1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 77: TRÚNG KẾ
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Thủy Nhan mượn lực thuyền bè sông, lướt như chuồn chuồn chao lượn, ở phía sau, những nương muốn ám sát nàng cũng theo sát, Thủy Nhan dừng lại mạn thuyền, xoay người liền bóp chặt cổ họng nữ tử áo lục, nàng kia hoảng hốt, bận rộn khua kiếm ngăn trở, lại nghĩ Thủy Nhan chỉ giả vờ bóp cổ ta, định giết người là giả, đoạt kiếm của ta là , bị những kẻ này đuổi theo, trong lòng Thủy Nhan rất khó chịu, định chiếm binh khí, lấy mạng chúng.

      Quần chúng hai bên bờ sông còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thấy công tử áo lam đoạt được kiếm trong tay nương áo lục, kiếm vung lên, đầu nương này liền rơi xuống, nước sông nhanh chóng bị nhuộm đỏ, thân thể kia ngắc ngứ trong giây lát như diều đứt dây rồi cũng rớt xuống dòng sông.

      Mọi người trở lại náo nhiệt, có kẻ đoán là đại hội thuyền rồng cố ý an bài, cũng có kẻ đoán là nữ hiệp giang hồ đuổi theo kẻ bạc tình, lại còn có suy đoán đám ác nữ kia tham luyến sắc đẹp, cướp đoạt công tử tuấn tú, nhưng nghĩ tới vị công tử nhã nhặn lịch lại ra tay tàn nhẫn như vậy, cảnh tượng này đúng là chưa từng xảy ra nơi này.

      Đám người sôi trào phút chốc lại an tĩnh, nhưng sau khắc biết là bên quốc gia nào phát ra tiếng gào thét, la ó sợ hãi, những tiếng thét chói tai, tiếng ói mửa tạo thành loại thanh hỗn tạp…

      Sắc mặt Thủy Nhan vô cùng lạnh lẽo, mắt híp lại, nàng đứng truyền thuyền buôn, kiếm trong tay còn rỉ máu, hướng về phía sau hỏi:
      - Vì sao giết ta?

      Trước mặt Thủy Nhan là nương áo tím khi nãy bị nàng đánh chưởng, ta thấy đồng bọn bị giết chết, giận dữ nhìn chằm chằm Thủy Nhan:
      - Bớt nhảm, chúng ta theo lệnh nhận tiền giết ngươi.

      Thủy Nhan hít sâu hơi, khẽ lắc đầu, khinh miệt nhìn những nữ sát thủ này, trầm giọng :
      - Giết ta?

      Nhất thời nương áo tím thấy bốn phía lạnh lẽo. Trong lòng nổi lên dự cảm xấu, từ lúc làm sát thủ tới nay, chưa bao giờ có cảm giác như thế.

      - Chẳng lẽ chủ nhân các ngươi cho các ngươi biết, ta có võ công. Chỉ biết dùng tay đâm lỗ thủng cơ thể kẻ khác sao?

      Trong lòng nương áo tím khẽ run lên, nhận được tin báo, thấy người này là giết. hề có bất kỳ thông tin nào về nương này, thoáng thấy dáng người, nhìn xiêm y đoán phải người trong giang hồ, phải loại võ công cao cường, chút do dự liền gật đầu đáp ứng. Nhưng vừa rồi nhìn nàng ta lạnh lùng kiếm cắt cổ tỷ muội mình, trong lòng ta khẽ nhủ thầm quá khinh địch, giờ phút này nghe những lời Thủy Nhan , thầm than, người lần này tuyệt đối bình thường.

      “Sớm biết thế này kêu Thượng Hành ca, nên tự ý hành động…” nương áo tím trong lòng hối hận, Thủy Nhan triển khai công kích.

      - Nếu các ngươi vì tiền mà giết ta. Ta đây thể phá hư danh dự của các ngươi, để ta giết sạch mấy người, cũng là giúp các ngươi giữ được chữ tín…

      Dứt lời Thủy Nhan đề khí, kiếm trong tay uốn lượn như giao long biển, thế hung mãnh có nửa phần nhân từ, kiếm kia đâm về những chỗ trọng yếu nhất của đối phương, tuyệt nửa điểm chệch, công kích của nàng gió thổi lọt, đám nương kia cũng chịu kém, tiến công, phòng thủ, phối hợp vô cùng xảo diệu, nếu phải lúc trước Thủy Nhan giết người trong số họ, sợ rằng giờ phút này nàng cũng bị Kiếm trận kia làm cho váng óc.

      Đám lái buôn thuyền sợ hãi trốn vào trong khoang thuyền, mấy tên to gan chỉ dám nhìn lén ra, nhưng thế phát sinh quá nhanh, chỉ nghe tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, kịp thấy gì ngoài máu, máu tươi tràn ngập.

      - Trời ạ, đây, … đây là giết người hay bổ dưa hấu vậy…
      tiểu thương khẽ cảm thán.

      Thủy Nhan tìm ra được nhược điểm của Kiếm trận, ngừng công kích có võ công yếu nhất, mấy chiêu liền giết nàng kia, vốn lảo đảo suýt ngã trong Kiếm trận, cuối cùng phá được mảnh , vừa nãy chết người, giờ thêm người, muốn tạo lại Kiếm trận kia là thể.

      Trong lòng áo tím lúc này thối ý, thừa lúc Thủy Nhan bận chống đỡ ba người còn lại, quyết định tìm đường chạy trốn, nhưng bốn phía là sông nước, nếu nhảy xuống, nước sông cuồn cuộn kia phải là đùa giỡn, cẩn thận quan sát, có thuyền phía sau, trong lòng liền sinh nhất kế.

      Thủy Nhan phát ta muốn trốn, ba người kia liền bao vây lấy nàng như muốn ngăn trở, đối diện với nữ tử áo hồng lao về phía mình, nàng bình thản vung kiếm, kiếm kia đâm xuyên qua trái tim, gương mặt lúc chết của nàng ta vẫn còn hoảng hốt hiểu tại sao, hai nữ tử còn lại thấy bạn mình bị giết, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Vẻ mặt của Thủy Nhan vẫn trầm lãnh, đám lái buôn lúc này len lén nhìn nàng cũng bị dọa cho hoảng sợ. Cả người nàng lộ ra sát khí.

      - Lão thiên a, người tuấn tú như thế, sao lại là Sát thần chứ?

      Thủy Nhan khẽ nhếch môi, nhàng hít thở, khôi phục thân thể, trong đầu có chút trống rỗng, giết những người đó cũng có lợi gì.

      - Sao lại muốn chạy trốn?

      Nàng câu, trúng ý đám bọn họ.

      áo tím rống giận:
      - Chớ càn, các tỷ muội, chúng ta liều mạng với ả.

      Hai nữ tử kia vừa nghe nàng vậy, thối ý vừa dâng lên biến mất, nắm chặt kiếm, lần nữa hướng Thủy Nhan công kích, áo tím kia nhân cơ hội này chuồn .

      Thủy Nhan nhanh chóng tìm điểm yếu của hai nữ sát thủ này giải quyết họ, quay đầu lại thấy bóng dáng áo tím đâu, bốn phía quanh thuyền là sông nước, nếu ta dám nhảy xuống, bị chết đuối trừ phi là kỳ tích, nàng ngờ rằng ta trốn ở trong thuyền, định bước vào khoang thuyền tìm.

      Người nhìn lén bên trong thấy Thủy Nhan tiến về bên này, tất cả đều sợ hãi im bặt. Nam tử vừa nhìn lén ở khe cửa quay lại thấy bằng hữu vốn đứng đằng sau mình đâu, thấp giọng mắng:
      - Cẩu đản chết tiệt, trốn cũng câu…

      Lời oán vừa xong, Thủy Nhan đá văng cửa khoang, nàng đứng nơi đó phảng phất như Sát thần, lông mày lãnh lệ, cả người bình tĩnh, tựa như đánh giá khoang thuyền, nhưng là, thấy thân ảnh áo tím đâu.

      - nương áo tím đâu?
      Giọng nàng lạnh lẽo, đám người trong khoang thuyền run rẩy dứt.

      Ngay lúc này, nam tử đứng gần nàng liền run run đứng lên, giọng sợ sệt đứt quãng:
      - Tiểu nhân, tiểu… tiểu nhân…

      - .
      Thủy Nhan nhịn được tiến lại gần .

      - Mới vừa rồi, tiểu nhân thấy nàng…
      Cả người nam tử kia truyền lên từng cơn lạnh, nổi câu hoàn chỉnh.

      Thủy Nhan bước sát bên :
      - Ngươi mau, rốt cuộc ta đâu?

      Bỗng nhiên người mới vừa rồi mở miệng oán trách “cẩu đản” cảm thấy bộ quần áo mà người nam tử bị Thủy Nhan hỏi rất quen thuộc, đó chính là quần áo của Cẩu Đản, liền vô ý quát lớn:
      - Cẩu Đản, ngươi làm gì ở đấy?

      Hai mắt Thủy Nhan mở lớn, trong lòng thầm kêu: “ ổn!”. Nam tử kia liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng :
      - Ta ở đây!
      Cùng lúc đó, cây chủy thủ đâm vào bụng Thủy Nhan, nàng liền đẩy người kia ra.
      - Ngươi chính là ả!
      Lời vừa dứt, kiếm đâm tới áo tím.
      áo tím thấy Thủy Nhan tức giận dám dừng lại, mạch chạy trốn ra mạn thuyền, muốn nhảy xuống thuyền kia chạy trốn, nhưng là, mắt mở tới độ sắp lồi cả ra cũng thấy thuyền đâu, ràng lúc nãy thấy ở đây, giờ biến mất.
      Thủy Nhan xé miếng vải áo, cột chặt bụng, cũng may nàng cảnh giác, phản ứng cũng mau, chủy thủ kia đâm sâu, tại nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu để quá lâu, sợ đến lúc chữa trị gặp trở ngại lớn…
      - Thuyền, thuyền của ta…
      Mắt áo tím lên tuyệt vọng, kiếm của Thủy Nhan mỗi lúc lớn trong mắt ta, toàn thân ngửi thấy mùi tử vong, Thủy Nhan nâng kiếm, đến tận khi tắt thở, áo tím vẫn hối hận: “ thể xem thường nữ nhân!”

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 78: Quy tức pháp
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      áo tím cam chịu rơi xuống dòng sông, nước sông lập tức nhuốm đỏ, rất nhanh thân xác kia biến mất thấy gì nữa, đám lái buôn thuyền bị dọa cho kinh sợ ngồi im góc dám cựa quậy, mọi chú ý dồn lên người Thủy Nhan.

      Thủy Nhan hít sâu hơi, tay nắm chặt thanh kiếm vẫn rỉ máu tiến vào khoang thuyền, đám người khẽ thầm .

      - Sát Thần tới…

      - Nương tử chờ ta trở về… nàng sắp sinh tiểu bảo bối…

      - a… ta còn chưa muốn chết, hằng ngày còn phải kiếm tiền…

      Những lời này khiến Thủy Nhan cau mày, mình giết có mấy người, bọn họ sao lại có bộ dáng như vậy.

      - Nhà đò là ai?
      Lời nàng vừa phát ra, cả đám người đều cảm giác lạnh thấu xương, ai dám câu, mọi ánh mắt đổ dồn vào nam nhân ôm đầu run rẩy.

      Thủy Nhan chậm rãi tới, lấy mũi kiếm nâng cổ áo lên:
      - , cho thuyền vào bờ!

      - Được, được…
      Nhà đò bị hù dọa sợ xanh mặt. Cả người run run bước ra ngoài, vững chân còn té hai ba cái, bộ dạng khiến người khác nhịn được cười, bản thân Thủy Nhan cũng bật cười,

      Mọi người thấy sắc mặt nàng dịu , nhất thời thở phào nhõm.

      Thủy Nhan xoay người rời khỏi khoang thuyền, mỗi bước chân nàng để lại những giọt máu phía sau, chủy lúc nãy đến nỗi bỏ mạng, nhưng nàng biết khó có thể cầm cự thêm nữa…

      Nàng dựa vào mép thuyền, đầu cảm thấy choáng váng, lúc trước vì tình thế khẩn cấp, tập trung cao độ bảo vệ tính mạng của mình, quên mất bản thân sợ nước, nhưng lúc này mọi nguy hiểm giải trừ, cả người thư giãn. Lúc này chú ý đến dòng sông cuộn sóng, nhất thời đầu óc quay cuồng, tim đập rộn lên, những đợt sóng xô mạn thuyền khiến người nàng nôn nao, hít thở thông, cỗ hỗn độn ùa tới.

      Cả người Thủy Nhan vô lực, trong tay vẫn nắm chặt kiếm, tuy rằng cảm giác choáng váng tràn đến nhưng ngoài mặt nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cái nhíu mày cũng có, đám tiểu thương thuyền im bặt dám lên tiếng hay tới bên cạnh nàng.

      Thuyền vào bờ rồi, nhà đò thấy Thủy Nhan đứng bất động, lưng thẳng dựa vào mạn thuyền. ngồi bên mép thuyền, nóng lòng muốn nàng rời , tuy trong lòng rất sợ, nhưng nghĩ đến đại phiền toái ở mãi thuyền ổn, cắn răng đến bên cạnh Thủy Nhan.

      - Công, công tử… Thuyền vào bờ rồi…

      Ánh mắt nàng trải ra xa, thân thể hề nhúc nhích, để ý tới lời nhà đò .

      Gã nhà đò vốn tưởng nàng nghe , run rẩy nhắc lại nhưng Thủy Nhan vẫn có chút động tĩnh, trong lòng nghi ngờ: “Ách? chết rồi sao?”

      lại nhắc lại mấy chữ vừa xong, vẫn thấy Thủy Nhan có phản ứng, lúc này còn sợ hãi như khi nãy, to gan lớn mật chạm vào Thủy Nhan:
      - Công tử…

      - Rầm…
      tiếng động lớn vang lên, Thủy Nhan ngã thẳng tắp xuống.

      Nhà đò cúi đầu nhìn, bong thuyền đều là dấu máu của Thủy Nhan, trong lòng phỏng đoán nàng chết, bận rộn lấy tay che miệng, lại nháy mắt cho những tiểu thương khác.

      Những người đó lo lắng tới:
      - Làm sao?

      - chết?

      Có kẻ to gan, dùng chân đá đá vào người nàng, vẫn chút động tĩnh, nãy giờ sợ hãi ngậm miệng, đám lái buôn nhất thời nổ bùng:

      - Này… chết sao?

      - Làm sao? Chẳng lẽ muốn sống rồi giết tất cả chúng ta?

      - Người này chết, làm sao đây?

      loạt nghi vấn đưa ra, nhất thời cả đám lại rơi vào trầm mặc, rối rít hướng về nhà đò, nhà đò liếc qua Thủy Nhan mặt thuyền, nhìn mọi người, đáng thương :
      - Ôi, ta chư vị nghe, chuyện này phải báo quan a…

      Đối với đám lái buôn, lợi ích là việc hàng đầu, tránh được phiền toái nào nên tránh, ai muốn nhiều.

      Nhà đó thấy cả đám nhất thời im lặng, trong lòng thầm vui mừng, ngoài mặt vẫn giả bộ đáng thương, bất đắc dĩ :
      - Nếu báo quan phủ, chắc chắn thuyền bị lưu lại vài ngày để kiểm tra… Ta sao cả, chẳng qua biết các chư vị có sợ phiền toái hay ?

      - Cái gì? Tạm giữ, ta có chút hàng, nhưng phải quay vòng…

      - Đúng vậy, trong nhà có mình ta đảm đương việc, nhiều chuyện có ta quyết được.

      Nhất thời thuyền vang lên tiếng oán thán dậy đất, nhà đò trong lòng vui mừng nở hoa, tài sản của chính là chiếc thuyền này, nếu để cho quan phủ biết, có mấy người chết thuyền , tin này lan rộng ra, sau này biết làm ăn thế nào, cho hoàn toàn có ý định báo quan, mở miệng ra là để tìm hưởng ứng, ngăn miệng được người nào hay người ấy.

      Đám lái buôn ríu rít bàn luận, nhà đó có vẻ rầu rĩ ;
      - Báo quan được, người này giờ nằm chết ở thuyền ta, mọi người ta phải làm sao?

      Phút chốc cả đám lại trầm mặc, tên này nhìn tên kia, trong lòng đều có ý nghĩ, chỉ là ai dám ra, nhà nó nhìn thoáng qua, liền lên tiếng:
      - Chuyện vậy, công tử này cũng chết, bằng chúng ta cho về với sông Mịch La…

      - Ách… Cái này, vạn nhất người ta còn chưa chết…
      Lời còn chưa nết, miệng của tên này bị bịt lại, mọi người trừng mắt liếc cái, chuyện xảy ra nãy giờ tất cả đều chứng kiến, họ muốn dính thêm phiền toái, bất kể công tử này sống hay chết, ném xuống nước là biện pháp tốt nhất cho tất cả đám người.

      Mọi người gì, nhà đò cho người chèo thuyền ra gần giữa dòng sông, nháy mắt, nâng Thủy Nhan lên, chỉ nghe tiếng sóng dậy ù ù, mặt sông nổi bọt nước, mọi người quan sát dòng sông, cả đám lại quay sang nhìn nhau im lặng, tên lái thuyền :
      - Rốt cuộc chết hay chưa biết… Thế này phải tổn hại đức sao?

      Nhà đò hung hăng trợn mắt nhìn , thấp giọng :
      - Ngươi biết cái gì, sống quan trọng bằng việc bị quan phủ bắt giữ, ngươi hiểu im miệng!

      Thủy Nhan cảm thấy cả người lạnh lẽo, cảm giác quen thuộc đầy sợ hãi bao phủ lấy nàng, nước sông cùng cát tràn vào mũi xuống miệng nàng, theo bản năng, nàng vận khí chống đỡ, trong tâm trí mơ hồ xuất : “Tuyết Dao, đây là Quy tức pháp…”

      “Quy tức pháp!” Trong lòng Thủy Nhan lẩm nhẩm, hô hấp dần dần tiêu tán, từ đan điền ngừng tuôn ra những dòng khí nóng, thoát dần qua lỗ chân lông cơ thể, sau đó lượng khí trong cơ thể dần giảm.

      Đến lúc này, cảm giác như phổi sắp bị nổ tung, nhưng ngay tức khắc hơi lạnh quét sạch cơn đau ở phổi, vốn dĩ có hô hấp nhưng nàng cảm giác như hô hấp.

      Nàng phát , trong thời gian dài, nàng chỉ cần há miệng thở hơi dài, khó chịu kia nhất thời biến mất, Quy tức pháp kia, hô hấp lần có thể giữ khí được lâu…

      Nhưng cơ thể mất máu quá nhiều, cộng thêm giá lạnh của nước sống, tay chân Thủy Nhan còn cử động nổi, nàng biết bơi… chỉ có thể vô lực để cơ thể bị dòng nước cuốn .

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 79: Triệu Vũ Quốc hoảng hốt
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      mảnh trời đêm sâu thăm thẳm, trong bóng đêm tĩnh mịch ấy thường chứa đựng nhiều bí mật khó giải, ánh trăng nhàn nhạt soi mặt đất khiến lòng người trầm mặc, thân hình mềm mại ôn nhu của nàng độc nóc nhà trong biệt uyển, ánh mắt nguyện ý dừng thân thể mảnh dẻ nhưng đầy thu hút của nàng.

      Đó chính là đêm Thủy Nhan thả diều trước khi ra , Triệu Vũ Quốc đứng từ xa nhìn nàng, khi thấy con diều bị nàng bỏ gãy, chút suy nghĩ liền bước theo hướng con diều bị rớt, ù ù, tiếng gió vang lên bên tai , những nhành cây xé rách áo , mặc kệ, trong mắt chỉ có cánh diều phiêu đãng trong trung.

      Đuổi theo biết bao lâu cuối cùng cảm thấy hô hấp khó khăn con diều mới chậm rãi rơi xuống thân cây.

      đề khí nhảy lên, lấy cánh diều xuống, dưới ánh trăng, nhìn thấy nét chữ của Thủy Nhan, nét chữ cứng cáp, tự nhiên hào phóng, hệt như con người nàng, có chút gò ép, tựa như hôm đó nàng nàng thích , trong lòng cỗ rung chuyển lớn, chưa từng nghĩ nữ tử lại mở miệng ra tự nhiên và chân thành ba chữ đó như vậy.

      bỏ mặc tình cảm của nàng, buồn quan tâm tới chán nản của nàng mà cứ mặc nhiên nhìn quanh. Đối với nàng, danh lợi chỉ là những thứ cho má đê tiện, nó làm sao có thể làm nàng rung động được chứ.

      “Chưa từng có, lại bị liên lụy, buông tay…”

      “Chưa từng có? Nàng cảm thấy là chưa từng có?” Triệu Vũ Quốc nắm chặt cánh diều.

      Đột nhiên trong bụi cây phát ra tiếng động , Triệu Vũ Quốc trầm giọng:
      - Nếu tới, hãy xuất .

      Sột sột soạt soạt, có bóng người trong bụi cây ra. Là Hạ Ngải, phủi phủi đám lá cây, oán giận :
      - Lần nào ngươi cũng phát ra ta là sao?

      Triệu Vũ Quốc mỉm cười, cũng trả lời, chỉ đem con diều ngọn trúc lấy xuống dấu vào trong lòng, tiếp theo liếc mắt cái, bình tĩnh :
      - Năm đó khi sư phụ trao cho chúng ta Vũ thuật (Dịch chuyển), bảo chúng ta trước luyện Khư Trọc công (Loại khí bẩn trong người ra), ngươi lại công phu nọ cứ phải ngồi chỗ nên luyện, tại dùng Vũ thuật ngươi đương nhiên bị ta phát .

      Hạ Ngải khẽ xì tiếng, mượn ánh trăng quan sát Triệu Vũ Quốc:
      - Phát , ngươi cũng thế. tại mới phát

      Lời vừa khiến Triệu Vũ Quốc muốn rời chấn động cả người, nhanh chóng bình tĩnh, lên tiếng. Hạ Ngải tiếp tục :
      - Người trong lòng nàng là ngươi, mà trong lòng ngươi cũng có nàng, đúng hay !

      Nhất thời trong lòng Triệu Vũ Quốc nhảy lên cái, giây lát hồi phục, quay gót lại bên Hạ Ngải, Hạ Ngải liền túm tay hỏi:
      - Ca, chúng ta là huynh đệ sao?

      Triệu Vũ Quốc chút do dự:
      - Ừ.

      - vì nữ nhân mà trở mặt với nhau?

      - Đúng.

      Hạ Ngải chợt hất tay ra, quát khẽ:
      - phải, ngươi căn bản coi ta là huynh đệ với ngươi.

      Triệu Vũ Quốc híp mắt, lẳng lặng nhìn hồi lâu, sau đó từ từ mở miệng:
      - từng như vậy, ta từng cho rằng bản thân tàn nhẫn tuyệt tình, trong lòng dung nạp bất cứ quan hệ cùng ai.

      Sâu trong mắt Hạ Ngải là nỗi đau đớn.

      Triệu Vũ Quốc tự cười bản thân:
      - Nhưng lão Thiên bỏ rơi ta, giúp ta mở rộng hai mắt, cho ta xem hết thảy.

      - Ca…
      Hạ Ngải lo lắng.

      - Khi ta cảm thấy ấm áp thế giới này thuộc về ta, vì quyền lợi của bản thân mà cốt nhục ngừng tàn sát muốn giết ta, ngươi và ta tuy cùng huyết thống nhưng lại vô tư giúp đỡ ta, nếu lúc này, ta coi ngươi là hảo huynh đệ, sao còn dám đứng giang hồ?

      Lời của làm Hạ Ngải chấn động, biết Triệu Vũ Quốc nhiều năm, chỉ là chưa khi này bày tỏ thâm tình như bây giờ, cảm thấy bất lực, sợ hãi giấu diếm những năm qua rốt cuộc được quét sạch.

      đập vai Triệu Vũ Quốc:
      - Huynh độc ác, từ ta đối với huynh như thế, cũng coi ta là huynh đệ!

      - Bây giờ muộn mất rồi ư?

      - Hạ Ngải kích động lắc đầu:
      - , muộn, nhiều năm như vậy, ta cuối cùng cũng được nghe lời chân thành từ tâm huynh, hảo huynh đệ, đừng giấu diếm nhau điều gì, hãy nhớ lời chúng ta hứa khi còn bé!

      - Ừ, đồng cam cộng khổ!

      Hai người vươn nắm đấm chạm vào nhau, hai mắt sáng loáng, phút chốc bức rào bao lâu được dẹp bỏ.

      Nhưng khắc sau, Hạ Ngải ảm đạm hỏi:
      - Huynh chấp nhận Thủy Nhan là vì ta sao?

      lần nữa Triệu Vũ Quốc trầm mặc, con đường bóng hai người nam nhân im lặng, bốn phía văng vẳng có tiếng ếch kêu…

      - Bắt đầu là vì lẽ đó, nhưng về sau phải vì đệ.

      - Vì sao?

      Triệu Vũ Quốc cười nhạt tiếng nhìn , nụ cười mang chút bất đắc dĩ.

      - Hôm nay ta ở đây, có tương lai, bại, vạn kiếp bất phục, thắng, nhưng là thân bất do kỷ. (Bại còn cách nào trở lại, nhưng muốn thắng lại thể tự thân quyết định được)

      Quang mang trong mắt Hạ Ngải lấp lánh nhất thời ảm đạm, lại vỗ vai Vũ Quốc:
      - Có ta ở đây, huynh bại.

      nhìn Hạ Ngải gật đầu, giữa huynh đệ chớ lời cảm ơn!

      Tiễn Hạ Ngải rời khỏi biệt uyển, Triệu Vũ Quốc ngồi ngẩn người trong thư phòng nhìn cánh diều kia, trong đầu phảng phất nhớ lại những lời nàng hôm đó: “Ta thích ngươi!”

      Những lời này, nàng chỉ lần, nhưng khiến toàn thân rung động, nhất là trong đêm khuya vắng lặng, toàn bộ tâm trí chứa đựng hình ảnh nàng.

      biết qua bao lâu, cho đến khi vầng dương khẽ nhú, Triệu Vũ Quốc thở dài tiếng, trầm giọng : “Nàng thắng!” Dứt lời đứng dậy ra khỏi thư phòng, cấp tốc tới hậu viện Thủy Nhan ở.

      dừng lại trước phòng Thủy Nhan, có gõ cửa, cứ như thế đứng bên ngoài, chờ người bên trong, nghĩ lúc nàng mở cửa với nàng mình cũng có cảm giác giống nàng.

      cứ đứng như vậy, cho tới khi ánh nắng chói chang bao phủ khắp mặt đất, cửa kia vẫn im lìm như cũ, trong phòng động tĩnh, chìm trong mong đợi, giây phút này dần khôi phục lại bình tĩnh, mới ý thức được có điểm dị thường, do dự có nên gõ cửa giọng Ngũ Nhi lọt vào tai .

      - A… Tham kiến công tử.

      nhìn thấy Ngũ Nhi run rẩy, trong lòng dâng lên ý niệm tốt, nhướng mày, thanh trầm thấp vang lên:
      - Thủy Nhan rời ?

      Ngũ Nhi rạp người đất, miệng lắp bắp:
      - Van xin công tử tha cho nô tỳ, nô tỳ cũng vừa mới…

      Chưa dứt lời Ngũ Nhi cảm thấy ánh mắt lạnh lùng bao trùm cơ thể.

      - Bây giờ ngươi mới biết?

      Bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của , Ngũ Nhi dám láo, gật đầu lia lịa mặt đất:
      - Nô tỳ biết sai, van xin công tử tha…

      - Nàng đâu?
      chợt tỉnh táo, trong lòng thầm mắng mình ngu xuẩn: “Nàng nửa đêm ngồi nóc nhà thả diều, diều còn viết chữ, ràng là ý rời , vậy mà ta phát ra.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 80: Say mèm
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      - Thạch quản gia… Công tử vẫn uống sao?
      Ngũ Nhi bận tâm hỏi Thạch Đông Thăng.

      Thạch Đông Thăng đưa mắt nhìn xa xăm, thở dài :
      - Để cho công tử uống

      Ngũ Nhi vò đầu:
      - Này, uống nhiều rượu như vậy tốt lắm đâu…

      trách Ngũ Nhi lo lắng như vậy, từ lúc Triệu Vũ Quốc phát Thủy Nhan rời khỏi biệt uyển, bắt đầu trầm mặc, sau đó sai nô tỳ đem rượu lên cho uống, Ngũ Nhi tính sơ sơ, uống hết năm vò rượu rồi.

      Nếu như người uống rượu, rượu say rồi, hò rống, làm loạn, sau đó uống canh giải rượu, lên giường ngủ là xong chuyện. Nhưng Triệu Vũ Quốc , khó dùng lời nào miêu tả bây giờ, rượu kia phải nước, uống như vậy, cho dù say, bụng cũng trướng a… khiến người ta lo lắng.

      Ngũ Nhi lo lắng cắn khăn tay, níu níu tay áo Thạch Đông Thăng:
      - Thạch quản gia nên khuyên nhủ công tử… Uống như vậy mãi hay…

      Thạch Đông Thăng cảm thấy lo lắng của Ngũ Nhi khá kỳ quái:
      - phải bình thường ngươi sợ công tử muốn chết ư? tại sao lại lo lắng vậy?

      - Là… Ta là nô tỳ ở đây, cũng nên lo lắng cho chủ nhân… Nhưng… Nếu tỷ ấy… tỷ ấy biết biết có lo lắng

      - Ngươi Thủy nương?

      Cảm giác Thạch Đông Thăng nhìn mình chăm chú, Ngũ Nhi xấu hổ cụp mắt, hai gò má đỏ ửng.

      Thấy dời ánh nhìn, Ngũ Nhi giả bộ liếc nơi khác bâng quơ:
      - Ách.. có a… Nô tỳ biết gì.

      Thạch Đông Thăng nắm chặt tay nàng:
      - Ngươi biết Thủy nương nơi nào phải ?

      Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Thạch Đông Thăng, trong lòng Ngũ Nhi xuất cảm giác mất mát. Bất đắc dĩ :
      - Nhan tỷ tỷ đâu liên quan tới quản gia sao?

      Thạch Đông Thăng lắc đầu:
      - Thủy nương đâu, ta căn bản có tư cách quan tâm. Nhưng công tử khiến ta đau lòng, ngài tự hành hạ bản thân, đem đau đớn nuốt vào lòng.

      Nghe Thạch Đông Thăng , mặt Ngũ Nhi lại trận đỏ bừng, cảm thấy xấu hổ vì bụng dạ mình hẹp hòi, vội xin lỗi:
      - xin lỗi, ý ta phải vậy…

      - Ta biết, giờ ngươi có thể cho ta rốt cuộc Thủy nương đâu ?

      Ngũ Nhi lắc đầu vẻ xin lỗi:
      - phải là muốn giấu quản gia, nhưng lúc Nhan tỷ tỷ , chỉ tìm thân phận của mình, tỷ ấy thể chờ đợi tin tức từ phía Thái tử nữa, tỷ muốn tự bản thân tìm ra mình là ai..

      Thạch Đông Thăng nhìn về phía thư phòng, bóng dáng Triệu Vũ Quốc chập chờn bên ánh nến, trong mắt , từ trước tới nay, chủ nhân của luôn giam mình trong độc.

      - Công tử tự đóng cửa lòng, từ tới giờ…
      luôn tỉnh táo kiềm chế, nhưng lần này làm được!

      Ngũ Nhi nhíu mày, trong mắt tràn ngập thương cảm:
      - Tại sao công tử lại tự làm khổ bản thân như vậy?

      Thạch Đông Thăng cúi đầu nhìn nha đầu kia, trong mắt khẽ lóe lên ánh cười, xoa tóc của nàng:
      - Đây phải là điều ngươi có thể hiểu, đêm khuya, nơi này có ta, ngươi về phòng

      Đỉnh đầu truyền tới cảm giác ấp ám, mềm mại lao thẳng vào lòng Ngũ Nhi, nàng cảm thấy thiên địa đột nhiên rung chuyển, cười ha hả:
      - Ha ha… Ha ha… Ngài cực khổ vậy… Đông Thăng…

      Nhìn bóng lưng Ngũ Nhi run rẩy trở về, Thạch Đông Thăng buồn bực: “Nha đầu kỳ quái, sao gọi ta Đông Thăng…

      Phút chốc, trong phòng truyền đến tiếng loảng xoảng của chum rượu bị vỡ, trong đêm khuya, tiếng động hết sức chói tai.

      Thạch Đông Thăng lắc đầu, tính bước vào ngăn Triệu Vũ Quốc uống nữa, vừa giơ chân bước hạ nhân bẩm báo.

      - Quản gia, Thái tử điện hạ giá lâm!

      Thư phòng vốn chỉ có mùi mực, giờ phút này nồng nặc mùi rượu, Hạ Ngải vừa vào đến cửa chạm ngay mùi rượu này, khẽ hắt hơi cái.

      - Quốc, huynh có ở bên trong ?

      màn trước mắt khiến dám tin người bên trong là Triệu Vũ Quốc, trước giờ lúc nào cũng tỉnh táo, tại sao lại uống nhiều rượu vậy?

      Thư phòng rộng lớn an tĩnh lạ thường, Hạ Ngải nghe thấy tiếng hít thở sau giá sách.

      vội vã tới, hết thảy trước mắt làm tưởng mở, dụi dụi mắt, đây là mơ ư, mặt đất tung tóe những mảnh vỡ của chum rượu, binh thư vương vãi đất, Triệu Vũ Quốc kia cũng ngồi đất lạnh, ánh mắt lạnh lùng mang theo đau đớn hỗn loạn Hạ Ngải chưa bao giờ thấy.

      - Quốc, binh thư này…

      Từ khi biết Triệu Vũ Quốc, cũng biết binh thư như mạng, nhưng giờ khắc này sách rơi đất, nếu đổi là người khác, Hạ Ngải kinh ngạc, nhưng đây là Triệu Vũ Quốc, nam nhân luôn tỉnh táo, biết kiềm chế, luôn theo quy tắc, Hạ Ngải tự nhủ trong lòng: “Ta mơ?”

      Nhưng Triệu Vũ Quốc thấp giọng nỉ non kéo về thực tế:
      - nên !

      Hạ Ngải cũng vừa biết Thủy Nhan rời , trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng lại nghĩ, người thống khổ nhất lại là nam nhân luôn kiên cường kia.

      ngồi xổm xuống, đoạt vò rượu trong tay Triệu Vũ Quốc, thấp giọng hỏi:
      - Say giải quyết hết thảy ư?

      Hai mắt Triệu Vũ Quốc đỏ bừng nhìn :
      - Giải quyết cái gì? Trừ khi kế thừa giang sơn, ta còn có cái gì cần giải quyết sao?

      - tại huynh biết cần cái gì.

      Triệu Vũ Quốc nhìn , đoạt lại vò rượu, ngửa đầu uống ừng ực.

      - Huynh định uống đến chết à?

      - ra ngoài, đừng động vào ta!
      Hai mắt Triệu Vũ Quốc đỏ ngàu nổi giận với Hạ Ngải.

      Hạ Ngải ngẩn người, nhưng ngay lập tức cười :
      - Đúng, huynh nên đè nén, có tức giận nên phát ra, chúng ta là huynh đệ.

      Trong mắt Triệu Vũ Quốc vốn lên suy sụp tinh thần, nghe lời kia của Hạ Ngải, bỗng giật mình thanh tỉnh.

      - Đệ… coi ta là huynh đệ ư…

      - Đúng, ta biết, ngày mai, ta lên vị trí vạn người nọ, từ nay về sau, ta vị trí tôn quý đó, làm người độc nhất đời này, mà huynh, tất nhiên cùng ta có vận mệnh tương thông, ta có thể làm được, huynh cũng có thể làm được, tại điểm tối cao kia, chỉ có huynh cùng ta, nếu chúng ta phải huynh đệ, chính là kẻ địch!

      xong, Hạ Ngải đoạt vò rượu trong tay Triệu Vũ Quốc, ngửa đầu uống ngụm lớn, nhiều này bị đè nén, thời khắc này, rốt cuộc buông thả.

      kế vị, là nguyện vọng phụ hoàng thể thay đổi, lại khiến cho tự tay giết chết huynh đệ ruột thịt duy nhất đời này của mình.

      Nhưng thể làm như vậy, người thắng làm vua, thua làm giặc, những lời này như cấm chú ở hoàng gia cách nào phá bỏ.

      Khi tra ra người đứng sau lưng Trần Cửu là Trương hoàng hậu, liền kết tội chém đầu, phế vị nhi tử của bà ta là Thọ vương xuống thường dân, vốn muốn đuổi cùng giết tận, nhưng biết được tin, Thọ vương kia sớm chiêu binh mãi mã, nếu thả ra chắc chắn tạo phản, còn cách nào khác, thầm phái sát thủ giết Thọ vương, người có cùng huyết thống với .

      Cổ họng đau rát nhưng trong lòng còn khó chịu hơn, ngồi mặt đất, liếc nhìn Triệu Vũ Quốc, cười cười :
      - ra, huynh thích nàng ấy, ngay từ khi bắt đầu ta biết, huynh có cảm giác với nàng, nếu , huynh điều tra thân phận của nàng, huynh sợ nàng rời

      - Ha ha ha…
      Triệu Vũ Quốc cười, gân xanh nổi trán, hai mắt đỏ ngầu, nhưng là vẫn cười, nụ cười giễu cợt bản thân, cười đến tê tâm liệt phế.

      - Ngay cả đệ ta cũng che giấu được, thế nên sao giấu diếm được nàng, nàng rời , là vì chán ghét hèn yếu của ta.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 81: Lựa chọn quyết định
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Nhìn bộ dạng u uất kia của Triệu Vũ Quốc, Hạ Ngải khuyên giải an ủi, ngược lại khẽ cười, cầm vò rượu kia uống. Xong hai ngụm rượu lớn, thở phì phò lộ vẻ thoải mái, hơi rượu phảng phất:
      - Ta có được giang sơn lại thể có nàng, nếu đó gọi là hèn yếu, ta cũng khác gì huynh!

      Triệu Vũ Quốc chuyện, đờ đẫn nhìn binh thư vương mặt đất, trong đầu lên màn.

      Mỗi ngày, dù là có ở thư phòng hay , nàng cũng vào đọc binh thư, gặp phải đoạn hiểu, nàng thoải mái tìm hỏi, giọng có chút sủng nịnh nào, nhưng lại có thể xua muộn phiền trong lòng .

      - Nàng… rất thích xem những binh thư này, ta từng hỏi nàng, nếu như gặp phải hai phương binh lực cách xa nhau, phương binh lực đơn bạc nên thế nào, nàng đáp, cần phải liều mạng trí thủ!

      Hạ Ngải trong lòng cả kinh, chỉ cười theo, trong cười mang theo bất đắc dĩ cùng thất bại
      - Ha ha… năm đó vấn đề này, sư phụ từng hỏi qua với chúng ta, đáp án của ta đó là quân đội bí , hoặc là lợi dụng nơi hiểm yếu, nấp, chờ đợi tiếp viện, mà huynh lại đường tà, thích dồn vào chỗ chết để tìm đường sống, khi đó, sư phụ đối với biện pháp của chúng ta đều có gật đầu, cũng có lắc đầu, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía huynh lại có chút khác lạ, mà nay, nàng thế mà lại cùng biện pháp của huynh năm đó mưu mà đồng, ta thua, ngay cả cơ hội phản bại cũng có…

      - Thế sao… Cuối cùng nàng vẫn
      Triệu Vũ Quốc thở hổn hển, ánh mắt có điểm mê ly, hiển nhiên là do rượu mang đến.

      Hạ Ngải bên cũng say bí tỷ. Vũ Quốc tựa vào giá sách, nhìn mây trôi hững hờ ngoài cửa sổ, mắt như mờ mịt, nhớ lại quá khứ…

      biết mình say, chuyện như này chưa bao giờ xảy ra, nhưng giờ phút này, dung túng cho bản thân được như vậy trong chốc lát, Hạ Ngải ở bên cũng dần dần chìm vào giấc ngủ, Vũ Quốc đứng lên mở cửa ra ngoài, phân phó Thạch Đông Thăng nấu canh giải rượu cho Hạ Ngải.

      - Ngải, sau khi trời sáng đệ lên ngôi, đệ và ta giống nhau, hôm nay hai ta phóng túng lần. Về sau, làm gì trong khắc cũng phải có kế hoạch, thể tùy ý được.

      Gió đêm làm mắt Triệu Vũ Quốc mơ màng, đứng ở cửa biệt uyển, lẳng lặng nhìn về phương xa, bóng đêm bao phủ lên cơ thể độc của .

      Hồi lâu, mặt trời mới nhú lên, rốt cuộc tỉnh, cất giọng phân phó:
      - Người đâu, dắt Hắc đến.

      Rất nhanh, hạ nhân liền dắt ngựa của tới, gã sai vặt khẽ ngáp:
      - Công tử sớm như vậy

      Triệu Vũ Quốc lời, phốc tiếng lên thân ngựa, bắt dây cương, cúi người, thấp giọng thầm bên tai chiến mã: “Hắc, có thể nhanh được , lần này thôi, ta cả đời vì nữ nhân này phóng túng lần, ngươi có bằng lòng theo ta hay ?

      Ngựa kia như hiểu được chủ nhân trò chuyện, lập tức hí vang, cả người Triệu Vũ Quốc chấn động, hét lớn tiếng:
      - Giá!

      Hắc như tên rời cung, lao vút , ánh mặt trời phủ bộ lông đen nhánh như bảo thạch đẹp mê hồn của nó, mạnh mẽ hùng tráng phi như bay, chở theo chủ nhân của nó, men theo dấu chân nữ tử kia.

      Cuối đường, Triệu Vũ Quốc đột nhiên xiết chặt dây cương, trong mắt là vẻ thống khổ, nhìn núi sông mênh mông trước mắt, dây cương lạo xạo trong tay , sau khắc, cắn răng, cho ngựa quay đầu trở lại.

      Hắc nhanh chóng hiểu ý chủ nhân, ngửa mặt lên trời hí vang, tựa như vì chủ nhân mà reo hò, đón ánh dương mới, người ngựa phiêu du trong núi rừng còn mờ sương.

      Thạch Đông Thăng đứng ở cửa nhìn thẩn ảnh mỗi lúc , khóe mắt khẽ đỏ, cổ họng nghẹn ngào: “Chủ nhân, ta biết người trở về.”

      Cộc… cộc… cộc…

      Tiếng vó ngựa mỗi lúc gần, giống như nhịp tim của Thạch Đông Thăng, cổ họng như bị mắc kẹt vật gì, trước vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Vũ Quốc, biết phải gì.

      - Ngài…

      - Hôm nay Thái tử đăng cơ, phía Chung Dục có tin gì ?

      - nhận được bồ câu đưa tin của Chung Dục.
      Thạch Đông Thăng lấy miếng vải trong ngực đưa cho Triệu Vũ Quốc.

      Triệu Vũ Quốc đọc nhanh nội dung trong miếng ra, giây lát sau dùng lửa thiêu hủy .

      Lúc này mặt Triệu Vũ Quốc. còn nửa phần ảm đạm nữa, chỉ còn lại đĩnh đạc, phong thái này, chính là của bậc vương giả!

      - Phía Chung Dục sắp xếp ổn thỏa?
      Thạch Đông Thăng hỏi.

      Triệu Vũ Quốc nhìn , bình tĩnh gật đầu, nhìn ra bất kỳ hỉ nộ gì.

      Hạ Ngải ở nơi này ngày, sau đó rời đăng cơ hoàng đế, từ đó Nam quốc mở ra trang sử mới, dưới trị vì của , màn bố cục đại lục sắp sửa chuyển mình thay đổi…

      Thủy Nhan biết mình hôn mê bao lâu, nàng chỉ cảm thấy như mình nằm tảng băng lớn, toàn thân lạnh thấu xương, bất kể cuộn tròn người cũng có chút cảm giác ấm áp nào.

      “Lạnh quá, lạnh quá…”

      “Tuyết Dao, con được ngủ, luyện tập Quy tức pháp cần thuần thục, nếu đạt đến cực điểm con có thể duy trì hô hấp như bình thường…”

      “Người là ai? Tại sao lại gọi ta là Tuyết Dao, đây là tên ta sao?”

      Bốn phía có tiếng đáp trả, chỉ có tiếng chim ríu rít, Thủy Nhan cũng còn cảm thấy lạnh nữa, ngược lại, nàng cảm nhận được nhiều tia nắng bao phủ thân thể mình, ấm áp len tới, hai mắt có chút khó chịu, có lẽ do ánh nắng chiếu xuống.

      Ý thức dần dần khôi phục, Thủy Nhan chậm rãi mở mắt, bản thân bị mắc kẹt trong bãi đá, bốn phía bóng người, chỉ có tiếng chim chóc…

      Nàng khẽ ngồi dậy, cỗ đau đớn từ bụng truyền tới, cúi đầu nhìn, mảnh vải buộc lên vết thương biết trôi đâu, miệng vết thương phồng lên, có bọt nước hòa lẫn cùng máu, nhiễm trùng sinh mủ, ổn rồi!

      Cả người Thủy Nhan vô lực, thể lực tiêu hao tới cực điểm, giờ phút này nàng ý thức được phải giải quyết tốt miệng vết thương, nếu mất máu tới chết cũng là nhiễm trùng mà chết, lập tức nghĩ dùng lửa để trị vết thương, có như vậy mới hủy được thịt hoại tử xung quanh miệng vết thương, nhưng vấn đề là, nàng trầm mình trong nước cũng khá lâu, cả người ướt đẫm, nơi này chẳng còn cái gì để ăn, huống chi thể giải quyết vết thương với cái bụng rỗng tuếch được, tình thế vô cùng cấp bách.

      khi biết xử lý vết thương thế nào, con điểu dừng lại người nàng, lúc này cơn đói của nàng tới cực đại rồi, cả người bủn rủn, biết khí lực từ đâu, nhanh chóng chộp được điểu kia, tiếp đó dùng chủy thủ cắt cổ họng con vật bé, uống máu chim điểu như uống nước cho tới khi cạn sạch.

      Uống máu chim điểu xong, dạ dày còn quặn lên nữa, nhưng cả người vẫn như cũ có chút khí lực nào, chỉ có thể tiếp tục nằm ở bãi đá này, hi vọng có thể bắt thêm con điểu nữa uống máu, khí trời ấm áp tươi đẹp, xiêm y nhanh chóng được phơi khô, nàng còn cảm thấy rét nữa, cơn buồn ngủ ập đến, Thủy Nhan cảm thấy đỉnh đầu bị bóng ma bao phủ, phút chốc nàng mở to hai mắt…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :