1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 55: Tử Ngọc Loan Bội
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Nhất thời mặt Nê Thu còn chút huyết sắc, cả người vô lực xụi lơ mặt đất:
      - Tha mạng a…
      cũ ôm hi vọng cuối cùng, vẻ mặt đáng thương cùng cực nhìn Thủy Nhan, vọng tưởng chiếm được thương cảm.

      Thủy mím môi, lời, đến bên bàn đá châm ly trà, lúc uống trà nàng mỉm cười nhìn Triệu Vũ Quốc,

      - Ngươi đoán ta nên xử lý như thế nào?

      ăn miếng bánh ngọt, từ chối cho ý kiến, là tư thế xin mời.

      Thủy Nhan buông chén trà trong tay chậm rãi hướng Nê Thu tới, nàng ngồi xổm xuống vỗ về chơi đùa búi tóc của , như là nhìn vào con kiến:

      - Trước tới giờ, ta đều giữ lời, chưa bao giờ thất hứa!

      - Tha…

      Nê Thu còn chưa có hết lời cầu xin, từ cổ truyền tới cảm giác đau đớn, khắc sau nghe có tiếng ồ ồ chảy , như tiếng nước chảy…

      Nhưng sờ soạng vị trí đau đớn phát khắp tay là máu, giờ phút này ý thức được cổ mình bị Thủy Nhan đâm thủng.

      - A… Ngươi…

      khàn giọng muốn đủ câu, nhưng chữ cũng .

      Đôi mắt Thủy Nhan trầm lãnh có nửa phần tình cảm, nàng chậm rãi rút cây trâm cổ ra, lau áo của Nê Thu, lần nữa đâm xuống, rút ra, chỉ nghe phù tiếng, máu ở cổ như suối phun lên, “phụt phụt”.

      Nê Thu mở to mắt, thể tin được, tay quờ quạng nơi trung, rất nhanh mất khí lực, cả người ngã xuống, máu ở cổ thi nhau chảy ra, nhưng chắc chắn, chết, tuy nhiên cũng thống khổ cho lắm.

      Hạ Ngải có chút giật mình, tuy rằng từng nhìn qua lúc Thủy Nhan phát cuồng, hay thấy lúc nàng giết người nhưng trong lòng nhịn được, rét run cái, cho dù là , thể nào giết người cách nhanh gọn như thế được.

      khỏi nhìn về phía Triệu Vũ Quốc, trong lòng ấn tượng, chắc Triệu Vũ Quốc nhiều năm chinh chiến nên với cảnh kia mới hờ hững đến thế.

      - Quốc, rốt cuộc ngươi cứu được nàng ở đâu?
      nhịn được hỏi.

      Thủy Nhan quay đầu tới, đối với vấn đề Hạ Ngải hỏi rất hứng thú, nàng rất để ý nơi cứu nàng.

      Mặt Triệu Vũ Quốc vốn trầm chứng kiến Nê Thu ngã xuống, khoảnh khắc ấy mắt khẽ sáng lên, tuy nhiên có mỉm cười, chốc lát biểu cảm kia biến mất.

      nhướng mày, nhìn Thủy Nhan, lại nhìn Hạ Ngải, nhàn nhạt :
      - Thủy Nhan… thích mùi máu tươi, chúng ta nên đổi chỗ khác dùng trà.

      Hạ Ngải cũng muốn nghe Thủy Nhan qua chuyện này, lập tức gật đầu đồng ý:
      - Ừm, nơi này hay cho lắm, hôm nay thời tiết đẹp, bằng chúng ta chơi thuyền, dùng cơm ở thuyền luôn.

      Triệu Vũ Quốc lắc đầu, lại nhìn vào Thủy Nhan:
      - Nàng sợ nước.

      - Nàng sợ nước?
      Hạ Ngải hỏi Thủy Nhan.

      Thủy Nhan nhớ lại khi mình ngất ở biệt uyển, tuy rằng nàng thích Triệu Vũ Quốc ra những yếu điểm của nàng, nhưng nàng thể thừa nhận, bản thân thực sợ nước, thể tiếp xúc với nước trong phạm vi gần.

      Hạ Ngải thấy Thủy Nhan trả lời, trong lòng liền hiểu , lập tức buồn bực, người giết người vẫn cười được mà sợ nước sao…

      - Ta dùng cơm được, còn có chuyện xử lý.

      - Gần đây ngươi nhiều việc sao! Sắc mặt Hạ Ngải ngưng trọng.

      - Ừm…
      gật đầu.

      - Chẳng lẽ… bên kia phát hướng của ngươi?

      Triệu Vũ Quốc lắc đầu:
      - Bọn chúng cần tra phải biết ta ở chỗ này, mà ta rời là khát vọng lớn nhất của chúng, tại những người kia làm tất cả mọi việc muốn cho ta trở về, sau đó làm mọi cách bừa làm loạn bên tai Lão gia tử.

      Hạ Ngải đứng dậy vỗ vai :
      - Cho ta tháng, khi đó ta có thể trợ giúp ngươi tay.

      Triệu Vũ Quốc trả lời, nhưng trong mắt tràn đầy tín nhiệm, nhìn Thủy Nhan :
      - Nàng ở lại chỗ ngươi có tiện ?

      Hạ Ngải nhún vai:
      - sao cả.

      Thủy Nhan nghe được hai người chuyện, cảm thấy mình như vật phẩm bình thường, trong lòng khó chịu, người tài phải có thời, đôi khi nàng nhất định phải cúi đầu, đây là điều nàng học được trong Đào Hoa Lâu.

      Triệu Vũ Quốc nhiều, nhanh chóng rời khỏi phủ Thái tử, Thủy Nhan tiễn , chính là đến đến bên cạnh nàng lúc, Thủy Nhan giọng :
      - Vì cái gì ngươi phải về tránh vấn đề của ?

      mỉm cười:
      - Là cố ý…

      Hai người đưa mắt với nhau làm lần nữa nội tâm Hạ Ngải cảm thấy thoải mái, nhưng lại cảm thấy buồn cười, liền lời, rời ánh mắt về phía hồ sen.

      Sau khi Triệu Vũ Quốc rời , Hạ Ngải mới thu hồi tầm mắt.

      - Tử Hạ, Hạ Ngải, Ngải…

      - Làm sao vậy?

      - Lúc chúng ta xác định hiệp nghị, thân phận của ngươi là gì?

      Hạ Ngải nở nụ cười:
      - Nàng cảm thấy là loại thân phận nào?

      Thủy Nhan lấy từ trong lòng ra bằng chứng là miếng ngọc:
      - Cùng ngọc này tương đương thân phận.

      Hạ Ngải tiếp nhận miếng ngọc, nó còn lưu lại hơi ấm của cơ thể nàng, trong lòng đột nhiên xuất cảm giác khác thường, tê tê, khẽ hốt hoảng.

      - Này… Là Tử Ngọc loan bội, có thể tránh trăm độc…

      - Tránh được trăm độc đúng là vật bình thường…

      Nàng thể tưởng được Hạ Ngải lại dùng khối vật hiếm như thế làm tin, nhưng những lời kế tiếp Hạ Ngải làm lòng nàng cả kinh nhảy dựng.

      - Sau khi Doãn Đế bình định được giang sơn Nam quốc, tại đại điển mừng công tế trời, Doãn Đế ban tặng cho Tử Nguyên Hoàng Hậu lễ vật đó.

      Sau khi Doãn Đế bình định được giang sơn Nam quốc, tại đại điện phong lập ngôi hoàng hậu, Doãn Đế ban tặng lễ vật này cho Tử Nguyên Hoàng Hậu. Thủy Nhan tường tận lắm về lịch sử Nam quốc nhưng cũng biết Doãn Đế là vị hoàng đế khai quốc. cả đời chỉ duy nhất lập hoàng hậu, lập phi. Nên có thể Tử Ngọc Loan Bội kia có giá trị vô song, đến trân quý về chất liệu, tấm Tử Ngọc này còn có ý nghĩa khác, người sở hữu vật này chính là hoàng trữ (*người được xác định thừa kế ngôi vua).

      - Ngươi đem vật quý như thế để cầm, biết rất cẩu thả sao?

      Hạ Ngải gật đầu mỉm cười, tuấn lãng phi phàm, ánh mắt sáng quắc, tỳ nữ bốn phía mặt đỏ lên.

      - Nàng quên đó chỉ là để làm tin giao dịch ư?

      dừng lại, nhìn nơi gã Nê Thu vừa ngã xuống, tuy rằng được tẩy rửa sạch nhưng vẫn còn lưu lại thủy ngân.

      - Kết cục dành cho đó phải chăng nàng ám chỉ cho ta?
      cười buồn, tựa hồ có chút lo lắng.

      Thủy Nhan nhìn hồ sen xanh biếc, trong lòng thầm nghĩ: “Như ngươi nghĩ, nếu tuân thủ lời hứa, chỉ cần ta chết…”

      - Nàng muốn , chỉ cần ngươi còn sống mà lời hứa được thực , ta sống yên!

      Xoẹt!!!!

      Thủy Nhan nghe xong nhịn được nở nụ cười, nghĩ thầm: “Người này làm Hoàng đế là đúng đắn, trong lòng ta nghĩ gì cũng đoán được hết.”

      Chứng kiến Thủy Nhan cười, trái tim Hạ Ngải loạn nhịp, cảm thấy kinh ngạc, biết hôm nay phạm vào cái gì, càng giải thích được tại sao thể rời mắt khỏi thân ảnh xinh kia.

      - Điện hạ, hôm nay dùng bữa ở đây sao?
      tỳ nữ hèn mọn kính cẩn hỏi .

      - , ra phía Tử Đằng Hiên .

      - Ách…
      Tỳ nữ kinh ngạc quên cúi đầu, nhưng rất nhanh ý thức được mình thất lễ, gấp gáp cúi đầu lắp bắp :
      - Là… nô tỳ… Cái này… Phân phó!

      Thủy Nhan lập tức :
      - Ta .

      - Nàng thích?

      Thủy Nhan lắc đầu, ngưng thần nhìn :
      - Ngươi còn chưa trả lời ta.

      Hạ Ngải ngần ra, lập tức cười to:
      - Ha ha ha, nàng xem ta buột miệng với nàng sao?

      - biết.
      Nàng chút che giấu trả lời.

      Hạ Ngải chán nản, chứng kiến nàng nghiêm túc, nhịn được cười:
      - Ha ha ha, ta có thể lấy vật quý ra để làm tin nhưng thể lỡ lời với nàng.

      - Vừa rồi tỳ nữ kia vì sao nghe được Tử Đằng Hiên lại kinh ngạc?

      - biết, đại khái là vì nàng là nữ tử đầu tiên ăn cơm ở đó.

      - Ách, vậy à, thôi…

      - Hả,…
      luôn cảm thấy theo kịp suy nghĩ của nàng.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 56: Thực lời hứa
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Tử Đằng Hiên, tên như ý nghĩa, toàn bộ kiến trúc lầu các tinh xảo đều được làm từ gỗ, bên trong như thế nào, riêng bên ngoài, bờ tường bò đầy dây Tử Đằng. Có thể thấy người kiến tạo ra tòa kiến trúc này hao phí biết bao tâm tư, bây giờ là mùa Tử Đằng ra hoa dày đặc thân những dây tử đằng là những chùm hoa tử đằng lung linh đầy mộng ảo. Từ xa nhìn lại giống như lãng hoa khổng lồ được kết từ những bông hoa Tử Đằng.

      Thủy Nhan ngẩng đầu nhìn lại, nơi này thanh nhã thoát tục kia hấp dẫn ánh mắt nàng, trong khí tràn ngập mùi hương hoa và thảo diệp, nàng cảm thấy thần thanh khí sảng, nhịn được hít hơi sâu:
      - Ngươi là biết hưởng thụ!

      - Đây là lúc mẫu thân còn sống phụ hoàng cho mời người từ Tây Vực đến xây dựng, gỗ sử dụng đều là gỗ Côn Luân Thần, đông ấm hạ mát, có thể tránh muỗi, năm đó phải thu gom ba năm mới đủ số gỗ này.

      Trong lòng Thủy Nhan trở nên sáng tỏ, thầm nghĩ: “Khó trách vừa rồi khi ra chỗ cây Tử Đằng tỳ nữ kia lại kinh ngạc như vậy, chỗ này phải chỗ người thường tới, nhưng là, tại sao lại đưa mình tới nơi này?
      Thủy Nhan phát giác, từ sau khi tỉnh lại, mình tựa hồ giống như trước phải, nếu như trước nghĩ tới chuyện gì làm ngay, tuyệt đối hao tâm tổn sức suy nghĩ như thế này.

      Hạ Ngải thấy Thủy Nhan lời nào, nghĩ đến nàng thích, vội hỏi:
      - Nàng thích chỗ này?

      - , chỉ là đột nhiên thấy bản thân có chút chuyện vụn vặt.

      Hạ Ngải dẫn nàng vào bên trong, nghe được nàng câu này, hiểu ý liền hỏi:
      - Vụn vặt?

      Thủy Nhan mỉm cười, nhàng lắc đầu:
      - có gì, chỉ là ta nghĩ muốn nhiều chuyện.

      - Nàng muốn cái gì?
      Hạ Ngải đột nhiên hỏi.

      - Chuyện này liên quan tới ngươi sao?

      Thủy Nhan trả lời làm cứng họng, nhưng đồng thời lại cảm giác được chính mình đối thủy nhan tựa hồ hiểu chút, đó chính là: nàng là người chú trọng hiệu quả thực tế, muốn làm hoặc là quản những người hoặc là việc có lợi cho mình.

      - Nàng tựa hồ quá quan tâm đối với chuyện quan hệ với mình

      - Tại sao ta phải quan tâm?
      Nàng hỏi ngược lại.

      Hạ Ngải gật đầu:
      - Ừm, ta biết.

      Thủy Nhan nhíu mày,
      - Quên , tại ngươi là Thái tử quý phủ, ngươi hay tự xưng là bản cưng phải , ta chẳng qua chỉ là dân nữ nếu như bị người xung quanh biết, người chịu tội chính là ta rồi.

      - …

      Hạ Ngải có trả lời, nhưng là sắc mặt có chút trầm, phải quên là rằng mặt nàng xưng Bản cung, thực muốn xưng hô trước mặt nàng như thế, cảm giác như và nàng quá xa cách.

      - Có thể ngồi xuống ?
      Thủy Nhan chứng kiến bàn đồ ăn, hôn mê nhiều ngày như vậy, sớm đói chịu nổi, cũng may nàng nghị lực mạnh, cho dù đói lả nhưng vẫn cố chịu đựng. Giờ phút này nhìn thấy bàn toàn đồ ăn, làm sao nàng có thể gượng chống?

      - Ưm, nàng ngồi .
      Sắc mặt Hạ Ngải vẫn có chút lúng túng, nhưng ngay sau đó lại khôi phục lại nụ cười như mọi ngày, bình sinh mọi hỉ nộ ái ố đều giấu sau nụ cười kia, nhưng sao vừa rồi lại để lộ ra chứ.

      - Có thể ăn chứ?
      Thủy Nhan hỏi.

      - Ân, mời dùng!
      cố ý dùng lời khách sáo.

      Thủy Nhan bưng bát lên, đôi đũa trong tay nhanh chóng gắp thức ăn lên, có chút do dự, giống như mỗi lần nàng gắp thức ăn tính toán khoảng cách cùng góc độ, mỗi lần gắp lên là thứ, chuẩn xác, đưa vào miệng, động tác lưu loát khiến khóe miệng Hạ Ngải có chút dấm chua. (Với mâm cơm T_T)

      - Nàng chạy đua với thời gian sao?

      Hạ Ngải ăn chút canh thịt bò, vừa lúc Thủy Nhan cơm nước xong xuôi, nghĩ tưởng nàng có tình gì.

      Thủy Nhan nhàng dùng tách trà, trong bụng thoải mái, nàng cười :
      - phải chạy đua, chính là thói quen ăn nhanh.

      Hạ Ngải xấu hổ:
      - quá nhanh.

      - Ta chờ ngươi.

      Hạ Ngải thấy nàng chỉ ăn có chén cơm liền kêu nàng ăn nữa, Thủy Nhan lắc đầu:
      - ăn nữa, no quá nhanh bị nôn mửa…

      - Sao nàng biết?

      Trong lòng Thủy Nhan cả kinh:
      - Tại sao ta lại biết?

      Hiển nhiên, lời nàng vừa là do tiềm thức quấy phá, đương nhiên biết thế nào cho Hạ Ngải hiểu, cho nên nàng lựa chọn bốn chữ mà Ngũ Nhi từng khuyên mình “bách tiếu vô hại”, mỉm cười đối với trả lời.

      - Ách…
      Hạ Ngải lại mất quyền chủ động.

      Thủy Nhan sang chuyện khác:
      Ngươi hứa hẹn, có thể vì ta làm việc!

      - Đúng.
      Hạ Ngải thu hồi nụ cười, trở nên nghiêm túc, tin tưởng rằng, việc nàng muốn làm hề đơn giản.

      - Tra ra thân phận của ta.
      Thủy Nhan gằn từng tiếng, sợ bình thường nghe hiểu.

      Hạ Ngải lập tức nhíu mày:
      - Quốc , cứu nàng ở Thanh lâu ra.

      - Ngươi từng gặp nữ nhân ở thanh lâu bị trúng độc, lại còn có võ công sao?

      - Nàng trúng độc ư?
      Trong lòng Hạ Ngải có gì đó choáng váng.

      Thủy Nhan gật đầu, lập tức tiếp:
      - thể chết, lại che hết kinh mạch ta, khiến ta thể vận công.

      Vẻ mặt Hạ Ngải lộ ra kinh ngạc:
      - Ý nàng là, nàng thực biết võ công?
      Hỏi xong cảm thấy lời này ngu ngốc.

      - Nếu người cảm thấy như thế nào? Người của Đào Hoa Lâu chết nhiều như vậy, chẳng lẽ đều là dưới đao ta?
      Thủy Nhan bình tĩnh giải thích cho , trong lòng cảm thán sao là nam nhân mà nhiều vậy.

      Nhìn vẻ mặt còn kiên nhẫn của Thủy Nhan, Hạ Ngại tránh hỏi nhiều, gấp gáp gật đầu đáp ứng:
      - Ta giúp nàng tra ra thân phận, nhưng mà ta nhất định phải biết là lúc trước Quốc cứu nàng ở chỗ nào.

      - đâu.

      Nghe được muốn cùng Triệu Vũ Quốc thu thập thông tin, Thủy Nhan tức thời tức giận, bởi vì giữa nàng và Triệu Vũ Quốc có cuộc đánh đố về thân phận của nàng, Hạ Ngải làm sao có thể hỏi ra cái gì?

      Chứng kiến Thủy Nhan hơi lộ ra vẻ uể oải, Hạ Ngải cười :
      - Ta hỏi, với cùng nàng hỏi là hai hiệu quả khác nhau.

      Trong lòng Thủy Nhan sáng ngời, người trước mắt đúng là Thái tử miền Nam, mình chẳng qua chỉ là dân thường, hỏi với việc hỏi cùng nàng đúng là khác nhau.

      - Vậy… Vậy chờ tin tức tốt của ngươi.

      - Được.
      Hạ Ngải mỉm cười với nàng, Thủy Nhan lại coi như hứng thú, ánh mắt du đãng xung quanh.

      Ngụ ở phủ Thái tử nửa tháng, thời gian này Hạ Ngải xuất nhiều lắm, chỉ nghe nữ tỳ , gần đây đều nghỉ đêm ở Hoàng cung, Thủy Nhan ước đoán rằng ngày đăng cơ của Hạ Ngải còn xa, hơn nữa, từng qua việc phụ hoàng bị trúng độc, nàng đoán tại Hạ Ngải án binh bất động hẳn là vì muốn bắt được chỗ dựa sau lưng của Trần Cửu, sau đó giăng lưới bắt mẻ, tiêu diệt toàn bộ phần tử xấu, như thế mới có thể dẹp nỗi lo của Hạ Ngải sau khi đăng cơ.

      Mà Thủy Nhan phỏng chừng, nếu là mình đoán sai, Hoàng đế sớm băng hà, chính là Hạ Ngải phong tỏa tin tức kéo dài thời gian, chờ dịp thuận lợi đăng cơ.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 57: Cố Nhân mời
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Gió thoảng, mây trôi, ánh nắng chiếu rọi mặt đất. đường tỏa ngát hương hoa hòe, Thủy Nhan thân áo choàng màu lam sẫm ra vẻ nam tử bước . Tuy rằng nơi này của Triệu Vũ Quốc phải là quê hương của nàng nhưng ít nhất từ khi khôi phục lại ý thức nơi nàng thấy đầu tiên chính là đây, chưa tới là lưu luyến nhưng trong tiềm thức cảm nhận được chốn này có chút thân thiết, nàng cũng muốn rời bỏ nơi đây.

      Từ lúc nàng ra khỏi phủ Thái Tử, dọc theo đường ít ánh mắt các nhìn nàng, nghĩ đến lúc trước khi gặp gỡ Hổ Tam nương cũng giống thế này, Thủy Nhan cúi thấp đầu, nhìn nhiều, hướng chỗ đến.

      Từ rất xa nhìn thấy gia đinh đứng trước cửa vào biệt uyển, người canh cửa thay đổi, mà người này nàng nhìn mặt cảm thấy rất quen, tinh tế nhìn lại, đúng là người lần trước cùng dùng cơm với Triệu Vũ Quốc trong khách điếm, những người này là tâm phúc của Triệu Vũ Quốc. “Bọn họ sao lại tụ lại ở đó?”

      Tuy rằng nàng ràng thân phận đám người Triệu Vũ Quốc lắm nhưng nàng biết tâm phúc của tuyệt đối ra ngoài làm người canh cửa, trong lòng Thủy Nhan thầm nghĩ: “Chẳng lẽ gặp chuyện phiền toái.”

      Nhưng vào lúc này, hai gã nam tử lạ lẫm đứng ở trước mặt nàng, chặn tầm mắt của nàng.

      Thủy Nhan dưới dò xét này hai người, chỉ thấy hai nam tử đều mặc y phục gia đinh, từ quần áo xem ra, hai gia đinh này tuyệt đối phải từ gia đình giàu có bình thường.

      - Tiểu nhân phụng mệnh của tiểu thư xin mời nương đến quý phủ gặp mặt.

      Hai người này ngôn ngữ đơn giản khiêm tốn là có lễ, đều phải là tìm đến nàng gây phiền toái, nhưng Thủy Nhan cảm thấy kinh ngạc, mình hôm nay mặc nam trang, vì sao hai người kia lại mực xưng hô nàng là nương?

      Thủy Nhan vẫn như cũ , thong dong nhìn vào hai người.

      Hai người thoạt đầu ngẩn người, lập tức gia đinh vỗ mạnh vào đầu tự trách :

      - Nô tài đáng chết, quên về thân phận mình trước, xin nương đừng tức giận.

      Thủy Nhan lắc đầu, cũng gì.

      Người nọ thấy Thủy Nhan lời nào, lại là vẻ mặt bình tĩnh biết là bị mình chọc giận hay là hoàn toàn để ý đến bọn , trong lúc nhất thời ngờ quên mất nên cái gì.

      Gia đinh còn lại chấp tay cúi người mới tiếp tục :

      - Thuộc hạ là gia nô của phủ Thừa tướng, nhận mệnh lệnh của tiểu thư tới mời nương đến quý phủ gặp mặt.

      Nghe tới đây, trong lòng Thủy Nhan sáng tỏ, mình bằng hữu còn có chứ đừng gì đến tiểu thư con nhà quan lại quyền quý, nếu lời này là , vậy nhất định là Tưởng thị tỷ muội, trong lòng nghĩ tới Triệu Vũ Quốc, thầm nghĩ: “ đúng là giữ lời hứa, giúp ta cứu các nàng.”

      Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức cảm thấy đúng, bởi vì hai tỷ muội kia bị Hổ Tam Nương biến thành đui mù, cân điếc mất rồi, mặc dù là ở Đào Hoa lâu tiếp xúc mấy lần, nhưng hai tỷ muội các nàng lại chưa từng nhìn hình dáng của nàng, vậy mà hai người tự xưng là gia nô của phủ Thừa tướng trước mặt này làm sao có thể nhận ra nàng?

      Nghĩ đến đây, nàng lập tức cảnh giác, mặt cũng bình tĩnh tự nhiên.

      - Ta nghĩ các ngươi nhận nhầm người, ta là nam tử như thế nào lại thành nương như các ngươi .

      Hai người tức khắc đỏ mặt, người trong đó oán giận :

      - Ta phải, vậy mà ngươi cứ cãi.

      - Nhưng nhị tiểu thư , chỉ cần thấy người từ phủ Thái Tử ra nhìn chớp mắt hướng biệt uyển Thái Tử mà đến dù là công tử xinh đẹp hay là nương cũng đều là người chúng ta muốn tìm.

      Thủy Nhan vốn muốn rời , nghe được lời gia nô kia tức khắc dừng lại, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ

      - Ta cùng các ngươi.

      - A?

      Đầu óc hai gia nô kịp xoay chuyển, nhất thời thể hiểu ý tứ trong lời kia, Thủy Nhan lập lại lần nữa:

      - Đưa ta gặp tiểu thư của quý phủ.

      - Ách… được…được… Tiểu nhân đưa ngài

      người rất là hưng phấn mà :

      - Đúng, tiểu thư , Thủy nương chuyện rất tiết kiệm, muốn nhiều lời..

      Thủy Nhan nhịn được lắc đầu cười:

      - Các ngươi mau dẫn đường!

      - Dạ, dạ…

      Hai người lập tức ngoắc chiếc xe ngựa tới.

      - Mời nương!

      Thủy Nhan theo lời lên ngựa, nhưng phía sau lại nghe thấy thanh Triệu Vũ Quốc.

      - Ngươi dễ dàng tin tưởng bọn họ vậy sao?

      Nghe giọng của , trong lòng Thủy Nhan giật thót, phút chốc xoay người, khóe môi tự giác liền có chút khẽ nhếch lên.

      - Điều ta quý trọng nhất đó chính là tính mạng, theo chân bọn họ đó là bởi vì ta xác định.

      còn cười tiến:
      - Ừ, vậy giờ mùi ta cho người đến đón ngươi.

      Nàng chớp mắt, mỉm cười:

      - Ta cũng về biệt uyển!

      cũng cười

      - Đây là quyết định của nàng?

      Nàng nhún vai, cũng có hay cần cho người đón, chỉ vung rèm xe lên, lúc buông mành nàng quay đầu lại hướng cười cái, rất nhạt, cảm giác rất mơ hồ.

      Nhìn xe ngựa đưa Thủy Nhan dần dần xa, vẻ cười mặt Triệu Vũ Quốc dần biến mất, trầm giọng hướng người bên cạnh phân phó :

      - Theo sau, bảo vệ cho nàng.

      - Tuân lệnh…

      Mới vừa rồi lên đường quá mau, rảnh để ý phong cảnh bốn phía, tại ngồi ở xe ngựa tâm tình nàng rất tốt liền vén rèm cửa sổ lên, hương hoa hòe phiêu lãng trong trung tựa hồ có thể cảm thụ được hương vị ngọt ngào, mà đường phố nhìn qua thương nhân cùng dân chúng giống nhau, mọi người ai cũng mang theo nụ cười, ngay cả đứa trẻ khóc bên cạnh thoạt nhìn cũng làm người ta cảm thấy mến cùng khả ái, trong lúc nhất thời Thủy Nhan cảm thấy tâm tình vô cùng tốt. . .

      Nàng để ý đến, từ khi tỉnh lại đến nay, nàng hề thoải mái như vậy, đơn giản là có nguyên nhân, là do nàng lảng tránh cũng dự định quên .

      Phủ Thừa tướng to lớn xa hoa như nàng tưởng tượng, nhưng mà chỉ cần để ý chút phát bên trong đình đài lầu cát khắp nơi đều mang đậm hơi hướm Nam quốc, nhất là hòn non bộ trước lầu các, tầng thứ ràng, trong cảnh có cảnh, chi tiết biểu ra vẻ đẹp đẽ quý giá cùng tao nhã.

      Thủy Nhan vừa đến cửa liền có vị nam tử trung niên vẻ mặt tươi cười tiến lên đón, thân thiện hướng nàng :

      - Tiểu thư đợi nương lâu, mời theo lão nô, bên này mời…

      Nhìn y phục người Thủy Nhan phán đoán đây có lẽ là quản gia, nên thầm nghĩ: “Hai tỷ muội này tùng sau khi khôi phục thân phận con Thừa tướng sẻ tạ lễ cho mình.”

      Nhưng theo lão nô kia đến bên hồ sen, Thủy Nhan dừng bước muốn tiếp, hỏi quản gia:

      - Tiểu thư nhà các ngươi đâu?

      - Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đợi ngài thuyền hoa.

      - Thuyền hoa?

      - Đúng vậy, đại tiểu thư , hôm nay thời trời đẹp, sen trong hồ đều nở, nếu lên thuyền hoa bên cùng nương ôn chuyện, bên phẩm trà mới để bỏ lỡ khoảng thời gian quý giá này.

      Thủy Nhan nhíu mày, hai chân đứng im muốn tiếp, chỉ :

      - Ta ở chỗ này chờ các nàng lên vậy.

      Quản gia hiểu:

      - nương thích lên thuyền hoa?

      Thủy nhan chần chừ chút rồi gật đầu :

      - Ừ, ta bị say sóng nước.

      Tuy rằng như vậy khiến người khác biết nhược điểm của nàng, nhưng để người ta biết nàng sợ nước tốt hơn.

      Quản gia ngẩn ra, thần sắc có chút xấu hổ, từ khi lên làm quản gia của phủ Thừa tướng quen nhìn sóng to gió lớn, khẽ chần chờ, lập tức vừa cười vừa hướng Thủy Nhan cuối đầu :

      - Ha hả…Đúng vậy… Rất nhiều người cũng bị say tàu, cái này…nô tài hồi bẩm lại với hai vị tiểu thư!

      - Làm phiền!

      Rất nhanh, chiếc thuyền hoa tinh mỹ từ trong đầm sen chậm rãi chạy ra, Thủy Nhan nhìn thấy hai nữ tử đứng ở đầu thuyền, nàng có chút dám xác nhận hai nữ tử kia chính là Tưởng Hàm Doanh và Tưởng Mộng Nhược mà mình biết.
      Bởi vì, hai nữ tử đứng đầu thuyền kia tròng mắt tỏa sáng, hướng tầm mắt tập trung vào nàng bên này, khi cảm thấy lẫn lộn, trong đó có bộ dạng giống Tưởng Mộng Nhược tươi cười hường nàng hô:

      - Thủy tỷ tỷ, tỷ đúng như trong tưởng tượng của ta, là mỹ nữ!

      Trong lòng Thủy Nhan tràng ngập nghi ngờ:

      - Như thế nào lại biết ?

      Rất nhanh, hai nữ tử xuống thuyền, hai tỷ muội sau khi xuống thuyền liền đến cầm chặt tay nàng, đều có chút kích động

      - Rốt cục cũng có thể chính mắt nhìn thấy tỷ.

      Ánh mắt Thủy Nhan lạnh lùng, trầm giọng hỏi:

      - Các ngươi là ai?

      Hai tỷ muội đầu tiên là sửng sốt, lập tức lại tuôn ra tràng cười sang sảng

      - Ha hả, xem chúng ta cao hứng nhưng lại quên mất với tỷ.

      Thủy Nhan lùi lại phía sau chút, giữ khoảng cách an toàn với các nàng, nhưng nữ tử giống Tưởng Mộng Nhược lại lập tức tiến lên

      - Tỷ tỷ phải sợ, ta là Tiểu Ách, tỷ nhớ sao?

      Tên Tiểu Ách này, là tên của Tưởng Mộng Nhược khi ở Đào Hoa lâu, tại Đào Hoa lâu bị diệt, nên có người biết danh tự này, Thủy Nhan có chút nghi hoặc

      - Các ngươi…

      Tưởng Hàm Doanh cũng tiến lên bắt lấy tay nàng, lấy tay viết viết vào lòng bàn tay nàng, lực đạo cùng tốc độ ngờ rất giống trước kia, Thủy Nhan lập tức xác định hai người này chính là hai tỷ muội Tưởng thị, còn như vì sao đột nhiên lại thay đổi tốt hơn nàng hề biết.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Hứa vs nàng giang sơn này làm sính lễ [​IMG][​IMG] ta rất kết câu này :th_17::th_17:
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @thanh thanh ko có thịt, nhưng tình tiết hơi lạ, túm lại đọc đc, thịt ở chương cuối phải :yoyo60:
      thanh thanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :