1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @thanh thanh mở chương trc mà coi, hừ, còn muốn biết thân phận đợi thêm C nữa di

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 58: Ẩm trà tự
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Tuy rằng trong lòng có nghi vấn nhưng Thủy Nhan có mở lời hỏi, đối với hai tỷ muội kia lễ phép mỉm cười thân thiện, hề có chút màng danh lợi.

      Tưởng Mộng Nhược nhìn nàng cười:
      - Ha ha, tỷ tỷ nhìn hình dáng chúng ta thế này, đúng là cũng có chút đề phòng.

      Thủy Nhan nhưng thần sắc đột nhiên tối sầm, ý tứ :
      - Trước kia hai người bị mù.

      Tưởng Mộng Nhược cũng ý thức được nghi ngờ của nàng, gấp cười giải thích:
      - Đừng vội, nơi này là phủ Thừa tướng, chẳng lẽ còn có thể mua chuộc người hầu, hai chúng tôi sớm luyện được bản lãnh, dựa vào mũi ngửi mùi hương phát ra mà phán đoán thân phận mỗi người, lại năng lấy gan bàn chân cảm nhận những chấn động rất sàn nhà, phải là chúng tôi thể nghe nhưng lại có thể biết khi nào có người đến đó sao?

      Tưởng Hàm Doanh tiến lên giữ chặt cánh tay nàng:
      - Ta biết là tỷ thể tưởng được khi gặp lại chúng ta lại hoàn toàn bình thường, có lẽ rất kỳ quái.

      Nghe xong lời giải thích của hai người, rốt cuộc Thủy Nhan cũng hiểu, vì điều gì mà hai tỷ muội lúc ở Đào Hoa lâu nhìn thấy gì lại luôn khỏe mạnh như hai người bình thường, lập tức lộ ra nụ cười hơi gượng:
      - Chúc mừng hai người bình phục.

      Tưởng Hàm Doanh cùng Tưởng Mộng Nhược hết sức kinh ngạc, hai người đồng thanh :
      - ra tỷ biết cười!

      - Cả hai người chưa nhìn thấy ta cười?

      Tưởng Mộng Nhược :
      - Lúc ở Đào Hoa lâu, nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận là tỷ luôn lạnh như băng, có khi nào cười…

      - A, nếu có chỉ có lúc Triệu gia tới tìm tỷ, là có chút biến hóa…

      - Biến hóa?

      Hai tỷ muội đồng thời gật đầu.

      Tưởng Mộng Nhược :
      - Đúng vậy, khi Triệu gia đến, hô hấp của tỷ nhanh hơn so với bình thường chút.

      Thủy Nhan nhìn vào hai nàng, lời.

      Tưởng Hàm Doanh cắt ngang câu chuyện,
      - Đừng đứng chỗ này trò chuyện, chúng ta lên chòi nghỉ mát , quản gia chuẩn bị sẵn trà bánh rồi, chúng ta cùng tới đó mọi chuyện .

      Thủy Nhan khẽ :
      - Được, xin mời.

      Bước , Thủy Nhan nghĩ về lời hai người này , trong lòng nàng đột nhiên dâng lên loại cảm giác, cảm thấy tỷ muội hai người Tưởng thị hổ là con của Thừa tướng, đơn giản.

      Tưởng Hàm Doanh liền cười :
      - Ta cảm thấy tỷ hề lạnh lùng chút nào, nở nụ cười đáng

      Thủy Nhan lại mỉm cười, kỳ nàng biết nên trả lời như thế nào, thể , Đào Hoa lâu là chỗ bán rẻ tiếng cười, mình phải là…

      Ba người ngồi xuống, tỳ nữ bước lên phía trước châm trà, bàn bày rất nhiều bánh, các loại mứt, kẹo, tuy nhiều nhưng rất tinh xảo, vừa nhìn rất muốn ăn.

      Trà cũng rất tương xứng, là trà Long Tĩnh, cực phẩm đông lạnh ở đỉnh Ô Long.

      Thủy Nhan liếc mắt đảo qua dò xét hai tỷ muội, phát giác hai người tuy rằng thân thể vẫn gầy gò như lúc ở Đào Hoa lâu nhưng thần thái hoàn toàn khác, hề trầm uất, cũng có sợ hãi đối với quãng thời gian qua, tựa hồ như cả hai coi như đó là giấc mộng, xảy ra rồi vĩnh viễn trở lại, mà các nàng cũng lập tức đoạn tuyệt cơn ác mộng kia.

      - Cả hai thay đổi khiến ta giật mình.
      Thủy Nhan khẽ nhấp ngụm trà, giữ trong miệng chút để cảm nhận hương thơm.

      Con ngươi mắt Tưởng Mộng Nhược chớp động, nhìn nàng :
      - Chúng tôi chọn mọi đau khổ, uống thuốc độc đánh mất thị giác, thính giác cùng khả năng trò chuyện chính là vì để bảo vệ trinh tiết, tại làm được, chúng tôi cần vì đoạn quá khứ đó mà thương tâm, cần nhớ lại, là người phải biết hướng về phía trước, phải sao?

      Buổi chuyện nhàng bâng quơ nhưng Thủy Nhan cũng biết, tại Đào Hoa lâu có thể bán mình, chỉ là uống thuốc độc tự hại bản thân, mà còn phải chống cự trước những đòn roi tra tấn dã man, sau đó khiến cho Hổ Tam nương hết hi vọng, chấm dứt ý tưởng buộc các nàng bán mình, chỉ nghĩ thôi Thủy Nhan cũng biết hai tỷ muội này phải trải qua những đòn roi tra tấn như thế nào, cái khác , chỉ riêng mười đầu ngón tay đầy vết thương kia của hai người cũng biết là bị dùng tre vót nhọn đâm vào, tay đứt ruột xót, đau đớn kia người bình thường sao có thể chịu thấu.

      - Các người có thể chống đỡ được, là kỳ tích.

      Đôi mắt Tưởng Hàm Doanh trong vắt đột nhiên tối sầm lại, lạnh giọng châm biếm:
      - Kỳ tích? Đó chỉ là suy nghĩ của người yếu đuối, chúng tôi còn có mục đích, còn sống, sau đó giết sạch từng tên gây đau đớn cho chúng tôi, hơn tất cả là Hổ Tam nương!

      - Các người giết ả ta sao?

      Tưởng Mộng Nhược lắc đầu:
      - Chết, mà phải chết, cho ả chết phải quá tiện nghi cho ả sao.

      - Gì chứ?
      Thủy Nhan có điểm hứng thú.

      - Cạo dần tứ chi, cho vào hũ, hằng ngày cho ả dùng nước duy trì tính mệnh…

      Vẻ mặt Thủy Nhan lạnh nhạt nhưng trong lòng ràng hiểu được, hai tỷ muội này tương lai phải là kẻ vô dụng.

      - Hổ Tam Nương kia có giao thuốc giải ra ?
      Nàng hỏi.

      Tưởng Mộng Nhược cười khẽ, vẻ mặt nhàng bâng quơ,
      - Tỷ tỷ vốn là người cao trí, sao lại hồ đồ thế, Hổ Tam Nương chẳng qua vai diễn , chẳng qua là kẻ trâu chó, làm gì có thuốc giải?

      - Vậy các ngươi là?

      Hai tỷ muội Tưởng Mộng Nhược và Tưởng Hàm Doanh cùng cười, dịu dàng động lòng người, điều làm Thủy Nhan thấy lạ là, ngờ chứng kiến hai người hẹn mà cùng lúc mặt có chút sắc hồng.

      “Đây là thẹn thùng?” Thủy Nhan thầm nghĩ.

      - tới đây phải cảm tạ tỷ tỷ cứu chúng ta, có buột miệng hứa qua loa.
      Tưởng Hàm Doanh .

      - Phải là hai người cứu ta mới đúng.
      Thủy Nhan nhớ lại chuyện Hắc bà kia, trong lòng cảm tạ hai tỷ muội này, nếu phải họ tùy cơ ứng biến, chỉ sợ nàng thể tiếp tục ngồi ở nơi này chuyện.

      Tưởng Mộng Nhược lắc đầu, giữ chặt tay Thủy Nhan, mặt tràn đầy cảm kích:
      - Nhưng nếu phải là nhờ tỷ, thái tử điện hạ biết tung tích của hai chúng tôi, lại càng cứu chúng tôi, càng đưa được thuốc giải độc cùng phương pháp trị liệu hai mắt.

      Thủy Nhan nghe là Hạ Ngải cứu hai tỷ muội này, trong lòng lập tức sáng tỏ, người sau lưng hai người này là thừa tướng Tưởng Kiền, cứu hai nàng, thể nghi ngờ mượn được sức của vị tả thừa tướng này, đối với Hạ ngải, đây là điều tốt cho việc kế vị.

      Nàng lập tức lắc đầu :
      - Kỳ ta có làm nhiều như vậy, ta Đào Hoa lâu chẳng qua là để hoàn thành hiệp nghị với Hạ Ngải, gặp gỡ hai người là ngẫu nhiên, việc duy nhất ta làm là với Hạ Ngải ra thân phận hai người…

      - Đúng vậy, nếu phải tỷ, làm sao thái tử điện hạ lại cứu chúng tôi, chừng chúng tôi bị xử tử cùng với Đào hoa lâu, Nam viện tướng công cùng Bắc viện các nương…

      - Những người đó làm sao?
      Thủy Nhan nhớ mọi chuyện xảy ra lúc đó, bởi vì ngất sau khi Triệu Vũ Quốc tới, giờ phút này nghe Tưởng Mộng Nhược vậy, trong lòng có điểm tốt lên.

      Tưởng Hàm Doanh ăn miếng bánh ngọt, gật gật đầu vẻ ưng ý với muội muội:
      - Ngon lắm, muội thử xem!

      Vẻ mặt Tưởng Mộng Nhược kỳ quái nhìn Thủy Nhan :
      - Tối hôm đó, tất cả mọi người ở Đào Hoa lâu đều bị xử tử, chỉ giữ lại Trần Cửu, Hổ Tam nương, Nê Thu…

      Thủy Nhan nhíu mày, trong lòng vô cùng khó chịu:
      - Người Bắc viện và Nam viện, những người bán mình này cũng bị giết?

      - Đúng thế.
      Tưởng Mộng Nhược xong liền nhận miếng bánh Tưởng Hàm Doanh đưa cho, cười với tỷ tỷ của nàng:
      - A, đúng là mềm thơm a!

      Tuy rằng người trong số đó Thủy Nhan cũng biết, nhưng nàng biết được những người đó hề nguyện ý xuất tại Đào Hoa lâu, nhất là Trà Hương, nhưng nàng nghĩ tới, Triệu Vũ Quốc lại giết tất cả mọi người ở đây.

      cơn phẫn nộ bốc lên, thình thịch tiếng, chén trà trong tay vỡ thành những mảnh , Thủy Nhan hộc ra ngụm máu tươi.

      - Tỷ tỷ…. Người tức giận sao.
      Tưởng Mộng Nhược cẩn thận hỏi.

      Dứt lời, hai tỷ muội trong mắt mang theo chút lo sợ, trong đầu hẹn cùng nhớ tới cái chết của hắc bàm tuy rằng tận mắt nhìn thấy, tự tai nghe thấy, nhưng trong phòng tràn ngập mùi máu tươi cùng mùi sát khí khiến cả hai nàng sởn tóc gáy.

      Nỗi sợ tràn về, Tưởng Hàm Doanh run rẩy lấy khăn lụa ra định lau vết máu ở khóe miệng Thủy Nhan.

      Thủy Nhan mở miệng, giọng có chút khàn khàn:
      - cần, ta sao.

      - Nhưng chén trà cũng bị tỷ bóp nát.

      Thủy Nhan đưa tay cho Tưởng Hàm Doanh, giữa các nàng lại có ăn ý như khi ở Đào Hoa lâu, nàng lập tức để Tưởng Hàm Doanh lau máu tay mình, gọi người mang thuốc mỡ tới tra vết thương, khí lạnh lùng bây giờ mới dịu .

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 59: Hữu tình lạnh bạc
      Editor: K ún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Trước phản ứng của Thủy Nhan, Tưởng Mộng Nhược gấp gáp giải thích:
      - Thái tử hạ lệnh, giết hết người ở Đào Hoa lâu, tuy có chút tàn nhẫn, nhưng đại đa số người trong đó sớm là nô dịch của Hổ Tam Nương, những người đó trong tay dính đầy máu tươi, vả lại, Thái tử từng ở bên Nam viện, chẳng lẽ tương lai muốn người trong thiên hạ Thái tử từng hầu hạ…

      - Muội muội, muội gì thế, đó là chuyện của nam nhân, chỉ cần chúng ta mất người thân, mất mạng, mọi như vậy là tốt đẹp rồi…

      - Là lệnh của Hạ Ngải?
      Thủy Nhan hỏi trọng điểm.

      - Vâng, đúng vậy.
      Hai tỷ muội đồng thanh trả lời nàng.

      - Chính tai hai người nghe thấy?

      Hai tỷ muội tức khắc ảm đạm, bởi vì khi đó hai nàng chưa nghe thấy, dưới tình thế cấp bách Thủy Nhan hỏi cũng chưa kịp tự trả lời bản thân, có gì khác thường.

      Tưởng Mộng Nhược với nàng:
      - Sau khi hai chúng tôi khôi phục thính lực và thị lực, chính miệng ngài ra, hy vọng chúng ta từ nay về sau bảo toàn những bí mật này của ngài.

      Thủy Nhan tức khắc thoải mái, thậm chí có chút may mắn, may mắn kia phải là là do Triệu Vũ Quốc, đồng thời nàng cũng thầm mắng mình ngu xuẩn, vấn đề đơn giản như vậy cũng nghĩ ra.

      Tương lai Hạ Ngải là hoàng đế Nam quốc, làm sao cho phép sử sách ghi lại những chuyện như vậy? Huống chi Trần Cửu kia vì được sủng mà sinh ra kiêu ngạo, lấy thân phận hoạn quan khống chế hơn phân nửa triều đình uy hiếp thái tử tương lai lên làm hoàng đế, việc xấu như thế, Hạ Ngải là thành viên hoàng thất sao có thể để lan ra, như thế nào có thể khiến cho phụ hoàng của mang danh là hôn quân?

      Huống hồ, chuyện này còn có người phía sau chưa trồi lên khỏi mặt nước, tin tức Đào Hoa lâu lại bị phong tỏa, Thủy Nhan đoán Hạ Ngải chưa hề tuyên án đối với hành vi phạm tội của Trần Cửu, nhẫn chờ giăng mẻ lưới bắt hết, sau đó thuận lợi đăng cơ!

      Cân nhắc lợi hại, những người vô tội ở Đào Hoa lâu tại sao lại bị giết?

      Hai tỷ muội nhìn thấy gương mặt Thủy Nhan lộ ra nụ cười hẹn mà gặp cùng nhàng thở ra, Tưởng Hàm Doanh thừa dịp Thủy Nhan lưu ý trừng mắt nhìn Tưởng Mộng Nhược cái, trách muội muội mình vô tình ra tình kia cho nàng.

      Tưởng Mộng Nhược hé miệng cười, rất chi là đắc ý khiến cho người khác hiểu vì sao nàng cười.

      - Thủy Nhan tỷ tỷ, tỷ cười gì thế.
      Tưởng Mộng Nhược nhất thời trầm lãnh, ý cười lại nhất thời mang kỳ quái, trong lòng kinh ngạc:

      - phải là tỷ cảm nhận được cái gì chứ?

      Nghe câu hỏi của Tưởng Mộng Nhược, cả người Thủy Nhan run lên, vừa rồi bản thân khống chế được, nàng cảm thấy chưa khi nào khủng hoảng như lúc này, gấp gáp uống ngụm trà, vọng tưởng ngăn chặn hoảng sợ trong lòng phát sinh lên.

      - Trà này uống được phải tỷ?
      Tưởng Hàm Doanh hỏi

      - Ừ… Ừm.. Đúng vậy!
      Thủy Nhan cảm thấy miệng mình có chút co rút.

      - Ha ha, bây giờ ta mới cảm nhận được tỷ giống nữ tử bình thường trong nhân gian.
      Tưởng Hàm Doanh che miệng cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy giờ phút này Thủy Nhan hết sức kích động, sâu trong nội tâm cũng có ức chế kiềm được khủng hoảng bốc lên.

      - Hả…?
      Thủy Nhan hiểu.

      Tưởng Mộng Nhược tiếp lời:
      - Đó là bởi vì trước kia tỷ rất lạnh, như là người gỗ, có bất kỳ cảm xúc gì.

      Nghe xong lời nàng ta , Thủy Nhan mới cảnh giác hôm nay mình để lộ bản thân quá nhiều, nghĩ thầm: “Có lẽ vì cùng nhau trải qua hoạn nạn nên mới có thể bộc lộ ra trước mặt các nàng như vậy.”

      Nhưng ngay lập tức nàng lưu ý đến ánh mắt của Tưởng Hàm Doanh, định thần chút nàng khôi phục giọng điệu:
      - Ngươi sợ ta?

      - A, a… . Tại sao tỷ lại vậy?
      Đối mặt với Thủy Nhan như có năng lực nhìn thấu suy nghĩ người khác từ ánh mắt kia, Tưởng Hàm Doanh cảm thấy chột dạ.

      Nhìn biểu của nàng ta, trong lòng Thủy Nhan đột nhiên sáng ngời, thầm mắng mình hôm nay phản ứng trì độn, “Người có thể vì mục đích từ mọi thủ đoạn, nhất là nữ nhân, các nàng như thế nào lại chỉ vì muốn cảm ơn hay ôn chuyện mà tìm mình tới quý phủ?”

      Nghĩ đến đây, đôi mắt nàng trầm xuống, dung mạo khôi phục vẻ ung dung, trầm lãnh vốn có.

      - Có chuyện gì mà hôm nay tìm ta uống trà?

      Hai tỷ muội cùng ngây người, phản ứng đầu tiên của Tưởng Mộng Nhược là tới, cười với nàng:
      - phải là vừa đúng lúc sao?

      Thủy Nhan nhàn nhạt nhìn vào nàng, tâm tư lại dao động: “Vì cái gì mà sớm mời, chiều mời, cố tình mời ta lúc vừa rời phủ Thái tử ra?”

      Nghĩ đến đây, lại liên tưởng đến vẻ mặt hai tỷ muội này lúc đề cập tới Hạ Ngải, trong nội tâm nàng huy động hết các mối liên kết liền hiểu ra, hai tỷ muội này cùng có tình cảm với Hạ Ngải, tìm đến nàng, chẳng qua là vì thăm dò hay uy hiếp nàng, đơn giản là vì nàng lưu lại ở phủ Thái tử mấy ngày…

      - Ta giúp Hạ Ngải thu thập thông tin ở Đào Hoa lâu, đơn giản là vì giữa hai chúng ta có hiệp nghị, quan hệ giữa hai chúng ta thuần túy là hợp tác, còn gì khác, các ngươi chớ suy nghĩ nhiều.
      Thủy Nhan đột nhiên ra những lời này khiến hai tỷ muội họ Tưởng trở tay kịp.

      Lập tức Tưởng Hàm Doanh làm bộ dạng giận mà :
      - Thủy tỷ tỷ, thế là có ý gì, chúng tôi mời tỷ tới đây lại có gì liên quan tới Thái tử điện hạ?

      Thủy Nhan đứng dậy, trong lòng có chút mất mát, thản nhiên nhìn qua hai tỷ muội họ Tưởng bối rối, lạnh lùng cười, hồi tưởng tới lời Ngũ Nhi từng qua: “Bằng hữu phải là đồ chơi, phải mình muốn là có được…”

      Nàng hôm nay có thể tới, là bởi nàng quý trọng hai tỷ muội Tưởng thị từng cùng mình chung hoạn nạn, chính là ngờ hai người sau khi có được cuộc đời mới lại hề để ý tới đoạn ân tình kia…

      - Ta phải , chúc các người giữ gìn được cuộc đời mới này, ta vốn là phường tiểu dân, hai vị tiểu thư sau này nên qua lại với ta tốt hơn…

      Dứt lời, nàng hề lưu luyến ra khỏi chòi nghỉ mát, lưu lại hai tỷ muội ngẩn người nhìn nhau, hai người cũng thấy được trong mắt đối phương tiếc hận, nhưng cách nào lệnh cho ai lên ngừng được bước của Thủy Nhan.

      Tưởng Hàm Doanh thấp giọng hỏi:
      - Vừa rồi vì sao muội lại nhiều với nàng ấy vậy?

      Tưởng Mộng Nhược :
      - có gì, muội chỉ là muốn nàng chán ghét Thái tử…



      Lúc Thủy Nhan ở phủ thừa tướng ra có ngẩng đầu nhìn phía mặt trời, mặt nàng có chút trắng bệch, mắt hoa lên, nàng đoán là vì chuyện hộc máu vừa rồi, đột nhiên nhớ tới Triệu Vũ Quốc, nhìn lại trời, vừa lúc là giờ Mùi, lại nhìn cửa ra vắng tanh bóng người, trong lòng khỏi cười nhạt tiếng, ngẫm nghĩ lời của Triệu Vũ Quốc kia hóa ra cũng chỉ là suông, nhưng thế nào mình lại tin cơ chứ, chẳng lẽ đầu óc có chỗ nào bị hỏng rồi sao?

      lúc tự cười bản thân dễ tin người Triệu Vũ Quốc cưỡi ngựa xuất trước mắt nàng, thân ảnh cao lớn chặn đứng ánh mặt trời chói chang, cười nhàn nhạt:
      - Vừa kịp lúc!

      Thủy Nhan ngẩng đầu nhìn , từng cảm thấy nam nhân này cười mê người như thế, mà lại còn cảm thấy ấm áp nữa, trong lòng khẽ thấy bối rối, giờ phút này đột nhiên có đáp án, nàng nghĩ: “Có lẽ, ta cùng mới chính là bằng hữu chân chính!”

      Nàng mỉm cười với :
      - Ngươi cưỡi ngựa đến, là muốn ta chạy theo ngươi về.

      nhíu mày, trong con ngươi sâu thẳm lóe lên ý cười:
      - Rốt cục là đùa giỡn với ta sao?

      Nàng từ chối cho ý kiến:
      - Ngươi cảm giác thế sao?

      thêm gì, vung tay lên, chiếc xe ngựa ở trong ngõ dần tiến ra.

      Thủy Nhan lại lắc đầu:
      - Ngươi ngồi xe, ta cưỡi ngựa!

      thả người xuống ngựa, lẳng lặng đem dây cương giao cho nàng, cũng đồng ý hay đồng ý, bởi vì từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng cũng mang tới cho ít kinh ngạc.

      Nhưng lúc này đây, nàng với :
      - Bản thân ta cũng nữa.

      (Lời tác giả: Các tỷ muội thân, hành văn sai a, mọi người đề phòng nhìn xem.)
      (Chỗ này ý là nàng trả lời cho câu hỏi “Rốt cục là đùa giỡn với ta sao?” của Triệu Vũ Quốc.)

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 60: Trở Lại Biệt Uyển
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      lúc Thủy Nhan trở lại biệt uyển, Thạch Đông Thăng định ra cửa đón Triệu Vũ Quốc, nhìn thấy Thủy Nhan cùng ở phía sau, con ngươi vốn bình tĩnh như nước giống như bị tảng đá xô xuống, có gì đó xao động nhộn nhạo, đôi mắt chăm chú nhìn Thủy Nhan…

      - Thủy… nương… trở lại…
      có chút lắp bắp.

      Thủy Nhàn cười nhàn nhạt:
      - Ừm, trở lại.

      Thạch Đông Thăng nghĩ mắt có vấn đề, tự hỏi: “Người này là Thủy nương?”

      Thủy Nhan lúc này khác với con người trước kia lại lại trong biệt uyển chăm chú tìm hiểu, nhất thời thể thích ứng, bất quá đưa mắt nhìn thấy khóe miệng Triệu Vũ Quốc gợi lên ý cười, đột nhiên cảm thấy ngạc nhiên thừa, thời gian trôi qua đá tảng cũng mòn, huống chi núi băng!

      - Công tử, bữa tối chuẩn bị xong, dùng ở thư phòng hay là đại sảnh?

      - Ở thư phòng, ngươi cũng tới đây, cùng nhau dùng.

      - Dạ.
      Thạch Đông Thăng xong lui xuống chuẩn bị, bất quá nhìn thấy Thủy Nhan, trong lòng lại dâng lên trận mừng thầm, điều làm kinh ngạc, là hôm nay Thủy Nhan nở nụ cười với

      Thủy Nhan đứng bên nghe trò chuyện cùng Thạch Đông Thăng, trong lòng thầm nghĩ: “Ngày xưa mặc kệ là có chuyện gì cũng đều cùng thuộc hạ dùng cơm, nhất là cơm chiều, hôm nay như thế nào…”

      Triệu Vũ Quốc thấy mặt Thủy Nhan lộ vẻ nghi hoặc, dừng bước, nhàn nhạt :
      - Các nhóm huynh đệ đều ly khai khỏi chỗ này, phải đến nhà ăn dùng cơm chiều, ta cảm thấy phiền toái.

      Thủy Nhan gật đầu, hỏi tiếp, bởi nàng ý thức được, chuyện quan hệ gì tới mình, có thể hỏi, nhưng lại thể hỏi kỹ, có thấy gì cũng phải làm bộ như thấy.

      Tựa như hôm nay lúc cưỡi con ngựa của Triệu Vũ Quốc nàng thấy ở bờm ngựa có vết như hoa mai, bởi vì bờm ngựa che phủ nên lúc bình thường dễ dàng thấy được, nhưng hôm nay lúc nàng cưỡi, vô tình trông thấy.

      Hoa văn kia rất đơn giản, đường cong uốn lượn như hình rồng, lúc này nàng ý thức được Triệu Vũ Quốc tuyệt đối phải là công tử quý tộc bình thường, người có hoa văn con rồng, ngoại trừ hoàng tộc, những người khác tuyệt đối có.

      Nhìn thấy dấu ấn kia, mọi nghi ngờ của nàng tiêu tan, nàng vốn hiểu tại sao Thái tử lại để cho Triệu Vũ Quốc ở biệt uyển của mình, rốt cục giờ hiểu, cùng là người trong hoàng tộc, ở đây có gì là lạ.

      Thấy Thủy Nhan hỏi gì tiếp, ngược lại trầm tư suy nghĩ, ánh mắt Triệu Vũ Quốc nhìn nàng khác trước rất nhiều.

      Trong thư phòng, Thủy Nhan ngồi xuống như bình thường mà đứng ở bên cạnh , nhướng mày, trầm giọng hỏi:
      - Ngươi ngồi sao?

      Thủy Nhan lắc đầu:
      - Từ giờ phút này, ngươi là chủ nhân, ta chỉ là nô tài!
      Lúc này đây, ngoài dự tính, hai chữ nô tài được nàng nhấn mạnh thấy .

      cười:
      - Chủ nhân ra lệnh cho ngươi ngồi xuống, ngươi phải ngồi xuống chứ?

      Thủy Nhan ngồi xuống, nhìn thẳng , cất cao giọng:
      - Đương nhiên.

      Thạch Đông Thăng ở bên nghe hai người , đột nhiên cảm thấy quen thuộc, như thế này rất giống Thủy Nhan trước khi bị mất tích. Khi nghe Ngũ Nhi nàng bị cướp , hận thể lao cứu Thủy Nhan, bởi vì ngại thân phận của mình, sợ làm lớn chuyện hỏng đại của công tử, đành thầm cầu nguyện cho Thủy Nhan, hy vọng nàng gặp dữ hóa lành… Đương nhiên biết cầu nguyện có giúp được gì nhưng có lẽ như thế trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

      Nhưng vừa rồi nhìn thấy Thủy Nhan hoàn toàn bình thường, bị tổn hao gì, kinh ngạc, thế nên trong mắt chỉ toàn là hình ảnh của nàng.

      Mà Thạch Đông Thăng hiểu rằng tình cảm của mình với Thủy Nhan thực tế phải là tình đôi lứa. Lần đầu gặp Thủy Nhan, cảm nhận được từ nàng loại khí tức quen thuộc, vẻ trầm lãnh sâu lắng đến tận tâm khảm kia khỏi khiến phải trầm trồ tán thưởng.

      Chỉ có điều, lúc này rất muốn trực tiếp đa tạ Thủy Nhan, đó là bởi từ khi vào tới giờ, Triệu Vũ Quốc hình như nhiều hơn thường ngày gấp nhiều lần, ngày trước, ngoại trừ nghe được lời phân phó, rất khó thấy chủ tử chuyện, mà hôm nay, sau khi cùng Thủy Nhan trở về, chủ tử ràng là nhiều hơn, thậm chí phát giác, chủ tử của mình hình như rất thích cùng Thủy Nhan tranh cãi…

      Trong lòng Thạch Đông Thăng khẽ run: “Lẽ nào… Chủ tử cũng nghịch ngợm,….?

      Triệu Vũ Quốc để ý thấy ánh mắt thất thần của Thạch Đông Thăng, khẽ hỏi:
      - Cơm lạnh ăn ngon hơn à?

      - À…
      vội vàng gắp thức ăn lên, vội vã cắn miếng:
      - Kỳ lạ, đồ ăn hôm nay hết sức ngon miệng, chẳng lẽ thay đổi đầu bếp sao?

      Thủy Nhan cũng bưng bát lên, nhàng ăn tiếng động, Triệu Vũ Quốc nhìn nàng, có chút suy nghĩ.

      - Nhìn người ta ăn cơm no sao?
      Thủy Nhan gắp miếng thức ăn lên bát, dừng ăn cơm nhìn .
      lắc đầu, lập tức nghiêm túc ăn cơm, ba người chìm vào tĩnh lặng…

      Cơm nước xong xuôi, nha hoàn ở ngoài cửa :
      - Công tử, thái tử điện hạ tới.

      Triệu Vũ Quốc nhíu mày lại, lập tức đứng dậy ra ngoài, Thạch Đông Thăng cũng vội vã theo

      Thủy Nhan nghe giọng của nữ tỳ nọ, nhớ ra đó là Ngũ Nhi, nàng cũng gấp gáp đứng dậy gọi Ngũ Nhi lại.

      - Ta trở về, ngươi tới gặp ta sao?

      Tiếng mở cửa lịch kịch, Ngũ Nhi đứng ngoài cửa giàn rụa nước mắt:
      - là người sao? phải là đầu óc muội có vấn đề chứ?

      Chứng kiến ánh mắt Ngũ Nhi chân thành tha thiết, lòng nàng bỗng nhiên ấm áp, tuy thứ cảm giác này rất lạ lẫm, nhưng nàng rất thích.

      - Nếu phải ta, ngươi cho rằng quái sao?
      Nàng cười, Ngũ Nhi cho nàng cảm giác hết sức thân cận.

      Ngũ Nhi nhào qua ôm lấy nàng, lệ tuôn rơi:
      - Thủy tỷ tỷ, tỷ thực trở lại, muội có nằm mơ, có nằm mơ…

      Thủy Nhan có chút bối rối, nàng khẽ duỗi tay vỗ vỗ lưng của Ngũ Nhi:
      - Ừ, là ta, ta vẫn sống và trở về.

      Ngũ Nhi lau nước mắt:
      - Từ hôm đó tới giờ, muội ngày ngủ yên giấc, ngày đó nếu phải bởi vì muội…

      Thủy Nhan khẽ lắc đầu, mỉm cười ngăn nàng :
      - Ta trở lại, sao còn khóc nữa, nhìn thấy ta sao lại thống khổ như vậy?

      Ngũ Nhi đẩy nàng:
      - Tỷ đáng ghét, biết là vì vui mừng quá mà khóc sao?

      Thủy Nhan thoáng trầm tư, nghiêm túc với Ngũ Nhi:
      - Gặp chuyện tốt ngoài sức tưởng tượng, kích động rơi nước mắt, đây là ý tứ của ngươi sao?

      Ngũ Nhi lau nước mắt nước mũi, ủy khuất :
      - Thủy tỷ tỷ, tỷ biến mất, giờ trở về, người ta xúc động mà… Tỷ gì chứ….

      - Ha ha, Ngũ Nhi, ngươi thực là đáng !

      Ngũ Nhi như phát ra đại lục mới, mặt hiên lên kinh ngạc, còn dùng ngón tay chỉ vào Thủy Nhan:
      - A, a, a, tỷ còn cười ra tiếng nữa, lại còn có thể khen người khác.

      Thủy Nhan ghé mắt:
      - Ngươi đây tổn hao tâm trí khá nhiều, hay là khích lệ nhiều hơn chút nữa?

      Hai người vừa chuyện vừa tới hậu viện, Ngũ Nhi mở cửa phòng của Thủy Nhan:
      - Tỷ xem, công tử vẫn cho giữ nguyên phòng của tỷ, oa oa, ngài lợi hại, việc tỷ trở về ngài ấy cũng có thể đoán được!

      lúc Ngũ Nhi hớn hở cười, Thủy Nhan nghe được tiếng bước chân, biết là Hạ Ngải đến đây, sắc mặt khỏi trầm xuống, nàng tránh tới nơi này, kỳ chính là muốn dính vào chuyện thị phi, nhưng là, lại tự mình tìm tới cửa.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 61: Tâm mạnh
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      đợi Hạ Ngải gõ cửa, Thủy Nhan mở trước, có kinh ngạc, chỉ bình thản :
      - Mời vào!

      Hạ Ngải lặng lẽ theo nàng bước vào phòng. Ngoài cửa Ngũ Nhi lo lắng lôi kéo Thạch Đông Thăng hỏi:
      - Tình ngay lý gian, Thủy tỷ tỷ biết kiêng dè sao? Trễ thế này còn mời nam nhân vào phòng.

      Thạch Đông Thăng mỉm cười, cúi đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của Ngũ Nhi, đột nhiên cảm thấy nha đầu này rất đáng .

      - Nếu là nàng chú ý mấy cái này, nhưng kia phải là nàng…

      Nhớ tới Thủy Nhan từng chỉ mặc đồ trong nhà ra khỏi cửa, Ngũ Nhi gật gật đầu:
      - Thạch quản gia rất đúng…

      Trăng rằm sáng vằng vặc, mây hững hờ trôi, Ngũ Nhi ngẩng đầu nhìn lên chứng kiến gương mặt Thạch Đông Thăng kia trơn bóng như mỹ nhân, trong lòng nàng khỏi nhảy nhót, vui mừng, đây là lần đầu tiên nàng chuyện gần gũi như thế với , mà ngờ, cũng nghiêm túc trả lời…

      - Thạch quản gia, hôm nay ngài giống ngày thường.

      mỉm cười đáp lại:
      - giống như thế nào?

      Nội tâm Ngũ Nhi hoan hỉ, giờ khắc này nàng muốn nhảy vọt ra cho Thủy Nhan biết, rốt cuộc nàng cũng có thể chuyện vui vẻ cùng Thạch quản gia…

      khí trong phòng ngược lại hoàn toàn với bên ngoài, Thủy Nhan đưa trà cho Hạ Ngải, hỏi, chỉ đứng yên lặng bên.

      - Sao nàng ngồi xuống?

      - Ngươi là chủ tử, ta là nô tài!

      Sắc mặt nàng trầm lãnh chút gợn sóng.

      Hạ Ngải im lặng, vốn dự định rất nhiều chuyện, giờ phút này nhìn thấy nàng lại thể nào mở lời, ban đầu rất tức giận, lúc này đây nghe nàng nàng là nô tài khiến trong lòng dâng lên cỗ khó chịu.

      - Thân thể của nàng chưa bình phục, sao lại rời ?

      Thủy Nhan chăm chú nhìn , bình tĩnh đáp lời:
      - Vì kế hoạch của ngươi, ta phải rời .

      Hạ Ngải nhíu mày, mặt đầy nghi hoặc:
      - Kế hoạch của ta?

      - Kế hoạch của ngươi ta , nhưng tại ta ở phủ Thái tử, ràng là người dư thừa.

      Hạ Ngải nhìn nàng đầy chăm chú, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân thâm sâu này, rốt cuộc đoán được bao nhiêu phần kế hoạch của . cất lời:
      - Kế hoạch của ta, nàng nghĩ thế nào?

      Thủy Nhan lắc đầu:
      - Ngươi đó là kế hoạch của ngươi, vì sao lại hỏi ta nghĩ như thế nào?

      - Vậy vì sao nàng lại phải đoán kế hoạch của ta?

      - Vì khi nào ngươi có thể thực được lời hứa kia, vì tương lai có thể được hưởng che chở của ngươi.

      Hạ Ngải hơi nhíu mày, đáy mắt đung đưa thỏa mãn:
      - Che chở của ta?

      - Đương nhiên, phải là nữ nhân của ngươi, ta chỉ giữ trọn lời hứa với ngươi mà quan trọng hơn còn cứu ngươi, lúc ngươi lên ngôi, ta cần của ngươi khối kim bài hoặc là hứa hẹn.

      - Nàng thận trọng với ta ư? Lúc nào cũng tính toán với ta.
      Ánh mắt sáng bừng lập tức ảm đạm…

      Thủy Nhan khẽ nhói lòng, cảm thấy được lời của Hạ Ngải mang theo vẻ ưu thương, lần này mở miệng có thêm chút dịu dàng
      - Ta chỉ là muốn an ổn sống sót, phải ta sợ chết, chỉ là cam lòng, bởi vì cho tới giờ ta vẫn biết mình là ai…

      - Nàng từng coi ta là bằng hữu sao?

      Thủy Nhan nhìn , đôi mắt tràn ngập mê hoặc:
      - Hai chữ này, trong tâm của ta biết viết như thế nào, ra sao, nhưng tâm ý có cách nào hiểu được hết ý nghĩa, cho nên ta thể trả lời ngươi.

      - Triệu Vũ Quốc phải ?

      - tại ta là nô tài của , nhưng ta tin rằng phải, cho nên ta đợi đáp án từ ngươi.

      Hạ Ngải thoải mái, thần sắc ảm đạm tức khắc sáng lên:
      - Nàng rời phủ Thái tử , vì chọc tức ta bắt tay vào điều tra truyện của nàng?

      Thủy Nhan hé miệng cười, lạnh lùng :
      - Ta tin tưởng ngươi, cho nên cần phải chọc giận, ta rời là nghĩ bảo toàn cho việc Đào Hoa lâu bị bại lộ.

      Hạ Ngải là người thông minh, ý tứ này của Thủy Nhan, là cố ý xem hay nghĩ đến.

      Chuyện đó hổ thẹn, Hạ Ngải đem việc Trần Cửu thông báo ra công chúng, chuyện ở Đào Hoa lâu lại càng giữ kín miệng, nhất cử nhất động ở quý phủ Thái tử đều có người chú ý, hơi có chút phong thanh có người phát , Thủy Nhan phải người của phủ Thái tử, lại được hưởng thụ đãi ngộ như khách quý, nếu người có ý đồ điều tra, thế gian khó tránh “gió lọt tường”, vạn nhất lộ ra chuyện liên quan tới Đào Hoa lâu, mọi chuyện Hạ Ngải làm hết thảy uổng phí.

      Thủy Nhan thấy , biết nghe hiểu, trong lòng buông lỏng hơi, thực tế lúc nàng rời phủ Thái tử chỉ có lý do, là bởi vì lúc ấy nàng muốn gặp Ngũ Nhi, nghĩ nửa đường lại tới gặp tỷ muội Tưởng thị, sau khi trở về, nàng hiểu được điều, nếu muốn ngày ngày an ổn, nhất định phải rời khỏi phủ Thái tử.

      Nhưng nàng đánh giá thấp Hạ Ngải, trong lúc nàng nhàng thở ra, lại hỏi:
      - Chỉ vì thế mà nàng rời phủ Thái tử?

      - Ừm, đúng vậy.

      - Thuộc hạ bẩm báo, hôm nay tỷ muội Tưởng thị mời nàng tới quý phủ gặp mặt.

      Thủy Nhan gật đầu, ngữ khí bình thản:
      - Phải, chuyến…

      - Các nàng…

      - Thái tử điện hạ, thay vì chú ý ba nữ nhân chuyện phiếm, bằng lần tra xét quan hệ của Trần Cửu và hậu cung.
      Thủy Nhan cắt đứt lời , ngăn cản tiếp tục hỏi thêm.

      Bốn chữ “Thái tử điện hạ” cứng như đá khiến lồng ngực Hạ Ngải cảm thấy buồn bã, hụt hẫng, mắt thoáng ảm đạm, trầm giọng:
      - Ta ưa nghe nàng gọi ta Tử Hạ…

      - Đó là tên giả, ngươi phải giả, nên muốn kêu nữa.
      Thủy Nhan đáp gọn gàng, có chút dài dòng.

      Hạ Ngải nhìn nàng chăm chú, lời muốn trong lòng rốt cuộc thốt nên, vô hình trung, cảm thấy khoảng cách giữa bản thân và nàng càng lúc càng lớn, những chuyện cùng nhau trải qua ở Đào Hoa lâu, coi như là nằm mơ, cả người đầy máu, liều chết che chở cho nữ nhân kia, còn xuất nữa…

      - Trà lạnh rồi, để ta đổi cho ngươi…

      cầm chén trà, lắc đầu:
      - Vì sao nàng muốn ta điều tra kĩ quan hệ của Trần Cửu và hậu cung?

      - Kỳ , cần ta , ngươi sớm đoán được người đứng sau lưng Trần Cửu là ai, chính là ngươi có chứng cớ để mảnh lưới tóm gọn, nhưng tại ngươi lại xem lý do Trần Cửu giữ miệng kín bưng, khi chết cũng chịu , phải là người kia rất quan trọng hay sao, sẵn sàng chết để bảo vệ người kia, nhưng nếu bị người quan tâm nhất bán đứng, ngươi nghĩ tiếp tục giữ kín miệng nữa ?

      Đôi mắt Hạ Ngải khẽ ánh lên hưng phấn, nắm chặt hai vai Thủy Nhan, kích động :
      - Cảm ơn nàng, lần nữa lại giúp ta!

      Mặt Thủy Nhan chút thay đổi, nhìn tay vai mình, Hạ Ngải ý thức được bản thân thất thố, lập tức thu tay về:
      - Là… là… Nhất thời kích động…

      - Đừng ngại!
      Nàng cười nhàn nhạt sợ khiến có bất hòa.

      Trong ánh nến, mắt lay động phát ra hào quang, nhưng rất nhanh trầm xuống:
      - Chuyện của nàng phải có cách điều tra, trước tiên hãy ở đây đợi, xong chuyện này, ta giúp nàng.

      Thủy Nhan trả lời, chỉ cúi xuống uống trà, trà kia sớm lạnh…

      Hạ Ngải đứng dậy ra ngoài, Thủy Nhan đứng dậy đưa , vài bước, Thủy Nhan muốn đóng cửa phòng, lại dừng bước, xoay người lại đối với nàng:
      - Giữa chúng ta nên chỉ có thể như thế này…

      Ánh mắt Thủy Nhan tựa như nước, bình tĩnh lạ thường:
      - Ừm, ta biết…

      Trong lòng Hạ Ngải trầm xuống, nên lời, luôn cảm thấy phải ra những suy nghĩ của mình, nhưng đối mặt với nàng, lại biết bản thân muốn gì, chỉ có thể cùng trầm lãnh của nàng mà trầm lãnh theo…

      Cánh cửa dần khép lại, Thủy Nhan thoáng nhìn trong bóng tối kia dáng vẻ tịch liêu, lộ vẻ tang thương vô tận, trong khắc, lòng nàng đột nhiên có chút cảm xúc: “Làm Hoàng tử có phải là rất độc? cùng bởi vì cùng độc, cho nên mới trở thành bằng hữu?”

      ( cùng : Hạ Ngải và Triệu Vũ Quốc)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :