1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 72: Đau lòng
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Ngũ Nhi lập tức quay lại nhìn chỉ thấy nam tử xa lạ đứng đó:

      - Nhan tỷ, tỷ hoa mắt à, người này làm sao là thái tử chứ.

      Thủy Nhan hé miệng cười tiếng, làm ra bộ dáng liệu trước :

      - Tỷ có hoa mắt, là do mắt của muội dùng được.

      Vừa xong, nam tử xa lạ ở phía sau liền cười ha hả:

      - Vô luận ta có thay đổi hình dáng ra sao nàng cũng có thể nhận ra ta.

      - Ta để ý đến bộ dạng của người ra sao.

      - Vậy nàng để ý cái gì?

      Ngũ Nhi ở giữa hai người nên chả hiểu gì cả, giật giật xiêm y của Thủy Nhan hỏi:

      - Ách… là thái tử ư?

      Thủy Nhan có trả lời trực tiếp câu hỏi của Hạ Ngải mà chỉ với Ngũ Nhi:

      - Tỷ chính là !

      Ngũ Nhĩ đánh giá từ xuống dưới Hạ Ngải, nhíu mày, trong mắt mê mang :

      - Chẳng nhẽ lần trước mình nhìn thấy là thái tử khác? Chứ nếu làm sao lại có hai bộ dáng khác nhau như vậy được chứ?

      - Hai lần hoàn toàn giống nhau, chẳng qua mỗi lần muội nhìn lại thành bộ dáng khác thôi.

      Thủy Nhan càng càng khiến Ngũ Nhi chả hiểu gì cả, đầy óc cứ ong ong cả lên.

      - Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đó.

      - Ta nghe cước bộ của người.

      Ngũ Nhi mở to hai mắt:

      - phải chứ, chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng có thể đoán ra là ai sao?

      Hạ Ngải mặc dù gì nhưng vẻ biểu mặt cũng đồng ý kiến với Ngũ Nhi. Thủy Nhan lắc đầu, đối với phản ứng của hai người buồn giải thích nữa, xoay người bước :

      - Đừng chuyện ở đây nữa, làm tắc đường.

      Ba người bước vào quán trà, đánh giá mọi thứ, đây có vẻ là địa phương tốt và nàng phỏng chừng Hạ Ngải bao trọn nơi này rồi, nếu tại làm sao lại bóng khách nhân nào chứ?

      - Ngươi muốn tìm ta sao lại theo dõi ta chứ?

      Hạ Ngải cười, thong thả nhấp ngụm trà, nhíu mày :

      - Trà này đủ hương thuần.

      - !

      Nàng thích bị kéo dài giờ.

      Ngũ Nhi nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: “ ra là tỷ hai chữ với mình là chiếu cố rồi…”

      Hạ Ngải khẽ mỉm cười, đặt tách trà trong tay xuống, nhìn nàng rồi đưa ta lên lột chiếc mặt nạ xuống khôi phục bộ dáng trước kia.

      - A a a a… Chuyện gì xảy ra vậy?

      Ngũ Nhi nhịn nổi tha lên sợ hãi.

      - Dịch Dung thuật!

      Thủy Nhan bình thản giải thích cho Ngũ Nhi.

      - Ách, nga… a a a a.., biết rồi….

      Cho đến lúc này Ngũ Nhi mới thấy mình thiển cận đến mức nào. Trước kia nàng luôn cho rằng Thủy Nhan chả biết cái gì cả, tại nàng lại cảm thấy mình mới là người ngu ngốc, chỉ có chút chuyện ngạc nhiên như vậy rồi. Ý thức được điểm này liền kiếm cớ tránh , cảnh giới cao nhất của việc làm nô tài là biết lúc nào nên xuất và lúc này nên mình….

      Thấy Ngũ Nhi ra ngoài, Thủy Nhan hỏi :

      - Chừng nào ngươi đại lễ.

      - Tại sao lại hỏi như vậy?

      nhíu mày.

      - Ngươi toàn lấy dung mạo của các kỳ nhân, điều đó có nghĩa là ngươi diệt trừ xong mọi chướng ngại vật. Lẽ nào từng đó là chưa đủ?

      Sắc mặt Hạ Ngải trầm xuống:

      - Ta chỉ là thái tử, phụ hoàng còn chưa…

      Khóe miệng Thủy Nhan khẽ nhếch lên mang theo nụ cười châm chọc:

      - Chưa băng hà? Ngươi muốn với ta như vậy?

      Hai mắt tĩnh mịch của Hạ Ngải nhìn chăm chú vào nàng, nhưng chỉ khắc sau lại cười lớn, chân mày giãn ra, bất quá Thủy Nhan biểu vẻ gì cả.

      - Nàng như thế ta có thể trị tội nàng.

      vừa vừa mang theo nụ cười tán thưởng.

      - Trị tội? Ngươi muốn giết ta mà cần phải phiền phức như vậy sao?

      Thủy Nhan bình tĩnh , lời sắc bén dị thường. cười lắc đầu:

      - đời này, chỉ có nàng là nữ nhân duy nhất dám với ta những lời đó.

      Nàng trầm mặc, nhớ lại cái cách mà phát triển.

      - Ngươi vẫn chưa trả lời tại sao lại theo dõi ta?

      - Ta chỉ muốn nhìn bộ dáng nàng dạo phố trông như thế nào thôi. được sao?

      - Sao các ngươi lại có hứng thú với chuyện dạo phố vậy?

      Thủy Nhan nhíu mày, nàng thể giải thích được tại sao và Ngũ Nhi lại thấy hứng thú với chuyện dạo phố. Nhưng nàng đâu biết rằng nàng ở trong mắt Hạ Ngải rất khác biệt với người thường, thế cho nên rất hứng thú với bộ dáng dạo phố của nàng trông như thế nào. Nhìn Thủy Nhan trầm mặc thấy vui chút nào, ngược lại thấy Thủy Nhân phải phản ứng như vậy mới đúng là nàng chứ.

      - phải là ta có hứng thú đối với việc dạo phố mà là ta chỉ có hứng thú với nàng mà thôi.

      ra những lời này, sắc mặt Hạ Ngải bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại thấp thỏm dị thường, cổ họng khô khốc. Thủy Nhan hơi mở hai mắt ra, mặt thay đổi :

      - Ừ.

      từ này coi như là câu trả lời nhưng lại làm cho Hạ Ngải vô lực, bởi thể nào hiểu được ý tứ của nàng nên đành tiếp:

      - Sau này nàng có bằng lòng xử lý hậu cung cho ta ?

      Câu này làm sáng tỏ quan điểm của rồi. cánh cửa truyền đến những thanh nặng nề chạm vào nhau, tiếp theo đó là tiếng kêu của Ngũ Nhĩ, hiển nhiên là nghe trộm đến đoạn cao trào nên kích thích quá đụng phải cửa. Thủy Nhan cười tiếng đối với phản ứng của Ngũ Nhi, nhưng đối với vẻ mặt chờ mong của Hạ Ngải chỉ nhàn nhạt :

      - Hậu cung của ngươi liên quan gì đến ta?

      Hạ Ngải cảm thấy khóe miệng mình hơi giật giật, hít hơi sâu, để ý tiếp tục :

      - ra …ta muốn hỏi nàng có nguyện ý làm phi tử của ta ?

      - làm!

      cảm thấy trong đáy lòng của mình có cái gì đó tan thành mây khói, hỏi:

      - Vì sao?

      - Bởi vì ta muốn.

      Càng lúc Hạ Ngải càng cảm thấy trong lòng như có gì đó đóng băng lại. Nữ nhân trước mắt này làm động tâm vậy mà lại cự tuyệt chút do dự.

      - Vì sao nàng lại muốn?

      - Tại sao ta phải nghĩ về cái đó?

      Nàng hỏi ngược lại.

      - Ách …

      Hạ Ngải thể phản bác được gì. Nàng trả lời dù biểu lộ thái độ gì những từ lạnh thấu xương như: “ muốn”, “Tại sao phải nghĩ” làm từ đám mây té xuống mặt đất, đau đớn cả toàn thân.

      - Nàng biết ? Nàng là nữ nhân đầu tiên cũng là nữ nhân cuối cùng ta động tâm!

      Trong đôi mắt lạnh lủng của Thủy Nhan lên chút dao động nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghe tiếp. Đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng kia, đột nhiên muốn cười bởi hết thảy mọi chuyện đều là do đơn phương. vốn tưởng rằng nàng giống như những nữ nhân khác đều muốn được làm phi tử của mình nhưng tại biết mình hoàn toàn sai lầm, nàng bao giờ phiền não bởi vì cái vấn đề này, vốn dĩ trong thế giới của nàng đâu có tồn tại của .

      - Ở Đào Hoa Lâu, tại sao nàng phải liều mạng cứu ta?

      muốn tin tưởng chuyện này.

      - Cứu ngươi?

      Nàng cảm thấy đúng là nhảm, nhưng nhìn thấy đôi mắt của đầy chờ mong lại mềm lòng, tuy nhiên nhớ đến tỷ muội Tưởng Thị, trong lòng nàng khẽ run lên: “ chuyện này rất phiền toái.”

      Cho nên nàng quyết tâm để lại cho tia hy vọng nào.

      - Chắc hẳn hôm nay ngươi cũng nghe thấy câu chuyện giữa ta và Ngũ Nhi về thế Nam quốc rồi chứ? Thử hỏi dưới tình thế trước mắt, sau khi ngươi lên ngôi ngươi có dám thay máu lại bộ máu chính quyền ?

      Lời của nàng làm trở lại với thực tại, Nam quốc trong ngoài đều bất ổn, nếu vì lúc này chỉ vì củng cố thế lực mà đại khai sát giới đó đả kích rất lớn đối với người dân Nam quốc, hết thảy mọi chuyện cần phải bàn bạc kỹ hơn. Nhìn thấy Hạ Ngải dao động, nàng tiếp tục :

      - Ngươi tại thể sử dụng thủ đoạn vũ lực được. Năm năm, mười năm, ngươi từ từ nắm chắc các quyền vào tay mình. Nhưng lúc nay lại có nữ nhân thân phận ở bên cạnh ngươi bọn người kia chẳng lẽ lấy chuyện đó ra để xỉa xói người sao?

      Hạ Ngải: …

      Thủy Nhan vốn muốn tiếp tục cự tuyệt , nhưng nàng đột nhiên ý thức được là hoàng đế tương lai của Nam quốc, đắc tội với hoàng đế phải là chuyện tốt, cho nên nàng mới dùng lời uyển chuyển từ chối, tránh để đau lòng….

      Hạ Ngải thể thừa nhận lời của nàng quả thực có đạo lý, nhưng đồng thời trong lòng lại dâng lên tia hy vọng, hai mắt bỗng chốc tỏa sáng, cầm tay nàng hỏi:

      - Nếu như ta làm được vậy nàng có nguyện ý chờ ta ?

      Thủy Nhan chút do dự rút đôi tay mình ra, lắc đầu :

      - biết!

      - Tại sao?

      Hạ Ngải hỏi với vẻ đau đớn ở trong mắt. Sắc mặt nàng vẫn lạnh lùng như cũ:

      - Tương lai của ta chỉ thuộc về ta.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 73: Hiểu
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Mặt trời dần lên cao, nhiệt độ cũng từ từ tăng lên, nhưng Hạ Ngải lại thấy lạnh cả người. Trong mắt mang theo bất đắc dĩ, lay động được nàng chút nào, ngược lại, nàng vẫn bình tĩnh chờ đợi chuyện.

      - Nàng như vậy là để cho ta từ bỏ sao?

      Thủy Nhan gì ra đứng cạnh cửa sổ, mắt nhìn về dòng sông xanh biếc, bên bờ những cái nhành cây rủ bóng xuống dòng sông. Hạ Ngải nắm chặt chén trà trong tay rồi từ từ buông ra, rơi xuống đất vỡ toang, nước bắn lên tung tóe, bất quá sàn nhà nhanh chóng hút hết nước .

      - Phụ hoàng đúng, nắm được phải buông được.

      Ánh mắt Hạ Ngại ảm đạm từ sâu trong nội tâm. Thủy Nhan chấn động cả người. Câu của Hạ Ngải rất giống với câu của người nào đó từng với nàng, mà dường như đó là người rất trọng yếu đối với nàng, nhưng nàng thể nào nhớ ra đó là ai được.

      - Cha ngươi nguyện ý cho ngươi lên ngôi?

      Trong lời của Thủy Nhân có chút trào phúng.

      - Vậy nàng nghĩ sao?

      Thủy Nhan lắc đầu:

      - Đó là chuyện của ngươi. Ta cần biết và cũng muốn quản!

      Hạ Ngải nghe vậy trong lòng đau xót nghĩ đến thế cục của triều đình. Khi biết được hoàng đế bị bệnh tình nguy kịch, ánh mắt của mỗi người nhìn vào đều lộ ý quái dị tín nhiệm. Đối với chuyện đó Hạ Ngải để ý lắm, cả thiên hạ có thể hiểu lầm những muốn nàng cũng hiểu lầm . Cho nên hít sâu hơi, nhìn thẳng vào mắt nàng bói:

      - Cái đêm quan lễ vào hôm mười bảy đó, phụ hoàng mật đàm với ta. ra người sớm phát giác ra Trần Cửu có dị tâm và cảm thấy cũng có kẻ hắc ám đứng sau lưng giật dây, cho nên phụ hoàng muốn ta thề, thề bảo vệ giang sơn của Hạ Gia cho dù có phải chết.

      Vốn Thủy Nhan cho rằng Hạ Ngải giam lỏng hoàng đế sau đó giết cha đoạt vị. Đó cũng chính là lý do tại sau nàng luôn bất hòa với , nhưng tại khi nghe vậy hẳn là có tình khác. Hạ Ngải thấy Thủy Nhan có ý tức cắt đứt lời của mình liền tiếp tục:

      - Lúc phụ hoàng ý thức được chuyện này mới phát được mình bị trúng độc mãn tính, còn cách nào có thể chữa trị được nữa rồi, chỉ có thể sống được ngày nào hay ngày đó. Trong khi đấy, những người ở triều đình hoặc là theo Trần Cửu, hoặc là bị Trần Cửu khống chế, và sắp xếp giam lỏng phụ hoàng. Ta đành phải giả làm thái tử chơi bời lêu lổng, suốt ngày chỉ có quấn lấy nữ nhân sống phóng túng, để làm lên hình ảnh khiến phụ hoàng muốn phế truất thái tử trước mặt Trần Cửu. Đợi đến khi mà Trần Cửu lơ là đối với ta ta mới bắt đầu thầm điều tra mọi thứ về Trần Cửu. chính là tên tư thông với địch để bán nước, mình khai thác ở mỏ than quốc gia, mở lầu xanh, ép dân nữ vào làm kỹ nữ, dùng các loại thủ đoạn để tiện để ép các đại thần trong triều đình phản nghịch…

      - Những người có liên quan bị bại lộ nhưng ai dám đứng ra bao che bởi vì vây cánh của Trần Cửu bị các ngươi diệt trừ nhanh chóng đến kịp trở tay.

      Thủy Nhan tiếp lời . Hạ Ngải tán thưởng điểm này :

      - Nếu nàng là nam tử nhất định có địa vị chắc chắn ở trong triều.

      Thủy Nhan nhíu mày, rất khinh thường đối với cái được gọi là địa vị trong triều như lời , nàng chỉ hỏi lại:

      - Vậy phụ hoàng ngươi mất?

      Hạ Ngải lắc đầu, dường như trầm luân vào đôi mắt đen sâu thẳm của nàng, :

      - Nàng rất đúng, phụ hoàng sớm rời khỏi nhân thế, hơn nữa nguyên nhân bởi vì ta.

      - Ừ…

      Thủy Nhan cười lạnh, nàng nghĩ đến chuyện có thể giết chết hết mọi người ở Đào Hoa Lầu, dĩ nhiên cũng đủ quyết đoán để giết phế nhân như hoàng đế. Hạ Nhải hít sâu hơi nữa, thần sắc có chút ảm đạm, khan giọng tiếp:

      - Phụ hoàng , nếu phụ hoàng chết thế lực những phi tần kia thể giảm được.

      - Vậy phế những phi tần kia là được.
      Thủy Nhan bình tĩnh .

      Hạ Ngải nhìn nàng sâu:

      - Ban đầu ta cũng như vậy với phụ hoàng. Nhưng phụ hoàng chỉ lắc đầu , thân là quân vương nên dùng tình, cũng nên hiểu cái gì gọi là !

      Lông mi Thủy Nhan hơi run rẩy, đối với những lời của phụ hoàng Hạ Ngải, nàng cảm thấy hơi xúc động, tựa hồ trước kia cũng người nào đó lại như vậy với nàng…

      Hạ Ngải tiếp:

      - Phụ hoàng , phụ hoàng hủy tuổi thanh xuân của bọn họ, càng thể hủy diệt cái mà bọn họ vẫn theo đuổi nên đành lòng phế bỏ bọn họ. Sau đó phụ hoàng lại vua nào triều thần ấy, các đại thần theo phụ hoàng giờ còn cống hiến nữa, cũng nên cho nghỉ ngơi thôi. Vì vậy ta mới có cục diện khó kiểm soát…

      Thủy Nhan thất kinh, ra nàng sớm nghĩ đến chuyện này, nếu hoàng đế nguyện ý chỉ bằng vào sức lực của mình Ha Ngải sao có thể thần biết quỷ hay mang hoàng đế được, sau đó lại còn có thể giấu diếm được tất cả các đại thần trong triều, cho đến khi hoàng đế băng hà mới tuyên bố chính mình là người kế vị. Nàng ngẩng đầu nhìn , trong đôi mắt có chút sương mù nhưng bị nàng kiên cường che giấu. Lúc này Thủy Nhan cảm thấy rất đau lòng, phải bởi vị Hạ Ngải mà là vì số phận của phụ tử hoàng thất. Phụ thân và nhi tử thể hồn nhiên vui vẻ cùng với nhau trước mặt người ngoài rồi đến cả việc phụ thân phải dùng cả tính mạng mình để làm con đường đời phía trước của nhi tử trở nên sáng lạn hơn bao giờ hết. Vậy những thứ đó phải là số phận bi ai của hoàng gia sao?

      - Ta rất muốn an ủi người nhưng thân phận của ngươi cao rồi!

      Thủy Nhan khẽ mỉm cười, đối với bất đắc dĩ của nàng có thể hiểu được, nhưng cách nào có thể an ủi…

      Hạ Ngải lắc đầu:

      - Nàng vẫn hiểu? Ta cho nàng biết những chuyện này phải muốn nàng thương hại ta mà là chỉ muốn nàng đừng hiểu lầm ta. Tất cả người trong thiên hạ có thể hiểu làm nhưng ta muốn nàng cũng như vậy.

      Thủy Nhan hít sâu hơi, vẻ mặt bình tĩnh :

      - Để ngồi lên vị trí đó dù có sát hại huynh đệ, phụ thân có đáng là gì?

      - Nhưng nàng hiểu…

      Hạ Ngải gầm .

      - Có! Lúc đó ngươi trơ mắt nhìn phụ hoàng chết…

      Hôm đó quả thực đứng nhìn phụ hoàng uống thuốc độc, sau đó áy náy với :

      - Trẫm cả đời đơn, chỉ có mẹ con….

      Rồi ngưng thở. Đến lúc đó bỗng hiên ý thức được mình là nhi tôn quý nhất thiên hạ!

      nên vui vẻ, nên ngửa mặt gào lên sung sướng mới đúng. Nhưng cuối cùng lại chạy vào trong Biệt Uyển, hồi tưởng lại ký ức mà phụ hoàng, phụ mẫu dẫn đến Biệt Uyển những ba ngày. Trong ba ngày đó, bọn họ vứt thân phận của mình, sống như những người thường dân vượt qua từng ngày . Và đó chính là quãng thời gian sung sướng, vui vẻ nhất trong cuộc đời . Nhìn vẻ ngay của Hạ Ngải, Thủy Nhan thở :

      - Ta biết ngươi những điều này muốn để ta hiểu được ngươi là người rất độc nên cần có ta ở bên cạnh ngươi…

      Lệ tuôn gương mặt Hạ Ngải, ngẩng mặt lên nhìn lâu, chỉ thấy cả người Thủy Nhan phải là tự do hoàn toàn.

      - Nàng có thể lưu lại sao? tại ta thể cho nàng danh phận nhưng nàng hãy đợi ta năm năm, năm năm sau nàng là mẫu nghi thiên hạ!

      - Ta để ý đến danh phận cũng nguyện ý làm mẫu nghi thiên hạ, ta liên quan gì đến chuyện đó cả, bởi vì ta người khác và người đó cũng phải là ngươi!

      Hạ Ngải cảm thấy trái tim mình nhất thời ngừng đập, giống như tất cả mạch máu tắc lại, muốn thở cũng thể. ảm đạm nhìn Thủy Nhan hỏi lần nữa:

      - Ta từng có trong thế giới của nàng chưa?

      - Chưa từng!

      Hai mắt Hạ Ngải tối sầm lại, nhưng Thủy Nhan lại tiếp:

      - Nếu như ta biết thế giới của mình phải đứng ở chỗ này!

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 74: Thủy Nhan cố gắng
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Thủy Nhan ra ngoài, Nhũ Nhi lập tức tiến lên đón, giọng hỏi:
      - Thế nào?

      - Cái gì thế nào?

      Ngũ Nhi lườm nàng cái:
      - Người ta quan tâm tỷ, tỷ còn giả bộ cái gì!

      - Quan tâm?
      Vẻ mặt Thủy Nhan mờ mịt.

      Ngũ Nhi cho rằng nàng xấu hổ nên mới biểu lộ như thế, nhất thời giảm lượng xuống:
      - Muội là muốn hỏi, tỷ với Thái tử gì?

      - Ách…

      - Nếu có ngày nàng tìm ra thế giới của nàng, khi ấy nàng có nguyện ý để ta vào ?
      Hạ Ngải từ bên trong đuổi tới, lớn tiếng hỏi nàng.

      Thủy Nhan xoay đầu lại, ánh mắt trầm tĩnh, có chút cảm khái:
      - Ta biết mất bao lâu, cũng hứa hẹn bất kỳ điều gì với ngươi, tại ta muốn lệch khỏi quỹ đạo mà ta vừa mới tìm được…

      Hạ Ngải nhàng cười tiếng, trong mắt lên mâu thuẫn phức tạp, chăm chú nhìn nàng. Thủy Nhan khẽ gật đầu xoay người rời , có chút lưu luyến.

      Hạ Ngải giọng :
      - Ta nên buông tay hay là để cho nàng hận ta?

      Vẻ mặt Ngũ Nhi trở nên mê mang, kéo kéo xiêm y Thủy Nhan:
      - Việc ấy… Thái tử cho tỷ danh phận?

      - Tại sao phải cho?

      - Hả… Nhưng, nhưng muội ràng nghe thấy…

      - Mắt thấy mới là , tai nghe chỉ là giả.

      - A…
      Trong lòng Ngũ Nhi như lửa đốt:

      - Trời ạ! Tỷ cho muội coi, người ta còn phải vì hạnh phúc của tỷ sao, tỷ nghĩ coi, nếu như tỷ là người phụ nữ của Thải tử, bất kể là danh phận đến sớm hay muộn, sau cùng tỷ cũng là chủ tử rồi.

      - Chủ tử như thế bất quá cũng chỉ là vật thứ phẩm.
      Nhìn những cánh diều bày trong quán ven đường, đột nhiên Thủy Nhan cảm thấy rất hứng thú.

      - Tỷ gì vậy, tại chúng ta hầu hạ người khác, nhưng sau này tỷ là người của Thái tử, thân phận vô cùng tôn quý.

      Thủy Nhan cầm cánh diều hình con chuồn chuồn, cảm thấy thú vị liền hỏi:
      - Cái này để làm gì?

      Ngũ Nhi hứng thú chuyện tình của nàng và Hạ Ngải, thuận miệng đáp:
      - Để phóng vận rủi.

      - Rất tốt! Ta muốn!

      - Ách? Muốn cái này sao?

      - Mới vừa rồi ta gặp nguy hiểm sát thân, cần đuổi nó !

      Thủy Nhan xong, trả tiền rồi cầm con diều bước .

      - Ách… Thái tử thích tỷ, tỷ cái gì mà xui xẻo chứ?

      Thủy Nhan dừng lại, cười nhạt
      - Rất là xui xẻo…

      - Hả?
      Ngũ Nhi gãi đầu.

      Mặt trời lên cao, những tia nắng chói chang đua nhau vươn xuống mặt đất, lúc này Thủy Nhan và Ngũ Nhi về đến biệt uyển. Ngũ Nhi nhanh chóng chạy đến hậu viện uống hụm nước mát giải khát nhưng lại nhìn thấy Triệu Vũ Quốc đứng ngoài cửa.

      - A…A…ra mắt công tử!

      Nàng bỗng chốc cảm thấy cái nóng biết mất, thay vào đó là cảm giác lạnh sống lưng, chỉ dám thầm trong lòng: “Trước kia mãi chả thấy đâu, tại thế quái nào mà gặp những hai lần trong ngày rồi?”

      Sắc mặt Triệu Vũ Quốc đổi nhìn Ngũ Nhi cái rồi quay sang Thủy Nhan:

      - Ta muốn ra ngoài.

      Thủy Nhan liếc nhìn , lông mày nhướng lên, trong mắt ý cười :

      - Ngươi đâu với ta làm gì?

      - Ách…Ta có ý đó…

      Ánh mắt Triệu Vũ Quốc có chút được tự nhiên.

      - Phụt…

      Ngũ Nhi ở bên nhịn được phì cười, bất quá khi nhìn thấy gương mặt Triệu Vũ Quốc trầm xuống, nàng vội vàng :

      - Ách…Nô tỳ lui xuống trước.

      Dứt lời, nàng đợi Thủy Nhan thêm điều gì, lập tức chạy vào trong hậu viện, trong lòng thầm : “Nhan tỷ đừng trách muội có nghĩa khí nha! Tỷ sợ nhưng muội sợ.”

      - Tại sao lần nào nó cũng sợ như chuột thấy mèo vậy?

      Sắc mặt Triệu Vũ Quốc vốn lạnh lùng, lại nghe thấy Thủy Nhan thắc mắc khiến thể giữ được vẻ mặt đó:

      - Ách… Nàng sợ?

      - Tại sao ta phải sợ?

      Nàng mỉm cười nhìn , trong mắt mang theo suy ngẫm. Ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Vũ Quốc tựa hồ có chút tránh né, nhìn lên bầu trời:

      - Đến lúc phải ăn cơm trưa rồi. Thạch Đông Thăng mang cơm đặt ở thư phòng ta, có hơi nhiều chút. Hay là ngươi qua dùng bữa cùng.

      - Vừa rồi ngươi phải ra ngoài mà!

      Thủy Nhan nhắc nhở .

      -…Ăn cơm xong rồi .

      - Được rồi.

      Thủy Nhan đợi cùng mà trực tiếp đến thư phòng . Ánh sáng chiếu vào nàng, mang theo hình dáng kiều thướt tha vào phòng,…

      Thạch Đông Thăng nhìn thấy Thủy Nhan và Triệu Vũ Quốc cùng nhau đến từ xa, liền lập tức phân phó người mang bộ bát đũa nữa lên. Khi Thủy Nhan bước vào phòng thấy có hai bộ bát đũa cười với Thạch Đông Thăng :

      - Ngươi cũng có mắt quan sát đó.

      Hắc liếc mắt nhìn sắc mặt Triệu Vũ Quốc vẫn lãnh, chẳng qua là tốt hơn vạn lần khi trước. Lúc Thủy Nhan có ở đây, Triệu Vũ Quốc cực kỳ cáu kỉnh, vẻ mặt trầm khiến kinh hồn khiếp đảm, tạo Thủy Nhan về rồi, rốt cuộc sắc mặt Triệu Vũ Quốc rốt cuộc khá hơn nhiều. Thủy Nhan bưng bát lên thấy Triệu Vũ Quốc cúi đầu ăn cơm, giống như mình ngày xưa, yên lặng và nhanh chóng.

      - Ngũ Nhi với ta, ăn cơm là để hưởng thụ chứ phải dể lấp đầy cái bụng.

      Triệu Vũ Quốc ngừng lại:

      - Nàng hiểu câu đó sao?

      Thủy Nhan lắc đầu:

      - Mới bắt đầu ta hiểu được, nhưng dựa theo phương pháp của nàng ấy ta cảm giác khi đó ăn cơm có giác khác hẳn, thậm chí đến cả mùi vị cũng giống.

      Tốc độ ăn của Triệu Vũ Quốc chậm lại:

      - Mùi vị món ăn rất quan trọng sao?

      - Dĩ nhiên, cho ngươi ăn kẹo và uống thuốc ngươi thích cái nào?

      - Ta chọn bất cứ cái nào có thể bảo vệ tính mạng ta được!

      Thủy Nhan bật cười hì hì:

      - Ta rốt cuộc cũng hiểu đàn gảy tai trâu mà Ngũ Nhi là gì rồi.

      Triệu Vũ Quốc tự chủ được mà cười theo nàng, mặc dù còn hơi nhạt nhẽo nhưng giống như sương mù bị ánh nắng xua tan.

      - Nàng nhắc nhở ta biết thưởng thức?

      Giọng Triệu Vũ Quốc trầm thấp cực kỳ dễ nghe.

      - Ta gì cả!

      Thủy Nhan hớp muỗng súp, nàng cảm thấy mùi vị khác hẳn, ăn rất thơm. Nàng sao tâm tình mình tốt như vậy, nàng chỉ cười nhìn , ánh mắt rời nơi khác.

      - Khụ… Khụ… Khụ…

      Triệu Vũ Quốc có chút được tự nhiên đành giả bộ ho khan, nhưng Thủy Nhan vẫn thản nhiên :

      - Ngươi có cảm tình với ta!

      Bỗng chốc, Triều Vũ Quốc cúi gằm mặt xuống ăn cơm, trả lời nàng khiến căn phòng nhất thời rơi vào trầm lắng. Hai kẻ nghe lén ở ngoài cửa là Thạch Đông Thăng và Ngũ Nhi thấy vậy khỏi tiếc nuối.

      - Oa…Nhan tỷ lợi hại, gặp toàn cực phẩm…

      Thạch Đông Thăng liếc xéo nàng, thấp giọng :

      - Tiểu nha đầu, biết cái gì mà .

      - Gì chứ, cháu cũng mười tám rồi, chuẩn bị sắp làm lễ nghi phiền phức cho người nào đó đấy. (^_^)

      - Mười tám! Được, lão….

      - Thạch đại thúc, thúc…

      Tiếng của hai người ở bên ngoài lọt vào trong tai của Thủy Nhan và Triệu Vũ Quốc, chẳng qua hai người tạm thời gì thôi, phỏng chừng lát nữa đem Thạch Đông Thăng ra mà hành hạ tàn nhẫn.

      - Hôm nay ta ra ngoài gặp phải Hạ Ngải.

      Triệu Vũ Quốc vùi đầu ăn cơm bỗng ngừng lại, bất quá có ngẩng đầu nhìn nàng. Thủy Nhan tiếp:

      - muốn ta làm hoàng hậu.

      Triệu Vũ Quốc nghe thấy thế liền hói:

      - Nàng đồng ý?

      - Ngươi có quan tâm ta đồng ý hay ?

      - Ta hơi quan tâm đến thôi.

      Triệu Vũ Quốc giả bộ tỉnh táo, chỉ là đôi đũa rớt từ tay xuống mặt bàn. Những cảnh này qua được mắt Thủy Nhan, nàng chỉ mỉm cười, ngừng chút rồi lắc đầu tiếp:

      - Ngươi cảm thấy ta đồng ý?

      - !

      trả lời chắc như đinh đóng cột. Nàng cười với tán thưởng :

      - Đúng, ta từ chối.

      - Vì nàng sợ phiền toái.

      Vũ Quốc nhìn ngay ra điểm mấu chốt.

      - Hì hì, sao ngươi nhìn ra được?

      Triệu Vũ Quốc múc muỗng súp, từ từ hớp, rồi mới dùng giọng mỉa mai với nàng:

      - Nàng trở lại Biệt Uyển là dể tránh né , với lại nàng cũng biết tỷ muội Tưởng thị tương lai đắc cử trong cung.

      - Ta rồi! Ta sợ chết, chỉ là cam lòng mà thôi!

      Thủy Nhan cắt đứt lời của , nàng lẹ tay múc chén súp nóng đưa cho :

      - Đây là lần đâu ta múc cho ngươi chén súp.

      Đáy mắt Triệu Vũ Quốc lên vẻ mừng rỡ nhưng khắc sau liền che dấu, vẫn tiếp tục cúi đầu ăn, để đến chén súp vẫn bốc lên hơi nóng kia. Thủy Nhan cười, trong mắt lên hàn ý lạnh lẽo đến tận xương tủy:

      - Đây là lần đầu, cũng là lần cuối cùng!

      Trong lòng bỗng ‘bõm’ tiếng lạc lõng, nhưng tiếp tục vùi đầu ăn cơm, dám đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo kia…

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 75: Quyết định
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Đêm khuya, Thủy Nhan cảm giác ở trong phòng có chút nóng bức, chịu được đành ra ngài hóng mát. Vừa lúc trong hậu viện có làn gió mát thổi qua những cây trúc xanh tươi, thoảng đến mùi hương thoải mái.

      - Ô….

      Thủy Nhan thấy Ngũ Nhi hớn hở ngồi ghế đá gần khóm trúc hóng mát.

      - Hi hi, trùng hợp, muội tính toán muốn gọi tỷ ra đây ngắm sao mà tỷ tự đến rồi.

      Thủy Nhan cười tiếng, mỗi khi đối mặt với Ngũ Nhi nàng có thói quen mỉm cười. Thủy Nhan yên lặng ngồi xuống gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bao la.

      - Nhìn xem! Tối nay sao sáng .

      - Ngày mai rất nóng.

      Ngũ Nhi khẽ đẩy nàng cái :

      - Thui thủi cái miệng tỷ.

      - Đó là .

      - , để ý đến tỷ nữa.

      - Vừa hay, ta có thể an tĩnh được lát.

      - Ơ… Nhan tỷ…

      Ngũ Nhi bày ra vẻ mặt đáng thương. Thủy Nhan đùa giỡn nữa, chỉ ngẩng đầu ngắm sao.

      - Tỷ thích ngắm trở trời à?

      - Ừ, hình như là vậy.

      - Thích là thích chứ sao lại là hình như được. Chẳng nhẽ ngay cả tâm ý của mình tỷ cũng hiểu được sao?

      Thủy Nhan có hơi chút dao động, nàng nhìn chằm chằm Ngũ Nhi, nhàng :

      - Có khi ràng thích mà lại , ngươi xem như vậy có cực khổ ?

      Ngũ Nhi nhíu mày, gãi đầu:

      - Tỷ đến thái tử điện hạ hay công tử vậy?

      - Ha ha, vậy ngươi nghĩ ta đến ai?

      Ngũ Nhi lắc đầu:

      - Muội sao biết được. Người ta hay lòng người như biển cả, muốn biết được trong lòng họ nghĩ gì chả khác nào mò kim dưới đáy biển. Tỷ nghĩ gì tỷ tự biết, hỏi muội làm gì?

      Thủy Nhan nhíu mày:

      - thế nào giờ nhỉ?

      Ngũ Nhi dùng quạt đuổi mấy con muỗi vo ve gần đó , :

      - Chẳng nhẽ tỷ cũng động tâm?

      - Có!

      Thủy Nhan đáp chút do dự. Nghe thấy câu trả lời đó của Thủy Nhan, Ngũ Nhi há hốc miệng thành chữ O to tướng, đủ để nhét cả quả trứng gà vào đó.

      - Ha ha, Nhan tỷ…Tỷ lại đùa muội rồi…

      - Ngươi cảm thấy ta giỡn?

      Thủy Nhan hái hai chiếc lá trúc đặt vào trong tay, có chút cảm khái:

      - Hai chiếc lá này còn non, chưa đủ trưởng thành, thể thổi thành khúc nhạc được.

      - Ai , để muội thử.

      Ngũ Nhi xong lấy hai chiếc lá để lên miệng thổi nhưng phát ra được thanh nào:

      - Ách, thổi được…

      - Đây là lá trúc, lá trúc này còn non, chưa trưởng thành, muốn thổi thành khúc nhạc hề dễ dàng.

      Ngũ Nhi nhìn vào khóm trúc lung lay theo gió, hỏi Thủy Nhan:

      - Những cây trúc lớn có những tán lá rất to, hợp để hóng mát, tại sao Biệt Uyển lại luôn trồng những cây thế này?

      Thủy Nhan nhìn vào Biệt Uyển:

      - Nơi này quá đẹp rồi, còn chỗ để cho những cái cây hoang dã, chỉ có những cây được tạo thế mới xứng…

      Ngũ Nhi vò đầu:

      - phải đều là cây cối cả sao, việc gì phải chú ý đến thế chứ?

      Nàng khẽ kéo đuôi tóc Thủy Nhan, Thủy Nhan chỉ lẳng lặng:

      - Chuyện tình thế gian, tại sao thể làm mọi thứ tự do được chứ?

      Ngũ Nhi nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.

      - Tại sao nhìn ta như vậy?

      - Muội cảm thấy tỷ thay đổi.

      - Thay đổi ở chỗ nào?

      - nhiều hơn rồi.

      - Còn gì nữa ?

      - Trước kia đều là tỷ hỏi muội, còn tại là muội hỏi tỷ. Tỷ trước kia hệt miếng vải bông, gặp phải nước hút lấy, chỉ cần nghe qua cái gì đó là có thể nhớ hết luôn, hơn nữa lại còn có ý kiến của bản thân. Bây giờ, muội ở trước mặt tỷ thảm, đầu óc trống .

      Thủy Nhan buồn cười, nhưng ôn nhu ấy làm Ngũ Nhi có chút ngây dại:

      - Với lại lúc tỷ cười trông xinh đẹp gấp trăm lần tỷ muội nhà Thừa tướng gì gì đó…

      Nghe đến tỷ muội Tưởng Thị, trong lòng Thủy Nhan nhất thời chùng xuống, chân mày khỏi nhăn lại. tại Hạ Ngải biểu lộ tâm ý đối với nàng, việc đấy mà lọt vào tai tỷ muội kia khi đó e rằng phải chỉ có mỗi cảnh cáo thôi đâu.

      - Tỷ sao vậy?

      - có gì, chẳng qua chỉ cảm thấy nóng thôi.

      Ngũ Nhi ném lá trúc trong tay xuống:

      - Aiz, chúng ta kéo dài đề tài này đâu mất rồi, phải về Thái tử điện hạ và công tử sao?

      Gió đêm thổi qua người Thủy Nhan, làm đôi mày kia khẽ giãn ra.

      - Hôm nay tỷ đáp ứng thái tử sao?

      Thủy Nhan lắc đầu, với Ngũ Nhi:

      - Những nơi giống như ở đây, cả phương hướng đông tây cũng có quy luật, tựa như Biệt Uyển này chỉ thích hợp với cây trúc được uốn tỉa đẹp đẽ, thích hợp với những cây trúc hoang dại, còn tỷ lại thuộc về khu vườn của thái tử…

      Ngũ Nhi nghe vậy mờ mịt hiểu gì cả:

      - Tỷ thích thái tử?

      Thủy Nhan vừa vừa phối hợp:

      - Cây trúc vốn là loài cây, nhưng bởi vì con người chỉ thích phần nó mà họ bóp nghẹt thiên tính của nó để trở thành thứ mà người ta cần. Dù nó có thể sống lâu hơn, lớn hơn, nhưng nó mãi mãi có lại thứ thuộc tính ban đầu mà nó mất

      - Ơ… Rốt cuộc tỷ đến cái gì vậy? Muội hỏi chuyện về thái tử cơ mà.

      Ngũ Nhi nghe xong hiểu gì cả. Ánh mắt Thủy Nhan vẫn bình tĩnh dưới ánh trăng chiếu xuống, nàng mỉm cười, mang theo chút khổ sở :

      - Khi vừa mới bắt đầu, ta cho rằng mình chỉ là quân cờ đối với . Nhưng tại ta phát ra phải như vậy, cũng bởi vì có cảm tình với ta nên chỉ có thể kìm nén cố tránh ta mà thôi, và đó là lý do ta thể phát ra tình cảm của … Đối với , ta có nên theo mục tiêu đó…

      - Tỷ đến công tử sao?

      Thủy Nhan trả lời, ánh mắt trở nên trầm lạnh, tiếp tục :

      - Nhưng lại sợ ta rời

      - A…Công tử sợ tỷ rời ?
      Ngũ Nhi vò đầu bứt tai.

      Thủy Nhan gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn lên bầu trời đầy sao. Ánh sáng kia khiến người ta mê muội, gương mặt kia vẫn giữ nụ cười như cười, mang theo vẻ tự giễu cao ngạo!

      Ngũ Nhi nhíu mày, nhìn lên bầu trời đầy sao, chỉ cảm thấy những ngôi sao kia rất đẹp nhưng nó thể khiến người ta si mê được, nàng đoán mãi vẫn hiểu Thủy Nhan nghĩ gì, gãi đầu khó hiểu hỏi:

      - Tối nay tỷ khó hiểu, tỷ lại , muội nghe hiểu gì cả.

      - có gì cả, ta với ngươi về cây trúc.

      - Cây trúc?

      - Ừ, cây trúc, để có được cây trúc đẹp phải kìm hãm nó trưởng thành, khiến nó thay đổi bộ dáng.

      Ngũ Nhi lại gãi đầu, tay quạt mạnh:

      - hiểu nổi, chả hiểu gì nữa rồi. Muội về ngủ đây, mai nghĩ về những gì tỷ .

      Thủy Nhan gật đầu, khẽ cười :

      - Ừm, ngươi về ngủ trước , ta về sau.

      - Haizzz, yên tĩnh rồi…!

      Nhìn theo bóng lưng của Ngũ Nhi, Thủy Nhan giọng:

      - Bảo trọng!

      Buổi tối hôm nay, Thủy Nhan quyết định rời khỏi nơi này. Vốn nàng muốn đợi Hạ Ngải tìm ra thân thế của mình sau đó rời bỏ khỏi thân phận nô tỳ của Triệu Vũ Quốc. Nhưng cũng biết từ lúc này mọi chuyện còn đơn giản như vậy nữa. Hôm nay khi nàng nhìn thấy ánh mắt của Triệu Vũ Quốc nàng cao hứng vô cùng. Nhưng khắc sau nàng ràng rằng Triệu Vũ Quốc là phụ tá của Hạ Ngải, cần phải giúp Hạ Ngải, mà có lẽ đoán chừng Triệu Vũ Quốc lấy nàng làm quân cờ để kiềm chế Hạ Ngải. Nghĩ đến đây Thủy Nhan cho rằng mình có thể thể thờ ơ nhưng trong lòng lại nhói đau, đau đến rừng khớp xương, đau đến chết lặng. Triệu Vũ Quốc lựa chọn con đường riêng của mình cho nên nguyện ý ngăn cản lòng mình nảy sinh tình cảm tựa như cây trúc kia bị kìm hãm tốc độ sinh trưởng, cuối cùng nó thể trưởng thành chỉ mãi ở hình hài bé để làm cái cây cảnh đặt trong vườn. Nàng quyết định rời phải vì nàng thương tâm mà là nàng phải biết mình là ai, cần ở nơi đâu?

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 76: Cuộc thi thuyền rồng sông Mịch La
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Trong lòng quyết định, nàng còn chút lưu luyến nào nữa, lấy con diều mua hồi sớm ra thả, lúc này trăng lên cao, mượn làn gió lành lạnh thổi diều kia lên trung, diều xanh dần lên cao, thấp thoáng dòng chữ: “Chưa từng có, nhưng lại liên lụy, buông tay…”

      Đêm khuya, nàng đứng dậy thu thập chút đồ nhoi, muốn ra truyền đến tiếng gõ cửa.

      - Người nào?

      - Là muội.
      Nghe thấy tiếng Ngũ Nhi, nàng lập tức giấu tay nải quần áo, mở cửa.

      - Tỷ muốn ..
      Ngũ Nhi chán nản hỏi nàng.

      - Ừ!

      - Tỷ tức giận với công tử sao?

      Thấy Ngũ Nhi, trong lòng nàng thoáng có chút ấm áp, nha đầu này tuy phản ứng hơi chậm chạp, nhưng vẫn còn có thể đoán được tâm ý của nàng.

      Ngũ Nhi thấy nàng im lặng, bận rộn tiếp:
      - ra công tử thích tỷ, muội nhìn ra được.

      - Ta biết…
      Nàng nhàn nhạt trả lời.

      Mắt Ngũ Nhi trợn tròn:
      - Vậy tại sao tỷ lại ?

      Thủy Nhan đưa đưa tay véo hai bên má Ngũ Nhi, đáy mắt long lanh mang theo hơi ấm, giọng :
      - Trong thế giới của nữ nhân chỉ có duy nhất mình nam nhân, tình cảm phải là toàn bộ, tại ta còn là người vừa mới tỉnh dậy sau hôn mê, sống có mục đích, càng phải chỉ chăm chăm xây dựng tình cảm. tại, chỉ là muốn sống, muốn biết tên của ta, ta ở đâu… Ta muốn làm chim trong lồng, muốn như những cây trúc bị uốn cong, ta phải ra ngoài, tìm kiếm thân phận của mình. Đây là điều ta cần làm nhất.

      - Nhưng tỷ biết tỷ là ai, tỷ định đâu mà tìm chứ?

      Thủy Nhan cười tiếng, ánh mắt kiên định, lòng tin mười phần:
      - Lần tới gặp lại ngươi, chính miệng ta cho ngươi biết tên của ta.

      - Nhan tỷ tỷ…

      - Cái tên này, sau này còn tồn tại, cho phép ngươi gọi lần cuối cùng!

      Thủy Nhan xoay người lấy tay nải ra, mắt Ngũ Nhi đẫm lệ, nàng đến bên Thủy Nhan…

      - Oa oa… muội nỡ xa tỷ…

      Thủy Nhan quay đầu hướng nàng mỉm cười:
      - Mấy ngày nay cảm ơn ngươi. Nhờ ngươi mà ta cảm nhận được thế nào là ấm áp.

      Ngũ Nhi đột nhiên khóc nức lên, nhưng sợ kinh động đến người khác nên vội dùng tay bịt chặt miệng, tiếng khóc nghẹn lại, mắt chỉ thấy Thủy Nhan nhảy qua mái nhà, rất nhanh thấy bóng dáng nữa.

      - Nhan tỷ… Thượng lộ bình an!

      Mịch La, con sông chảy xuyên qua lãnh thổ của Tấn quốc và Nam quốc, từ xưa tới nay là biên giới thiên nhiên giữa hai quốc gia . Chẳng những rất quan trọng đối với giao thông đường thủy mà còn là con đường thông thương huyết mạch.

      bề mặt sông mù mịt khói sương, thuyền bè qua lại tấp nập. Hai bên bờ sông Mịch La nhà cửa san sát, cây cối tươi tốt. Vùng đất này có thể coi là địa linh nhân kiệt. Tuy nhiên cũng là nơi giao tranh giữa hai nước, bất kể là Nam quốc hay Tấn quốc đều đóng quân ở đây đông hơn gấp nhiều lần nơi khác.

      Mặc dù là như vậy nhưng nơi này dân chúng vẫn được sống trong cảnh bình yên, chẳng những vậy hằng năm còn tổ chức lễ hội truyền thống.

      Mùng 5 tháng năm hàng năm là tiết Đoan Ngọ, chính là ngày lễ quan trọng nhất toàn quốc.[1] Vào ngày này, người ta thường treo nhánh cỏ xương bồ[2], uống rượu hùng hoàng[3], dân chúng tin rằng làm như vậy gặp được may mắn, xua đuổi tà ma, ngoài ra còn có bơi thuyền rồng, kết hoa, lễ tế Long thần để cầu cho dân chúng ở quanh vùng được sống bình an hạnh phúc.

      Ngày hôm đó, có công tử dáng vẻ tuấn phong trần nhưng có vẻ mệt mỏi qua Mã Tổ trấn, trấn đối diện với Sư Cổ trấn của Tấn quốc. Ở trấn này tổ chức cuộc thi thuyền rồng khiến muốn vượt sông mà được, đành kiên nhẫn ngồi đợi cuộc thi kết thúc.

      Tất cả mọi người trong trấn đều tụ tập tại đây, hai bên bờ sông chiêng trống vang động, nhất thời vô cùng náo nhiệt, thanh niên trai tráng thuyền sẵn sàng chờ tiếng pháo hiệu lệnh để có thể xuất phát thuận lợi.

      Rồi tiếng pháo nổ vang trời, cuộc đua thuyền rồng chính thức bắt đầu, mỗi thuyền rồng đều có hai ba mươi gã thanh niên trai tráng ra sức chèo, ở mũi thuyền có người đứng gõ trống liên tục để thúc giục, cứ mỗi nhịp chèo thuyền nhịp trống càng gấp gáp, các trai tráng ở thuyền hò dô vang dội, động tác nhanh chóng mà chỉnh tể, thuyền băng băng rẽ sóng mà , màn ngoạn mục.

      - Cố gắng lên…

      - Cố gắng lên…
      Các nương của Mã Cổ trấn thuộc Nam quốc thi nhau cổ vũ, ai nấy đều cố gắng lớn tiếng cổ vũ cho thuyền rồng bên mình, vào lúc này, vị công tử tuấn tú dị thường kia chen vào giữa đám nương.

      - Người nào vậy, đáng ghét a…

      Các nương hung hăng, vốn định lên tiếng chửi mắng, lại nhìn thấy công tử kia dung mạo vô cùng tuấn tú, nhất thời cả đám như bị trúng tà, rối rít thu lại lời tới đầu lưỡi, thi nhau bình ổn hơi thở, lập tức biến thành những tiểu thư khuê các, nhã nhặn lịch .

      - Ô ô, nhìn coi kìa… Thuyền rồng đua nhau chạy nhanh ghê….
      màn hò reo nhất thời biến mất, đám tiểu thư đưa tay duyên dáng che miệng mỉm cười, khỏi khiến người ta nghi hoặc những tiếng cổ vũ khi nãy phải chăng là ảo giác.

      - Khụ khụ khụ, thân thủ của công tử là linh hoạt nha, chớp mắt cái đến bên cạnh ta…
      nương lớn mật đến gần vị công tử nọ.

      Còn có kẻ khoác tay công tử kia mà nũng nịu hỏi:
      - Công tử, ngài họ gì?

      - Ách…

      Bị chúng nương vây quanh, mày ngài công tử khẽ chau lại, ánh mắt lạnh lùng, tựa hồ những bông hoa xinh đẹp kia cũng chỉ là những thứ tầm thường, khẽ né tránh những nương này, đáp lời, vô cùng lãnh khốc.

      Những nương cư ngụ ở nơi thôn quê này chưa từng gặp qua nam nhân nào ưu tú như thế này, tất cả đều có phần căng thẳng, khí thế ngất trời của hội đua thuyền rồng sông Mịch La sớm bị những gò má ửng hồng của các nương làm mờ , giờ phút này các nàng bao vây lấy vị công tử kia, mắt như rớt người , nhưng là, công tử nọ vẫn thờ ơ, lãnh đạm.

      Lúc này, nương áo tím xán lại, cười cợt nịnh nọt:
      - Công tử tội gì lạnh lùng như vậy, làm ta đau lòng quá

      Công tử kia cười lạnh, sau khác, cả người toát ra sát khí nồng đậm, chưởng thẳng tắp bổ tới người nương áo tím kia, mọi người còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra thấy ánh sáng lóe lên, có vẻ là từ kiếm, đám đông sợ hãi, những tiếng kêu than liên tiếp nổi lên.

      Bị chưởng kia, nương áo tím chịu nổi, nhất thời phun ra ngụm máu tươi, biết từ lúc nào, trong tay ta nắm lấy thanh chủy thủ sáng như tuyết, nháy mắt vừa rồi, nếu phải công tử kia cho nàng chưởng, chủy thủ kia sớm đâm vào bộ ngực công tử tuấn tú nọ.

      Công tử kia ai khác chính là người vừa rời biệt uyển , Thủy Nhan, nàng rời kinh thành hai ngày, ngày hôm nay tới sông Mịch La, vốn muốn vượt sông qua Tấn quốc, lại nghĩ gặp phải hội thi thuyền rồng, bất đắc dĩ chờ đợi, ai biết được bị đám mê trai trêu chọc.

      Vốn dĩ những người này vô hại đối với nàng, họ cũng là nữ nhi, cho dù bị cọ xát, xờ xoạng nữa cũng sao cả, nàng có để ý, nhưng đám người ở giữa mấy nữ nhân khiến nàng cảnh giác.

      Mấy nữ tử kia trong mắt mang ý cười, nhưng đó chỉ là ngoài mặt, quan tâm của họ đối với nàng phải như mắt sắp rớt ra, mà là tận lực đẩy những người xung quanh ra, dần dần tiếp cận nàng, Thủy Nhan sớm cảm nhận được thủ pháp của những kẻ này hề tầm thường, cơ hồ vừa ra tay, người phía trước lập tức tránh ra như bình thường đẩy nàng tới gần nương áo tím, ta tung chưởng tới nàng, khóe mắt khẽ ánh lên hàn quang.

      Trong thoáng, những tiếng kêu sợ hãi, mọi người chạy trối chết, Thủy Nhan đề khí, giẫm lên đầu vai mấy người nhảy tới mặt sông, đây phải là nàng lựa chọn, mà thể dọc bờ sông được, đám người chen nhau chạy, càng lúc càng đông, nàng chỉ còn cách theo hướng mặt sông…

      Lặng khắc, nhất thời bốn phía xôn xao, mặt nước, công tử áo lam như chú chuồn chuồn lướt mặt nước, nhàng mượn thuyền bè mà di chuyển, phía sau có đám nữ tử đuổi theo, người nào cũng có trang bị kiếm, nhanh chóng đề khí đuổi theo.

      Lúc này, chú ý của mọi người phải là cuộc đua thuyền rồng nữa, tất cả đều đem tầm mắt nhìn màn rượt đuổi kia, có người kìm chế được hét lớn:
      - Nhìn xem, hình như là xiếc…
      - Làm sao có thể, ngươi mù à, ràng là nữ hiệp đuổi theo nam nhân phụ tình…

      ———————-
      Chú giải:
      [1]: Tiết Đoan Ngọ: Tết Đoan ngọ hay Tết Đoan dương, ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch, là một ngày Tết truyền thống tại Trung Quốc cũng như một số nước Đông Á như Triều Tiên, Việt Nam. Tết Đoan ngọ tồn tại từ lâu trong văn hoá dân gian Phương Đông và có ảnh hưởng đến sinh hoạt văn hoá. Đoan nghĩa là mở đầu, Ngọ là giữa trưa và ăn tết Đoan Ngọ là ăn vào giữa trưa. Đoan Ngọ lúc mặt trời bắt đầu ngắn nhất, ở gần trời đất nhất trùng với ngày hạ chí. Tết Đoan Ngọ còn được gọi là Tết Đoan Dương. Thời gian này cũng là khi khí dương đang thịnh nhất trong năm. Ở Việt Nam, dân gian còn gọi là Tết giết sâu bọ.
      [2]: Xương bồ (菖蒲) cỏ xương bồ, mọc ở vệ sông vệ suối, mùi thơm sặc, dùng làm thuốc được. Tục cứ mùng năm tháng năm lấy lá xương bồ cắt như lưỡi gươm treo ở cửa để trừ tà gọi là bồ kiếm (蒲劍).
      3: Hùng hoàng: (Tên khác: Hoàng kim) 雄黄. Tính vị: Vị cay hăng, đắng, tính ôn. Quy kinh: Vào kinh tâm, can, vị. Dùng làm thuốc bắc chưa phải gió, sát trùng, giải độc. Có vị cay đặc biệt nên rắn rết ngửi phải đều tránh xa. Tết Đoan Ngọ, người Trung Quốc có tục uống rượu Hùng Hoàng để “giết sâu bọ” và vẩy rượu khắp nhà để tiêu độc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :