1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phương trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta - Thiên Sắc Sắc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 36: Tân nương lạc chạy

      Edit: gau5555

      Beta: linhxu

      Ta hận các ngươi! Nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy đường, trong óc lộn xộn, chỉ muốn nhanh chóng tìm được A Căn ca, cho dù là lời nào mà chỉ nhìn cũng tốt. Nhưng nửa đường lại nhảy ra Trịnh Giảo Kim, Uyển Dung cứ như vậy chắn ở trước mặt nàng, cản đường, giằng co hồi, vẫn cho nàng qua. Trong lúc nhất thời, nàng cũng thể hiểu được, mặt đỏ lên, giảm thấp thanh xuống : “Xin cho qua chút, ta có việc gấp.”

      Uyển Dung thấy nàng tức giận như vậy, trong lòng vui sướng, lại càng muốn cho nàng qua, còn chống thắt lưng mắt to trừng đôi mắt với nàng. Thù ngày hôm nay nàng định rồi, ai kêu nàng ta đoạt biểu ca, nếu phải nàng vụng trộm ở ngoài cửa phòng biểu dượng nghe được, cho đến bây giờ nàng vẫn hay biết gì, dựa vào cái gì mà nữ nhân này cần tốn nhiều sức vẫn có thẻ túm lấy tâm của biểu ca, dựa vào cái gì mà nàng ta chỉ cần ba bốn câu đáp có thể làm cho biểu dượng thích, dựa vào cái gì mình cố gắng lâu như vậy vẫn là công dã tràng, thậm chí ngay cả hôn của huynh ấy cũng là người cuối cùng biết được.

      “Nhanh chút tránh ra, đừng ép ta ra tay.” Phó Vân Ngọc chống lại ánh mắt khiêu khích của nàng ta, liều mạng đè ép lửa giận trong lòng, lập lại lần nữa

      Uyển dung cười nhạo tiếng, nhún vai, : “Hồ ly tinh, ta tránh ra, muốn tìm tình ca ca của ngươi sao, tuân thủ nữ tắc.”

      Lời chói tai này tiến vào trong lỗ tai Phó Vân Ngọc, như là thuốc nổ châm vào ngọn lửa nàng cưỡng chế lại, cũng biết lấy khí lực ở đâu, cầm bả vai Uyển Dung, cắn răng : “Ngươi ai tuân thủ nữ tắc? Ngươi ai là hồ ly tinh?”

      phải chính ngươi sao, Phó, Vân, Ngọc! Câu dẫn người ăn chay niệm phật hòa thượng Thiếu Lâm còn tính, còn muốn đến quyến rũ biểu ca của ta, cũng biết dùng biện pháp gì làm cho đầu óc huynh ấy choáng váng, phải muốn kết thân với biểu ca sao? Vì sao còn muốn tìm tình nhân kia của ngươi?” Uyển Dung cũng chút lo sợ, cam lòng gằn từng tiếng ra.

      “Ta quyến rũ biểu ca của ngươi?” Phó Vân Ngọc trợn mắt lên, vẻ mặt mang theo khinh thường, lạnh lùng nở nụ cười, : “Uyển Dung nương, mời ngươi biết cho , ta đối với Vân Đình ca ca chỉ có tình cảm huynh muội, về phần chuyện kết thân, có lỗi, ta cũng vô cùng muốn, mời ngươi chuyển cáo đến biểu ca của ngươi, ta cũng phải là thê tử tốt.” Dứt lời, đẩy nàng ta ra chạy về phía trúc uyển.

      Uyển Dung cũng tức giận giống như nàng, như thế nào cũng chịu tránh ra. Hai người cứ như vậy xoay quanh chỗ, ai nhường ai, ngay thời điểm thế cục sắp khống chế được, cũng chính là lúc hai người sắp đánh nhau. Trong đầu Phó Vân Ngọc bỗng nhiên lóe lên, giống như có sét đánh cho tỉnh, trong đầu xuất lên khuôn mặt của A Căn, nước mắt liền rầm rầm rơi xuống, nàng nghẹn ngào , ánh mắt thê lương, với Uyển dung: “Ngươi làm ơn nhường chút, ta đoạt Vân Đình ca ca của ngươi, ta chỉ mình A Căn ca, nhanh chút cho ta qua, bằng kịp nữa.”

      Biểu tình ưu thương của tiểu mỹ nhân trước mặt, là nàng chưa bao giờ gặp qua, Uyển Dung nhìn khuôn mặt rơi đầy lệ của nàng, trong lòng lại đau thương thêm vài phần, khỏi nghiêng người cho nàng qua..

      “Cám ơn.” Phó Vân Ngọc vội vàng chạy về phía chỗ ở của A Căn ca ở.

      Uyển Dung nhìn quần áo rời bóng dáng, thâm hít sâu hơi, hốc mắt phiếm lệ, như là bỗng nhiên hiểu được cái gì.

      đường vén váy lên để chạy, thỉnh thoảng còn bị giẫm vào mép váy ngã trật chân, Phó Vân Ngọc giờ phút này nhớ đến môn vận động ở thế kỷ hai mốt cách khác thường, chờ nàng đến trúc uyển, quần áo người vừa bẩn vừa rách, bắp chân của nàng cũng bị xước vài chỗ. Chẳng quan tâm đến thân thể đau đớn, chạy tới gõ cửa nhà gỗ, lại phát cánh cửa mình mở kia, bên trong sớm người nhà trống, làm sao còn có cái gì mà A Căn ca.

      Nàng thể tin bước vào phòng, hồn bay phách lạc cẩn thận tìm kiếm từng góc. Cả căn phòng trống rỗng, giống như chưa từng có người ở. bàn chỗ gần cửa sổ, giấy và bút mực đặt chỉnh tề, A Căn ca từng ngồi đó vì nàng mà vẽ trang, mặt đất vẫn còn cái đệm, nơi mà A Căn ca mỗi ngày sáng sớm đều ngồi ở phía niệm Phật kinh, giường còn còn sót lại tối hôm qua nằm ở đó, mặt thậm chí còn lưu lại chút hơi ấm. Trong khí còn lưu lại mùi đàn hương đặc biệt người

      “A Căn ca ca!” Phó Vân Ngọc lớn tiếng hô, thanh bi thương quanh quẩn ở trong khí.

      Cặp giầy kia vẫn còn ở bên giường! Là cặp giầy mới buổi sáng hôm nay nàng đặt bàn! Phó Vân Ngọc thoáng nhìn cái, liền đuổi theo!”A Căn ca ca, huynh ở đâu?” Bốn phía rỗng tuếch, từng tiếng vọng chút chút đâm vào trong màng tai làm cho nàng đau.

      A Căn ca ca huynh cứ như vậy mà rồi sao? Mặc kệ Ngọc nhi? phải cùng nhau sao? Huynh cứ như vậy nhẫn tâm tiếng nào mà sao? Huynh đúng là đem ta đẩy cho người khác, huynh làm sao có thể ích kỷ như vậy. A Căn ca ca, huynh làm sao có thể chạy mất như vậy? Phó Vân Ngọc ôm chặt cặp giầy kia, thất tha thất thểu lên phía trước, cũng biết phải đâu, nước mắt tàn sát bừa bãi, thấm ướt cả đôi giầy trong ngực kia. ràng là ánh mặt trời sáng lạn tháng sáu, mà lại làm cho nàng cảm thấy lạnh, rét lạnh từ thấu xương. Nàng muốn tìm đến , nàng nhất định phải tìm được , câu cũng liền muốn chạy trốn sao? Vậy tình cảm của bọn họ phải làm sao bây giờ?

      A Căn ca ca, huynh cho là huynh rồi, chuyện của chúng ta là xong sao?

      Sau đó, Phó Vân Ngọc cũng biết mình làm thế nào mà trở về phòng. Nghe tiểu Liên , lúc nàng trở về tay vẫn nắm chặt đôi giày này, tay chân mặt đều bị thương, quần áo cũng vừa bẩn vừa rách, khuôn mặt nhắn khóc thành hình, lại vừa sưng vừa ẩm uớt, mắt cũng sưng mở ra được, tập tễnh đến trước của phòng, nhìn thấy tiểu Liên ra, phù phù chút, liền ngã xuống mặt đất, sau đó ngủ liền bốn ngày bốn đêm.

      Đợi cho đến ngày thứ năm, nàng vừa tỉnh lại, phát đại phu gỡ miếng băng gạc tay nàng. tiểu Liên , bởi vì tay cùng chân đều có rất nhiều vết thương, hôn kỳ lại sắp tới, cho nên thể băng bó toàn bộ vết thương lại, mỗi ngày sớm muộn gì đều phải đổi thước, mới có thể mau chóng khỏi hẳn.

      Miệng vết thương bóc vẩy và lộ ra lớp da mới màu hồng phấn, Phó Vân Ngọc đưa tay muốn đứng lên, chỉ cảm thấy trận đau đớn, ràng là miệng vết thương chưa khép lại hay là tâm.

      “Tiểu Liên, hôm nay là ngày bao nhiêu ?” Nàng nhàng mở miệng, trong giọng lộ ra vẻ mỏi mệt.

      Tiểu Liên cũng là nha đầu thông minh, theo nàng nhiều năm như vậy, tất nhiên là biết ngày ấy nàng thương tâm là vì sao, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, giọng khàn khàn, : “Tiểu thư, cách ngày đại hôn còn có hai ngày.”

      Hai ngày, hai ngày a. nhanh như vậy rồi, mấy ngày trước còn mới nghe được tin tức kết thân, làm thế nào lại sắp đến ngày rồi. là châm chọc a, chẳng lẽ phụ thân hận thể lập tức gả ta cho Mộ Dung gia? Mộ Dung Vân Đình a Mộ Dung Vân Đình, huynh có phải rất nóng vội hay ? Trong hai ngày, ta phải làm sao bây giờ? Phó Vân Ngọc trong lòng nghĩ tới, Mộ Dung Vân Đình liền gõ cửa đến.

      “Ngọc nhi, muội rốt cục tỉnh, tại người còn đau ?” Ngẩng đầu liền đối mặt với ánh mắt đau lòng của .

      Phó Vân Ngọc thu hồi ánh mắt, cúi đầu yên lặng mà gẩy móng tay

      Mộ Dung Vân Đình thấy nàng để ý tới mình, trong lòng căng thẳng, lại hỏi: “Ngọc nhi? giận ta? Ngày kết hôn gấp như vậy.”

      “Tiểu Liên, cặp giầy kia của ta đâu?” Phó Vân Ngọc căn bản nhìn , vẫn tiếp tục xuống giường tìm giầy.

      Tiểu Liên hốc mắt ẩm ướt, đem đôi giầy bọc tốt lấy từ trong ngăn kéo ra, giao cho Phó Vân Ngọc, lại nhìn Mộ Dung Vân Đình cái, cúi đầu kêu tiếng: “Tiểu thư…” Sau đó, muốn lại thôi.

      “Ngọc nhi?”

      “Vân Đình ca ca, vì sao?” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, chống lại của đôi mắt sáng của , trong biểu tình lại lộ ra vẻ kiên quyết.

      Mộ Dung Vân Đình chấn động toàn thân, xoay người, nhìn ra ngoài cửa, hồi lâu, mới nặng nề : “Ngọc nhi, ta nghĩ rằng muội vẫn biết tâm tư của ta, từ lần đầu tiên ở dưới tàng cây đào nhìn thấy muội, muội khắc vào trong lòng ta, nhiều năm như vậy, ta vẫn thể quên.”

      “Ta biết, ta biết tâm của huynh.” Phó Vân Ngọc run rẩy lui về sau mấy bước, giống như là tự giễu cười khổ : “Nhưng mà, huynh hiểu ta sao? Huynh biết ta thích A Căn ca, huynh biết A Căn ca thích ta, vậy mà huynh còn với huynh ấy như vậy. Mộ Dung Vân Đình, ta vẫn coi huynh như là ca ca, huynh làm như vậy rất quá đáng a, a ~ phải là muốn ta gả cho huynh sao?” Nàng hung hăng lau nước mắt, nữa, chỉ là dùng ánh mắt dọa người nhìn .

      Nước mắt ánh lên, mặt gần như là muốn xé rách đau đớn, Mộ Dung Vân Đình nhìn mà cảm thấy kinh hãi, “Chẳng lẽ muội thấy những lời ta hôm ấy chính xác sao? hòa thượng, hai người muốn ở chung chỗ như thế nào? Muội cho là đám hòa thượng Thiếu Lâm kia dễ đối phó như vậy? Muội cho là bá phụ cũng đồng ý sao? Ngọc nhi, muội mà cùng chỗ chỉ càng vất vả hơn thôi.”

      “Đủ rồi, Vân Đình ca ca, Ngọc nhi rất cảm tạ ân cứu mạng của huynh, huynh phải muốn lấy ta sao. Được, ta đồng ý, Mộ Dung gia các ngươi phải muốn Phó gia chúng ta báo ân sao? Huynh , ta rất mệt.”

      Sau khi về, Phó Chính cũng đến gặp nàng vài lần, đều bị nàng làm mặt lạnh đuổi trở về.

      Nhưng mà lúc này, trong Mộ Dung phủ dưới đều đắm chìm trong khí vui mừng, Mộ Dung Phục mời những bạn hữu tốt của ông trong triều, hơn nữa cha con Phó gia giờ phút này cũng ở tại trong Mộ Dung phủ, vậy càng thêm náo nhiệt, chỉ là số quà tặng kia quản gia phải đếm cả ngày đêm. Lần này phô trương vô cùng lớn, kinh động toàn bộ đô thành. Có thể thấy được đối với đám hỏi lần này hai nhà rất coi trọng. Phó Vân Ngọc mấy ngày nay đều nằm ở giường, ôm cặp giầy nàng làm kia, có khi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, có khi cũng mình rơi vài giọt nước mắt, rốt cục vẫn phải chịu đựng đến ngày đại hôn hôm nay.

      Trời còn chưa sáng, trong phủ sớm bận rộn. Bọn hạ nhân đều loay hoay hận thể biến thành Na Tra, có ba đầu sáu tay. Mộ Dung Phục cùng Phó Chính tự mình tới cửa nghênh đón những khách nhân, Mộ Dung phu nhân cũng ở bên trong tiền thính tiếp đón. Phó Vân Ngọc sáng sớm bị gọi dậy, tắm rửa xong, vội vàng ăn mấy miếng cháo, bị mấy người hầu già truyền đạt lại chuyện phải chú ý trong ngày đại hôn hôm nay, tất nhiên cả chuyện giường chiếu nam nữ. Thời điểm đến chuyện giường chiếu, Phó Vân Ngọc liên tục liếc mắt xem thường, loại chuyện này nàng so với bọn họ còn biết nhiều hơn, dù sao khi học đại học cái loại chuyện tình này cũng chưa phải chưa xem. Bị mang mặc vào tầng tầng trang phục tân nương đỏ thẫm, sau đó là chải đầu, đội mũ đầu, cuối cùng là khăn voan đỏ thẩm, còn chưa kịp buông lỏng hơi, nàng bị đặt ở giường, cũng biết là người nào nhét cho nàng quả táo, luôn mãi dặn dò nàng từ giờ trở phải nắm chặt quả táo, trăm ngàn lần thể chuyện.

      Bởi vì tân nương tạm thời ở Mộ Dung gia, cho nên kiệu hoa liền vòng từ cửa nhà Mộ Dung quanh sông đào thành vòng rồi trở về, coi như là đón dâu

      Bên ngoài tiếng chiêng trống bắt đầu nổi lên, trái tim kia của Phó Vân Ngọc cũng nhảy tới yết hầu, căn bản là ngồi yên ở giường được. Trong đầu của nàng ngừng thoáng lên ý niệm, muốn đào tẩu hay ? Muốn đào tẩu hay ? Nhưng mà bây giờ nhiều người, nàng hóa trang như này quá ràng, mặc kệ chạy trốn như thế nào vẫn bị nhận ra. Nhưng mà, nếu trốn , phải gả cho Mộ Dung Vân Đình, nàng cũng là trăm triệu lần tình nguyện. Trong lòng rối rắm thành đoàn, gấp đến độ ngừng lại trong phòng.

      Bỗng nhiên, có người gõ cửa. Phó Vân Ngọc sợ tới mức run lên, khăn voan đỏ thẫm lập tức rơi xuống mặt đất

      “Ai?” Nàng cảnh giác, hỏi.

      “Là ta, Uyển Dung, mở cửa nhanh lên, ta tới cứu ngươi.”

      Phó Vân Ngọc nửa tin nửa ngờ mở cửa. Uyển Dung khuôn mặt bởi vì khẩn trương mà hơi đỏ lên, vừa vào cửa liền hai lời cởi trang phục của mình ra, thấy Phó Vân Ngọc ngây ngốc nhìn mình, khó thở : “Còn mau chóng cởi quần áo ra, chẳng lẽ ngươi muốn gả cho biểu ca sao?”

      Phó Vân Ngọc lúc này mới hiểu được, liền tháo mũ đầu xuống, tầng tầng cởi quần áo ra, trong đầu vừa cảm kích lại vừa bất an, liền hỏi: “Làm vậy được ? Ngươi làm sao bây giờ?”

      “Ngu ngốc, ta thích biểu ca, lần này ngươi cho ta mượn danh nghĩa gả cho huynh ấy, mà ngươi lại có thể thoát thân tìm tình lang của mình, chuyện này phải đẹp cả đôi đường sao?” Uyển Dung liếc mắt xem thường với nàng, vẻ mặt sợ.

      Hai nữ tử thuần thục, trao đổi quần áo, Phó Vân Ngọc sau khi giả dạng Uyển Dung, vụng trộm chuồn ra khỏi phòng, cầm lấy túi hành lý mình chuẩn bị tốt, rồi chạy ra cửa sau.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 37: Hòa thượng về chùa

      Edit: gau5555

      Beta: linhxu

      Phó Vân Ngọc lặng lẽ bỏ chạy từ cửa sau của Mộ Dung phủ, tại tất cả mọi người đều bận việc hôn , căn bản chú ý đến tình huống ở cửa sau, cho nên nàng trốn thoát rất thuận lợi, lại thấy trang phục nữ trang của mình rất dễ làm cho người ta chú ý, lại mượn cửa hàng vải mua bộ nam trang để đổi, rồi tiếp tục dán ria mép lên môi, để che giấu vẻ thanh tú tuấn mỹ của nàng. Nàng ở đường mua rất nhiều lương khô, sau khi xác định vị trí của Thanh Huyền tự, bước đường từ từ tìm phu. Con đường này, nàng là , tất khó , nhưng mà trong lòng nàng chuẩn bị vượt qua mọi chông gai, tìm được A Căn ca bỏ qua.

      Trong Mộ Dung phủ từ xuống dưới đều đắm chìm ở trong tiếng chiêng tiếng pháo vui mừng, hôm nay chú rể mặc hỉ phục đỏ thẫm, đội thêm mũ chú rể, người buộc bông hoa hỉ đỏ thẫm, chân mang đôi ủng ngắn màu đen, khí bức người mặt mày lộ ra vui sướng kiềm chế được, lập tức đến ngay, cũng rất muốn vào bên trong, may mắn có quản gia nhanh chóng kéo lại. Chuyện này làm mọi người náo loạn chê cười, chú rể lại khẩn cấp muốn đem tân nương lấy về nhà như vậy. Nhưng mà tân nương tử này cũng chậm chạp chịu ra khỏi khuê phòng, nhóm bà mối bọn nha hoàn ở ngoài cửa gõ vài lần, nàng cũng chịu ra, người ngoài cửa tức giận đến muốn giậm chân, chỉ nghĩ tân nương tử được gả nên e lệ, ngượng ngùng, nhưng mà các nàng làm sao mà biết người ngồi giường Uyển Dung vô cùng khẩn trương, đạp từng bước lên phía trước, phải địa ngục là thiên đường.

      Rốt cục, lúc mọi người thiên hô vạn hoán, nàng nện bước chân , đẩy những đồ trang sức nặng nề, dưới giúp đỡ của tiểu Liên ra. Khi đỡ lấy tay nàng, tiểu Liên ràng cảm giác được khác thường, tay tiểu thư nhà nàng lớn hơn rất nhiều, làn da cũng hơi thô, chẳng lẽ là vết thương tay mấy ngày nay còn chưa kịp tan? Người đón dâu bên ngoài thúc giục, nên nàng cũng kịp nghĩ nhiều, liền đỡ tân nương tử lên kiệu hoa.

      Đội ngũ đón dâu vòng quanh khu vực sông đào rồi vòng, diễn tấu sáo và trống cực kỳ náo nhiệt, làm cho hàng xóm láng giềng đều tới đây quan sát, sau khi bái đường, tân nương tử liền được đưa vào hôn phòng, chú rể ra tiền thính chiêu đãi tân khách. Trong lúc đó, có nhiều lần, Mộ Dung Vân Đình thỉnh thoảng cũng nhịn được muốn vào phòng xem tân nương tử chút, đều bị nhóm các dì ngăn ở ngoài cửa, rồi lại bị giễu cợt. Thẳng đến khi buổi tối tân khách tan cuộc, cũng uống hơi sau. Mới được mọi người ôm đẩy vào động phòng. Phong tục Trung lịch có chỗ khá tốt, đó là đêm tân hôn có người đến nháo động phòng, cũng gây trở ngại người mới đêm đẹp. Những người lớn đống thể lệ trong đêm tân hôn, rồi cười hì hì đóng cửa lại.

      Mộ Dung Vân Đình ánh mắt trong trẻo, nhìn chằm chằm tân nương tử ngồi bên cạnh, trong lòng giống như được sưởi ấm trong mùa đông lạnh, cả người đều nhanh chóng muốn hòa tan .

      “Ngọc nhi, ” cúi đầu , trong giọng tràn ngập sủng nịch.

      Tân nương tử tay giấu ở trong quần áo gắt gao nắm thành quyền, nhưng vẫn cúi đầu như trước

      “Ngọc nhi, ta để nàng đợi lâu.” mặt tràn ngập ý cười, lấy tay kéo tấm khăn voan đỏ thẫm kia xuống

      Gương mặt phấn trắng, khuôn mặt nhắn tròn tròn, môi đỏ sẫm, trong con mắt lộ ra ánh sáng mê người, nhưng mà Mộ Dung Vân Đình lại đứng ở tại chỗ, dùng lực dụi dụi hai mắt, lại nhìn lên, vẫn là nữ tử trước đó, mới giật mình : “Uyển Dung biểu muội, sao lại là muội?”

      Uyển Dung khuôn mặt tràn đầy sức sống, khẽ rướn hàm dưới, mang theo chút e lệ, : “Biểu ca, huynh mất hứng khi nhìn thấy Dung nhi?”

      Vẻ ham muốn mặt quay ngược trở lại, oanh chút đứng lên, vẻ mặt khó có thể tin hỏi: “Ngọc nhi đâu? Ngươi đem Ngọc nhi giấu nơi nào?”

      Mặt Uyển Dung trong nháy mắt cúi xuống dưới, kết quả như vậy, là nàng sớm dự đoán được, lấy lại bình tĩnh, thẳng tắp chống lại đôi mắt chứa lửa giận của , : “Huynh có biết lòng nàng đặt tại người hòa thượng kia , nàng chạy, cho nên ta đến đây. Biểu ca, ta thích huynh nhiều như thế chẳng lẽ chút huynh cũng phát ra sao?”

      “Đủ!”Mộ Dung Vân Đình gầm lên tiếng, thân mình kịch liệt run lên, khí vui mừng hóa thành ưu thương dày đặc, “Ngươi ra ngoài.”

      Thân thể Uyển Dung mềm xuống, hai hàng nước mắt đẫm lệ rơi uống dưới, đè thấp thanh , : “Hôm nay dượng mở tiệc chiêu đãi bạn bè tốt trong triều của người, mọi người bên ngoài đều nhìn động tĩnh trong phòng chúng ta hôm nay, huynh chẳng lẽ muốn vất hết danh dự của người đêm nay sao, từ nay về sau trở thành trò cười cho toàn bộ dân chúng Trung lịch?”Thấy Mộ Dung vân đình giật mình, nàng lại tiếp tục : “Ta biết huynh đối với ta vô tình, nhưng mà huynh hôm nay diễn trò cũng phải diễn cho nghiêm chỉnh phải sao? Ta huynh, ta ngại trong lòng huynh có nữ nhân khác, chỉ cần nơi đó của huynh lưu lại cho ta chỗ nho để làm nơi dung thân là đủ rồi, huynh vẫn ?”

      “Đêm nay, hãy ngủ lại đây, được ? Xem như ta cầu xin huynh, đừng để cho ta mình, ta có thể ngủ mặt đất.”

      Trong lòng Mộ Dung Vân Đình băn khoăn rất nhiều, nhưng đành phải ứng, Uuyển Dung trước mắt tình thâm ý thiết, làm cho áy náy vạn phần, cái gì cũng có thể cho nàng, chỉ trừ duy nhất thứ nàng muốn.

      Màn lụa màu hồng, ánh nến trong suốt, tràn đầy đau thương, đêm đêm đẹp, như mộng, cùng với bóng dáng hai người.

      Khoảng cách từ Trung lịch đến Thanh huyền tự cũng xa, A Căn ca tuy rằng xuất môn cùng ngày với Phó Vân Ngọc, nhưng dù sao cũng là nam tử, hơn nữa lại có khinh công tốt nhất, ngày đêm chạy dừng, rốt cục cũng đến Thanh Huyền trấn, đứng ở dưới chân núi, nhìn toàn chùa miếu bắt mắt đỉnh núi kia, bỗng nhiên có chút sợ hãi, lại có cảm giác nhớ thương nhàn nhạt. biết nàng tại rời giường chưa, a, đúng, tối hôm qua nàng thành thân với Mộ Dung công tử, trở thành thê tử của người khác. Từ hôm nay trở , cho dù hoàn tục, có thể ôm toàn bộ nữ nhân, nhưng chỉ có thể chạm được vào nàng. Nghĩ đến đây, trong lòng cảm giác đau đớn khó nhịn. Phật quang rạng rỡ đỉnh núi, đưa trái tim nứt đôi bất đắc dĩ trở về, thở dài mạnh, bước thềm đá.

      dưới canh giờ, đứng ở tước mặt Thanh Huyền tự. Thanh Huyền tự là ngôi chùa duy nhất trong tất cả những thành trấn to xung quanh Thanh huyền trấn, phương trượng bên trong ngày thường đều từ bi thương người, bởi vậy, trong đại sảnh hương khói luôn dày đặc, hàng năm ngừng. rời lâu như vậy, trong chùa chút cũng thay đổi, A Duẫn rửa sạch đại lư hương bên cạnh, thấy A Căn ca, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo liền bỏ lại việc chạy vội tới.

      “Sư huynh, huynh đồng ý trở lại, đệ rất lo lắng.” A Duẫn vẻ mặt đơn thuần, cùng với lúc trước xuống núi tìm A Căn ca khác biệt.

      “Ha ha, A Duẫn, Đệ lại cao thêm. Sư phụ có khỏe hơn ?”



      Khuôn mặt thanh tú của A Duẫn lập tức nhíu lại, cẩn thận : “Sư huynh, huynh cũng nên cẩn thận, ngày ấy lúc đệ trở về, tính tình sư phụ bộc phát, tức giận nằm ở giường ba ngày liên. nhiều ngày nay đều hỏi huynh có trở về hay ”.

      A Căn ca nghe thấy vậy trong lòng cả kinh, lại lo lắng, phương trượng lại tức giận vì mình mà sinh bệnh, chuyện này làm thế nào cho tốt. Năm đó nếu có sư phụ nhặt từ trong thùng gỗ ở bờ sông trở về, sớm chết chìm trong đáy sông, nào có ngày hôm nay, tại lại làm cho sư phụ khó chịu như vậy, đúng là bất hiếu. quan tâm đến A Duẫn muốn mở miệng, liền chạy đến phòng Phương trượng

      ở ngoài cửa phương trượng Thanh huyền gõ trận, thấy có người mở cửa, liền tính đến thiện phòng tìm, ai ngờ vừa quay người thiếu chút nữa động vào người.

      “Sư phụ!” kêu lên tiếng quỳ xuống, “Sư phụ, đệ tử sai lầm rồi, tuân theo mệnh lệnh của người.”

      Hòa thượng Thanh huyền vuốt chòm râu trắng dài, sắc mặt cực kém, nặng nề : “Con tuân theo chỉ những thứ này, con lại đây theo ta chuyện.”

      A Căn ca sửng sốt, trong lòng có loại cảm giác bất an mãnh liệt. theo phía sau phương trượng Huyền thanh, thở mạnh cũng dám, các huynh đệ lên muốn chào hỏi cùng nhưng nhìn đến vẻ mặt hắc ám của phương trượng, cũng lập tức có tiếng động, lui đầu tản ra .

      Bên trong thiện phòng, phương trượng Huyền Thanh nhắm mắt ngồi xếp bằng cái đệm, trầm mặc , đối diện là A Căn ca quỳ mặt đất, được lời. Phương trượng hổ là phương trượng, cho dù nhắm mắt lại lời nào, hơi thở của ông phát ra cũng đủ để cho các đệ tử sợ tới mức khống chế được nước tiểu. A Căn ca giờ phút này tuy rằng có nước tiểu để khống chế, nhưng mà người lại đổ toàn mồ hôi lạnh

      rất muốn ở trước mặt sư phụ ra những chuyện gặp được trong mấy ngày gần đây, muốn giải thích với ông. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu trừ bỏ Phó Vân Ngọc vẫn là Phó Vân Ngọc, trong lòng cũng biết mình phạm vào đại giới, yên lặng quỳ, chờ phương trượng Huyền Thanh xử lý.

      “A Căn a, con là đồ nhi đắc ý nhất của vi sư, nhưng mà con…” phương trượng Huyền Thanh rốt cục mở miệng, trong giọng cũng lộ ra vẻ thất vọng.

      “Sư phụ, con sai rồi, thỉnh sư phụ trách phạt!” A Căn ca dập đầu vào mặt đất vang lên mấy tiếng, nằm ở mặt đất dám đứng dậy.

      Phương trượng Huyền Thanh bỗng nhiên mở đôi mắt bởi vì tuổi già mà sưng vù lên, trong đôi mắt đục ngầu bắn ra uy nghiêm, nặng giọng, : “Tự con , con phạm phải sai lầm gì.”

      “Đồ nhi nên bỏ qua những lời sư phụ dạy, nhìn con cọp dưới núi nhiều lần, đồ nhi nên cãi lại mệnh lệnh của sư phụ, trễ về chùa, đồ nhi nên giết người, nhưng mà, đồ nhi là vì cứu người a.”

      “Ừm, cũng chỉ có những thứ này? Con giết người là vì cứu người nào?” Phương trượng Huyền Thanh dù sao cũng nuôi dưỡng hai mươi nắm, đối với động tình của , tất nhiên cũng đoán được hai.

      A Căn ca cảm thấy khó xử, mặt đỏ tai hồng, mượn lá gan, : “Sư phụ, đồ đệ sai rồi, nên động tình đối với nữ tử dưới chân núi.”

      rốt cục thừa nhận, hòa thượng Huyền thanh nhận được câu trả lời trong lòng, lại càng phẫn nộ, cưỡng chế tức giận, : “ hòa thượng Thiếu Lâm, sao có thể dây dưa gì đó với nữ nhân, vi sư ra lệnh cho con cắt đứt tưởng niệm trong đầu, sớm ngày tĩnh tâm, thành kính quy y cửa phật.”

      A Căn ca do dự chút, có thể được cùng nàng đầu bạc đến lão, có thể hề gặp mặt với nàng, nhưng mà, muốn ở trong lòng lưu lại vị trí cho nàng, phân tình này, là khó có thể dứt bỏ, lúc này mỗi lần nhớ đến, tim giống như bị đao cắt. Muốn hoàn toàn quên nàng, sợ là phải khoét trái tim của . Từ đó, làm người tim phổi, cũng chặt đứt được tưởng niệm kia

      “Sư phụ, đồ nhi cùng nàng có chuyện gì, chỉ là đồ nhi, thể đem loại tưởng niệm này cắt bỏ , sư phụ, có thể hay …”

      “Câm mồm!” Hòa thượng Huyền thanh giận tím mặt, “Người đâu, đệ tử A Căn, phạm vào sắc giới, sát giới của chùa ta, nhanh chóng nhốt vào trong thập bát đồng nhân trận, để trừng phạt.”



      May mắn chỉ là thập bát đồng nhân trận, hòa thượng Huyền Thanh quả nhiên vẫn bao che khuyết điểm, nếu đổi lại là đệ tử khác, phạm vào sai lầm nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ là phải trục xuất khỏi Thanh Huyền tự .

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 38: Hòa thượng bị phạt

      Edit: gau5555

      Beta: linhxu

      đến hai nhà Mộ Dung – Phó gia sau hôn lễ, cho đến ngày hôm sau mới phát tân nương tử bị đánh tráo. Mộ Dung Phục biết chuyện tân nương tử đào hôn, liền giận dữ, nhưng mà ngại giao tình cùng với bạn tri kỉ Phó Chính, đành phải đem bất mãn mãnh liệt này đặt ở trong lòng, bên trong cấm ra, cho nên người trong phủ cũng dám thêm chữ. Khi biết chuyện khuê nữ nhà mình đào hôn, Phó Chính tức giận đến nỗi trợn hai mắt, trực tiếp ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh. tại nếu cưới Uyển Dung người ta, cũng phải cho nhà bọn họ công bằng, Mộ Dung Phục tức giận gọi Mộ Dung Vân Đình vào phòng mình để , đồng thời cũng kêu phu nhân đến mời nhà biểu huynh để mọi chuyện cho ràng

      Trong lòng Mộ Dung Vân Đình vạn lần đều muốn, nhưng mà nay người trong phủ đều nghĩ rằng đêm đó người cùng mình động phòng chính là Uyển Dung, nếu hưu thê, chỉ sợ nàng ta về sau cũng khó tái giá với người khác. Hơn nữa mẫu thân mình lại tìm mọi cách cản trở, cũng chỉ có cách mỗi ngày sớm về trễ, phân phòng ngủ, tính toán đợi thời cơ thích hợp để đưa ra quyết định.

      Phó Vân Ngọc tự biết thể lực mình có hạn, mướn chiếc xe ngựa, khắc cũng ngừng chạy tới Thanh Huyền tự, trong lòng nàng có loại dự cảm tốt, giống như chậm, gặp được A Căn ca. Ngày đó A Căn ca từ giã, trong lòng nàng tất nhiên rất tức giận, nhưng lại có biện pháp gì, bởi vì nàng thương , chỉ muốn đến nhìn thấy . thế giới này, người nào nhiều hơn người kia, người đấy thua, trong trận chiến dịch này, nàng sớm thua đến quân lính tan rã. Nàng vì mà nháo loạn bất hòa cùng phụ thân, nàng vì cự tuyệt người đàn ông độc thân hoàng kim, nàng thậm chí vì mà bất kể hậu quả đào hôn, chuyện này đều là do kìm lòng đậu.

      Hai ngày đều được ngủ, rốt cục trước khi hoàng hôn cảm thấy được chân núi Thanh Huyền tự. Phó Vân Ngọc nhìn mây mù lượn lờ đỉnh núi, nước mắt khỏi chảy xuống. A Căn ca, ta đến đây. Từng bậc từng bậc thang , hướng đến nơi xa xôi cao, Phó Vân Ngọc càng lên cao, lại càng phát cảm giác được lạnh lẽo. Tất cả đều là mây trôi, nàng Phó Vân Ngọc phá tan đám mây trôi này, cứu vớt hòa thượng bị nhốt trong miếu A Căn ca.

      Sắc trời dần tối, Phó Vân Ngọc thở hổn hển ngồi ở thềm đá, nhìn thế giới bé phía dưới, trong lồng ngực bỗng nhiên trào ra cảm giác hào khí, nhịn được làm bài thơ: A! A Căn ca! A Căn ca a A Căn ca! A! Ta đến đây! A ~ ta nguyện làm viên kẹo mạch nha, dính vào người huynh, kéo cũng kéo được. Trời càng ngày càng đen, nàng lần đầu tiên lại sợ, tâm tình ngược lại theo độ cao của mực nước biển càng cao và khẩn trương hơn. Chẳng lẽ đây là phản ứng cao nguyên mà mọi người thường ?

      Nhưng mà, nơi này dù sao cũng là ngọn núi lớn, thời cổ đại hoàn cảnh đặc biệt tốt, mỗi ngọn núi đều có mấy đầu lĩnh, Bên tai Phó Vân Ngọc thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chó sói tru, trái tim vốn kích động lại bắt đầu chậm rãi run run. Bắp chân nàng run lên, ai oán liếc nhìn ánh nến được ánh ra từ trong Thanh huyền tự, bỗng nhiên nghĩ tới rằng sói sợ lửa. May mắn nàng sớm có chuẩn bị, người mang theo hộp quẹt , tìm nhánh cây mặt đất, lại lấy bộ quần áo từ trong túi hành lý bao quấn lấy đầu, châm lửa lên, dũng cảm lên đường, miệng vừa lẩm bẩm cầu Bồ Tát phù hộ, trong lòng lại nghĩ đến, nếu mình cứ như vậy bị sói ăn, chỉ sợ bị ghi thành si tình nhất từ trước đến nay.

      Rốt cục, có Như lai phật chủ phù hộ, Phó Vân Ngọc bình an tới Thanh huyền tự.

      Cửa chính có chút cũ nát được đóng chặt, ở dưới ánh lửa có thể thấy được lớp sơn rám nắng bị tróc ra, trước cửa có mấy cây đại thụ chọc trời. Phó Vân Ngọc gõ cửa mạnh hồi lâu, đến khi cánh tay của nàng sắp đứt lìa đến nơi, rốt cục có tiểu sa di hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, lại đây mở cửa. Đối phương vừa nhìn thấy là vị nam tử tuấn mạo tuấn tú, liền hỏi nàng trễ thế này có chuyện gì. Phó Vân Ngọc giả vờ mình bị lạc đường, muốn ở trong chùa tá túc đêm, Tiểu sa di này lại cũng tin, dàn xếp cho nàng vào trong gian phòng khách.

      Thanh Huyền tự quả nhiên là đúng như tên a, gian phòng này trừ bỏ cái giường đơn sơ cùng cái bàn và cái ghế ở ngoài, có thể là nhà chỉ có bốn bức tường a. Phó Vân Ngọc ở trong phòng ngồi lúc, oán khí trong lòng dần dần tiêu tán, nàng tốt xấu cũng bình an tới nơi, ngày còn chưa ăn cơm, trong bụng sớm trống trơn. Vì thế, ra cửa kiếm đồ ăn, thuận tiện tìm kiếm hư ở Thanh Huyền tự. Nhưng Mà, Phó Vân Ngọc nàng ở thế kỷ 21 là người mù đường, sau khi xuyên qua đến đây vẫn mù đường như cũ, vốn là muốn tới phòng bếp tìm chút đồ ăn, ai ngờ mới ra cửa phòng, rẽ qua mấy vòng, đến đoạn đường lại lạc. Dù sao thể trở về phòng được, dứt khoát mở to lá gan tìm kiếm, chừng còn có thể gặp được A Căn ca.

      Thanh Huyền tự này tuy rằng lớn, nhưng mà kết cấu của từng cái sân từng gian phòng đều khác nhau nhiều lắm, trong chùa cũng có hoa cỏ gì, quả nhiên là nơi hòa thượng ở, chút phong tình cũng có. Nàng vuốt cái bụng kêu, bất tri bất giác vào cái viện độc lập. Rất xa nghe thấy bên trong truyền đến tiếng của nam nhân, trong lòng vui vẻ, nghĩ rằng có lẽ có thể từ bọn họ hỏi thăm được tin tức của A Căn ca, vì thế vội vàng đẩy cửa mà vào.

      Nhất thời, trước mắt mảnh trắng bóng. cái mông, hai cái mông, ba cái mông… hàng mông lớn, trời a! đám hòa thượng lõa thể! Phó Vân Ngọc lập tức ngây dại, bị cảnh tượng đồ sộ trước mắt này làm cho cả kinh trong đầu trống rỗng, trong mũi giống như có chất gì nong nóng chảy ra, nàng lau mạnh cái, dựa vào! Máu! Nàng lại chảy máu mũi. Rốt cục cũng kịp phản ứng, vội vàng xoay người, nụ cười giống như miếng thịt kho tàu, trong lòng khiếp sợ chỉ có tăng giảm, sinh thời, thể tưởng được nàng Phó Vân Ngọc lại có thể nhìn thấy trường khiêu vũ Nhật Bản như này, ! Là nam tú Trung quốc lõa thể! chỉ có là mông, còn có phía trước nữa kia, nàng là lần đầu tiên nhìn thấy tượng này! là diễm phúc quá sâu a! bên tim đập gia tốc, bên đắc chí, nhưng mà nàng vẫn rất ngượng ngùng vụng trộm rời khỏi đây, bả vai lại bị cánh tay to khỏe giữ lại.

      Xong rồi xong rồi, bị cho rằng cuồng rình coi, xong rồi xong rồi, lúc này muốn chết cũng có chỗ chôn, nhiều thân thể hòa thượng như vậy nếu cùng tiến lên, mình khẳng định biến thành thịt nát, Phó Vân Ngọc vẻ mặt thống khổ nhắm hai mắt lại, cùng đợi tử vong tiến đến.

      “Thí chủ, ngươi tới tắm rửa a?” hòa thượng thân thể cường tráng, thân hình trắng bóng đứng ở trước mặt nàng, tay đặt lên bả vai nàng.

      Oa dựa vào! Rất hương diễm, Phó Vân Ngọc nghĩ nghĩ, máu mũi lại chảy xuống dưới, nàng sờ soạng cái, ấp úng dám xoay người. Cảnh tượng này nếu như bị A Căn ca thấy, lại muốn sinh ra ý niệm long dương trong đầu.

      “Thí chủ? Ta xong rồi, có chỗ trống, ngươi có thể tắm.” Hòa thượng này rốt cục cũng lôi được Phó vân ngọc quay lại, nhìn thiếu niên gầy yếu này, nhíu nhíu mày, : “Thí chủ, thân thể này của ngươi có chút yếu đấy, có thể học võ của Thanh Huyền tự chúng ta, cam đoan hai tháng sau ngươi có thân thể cường tráng.”

      Mồ hôi! Vị đại sư này, ngài làm quảng cáo sao? Phó Vân Ngọc nhìn vẻ mặt chân thành của , ánh mắt nhịn được dao động xuống dưới, ừm, bụng rắn chắc, sáu múi bụng, xuống chút nữa, ừm, cái kia trổ mã tốt.

      Vị hòa thượng nhiệt tình này thấy Phó Vân Ngọc đánh giá mình như vậy, bỗng nhiên đỏ mặt, liền xoay người mặc quần áo.

      “Đại ca!” Phó Vân Ngọc thối lui đến ngoài cửa, nhìn ra ngoài, thô cổ họng lên “Xin hỏi trong phủ có vị sư phụ A Căn?”

      Hòa thượng kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại gật gật đầu.

      “Vậy huynh có biết vị sư phụ A Căn tại ở đâu ?”

      “Ngươi sư huynh a, biết a.”

      “Vậy huynh có thể mang ta ? Ta có việc gấp tìm huynh ấy.” Phó Vân Ngọc trong lòng mừng thầm, kìm nén nổi phần tơ vương kia, cũng bất chấp đêm khuynh tiện.

      mặt hòa thượng lộ ra vẻ khó xử, hít sâu hơi, : “Thí chủ, ngươi hôm nay đến đúng lúc, sư huynh, sư huynh …”

      Phó Vân Ngọc trong lòng căng thẳng, khỏi cầm chặt tay , sốt ruột hỏi: “A Căn ca làm sao vậy?”

      “Sư huynh phạm vào đại giới, tại bị phạt ở trong thập bát đồng nhân trận.”

      Thập bát đồng nhân trận? Chính là trận pháp lợi hại nhất của Thiếu Lâm người người nghe tin sợ mất mật? trong đầu Phó Vân Ngọc xuất cảnh tượng trước kia nhìn thấy ti vi, trong lòng cảm thấy sợ hãi, cất giọng run run với vị hòa thượng kia: “Có thể mang ta đến đó hay .”

      “Thí chủ, thập bát đồng nhân là trọng địa của Thanh Huyền ta, có Phương trượng cho phép, bất luận kẻ nào cũng đến được.” Hòa thượng kia nhìn khuôn mặt trắng bệch của , trong lòng đánh giá vị này hẳn là bằng hữu tốt khi sư huynh xuống núi kết giao, vì thế liền lớn lá gan , “Thí chủ, ta mang ngươi chỗ sư huynh ở, huynh ấy chịu xong hình pháp, trở về phòng ở .”

      tại cũng chỉ có thể như vậy , Phó Vân Ngọc giờ phút này gấp đến độ biết làm sao, cảm kích gật gật đầu, dưới dẫn dắt của hòa thượng nơi này đến phòng ở của A Căn ca. Trong phòng có mùi vị của tro bụi, nhìn ra được là lâu có người quét dọn, chắc là về trong chùa rồi bị lôi chịu phạt. Dựa vào tường giường, cái chăn màu xanh biếc được đặt chỉnh tề, chiếc bàn đơn giản hình tứ phương đặt bộ trà bằng sứ, trong góc tường đặt bộ quần áo cũ, Phó Vân Ngọc theo bản năng bước qua, mở ra, bên trong có hai bộ tăng bào để tắm rửa cùng đôi giầy tăng, còn có chút đồ bình thường luyện võ hay tâm đắc. Nàng từ trong túi quần áo lấy ra cặp giầy độc đáo kia, nhàng đặt ở đống quần áo. Lại tìm nước cùng khăn lau, sau khi đem phòng này quét tước sạch , tựa vào giường, chờ A Căn ca trở về. Hai đêm được chợp mắt, nàng mệt mỏi chịu được, thậm chí quên đói khát, mí mắt càng ngày càng nặng nề.

      Cũng biết trải qua bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng . Phó Vân Ngọc từ giường nhảy dựng lên, mới phát sắc trời sáng, ngoài Thanh ở cửa càng ngày càng , trong lòng cũng khống chế được nhảy loạn. A Căn ca, trong lòng nàng đau nhói, liền ra mở cửa. Nhưng mà, vừa mở cửa ra, nàng liền trợn tròn mắt. Chỉ thấy, A Căn ca được hòa thượng cõng, toàn thân đều là máu, mặt xưng phù còn thấy ngũ quan tuấn tú, hai mắt nhắm nghiền.

      “A Căn ca ca!” Phó Vân Ngọc kinh sợ kêu ra tiếng, nhìn bọn họ tay chân bận rộn đem cả người A Căn ca bị thương đặt ở giường, trong lòng giống như bị dao găm đâm vào, nhịn được tiến lên run run hai tay muốn chạm đến mặt của

      “Vị thí chủ này, xin nhờ chút, để ta xem vết thương của sư đệ thế nào.” vị hòa thượng tương đối lớn tuổi đẩy nàng ra, ngồi ở bên giường xem thương thế của A Căn ca.

      Người trước mắt là A căn ca của nàng sao? Phó Vân Ngọc cố nén nước mắt, trong lòng như thế nào cũng tin được, mấy ngày hôm trước rời phải là còn trắng tinh, kiện khang khỏe mạnh sao? Sao tại lại thành máu thịt lẫn lộn ? mặt của toàn màu nâu máu, miệng cũng tràn ra máu tươi, mặt muốn sưng đến mức nhận ra hình dáng, người có chỗ nào tốt, rất nhiều thịt vết thương tất cả đều lòi qua bộ quần áo rách, nhìn thấy ghê người. Phó Vân Ngọc sớm nén đựoc nước mắt, ngơ ngác nhìn A Căn ca hoàn toàn thay đổi, hấp hối, thân mình phát run, nhìn bọn họ đem quần áo A Căn ca cởi ra, đem vết thương người nhanh chóng tẩy rửa, băng bó, nàng rất muốn đến hỗ trợ, nhưng mà tay chân nàng giống như bị cố định, động cũng thể động, lỗ tai cũng nghe thấy thanh gì, chỉ thấy được bọn họ người người vẻ mặt đều ngưng trọng, sắc mặt khẩn trương.

      Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? A Căn ca ca phải trở về chùa sao? Đám lão hòa thượng kia lòng dạ độc ác!

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 39: Khuynh tâm tương đối

      Edit: gau5555

      Beta: linhxu

      Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi, giống như tâm tình giờ phút này của Phó Vân Ngọc, trái tim rướm máu, bị đè nén đau đớn. Người dần dần tản , chỉ chừa lại mình nàng ở đây. Vốn bọn họ cũng muốn nàng ra ngoài, nhưng nàng đau khổ cầu xin rất lâu bọn họ mới đồng ý cho nàng ở lại. Nàng quan tâm bọn họ thấy nàng cùng với A căn ca như thế nào, đoạn tay áo cũng tốt, long dương cũng tốt, giờ khắc này chỉ cần ở bên người là đủ rồi.

      mặt A Căn ca được đắp lớp thảo dược, dùng băng gạc quấn chặt vài vòng, chỉ lộ ra cái miệng, cái mũi và đôi mắt. Giờ phút này lông mi dài bị máu dính ở , người cũng quấn đầy băng gạc màu trắng, từ xa nhìn lại, giống như cái xác ướp. May mắn A Căn ca lúc ấy dùng nội lực để bảo vệ thân thể, tuy rằng da thịt bị thương rất nghiêm trọng, nhưng bị ảnh hưởng đến những bộ phận quan trọng. Phó Vân Ngọc rất muốn chạm vào , nhưng mà thương tích đầy mình làm cho nàng thể nào xuống tay, đành phải ngồi ở mép giường, cầm cốc nước, dùng băng gạc dính nước, thay chấm lên đôi môi khô khốc, sau đó ngơ ngác chờ tỉnh lại.

      “May mắn, huynh còn sống, bằng , ta cũng biết làm cái gì bây giờ …” ánh mắt Phó Vân Ngọc luôn luôn đặt tại người chưa từng dời , vừa cúi đầu vừa , “Những vết thương này, đều là chịu vì ta, huynh yên tâm, có ta Phó Vân Ngọc ở đây ngày, ta phụ huynh, ta nhất định giúp huynh nhảy ra khỏi biển lửa này, sư phụ này của huynh, miệng đầy nhân nghĩa, sao bọn họ có thể ra tay độc ác như vậy.”

      Ngày hôm qua vốn cũng chưa được ăn gì, thế nhưng Phó Vân Ngọc cũng biết đói, nhìn người giường, trong đầu bỗng nhiên lên bộ dạng lần đầu tiên xuất trước mặt mình, ngũ quan tuấn dật, khí chất thoát tục, giống như loại hoa sen thanh thuần trong suốt, nghĩ nghĩ lại lại nhịn được cảm thấy oan ức thay cho , ý tưởng khiến rời khỏi Thanh huyền tự trong lòng lại càng thêm kiên định.

      A Căn ca, ta để cho huynh rời khỏi ta, cho dù ta ích kỷ, ta cũng nhất định phải khiến cho huynh rời khỏi nơi này.

      Mấy ngày nay, có người tiến vào mang thuốc cho A Căn ca, Phó Vân Ngọc đoạt lấy công việc đổi thuốc cho , cẩn thận chăm sóc , qua mấy buổi, sắc mặt vàng như nến, đôi mắt đầy quầng thâm tràn ngập mệt mỏi, người vẫn là trang phục nam trang, trong lúc đó cũng thừa dịp sau nửa đêm người, ở trong phòng A Căn ca vụng trộm tắm qua. Nàng nhìn miệng vết thương người dần dần khép lại, sáng sớm mấy ngày hôm nay, thấy tay thỉnh thoảng cũng động, ước chừng cũng sắp tỉnh lại. Cho nên tấc cũng rời canh giữ ở bên giường, hy vọng vừa mở mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là mình.

      Sáng sớm ngày hôm đó, Phó Vân Ngọc bê chậu nước rửa mặt, qua hành lang, mơ hồ nghe thấy có mấy hòa thượng giọng thảo luận chuyện của nàng cùng A Căn ca. Quả nhiên, đều bị nàng đoán trúng, chỉ có các nữ nhân ở địa phương nhiều thị phi, mà theo nàng thấy, nhiều nam nhân cũng thị phi kém ? Vào trong phòng, thay thuốc cho A Căn ca, cẩn thận chà lau cánh tay cùng mặt. Chợt thấy cánh tay của động, sau đó toàn bộ tay giống như bị rút gân rồi giống như hơi run lên chút, hình như là loại tâm hữu linh tê, Phó Vân Ngọc xoát chút theo dõi ánh mắt mở ra. Vừa vặn, ánh mắt vẫn như cũ có chút sưng nhìn ra kia mở ra đầu tiên là hơi giật giật, sau đó chậm rãi mở. Bốn mắt nhìn nhau, kích động, nghi hoặc, kinh ngạc, vui vẻ.

      “A Căn ca ca, huynh rốt cục tỉnh!”

      “Vân Ngọc? là nàng?”

      Hai người đồng thời lên tiếng, đánh vỡ vẻ yên tĩnh lúc trước của căn phòng.

      “A Căn ca ca, là ta, là ta, huynh rốt cục cũng tỉnh, huynh biết huynh hôn mê ba ngày ba đêm rồi đâu.” Phó Vân Ngọc vừa vừa chảy nước mắt, nhịn được đưa tay chạm vào phần thảo dược còn chưa kịp băng bó mặt .

      Vẻ mặt A Căn ca cũng là thể tin được nhìn nàng, cho đến khi mặt mình tiếp xúc với đầu ngón tay hơi lạnh của nàng, lúc này vẻ mặt mới rối rắm nhíu nhíu mày, tuy rằng đau, nhưng trong lòng tràn đầy vui mừng.

      “Ta, mơ thấy nàng, mơ thấy nàng, sau đó, tỉnh lại nhìn thấy nàng.” kiệt lực dắt cổ họng, với nàng, trong cặp mắt phượng nhìn ra kia tràn đầy vui mừng.

      “A Căn ca ca, huynh đừng chuyện, hãy dưỡng thương tốt.” Nàng dùng ngón tay đặt lên môi của , tỉ mỉ cuốn băng tốt.

      Hai người đều trầm mặc nhìn đối phương, cần lời , chỉ cần nhìn nhau như vậy, giống như thấy được toàn thế giới. Bầu khí này thẳng đến khi A Canh ca tiến vào, mới bị đánh vỡ. Nhưng, cũng được tốt, cũng vừa bị chịu hình phạt, được hai tiểu sư đệ nâng tiến vào. Nhìn thấy Phó Vân Ngọc, biểu tình mặt lập tức sinh động, miễn cưỡng giơ tay lên run run chỉ vào nàng.

      “Ta nghe trong phòng sư đệ có thí chủ tướng mạo tuấn tú chăm sóc đến ngủ nghỉ, liền đoán được là ngươi, hóa ra là ngươi .” Thời điểm ngủ nghỉ, cố gắng nhịn cười, cố ý lảng tránh ít từ ngữ.

      “A Canh ca? Ngươi cũng bị phạt giống như A Căn ca?” Phó Vân Ngọc nhìn thấy quấn đầy băng gạc, trong lòng cũng cảm thấy vui sướng.

      “Cũng phải sao, ai. Công phu của ta so với sư đệ thấp hơn, sư phụ đối với ta cũng thiên vị giống như sư đệ, cho nên ngươi xem, ta tháng còn chưa xuống giường được, lúc ta mới ra hai đùi còn bị chặt đứt, còn sư đệ chỉ trọng thương ở da thịt, cho nên ngươi yên tâm , đệ ấy rất nhanh khỏe lên.”

      Phó Vân Ngọc gật gật đầu, hàn huyên vài câu cùng với hòa thượng A Canh, liền tiễn bước , giờ phút này, A Căn ca vẫn cần phải im lặng nghỉ ngơi. Nàng gọi tiểu sư đệ A Duẫn đến, muốn chén cháo loãng, ngồi ở bên giường từng miếng từng miếng đút cho A Căn ca, còn mình cũng ăn cái bánh bao, sau đó ngừng nghỉ với A Căn ca chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay. Thời điểm nàng đến chuyện mình đào hôn, lúc vừa mới bắt đầu còn chưa tin, nhưng lại thấy nàng mình ở trong này ngây người lâu như vậy, liền cũng tin. Nhìn nàng vẻ mặt tiều tụy, trong lòng đều có cảm giác đành lòng cùng đau lòng, nhịn được nhàng chạm vào bàn tay bé của nàng nhàng vuốt phẳng.

      “Vân Ngọc, ta rất vui vẻ. Lúc ta ở bên trong thập bát đồng nhân trận, cái gì đều giống nhau, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến nàng, sau đó ta dùng nội công che chở thân thể của mình, mặc kệ bọn họ đánh ta như thế nào, ta đều đánh trả, lúc ấy nghĩ , nếu được tỉnh lại mà người đầu tiên được nhìn thấy là nàng, ta lần nữa nhìn thẳng vào tình cảm của chúng ta.” , dời tầm mắt nhìn nóc phòng, “Có lẽ, nàng phải kiếp số của ta, chẳng qua là, ta nhất thời , phải kiếp số là cái gì.”

      Nước mắt bỗng nhiên rớt xuống tay , làm ướt băng gạc trắng tinh, Phó Vân Ngọc nhắm hai mắt, cắn môi, nghẹn ngào : “A Căn ca ca, ta có phải kiếp sống của huynh ta biết, ta chỉ biết là huynh là kiếp số của ta. Kiếp số này, ta nghĩ cả đời ta cũng vựợt qua được, và cũng muốn vượt qua.”

      A Căn ca trầm mặc hồi lâu, rốt cục hít hơi sâu, chậm rãi : “Vân Ngọc, ta là hòa thượng, ta có trách nhiệm cần phải làm, ta cần thời gian, nàng có thể chờ sao?”

      Đột ngột xảy ra chuyển biến như vậy, giống như dải cầu vồng, xuất bầu trời sau cơn mưa, làm cho Phó Vân Ngọc cứ nghĩ mình nằm mơ, hai mắt đỏ lên thể tin hỏi: “Huynh cái gì? Huynh lặp lại lần nữa .”

      “Vân Ngọc, ta ta cần có thời gian, cần quá trình chuyển đổi, để cùng ở chỗ với nàng, nàng có thể chờ sao?”

      Là mùa xuân hoa nở sao, vì sao nàng hỏi thế giới muôn màu, lại ngửi được hơi thở hương vị ngọt ngào? Là ăn mật đường sao, vì sao trong lòng nàng lại ngọt lành vô cùng, toàn bộ thân thể giống như tràn ngập tinh thần?

      “A Căn ca ca, ta nguyện ý. Ta nguyện ý .”

      “Như vậy, ngày mai, nàng nên ngoan ngoãn xuống núi chờ ta được , tại ở trong chùa này, nàng nữ hài tử cũng dễ dàng.”

      “Có thể chờ vết thương của huynh tốt hơn chút rồi ta lại xuống núi, ta tại lo lắng cho huynh.”

      A Căn ca nở nụ cười, biểu tình mặt lại bị băng gạc cuốn chặt, nhìn ra, chỉ có đôi mắt cong cong.

      “Được, ta xuống núi, kiếm cái am ni chờ huynh tới đón ta.” Phó Vân Ngọc xinh đẹp thè lưỡi, ánh mắt kiên định.

      “A? Vì sao là am ni ?”

      “Hì hì! Chẳng lẽ huynh chưa từng nghe qua câu, gọi phương trượng, ngươi hãy theo bần ni !”

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 40: Đêm ôn nhu

      Edit: gau5555

      Beta: linhxu

      Trong Thanh Huyền tự mọi hành vi cử chỉ của thiếu niên kia đều rất ẻo lả, suốt ngày ở cùng chỗ với hòa thượng A Căn, sớm huyên náo truyền ra bên ngoài, ngay cả người luôn luôn để ý đến chuyện bên ngoài Phương trượng Huyền Thanh cũng nhịn được tìm hiểu tin tức, dù sao quan hệ này cũng liên quan đến ái đồ của ông. Hôm đó đứng ở ngoài cửa phòng của A Căn nhìn thấy thiếu niên trong truyền thuyết này, quả nhiên là tuấn tú, hàng lông mày lẳng lơ. Trong lòng cũng có chút tin lời đồn đãi bên ngoài này, đồ nhi đắc ý này của mình quả là đoạn tay áo (gay). Cho đến khi vào trong đánh giá, nhìn thấy lỗ tai tai người nọ, trong lòng mới lập tức hiểu được, người này là là nữ phẫn nam trang. Nhìn A Căn ca cùng nàng sớm chiều với nhau, ánh mắt điềm tĩnh, hiểu nữ tử này chính là con cọp mẹ bị mê hoặc ở dưới chân núi.

      Lập tức, ông trở lại Thiện phòng, liền hạ lệnh trục khách, lấy lý do A Căn cần tĩnh dưỡng, người ngoài tiện thăm viếng, thúc giục Phó Vân Ngọc rời . Nàng Phó Vân Ngọc cùng A Căn ca cho dù cảm thấy khó khăn khi xa nhau, cũng có biện pháp, đành phải ấm ức xuống núi. Hôm sau, nàng mang theo đám công nhân mướn đến, ở dưới chân núi kia chọn miếng đất, bắt đầu kiến tạo am ni . thế giới này, có gì khó khăn là giải quyết được, mấu chốt là phải có tiền bạc dẫn chân. Đây là đạo lý mãi mãi thay đổi. Xây am ni , ít nhất cũng phải mất nửa tháng, nửa tháng này trải qua như nào là cả vấn đề, dựa theo cá tính của Phó Vân Ngọc, để nàng mỗi ngày ở lại khách sạn ngây ngốc có khả năng . Lại dạo quanh toàn bộ thị trấn , sau khi quyến rũ hoàng hoa khuê nữ (bé ), nàng bắt đầu dựng cái lều ở nơi thi công, trông coi. Tuy điều kiện đơn sơ, nhưng vì A Căn ca, nàng có cái gì thể chịu được .

      Bên này Phó Vân Ngọc người bận rộn vui mừng, bên kia Mộ Dung gia lai được sống yên ổn như vậy. Uyển Dung tại tuy rằng là thiếu phu nhân của Mộ Dung gia, nhưng mà, Mộ Dung vân đình hàng đêm vẫn ngủ ở trong thư phòng, ngay cả ngón tay của nàng cũng chưa từng chạm qua chút, nàng ở ngoài mặt giống như trong thời gian tân hôn, trước mặt người khác đều giả bộ cùng Mộ Dung Vân Đình ân ái, kỳ sống khác gì quả phụ. Hàng đêm độc thủ khuê (vườn nhà trống), tư vị này thực dễ chịu, nàng nhịn mấy ngày, rốt cục chịu nổi nữa. Buổi tối hôm nay, Uyển Dung gọi nha hoàn bên người vào, lặng lẽ ở bên tai nàng ta dặn số thứ, còn mình liền tắm rửa thay quần áo, còn cố ý ra mệnh cho hạ nhân mang cánh hoa hồng tới. Dưới ánh nến trong suốt, mùi thơm ngào ngạt, nàng mặc bộ sa y đỏ màu trong suốt, mơ hồ có thể thấy được áo lót, lấy tư thế mỹ nhân hết sức mê người nằm ở giường, đợi nam chủ nhân đến.

      Mộ Dung Vân Đình vốn ở trong thư phòng xem binh pháp, bỗng nhiên thấy nha hoàn chạy vào, khuôn mặt nhắn năn nỉ đến phòng nhìn xem thiếu phu nhân, là nàng bỗng nhiên bị sốt cao. Vốn là, hề muốn bước vào trong căn phòng đó, nhưng mà xem biểu của nha hoàn kia gấp đến độ sắp khóc ra, nghĩ đến Uyển Dung tốt xấu gì cũng là biểu muội của , phát sốt tuy rằng phải bệnh nặng, nhưng mà cũng thể xem là việc , liền vội vàng trước. Bên trong ánh nến còn sáng, Mộ Dung Vân Đình cũng do dự, đẩy cửa mà vào, dưới trướng lụa mỏng, hương khí đột kích, chỉ thấy Uyển Dung sắc mặt vô cùng đỏ, hai mắt hàm xuân, mị thái nằm ở giường, lộ nửa bộ ngực sữa, da trắng nõn nà. Tình cảnh này, đổi lại là nam nhân khác, chỉ sợ sớm như sói đói vồ tới.

      Nhưng mà, Mộ Dung Vân Đình lại ngưng bước chân, nhìn thấy nàng như vậy mặt ràng cứng đờ, mày kiếm nhăn lại, xoay người liền muốn rời . Ai ngờ, lại bị Uyển Dung bổ nhào từ phía sau lên ôm cổ.

      “Biểu ca, chẳng lẽ chàng thực ghét Dung nhi như vậy sao?” Nữ tử phía sau mang theo hương vị ngọt ngào, ủy khuất nhanh chóng ôm chặt chịu thả.

      Ấm áp thân thể mềm mại vào , có thể ràng cảm giác được những đường cong của thân thể nữ tử, nhưng mà lại có loại dục vọng này, trong mắt ngược lại là lạnh lẽo, : “Biểu muội, muội tội gì phải như vậy? Chờ thêm thời gian, ta thả tự do cho muội, muội còn trẻ như vậy, tìm được nam nhân so với ta tốt hơn vạn lần.

      Thân thể mềm mại sau lưng rung mạnh chút, Uyển Dung mang theo tiếng khóc nức nở : “Ta cần người khác, ta cần chàng, ta tại là thê tử của chàng, ta muốn thực nghĩa vụ làm thê tử, chàng làm ơn đừng cự tuyệt ta được ? Đừng để ta sống như góa phụ được ? Ta thề ta chàng mãi mãi.”

      “Uyển Dung, muội bình tĩnh chút. Muội là nương tốt, gả cho ta đáng. Muội đừng ngốc như vậy, ta rồi, trong lòng ta chỉ có Ngọc nhi, cũng chứa nổi người khác. Muội hiểu chưa?” từng chút từng chút đẩy ngón tay của nàng ra, từ trong ngực nàng thoát ra.

      Uyển Dung sớm khóc đến hoa lê đẫm mưa (khóc nhưng vẫn xinh đẹp), nàng lui về phía sau hai bước, đau thương nhìn , liều mạng cắn môi, : “Ta biết, ta biết, nhưng mà trong lòng ta trừ chàng ra, cũng chứa thêm được người khác, chàng có thể thương ta, chàng vẫn có thể tiếp tục Ngọc nhi của chàng, nhưng mà, có thể để cho ta làm thê tử chân chính được ? Cầu chàng cho ta đứa con, để cho ta tưởng niệm?”

      “Uyển Dung! Muội bình tĩnh chút. Ta có khả năng làm như vậy, như vậy chính là hủy hoại muội. Cho dù ta lòng xin lỗi muội, ta ích kỷ.” Mộ Dung vân đình như cũ quay đầu, mang theo nửa phần chần chờ, quyết tuyệt ra cửa phòng, lưu lại Uyển dung mình ngồi dưới đất khóc.

      Bóng đêm ngưng trọng, khoanh tay đứng ở trong sân, nhìn sao đấy trời, tâm tình cũng dày đặc như bóng đêm. Ngọc nhi, nếu ngày đó nàng có bỏ trốn, có phải tốt hơn bao nhiêu. Cũng biết tại nàng sống thế nào, có phải ở cùng chỗ với sư phụ A Căn hay , vì sao trong lòng ta luôn luôn có cảm giác bất an. Ngọc nhi a Ngọc nhi, nàng sao để lại tin tức nào cho mọi người an tâm?

      Giang gia thiếu gia kia vẫn phái người canh giữ ở gần Mộ Dung phủ, cho đến ngày đại hôn hôm đó, mới oán hận rời , nhưng sắc quỷ này, vẫn đối với nàng nhớ mãi quên, gần đây lại có tin tức truyền ra thiếu phu nhân tại lại là thế thân, mỹ nhân tuyệt sắc trong truyền thuyết kia bỏ trốn chạy theo tình lang. Trong lòng nhất thời lại có thêm chủ ý. Giang thiếu, tinh thần bám riết tha có tiếng ở thành Bố Thập. Tiểu mỹ nhân, ta đến đây. Nàng trốn tới đâu, ta liền truy tới đó, xem nàng làm cách nào để thoát khỏi bàn tay của ta. nở nụ cười đáng khinh, triệu tập mấy chục hạ thủ mang lần này, đường tìm hiểu tin tức.

      Mặt trời chiều ngã về phía tây, Phó Vân Ngọc mặt xám mày tro, hai tay chống nạnh, đứng ở cái cọc gỗ, vừa lòng nhìn am ni xây được hơn phân nửa chỉ còn thiếu cái đỉnh, trong lòng tràn ngập mơ màng vô hạn. Tuy rằng phòng ốc còn chưa xây xong, nhưng mà, nàng sớm đặt tên cho nó. Gọi là Tư Căn am. Tên này nàng suy nghĩ ba ngày ba đêm, vắt hết óc, bác bỏ “A Căn ca miếu ”, “Chờ đợi A Căn ca”, “Vọng phu am”, “Vân Ngọc tiểu trúc”, “Thanh Huyền am” Chờ sau khi định vô số tên. Ở trong lòng nàng, tên này cũng giống như chính , có khí chất xuất trần, làm cho người ta vừa thấy liền ái mộ, vừa nghe cảm thấy thoải mái.

      hơn mười ngày được gặp A Căn ca, cũng biết thân thể khôi phục như thế nào, có thể xuống dưới chưa. Nhớ thương của Phó Vân Ngọc đối với dày đặc giống như bùn ở đất, trăm phần trăm độ tinh khiết, tăng thêm thuốc bào chế hóa học gì, tuy rằng lão hòa thượng nhìn thấy nàng cúi gằm xuống như mặt ngựa, ánh mắt lợi hại làm cho nàng giống như mới gặp hôm qua, thậm chí trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng mà, thế giới này có gì so sánh bằng tình làm cho người ta dũng cảm hơn. Trong đầu Phó Vân Ngọc linh quang vừa , suy nghĩ biện pháp để lẩn vào trong chùa,

      Ánh nắng chiều tà tà chiếu vào người nam tử trung niên mặt áo dài nguyệt sắc, là nam tử trung niên cũng bởi vì chòm râu dài kia, vì sao như vậy đâu? Bởi vì nam tử thân hình gầy yếu, tuy rằng râu quá dài, làn da ngăm đen, nhưng trong mắt lại lộ ra tính trẻ con. vai gánh cái sọt, bên trong đựng ít rau dưa, từng bước từng bước tới Thanh Huyền tự

      Rốt cục, trước khi trời tối, nam tử này cũng thuận lợi tới được Thanh Huyền tự, để cái sọt người xuống, mệt mỏi sớm đứng thẳng lưng được, ngồi ở trước cửa từng ngụm từng ngụm thở, mắt thấy trời sắp tối, lại chậm chạp vào cửa. Ánh trăng mới lên, rốt cục cũng có tiểu hòa thượng vóc người bé lại đây đóng cửa, nhìn thấy ngồi ở cửa, lễ phép hơi hơi cúi người xuống, : “Này vị thí chủ, ngài ngồi ở đây làm cái gì?”

      “A, tiểu sư phụ, ta vội tới chùa đưa chút rau dưa, ai, tuổi có chút lớn, đường núi mệt mỏi xuống được nữa, đành ngồi xuống nghỉ ngơi chút.” Nam tử trung niên kia ràng là đè thấp giọng xuống

      “Vậy, thí chủ mời vào.” Tiểu hòa thượng vội vàng dẫn vào phòng bếp, đường hỏi thăm chút chuyện lý thú ở dưới chân núi, vừa : “Thí chủ, buổi tối núi thường có dã thú xuất , ta xem tối nay ngài ngại ngủ ngay tại chùa .”

      “Ai, được, vị tiểu sư phụ này, ngươi cứ về trước , ta đặt xong rau dưa đến phòng khách, trước kia tới, nên vẫn quen thuộc .”

      Phó Vân Ngọc hai ba câu khuyên tiểu hòa thượng rời , rồi đến phòng bếp, buông sọt xuống, duỗi chân tay, từ trong sọt lấy ra cái bình, lặng lẽ rời khỏi phòng bếp, mò mẫm tìm phòng A Căn ca. Thanh Huyền tự là đất Phật gia tu tâm, nghỉ ngơi cũng phải nghiêm khắc thực theo quy định, mặt trời mọc rời giường, mặt trời lặn ngủ. Lúc này, bên ngoài còn người lại. Cho nên Phó Vân Ngọc vô cùng thuận lợi tới trước của phòng của A Căn ca. đến con đường này, lúc trước nàng lại nhiều lần, để ngừa sau này thỉnh thoảng còn cần đến, nay quả nhiên đến lúc dùng.

      Bên trong đều màu tối, xem ra, A Căn ca ngủ. Phó Vân Ngọc nhàng gõ cửa, phát cửa lại khóa, liền vào, đóng cửa lại, lặng lẽ đến trước giường, dựa theo ánh trăng mỏng manh nhìn lại, ngũ quan xinh xắn của A Căn ca trở lại, vết sưng mặt, cùng với vết bầm tím cũng chậm chậm biến mất, khí chất xuất trần trở lại. Lông mi dài của rủ xuống dưới, bạc môi nhếch lên, sắc mặt do nhiễm bệnh nên trắng bệch, cái trán vẫn còn quấn chặt băng, nhưng vẫn ảnh hưởng đến dung nhan tuấn của . Nghe tiếng hít thở đều đều của , Phó Vân Ngọc biết lấy sức lực ở đâu, đột nhiên chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, kìm lòng đậu hôn lên môi của .

      A Căn ca hàng năm tập võ, bình thường ngủ cũng dưỡng thành thói quen lúc nào cũng bảo trì cảnh giác, nếu phải tại bị thương, cũng ngủ ổn định như vậy, nhưng mà cảm xúc nóng ở môi vẫn làm cho bừng tỉnh. Xoát chút, mắt phượng lập tức mở ra, chỉ thấy Phó Vân Ngọc nhắm mắt lại ở phía mặt mình. môi có cảm giác ấm áp, mềm, thơm, nàng giống như mút môi mình.

      Trong phút chốc, thiên toàn địa chuyển, A Căn ca tự giác được mà ôm lấy eo của nàng, điều này làm cho thân thể mềm mại của Phó Vân Ngọc chấn động, mở hai mắt, bốn mắt nhìn nhau, ôn nhu quanh co khúc khuỷu, cảnh tối lửa tắt đèn, nam quả nữ, hai người như là ma, càng hôn càng triền miên, lún xuống trong đầm lầy ôn nhu thể thoát thân ra. biết khi nào, Phó Vân Ngọc bị A Căn ca đặt ở dưới thân. Hai người đều đỏ bừng mặt, tim đập gia tốc.

      A Căn ca nhàng dời môi mình, nhu tình như nước nhìn thiên hạ dưới thân, nhàng hôn lên trán của nàng, ánh mắt, cái mũi, môi, rồi xuống hai má. Tinh tế chặt chẽ, đan vào như tấm lưới vô hình, đem Phó Vân Ngọc kết chắc chắn, thể động đậy, vành tai bị ngậm ở miệng, trước ngực đẫy đà bị nắm ở trong tay. Cả người mềm nhũn giống như đống bùn, bụng mơ hồ xông lên cảm giác nóng ran làm cho nàng chịu nổi. A Căn ca giờ phút này cũng đè nén, lòng bàn tay nóng bỏng, hương vị con ngọt ngào người Phó Vân Ngọc làm cho mê muội, cảm giác xa lạ như vậy làm cho thể nào dừng tay, chính theo bản năng ôn nhu lần lần hôn nàng, xoa nàng, giữa hai chân cứng ngắc khô nóng khó nhịn, gắt gao để ở bụng của nàng mới cảm thấy dễ chịu chút, nhưng mà rất nhanh cảm giác dục vọng xa lạ càng thêm mãnh liệt đánh úp về phía .

      Linhxu: pà kon đoán xem chuyện gì xảy ra? <ta thề ta đen tối nhá>

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :