầu đau đớn, trong lòng cũng xuất sợ hãi hiểu.

      Chẳng qua vì chứng minh mình ý nghĩ trong lòng, nàng cảm thấy mình chịu khiếp sợ cũng đáng, nàng muốn bị bóng đen phát dò đường trong biệt uyển, chỉ có thỉnh thoảng hóa trang thành lạc đường, thỉnh thoảng lại ngã sấp xuống. ngày về sau, thân quần áo xem như lại bị hủy…

      Chẳng qua nàng lại trở nên cao hứng, khi phát có người theo dõi, như vậy càng tin vào giả thuyết mà nàng phỏng đoán!
      Last edited: 8/8/14
      Phong nguyet thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 9: Điều tra
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Trở về phòng, Thủy Nhan nâng chén trà nguội lạnh lên uống, động tác nhanh gọn, lưu loát, hề kiêu ngạo nhưng cũng lại khiến người ta thấy thô tục, ngược lại là hình ảnh vừa mắt, vừa buông chén trà xuống hay lúc Thạch Đông Thăng gõ cửa vào.

      là gõ cửa vào, kỳ là vừa gõ cửa vừa luôn, khi chứng kiến mười ngón tay như ngọc kia cầm chén trà, cả người như dại ra.

      Đối với biểu lúc này của Thủy Nhan mặc kệ, nàng chỉ nhíu mày, xoay xoay tách trà, nhàn nhạt :

      - Đây là cái mà ngươi gọi là gõ cửa?

      Nàng nhàng lấy tay xóa vệt nước xíu bên môi, lại tiếp:

      - Thà gõ còn hơn, còn làm ra vẻ!

      Thạch Đông Thăng lau mồ hôi, nghĩ thầm, “Sao có thể, nữa, ta cũng là tổng quản…

      Thủy Nhan thấy vẻ mặt mờ mịt của , trong lòng lại cảm thán, “ trông tệ, khó cùng khơi thông!”

      - Khụ khụ khụ…

      Ý thức được mình thất thố, Thạch Đông Thăng gấp gáp dùng ho khan để che dấu,

      - Ách, vừa uống trà lạnh… sợ bị thương tổn thân thể sao.

      Thủy Nhan nhún vai,

      - Trà nóng gọi là trà, lạnh cũng gọi là trà, có uống là tốt rồi, làm sao chú ý được nhiều thế?

      - Nga…

      Thạch Đông Thăng nghẹn lời, trong lòng cảm thấy như giọng này quen tai, giống như có ai đó từng qua như vậy.

      - Thạch quản gia tìm ta có việc gì?

      Thủy Nhan mấy ngày hôm nay thời gian ngoài việc dùng để thăm dò biệt uyển cùng đường , còn tìm hiểu được rất nhiều tin tức, ví dụ như cái người ngẩn ngơ trước mặt nàng kia, lại là Thạch quản gia trong miệng những nữ tỳ trong phủ, càng làm Thủy Nhan khó hiểu, đó là, những nữ tỳ kia mỗi khi đề cập tới , vẻ mặt luôn sùng bái, khiến cho có cảm giác buồn ói…

      Nghe nàng xưng hô như thế, ánh mắt Thạch Đông Thăng đột nhiên sáng ngời, kinh ngạc pha lẫn khó hiểu, nhưng lóe lên rồi lại chợt biến mất.

      - Sau cơm chiều, có thợ may tới.

      Thủy Nhan gì tiếp tục dùng tay kéo ống tay áo bị rách ra khỏi tay áo, chờ mở miệng tiếp.

      Thạch Đông Thăng nhìn nàng cái, lại tiếp:

      - Chúng ta ở biệt uyển này thời gian, tại thân thể chưa bình ổn được, trước hết bắt làm gì, hãy giữ gìn thân thể mình cho tốt .

      - Ân, ta biết!

      Thạch Đông Thăng muốn phát cuồng, mỗi lần chuyện với nàng, cảm thấy bản thân lùn hơn so với nàng đoạn.

      - Ừm, nếu có chuyện gì nữa, ra hậu viện dùng bữa nhé, chỗ lần trước phải là nơi được lui đến.

      Trải qua ngày mò mẫm, Thủy Nhan rốt cuộc hiểu được lời , nơi lần trước nàng tới là chỗ chủ nhân cùng với tâm phúc dùng bữa, nàng chẳng qua là phận nô tài, sao có tư cách ăn ở nơi đó!

      Hồi tưởng lại chuyện này, Thủy Nhan nhịn được nở nụ cười, lá gan mình lớn, chí tới đó đòi dùng bữa, còn cầm đũa của , xứng với cái danh, cướp bát cơm người!

      Ở đây nàng phải hạ nhân, nhưng cũng phải người quan trọng, nhưng là nàng thể chịu đựng được khoảnh khắc đón nhận mình là nô tài, cho nên chỉ cần nhớ tới nơi kia nữa, trong lòng liền buồn chán hồi.

      Bất quá, trong lòng nghĩ là vậy, nhưng mặt nàng bình thản như cũ, hệt như có sóng dậy, thoảng gật đầu, khẽ:

      - Ta biết, cám ơn…

      - Ha ha, khách khí!

      Thạch Đông Thăng vừa ra khỏi cửa miệng liền thầm, “Nàng mặc quần áo thường nâng niu như vậy sao?”

      Nhớ tới màn vừa chứng kiến khi này, trong lòng cứ ngỡ mình sinh ảo giác, lúc đẩy cửa bước vào, ngập trong mắt là vẻ đẹp thanh lệ tuyệt trần, nhưng mà theo đánh giá cẩn thận, hình ảnh nàng mặc xiêm y kia, ngửa đầu uống nước, tư thế ấy khiến liên tưởng tới tiên nữ Dao Trì, nên biết vì sao, thể rời mắt .

      Triệu Vũ Quốc chứng kiến vẻ mặt mờ mịt của Thạch Đông Thăng trước mặt , trong lòng như thể có nhiều vấn đề rối rắm lắm, thái độ khác thường này khiến nhịn được mỉm cười.

      - Ngươi cũng bị nàng hấp dẫn?

      lành lạnh cắt ngang dòng trầm tư của Thạch Đông Thăng.

      - Ách.. Công tử gì vậy?

      Triệu Vũ Quốc từ chối cho ý kiến, lạnh nhạt :

      - theo ta!

      Nơi ở của Triệu Vũ Quốc là phía nam biệt uyển, từ hôm theo dõi Thủy Nhan, nghe qua tình huống của nàng, nghe xong coi như có vấn đề gì, có thể nhiều lần cân nhắc, khóe miệng ngờ lộ ra ý cười, đó là nụ cười đắc ý, khiêu chiến.

      Thạch Đông Thăng theo vào thư phòng, đây là phòng Thái tử Hạ Ngải đích thân bài trí, vô cùng nho nhã, hương thơm nhàn nhạt của hoa làm cho tinh thần người ta khỏi rung lên.

      - Ngươi cảm thấy nàng như thế nào?

      đợi Thạch Đông Thăng ngồi xuống liền hỏi

      - Dạ, công tử, người muốn đánh giá ở phương diện nào?

      - Nữ nhân này, ngươi cảm thấy nàng ta đẹp sao?

      - Ân, rất đẹp, hơn nữa, là vẻ đẹp đặc biệt!

      - Làm sao đặc biệt?

      Vấn đề này khó, Thạch Đông Thăng biết nên trả lời như thế nào, trầm tư lát mới lên tiếng:

      – Thuộc hạ thấy vị nương này hề có chút sợ hãi, ngược lại cả người toát ra khí chất cao quý, loại khí chất này phải rèn giũa mà có được, là do thiên phú, hơn nữa, nương này thích ứng rất nhanh.

      Triệu Vũ Quốc nhíu mày:

      - Thích ứng rất nhanh?

      - Vâng, đúng vậy, sau khi nàng tỉnh dậy, dùng nguyên ngày để thăm dò biệt uyển, thăm dò thân phận mỗi người chúng ta, ngoài ra, nàng ấy giờ có thể lại trong biệt uyển mà hề bị lạc.

      Phải biết rằng, biệt uyển này là do thái tử Hạ Ngải phát kiến ra, tuy bằng hoàng cung, nhưng quy mô cần phải cũng biết, chỉ sợ cả ở Nam quốc này trừ hoàng cung của hoàng đế những thứ tốt nhất đều tựu nơi đây.

      Lúc trước Thạch Đông Thăng tới đây cũng phải mất tới 3 ngày mới quen thuộc hết, chỉ điểm này thôi, cũng nhìn Thủy Nhan với cặp mắt khác xưa.

      - Ta cho ngươi thời gian điều tra thân phận của nàng, có manh mối gì ?

      Thạch Đông Thăng lắc đầu,

      - Manh mối quá ít, lúc công tử cứu nàng, y phục dâu của nàng bị xé nát, rất khó nhìn ra kiểu dáng, theo hướng trôi đến, là từ Tấn quốc, tại Điểm Thương quốc cùng Tấn quốc mới đình chiến, chúng ta cho người tới truy xét tiện lắm, cho nên thân phận nương này vẫn chưa có gì ràng, tuy nhiên, có thể khẳng định, nàng là nữ tử Tấn quốc.

      - Ân, cũng giống phỏng đoán của ta, nếu nàng là người Tấn quốc, thân phận nhất định có vấn đề, trước mắt thích hợp điều tra, ngươi báo cho bên kia, tạm thời nên manh động.

      - Dạ, công tử, thuộc hạ lập tức dùng bồ câu đưa tin.

      Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu, thuận tay cầm quyển binh pháp ở bàn lên đọc, Thạch Đông Thăng muốn điều gì đó, đứng ở cửa chịu rời .

      buông quyển binh pháp xuống, cười nhàn nhạt, chậm rãi lắc đầu,

      - Ngươi muốn hỏi, vì cái gì mà ta có hứng thú đối nữ nhân như thế?

      - Ách…

      Thạch Đông Thăng nghĩ muốn phủ nhân, nhưng mắt lại nhìn Triệu Quốc Vũ gật đầu thừa nhận, “Ai, vì cái gì mà lòng ta thể gạt người?”

      đứng dậy, môi khẽ nhếch lên thành đường cong, khiến ngũ quan lạnh lùng kia dịu ít, đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng, có chút cảm khái,

      - Ta và ngươi, còn cái gì hiểu, năm đó, ở dưới ánh trăng nơi đó, cũng giống lúc này, chỉ khác là 2 ta ăn đói mặc rách!

      Thạch Đông Thăng tới nhìn ánh trăng kia, cũng cảm khái,

      - Đúng vậy, thời gian trôi nhanh, làm biến mất nhiều thứ, mà lại có những thứ vĩnh viễn thể biến mất, thuộc hạ chỉ nhớ là lúc đó người với thuộc hạ, muốn sống, muốn đối với bản thân mình hung ác, đối với người khác còn ác hơn!

      - Lúc ấy ta quyết định cứu nữ nhân này, chính là vì thấy nàng cứng rắn, đủ tư cách ở lại bên người ta, mà tại, ta cảm thấy, giá trị của nàng có ngày ta dùng tới.

      Nghe xong lời , trong lòng Thạch Đông Thăng có chút thất vọng, đối với người này như huynh đệ, như chủ tử này, tâm tình của rất phức tạp, Thạch Đông Thăng nghĩ đến rằng Triệu Vũ Quốc đúng là bị Thủy Nhân khiến nhân tâm động, muốn nghĩ thế, nhưng thực lòng lại dâng lên ý nghĩ như vậy, biết được ý tưởng của Triệu Vũ Quốc, lại bắt đầu lo lắng cho vận mệnh tương lai của Thủy Nhan…

      ra khỏi thư phòng của Triệu Vũ Quốc, bên trong ánh nến vẫn sáng, biết người này xem binh thư quên cả thời gian, trong lòng cảm khái vô hạn, ràng là người tốt, tại sao hôm nay lại trở nên ác độc như vậy?

      rời khỏi thư phòng lâu, thân hình xinh phía sau núi giả ra, con ngươi lạnh lùng nhìn sáng quắc trong đêm tối.
      Last edited: 8/8/14
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :