1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 62: Khôi Phục
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Sau khi trở lại biệt uyển, rốt cuộc Thủy Nhan cũng chấp nhận để Trương đại phu chữa trị, trải qua nửa tháng trị liệu, độc trong cơ thể nàng dần dần rút , buổi sáng hôm nay, như mọi khi, nàng đến ghế đá phía ngoài cửa ngồi xuống.

      Lúc này, mặt trời còn chưa lên cao, chỉ mới ngượng ngùng nhú chút, phía chân trời còn viền vàng, tỏ ngày mới tới.

      Thủy Nhan nhắm mắt ngồi lẳng lặng cảm thụ quá trình khí biến đổi từ vẩn đục trở nên trong lành, nỗi đau nơi lồng ngực dần dần biến mất. Nàng để cho ngũ quan thả lỏng tối đa. Cảm nhận được lực lượng tự nhiên trong tĩnh lặng, khi mà nỗi đau ngực nàng biến mất đan điền của nàng cũng có biến hóa.

      Nàng cảm thấy đan điền vốn khô kiệt lại có cảm giác ấm áp, khí tức vốn nấp trong người giờ cũng đều di chuyển về đan điền. Thủy Nhan cũng hiểu tại sao đầu óc giờ rất thanh tỉnh, tất cả mọi thứ bên ngoài giống như hề có quan hệ với nàng. Nàng chỉ cảm thấy hai mắt trong trẻo, ngờ có thể thấy được khí tức trong cơ thể dần tụ tập tại đan điền.

      Này đây có luồng khí giống như đám mây chậm rãi di chuyển, những giọt nước tích tụ lại, dần dần chuyển động trong cơ thể nàng, sau đó cùng lúc tụ tới phía đan điền.

      Mà khối khí chuyển tới khu đan điền kia càng lúc càng nhanh, ngừng dung hợp khí trong toàn cơ thể tới, ánh mắt nàng cũng từ xám trắng dần biến sáng, tốc độ luân chuyển càng lúc càng nhanh, Thủy Nhan cảm thấy từ đan điền phát ra dòng nước ấm, dòng nước ấm này giống như biển rộng, trong cơ thể nàng kinh mạch chảy xuôi, mỗi khi gặp vật cản dòng khí trở nên cường đại mạnh mẽ hơn, mỗi lần như vậy lại phá tầng ngăn cản, mà mỗi lần phá tầng như thế, xương cốt trong cơ thể nàng lại phát ra tiếng động, khắc này rất đau, nhưng thông qua lúc sau đem lại cho Thủy Nhan cảm xúc hoàn toàn mới, thân thể nàng trở nên nhàng thanh toát.

      Cứ như vậy, dòng khí tụ về đan điền rồi lại từ đó chảy tới kinh mạch trong toàn thân thể, hình thành nên vòng tuần hoàn, mà đan điền vốn là khối khí trắng xóa, tốc độ lưu chuyển càng nhanh, dần dần hóa thành màu vàng, khối khí như bị nén xuống từ bằng nắm tay xuống bằng viên đan dược , tốc độ khí đan luân chuyển càng lúc càng mạnh, Thủy Nhan chỉ cảm thấy đan điền sưng lên, lực lượng cường đại từ đan điền khiến cả người nàng trở nên đau nhức vô cùng, Thủy Nhan thầm hô ổn trong lòng, nếu tiếp tục như vậy, kinh mạch nàng bị phá hủy, nhưng lúc này nàng cũng còn biện pháp nào nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn.

      Đúng lúc này dòng khí cường đại từ bên ngoài truyền vào cơ thể nàng dứt, giống như dòng nước thoáng làm nguội cả kinh mạch, cảm giác sưng ở đan điền cũng dần biến mất, dòng khí loạn cũng trở nên ổn định, như là được thúc giục vậy, nó ngoan ngoãn nghe lời chảy khắp các kinh mạch của nàng.

      hồi sợ đâu qua, Thủy Nhan cảm thấy cả người thoải mái, lồng ngực còn cảm giác ngưng thở nữa, mỗi chỗ cơ thể lại tỏa ra sinh cơ, nàng chỉ thấy mệ mỏi dị thường, bất giác mất ý thức, lâm vào trạng thái hôn mê.

      Trong mộng, Thủy Nhan nghe thấy thanh quen thuộc:

      - Tỉnh lại.

      Đó là tiếng Triệu Vũ Quốc gọi nàng, nàng lắc đầu, :

      - Ta có chút mệt …..

      Sau đó Thủy Nhan thấy trước mặt có sương mù dày đặc, sương mù kia từ màu trắng, dần dần hóa thành màu đỏ, thanh trầm ổn vang lên bên tai nàng:

      - Tuyết Dao… Tuyết Dao… Trở lại….

      - Ai, ngươi là ai? Ai là Tuyết Dao?

      - Trở về, ngươi nhất định phải trở về…

      dòng nước mãnh liệt bao lấy nàng bên trong, Thủy Nhan cảm thấy từng tế bào cả người như được rót đầy nước, nàng bị ngạt thở dần dần mất ý thức, nhưng ngày lúc đó nàng lại nghe thấy tiếng của nữ nhân:

      - Quy Tức Pháp… (Cách hít thở rùa đen)

      - Cái gì là quy tức pháp?

      Nàng nghi hoặc hỏi.

      Đúng lúc đấy, bàn tay ấm áp nắm chặt lấy nàng, nàng thở gấp :

      - Ta muốn sống, cứu ta….

      - Được rồi, mỗi lần đều là ta ra tay cứu nàng!

      Nàng nghe ràng đây là tiếng Triệu Vũ Quốc chuyện.

      Rất kỳ quái, khi nàng nghe thấy tiếng của Triệu Vũ Quốc, sợ hãi, bất lực và mờ mịt trong lòng liền biến mất tức khắc, nhờ vào tín nhiệm kiên định đó là muốn sống!

      Ô…

      Thủy Nhan nghe thấy tiếng khóc, đó là tiếng khóc của Ngũ Nhi, Thủy Nhan thầm hỏi:

      - Sao Ngũ Nhi lại khóc?

      - Nhan Tỷ tỷ, người làm sao vậy, mau tỉnh lại , tỷ hôn mê năm ngày rồi…

      - Ta hôn mê năm ngày?

      Thủy Nhan mở hai mắt, chỉ cảm thấy cả người nhàng khoan khoái, cực kỳ thỏa mái, đó là cảm giác hôn mê năm ngày, nàng ngó thấy Ngũ Nhi lau nước mắt, cau mày, thương tiếc gọi nàng sống lại.

      - Ngươi khóc cái gì?

      - Ách…

      Ngũ Nhi lau nước mắt, thấy Thủy Nhan yên lành ngồi giường, có chút phản ứng được.

      - Tại sao ngươi gì?

      - A a a… Nhan tỷ tỉnh lại….

      Ngũ Nhi vui vẻ ôm chặt lấy Thủy Nhan, vừa cười vừa khóc.

      Thủy Nhan có chút trúc trắc vỗ vai nàng, giọng điệu bình thản mang theo chút rung động:

      - Chẳng nhẽ muội vui mừng quá mà khóc sao?

      Ngũ Nhi buông nàng ra, cười cười :

      - Đáng ghét, lúc này còn giỡn muội.

      - Ta đâu có!

      Ngũ Nhi vui sướng hoa chân múa tay.

      - Tỷ còn , để muội báo cho công tử biết tỷ tỉnh rồi, tỷ lúc còn nằm hôn mê, làm công tử mệt muốn chết rồi….

      Cũng đợi Thủy Nhan hỏi chuyện gì xảy ra, Ngũ Nhi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

      Vẻ mắt Thủy Nhan khó hiểu:

      - Ta bị làm sao vậy, trong năm ngày ta hôn mê có chuyện gì xảy ra?

      bao lâu, Thạch Đông Thăng vào, nhìn Thủy Nhan tỉnh lại bị làm sao cả, thở phào nhõm:

      - Trương đại phu đúng, sau khi tỉnh lại nàng tốt hơn nhiều!

      - Ta rốt cuộc bị làm sao vậy?

      - Nàng khôi phục lại công lực!

      Nhiệt độ phòng phút chốc hạ xuống thấp, cần đoán cũng chả cần nhìn cũng biết rằng Triệu Vũ Quốc đến.

      Thủy Nhan nhìn có chút giật mình, vài ngày thấy giờ phút này thấy tiều tụy hẳn, cằm đen sì, hẳn là chưa có cạo râu.

      - Ta hôn mê năm ngày?

      Thủy Nhan khẩn cấp hỏi.

      - phải là hôn mê, mà là nàng ngủ được năm ngày.

      Mà cùng lúc này, Trương đại phu cũng bước vào, bắt mạch cho Thủy Nhan, lộ vẻ kinh sợ:

      - Này….

      - Nàng bị làm sao?

      Triệu Vũ Quốc hỏi.

      Trương đại phu vội lắc đầu:

      - Thân thể Thủy nương có gì đáng ngại.

      - Vậy sao ngươi lại ngạc nhiên vậy?

      Trương đại phu nhìn Thủy Nhan, lại nhìn Triệu Vũ Quốc:

      - Ta kinh ngạc là vì công lực của Thủy nương ngang với ngài.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 63: Mắt Mờ Tâm Minh
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Vẻ mặt Thủy Nhan mờ mịt, nghe tên gọi của có gì tương xứng công lực, tràn đầy nghi hoặc hỏi:
      - Trương đại phu cuối cùng là có ý gì?

      - đến công lực chính là nội lực của Vũ Gia!
      Triệu Vũ Quốc giúp Trương đại phu bổ sung.

      Trương đại phu gật đầu, lại nhìn tới Thủy Nhan, trong mắt mang theo ngờ vực vô căn cứ. Thấy Triệu Vũ Quốc gật đầu mới tiếp tục :
      - nương đối với võ công chính mình có chút ấn tượng?

      - Ấn tượng cái gì?

      - nương vận nội lực lên xem, võ công dưới Triệu gia. Bởi vì nương mất trí nhớ nên nhớ các chiêu thức võ công, mà nội lực trong cơ thể bị độc tố . Tuy ta rành về loại độc kia, nhưng mà tại giúp bức ra được như vậy khiến nội lực của khôi phục. Nếu nương có khả năng nhớ lại từng chiêu thức võ công nương chính là võ lâm cao thủ đó.

      Về chuyện Thủy Nhan bản thân có sở hữu võ công sớm ngờ vực vô căn cứ. tại, như lời Trương đại phu chính là muốn có đáp án cuối cùng cho nên giờ cũng muốn tiếp tục hỏi thêm. Hơn nữa, cũng định trả lời chuyện võ công và nội lực bản thân. Trước kia phát sinh rất nhiều chuyện tình quái dị tìm tới, biết võ công của mình là lá bài chủ chốt. Chỉ là điều khiến Thủy Nhan khó hiểu chính là nếu trước đó Trương đại phu khôi phục nội lực, nhưng mà nàng lại cảm thấy có chút cảm giác khác thường nào. Có chăng chỉ là hít thở so với trước dễ dàng, chậm rãi hơn trước kia rất nhiều.

      Nàng tránh nặng tìm , muốn đề cập tới bí kíp võ công của mình. Nàng cảm thấy đó chính là lá bài chủ chốt của mình, càng ít người biết càng tốt nên liền sang chuyện khác, hỏi lại Trương đại phu:
      - Đại phu biết đây là độc gì, vậy làm sao giải độc?

      Trương đại phu lắc đầu,
      - Lời này của nương là sai rồi, ta có giải độc cho mà là chỉ giúp đẩy chất độc đó ra ngoài, cũng phải là làm khó nghĩ.

      Thủy Nhan nhíu mày,
      - Vậy nếu trong quá trình ép độc, độc phát trong cơ thể ta làm sao?

      Trương đại phu vốn thần sắc hơi có chút đắc ý liền trì trệ,
      - Ách.

      - Vậy cứ cho là mạng ngươi bạc!
      Triệu Vũ Quốc bỗng ôn hòa bổ sung câu.

      Thủy Nhan bình tĩnh nhìn vào Trương đại phu, rồi lại nhìn chút Triệu Vũ Quốc. Trong lòng suy nghĩ chút liền thấy những mất mát trong lòng nhất thời biến mất. Nàng cười nhạt với nhưng đáy mắt vẫn mang theo vẻ khổ sở.

      Nàng rồi làm sao?

      Lớn tiếng trách cứ Trương đại phu có y đức?

      Oán giận vô tình?

      Có người cứu mình, cần gì biết phương pháp là gì. Sống chính là vận khí tốt mà nếu chết tự nhận là xui xẻo cho nên nụ cười kia đối với mới mang theo chút khổ sở. Mà cảm giác đơn tự nhiên giờ đây trong con người nàng càng thấm thía hơn, thấu hiểu hơn. Nàng càng muốn biết thân phận mình cảm giác phát ra càng mãnh liệt.

      Ban đầu nàng muốn biết thân phận mình nguyên nhân chỉ là muốn làm kẻ mặc người sai bảo như nô tài. Nhưng giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, tư tưởng của nàng có thay đổi nhiều rồi.

      Con người sinh ra đời, cả đời theo đuổi chính là mạng sống. Mà nàng từ khi sinh ra lớn lên đều có cơm ăn, được sống trong tôn nghiêm. Nhưng khi nàng ở Đào Hoa Lâu, vì tiếp ứng cho Hạ Ngải nàng cảm nhận sâu trong con người mình như biến thành người khác, nô tài cũng nhục nhã bởi vì đây là để thích ứng với cuộc sống, để có thể sống. Cũng giống như chính mình từng giả vờ lấy lòng đối với Hổ Tam nương, thậm chí còn làm ra bộ dáng nô tài. Tất cả những điều đó chẳng qua là để thích ứng với cuộc sống và đạt được mục đích của mình. Cũng giống lúc mình tỉnh lại, mặt đối mặt với người khác tuy thể ngang hàng nhưng tâm thái hoàn toàn khác trước.

      tại nàng nóng lòng muốn biết thân phận, lý do còn là nguyện trở thành kẻ dưới nữa rồi, tại nàng muốn biết khẩn cấp hơn bởi vì đời này còn hay thân nhân. Chính mình liệu có phải là kẻ đơn lẻ loi, ngay cả sinh tử cũng có người quan tâm!

      Dĩ nhiên nàng biết, mình cũng phải có ai quan tâm, ít nhất còn có Ngũ Nhi vì mình mà khóc. Nghĩ tới đây nàng lại nhìn Triệu Vũ Quốc, trong lòng thầm nghĩ: “ là quan tâm ta ? Chúng ta là bằng hữu sao? “

      - Ngươi nhớ ra cái gì rồi?

      Thủy Nhan lắc đầu,
      - Ta chỉ là nghĩ, ngươi đối xử với ta nên xét là như thế nào ?

      Triệu Vũ Quốc nhíu mày, khóe miệng nhếch lên làm cho người ta cảm thấy khó chịu, nhưng lại giống như là phù dung sớm nở tối tàn. Sau đó biến mất, sắc mặt so với vừa rồi càng thêm trầm, hơn nữa ánh mắt vốn còn mang theo hơi ấm nhưng giờ nhìn tới lại giống như đóng băng.

      Thủy Nhan thấy thế, biết vừa rồi mình sai chỗ nào, liền hỏi:
      - Ta sai gì sao?

      - có, chẳng qua là nàng quên mất thân phận của mình!

      - Thân phận của ta?

      Triệu Vũ Quốc xoay người muốn ra ngoài, sau khi được ba bước. ngừng lại, với Thủy Nhan mà mang theo tia tình cảm nào:
      - Ta nhiều lần rồi, nàng là nô tài của ta!

      Thủy Nhan ngẩn ra, nhưng rồi liền gật đầu nhìn ra khỏi phòng.

      - Công tử hôm nay chuyện kỳ quái. ràng là quan tâm người ta mà tại sao lại như vậy?
      Ngũ Nhi bên gãi đầu, bộ dạng giống như hiểu được tại sao lại như vậy.

      Thủy Nhan nhìn Ngũ Nhi cũng chuyện, nhưng trong mắt lại mang theo ý châm chọc.

      Ngũ Nhi vò đầu,
      - Làm sao người nhìn như vậy?

      Nàng lạnh lùng :
      - Chủ tử làm sao lại quan tâm nô tài!

      Ngũ Nhi đầu tiên là gật đầu, nhưng ngay sau đó xua tay,
      - Đúng, người sai, nhưng công tử đối với tỷ giống như vậy.

      Thủy Nhan lắc đầu, nhưng sau đó đứng dậy, tính mặc xiêm y ra ngoài hóng mát chút. Nhưng phía sau Ngũ Nhi vẫn tiếp tục :
      - Ngày đó tỷ bị té xỉu mặt ghế đá, lúc ấy là sợ, mặt có chút huyết sắc, giống như người chết vậy. Chính công tử tới ôm tỷ đưa vào phòng, sau đó trông coi ở bên cạnh tỷ. Sau đó nghe lời Trương đại phu, dùng nội lực của mình khai thông chân khí trong cơ thể tỷ. Sau đó sắc mặt của tỷ mới tốt hơn chút.

      - Ngươi là…. Là cứu ta?
      Thủy Nhan như tin lời của Ngũ Nhi.

      Ngũ Nhi tức giận tới mức mặt trắng bệch, nhìn nàng cái:
      - Trong phủ này chỉ có công tử biết võ công, ngoài công tử ra làm gì còn ai có chân khí cứu tỷ? (Bạn Ngũ Nhi nhất thời hồ đồ quên mất Đông Thăng rùi…)

      Thủy Nhan như suy nghĩ , hỏi Ngũ Nhi:
      - Mới vừa rồi ngươi ta hôn mê trong năm ngày khiến mệt muốn chết, đây là ý gì?

      - Ba ngày đầu tỷ hôn mê, công tử đều ngày đêm trông coi tỷ, cho đến ngày thứ tư Trương đại phu tỷ còn nguy hiểm nữa lúc đó công tử mới yên tâm. Đúng lúc đó gặp điện hạ tới, công tử mới từ phòng tỷ mà rời .

      - Thái tử tới?

      Ngũ Nhi gật đầu,
      - Nếu như phải thái tử tới, muội nghĩ công tử tối hôm qua chắc chắn vẫn ngồi trông bên cạnh tỷ.
      tới đây, Ngũ Nhi che miệng cười, nhìn lại vẻ mặt mờ mịt của Thủy Nhan, cười đầy bí hiểm.

      - Thái tử tối hôm qua tới.
      Lòng nàng đột nhiên căng thẳng,
      - Hạ Ngải bắt đầu vào việc điều tra thân thế của ta rồi?

      Thấy Ngũ Nhi cười đầy bí hiểm, nàng véo véo mặt nàng ta,
      - Ngươi bị chuột rút sao?

      Ngũ Nhi khóe miệng co giật, bộ dạng như muốn té xỉu,
      - Trời đất, muội như vậy mà tỷ cảm động sao?

      - Cảm động cái gì?

      - Công tử quản ngày đêm chiếu cố tỷ, tỷ cũng cảm động?
      Vẻ mặt Ngũ Nhi lộ vẻ vô cùng đau đớn.

      Vẻ mặt Thủy Nhan mờ mịt,
      - Phải là cảm tạ chứ sao lại là cảm động?

      Ngũ Nhi cắn khăn, đột nhiên giận dữ,
      - Phí của trời a!

      Thủy Nhan dừng lại trước nền cửa, xoay người với nàng:
      - Người nào đem đồ tốt phá .

      Ngũ Nhi đáp:
      - thong thả, tiễn!

      Thủy Nhan vẫn mờ mịt như cũ.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 64: Hạ Ngải moi tim
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      sang ngày thứ năm kể từ khi Thủy Nhan lâm vào hôn mê, vào chập tối…

      “Thưa công tử, thái tử chờ người tại thư phòng đấy ạ!”

      Triệu Vũ Quốc mới từ bên ngoài về, hộ tống theo còn có Chung Dục và ba người nữa, vừa nhảy khỏi lưng ngựa, mới kịp trao lại dây cương cho kẻ dưới thấy Thạch Đông Thăng chạy lại nghênh đón và báo tin. khẽ gật đầu rồi quay sang với đám Chung Dục:
      - Cực khổ cho các ngươi rồi, mau về sắp xếp lại phòng ốc, gặp lại vào bữa tối.

      - Dạ, thưa công tử!
      Ba người cùng Chung Dục ôm quyền đáp.

      đường đến thư phòng, Triệu Vũ Quốc hỏi Thạch Đông Thăng theo sau:
      - Nàng ấy tỉnh lại rồi à?

      - Dạ chưa, chỉ có điều Trương đại phu có hôm nay mạch của Thủy nương ổn định trở lại, chắc rằng sớm hồi tỉnh thôi.

      Triệu Vũ Quốc trầm ngâm giây lát rồi lại với Thạch Đông Thăng:
      - được tiết lộ tình Thủy công nương hôn mê nghe chưa.

      - đâu ạ, xin công tử chớ lo.
      Thạch Đông Thăng đáp.

      Lúc này, quyển sách trong tay Hạ Ngải nghiền ngẫm gần hết, hẳn là đợi khá lâu, Triệu Vũ Quốc bước qua cười liền cất lời:
      - Sao cho người thông báo trước, thế này làm người phải chờ lâu rồi.

      Hạ Ngải tươi cười, buông sách xuống rồi :
      - Chỉ là ta nhất thời nhớ tới ngươi nên quyết định đến thăm cho nên cũng có báo trước.
      Trước mặt Triệu Vũ Quốc, vẫn quên che dấu mục đích của mình.

      Triệu Vũ Quốc ngồi xuống rồi. Trước tiên nhấp ngụm trà. nguội ngắt rồi nhưng chẳng quan tâm, chỉ :
      - Trà nguội lạnh rồi hẳn là người phải đợi lâu lắm rồi.

      - có. Chẳng qua là do hứng thú với quyển sách này nên quên uống. À mà, sao ngươi lại uống trà của ta thế kia?

      Ánh mắt vốn trầm lãnh của Triệu Vũ Quốc thoáng vẻ ấm áp:
      - Năm xưa, người còn ăn chung bát cơm của ta. Giờ sao lại trở nên khách sáo thế này?

      cười khan tiếng. Dáng vẻ trầm ổn, lạnh lùng vốn có của dường như tiêu biến.
      - Ha ha. Năm đó, cũng may năm đó ngươi tìm được ta lúc ta bỏ trốn, nếu e rằng ta cũng được như ngày hôm nay.

      - Chuyện qua rồi chớ nên nhắc lại làm gì. Cũng là do ta…

      - Vẫn là câu: cũng là do ta.
      Hạ Ngải tiếp lời, đoạn cả hai cùng nhìn nhau rồi bật cười.

      Bỗng ngừng lại, Triệu Vũ Quốc chăm chú nhìn , ánh mắt tựa như có nhìn xuyên thấu tâm tư đối phương:
      - Chẳng lẽ ngươi thực có lòng tốt đến thăm ta đấy chứ?

      Gương mặt Hạ Ngải khẽ nhăn lên chút, ánh mắt thấp thoáng tinh quang, Triệu Vũ Quốc thấy vậy liền cảm thấy điều chẳng lành.

      - Cũng là ngươi hiểu ta, ta đến cũng có gì đặc biệt cả, muốn đến xem nàng, là nghe quản gia , nàng sau khi trở về dùng thuốc của Trương đại phu trừ bỏ độc tố, phải nghỉ ngơi nhiều nên trông thấy người đâu.

      Mặt Triệu Vũ Quốc thoáng cứng ngắc, nhanh chóng bình tĩnh lại :
      - Điều này ta , bọn họ tự an bài với nhau.

      Trong mắt Hạ Ngải lên vẻ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó trầm xuống:
      - Quốc, ngươi cũng quá bận rộn, Thủy Nhan dù gì cũng là ân nhân cứu mạng của ta, làm sao lại sơ sài như thế?

      Triệu Vũ Quốc thoáng cảm thấy mỏi mệt, ngồi ngả người vào chiếc ghế Thái sư:
      - Ta để cho đại phu tốt nhất nước đặc biệt chăm sóc cho nàng, còn sơ sài? Nàng kia ở trong lòng người cũng có trọng lượng!

      Hạ Ngải nghe đoạn ngẩn người, cố giữ vẻ mặt thản nhiên nhưng nụ cười lại đôi chút gượng gạo:
      - Ha ha… Xem ngươi kìa… ràng cố gắng đè nén xuống nên mặt mới đỏ bừng lên, sắc hồng làm Triệu Vũ Quốc cảm thấy chói mắt.

      vịn chặt vào chiếc ghế Thái sư, sau khắc nới lỏng tay ra, ngũ quan nguội , khẽ mềm mại vài phần.

      - Người tói hỏi ta là vì chuyện của nàng?

      - Ừ!
      Hạ Ngải gật đầu.

      - Đây là hiệp nghị giữa hai người?

      Hạ Ngải trầm ngâm:
      - Cho dù có hiệp nghị này cũng điều tra cho ra thân phận của nàng.

      Thần sắc Triệu Vũ Quốc ngưng tụ:
      - Người có ý nghĩ gì mới à?

      Hạ Ngải gật đầu cười:
      - Ừ, suy nghĩ rất nhiều ngày rồi, thay vì phải phiền phiền não não tìm Thái Tử Phi, bằng lựa chọn nàng.

      Triệu Vũ Quốc cảm thấy cả người chấn động, sớm ngờ Hạ Ngải nảy sinh tình cảm với Thủy Nhan, chỉ nghĩ đến rằng muốn để nàng làm Thái Tử Phi, tính toán chút, ngay lập tức bác bỏ ý nghĩ này của Hạ Ngải.

      - Vì vậy nên người vô cùng muốn biết xuất thân của nàng, muốn trong hoàng tộc xuất nữ nhân lai lịch…

      - Ừ, nhưng nếu tra ra, ta cũng cấp cho nàng lai lịch.

      Giờ phút này nội tâm Triệu Vũ Quốc rất loạn…

      Thủy Nhan rốt cuộc chỉ là người khách qua đường, sao giờ khác này nỡ?

      Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nhanh chóng bị lý trí của bản thân chiến thắng, nhưng ngay sau đó với Hạ Ngải:
      - Nếu như người thích nàng, muốn cho nàng làm Thái Tử Phi, vậy hai ái nữ nhà Tưởng gia xử lý như thế nào?

      Ánh mắt Hạ Ngải trầm xuống:
      - Ai, ta bất quá là lừa mình dối người, người như chúng ta làm sao có quyền được chọn nữ nhân mình thích….

      Lời làm lòng Triệu Vũ Quốc cũng trầm xuống theo, thừa nhận, thân phận như và Hạ Ngải đúng là có quyền lựa chọn người mình thích, mặc dù có lên ngôi rồi…

      - Chị em nhà Tưởng thị, có thể giữ trong sạch khi ở Đào Hoa Lâu, hơn nữa lại còn sống sót ra, nghị lực, trí tuệ đó hoàn toàn phải nữ nhân bình thường có thể có, trong hai nàng nhất định trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ Nam Quốc.
      Triệu Vũ Quốc trầm ngâm .

      Mặt Hạ Ngải có chút đưa đám, màn mơ mộng bị đả kích mạnh, sớm khôi phục lại bình tĩnh:
      - Quốc, ngươi sai, ban đầu Thủy Nhan rời phủ Thái tử , ta biết nàng là muốn bị kéo vào vòng nước xoáy này, bởi vì chị em Tưởng thị từng tìm nàng, cho nên khi đó lựa chọn của ta là để phần tình cảm này buông xuống…

      - Vậy hành động bây giờ?
      Triệu Vũ Quốc trầm giọng hỏi .

      Hạ Ngải cười có chút bất đắc dĩ, khẽ dao động trong tâm:
      - Nhưng chứng minh, ta làm được, ta có thể ngụy trang, đeo mặt nạ trước mặt phụ hoàng cùng Trương hoàng hậu nhiều năm, thậm chí nguyện ý thay đổi dung mạo của mình, hơn thế nữa, có thể chịu nhịn phản kháng ở “chuồng cỏ”, thậm chí có nén manh động giết người, giả trang thành nam nhân mê sắc dụ hoặc Trần Cửu, tất cả ta có thể làm được hết, nhưng hết lần này tới lần khác đối mặt với lạnh lùng của nàng, lý trí của ta đây rối loạn, biết như thế là sai lầm, nhưng vẫn phạm vào, căn bản là thể dừng ý nghĩ về nàng, càng cố đè xuống, lại càng mạnh liệt trỗi dậy…

      - Về sau người lên ngôi, có thể tiến cung làm phi tử…

      Trong mắt Hạ Ngải ngời sáng:
      - Ha ha, nghĩ ra ngươi nghĩ như vậy, ta cũng nghĩ tới…

      - Nhưng làm như vậy, ngươi có thấy nàng nghĩ là ngươi tùy ý chi phối mạng nữ nhân?
      Triệu Vũ Quốc lạnh lùng phá vỡ ảo tưởng của .

      - Ách…
      Hạ Ngải lắc đầu…
      - Biết…

      - Ngươi hỏi ý tứ của nàng chưa?
      ra câu đó, trong lòng Triệu Vũ Quốc tràn đầy cảm giác hối hận đan xen khó hiểu…

      Hạ Ngải lắc đầu:
      – Nàng giống nữ nhân sắt đá vĩnh viễn động tình, ta sợ khi hỏi qua, nàng khinh thường ta…

      Triệu Vũ Quốc gật đầu, cũng đồng cảm, Thủy Nhan có giống những nữ nhân khác, cảm thấy nàng còn mạnh mẽ hơn so với Hạ Ngải, bởi vì đối với nàng mà , chuyện tình cảm thể nào rang buộc được nàng, nàng vô cùng tỉnh táo và hờ hững…

      Nghĩ tới đây, bọn họ tự vấn lòng: “Nàng có bị ánh mắt của hấp dẫn ?”

      Triệu Vũ Quốc nhanh chóng đem ý nghĩ đáng sợ này giấu nhẹm trong đầu, khôi phục bình tình, vẫn như cũ nhìn Hạ Ngải.

      - Đầu tháng ba, lúc ta qua khúc sông phát nàng, lúc ấy nàng bị thương nặng, lại trúng độc, thân mặc y phục cưới.

      - Cái gì? Cưới?

      tới đây, trong đầu Triệu Vũ Quốc thoáng chốc xuất màn hoa đào, ngày đó, đêm tối che giấu sắc mặt, cố ý phóng đãng, kiềm chế được, hơn nữa đem thân thể mềm mại của nàng mà kéo, cảm thụ hương thơm mát từ cơ thể nàng.

      khắc kia, vẫn còn tỉnh táo, xuyên qua lớp áo lót mỏng khẽ chạm vào vết thương của nàng, nhớ lại, lúc cứu được Thủy Nhan, ngực nàng còn vết thương lớn, cách tim chưa đầy ngón tay, sát chút nữa là lấy mất mạng nàng, khi đó, chỉ cho rằng mạng nàng đúng là quá lớn, tâm tình nóng rực lập tức nguội lạnh xuống, tự mình với bản thân, cứu nàng, bất quá, để nàng làm quân cờ của mình…
      (Tên chương này ghê phải mng…. >.< Hạ Ngải bày tỏ tình cảm… Phơi cả tim gan lun =.=. Tác giả dùng từ quả đáng sợ)

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 65: Vấn Tâm
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Hạ Ngải thấy Triệu Vũ Quốc ngẩn người ra, chợt chột dạ: “Lẽ nào …”

      Nhưng ngay sau đó gạt ngay ý nghĩ này khỏi đầu, biết Triệu Vũ Quốc chẳng phải hạng người có tình nghĩa, năm đó ra tay cứu , hơn nữa là nhiều lần, đến giờ vẫn nhớ mà…

      Đoạn liền hỏi:
      - Ngươi bảo rằng nàng mặc áo cưới lúc ngươi tìm thấy?
      Sắc mặt Hạ Ngải tràn đầy vẻ kinh ngạc, hoàn toàn ngờ được Thủy Nhan lại kết hôn…

      Giọng kinh ngạc của Hạ Ngải kéo Triệu Vũ Quốc khỏi dòng suy nghĩ miên man. Sắc mặt lạnh lùng trở lại, nhìn chằm chằm, trầm giọng hỏi:
      - Ngươi ngờ à?

      lắc đầu, ánh mắt đầy ôn nhu nhưng cũng ngập tràn khí thế vương giả:
      - Điều đáng chẳng phải là chuyện nàng ta thành thân, mà chính là ngờ nàng cũng mang dạ nhi nữ như bao nương khác.

      Triệu Vũ Quốc :
      - Nàng ta còn chưa hẳn kết hôn.

      nhớ lại đêm Đào Hoa Lâu ấy, nàng nằm im bất động, dù ánh mắt lạnh lùng nhưng toàn thân bị kích thích nóng bừng lên, ràng đó là biểu của người chưa từng trải qua chuyện phòng the, hơn nữa khi phát Thủy Nhan, nàng ta vẫn còn mặc áo cưới, nếu như động phòng hẳn mặc nguyên bộ như vậy. Bởi thế kết luận nàng hẳn còn là xử nữ.

      - Làm sao ngươi biết?
      Hạ Ngải thắc mắc.

      - Nếu động phòng, nàng ta đâu còn mặc nguyên bộ tân hôn như vậy…

      Hạ Ngải đột nhiên hiểu ra, cười ha hả :
      - Điều này đúng như sách : người trong cuộc thường lú lẫn. Đơn giản vậy mà ta nghĩ ra.

      Triệu Vũ Quốc cũng cười theo nhưng bản thân hiểu chuyện phát ra Thủy Nhan vẫn còn trong trắng là sau đêm ở Đào Hoa Lâu mới biết. Lúc trước, chẳng lưu tâm lắm đến bộ áo cưới. Hạ Ngải người trong cuộc thường lú lẫn, phải chăng mình cũng vậy…

      quan sát vẻ mặt mừng rỡ của Hạ Ngải. Có thể đây là lần đầu tiên suốt mười lăm năm qua chứng kiến dáng vẻ này, từ đó có thể thấy được vị trí của Thủy Nhan trong lòng Hạ Ngải.

      - Ngươi rất quan tâm tới nàng?
      hỏi.

      Hạ Ngải hề do dự, đáp ngay:
      - Đúng!

      - Vậy ngươi nên hỏi nàng . Nếu , hậu quả khó lường đấy.
      Triệu Vũ Quốc lần nữa nhắc nhở .

      Hạ Ngải nghĩ đến Thủy Nhan muôn phần đạm bạc kia mà cảm thấy trong lòng vô lực mấy phần, thầm nghĩ: “Nàng có chấp nhận địa vị phi tử?” nhưng nghĩ lại, e rằng ngay cả vị trí Hoàng hậu cũng khiến nàng động chân mày…

      loại cảm giác giằng xé, mâu thuẫn chưa từng có bủa vây trong tâm trí Hạ Ngải.

      Lúc này, Thạch Đông Thăng bước tới trước mặt Triệu Vũ Quốc :
      - Thưa công tử, bữa tối chuẩn bị xong rồi ạ!

      Triệu Vũ Quốc vỗ vai Hạ Ngải ngây người :
      - Chớ cả nghĩ, thôi ăn cơm, tốt nhất tự mình mà hỏi!

      Hạ Ngải biết Triệu Vũ Quốc vốn quyết đoán từ , nhưng mình chẳng bao giờ làm được như .

      - Được rồi, nghĩ ngợi nữa, ăn cơm thôi, mười ngày nữa đích thân ta tới hỏi nàng.

      Thạch Đông Thăng chẳng hiểu được hai người này rốt cục bàn luận về chuyện gì nhưng thấy đột nhiên bốn phía xung quanh công tử nhà mình gian trở nên lạnh giá, sau lưng lấm tấm mồ hôi, có chút khó hiểu: “Công tử bị sao vậy nhỉ?”

      Hôm sau, Thủy Nhan tỉnh lại.

      Ngũ Nhi ôm đầu, bộ dạng dở khóc dở cười, nàng thấy Thủy Nhan hồi phục rồi, đem chuyện Triệu Vũ Quốc kể vất vả, ngày đêm cực nhọc chiếu cổ Thủy Nhan, nhưng lại nhìn thấy thái độ bình tĩnh, lộ ra vẻ gì cả.

      Càng làm nàng phản bác được là, những có chút cảm động mà còn thấy có ý gì là cảm tạ, Ngũ Nhi che mặt, hướng ra phía ngoài Thủy Nhan khóc la:
      - Ông trời ơi, nữ nhân này có phải là não thiếu mất dây thần kinh nào ?

      Thủy Nhan xoay lại người, nhíu mày hỏi nàng:
      - Ngươi làm sao thế?

      Ngũ Nhi lắc đầu:
      - sao cả, muội chỉ cảm thấy khổ sở vì tỷ thôi…

      - Khổ sở ư ? Khổ sở vì ta ?
      Thủy Nhan cảm thấy khó hiểu.

      Ngũ Nhi phừng phừng nổi giận
      - Có biết tại sao muội tỷ tỷ đúng là phung phí của trời ?

      - Ách?

      - Bởi vì tỷ dung mạo xinh đẹp, ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nam là Triệu công tử vốn nổi tiếng lạnh lùng cũng động tâm, tỷ chẳng đoái hoài, biết ơn người ta, nếu khổ sở vì người khổ sở vì ai đây?

      Thủy Nhan nhíu mày, mặt lên khó hiểu, nàng hiểu, tại sao Ngũ Nhi lại liên tục những lời khó hiểu đó với nàng.

      - Nhưng ta thấy khổ sở.

      Ngũ Nhi gật đầu:
      - Ừ, đúng rồi, quả tỷ chẳng khổ gì cả!

      Đối với Ngũ Nhi, Thủy Nhan muốn che dấu điều gì, chứng kiến vẻ mặt quái đản của Ngũ Nhi, mặc dù chẳng nguyên do nhưng nàng biết ấy nôn nóng thay cho mình nên nàng liền với Ngũ Nhi:
      - Ta khổ gì cả, mà ngược lại, ta cảm thấy rất vui vì đây là lần thứ ba được cứu đấy!

      Cặp mắt của Ngũ Nhi bừng sáng, lập tức ôm chặt cánh tay nàng:
      - như vậy là tỷ vẫn còn có cảm giác đúng ?

      Nàng gật đầu:
      - Còn, sống đương nhiên là còn cảm giác rồi!

      Ngũ Nhi hoàn toàn hiểu rằng, nữ nhân bản tính trầm ổn, sắt đá này chẳng biết gì về chuyện tình cảm nam nữ cả, hề có kinh nghiệm tình trường, nhưng bản thân Ngũ Nhi cũng chẳng hơn gì, chẳng qua về mặt lý thuyết tương đối phong phú mà thôi, nếu chẳng phải những lần xem trộm “Mẫu Đơn Đình”, “Hoa Đào Phiến”, “Tây Sương Ký”… thành uổng phí hay sao?

      Hiểu được điều này, Ngũ Nhi còn giữ bộ dạng chán nản như vừa xong nữa, ngược lại còn tỏ ra như bà cụ non mà với Thủy Nhan:
      - Cái cảm giác mà muội đề cập tới phải là thân thể tỷ, mà muội đến cảm giác trong lòng tỷ cơ.

      - Chẳng hạn là gì?

      Thấy điệu bộ khiêm tốn học hỏi của Thủy Nhan, trong lòng Ngũ Nhi bỗng nảy sinh chút tâm trạng hài lòng.

      - Chẳng hạn như tỷ nhìn thấy người muốn tránh né hoặc là tim đập rộn ràng hoặc là mặt đỏ ửng lên. Nếu điều đó xảy ra, người ấy nhất định là người trong mộng của tỷ!

      Thủy Nhan cười nhạt, thản nhiên với Ngũ Nhi:
      - Tính huống thứ nhất ngươi có thể gọi là có tật giật mình, trường hợp thứ hai có thể là bị khí huyết thông, trường hợp thứ ba hẳn là say rượu…

      Ngũ Nhi vốn hừng hực khí thế bỗng cụt hứng, ánh mắt đờ đẫn:
      - Ái chà… coi như muội chưa gì cả…

      Thủy Nhan đưa tay ra, làm theo động tác mà trước kia nàng thấy cặp tỷ muội chọc đùa nhau, ấn ngón tay lên trán Ngũ Nhi, nhoẻn miệng cười:
      - Do người nghĩ ngợi lung tung đó, cứu ta là vì ta còn giá trị lợi dụng thôi…

      Nàng đâu có phải là kẻ ngốc mà hiểu được những lời bóng gió của Ngũ Nhi, chẳng qua mỗi lần nhớ đến việc cố tình che dấu thân phận của mình, nàng lại cảm thấy kì lạ. Nàng từng nhiều lần đưa giả thuyết để giải thích cho điều đó, cho đến khi xảy ra chuyện Đào Hoa Lâu, nàng mới hiểu giá trị của mình, mới hiểu được giữ nàng ở bên cạnh là vì giá trị của nàng…

      Nhưng có điều thể phủ nhận, mỗi lần được cứu, trong tâm trí nàng lại trỗi dậy thứ tình cảm tên, lấp đầy tâm hồn vốn trống rỗng của mình, thỉnh thoảng vì nhớ đến những điều này mà tự nhiên nhếch miệng cười mình.

      Nàng tự hỏi bản thân, tại sao lại cười cách vô duyên vô cớ như vậy, dĩ nhiên chẳng thể hiểu được. Điều mà Ngũ Nhi , phải là nàng chưa từng nghĩ đến, chỉ có điều nàng biết lúc nào nên làm, suy nghĩ vẩn vơ nhiều chỉ vô dụng!

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 66: Thủy Nhan chuyển biến
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Ngày cứ như vậy trôi qua, nhưng cảm giác như gian ngưng đọng lại, trong năm ngày này, Thủy Nhan bất cứ đâu, từ cái ngày mà nàng nhìn thấy Triệu Vũ Quốc nữa Ngũ Nhi cũng đến đây tìm nàng. Lúc trước nàng thường ngồi nghe Ngũ Nhi chuyện, đó là nương đơn thuần hay dùng góc độ khác để nhìn nhận thế giới, khi đó nàng chỉ nghĩ Thủy Nhan lãng phí sức lực để những chuyện thừa thãi, nhưng bây giờ nàng cần thận nghĩ lại những gì Ngũ Nhi quá thực nó cũng có chút ý nghĩa. Buổi trưa ngày hôm đó, Ngũ Nhi dùng cơm cùng với Thủy Nhan, nàng kỳ quái nhìn Thủy Nhan, miệng vừa nhai nhóp nhép vừa hỏi:
      - Sao tỷ ăn cơm như chết đói vậy?

      ngồi ăn nhiệt tình, Thủy Nhan ngẩng đầu lên kỳ quái nhìn Nhũ Nhi:

      - Ăn cơm thế sao?

      Ngũ Nhi chợt vỗ trán theo thói quen:

      - Muội chưa từng thấy ai như tỷ, khó trách Triệu công tử cũng tới…

      - Ta ăn cơm liên quan quái gì đến Triệu Vũ Quốc?

      Về việc nàng gọi thẳng tên Ngũ Nhi muốn nhắc nhở nàng chẳng qua sắc mặt nàng trở nên khó chịu với những lời xì xầm quanh đó.

      - nương này nuốt chứ ăn cơm…

      - Đừng vớ vẩn nữa…

      Người kia thận trọng trả lời.

      Trong lòng Ngũ Nhi rầu rĩ…

      - Nhưng tỷ ăn chả lời nào cả, ăn cơm vô cùng nhàm chán.

      Thủy Nhan buông bát đũa trong tay xuống.

      - Vậy ăn thế nào?

      Ngũ Nhi thấy trong mắt Thủy Nhan có chút hứng thú, lập tức bày ra bộ dáng dạy đời :

      - Mặc dù cổ nhân rằng lúc ăn được . Ngủ trò chuyện.
      Thủy Nhan cười:

      - Ăn . Ngủ là đương nhiên rồi!

      - Ừ! Đúng là như vậy. Nhưng tỷ vốn đẹp rồi, tại sao ăn mà cũng phải tạo dáng? Nhất là khi ăn cùng các chị em tốt. Tỷ thể nào hảo sảng hàn huyên chút sao?

      - chuyện phiếm có liên quan đến cơm canh à?

      Ngũ Nhi đặt chiếc đũa xuống. Dùng ánh mắt ngưng trọng kỳ thị nhìn nàng:

      - Tất nhiên, người cần phải ăn, đúng hơn bữa cơm là thứ rất cần thiết và tôn quý. Nếu mỗi bữa cơm chỉ để ăn cho nó từ trước đến nay người ta mất công nghiên cứu ra các món ăn món để làm gì?

      - Ừ, nhưng ngươi thế liên quan gì đến chuyện ta ăn cơm?

      - Đương nhiên cái muội cho tỷ biết là, ăn cơm vô cùng quan trọng nhưng tỷ cũng cần ăn như vậy. Tỷ ăn như thế thể cảm nhận được mùi vị trong món ăn đó. Tỷ thấy giống như uống nước lã sao?

      Thủy Nhan trừng mắt nhìn, tựa hồ cũng có hứng thú với cái mà Ngũ Nhi .
      - Vậy ngươi ta nên ăn thế nào mới cảm nhận được mùi vị trong món ăn đó?

      - Đầu tiên tỷ nên học xong cách chuyện phiếm về những câu chuyện thú vị với muội , làm như thế tỷ vừa no bụng lại vừa no đầu óc, cảm giác rất thích thú….

      Thủy Nhan gật đầu nhớ tới mỗi lần mình ăn cơm, tựa hồ như vội, cũng biết tại sao cảm giác vừa chuyện phiếm với Ngũ Nhi vừa ăn cơm vào hôm nay tệ lắm, hơn nữa còn ăn nhiều thêm ít, cho nên nàng quyết định Ngũ Nhi sao nàng làm vậy.

      - Ngươi nghĩ ta chuyện phiếm thú vị?

      Nàng hỏi Ngũ Nhi.

      Hai mắt Ngũ Nhi tỏa sáng, cả người tràn đầy cảm giác thành công, gật đầu :

      - Ừ, tỷ chút .

      Thủy Nhan bắt chước múc môi canh đặt ở trước miệng thổi, sau đó từ từ uống và ăn miếng cơm, rồi mới bắt đầu :

      - Ở Đào Hoa Lâu, Hổ Tam Nương sai người đến kiếm tra thân thể của ta, lúc ấy ta biết chuyện gì xảy ra, nhưng sau đó người gọi là Hắc Bà đến trói ta lại, cởi cả quần lót ta ra…

      Ngũ Nhi cắn chiếc đũa, vẻ mặt khẩn trương:

      - Tại sao, tại sao bà ấy lại khi dễ tỷ?

      Thủy Nhan lắc đầu:

      - có, bà ta chỉ muốn coi ta xem có còn là xử nữ nữa thôi, sau đó lại phải kiểm tra…

      - A a a a…Sao bà ta lại…

      Nàng xấu hổ quá các nào tiếp được. Nàng chớp mắt nhìn Thủy Nhan, ý bảo nàng tiếp tục .

      Thủy Nhan cười lắc đầu:

      - Ha ha! Đừng có nghĩ vớ vẩn, ta có bị người ta chiếm tiện nghi đâu. Sau đó tới cảm thế khí trong cơ thể bị tán loạn, rồi hôn mê bất tỉnh…

      - A…Vậy sao?

      Ngũ Nhi mở to hai mắt, lộ ra vẻ thất vọng.

      Thủy Nhan gắp thức ăn lên ăn. Cắn miếng, cảm giác khác hẳn trước kia, khi đó thậm chí nàng còn biết mình ăn gì. Nhưng bây giờ nàng có thể cảm nhận được mùi vị của nó, còn có cái mà Ngũ Nhi gọi là dư vị nữa…

      Nàng cười cười, tiếp:

      - Sau khi ta tỉnh lại, lại nhìn thấy người Hắc bà có cái lỗ thủng lớn, có máu trào ra từ đó, hiển nhiên chết rồi, mà cả người ta cũng đầy máu, làm cho hai nha đầu ở phòng khác sợ đến phát run.

      Ngũ Nhi buông bát đũa xuống, vẻ mặt kinh hoàng:

      - Sao Hắc bà kia lại chết?

      - Bị ta giết…

      - Tỷ?

      Thủy Nhan gật đầu, thuận tiện gắp miếng thịt lên cho vào miệng, hời hợt :

      - Ừ lúc đó ta vô ý thức dùng tay đâm xuyên qua bà ta.

      - Tỷ!

      Ngũ Nhi trợn trừng hai mắt, từ khi nàng biết Thủy Nhan đến nay, chưa bao giờ thấy Thủy Nhan láo…Hơn nữa Trương đại phu cũng võ công của nàng cũng kém…

      Nghĩ tới đây, Ngũ Nhi nhất thời ràng thấy màn Thủy Nhan hứng thú đâm người sống sờ sờ thành cái sàng, đỏ máu đầm đìa….

      Lúc này nàng còn hứng thú ăn nữa, chỉ nhìn cái đĩa đựng thức ăn xào màu đo đỏ, giống như dùng máu để ngâm món ăn vậy nhất thời cảm thấy buồn nôn, để bát đũa xuống chạy ra ngoài…

      Nhìn gương mặt Ngũ Nhi nhăn nhó ói liên tục, trong lòng Thủy Nhan buồn bực:
      - phải khi ăn chút chuyện dễ ăn hơn sao?

      Ngũ Nhi trở lại với gương mặt tái nhợt, uống ngụm nước, nhìn thần sắc mờ mịt của Thủy Nhan, bất đắc dĩ :

      - Sau này ăn cơm…Tỷ đừng những chuyện kiểu đó….

      Nàng cảm thấy cầu này của Ngũ Nhi tệ, dù sao nàng cũng có thói quen vừa ăn cơm vừa chuyện, nhưng nghe Ngũ Nhi bô bô cũng tồi.

      Như lời Ngũ Nhi , Thủy Nhan có thể hiểu được. Kể từ khi nàng tỉnh lại, để biết được thân thế mình, nàng có gắng tìm. Nhưng sau số chuyện khác nhau, ý nghĩ của nàng còn như vậy nữa.

      Nàng từng nghĩ đến cuộc đời mình, nếu biết thân phận của mình, rời khỏi Biệt Uyển, mình làm gì tiếp đây? Sau kinh nghiệm về Đào Hoa Lâu, nàng khắc sâu hàm nghĩa năm đấu gạo khom lưng là gì.

      người dù có mạnh đến đây, nếu ngay cả mạng sống của mình cũng bảo vệ được, đợi chờ cái chết mạnh lên có ý nghĩa gì?

      Giống như chuyện mình vẫn thể dung hợp vào cái Biệt Uyển này, bởi vì nàng luôn luôn cao ngạo tạo nên cảm giác cách xa ngàn dặm cho người khác. Người ta thường nhiều bằng hữu là đường tốt nhất, dựa theo tình trạng trước mắt, e rằng việc Ngũ Nhi là bằng hữu ngoài ý muốn rồi, hơn nữa nàng phát ra bên cạnh có bằng hữu tốt.

      Nghĩ tới đây, trong đầu nàng xuất thân ảnh của Triệu Vũ Quốc. Nàng hồi tưởng lại cảnh cưỡi ngựa cùng vào hôm đó, ánh mặt trời hề chói mắt, cảm giác trống rỗng trong lòng cũng biến mất. Hai người mặc dù chuyện, nhưng lại cảm thấy khi cùng lưng ngựa là toàn bộ thế giới đều bình thường.

      - Khi đó, đem ta làm quân cờ những vẫn coi là bằng hữu ư?

      Thủy Nhan có chút thất thần lầu bầu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :