1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 45: Ngươi là ai?
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      - Buông ta ra…

      Thủy Nhan đầy kiên quyết .

      - Suỵt…

      Hồng y nam tử tựa ngón tay trắng nõn của mình lên môi, làm thủ thế im lặng, hình dáng này vô cùng mê người, chẳng qua, chiêu này hoàn toàn vô dụng đối với Thủy Nhan.

      Chỉ thấy Thủy Nhăn mặt đổi sắc, cả người cảnh giác phòng bị nhìn , bởi vì nàng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, liền lập tức gì, nhưng đôi tay để trước ngực, tận lực tạo khoảng cách giữa hai người.

      Hồng y nam tử nhìn thấy đôi tay để trước ngực của Thủy Nhan chỉ khẽ nở nụ cười mỉm thần bí.

      Nụ cười tuy là mê người, nhưng đối với Thủy Nhan lại hoàn toàn dư thừa, chỉ thấy nàng dùng ánh mắt dò xét như dò xét thi thể nhìn , như muốn tìm kiếm dấu vết, nhưng khuôn mặt lạ lẫm này, tiếng này, quả nàng chưa từng gặp, khi tiếng bước chân xa dần, Thủy Nhan trầm giọng hỏi:

      - Vì sao lại giúp ta?

      - A… Ta giúp ngươi sao?

      Hồng y nam tử đầy kỳ quái hỏi.

      Thủy Nhan hai mắt giương lên, cũng tranh luận, chỉ nhàn nhạt :

      - Bỏ tay lưng ta ra, được ?

      Nàng cố ý nhấn mạnh vào hai từ cuối, nghe lên thành có phần uy hiếp nhiều hơn.

      Hồng y nam tử hơi nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu (cười như cười) nhìn nàng:

      - Ta có thể coi đây là uy hiếp ?

      - Tùy ngươi, tại mời ngươi buông tay ra!

      xong Thủy Nhan khẽ dùng sức đẩy ra, nhưng nàng phát thể nhúc nhích chút nào, liền thất kinh:

      - có võ công!

      Hồng y nam tử vẫn cười, con ngươi ngăm đen tỏa sáng chăm chú nhìn nàng, tựa như là trêu đùa nàng vậy.

      - Ngươi rốt cuộc là ai?

      Thủy Nhan lớn tiếng hỏi.

      - Nơi này là Nam viện, ta lại ở trong này, phải khách nhân là chủ nhân, người ?

      Hồng y nam tử vừa vừa kề gần Thủy Nhan.

      Thủy Nhan lại dò xét kỹ , từ trang phục và thần thái, nếu nàng nhận ra là chủ nhân nơi này quả nàng quá kém rồi.

      - Ngươi là người Nam viện, sao lại làm khó người Bắc viện như ta.

      Hồng y nam tử khẽ gật đầu, thu lại ánh mắt bất cần, trong khoảnh khắc, trầm lãnh cùng sắc bén trong mắt làm Thủy Nhan cảm thấy vô cùng quen thuộc, làm nàng nhớ tới Triệu Vũ Quốc, nhưng ràng có khác biệt so với ánh mắt của Triệu Vũ Quốc, tựa hồ là nhiều hơn thứ gì đó.

      buông lỏng bàn tay kiềm chế nàng, giọng :

      - Tử Hạ rất an toàn, ngươi cần tìm.

      Thủy Nhan cả người chấn động, ngờ người này có thể ra tên Tử Hạ, nàng lại ngẩng đầu dò xét , mang theo tìm tòi:

      - Ngươi là ai?

      - Cứ gọi ta là Ngải.

      - Ngải…

      Trong ấn tượng của Thủy Nhan, nàng chưa từng nghe thấy cái tên này, Triệu Vũ Quốc cũng chưa từng nhắc đến tên này.

      Trong lúc Thủy Nhan sững sờ, thuận thế nằm nghiêng sạp mềm dựng bên tường, lớp vải mỏng tà tà bên người, để lộ bờ ngực sáng bóng như ngọc, tóc lõa xõa hờ hững, ngáp dài cái tựa như rất mệt mỏi, cũng để ý đến Thủy Nhan bên cạnh, khẽ híp mắt giống như ngủ, bộ dáng mị hoặc có thể so với nữ nhân.

      Thủy Nhan vẫn buông tha, tiếp tục truy vấn:

      - Ngươi là ai?

      - Ngươi hỏi Quốc, biết.

      Thủy Nhan trong lòng ràng, người đến là Triệu Vũ Quốc, nhưng mặt ngoài vẫn :

      - Ta biết người ngươi .

      Khóe miệng Ngải khẽ cong lên, tựa như cười, lại tựa như tán thưởng thận trọng của Thủy Nhan:

      - Thừa dịp những người kia còn chưa phát , ngươi nên mau trở về , bái Hoa thần có thể bái bao lâu chứ?

      Thủy Nhan kinh ngạc, ra từ khi nàng vào Nam viện biết, mà khi biết, tự nhiên cũng có người khác chứng kiến, nghĩ đến đây, Thủy Nhan vội vã từ các con đường quay lại.

      Khi nàng đến dưới tàng cây quỳnh hoa, Hổ Tam Nương mang theo Trà Hương vừa lúc xuất .

      - Sao ngươi lại đến đây?

      Chứng kiến Thủy Nhan thắp hương, Hổ Tam Nương cau mày hỏi.

      Thủy Nhan đứng lên, nhìn Trà Hương gì, mà Trà Hương có tật giật mình, vội xua tay :

      - phải muội, là Tam Nương đến tìm tỷ, muội đành dẫn người .

      Thủy Nhan mỉm cười:

      - Ngươi hôm nay làm sao vậy? Như người mất hồn vậy, Tam Nương tới đây cũng phải chuyện xấu gì, làm sao ngươi phải che che giấu giấu chứ?

      Trà Hương nhìn vào gương mặt ôn nhu của Thủy Nhan, biết vì sao có cảm giác như lọt vào hầm băng, giống như khí ở bốn phía đột nhiên biến mất, lập tức hô hấp thông, nhất là câu mất hồn mất vía của nàng.

      Vừa rồi là nàng vụng trộm tìm Tam Nương, bởi vì trải qua suy nghĩ cẩn thận, cùng với bị Thủy Nhan uy hiếp, chẳng bằng trước thông tri cho Hổ Tam Nương, vì thế nàng đem chuyện Thủy Nhan có việc gì liền ương ngạnh muốn đến Nam viện bái thần hoa cho Hổ Tam Nương nghe, mà nàng có tật giật mình, nhìn thấy ánh mắt trầm lãnh của Thủy Nhan liền sợ đến mức năng lộn xộn.

      - Được rồi, hai ngươi đừng lời vô nghĩa nữa, Quỳnh Hoa, sao con lại đến đây bái thần hoa?

      Thủy Nhan cung kính đáp:

      - Sở dĩ chọn nơi này là vì cái cây này.

      - Cây này làm sao?

      Hổ Tam Nương có chút kiên nhẫn hỏi.

      Thủy Nhan kinh ngạc trừng lớn hai mắt,

      - Chẳng lẽ ma ma quên tên của ta rồi sao?

      - Là Quỳnh Hoa!

      - Đúng vậy, từ lúc ma ma đổi tên cho ta, ta cảm thấy mang cái tên này mang vận may đến, vì thế ta nghĩ, khi muốn bái thần hoa, liền bái thần quỳnh hoa.

      Hổ Tam Nương nghe Thủy Nhan giải thích, khẽ quan sát đánh giá chung quanh, thấy bên người Thủy Nhan chỉ có Ách muội cùng Tiểu Ách, tâm tình cảnh giác cũng khẽ hạ xuống.

      - Là vậy à, tại con bái hoa thần xong đúng ?

      - Ưm, ta thu thập dự tính cùng hai vị tỷ muội trở về.

      - phải ta con rồi sao, con mang theo Trà Hương chẳng phải tốt hơn hai tỷ muội này sao?

      Hổ Tam Nương xong liền đẩy Trà Hương cái, mà Trà Hương như giật mình tỉnh ngủ, vội vàng tiến lên thu thập mọi thứ.

      Thủy Nhan hiểu được, Hổ Tam Nương là hoài nghi nàng, nàng dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn Trà Hương, sau đó rất tình nguyện :

      - Ma ma thích ta mang theo nàng, về sau ta đâu làm gì đều mang theo nàng là được…

      Nhìn thấy bộ dáng của Thủy Nhan, Hổ Tam Nương chợt hiểu được là nàng tức giận chuyện Trà Hương thông đồng cùng Triệu Vũ Quốc, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, đáy mắt lộ vẻ kinh miệt, lúc này đám người tiến về bên này.

      - Các ngươi thu thập xong liền lập tức quay về Bắc viện, ta về sau.

      xong, ả bước về phía đám người.

      Thủy Nhan trộm nhìn. Đám người kia ăn mặc khác với quy nô Bắc viện cùng nô tài Nam viện, cảm giác như đám quỷ giữa ban ngày vậy, trong lòng thầm nghĩ: “Chỗ này xảy ra chuyện gì vậy?”

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 46: Trà Hương nhụt chí
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Từ Nam viện trở về, Thủy Nhan có thể cảm thấy ràng thanh lâu hôm nay bình thường, nhìn như sóng êm bể lặng, nhưng chính dạng bình tĩnh này lại càng cho thấy tầm thường.

      “Giờ thường là thời điểm khách lui tới náo nhiệt, sao hôm nay dưới lầu lại im ắng dị thường vậy chứ?” Nàng nhìn xuống dưới lầu, thầm nghĩ.

      Trà Hương đứng phía sau nàng, chỉ nhìn nàng tựa bên cửa sổ, hai mắt oán hận trừng trừng, ước gì Thủy Nhan giờ này ngã xuống, dù tan xương nát thịt cũng thành phế nhân, chẳng qua nàng cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, tại Thủy Nhan là hồng bài của Hổ Tam Nương, mà nàng lại là người phục vụ, nếu xảy ra sai sót gì, nàng nhất định được thưởng thức cái gọi là sống bằng chết.

      - Nếu ta ngã xuống, ngươi cao hứng hay thương tâm?

      Thủy Nhan lạnh lùng .

      Trà Hương nghe vậy khỏi giật nảy mình, thầm nghĩ: “Nàng đoán được ta nghĩ gì sao?”.

      Thủy Nhan tới bên nàng, thần sắc bình tĩnh :

      - ngờ bị ta đoán trúng phải ?

      - A… Tỷ tỷ gì vậy, Hương nhi nghe

      Thủy Nhan đến sát bên nàng, thầm :

      - Nếu đêm nay Triệu gia tới, ngươi hẳn muốn tận tâm hầu hạ a.

      - Dạ, à .

      Trà Hương gật đầu rồi vội vã lắc đầu phủ nhận, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi.

      Thủy Nhan tiếu tự phi tiếu nhìn nàng:

      - Ngươi muốn gì đây?

      - Trà Hương biết sai rồi, nếu Triệu gia đến, Trà Hương nhanh chóng rời , dám quấy rầy đêm xuân của tỷ tỷ cùng Triệu gia…

      Thủy Nhan nhíu mày,

      - Ngươi vậy hình như ta ăn hiếp ngươi sao?

      Giờ phút này Trà Hương trong lòng có khổ thể , ai bảo nàng đối chọi với Thủy Nhan thịnh thế, hôm nay đúng là cưỡi hổ khó xuống, mà muốn xuống cũng phải xuống, hôm nay nàng ra oai phủ đầu là còn , nếu chọc giận Hổ Tam Nương, hậu quả nàng cũng dám nghĩ đến, Trà Hương đến thanh lâu vài năm, có thể ít chịu đau khổ cùng thông tuệ và linh mẫn của nàng liên quan, cái gì va chạm được, cái gì va chạm được, trong lòng nàng đều hiểu .

      Va chạm Triệu Vũ Quốc là trong lòng nàng muốn được ăn cả ngã về , vì người mình động tâm mà lại tiền tài, nàng chỉ hy vọng kẻ này giúp nàng thoát thân, nhưng là ngờ lại đụng phải người lợi hại, chẳng những thể được toại nguyện, mà còn hãm sâu hiểm cảnh, giờ phút này nàng cũng chỉ có thể tự trách bản thân, ngay từ đầu rất khinh địch, nghĩ rằng chỉ đến hầu hạ kẻ đầu đất.

      Trà Hương giờ phút này vô cùng hối hận, lại tự trách mình thiếu kiên nhẫn, càng buồn bực Thủy Nhan giả heo ăn cọp, trong lòng nguyền rủa liên tục, nhưng là nàng tại sợ nhất là mỗi lần cùng Thủy Nhan chuyện, bốn phía như lạnh hơn rất nhiều, càng khó chịu hơn là áp lực vô hình đè lên nàng.

      Nàng nghe được thanh Thủy Nhan tiến thêm bước, da đầu run lên, chẳng qua sợ quy sợ, tại nàng hiểu thể đắc tội người trước mặt, liền vội đáp:

      - Tỷ tỷ gì vậy thế, Trà Hương vốn định đêm nay xin nghỉ chỗ tỷ tỷ.

      - Xin nghỉ?

      - A, đúng vậy, Thu Hồng ở Hồng Diệp từng nhìn thấy khăn tay của muội, khen đẹp liên hồi lại ngỏ ý muốn muội thêu cho chiếc, muội thiếu nàng nhân tình, cũng thể từ chối, đêm nay Triệu gia tới, muội sợ tỷ tỷ ứng đối được, tại xem ra mình tỷ tỷ có thể ứng đối được, vậy Trà Hương cầu tỷ tỷ cho muội nghỉ đêm để trả nhân tình Thu Hồng.

      Thủy Nhan trong lòng cười thầm, mặt ngoài chút biểu lộ,

      - khi như vậy, ta thả ngươi đêm, để ngươi đỡ phải suy nghĩ chuyện này .

      Trà Hương khẽ cúi đầu, dùng sức cắn môi, hiển nhiên là nàng tức giận, nhưng vẫn phải cung kính :

      - Vậy Hương nhi tạ ơn tỷ tỷ.

      - cần khách khí.

      Mấy chữ này Thủy Nhan chút tình cảm ba động, nghe vậy trong lòng Trà Hương nhảy dựng, thầm nghĩ: “Sau này có thể cùng nàng chuyện tận lực tránh xa”.

      Từ khi Thủy Nhan biết trong Luân Hương ốc có gì liền cần Trà Hương lấy, chỉ là từ Ách muội lấy điểm lá bạc hà, lúc có Trà Hương, nàng châm, trong phòng lập tức tươi mát, mà tư duy của nàng cũng trở nên lanh lợi hơn nhiều.

      Trà Hương đem rượu và thức ăn chuẩn bị tốt rồi lui xuống, lúc gần , Thủy Nhan chứng kiến ánh mắt nàng che dấu được sợ hãi, liền lạnh lùng cười:

      - Giữa ta và ngươi có lợi ích xung đột, nhưng là ngươi lại trở ngại ta, nếu thức thời biết khó mà lui, ta gây thương tổn mảy may, nếu , ta nghĩ để ngươi chết tốt hơn!

      “Cộp cộp” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Thủy Nhan lòng nhảy dựng, nàng biết đây là Triệu Vũ Quốc đến, tim khỏi đập nhanh hơn mọi khi.

      - nương, Triệu gia đến.

      - Mời vào!

      Triệu Vũ Quốc lúc vào, vẫn là bộ cười giả dối như trước kia, lỗ mãng như núi xa mây trôi, ôn nhu như dương chi bạch ngọc.

      Ngại có nha hoàn mang Triệu Vũ Quốc vào, Thủy Nhan cũng đứng dậy nhìn , ánh mắt ướt át, môi đào khẽ hé, cười dịu dàng, nha hoàn thấy vậy khỏi sợ hãi than:

      - Khó trách ma ma lại dung túng như thế, là khuynh quốc khuynh thành a, hẳn là Dao Trì tiên tử hạ phàm a…

      Triệu Vũ Quốc đặt phần thưởng trong tay nha hoàn,

      - Làm phiền nương…

      Nha hoàn này mới hồi phục tinh thần, trông theo gương mặt đầy nam tính của Triệu Vũ Quốc rồi đỏ bừng mặt vội cúi đầu lời cảm tạ, “Cảm ơn Triệu gia ban thưởng” rồi vội vã ra ngoài.

      Đóng cửa lại, Triệu Vũ Quốc thu lại nét cười, chính là quay về điệu bộ lãnh khốc cứng rắn quen thuộc, đặc biệt lúc nhìn về phía Thủy Nhan trong vô thức trở nên mềm mại hơn.

      - Ngồi !

      Thủy Nhan mạch lạc.

      Đối với Thủy Nhan mà , mấy ngày nay ở chung, hai người còn cảm giác lạ lẫm nữa, nhất là đối với nàng, ngoại trừ Ngũ nhi ra, tại Triệu Vũ Quốc là người thân nhất với nàng.

      Triệu Vũ Quốc thoáng gật đầu, theo lời ngồi xuống, Thủy Nhan bưng lên bầu rượu, vì châm,

      - Uống rượu ?

      - Ngươi rót rồi.

      Khóe môi nàng bất chợt tia ôn nhu.

      - Vậy ngươi có uống ?

      nhìn nàng cái sâu, biết đây là hạn độ thân thiện lớn nhất của nàng, tuy rằng có chút đông cứng, tuy rằng có chút buồn cười, nhưng biết vì sao, trong lòng ngứa ngáy, có cảm giác gì đó muốn trào dâng, vì thế khóe môi lại cong lên, lần này cười, cười rất tự nhiên.

      - Ngươi cười như này khó coi.

      Thủy Nhan bất giác khen .

      suýt nữa bị sặc rượu, chẳng qua chứng kiến bộ dáng nghiêm túc của Thủy Nhan, cố gắng nhịn xuống.

      Thủy Nhan đưa canh cho rồi :

      - Ta có tin tức của .

      - ở đâu?

      Thủy Nhan khẽ lắc đầu, vì thế vừa cùng ăn vừa kể lại chuyện người tên Ngải cho nghe.

      - A, ta biết, nàng cũng cần tìm hiểu thêm, còn về chuyện sổ sách, ta đoán nàng tìm được đúng ?.

      “Ân” Đối với lời của , Thủy Nhan tỏ vẻ đồng ý.

      Nhưng nàng lấy ra thứ trong ống tay áo,

      - Thứ này là Tử Hạ muốn, ta chuẩn bị rồi.

      - Cái gì vậy?
      snow_angel_lily thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 47: Hắc Dạ Kinh Phong
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Triệu Vũ Quốc nhận lấy mở ra xem, chỉ là chiếc khăn lụa màu trắng, khăn lụa bình thường bên đều thêu cỏ cây hoa lá, nhưng là chiếc khăn lụa này hoàn toàn trắng trơn, có chút họa tiết nào

      - Như thế nào nhỉ?

      hỏi.

      Thủy Nhan nhíu mày, lộ ra kinh hãi, vốn cho là hỏi sao khăn này có cái gì, lại nghĩ biết khăn này có Càn Khôn.

      Nhìn thấy Thủy Nhan hơi lộ ra kinh hãi, :

      - Ta thể lý giải vì sao ngươi lại muốn đưa ta thứ này…

      - Ha ha…

      Lúc này đây, Thủy Nhan bị đùa mới nở nụ cười, tiếng cười nhàng.

      - Ách…

      vốn định gì đó về nụ cười của nàng, nhưng rồi lại phát giác ra nên nên vội thu lại.

      Mà giờ phút này Thủy Nhan cũng ý thức được mình thất thố, vội vã thu lại nụ cười, thấp giọng :

      - chén nước, có thể cho thêm nửa muỗng muối.

      - Đây là phương pháp hai tỉ muội kia dạy cho ngươi?

      - Sao ngươi biết?

      đoán được là do hai tỷ muội họ Tưởng dạy cho mình, nàng cảm thấy rất kỳ quái.

      - Đây là tuyệt kỹ của triều đình Nam quốc, truyền ra ngoài.

      Nghe lời giải thích của , Thủy Nhan càng kinh ngạc, chính là ngờ tới, lại biết đây là tuyệt kỹ của triều đình Nam quốc truyền ra ngoài.

      Chứng kiến vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của nàng, Triệu Vũ Quốc biết lời này của mình gây ra cho nàng chú ý, cũng giải thích, cẩn thận đặt khăn lụa trong người, nhàn nhạt hỏi:

      - Mặt bức tranh là cái gì?

      - Là bản đồ của Đào hoa lâu.

      - Ngươi có thể miêu tả bản đồ?

      Triệu Vũ Quốc lắp bắp kinh hãi.

      - Làm sao vậy?

      Thủy Nhan hỏi.

      Đối với kinh ngạc của , Thủy Nhan cảm thấy kỳ quái, đối với nàng mà , lợi dụng người giám thị bị vượt mặt, nàng khắp Đào hoa lâu, lại có thêm dẫn đường của hai tỷ muội họ Tưởng, việc ghi nhớ lại đường trong Đào hoa lâu hề khó, dựa theo cấu tạo, thu lại tỷ lệ, vẽ thành biểu đồ thực dễ như ăn quả đào, sao lại biểu lộ ra vẻ như thế?

      - Ách… Làm sao mà ngươi vẽ được?

      tin tưởng nàng vẽ.

      - Nhìn qua rồi vẽ thôi.

      Nàng đáp.

      Nội tâm Triệu Vũ Quốc buông lỏng, thầm cười, “Nàng phải là quân sĩ sao có thể vẽ được địa hình tinh vi kia, mà lại là dựa vào trí nhớ, có lẽ chỉ là phác thảo sơ sơ thôi.”

      Chứng kiến ánh mắt kinh ngạc của Triệu Vũ Quốc, Thủy Nhan cảm thấy kỳ quái, trong lòng buồn bực,

      - Vẽ kia có gì mà khó khăn, khó bằng việc ta né tránh giám thị…

      - Ngươi uống rượu?

      Triệu Vũ Quốc hỏi.

      Thủy Nhan lắc đầu,

      - Ta chỉ uống chút, nếu có người hỏi người có mùi rượu là ổn, cần uống nhiều.

      Triệu Vũ Quốc cười cười,

      - Ngươi sợ uống rượu!

      Thủy Nhan cười cười rồi lắc đầu:

      - Rượu này… Rất thanh rất đạm, Uống khó chịu!

      Triệu Vũ Quốc sửng sốt, nghiêm túc dò xét Thủy Nhan, ánh mắt kia cho nàng biết có điểm đối với nàng bình thường.

      - Hôm nay ngươi rất kỳ quái. Nàng .

      - Ân.. Ta cũng thấy vậy.

      phủ nhận.

      - Là vì có Trà Hương ở trong này?

      lắc đầu, nhìn về phía nàng, trong mắt lộ ra vẻ ung dung:

      - Ta đoán ngươi có biện pháp làm cho nàng ta biến mất hoàn toàn.

      Lời này mời trong lòng Thủy Nhan có cảm giác thoải mái, lúc nào cũng có thể sáng tỏ, đó là trong những nguyên nhân chuyện với hề nhàm chán.

      - Vậy ngươi vì cái gì mà như vậy?

      nhún nhún vai thoáng cười,

      - Nhưng lại biết về ngươi nhiều cho lắm…

      Thủy Nhan nhíu mày, nàng thích cảm giác mình bị người khác nghiên cứu về mình, Nhưng nàng cũng ý thức được mình trước mặt quên che giấu, vội vàng :

      - Là ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta có trí nhớ mà.

      gì, đôi mắt đen sâu thẳm khẽ nheo lại, mang theo vui vẻ, Thủy Nhan cúi đầu uống trà, nụ cười kia, khiến cho người ta hoa mắt…

      Ánh trăng như nước, lại chỉ có thể vào trong Đào Hoa Lâu này chút, chỉ là vì nơi này cần màng danh lợi hay là khinh khi, chỗ này cần chính là tà tâm ngừng cùng với xa hoa trụy lạc, hoang dâm hưởng lạc

      Triệu Vũ Quốc tối nay có ngủ lại, ra về, nàng hỏi ,

      - Thời gian rất gấp?

      gì, chỉ gật đầu, lập tức ra khỏi Đào Hoa lâu, trong phòng còn lưu lại hương bạc hà nhàn nhạt, nàn biết, đó là hương từ cơ thể lưu lại…

      Vào lúc này, đôi tai nhạy bén của nàng nghe thấy ở bên ngoài truyền đến thanh khác thường, nàng gấp gáp đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy bóng cây lớn, hình như có nữ tử từ giữa nhô đầu ra, ngay lập tức bị người khác lôi vào, tiếng động, nhưng trong khí kia tràn ngập cỗ khí mà nàng quen thuộc.

      Đó là mùi máu tươi, tuy rằng rất nhạt, nhưng là nàng có thể ngửi được, trước khi nàng đến thanh lâu, sinh tử của ngươi khác đối với nàng, giống như thần tiên trời nhìn phàm nhân sinh lão bệnh tử vậy, căn bản chút để ý.

      Mà khi nàng biết những giọt huyết lệ điểm lên phồn hoa của thanh lâu, nàng thể tiếp tục thờ ơ, trốn tránh được nữa, cho nên nàng liều chết kiếm về bức bản đồ kia, ra sức làm việc cho Tử Hạ.

      Nàng từng nghĩ tới, biết rốt cục những việc mình làm chỉ là vì hiệp định với Tử Hạ hay còn là vì cái gì khác?

      Trước đây nàng nghĩ chỉ vì hiệp định kia, nhưng giờ phút này lại nghĩ tới thiếu nữ tuổi trẻ bị giết hại hay bị hành hạ thành ra như Ách muội và Tiểu Ách, nàng rốt cuộc hiểu được lòng mình, là muốn hủy Đào Hoa lâu này, muốn thả hết những người đáng thương bị giam giữ nơi đây, bất luận là nam nhân hay nữ nhân.

      Thủy Nhan bình tĩnh đóng cửa sổ lại, các ngón tay vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch, nàng tức giận…

      Thủy Nhan chậm rãi đến bên giường ngồi xuống, vốn muốn mượn hương bạc hà trong phòng xua tan mùi máu tươi tràn ngập kia, nhưng biết vì sao, nghĩ tới vừa rồi bản thân bất lực, nàng sinh khí, mà mùi máu tươi kia tựa như giòi bọ cứ thế bám chắc vào toàn thân.

      Nàng gắt gao nhíu mày, nổi giận đùng đùng như lửa trong minh giới, chỉ muốn thiêu cháy trận, thiêu hủy hết thảy, trong cơ thể cỗ khí dâng lên, làm cho chân mạch toàn thân đau đớn, mà thân thể cũng theo nhiệt độ bay lên, Thủy Nhan ý thức được bản thân theo kịp, gấp rút thu liễm tinh thần, kiệt lực hít vào thở ra, lúc này mới hãm được cỗ khí tàn phá cơ thể xuống dưới, nhưng mặc dù là như thế nàng vẫn cảm thấy khô nóng dị thường, gấp gáp gọi người mang thùng nước lạnh tới, dự định dùng nước lạnh hạ nhiệt độ.

      Nàng bỏ xiêm y, chút do dự bước vào thùng tắm, nước lạnh tức khắc vây quanh nàng, cả người vốn khô nóng đau đớn tức khắc tiêu giảm, nàng thoải mái nhắm hai mắt, mà giờ phút này cửa sổ vốn đóng chặt bị mở ra, nhân lúc nàng chưa kịp la lên, gã nam tử nhảy tới trước mặt nàng.

      Nàng kinh hô:

      - Là ngươi!

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 48: Nước Tắm Màu Đỏ
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Xông vào sương phòng của Thủy Nhan phải ai khác, chính là nam tử mê người ở Nam viện – Ngải.

      Lúc này đây có mặc xiêm y sắc đỏ, mà là áo choàng màu xanh thẫm, bụng có vải băng bó, từ khe hở huyết ngừng ngấm ra, huyết kia theo tà áo xuống, nhưng là hòa vào màu áo xanh như mực nên lộ dấu vết, ràng là vết thương này .

      Vẻ mặt Thủy Nhan bình tĩnh, nhìn thẳng , nhanh chóng dùng khăn quàng vây mảnh quang xuân trước ngực, giờ phút này nàng rảnh để bận tâm rằng có phải nhìn hết thân thể nàng , mà cảnh giác chăm chú nhìn .

      Ngải miễn cưỡng nhoẻn nụ cười khó coi,

      - Ta nghĩ nên xuất lúc này.

      - Chuyện gì?

      Thủy Nhan vẫn bình tĩnh.

      hít sâu hơi, lấy trong lòng ra quyển sách gì đó đưa cho Thủy Nhan,

      - Ngươi bảo quản cho tốt.

      Nháy mắt tiến tới chuyện, giọng giống với lúc ở Nam viện khiến cho nội tâm Thủy Nhan khẽ động, sau khắc cũng đoán được thân phận của .

      - Tử Hạ!

      Thủy Nhan hô tên .

      có chút tủm tỉm,

      - Đúng là thể gạt được ngươi.

      Đúng lúc này, bên ngoài hiên vang lên tiếng bước chân hỗn độn, tình huống khẩn cấp đủ chứng minh Tử Hạ bất chấp nguy hiểm như thế nào để giao quyển sách cho nàng.

      - Giao cho Triệu Vũ Quốc, có thể cứu ngươi ra ngoài.

      Thủy Nhan nhíu mày, chút do dự tiếp nhận sách kia, nàng đoán, kia chính là quyển sách mà tìm mấy ngày nay.

      Nàng hề cố kỵ mình thân thể lõa lồ bước ra khỏi thùng nước tắm, đem tập sách đặt ở dưới hai lớp đệm giường, sau đó lau sạch vết mặt đất, đem ít cánh hoa hồng rải vào thùng nước, nàng liên tiếp hoạt động, có chút nào thèm quan tâm thân thể mình lộ ra trước mặt người nam nhân, nếu như là người bên ngoài, Tử Hạ nhất định bị những cử chỉ của nàng làm cho hoảng sợ.

      phen bố trí nhanh gọn, nàng tiến sát vào thùng nước với Tử Hạ:

      - Ngươi cũng vào .

      - Ta tại rời nơi này.

      Tầm mắt tận lực tránh tiếp xúc thân thể lõa lồ của nàng, cố gắng cự tuyệt đề nghị của nàng.

      Nàng nhướng mày:

      - Sợ ta bị hủy danh tiết?

      Tử Hạ tới bên cửa sổ bỗng đứng lại, chần chừ trong giây láy, xoay người lộn trở lại cùng Thủy Nhan vào thùng nước.

      Bốn mắt nhìn nhau, kinh sợ, ngạc nhiên, dưới tình thế cấp bách lại sinh ăn ý, lúc cửa bị mở ra, Tử Hạ kịp đến thùng nước, Thủy Nhan đem khăn gội đầu che thân thể và thả vào thùng nước, mặt nước cánh hoa hồng di động, cùng huyết dịch kia dung hợp trong nước, khiến người ngoài biết đó là nước có huyết tươi, mới nhìn qua màn mĩ nhân tắm rửa động lòng người.

      Xoảng tiếng, cửa mở, Quỷ Trủng mang theo đoàn người hùng dũng tiến vào, vẻ mặt tên nào tên nấy hằm hằm sát khí, trong tay đao kiếm lăm le, hàn quang rọi lên ánh nến lóe ra có vẻ vô cùng tà.

      Vẻ mặt Thủy Nhan lên kinh hoàng, nàng nhìn đám người trước mắt đầy sợ sệt, gắt gao quấn chặt khăn quanh mình, tiếp đó kinh hô:

      - Cứu mạng a…

      - được ồn ào..

      Khuôn mặt ngăm đen của Quỷ Trủng khí sắc phức tạp, giọng cũng trở nên khô khốc khàn khàn, phải là mình , cả đám người kia xông vào, thấy phen mĩ nhân tắm rửa, tâm thần kẻ nào cũng nhộn nhạo, hồn vía bay mất cả, quên mất mình phải làm gì.

      Những người này nhiều năm hành tẩu ở Đào Hoa lâu, dạng nương nào cũng từng gặp qua, cho dù là nữ nhân mặc xiêm áo gì đứng trước mắt cũng khiến chúng ngây ra như giờ phút này, đơn giản là dung nhan thanh tú của Thủy Nhan cùng da thịt trắng bóng kia thể nào làm chúng dịch chuyển ánh mắt.

      Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ có tiếng Thủy Nhan u kỳ ảo linh hoạt, Quỷ Trủng cùng đoàn người nhất thời sững sờ im lặng chăm chú nhìn nàng.

      - Các người mau ra ngoài.

      Thủy Nhan tức giận rống lên.

      Lúc này, Trà Hương từ bên ngoài vội chạy vào, thấy màn như vậy, đáy mắt tức khắc lên tia chế nhạo nhưng lập tức khôi phục lại vẻ mặt thân thiện:

      - nương phải sợ, những người này tìm thứ thôi.

      - Ngươi còn đứng đó làm gì, nhanh mở bình phong cho ta, thân hình ta để cho những kẻ này nhìn sao? sợ ta với Tam Nương sao?

      Thủy Nhan quát ả ta.

      Trà Hương biết Thủy Nhan được làm được, tuy nơi này là kĩ viện, nhưng có nghĩa là các nương có thể để mặc bị ai khinh bạc được, đúng như lời Thủy Nhan , chỗ này, vị trí của họ được giá cả cao thấp phân chia.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Trà Hương nhảy dựng, sợ chọc giận Hổ Tam Nương, gấp dùng bình phong che cho Thủy Nhan, quay ra với Quỷ Trủng và đám người:

      - Quỷ đại ca, ngài chạy nhanh tìm , đừng làm cho Trà Hương khó xử.

      Quỷ Trủng thu lại thần hồn, thoáng gật đầy, ý bảo những kẻ kia tra xét góc phòng nhanh, thu hoạch được gì, cả đám liền kéo nhau ra.

      May mắn có bình phong làm trò, bằng Tử Hạ bị đám người kia giết cũng chết đuối trong bồn tắm, giờ phút này ngoi lên khỏi mặt nước, nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh của Thủy Nhan, trong lòng nhịn được phát ra tán thưởng, người con trước mắt là nữ tử đặc biệt nhất từng gặp.

      Vẻ mặt Thủy Nhan vẫn bình thường, nhưng ngữ khí nàng mang theo tức giận đối với Trà Hương sau tấm bình phong:

      - Vừa rồi sao ngươi đến cùng bọn chúng mà có thể để chúng tiến vào nơi này?

      Trà Hương ở bên ngoài chuẩn bị xiêm áo cho Thủy Nhan, giọng lo lắng giải thích:

      - Vừa rồi là người của Cửu gia, nô tì thể ngăn cản họ, huống hồ vừa rồi tình hình nguy cấp, Trà Hương dám làm gì ngăn trở.

      Phút chốc Thủy Nhan đứng dậy, để ý bốn bên từ thùng nước ra, bị huyết nhiễm hồng da thịt nàng trơn bóng, dưới ánh sáng nến chiếu rọi khiến càng thêm mịn màng, Tử Hạ vụng về né tránh, hiểu được, Thủy Nhan làm thế để Trà Hương dám tới, mới lộ ra .

      Vẻ tức giận mặt Thủy Nhan biến mất, thay vào đó lại là vẻ bình tĩnh và trầm lãnh, nàng nhàn nhạt nhìn Trà Hương, như thể xem xét lời ta hay giả, nhưng chỉ cái nhìn lành lạnh đủ khiến Trà Hương chột dạ.

      thể phủ định, vừa rồi chính là ta cố ý kéo dài thời gian, hơn nữa biết Thủy Nhan tắm ở trong phòng nhưng có tiến lên ngăn cản đoàn người Quỷ Trủng, giờ bị Thủy Nhan nhìn thế, trong lòng run sợ dám nhìn thẳng Thủy Nhan.

      - Như vậy cũng chột dạ, coi chừng gan bị tổn thương!

      Thủy Nhan mặc quần áo vào, nàng khẽ thầm bên tai ta.

      Trừ Hương chưa kịp thắt áo cho Thủy Nhan, tay bỗng run lên, Thủy Nhan cúi đầu mang chút kinh ngạc,

      - Ta trúng sao?

      Trà Hương nuốt nước miếng, trong lòng thầm rủa mắng Thủy Nhan quá lợi hại.

      Nhưng Thủy Nhan lại :

      - Ta còn sợ, ngươi sợ gì, những người đó rồi…

      Trong lòng Trà Hương thầm nhàng thở ra, ra Thủy Nhan ý là ta bị đoàn người Quỷ Trủng đó dọa.

      - Làm nương hoảng sợ, Trà Hương có tội…

      Thủy Nhan thở dài,

      - Ai, có gì mà bị hù, chúng ta vốn là món hàng bị mua bán mà, sao cả rồi, ngươi có chút tập trung, nên về phòng , ta gọi người tới đây thu dọn.

      - được, làm sao Trà Hương được.

      Thủy Nhan nhàng giữ ống tay áo ta lại, khẽ nhíu mày:

      - Lời ta , ngươi nghe ?

      - A… Trà Hương cảm ơn nương quan tâm!

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 49: Xử lý miệng vết thương
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Lúc Thủy Nhan nâng Tử Hạ từ trong nước lên, mặt còn sức sống nào, trắng bệch, ràng là biểu của dấu hiệu mất máu quá nhiều.

      - Ngươi bị thương .

      Cả người Tử Hạ vô lực, hơn nữa lại vì ngâm trong nước, giờ phút này đứng dậy cảm thấy rét lạnh vô cùng, lời run run.

      - Cám ơn… Nàng lại cứu ta lần nữa…

      Thủy Nhan kéo chăn bọc lấy , lại thấy sắc mặt cực kỳ kém, nhíu mày:

      - cần vậy, để ta cầm máu cho ngươi.

      Chỉ thấy vạt áo xanh biếc bị huyết nhuộm dần thành màu mực, Thủy Nhan chút do dự mở băng vết thương, cử động khiến Tử Hạ rét run, nàng trầm giọng :

      - Rất đau, chịu đựng.

      Nàng cẩn thận xem xét, chỉ thấy cơ bụng rắn chắc kia có vết thương miệng rộng bằng ngón tay út, máu tươi từ bên trong ngừng tuôn theo miệng vết thương ra ngoài, chắc chắn bị vật gì sắc nhọn đâm vào, giờ phút này máu từ bên trong ồ ạt chảy ra.

      - Là do đao chém?

      Thủy Nhan trầm lãnh hỏi han.

      - Cửu gia!

      Trong lòng Tử Hạ kinh ngạc,

      - Vì sao nàng sợ hãi?

      - Sao ngươi lại nghĩ sổ sách ở người ?

      Thủy Nhan muốn mượn lời phân tán chú ý của .

      - Tra tìm trong mật thất của Hổ Tam Nương, bên ngoài cũng phái người tra tìm ở mấy chỗ của Cửu gia, thu hoạch được gì, ta liền phỏng đoán… Đích thị là cất ở người…

      Thủy Nhan nghĩ biện pháp cầm máu cho , nàng dùng vải trắng sạch ấn chặt miệng vết thương, cỗ huyết tươi phun ra, trực tiếp vương lên mặt nàng, cảm giác ấm áp mang theo đặc mùi tanh, nàng chẳng những cảm thấy buồn nôn, trái lại cảm giác quen thuộc như tái …, bao bọc chặt lấy nàng.

      Trong nội tâm nàng cũng kinh ngạc, đơn giản vừa rồi xé áo khoác của là hành động vô thức, coi như nhìn thấy miệng vết thương nên mới làm động tác như vậy.

      Giờ phút này, Tử Hạ ý thức được vấn đề, Thủy Nhan là nữ tử biết chút võ công, sao lại nhận ra được vết thương ở bụng là do đao gây nên, vội hỏi:

      - Sao nàng biết là do đao đâm?

      Đầu óc Thủy Nhan vốn trong suốt như nước, giò khắc này trở nên vẩn đục, chỉ thấy nàng mờ mịt lắc đầu, lẩm bẩm :

      - Đoán thôi…

      - …

      Đôi mắt Thủy Nhan vốn trong trẻo lạnh lùng cũng biến thành mảnh mơ hồ, Tử Hạ muốn hỏi thăm nàng làm sao vậy thấy ánh mắt nàng trầm xuống, đưa tay lên gỡ cây trâm bạc đầu xuống, đặt ở bên ánh nến nung khô.

      Tử Hạ hít hơi sâu, có chút khó khăn hỏi nàng:

      - Nàng làm sao vậy?

      Nhưng nàng coi như có ai, căn bản là để ý tới , đôi mắt hạnh mâu chăm chú nhìn cây trâm bạc hơ bên ánh nến.

      - Nàng… Có chuyện gì vậy?

      có chút lo lắng.

      Đột nhiên, Thủy Nhan ngẩng đầu lên, nhìn nằm nghiêng bên giường, cặp mắt chăm chú nhìn vết thương hoác miệng bụng .

      Tử Hạ mơ hồ đoán được nàng muốn làm gì, gấp lấy tay che khuất miệng vết thương, nhưng động tác của nàng lại nhanh hơn, tốc độ như ánh sáng, nàng nhanh nhẹn đem trâm bạc nung lửa tới bên miệng vết thương của .

      - Đừng…

      Đau đớn cơ hồ làm chết ngất, – Dừng… nên…

      Từng tia máu tươi phun lên mặt nàng, lúc đầu nàng cảm thấy kinh ngạc, sau đó, trước mắt tồi sầm lại, bên tai đột nhiên vang lên thanh của thiên binh vạn mã lao nhanh, binh mã đụng vào nhau, đao quang kiếm ảnh, huyết vụ tràn ngập, trong lúc nhất thời hình ảnh chiến trường lên, chém giết, yểm hộ, bị thương, cứu chữa, hết thảy kịch liệt ra trong đầu nàng…

      Đau đớn khiến môi Tử Hạ trắng bệch, được lời nào nhìn thần sắc kì quái của Thủy Nhan, rất lo lắng, nhìn kỹ phát mặt nàng trắng như tờ giấy, còn chút huyết sắc nào, trán mồ hôi rịn ra, cả người như pho tượng, chỉ có tay cầm cây trâm bạc kia là cử động…

      Cả người Tử Hạ run lên vì đau đớn, cố nén đau nhức, miễn cưỡng hỏi:

      - Nàng làm sao vậy?

      - Cầm máu!

      Mặt nàng chút thay đổi, bình tĩnh trả lời, cảm giác như nàng biến thành người khác.

      cũng biết có nên tin tưởng lời nàng hay , nhưng máu phun ra rất nhiều, giờ phút này cả người vô lực, mặc dù muốn phản kháng cũng là bất lực, chỉ có thể tin tưởng lời nàng , cố nén đau nhức, mặc ý nàng tiếp tục dùng trâm bạc nóng bỏng đưa vào miệng vết thương…

      Sau phen tra tấn, cúi đầu mơ hồ nhìn miệng vết thương, tuy rằng đau đớn xâm nhập cốt tủy, nhưng đúng là như lời Thủy Nhan , máu ngừng chảy.

      Miệng vết thương kia thực còn dấu hiệu xuất huyết, mặc dù còn hơi ri rỉ nhưng là khá hơn trước.

      - Này… Tại sao có thể như vậy?

      Chứng kiến màn thể tưởng tượng nổi, Tử Hạ cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, nhưng lập tức hồi tưởng lại, từng nghe chiến tường có những binh lính già dặn kinh nghiêm truyền lại, nếu có thuốc cầm máu hữu hiệu, phương pháp nhanh nhất là dùng que kim loại nung đỏ rịt miệng vết thương…

      - Làm sao ngươi biết được phương pháp kia?

      Đúng lúc này, Thủy Nhan hô tiếng , toàn tâm đau đớn, môi nàng chảy ra tơ máu.

      - Nàng…

      Tử Hạ biết nên gì, nghĩ:

      - Nàng là Triệu Vũ Quốc cứu được ven đường?

      Cảm giác đau đớn kịch liệt trong đầu biến mất, chút ý thức quay lại với Thủy Nhan. Nàng thấy miệng vết thương của Tử Hạ bị mình in dấu vô cùng thê thảm nhưng cầm máu, nội tâm thầm nghĩ: “Như thế nào ta lại biết cầm máu.”

      Thời gian khẩn cấp, tại phải là lúc nàng suy nghĩ vấn đề này, cả người tuy rằng suy yếu nhưng nàng hiểu được, đêm nay chính là thời khác nàng rời Đào Hoa lâu mà , được, nàng với chôn thân nơi này.

      Vừa rồi nàng đuổi Trà Hương , chẳng qua là vì tranh thủ thời gian xử lý miệng vết thương của , tiếp theo nàng phải mang được rời khỏi nơi này, bằng rất nhanh có người tìm được Tử Hạ, đến lúc đó chết, nàng cũng vĩnh viễn thể ra khỏi Đào Hoa lâu.

      Thủy Nhan hít hơi sâu để cho đầu óc thanh tỉnh, giật mạnh đai lưng chăm chú ghìm chặt miệng vết thương của xem như là băng bó đơn giản.

      - Vừa rồi vì sao nàng hộc máu?

      hỏi đầy nghi hoặc.

      - tại chúng ta phải rời khỏi chỗ này.

      Nàng dự định trả lời vấn đề này.

      Nhưng Tử Hạ chấp nhất hỏi:

      - Nàng làm sao biết cách xử lý vết thương?

      Thủy Nhan nâng dậy, bình tĩnh lạnh giọng với :

      - Vấn đề này trọng yếu hay tính mạng của chúng ta trọng yếu?

      - Ách…

      Nàng cảm thấy nam nhân dông dài lên, so với nữ nhân còn phiền hơn gấp bội.
      snow_angel_lily thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :