1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phương trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta - Thiên Sắc Sắc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 56: Công chúa đến

      Edit: gau5555

      Beta: linhxu

      A Căn ca nhìn lại về phía kia, chỉ thấy nữ tử liều mạng đạp trong nước, vừa hô cứu mạng, vừa chìm xuống dưới, xem ra biết bơi, mắt thấy chắc chìm xuống. cũng cần biết nhiều như vậy, ném đồ trong tay liền nhảy xuống nước, bơi tới bên cạnh nữ tử kia, mất sức chín trâu hai hổ mới kéo nàng ta được lên bờ.

      Đem cả người nàng ta đặt ngang lên bờ đất trống, lúc này mới nhìn dung mạo của nữ tử này. Tướng mạo rất đẹp, y phục trang sức từ người nàng đều được chế tạo tinh xảo có thể suy đoán, đây là vị tiểu thư nhà giàu, dung nhan này, dáng người này, đều lộ ra hương vị sang trọng làm cho người ta khó có thể tới gần. Vị nương này giờ phút này ngất , A Căn ca vội vàng thử ở chóp mũi nàng ta chút, rồi nhàng thở dài nhõm hơi.

      Giúp nàng ta cởi bỏ hai nút áo cổ, bảo trì khí được thông suốt, lại tiến hành cấp cứu giúp nàng ta. nương kia sau khi phun ra mấy ngụm nước sông, rốt cục cũng tỉnh lại.

      đôi mắt đan phượng, chống lại đôi mắt phượng khác. nương kia cảm thấy ngực được lấp đầy, mở mắt ra nhìn thấy được hòa thượng trẻ tuổi khuôn mặt tuấn tú, khí chất sạch , quần áo trắng, phong độ ngồi cạnh bên người nàng, mặt tràn ngập lo lắng, bất giác nhìn có chút ngây người.

      thế nào? Có khỏe ?” A Căn ca thấy nương này hiểu vì sao nhìn mình chằm chằm, có chút mất tự nhiên hỏi.

      Trong phút chốc, khuôn mặt tái nhợt của vị nữ tử này xuất hai vệt hồng, mang theo vài phần e lệ, : “ có việc gì, có việc gì, cám ơn ân công.”

      cần đa tạ, có việc gì là tốt rồi.” A Căn ca đứng lên, y phục ướt đẫm dán tại người, nhặt lên đồ ném xuống đất rồi chuẩn bị rời .

      Vị nữ tử này thấy đứng dậy phải , liền vội vàng gọi : “Xin hỏi tôn tính đại danh của ân công, tiểu nữ tử ngày sau tất có thâm tạ.”

      “Đại ân lời nào cảm tạ hết được! nương tự mình bảo trọng.” A Căn ca đưa lưng về phía nàng lắc lắc tay, vẫn rời .

      Ban đầu chỉ nghĩ rằng đây là chuyện bèo nước gặp nhau, có cơ hội gặp lại. ngờ, sau ngày thứ ba, cửa lớn của Phó Phủ bị gõ. nương ngày ấy được cứu, quần áo đỏ thẫm, mang theo vài hạ nhân đến phủ tìm ân công của nàng. Cũng biết vị nương này dùng biện pháp gì để tìm được nơi này, A Căn ca đối mặt với mấy thùng vàng bạc châu báu phía sau mà dở khóc dở cười.

      “Ân công, hôm nay là đặc biệt đến để báo đáp ơn cứu mạng của người, lễ mọn này thỉnh nhận lấy .” Trong giọng nương này mang theo vài phần hào sảng, cũng phải kiểu tiểu nữ nhi xấu hổ.

      Những ánh vàng kia làm loé ánh sáng của người, A Căn ca từ lớn lên tại chùa, cũng chưa từng nhìn thấy vật gì đẹp tốt, chút này lại càng cảm giác được hai mắt của mình rất nhanh bị ánh sáng này chọc mù, liền kêu Tiểu Liên đóng lại. Nhìn ba người Phó gia với ánh mắt khó hiểu, liền đem chuyện ngày hôm đó kể lại cho bọn họ nghe. Chẳng qua là ngờ, vị nương này lại có thể mang đến đại lễ như thế, cũng có chút bị dọa đến.

      “Vị nương này, đem tất cả thứ này về , cứu mạng người còn hơn xây tháp 7 tầng, làm sao có thể nhận lễ vật gì đó của .”

      Quần áo đỏ thẫm càng làm tỏa sáng thêm khuôn mặt của nàng, đôi mắt xếch nhìn xung quanh, nhất là khi nhìn thấy A Căn ca, thực có thể so sánh với ánh sáng lúc này. Nàng nghe thấy A Căn ca chịu nhận, liền đứng lên, đến trước mặt : “Ta là Ngọc Châu, ân nhân tất nhiên là nhận được, mong rằng ân công nhận lấy . Đúng rồi, xin hỏi tôn tính đại danh của ân công?”

      “Bần tăng pháp danh A Căn.”

      Ngọc Châu? Cái tên quen thuộc này, lập tức hấp dẫn chú ý của vương quản gia và ba người. Tên này giống như nghe qua ở đâu, cũng rất gần, hình như thường xuyên nghe thấy người ta . Chỉ là, lập tức nghĩ ra. Vương quản gia nhìn chằm chằm nữ tử quần áo đỏ này, híp mắt trong đầu nhanh chóng nhớ lại. Tiểu Liên cũng cảm giác được, thầm trao đổi ánh mắt cùng với lão Vương. Nhìn tư thế chuyện của nương này, cả người phát ra khí thế tài trí hơn người.

      Ngọc Châu cách cách! trong đầu Vương quản gia nhảy ra cái tên. Người này phải chính là Ngọc Châu cách cách chứ?

      “A… Xin hỏi vị nương này, có phải là vị Ngọc Châu cách cách được Hoàng Thượng hết sức sủng ái hay ?” Lão vương dũng cảm ra nghi hoặc trong lòng.

      Vị nữ tử kia cũng sảng khoái, mỉm cười, mang theo vài phần tán thưởng gật gật đầu. Có người trong nhà vội vàng lạy dập đầu, lại bị nàng ngăn cản, : “Ta lần này cùng phụ hoàng cải trang vi hành, muốn kinh động người khác, lễ tiết này đều miễn.”

      Khi chuyện, sóng mắt lưu chuyển, sâu đưa mắt nhìn A Căn ca, do dự chút, hỏi: “A Căn ca ca cảm thấy người Ngọc Châu như thế nào?”

      “Cách cách là huyết mạch long tộc, thiên nhân chi tư.”

      Nụ cười mặt Ngọc Châu càng thêm sáng lạn, vội vàng hỏi: ” A Căn ca ca có thích Ngọc Châu ?”

      Nghe như thế, A Căn ca liền biến sắc, giống như bị sét đánh, liền lui ra phía sau hai bước, : “Thảo dân có thê thất.”

      Vừa mới dứt, nụ cười mặt Ngọc Châu cách cách lập tức cứng lại, biểu này giống như người cười bỗng nhiên phát tác nổi điên, biểu tình mặt cứng ngắc, khóe miệng run rẩy. Vẻ mặt nàng giờ này tuy rằng có khó coi như vậy, nhưng cũng khá hơn chút nào. Trong mắt phượng lóe lên tức giận, nửa phần ưu thương, lại là cam lòng hỏi: “Bản công chúa là hỏi ngươi có thích ta ?”

      A Căn ca giờ phút này lại vô cùng bình tĩnh, quay đầu nhìn thoáng qua ba người sợ tới mức phát run quỳ mặt đất, gằn từng tiếng : “ thích, bần tăng chỉ gặp mặt công chúa lần, tại sao lại ái mộ, huống chi bần tăng sớm cưới vợ.”

      Hòa thượng cưới vợ? Điều này hiển nhiên là vì cự tuyệt nàng nên lấy cớ ? Nàng Ngọc Châu cách cách tuy rằng hàng năm sống ở trong thâm cung, rành thế , nhưng cũng phải là đồ ngốc, hòa thượng thể gần nữ sắc quy định này rất là ràng. Trước mắt hòa thượng này vì cự tuyệt nàng mà mình thành gia, chuyện này phải cười đến rụng răng sao? Ngọc Châu cách cách trong lòng càng cam lòng, lạnh lùng cười : “Sao? Đây cũng là lần đầu tiên nghe hòa thượng cũng có thể cưới vợ. gạt ngươi, những năm gần đây, phụ hoàng luôn muốn tìm kiếm Phò mã cho ta, nhưng tất cả ta đều vừa ý, hai ngày trước ta vừa nhìn thấy ngươi liền động tâm, nhất kiến chung tình ngươi biết ? Ngươi ngươi cưới vợ, tốt lắm, ngươi mời thê tử của ngươi ra đây cho ta xem, nếu là ngươi thực có thê tử, bản công chúa cũng chia rẽ đôi uyên ương các ngươi, nếu mà để cho bản công chúa biết ngươi gạt ta, như vậy… Ha ha, hòa thượng cũng có thể hoàn tục phải sao, chỉ cần phụ hoàng ra thánh chỉ xuống, ngươi liền là Phò mã của ta. Thế nào, phu nhân của ngươi đâu?”

      A Căn ca vạn vạn ngờ công chúa chiêu này, trước mắt Vân Ngọc mất tích, mình tìm nàng ở đâu? Trong lòng quýnh lên, liền gan lớn : ” Bẩm công chúa, khéo, vợ ta mấy ngày hôm nay thăm bà con xa.”

      ” A? Như vậy, ta hai ngày nữa trở lại?”Ngọc Châu công chúa cũng sớm đoán được dùng đến chiêu này, cho nên nàng cũng vội, thả dây, câu cá lớn, nàng ra là muốn nhìn thấy A Căn ca ca của nàng đến lúc đó có thể biến ra phu nhân hay , ” Vậy, bốn ngày sau, nàng nếu xuất , vậy…”

      Ngọc Châu cách cách vừa , Phó phủ giống như bị nổ tung, còn bốn ngày, bọn họ phải đâu tìm phó đại tiểu thư, sắp sáu tháng, sáu tháng giống như kẻ điên, lật toàn bộ thủ đô của Bạch tượng quốc đều thấy tung tích của nàng, bốn ngày ngắn ngủi này, làm sao có thể tìm được? Trừ phi Phó lão gia tiên linh, phù hộ bọn họ.

      Xem ra, kết cục bốn ngày sau được định, hoặc là A Căn ca thất thân, hoặc là tánh mạng dưới của Phó gia khó giữ được.

      Hạ Tiếu Nữu nhiều ngày ở trong phòng ra ngoài, mấy ngày nay thai nhi động càng ngày càng nhiều, trong lòng nàng cũng càng ngày càng bất an, buổi tối thường xuyên ngủ được, ngủ hai ba giờ lại tỉnh, tỉnh lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp , cứ lặp lặp lại, trong mộng đều thấy A Căn ca. Theo dự tính ngày sinh tới gần, cảnh trong mơ cũng càng lúc càng ràng, càng ngày càng thường xuyên. Hai ngày nay, nàng mơ thấy A Căn ca có nguy hiểm, mình ở trong mộng lại khóc chết sống lại, tỉnh lại thấy bên gối mảnh thấm ướt. Hôm nay giữa trưa, sau khi nàng ăn xong, nằm ở giường, lại mơ mơ màng màng tiến nhập mộng đẹp, vẫn là mộng này, nàng mơ đến lần thứ năm, mỗi lần đều ở thời điểm mấu chốt liền khóc tỉnh.

      Ở trong mộng, hình như là ở Phó Phủ, A Căn ca đau thương nhìn nàng, cầu nàng cứu, nàng đứng ở bên cạnh, nhìn mình trong mộng cười lạnh lùng với , cười, bỗng nhiên trong tay xuất thêm cái kéo, đem cặp giầy nàng thức đêm làm cho A Căn ca cắt thành mảnh . A Căn ca khóc ngăn cũng ngăn được, cuối cùng, nàng liền thấy kéo kia đâm thẳng vào trong thân thể A Căn ca. Hạ Tiếu Nữu vẫn đứng ở bên cạnh, thể động đậy, khóc hô muốn gọi Phó Vân Ngọc dừng tay, nhưng lại phát ra thanh , mắt thấy máu theo kéo văng xuống khắp nơi mặt đất. Cách đó xa, bỗng nhiên xuất nữ tử áo đỏ, ôm A Căn ca từ dưới đất lên, lại nở nụ cười vừa lòng nhìn mình, đúng vậy, là nhìn Hạ Tiếu Nữu ở trong mơ, : “ thuộc về ta, ngươi đoạt . Rất nhanh, quên ngươi.”

      Hạ Tiếu Nữu lệ rơi đầy mặt, khàn giọng kiệt lực hô, lại như cũ phát ra tiếng, trơ mắt nhìn nữ tử áo đỏ kia mang theo A Căn ca càng chạy càng xa, xa càng xa.

      ” Ngươi muốn đem trở về sao?”Bên tai bỗng nhiên xuất thanh quen thuộc.

      Hạ Tiếu Nữu liều mạng gật đầu, trong bụng đau đớn kịch liệt, hôn mê bất tỉnh.

      Hình như là trải qua giấc mộng dài, làm cho người ta kiệt sức. Trong Phó phủ vốn mặt co mày cáu qua đêm bỗng nhiên mặt đều tràn ngập tươi cười, đám người ở trong khuê phòng vây quanh nữ tử mê man giường, dung nhan mỹ lệ của nàng kia hơi có chút tái nhợt, trán thấm ra mồ hôi, cái bụng cao cao thoạt nhìn có chút buồn cười, thân hình mảnh mai ngày xưa bởi vì mang thai mà trở nên đầy đặn. Bên giường, mặt A Căn ca lộ ra nụ cười phức tạp, cẩn thận lau chùi mặt cho nàng. đầu của mọc ra những sợi tóc ngắn ngủn, thoạt nhìn gợi cảm mà mê người.

      Linhxu: pà kon chờ xem A Căn ca có thất thân nháJ

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 57: Công chúa giá lâm

      Edit: gau5555

      Beta: linhxu

      Trời cao là chiếu cố người có tình, cho nên mới tại thời khắc nguy cấp như vậy, đưa Vân Ngọc về bên cạnh , tâm tình A Căn ca giờ phút này cho dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng có cách nào hình dung được. Buổi sáng hôm nay, vốn gần như tuyệt vọng, nghĩ tới chờ Ngọc Châu cách cách kia đến, liền ngả bài với nàng ta, đem chuyện của cùng với Vân Ngọc ra, trong lòng tất nhiên cũng chuẩn bị tốt, đối mặt với chuyện nàng ta bức hôn, liều chết cũng theo. Sau đó Thụy Thụy liền tiến vào, khuôn mặt nhắn đỏ hồng, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn lại kích động, hai lời lôi kéo chạy về phía khuê phòng của Vân Ngọc.

      Lúc nhìn thấy nàng ngủ giường, cũng hoài nghi là mình bị hoa mắt . Khi chạm đến mặt của nàng, xúc cảm mềm nhẵn giống như trước, mới tin Vân Ngọc của trở lại. Trời xanh phù hộ, phật chủ phù hộ.

      Quản gia, Tiểu Liên, Thụy thụy, ba người đứng thành hàng, tay bưng nước rửa mặt, cháo gà nóng hầm hập, im lặng chờ Phó Vân Ngọc tỉnh lại.

      Nhưng mà, vừa lúc đó, có tiếng gõ dồn dập ở cửa lớn. A Căn ca trong lòng căng thẳng, xem chừng là Ngọc Châu cách cách đến đây, liền bảo Vương quản gia mở cửa.

      Quả nhiên ngoài dự đoán của , vẫn bộ quần áo đỏ như trước, được cung nữ dìu, híp mắt cười như cười nhìn tới. A Căn ca theo bản năng lui về phía sau hai bước, cả người giống như tràn ngập sức sống.

      “Công chúa cát tường!”

      “Miễn lễ, A Căn ca ca, thế nào, hôm nay ngươi cũng nên cho ta biết đáp án chứ.” Ngọc Châu công chúa ngượng ngùng ném ánh mắt cho , hơi hơi cúi đầu, : “Ta qua với phụ hoàng, chờ ngươi xong, người liền tứ hôn.”

      A Căn ca làm bộ khụ hai tiếng, ôm quyền : “Ta sớm với công chúa, A Căn có thê thất.”

      “Thê thất? Thê thất ở đâu? A Căn ca ca ngươi cũng đừng có hù ta, ta sớm điều tra, ngươi từ đều ở Thanh Huyền tự, căn bản chưa có tiếp xúc với nữ nhân.”

      “Công chúa hiểu lầm , A Căn quả có vợ, chẳng qua nàng tại thân thể mang bệnh , ở trong phòng nghỉ ngơi.”

      Ngọc Châu công chúa biến sắc, nhưng như cũ làm bộ dạng tự tin, đến bên cạnh A Căn ca, cố ý đụng vào, giọng : “A Căn ca ca, ngươi chẳng lẽ muốn làm Phò mã của ta sao? Ta tin.” Miệng nhả hương lan, mùi thơm nhàng chui vào trong mũi của A Căn ca, cùng với thân hình mềm mại dựa vào người, lộ ra dụ hoặc vô cùng.

      “Công chúa thỉnh tự trọng.” A Căn ca sắc mặt lạnh lùng, xê dịch sang bên cạnh, “A Căn vô đức vô năng xứng với công chúa, A Căn trong nhà sớm có thê thất, mong rằng công chúa thành toàn.”

      Sắc mặt của Ngọc châu càng ngày càng khó coi, lông mày lá liễu chau thành hai cánh bướm tinh tế, trong mắt lóe ra phẫn nộ cùng quật cường, cái miệng nhắn cũng mím chặt lại, cố chấp nhìn chằm chằm A Căn ca. Nàng dù sao vẫn là tiểu nương, chưa biết đời, đối với chuyện thích người vẫn là trắng ra, cũng có nội tâm gì. Đối mặt với cự tuyệt quyết liệt như vậy của người trong lòng, nàng lại là người có thân phận tôn quý dưới người vạn người, trong lòng tức giận lập tức nổi lên.

      “Hừ, ta mặc kệ, ta muốn ngươi làm Phò mã của ta.” Ngọc Châu quyệt miệng, cam lòng nhìn , trong mắt sáng lên trong suốt .

      Tiểu mỹ nhân xinh đẹp làm nũng, lại làm cho những người ở đây run rẩy. Vương quản gia vụng trộm phân phó Tiểu Liên xem tiểu thư nhà ông tỉnh cha, phỏng chừng tại cũng chỉ có Phó Vân Ngọc mới có thể làm dịu chút khí xấu hổ này. A Căn ca nhíu mi lại, xoay người tính trở về phòng, cũng nghĩ lại bị Ngọc Châu giữ chặt. Thân thể mềm mại lại dán dính người , muốn giật ra, lại nghĩ dám, thân thể hoàng thân quốc thích quý giá vô cùng, vạn nhất có cái gì sơ xuất, người ở đây chỉ sợ đều phải chôn cùng.

      Vào lúc giữa trưa, mặt trời chiếu rọi xuống dưới, ánh mặt trời chiếu vào hai bóng dáng đứng mặt đất, mang theo ý tứ châm chọc ý tứ hàm xúc. A Căn ca ý vị muốn đẩy tay nàng ta ra, nhưng mà lại dám dùng sức, hơn nữa đối phương lại liều mạng đặt cả người lên người , hết thảy chỉ có thể là phí công.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đầu năm gió thổi đến vẫn còn có chút lạnh đến thấu xương. Ngọc Châu công chúa này vốn là người thích chưng diện nên chỉ mặc đồ rất mỏng, lúc này thời gian dài làm hao tổn thể lực, rốt cục cũng hắt xì cái.

      “A ~ Dưới ban ngày ban mặt, đường đường là công chúa của Bạch tượng quốc lại dây dưa với tiểu hòa thượng, là có chút dọa người đâu.” Giọng thanh thúy từ xa đến gần, cất giấu tức giận. Phó Vân Ngọc được Tiểu Liên nâng đỡ, với cái bụng lớn, uốn éo uốn éo về phía bọn họ.

      A Căn ca giống như thấy cứu tinh, gương mặt nghiêm túc lập tức khôi phục như thường, nóng bỏng nhìn Phó Vân Ngọc.

      “Nàng rốt cục trở lại.” Thời điểm Phó Vân Ngọc qua bên người , nghe thấy thấp giọng mừng rỡ , trong lòng thế nhưng lại vô cùng hưởng thụ, nhưng lại vẫn nhìn , trực tiếp chuyển qua vẻ mặt kinh ngạc của Ngọc Châu các cách. Lui về phía sau hai bước, bảo đảm vạn nhất có cái gì, cũng làm bị thương đến cái bụng của nàng.

      “Công chúa cát tường.” Nàng khom người, miễn cưỡng ngáp cái, chút để ý : “Ta thắc mắc hai người bên ngoài là ai, mà tuyệt sợ lãnh, hóa ra lại là công chúa điện hạ a. Công chúa điện hạ đến đây, là vẻ vang cho kẻ hèn này.”

      Ngọc Châu thu hồi ánh mắt đánh giá của mình, thầm kinh hãi, vị phụ nhân trẻ tuổi này mặc dù có mập ra chút, nhưng vẫn là khuynh quốc khuynh thành, khí chất này, bộ dáng này,chỉ sợ Bạch tượng quốc tìm được người thứ hai, đến ngay cả mình ở bên cạnh nàng, cũng lập tức ảm đạm còn ánh sáng.

      “Ngươi là ai?”

      “Bẩm công chúa, tiện phụ nhân là chủ nhân của tòa nhà này.” Phó Vân Ngọc làm bộ bộ dạng phục tùng, vừa nghi hoặc hỏi: “Chỉ là tiện phụ nhân , công chúa nhanh như vậy ôm chặt tướng công của ta làm cái gì? Chớ phải là tướng công nhà ta thiếu tiền của người? Thiếu bao nhiêu, ta thay trả.”

      Mặt Ngọc Châu lập tức cứng lại, lúc trắng lúc xanh, mắt phượng mở to, như thế nào cũng muốn tin tưởng người trong lòng thực cưới vợ, hơn nữa bụng nữ nhân này lại còn lớn như vậy, có lẽ quen được cưng chiều nên kiêu căng, cam lòng : “Có thê thất làm sao, bản công chúa thích, làm sao có thể chắp tay cho người khác, có thê cũng có thể hưu thê.”

      “Ah?” Phó Vân Ngọc tròn mắt, lại nhích đến nàng bước, người tản ra khí thế bức người, có loại cảm giác có phép cự tuyệt, nàng nhìn thoáng qua sâu, mỉm cười : “Hưu thê cũng phải xem phu quân này của ta có muốn nguyện ý .”

      A Căn ca vội vàng xua tay, nghiêm trang : “Ta đương nhiên hưu thê, lúc ấy bái đường ta thề với phật chủ, cuộc đời này chỉ người là nàng.”

      Vẻ mặt của Ngọc Châu công chúa giống như sắp khóc ra, nhưng lại sợ cảm thấy có mặt mũi, cắn chặt răng tiếp tục : “Hừ, A Căn ca ca, ngươi sao lại biết phân biệt như vậy, ngươi khi trở thành Phò mã của ta, vinh hoa phú quý hưởng hết, huống hồ, bản cung so với phụ nhân này có thể hơn. Chỉ cần phụ hoàng ra thánh chỉ, các ngươi cho dù là từ cũng phải từ, từ cũng phải từ.”

      A Căn ca vừa nghe xong, sắc mặt nhanh chóng biến, phù phù tiếng quỳ xuống mặt đất, nặng nề : “Nếu công chúa vẫn cố ý như thế, ta đây đành phải dùng cái chết để bảo toàn tính mạng cho cả nhà, mong rằng công chúa thành toàn.”

      Ngọc Châu công chúa tuy rằng được nuông chiều từ , muốn sao muốn trăng, chỉ cần nàng muốn, thái giám cung nữ phải nghĩ cách làm ra cho nàng, nháo chút như vậy, mặt mũi tất nhiên là nhịn được, nhưng rốt cuộc tuổi vẫn còn , kinh nghiệm sống còn chưa nhiều, bản tính vẫn còn rất đơn thuần. Nhìn thấy mặt Phó Vân Ngọc bỗng nhiên trở nên trắng bệch, cố hết sức đỡ bụng, A Căn ca cũng là vừa chết tâm quỳ gối trước mặt mình, nhất thời mềm lòng

      “Nhưng mà… Nhưng mà người khác đều biết ta thích ngươi …”

      “A! được, bụng đau quá!” đợi nàng xong, Phó Vân Ngọc bỗng nhiên kêu to tiếng, hai tay ôm bụng, môi trắng bệch, trán mồ hôi lạnh đầm đìa, “Bụng ta đau quá, sợ là sắp sinh.”

      A Căn ca lập tức từ đất nhảy dựng lên, hai mắt đỏ ngầy, ôm lấy nàng chạy vào trong phòng. Vân Ngọc sắp sinh, sắp sinh, đứa của sắp ra .

      Tiểu Liên vội vàng tìm bà đỡ chuẩn bị trước, Thụy thụy luống cuống tay chân đem đồ chuẩn bị xong lấy ra, may mắn A Căn ngày đó kiên trì muốn chuẩn bị, bằng tại biết đâu mua những thứ này. Vương quản gia bình thường ba bước cũng thành hai chạy tới phòng bếp đun nước nóng.

      Phó Vân Ngọc nằm ở giường, ngực phập phồng kịch liệt, nàng căn bản dự đoán được sinh nhanh như vậy, vừa mới xuyên qua trở về, nhất định phải nhanh như vậy sao, ai, đứa này cũng quá ầm ĩ . Kèm theo hai ba cơn đau bụng sinh, lực nhẫn nại của nàng cũng đạt tới cực hạn. Hai tay nắm chặt tay của A Căn ca, móng tay cắm vào thân thể , rốt cục vẫn kêu được ra tiếng.

      “Vân Ngọc Vân Ngọc, nàng phải chịu đựng, bà đỡ lập tức đến ngay, nàng và đứa có việc gì, ta ở bên cạnh nàng.” A Căn ca trong lòng vừa đau vừa gấp, nước mắt cũng ầm ầm chảy xuống, lời lộn xộn

      Đau, đau giống như sắp chết. Má ơi, so với đau bụng kinh đau hơn trăm lần, chết tiệt bà đỡ làm thế nào còn chưa tới, sớm biết thế nào xuyên qua về, ô ô ô ô, ở đại tốt xấu gì cũng có thuốc gây tê, tốt xấu gì cũng có thể mổ đẻ, làm sao phải chịu tội giống như bây giờ a. Nàng đau đến khóc lớn, nước mắt nước mũi dính lên mặt.

      “Vân Ngọc, Vân Ngọc, đừng sợ, ta ở đây, ta luôn ở đây. Rất nhanh tốt thôi.” A Căn ca khắc cũng rời khỏi nàng, chính là người vô năng, giờ phút này nàng chịu khổ như vậy, càng biết gì mới giảm được thống khổ cho nàng, chỉ thề trong lòng, cuộc đời này bao giờ sinh đứa nữa.

      Ngay lúc Phó Vân Ngọc quần áo ướt đẫm, đau sắp ngất xỉu, thanh của Tiểu Liên như đấng cứu thế chủ rốt cục xuất , bà đỡ đến đây!

      Bà đỡ đến đây, trường cũng còn hỗn loạn như vậy. Bà chỉ huy phân phối nhiệm vụ đâu vào đấy, về phần A Căn ca cũng bị đẩy ra cửa, là phòng sinh xui, nam nhân thể vào. Nhưng mà A Căn ca làm sao cần quan tâm nhiều như vậy, tại chỉ muốn ở cạnh Vân Ngọc của , ở lúc nàng cần nhất, đau cùng nàng, cho dù là chia sẻ chút thống khổ cũng tốt . Ít nhất hãy để cho nhìn nàng.

      được, Thái bà đỡ, để cho ta vào, ta muốn cùng Vân Ngọc. Nàng bây giờ rất cần ta, để cho ta vào .”

      được a, công tử, phòng sinh nam nhân thể tiến vào, dù gì ngươi vào cũng giúp được việc, chỉ biết thêm phiền toái, Phó phu nhân tại cần nhanh chóng sinh đứa ra. Ngươi ở bên chỉ biết quấy nhiễu a.” Thái bà đỡ khỏi thanh minh đẩy mạnh ra ngoài, khóa cửa lại.

      “Làm ơn cho ta vào, để cho ta vào a.” A Căn ca ở ngoài cửa gõ liên tiếp, đều làm được chuyện gì, đành phải cùng Vương quản gia hai người lo sợ bất an thủ ở ngoài cửa .

      Trong phòng truyền đến từng trận từng trận kêu rên, A Căn ca nghe mà cảm thấy tê liệt, so với mình bị đau còn đau hơn. Cuộc đời này bao giờ sinh đứa nữa, bao giờ để Vân Ngọc thống khổ như vậy nữa.

      Trong phòng sinh, chậu lại chậu nước sạch được mang vào, chỉ chốc lát sau, biến thành chậu nước đỏ mang . Vân Ngọc giờ phút này còn khí lực kêu rên, chỉ dựa theo chỉ thị của bà đỡ chút chút dùng sức. Ở ngoài cửa A Căn ca nhìn chậu máu loãng mang ra, trời ạ, sinh đứa phải chảy nhiều máu như vậy! Lại nhịn được lên gõ cửa, bị Vương quản gia ngăn cản, là nữ nhân sinh con đều như vậy.

      Phó Vân Ngọc chỉ cảm thấy sắp chết , từng trận đau làm cho nàng muốn cắn lưỡi tự sát, hai tay gắt gao nắm chặt giường, dựa theo ý của bà đỡ mà làm, nhưng lại có khí lực. Hai mắt đầy máu, vẻ mặt dại ra, sắc mặt trắng bệch nằm ở giường thở hổn hển. Thái bà đỡ là bà mụ nổi tiếng trong thành, vừa thấy bộ dáng Phó Vân Ngọc biết là tình huống gì, liền bưng lên chén nước đường, cho nàng uống.

      Phó Vân Ngọc chỉ cảm thấy chén nước đường này hiệu quả thần kỳ, tại cả người lại có chút khí lực, con a con, con cần phải ngoan chút, nhanh chóng ra. Bằng mẹ con là ta sắp chết. Nàng liều mạng dùng lực, bên ngoài truyền đến giọng lo lắng vạn phần của A Căn ca, hốc mắt nóng lên, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống dưới, cả người bỗng nhiên giống như tràn ngập khí lực.

      “A ~ đau a ~ đau chết mất ~” Phó Vân Ngọc bỗng nhiên quát to tiếng, chỉ cảm thấy hạ thân trướng lên, giống như muốn thải ra, sau đó chợt nghe thấy bà đỡ ở bên kia kích động hô to thấy đầu , lại dùng thêm chút lực, cảm giác giống như nơi kia trướng đau cái, cái gì ra vậy .

      * Còn 1 chương nữa là hết rùi nha các bạn

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 58: Chương cuối

      Edit: gau5555

      Beta: linhxu

      “A, Phó phu nhân, chúc mừng, ngài sinh tiểu thiếu gia.” Thái bà đỡ vui mừng nhướng mày, đem đứa mới sinh lau sạch ôm ở trong bọc mang đến cho Phó Vân Ngọc nhìn qua, rồi giao cho Tiểu Liên báo tin vui cho A Căn ca. muốn rửa sạch thân thể của phụ nữ có thai, lại phát ra tình huống khác thường, hình như bên trong vẫn còn.

      “A. Phu nhân, ngài lại hoài song sinh. Phu nhân, thêm sức, đứa lập tức ra

      Song bào thai! Phó Vân Ngọc ở trong mê man chấn kinh, nàng cư nhiên lại hoài song bào thai, song bào thai a, đau này đáng giá a. Hít sâu, dùng sức, hít sâu, dùng sức. Lặp lặp lại, vào lúc đứa kia ra đời khắc, thể lực chống đỡ hết nổi, liền ngất .

      A Căn ca kích động vô cùng khi nghe Vân Ngọc sinh cho hai đứa , còn chờ bà đỡ rửa sạch xong chạy vào, trong phòng truyền đến mùi máu tươi nồng nặc, thế nhưng nhịn được mà khóc lên, cũng sốt ruột nhìn hai đứa con kia của , mà là trực tiếp vọt tới bên người Phó Vân Ngọc. Nhìn nàng bởi vì vừa sinh mà mặt đỏ lên, môi tái nhợt, tóc cùng quần áo ướt đẫm, đau lòng nên lời. Căn bản để ý đến hai đứa khóc lớn oa oa trong lòng Thái bà đỡ, nắm chặt tay nàng, lần lần lau mồ hôi mặt nàng.

      Phó Vân Ngọc trong lúc hôn mê mơ hồ cảm giác được có người thay quần áo, lau mặt, lau tay cho nàng, tiếng hít thở có chút dồn dập, nghe thế là tự hiểu . Theo ý thức càng ngày càng thanh tỉnh, nàng đảo mắt, rốt cục mở ra đôi mắt mệt mỏi. Khuôn mặt tuấn tú của A Căn ca nhất thời ánh vào mi mắt, nghĩ là ở gần mình, khuôn mặt này vẫn như lần đầu tiên nàng nhìn thấy là tinh thuần như tuyết, khuôn mặt khi đó giống như thuộc về nhân gian khói lửa đến bây giờ dần dần có hương vị như người, thời gian gặp qua , khuôn mặt tinh khiết như hoa sen kia cũng trở nên ôn nhuận như ngọc, chỉ là thấy mình tỉnh lại, mặc cho nước mắt rơi, nắm tay hôn lại hôn, kích động cùng vui mừng thành lời. Phó Vân Ngọc bỗng nhiên cảm giác lâu cảm nhận được hạnh phúc như vậy, thân thể tuy vẫn đau, nhưng ràng có sức mạnh đem người nhàng nâng lên, đặt ở đám mây mềm nhũn.

      “Vân Ngọc, nàng rốt cục tỉnh, để nàng chịu khổ rồi, ta đáng chết, chúng ta bao giờ sinh đứa nữa.” A Căn ca nghẹn ngào, nhàng hôn ở môi nàng chút, cùng nàng đối mặt chuyện như vậy từ ngày xa nhau ở Thanh Huyền Tự trở thành hi vọng xa vời.

      Phó Vân Ngọc vẫn nước mắt liên tục, ân ân oán oán của mình với , dường như từ lúc hài tử ra đời trong nháy mắt bị xóa bỏ.

      “A Căn ca ca…” Nàng cũng biết như thế là tốt hay nữa, câu A Căn ca ca này tuy rằng lâu chưa , nhưng vẫn như cũ lang lảnh đọc thuộc lòng, càng êm tai, “Con của chúng ta…”

      Người bên trong nhà thấy hai người bọn họ như vậy, cũng đều khóc sướt mướt . Lão Vương ôm hai hài tử, chậm rãi ngẩng đầu, lão lệ tung hoành, trong lòng nghĩ Phó gia rốt cục có thế hệ sau, lão gia ở dưới cửu tuyền cũng sáng mắt. Mộ Dung Vân Đình nghe Phó Vân Ngọc trở lại, trong cùng ngày đó sinh song bào thai, cũng đến xem vài lần. hôm nay, so với trước kia, thành thục hơn rất nhiều, đến Uyển Dung ánh mắt cũng nhu hòa hơn.

      Đứa rốt cục cũng đầy tháng, Phó Vân Ngọc được Tiểu Liên nâng đỡ rốt cục cũng ra cửa nhìn thấy mặt trời, tất nhiên cũng vô cùng hưng phấn. Chỉ có A Căn ca ôm hai đứa theo phía sau ngàn dò vạn dặn, để nàng nên bị lạnh. đến ở cữ, là chịu đựng khó khăn a, thể gội đầu, thể tắm rửa thaỏi mái, thể ăn đồ lạnh, thể ngồi lâu, ai, tóm lại là cái gì cũng thể. Mặc kệ ban ngày hay là ban đêm, đến đúng giờ liền biến thân thành bò sữa, cho đứa ăn là nhiều rồi, huống chi là hai đứa. Mà hai đứa này lại ngoan, chỉ cần vợ chồng bọn họ ngủ liền khóc lớn, giống như máy cảm ứng. Trong Phó gia dưới đều vô cùng bận rộn, A Căn ca cũng từng muốn tìm vú em, nhưng mà Phó Vân Ngọc kiên trì muốn tự mình nuôi nấng, sữa của mình vẫn là tốt nhất.

      Hôm nay cuối cùng cũng có thể ra cửa, cần ngồi tù . Phó Vân Ngọc trong đầu cao hứng a, thân hình gầy yếu trước kia cũng mượt mà hơn hẳn, càng làm cho nàng thân thiện đáng , da thịt nõn nà. A Căn ca trong đêm từ hòa thượng cái gì cũng biết thăng cấp lên làm siêu cấp vú em. Trừ bỏ lúc ăn sữa, đại đa số đều chăm sóc lũ .

      Tiệc rượu đầy tháng của hai đứa , cũng làm rất đơn giản, mời vài người bạn tốt đến đây. Mộ Dung Vân Đình cùng Uyển Dung tất nhiên là thượng khách, ngày đó nếu có hai người bọn họ thành toàn, chỉ sợ hôm nay cũng có hai đứa này. chẳng qua là tại, có vấn đề khó khăn bày ra trước mắt, đó là vấn đề gọi tên đứa . Ngày đó lúc hai người tư định cả đời cũng để A Căn ca ở rể, nhưng mà đến ngay cả A Căn ca cũng biết. Cho nên, hai người lúc đặt danh tính cho hai đứa cũng có ý kiến khác nhau .

      Trong nháy mắt, đứa tròn tuổi, nhưng tính danh của bọn chúng vẫn chưa xác định. Ngày hôm đó, Phó Vân Ngọc vừa cùng A Căn ca đem ghế dựa ở trong sân phơi nắng. Ha tay đứa lớn nắm chặt quả quýt ngọt trong tay, đứa nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng xuống dưới, nhanh chóng đến đoạt lấy cho vào miệng, đứa lớn sợ tới mức oa oa khóc lớn.

      “Chàng thực muốn gọi con chúng ta là A Tam và A Tứ?” Phó Vân Ngọc thuận tay kéo nhi tử khóc lớn mặt đất, vỗ , cáu gắt hỏi .

      A Căn ca híp mắt, quay lại để quả vào trong tay con , hỏi lại: “Chẳng lẽ tốt? Tên dễ nhớ như vậy.”

      “Chàng chàng chàng, là,A tam A tứ, đứng đắn, chàng biết là rất khó nghe?” A tam A tứ, đây là cái tên kiểu gì a, gọi Phó trữ hòa cùng Phó an phải tốt lắm sao. Yên tĩnh mà bình an.

      “Này, người bình thường làm sao có thể nghĩ ra cái tên như vậy, nàng xem, nhũ danh gọi tiểu tam cùng tiểu tứ, nàng biết là rất đẹp sao?”

      Phó Vân Ngọc quả thực muốn té xỉu, tiểu tam! cư nhiên lại còn quang minh chính đại gọi con mình là Tiểu tam như vậy, chẳng lẽ hy vọng con của bọn họ nghề nghiệp sau này là đào góc tường nhà người ta sao? là, hòa thượng giống như đầu gỗ, ngay cả cái tên cũng quê mùa như vậy, mà gần đây càng ngày càng kiêu ngọa! câu cũng làm cho mình tức giận, cho rằng làm vú em rất giỏi a, còn phải do nàng cực khổ sinh ra.

      Đứa thấy mẫu thân tức giận cũng khóc lớn lên, đứa vừa khóc, đứa lớn cũng khóc theo, trong lúc nhất thời trong Phó phủ tiếng khóc của trẻ con càng ngày càng lớn. A Căn ca vội vàng ôm lấy dỗ dành, trêu chọc hai đứa cười, nhưng mà chiêu này hôm nay lại dùng được, càng trêu, hai huynh muội này càng khóc lớn. Phó Vân Ngọc đứng ở bên, gian trá nhìn tay chân luống cuống.

      có biện pháp, A Căn ca đành phải cắn răng cái, : “Được rồi, gọi hai đứa là Phó Trữ Hòa cùng Phó an.”

      Lời này vừa ra, hai đứa trong lòng lập tức nín khóc mỉm cười, đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm vào

      là con ngoan của mẹ.” Phó Vân Ngọc vừa lòng lao vào hai huynh muội, cố hết sức ôm bọn họ vào trong ngực mà hôn.

      A Căn ca đứng ở tại chỗ, khóe miệng co quắp, chẳng lẽ ba mẹ con này vừa diễn kịch? Nhưng, hai đứa này mới tuổi a, phải cái gì cũng đều chưa biết sao a, như thế nào, như thế nào lại trưởng thành sớm? chút cũng giống mình a, chút cũng giống a, lại giống Vân Ngọc của , phúc hắc, tuổi còn phúc hắc, lớn lên về sau chính là hai tai họa nha.

      Kể từ khi Phó Trữ Hòa cùng Phó An hai tiểu bá vương có thể bước , mỗi ngày đều la hét muốn đến nhà Vân Đình thúc thúc chơi, bởi vì Uyển Dung luôn vụng trộm cho bọn chúng ăn đường, mẫu thân đều muốn cho bọn nó ăn đường. Điểm này Phó Vân Ngọc cũng biết, chỉ cho là tiểu hài tử ham chơi, vì thế rảnh rỗi liền mang theo hai đứa đến nhà Vân Đình. Gần đây Phó Vân Ngọc cũng có chút phiền não, nguyên nhân chính là hai đứa này chịu ngủ trong phòng của mình, mỗi lần đến lúc ngủ đều muốn Tiểu Liên ôm vào, đứa chiếm lấy mình, đứa chiếm lấy A Căn ca ca, đến khi ngủ thiếp cũng chịu thả. Làm cho hai vợ chồng bọn họ gần đây gì kia luôn phải lén lút, còn phải chịu đựng.

      Chính văn hoàn

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương ngoại truyện 1

      Edit: gau5555

      Beta: linhxu

      Mùa xuân tháng ba, xuân về đất nước, hoa đón mùa xuân nở đầy vườn. Trong nháy mắt, hai đứa được hai tuổi, Phó Vân Ngọc nhìn hai đứa đánh nhau mặt đất, nhịn được lại muốn thở dài. Nhớ ngày đó vất vả mới sinh được hai đứa này, vốn còn cảm động đến rơi nước mắt nghĩ rằng đây là trời xanh ban cho nàng trân bảo, kết quả nghĩ tới… Ai, dù sao trong nhà này cũng có hai đánh bại được đôi song sinh này. Hai huynh muội lớn lên giống nhau như đúc cũng thôi, đứa nọ so với đứa kia còn phúc hắc hơn, nhất là Tiểu An An, nó là đứa con tinh quái, lúc đánh nhau với ca ca vĩnh viễn là chiếm thượng phong, chứ đừng đến cãi nhau. Người phải tin tưởng, nam nhân là vĩnh viễn tranh chấp với nữ nhân. Đây phải là, Tiểu Trữ Trữ khóc nhè mặt đất càng lúc càng lớn, lúc này người làm mẹ tâm rốt cuộc cũng mềm xuống. đến đây tính tình của hai tiểu tử thối này còn phải giống như cha nó.

      “A Căn ca ca!” Phó Vân Ngọc hét lớn tiếng, A Căn ca tay dao, tay cầm cái xẻng từ trong phòng bếp chạy vội đến. Lúc A Căn ca vội vàng đuổi tới phát thấy hai đứa con trắng như tuyết ngồi dưới đất, con trai bảo bối kia của mình khóc lớn, mà con lại mang theo vẻ mặt thắng lợi tươi cười, nhìn ca ca khóc. tay ôm lấy hai đứa , hôn vào khuôn mặt béo mập của bọn chúng.

      Hai đứa mập mạp cũng chu lên cái miệng nhắn hồng hồng “Bẹp” cái lưu lại dấu vết nước miếng rất lớn ở mặt phụ thân. Lập tức quên chiến tranh vừa rồi, cười hì hì “phụ thân.”

      , phụ thân cho các con ăn trứng.” A Căn ca sủng nịch nhìn hai con, vừa vừa .

      Nhìn cặp song sinh phong cách tây này, trong lòng nàng cảm thấy rất kiêu ngạo, thỏa mãn giống như lúc nàng vẫn còn là Hạ Tiếu Nữu, vì giảm béo đói bụng tuần, sau đó rượu chè ăn uống quá độ. Nghĩ đến bữa tiệc sinh nhật đứa tuổi ngày ấy, nếu phải hai đứa này thông minh lanh lợi, chỉ sợ tại A Căn ca sớm là tướng công của người khác.

      Sáng sớm hôm đó, bỗng nhiên có người đưa tới lễ vật cực kỳ quan trọng, là hạ lễ cho tiểu thiếu gia cùng tiểu thư. Phó Vân Ngọc cùng A Căn ca hai người suy nghĩ lại, nghĩ cả ngày cũng nghĩ ra được vị khách quý này rốt cuộc là ai, trong số những người mà bọn họ quen biết, chỉ có Mộ Dung Vân Đình xem như có tiền cùng địa vị nhất, nhưng mà ràng phải , vậy còn ai vào đây?

      Chỉ khi bọn mỗi người ôm đứa, đến từng bàn từng bàn thu bao lì xì, thấy Vương quản gia hoang mang hốt hoảng chạy tới, thở ra hơi Ngọc Châu công chúa đến đây. Phó Vân Ngọc lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, vị quý nhân ra tay hào phóng chính là tình địch cuối cùng của nàng, Ngọc Châu công chúa.

      Vốn tưởng rằng kiện Ngọc Châu bức hôn kia sau khi thấy nàng sắp sanh mà chấm dứt, nghĩ tới đó chỉ là nghỉ giữa trận nho , xem ra hôm nay nàng ta nhất định quyết tâm muốn đoạt cha của bọn . Đổi lại trước kia, Phó Vân Ngọc khả năng còn có chút vững trong lòng, dù sao người ta cũng cao cao tại thượng, có quyền có tiền, cho dù có muốn đoạt A Căn ca nàng cũng chỉ có thể chấp nhận, nhưng mà tại khác, A Căn ca chỉ là tướng công của nàng, mà còn là cha của hai đứa con a. tại nàng, sớm bị hai tiểu bá vương này giày vò rèn luyện cho dù hoàng đế đến cũng có thể bình tĩnh tự nhiên, huống chi là tiểu nương, quả thực tính trẻ con.

      Mắt thấy vị công chúa kiêu ngạo này chậm rãi tới, may mắn nàng ta hôm nay là mặc y phục hàng ngày, nếu đổi làm cung trang, chỉ sợ Phó gia bọn họ lại nổi tiếng khắp thành Trung Lịch. Tuy nhiên y phục hàng ngày của Ngọc Châu này, cũng là cẩm y hoa phục, dáng người tốt, da thịt vô cùng mịn màng, khuôn mặt tinh xảo, nhàng cười liếc mắt, cùng với cây quạt vàng ròng cắm đầu kia, làm cho người ở đây đều ghé mắt tới.

      Phó Vân Ngọc mỉm cười nhìn nàng ta tới, yên ba lưu chuyển cũng đều bình tĩnh, nàng lôi kéo tay của A Căn ca xuống bậc thang cúi người, câu mạnh khỏe. Còn trong lòng lại hung hăng khai chiến :cây quạt? Ngươi cho là ngươi là Lâm Thi a, ngươi cho rằng mình mang quạt chính là đệ nhất đại mỹ nhân a, còn vàng ròng, ngươi sợ làm cho cái cổ tinh tế trắng noãn của mình bị chặt đứt a.

      “Công chúa có thể tới Phó phủ của ta, là Phó phủ ta vinh hạnh nha. Vợ chồng chúng ta cảm kích vô cùng a.” A Căn ca công thức hoá tỏ vẻ cảm tạ.

      Cũng nghĩ Ngọc Châu công chúa này sớm có chuẩn bị, lại cười ngọt ngào, bước lên, ở bên cạnh bọn họ giọng : “Ta lần này coi như là cải trang tuần, các ngươi cũng cần phải công chúa trước công chúa sau, trực tiếp gọi ta là Ngọc Châu .” xong, mắt hạnh hơi ngại ngùng liếc A Căn ca cái.

      cái liếc mắt này lại làm cho lửa của Phó Vân Ngọc bị kích lên, trước ban ngày ban mặt, trước mặt nàng, trước mặt nhiều người như vậy lại quyến rũ tướng công của nàng, quả nhiên là để nàng vào trong mắt

      Phó Vân Ngọc chau chau mày, chậm rãi mở miệng : “Nếu tại người cho ta lấy thân phận công chúa đối đãi, như vậy ta cũng khách khí, chỉ là Vân Ngọc có chút kỳ quái, chúng ta với Ngọc Châu nương cũng tương giao, nương đưa phần lễ này có chút nặng, sợ rằng mệnh của kẻ hèn này nhận nổi. Mong rằng Ngọc Châu nương mang trở về .”

      Ngọc châu kia vừa nghe thấy, có ý vui, mặt có chút ngượng ngùng, lại làm bộ như lơ đãng liếc A Căn ca cái, cái liếc này có phần thông cảm ba phần ái muội, năm phần mị hoặc, hai phần ngượng ngùng.

      A Căn ca nhìn thấy mà tóc gáy thẳng dựng thẳng, hòa thượng trung thực, đời này chỉ tiếp xúc qua mình Tiểu Vân Ngọc, trắng trợn, lõa lồ, khiêu khích như vậy làm cho bất an giống như sâu vào hang hùm, khỏi dùng ánh mắt xin Phó Vân Ngọc giúp đỡ.

      Sắc mặt Phó Vân Ngọc bỗng nhiên biến đổi, đương nhiên phải trở nên khó coi, mà là cười càng thêm sáng lạn. Nàng bế Tiểu An An trong tay mạnh mẽ nhét vào trong lòng Ngọc châu, lại đem Tiểu Trữ Trữ đặt ở trong tay khác của nàng ta, sau đó, hai hài tử cư nhiên trăm miệng lời khóc lớn lên.

      Ngọc Châu lúc này bị hành động bất thình lình của nàng làm cho sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, hai đứa trước mắt này gào khóc giống như bị cha mẹ bỏ rơi, tiếng khóc phải gọi là kinh tâm động phách, quỷ thần khiếp a, tân khách ở đây đều nhìn qua, rồi giọng nghị luận .

      ”Tâm tư của Ngọc Châu nương ta cũng nhìn ra, có ý đối với tướng công ta, muốn ở cùng chỗ với tướng công ta, cũng phải là thể, chẳng qua là tướng công ta luôn thương hai đứa này, chỉ sợ nương phải chăm sóc hai đứa này thoả đáng, ít nhất cũng phải dỗ cho bọn chúng nín khóc mỉm cười ta mới có thể đem tướng công trung thực này cùng với hai đứa phó thác cho , ta mới yên tâm rời ? phải ta muốn làm khó nương, mà chỉ là người nam nhân mang theo hai đứa quả dễ, ta nghĩ nương cũng nỡ để A Căn ca chịu khổ , trước mắt, cũng chỉ có thể ủy khuất nương tiếp tục trông nom hai đứa này, ta mới có thể an tâm , tướng công ta cũng tia oán hận.”

      Phó Vân Ngọc xong, trong đôi mắt hạnh chảy xuống vài giọt nước mắt. Lời , ngôn ngữ khẩn thiết, ra đều có lý. Ngọc Châu công chúa nghe thấy cũng có vài phần cảm động, lại nhìn nhìn A Căn ca, A Căn ca hai mắt cũng đỏ bừng gật đầu mạnh, lại nhìn hai đứa trong lòng, bộ dạng vừa trắng lại vừa mềm rất là đáng , rốt cục gật gật đầu, bắt đầu hành trình dỗ đứa . Chỉ là nàng ta cũng biết hành trình này lại gian nan mà xa xa hẹn.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương ngoại truyện 2

      Edit: gau5555

      Beta: linhxu

      Tuy rằng bữa tiệc tròn tuổi tân khách đến nhiều lắm, nhưng cũng đều là những người hết sức quen thuộc, bởi vậy khí vô cùng náo nhiệt. Đáng nhắc tới chính là, Uyển Dung cũng mang thai, cho nên lại càng có vẻ vui mừng. Phó Vân Ngọc cùng A Căn ca hai người xuống tiếp khách, lần lượt kính rượu, ngồi xuống châu đầu ghé tai hồi. Qua hồi, Phó Vân Ngọc gọi Tiểu Liên lại đây, ở bên tai nàng dặn vài câu, Tiểu Liên vội vàng rời khỏi phòng khách.

      Trong sương phòng, tiếng khóc của đứa còn, Tiểu Liên vào trước cửa, nhàng gõ cửa rồi đẩy vào. Chỉ thấy vài cung nữ thái giám tùy thân chạy toán loạn, Ngọc Châu công chúa quần áo chỉnh tề, tóc tán loạn, sắc mặt bất đắc dĩ mà đuổi theo hai đứa chạy trốn đất. Hai đứa bé này tuy rằng còn , nhưng cũng rất linh hoạt, trơn giống như cá trạch, bọn cung nữ bọn thái giám ở thâm cư trong cung lâu vận động cho nên phải là đối thủ của hai tiểu quỷ này, phàm là mỗi lần bị bắt đều hai mắt rưng rưng, tội nghiệp nhìn Ngọc Châu công chúa gào khóc. Ngọc Châu vốn cảm thấy hai tiểu quỷ này rất đáng , lúc này thấy bọn chúng khóc đều muốn nhất , lòng kiên trì sớm hóa thành đống bùn nhão, đành phải ra lệnh được cho bọn thái giám kéo đặt chúng nó xuống. Kết quả là thả hổ về rừng, hai đứa lại bắt đầu hành hạ, cầm lấy góc váy Ngọc Châu kêu gào đói bụng, lại là gọi mẫu thân, làm cho đám người muốn to đầu.

      “Ai, Tiểu Liên, rốt cục ngươi cũng đến đây.” Ngọc Châu giống như là được cứu mạng vội vàng kéo nàng vào “Như thế nào, đứa này đòi cha mẹ, mang đút cơm có phải hay ? Vậy làm phiền? Bản công chúa mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi chút. Ai…”

      Tiểu Liên cố nén tiếng cười muốn phụt ra, gật gật đầu : “Đúng vậy, chiếu cố tiểu thiếu gia cùng tiểu thư ăn cơm, ai, đúng là vất vả cho Ngọc Châu công chúa, gia nhà chúng ta thường hay , hai đứa này rất bướng bỉnh, chỉ có mẹ chúng mới quản được, chính vì điểm đó, gia nhà chúng ta cũng thể rời khỏi tiểu thư.”

      Ngọc châu công chúa vốn mệt muốn chết, nóng lòng muốn thoát khỏi hai tiểu quỷ ôm chân mình, nhưng mà nghe thấy Tiểu Liên như vậy, hừng hực nhiệt huyết lập tức sôi trào, ai chỉ có Phó Vân Ngọc kia mới có thể dỗ được, nàng đường đường công chúa Bạch tượng quốc chẳng lẽ còn bằng phụ nữ biết gì hay sao, A Căn ca này nàng đoạt định rồi, đứa này do nàng quản cũng định rồi!

      Tiểu Ciên nhìn mặt Ngọc Châu lúc mặt co mày cáu, lúc lòng đầy căm phẫn, trong lòng thầm thán phục tiểu thư nhà mình quả nhiên lợi hại, lại bị nàng đoán chúng đến tám phần, chưa kịp nghĩ nhiều, Ngọc Châu công chúa kia với lôi, đem hai đứa ôm vào trong ngực, nhìn khuôn mặt nhắn kia của nàng ta, cần nhiều lời cũng biết là cố hết sức. Muốn cho hai hài tử tròn vo này ăn, đừng là hai đứa, cho dù chỉ có ôm đứa vào ngực lâu cũng chịu nổi. Tiểu Liên lại thầm cảm thán hồi, thể tưởng tượng được vị công chúa này vì gia của mình mà bán mạng a, thực làm cho người ta bội phục.

      “Ai u, công chúa, ngài làm cái gì vậy nha, mệt chết, mau giao đứa cho thần , thần báo với tiểu thư để cho ăn.” Mặt Tiểu Liên lộ vẻ kinh ngạc, liền đưa tay muốn đón hai đứa .

      ngờ, hai đứa uốn éo thân hình béo mập, nhấp nháy hai cặp mắt to đen nhánh tỏ vẻ kháng nghị. Hành động này lại làm cho Ngọc Châu trong lòng ấm áp, càng thêm kiên định nàng muốn chinh phục hai tiểu bánh bao này. Sau đó, miễn cưỡng nặn ra nụ cười thoải mái, : “Tiểu Liên nương khách khí rồi, hai đứa này khiến cho người ta thêm mến, ta chăm sóc chúng tốt, việc này hãy giao cho ta , đừng nhìn ta thân mình gầy, nhưng khí lực của ta rất lớn đấy, khi còn bé cùng chơi với hoàng huynh, cuối cùng ta luôn thắng. Trước mắt hai đứa này đáng kể chút nào.”

      Hai người lại đưa đẩy hồi, cuối cùng Tiểu Liên cũng mang theo thắng lợi tươi cười ra khỏi sương phòng. Ngọc Châu công chúa kêu cung nữ tùy tùng đem tất cả đồ ăn mang vào trong phòng, nàng muốn tự tay đút cho hai đứa này. Phải liều mạng làm, về sau cuộc sống và ăn uống hàng ngày của hai đứa này là do nàng đích thân, cấm bọn họ hỗ trợ. Nàng Ngọc Châu cũng tin mình chăm được hai đứa này.

      Nhưng mà dường như dễ dàng, làm rồi mới biết có bao nhiêu khó khăn. Tiểu Trữ Trữ và Tiểu An An cũng phát huy hết ưu thế của tiểu bá vương, chính là quấy rối khắp nơi. Ví dụ như, Ngọc Châu vất vả mới đút được miếng cơm, Tiểu trữ trữ liền khóc lớn kêu khó ăn, lại ví dụ như, lúc trước vẫn ngoan ngoãn nhìn ca ca nghịch ngợm Tiểu An An sau khi Ngọc Châu đút cơm ngừng phun ra. Đợi cho lúc Ngọc Châu nổi giận ngồi ở giường để ý tới bọn chúng lại bắt đầu gào khóc, đói bụng, Ngọc Châu là người xấu, kêu phụ thân đến đánh nàng. Bất đắc dĩ, Ngọc Châu lại bắt đầu hành trình cho chúng ăn. vất vả mới hầu hạ hai đứa này thỏa đáng, nàng cũng mệt mỏi ngã vào giường đứng dậy nổi.

      Đừng tưởng rằng như vậy là qua, đây chỉ là vừa mới bắt đầu, cũng là chuyện cơ bản nhất khi chăm trẻ con. Mình còn chưa kịp ăn miếng cơm, Tiểu Trữ Trữ lại đến ngồi váy của Ngọc Châu, bắt đầu nổi lên bức tranh quốc sơn thủy đồ —— tiểu. Tiểu An An thấy ca ca làm như vậy, lập tức làm theo ngồi mặt đất tiểu. Đợi cho Ngọc Châu tinh thống phát ra sớm là “Nước chảy thành sông”, nước tiểu thải ra muốn thu vào cũng thu được

      Ngọc Châu công chúa mặt thối thể thối hơn, từ tới ai mà đem nàng đặt ở trong tay thổi cũng sợ đau, ai dám nàng sai, nhưng mà hôm nay lại bị hai đứa này tiểu váy, vô cùng nhục nhã a. Tức giận trong lòng nàng dần dần bị châm lửa, hung hăng trừng mắt hai huynh muội còn nô đùa dưới đất này. Giác quan của hài tử là vô cùng sắc bén, rất nhanh liền cảm giác được đỉnh đầu cái vài ánh mắt tốt phóng tới, hai đứa đồng loạt nhìn nàng cái, bị làm cho sợ tới mức khóc lớn lên.

      Ngọc Châu bây giờ nghe thấy tiếng khóc của trẻ con liền đau đầu, nhất thời lại có biện pháp, đành phải nén lửa giận dỗ bọn chúng, lại vừa cho ăn kẹo vừa hôn, rốt cục cũng dỗ được hai đứa im miệng. Nhưng mà, khi nàng vừa mới nằm giường nghỉ ngơi đến nửa nén hương, hai đứa lại bắt đầu đánh nhau. Tiểu An An có thói quen bắt nạt Tiểu Trữ Trữ, Tiểu Trữ Trữ chỉ có thể biến từ khóc thành đến giường, nhìn thấy thanh kim loại lóng lánh màu đen nhánh để chơi đùa, bộ dạng vô cùng thích thú, giật cái xuống dưới, làm cho công chúa đau đến nhe răng trợn mắt.

      “Hai người ma vương các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào!” Ngọc châu rốt cục thể nhịn được nữa, hét lớn tiếng.

      “Ô ô ô ô ô ~~~” hai đứa nhất thời giống như áp nước được mở ra, đồng loạt khóc lớn, “Cháu, cháu muốn mách phụ thân, hừ hừ, ô ô ô ô ô! Tỷ này xấu, tỷ này xấu chúng ta… Ô ô ô ô ~ “

      “A, đừng, đừng cho cha các cháu, ai u, Tiểu An An đáng , Tiểu An An xinh đẹp, tỷ tỷ sai rồi được? Đừng khóc, đừng khóc a, ” Ngọc Châu vội vàng dỗ giành, vì có thể đoạt được A Căn ca, nàng trước hết phải nhẫn. Quân tử báo thù, mười năm muộn.

      “Cháu đói bụng. Muốn uống sữa.” Tiểu trữ trữ bỗng nhiên chuyển đôi mắt tròn, .

      “Cháu cũng muốn uống sữa.” Tiểu an an lập tức theo.

      Lúc này Ngọc Châu liền cuống lên, bây giờ nàng lấy đâu ra sữa cho bọn nó uống, hai đứa này cũng là, đều lớn như vậy còn chưa cai sữa!

      “Cháu muốn uống sữa, cháu muốn bú sữa, cháu muốn ôm cái, cháu muốn ôm cái.”

      “Cháu muốn uống sữa, cháu muốn bú sữa, cháu muốn ôm cái, cháu muốn ôm cái.”

      Hai huynh muội sinh đôi này cùng lúc vươn đôi tay bé mập mạp muốn ôm cái, Ngọc châu lại mềm lòng, đem hai đứa ôm vào trong ngực. Cũng nghĩ trong này có lừa gạt, vốn tưởng rằng như vậy có thể an ủi bọn chúng chút, kết quả…

      Tiểu Trữ Trữ bỗng nhiên đưa tay ra bới y phục trước ngực của Ngọc Châu, Tiểu An An cũng lập tức vươn ma trảo, bên còn rầm rì muốn uống sữa mẹ. Cái này, làm cho Ngọc Châu công chúa phát hoảng, hai đứa này tuổi còn , nhưng khí lực tuyệt đối chịu thua, hai tay bé dùng sức xé rách quần áo trước ngực nàng, mắt thấy áo ngoài sắp bị hất ra, hai tiểu móng vuốt bắt đầu đối phó với áo lót. Hai huynh muôi này giống như đối với bộ ngực đầy đặn của nàng cảm thấy rất hứng thú.

      “A! Đừng a đừng!” Ngọc Châu hoảng sợ hét ầm lêm, cảm giác được trước ngực mình ướt sũng, cúi đầu nhìn thấy, hai đứa này vùi đầu ở bộ ngực sữa hở ra của mình, “Cứu mạng a ~” nàng cũng dám ném đứa xuống, chỉ rất sợ hãi lao ra khỏi phòng tìm người kêu cứu.

      Phó Vân Ngọc cùng A Căn ca chậm rãi hưởng thụ bữa tối, chờ trò hay trình diễn, quả nhiên thời gian còn chưa quá muộn, nhìn thấy Ngọc Châu công chúa với khuôn mặt đỏ hồng, chật vật chạy như điên mà đến.

      “Cứu mạng a, A Căn ca cứu mạng a!” Ngọc Châu công chúa muốn chết tâm đều có, nàng vẫn còn là nương chưa trải qua đời, chưa lấy chồng, làm sao trải qua được kinh hách như vậy, hai mắt sớm ngẩn ngơ, miệng chỉ biết là kêu cứu mạng

      Phó Vân Ngọc liền chạy tới túm hai đứa xuống, người nhà đồng loạt quỳ xuống.

      “Công chúa tha mạng, con thực tại nên mạo phạm công chúa, thỉnh công chúa thứ tội.” A Căn ca có chút kích động, lạy ba lạy.

      “Công chúa, tất cả đều là dân đen biết dạy, dân đen nguyện ý gánh vác tất cả trách nhiệm, cầu công chúa giáng tội.” A Căn ca những câu khẩn thiết, lập tức đem toàn bộ khuyết điểm ra ngăn cản.

      Ngọc Châu công chúa vội vàng chỉnh y phục hỗn loạn của mình, chậm chạp hoàn hồn, nhìn A Căn ca nước mắt ướt sũng, tâm loạn như ma.

      “Công chúa… . . .”

      Ngọc Châu nhìn thoáng qua A Căn ca mặt mày nặng nề, trong lòng ngàn sầu vạn tự, vừa thích lại vừa muốn tha, lại nhìn thoáng qua haig bá vương, kinh tâm động phách vừa rồi lại lập tức tăng trở lại vài phần.

      “Quên , quên , tiểu hài tử biết, coi ta là mẫu thân.” Ngọc châu công chúa xấu hổ cười cười, mang theo chút chua sót, “Ta, ta cáo từ trước, hai đứa này ta chỉ sợ có duyên với chúng.” Dứt lời, xoay người đào tẩu.

      “Cái kia, đợi chút, Ngọc Châu công chúa, người còn muốn làm mẹ hai đứa này hay ?” Phó Vân Ngọc liền lớn tiếng hỏi.

      Ngọc Châu vừa quay đầu lại, nhìn thấy hai tiểu bá vương ánh mắt tà ác, tiểu tâm can lại run lên, liền : “ cần cần, ta đem A Căn ca tặng cho ngươi, hai đứa này ta thực chịu nổi.”

      Nàng nếu còn ở lại Phó phủ chờ đợi, chỉ sợ có mạng trở về hoàng cung ! Nam nhân, nơi nào mà tìm chẳng được? Nhưng mà vì đoạt nam nhân, mất tính mạng, cũng quá đáng giá .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :