1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Phương Tây] The Dark Duet Series - C.J. Roberts (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 2.2
      “Mẹ kiếp!” la lên khi đầu của ta đập trực diện vào mũi . Theo bản năng, thả ta ra, tay ấn vào hai bên mũi của mình.

      ta di chuyển rất nhanh, suối tóc đen và áo choàng tắm lao nhanh về phía cửa phòng ngủ.

      Caleb gầm gừ sâu trong lồng ngực. Lao về phía và chộp được nắm áo choàng của ta, nhưng lúc kéo lại, ta liền chùi khỏi đống vải vóc kia. Mùi hương da thịt đầy khêu gợi tấn công mọi giác quan của .

      Khi đôi tay chạm đến cửa phòng ngủ và nhận ra nó được khóa cách chắc chắn, những ngón tay đâm thẳng vào mái tóc của ta rồi siết lại thành nắm. đột ngột kéo giật ngược khiến ta loạng choạng ngã xuống sàn. còn xem dữ dội của ta là dĩ nhiên nữa, cũng còn thấy thích thú trước hình ảnh tay chân quẫy đạp của ta, trực tiếp ngồi thẳng lên người .

      !” ta tuyệt vọng thét lên, hai đầu gối lần nữa tìm kiếm phần háng của , móng tay quyết tâm phải cấu vào mặt .

      thích đánh nhau lắm phải ?” mỉm cười. “Tôi cũng thích đấy.” Dùng nhiều lực hơn cần thiết, quấn hai chân mình quanh chân ta rồi dùng tay trái giữ chặt hai cổ tay ta đầu.

      “Đồ chó chết,” ta thở hổn hển, lồng ngực căng lên đầu thách hức. Toàn bộ cơ thể ta căng cứng bên dưới ; các thớ cơ liên tục chống cự, hề muốn đầu hàng, nhưng tràn năng lượng bùng nổ kia buộc ta phải trả giá. Hai mắt ta mở to, điên cuồng, nhưng cơ thể yếu dần . Giờ việc giữ ta nằm im dễ dàng hơn.

      Dần dần, nhận thức về cơ thể ấm áp, run rẩy của ta áp vào cơ thể mình hết sức thân mật tràn ngập các giác quan của , khiến say mê. Phần nữ tính của ta nằm sát bụng , chỉ có duy nhất lớp vải áo sơ mi mềm mại ngăn cách giữa ta. Hai bầu ngực tròn đầy và vô cùng ấm áp phập phồng dưới vồng ngực của . Và ngay bên dưới đó, có thể cảm thấy trái tim ta đập dồn dập. Trong lúc chống cự, da thịt nóng hổi của ta cọ lên da thịt nhiều hơn nữa. Việc đó gần như vượt quá chịu đựng của . Gần như thôi.

      Giữ hai cổ tay ta bằng bàn tay trái, nhổm dậy và đánh vào bên dưới bầu ngực phải của ta bằng lòng bàn tay, sau đó là bên dưới bầu ngực trái trái bằng mu bàn tay. Ngay lập tức, những tràng nức nở tắt nghẹn vụt thoát ra từ cổ họng ta.

      “Có thích thế ?” Caleb quát. lần nữa, lại đánh vào ngực ta, rồi lần nữa, lần nữa, và lần nữa cho đến khi cả cơ thể ta đầu hàng, cho đến khi cảm thấy mọi thớ cơ bên dưới mình đều buông xuôi, và ta chỉ còn dám khóc thầm vào khuỷu tay gập lại.

      “Làm ơn. Xin hãy dừng lại,” ta cất giọng đau khổ, “Làm ơn.”

      ta ấm áp, bị hủy hoại, và vô cùng sợ hãi bên dưới . Đôi môi ta mấp máy rất nhanh, thầm, để những từ ngữ dành cho nghe tuông ra. Caleb nuốt nghẹn, những kí ức cũ chợt về. chớp mắt, đẩy chúng quay trở lại nơi bị khóa kín. phản chiếu, thường rất nhanh và dễ dàng kết thúc sau ngần ấy năm. Nhưng lần này lại cảm thấy nó, khi nỗi sợ hãi của ta và niềm đam mê của vừa đấu tranh, vừa hòa lẫn vào nhau, khiến khí đặc quánh và tràn ngập cả căn phòng. Dường như nó tạo ra con người hoàn toàn mới, cùng hít thở với họ, quan sát họ, xen ngang vào khoảnh khắc đó.

      Cơn giận của chợt biến mất. nhìn chằm chằm xuống khuôn ngực xinh đẹp của ; chúng có sắc hồng sậm ở nơi bị đánh, nhưng chắc chắn có dấu vết vĩnh viễn nào. cách thận trọng, thả hai cổ tay của ta ra. Ngón cái của vô thức vô thức vuốt ve lằn đỏ do cái siết tay để lại. Caleb cau mày nhìn xuống .

      hi vọng ta có thêm ngạc nhiên nào nữa.

      Ngay khi cảm thấy hai cổ tay của mình được trả tự do, ta lập tức bắt chéo hai cánh tay trước ngực. Ban đầu, nghĩ ta chỉ cố tỏ ra e lệ, nhưng những ngón tay xoa xoa nắn nắn cho biết ta ra gắng làm dịu cơn đau.

      ta cũng nhắm mắt, muốn đối diện với việc ngồi giạng chân đùi mình. Hầu hết người ta đều muốn nhìn thấy chuyện xấu sắp xảy đến. Giây phút đó có lẽ còn khó mà chịu đựng hơn bởi giờ ta nhận ra . Caleb nhìn thấy vẻ bị phản bội trong mắt ta. Chà, vậy ta phải vượt qua chuyện đó thôi - làm được rồi.

      Khi con tin chịu khuất phục, Caleb chầm chậm nhấc người và đứng dậy phía ta. phải kiên định, có bất kì biểu nào khác dành cho hành động phản kháng ràng kia ngoài trừng phạt nhanh chóng và triệt để. đẩy đẩy cặp mông tròn đầy và mềm mại của ta bằng mũi giày ống của mình. “Đứng lên.” Giọng đầy nghiêm khắc. Miễn tranh cãi, cũng có gì để hiểu lầm. Cơ thể ta giật nảy trước thanh giọng của , nhưng lại chịu nhúc nhích.

      “Đứng lên, bằng tôi làm thay đấy. Tin tôi , muốn thế đâu.” Ý chí chống cự vẫn còn đó, ta bỏ tay phải khỏi ngực và cố đẩy người dậy. Chầm chậm, ta chống người lên bằng bên cánh tay, nhưng vẻ khó khăn ra rất ràng khi tay ta run run trước sức căng kia, rồi ta đổ sụp xuống.

      ngoan, làm được mà…đứng lên.”

      có thể giúp , nhưng như thế coi như hỏng bài học. Bốn tháng là khoảng thời gian dài khi dính đến chuyện huấn luyện nô lệ. có thời gian để nâng niu chiều chuộng ta. Các bản năng sống còn càng trỗi dậy sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu – nhưng có ý đề cập đến kiểu bản năng như việc ta cứ cố đá vào “bi” của . Bọn họ có sáu tuần trong ngôi nhà này. lãng phí chúng vào việc chống đỡ những trò hề ấu trĩ.

      ta quắc mắt với , dồn hết mọi căm ghét mình có vào trong ánh nhìn đó. Caleb kiềm lại thôi thúc mỉm cười. đoán ta còn nghĩ đáng nữa. Tốt. Đáng chỉ dành cho mấy tên hèn nhát mà thôi.

      Vận dụng hết tất cả sức mạnh, ta ấn gót bàn tay vào thảm trải sàn và chống thẳng khuỷu tay lên. Hơi thở của ta trở nên nặng nhọc, hai mắt nheo lại vì đau, nhưng nước mắt cạn khô. Buộc cơ thể mình quỳ bò lên, ta cố đứng dậy. Khi đứng thẳng thớm, Caleb với tay về phía , phớt lờ phản đối của ta. giật cánh tay khỏi gọng kiềm của , nhưng vẫn giữ hai mắt nhìn xuống đất. nổi giận, nhưng cố để nó trôi qua và đưa ta về giường mà động chạm gì.

      ta ngồi cheo neo nơi mép giường, hai bàn tay che chắn hai bầu ngực còn đầu nghiêng về trước, mình sau màn tóc rối đen như mun. Caleb ngồi cạnh ta. cố chống lại thôi thúc muốn vén tóc ta khỏi mặt. ta có thể trốn tránh lúc này thôi, cho đến khi ta bình tĩnh lại.

      “Bây giờ,” với vẻ ân cần, “ muốn, hay muốn chườm đá lên mặt?”

      gần như có thể cảm thấy cơn giận dữ khủng khiếp tỏa ra từ ta. Là giận dữ, phải sợ hãi sao? thấy khó mà thuyết phục tâm trí mình tin điều đó. Trong lúc mong mỏi nhận được tức giận, thấy khá kì lạ khi thấy ta vẫn chưa nhận thức được tình trạng trần như nhộng của mình. Chẳng phải ta nên lo sợ hơn là giận dữ sao? Chẳng phải ta nên cầu xin để nhận được chiếu cố của sao? Những phản ứng của ta với hề giống với những điều dễ đoán thường thấy. Việc đó vừa gây hoang mang lại vừa hấp dẫn. “Sao?”

      Cuối cùng, ta buộc mình lên tiếng với hai hàm răng nghiến chặt, “Vâng. Làm ơn.

      thể nhịn được nữa, bật cười. “Giờ , việc đó có khó lắm ?”

      Cơ hàm giật giật thấy , nhưng ta vẫn giữ im lặng, ánh mắt tập trung vào hai đầu gối thâm tím. Tốt, Caleb nghĩ, làm ý mình rồi.

      Rời khỏi giường, quay người về phía cửa, nhưng khi chỉ mới bước được bước nghe thấy giọng đầy căng thẳng của ta vang lên ở sau lưng.

      “Sao lại làm như vậy?” ta hỏi cách giả tạo.

      xoay người lại, nụ cười nhăn nhở ra môi. ta muốn lý do. Những tên giết người hàng loạt có cả khối lý do. Lý do tạo nên khác biệt nào cả.

      ta tiếp tục, “Có phải là vì ngày hôm đó đường ? Có phải vì tôi…” ta nuốt vào cách khó khăn, và Caleb biết đó là vì ta cố bật khóc. “Vì tôi tán tỉnh ? Là do tôi tự gây ra chuyện này đúng ?” Mặc cho nỗ lực phi thường kia, giọt nước mắt vẫn lăn dài xuống má phải ta.

      Trong giây phút đó, Caleb thể ngăn mình nhìn ta chằm chằm như thể nhìn sinh vật lạ - khách quan nhưng lại tò mò vô độ.

      ,” dối, “ liên quan gì đến ngày hôm đó hết.” ta cần phải dối; Caleb hiểu điều đó. Đôi khi, lời dối nhàng là đủ để xóa bỏ gánh nặng của cay nghiệt. phải lỗi của . Có lẽ cũng nên tự dối mình nữa, bởi nhớ mình khao khát ta vào ngày hôm đó, và lý do lại hề liên quan đến nhiệm vụ được giao.

      “Tôi lấy cho chút đá. cũng có thể uống chút aspirin nữa.”

      Cả hai cùng giật nảy mình trước thanh chìa khóa xoay trong ổ.

      (còn tiếp)
      Snow, Phong Vũ Yên, chau0071537 others thích bài này.

    2. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 2.3

      Jair bất chợt bước vào phòng và Caleb chẳng màng che giấu cơn giận của mình. “ làm cái quái gì trong đây vậy hả?”. Jair ràng là say khướt và việc đó khiến gã trở nên nguy hiểm hơn. Hai mắt Jair lóe lên ánh giận dữ trước khi sải bước về phía ngồi thu lu giường. Ánh nhìn của sục sạo cơ thể trần trụi của ta, còn đôi môi cong lên thành nụ cười đầy thèm thuồng. “Tao thấy hình như con điếm tỉnh rồi.”

      sợ hãi, cực kì sợ hãi. ta vội vã thu người về phía đầu giường, cố che chắn mình với tay và tóc - đồng thời gắng kéo tấm trải giường từ bên dưới người lên. chợt nhận ra rằng hề phản ứng như thế trong lúc họ ngồi giường cùng nhau.

      ta có vẻ điên tiết hơn là sợ hãi , nhưng đó là sau khi tấm vải bịt mắt bị tháo xuống và ta nhận ra là ai. Điều đó có trong hai ý nghĩa sau: , ta cảm thấy mình biết dựa cuộc gặp gỡ vô cùng ngắn ngủi giữa họ, hoặc hai, ta thấy hề đe dọa. Dù là hay hai cái cách ta suy nghĩ cũng là ngu xuẩn.

      Caleb liếc nhìn Jair, kẻ quan sát như thể vừa muốn giết lại vừa muốn phang ta. Theo những gì biết về Jair, đó có thể chính xác là việc gã muốn.

      thử thách diễn ra ở đây.

      Caleb buộc bản thân phải nhìn vào Jair như thể gã rất quan trọng, “Chà, tôi chắc đó là cái tên mình chọn, nhưng đúng, ta tỉnh.” Caleb liếc nhìn qua vai cách lãnh đạm, ánh nhìn gần như trống rỗng. nhanh chóng chú ý đến vẻ van lơn của ta và thêm, “Và khá tò mò nữa.” mỉm cười.

      Khao khát và ham muốn ra mồn gương mặt của Jair, và Caleb hiểu quá điều mà những tên đàn ông như gã mơ tưởng được làm với những hoảng sợ. hề chần chừ, Jair lảo đảo tiến về phía giường rồi vòng bàn tay bẩn thỉu của gã quanh cổ chân và kéo. hét lên, bám chặt cột giường buông.

      Caleb nhanh chóng quay người lại, tóm lấy eo con tin của mình trong lúc ta bị lôi về phía chân giường. kéo ta vào vòng tay và điềm nhiên ngồi đó, lưng tựa lên tấm ván đầu giường, bàn chân trái chống xuống đất. trườn vào lòng và vùi mặt lên lần áo sơ mi của . Những tràng nức nở đầy van lơn, điên cuồng của ta ngực khiến cả người rúng động. ta xem như người bảo hộ sao? Thú vị .

      Caleb nhăn mặt khi móng tay ta ấn vào xương sườn. Nhanh chóng và khéo léo, gỡ những ngón tay bám víu khỏi áo mình và giam giữ hai cổ tay ta.

      tràng “, , , , …” liên tục thoát khỏi miệng khi ta cố kiếm tìm nơi trú trong vòng tay lần nữa. Caleb, thình lình cảm thấy cáu bẳn trước ý nghĩ kia, dùng sức của chính để xoay ta lại trong vòng tay mình. Sau khi giữ yên hai cổ tay ta giữa hai bầu ngực, ôm sát vào mình.

      Jair cố chộp lấy hai cổ chân thêm lần nữa.

      ,” Caleb cách điềm tĩnh. “Công việc của là đem ta về cho tôi, phải đánh ta, hoặc phang ta.”

      “Chuyện này nhảm nhí, Caleb!” Jair giận dữ quát, giọng lè nhè nghe như tên man rợ. “Con lẳng lơ đó đá vào mặt tao, và tao có thể làm nhiều hơn là chỉ tát nó. Tao nên nhận được gì từ việc đó chứ.”

      Khi nghe thấy tên mình, vòng tay của Caleb siết chặt đến mức gần như ép hết tất cả tiếng nức nở ra khỏi cơ thể của trong lòng mình. im lặng tiếp sau đó càng làm tăng thêm vẻ thịnh nộ trong ánh nhìn của Caleb. Phải mất lúc Jair mới nhận ra mình vừa làm gì, và trạng thái lơ mơ do say rượu, trong khắc, chợt biến mất. Chỉ thế là đủ. Caleb có thể thấy tên Ả Rập hiểu ra sai lầm của mình khi to tên cho biết.

      Bất chợt nhớ ra thở hổn hển trong lòng, Caleb thả lỏng vòng tay. ta hít vào hết hơi này đến hơi khác, quá quan tâm đến việc đưa khí vào phổi tới nỗi quên mất phải kêu khóc. Bên trong cánh tay căng cứng của Caleb, con tin của phát ra những tiếng khàn khàn, thút thít, nhưng lại hề cố trấn an rằng ta được an toàn.

      Với cánh tay còn lại, Caleb với lên cằm của và nâng lên để Jair nhìn thấy. “Vết thương này có thể mất nhiều tuần mới lành lại được.” Những đầu ngón tay của ấn vào mặt khi cơn giận bốc lên cao.

      Căn phòng ngập tràn căng thẳng và rồi im lặng bị phá vỡ bởi tiếng sụt sịt của .

      “Mẹ kiếp,” thở dài, “ đúng.” Gã ngập ngừng, thêm qua hai hàm răng nghiến chặt, “Đừng cho Rafiq. có lần sau đâu.”

      Gã đàn ông có vẻ ngu xuẩn như vẻ ngoài. Gã biết đánh chính là hành vi vi phạm tội nhất. Gã lại còn để cho biết tên . Những cái tên chứa rất nhiều quyền năng. Jair phải biết điều gã làm mang tới hậu quả. Nếu có, Caleb bảo đảm nó xảy ra. Là lính đánh thuê được trả giá cao nhất, kế sinh nhai của Jair đến từ việc thu nhận và che chở cho các nô lệ mua vui cao cấp. Chỉ cần lời phàn nàn về những sai lầm non nớt này và thế là các hợp đồng của gã cạn kiệt. Cũng như chỉ cần lời về việc Jair “lộn xộn” với Caleb, và Rafiq xem xét đến việc Jair bị cạn kiệt, tốt nhất là ở đâu đó như sa mạc chẳng hạn. Dù vậy, ý nghĩ về việc Caleb cần đến che chở từ ai đó vẫn là sỉ nhục mà hề xem . “Tôi là kẻ tự lập Jair ,” thốt lên tên gã đầy căm ghét, “Tại sao lại sợ Rafiq ở cách hàng ngàn dặm, trong khi tôi có thể giết chỉ với vài bước thôi?”

      Jair cứng người, nhưng vẫn giữ cho miệng mình khép kín.

      Ồ phải, Caleb nghĩ, mày là con chó của tao kia mà. Giọng của Caleb đầy ngọt ngào nhưng lẫn vào đó là độc dược, “Giờ , làm ơn… hãy lấy cho vị khách của chúng ta vài viên aspirin và túi chườm đá. Có vẻ ấy bị đau đầu khá nặng.”

      Jair rời khỏi phòng mà thêm lời nào, căng thẳng khiến cơ thể cứng đơ, và Caleb mỉm cười.

      Khi chỉ còn mình, trong vòng tay Caleb sụp đổ hoàn toàn. “Làm ơn, làm ơn, tôi cầu xin , đừng để ta làm hại tôi. Thề có Chúa, tôi chống cự nữa đâu.”

      Cáu tiết, Caleb bật cười chế giễu, “Bây giờ, muốn chống cự nữa à? Điều gì khiến nghĩ tôi hại ?”

      Qua những tràng thút thít tiếng, nghe thấy, “ làm thế mà. Làm ơn đừng như vậy.” ta nhấn mạnh thêm ở từ ‘làm ơn’. Caleb giấu nụ cười sau mái tóc của ta.

      còn muốn để lộ thêm những đường cong xinh đẹp của ra cho Jair thấy nữa, chồm qua người con tin của mình để kéo khăn trải giường lên. Trong lúc làm vậy, vô tình ấn ta úp mặt xuống đệm, vật đàn ông cương cứng đến khó tin của áp sát vào mông ta. Trông ta dữ dội, Caleb tự hỏi cơ thể ta làm sao có thể chịu đựng được việc đó. thả cổ tay ra và che chắn cho cơ thể ta. “ cần bình tĩnh lại, vật cưng ạ. Tôi muốn bị sốc đâu.” Đáp lại, ta chỉ khóc thút thít.

      Caleb bật cười vuốt tóc ta. “Tôi hứa với , vật cưng, nếu làm theo những gì tôi bảo, vượt qua tốt hơn nghĩ đấy.”

      Jair quay lại, tay ôm những thứ Caleb cầu. Con tin của run rẩy dữ dội.

      ràng là vẫn tức tối, Jair ném cho Caleb thuốc giảm đau. “Còn gì nữa ?” gã hỏi vẻ cay nghiệt. Chụp lấy lọ thuốc bằng tay, Caleb lắc đầu và tắc lưỡi chậc-chậc. lấy ra viên aspirin cùng viên thuốc khác nữa từa tựa như thế từ túi của mình. ra hiệu cho Jair đến gần hơn và đưa cho gã đám thuốc kia.

      “Đừng nhạy cảm vậy, Jair. Nó chỉ khiến khó ưa hơn thôi.” Jair gầm ghè. “Nhưng tôi dám chắc vị khách của chúng ta nghĩ khá đáng . ấy đồng ý cư xử đàng hoàng chừng nào tổn hại đến ấy”. Bên dưới tấm chăn, ta lập tức ngừng run rẩy, cả cơ thể thình lình căng lên như cây cung.

      đứng dậy khỏi giường. “Tiếp , tử tế vào. Đưa cho ấy những món quà mang tới .”

      Jair nhìn Caleb đầy nghi ngờ, nhưng vẫn tiến về phía giường và đưa ly nước ra. Hai mắt ta mở lớn, chất đầy nỗi đau đớn mà Caleb còn hiểu được nữa.

      “Tiếp nào, vật cưng.” làm ý mình bằng cách sử dụng biệt danh của ta, hề ngạc nhiên khi nhận thấy ta bắn ánh nhìn về phía mình, vẻ mặt còn giận dữ nữa mà chuyển sang sợ hãi.

      Khi đưa ra thêm lời bình luận nào nữa, bàn tay run rẩy của ta cuối cùng cũng đưa ra nhận lấy thuốc và ly nước. ta cực kì lưu tâm đến việc làm sao để chạm vào Jair. Thông minh đấy. Miệng ly va lạch cạch vào răng khi ta nuốt vào, xoay sở để làm sánh nước ra.

      Khi chiếc ly trống rỗng, ta đưa trả nó cho Jair, lần nữa cẩn thận để có bất kì tiếp xúc thông thường nào với mấy ngón tay của gã. Đôi mắt ta nhìn thẳng qua gã, hướng về phía Caleb. Chúng gợi lên lòng trắc của người khác.

      cảm ơn , đồ điếm,” Jair nạt khi ta chỉ biết cuộn mình lại như bào thai. Caleb cau mày, nhưng bỏ qua lời nhận xét đó.

      Hai mắt ta lần nữa tìm kiếm Caleb để cầu xin chỉ dẫn, cuối cùng, ta yếu ớt lẩm bẩm, “Cảm ơn,” trước khi kéo tấm trải giường chặt hơn quanh mình.

      Trước cái nhìn khinh khi của Caleb, Jair rời khỏi phòng. Và lần nữa, Caleb bị để lại mình với chiến lợi phẩm đầy bối rối kia. thận trọng tiến tới dáng hình phủ vải bông giường, ngồi xuống và nghiêng người tới gần gương mặt ta. “ tự hào quá nhỉ,” thầm. “Tôi rất tử tế với , vậy mà cư xử chẳng khác nào đứa trẻ hư. Nhưng đối với kẻ định cưỡng hiếp , lại chẳng thể gì ngoài phục tùng…điều đó lên nhiều thứ lắm.”

      chết ,” chính là lời đáp xíu, chua ngoa của ta.

      bật cười to. “Chà, toàn những điều thú vị nhỉ.” Và đó chính là . Vì lý do nào đó, biết thế ngay từ đầu, ấy vậy mà, vẫn nghĩ đến điều này. Tiếng cười của tắt dần và khi lên tiếng sau đó, giọng lạnh lùng nhưng rất nhàng, “Nhưng biết …tôi thích phang hơn.”

      Ụ vải bông động đậy, sau đó vặn vẹo dữ dội khi ta trở người và hối hả thối lui, giữ chặt tấm trải giường ngực như thể nó có khả năng ngăn trở . thể bật cười. Ánh mắt ta nhìn như phóng dao về phía , nhưng có thể thấy đôi đồng tử kia giãn ra rồi. Dạ dày của trống rỗng, còn thuốc phát huy tác dụng rất nhanh. Tính đến liều lượng đưa cho dám chắc ta giờ bay cao như diều. Song vẫn dễ thương.

      Đầu ta gục xuống, nhưng lại nhanh chóng ngẩng phắt lên, khiến những chuyển động cơ thể trông rất giật cục. nhận ra mình mỉm cười, dù rất ngắn ngủi. “Có…chuyện gì…với tôi…vậy?” ta lè nhè hỏi. Cả cơ thể thả lỏng, ngược với ý chí. Vậy mà ta vẫn tiếp tục vùng vẫy, chống lại với tác dụng của thuốc.

      “Bây giờ ngủ, vật cưng ạ,” cách đơn giản.

      “Cái gì? Tại sao?” Đôi mắt ta mở to đến tức cười vì sốc, miệng nhay nhay bờ môi. “Mặt của tôi tê hết rồi, rất tê, rất tê, rất là tê.” ta bật ra tràng cười khúc khích kì quặc, nhưng rồi nó sớm lắng thành tiếng hít thở nặng nề.

      bước về phía cửa, nụ cười mỉm chầm chậm làm cong khóe môi dù muốn thế.
      Snow, Phong Vũ Yên, thư hồ7 others thích bài này.

    3. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 3.1

      Tôi được bảy tuổi vào lần đầu tiên bị cảnh báo về việc trở thành con điếm. Đó là trong số ít những lần tôi dành thời gian ở cạnh bố mình, tôi nhớ rất vì ông khiến tôi vô cùng sợ hãi.

      Lúc đó chúng tôi xem bộ phim Trở về Blue Lagoon và nhân vật Lilly rất hoang mang khi nhận thấy có máu ở giữa hai chân mình. Tôi còn quá để hiểu chuyện gì diễn ra, thế nên tôi hỏi bố. Ông bảo rằng, “Đàn bà là lũ điếm đàng bẩn thỉu và chứa đầy thứ máu nhơ nhớp, vậy nên mỗi tháng bọn họ phải thải trừ nó ra.”

      Tôi choáng váng đến mức chìm vào im lặng đáng sợ. Tôi tưởng tượng đến việc bản thân bị cạn kiệt máu, chỉ còn da bọc xương. “Con có phải đàn bà bố?”

      Bố tôi nốc hơi dài từ chai rượu rum pha nước ngọt, “ ngày nào đó như thế.”

      Hai mắt tôi mờ vì lệ khi nghĩ đến kinh khủng của việc mất hết máu, “Làm thế nào để con có nhiều máu hơn ạ?”

      Bố mỉm cười và ôm lấy tôi. Mùi rượu trong hơi thở của ông luôn là niềm an ủi đối với tôi, “Con có thôi con …chỉ đừng trở thành con điếm là được.”

      Tôi siết chặt lấy bố, “Con thế đâu!” Nghiêng người ra sau, tôi nhìn vào đôi mắt say khướt của ông, “Nhưng điếm có nghĩa là gì ạ?”

      Bố tôi lập tức bật cười, “Hỏi mẹ con ấy.”

      Nhưng tôi làm thế. Tôi chưa bao giờ kể với mẹ về những gì bố , dù bà vẫn luôn hỏi han mỗi lần ông đưa tôi về nhà. Bản năng mách bảo rằng họ chỉ cãi nhau nếu tôi ra mà thôi.

      Hai năm sau, vào ngày sinh nhật lần thứ chín, tôi phát mình có kỳ kinh nguyệt đầu tiên và khóc thét lên đầy thương tâm, đòi mẹ phải gọi bác sĩ. Nhưng thay vào đó, mẹ tôi chỉ chạy xộc vào phòng tắm và hỏi có gì ổn. Tôi nhìn lên bà, nỗi xấu hổ tràn lan khắp cơ thể, và thầm, “Con là con điếm.”

      Tôi được mười ba tuổi trước khi gặp lại bố. Và lúc đó, tôi có được hiểu biết sâu sắc về việc con ‘điếm’ có nghĩa là gì.

      Mẹ tôi là con ‘điếm’ vì khi còn quá trẻ và mang thai tôi…rồi em trai tôi…em tôi…rồi đứa em nữa…và đứa em trai nữa…và à - tất cả số còn lại. Tôi được dự báo trở thành con ‘điếm’ là do bà ấy. trụy lạc, hình như thế, ở sẵn trong máu của tôi, dòng máu dơ bẩn.

      Ông bà tôi tin điều đó; các dì của tôi tin điều đó, cả chồng và con họ cũng như thế. Mẹ tôi là con út trong số các chị em, thế nên ý kiến của họ luôn có sức nặng vô cùng lớn với bà. Nhưng quan trọng nhất - cả bà ấy cũng tin điều đó. Bà khiến tôi phải tin điều đó.

      Bà bắt tôi mặc những bộ đầm dài chấm đất, cấm tôi trang điểm, đeo hoa tai, hay bất kì thứ gì đẹp đẽ hơn chiếc kẹp cài tóc. Tôi được chơi đùa với các em trai hay các em họ. Tôi được ngồi trong lòng bố. Tất cả chỉ để khiến cho con điếm bên trong tôi phải an phận.

      Đến năm mười ba tuổi, tôi quá chán ngán với Bản tuyên ngôn điếm đàng của dòng họ mình. Tôi nổi loạn vào bất kì dịp nào có thể. Tôi mượn quần soóc, váy ngắn và áo sơ mi từ bạn bè mình. Tôi dành dụm tiền từ những tấm thiệp sinh nhật và phần lương bổng thường xuyên mà mẹ trả cho, vì trông em trong khi bà ra ngoài tìm người bạn trai tiếp theo nhằm kiếm tiền mua son bóng nhiều màu và nước sơn móng tay.

      Mẹ thường nổi cơn tam bành mỗi khi tìm thấy những thứ kia trong phòng tôi. “Đồ vô ơn!” bà hét lên như thế trong lúc ném những món đồ chôm chỉa đó vào đầu tôi. Tôi chính là nỗi ô nhục trong mắt bà ấy. “Đây là chuyện mày làm sau lưng tao sao? Mặc cái thứ…cái thứ…tầm thường này sao! Khoe ngực và chân ra như mấy thứ rác rưởi đầu đường xó chợ à!”

      Tôi luôn khóc mỗi khi giận dữ, bị choáng váng bởi cảm xúc của mình, tôi thể điều khiển được nét mặt hay miệng lưỡi được nữa, “Mặc xác mẹ. Mặc xác mẹ ! Mẹ mới là đồ điếm đàng, phải con. Con chỉ…” tôi khóc nức nở. “Con chỉ muốn ăn mặc như những đứa con cùng tuổi thôi. Con phát ốm vì phải trả giá cho sai lầm của mẹ rồi. Con chẳng làm gì sai hết.”

      Hai mắt mẹ tôi đong đầy nước mắt và cuồng nộ, “Mày biết Livvie, mày nghĩ mày tốt đẹp hơn tao,” bà nuốt vào, “nhưng đâu. Chúng ta giống nhau nhiều hơn mày nghĩ đấy và…tao cho mày biết…cứ cư xử như con điếm và mày bị đối xử y như thế.”

      Tôi khóc to hơn khi bà gom hết mọi thứ và bỏ vào túi đựng rác. “Đám quần áo đó là của bạn con!”

      “Vậy , bọn chúng còn là bạn mày nữa. Mày cần lũ bạn như thế.”

      “Con ghét mẹ!”

      “Ừmm, ờ …bây giờ tao cũng ghét mày lắm. Sau tất cả những gì tao hi sinh…cho đứa ích kỉ như mày.”

      ***
      Tôi tỉnh dậy, hít thở khó nhọc và hoàn toàn mất phương hướng, những dư của giấc mơ vừa rồi dần tan , nhưng nỗi khiếp sợ vẫn còn vương lại. Bóng tối dày đặc đến độ, trong giây, tôi tưởng rằng mình vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng. Rồi chầm chậm, những khung hình dần quay trở về. Và khi tất cả chúng được phân loại theo thứ tự cũng như sắp xếp lại ở thư viện trong tâm trí tôi, ý niệm mơ hồ thành hình chợt ra, cơn ác mộng này là , là thực tế của tôi. Bỗng dưng tôi khao khát mình được nằm mơ. Bất kì cơn ác mộng nào cũng tốt hơn thế này.

      Tim tôi chùng xuống sâu hơn nữa, hai mắt bỏng rát trong bóng tối. Tôi bình thản nhìn quanh, chú ý đến những vật dụng quen thuộc nhưng chẳng vật nào trong đó là của tôi cả. Khi mập mờ tan biến, chuyển mình thành thực tế lạnh lùng tàn nhẫn, tôi nghĩ, mình thực bị bắt cóc rồi. Những câu chữ như được gắn đèn huỳnh quang đánh mạnh vào đầu tôi. Tôi lại nhìn quanh quất, bị bao phủ bởi lạ lẫm. gian xa lạ. Mình thực nơi lạ hoắc lạ hươ.

      Tôi muốn khóc.

      Tôi muốn khóc vì thấy trước được chuyện này. Tôi muốn khóc vì tương lai bấp bênh của mình. Tôi muốn khóc vì muốn khóc. Tôi muốn khóc vì chắc rằng mình chết trước khi kịp trải nghiệm cuộc sống. Nhưng quan trọng nhất, tôi muốn khóc vì đứa con quá kinh khủng, quá thảm hại, quá ngu ngốc.

      Tôi có rất nhiều mộng tưởng về cái ngày ta giúp tôi bên vỉa hè. Tôi cảm thấy mình giống như nàng công chúa ngã vào vòng tay của chàng hiệp sĩ mặc giáp sáng ngời. Chúa ơi, tôi thậm chí xin nhờ xe nữa! Tôi rất thất vọng khi ta , và khi đề cập đến việc gặp mặt phụ nữ khác, tim tôi chùng xuống tận dạ dày. Tôi tự nguyền rủa mình vì mặc thứ gì đó đáng hơn. Đáng xấu hổ làm sao, tôi mơ tưởng về mái tóc hoàn hảo của , nụ cười bí của , và sắc màu trong đôi mắt kể từ hôm đó.

      Tôi nhắm mắt lại.

      Tôi ngốc nghếch làm sao, đứa con bé ngu dại.

      Chẳng phải tôi học được gì đó từ những lỗi lầm của mẹ tôi rồi sao? ràng là . Bằng cách nào đó, tôi vẫn biến thành đứa trì độn trước hình ảnh tên khốn điển trai với nụ cười đẹp đẽ. Và cũng giống như bà ấy, tôi phải ngoan ngoãn và để “xử” mình. Tôi để người đàn ông phá hủy đời mình. Vì lý do nằm ngoài tầm hiểu biết, trong giờ phút đó tôi ghét mẹ mình vô cùng. Tim tôi thậm chí còn tan nát nhiều hơn nữa.

      Tôi giận dữ quệt những giọt nước mắt chực trào. Phải tập trung tìm cách thoát khỏi đây, phải ngồi đó thương xót cho bản thân mình.

      (còn tiếp)
      Snow, Mi mũm mĩm, [Golden]10 others thích bài này.

    4. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      Like dạo cho chị em:063:

    5. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 3.2
      Nguồn sáng duy nhất trong phòng tỏa ra từ chiếc đèn ngủ lờ mờ gần đó. Đau đớn dịu thành cơn nhức nhối toàn diện, nhưng vụ đau đầu vẫn còn dữ dội lắm. Tôi bị trói, nằm dài bên dưới tấm trải giường dày cộm giống như cũ, cả người bị bao phủ bởi lớp mồ hôi mỏng. Tôi đạp tấm trải ra.

      Nghĩ rằng nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình bên dưới đó. Thay vì thế, tôi tìm ra vải xa-tanh, chiếc áo hai dây mỏng và quần lót. Tôi điên cuồng siết lấy chất vải kia. Ai mặc đồ cho tôi? Mặc quần áo có nghĩa là có động chạm, mà động chạm có thể dẫn đến rất nhiều thứ khác. Là Caleb sao? ta mặc đồ cho tôi sao? Ý nghĩ đó khiến tôi thấy khiếp đảm. Và ở bên dưới nó, có điều gì khác nữa kinh khủng hơn rất nhiều; tò mò mấy dễ chịu.

      Nhằm tránh khỏi những xúc cảm đầy mâu thuẫn của mình, tôi bắt đầu xem xét khắp cơ thể. Toàn thân tôi đau nhức, kể cả tóc cũng đau, nhưng phần giữa hai chân có gì khác biệt đáng lưu tâm cả. Chẳng có cơn đau bên trong nào gợi lên cho tôi về chuyện tôi dám nghĩ tới xảy ra cho mình ở thời điểm nào đó. Trong phút chốc, tôi thấy nhõm vô cùng, nhưng nhìn quanh nơi giam giữ mới của mình thêm lần nữa, mọi khuây khỏa đền tan biến hết. Tôi trượt khỏi giường.

      Căn phòng có vẻ xuống cấp, với giấy dán tường ố vàng và thảm trải sàn mỏng dính, biến màu. Chiếc giường, loại bằng sắt rèn có bốn cột, là thứ đồ nội thất duy nhất trông còn mới. Khó mà nghĩ được món đồ như thế lại thuộc về nơi như vầy. Mà tôi đâu có biết nhiều về chỗ này lắm. Chất vải lanh giường có mùi nước làm mềm vải. Giống hệt loại mà tôi dùng để giặt quần áo cho gia đình mình ở nhà. Bụng dạ tôi thắt lại. Tôi ghét mẹ. Tôi bà ấy. Lẽ ra tôi nên thường xuyên với bà điều đó, kể cả khi bà hiếm khi với tôi. Lệ làm mắt tôi đau nhói, nhưng lúc này tôi thể ngã khuỵu được. Tôi phải nghĩ ra cách trốn thoát.

      Bản năng đầu tiên đó là thử dùng cửa, nhưng tôi gạt vì nó quá ngu ngốc. Thứ nhất là vì tôi nhớ nó bị khóa. Thêm nữa, nếu nó khóa dám chắc tôi đụng độ thẳng mặt với mấy kẻ bắt cóc thôi. Ánh nhìn của gã đó, cái gã tên Jair, đôi mắt gã vụt lên trong tâm trí và cơn rùng mình kinh sợ chạy dọc xuống xương sống tôi

      Thay vào đó, tôi rón rén bước đến chỗ màn che và kéo chúng xuống. Cửa sổ bị đóng ván kín mít. Tôi gần như thể nén nổi tiếng thét thất vọng. Luồn mấy ngón tay quanh rìa của tấm ván gỗ, tôi cố kéo nó lên, nhưng thể được. Chết tiệt.

      Cánh cửa bật mở ngay phía sau mà hề báo trước. Tôi xoay phắt lại, đập mạnh lưng vào tường như thể bản thân có khả năng hòa lẫn với mấy tấm màn. Cửa phòng bị khóa. ta vẫn luôn chờ tôi sao?

      nhàng, dịu dàng và chậm rãi, tiến qua cửa, đổ bóng sàn nhà. Caleb. Hai chân tôi run rẩy vì sợ khi đóng cửa lại và bước về phía tôi. Trông ta hệt như tên Ác Ma, mặc quần đen cùng áo sơ mi cài cúc cũng màu đen, bước chầm chậm, thong thả. Vẫn điển trai rạng ngời, đủ để khiến bên trong tôi thắt lại và trái tim tôi chấp chới. Đó chính là trụy lạc nguyên thủy nhất.

      Trong màn ánh sáng từ cửa phòng, cái bóng của kéo dài và đen kịt. mời mà đến, những từ ngữ trong lời dự báo của Poe, giờ ra bằng xương bằng thịt với hình hài người đàn ông trước mặt tôi đây: “Thình lình, tôi nghe thấy tiếng vỗ khe khẽ, như thể có ai đó nhàng gõ lộc cộc, lộc cộc lên cửa phòng ngủ của tôi vậy.”

      Khỉ , khỉ , khỉ . Được rồi, đoạn đó là do tôi chế.

      Caleb giơ tay lên như thể định đánh tôi, và thế là tôi đưa hai cánh tay ra để che chắn cho khuôn mặt mình. Bàn tay đập mạnh vào tường. Trong khi tôi co rúm người, tên khốn đó bật cười. Chầm chậm, tôi hạ tay xuống và che ngực lại. Caleb tóm lấy hai cổ tay tôi bằng bàn tay trái rồi ghim chúng lên khoảng tường phía đầu. Bị ghim chặt giữa và bức tường, tôi phản ứng như con chuột hamster hoảng sợ. Tôi cứng đơ người, cứ như bất động có thể ngăn được bản ngã xấu xa của . Giống như việc rắn chỉ thích ăn những con chuột còn sống.

      đói ?” hỏi, nhàng và chậm rãi.

      Tôi nghe thấy câu hỏi, nhưng lại chẳng hiểu được nghĩa của chúng. Não bộ của tôi ngừng hoạt động đúng như được ra lệnh. Điều duy nhất tâm trí tôi có thể tập trung vào chính là gần gụi của . Hơi ấm dữ dội nơi những đầu ngón tay mềm mại của ấn vào cổ tay tôi. Mùi hương sạch , ẩm ướt của làn da lởn vởn trong bầu khí quanh tôi. Sức nặng vô hình của ánh nhìn dành cho tôi. Điều này là gì thế?

      Khi tôi trả lời được, bàn tay phải của lướt ngang qua bên dưới bầu ngực phải của tôi, chất vải áo mỏng manh khiến những đầu ngón tay có cảm giác ấm nóng như vải xa-tanh da tôi. Lần trao đổi vừa nãy tìm đường chui vào trong ý thức của tôi. chết .”

      “…Tôi thích phang hơn.”

      Hai gối tôi khẽ oằn xuống còn hai đầu vú cứng lên. Tôi đột ngột hít vào và nghiêng người tránh khỏi đụng chạm của , ép đôi mắt nhắm kín vào phần da thịt của cánh tay bị giơ cao.

      Đôi môi mơn trớn vành tai tôi, “ có trả lời ? Hay tôi lại phải ép uổng nữa đây?”

      Thức ăn à? Dạ dày tôi chợt vặn xoắn đau nhói. cơn đau nguyên thủy. Phải, đó là cơn đói của tôi, ngay khi vừa gợi nhắc. Tôi đói ngấu. Hít vào hơi sâu, tôi gom hết can đảm để lên tiếng. “Có.”

      Tôi cảm nhận được nụ cười của tai mình, rồi sau đó những đầu ngón tay giữ lấy cằm tôi. Trong tầm nhìn bị thu hẹp của mình, tôi quan sát dựa người tới gần. Hơi thở của mát lạnh da thịt nóng rẫy của tôi.

      “Có,” lặp lại câu trả lời của tôi, “ đói bụng? Có, trả lời? Hay có, tôi phải ép nữa?”

      Tim tôi đập liên hồi. Cảm giác hơi thở của phả lên má mình. Thình lình khí còn đủ nữa, như thể gần gũi của hút hết chúng ra khỏi hai buồng phổi của tôi.

      “Hay chỉ thế thôi, có?”

      Môi tôi hé mở và phổi căng lên, thu vào nhiều khí nhất có thể. Hình như được nhiều lắm. Tôi buộc mình đáp lời trong hoảng loạn.

      “Có,” tôi lắp bắp, “Tôi đói bụng.”

      Tôi biết ta mỉm cười dù nhìn thấy. cơn rùng mình sợ hãi, dữ dội đến độ khiến cả cơ thể tôi gần như nhào về phía , chạy dọc xuống xương sống tôi.

      dịu dàng hôn lên má tôi. Tôi nghĩ mình cất tiếng rên rỉ. Rồi bước ra khỏi phòng, bỏ lại tôi đứng đờ ra dù nghe thấy tiếng cửa đóng.

      Caleb nhanh chóng quay lại cùng với chiếc xe đẩy chứa đầy thức ăn. Dạ dày tôi cào cấu khi ngửi thấy mùi thịt và bánh mì. khó mà kiểm soát thôi thúc muốn chạy về phía thức ăn. Rồi Jair theo sau vào phòng, mang theo cái ghế.

      Nhìn thấy Jair khiến tôi ước gì sàn nhà nứt ra và nuốt chửng mình cho rồi. Ban nãy, khi Jair định thực ý đồ cưỡng hiếp, tôi ( lần nữa) tìm kiếm bảo vệ trong vòng tay của Caleb. Tôi cho là đâu đó trong tâm trí mình, tôi vẫn bám víu vào chút hi vọng rằng người đàn ông này, tên Caleb này, bảo vệ tôi. Tất cả những gì tôi có thể thấy là ánh nhìn kinh khủng, dữ tợn trong mắt của Jair. Gã muốn làm hại tôi.

      Cửa phòng đóng lại và tôi nhìn lên, nhận ra Caleb ngồi cạnh chỗ thức ăn. Chúng tôi lại ở mình với nhau. Sợ hãi và đói khát cào xé bên trong tôi.

      (còn tiếp)
      Snow, Mi mũm mĩm, Phong Vũ Yên9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :