1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Phương Tây] The Dark Duet Series - C.J. Roberts (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 3.3
      “Lại đây,” lên tiếng. Giọng khiến tôi giật mình, nhưng tôi vẫn tiến về phía . “Dừng lại. Tôi muốn bò tới đây.”

      Hai chân tôi run rẩy. Bò ư? đùa à? Chạy . Chạy ngay bây giờ. đứng dậy, nhìn thẳng vào tôi. Chạy đâu? Hãy xem đẩy xuống đất và đánh thuốc nhanh thế nào kìa! Đầu gối tôi chạm đất. Còn lựa chọn nào nữa đây? Tôi cúi đầu xuống nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt của người mình, hệt như sức nặng báo hiệu bàn tay sắp vươn ra. Hai đầu gối và lòng bàn tay tôi di chuyển mặt đất cho đến khi chạm tới mũi giày của .

      Tôi bị mắc kẹt. Gần như khỏa thân. Yếu ớt. Sợ hãi. Tôi là của .

      cúi xuống và gom tóc tôi lại bằng hai tay. Chầm chậm, kéo đầu tôi lên cho đến khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau. chăm chú nhìn tôi; chân mày nhíu lại, miệng mím thành đường cứng nhắc. “Tôi ước ta làm thế này với ,” trong lúc mơn trớn góc mắt trái của tôi. “ xinh đẹp; quả là đáng hổ thẹn.”

      Tim tôi quặn thắt. Kí ức, cái kí ức đó xé toạc hàng rào phòng thủ và trồi lên ở bề mặt tâm trí tôi. Cha dượng tôi cũng từng nghĩ tôi xinh đẹp. Tôi là thứ xinh đẹp, và những thứ xinh đẹp được yên thân trong thế giới này, yên thân trong tay đám đàn ông như . Theo bản năng, hai tay tôi tóm lấy hai cổ tay , cố gắng gỡ chúng khỏi tóc mình, nhưng nắm rất chặt. thô bạo, nhưng rất chặt. Dù lời nào, nhưng làm ý mình; vẫn chưa nhìn tôi đủ. thể đọ mắt với được nữa, tôi dời mắt đến điểm ở phía bên kia của .

      khí chung quanh tôi dường như điều chỉnh để thích nghi với . Hơi thở lướt má tôi, và bên dưới đôi bàn tay run rẩy, mướt mồ hôi của tôi, hai cẳng tay gián tiếp gợi nhắc về sức mạnh to lớn mà sở hữu. Tôi nhắm mắt và hít vào hơi sâu, hi vọng có thể bình tĩnh lại. Mùi hương của hòa lẫn với mùi thức ăn xộc thẳng vào phổi tôi. kết hợp đó tạo ra những cảm giác nguyên sơ kì lạ. Thình lình, tôi thấy đói đến điên dại. Tôi muốn xé toạc thịt da bằng răng mình và uống máu .

      thể kiềm được, tôi thầm, “Lỗi tại nên ta mới làm thế. Tất cả mọi chuyện là lỗi của . chẳng tốt đẹp gì hơn ta hết.” Cảm giác tuyệt khi ra những lời đó. Tôi nghĩ phải chi mình vậy sớm hơn.

      giọt mồ hôi chảy dài xuống bên cổ tôi, chầm chậm trườn qua xương quai xanh, xuống lồng ngực rồi chui tọt vào khe giữa hai bầu vú, gợi nhắc cho tôi về tình trạng cơ thể mình. Cơ thể yếu ớt, mong manh của tôi.

      thở dài thườn thượt rồi lại chầm chậm thở ra hơi. Tôi rùng mình, thể phân biệt được làm vậy là vì bình tĩnh, hay là vì sắp tát tôi đến bất tỉnh.

      Giọng của , thoáng chút lịch , lấp đầy đầu óc tôi. “Cẩn trọng lời với tôi đấy, vật cưng. Tôi và là hai thế giới khác nhau hoàn toàn. Đó là điều mà học được cách để cảm kích, mặc cho có nghĩ gì. Nhưng hãy hiểu cho ; tôi vẫn có khả năng làm nhiều việc mà tưởng tượng nổi đâu. Cứ khiêu khích nữa rồi tôi chứng minh cho thấy.” thả tôi ra.

      Tôi khuỵu xuống mà nghĩ ngợi, trở lại tư thế quỳ bò, lần nữa chăm chăm nhìn vào giày . Dám chắc tôi sụp đổ hoàn toàn nếu cố tưởng tượng ra tất cả những điều mình tưởng tượng nổi, bởi tôi có thể mường tượng ra vài chuyện rất khủng khiếp. là, tôi hình dung vài điều kinh khủng khi giọng cùa chen ngang dòng suy nghĩ.

      “Toàn bộ cuộc sống của thay đổi. nên cố chấp nhận điều đó , bởi chẳng có cách nào tránh được nó đâu. Dù có thích hay , có chống cự hay , cuộc đời cũ của cũng kết thúc rồi. Nó kết thúc trước cả khi tỉnh lại ở đây nữa kìa.”

      có từ ngữ nào hết, có tôi, có ở đây. Điều này điên rồ. Tôi tỉnh dậy với mồ hôi và nỗi sợ hãi ở chốn này, chốn tăm tối này. Sợ hãi, đau đớn, đói khát, người đàn ông này – ăn mòn tôi. Tôi muốn đặt đầu mình lên giày . Để dừng lại. Những câu từ treo lơ lửng trong khí như chiếc bong bóng chứa bài diễn thuyết vẫn bám môi . Trước bao lâu? Trước cả ngày hôm đó đường sao?

      Tôi lại nghĩ về mẹ. Bà còn lâu mới được xem làm hoàn hảo, nhưng tôi bà nhiều hơn bất cứ ai khác. bảo rằng tôi bao giờ được gặp lại bà nữa, rằng tôi bao giờ được gặp lại bất kì ai tôi thương nữa. Lẽ ra tôi nên biết trước những lời như thế rồi chứ. Mỗi nhân vật phản diện đều có chung bài diễn thuyết thôi, ‘Đừng cố chạy trốn, việc đó là bất khả thi’, nhưng cho đến tận lúc đó, tôi vẫn nhận ra những từ đó kinh khiếp đến độ nào.

      Rồi đứng dậy phía tôi, hệt như vị thần cướp mất mặt trời mà chẳng hề quan tâm đến suy sụp của tôi. “Hãy gọi tôi là Chủ Nhân. Mỗi lần quên, tôi buộc phải nhắc cho nhớ. Vậy nên, có thể chọn vâng lời, hoặc chọn trừng phạt. Việc đó hoàn toàn phụ thuộc vào .”

      Đầu tôi ngẩng phắt lên, và đôi mắt chứa đầy choáng váng, kinh hãi, bực bội của tôi bắt gặp mắt . Tôi gọi Chủ Nhân. Đếch.Bao.Giờ. Dám chắc có thể nhìn thấy quyết tâm trong mắt tôi. Vẻ thách thức lời ở phía sau chúng hét lên rằng, ‘Cứ thử bắt buộc tôi xem, đồ khốn. Cứ thử xem.’

      nhướng bên mày lên, đôi mắt đáp lại, ‘Rất vui lòng, vật cưng ạ. Cho tôi lý do .’

      Thà gây ra trận chiến mà mình có khả năng thắng, tôi dời mắt trở về mặt đất. Tôi thoát khỏi đây. Chỉ cần khéo léo là được.

      có hiểu chưa?” cách tự mãn.

      Vâng, thưa Chủ Nhân. Những từ đó hề được ra, vắng mặt của chúng đáng được xem xét đấy chứ.

      .Có,” nghiêng người tới trước, “Hiểu.Chưa?” kéo dài mỗi từ như thể chuyện với đứa con nít, hoặc ai đó hiểu được tiếng vậy.

      Lưỡi của tôi đẩy sát vào răng. Tôi nhìn chằm chằm vào chân , thể trả lời, thể chống cự. khối nghẹn dần hình thành trong cổ họng và tôi nuốt xuống để giữ nó ở yên chỗ, nhưng rồi nước mắt cũng dâng lên. Đó phải những giọt nước mắt đau đớn hay sợ hãi, mà là thất vọng.

      “Vậy tốt thôi, tôi đoán đói. Nhưng tôi có.”

      Đề cập đến thức ăn làm miệng tôi ứa đầy nước miếng. Mùi đồ ăn làm dạ dày tôi vặn xoắn thành gút. Trong lúc miếng bánh mì, móng tay tôi cắm vào lớp thảm mỏng manh nơi nước mắt tôi rỉ xuống. muốn gì ở tôi mà thể lấy phức cho xong chứ? Tôi sụt sịt mũi, cố khóc nức nở. lại chạm vào tôi, vuốt ve ở phía sau gáy.

      “Nhìn tôi .”

      Tôi chùi nước mắt mặt và nhìn lên. ngồi trở lại ghế, đầu nghiêng sang bên. Hình như là cân nhắc gì đó. Hi vọng dù có là gì cũng gây thêm nhục nhã cho tôi, nhưng làm sao chắc được. nhặt miếng thịt cắt sẵn từ dĩa lên và từ từ cho vào miệng, suốt lúc đó mắt vẫn dán lên tôi. Mỗi giọt nước mắt ứa ra đều bị tôi nhanh chóng dùng mu bàn tay chùi . Tiếp đó, lại nhặt khối thịt bò vuông vức lên. Tôi nặng nhọc nuốt vào. nghiêng người tới và giơ mẩu đồ ăn thơm ngon trước môi tôi. Với nỗi nhõm chút xấu hổ, tôi há miệng ra, nhưng giật tay lại.

      Rồi lại đưa tới lần nữa. Và lần nữa. Mỗi lần như thế, tôi lại trườn đến gần hơn, cho đến khi cả cơ thể ép giữa hai chân , hai bàn tay đặt ở hai bên người . Thình lình, tôi quấn đôi tay mình quanh bàn tay và bao phủ ngón tay bằng miệng mình nhằm cướp lấy mẩu thức ăn kia. Ôi trời ơi, ngon quá.

      Những ngón tay dầy cộm và mặn mòi lưỡi tôi khi tôi xoay sở vồ lấy miếng thịt ở giữa chúng. di chuyển rất nhanh, mấy đầu ngón tay tìm thấy lưỡi tôi và véo mạnh, trong khi bàn tay còn lại bấu vào hai bên cổ tôi. siết mạnh, khiến tôi phải há miệng vì sốc khi cơn đau lan xuống cổ họng. Mẩu thức ăn rơi từ giữa môi tôi xuống sàn và tôi gào lên trước mất mát đó. thả lưỡi tôi ra, hai bàn tay điều khiển hai bên đầu tôi, kéo nó lên về phía mình. “Tôi quá tử tế rồi và học được tôi lịch như thế nào. rất kiêu ngạo và rất ương bướng, và tôi đánh nhừ tử gấp đôi.”

      Rồi đứng lên, dùng đủ lực để đẩy tôi ngã ngược ra sau sàn. Sải bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Lần này tôi nghe thấy tiếng khóa xoay vặn.

      Bên cạnh tôi, mẩu thức ăn vẫy gọi.
      Linh Di, Phong Vũ Yên, thư hồ8 others thích bài này.

    2. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 4.1
      Cơn đói của tôi là sinh thể sống đầy giận dữ, cào cấu và gào rú bên dưới từng tấc da thịt. Tôi nhào đến chỗ bữa ăn thịnh soạn như con thú đói ngấu - dồn ép thức ăn và nước uống xuống sâu trong họng hết sức có thể. Thậm chí tôi còn nhận biết được thứ mình tọng vào miệng là gà hay đậu nghiền gia vị sấy khô nữa. Chỉ cần biết chỗ thức ăn đó có thể lấp đầy khoảng trống trong bụng là được, và tôi ăn đến khi ăn nổi nữa. Đến khi tôi no nóc.

      Dầu mỡ, muối và vụn thức ăn dính đầy hai tay và mặt tôi trong lúc cổ họng còn bận co bóp quanh đợt thức ăn thịnh soạn cuối cùng. Khi cơn đói thôi còn ghì siết, tôi rốt cục cũng nhìn thấy chiếc nĩa nhựa ở giữa đám đĩa giấy trống . cách điên cuồng, tôi tóm lấy nó và chạy thẳng đến khung cửa sổ bị đóng ván kín mít, yếu ớt đâm lấy đâm để vào mấy tấm ván. Trong lúc bữa ăn còn tiếp tục tìm đường xuống bụng tôi, chiếc nĩa nhựa gãy tan nát khi tôi cố cạy mở cửa sổ. Hít thở gấp gáp và nông cạn với đám đồ ăn còn trong họng, cuối cùng tôi ném những mẩu nhựa gãy nát qua bên kia phòng, về phía cánh cửa đóng kín.

      Nước mắt lần nữa làm mờ tầm nhìn của tôi, khi cơn sóng choáng ngợp của sợ hãi và buồn bã lôi tuột tôi xuống. thoát khỏi đây được đâu. tiêu chắc rồi. ta quay trở lại và làm gì đó vô cùng tồi tệ. Cực kì, cực kì tồi tệ và chẳng thể ngăn được ta. Làm ơn, làm ơn, cầu xin Chúa, làm ơn hãy đưa con ra khỏi đây.

      Tôi lao vào căn phòng tắm mờ mịt ánh sáng, giở nắp bồn cầu và nôn hết mọi thứ ăn ra. Tôi thét vào đó giữa những đợt nôn ói đầy mùi gia vị. Giọng tôi vang vọng trong bồn sứ, thứ thanh òng ọc bị bóp nghẹn cuối cùng cũng nhường chỗ cho tiếng thút thít rền rĩ và tiếng hít thở nặng nề. Tôi dội nước trước khi cảnh tượng bãi nôn mửa kia khiến mình phát bệnh lần nữa. là sau đó tôi có thấy tốt hơn chút. Lại bị đói, nhưng bình tĩnh hơn trước.

      Tôi thử bật đèn lên, nhưng ràng là nó cũng bị tháo ra nốt rồi. Thế vào chỗ đó là bóng đèn ngủ khác. Phòng tắm vẫn trong quá trình sửa chữa, đồ mới nằm lẫn với đồ cũ. Tôi cẩn trọng phớt lờ chiếc bồn Jacuzzi, nơi bản thân từng bị lột sạch quần áo và bị vác vào. Chỉ cần cái liếc nhìn thôi và thế là bàn tay lại ở người tôi lần nữa. Tôi nhanh chóng quay , thay vào đó tập trung vào việc rửa mặt và súc miệng ở bồn rửa. Phải xóa sạch mùi vị nôn ói ra khỏi đầu mới được.

      Phía bồn rửa, có chiếc đĩa tròn bằng kim loại. Chợt nảy ra ý tưởng, tôi ấn mấy ngón tay quanh mép đĩa, cố gỡ xuống nhưng nó được gắn chặt vào tường. Chán chường, tôi cứ thế nhìn chằm chằm vào nó. Chiếc đĩa sáng bóng và hoàn hảo, gần giống như là thủy tinh vậy. Bên trong nó, tôi lần đầu nhìn vào gương mặt mình kể từ khi bị bắt . Vùng da quanh mắt tôi chuyển màu xanh tím nhạt; chạm vào có cảm giác sưng phồng. Bây giờ tôi có thể mở nó đủ to để nhìn, nhưng so với mắt phải trông nó xấu xí quá. Tôi dùng mấy ngón tay để chạm vào mắt trái, ngạc nhiên khi thấy nó đỡ đau hơn lúc đầu. Trông tôi kinh khủng. Ngoại trừ bên mắt sưng vù và bầm tím ra, tóc tôi rối bù như tổ quạ. Tôi ngạc nhiên khi nhận ra bản thân cố sửa sang lại mái tóc. Cảm thấy mình giống hệt đứa đần vào giây phút ngớ ngẩn của hành động đó thức tỉnh tôi. Phải đấy Livvie, đừng quên phải trông đáng vì tên bắt cóc điển trai. ngu xuẩn!

      Tôi biết chuyện gì xảy ra với mình nữa, nhưng Caleb chính là trung tâm của chuyện đó. Chính là nguồn cơn của tất cả nỗi đau đớn và hỗn loạn này. Bất kể chuyện gì xảy đến hoặc sắp xảy đến với tôi, đều tùy thuộc vào “khẩu vị” quái dị và đồi bại của . Đành chịu thua, tôi quay người và bắt đầu bước ra ngoài.

      Cửa phòng ngủ bật mở khiến tôi giật nảy. Điên cuồng, tôi vội nhìn quanh phòng tắm để tìm cách thoát thân hoặc nơi để trốn. phi lý khi làm thế bởi tôi xác định là hề có lối thoát rồi. Tuy vậy, bản năng vẫn là bản năng. Bản năng mách bảo tôi phải trốn , dù chỉ mất có vài giây để tìm ra tôi.

      Caleb sải bước thẳng tới nhà tắm, miệng ngâm nga. Khi đến ngưỡng cửa, tôi trốn bên dưới bồn rửa rồi. Ở ngay tầm mắt .

      điềm tĩnh tiến tới, hề mang vẻ tàn ác trưng ra trước đó, và gọi tôi bằng giọng điệu êm ái. “Tôi muốn đứng dậy.”

      vươn tay về phía tôi. Với vẻ cảnh giác, tôi nhìn chằm chằm nó lúc lâu, nghĩ về hủy hoại chờ được thực bởi bàn tay đó. bình tĩnh của và nỗi sợ hãi của tôi treo lơ lửng ở giữa như vòng xoắn dày cộm và nặng nề. tổn hại tôi, có gì đó bên trong tôi biết như thế. khiến tôi gần như tê dại. Tìm cách để nhận được lòng khoang dung của , tôi ngập ngừng với tay ra, chờ đợi con rắn tung đòn tấn công. Khi chạm tới bàn tay vươn dài của , tôi rất muốn thoái lui và thu mình lại. Nhưng được. mỉm cười. Đó là nụ cười ngay lập tức khiến tôi phải chú ý bởi cả đẹp đẽ và vẻ xấu xa của nó.

      quấn những ngón tay quanh cổ tay tôi, và từ cái động chạm đó, luồng điện chầm chậm truyền sang tôi. Tôi hoàn toàn tê liệt. từ từ kéo tôi dậy, và chẳng mấy chốc, tôi đứng đó, nhìn với đôi mắt mở to và hơi thở khắc khoải. áp lòng bàn tay tôi lên mặt, để tôi cảm nhận làn da lần đầu tiên. thân mật của hành động đó khiến hai mắt tôi buộc phải nhìn xuống sàn, và thình lình, tôi thấy sợ vẻ tử tế của hơn là hung bạo.

      Caleb lướt những ngón tay tôi khắp mặt , giữ chặt nó khi tôi cố tránh . Da mặt nhẵn nhụi, mềm mại, nhưng nam tính thể phủ nhận. đụng chạm của rất đơn giản, song vô cùng ràng, nó chỉ cho tôi thấy rằng có thể giống người tình, dịu dàng, thân mật, nhưng đồng thời cũng là người đàn ông quen nghe thấy từ . Phải. Tôi hiểu. người đàn ông, còn tôi sao? Tôi chẳng là gì ngoài đứa con , thậm chí còn chưa phải là phụ nữ. Đáng ra tôi phải quỳ sụp dưới chân và tôn thờ vẻ đàn ông của , phải biết ơn vì hạ cố để mắt tới mình. Tất cả mọi điều, chỉ với cái chạm tay đơn giản như thế.

      giơ tay phải lên, vén tóc tôi khỏi vai và ve vuốt phía sau cánh tay tôi. cơn rùng mình dữ dội chạy dọc cột sống khiến tôi phải lui lại. Lớp men sứ lạnh giá của bồn rửa sượt qua da tôi. Như thể khiêu vũ, ta bước tới. Những ngón tay xộc thẳng vào tóc tôi, đầy sở hữu, giữ chặt đầu tôi trong khi tôi tiếp tục nhìn chằm chằm sàn nhà. hôn lên các ngón tay tôi; khẽ cắn chúng bằng răng. Chiếc răng nanh khá sắc nhọn, phần trong vẻ quyến rũ non trẻ của , giờ đây bao phủ trong tăm tối xấu ra.

      (còn tiếp)

    3. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 4.2
      P/S: Tới hôm nay mình cũng post được tới chương 4 rồi nhỉ :3 Cảm ơn các bạn quan tâm theo dõi truyện của mình. Nếu có bất kì góp ý nào về cách dịch, các bạn cứ tự nhiên cmt nhé, để mình có động lực và có thể rút kinh nghiệm cho các chương khác. Mình cũng biết truyện này khá là khó nuốt vì nó ngọt ngào như mấy câu chuyện tình khác, nhưng nếu chịu theo dõi, các bạn thấy đây là câu chuyện rất hay ho. lần nữa cảm ơn và Enjoy!!!!! :063:
      Tiếng tim đập vang rền trong tai tôi, hơi thở tôi trở nên nặng nhọc. Nỗi lo lắng cuộn trào trong cơ thể để rồi nằm lại nơi dạ dày, khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi thầm nghĩ: Mình có nên chống cự ? Có nên liều chọc giận ? Bản năng trong tôi bảo phải bỏ chạy, hay lẩn trốn, chúng hãy đứng yên đó. Chúng …hãy vâng lời? Làm ơn dừng lại .

      thả tay tôi xuống, dập tắt mọi hoảng sợ; biết phải làm gì với tay mình, tôi quấn hai cánh tay ôm lấy người. Cảm giác như thể xuyên thủng tôi bằng đôi mắt. dữ dội trong ánh nhìn đó gần như là bẩn thỉu. làm gì tôi trong tâm trí vậy?

      Có điều gì đó rất lạ diễn ra bên trong tôi, nhận thức căn bản và vô cùng đơn giản, như đàn ông và đàn bà, giống cái và giống đực, cứng rắn và mềm mại, thú săn và con mồi. Phải, tôi thấy kinh hãi. Nhưng đồng thời có làn sóng ngầm của thứ gì đó khá quen thuộc. Dục vọng? Có lẽ thế. Mắt tôi dứt khỏi gương mặt . Tôi từng tưởng tượng về người đàn ông này, từng mơ mộng được chạm vào. Tôi từng khao khát đôi mắt cơ thể trần trụi của mình. Mường tượng ra đôi môi mềm mại của đặt lên hai bầu ngực mình. Và bây giờ ở đây, chạm vào tôi. Cảm giác hề giống những gì tôi từng mường tượng.

      Thế này giống với bất kì mộng tưởng nào tôi từng có, kể cả những mộng tưởng thiếu lành mạnh nhất cũng . Tôi thừa nhận, rằng mình từng mơ về việc bị hủy hoại bởi các chàng ma cà rồng của Anna Rice. Tôi thấy cảnh tượng đó màn hình lớn ở sâu trong tâm trí mình. Khi đó là thế kỉ 18, và tôi đứng trong con hẻm, chàng Lestat điển trai, xấu xa phải bàn cãi, ở giữa hai đùi tôi. Tôi là bán hoa, còn chàng chỉ là khách quen. Cảm nhận được chàng nguy hiểm thế nào, hoang dại thế nào, nhưng chỉ cần nụ hôi thôi là tôi mặc kệ tất cả. Tôi biết chàng cắm ngập nanh vào cơ thể mình, nhưng vẫn để mặc cho chàng định đoạt vì hi vọng, cái chết phải là đoạn kết đời tôi.

      Thế này chẳng hề giống những giấc mơ của tôi. Trong mơ, ta thể thực cảm thấy gì cả. Mỗi cái động chạm đều tùy thuộc vào tưởng tượng của ta, như là hôn có cảm giác thế nào, giao hoan có cảm giác thế nào, nỗi sợ hãi ra sao. Nếu bạn chưa từng cảm nhận qua chúng, tâm trí thể nào tái tạo lại chúng. Tôi từng hôn hít, từng có ý niệm mơ hồ về việc vỗ về, nhưng lại hề biết gì về thực tế cả. Khi bạn trai tôi chạm vào tôi, tôi biết ấy dừng lại ngay khi tôi cầu, trái lại, tôi biết người đàn ông này làm vậy. Thực tế khiến mọi việc đều khác . Chuyện này là . Đụng chạm , đe dọa , người là , sợ hãi cũng là .

      vuốt ve mặt tôi, lưới đầu ngón tay qua dái tai, xuống cổ họng, lưng bàn tay quét qua xương quai xanh. Hơi thở của tôi trở nên rời rạc, nặng nề. Thế này sai trái, thế nhưng cảm giác lại quá tệ. Nỗi sợ hãi đè nặng ở sâu trong bụng tôi, nhưng bên dưới nó, sức nặng khác lại thành hình. Tôi bật thốt ra thanh phản đối, cầu xin dừng tay bằng ngôn ngữ lời. dừng lại đủ lâu để hít vào mùi hương của tôi trước khi tiếp tục. Tôi chầm chậm lắc đầu, cố né ra nhưng bị giữ chặt bằng bàn tay kia.

      “Nhìn tôi,” , giọng đầy kiểm soát nhưng hơi ngập ngừng. Tôi nhắm nghiền mắt, lại chầm chậm lắc đầu lần nữa. thở dài. “Tôi muốn nhìn tôi.”

      Tôi nghe theo, chỉ bất động trong lo lắng. Chuyện này thể xảy ra được. thể xảy ra với mình. Nhưng nó lại diễn ra, và tôi lại vô phương ngăn cản. Tôi than khóc, kéo đầu mình tựa sát bàn tay ta. Caleb càng kích động hơn khi tôi giơ tay lên, chạm vào hai bên cổ tay .

      “K-h-ô-n-g”, dịu dàng , như thể khiển trách đứa trẻ. Đôi tay tôi run lẩy bẩy còn hai đầu gối gần như oằn xuống. siết chặt nắm tay trong tóc rồi kéo đầu tôi dậy. Tôi nhắm mắt chặt hơn nữa khi những tiếng nức nở yếu ớt, ráo roảnh vụt thoát khỏi môi. Tôi bước lằn ranh mỏng manh của kiên nhẫn nơi , trong khi đó lại rơi khỏi ranh giới mong manh của sáng suốt nơi chính bản thân mình. nghiêng người tới, hôn lên má tôi rồi sau đó tới gáy. Tôi cáu kỉnh thở dài, né ra xa, nhưng lại chẳng tới đâu. chạm ngón cái vào môi tôi, cố gắng ngăn lại những tràng nức nở và rền rĩ.

      “Lòng can đảm của đâu hết rồi, vật cưng? cào cấu, kêu rít nữa à? gan lì của tôi đâu rồi?”

      Tim tôi chùng hẳn xuống bụng. Tôi chẳng biết lòng can đảm của mình biến đâu nữa. Mà tôi bao giờ can đảm chưa? Tôi nghĩ vậy. Tôi chưa từng can đảm. Tôi luôn hài lòng với vô hình, chỉ làm người đứng sau máy quay. Bây giờ tôi ước sao mình được vô hình.

      Giọng của tôi biến đâu mất, bị bóp nghẹn bởi nghiêm trọng của giờ phút này. Tôi rơi vào tình trạng hoảng loạn khi thả tay ra. Trượt xuống sàn, hai tay bưng lấy mặt, tôi liên tục tự với bản thân, Mình ở đây. Đây là giấc mơ, giấc mơ quái dị kinh khủng. Bất cứ lúc nào, mình đều có thể tỉnh dậy. Tôi co gối sát ngực và đu đưa người tới lui. Câu thần chú chỉ khiến mọi chuyện thêm mà thôi.

      Tôi khóc khi bế tôi lên. Chuyện đó thế nào cũng xảy ra. Tôi thấy trống rỗng, hệt như cả cơ thể chỉ là cái vỏ chứa đựng linh hồn vỡ nát của chính mình. đưa tôi tiến về phía chiếc giường, dễ dàng đặt tôi đứng trước nó. Hai mắt tôi dần dần mờ , như thể não bộ bắt đầu “đình công” vậy. Tôi chỉ đứng đó, chờ đợi. lùa tóc tôi qua bên vai trái, đứng ngay sát phía sau tôi. Tôi có thể cảm thấy vật đàn ông của áp vào mình, cứng rắn, mang đầy điềm gở. lại hôn lên cổ tôi.

      ,” tôi nài xin, giọng vỡ vụn. Vậy ra tôi nghe giống thế này sao, hoàn toàn sụp đổ. “Làm ơn….”

      Tiếng cười khẽ của dập dờn cổ tôi. “Đó là câu lịch đầu tiên mà ra đấy.” vòng hai cánh tay quanh người trong lúc vào tai tôi, “Chỉ tiếc là vẫn chưa học được cách chuyện đàng hoàng thôi. Cứ tự nhiên lại xem, lần này hãy , “Xin đừng, thưa Chủ Nhân”. làm được ?”

      Tôi muốn khóc, muốn hét lên. Tôi muốn làm mọi thứ ngoại trừ điều cầu. Tôi giữ yên lặng.

      “Hay có lẽ,” liếm tai tôi, “ cần động lực.”

      Thình lình, dứt người ra, để lại tấm lưng trần của tôi phơi bày trong khí lạnh giá. Tôi ngồi sụp xuống sàn, vo tròn tấm trải giường thành mớ rối nùi rồi ấn trán lên đó. cúi xuống ở phía sau, xoa xoa lưng tôi. Ý chí chống cự dâng tràn bên trong cơ thể, và dù biết bản thân dây vào chuyện gì, tôi vẫn thể ngăn mình lại. Thúc khuỷu tay về sau, tôi đánh ngay vào cẳng chân . Đau đớn đâm xuyên qua khuỷu tay, và tôi thể nhúc nhích được gì trong vài giây. Cẳng chân bằng thép.

      lì lợm của tôi đây rồi,” lạnh nhạt . Chộp lấy nắm đầy tóc, lôi tôi khỏi giường. Tôi thét lên điên dại, cắm móng tay vào tay để cố thoát ra, nhưng tất cả nỗ lực của tôi chỉ là con số . Mọi chuyện kết thúc trước lúc kịp bắt đầu, khi lật tôi nằm sấp mặt lại và ấn đầu gối vào giữa hai bả vai. Tôi bị ghim chặt. Bị đánh bại.

      “Tôi ghét !” Tôi gào. “Tôi ghét , đồ chó chết xấu xa!”

      may vì tôi chả quan tâm đâu,” chút thương xót, “Tôi cho biết điều gì khiến tôi bực mình nhé; vẫn chưa học được cách cư xử gì hết. Có lẽ nên dễ bảo chút, vật cưng ạ, nhưng phải thừa nhận rằng…” Tôi cảm thấy hơi thở của bên mặt mình, “Tôi thích thế này hơn.” với tay lấy gì đó giường. Tôi rướn lên để xem đó là gì, nhưng đầu gối của lại ấn sâu lên người tôi cách tàn nhẫn.

      cố giữ chặt hai cổ tay tôi, nhưng rồi nhanh chóng chuyển chúng sang bên tay trái, trong lúc trói chúng lại với nhau bằng dây thừng mềm, gần giống như vải lụa. Tôi kêu la và chống cự bên dưới , vẫn cố gắng cách vô ích để thoát ra.

      Tôi ngăn lại bất kì ý nghĩ nào về đau đớn, về việc xé nát trong trắng của tôi, hủy hoại cơ thể tôi. mất mát cuối cùng, ánh hoàng hôn của nỗi ô nhục. Thế này có lẽ tốt hơn. Tôi cần phải bệnh hoạn, đồi bại, tàn bạo. Như vậy khiến việc vạch cảm giác của tôi dành cho dễ dàng hơn. Hình ảnh thiên thần tuyệt đẹp được phái xuống để cứu vớt tôi biến mất. Tôi cần phải mơ mộng thêm về đôi mắt màu lam lục của , hay về việc mái tóc vàng óng của có cảm giác thế nào trong tay mình nữa. Bây giờ, kể cả mùi hương của cũng khiến tôi phát bệnh. Ít ra, đây là cách hai chúng tôi nên hiểu về chuyện này, chỉ là cưỡng bức, phải quyến rũ, phải ảo tưởng. Chẳng có gì rối ren ở đây hết. Giờ đây chỉ là con quái vật. Như bao con quái vật khác mà thôi.

    4. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 4.3
      kéo tôi khỏi sàn bằng cổ tay, và trong chuyển động nhanh chóng, treo hai cổ tay tôi lên cột giường cho đến khi tôi đứng bấp bênh mấy đầu ngón chân. Bị treo lồ lộ ra ở đó; cả cơ thể bị căng đến sít sao - mọi thứ đều phơi bày, hơi thở tôi trở nên gấp gáp. thô bạo tóm lấy mặt tôi, “ có biết vấn đề của mình là gi , vật cưng? vẫn chưa học được cách lựa chọn khôn khéo. Bữa tối lẽ ra khác , nhưng lại chọn thế này.”

      Tôi chuẩn bị sẵn lời đáp tinh ranh đầu lưỡi. Những câu từ khiến giận dữ hệt như tôi khiếp sợ, nhưng rồi hôn tôi. Nụ hôn vô cùng dữ dội, đầy chiếm hữu, với ý định bóp chết lời chỉ trích kia ngay từ trong trứng nước. Chẳng có lưỡi liếc gì ở đây cả; quá thông minh để làm vậy, mà chỉ dùng đôi môi đầy đặn áp chặt lên môi tôi mà thôi. Nó kết thúc trước khi tôi kịp có cơ hội phản ứng.

      bước đến chỗ chiếc xe đẩy từng để thức ăn và lục lọi trong chiếc túi đen. Hai mắt tôi mở lớn. Thứ đó ở chỗ quái nào ra vậy? có thứ gì đời đáng ngại như cái túi đen cả, túi đen có nghĩa là có chuyện. Túi đen có nghĩa là có kế hoạch được vạch ra, có chuẩn bị, thu xếp chu đáo. Thình lình, tôi cảm thấy như bị mê sảng.

      quay lại cùng rất nhiều vật dụng, mỉm cười với tôi như thể chuyện này rất đỗi bình thường. bày các vật dụng kia lên giường cách tỉ mỉ và cẩn trọng. chiếc vòng cổ bằng da được giơ lên cho tôi thấy; nó là dải da bản to với hai chiếc móc kim loại được đính ở hai đầu, trong số đó có gắn khóa và chìa. Đặc biệt, chiếc vòng cổ còn có thêm chiếc khoen ở phía trước. nhanh chóng đeo nó lên cổ tôi. Khi cài khóa chắc chắn, chiếc vòng đè nặng lên cổ họng tôi. đung đưa chìa khóa trước mắt tôi trước khi đặt nó lên bàn đầu giường. Có sợi xích dài, gần giống với loại dùng để dắt chó dạo, nhưng có thêm khóa gài ở hai đầu. quàng sợi xích qua cột giường, gây ra tiếng “lách cách” rất lớn khiến tôi giật mình hét lên, sau đó gắn cả hai khóa gài lên chiếc khoen phía trước vòng cổ. Tôi phải ngước nhìn lên trần nhà để bị nghẹt thở. Khóc nhiều khiến cho việc hít thở càng khó khăn hơn, thế nên tôi dừng lại, nhưng nước mắt vẫn tiếp tục chảy dài xuống mặt, đọng thành vũng ở vành tai tôi.

      Làm ơn. Đừng. Đừng làm vậy. Tôi muốn to những lời đó lên. Muốn cầu xin . Nhưng từ ngữ còn thành hình được nữa. Tôi quá sợ hãi, quá tức giận, và quá…kiêu hãnh. Tất cả những gì lẽ ra tôi nên làm ồ ạt kéo đến cùng lúc. Nhiều tiếng nức nở phát ra hơn.

      lướt hai bàn tay dọc xuống cánh tay rồi xoa nắn hai bầu ngực tôi; cơ thể tôi run rẩy, hai nhũ hoa nhọn cứng. đôi đai da dày cộm thay thế dải ruy băng nơi cổ tay tôi, chúng được thiết kế đồng bộ với chiếc vòng cổ, với những sợi mắc xích lủng lẳng ở hai đầu có thể khóa lại với nhau. tháo móc xích khỏi vòng cổ để xoay tôi lại. nhõm khi lại có thể hít thở. Tôi mấy quan tâm đến việc giờ đây nó được gắn vào sợi xích nối của chiếc còng da. tại việc di chuyển dễ dàng hơn hơn, sợi xích được nới lỏng nên tôi có thể đứng vững mặt đất. Hai cẳng tay tôi bị ép vào nhau, sau đó bị trói vào cột giường trước mặt. Tư thế này khiến việc tránh xa là bất khả thi, các bắp cơ nơi cánh tay tôi co cứng trước sức căng kia. Lúc này tôi thực rất sợ; cách nào che giấu được. nắm gọn tôi và chỉ có mới biết việc đó có nghĩa là gì.

      Caleb lùi lại, hình như là để đánh giá tôi, hoặc có lẽ là chỉ ngắm nhìn thành quả của mình. Dù có là gì mọi hành động của đều mang cho tôi cảm giác về kết thúc sắp xảy đến. Tôi đưa ra lời thách thức và chấp nhận nó. Đứng đối diện với chiếc giường, hai cánh tay tôi bị trói từ cổ tay đến khuỷu và bị buộc vào cột giường. người tôi chẳng có gì ngoài mấy thứ đồ lót gợi cảm đến nực cười mà chọn.

      “Giạng chân ra,” đều đều. Khi tôi làm theo, bước đến sát phía sau và len người vào giữa hai chân tôi. Tôi bật kêu lên the thé vì sửng sốt khi bàn tay trái của khum lấy nơi giữa hai chân mình. Tôi cố né ra. Vô ích.

      “Nếu bắt đầu làm như được bảo, tôi mở toang cái nơi nữ tính bé đó bằng cả bàn tay mình đấy. Có hiểu chưa?” Giọng đều đều nhưng kiên định. Câu hỏi của phải câu hỏi, mà là dùng để củng cố cho lời đe dọa kia.

      Tôi bật khóc thút thít lớn tiếng, nhưng vẫn gật gật đầu.

      “Giỏi lắm vật cưng, giờ hãy thực điều được cầu nào.”

      đứng lui lại lần nữa và chờ đợi. Chầm chậm, tôi mở hai chân ra, rộng hơn và rộng hơn nữa cho đến khi bảo dừng lại. “Giờ hãy di chuyển hông ra sau về phía tôi.”

      Trong khi làm theo chỉ dẫn của , tôi tựa đầu lên hõm của đôi tay bị trói chặt.

      sẵn sàng chưa?” hỏi, dừng lại để chờ hiệu ứng mình mong mỏi.

      “Đồ chó chết,” tôi thầm, cố che giấu nỗi sợ.

      Cú đầu tiên quật ngay lên hai bắp chân tôi, vụt qua tâm trí như luồng sáng trắng lóa mắt. Miệng tôi há to trong tiếng thét câm lặng. Tôi chắn chắc hề chuẩn bị cho cú đánh vừa rồi! Điên cuồng, tôi cố quay nhìn phía sau mình. tay sợi dây nịt. Tiếng thét vốn vùng vẫy để thoát khỏi ngực tôi cuối cùng cũng bùng nổ.

      Cú quật thứ hai từ sợi dây bịt chồng lên ngay vết thứ nhất, nó đến nhanh tới độ tôi còn chưa kịp nghĩ gì. Hai đầu gối oằn xuống đưa cả cơ thể tôi lao vào cột giường trước mặt. Xương mu của tôi đập thẳng vào cây cột. Tôi gào lên đau đớn, nghẹn ngào trong nước mắt.

      “Thẳng chân lên,” quát to, “Nếu ngất xỉu, tôi chỉ cần hồi tỉnh cho thôi.”

      Khi tôi chỉ đứng đong đưa ở đó, tiếp tục tung đòn. Tôi nghe thấy cú quật tiếp theo trước cả khi cảm thấy nó, sợi dây nịt vụt “vút vút” qua khí trước khi hạ xuống hai đùi. Tôi cố tránh . Di chuyển từ bên này sang bên kia, tôi gần như kéo rời hai khớp cánh tay ra khi vặn vẹo để tránh đòn. Nhưng hết lần này đến lần khác, chúng đều đánh trúng đích. Tôi kêu thét dữ dội, kéo dài đến đô thể hít vào lấy hơi.

      quật sợi dây da xuống với lực mạnh đến khó tin, ngay vào bên cổ chân tôi. Ngay lập tức, tôi đứng thẳng dậy để xoa xoa nơi vừa bị đánh bằng bàn chân còn lại. quất vào bắp chân khi tôi nhảy lên nhảy xuống để xoa dịu cơn đau. Tôi liên tục chà xát bằng hai bàn chân, cố gắng trong tuyệt vọng nhằm xóa nhòa nhức nhối. Chưa bao giờ tôi chịu đau thế này. Chưa bao giờ tôi tưởng tượng được đau đớn thế này lại tồn tại. Cả cơ thể tôi râm ran, co thắt và ngứa ngáy vì đau.

      “Làm ơn, chúa ơi, dừng lại !” Tôi rít lên. lại đánh vào thắt lưng tôi. Chắc tôi ngất mất.

      phải Chúa. Thử lại .” cơn mưa roi quật đổ ập xuống cơ thể tôi. Tôi kêu gào và run rẩy dữ dội. Quằn quại kéo lấy kéo để cột giường nhằm nới lỏng mối trói.

      “Chủ Nhân,” tôi hét, “Chủ Nhân!” Rồi việc đó đánh thẳng vào tôi, như những lằn roi giáng xuống, khi tôi thét lên hai từ ghê tởm đó, Chủ Nhân. Cuối cùng thắng. Tôi sai rồi, đau đớn tốt hơn. Ôi Chúa ơi, gì cũng được ngoại trừ đau đớn.

      “Cuối cùng,” cách dứt khoát. “Nhưng đừng nghĩ như thế là xong, còn lâu. có nhiều lỗi cần phải chuộc lắm.”

      Tôi khóc dữ dội hơn bất cứ lần nào trong đời. Nước mắt chảy ngược vào phổi, tiếng nức nở vướng trong lồng ngực. Còn nữa sao? Tôi chịu được nữa đâu.

      “Làm ơn, Chủ Nhân. Làm ơn, đừng thêm nữa.” dừng lại đủ lâu để kéo quần lót tôi xuống. Nó ướt sũng mồ hôi nên bị mắc kẹt làn da bỏng rát của tôi. Tôi thở hổn hển vào hai cẳng tay, phải dừng lại. phải làm thế. cố giết tôi sao? Caleb ném chiếc quần lót sang bên và ấn mấy đầu ngón tay lên những lằn roi mông tôi. Tôi bật rên rĩ. đứng thẳng lên, quật dây nịt xuống mông tôi, gây ra thanh “chan chát” ướt át.

      “Tốt hơn nhiều rồi,” . “Mỗi lần cảm thấy sợi dây nịt, tôi muốn ra lý do tại sao đáng bị như thế.” Sợi dây lại vụt xuống mông tôi với lực mạnh đến độ nó đập thẳng sang phía bên kia, vào chính giữa hai chân. Hai tay tôi siết chặt lấy cột giường, mặt vùi vào cẳng tay, cắn răng chịu đựng cơn đau. Tâm trí tôi đủ nhanh nhạy để đưa ra câu trả lời, tất cả những gì tôi có thể làm là la hét và cầu xin ta dừng lại.

      “Làm tốt hơn xem,” và quất vào phía sau nhượng chân tôi.

      “Tôi xin lỗi vì đánh ngài!” Tôi thét lên; đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra.

      “Tôi đánh ngài…?” gầm gừ. Những cú vụt giáng xuống nhanh đến nỗi tôi đếm được là bao nhiêu nữa. Tôi cong người và kêu thét dưới trận đòi roi da.

      “Vì đánh ngài, thưa Chủ Nhân. Tôi xin lỗi.” Đây là trò chơi, giờ tôi biết rồi. Nếu tôi quên “Chủ Nhân”, đánh tôi nhiều hơn; còn ngược lại, chỉ đánh tôi roi.

      Đến khi thể kết thúc, cổ họng tôi đau buốt, cả cơ thể bỏng rát, và hai từ “Chủ Nhân” phát ra dễ dàng hơn là khóc lóc. Tóc tôi xõa tung, dính bết lên lớp mồ hôi phủ khắp từ đầu xuống chân. Hai đầu gối tôi ngã khuỵu trong lúc bị đánh. Giờ tôi bị treo lủng lẳng hai cánh tay, thở lấy thở để. Kẻ đối diện cũng hổn hển như tôi vậy. lấy từ túi và bàn lược và tôi bật khóc thút thít.

      “Làm ơn đừng thêm nữa…Chủ Nhân, làm ơn đừng thêm nữa mà.” Tôi cất giọng the thé yếu ớt, nhưng vẫn nghe được.

      “Suỵt, vật cưng.” chải tóc tôi ra sau, quấn thành búi gáy. còn đưa cả nước tới nữa, tôi có thể uống nhiều bao nhiêu tùy ý. Hầu hết nước đều chảy dài xuống cơ thể tôi, nhưng cảm giác tuyệt vời đến độ tôi cố ý để cho chúng rỉ ra.

      Khi được cởi trói, tôi run rẩy dữ dội. Tháo xích khỏi dây buộc và cởi trói cho hai cẳng tay tôi chỉ là chuyện , nhưng khi mở trói cho tôi, cơn đau hoàn toàn mới cũng theo đó mà kéo đến. Tôi ngã sụp xuống sàn và lăn người nằm sấp lại. Cảm giác châm chích từ thảm trải sàn là tra tấn với làn da tôi. Tôi kêu lên khi những ngón tay bấu vào da thịt trầy xước để bế tôi lên.

      Tấm trải giường tốt hơn nhiều. Nó mát lạnh, mời gọi và tôi ngọ nguậy đó, nâng mông mình lên giữa trung. Tôi chẳng quan tâm mình trông thế nào nữa. phép tắc hay ngượng ngùng. phủ cả cơ thể tôi với màn nước mỏng, và tất cả những gì tôi có thể làm là rên rỉ.

      hơi đau chút nhưng tôi hứa thấy khá hơn khi xong.”

      Cơ thể tôi căng ra. Tôi nhíu mông lại, lo sợ vẫn chưa xong việc với sợi dây nịt. Khi bàn tay chạm vào phần da thịt bị thương, tôi co rúm. xoa kem thuốc cho tôi, cảm giác tuyệt vời đến độ tôi dựa hẳn vào tay . Dám chắc khiến vài nơi bị rách da.

      Tôi muốn khóc khi dừng lại, nhưng làm thế. nằm xuống cạnh tôi, mặt kề sát mặt, nhưng tôi quay . Tôi nhìn trực diện vào mắt . Nhưng khi mỉm cười, nụ cười đó ấm áp, lôi cuốn, thậm chí là ân cần nữa. Vì lý do nào đó, bất chấp tất cả, nó vẫn gợi nhắc về lần đầu tiên tôi gặp . Tôi nhắm mắt lại.

      Kiệt sức. Giấc ngủ lại kéo tôi . Lần này, tôi hề mơ mộng gì hết.
      Last edited: 8/3/16

    5. ringring

      ringring New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      13
      Truyện bạn edit mượt lắm cơ mà đọc hồi hộp chết được :yoyo42::yoyo42:
      Dian thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :