1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Phương Tây - XK]Quay ngược thời gian - Kiều Ninh (19+) C8.1

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chennie

      chennie Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      63
      :yoyo40:ok mình đu bộ của bạn

    2. chennie

      chennie Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      63
      tuyệt mong chương tiếp theo

    3. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 1.1:

      quốc Luân Đôn thế kỷ 21

      Toàn bộ mở đầu, phải nhớ lại sau cái buổi trưa hè nhàm chán kia.

      “A, bắt đầu sương mù rồi”. Đồng Ly Ly đứng ở cửa sổ sát đất bên trong phòng khách sạn, hai tay cùng mở kính ra, mở to mắt nhìn sương mù ngoài cửa sổ, cả người cảm thấy tự nhiên buồn chán.

      là kỳ lạ, lại phải lần đầu tới Luân Đôn, cũng quen với tình hình thời tiết nơi này, nhưng hôm nay nàng vì buổi trưa sương mù quái lạ mà phiền lòng yên, quái lạ quá …..

      bài hát kín đáo sâu sắc vang lên, nàng quay đầu, phát màn hình Iphone ném ở giường lóe sáng, tải xuống ca khúc con quanh quẩn trong phòng.

      “Ly Ly, con đến rồi hả?” Nàng nhấc di động, nghe thấy bên kia truyền đến lo lắng của bà ngoại.

      “Vâng, vừa mới đến khách sạn dỡ hành lý, bên ngoài liền bắt đầu sương mù rồi”. Nàng đến cửa sổ sát mặt đất, từ lầu 10 nhìn ra xa xuống cảnh đường phố Luân Đôn, đôi môi đầy đặn hếch lên, còn rất thùy mị trợn trừng mắt.

      “Bên kia vừa rồi lại gửi thư cho bà, muốn bà xác nhận hôm nay con nhất định đến tiệm xem hàng.” Tiền Lệ Văn ở Đài Bắc, trông nom tiệm đồ cổ của dòng họ đời đời luôn truyền lại.

      Nghe thấy bà ngoại lòng chỉ quan tâm thu mua đồ cổ lần này, Đồng Ly Ly ở đầu này của Luân Đôn nén được lại trợn trừng mắt.

      Vơ vét đồ cổ với trang sức châu báu Châu Âu, rồi qua phen phục hồi và chỉnh lý lại bán đắt trao tay, cái nghiệp nhà này truyền đến tay bà ngoại, thấy suy thoái xuống dốc, ngược lại càng ngày càng lớn.

      , đối với phú hào Châu Á thích cất giữ đồ cổ Châu Âu, đều là khách lâu đời của bà ngoại, chỉ ra tay rộng rãi, đối với hiểu biết thâm sâu về đồ cổ của bà ngoại lại càng tôn trọng như khách quý, dám suồng sã làm bừa với bà.

      Vốn dĩ nghiệp này là muốn cho mẹ nàng tiếp nhận, đáng tiếc, mẹ nàng sớm nhận, bà ngoại chuyển ý, liền đem suy nghĩ trong đầu đặt lên đầu đứa cháu ngoại này.

      Từ khi bắt đầu học tiểu học, nàng bị mẹ “lưu đày” đến tiệm đồ cổ của bà ngoại, sau khi tan học theo bà ngoại học lịch sử Châu Âu, nghe bà ngoại qua chuyện phong lưu của quý tộc Châu Âu .

      Sau khi lớn chút, bắt đầu học đánh giá đồ cổ mà bà ngoại thu mua từ các nơi thế giới, trường kỳ học hỏi, đẳng cấp của nàng khác biệt với địa vị thấp hèn, nàng thích cảm giác mặc váy cổ, đeo trang sức cổ thanh lịch. ngờ mấy năm gần đây lưu hành đồ phục cổ, nàng mặc đồ cổ bị cùng tuổi kia nhạo báng, trái lại trở thành hàng tốt nhất, ngẫm lại buồn cười.

      Nàng hiểu thịnh thành, hiểu thời thượng, nhưng thân là phụ nữ trẻ hai mươi bốn tuổi, nàng cũng thích dạo phố ── chủ yếu tìm thương phẩm đồ cổ hoặc trang web mua sắm.

      “Ly Ly, con ngẩn người sao?” Tiền Lệ Văn nghi ngờ hỏi, còn dùng ngón tay cốc cốc ống nghe.

      “A, . Con chỉ xem sương ngoài cửa sổ thôi”. Đồng Ly Ly nhăn cái mũi xinh xắn, xoay người trở về giường, tay kéo va ly đựng hành lý, lấy ra vài bức ảnh in màu.

      bức ảnh ràng phơi bày rệt đống đồ cổ mà bà ngoại phái nàng đến Luân Đôn thu mua, có tủ sách chân cao, cẩm lai chế thành ghế ba chân cổ điển, có đài nến điêu khắc thiên thần, giống như còn rất bền đẹp.

      Đống đồ cổ này có chung điểm, đó chính là chúng đều đến từ thời đại Victoria.

      Nàng rũ mắt xuống, kiểm tra từng bức ảnh in màu, vừa huýt sáo. “Nhà sưu tầm này giống như rất thích đồ cổ thời đại Victoria vậy”.

      “Đúng vậy, nghe những đồ cổ này là mua được từ trong tay tên quý tộc đời sau”.

      “Vậy tại sao muốn bán qua tay?” Những cái này đều là vật quý, quá đáng tiếc ……

      “Ai biết được, dù sao muốn bán, chúng ta muốn mua, theo như nhu cầu, cần gì coi nguyên nhân”.

      Tiền Lệ Văn nóng lòng mau mua được nhóm hàng này, phu nhân Đài Loan thích nhất chính là chơi theo phong cách Victoria, nếu là vật phẩm giật càng dữ hơn, đống đồ cổ này nếu có thể thuận lợi tới tay, tiền lời của tiệm đồ cổ tuyệt đối tăng lên rất lớn. Nhưng …..

      “Ly Ly, đây là lần đầu con thay ta mặc cả, tại sao nối liên hệ với Ryan, để cùng con gặp người bán?” Kiếm tiền tất nhiên quan trọng, an toàn của cháu ngoại bà cũng quên.

      Ryan là con của tình nhân cũ của Tiền Lệ Văn, là con lai cao lớn đẹp trai, Đồng Ly Ly từ cùng quen biết, trước mắt Ryan định cư ở Luân Đôn.

      Nghe bà ngoại nhắc tới Ryan, khuôn mặt tròn của Đồng Ly Ly đỏ lên. Nếu cùng người thầm mến xa nhà, nàng làm sao có tâm tư làm việc, chừng còn có thể làm hỏng nhiệm vụ lúc này.

      Cổ họng ho cái, nàng giọng tự nhiên: “Cho xin , con từ theo bà bay khắp nơi Châu Âu, nhìn bà cùng người ta giao thiệp mặc cả đến lớn, loại chuyện này làm khó được con đâu. Bà thả cho tim đập 120 cái , con nhất định thuận lợi đem đống đồ cổ này đưa vào container, tháng sau thuận lợi đến Đài Loan."

      Chương 1.2:

      Theo bà ngoại xác nhận xong với người bán phương thức liên lạc và vị trí nơi đó, Đồng Ly Ly gập điện thoại, nghỉ ngơi chút rồi lập tức xuất phát.

      ☆☆☆☆☆☆☆☆☆

      ra người bán là tiệm kinh doanh đồ cổ, khó trách có nhiều đồ cổ quý hiếm cổ quái như vậy.

      Cửa tiệm mở trong con hẻm ở quảng trường Luân Đôn, vừa vào cửa, Đồng Ly Ly liền bị gian phòng đầy đồ cổ sáng trưng làm cho chói mắt

      Đẹp quá, chiếc kỷ trà chạm trổ dựa vào tường kia, có từ thời đại Victoria do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng tạo ra! Chiếc kỷ trà sáng bóng kia có thể có giá trị gần trăm vạn, đó là chưa nhắc tới vật quý giá khác.

      Nhìn đống đồ cổ khắp phòng, Đồng Ly Ly phảng phất như bước vào đường hầm thời gian, xuyên qua đến thời đại lãng mạn Victoria.

      “Khụ khụ”. cái đầu tóc bạc trắng, người mặc quần áo cổ đen trắng từ bên trong ra, vừa lúc thấy Đồng Ly Ly cúi người xuống, đưa tay muốn chạm vào cái ly thủy tinh, ông ta nhướng mày, cố ý ho nặng tiếng.

      Đồng Ly Ly nghe tiếng ngẩn ra, vội rụt nhanh tay về, mặt có vẻ được tự nhiên hay chút nhăn nhó, ngược lại đứng thẳng ngẩng cao mái đầu nhắn xinh xắn, lúm đồng tiền giơ lên.

      “Ngài chắc là Edmund tiên sinh. Xin chào, tên tôi là Đồng Ly Ly, tôi đại diện tới đây để thương lượng, tôi tin rằng bà ngoại nhắc qua với ngài về tôi rồi”. May mắn nàng có cái nhìn rất quốc tế của bà ngoại, nàng tinh thông hai thứ tiếng Pháp, hai thứ tiếng này cũng lưu loát như tiếng mẹ đẻ.

      Edmund nhìn chừng hơn sáu mươi tuổi, nhưng vóc dáng rất gầy, có thể nhận thấy lúc tuổi còn trẻ là nam nghệ sĩ quyến rũ, hai mắt ông ta tinh , nhìn toàn bộ nàng tứ dưới lên .

      so với trong tưởng tượng của tôi còn trẻ hơn”. Thái độ ông ta nhàng .

      “Nhưng tôi có hiểu biết về đồ cổ, tuyệt đối nhiều hơn so với tưởng tượng của ông”. Nhìn thấu tin tưởng trong mắt đối phương, nàng cười càng rạng rỡ phản bác lại.

      “Đến đây ”. Nhìn chằm chằm vào nàng lát, Edmund ra lệnh, xoay người vào mình trong góc khuất, gian phòng kín đáo.

      Đồng Ly Ly theo đằng sau, thấy Edmund lấy từ bên trong túi tiến ra chìa khóa màu vàng, vô cùng thận trong mở cửa khóa, xem ra vật quý giá bên trong là , nếu có thể thương lượng thành công cuộc mua bán này, bà ngoại tuyệt đối vui vẻ thôi.

      Đồng Ly Ly môi hồng cong lên, nhưng khoảnh khắc vào căn phòng , ngực nặng nề mà sợ hãi.

      Ngọn đèn sáng lên, mọi thứ trong phòng ra ở trước mắt, tim nàng đập mạnh và loạn nhịp đứng ngây tại chỗ, phảng phất như bị năng lực lôi kéo, hai tròng mắt bàng hoàng dừng lại nhìn cái ghế dựa bên trong góc.

      Cái ghế dựa này được làm từ cẩm lai, phía có khắc chim vũ cùng hoa cỏ, bốn cái chân ghế cũng khắc đường vân tinh tế.

      cảm giác quen thuộc kỳ dị khiến tim nàng đập nhanh, nàng che ngực, vội vàng nhắm mắt. Nàng nhất định là giống như bà ngoại, mê đồ cổ đến ngây ngốc, nên mới xuất loại cảm giác kỳ lạ này.

      “Mọi thứ trong căn phòng này là hàng bán”. Edmund đột nhiên đến trước mặt nàng tuyên bố.

      “Vậy ngài vì sao muốn dẫn tôi vào?” Đồng Ly Ly hoang mang hỏi lại, có cảm giác bị trêu đùa vui.

      “Trừ cái đồng hồ cổ này”. Edmund , cũng đem cái đồng hồ vàng ròng cổ bọc trong khăn tay đặt vào tay nàng.

      Nàng dè dặt nhận lấy, tán thưởng trang sức hoa văn xinh đẹp đồng hồ cổ, tình trạng tim đập nhanh tựa hồ được giải trừ, cảm giác đầu bị choáng váng mắt hoa cũng biến mất, thần kỳ.

      “Nghe đồng hồ cổ này là vật đính ước của công tước tặng cho vị hôn thê, nhưng tôi còn chưa đưa cho chuyên gia giám định giả”.

      “Bà ngoại tôi chính là cao thủ giám định, chỉ cần đem bức ảnh đưa cho bà, để bà phán đoán là được!”. Nàng hớn hở sắp nhảy dựng lên.

      “Vậy tốt quá, tôi lấy máy chụp ảnh cùng laptop lại đây, phiền đợi ở chỗ này trước ── những cái khác được chạm vào đâu nhé”. Edmund cẩn thân thông báo, xoay người rời khỏi phòng.

      đẹp!” Đồng Ly Ly nhìn chớp mắt, ngừng xem xét đồng hồ cổ trong lòng bàn tay.

      Bỗng dưng, đàng chiếc ghế dựa truyền đến tiếng két xíu, nàng ngẩn ra, cũng sợ, ngược lại tò mò đến gần ghế dựa, cúi người vuốt ve đường vân của chiếc dựa xinh đẹp. “Kỳ lạ ….. Ta giống như từng gặp mày ở đâu đó”. Nhìn ghế dựa tinh xảo, nàng thào .

      Lúc này, chiếc đồng hồ cổ trong tay nàng bỗng nhiên lóe ra tia sáng màu vàng kim.

      :dao chich:

      Chương 1.2:

      Nàng bị kinh sợ, vội vàng xoay người, muốn rời phòng tìm Edmund, sao biết gót chân đột nhiên vấp cái, cả người ngã ra sau ngồi đến ghế dựa, thuận theo tia sáng quay mạnh, kim đồng hồ cổ lại bắt đầu kích thích.

      “Trời ạ!” Nàng sợ hãi hô lên, vừa muốn căng giọng cầu cứu Edmund, trước mắt chợt xuất ảo giác kỳ lạ, bên trong tia sáng màu vàng dường như mở ra khuôn mặt của người đàn ông.

      Là U Linh sao? Nghe nhà đồ cổ đều hay đụng chạm tới U Linh………

      Tia sáng hết sức mạnh mẽ, nàng bị chói hai mắt đến phát đau, khỏi nắm chặt đồng hồ cổm nhưng cẩn thận chạm nhầm vào bên cạnh cái nào đó của đồng hồ cổ có nấp khóa ngầm .

      Tiếng hô sợ hãi của nàng rít thành ngọn gió, nàng trông thấy căn phòng tất cả đều vặn vẹo, thân mình của nàng thuận theo ghế dựa cùng nhau bay lên , tóc dài đen bóng trung thổi tung, kim đồng hồ cổ vẫn nhanh chóng xoay tròn.

      chốc, tia sáng trong gian trở nên vặn vẹo nuốt chửng nàng, ghế dựa bay lên rồi nằm xuống tại chỗ ── Đồng Ly Ly biến mất, phảng phất như chưa bao giờ từng tồn tại qua.

      ☆☆☆☆☆☆☆☆☆

      Dường như trôi qua thế kỷ, tia sáng chói mắt cuối cùng tản ra, tiếng gió rít thổi vào hai lỗ tai nàng phát đau cũng biến mất.

      Trời ạ! Nàng sống đến từng tuổi này, vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện quỷ thần kỳ lạ rợn tóc gáy như vậy.

      Đồng Ly Ly buông đôi tay che chắn ở trước mắt ra, thầm nghĩ mau chút rời khỏi căn phòng ma quái này.

      Khi nàng mở đôi mắt nhắm chặt, thấy tình hình trước mắt, cả người đều sợ ngây người.

      Cái gì! Nàng lại có thể xông vào trong yến hội U Linh!

      Đại sảnh đường hoàng màu xanh biếc lộng lẫy, đội nhạc thính phòng chuyên nghiệp trình diễn giai điệu ưu nhã, đèn thủy tinh treo ở trần nhà điêu khắc thạch cao lóe sáng, người hầu nam cùng nữ hầu bưng bàn ăn qua lại như con thoi, cách ăn mặc trang phục mọi người tham dự yến hội, lỗ tai nóng lên trong lúc say rượu, cũng có nam nữ nở nụ cười lớn mật ôm nhau hôn môi.

      Hình ảnh đây cũng có gì ổn, chỉ trừ trang phục của bọn họ!

      Trời ạ! Tất cả mọi người đều mặc lễ phục thời đại hoa lệ Victoria, nếu như đây là sân vũ hội hóa trang lầy chủ đề thời đại Victoria, vậy nên bọn họ mướn trang phục cùng sân chơi cũng quá đúng chỗ !

      giỡn, những bộ đồ ăn cổ này có thể nào là lấy để dùng thức ăn thịnh soạn, đem đồ cổ làm hư! A a, châu báu cổ vị phu nhân kia đúng là thời đại Victoria thiết kế, dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu này của nàng đánh giá, giá trị tuyệt đối hàng triệu a!

      “A!” tiếng thét chói tai kêu làm ngắt đoạn trình diễn của ban nhạc.

      Đồng Ly Ly hết hồn vừa vỗ ngực bình tĩnh lại, tay nắm chặt đồng hồ cổ, buồn bực, xông lầm vào yến hội U Linh nàng còn chưa có thét chói tai, sao ngược lại là U Linh chế tạo ra “người” chứ?

      “Tên trộm!” Người phụ nữ thét chói tai khép lại tầng váy bồng như cái bánh ngọt, cái mũ dạ nhung tơ buộc lông chim đá quý sau đầu.

      Thủ công rất tinh tế ! Đồng Ly Ly tính toán giá trị đồ cổ mũ dạ kia, thất thần lát, người phụ nữ tóc vàng kia vọt tới trước mặt nàng, nắm cao cổ tay nàng, ý đồ đoạt lấy đồng hồ cổ vàng ròng.

      Đồng Ly Ly chấn động, nhận ra bàn tay của người phụ nữ tóc vàng này ấm áp, cách khác, người đó phải U Linh, mà là người sống sờ sờ!

      Cái gì! Nếu nàng phải xông lầm vào yến hội U Linh, thế tất cả các thứ trước mắt này là chuyện gì?

      “Mày tên trộm này! Lại dám trộm đồng hồ cổ của Công tước!” Người phụ nữ tóc vàng nhăn nhó bộ mặt tinh tế, ngừng thét chói tai với nàng, quát hỏi.

      Đồng Ly Ly nhịn xuống ao ước bịt lỗ tai, đôi lông mày cau lại, tính bướng bỉnh cũng phải là dễ chọc. “Đồ điên! Đồng hồ cổ này là tôi mua! mới phải buông tay cho tôi!” Tuy rằng nàng còn chưa trả tiền cho Edmund, nhưng nàng hạ quyết tâm muốn mua đồng hồ cổ này, cho nên cũng dối.

      “Ăn mặc trang phục kỳ quái, tự tiện xông vào yến hội của Công tước, trước mặt mọi người trộm vật này của Công tước, thái độ còn dám ngang ngược như thế, nếu họ Worth biết, mày nhất định là chết chắc rồi!”

      “Tiểu thư, mời hãy tôn trọng chút ── tôi mặc kệ cái quỷ gì gặp công tước, còn có cái quỷ gì họ Worth, tôi chỉ biết đồng hồ cổ này là tôi vừa ý trước, mơ tưởng cướp từ trong tay tôi !

      Đồng Ly Ly cắn răng, ra sức đầy ra người phụ nữ tóc vàng luôn muốn cướp đồng hồ cổ, nhưng vì dùng sức quá mạnh, thế là đem đồng hồ cổ cầm trong tay quăng mất.

      Mọi người nín thở, nhìn đồng hồ cổ bay về hướng cửa vào yến hội có đường vòng cung, người đàn ông thân hình cao lớn đẹp trai vừa lúc vào, con mắt xanh biếc chợt lóe, thò ra cánh tay dài cường tráng được ôm bởi lễ phục, cầm lấy đồng hồ cổ.

      Người đàn ông tóc vàng mắt xanh nhìn toàn bộ chung quanh, rồi mới xòe lòng bàn tay ra, day day đồng hồ cổ vàng ròng, bên môi thoáng lên nụ cười đùa bỡn.

      “Yến hội của ta lại có tên trộm tham dự, là cực kỳ thú vị”. Worth. Holt giơ lên lông mày màu nhạt, trong điệu bộ lười nhác ra hết ưu nhã của quý tộc. Khi bước ra, mọi người tự động tránh ra cái lối , hơn nữa đều khom mình hành lễ.

      Đồng Ly Ly tim đập mạnh và loạn nhịp đứng chết lặng tại chỗ, nhìn người đàn ông tóc vàng đẹp trai kia giống như ra từ trong tranh sơn dầu về hướng nàng, lòng rối loạn, hơi thở cũng dồn dập theo.

      Chương 1.3:

      Trời ạ! quả thực giống như pho tượng tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, khuôn mặt đẹp trai dịu dàng hòa nhã, con ngươi sâu thẳm xanh biếc như đá quý, đến hơi thở sinh ra đều mang vương giả, biểu lộ sót trong lúc lại.

      Người đàn ông kia mặc lễ phục màu đen hoa lệ, thân hình gầy cao lớn mạnh mẽ càng làm tăng thêm rắn rỏi. Khi đứng ở trước nàng, nàng mới ý thức được cao bao nhiêu, nàng phải ngửa lên cao mới có thể thấy mặt .

      đôi mắt màu xanh kia, Đồng Ly Ly khỏi chấn động, nắm tay siết chặt thả xuống bên người.

      Cặp mắt sáng trong veo màu xanh kia cũng khép hờ, cẩn thận xem xét nàng vị khách lạ Đông Phương ly kỳ này thân ở yến hội.

      Thân hình nàng bé đáng , da thịt màu trắng ngà cùng mái tóc đen tạo thành đối lập mãnh liệt, mặt mày đẹp đẽ, chóp mũi xinh xắn hơi hếch, cánh môi như nụ hoa chưa nở rộ, mùi thơm dẫn dụ người ta âu yếm.

      Ấn tượng trong về người phương Đông giống với nàng. từng ở Ấn Độ gặp qua số nô lệ đến từ Trung quốc, bọn họ bộ mặt nhắn, màu da lại vàng, gầy giơ xương, mặc dù là cũng là phụ nữ vậy, toàn thân cao thấp tìm thấy chỗ nào vừa ý.

      Nàng …… Rất khác, rất đặc biệt, tựa như đồ sứ Trung quốc tinh tế mê hoặc, làm người ta muốn ngắm mãi.

      “Ta có biết nàng chăng?” Sau lúc lâu xem xét, ngắm nghía đồng hồ cổ trong tay, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt ra nụ cười thần bí, cặp mắt xanh lóe ra ánh sáng kỳ lạ.

      Tầm mắt Đồng Ly Ly bị nụ cười quyến rũ của chiếm lấy, cảm giác tê dại từ sống lưng lan tràn hướng lên , tim đập càng ngày càng mạnh. Trời ạ, đây chuyện gì ?

      họ, nó là tên trộm!” thể chịu đựng được ánh mắt của Worth dừng lại người Đồng Ly Ly quá lâu, người phụ nữ tóc vàng chỉ vào Đồng Ly Ly thét chói tai lên án.

      Cảm tạ tiếng thét chói tai này, triệu hồi hồn của nàng. Đồng Ly Ly bình tĩnh lại, con ngươi đen sáng trưng chớp chớp, ngước cái cằm mềm mại lên, hai tay cũng khoanh lại trước ngực, cái đầu mặc dù nhắn đáng , hơi thở kiêu ngạo tản mạn ra cũng kém chút nào.

      “Tôi phải tên trộm, cái đồng hồ cổ kia là của tôi, xin lập tức trả lại cho tôi”. Quyết tâm nén xuống hoảng sợ, nàng vươn lòng bàn tay ra, đúng mực hướng người đàn ông tóc vàng đòi lại đồng hồ cổ.

      “Mày to gan!” Người phụ nữ tóc vàng phẫn nộ khiển trách, giống như nàng phạm vào tội nào đó thể tha thứ. “Nhìn thấy công tước hành lễ, thái độ còn dám kiêu ngạo như thế!”

      Đồng Ly Ly ngớ ra, hàng lông mày mảnh mai nhăn lại. Người phụ nữ tóc vàng này lớn tiếng, vừa rồi còn lên án nàng trộm đồng hồ cổ.

      Nhưng cái đồng hổ này là của Công tước nào đó sớm thành người thiên cổ trước đây rồi ……. Chẳng lẽ…….. , thể nào, loại chuyện xuyên qua này chỉ là tiểu thuyết bịa đặt, điện ảnh hư cấu mà ra, trong cuộc sống thực làm sao có thể xảy đến.

      “Đủ rồi, thế này vui gì hết, đây chắc phải Edmund tiên sinh làm trò lừa bịp người ta chứ?” Đồng Ly Ly hai tay chống nạnh, cương quyết cằm hếch lên, tức giận .

      “Con bé vô lễ láo xược, mày cho là mày chuyện với ai vậy?” Người phụ nữ tóc vàng cao giọng trách cứ.

      Vài tên thị vệ đứng gác ở cửa vô cùng cung kính đến, tư thế khiêm tốn hành lễ về phía người đàn ông tóc vàng đẹp trai, giống như chờ đợi người đàn ông ra lệnh cái là đem nàng ném ra.

      Nàng ràng nghe thấy vệ binh gọi người đàn ông kia ──

      "Công tước."

      đùa chứ! Nàng nhìn thấy, những người này tôn kính khác thường với người đàn ông tóc vàng, trong mắt đầy kính sợ, đây tuyệt đối phải diễn trò!

      thể nào! Chẳng lẽ nàng ……… xuyên qua?!

      “Đây là đâu? Chủ nhà giờ là ai?” Đồng Ly Ly khóc ra nước mắt nhìn bốn phía xung quanh, “bất kể hiềm khích lúc nãy” thái độ thân thiện hỏi người phụ nữ tóc vàng.

      Người phụ nữ tóc vàng ── Emily ── trợn to hai mắt, phảng phất như thấy quái vật nào đó. “Trời ạ, con đàn bà này là con điên tinh thần bình thường!” Dứt lời, nàng quay đầu nhìn về phía họ Worth đẹp trai như vị thần Hy Lạp, giọng mềm mại : “ họ, mau gọi người đem con đàn bà điên này ném ra ”.

      Worth động đậy, ngược lại nổi lên hứng thú vội vàng xem xét Đồng Ly Ly, hơn nữa rất nhân từ cho nàng giải thích: “Nơi này là Luân Đôn, nữ hoàng Victoria khoan dung vĩ đại cai trị toàn bộ đế quốc mặt trời bao giờ lặn”.

      Nữ hoàng Victoria? Đế quốc mặt trời bao giờ lặn?

      Bà ngoại vẫn đợi nàng đem đống đồ cổ kia của Edmund chở về Đài Loan, hôm qua nàng mới mời chuyên gia mua giùm bộ váy mới cổ của nước Pháp ở internet, còn nằm gọn trong rương hành lý, muốn đợi giải quyết xong việc chính, nàng phải mặc lên bộ váy đó, xinh đẹp đến xuất ở trước mặt Ryan, mời cùng ăn bữa tối lãng mạn ……. Ý nghĩ tốt đẹp này đều bị ngu ngốc xuyên qua làm hỏng!

      Nàng muốn xuyên qua a a a! Đồng Ly Ly ôm đầu trong lòng muốn nổ tung.

      Đồng Ly Ly ở trong lòng kêu rên lát, đột ngột ngẩng đầu cái, con ngươi đen chống lại cặp mắt xanh xấu xa kia, tim đập nhanh khó đè nén. “Vậy ……. là ai?”

      “Worth. Công tước Holt”. mỉm cười ưu nhã, khóe mắt gợi lên độ cong là chọc người, toàn thể trái tim phái nữ lâm vào rung động, thậm chí phát ra tiếng than say đắm.

      Đồng Ly Ly nghe vậy ngẩn ra.

      Trời ơi! Tóc vàng mắt xanh, người đàn ông đẹp trai quá mức này, lại chính là công tước phóng đãng nổi tiếng thời đại Victoria!

      A ── nàng nhịn được lại muốn la lên. Cho dù hôm nay nàng mặc người bộ nội y “Victoria secret " kiểu mới, cũng cần phải làm cho nàng xuyên đến thời đại Victoria a!

      Đồng Ly Ly mở hồ sơ kẹp trong đầu ra, trước thay mình ôn lại chút - -

      Thế kỷ 19 Luân Đôn, trong lịch sử xưng là thời đại Victoria, do nữ hoàng Victoria thống trị, lúc này đại đế quốc vì là nước có năng lực cường thịnh, cách mạng công nghiệp lại đạt đỉnh cao, bởi vậy được xưng là đế quốc “mặt trời bao giờ lặn”.

      Thời đại này cuộc sống của quý tộc khó mà tưởng tượng là lại hào hoa xa xỉ, nghi thức uống trà buổi chiều của nước lại từ thời đại Victoria phát triển và thay đổi theo, ngày sau trở thành truyền thống lớn ở quốc.

      Đồng Ly Ly cánh tay che trán, vẻ mặt ảo não, lại trợn mắt nhìn đem nàng đến chỗ người đàn ông im lặng trong gian phòng - -

      Worth - Holt.

      Nàng còn nhớ bà ngoại qua rất nhiều việc liên quan đến chuyện phong lưu của , đẹp trai cường tráng, có nghề đầu tư buôn bán, hơn nữa lại là họ hàng hoàng thất, khá được nữ hoàng mến, cùng thân vương Albert chồng của nữ hoàng vẫn là quan hệ cá nhân rất tốt, người đàn ông này thế lực lẫn ảnh hưởng đều lớn, có thể hy vọng gặp.

      Duy nhất nghĩ tới là, nàng thế nhưng xuyên đến thời đại Victoria, chính mắt thấy vị Công tước phóng đãng quyến rũ này, thể tưởng tượng nổi!

      Tiếng đàn nhạc du dương cùng nhạc đệm đàn dương cầm, lầu dưới đại sảnh yến hội vẫn chưa gián đoạn, luôn vang lên tiếng trong trẻo của ly thủy tinh, tiếng nhóm quý tộc trẻ tuổi cười, từng đợt truyền đến.

      Nàng ngồi cái bàn thấp, cái đệm thêu lót mềm mại thoải mái làm cho nàng muốn rên rỉ, nhưng ánh mắt lên, va chạm đến cặp mắt xanh trong veo kia, ngực co rụt lại từ trước đến nay chưa có.

      Worth ngồi phía sau bàn dài chạm trổ lộng lẫy, bức tường đằng sau dán giấy hoa văn rườm rà, trần nhà cũng đầy thạch cao chạm nổi, lộng lẫy lại quý phái, mỗi chi tiết đều khoe ra giá trị con người phi thường của , tài lực hùng hậu làm người ta líu lưỡi.

      Nàng bỗng nhiên ý thức được, chống lại , chính là con mèo đấu cùng con báo hoa to, phần thắng gần như là số 0 …… “Nàng , nàng ngồi hãng tàu buôn phía Đông Ấn Độ, từ Trung quốc nhập cư trái phép đến Luân Đôn phải ?” Worth đối nàng nhanh chóng giải thích trước tựa hồ đặc biệt tin tưởng.

      “Đúng”. Nàng biết thời đại này Trung mua bán lui tới thường xuyên, Trung quốc hàng loạt sản xuất ra lá trà, tơ lụa cùng đồ sứ đến quốc, nếu có người đến từ Trung quốc nhập cư trái phép cũng kỳ lạ, đó cũng là che đậy tốt nhất.

      Dù sao, nàng cũng thể tuyên bố mình từ thế kỷ 21 xuyên qua đến, như vậy nàng bị coi như người điên mà bắt nhốt vào bệnh viện tâm thần.

      “Nàng dùng cách gì xông vào yến hội của ta?” Worth hai tay khoanh lại, bờ vai rộng lớn tựa ra sau, lưng ghế dựa cao ngất thành thực tô điểm lên khí thế nguy hiểm đè người của

      “Ơ…” Đồng Ly Ly nghẹn họng cái, tự trách mình xem tiểu thuyết xuyên qua đủ nhiều, ngày thường cũng thích tưởng tượng, gặp phải việc lạ xuyên qua thời này, năng lực ứng biến ràng đủ.

      “Nàng mới vừa rồi còn , đồng hồ cổ này là của nàng, tại sao?” tay bắc cái ghế dựa đem đến, tư thế ngồi nghiêng bờ vai cao thấp, lộ ra hơi thở biếng nhác tự cao tự đại.

      “Đúng vậy, đó là tôi bỏ tiền ra mua được”. Nàng hít sâu cái, giúp chính mình bình tĩnh lại, để bề ngoài to lớn mạnh mẽ của làm mê muội.

      Nghe xong câu trả lời của nàng, Worth mỉm cười, thân hình cao lớn từ phía sau bàn dài đứng lên, bước ra về hướng nàng, tim của nàng cũng bắt đầu đập nhanh khống chế được, đầu ngón tay tự nhiên nén xuống run rẩy.

      Khi cúi người xuống, thân mặt đẹp trai để sát vào nàng, nàng nín thở, giơ lên hai tròng mắt đen láy nhìn . “Có thể cần dựa gần vào được ? Tôi được tự nhiên”.

      Nghe vậy, Worth giận mà trái lại cười.

      Bao nhiêu phụ nữ trông mong chủ động tiếp cận, nhưng nàng lại mở miệng muốn cách xa chút, Trung quốc biết nặng này là rất thú vị.

      vươn tay, nàng ngẩn ra, phản ứng nhanh nhạy co rụt ra sau, biểu tình như gặp quỷ làm tự ái đàn ông của thương tổn lớn, lông mày kiếm màu nhạt khỏi nhướng cao.

      "Yên tâm, theo điều kiện cùng thân phận của ta, là đáng để bị mê mẩn đối với nô lệ nhập cư trái phép”. Nụ cười ngọt ngào đẹp đẽ của cong lên, trong lời lại đầy châm chọc.

      Đồ heo ngạo mạn này! Đồng Ly Ly tức giận đến mức muốn đánh lệch mũi , tay trái kềm được áp chặt bàn tay phải thành nắm đấm.

      mở cái găng tay rộng thùng thình ra, đồng hổ cổ vàng ròng treo ở ngón tay, tâm đồng hồ nằm ở trong lòng bàn tay.

      “Nàng thấy , đây có khắc tên viết tắt của ta, cũng có khắc dấu huy hiệu nhà Holt ta, nàng dựa vào cái gì đồng hồ cổ này là của nàng?”

      Nàng theo vị trí chỉ nhìn lại, giây kế tiếp, con ngươi đen trong nháy mắt trợn tròn, ngay tại bên trong gần vỏ đồng hồ, quả có khắc chữ viết tắt tiếng Worth – Holt.

      Dưới lớp đế đồng hồ cổ quả có khắc cái huy hiệu đặc biệt, đó là tranh vẽ ba đóa hoa bách hợp màu vàng xinh đẹp chồm lên quấn lấy đầu con sói. Ba đóa hoa bách hợp tượng trưng cho thành thực, trí tuệ, vinh dự, còn con sói còn lại là tượng trưng cho dũng cùng kiên cường.

      Trời ơi! Lúc nàng tiếp nhận chiếc đồng hồ cổ này từ tay Edmund, hoàn toàn chú ý tới ở có khắc chữ viết tắt a - -

      Nghe đồng hồ cổ này là vật đính ước của Công tước nào đó tặng cho vị hôn thê ……

      Câu kia của Edmund lên trong óc, hiểu sao, sống lưng nàng bỗng nhiên bò lên cảm giác ớn lạnh, tim đập mạnh và loạn nhịp tầm mắt dừng lại đầu hàng chữ tiếng viết tắt trong đồng hồ cổ.

      khó xử nha! Vì thế Công tước trong miệng Edmund là ! Worth – Holt thời đại Victoria mê hoặc vô số trái tim thiếu nữ, phóng đãng buông thả ……..

      Worth nhếch môi cười. “Nàng thoạt nhìn rất khiếp sợ, là vì lời dối bị vạch trần, hay là vì nàng cuối cùng biết mình chọc phải người nên chọc?”

      Đồng Ly Ly ngửa cằm lên, nhìn thẳng sợ hãi. “Tôi biết nên giải thích sao với , nhưng tôi phải tên trộm”. Nàng chỉ là thương nhân đồ cổ xuyên qua thời a!

      “Đồng hồ này lúc trước từ ngăn kéo bàn giấy của ta cánh mà bay, hôm nay chợt xuất ở trong tay nàng, nàng lại nàng phải tên trộm ư?”

      “Đương nhiên”. Nàng mắt dịch chuyển cùng nhìn thẳng, phát cặp mắt xanh của đẹp quá, tựa như chồi non mùa xuân mới nhú, cũng giống như dòng suối xanh trong sa mạc, đẹp đến nỗi làm cho lòng người lay động.

      A ! Bây giờ cũng phải lúc bị sắc đẹp của mê hoặc, nàng trước hết trốn thoát, rồi nghĩ cách trở lại thời như cũ.

      là, tôi nhặt được chiếc đồng hồ này, cố ý đem tới trả lại”. Nàng bình thản ung dung dối, nhưng bộ ngực bị cặp mắt xanh của nhìn che lấp, dần dần nóng lên.

      “Tiểu thư Ly Ly, nàng luôn như thế sao?” Worth mỉm cười cong lên làm nghiêng ngả mọi người, lòng bàn tay thu lại cùng đồng hồ cổ, cả người đứng thẳng lên, giống như bức tường cao bao phủ mất ghế dựa nàng ngồi.

      “Sao chứ?”

      dối đến mức chút nào chột dạ mặt đỏ”.

      Nghe vậy, Đồng Ly Ly sửng sốt, hai gò má đỏ bừng, vội vàng nhắm mắt, dám nhìn tiếp cặp mắt xanh kia, hai tròng mắt của Worth cũng buông xuống, liếc nhìn nàng.

      “Tuy rằng ta biết nàng làm sao đến đây, nhưng nàng quả trộm đồng hồ của ta, dựa theo luật lệ, ta có thể báo cảnh sát đem nàng nhốt vào đại lao”.

      ! thể làm như vậy!” Nàng sợ đến nhảy dựng lên, theo bản năng cầm cánh tay .

      liếc nhìn bàn tay trắng nõn bé của nàng nắm ở cánh tay, đây thực phải bàn tay mà tên nô lệ hoặc người hầu nên có, trắng nõn mịn màng như thế, vừa nhìn là biết chưa bao giờ làm qua việc nặng.

      Nàng từ đầu tới cuối đều dối, nhìn lại toàn thân nàng trang phục quái dị, làm người ta càng phát sinh nghi ngờ lai lịch của nàng.

      “Cầu xin , nên đem tôi nhốt vào trong lao!” Thế kỷ 21 hoàn cảnh ngục giam cũng đủ nguy rồi, nàng hoàn toàn thể tưởng tượng niên đại này lao ngục có hình dạng thế nào.

      Worth thu lại nụ cười mặt, ánh mắt cực lạnh cúi nhìn nàng. “Ta cũng chẳng phải nhà từ thiện gì, cũng có lòng nhân từ tha thứ, nàng thừa nhận trộm đồ của ta, ta đây lại thể dễ dàng bỏ qua cho nàng”. Trợn mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai người người oán trách này, nàng giật mình, trong nháy mắt lạnh thấu sống lưng.

      Trước mắt Worth – Holt này dường như cùng miêu tả vị kia của bà ngoại quá giống nhau ……
      Last edited by a moderator: 9/6/17
      shmily9120, aaatieen, Happyanh43 others thích bài này.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Mình bóc được tem. Cố lên nhé nàng

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Tr nay co he liet ha nang ??? Bao nhiu phan ???

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :