1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Phương Tây] The Dark Duet Series - C.J. Roberts (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 12.6
      “Lại đây,” nhàng , nhưng tôi biết đó chỉ là cầu. Cố thể vẻ tự tin mà bản thân có, tôi băng qua khoảng cách ngắn ngủi giữa hai chúng tôi và đứng cạnh giường.

      Trong lúc tôi đứng đó, cố gắng để hai đầu gối chụm vào nhau, nhìn tôi lượt từ xuống dưới, và chỉ thế thôi cũng đủ khiến toàn bộ cơ thể tôi ấm lên đến khó chịu. với bàn tay ra và lướt những ngón tay từ khuỷu đến cổ tay tôi. áp môi lên mặt trong cổ tay tôi.

      “Em tát tôi,” . nhìn lên mắt tôi và tôi nuốt xuống.

      “Vâng, thưa Chủ Nhân,” tôi thào. Hi vọng việc gọi đúng danh xưng khiến hài lòng. đan những ngón tay vào với tôi và siết chặt. Tôi nhăn mặt.

      “Trước em, tôi chưa bao giờ biết người phụ nữ nào có thể thoát được tội đấy đâu.” Nước mắt tôi rơi xuống. Tôi thể giả vờ can đảm được nữa.

      “Làm ơn đừng làm đau tôi,” tôi lắp bắp.

      điềm tĩnh nhìn tôi với nụ cười môi. “Chà, mất nhiều công sức lắm nhỉ? Em cũng suy sụp rồi. Như vậy với tôi chẳng có gì vui cả.” Tôi thở hắt ra hơi dài mà hề biết mình nín thở, sau đó lại hít vào. “Nhưng, tôi vẫn thể hoàn toàn bỏ qua được.” hề suy nghĩ, tôi siết lấy tay khi lên tiếng. “Em gồng mình vì cái gì?” hỏi. “Tôi bảo là làm đau em rồi mà.”

      hiểu sao, những tiếng nức nở lại nghẹn ứ nơi ngực tôi, song tôi vẫn xoay sở đáp lại, “ tổn thương em rồi, Caleb. Sao lại làm vậy? Tại sao?”

      im lặng lúc lâu trước khi lên tiếng, “Chuyện này giữa hai chúng tôi…cần phải dừng lại. Tôi thích nó. Tôi cố khiến mọi thứ dễ dàng hơn với em, dù nghe qua lố bịch. Tôi thể giữ em lại, Livvie. Đừng cố thúc ép tôi nữa.”

      Tim tôi thắt lại khi nghe thấy tên mình. có nhớ. Tôi tưởng tượng ra những khoảnh khắc bên . Chúng cũng chân thực với như với tôi vậy, và việc đó gần như vượt quá sức chịu đựng của tôi. Mọi điều đều là . Tôi cố lôi kéo kể từ cái đêm kể cho tôi nghe . Cái đêm tôi nhận ra mình chẳng là gì ngoài món hàng, thức để mua bán và đổi chác.

      Tôi cũng chẳng cảm thấy tội lỗi gì cả. Caleb muốn tôi sóng sót, và tôi cố hết sức mình rồi. Tôi chọn con đường cho riêng mình và cẩn thận sắp đặt từng thời điểm. Caleb là lối thoát duy nhất của tôi, và tôi quyết làm mọi điều có thể để khiến về phe mình. Điều tôi chưa từng ngờ tới đó là cách mà tình cảm của tôi phát triển.

      “Em biết phải gì,” cuối cùng tôi đáp.

      cười buồn, “Đừng gì cả. Lẽ ra tôi nên lên tiếng. Vào giường thôi.”

      Vẻ kinh ngạc vụt qua mặt tôi. “Tôi vào đó với hai người đâu,” tôi ngần ngại. “Thêm nữa, khỏa thân kìa.”

      Giọng khùng khục trầm trầm của khiến tôi có cảm giác mình giống đứa con nít hay hờn dỗi vậy, nhưng tôi chả quan tâm. ngồi dậy, và tấm trải giường chả làm được gì trong việc che đậy phần nam tính cương lên của cả. đặt tay lên hông tôi và đẩy tôi về trước. Hơi nóng lan xuống bụng và tôi nhìn lên, qua khỏi đầu , ánh mắt dừng lại hình dáng say ngủ của Celia.

      Hơi thở của phả lên bụng tôi qua lần vải mỏng của chiếc váy ngủ khi , “Tôi đâu có cầu, Mèo Con.” Tôi toan rằng mình cảm thấy ổn khi phải ngủ cạnh Celia, khuôn miệng bỏng của khép lại nơi nhũ hoa nhăn nheo của tôi, gây ra cơn thôi thúc dữ dội lạ kì khiến mạch đập của tôi tăng lên và nơi riêng tư của tôi sưng phồng.

      buông ta rất nhanh, nhưng hủy hoại sớm xảy ra rồi. ướt át do khuôn miệng để lại tiếp tục khiến cho nhũ hoa của tôi cứng lên khi khí chạm vào. Việc hít thở của tôi dường như trở nên khó khăn hơn, trong khi Caleb vẫn điềm tĩnh và tự chủ.

      “Giờ ,” , át thanh gầm rú bên tai tôi, “em có định lên giường và ngủ , hay em muốn cho tôi lý do để tra tấn em theo ngàn cách khác nhau mà đau đớn?” tiếng rền rĩ thoát khỏi họng tôi.

      kéo tôi về phía giường, song tôi lại ấn gót xuống sàn và thầm chịu nhúc nhích. Caleb thở dài thườn thượt.

      Tôi biết mình thử thách kiên nhẫn của , nhưng vẫn chịu đầu hàng. “Làm ơn bảo ta ,” tôi thầm.

      “Như thế phải thô lỗ lắm sao?” trêu tôi về cuộc trò chuyện trước đó, và tôi mỉm cười bất chấp cảm giác tại. nhìn tôi chăm chú vài giây, sau đó tinh nghịch đảo mắt và gọi lớn, “Celia!” Tôi nhảy nhổm. Celia giật mình thức giấc và dụi mắt.

      “Sí, Señor?” ("Vâng, thưa Ngài?") ta , hoảng hốt và chệnh choạng vì còn ngái ngủ.

      “Về phòng .”
      Snow, meculi, meocontb 1 thành viên khác thích bài này.

    2. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 13.1
      Matthew ngồi im lặng trong vài phút, cố gắng thẩm thấu câu chuyện vừa nghe. có thể gì đây? Chẳng có bất kì thông tin tất yếu nào đáng để ghi nhận cả, nhưng bắt đầu thấy tò mò về Caleb và con người của ta.

      Caleb dường như là kẻ vô cùng mâu thuẫn. Theo Matthew nghĩ, mâu thuẫn hề biện hộ được cho những hành động của Caleb, nhưng khi ngồi đó trong phòng bệnh của Olivia, cố gắng lờ cơn khuấy động rộn ràng xuất mỗi lần dịch chuyển chỗ ngồi hay nghĩ về Sloan, lại tự hỏi liệu mình có điều gì đó tương đồng với tên đàn ông kia hay . Đó hề là ý nghĩ dễ chịu gì cho cam, nhưng nó lại ở đó. thấy tò mò.

      Trong lúc Olivia , nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó của họ về chuyện những con quái vật được sinh ra hay được tạo thành. tin rằng chúng được tạo ra, Olivia cũng thế, song Matthew lại gặp rắc rối với khái niệm mơ hồ về tàn nhẫn, việc thanh minh cho hành động tàn nhẫn hơn nữa. Hay khao khát về nó.

      Trong trường hợp của Matthew, cảm thấy mình nên có khả năng khuất phục nhu cầu bị hạ nhục và thống trị trong tình dục. Những khao khát của chính là tàn dư từ thời thơ ấu, phải chăm lo cho phụ nữ yếu đuối và chịu hành hạ bằng lời cùng vũ lực từ người đàn ông thậm chí còn yếu đuối hơn. Việc Matthew trở thành người có ý chí mạnh mẽ và tự tin chính là may mắn, song nhu cầu “được” hành hạ hết lần này đến lần khác lại là lời nguyền mà phải chật vật đấu tranh trong từng mối quan hệ lãng mạn qua.

      Matthew tự hỏi nếu hoàn cảnh giữa và Caleb bị đảo ngược ra sao, liệu có chút khác biệt nào trong việc cả hai người họ thành ra thế nào hay . Liệu Matthew có trở thành kẻ bắt cóc? Liệu Caleb có cảm thấy nhu cầu phải phục tùng thay vì thống trị? Hay những khía cạnh nhất định trong tính cách của con người ăn sâu vào họ kể từ khi được sinh ra?

      tiếng “ping” lớn phát ra từ máy tính xách tay kéo Matthew khỏi dòng suy nghĩ. vừa nhận được e-mail từ Đặc vụ Williams. khá khiếm nhã nếu mở nó ra, nhưng thấy mừng vì xao nhãng này, mà thông tin biết đâu lại quan trọng sao.

      “Xin lỗi. Tôi phải đọc e-mail này,” Matthew .

      có thể cho tôi biết nó ?” Olivia hỏi. Dường như cũng cần xao nhãng.

      Ngón tay Matthew kéo lướt qua e-mail. Chân mày cau lại khi đọc qua những mẩu thông tin vừa nhận, khuôn miệng biến đổi kì quặc theo nhiều biểu khác nhau tùy theo điều đọc được. “Cũng được. Có thể hữu ích nên có thể kể cho tôi thêm bất kì điều gì mới.”

      “Tôi có thể cố,” và Matthew nhận ra mình tin . vô cùng chắc chắn rằng Olivia vẫn còn chịu đựng Hội chứng Stockholm, nhưng vậy có nghĩa là cố ngăn làm việc của mình.

      “Demitri Balk từng trải qua rất nhiều rắc rối để che đậy quá khứ của mình. Theo ở đây , trước năm 1988, gã được biết đến là Vladek Rostrovich. Người ta cho rằng gã từng là kẻ buôn vũ khí tầm thường đến từ nước Nga,” Matthew .

      “Gã ta biến mất sau năm 88 và rồi xuất trở lại với tư cách là Balk vào năm 98. Năm 2002, công ty của gã chính thức cổ phần hóa và gã dường như trở thành tỉ phú chỉ sau đêm.”

      “Vậy có nghĩa là sao?” Olivia hỏi.

      “Tôi chắc,” Matthew . Hiển nhiên thể cho Olivia biết tất cả mọi chi tiết. có nhu cầu được biết. Tuy nhiên, hi vọng việc trao vài thông tin có thể khiến tiết lộ điều mà giấu hoặc biết là mình có.

      Xét đến thông tin kia, Matthew phỏng đoán rằng Pakistan, giống như nhiều quốc gia lân cận khác, cũng mua vũ khí từ những kẻ buôn vũ khí vào những năm 1980. Đó là lời giải thích hợp lý nhất cho việc Rafiq và Vladek chạm mặt nhau. Trong giây, Matthew tự hỏi liệu hiềm khích giữa Rafiq và Vldaek có liên quan đến việc buôn bán vũ khí cho kẻ thù của Pakistan hay , nhưng chuyện đó dường như phải lý do giải thích cho mối thù kéo dài đến tận hai mươi năm. Hẳn phải là chuyện cá nhân rồi.

      Ít ra lúc này, Matthew có khung thời gian giả định khi chuyện đó xảy ra. Thêm nữa, xét đến rằng Olivia bị bắt cóc với mục đích buôn người chứ phải ma túy hay súng ống, vẫn còn thiếu mất mảnh ghép lớn.

      “Caleb có bao giờ đề cập lý do và Rafiq muốn Balk chết ?”

      Olivia khẽ nghiêng đầu sang bên rồi nhìn lên trần nhà như thể câu trả lời được viết đó. Matthew nhận ra biểu của người cố nhớ chuyện gì đó. thấy thú vị với cách mà con người ra, dù nhiều khác biệt, nhưng vốn dĩ vẫn giống nhau. Olivia cuối cùng cũng đáp, “Có và . Cái đêm Caleb với tôi ấy…,” bỗng nhiên trông rất buồn bã.

      “Gì vậy?” Matthew hỏi.

      “Tôi nghĩ đúng, Reed,” , giọng nặng nề ở những từ cuối. “Tôi cần rất nhiều liệu pháp tâm lý.”

      “Tôi xin lỗi,” lòng có ý như thế.

      “Tôi cũng vậy,” thầm rồi hít sâu hơi. “Dù sao nữa, cái đêm ấy với tôi dự định bán tôi , ấy có gì đó về việc Balk cần phải trả giá cho chuyện gã làm với mẹ và em của Rafiq. ràng là gã ta cũng làm gì đó với Caleb nữa. Tôi nhớ vì sau đó tôi có tự hỏi liệu có phải đó chính là xuất phát điểm của những vết sẹo lưng Caleb hay .”

      “Có phải ?” Matthew hỏi.

      quay , lại trở nên đau buồn lần nữa. “. ấy bảo là do gã đàn ông nào đó tên Narweh. ấy kể nhiều lắm; chỉ biết gã ta chính là người quất roi ấy khi ấy còn thôi. Caleb bảo rằng cuộc sống của ấy chính là địa ngục cho đến khi…được Rafiq giải cứu.”

      Matthew ghi chú lại tất cả, hi vọng mọi mảnh ghép sớm vào đúng chỗ. Từng mảnh đều đáng giá bởi biết rằng đứng riêng rẻ chúng vô dụng, song khi ghép lại với nhau, chúng dẫn đến với bức tranh hoàn chỉnh. Đó là điều thích nhất. Đó chính là mục đích sống của : giải quyết câu đố.

    3. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 13.2
      ta có thêm bất kì điều gì về gã Narweh này ? có khung thời gian chính xác ?”

      Olivia lắc đầu, “Xin lỗi, có. Tôi chỉ biết là Caleb lúc đó tuổi hơn tôi khi mọi chuyện xảy ra.”

      “Sao biết được?”

      ấy kể tôi biết. Chúng tôi…chúng tôi trở nên vô cùng gần gũi vào phút cuối, Reed ạ. Lần cuối cùng ở đây và Sloan vừa rời , tôi lo sợ rằng có thể tự tôi dựng lên tất cả. Tôi sợ rằng cảm giác tôi dành cho Caleb chỉ là cách đế sống sót thôi. Rồi tôi nghĩ về tất cả những gì ấy kể với tôi. Tôi nghĩ về cách mà mọi người phỉ nhỗ ấy chỉ vì ấy nương tay với tôi, và tôi… tôi chỉ nghĩ là do mình bịa ra. Mọi chuyện là . Tình cảm tôi dành cho ấy là .” Olivia .

      “Tôi thể với thế này hay thế kia được.” Matthew nhún vai, “Công việc của tôi là vụ án, phải quyết định xem tình cảm của hay giả. phải để xem cảm giác của có chính đáng hay , đó là câu hỏi ai có thể trả lời được ngoài .”

      “Tôi biết, Reed. Tôi chỉ…”

      “Tôi hiểu, Ruiz,” Matthew . “Khi toàn bộ chuyện này bắt đầu, việc của tôi chỉ là lấy lời khai của và đưa kẻ nào đó ra trước công lý. Nhưng nó trở thành thứ gì đó to lớn hơn dự đoán của tôi, hay cấp của tôi. Tôi muốn làm tổn thương tình cảm của , hay coi nó, nhưng điểm mấu chốt chính là: Ai đó phải ngăn buổi đấu giá kia lại. Những chuyện khác? Tôi chắc lắm,” Matthew . trò chuyện rất nhiều với Olivia suốt tuần qua. biết được vài điều, song việc nó có dẫn đến với buổi đấu giá vẫn chưa .

      may mắn, tại đội ngũ phụ trách chuyện đó.

      “Sao kể nốt cho tôi phần còn lại ?”

      Olivia lại nhìn xa xăm, nhưng vẫn gật đầu. “Được, tại sao .”

      ***

      Lòng trung thành của tôi dành cho Caleb ngày tăng, nhưng chỉ có thế. Tôi nhận ra bản thân trông chờ những nhu cầu của và học được những ý nghĩa phía sau yên lặng của . Có những ngày, rất tàn nhẫn và tôi chật vật làm theo từng ý thích bất chợt của cách hoàn hảo nhất có thể. Những ngày khác, dường như hài lòng chỉ với việc có tôi gần bên trong khi làm những chuyện vụn vặt tầm thường.

      Caleb thích đọc, nhưng khi tôi hỏi, bao giờ cho tôi biết mình đọc gì. Khi tôi đề cập đến chuyện tôi thích đọc nhiều thế nào, tặng tôi quyển Hamlet của Shakespeare. Tôi nghĩ mỉa mai làm sao khi lại tặng tôi câu chuyện về nỗi ám ảnh báo thù của người đàn ông và cách mà nó đầu độc mọi người xung quanh ta. Dường như thấy nó hứng thú mấy, nhưng vẫn để tôi giữ quyển sách. Tôi biết phải nghĩ sao về hành động đó nữa.

      Tôi suy nghĩ rất nhiều về cái đêm quan hệ với Celia ở ngay trước mặt tôi. Xét theo nhiều lý do đó là kí ức đau đớn, nhưng điều tồi tệ nhất dường như lại là cảm giác ghen tức khôn nguôi của tôi. Bất kể hoàn cảnh ra sao, tôi nhận ra rằng có Caleb ở gần bên luôn tốt hơn là có. Tôi chỉ trở nên khao khát diện của mà còn cả con người nữa.

      Nhiều tuần sau cái đêm với Celia, tôi cuối cùng cũng thoát khỏi đám bông băng và thuốc dán. Xương sườn tôi lâu lâu vẫn đau, nhưng phải kiểu kinh khủng đến thở được. Tôi mở mắt và căn phòng vẫn tối, song ánh sáng lại tràn vào vừa đủ để cho biết bình minh đến. Celia vẫn chưa vào để kéo màn cửa. Tôi ngáp và duỗi người. Cẩn thận để đụng trúng Caleb, vì ngủ ngay bên cạnh tôi.

      Tôi còn thường xuyên gặp ác mộng nữa, nhưng mỗi khi Caleb lựa chọn ngủ cùng với tôi, tôi nhận ra mình sợ bóng tối kinh khủng và thể ngủ được. Chuyện như thế xảy ra vào đêm hôm trước, tôi hét lớn tên hết lần này đến lần khác cho đến khi giận dữ mở cửa, chỉ mặc độc chiếc quần lót ống rộng, và hỏi rằng tôi la hét vì chuyện quái gì.

      Ngay khi nhìn thấy , cơn căng thẳng lập tức dịu . Tôi chạy về phía và vòng hai cánh tay quanh người . Vùi mặt vào vồng ngực , tôi hít vào dễ chịu và an toàn. Dường như khá khó chịu, song vẫn lau mặt cho tôi và bảo tôi vào giường – ở lại.

      Tôi biết bình mình mang đến thay đổi trong , trong cách hành xử với tôi và tôi vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận nó. Mỉa mai làm sao, vì ban đầu, tôi rất ghét bóng tối. Tôi trải qua thời gian dài trong những tuần đầu tiên bị bắt cóc, khao khát ánh mặt trời chiếu rọi xuống mặt mình. Đột nhiên, mọi thứ lại đảo ngược hoàn toàn. Trong bóng tối, chủ nhân của tôi hạ rào chắn phòng thủ xuống và trở lại là Caleb. trách mắng tôi. trừng phạt tôi. đẩy tôi ra xa ở khía cạnh cảm xúc. Caleb ở đó để ôm tôi cho đến khi những cơn ác mộng qua . ở đó để với tôi rằng tôi rất xinh đẹp. ở đó để với tôi rằng tôi ổn thôi. Trong bóng tối, quyến rũ tôi. Tôi muốn quyến rũ đó kết thúc.

      Tôi chầm chậm xoay về phía Caleb, nhìn chăm chăm vào lưng . Trước đây tôi từng nhìn thấy những vết sẹo của , từng hôn chúng, nhưng Caleb chưa bao giờ đến tôi quan sát kĩ chúng cả. Vì hai mắt nhắm nghiền, còn hơi thở sâu và đều đặn, nên tôi tận dụng thời cơ để thỏa mãn nỗi tò mò lớn dần của mình. Kể cả trong ánh sáng lờ mờ, tôi vẫn nhìn ra được những lằn dày đan chéo nhau làn da rám nắng của . Trông chúng gần giống như những vết sưng, nhưng tôi biết chúng lành từ rất lâu rồi.

      kiềm được, tôi với đầu ngón tay ra và lướt theo đường kéo dài từ vai cho đến khoảng giữa lưng . làu bàu và hơi rục rịch, thế là tôi thu tay về. Tôi sốt ruột đợi vài phút để xem có thức dậy hay , khi thấy có động tĩnh gì, tôi lặp lại hành động vừa nãy. Phần da nơi đó hơi gồ lên chút, và tôi tự hỏi có bao nhiêu lằn như thế nữa. Sao lại có những vết này? tò mò khiến tôi bạo dạn hơn, và thế là tôi áp cả lòng bàn tay mình lên, để nó chu du theo chiều dọc và chiều ngang tấm lưng của . Có hàng tá những lằn roi xíu. Ai làm thế này với ? Đây có phải lý do trở thành con người thế này ?
      Snow, meculi, meocontb 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 13.3
      hề suy nghĩ, tôi nhích lại gần hơn và ấn môi lên da thịt sứt sẹo của . Caleb rất mềm, mềm mại hơn tôi nghĩ nếu xét đến rắn chắc của . Sợi lông vàng tí hon, khó thấy chạm vào môi tôi và tôi mỉm cười da . Tôi chưa từng gần gũi với người đàn ông nào như Caleb cả. Mọi thứ với đều là khám phá mới. Cứ cho là hầu hết mọi chuyện tôi biết được về Caleb đều khủng khiếp , nhưng đôi khi…đôi khi tôi nhận ra rất dịu dàng.

      Tôi nấn ná lại làn da trần của , cuộn người lại gần hơn nữa để thưởng thức . còn cầu tôi chạm vào nữa. Tôi nghĩ về cái lần bảo tôi chạm vào . Lúc đó tôi chần chừ. Tôi rất căm ghét . ngạc nhiên khi nhận ra tôi còn ghét quá nhiều nữa. Tôi có rất nhiều cảm giác với , và phải, căm ghét có lẽ cũng nằm trong số đó, nhưng còn có cả những cảm xúc khác nữa, phức tạm hơn căm ghét đơn thuần rất nhiều.

      Caleb lên kế hoạch bán tôi. Tôi ghét vì điều đó. Còn những điều khác? Tôi thấy ngạc nhiên khi nhận ra mình có thể, có lẽ, tha thứ được cho . Tôi đấu tranh với ý nghĩ đó từng ngày, từng giờ, tự với mình rằng như thế chỉ khiến bản thân bị hủy hoại mà thôi…nhưng trái tim tôi. Trái tim tôi, hoàn toàn độc lập với logic, dàng ra chỗ cho người hành hạ và an ủi mình.

      Tôi lạc giữa rừng suy nghĩ, tay vẫn mơn trớn lưng của Caleb khi cộc cằn buông tiếng thở dài rồi đập lên vai, suýt nữa trúng tôi. Tôi rụt người lại và giật mình kêu lên. Đột nhiên, xoay người và chộp lấy bàn tay tôi dùng để chạm vào . Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm lúc, hai mắt tôi mở lớn đầy lo lắng, còn ánh mắt có vẻ bối rối và hơi tức giận.

      “Em làm gì thế?” hỏi đầy nghi ngờ. giữ lấy bàn tay tôi như thể vừa bắt được nó thọc trộm vào lọ bánh qui vậy, và tôi có thể gì đây – trông tôi giống thế mà.

      cách trâng tráo, tôi giật tay ra và hỏi, “Chuyện gì xảy ra với lưng của vậy?” nhìn tôi như thể tôi vừa ra điều gì ghê gớm lắm, sau đó nằm phịch lại xuống gối rồi ngáp lớn.

      “Em biết , Mèo Con, ban đầu khi tôi quyết định gọi em như thế, tôi nhận ra mình chọn đúng thế này.” thăm dò vẻ mặt bối rối của tôi và tiếp. “ tò mò giết chết con mèo đấy.” mỉm cười, nhưng tôi nghĩ có gì vui cho lắm.

      Đùa cợt về chuyện giết tôi sao. Phải rồi – vui đâu.

      “Em thôi hỏi han nến tôi kể cho em chứ?” , duỗi người ra. Tôi cố để bị xao nhãng bởi cơ thể gần như trần trụi của , cũng như tình trạng căng cứng buổi sáng mà có.

      “Sao tôi lại phải tiếp tục hỏi nếu có câu trả lời chứ?” tôi và táo bạo mỉm cười khi trừng trừng nhìn tôi.

      “Câu hỏi hay ho hơn đó là: sao tôi lại phải khoan dung với em?” Tôi biết có ý trêu đùa, song chuyện làm chỉ đẩy chúng tôi vào trọng điểm kì quặc thôi. Cả hai chúng tôi đều biết tại sao lại khoan dung với tôi, và câu trả lời rất đáng khinh.

      Tôi vừa định dối với rằng mình tò mò, Celia bước vào phòng cùng với bữa sáng. Celia; ngạc nhiên thay mọi chuyện giữa hai chúng tôi lại chẳng hề căng thẳng. ta mấy vui vẻ cho lắm khi Caleb sử dụng ta rồi đuổi , nhưng sáng hôm sau, ta vẫn bước vào làm việc như thường.

      lần, khi Caleb ngủ lại và vì thế có mặt trong phòng tôi sáng hôm sau, tôi lại thử chuyện với ta lần nữa. ta dường như hơi hoảng sợ khi bị tôi tóm lấy cánh tay và hỏi rằng nụ cười ta trao cho tôi trước đó có nghĩa gì.

      “Xin đừng khó chịu với tôi,” ta , tôi tỏ ra hơi kiêu kì và bỏ ta ra. “Ngài ấy đưa tôi đến đây là vì ,” ta tiếp. Vẻ mặt ta chỉ ra rằng tôi ngu ngốc khi biết – mà ra tôi biết .

      “Ý bảo vì tôi là sao?”

      “Ngài ấy quan tâm đến . Ngài ấy quan tâm đến theo cái cách mà tôi ước chủ nhân của tôi làm,” ta với tông giọng gần như buồn bã và trầm tư. “Theo cách nào đó, tôi thấy mừng vì ghen tức – Tôi có thể thấy điều đó gương mặt . Quả là thay đổi tuyệt vời khi được ghen tức.”

      ta khiến tôi sững sờ; tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ta ghen tức cả. Tôi chưa bao giờ nghĩ vì trí của mình là đáng thèm muốn.

      Saukhi Celia kết thúc công việc buổi sáng, Caleb và tôi vẫn còn nằm giường, chỉ có hai chúng tôi. Cảm giác càng lúc càng dễ chịu hơn khi từng ngày, từng tuần trôi qua. Tôi vẫn chưa thuyết phục được để cho mình thong dong trong biệt thự - vì Caleb ra lệnh như thế, song tôi có thể ra ngoài ban công nếu có cùng. Cảnh vật đẹp đến nín thở. Tòa biệt thự chính là tinh hoa của kiến trúc Tây Ban Nha, bao quanh bên dưới là những đồng cỏ tươi tốt, các cụm xương rồng nở hoa được trồng trong những chậu sứ lớn, đặt nền gạch Tây Ban Nha, trong khoảng ban công xa hoa. Tôi chỉ dám mơ về những nơi thế này thôi. Dẫu thế, trong những giấc mơ, tôi chưa bao giờ sống tại đó với tư cách con tin cả. Về ngữ nghĩa là vậy.
      Snow, meculi, meocontb 1 thành viên khác thích bài này.

    5. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 13.4
      “Ăn sáng ngoài ban công nhé?” Tôi hỏi với vẻ phấn khích nhiều hơn cần thiết.

      mỉm cười. “Em nghĩ đây là gì, kì nghỉ à?” Tôi cảm thấy lồng ngực mình hơi nhói lên khi buông lời trêu chọc. Tôi nghĩ mình thích lên đỉnh thế này hơn. phải do lời trêu chọc, mà là do cái cách cười khi làm thế.

      ,” Tôi rụt rè .

      lại duỗi người rồi đặt hai bàn tay ra sau đầu, sau đó nhìn tôi vẻ hoài nghi. nụ cười tươi kéo căng môi .

      “Em có…hôn tôi vào sáng nay ?” Hơi nóng lập tức dâng lên khiến mặt tôi chuyển đổi phải đến tám sắc đỏ khác nhau. Tôi phải cố gắng lắm mới chống lại được thôi thúc vùi mặt vào gối.

      Giết tôi . Giết tôi ngay !

      Tôi thậm chí thể lên tiếng, chỉ lắc đầu cách dứt khoát, nhưng ánh nhìn trong mắt cho tôi biết rằng biết tôi dối.

      “Có. Em có.” Lần này, châm chọc của có hơi đau đớn. Tôi rất xấu hổ, biết rằng dễ gì cho qua, nước mắt tôi bắt đầu dâng lên.

      , tôi có!” Tôi hơi và cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống má.

      đảo mắt rồi ngồi dậy. Đặt ngón tay dưới cằm, nâng đầu tôi lên. “ à? Nước mắt sao, Mèo Con? Em hôn tôi. Trái với ý tôi, nếu phải thêm. Tôi mới nên là người khóc lóc chứ nhỉ?” . Rồi cười rống lên khi tôi vùi mặt vào gối lần nữa.

      “Ôi thôi nào!” với tông giọng khó chịu và cúi mặt xuống cạnh mặt tôi. “Tôi bỏ qua chuyện này, được chưa.”

      Chầm chậm nhấc đầu lên và chùi nước mắt, tôi thầm, “ hứa chứ?” đặt bàn tay quanh eo tôi, kéo tôi đến gần và lăn tôi nằm ngửa ra. Kinh ngạc, tôi chỉ biết nhìn đăm đăm. “Hoàn toàn ,” . Tôi cố dịch người cách cẩn trọng, nhưng sức nặng của lại ấn tôi xuống đệm. “Đến lúc này, em nên hiểu tôi luôn có được thứ mình muốn.”

      Khi tôi nhìn lên đôi mắt xanh lam bí của , khó để lờ đường quai hàm gợi cảm nơi . Lớp râu lún phún buổi sáng lờ mờ ra mặt . Mái tóc rối bù sau giấc ngủ, và trong khi tôi nghĩ đáng ra nó lên khiến trông kì cục, chỉ điển trai hơn mà thôi. Caleb là con người, vẫn có kiểu tóc ngái ngủ và những thứ khác. Song trong tất cả những điều khó mà lờ nhất ở người đàn ông ở phía tôi, điều nổi bật nhất…theo đúng nghĩa đen. cực kì căng cứng ở giữa hai đùi tôi.

      “Và muốn gì?” tôi khẽ khàng hỏi,

      Chúng tôi nhìn nhau trong khoảng thời gian gần như vô tận. nhìn tôi theo cách chưa từng thấy trước đây. Tôi muốn đặt tên hay phân loại gì cho nó cả. Cảm giác còn hơn cả hài lòng khi được nhìn với biểu cảm đó gương mặt.

      Chầm chậm, tôi đưa tay lên mặt . khó mà kiểm chế bản thân. Vì biết mềm mại thế nào, thôi thúc được chạm và là điều tôi muốn chống lại.

      Dường như bị bất ngời bởi động chạm của tôi, nụ cười nghịch ngợm mặt biến mất. Mắt chúng tôi chạm nhau trong khắc ngắn ngủi, và những ngón tay tôi cảm nhận được cái lắc đầu của trước khi tôi hôn , mạnh đến độ cả hai chúng tôi đều kêu lên đau đớn. Não bộ của tôi truyền dẫn các xung thần kinh đến từng phần cơ thể, hơi nóng bao phủ lấy da thịt tôi và tụ lại nơi giữa hai đùi. Lưỡi van xin lối vào miệng tôi và tôi mở ra cho . Hai bàn tay tôi xoắn lấy tóc . rên rỉ miệng tôi, và cơn khao khát bùng nổ từ nơi mà tôi bắt đầu ngờ rằng ở sẵn đó thời gian rồi.

      Tôi bắt đầu thấy hơi hoảng sợ khi với xuống và kéo váy ngủ của tôi lên. Mình nghĩ mình sẵn sàng cho chuyện này. dùng cơ thể để đẩy hai chân tôi giang ra rồi nằm gọn ở giữa hai đùi tôi. Cậu nhóc của cứng đến khó tin. Tôi muốn gì đó, phản đối thế nào đó, nhưng rồi tôi cảm nhận được hơi nóng của áp lên ẩm ướt tôi tạo ra, và tôi thề nghe thấy hai chúng tôi bốc khói xèo xèo. dứt môi khỏi môi tôi rồi gắn khuôn miệng nóng bỏng, mút mát của mình lên cổ tôi. Tôi ngửa đầu ra sau, kinh ngạc trước cảm giác sung sướng lẫn đau đớn, thứ cảm giác chỉ trở nên mạnh mẽ hơn khi tên khốn đó cắn tôi.

      Tôi thở dốc lớn tiếng, hai bàn tay tôi theo bản năng siết lại thành nắm trong tóc và kéo ra. “Đau quá!” tôi qua hàm rằng nghiến chặt.

      kéo tay tôi ra khỏi tóc rồi giữ chúng đầu tôi bằng tay trái. “Em nghĩ tôi biết sao?” . Vẻ ham muốn lẫn vào đâu được xâm chiếm gương mặt , và trông gần như vô cùng hoang dại.

      Tôi có hơi sợ nhưng nỗi khao khát ngăn điều đó lại. Tôi kéo miệng xuống miệng mình. Tim tôi nện thình thịch trong lồng ngực, khi dòng lửa nóng trong huyết mạch dường như thiêu đốt tôi từ bên trong.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :