1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 82: Ta tên Tuyết Dao
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Trước mắt có chút mơ hồ, nàng chỉ phát ra có người xuất ngay ở phía đầu mình, cho dù cả người bủn rủn vô lực nhưng nàng vẫn lập tức đứng dậy, cố gắng nhìn đối phương, cả người sẵn sàng chiến đầu. Sau khi mắt nhìn hơn nàng mới nhận ra đó là thân ảnh thủ hạ tâm phúc của Triệu Vũ Quốc, còn tên của cụ thể là gì nàng nhớ, chẳng qua biết mình thể trụ nổi được nữa, câu với người kia:

      - Là ta!

      Rồi cả người nàng lại té xuống mặt đất lần nữa. Người đàn ông này chính là Chung Hạo, trong Thập Nhị Hổ của Triệu Vũ Quốc. vì muốn tiếp ứng cho Triệu Vũ Quốc mà vẫn đứng chờ đợi ở đây, mới vừ rồi mới ra ngoài nhận được tin nhắn từ chim bồ câu, biết được Triệu Vũ Quốc nhanh chóng tới đây nên vội vàng làm cái ký hiệu nhận được ở ngoài đường, lại nghĩ gặp được vị công tử bị thương, quần áo tả tơi, mà công tử này chỉ câu “Là ta” rồi té xuống mặt đất. Chung Hạo sờ sờ cằm nghĩ: “Nhìn bộ dáng mình thiện lương nên cảnh giác nữa sao?”

      Nhưng nhìn nhìn lại càng thấy bộ dáng công tử mặt đất kia trông quen quen, gần giống như bộ dáng mà lúc trước Triệu Vũ Quốc cứu về. Thủy Nhan nằm hồi lâu thấy Chung Hạo có động tĩnh gì trong lòng nàng thầm mắng tên này có mắt, bất quá khắc sau nàng mới biết mình mặc trang phục nam nhân nhận ra thế nào được. Bất đắc dĩ nàng đành dùng cái tên Triệu Vũ Quốc đặt cho mình.

      - Chủ nhân ngươi gọi ta là Thủy Nhan!

      Nàng lạnh lùng với Chung Hạo nghi ngờ ở phía xa.

      - A…a…a… nương là Thủy Nhan?

      - Ừ.

      Chung Hạo nghe vậy vội vàng ngồi xuống nhìn thương thế của nàng, những chỗ khác sao, chỉ có vết thương ở bụng nàng ngừng rỉ máu có vẻ ổn. định đỡ nàng dậy nhưng tay đưa đến giữa trung lại dừng lại:

      - Cái này… Thủy nương, xin đắc tội…

      Hai mắt Thủy Nhan nhìn , ra lệnh:

      - Đỡ ta lên…

      - Được….

      Đừng nhìn Chung Hạo vai u thịt bắp, dùng mãnh ở chiến trường mà tưởng hổ báo, chỉ cần gặp phải thiếu nữ xấu hổ giống như thiếu niên mới lớn vậy, nhất là đối với khiến kỉnh nể này. Lần thứ nhất thấy có này hấp hối nhưng vẫn quật cường sống sót. Lần thứ hai là ở Biệt Uyển, khi đó đám nam nhân dũng mãnh thấy nữ tử kiều nhược lại có thể đoạt được bát đũa tay lão đại, hai chuyện đó đến nay vẫn còn khắc cốt ghi tâm. Thế cho nên khi nghe Thủy Nhan ra lệnh thấy chút nào khó chịu, ngược lại còn cảm thấy nàng nên thế. chỉ có vậy, còn phát được người Thủy Nhan có lại khí tức giống như người lão đại vậy, đó chính là khí phách trời sinh, người bình thường thể phát ra những nếu sống lâu năm cùng lão đại cảm nhận được khí phách này toát ra mỗi khi giết địch. Ngoài trừ lão đại và Thủy Nhan ra còn cảm nhận được người nữa cũng có loại khí phách này chính là Tuyết Hồn Tướng Quân của Tấn quốc. Chung Hạo đỡ Thủy Nhan dậy, thấy sắc mặt của nàng đổi, vẫn thản nhiên như thường hề làm ra vẻ kiêu căng.

      - Cách đây khoảng nửa dặm là quân doanh của chúng ta, ta dẫn nương qua đó dưỡng thương!

      - Ừ!

      Nhưng khi đỡ Thủy Nhan được nửa được lại thấy hối hận bởi vì nhận nhiệm vụ gian khổ rời khỏi Biệt Uyển nhiều ngày rồi, thể xác định được nương tên Thủy Nhan này là bạn hay thù, thế làm sao có thể dễ dàng đưa nàng đến quân doanh như vậy. Thủy Nhan cảm nhận được do dự khác thương trong mắt Chung Hạo, đoán ngay ra lo lắng của , :

      - Ta chỉ cần xử lý tốt vết thương, người cho ta thức ăn và nước uống, cần phải đến quân doanh.

      Thấy Thủy Nhan thẳng thắn vô tư khiến Chung Hạo cảm thấy mình hẹp hòi, gương mặt bất giác đỏ lên:

      - A… ra ta có cái ý đó.

      Vốn muốn cái gì đó nhưng lại thấy được vẻ chế nhạo trong mắt Thủy Nhan nên biết điều ngậm miệng lại.

      - Hành tung của các ngươi càng ít người biết càng tốt.

      Thủy Nhan bình tĩnh .

      - !

      Chung Hạo gật đầu, cũng thể ra những lời ở trong lòng, cảm giác khác thường. Trong quan trường, mỗi lần muốn chuyện cần phải suy nghĩ cẩn thận để tránh phiền toái, muốn thẳng ý mình ra cũng được, phải quanh co lòng vòng để họ đoán, chung lại là rất phiền! tại khi chuyện với này khiến có cảm giác rất chân , giống như lúc lãnh binh đánh giặc chiến trường vậy, cần dáng vẻ, cần chuyện vòng vo mọi thứ đều thẳng thắn, hết sức đơn giản. Cảm giác đó quả dễ chịu. Nếu Thủy Nhan cần đến quân doanh an bài cho nàng ở nơi gần với quân doanh.

      - Thủy nương,

      - Ta tên Tuyết Dao.

      Thủy Nhan nhớ lại ở trong mộng, sâu trong tiềm thức của mình, có rất nhiều lần có người gọi là Tuyết Dao, tại nàng cần phải dùng cái tên mà Triệu Vũ Quốc đặt cho nàng nữa. Vẻ mặt Chung Hạo mê man, muốn hỏi nàng thế là ý gì, bất quá thất mình hỏi nhiều bất tiện nên chỉ gật đầu:

      - Tuyết nương, nàng ở đây nghỉ ngơi trước đợi ta gọi Trương đại phu đến đây.

      Tuyết Dao gật đầu, đối việc việc Trương đại phu ở chỗ này nàng lấy gì làm ngạc nhiên, ngược lại nàng thấy đó là điều đương nhiên, nàng sớm đoán được Trương đại phu này phải người thường, nhiệm vụ trọng đại như thế này chắc chắn thể thiếu Trương đại phu. Nhìn theo bóng lưng Chung Hạo, nàng tán thưởng gật đầu:

      - Thủ hạ của quả thực ai là kẻ bất tài!

      Chung Hạo an bài cho nàng ở nơi cách quân doanh xa, cũng sợ bị nàng phát ra quân doanh. Ở nơi đó là dễ chiếu cố, quan sát nàng, mặt khác có thẻ nhanh chóng xác định vị trí của nàng để đưa Trương đại phu đến chưa trị cho nàng, hai là có thể từ Trương đại phu hỏi thăm nơi đó. lát sau, Trương đại phu theo Chung Hạo chạy đến, tại Thủy Nhan chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, cho dù nắng chiếu khắp nơi cũng cảm thấy ấm, nàng thầm nghĩ trong lòng ổn, khi thấy Trương đại phu đến nàng cũng chào hỏi, chỉ miễn cưỡng cười :

      - Lần này lại phiền ngươi rồi.

      xong nàng bất tỉnh luôn. Trương đại phu gì nữa, lập tức bắt mạch:

      - Nàng còn biết phiền toái ta…

      Khi Thủy Nhan tỉnh lại lúc này trời vẫn sáng, chẳng qua lúc này nàng ngủ bãi đất nữa mà nằm ngủ trong cái túp lều đơn giản, Chung Hạo vào phòng vừa nàng vừa khéo tỉnh lại, vội vàng cười :

      - Lão Trương sai, chỉ sau ba ngày là nương tỉnh lại.

      Thủy Nhan chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, cả người mệt mỏi rã rời, hơn nữa cũng có chút khí lực nào cả, lúc nhìn vào y phục lại nhíu mày. Chung Hạo thấy thế khoát tay:

      - phải là ta đổi lại cho nương mà là Trương phu nhân đổi cho.

      - Phu nhân?

      - À, nơi này là quân doanh nên Trương phu nhân cũng là đại phu.

      Trong lòng Thủy Nhan thở dài, xem ra Trương đại phu lấy lý do để chữa thương cho nàng nên Chung Hạo mới bỏ hết băn khoăn đưa nàng vào trong quân doanh, nàng khẽ giãn chân mày, nằm xuống. Chung Hạo thở phào nhõm, ra ngoài, vừa rồi thấy mắt nàng có chút lạnh lẽo, trong lòng buồn bực: “ đúng là kỳ quái, tiểu nữ tử sao lại có loại khí chất này chứ?”

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 83: Tuyết Dao bình tĩnh
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Trong lòng Thủy Nhan hiểu được mặc dù Chung Hạo nhàng bâng quơ nhưng nhìn vào vết thương đủ biết nếu có Trương đại phu e rằng tại nàng tắt thở từ lúc nào rồi. Nghĩ đến đấy nàng khỏi cảm khái: “Lần này dù phải là Triệu Vũ Quốc cứu nhưng người của cứu cũng là gián tiếp cứu mình, thế nên chính mình lại nợ thêm nhân tình nữa, tổng cộng lại là ba lần rồi…Tạo hóa quả thực trêu ngươi!”

      Thủy Nhan cười khổ, thầm nghĩ:

      - Nghe Trương đại phu , lão Đại hết lòng cứu nữ nhân này, tại sao nàng ấy lại rời lão Đại nhỉ?

      - Đúng rồi, Tuyết nương, tại sao lại rời

      Thủy Nhan nhàn nhạt nhìn , Chung Hạo lập tức cảm thấy da đầu tê dại, hối hận với câu của mình.

      - là chủ tử của các người nhưng phải là của ta!

      Lời của Thủy Nhan khiến người ta thể nghi ngờ, Chung Hạo khỏi rùng mình: “Khinh thường lão Đại như vậy, ta quả thực phải chỉ là cái bình hoa…”

      đưa thuốc cho Thủy Nhan, sau đó đưa cho nàng bọc hồ lô đường:

      - Trương đại phu thuốc này rất đắng, bảo ta cho cái này!

      Thủy Nhan gì, nhận lấy chén thuốc uống luôn, hề nhăn mày chút nào. Chung Hạo thất kinh, thuốc này khi xưa lúc bị thương phải uống rồi, phải bịt mũi vào mới uống nổi, vị thuốc quả thực rất đắng. tại nghĩ lại cảm thấy tê dại cả người.

      - Sặc… ăn đường sao?

      - Được rồi, cần nữa!

      - Chậc…

      Chung Hạo chợt cảm thấy mình bằng nàng, cánh tay cầm hồ lô đường hơi run rẩy. Tuyết Dao thể thừa nhận rằng y thuật của Trương đại phu quả thực rất cao minh, hơn nữa quả nhiên là thuốc đắng dã tật, ba ngày liên tục uống thuốc làm nàng cảm giác buồn nôn nhưng muốn vết thương mau chóng lành thể uống thuốc này.

      Ba ngày sau nàng có thể bước xuống giường lại, chỉ cần động tác quá mạnh ảnh hưởng đến vết thương, cách khác là nàng cẩn thận chút là có thể rời khỏi quân doanh mình. Nàng ra ngoài lều, chỉ nhìn thấy lều bị cỏ dại che kín, trong quân doanh có ít nhất trăm người, đây chắc hẳn là những người đến đây để tiếp ứng cho Triệu Vũ Quốc. Chung Hạo thấy nàng có thể lại rồi nên rất cao hứng vội vàng qua chào hỏi:

      - Thuốc của lão Trương quả thực tồi!

      - Ta muốn rời khỏi đây.

      - Hử, muốn đâu à?

      - Ừ, ta tin chắc rằng các ngươi cũng sắp phải nhổ trại rồi.

      - Ha ha, chuyện này ta cũng biết.

      Chung hạo giả ngu .

      Tuyết Dao nhàn nhạt nhìn , ý tứ rất ràng. Trong lòng Chung Hạo nhảy dựng lên, nhất thời cảm thấy ổn, vội :

      - tại ta nghĩ nên hãy đợi thêm chút nữa rồi hẵng .

      - Được!

      Tuyết Dao thừa chữ nào. Nàng đoán dù nàng có nữa, e rằng Chung Hạo cũng ngăn cản cho nàng , vẫn có đề phòng đối với nàng.

      Tuyết Dao chuyện đơn giản và gọn gàng khiến Chung Hạo vỗ đầu nhìn nàng vào trong lều tự nhủ:

      - Tại sao bộ dáng nàng giống lão Đại vậy nhỉ?

      - Ha ha, ấy như vậy đâu khiến lão đại phải lòng được!

      Lời của Trương đại phu làm Chung Hạo kinh ngạc:

      - Cái gì, lão đại… Ngươi lão đại động tâm?

      Trương đại phu gõ đầu :

      - Hừ, suốt ngày chỉ biết đánh giặc, còn lại chả biết gì cả.

      Chung Hạo ủy khuất gãi đầu:

      - Ngươi , ta đâu có biết.

      Trương đại phu liếc nhìn cái xoay người vào trong lều để lại Chung Hạo đầy ủy khuất:

      - phải là lão đại động lòng sao, mình kích động cái gì…

      - Báo, đại nhân, chủ công trưa nay đến.

      Hai mắt Chung Hạo sáng ngời:

      - Chủ công quả nhiên lợi hại, có thể đến nhanh như vậy.

      Trong lều, Tuyết Dao nín hơi dưỡng thần nghe thấy tiếng thám báo lập tức mở hai mắt ra cúi đầu than thở:

      - tới.

      xong nàng tiếp tục dưỡng thần nhưng vì nghe thấy tin tức người kia sắp đến khiến tim nàng đập rộn ràng thể nào bình tĩnh được. Nàng đành đứng dậy bước ra ngoài bất quá thấy ai ở quân doanh cả, trong lòng nàng bỗng nổi lên dự cảm xấu. Tuyết Dao ngó nhìn hết xung quanh vẫn thấy ai. Có lẽ bọn họ gặp chuyện gì rắc rối khó giải quyết, nếu tại sao bọn họ phải rời vội vàng như vậy?

      Nhưng nàng quan sát chút lại phát ra có cái gì đó đúng, nhà bếp quân doanh nấu dang dở nhưng bóng người nào, trong lòng Tuyết Dao bỗng nổi lên bốn chữ “Quân doanh có chuyện”.

      Nàng nhặt cây gậy lên, cẩn thận quan sát xung quanh. Đúng lúc đó bỗng có bóng người lao ra từ bụi cỏ, Tuyết Dao nhìn lại nhận ra đó là Trương thị, vợ của Trương đại phu.

      Nàng định tới đó đỡ, đột ngột thấy có hai kẻ bịt mặt xuất nhảy ra ngoài lao tới Trương thị. Tuyết Dao vội vàng nắm chặt cây gậy lao thẳng đến chặn cây đao chém xuống kia, sau đó di chuyển qua lại, cây gậy bình thường trong tay nàng trở nên khó lường, nhanh chóng đánh bể đầu hai kẻ bịt mặt chết ngay tại chỗ.

      Tuyết Dao đến ngồi xổm xuống bên cạnh Trương Thị. Nếu là người khác có lẽ nàng quan tâm nhưng Trương đại phu có ân với nàng, nhờ có mà nàng có thể khôi phục công lực, cho nàng cơ hội tìm ra thân phận của mình.

      Miệng Trương Thị thổ máu tươi, vội vàng nắm lấy vai Tuyết Dao :

      - Mau báo cho Chung Hạo, con đường chủ nhân đến đây có vấn đề, quân doanh bị tấn công, ba mươi huynh đệ có mười sáu người bị trúng độc chết, còn mười bốn người nữa chưa bị độc phát.

      Thủy Nhan nhanh chóng phân tích được vấn đề là Triệu Vũ Quốc đường đến đây bị tấn công, mà Chung Hạo vốn là phải tới để hộ tống về quân doanh nhưng tình báo lại sai lầm khiến bọn họ bị lâm vào kế điệu hổ lý sơn thậm chí còn bị chặt đứt cả đường rút lui. Xem ra địch nhân sớm tính toán kế hoạch rất tốt, chỉ đợi thời cơ chín muồi là hạ thủ.

      - Chủ công đên bằng đường nào?

      Trương Thị đầu tiên sửng sốt nhưng sau đó lập tức hiểu được ý đồ của Tuyết Dao. tại cái cần làm phải là báo cho Chung Hạo mà cần phải tới giúp đỡ Triệu Vũ Quốc, bất quá chẳng lẽ chỉ dựa vào mình Tuyết Dao là có thể trợ giúp được sao?

      Thấy mặt Trương Thị do dự, Tuyết Dao trầm giọng hỏi:

      - Những người bị trúng độc còn lại có thể giải được ?

      Hai mắt Trương Thị sáng lên, lập tức gật đầu:

      - Có thể! Mới vừa rồi ta giải độc bị phát .

      - Việc này được chậm trễ, ta ngay bây giờ!

      Thời gian cấp bách, Tuyết Dao cõng Trương Thị lên đến chỗ bọn họ.

      Qua nửa tuần hương, mười bốn người trúng độc may mắn sống sót được Trương Thị giải độc. Thủy Dao lập tức trầm giọng hỏi:

      - Theo ta cứu chủ công nhà các ngươi, cửu tử nhất sinh (chín phần sống phần chết), ai muốn ?

      Trương Thị nghe vậy thầm hô ổn: “Chuyện trước mắt nguy cấp, tại sao nàng lại lời như vậy?”

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 84: Phá vòng vây
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Tuyết Dao xong, đợi mười bốn người kia trả lời, lập tức quay sang hỏi Trương Thị:

      - cho ta biết, rốt cuộc có đường đó ?

      Trương Thị vội vàng lấy ngân trâm có dính máu ở tóc ra đưa cho nàng:

      - Đây là tin chim bồ câu mới đưa đến.

      - Sao ngươi lại phát ra được?

      - Bồ câu đưa tin liều mạng bay đến lều báo tin cho ta.

      Tuyết Dao có chút hoài nghi:

      - Bồ câu đưa tin?

      Ánh mắt Trương Thị ảm đạm:

      - Ừ, bồ câu kia là do ta nuôi…





      Tuyết Dao trầm ngâm, nàng lựa chọn tin tưởng lời mà Trương Thị , ánh mắt lạnh lùng quét qua mười bốn người kia, chỉ thấy sắc mặt họ lãnh, tay nắm chặt đao. Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, người mà Triệu Vũ Quốc mang theo quả nhiên tệ:

      - theo ta!

      Giọng nàng giống như nam tử có khí thế hùng hồn nhưng lại giống như tiếng đàn đánh động vào thâm tâm mỗi người khiến bọn họ cảm thấy thư thái, ý chí chiến đấu ngập tràn trong lồng ngực, nhiệt huyết sôi trào, phảng phất như họ đến đâu đều có thể dành chiến thắng, có gì có thể cản nối.

      Trương Thị nhìn Tuyết Dao mang theo mười bốn người rời , nàng kinh ngạc đến mức biết phải diễn tả như thế nào, chỉ thấy người kia vốn phải là nhu nhược, có tư thế của người có thể thay đổi càn khôn thế nhưng ngay sau đó nàng phải vứt bỏ cái ý nghĩ kia , thay vào đó là sợ hãi bao trùm toàn thân: “Nếu nàng ta thất bại tướng công….”

      Gương mặt Trương Thị trắng bệch, co quắp ngồi xuống đất…

      Tuyết Dao dựa theo tấm vải kia thẳng đến nơi để tiếp ứng cho Triệu Vũ Quốc. đường đến, Tuyết Dao thập phần bình tĩnh, mặc dù nàng chỉ cao hơn những bình thường chút nhưng so sánh với nhưng nam tử bình thường vẫn còn thấp hơn nhiều, thế mà nàng vẫn linh hoạt chạy đầu tiên dẫn đường, cước bộ nhàng, vẫn tiếp tục tăng tốc khiến mười bốn người phía sau vừa ngạc nhiên vừa phải tăng tốc đuổi theo.

      Đột nhiên Tuyết Dao vung nắm tay lên, chinh chiến lâu năm khiến bọn họ rất quen thuộc với dấu hiệu này liền lập tức dừng lại, nhanh chóng ngồi xổm xuống, người thấp bé chạy tới bên cạnh Tuyết Dao.

      - nương, có chuyện gì vậy?

      Ánh mắt Tuyết Dao tĩnh như nước, khẽ với :

      - Phía trước có phục binh!

      Hai mắt người này giật giật nhìn chằm chằm Tuyết Dao, sau đó vội cúi đầu:

      - Hết thảy đều nghe theo nương phân phó.

      Tuyết Dao khẽ gật đầu, mắt nhìn về phía mười ba người còn lại, trầm giọng :

      - Ta mở đường, các ngươi hãy quây lại giết.

      Trong mắt mười bốn người lại nổi lên kinh ngạc lần nữa. Tuyết Dao nhìn về phía họ, lấy tay ra dấu bảo chuẩn bị, ngay sau đó lập tức tung người nhảy vào trong rừng, nhàng dùng kiếm chém chết tên mai phục trong bụi cỏ. Mười bốn người kia thấy vậy lập tức huyết nhục sôi trào, nam tử có vóc người thấp bé nhổ nước bọt vào tay, xoa xoa lại :

      - nương này dũng khí như vậy, các huynh đệ chúng ta thể để mất mặt được.

      Mười bốn người nháy mắt tỏa ra sát khí, ngừng thở chờ đợi những kẻ bị Tuyết Dao làm kinh ngạc mà nhảy ra khỏi chỗ mai phục. Tuy chưa những chỗ mai phục nhưng căn cứ theo thân thể gầy yếu của Tuyết Dao du tẩu kiếm quang mà bốn người này nắm chặt lấy thanh đao, dần dần mở rộng phạm vi vòng vây mục tiêu, dần dần nắm được chỗ mai phục.

      - Các huynh đệ, đến lúc rồi!

      Người có vóc dáng bé thét lên, mọi người mau chóng lao ra, vung đao kiếm lên, đem chính mình thành cối xay thịt, đánh úp phục binh từ phía sau, bất quá phục binh cũng ít, sau hồi, mười bốn người mất hai người.

      Tuyết Dao chút kiêng kỵ tiến lên dùng áo lau vệt máu mặt hai người kia , trầm giọng hỏi người có vóc dáng thấp bé:

      - Hai người này có gia quyến chứ?

      - Bẩm nương, có lẽ bọn họ còn có mẹ già nữa.

      - Nếu như hôm nay có thể cứu được chủ công nhà người hãy thỉnh chủ công các ngươi an trí cho gia quyến họ nhưng ngàn vạn lần đừng với mẹ của họ rằng con họ

      Tuyết Dao xong, trong giọng mang theo thống khổ, nhưng ngay sau đó liền lau máu kiếm, gầm :

      - !

      Mười hai người còn lại chứng kiến nàng vừa tàn nhẫn với địch nhân, lại quả quyết tiếp dám có chút khinh thị nào đối với nàng, còn chút hoài nghi nào nữa, giống như quân nhân phục tùng mệnh lệnh.

      Giết những phục binh kia xong, Tuyết Dao suy nghĩ ở trong lòng: “Xem ra chúng nghĩ rằng Triệu Vũ Quốc trở lại Điểm Thương quốc, mặc dù còn chưa đến biên giới nhưng phái người trú đóng rồi, chắc hẳn vừa rồi chỉ là tầng ngoài, mà tại chúng ta sắp tiến vào tầng bên trong, mong rằng chúng phát ra .”

      Khi Tuyết Dao hy vọng địch nhân mai phục nhìn thấy Triệu Vũ Quốc bỗng nghe thấy phía trước cho tiếng giao chiến.

      Tuyết Dao lập tức hất cành lá chi chít trước mặt lên, chỉ thấy Triệu Vũ Quốc và Thạch Đông Thăng hết sức chống đỡ, bốn phía đều là địch, thể giết chết được, mà những người hộ tống có lẽ chết hết, có lẽ bởi vì suy kiệt thể lực mà hai người dường như sắp té xuống.

      Người có vóc dáng thấp bé thấy chủ tử mình lâm nguy hận thể lao lên chém giết cứu chủ tử nhưng Tuyết Dao giật mạnh lại.

      - Bình tĩnh chớ nóng!

      Dưới tình huống đứng cách xa địch nhân, nàng có chút hoảng loạn. Tuyết Dao bình tĩnh nhìn về phía trước giống như báo săn mồi, nhanh chóng quan sát địa hình và vị trí quân địch rồi lập tức chia mười hai người ra làm ba tổ.

      - Đợi khi ta phá vòng vây để giải nguy cho hai người bọn họ ba tổ các người hãy hành động.

      Nàng chỉ vào tổ:

      - Các người đánh chính diện, nhớ kỹ là đánh vỗ mặt.

      - !

      Bốn người tuân lệnh.

      Tuyết Dao tiếp tục giao phó tổ hai:

      - Các ngươi giáp công hai mặt, nhưng hãy mình.

      - !

      Bốn người tuân lệnh.

      Quay ra còn tổ ba:
      - Còn lại các ngươi hãy chờ ở đây tiếp ứng.

      - !

      Sau khi an bài thỏa đáng, mọi người đều đợi lệnh nhưng trong nội tâm Tuyết Dao có chút chắc chắn. Địch nhân phía trước có ít nhất gần trăm người, võ công cao cường, gặp phải biển người dùng chiến thuật cũng hết đường xoay xở. Giống như võ lâm cao thủ bước ra chiến trường, đối mặt với thiên quân vạn mã cho dù có võ công cao siêu đến như thế nào mà có tác chiến hoàn hảo, rối tinh rối mù lên thất bại, thậm chí là bỏ mạng.

      Trong lòng Tuyết Dao thầm cầu nguyện, hi vọng bố trí của mình có hữu hiệu, thắng sống sót, thua, chính là chết!

      Nghĩ tới đây, nàng hít hơi, để ý đến đau đớn từ vết thương, lập tức nhảy lên cành cây, sau đó nhảy lên đầu hoặc vai quân địch, giống như chuồn chuồn lướt mặt nước, nhanh chóng tới trung tâm vòng vây.

      Trong khoảnh khắc, trung vọt đến luồng ánh kim, trong lòng thầm hô ổn, vội thét lớn:

      - Cẩn thận!

      Nhưng tại quá muộn, luồng sáng kia găm vào người Triệu Vũ Quốc, tuy là ở phía sau nhưng Tuyết Dao vẫn thấy kim quang kia là do vô số ngân trâm tạo thành.

      Nàng nhanh chóng tìm kiếm ai là kẻ dùng ám khí, phát ra tên định sử dụng nó lần hai, lập tức bay đến cầm kiếm đâm vào cổ họng, ngay khi Tuyết Dao xoay người lại thấy mặt Triệu Vũ Quốc vàng nhợt, ngã xuống mặt đất, Thạch Đông Thăng thét lớn:

      - Chủ công, chủ công!

      Tuyết Dao nâng kiếm lên xoay tròn, bốn phía nhất thời văng đầy máu tươi, nàng quát Thạch Đông Thăng:

      - Ẵm , ta mở đường cho các người chạy ra ngoài.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 85: Phải sống cho ta!
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Ngay lúc này tổ được phân công đột kích triển khai hành động, thoáng cái xông vào phá vòng vây, trong lúc nhất thời, tiếng la hét huyên náo ầm ĩ, mặt Triệu Vũ Quốc còn chút máu, môi tím tái, cần phải , nhất định là trúng độc, mặc dù phải là dính toàn bộ số trâm độc kia kia nhưng Tuyết Dao dám nghĩ có cơ hội sống hay , giờ phút này nàng chỉ muốn giết sạch nơi này.

      Tuyết Dao vung kiếm trong tay, có chút gượng gạo, mặc dù nhiều lần dùng kiếm nhưng nàng vẫn cảm thấy quen thuộc, vào lúc này, người cưỡi ngựa chạy tới, tay cầm Hồng thương (thương có tua đỏ đầu), sắc mặt lạnh lùng, chính là thủ lĩnh của đám người kia, chỉ thấy híp mắt lại nhìn Tuyết Dao đột phá vòng vây mà hét lớn 1 tiếng: “Sát!”

      Tuyết Dao nhướng mày, lau vết máu mặt rồi tung người bay lên , cước đá tới, tên kia ở lưng ngựa hơi ngửa người ra sau liền tránh được cú đá của nàng, nhưng Tuyết Dao lại lộ ra nụ cười khinh miệt, lập tức dậm chân lên thân ngựa, liền tung người quay lại, xoay người chém ra kiếm, đầu người liền bay lên, chiêu Hồi mã thương này rất đẹp, ngay cả Thạch Đông Thăng kinh ngạc cũng nhịn được mà trầm trồ khen ngợi.

      Tuyết Dao nhìn thấy Hồng thương rơi mặt đất kia chợt có cảm giác quen thuộc, theo tiềm thức nàng tiến lên nhặt nó lên, phi thân lên ngựa, đối với Thạch Đông Thăng :
      - Ta dẫn xông ra!

      Thạch Đông Thăng chút do dự liền đem Triệu Vũ Quốc đặt lên lưng ngựa, Tuyết Dao cởi ra áo ngoài dính đầy vết máu buộc chặt vào lưng ngựa, thương trong tay nàng như vật sống, trở nên xuất quỷ nhập thần, ai dám đến gần nàng, mà lúc này, tổ đột phá chính diện thành công, tổ hai trộn lẫn trong đám địch nhân mai phục Tuyết Dao thoát khỏi gọng kìm tới tiếp ứng tổ ba ngăn địch, Thạch Đông Thăng theo ngay sát nàng nhìn thấy những người này nhân số nhiều nhưng an bài bố cục rất hợp lý, trong lòng lại lần nữa nhìn kĩ từng gọi Thủy Nhan kia “những thứ này, ràng chính là phương pháp hành quân bày trận…”

      Trời chiều ngả về Tây, ánh tà dương tựa máu đỏ, mà đám người cùng với Thủy Nhan lao ra ngoại trừ Triệu Vũ Quốc cùng Thạch Đông Thăng, cũng chỉ còn có sáu người, mười bốn người vậy mà chỉ còn lại sáu, mà trong lòng Tuyết Dao cũng hiểu sáu người này sau này có có vị trí nhất định trong quân công.

      - Thủy…

      - Tuyết Dao!
      Nàng nhắc nhở Thạch Đông Thăng.

      Thạch Đông Thăng nhất thời cứng họng, lòng buồn bực: “Nàng tìm ra thân phận rồi ư?”

      Nhìn thấy trong mắt nghi hoặc, Tuyết Dao giải thích, chỉ hỏi :
      - Làm sao ngươi có thể liên lạc được với Chung Hạo?

      Thạch Đông Thăng lập tức móc ra ống trúc:
      - Đây là tín hiệu, ban đêm mới thấy. Cần mất nhiều kiên trì phát ra tín hiệu liên lạc trong đêm, Chung Hạo cùng đám người này liền có thể tới cứu!

      Tuyết Dao nhíu mày:
      - Đám Chung Hạo có thể nhìn thấy kẻ địch cũng có khả năng nhìn thấy!

      - Ách…
      Nhất thời Thạch Đông Thăng nên lời, chỉ nhìn nàng.

      - Phía trước có doanh trại!
      Tuyết Dao tỉnh táo .

      - đó phải bị tiêu diệt rồi sao?

      - tìm đoàn Trương thị.

      Thạch Đông Thăng hiểu được, Tuyết Dao lựa chọn trở lại doanh trại là vì nghĩ đến thương thế của Triệu Vũ Quốc, lúc này suy nghĩ được nhiều, chỉ gật đầu đáp ứng, phía trước là màn đen, biết có thể gắng gượng được qua lần này , nhìn Triệu Vũ Quốc mong manh giữa sống và cái chết lưng ngựa, trong lòng rối loạn.

      - Hảo, lên đường!

      Tuyết Dao xé mảnh váy buộc chặt ở thắt lưng, mục đích để làm vết thương bị động mạnh mà chảy máu.

      - Tuyết Dao, nàng bị thương?

      - có gì đáng ngại!
      xong nàng phi thân lên ngựa, trao đổi với sáu người kia việc lên đường, sáu người kia giờ phút này ăn ý với nàng, lập tức động thân bước hỏi lời.

      Thạch Đông Thăng đột ngột quát:
      - được, mọi người , phía sau có truy binh, phía trước lại có mai phục, bằng ta ở lại cản phía sau!

      - Mai phục phía trước đều bị người chúng ta giết chết hết rồi, ngươi lưu lại chỉ chậm lộ trình thôi.
      xong nàng quay đầu lại mà hướng về phía trước.

      Thạch Đông Thăng xoa mồ hôi trán:
      - Vừa mới đây còn có….

      đường tới doanh trại quả nhiên gặp phải mai phục, dọc đường thuận lợi, trong lòng Thạch Đông Thăng thầm cầu nguyện có thể nhanh chóng gặp lại đám người Chung Hạo, như vậy mới có thể mau mau cứu chữa Triệu Vũ Quốc.

      Vào lúc này, từ rừng trúc truyền đến tiếng vó ngựa, đoàn người cả kinh, Tuyết Dao đề khí nhảy lên nhành cây lớn, là đám người Chung Hạo.

      Chung Hạo thấy Thạch Đông Thăng nhất thời thở phào nhõm:
      - Chủ công có mạnh khỏe ?

      Thạch Đông Thăng lập tức gọi lớn:
      - Mau, mau gọi Trương đại phu.

      Tuyết Dao xuống ngựa, đỡ Triệu Vũ Quốc xuống, mặt tái nhợt, khi nãy đôi môi tím tái, giờ phút này biến thành màu đen, lòng nàng nhất thời như bị kim châm, bàn tay dính máu nắm chặt tay .

      Trương đại phu liền tới:
      - Chủ nhân bị thương vì lý do gì?

      - Bị nhiều kim ghim vào.

      - phải là kim, đó là trâm độc Hàn thiết.
      Trương đại phu nhanh chóng lấy trong tay nải ra khối đá dương, đưa đá cho Thạch Đông Thăng rồi :
      - Để chủ nhân nằm sấp, ta dùng đá dương hút trâm độc trong cơ thể ngài.

      - Ân.
      Thạch Đông Thăng lập tức lật sấp người Triệu Vũ Quốc, cẩn thận xô lệch vạt áo Triệu Vũ Quốc, chỉ thấy hình vuông bằng giấy rớt ra ngoài.

      Tuyết Dao cảm thấy vật kia rất quen mắt, trong lòng thót cái, cả người run rẩy, nàng nhặt vật đó lên, chính là con diều hôm đó, ra nhặt được diều này, bỏ hết khung tre ra, để lại tranh giấy.

      Nàng thấy hai mắt ươn ướt, vội cúi đầu kìm nước mắt chực trào ra, lại thấy Vũ Quốc kia môi mím chặt, chau mày, biết có còn ý thức , nàng đè cảm xúc dâng lên trong mình, ghé sát vào tai thầm: “Phải sống cho ta!”

      “Phanh” tiếng, Trương đại phu xé xiêm áo của Triệu Vũ Quốc, cả lưng ra những chấm tím :
      - E là…

      - Đừng làm mất thêm thời gian, cứu , phải cứu !
      Tuyết Dao kiên định .

      Trong lòng Trương đại phu chấn động, vốn nghe Triệu Vũ Quốc trúng độc châm, trong lòng hoảng sợ, vừa rồi nhìn vết thương thấy còn tia hi vọng, chỉ cần màu tím, nghĩa là độc kia chưa xuyên vào lục phủ ngũ tạng, nghĩ tất cả các lỗ kim tím, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng nghe những lời kia của Tuyết Dao, lòng dấy lên hi vọng.

      - Ta dùng đá dương hút độc trong cơ thể ngài ấy, đồng thời nương truyền nội lực ép cho độc tố từ lục phủ ngũ tạng thoát ra được chứ?

      Tuyết Dao chút nghĩ ngợi lập tức gật đầu:
      - Bắt đầu !

      Trương đại phu theo Triệu Vũ Quốc hành quân đánh giặc nhiều năm, biết biện pháp này là hành động mất còn, nhưng muốn bỏ qua cơ hội này, mặc dù hiểu , nếu thất bại, chỉ có Triệu Vũ Quốc mất mạng, mà, người con trước mặt kia cũng vậy!

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 86: Tứ Hoàng tử Điểm Thương quốc.
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Tuyết Dao ngưng thần vận khí, chậm rãi truyền chân khí từ cơ thể sang người Triệu Vũ Quốc, phối hợp cùng Trương đại phu trị liệu. Những cây trâm từ người Triệu Vũ Quốc bị hút ra, trâm kia còn màu vàng nữa mà chuyển thành màu tím đen, thứ mùi tanh hôi xộc vào mũi.

      - Được rồi Tuyết Dao nương.

      Tuyết Dao điều hòa hơi thở, thu hồi chân khí, cảm thấy cả người xụi lơ, còn chưa kịp lau mồ hôi trán, nàng vội vã hỏi Trương đại phu:
      - thế nào rồi?

      Toàn thân Trương đại phu cũng ướt mồ hôi, trán như bốc hơi nóng, cần Tuyết Dao cũng biết vừa rồi tình hình nguy hiểm thế nào, nghĩ tới có kẻ dùng biện pháp độc như vậy để giết Triệu Vũ Quốc lòng nàng tức giận nguôi.

      - Lần này, nhờ có nương giúp, chủ công mới…
      đợi Trương đại phu xong, Tuyết Dao liền đứng dậy tới bên Thạch Đông Thăng.

      Thạch Đông Thăng thấy nàng mệt mỏi tới, trong lòng có chút thở phào, vừa rồi nghe Trương đại phu cách cứu chủ nhân, trong lòng biết , việc lấy trâm độc ra phải chuyện dễ dàng gì, tính mạng hai người như treo sợi chỉ, muốn mạo hiểm, rất muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng thể để chủ công chết được, mặc dù kia là Tuyết Dao – người con rất kính trọng.

      - Tuyết nương, mau nghỉ ngơi .

      cho hết, Tuyết Dao dồn khí vào hai tay bóp chặt hai tay , thủ pháp sắc bén, võ công của Thạch Đông Thăng tệ nhưng đối mặt với thế công cùng thủ pháp mau lẹ này của Tuyết Dao kịp chống đỡ, đành để Tuyết Dao nắm được.

      - Tuyết nương có ý gì?

      - , rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, kẻ nào muốn giết ?

      Mắt Thạch Đông Thăng tối sầm:
      - Tuyết nương, ta thể cho biết…

      - Khốn kiếp, dù có chết ta cũng phải biết.

      biết , Tuyết Dao thích lời thừa. Lúc này ý nàng , bọn họ cùng ở chỗ với nhau, sau này những người đó có khả năng nhắm vào nàng, khi đó, cho dù chết cũng phải biết tại sao mình chết.

      Giờ khắc này, lực trong tay Tuyết Dao tăng tên, Thạch Đông Thăng cảm thấy hai tay bị bóp chặt như muốn gãy, trong lòng buồn bực, nhìn nàng yếu gầy như thế kia, sao lại có khí lực lớn như vậy.

      khi do dự, trong tay Thủy Nhan xuất cây chủy thủ:
      - Đừng làm ta tức giận.
      Nàng thấp giọng uy hiếp, vẫn điệu bộ nhàn nhạt nhưng lại khiến kẻ khác lạnh thấu xương.

      Thạch Đông Thăng dĩ nhiên phải loại người sợ chết, nhưng nghe những lời tàn nhẫn này của nàng, hơi hốt hoảng, cảm thấy như chuyện với chính chủ công, vội vã đáp:
      - Chủ công của chúng ta chính là Tứ hoàng tử của Điểm Thương quốc, ngày đó giao tranh cùng Tấn quốc, Hoàng thượng phái Nhị hoàng tử cùng chủ công ra trận, Nhị hoàng tử là chủ soái, chủ công là phó soái, nhưng trong lòng tướng sĩ từ trước tới nay chỉ có vị chủ soái, vị đó chính là chủ công.

      đến đây, liếc trộm Tuyết Dao cái, nghĩ chắc nàng kinh ngạc. Quái lạ, sắc mặt nàng vẫn chút thay đổi với :
      - tiếp .

      - Mẫu thân Nhị hoàng tử có thân phận cao quý, là Hoàng quý phi của Điểm Thương quốc, còn mẫu thân của chủ công vì xuất thân hèn mọn nên vẫn chỉ là phi tần, cũng vì nguyên nhân đó mà Nhị hoàng tử luôn khinh thường chủ công. Tuy nhiên, chủ công từ tư chất hơn người, lại liên tiếp giành được chiến công, năm lại đây Hoàng thượng ưu ái người hơn so với các hoàng tử còn lại. Trong bốn hoàng tử, Đại hoàng tử tuy được phong vương sớm nhưng cũng sớm bị phế bỏ, Tam hoàng tử bản tính hiền lành, như vậy, chủ công chính là đinh trong mắt, gai trong thịt Nhị hoàng tử, lần giao chiến này, Nhị hoàng tử gièm pha xấu chủ công là tư thông với địch phản quốc, chiến trường đến trễ quân lệnh, cho nên vốn có thể thắng trận lại chỉ thành ra đánh ngang tay, bởi vì có nội gián nên địch quốc mới tấn công lại, thành ra đành ngừng chiến…

      - Hoàng đế kia tin lời đó sao?
      Tuyết Dao lạnh giọng hỏi.

      Thạch Đông Thăng cười lạnh:
      - Tin? Hoàng thượng có tin hay tin, cái gì nữa phận thuộc hạ chúng ta đâu thể biết, Tứ hoàng tử ngay cả trở về nước cũng thể, có cơ hội giải thích cho mình, Hoàng thượng muốn che chở cho chủ công cũng có cách nào cả. Vốn dĩ quân sĩ bị tiêu diệt hơn nửa, nếu có thái tử Hạ Ngải lưu lại, liệu còn cơ hội sống ?

      Tuyết Dao thả lỏng tay với Thạch Đông Thăng, lời, tới bên cạnh Triệu Vũ Quốc hôn mê, nhìn thấy vì đau đớn mà nhíu chặt chân mày, nàng chậm rãi đưa bàn tay còn dính máu nhàng vuốt vuốt chân mày giãn ra.

      - Ngươi thương nhớ mẫu thân sao?

      Giọng nàng tới mức khó nghe ra, nhưng đôi lông mày kia hình như ôn nhu rất nhiều.

      Tuyết Dao lấy từ trong ngực ra tờ giấy nhặt được khi nãy, chăm chú quan sát, khóe miệng bất giác mỉm cười, nàng chậm rãi vuốt ve tờ giấy kia, sau đó từ từ cất lại trong ngực , thay khăn lông thấm hơi nóng trán , còn cẩn thận đặt tay trán xem còn sốt , nơi xa Thạch Đông Thăng thấy màn như vậy, nhất thời hoa mắt: “Nàng biết cười… Đột nhiên ôn nhu như thế… Vừa rồi còn ra tay với ta…”

      - Ha ha, có phải trong lòng cảm thấy bất công?
      Trương đại phu vỗ vỗ vai .

      - Được lắm, vừa rồi ta bị nàng khống chế ngươi tới hỗ trợ ta là sao!
      Thạch Đông Thăng trách cứ .

      - Haizz, ta cũng sợ chết chứ, thể trách ta, nhìn màn vừa rồi, ta quả dám tới can.

      - Tại sao?
      Thạch Đông Thăng kinh ngạc.

      - Này, nhìn bên kia .
      Theo hướng Trương đại phu, nhìn thấy sáu người theo Tuyết Dao còn sót sau trận chiến, kia vốn là người của họ, sao giờ phút này nhìn họ lại mang theo địch ý.

      - Sáu người này, tương lai khó đoán, bọn họ thần phục (nguyện trung thành, tận lực cống hiến) chủ công, nhưng tâm phục Tuyết Dao nương!

      Thạch Đông Thăng lời, sợ hãi nhìn về phía Tuyết Dao mong tìm được giải thích.

      Trương đại phu vỗ vai :
      - Đừng nghĩ nhiều, người xứng với chủ công chúng ta chỉ có nàng!

      Đêm xuống, Tuyết Dao tìm tới Trương đại phu, ý tứ mình, vừa nghe xong nhảy dựng lên.

      - Cái gì? nương muốn ta khâu lại vết thương?

      - Ừ, nhanh chút, như vậy bị há miệng nữa.
      Tuyết Dao trầm giọng .

      Trương đại phu do dự:
      - Ta chỉ dùng thuốc mỡ bôi cho , chú ý chạm vết thương, vài ngày nữa khép lại, hơn nữa cũng có sẹo.

      - Mấy ngày… ta có thời gian…
      Tuyết Dao xong, đợi Trương đại phu đồng ý hay mở vải che vết thương để khâu lại cho nàng.

      Trương đại phu nhìn thấy vết thương của nàng xém chút ngã xuống đất, cho rằng vết thương của Tuyết Dao có khi bị nhiễm trùng lại sinh mủ, bởi vì trải qua trận đánh nhau, nóng bức, mồ hôi, máu tươi, vận động mạnh… điều đó khó tránh, lại nghĩ nhìn thấy chỉ lại mảng nám đen quanh vết thương, nàng dùng lửa hơ xung quanh miệng vết thương.

      Giây phút này, bối rối, thể hiểu nỗi nữ nhân trước mắt:
      - nương quyết định?

      - Thời gian của ta còn nhiều.
      Nàng tỉnh táo trả lời.

      - nương quả khiến ta được mở rộng tầm mắt.
      xong lấy ngân trâm ra.

      Sáng sớm, lúc mặt trời còn chưa nhú lên, Tuyết Dao từ trong lều ra, uống xong ngụm thuốc của Trương đại phu, tiến tới tìm ngựa của mình, phải rời rồi.

      chưa được mấy bước, sáu người hôm qua cùng nhau tới:
      - Chủ công muốn đâu?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :