1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 50: Thân phận Tử Hạ
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Thủy Nhan vốn dự định cùng chạy , nhưng thấy bước chân Hạ Ngải lảo đảo nàng đành đánh mất ý niệm này,

      - Quên , bọn họ vốn tới chỗ này, chốc chắc quay lại, ngươi nên trốn ở đây, có gì sau.

      Hạ Ngải xua tay.

      - cần giúp ta, ta có thể trụ được.
      - Ngươi trụ được? Bao lâu, canh giờ? Hai canh giờ? Chúng ta rời chỗ này dễ dàng lắm sao?

      Hạ Ngải có chút thất vọng, lời Thủy Nhan thể thừa nhận, nếu bị thương với võ công của , lặng lẽ lặn là chuyện đơn giản, chỉ có điều, thương tổn người kia lại cho phép.

      Nếu phải Thủy Nhan dùng phương pháp quái dị kia cầm máu cho , tại khéo hôn mê vì mất quá nhiều máu, cúi đầu nhìn vết thương được Thủy Nhan băng bó tử tế, hồi thường lại thủ pháp thuần thục khi nãy, cảm thấy càng lúc càng hứng thú với việc tìm hiểu thân phân của nàng.

      - Bọn chúng hoài nghi nàng, nàng giấu kĩ sổ sách , cần xen vào chuyện của ta, ta có thể trốn được đám người đuổi bắt này.

      - Ha ha…

      Nàng cười lạnh nhìn .

      - Nàng cười cái gì?

      - Ngươi dám chắc chắn, tình hình tại ngươi có thể thi triển được võ nghệ cao cường của mình?

      - …

      Tử Hạ lời nào, trong lòng thầm biết rằng bản thân muốn ra ngoài nhưng để người của Cửu gia phát còn khó hơn lên trời.

      - Ngươi nằm xuống.

      - Ách…

      cảm thấy nàng chuyện lời ít mà ý nhiều, quả lợi hại.

      Thủy Nhan cảm thấy chuyện với hao công tốn sức, bản thân tự nhủ lại nghĩ tới những lần chuyện cùng Triệu Vũ Quốc, lần nào cũng rất dễ dàng thỏa thuận.

      - có người đến thu dọn thùng nước, ngươi nằm giường, ta buông màn, bị phát .

      Tử Hạ tuy biết rằng nam nữ thụ thụ bất thân, làm như vậy rất ổn, nhưng thời khắc này còn nghĩ ra được cách nào, liền lập tức đồng ý với ý kiến của Thủy Nhan,

      - Được, làm theo lời nàng.

      Ba nha hoàn nhanh nhẹn thu gọn sạch mọi thứ trong phòng, rất nhanh rời khỏi sương phòng của Thủy Nhan.

      Thủy Nhan vén màn lên muốn hỏi có cần nghỉ ngơi hay nhưng thấy Tử Hạ gắt gao nhắm hai mắt, hai gò má đỏ bừng, theo bản năng nàng thầm kêu lên ổn, duỗi tay sờ trán , quả nhiên là sốt.

      Nàng nhíu mày, nhìn rơi vào tình trạng bán hôn mê, phát sầu biết xử lý như thế nào, bỗng mở hai mắt, khàn khàn :

      - Nàng vẽ bản đồ giao cho Quốc?

      - Phải, dựa theo hiệp nghĩ giữa hai bọn ta, ta vẽ ra cái bản đồ ấy, hơn nữa ghi từng cửa.

      Tử Hạ cảm thấy cả người vô lực, miệng vết thương nhất thời đau đớn, toàn thân tê dại, nóng rát, trong đầu trở thành mảnh hỗn loạn, ý thức được thân thể có điểm ổn, nội tâm khỏi sốt ruột.

      - Đêm nay Quốc có tới ?

      - biết?

      Trong mắt Tử Hạ lên chút bất đắc dĩ, lẩm bẩm : “Chẳng lẽ là thiên ý, có tuyệt mệnh, mà ta phải chân mệnh thiên tử…”

      Trong lòng Thủy Nhan nhảy dựng, thầm nghĩ: “Thiên tử… Chẳng lẽ chính là…”

      Giờ khắc này, thực lực bất tòng tâm, vốn dự định dựa vào võ công có thể lặn , nghĩ sau khi lấy quyển sổ kia lại bị Cửu gia kia phát , đánh nhau hồi, tuy rằng Cửu gia kia cũng bị ăn kiếm của , nhưng so với thương thể mang đáng kể gì.

      Thủy Nhan nghi hoặc nhìn : “Rốt cuộc đâu là con người của ?”

      - Ngươi lớn lên như thế nào?

      Chứng kiến ngừng quan sát mình, Thủy Nhan cố gắng phân tán chú ý của .

      Tử Hạ miễn cưỡng kéo ra nụ cười: “Ưm.”

      Thủy Nhan nhíu mày,

      - Lúc cùng ta định ra khế ước, ngươi dùng hình dáng giả, nhưng khi đó ngươi vì sao phải cố ý diễn trò? Sợ Cửu gia kia nhận ra ngươi chăng?

      Tử Hạ chỉ cảm thấy mí mắt rất nặng, rất muốn ngủ, cả người khô nóng khó chịu, theo bản năng đẩy chăn ra.

      - Càng là người gần với ta, lại càng chưa từng gặp qua hình dáng của ta, trong cung, chỉ gặp ta giả dạng, vừa lúc ngày ấy ta vẫn chưa đổi thành hình dạng ban đầu, nghe được thanh của ta chỉ có đem mặt lộng hoa. . .

      Lời của Tử Hạ khiến Thủy Nhan trong lòng nhảy dựng, tuy rằng nàng sớm hoài nghi thân phận của , nhưng nghĩ tới người ngồi vị trí khiến mọi người thèm rãi kia, lại cần như vậy mới có thể sống sót, ngẫm lại hơn hai mươi năm cho người bên cạnh chứng kiến hình dáng của mình, nàng thể khâm phục nghị lực cùng quyết đoán của .

      - Ta cùng Quốc từ nhận thức được chuyện đó. . . Khi đó nếu , chỉ sợ ta sớm…

      Phát sốt làm bắt đầu lung tung, đây phải là tượng tốt.

      - Ngươi thể chết được.

      Thanh lành lạnh của nàng vang lên bên tai , làm cảm thấy giống như có dòng thanh tuyền chảy qua người, ý thức mơ hồ tức khắc thanh tỉnh ít.

      miễn cưỡng cười,

      - Nàng có thể quan tâm người khác, bất ngờ đó!

      Mặt nàng chút thay đổi, nhưng mà đáy mắt lại mang theo tia mỉa mai,

      - Ngươi chết, ta làm mấy cái này có tác dụng gì?

      Nếu người bên ngoài nghe được lời này nhất định cảm thấy Thủy Nhan đối với nam tử sắc mặt tái nhợt nằm giường kia tình thâm ý trọng, nhưng Tử Hạ hiểu được ý của nàng, nàng nhắc nhở , nàng làm hết thảy cũng là vì để thực cái khế ước kia.

      Nhưng giờ phút này Tử Hạ lại biết rằng vì sao, tuy đôi mắt vẫn trấn định trầm ổn mang theo ý cười, nhưng cả người khó chịu làm cảm thấy cách tử vong xa.

      - Ngươi cười!

      Trong lòng Thủy Nhan lại nhảy lên, vốn tưởng có thể duy trì thanh tỉnh, nhưng xem ra là vẫn chưa khá chút nào, nàng nghĩ ra vừa rồi sao có thể nở nụ cười…

      Tối nay Đào Hoa Lâu vô cùng khác thường, thường lúc này là thời điểm sanh ca lả lướt, nhưng tại mảnh yên tĩnh, điều này thể khiến Thủy Nhan đề cao cảnh giác.

      - Đào Hoa Lâu đêm nay rất quái lạ.

      - Ân, xảy ra đại tình như vậy, sinh ý đương nhiên chỉ có thể đặt ở bên.

      Tử Hạ liếm liếm đôi môi khô nứt, Thủy Nhan biết đó là do phát sốt tạo thành, nhưng nàng ngoại trừ cho uống nước, dùng nước lạnh giúp hạ nhiệt độ, còn biện pháp nào khác.

      - Ngươi cảm thấy mình có thể kiên trì đến khi Triệu Vũ Quốc tới sao?

      Nàng lo lắng hỏi .

      - Có thể!

      trảm đinh chặt sắt, Thủy Nhan phát , đối với Triệu Vũ Quốc tựa hồ là tín nhiệm tuyệt đối.

      Nàng cười nhàn nhạt, con ngươi hơi lóe lên, chút hoài nghi lời ,

      - Tốt lắm, vậy ngươi nhắm mắt lại .

      Yên tĩnh, nơi nơi im lặng dị thường, giống như là tĩnh lặng trước khi bão tới, vô cùng quỷ dị làm lòng người lo lắng.

      - Ta nghĩ… Bọn họ rất nhanh tới nơi này.

      Mới xong, bên ngoài vang lên thanh của Cửu gia.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 51: Chém giết
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      vào bên trong hay là hướng nào?”

      Giọng khàn khàn mang theo vẻ lo lắng kia, cần nhìn, Thủy Nhan và Tử Hạ cũng biết đó là Cửu gia.

      Trong lòng hai người chấn động, chưa từng nghĩ lại tới nơi này nhanh như vậy, hơn nữa lại khẳng định Tử Hạ ở trong phòng.

      Thủy Nhan nhíu mày, cảm thấy thể phát nhanh như vậy, nhưng Tử Hạ lại bấm tay nàng, hướng nàng lắc đầy, ý bảo mình vô ý để độ tung tích.

      - Ta cưỡng ép ngươi ra ngoài, như vậy bọn họ nghĩ ngươi và ta là đồng bọn.

      Thủy Nhan lạnh lùng cười, cắt ngang lời :

      - Bọn họ thà giết nhầm trăm chứ bỏ sót người, chỉ cần hơi ngoài nghi ta liền giết ta.

      - …

      Hai người trầm mặc, cả hai đều hiểu rằng tình hình tại, đánh cũng chết, đánh cũng chết, nhưng nếu kéo dài thời gian, kỳ tích xuất , có lẽ vượt qua chăng.

      nhìn vào Thủy Nhan,

      - Nàng sợ sao?

      Nàng lắc đầu,

      - sợ, chỉ có điều chết như thế này cam lòng.

      Trong lòng Tử Hạ chấn động, nhìn kĩ lại nàng, , rốt cục là có nguyên gì khiến nữ nhân mảnh mai có thể cùng định ra lời hứa như thế, nhịn nổi, với nàng:

      - Ngày xưa ta đối đãi với nàng như nữ tử tầm thường, là vũ nhục nàng.

      Thủy Nhan lạnh lùng đảo mắt qua nhìn , vẻ mặt hờ hững, coi như những lời vừa có quan hệ tới nàng.

      Ngay lúc đó Cửu gia cho người hành động, dự định từ ngoài xông vào, nhưng đột nhiên nhớ rằng bản thân mình bị té xỉu cũng là do bị hạ dược, liền cẩn thận đề phòng. liền dẹp bỏ phương pháp cường công, bản thân phải sợ Tử Hạ, chủ yếu là sợ Tử Hạ dùng độc gì, nếu chết đáng. Vì vậy, vẫn đứng ngoài, nhưng vẫn có ý định trực tiếp xông vào.

      thầm nghĩ: “Sai người vây xung quanh sương phòng này, đến lúc đó ngươi có cánh cũng bay nổi, ngươi chỉ như con rùa trong hũ bị ta chơi đùa thôi.”

      Thủy Nhan dám chậm trễ, vội thổi tắt nến trong phòng, trong bóng đêm, nàng nắm tay , thấp giọng :

      - Cửa chính thể , cửa sổ thể nhảy, thể xuống, chúng ta đành hướng lên .

      - Được, biện pháp tốt!

      Tử Hạ hiểu được ý đồ của nàng, trong lòng thể phát ra cảm thán.

      Quỷ Trủng cùng đám người kia thuận lợi tiến vào phòng từ phía sau, ngờ thấy bóng người.

      Cả bọn ngơ ngoác nhìn nhau, thể nào giải thích được tại sao hai người có thể biến mất được.

      - Gia, trong phòng có ai.

      gã thuộc hạ thất sắc chạy đến mở cửa phòng, sau đó ra, đúng như lời , có ai.

      - đám phế vật, ràng vừa rồi còn ở bên trong, chẳng lẽ tắt nến tiêu thất trong trung!

      - Dạ, thuộc hạ xin bắt…

      Tử Hạ ôm Thủy Nhan, thở hơi, mượn lực, thoáng chốc nhảy lên mái nhà.

      Bình tĩnh nhìn lại phía sau, thờ phì phì, gấp gáp che miệng vết thương, từ khe hở, máu tươi lại ri rỉ tràn ra.

      - A…. Miệng vết thương của ngươi lại nứt ra.

      Thủy Nhan nhíu mày, trong lòng lo lắng vì .

      Trán Tử Hạ đổ mồ hôi lạnh, hiển nhiên là do chịu đựng vết thương, đau đớn vô cùng.

      - Đừng lo, ta có thể chịu được.

      - Ngươi phải cố gắng lên, nếu ngươi chết, nhiều năm cố gắng như vậy uổng phí.

      Thủy Nhan lãnh đạm , mang theo chắc chắn thể nghi ngờ.

      khẽ cười gật đầu.

      mái nhà trống trải truyền đến đến tiếng xé rách, Thủy Nhan xé váy trong của chính mình, lời, băng lại miệng vết thương của , toàn thân đau đớn khò khè hít khí, thân thể run nhè , nhưng hề rên rỉ tiếng, nghị lực này khiến Thủy Nhan giật mình.

      - Như vậy đỡ mất máu hơn chút, nhưng ngươi phải mau mau nghĩ biện pháp liên lạc với Triệu Vũ Quốc.

      - Được.

      Tử Hạ gật đầu, từ trong lòng rút từ trong ngực ra ống sáo bạc như ngón tay.
      - Tiếng sáo đưa bọn chúng tới đây.

      Nàng nhắc nhở .
      để ý, cầm sao bạc thổi, nhưng kỳ quái là, Thủy Nhan nghe chỉ được những tiếng trầm trầm.

      “Sáo hạ .” Nàng kịp suy nghĩ, trong đầu tự nhiên ra mấy chữ này.

      - Ngươi… Đây là sáo hạ ?

      Nàng muốn chứng minh đáp án có phải như nàng nghĩ.

      - Phải.

      gật đầu, kinh ngạc biết sao nàng lại nhận ra là sáo hạ . – Làm sao nàng biết?

      Thủy Nhan bất đắc dĩ ,

      - Nếu ta biết là tại sao, ta có thể biết mình là ai…

      Nhưng vào lúc này, hai người cũng nghe được tiếng vang khác thường, người của Cửu gia cũng hướng mái nhà tới.

      Tầng tầng mây đen chặn ánh sáng của những vì sao, nhưng lại thể che khuất ánh trăng vàng, ánh trăng như nước rải đầy đỉnh lầu, nếu là ngày thường đây quả là dịp tốt để thưởng ngoạn cảnh đẹp, nhưng bây giờ, ánh trăng lại khiến Thủy Nhan và Tử Hạ có chỗ nào để lẩn trốn.

      Tránh cũng thể tránh, chỉ có thể phó mặc cho số phận, nàng với :

      - Ta muốn chết, bất luận như thế nào!

      gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

      bóng đen như ma quỷ chạy tới đỉnh lầu, Quỷ Trủng đến bên cạnh, chứng kiến vẻ mặt của Thủy Nhan bình tĩnh bên cạnh Tử Hạ, ánh mắt u ám, tay lăm lăm kiếm, giọng vừa đủ nghe:

      - Gạt ta cần phải trải giá nhiều…

      Thủy Nhan chỉ thấy hàn quanh dưới Lãnh Nguyệt xuất ra, thân ảnh ấy di động như quỷ mị hướng nàng và Tử hạ đánh úp.

      Tử Hạ đẩy Thủy Nhan ra,vừa hay kiếm của Quỷ Trủng đâm tới, liền nhảy lên trung bước dùng nhục chưởng kẹp chặt lấy kiếm của Quỷ Trủng, vận nội lực khiến cho nhục chưởng tựa như hai cái kìm sắt khiến cho Quỷ Trủng dùng cách nào cũng thể rút kiếm ra được.

      Hai người vừa rơi xuống đất Tử Hạ liền vận lực cả người tựa như cái dùi dùng quỹ tích quỷ dị cuốn lấy thanh kiếm, Quỷ Trùng thấy tình thế ổn liền vội vàng buông kiếm trong tay ra, chỉ nghe thấy tiếng vỡ giòn tan, thanh kiếm bị lực của Tử Hạ bẻ gãy.

      Nếu Quỷ Trủng buông tay sớm chỉ sợ lúc này cánh tay kia bị phế.

      Bởi vậy có thể thấy được chiêu số cao minh mà Tử Hạ sử dụng, Tử Hạ võ công mặc dù dưới Quỷ Trủng nhưng lúc này lại mất máu quá nhiều hơn nữa thương thế quá nghiêm trọng, cũng dám nghĩ có thể chống đỡ được đến lúc nào.

      Hai người dừng lại thở dốc chút, Thủy Nhan thấy miệng vết thương của Tử Hạ chạy máu càng lúc càng nhiều, nàng vô cùng lo lắng chỉ sợ nếu cứ tiếp tục như vậy cần chờ cho đến khi Triệu Vũ Quốc đến cũng cần Quỷ Trủng động thủ, nếu cứ để máu chảy như vậy cũng đến mất máu mà chết.

      được, tuyệt đối thể chết.

      thể chết, nếu chết có ai giúp nàng nhận thân phận, nếu chết nàng cũng sống được.

      Nghĩ đến đây nàng có chút khó chịu “ Cái gì cũng tính toán tốt, như thế nào lại xảy ra tình huống tại chứ?”

      Nàng bên thầm nghĩ bên thấp giọng nhắc nhở

      - Ngươi tiếp tục như vậy chờ địch nhân giết ngươi cũng rất nhanh chết vì mất máu.

      - được, như vậy chết nhanh hơn.

      Quỷ Trủng thấy Tử Hạ sau khi bị thương võ công vẫn mạnh như vậy nhất thời cũng dám tiến lên, trong khoảng khắc dưới ánh trăng chỉ thấy thân ảnh nháy động, hồng vụ tràn ngập xung quanh, đôi giày thêu tinh mỹ của Thủy Nhan lúc này giẫm lên thanh kiếm đầy máu tươi lộ ra vẻ sạch .

      Nàng nhìn thấy hắc ảnh hướng phía mình phóng đến liền chút do dự giơ tay chém xuống, tức cái đầu người liền rơi xuống.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 52: Ký ức huyết sắc
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Thủy Nhan cảm thấy mặt ấm ấm, mùi nồng nặc xông lên não, đột nhiên nàng cảm thấy hô hấp thông, gấp gáp ngửa đầu muốn thu càng nhiều khí càng tốt, lại thấy ánh trăng như biến thành màu đỏ, bên trong nàng sôi trào, ý nghĩ thúc giục nàng, đó chính là Sống!

      Tử Hạ cảm thấy cả người bủn rủn, tiện tay nhặt thanh đao lên mà như vác phải ngàn cân, hai tay run rẩy, cơn buồn ngủ ngừng dâng lên, nếu phải có ý chí kiên cường. Chỉ sợ nằm xụi lơ mặt đất để người khác tùy ý xâu xé.

      Nếu có thể cũng muốn buông xuôi, phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết khác thường, giờ phút này bốn phía là địch nhân, người có khả năng phát ra tiếng kêu thảm thiết mà phải do gây ra thương tích chỉ có thể là Thủy Nhan.

      Nhưng tiếng la kia, ràng là giọng của nam nhân, vận hết khí lực chống lại mệt mỏi, màn trước mắt khiến tưởng như mơ, chỉ thấy mặt Thủy Nhan đầy máu, nhưng đôi mắt lại băng lãnh cách đáng sợ, giống như con báo trong đêm tối, quang mang tỏa ra ở hai mắt, ngay lúc nào đạo quang ảnh đánh úp , dùng sức lắc mình qua, nhưng cả người nặng như tảng đá, điểm khí lực nào, chân lảo đảo thối lui, mắt thấy bản thân sắp giẫm lên khoảng và ngã xuống.

      khắc đó, trong đầu Tử Hạ hồi tưởng lại quá khứ, trong lòng ảm đạm:
      - Phụ hoàng, người có hiểu cho hài nhi ?

      nghĩ rằng bản thân ngã chết, nhưng khi sẩy chân, chỉ cảm thấy thắt lưng tê cứng, chỉ nghe tiếng “lên”, trầm ổn mà lạnh lùng, đó là tiếng gầm của Thủy Nhan, tay nàng bắt lấy , đưa linh hồn trở về thân xác.

      Đương lúc hồi phục tinh thần sau khi tìm được đường sống trong cái chết, Thủy Nhan huy động đao trong tay định làm cỏ đám sát thủ kia, chiêu biến hóa chứa đầy ảo diệu, Tử Hạ nhìn thấy sợ hãi thôi, dụi hai mắt, bản thân thể tin được, ngây ra ngó chỗ vừa nãy, vẫn thể tin được, cánh tay kéo từ bờ vực lên mặt đất là của dáng người yểu điệu thướt tha kia…

      Nhưng giờ phút này ngay cả sức lực để đứng lên cũng có, chỉ có thể tránh ở sau lưng Thủy Nhan. Giờ khắc này cảm thấy bản thân mình vô dụng, cảm giác thất bại lan tỏa khắp người…

      Chỉ có điều, rất nhanh từ cảm giác thất bại chuyển sang lo lắng, phát chiêu thức Thủy Nhan sử dụng nhìn như bình thường nhưng thực chất vô cùng ảo diệu, đáng tiếc, Thủy Nhan có nửa phần nội lực, thể đem chiêu thức phát huy đến cực hạn. Mặc dù vậy, Thủy Nhan miễn cưỡng sử dụng chiêu này cũng có thể đả thương được địch là thú vị.

      Trong lúc đánh nhau, khóe môi Thủy Nhan tràn ra máu tươi, Tử Hạ phát nàng ấy sử dụng chiêu thức đều là cần nội lực phát động. Thủy Nhan có nội công nhưng vẫn dẫn phát chiêu thức xuất ra. Đừng là tấm thân mảnh mai yểu điệu của nàng ấy, chỉ sợ có là tấm thân bất tử cũng thể kiên trì được lâu…

      dùng lực chặn miệng vết thương, biết rằng bản thân cứ tiếp tục chảy máu như vậy chết, nghĩ tới đây, Tử Hạ hướng Thủy Nhan quát:
      - , cần để ý tới ta nữa.

      Nhưng giờ phút này, Thủy Nhan tựa như mất ý thức bình thường, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, những tia máu vằn lên trong mắt nàng khiến người ta sợ hãi, lúc này ngay cả Quỷ Trủng cũng dám đến gần nàng.

      Bốn phía xung quanh nàng tứ chi liên tục rơi rụng, cho dù Quỷ Trủng từng thè lưỡi liếm huyết người lưỡi đao, giờ phút nhìn thấy cảnh này cũng kinh sợ, Thủy Nhan lúc này như sát thủ chứ đâu còn là hoa khôi của Đào Hoa Lâu nữa, ràng là kẻ khát máu, đao vung lên là cướp mạng người…

      Lúc Quỷ Trủng sợ hãi, định đánh lén Thủy Nhan cái, liền bị nàng lấy tay xuyên thấu lồng ngực, lúc ngã xuống mở to hai mắt thể tin, trong lòng thầm nghĩ: “Nàng đến từ địa vực ma nữ sao?”

      Tử Hạ thấy Thủy Nhan để ý tới mình, trái ngược lúc trước, điên cuồng giết chóc, giờ phút này nàng tựa như đao thấy máu điên cuồng. Lại nhìn khóe miệng Thủy Nhan huyết ngừng trào ra, thực sỡ nàng cứ như thế rồi ngã xuống vĩnh viễn đứng lên được.

      - Ta bảo nàng , nàng nghe thấy sao?
      cao giọng rống giận, phẫn nộ như mời sức mạnh quay trở lại trong cơ thể , chỉ thấy tức giận chống tay đứng lên, dựa lưng Thủy Nhan, thở phì phò, hai mắt chăm chú nhìn vào bốn phía đầy địch nhân.

      - Ta nghĩ rằng phải thầm chết trong cung, ngờ tới rằng lại có thể cùng chết với nữ nhân theo kiểu oanh liệt thế này.

      Thủy Nhan lời nào, tay nắm chặt đao, miệng đổ máu, nhưng nàng lại mảy may biết, hai mắt giống như báo săn mồi, tập trung mục tiêu, lãnh mà lợi hại.

      - Lão Đại, nữ nhân kia có phải bị quỷ nhập.
      sát thủ thấp giọng hỏi Quỷ Trủng.

      gì, trong lòng cũng nghĩ như tên thuộc hạ của mình.

      Gió nổi lên, mặt trăng nhanh chóng bị mây đen che khuất, phía xa xa hình như có chớp xẹt qua, quang mang kèm theo tiếng nổ lớn, xé tan màn đêm, sấm cuồn cuộn, mưa từ trời thi nhau giáng xuống.

      Mưa lạnh như băng, tiếng sấm làm cho lòng người run sợ mơ hồ kéo ý thức Thủy Nhan lại, trước mắt nàng lên thi thể, tứ chi rơi lả tả bốn phía, trong nội tâm nghĩ thầm: “ giết nhiều người như vậy?”

      Nhưng ngay sau đó, nàng cảm thấy lồng ngực đau dữ dội, cỗ nhiệt nóng rực nơi nơi cổ họng muốn trào ra ngoài, nàng nhịn được hét lớn tiếng, miệng phun ngụm máu tươi, nàng cảm thấy cả người như khối nữa bị vỡ tung, trùng hợp tia sét vạch phá bầu trời, tình cảnh này nàng thấy rất quen thuộc, đầu đau như muốn vỡ ra, nàng dùng sức ôm đầu, quỳ rạp xuống đất, thống khổ thấp giọng hô:
      - muốn chóng mặt, ta là ai, vì sao ta nhớ được tia chớp này…

      Cảm giác băng lạnh của mưa thẩm thấu qua da, nhưng nàng cảm nhận được gì, cả người chỉ cảm thấy như lửa thiêu đốt, đoàn người Quỷ Trủng ở mái nhà bị chớp dọa cho đều có chút lo sợ, tạm thời dám tiến công, sợ đao trong tay dẫn sét tới thân…

      Thủy Nhan thống khổ ôm đầu, trong đầu lên vài hình ảnh, ngọn nến màu đỏ, ánh sáng nến lay động, khăn voan đỏ tươi, chén rượu, màn đen kịt kéo dài, cuối cùng là đao sắc bén đâm vào ngực nàng, đau đớn kia mồn , khắc sâu trong lòng, nàng cảm thấy phẫn nộ cơ hồ muốn xé nát thân thể của nàng, đau đớn kia làm nàng phát điên, nàng ôm đầu ngửa mặt lên trời thét dài:
      - Ai muốn giết ta… Ai… Là ai???

      - Thủy Nhan, nàng làm sao vậy?
      Tử Hạ lo lắng gọi nàng, nhưng Thủy Nhan mắt điếc tai ngơ trả lời, nàng nhìn tia chớp trong gang tấc, những hình ảnh vỡ vụn ra trong đầu, cơn đau đầu của nàng tăng lên cực hạn.

      - A … A… Đau quá… Ngươi còn muốn ta chờ bao lâu!
      Nàng sắp mắt ý thức, trong đầu lên hình ảnh Triệu Vũ Quốc.

      Tiếng sầm rền qua đỉnh đầu, nàng mơ hồ như thấy được Triệu Vũ Quốc, người nàng mong đợi từ tận đáy lòng rút cuộc tới, trong màn đêm, nàng như kia được giọng quen thuộc, lạnh lùng:
      - Gắng chịu đựng!

      Nước mưa rửa sạch gương mặt nàng, Thủy Nhan trừng mắt nhìn, chỉ thấy Triệu Vũ Quốc ôm nàng, bản thân nên lời, sau khắc liền ngất

      Chứng kiến Triệu Vũ Quốc tới, Tử Hạ băng bó miệng vết thương, lộ ra ý cười:
      - Ta nghĩ ngươi định đến nhặt xác chúng ta đấy.

      Gương mặt Triệu Vũ Quốc lạnh lẽo, trầm giọng :
      - Ta để cho ngươi chết.

      Lập tức liền đối với thuộc hạ :
      - Những người ở đây cần lưu lại!

      Trong khoảnh khắc, màn giết chóc tạm ngừng lại bắt đầu dấy lên, mà lúc này đây phải là lấy nhiều thắng ít, lực lượng ngang nhau, chính là thực lực cách nhau quá lớn, mái nhà trở thành nơi hứng chịu những thi thể rơi xuống.

      Triệu Vũ Quốc duỗi tay dò xét xem Thủy Nhan còn hô hấp hay , hơi thở nóng rực mơn trớn đầu ngón tay, chau mày:
      - Nàng làm sao lại bị thương thành ra như vậy!

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 53: Phủ Thái Tử
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com/

      Triệu Vũ Quốc xem mạch của Thủy Nhan, hỗn loạn và yếu ớt, trong lòng chấn động, lập tức vận nội công truyền qua người Thủy Nhan để bảo toàn tâm mạch, nếu ta chỉ cần chậm bước, sợ tâm mạch của Thủy Nhan chịu nổi mà đứt đoạn, đến lúc đó chỉ sợ thần tiên cũng cứu được.

      Tử Hạ cũng quên mình bị thương khẩn trương hỏi Triệu Vũ Quốc:
      - Nàng thế nào rồi?

      - Nàng bảo toàn được mạng sống.

      lúc đó được nàng cứu sống,và lúc này tin tưởng Thủy Nhan kiên cường mà sống, vì theo biết nàng buông thả mạng sống của chính mình.

      - Ngươi xác định nàng sao?
      Tử Hạ hỏi

      - chắc.
      Triệu Vũ Quốc khẽ ngẩng đầu nhìn .

      Tử Hạ ngẩng mặt lên lắc đầu,
      - Ngươi biết, làm sao có thể rằng mạng nàng bị nguy hiểm?

      Gió gào thét, chớp lóe giữa trời đêm, tiếng sấm ầm ầm, phẫn nộ, tựa như muốn thôn tính đường tiếp giáp với nhân gian.

      cởi áo choàng, đắp lên người nàng, hy vọng có thể truyền cho Thủy Nhan ít hơi ấm, người Thủy Nhan lạnh cách khác thường, nhưng trán vô cùng nóng, nghĩ đây là do huyết mạch đảo lộn, cảm thấy thể chậm trễ, vội nhờ Tử Hạ ly khai khỏi mái nhà.

      Thủy Nhan cảm thấy nước mưa lạnh như băng thấm mặt đất, thân thể cạn kiệt sức lực, chỉ cảm thấy hạt mưa như ngàn vạn kim trâm, nhịn được kêu lên tiếng.

      “ Ách…” nàng run rẩy trong lúc hôn mê, kiềm được dựa sát vào người Triệu Vũ Quốc, xác thực nàng trốn tránh những hạt mưa rơi.

      Triệu Vũ Quốc cũng phát giác được, cau mày nhìn nàng, vẻ mặt thống khổ, ta tập võ nhiều năm, biết rằng đây là biểu của việc phải cạn kiệt sức lực, cho dù chỉ là vật như lông chim phớt qua cũng đau đớn vô cùng, tại mưa tầm tã, cũng chỉ có thể tận lực giúp nàng che mưa che gió, cúi đầu thấy môi nàng khẽ nhúc nhích, dường như muốn ra suy nghĩ của mình.

      thành công tiến vào Đào Hoa Lâu, việc còn lại cũng quan tâm, thủ hạ của tự biết tiến hành “càn quét”.

      Chỉ thoáng, Đào Hoa Lâu lập tức biến thành nhân gian luyện ngục, đương nhiên chỉ bằng vào Hổ Tam Nương, Cửu gia loại người này mà , tựa như khách nhân đến nơi này tiêu khiển, thủ hạ của lễ phép “thỉnh” họ vào bên trong đại đường, loạt xếp bằng ngồi xuống, chờ Triệu Vũ Quốc đến “nghiệm thu”.

      - Thủy Nhan, ngươi muốn gì?

      Thủy Nhan giờ phút này cả người đều đau đớn khó chịu, nhưng vì đau nên ý thức của nàng càng ràng, bắt đầu từ lúc Triệu Vũ Quốc ôm nàng, nàng chỉ biết mình và Tử Hạ vừa được cứu sống , cho nên khi Triệu Vũ Quốc thanh tẩy Đào Hoa Lâu, chính là vì nàng suy yếu quá mức, nên lời.

      Triệu Vũ Quốc biết bản thân mình bị làm sao, tới trước phòng lớn, buông nàng ra ngược lại ôm nàng sát vào ngực, nghĩ rằng muốn cho nàng ấm lên.

      - Ngươi ràng xem.
      bên tai của nàng.

      - Nê Thu… giết…

      Thủy Nhan dùng chút khí lực cuối cùng , nàng thấy mơ hồ rằng Triệu Vũ Quốc gật đầu đáp ứng nàng, nàng liền thở mà lâm vào hôn mê.

      Hương thơm nhàn nhạt quyện quanh mũi, cùng với tiếng kêu thanh thúy êm tai, ánh mặt trời tựa như tơ tầm, mơn trớn da thịt thủy Nhan, Thủy Nhan buồn ngủ hai mắt nhắm chặt, nhưng mà cảm giác thoải mái kì diệu đó làm cho nàng cực kỳ sung sướng.

      - Thủy Nhan ngươi tỉnh lại chưa?

      - Ách… Thanh này… đúng là Tử Hạ…

      Thủy Nhan nghe được giọng ấm nồng, đoán chắc rằng là Tử hạ.

      Nàng duỗi cái thân thể có chút mỏi nhừ, đầu óc còn mảnh đen tối,
      - Ta ở nơi nào? Đào Hoa Lâu?

      Nghĩ đến ba chữ Đào Hoa Lâu, trong đầu lập tức ra hình ảnh sấm chớp mưa gió đêm đó, nàng nhớ bản thân ngất , người ôm nàng chính là Triệu Vũ Quốc.

      Thủy Nhan trong lòng có chút uể oải, nhưng cũng dường như phải là uể oải, “ lại cứu ta thêm lần…”

      Tử Hạ thấy nàng chớp lông mi, đoán rằng nàng tỉnh lại, chỉ là có chút mê man, liền hô to:
      - Truyền ngự y đến.

      Thủy Nhan cũng mở to hai mắt,
      - Này… chuyện này là sao…
      Chứng kiến nơi đây hoàn toàn lạ lẫm nàng cũng biết phải là nơi Triệu Vũ Quốc đưa mình đến cũng phải là Đào Hoa Lâu.

      - Đây là phủ thái tử.
      Tử Hạ trả lời

      - Thái Tử… Hạ Ngải…

      ta gật đầu,
      - Ừm, Ta chính là Hạ Ngải.

      Sắc mặt Thủy Nhan bình tĩnh, ngoài ý liệu của Hạ Ngải, sau khi cùng Thủy Nhan trải qua kiện Đào Hoa Lâu, đoán ra vì sao thể làm cho Thủy Nhan chú ý.

      Quả nhiên, Thủy Nhan cũng tiếp tục thảo luận về thân phận của , Chỉ nhàn nhạt hỏi:
      - Nê Thu đâu?

      Hạ Ngải nhíu mày,
      - Người này với nàng rất quan trọng?

      Thủy Nhan , xốc chăn ra định rời khỏi giường, nhưng cảm giác chóng mặt lập tức ập tới.

      - tại thân thể nàng rất yếu, thể chịu được động tác mạnh như thế.

      Thủy Nhan nhăn trán, nhướng mi kinh ngạc,
      - Ta hôn mê bảy ngày bảy đêm?

      - Ừ, nếu phải Vũ Quốc kịp thời chạy đến, lại dùng nội công bảo hộ tâm mạch cho nàng, nàng có thể mất mạng.

      - cứu ta?

      - Ách… đúng.
      Hạ Ngải tình nguyện .

      Trong khi chuyện ngự y đến, lão quay sang Hạ Ngải thi lễ rồi lập tức bắt mạch cho Thủy Nhan, Hạ Ngải liền gấp rút hỏi:
      - Thủy nương có việc gì ?

      - Qua lời thái tử , vị nương này kinh mạch so với người bình thường giống nhau, dù rằng bị hao tổn kinh mạch, nhưng vì Triệu gia kịp thời dùng nội công bảo vệ tâm mạch, kinh mạch trong thời gian ngắn lại hấp thu năng lượng, hơn nữa lại tự thân tu dưỡng, Thủy nương nghỉ ngơi bảy ngày bảy đêm, chẳng những chỉ bị cạn kiệt thể lực, tại tỉnh lại, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng, đừng vọng động võ công, tin rằng tháng sau khỏi hẳn.

      - Tự thân chữa trị?
      Hạ Ngải kinh ngạc, từ lúc tập võ đến nay chưa từng nghe việc kinh mạnh tự chữa trị, nghe được thái y khỏi chấn động.

      Thủy Nhan lạnh lùng nhìn :
      - Ta rồi, ta cũng biết, vì ta mất trí nhớ.

      Nàng vừa , bên nhấc thân bước xuống giường.

      Khi xốc chăn lên, nàng phát bản thân mặc nội y sạch , quản việc cả người vô lực, lúc này chỉ muốn làm việc.

      Tỳ nữ trong phòng thấy Thủy Nhan làm điều này trước mặt nam tử, chỉ mặc nội y mà hề cảm thấy nhục nhã, đều lộ ra ánh mắt coi thường, trong mắt họ, nàng chỉ là nữ tử Hạ Ngải cứu ra từ thanh lâu.

      Nhưng đối với Thủy Nhan mà , giờ phút này nàng chỉ muốn gặp Triệu Vũ Quốc, sau đó hỏi tình đáp ứng nàng.

      Hạ Ngải nhìn thấy thần sắc của các tỳ nữ, khỏi chau mày, giọng lạnh lùng mang theo tức giận kiềm nén,
      - Tính mệnh bản cung là do nàng cứu, các ngươi dám dùng thái độ ngạo mạn vô phép này tiếp đãi?

      Thủy Nhan hạ mi,
      - Bản cung… Bản cung… ta tự xưng bản thân mình là bản cung…
      Bản thân nàng đối với chi tiết vụn vặt này vô cùng quen thuộc… Rất quen thuộc…

      - Làm sao vậy?

      Hạ Ngải thấy Thủy Nhan đứng bất động, nghĩ đến việc nàng thoải mái nên hỏi han.

      - Ách… có việc gì.
      Nàng đẩy cánh tay ra.

      Hạ Ngải cho là đúng, nhưng cũng hạ mi mắt xuống, đối với việc bị xem , cũng chỉ có mình Thủy Nhan là dám.

      vừa hoàn hồn, tỳ nữ cũng đem bộ xiêm y đến, nhưng Thủy Nhan chau mày, muốn mặc, có trời mới biết nàng ở trong Đào Hoa Lâu mặc loại xiêm y này, phiền toái ngừng, nhìn thấy tỳ nữ cầm xiêm y lại lộn xộn cách dị thường, khỏi nhíu mày chuyển hướng nhìn sang bên.

      - Nàng thích?

      - Ừ!

      - Đổi .

      - Quần áo này….thực phiền toái.

      - Ách… vậy ngươi mặc cái gì?

      - Tựa như ngươi vậy.
      Nàng chỉ vào áo bào Hạ Ngải mặc, nhìn trong sáng cùng với nét vẽ tinh tế, nàng rất thích.

      Mà khi tỳ nữ nghe nàng muốn mặc xiêm y giống như Hạ Ngải, cũng đều trợn mắt cúi thấp đầu xuống, tựa như vừa nghe phải điều cấm kỵ.

      Hạ Ngải cười nhạt nhìn nàng,
      - Muốn phải giống nhau như đúc?

      Thủy Nhan lắc đầu,
      - cần, chỉ là cùng kiểu dáng và đường may, cần phải thêu long vân…

      - Ách… ngươi thích quần áo của nữ tử?

      Thủy Nhan , trầm mặc ra vẻ cam chịu.

      Trong nháy mắt, Thủy Nhan mặc lên người nam trang vừa đưa đến, cực kì thích hợp, giống như may sẵn cho nàng vậy.

      Hạ Ngải trong mắt mang theo ý cười, nhìn từ xuống,
      - Nguyên lai xiêm y cũng có thể mặc thành như vậy?”

      - Ta muốn gặp Triệu Vũ Quốc!
      Thủy Nhan trực tiếp ra.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 54: Giải thích nghi hoặc
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Đôi con ngươi sâu thẳm của Hạ Ngải chợt loé lên ý cười, trầm giọng trả lời nàng:

      - ở biệt uyển.

      - Ừm! Ta biết rồi.

      Thủy Nhan xong liền bước , thế nhưng được hai bước nàng lại quay lại hỏi:

      - Cửu công công là ngươi lật đổ phải ?

      - Cũng gần như thế.

      - Thế là sao?

      Thủy Nhan cảm thấy câu trả lời của khó hiểu, lật đổ là lật đổ, gần như thế nghĩa là ý gì.

      Hạ Ngải ngập ngừng do dự, Thủy Nhan cũng đợi trả lời liền quay người tỏ ý muốn lập tức liền gọi nàng lại.

      - Có lẽ … trong lúc chờ tới chúng ta nên uống tách trà tốt hơn.

      Thủy Nhan dừng bước, xoay người lại nhìn , thấy gương mặt mang chút ý cười, xem ra mọi chuyện tiến triển rất tốt. Tuy rằng nàng có ý định quản xem muốn giở trò quỷ gì, thế nhưng lần này nàng suýt nữa ngay cả mạng cũng còn, ít nhất nàng cũng muốn nghe được lời giải thích ràng.

      - tới đây sao?

      Hạ Ngải gật đầu, mở miệng với tên thái giám bên cạnh:

      - Lập tức tới biệt uyển mời Triệu công tử đến đây.

      - Vâng, thưa điện hạ.

      Tiết trời đầu hạ, làn gió buổi sớm trong lành khiến lòng người cảm thấy dễ chịu, trong đình nghỉ mát có hai người pha trà tán truyện phiếm, lá sen trong ao rập rờn lay động, màu xanh nhạt thực ấy khiến cho con người ta có cảm giác mới mẻ.

      - Nơi này của ngươi tuyệt.

      - Rất đẹp sao?

      Thủy Nhan lắc đầu:

      - phải đẹp, mà là hương khí nơi này rất sạch .

      Hạ Ngải nhìn nàng đầy hứng thú:

      - vậy là sao?

      Thủy Nhan vừa nhấc ấm nước rửa qua chén trà bằng gốm trong khay vừa hướng :

      - Nơi này của ngươi trong khí có mùi máu tươi, giống như ở Đào Hoa Lâu, thỉnh thoảng lại ngửi thấy.

      - Nàng ngửi thấy những gì?

      Nàng hơi trầm ngâm, nàng muốn đem những khác thường của bản thân trong thời gian gần đây cho biết, vì vậy nàng chỉ liếc nhìn cái rồi lại cúi đầu tiếp tục châm trà. Làm xong hết thảy nàng đưa cho Hạ Ngải chén:

      - Uống trà , mà hình như ngươi cũng có khát nhỉ.

      Hạ Ngải ngẩn người, nhưng ngay lập tức liền hiểu được ý nàng, lúc uống trà có thể từ từ chuyện về Đào Hoa Lâu.
      Vì vậy, nâng tách trà lên tinh tế mà thưởng thức, mùi thơm của trà Long Tỉnh hôm nay cảm giác dường như đặc biệt tinh khiết.

      - Cửu gia họ Trần tên Cửu, tên thường gọi trong nội cung là Cửu công công. Năm đó phụ hoàng lên đăng cơ chính là người ra sức ủng hộ, hơn còn liều chết vì phụ hoàng liên lạc với viện trợ ở ngoài cung, có thể cũng là người lập được đại công. Sau khi phụ hoàng đăng cơ tín nhiệm đối với càng ngày càng tăng, còn bổ nhiệm cho làm giám quân, thay phụ hoàng quản giáo mười sáu vệ quân, có thể toàn bộ hoàng thành kỳ thực đều nằm trong khống chế của .

      - thích ngươi?

      Thủy Nhan hỏi.

      Hạ Ngải lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt của nàng, trong đáy mắt lên tia tán thưởng, ngưng lại lúc rồi lại tiếp:

      - Cho tới giờ đều có ý đồ muốn phụ hoàng phế ta mà lập nhi tử của biểu muội là Hạ Nham lên làm thái tử..

      - hoạn quan, thể làm nổi hoàng đế leo lên làm quốc cữu cũng tệ .

      Thủy Nhan châm chọc .

      - Cho nên từ ta phải học cách tự bảo vệ mình, trước tiên là che dấu hình dáng của bản thân, khuôn mặt của ta ngay cả phụ hoàng cũng chưa từng thấy qua, chỉ có Triệu Vũ Quốc và ngươi nhìn thấy.

      - Chính là bộ dáng ở Đào Hoa Lâu sao?

      - Ừm!

      - khi ta có được long sủng, chẳng lẽ còn muốn mở ra cái kỹ viện để phụ hoàng ngươi có cớ giết sao?

      - Đào Hoa Lâu chẳng qua chỉ là nơi trung gian cung cấp đủ loại mỹ nhân… nhưng đây chỉ là ngoài mặt, quan trọng hơn là nơi đây còn là nơi tiến hành những giao dịch ngầm có khả năng làm rung chuyển toàn bộ gốc rễ của cả quốc gia.

      - Muối lậu?

      gật đầu.

      - Khoáng sản?

      Hai mắt trở nên thâm trầm,

      - chỉ là giao dịch khoáng sản, chính còn tự mở khu khai thác khoáng sản tại Nam quốc. “Chuồng cỏ” chính là nơi bọn tìm được quặng mỏ, nhưng lại dối gạt dưới báo cáo triều đình, đem quặng mỏ trân quý bán giá rẻ cho địch quốc…

      Thủy Nhan nghe xong liền gật đầu,

      - Chả trách tại sao ngươi muốn tới “chuồng cỏ”.

      Lập tức nàng lại hỏi:

      - Còn những người ngăn cản , làm hại từng thành viên trong gia đình khiến cho họ còn lòng dạ nào mà tấu lên với triều đình sao?

      Nàng chợt hiểu ra số chuyện khi nhớ tới hai tỷ muội họ Tưởng.

      Con ngươi u ám của Hạ Ngải càng phát ra tia trầm, giọng mang theo nồng đậm hận ý:

      - Đúng vậy, trong triều đình phàm là những ai đối nghịch với , liền nghĩ biện pháp làm cho kẻ ấy nhà nát, người vong. Giống như tỷ muội họ Tưởng kia, phụ thân của hai người họ vốn là hữu thừa tướng Tưởng Kiền, họ đều bị hại biến thành phế nhân … còn nữ nhi của số viên quan khác đều bị ép trở thành người của Đào Hoa Lâu…

      Thủy Nhan bình tĩnh nhấp ngụm trà, thần sắc trong mắt giống như cười mà cười,

      - tại Tưởng Kiền thiếu nợ nhân tình của ngươi, cái này nhất định trở thành cỗ thế lực thể thiếu đối với người kế vị như ngươi.

      Hạ Ngải đáp, đưa tay lấy khối mứt quả trong khay đưa lên miệng ăn.

      Thủy Nhan hỏi lại về chuyện của Hổ Tam Nương, bởi trong lòng nàng thừa biết rằng cái kẻ đầu óc bị đem ra làm vật hi sinh ngoại trừ bị giết còn kết cục nào khác.

      - Phụ hoàng của ngươi đến bây giờ vẫn còn do dự chuyện giết hay giết Trần Cửu sao?

      Hạ Ngải lắc đầu,

      - Nửa năm trước phụ hoàng ta bỗng nhiên ho ra máu, truyền thái y vào chuẩn mạch được biết là do trúng độc mãn tính, tất cả mọi việc tại đều được giao cho ta xử lý.

      Thủy Nhan nhướng mày,

      - Thân thể hoàng đế mang bệnh, đây là chuyện cơ mật, ngươi đem ra với ta sợ …

      Vẻ mặt tràn đầy tự tin.

      - Cho dù ngươi có đem ra cũng chẳng thể tạo ra chút ảnh hưởng gì cả.

      - Ồ…

      Trong lòng nàng đều hiểu tất cả, chỉ là có vạch trần ra.

      - tại ta có giết Trần Cửu chính là muốn để lộ ra kẻ chân chính dụng độc đứng đằng sau.

      - Người đó phải là biểu muội của Trần Cửu đó chứ!

      Thủy Nhan vẫn cầm trong tay chén trà cạn, sau đó nàng mỉm cười:

      - Hay đúng hơn là ngươi muốn tra ra kẻ chủ mưu phía sau, như vậy còn có thể loại bỏ chướng ngại cản trở con đường kế vị của ngươi.

      Thủy Nhan vừa xong liền cảm thấy trước mắt có chút tối, dường như có cái gì đó che khuất ánh sáng phía sau lưng nàng. Nàng quay lại nhìn thấy Triệu Vũ Quốc, đôi môi khẽ gợn lên nụ cười.

      cơn gió lớt qua, thổi bay lọn tóc bên gò má của nàng, phiêu dật mà thoát tục, khắc kia, Hạ Ngải cảm thấy có thể cứ như vậy mà ngắm nhìn nàng là tốt.

      Thủy Nhan quay đầu lại cười khiến trong lòng Triệu Vũ Quốc run lên chút, nhưng cũng buồn để ý, trực tiếp ngồi xuống, cầm lấy ấm trà tự rót cho mình chén trà nóng.

      - nhiều, sai càng nhiều hơn.

      mở miệng nhắc nhở Thủy Nhan nên cùng Hạ Ngải ở chỗ này mà nhiều chuyện như vậy.

      Từ khi được Triệu Vũ Quốc cứu Hạ Ngải liền coi người này như huynh đệ, vậy mà biết tại sao giờ phút này Triệu Vũ Quốc xuất lại khiến lòng có chút cảm giác thoải mái, chỉ đơn giản là vì Thủy Nhan và Triệu Vũ Quốc lúc này dường như vô cùng ăn ý… thấy mồn .

      - Nàng ấy chẳng qua là .

      Trong lòng Hạ Ngải tuy cảm thấy thoải mái nhưng vẫn mỉm cười với Triệu Vũ Quốc.

      Hai người cùng nhìn về phía Thủy Nhan, Thủy Nhan hơi nhún vai, từ chối cho ý kiến.

      Nàng cười hỏi Triệu Vũ Quốc:

      - Nê Thu đâu?

      Sắc mặt Triệu Vũ Quốc và Hạ Ngải đồng thời trầm xuống.

      - Ngươi dường như thực để ý Nê Thu phải!

      Triệu Vũ trầm, cùng với vẻ mặt vừa nãy tưởng chừng như là hai người.

      Thủy Nhan cũng giải thích chỉ đối với :

      - Ngươi đáp ứng ta giết .

      - Phải, ta hứa với ngươi.

      - Vậy ngươi hãy mang ta tới đây .

      Thủy Nhan cảm nhận được thấy có chút tức giận, nhưng vẫn cố chấp bắt mang Nê Thu đến.

      liếc nhìn Hạ Ngải rồi với Thủy Nhan:

      - là người rất quan trọng với ngươi sao.

      Thủy Nhan nhìn qua Hạ Ngải, rồi lại nhìn Triệu Vũ Quốc, trong lòng thầm nghĩ: “Hai người này muốn giễu cợt ta sao”

      Hạ Ngải thấy trong mắt Thủy Nhan lên tia tức giận liền lên tiếng giải thích:

      - Ngươi vừa mới tỉnh lại liền muốn gặp , phải chứng tỏ là người rất quan trọng với ngươi.

      Thủy Nhan nổi giận chỉ bưng lên ly trà rồi quản nóng lạnh mà hơi uống cạn.

      - đem người kia mang lại đây.

      Hạ Ngải phân phó tỳ nữ bên cạnh.

      Rất nhanh Nê Thu liền được đưa đến, ngoài việc áo xống có chút rách rưới còn lại dường như có chỗ nào bị tổn thương, Thủy Nhan bình tĩnh đánh giá dưới chút.

      Hạ Ngải khó hiểu hỏi:

      - Chính cứu ngươi sao?

      Thủy Nhan đưa mắt nhìn Hạ Ngải nhưng lên tiếng trả lời.

      Triệu Vũ Quốc khẽ nhếch môi ngồi thẳng bên.

      Khi Nê Thu trông thấy Thủy Nhan, cả người liền run rẩy,

      - … nương… nương tha mạng…
      Thủy Nhan đứng dậy tới bên cạnh cười lạnh hỏi:

      - Ngươi có còn nhớ lúc trước ta từng câu gì ?

      Nê Thu chết lặng, sau đó lập tức liền thụp xuống quỳ rạp xuống đất,

      - nương tha mạng … nương tha mạng…

      Thủy Nhan chán ghét nhìn Nê Thu lạnh giọng :

      - Lúc trước ngươi đánh ta bạt tai liệu có nghĩ đến có ngày hôm nay?

      Triệu Vũ Quốc cùng Hạ Ngải liếc nhìn nhau cái, cả hai bất đắc dĩ mà cùng nở nụ cười.

      - Ta rồi, chỉ cần ta chết, ngươi nhất định phải chết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :