1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 67: Thủy Nhan tâm
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Thời tiết mùa hạ giống như đứa trẻ, chốc khóc, chốc cười làm ngươi ta sao suy đoán được, mưa suốt cả đêm rốt cục ngừng, sáng sớm Thủy Nhan tỉnh dậy, đứng ở trước cửa sổ, tận lực hít thở hương thơm buổi sáng, hít thở sâu gió trời, nhất thời cảm thấy thư thả.

      Đêm qua, nàng ra quyết định, nếu mục đích Triệu Vũ Quốc là coi nàng như quân cờ, như vậy nàng cũng thể làm thâm hụt tiền mua bán, thay vì bất đắc dĩ bị người lợi dụng, bằng mình cũng được lợi, lợi nhuận ở đây là do Ngũ Nhi nhiệt tình giảng giải, nàng coi như đồ của người ta, cuối cùng Ngũ Nhi thốt ra hai chữ “Vun trồng”, nhưng sâu trong nội tâm nàng nghĩ thế nào cũng thông suốt…

      Nàng ở hồ sen nhìn thấy Triệu Vũ Quốc luyện công, chỉ thấy mặc thân quần áo võ màu trắng, thân ảnh mạnh mẽ tung trung, múa kiếm như rồng bay trong mây, hoành hành chút sợ hãi, lập tức thu hồi kiếm ổn định thân hình đứng thẳng nới lỏng, trọn bộ kiếm pháp như mây bay nước chảy lưu loát linh động, tiêu sái vô cùng, mờ ảo mà mê man, trong nháy mắt lại thấy nổi lên có sát khí, từng có người dùng Quỷ Phủ thần công để hình dung kỹ xảo cao siêu, giờ phút này, Thủy Nhan cảm thấy biết nên dùng từ gì cho đúng.

      Từ khi mới bắt đầu Triệu Vũ Quốc biết Thủy Nhan tới, chẳng qua là cố ý lơ mà thôi, khi thu kiếm lại, Thủy Nhan nhịn được trầm trồ khen ngợi.

      nhíu mày, ngân quang chợt lóe, kiếm vào vỏ.

      - Ngươi xem hiểu được?

      Mới vừa rồi nhìn những chiêu thức kia, Thủy Nhan thấy rất , cũng có thể cảm nhận được sát khí ở đó, chẳng qua là nếu nàng ràng, nàng lại thể giải thích được cho , giờ phút này biết có nên trả lời câu hỏi của hay .

      Triệu Vũ Quốc lấy khăn lau mồ hôi,
      - Nếu hiểu tại sao lại khen ngợi?

      - Nếu tốt, sao ngươi lại luyện?
      Thủy Nhan nhớ kĩ Ngũ Nhi gọi kia này là: tốt chắc chắn đúng tới ba phần, kỳ cái này gọi là nịnh nọt, Thủy Nhan đương nhiên a dua nịnh hót, nhưng lại nhịn được mà ra lời nghịch tâm.

      gật đầu ý bảo nàng hướng bàn đá, vừa , hỏi:
      - Tìm ta có việc?

      - Ừ!
      Thủy Nhan gật đầu, vốn là nghĩ cùng Ngũ Nhi hàn huyên mấy câu nữa. Nhưng mà là khó khăn. Nhất là thể trực tiếp cắt chủ đề mà nàng cho là quái dị.

      - Việc ta thăm dò tung tích ngươi?
      Triệu Vũ Quốc cười. Nhưng Thủy Nhan cảm thấy nụ cười đó lạnh như băng. Cho dù là giữa hè vẫn cảm nhận được thâm trầm lạnh lẽo.

      Nàng lắc đầu. Hai mắt nhìn chăm chú vào mang theo vẻ trầm mặc.

      Triệu Vũ Quốc thấy Thủy Nhan có chút khác thường so với mọi ngày. Nhất thời ra lời nào.

      - Ngươi muốn ra ngoài?
      hỏi.

      Nàng khẽ nghiêng đầu tìm tòi nghiên cứu khuôn mặt . Nữ nhân này còn nhìn lạnh lùng như mọi ngày. Phút chốc giật mình, trong lòng có chút hỗn loạn nhưng nhanh chóng biến mất.

      - Dạy ta võ công!
      Nàng nhàn nhạt , hoàn toàn có chút khẩn cầu nào.

      có chút kinh ngạc nhưng cũng trả lời ngay.

      Ánh mặt trời sáng sớm rơi gương mặt bình thản của Thủy Nhan, nàng chỉ lẳng lặng nhìn , bình tĩnh, lạnh lùng, nhưng ngay sau đó lại hé miệng cười tiếng, đáy mắt lại lên lạnh lùng, Triệu Vũ Quốc cảm thấy trong chớp mắt hai người cách nhau muôn sông nghìn núi…

      - Ngươi cứu ta vì tương lai có thể sử dụng ta, nhưng tại ta có nội lực, hề hữu dụng, làm sao có thể giúp ngươi?

      Con ngươi Triệu Vũ Quốc đột nhiên u ám thâm trầm, chỉ cảm thấy những lời này của Thủy Nhan khiến nơi ngực nhất thời chững lại, cảm thấy nàng nên nghĩ vậy, nghĩ tới ba ngày sau Hạ Ngải tới biểu lộ với Thủy Nhan, đột nhiên nghĩ tới ý định muốn phản đối lại.

      - Ngươi cảm giác mình bị lợi dụng?
      Trong mắt mang theo khinh thường, nhưng lời có chút trúc trắc.

      Lòng nàng chấn động mạnh cái, nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của , nàng cảm thấy như trong lòng có lửa thiêu đốt, rất đau.

      Nhưng là, ngoài mặt nàng khẽ cười nhạt tiếng, đáp lễ :
      - Tướng mạo nữ nhân chính là giá trị cho nam nhân.

      Tay cầm kiếm Triệu Vũ Quốc gia tăng thêm lực đạo, lời của nàng làm sinh hỏa khí, nàng cười nhạo ư, vì nghiệp lớn, ngay cả giá trị nữ nhân cũng buông tay, mà biết Hạ Ngải có tình cảm gì với nữ nhân trước mặt này, bởi vậy chỉ có thể chôn giấu cảm xúc, có thể ra được ư?

      Ngay lúc đó, trong đầu Triệu Vũ Quốc lên hình ảnh mẫu thân năm đó…

      Ánh mắt chợt quắc lên, lạnh lùng như băng…

      - Được, ta dạy ngươi võ công!

      Thủy Nhan gật đầu cười, nhưng cảm thấy vị mặn trong lòng, bất giác giật mình có chút mất mát, nàng biết, cứu nàng bất quá là vì giá trị của nàng, nàng rất nhiều lần muốn với bản thân, nên nghĩ nhiều, càng thể vọng tưởng giữa hai người tồn tại mối quan hệ nào khác mối quan hệ chủ tớ, nhưng bây giờ nghe chính miệng đáp ứng dạy nàng võ công, cũng gián tiếp thừa nhận giữa hai người có mối quan hệ mới… quan hệ ích lợi, quân cờ, nhưng cuối cùng bản thân chỉ là quân cờ, trong lòng nàng tự giễu!

      Chứng kiến ảm đạm trong mắt Thủy Nhan, , lại nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, càng hiểu, hiểu tại sao giờ phút này vì nàng mà lòng nổi lên cảm giác chua xót, hình như giữa hai người chưa bao giờ có cùng suy nghĩ, chính là hai người cũng biết, chỉ đắm chìm trong thế giới riêng của mình, ai cũng nguyện ý riêng từng bước!

      Gió khẽ lay động mặt hồ, những cánh lá xanh biếc khẽ chập chờn, mưa lớn suốt đêm, giờ phút này nước tí tách rơi, giọt, giọt….

      Rầm tiếng, sấm cuộn ầm ầm kéo đến.

      Thủy Nhan trầm mặc nhìn , cho đến khi thân lạnh như băng, lúc tiếng sét phá ngang bầu trời, nàng mới ngẩn người tỉnh:
      - Trời mưa rồi…

      - Ừ, trở về thôi.
      nhìn nàng, giờ phút này mặt nàng trắng bệch, tựa hồ như rất sợ tiếng sấm, nhưng nàng lại luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt , cố che giấu yếu đuối.

      Thủy Nhan gật đầu, nhưng , hai chân giống như mọc rễ mặt đất.

      Triệu Vũ Quốc cau mày:
      - Mưa rơi rồi, ngươi sao ?

      Nàng , chỉ kinh ngạc ngắm hồ sen bị màn mưa bao phủ . .

      Giờ phút này trong đầu Thủy Nhan thực hỗn độn, cơn đau đớn kịch liệt truyền tới xương cốt, trong đầu xuất những hình ảnh vụn vỡ, nam nhân tay cầm đao, hướng nữ nhân đâm tới, hình ảnh bỗng nhiên đứt đoạn, tiếp đó lại là tràng tiếng sấm, Thủy Nhan đưa hai tay ôm đầu, tức giận rít:
      - Cút ngay!

      Nhìn Thủy Nhan đột nhiên khống chế được bản thân, Triệu Vũ Quốc nghĩ tới màn nọ khi gặp nàng ở Đào Hoa Lâu, mà tựa hồ hai lần này đều liên quan tới tiếng sấm, lúc này chỉ thấy ánh mắt Thủy Nhan mê man , lại lâm vào trạng thái điên cuồng, thân ảnh gầy yếu lung lay, cả người run rầy, trong mắt tràn đầy lãnh, miệng rống giận:
      - Ta thể chết được, nhất định thể chết được!

      Triệu Vũ Quốc muốn suy nghĩ nhiều, tiến lên ôm lấy nàng, cố gắng san cho nàng ấm áp, muốn dùng thân thể mình ngăn trở mưa gió cho nàng:
      - Ngươi làm sao vậy?

      Thanh quen thuộc làm cho Thủy Nhan nhớ lại từng cứu nàng lúc bị trôi trong dòng nước lũ, nàng cố tìm kiếm tay , muốn cho biết, nàng muốn sống…

      Nàng ngửa đầu, trong mắt biết là nước mưa hay là nước mắt, vội vàng nhìn :
      - cho ta biết, tại sao ngươi lại cứu ta?

      ôm chặt lấy nàng, giọng yếu ớt hòa lẫn trong nước mưa hay nước mắt kia, lòng khẽ cứng lại, nhưng biết gì, khàn khàn bên tai nàng:
      - Đừng sợ, ta ở….

      Mưa to bốn phía rơi xuống, muốn cọ rửa tất cả, lưu chút dấu vết gì, Thủy Nhan dùng sức đẩy , rời lồng ngực ấm áp kia, lau nước mưa mặt, cảm kích đối với :
      - Ta vẫn còn muốn cám ơn ngươi cứu ta!

      Trong lòng Triệu Vũ Quốc cảm thấy căng thẳng, giống như lạc mất vật trân quý, muốn ôm nàng, nghĩ thân thể của nàng còn run rẩy nữa, nhưng nước mưa làm tỉnh táo, im lặng nhìn nàng dần dần rơi xa tầm mắt mình.

      Mà lúc này, Thủy Nhan chợt xoay ngươi hướng lại , trong mắt lộ ra sát khí…

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 68: Liên thủ giết đâm
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      - Mau tránh ra.
      Thủy Nhan hô to lên với .

      Nghe được tiếng gọi thất kinh của Thủy Nhan, Triệu Vũ Quốc mới hồi phục tinh thần lại, nhất thời cảm thấy phía sau có động, nghiêng người, khóe mắt ánh lên hàn quang, thầm nghĩ trong lòng ổn!

      Nhanh như chớp Thủy Nhan lướt qua người , lấy tay bắt được mũi kiếm đâm về phía Triệu Vũ Quốc, tầm mắt vẫn mơ hồ bị khuất, nhưng trong mắt Triệu Vũ Quốc thấy tay nàng chảy máu.

      Tiếng gầm nồng đậm mùi nguy hiểm từ cổ họng phát ra:
      - Sát!

      Ngay sau đó, tiếng rút kiếm bén ngọt phát ra, Triệu Vũ Quốc phi kiếm trong tay thoảng qua mắt Thủy Nhan, kiếm đâm xuyên lồng ngực kẻ đánh lén kia, bốn phía nhất thời xuất bảy tám tên mặc đồ đen, tất cả đều che mặt, trong tay hoặc là cầm đao, hoặc cầm kiếm, kẻ nào kẻ nấy mặt mũi đằng đằng sát khí.

      Nhưng ngay khi Triệu Vũ Quốc kiếm đâm xuyên ngực kẻ đánh lén, nhất thời sát khí trong mắt lũ thích khách yếu hẳn, đơn giản là chúng bị ánh mắt của Triệu Vũ Quốc át chế, phảng phất nhìn thấy kiếm kia kiêng nể bén nhọn đâm thủng lồng ngực kẻ kia, những tên này ai bảo ai, phút chốc rét mà run.

      Sát khí kia rốt cục uy lực như thế nào?

      Tựa như cuộc chiến mất còn.. mà người chết là kẻ lạ kia. Cả người Triệu Vũ Quốc dính đầy hơi thở tử vong cùng mùi vị tàn bạo, huyết quang trong mắt còn thuộc về loài người mà là của sư tử mạnh mẽ, tiếng hét liền khiến vạn thú phủ phục…

      - Chủ nhân có lệnh, nếu mang được đầu về, chúng ta phải thế mạng! người giống như dẫn đầu đám hắc y nhân, khiếp sợ chốc lát hồi phục tinh thần lại, hô to tiếng, muốn ổn định lại tâm cả đám người.

      Nhất thời, sấm sét vang dội, mưa to kéo đến, Vũ Quốc đưa mắt nhìn Thủy Nhan, mặt lộ ra vẻ bình tĩnh, đối với lòng bàn tay bị mũi kiếm cắt trong tâm nổi lên khác thường.

      nổi giận đùng đùng, ánh mắt lạnh lẽo, tàn độc nhìn chăm chú vào đám thích khách:
      - Ngày hôm nay, nơi này là mồ chôn các ngươi.

      xong. tung người nhảy lên mặt nước như giao long. Thoáng nhìn vô cùng mềm mại. Chỉ để lại trong mắt mọi người chút tàn ảnh. Thích khách gần nhất còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đầu gần lìa khỏi cổ, như muốn rơi mặt đất. Đầu lâu kia mở trợn trừng hai mắt. Trước khi chết khắc này, kịp suy nghĩ được Triệu Vũ Quốc vung kiếm như thế nào cắt rụng đầu mình.

      Triệu Vũ Quốc và Thủy Nhan đối lưng vào nhau. Trở thành trung tâm công kích của thích khách. Nhưng giờ phút này sắc mặt của cả hai vô cùng bình tĩnh. Bốn mắt mang theo vẻ khinh miệt chăm chú nhìn và bốn phía.

      Mới vừa rồi. Lúc Thủy Nhan thấy có thích khách hướng Triệu Vũ Quốc đánh tới. Nàng có nghĩ gì cả. Chỉ là muốn nhanh nhất làm sao có thể giúp thoát hiểm dù có phải trả cái giá lớn thế nào…

      Lúc này. Hai người kề vai chiến đấu. Nàng biết mình có nội lực, lại hoàn toàn nửa phần chiêu thức. Nhưng nàng lại cảm giác có chút e ngại nào. Thậm chí lúc này đây, dựa vào thân thể ấm áp rộng rãi của Triệu Vũ Quốc, trong lòng nhất thời lên cảm giác mong đợi. Mong đợi nàng có thể kề vai sát cánh cùng đánh trận.

      Triệu Vũ Quốc khẽ híp mắt. Sắt khí nhất thời tăng vọt. Chỉ nghe hô:
      - Khai! (Mở)

      Cầm kiếm trong tay liền nhằm phía vòng vây bên cạnh, nhất thời bóng kiếm vung lên, máu nóng phun mạnh, phốc cái, hai thích khách công kích trước mặt Thủy Nhan bị chém thành đôi, máu cùng da thịt hòa lẫn phun lên xiêm áo của Thủy Nhan.

      vội vã cầm tay nàng, ý bảo nàng phải sợ, muốn ánh mắt nàng u như vậy.

      Mùi máu tươi nồng đậm kia hoàn toàn gợi lên bản năng sâu trong tiềm thức của Thủy Nhan, nàng buông lòng tay Triệu Vũ Quốc ra, thân hình khẽ dao động, hành động mau lẹ. thực xảo diệu, giây lát đoạt được đao trong tay thích khách, đợi tên kia đánh tới, đao vung lên, cánh tay thích khách bị đao gọt nhát, lăn xuống nền đất đẫm mưa, ngón tay kia vẫn còn động đậy…

      - Hảo đao pháp.
      Triệu Vũ Quốc nhịn được khen ngợi, khóe miệng lên nụ cười vui vẻ.

      Thủy Nhan cũng trở về bên cạnh , khẽ mỉm cười, trong mắt mang theo khiêu khích.
      - Ta muốn ba người!

      nhíu mày, thuận thế vung lên, ba thích khách nữa đầu liền rời khỏi thân mình.
      Nháy mắt, vốn là muốn tới đâm giết người, trong khoảnh khắc lại từ công biến thành thủ, sát ý trong mắt tan , còn lại là khát vọng sống…
      Ai từng nghĩ đến, nữ nhân yểu điệu kia giống như ma quỷ, giơ tay chém xuống mang nửa phần do dự.
      Mục tiêu vốn là nam nhân, ngoan tuyệt mà lạnh lùng, chính là làm sao nơi này lại có chuyện đột ngột này xảy ra?
      Chỉ còn duy nhất tên cầm đầu đám thích khách, Thủy Nhan cùng Triệu Vũ Quốc đều ngừng lại, nàng khỏi:
      - Muốn sống?
      lắc đầu.

      Tên thủ lĩnh kia thừa dịp hai người bọn họ chuyện, đột nhiên lấy từ trong lồng ngực ra cây roi chín khúc, roi kia thực độc, mỗi đoạn đều để gai nhọn, khẽ vung lên cũng thấy mùi xộc vào mũi, hiển nhiên roi kia có tẩm kịch độc.

      Triệu Vũ Quốc vọng tưởng lấy kiếm đẩy roi tên kia vung tới, lại nghĩ roi chín khúc vô cùng quái đản, làm nhất thời có cách nào phá giải, lúc này, Thủy Nhan lại cảm thấy khúc roi kia rất quen thuộc, nhìn lại tên sử dụng roi chín khúc này, chiêu thức còn vụng về, mặc dù lực đạo có chút linh động nhưng là đủ, hoàn toàn thể phát huy được hết uy lực của roi chín khúc. Trong mắt nàng, thích khách kia sử dụng roi chín khúc vô cùng vụng dại, cơ hồ vung tay lên, nàng liền biết điểm rơi của roi.

      Nàng cười khinh miệt tiếng, nghênh đón roi tới, đao làm lá chắn ngăn trở đợt công kích thứ nhất, thuận thế xoay tròn liền cướp roi chín khúc trong tay thích khác, nàng thản nhiên :

      - Đây chỉ là đùa bỡn roi!

      Cảm thấy như roi chín khúc kia cùng Thủy Nhan hòa với nhau, giống như giao long nổi mặt nước, rất mạnh mẽ lại biến hóa vô cùng, Thủy Nhan cảm thấy trong thân thể như có nguồn khí lực vô tận cần tản ra ngoài, nàng khẽ vung roi, lại mang theo gợn sóng rung động, thích khách kia còn suy nghĩ nên làm thế nào tiếp cảm thấy thắt lưng chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống, thân thể bị roi chín khúc quấn chặt nơi đó, tiếng sấm lại vang lên, tựa hồ như cười nhạo tự lượng sức mình mà đầu rơi máu chảu nơi xa lạ…

      Thích khách bị bắt rồi, nhưng Thủy Nhan dừng được, nàng nắm chặt roi chín khúc, chỉ cảm thấy cỗ cảm giác quen thuộc bảo phủ thân thể nàng, nàng dám dừng lại, bởi vì việc vung roi khiến nàng nghĩ được thứ gì nữa.

      - Muốn, muốn dùng sức, ta nhớ lại, là ai muốn giết ta, ta thấy

      Triệu Vũ Quốc thấy mắt Thủy Nhan lộ ra vẻ điên cuồng, roi trong tay múa loạn tới mức gió thổi lọt, chiêu thức lạnh lùng thấu xương mà tàn nhẫn, mỗi chiêu đều để lối thoát, tất cả đều là những chiêu hiểm độc nhất, trong mắt cảm thấy có gì đó quen thuộc trong những chiêu thức đó, nhưng giờ phút này còn tâm trí mà suy nghĩ nhiều như thế, nhìn nàng điên cuồng như vậy, chỉ mong mau chóng đoạt được roi trong tay nàng, thể để Thủy Nhan tiếp tục như vậy, nếu chết vì tẩu hỏa nhập ma, tình hình hết sức nguy hiểm.

      - Đủ rồi, ngưng cho ta!
      rống giận.

      Mưa dần dần , khi thanh giận dữ của vang lên, Thủy Nhan đột ngột dừng lại, ngay sau đó đừng trầm mặc trong mưa lời, hai mắt chớp chăm chú nhìn về hướng xa xăm.

      - Nhất định phải sống!
      Nhìn Thủy Nhan lúc này, trong lòng Triệu Vũ Quốc tràn ngập lo lắng, lần nữa lớn tiếng nhiếc mắng.

      tiếng quát lớn này làm cả người Thủy Nhan chấn động, nàng cảm thấy thứ tiếng này làm cho đầu óc hỗn loạn của nàng lặng yên, cổ họng nóng lên, đột ngột phun ra ngụm máu tươi.

      Triệu Vũ Quốc tiến lên muốn đỡ, nàng vội tránh ra, cũng lạnh lùng :
      - Việc nô tài phải làm, chủ nhân chớ để trong lòng.

      Cả người run lên, lời của nàng trước giờ vẫn lãnh đạm như vậy, nhưng lúc này đây, biết vì sao, nghe những lời này của nàng trong lòng phút chốc lạnh như băng.

      Mưa càng ngày càng , thể xối được máu tươi đỏ lòm tràn ra từ lòng bàn tay Thủy Nhan, mùi máu tươi xông lên khiến lòng cảm thấy buồn bực.

      - Tay ngươi bị thương…

      - Ngươi cứu ta ba lần, ta trả lại ngươi lần, còn thiếu hai lần!

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 69: Nghĩ tới phải
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Sắc mặt Vũ Quốc trầm, môi mím chặt nhìn chăm chú vào nàng, trong đầu lên tình cảnh ở biệt uyển, lúc ấy, trong lòng cao hứng, có lý do gì, nàng nhất thời đứng đó, cười hờ hững dưới ánh mặt trời, để có thể cảm nhận được băng dần tan trong đôi mắt nàng.

      Nhưng tại đôi mắt kia lại dần đóng băng, trở lại bộ dạng như khi nàng vừa tỉnh, chẳng qua là trong mắt còn sót chút gì mê mang, mà còn lạnh lùng hơn nữa.

      - Ngươi hỏi ta đám thích khách đó là như thế nào?
      muốn lưu nàng lại.

      Thủy Nhan quay đầu lại, khẽ nhíu mày, nhưng nàng tận lực dùng lời mang theo băng lãnh nhất với :
      - Làm nô tài, phải là chuyện nên hỏi!

      - Ngươi nghĩ như vậy?
      hỏi.

      Thủy Nhan chưa trả lời, chỉ nhìn miệng vết thương nơi tay mình máu vẫn chảy thấm qua lớp vải quấn tạm, chậm rãi lên tiếng:
      - Ta nghĩ như thế nào quan trọng, quan trọng là… ngươi muốn nghĩ như thế nào….

      Dứt lời, nàng nhanh chóng quay đầu bước , Triệu Vũ Quốc nhìn bóng lưng nàng xa dần, trong lòng dâng lên cỗ phiền muộn, cảm giác trống vắng làm nhịn được nhíu mày…

      Ngũ Nhi nhìn thấy cảnh máu đen nơi Thủy Nhan, lập tức kêu to:
      - Trời ạ, nhiều máu như vậy, có chuyện gì thế tỷ?

      Nàng ở bên nhộn nhạo hỏi Thủy Nhan, bên nhìn kĩ, cuối cùng thấy máu thấm ra từ tay Thủy Nhan qua tấm vải.

      - Tỷ tỷ sao lại bị thương chỗ này?
      Giọng mang theo đau lòng, khiến cho tâm trạng lạnh như băng của Thủy Nhan cảm thấy ấm áp, nàng hướng về Ngũ Nhi mỉm cười:
      - có chuyện gì, chẳng qua là cẩn thận bị cắt vào thôi.

      - Vết cắt ư? Sao tỷ lại bất cẩn thế. Mà sau vết cắt ở tay mà lại thân nhiễm máu?
      Ngũ Nhi chưa từ bỏ ý định hỏi tới.

      Tại lúc này. Phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

      Thạch Đông Thăng ở bên ngoài hỏi:
      - Thủy nương, ta dẫn Trương đại phu tới chữa thương cho .

      Ngũ Nhi lập tức đứng dậy muốn mở cửa nhưng bị Thủy Nhan ngăn lại. Nàng bình tĩnh hướng cửa sổ ra:
      - cần. Thương thể của ta có gì đáng ngại

      Phía ngoài truyền đến tiếng hít sâu. có thêm chút động tĩnh gì.

      Nàng đúng là vẫn còn tức giận. Mà nàng biết. Đó là bởi vì Triệu Vũ Quốc. Mặc dù nàng biết tại sao mình lại tức giận với . Khi phái thầy thuốc tốt nhất tới trị thương cho mình, lại thấy cảm kích. Hình như làm như vậy mới có thể khiến cho Triệu Vũ Quốc khó chịu.

      Ngũ Nhi nghe Thủy Nhan cự tuyệt, sắc mặt nhất thời biến đổi, to gan chọc vào trán Thủy Nhan:
      - Tỷ làm cái gì vậy, vết thương này vừa rộng vừa sâu, sao để cho thầy thuốc xem, chẳng lẽ muốn muội xoa nước miếng vào hả?

      Nhìn thấy Ngũ Nhi giả bộ giận dữ, nàng lại thấy tâm tình khoan khoái lạ thường, cảm giác ấm áp này làm cho người ta thoải mái vô cùng.

      Nàng sát lại bên Ngũ Nhi gật đầu ra vẻ đồng ý với lời kia:
      - Làm sao ngươi biết ta nghĩ như vậy?
      Ngũ Nhi khẽ đẩy nàng ra:
      - Hừ, tại tỷ lợi hại, lại chọc ta để vui vẻ.

      Thủy Nhan khẽ cười nhạt, có chút khổ sở.

      Cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Ngũ Nhi đẩy nàng ra:
      - Được rồi, nên cáu kỉnh nữa, phải nhanh chóng xử lý vết thương của tỷ trước.

      xong, Ngũ Nhi hướng ra ngoài cửa hô:
      - Thạch quản gia xin chờ chút, đợi tỷ tỷ thay xiêm y.

      Ngoài cửa im lặng, Ngũ Nhi lập tức tìm cho Thủy Nhan bộ đồ, vừa nhìn liền thấy nam trang cau mày: Phải mặc đồ nữ!
      Ngũ Nhi tức giận liếc nàng cái:
      - Tỷ là nương, suốt ngày để ý nam trang làm gì chứ?
      - Thuận tiện!
      - nhảm với tỷ nữa, mau mau mặc vào, để muội mở cửa cho Thạch quản gia!

      Mặc dù Ngũ Nhi làm bộ hung dữ nhưng Thủy Nhan cảm thấy rất thoải mái, chỉ là mắng , kiểu trêu chọc của những người bình dị, giờ phút này thấm sâu vào lòng nàng, nàng mặc nhiên tiếp nhận

      Nàng có ý định tranh cãi cùng Ngũ Nhi, dù sao cả người ướt đẫm cũng khó chịu nổi nữa.

      Nàng mặc bộ quần áo màu trang nhã do Ngũ Nhi đưa cho, Ngũ Nhi ra bộ hài lòng gật đầu sau đó mở cửa, vừa mở vừa :
      - Thạch quản gia, làm phiền ngài rồi, khiến ngài chờ lâu…

      Lời còn chưa thốt ra hết, Ngũ Nhi muốn cắn lưỡi.

      Nàng ngửa đầu, mắt mở lớn, ngay sau đó lập tức cúi đầu, cả người khẽ run, ấp a ấp úng :
      - Công… công… công tử….
      (Mình nghi chỗ này Ngũ Nhi xỏ lắm…. ^^ Công…. Công. Ha ha)
      Mỗi lần Ngũ Nhi thấy Triệu Vũ Quốc liền cảm thấy cả người lạnh thấu xương, sau đó là sợ hãi dám ngẩng đầu, mà chỉ có nàng có cảm giác đó, cả đám nha hoàn đều có cảm giác như thế.

      Giờ phút này, Triệu Vũ Quốc đứng ở cửa, vẻ mặt trầm gần trong gang tấc, Ngũ Nhi sao có dũng khí gì.

      Thủy Nhan thấy động tĩnh gì, lo Ngũ Nhi xảy ra chuyện gì, lập tức ra ngoài xem xét, chỉ thấy nàng ta cúi đầu lời, mà Triệu Vũ Quốc đứng ở cửa nhìn về phía mình.

      Nhìn thấy Thủy Nhan tới, Ngũ Nhi nhất thời như nhặt được của quý, khắp người toát mồ hôi lạnh, khẽ với Thủy Nhan:
      - Muội nhớ còn có việc, muội đây…

      đợi Thủy Nhan trả lời, nàng nhanh chóng vụt như làn khói.

      Triệu Vũ Quốc đứng phía sau Trương đại phu, nhìn Thủy Nhan, chau mày:
      - Khí sắc của ngươi tệ quá!

      - Chảy chút máu.
      Thủy Nhan lãnh đạm .

      Triệu Vũ Quốc hướng nàng, trầm giọng :
      - Tại sao để Trương đại phu chữa thương?

      Vẻ mặt Thủy Nhan mờ mịt:
      - Cái này cũng cần kinh động Trương đại phu sao?

      - Những tên đó chuyên dùng độc, ngươi nên để Trương đại phu kiểm tra qua.

      - Máu này đỏ tươi, có chuyện gì đâu.
      Thủy Nhan bâng quơ.

      Thầy thuốc như cha mẹ, Trương đại phụ dựa vào đạo lý này, bỏ qua hai con người đôi co kia, bước vào nhà trực tiếp bắt mạch cho Thủy Nhan, nàng né tránh, quật cường :
      - cần!

      gương mặt vốn bình tĩnh của Vũ Quốc lên tia tức giận, trầm giọng :
      - Ta biết ngươi sợ chết, nhưng ngươi cam tâm chết như thế này ư?

      Thủy Nhan trầm mặc, hề kháng cự nữa, Trương đại phu ngồi an tĩnh bắt mạch.

      Trương đại phu tinh tế tra xét mạch, sau đó với nàng:
      - Mấy ngày gần đây, nội lực của nương mạnh lên, kinh mạch bị va chạm, may là kịp thời ói được ngụm máu kia ra, nếu ngụm máu bẩn kia còn ở trong cơ thể, chỉ sợ là nguy hiểm lớn tới tính mạng.

      - Nếu có việc gì, ta có thể nghỉ ngơi chứ?

      - Tay của nương bị thương sâu, cần xử lý chút.

      - Phiền đại phu để lại thuốc, chút nữa Ngũ Nhi giúp ta thoa.

      Trương đại phu liếc nhìn Triệu Vũ Quốc, gương mặt chút thay đổi, biết suy nghĩ điều gì, lấy thuốc ra cho Thủy Nhan, khẽ lắc đầu, lại nhìn Triệu Vũ Quốc chút qua tình hình rồi xoay người rời khỏi phòng.

      Triệu Vũ Quốc lời, nhìn nàng, nhưng cũng .

      Nàng :
      - Muốn giúp ta chữa thương sao?

      - Cho thuốc lên vết thương!
      Thủy Nhan nhíu mày, nghiêng người nhìn
      - Cần ta nô tài tuân lệnh?

      Nàng biết giờ phút này là thế nào, ràng như vậy làm bản thân khó chịu, nhưng nàng có cách nào khống chế được bản thân, giống như muốn làm cũng phải chịu khó chịu.

      Triệu Vũ Quốc tiến lên, dùng sức túm tay nàng bị thương, cầm thuốc mỡ bôi vào đó.

      - Buông tay!
      Thủy Nhan rống giận.

      làm bộ mắt ngơ tai điếc, vẫn bá đạo bôi thuốc cho nàng.

      - Có tin ta giết ngươi ngay bây giờ !
      Thủy Nhan uy hiếp .

      Triệu Vũ Quốc ngừng lại, ngẩng đầu với từng chữ từng câu nàng:
      - Ngươi còn nợ ta hai lần ân tình.

      Thủy Nhan cảm thấy trong lòng run rẩy, cỗ chua xót mãnh liệt lớn dần, hốc mắt hơi ửng đỏ, nàng nhìn , trong lòng bàn tay như thoảng qua cảm giác nắm chặt tay nhau lần trước trong nước, ba lần, đúng vậy, mỗi khi nàng gặp phải nguy hiểm xuất , cứu mạng nàng, những việc khẽ chạm vào lòng nàng… (Ba lần bạn Quốc cứu bạn Nhan là: Cứu khi bị chủy đêm tân hôn rồi bị quăng xuống nước. Cứu ở Đào Hoa lâu. Và cứu lúc tẩu hỏa nhập ma hôn mê 7 ngày 7 đêm)

      Tức giận trong nháy mắt biến mất, khắc kia nàng hiểu tại sao mình thất thố, tại sao lòng lại khó chịu vì , đó là bởi vì nàng quan tâm

      bôi thuốc xong, có vẻ hài lòng gật đầu, sau đó xoay người phía cửa định .

      - Đứng lại!
      Nàng la lên, giọng có phần do dự.

      xoay người, khẽ nhíu mày:
      - Ngươi muốn giết ta?

      Nàng lắc đầu, vừa xoay người chuẩn bị rời .

      Thủy Nhan hít sâu ngụm, hướng về phía tấm lưng kia, nàng đột nhiên hiểu được Ngũ Nhi : động tâm là có ý gì, chút nghĩ ngợi, nàng hướng về phía bóng lưng Triệu Vũ Quốc, từng chữ từng chữ, ràng:
      - Ta thích ngươi!

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 70: Tâm thái Thủy Nhan
      Editor: LạcLạc
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      khắc, bốn phía đột nhiên rất an tĩnh, ngay cả tiếng chim hót phía ngoài cũng như ngừng lại, mây dừng trôi, chỉ có tiếng hít thở tận lực bị đè nén, thân hình Triệu Vũ Quốc khẽ chậm lại, hai vai có chút rung động, chậm rãi xoay người, nhìn chăm chú vào nàng, tình này quá sức tưởng tượng…

      Hai tay Thủy Nhan bất giác nắm chặt, móng tay như cắm vào lòng bàn tay đổ mồ hôi, nàng biết với nàng gì đây, lòng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn mong đợi, chỉ thấy đôi mắt tỏa sáng, hình như khẽ chớp mắt nhưng rồi nhanh chóng hồi phục vẻ trầm ồn cùng giọng lạnh lùng.

      - Ừ… Ta biết rồi…
      xong, quay đầu lại, thẳng mạch.

      Nhìn bóng lưng rời , Thủy Nhan gọi lại, ngược lại khi bóng dần, nàng thở phào nhõm, tâm tình phức tạp cùng chua xót, nhưng nàng lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

      Nàng thổ lộ, ra cũng mong đáp lại, chỉ là vì bản thân suy nghĩ, liền nguyện ý ra, nhất là lần đầu tiên động tâm nam nhân, nàng cảm thấy thay vì giấu khó chịu trong lòng, nếu như vậy khó chịu đựng được, bày tỏ xong rồi, nàng bóp chết tình cảm được đón nhận này!

      Ngũ Nhi từ sau nhà chậm rãi tới, thấy Thủy Nhan ở cửa, vẻ mặt khẽ kinh ngạc:
      - Tỷ bình thường rất ít khi , nhưng dọa người chết khiếp a!

      - Miệng lưỡi giảo hoạt…
      Mắt Thủy Nhan có ánh cười, nhưng mà lại như đưa đám.

      Ngũ Nhi giả vờ sờ sờ trán, an ủi nàng:
      - Đừng nóng giận, công tử căn bản là đầu gỗ, tình đúng là thích hợp với ngài ấy, ngài ấy chấp nhận tỷ, vốn là trong dự liệu…

      Chưa dứt lời, Ngũ Nhi nhận thức được bản thân sai, vội vã che miệng, khẩn trương nhìn chăm chú Thủy Nhan.

      Nhìn Vũ Quốc có chút khó khăn coi như có chuyện gì xảy ra rời , trong lòng Thủy Nhan vô cùng khó chịu, nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng, mặc dù nàng được đáp lại, nhưng cũng hề giễu cợt nàng, và nàng có phát sinh việc căng thẳng nào.

      - Ta vốn có tính toán chuyện có tiếp nhận ta . Chỉ là ra cảm xúc của mình, còn lại quan tâm phản ứng.

      Ngũ Nhi khỏi kinh ngạc:
      - Nãi nãi của tôi ơi!!!!

      Thủy Nhan khẽ cười, trong tâm trí lại nghĩ đến cảnh Triệu Vũ Quốc rời
      - Ta biết rồi…

      Nàng hỏi Ngũ Nhi:
      - Vừa rồi ngươi nghe trộm đúng ?

      - Có trời đất làm chứng, chỉ là vô tình ngang qua nghe thấy, chứ nào đâu cố tình…
      Nàng ta vừa giải thích vừa quơ tay quạt gió trong khi vừa mưa xong, khí trời rất mát mẻ.

      Hai ngày sau, xuất trước mặt Thủy Nhan nữa, giống như phỏng đoán của nàng.

      - Nhan tỷ tỷ của ta ơi… Sao người có thể biết trước được điều đó vậy?

      Thủy Nhan cùng Ngũ Nhi nhặt đậu nghe vậy chỉ khẽ cười, đưa tay buộc lại những lọn tóc xõa xuống.

      Ngũ Nhi thấy thế bèn than thở:

      - Người nghĩ mà xem, nữ tử kia đâu giống người, chẳng hề trang điểm, ngay đến mái tóc cũng lười chải chuốt, chỉ cứ mãi buộc thắt lại cách sơ sài thế kia. lo lắng sao?

      - lo.
      Thủy Nhan nghiêm túc đáp.

      Ngũ Nhi đứng lên, rót chén nước đưa cho Thủy Nhan, tiện thể uống hớp. Đến nay, Thủy Nhan cũng phản đối uống chung chén cùng nàng, chỉ có điều nhấp miệng xong, bờ mi nàng nhíu cong lên.

      - Ngọt thế nhỉ!

      - Đúng rồi, dạo này tiết trời oi bức nên ta dùng ngó sen nấu thành chè để uống.

      Thủy Nhan lắc đầu, nàng vẫn hiểu tại sao uống đồ ngọt lại có thể giải khát được nhỉ?

      Chỉ là nước để uống thôi mà, cần gì phải cầu kì, cực nhọc đến vậy. Chẳng phải như thế lãng phí thời gian hay sao.

      - Xem bộ dạng của tỷ kìa, uống chè này có thể làm đẹp da, trừ hỏa nhuận phế, rất tốt cho sức khỏe đấy.
      Ngũ Nhi vẫn cố gắng thuyết minh cho công dụng tuyệt vời của món chè chính tay mình nấu.

      - Chẳng khác gì uống trà cả.
      Thủy Nhan đáp

      Ngũ Nhi lại bắt đầu bốc hỏa

      - Chẳng có tý thưởng thức ẩm thực gì cả.

      Thủy Nhan cau mày:
      - Ta cho rằng uống cái món ngòn ngọt, nhơn nhớt kia là hưởng thụ.

      - Chà… Muội nghĩ là tay nghề của muội quá kém, hay là để muội dẫn người ăn món chè đậu xanh, đảm bảo ngươi thích liền.

      - ra ngoài ư?

      - Ừ, suốt ngày người chỉ quanh quẩn ở trong phòng hoặc ở hậu viện cùng muội, cảm thấy tù túng lắm sao?

      - hề.

      Hàng ngày nàng chủ yếu dành thời gian để luyện công, sau đó là chuyện phiếm cùng Ngũ Nhi, hoặc nghe Ngũ Nhi đủ thứ chuyện lung tung. Cuộc sống đối với nàng như thế rất có tư vị, hơn nữa thời gian trôi , võ công dần khôi phục, nàng phát giác mình có hồi tưởng được vài chiêu thức, đầu bớt đau nhức, phát này khiến nàng vô cùng hưng phấn, đối với nàng mà , mỗi ngày trôi qua như thế này là ổn.

      Ngũ Nhi vốn sớm miễn dịch với thờ ơ này của nàng, chỉ liếc qua Thủy Nhan cái:
      - Tỷ phiền, ta phiền, chúng ta thôi, dù sao đậu để tối nay dùng cũng hết rồi, ra ngoài mua luôn.

      - Tại sao lại dùng nhiều đậu xanh như vậy?

      Ngũ Nhi nhíu mày, lắc đầu :
      - Cái này muội biết , là Trương đại phu phân phó, muội chỉ nghe theo thôi.

      - Đại phu cần nhiều hạt đậu làm chi?

      Ngũ Nhi nhịn được:
      - Tỷ đúng là con ma thích hỏi, mau mau thu dọn, chúng ta ra ngoài nào!

      Ngũ Nhi vốn có tác phong như gió, là phải lập tức làm được, nàng quyết định muốn ra ngoài, lập tức chạy tìm Thạch Đông Thăng xin phép, sau đó hấp tấp lôi Thủy Nhan .

      Dĩ nhiên, lần này nàng bắt Thủy Nhan được mặc nam trang nữa…

      - Oa, hôm nay khí trời tốt, trời nhiều mây, ánh nắng mặt trời có gay gắt, đường chắc chắn náo nhiệt lắm đây.

      Thủy Nhan có chút khó hiểu:
      - Ngươi cảm thấy đường nhiều người cũng tốt sao?

      - Ha ha, náo nhiệt có nhiều chuyện hay xem …
      Ánh mắt Ngũ Nhi mơ màng ảo vọng.

      - Bộ dạng lúc này của ngươi giống hệt như khách tới Đào Hoa Lâu…

      - Nhan tỷ tỷ…

      - Đông người cũng tốt, nhưng kẻ trộm cũng nhiều, thích khách muốn giết người cũng dễ hạ thủ hơn.
      Thủy Nhan nghiêm túc giải thích cho nàng.
      Ngũ Nhi trợn tròn mắt:
      - Tất cả trông cậy vào tỷ tỷ quý, chúng ta thôi, xem ra chuyến này dễ dàng gì…

      Hai người vừa đến cổng, Thủy Nhan cảm giác được mặt đất có chấn động rất , giống như có người từ cao nhảy xuống, mà người này nhất định võ công cao cường, nếu phải nàng mới khôi phục được võ công, căn bản thể nào phát được chấn động kia.

      Nàng lập tức chuẩn bị nghênh chiến, bước lên che cho Ngũ Nhi, thấp giọng cảnh báo:
      - Cẩn thận!

      Ngũ Nhi bị dọa cho sợ run người, gương mặt trong chốc lát trắng bệch, Thủy Nhan chăm chú quan sát động tĩnh bốn phía, đột nhiên thân ảnh xanh đen lóe ra, lúc nàng định động thủ thấy người kia phải thích khách mà là Triệu Vũ Quốc.

      Toàn thân Ngũ Nhi run lên, so sánh với hồi kinh sợ vừa xong chỉ có hơn chứ kém, run rẩy :
      - Tham kiến công tử!

      Thủy Nhan nhíu mày, trong mắt mang theo châm chọc:
      - Ngươi lén ra cửa sau rồi lại vào cửa trước, đúng là kỳ quái!

      Sắc mặt Triệu Vũ Quốc trầm xuống, ánh mắt khẽ né tránh, sau khắc khôi phục lạnh lùng, nhìn Thủy Nhan, thấp giọng hỏi:
      - Ngươi muốn rời ?

      Thủy Nhan nhíu mày, phát ra hơi thở khiến người ta phát run:
      - Ngươi hi vọng như thế?

      - phải… Công tử hiểu lầm rồi… Nhan tỷ tỷ là muốn cùng Ngũ Nhi ra ngoài mua đồ…

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 71: Kiến thức đầu đường
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Cả người Ngũ Nhi vốn run , nghe những lời hỏi thăm kia của Triệu Vũ Quốc, tâm lập tức run bắn lên, nàng sợ Thủy Nhan giữ ý lại chọc giận Triệu Vũ Quốc, hậu quả khó mà lường, từ nàng học cách tùy mặt gửi lời, ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm kia, bận rộn giải thích với Triệu Vũ Quốc rằng các nàng chẳng qua là ra ngoài mua chút đồ.

      Triệu Vũ Quốc khẽ nhíu mắt, trầm quét qua Ngũ Nhi, nàng cả kinh, lập tức cúi đầu dám ngo ngoe gì nữa.

      - sớm về sớm.

      - Ngươi nóng lòng chạy đến vì muốn với ta lời này?
      Thủy Nhan châm chọc hỏi .

      Triệu Vũ Quốc giải thích mà vượt lên về phía vườn, biết vô tình hay cố ý lúc gần sát vào người nàng.

      Thấy Triệu Vũ Quốc xa, Ngũ Nhi khôi phục khẩu khí, kiên định phát biểu:

      - Làm người ta sợ muốn chết.

      - Tại sao ngươi lại sợ ?

      Ngũ Nhi nhăn nhó mặt mày:
      - Muội sợ ngài ấy, chẳng lẽ còn có thể thích sao?

      Thủy Nhan hé miệng cười tiếng:
      - Những lời này của ngươi, nếu mà nghe thấy được…

      đợi Thủy Nhan hết câu, Ngũ Nhi đưa tay bụm miệng nàng lại:
      - Đừng, đừng dọa muội nữa được ?

      Thủy Nhan cười gật đầu, Ngũ Nhi mới buông lỏng tay ra. Thủy Nhan đứng khoanh tay:
      - Nếu là những người khác đưa tay che miệng ta như ngươi bây giờ, khẳng định là thân thể bị chia ra mấy mảnh rồi.

      Ngũ Nhi run rẩy, chợt nhớ tới lời Trương đại phu , võ công của Thủy Nhan so với Triệu Vũ Quốc hề thua kém…

      - Ách… Sau này muội ngoan!
      Ngũ Nhi trình ra vẻ mặt đáng thương, dịu dàng nhìn Thủy Nhan.

      - Nha đầu này định hù chết ta sao…

      đường rất náo nhiệt, kinh thành quả là chốn phồn hoa, tiếng người trò chuyện, tiếng xe ngựa. Những thanh rao hàng lảnh lót, tiếng chuyện rì rầm bên chén trà, những tiếng tán thưởng, còn có những tiếng đinh đinh nơi những cửa tiệm rèn… Những thứ này rót vào tai tạo thành bản nhạc nhiều sắc, khiến người ta có cảm giác thái bình.

      Lần trước mới ra ngoài dạo chơi được chút bị đoàn người Hổ Tam Nương bắt . Thủy Nhan kịp dạo khu vực kinh thành phồn hoa này chứ chưa đến cảm thụ đặc biệt của con người nơi đây, lúc này cùng Ngũ Nhi dạo, Thủy Nhan mới như chính thức được cảm thụ Nam quốc thái bình thế nào.

      Nhưng hình như kinh thành phồn hoa này gây ra hứng thú lớn cho Thủy Nhan, hăng hái của Ngũ Nhi cũng vì vậy giảm khá nhiều.

      - Nhan tỷ, người cao hứng sao?

      - có!

      - Muội cảm thấy tỷ thích dạo?

      - Chẳng phải sao?

      Ngũ Nhi ngửa mặt lên trời thở dài:
      - Theo như lời tỷ, cùng nhau lên đường nghĩa là dạo phố?

      Thủy Nhan gật đầu, khẽ nhíu mày:
      - Chẳng lẽ đúng?

      Ngũ Nhi nhất thời thốt nên lời, đối với vị “tỷ tỷ” này còn cách nào để nữa.

      Thấy mặt Ngũ Nhi như đưa đám, Thủy Nhan đành lòng, ra vẻ cảm thấy hứng thú :
      - Vậy làm sao mới là dạo phố?

      Mắt Ngũ Nhi lập tức sáng ngời, tay liền chỉ sang mấy quầy hàng bên cạnh:
      - Xem son phấn, quần áo, sau đó ăn…

      - Cứ như vậy?

      - Ừ!

      - Hứng thú sao?

      Ngũ Nhi gật đầu:
      - Rất hứng thú…

      Thủy Nhan chậm rãi quan sát các nương đường, tựa hồ cũng giống như Ngũ Nhi, nếu mừng rỡ nhìn phấn bột nước, thử thoa phấn là vào tiệm quần áo, tiệm vải coi xét, sau đó là xem trâm cài tóc, cuối cùng là tìm xem có gì ăn…

      - Ngươi cũng giống bọn họ quá.

      Hai mắt Ngũ Nhi sáng lên:
      - Ha ha, ở đây quả là có nhiều niềm vui, tỷ tỷ nhìn hàng bán phấn bột nước kìa, kinh thành chỉ có nhà này, thậm chí còn có nhiều cửa hiệu lâu đời, nhưng những chỗ ấy chỉ cung cấp cho những phu nhân cùng thiên kim tiểu thư mua mà thôi, chúng ta có thể chọn lựa cho mình món ở chỗ hàng rong này, nhưng phải vì thế mà giá trị kém đâu nhé. Chỉ cần tỷ chịu khó dạo, tìm được những thứ rất đặc biệt, thậm chí những thứ có nhiều tiền chắc mua được kia…

      - Nhưng hộp kia dùng rất lâu, lần nào ra ngoài cũng mua sao.

      Ngũ Nhi lắc đầu, mặt có chút đắc ý:
      - Hắc hắc, tỷ tỷ hiểu, dạo như thế này, quan trọng phải là kết quả, mà là quá trình mua.

      Thủy Nhan lắc đầu, đối với ngôn luận của Ngũ Nhi dám gật bừa.

      Vào lúc này, hai nàng qua cửa hàng có treo nhiều đồ trang sức, quan sát cách bố trí và hàng hóa hẳn đây là cửa hiệu lâu đời, đợi Thủy Nhan mở miệng, Ngũ Nhi hưng phấn kéo tay áo nàng.

      - Tỷ tỷ, đây là cửa hiệu lâu đời ở kinh thành, nhà bọn họ chuyên làm đồ trang sức cho hoàng gia…

      Nghe Ngũ Nhi ba hoa chích chòe Thủy Nhan có chút hứng thú, ngược lại trong lòng nàng thầm buồn cười, biết tại sao nữ nhân lại đem những thứ vừa nặng vừa màu mè như kia đầu, lâu ngày đau cổ, cột sống hay bả vai, rồi ngã bệnh ra mới là lạ.

      Thấy bộ dạng lơ đễnh của Thủy Nhan, Ngũ Nhi nhịn được thở dài, trong lòng buồn bực: “Sao suy nghĩ giữa hai người lại khác xa nhau thế.”

      Lúc này, hai vị tiểu thư từ bên trong cửa hiệu ra, Thủy Nhan khẽ cau mày, khẽ với Ngũ Nhi:
      - !

      Mới xoay người, nghe thấy phía sau có người gọi nàng.

      - Thủy tỷ tỷ cũng dạo phố?

      Ngũ Nhi thấy người lên tiếng là nương dung mạo phi phàm, ăn mặc tôn quý, trong lòng lập tức hiểu rằng người này mình thể đắc tội, nhưng là buồn bực, làm sao Thủy Nhan lại quen biết kiểu người như vậy.

      Thủy Nhan còn đủ kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt vẫn lãnh đạm, hướng Tưởng Mộng Nhược cùng Tưởng Hàm Doanh gật đầu vấn an.

      - Ta qua đây thôi.

      Nghe giọng Tưởng Hàm Doanh kia chào hỏi mình, trong lòng nàng hiểu, hai tỷ muội này muốn gây xích mích với mình nữa, cho nên nàng cũng né tránh chuyện cũ.

      - Thủy tỷ tỷ muốn đâu?

      - Hai vị là thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng, Thủy Nhan chỉ là nô tài, gọi ta tiếng tỷ tỷ kia giống như lấy mạng ta vậy.
      Nàng biểu lộ thái độ của mình.

      Tưởng Hàm Doanh cùng Tưởng Mộng Nhược thầm trao đổi qua ánh mắt, lặng lẽ ra vẻ đắc ý, Thủy Nhan nhìn thấy nhưng coi như biết.

      - Thủy Nhan ra ngoài làm công chuyện cho quý phủ, làm phiền hai vị tiểu thư, cáo từ!

      Tưởng thị muội gật đầu, khách khí nữa, giờ khắc này, giữa Thủy Nhan cùng các nàng xa cách ngàn dặm, mà các nàng cuối cùng cũng còn nhớ những chuyện ở Đào Hoa Lâu nữa.

      Dọc đường , Thủy Nhan lời nào, Ngũ Nhi cảm nhận được nhiệt độ chợt giảm xuống, ngoan ngoãn im lặng, hỏi câu.

      - Nam quốc, thái bình!
      Trầm mặc hồi, hiểu sao Thủy Nhan lại những lời này.

      - Dạ?
      Vẻ mặt Ngũ Nhi mờ mịt.

      Ngón tay Thủy Nhan hướng vào hẻm , ở đấy có mấy người ăn xin, mặt đất có vài manh chiếu bẩn thỉu, hiển nhiên đó là chỗ đám ăn xin tụ tập, bởi vì chỗ khuất, có người chú ý, tuy nhiên lọt nổi mắt quan sát của Thủy Nhan.

      - Kinh thành là trung tâm quốc gia, nếu là nước thái bình, có nhiều lưu dân, nhiều ăn mày như vậy.

      - Chỉ là mấy tên ăn mày thôi, làm sao lại lên vấn đề quốc gia chứ.
      Ngũ Nhi lắc đầu, ngạc nhiên hỏi Thủy Nhan.

      Thủy Nhan trầm mặc.
      - Ngươi nghĩ sai rồi, mới vừa rồi ta quan sát, nơi này các tửu lầu sang trọng trông như trảy hội, nhưng những tiệm ăn bình dân lại ít khách.

      - Ừ, kinh thành vốn dĩ là nơi những kẻ lắm tiền tụ tập, dĩ nhiên là tửu lâu rồi.

      - Nhân dân là gốc của quốc gia, cuộc sống của dân có đầy đủ, quốc gia mới phát triển hưng thịnh. Nhưng dân chúng ấm no cũng có vấn đề, liền ra ngoài ăn lung tung, hay mua đồ linh tinh. Tinh tế chút nhìn ra, tình hình Nam quốc bất ổn, ngươi nhìn những hẻm kia, khắp nơi đều có những kẻ ăn mày, đây giải thích ràng là những người ở bên ngoài kinh thành tràn về, có thể là do thiên tai, nhưng cái chính là triều đình chi kinh phí giúp nạn dân, nếu có giúp đỡ họ tứ tán bốn phương, hoặc có thể là do chiến , vậy càng minh chứng điều, Nam quốc tại gặp phải rất nhiều vấn đề, khắp nơi các chư hầu yên phận có ý định nổi loạn…

      Vẻ mặt Ngũ Nhi ra sùng bái:
      - Oa, Nhan tỷ tỷ, làm sao mà tỷ biết nhiều vậy, những chuyện này chỉ có nam nhân mới quan tâm a…

      Thủy Nhan khẽ mỉm cười:
      - Ta biết, ta phải cho ngươi nghe.

      - Vậy tỷ muốn cho ai nghe?

      - Thái tử điện hạ, người cảm thấy ta cho ai nghe?
      Thủy Nhan hướng người đường phía sau lưng Ngũ Nhi .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :