1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Phương Tây] The Dark Duet Series - C.J. Roberts (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 12.2
      Tôi muốn hét lên với ta vì chịu lên tiếng, nhưng dám chắc chuyện đó chẳng đưa tôi đến đâu cả. “Sáuuuuuu…tháng?”

      ta lắc đầu.

      Tôi hít sâu, củng cố hơi thở cho câu hỏi tiếp theo, “Năm?”

      ta gật đầu và mỉm cười.

      Đệch. Năm sao? ta làm nô lệ của Felipe sáu năm rồi. Tôi thể tưởng tượng nổi. “ chưa từng thử trốn thoát à?!” Giọng tôi ràng là quá lớn. Ánh mắt ta đột nhiên trở nên hoảng loạn, và ta nhìn về phía cửa, nhưng thể nó bật mở và có chuyện kinh khủng xảy ra vậy. ta vội vàng tiến tới chỗ tôi và đặt mấy ngón tay lên môi tôi.

      Tôi sững sờ và bất động, chờ đợi giây phút đó qua . Ánh mắt ta khiển trách tôi và tiếp tục như thế cho đến khi ta bước lùi ra, lắc lắc đầu với tôi.

      ta rời khỏi phòng trước khi tôi kịp xin lỗi hay hỏi han thêm gì nữa.

      Làm tốt đấy!

      “Mẹ kiếp,” tôi lầm bầm chẳng với ai cả.

      Tôi nghĩ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Caleb trong vòng vài phút sau khi Celia rời , nhưng chẳng có ai đến cả. Tôi được phép rời khỏi căn phòng mới, Caleb điều đó. Thế nên tôi đợi…và đợi…và đợi. Nhiều giờ sau, tôi thấy đói bụng, và cơn đau nơi xương sườn và vai dần trở nên khó chịu hơn với mỗi phút trôi qua. Cuối cùng, tôi liều thử mở cửa, nhưng nó bị khóa.

      Cuối cùng, tôi đành phải kêu thét và cầu xin Caleb qua cánh cửa, hãy tha thứ và đưa thuốc cho tôi. Tôi tự hỏi liệu mình có phải kẻ nghiện rồi , song xét đến mức độ đau đớn phải chịu, tôi thấy nghi ngờ lắm. Tôi cần mấy viên thuốc phải gió đó. Tôi cũng cần ăn nữa! Dĩ nhiên, Caleb biết chuyện đó, và hình phạt của , hề bạo lực, vẫn tàn nhẫn kém.

      Dần dần trời bên ngoài tối . Trong lúc nằm khóc giường, tôi nghe thấy tiếng ai đó mở khóa cửa. Tôi khóc òa nhõm khi Caleb tiến vào phòng.

      “Em sẵn sàng chưa?”

      Tôi thút thít và gật đầu, “Vâng, Chủ Nhân. Tôi xin lỗi. Tôi làm thế nữa.”

      “Em lúc nào cũng thế cả, Mèo Con ạ, nhưng rồi sau đó em từ chối tuân theo các qui tắc và tôi lại phải trừng phạt em lại từ đầu. Chẳng phải tôi bảo rằng Celia được phép chuyện với em rồi sao?” quở trách.

      “Vâng, thưa Chủ Nhân. Tôi biết ngài có thế. Tôi xin lỗi.”

      “Chà, nếu trước đó em hề hối lỗi tôi tin tại em hối lỗi.” ngồi xuống giường, đưa ra ly nước cùng vài viên thuốc. “Ngồi dậy và uống .”

      Tôi chầm chậm ngồi dậy, vẫn sụt sịt. phần là vì đau, nhưng đồng thời cũng do cảm giác xấu hổ nữa. Caleb thấy thất vọng về tôi. cho tôi các qui tắc, giải thích ràng. Tôi chịu nghe lời. “ thể tin là ngài lại bỏ tôi lâu thế này. Đau chết được.” Tôi kêu la.

      “Tôi đâu có chọn rời bỏ em, Mèo Con. Là do em tự chọn đó chứ,” Caleb . ngạc nhiên khi la mắng tôi, hay hứa hẹn có thêm đau đớn. rất thản nhiên trước mọi chuyện. Tôi tự hỏi liệu đó có phải phương thức khác để khiến tôi rối trí hay .

      “Ngài ở đâu?” Tôi hỏi trước khi kịp ngăn mình lại.

      “Lúc này à? giường. Ban nãy, tôi ra ngoài. Felipe có nhiều ngựa lắm mà tôi chưa cưỡi qua bao giờ,” mỉm cười.

      “Tôi cũng vậy,” tôi thầm. Giờ khi có Caleb gần bên, tôi thấy bình tĩnh hơn. Dĩ nhiên là tôi có giận , song tôi quen với những khoảnh khắc như thế với Caleb rồi. Tôi cảm thấy được an toàn. Tôi cảm thấy được chăm sóc. , đời tôi trở thành dấu hỏi khổng lồ.

      mỉm cười và vén lọn tóc bị lỏng ra sau tai tôi, “Có thể khi em khỏe hơn, tôi đưa em cùng.”

      Tim tôi vỡ òa trong lồng ngực, “Tôi ở đây đủ lâu chứ? Với ngài ấy?” Tôi nhìn vào đôi mắt xanh trong của Caleb, chúng có vẻ đăm chiêu. Tôi sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để biết được điều nghĩ, song tôi biết tốt hơn là nên hỏi.

      “Có lẽ vậy, Mèo Con. Đôi khi…” khựng lại.

      “Đôi khi?” Tôi cố giục tiếp.

      “Đôi khi,” mỉm cười và vuốt tóc tôi với trìu mến thầm lặng, nhiều đến độ khiến tôi muốn bật khóc lần nữa. “Em đói , Mèo Con?” thầm.

      Tôi nghiêng đầu vào tay và nhắm mắt lại, cố gắng bám víu lấy , dù biết rằng mình chẳng thể nào làm được điều đó. “Có, thưa Chủ Nhân.”

      Rồi chúng tôi dùng bữa, Caleb đút cho tôi thức ăn từ dĩa của mình. Việc đó…dễ chịu đến kỳ cục. Ăn xong, xoa bóp cơ thể đau nhức của tôi đến khi tôi chìm vào giấc ngủ.

      ***
      Tôi ngủ, nhưng lại gặp phải giấc mơ kinh khủng đó lần nữa. Dạ dày dường như biến thành nút thắt chặt khít, nóng rẫy đè nặng bên trong cơ thể tôi. Tôi quay bên này rồi lại quay bên kia, nhưng nút thắt chỉ trở nên chặt hơn, nóng hơn và nặng nề hơn.

      Bọn chúng đè tôi xuống, mùi bia và thuốc lá tỏa ra từ chúng ập tới như những đợt sóng. Những bàn tay thô ráp thiêu đốt dọc theo da thịt tôi khi bọn chúng giằng giật quần áo của tôi, và thanh phản đối của tôi chìm vào quên lãng. Cảnh tượng khủng khiếp diễn ra như thước phim quay chậm, lên chớp nhoáng theo những gì tôi còn nhớ được và vẫn cảm nhận được. Rồi cơn ác mộng tách ra thành cá thể sống, còn tuân theo nữa.

      Tôi thể chống cự lại chúng. Nắm đấm của tôi di chuyển chậm chạp và thể đánh trúng đích. Giọng của tôi lớn hơn tiếng thầm là bao. trong số bọn chúng đè tôi xuống trong khi tên khác hôn tôi. Tôi la hét cầu cứu ai đó, song lại chẳng biết là ai, chỉ biết rằng người này chỉ giúp được nếu tôi có thể kêu đủ lớn. Tôi chống cự bằng từng phân sức mạnh mình có. Hai cổ tay tôi rả rời còn giọng xíu, nhưng tôi vẫn chiến đấu. Tôi bắt đầu khóc.
      Snow, meocontbmiumiu122 thích bài này.

    2. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      Do laptop của mình 2 ngày nay "ở trọ" tại tiệm sửa máy, và toàn bộ file truyện đều nằm trong đó (mình thật dại khi lưu ra USB :018:), thế nên việc post truyện sẽ tạm gián đoạn (hi vọng là đến hết tuần này thôi). Mong mấy bạn thông cảm cho mình nha. Khi nào comeback mình sẽ bù cho mấy bạn.:030:
      meculi, meocontbmiumiu122 thích bài này.

    3. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 12.3
      Điều tồi tệ nhất sắp xảy ra khi giấc mơ bất ngờ thay đổi lần nữa. Mọi thứ lúc này trở nên nhanh hơn, thậm chí là hơn cả thời gian thực nữa. Caleb mở cửa ra và hỏi chuyện quái gì diễn ra, thế là những cánh tay giữ lấy tôi buông ra. Bọn chúng rúc vào góc tường phía sau tôi. Được tự do, tôi đứng lên và chạy vào vòng tay . Tôi quấn hai cánh tay quanh người với chuyện bọn chúng định làm.

      Chúng cố chối bỏ. Caleb bảo chúng câm miệng. bế tôi lên tay, bảo bọn chúng ở yên đó và đưa tôi rời khỏi căn phòng đổ nát đầy đệm hơi và quần áo, để bước vào căn phòng khác mà tôi nhận ra là phòng .

      đặt tôi xuống cạnh cửa trong khi quan sát tôi lượt, “Em ổn chứ?” hỏi. Tôi gật đầu, để ý lắm khi lướt tay khắp cơ thể trần trụi của mình để kiểm tra các chấn thương. Dường như thỏa mãn khi thấy tôi bị xây xát gì, ôm lấy tôi lần nữa.

      “Em muốn tôi làm gì?” hỏi. Khoảnh khắc đó trôi chậm lại và tôi nhìn vào mắt .

      “Khiến chúng đau đớn cho em,” tôi thầm.

      “Tôi bắt chúng trả giá,” . Đôi tay tiếp tục di chuyển người tôi, và tay tôi nắm lấy áo chặt. căng thẳng nơi bụng tôi chuyển từ rắn thành lỏng và chảy dài xuống hai đùi tôi. Nút thắt được tháo gỡ, và giờ nó giống như sợi thừng căng thẳng, nối hai nhũ hoa với nơi bí mật của tôi. Khi chạm vào tôi, sợi dây lại giần giật, và cảm giác đó choáng ngợp, hoang dại và đáng hoan nghênh đến kì lạ.

      Tôi nhấc tay khỏi ngực và giũ chiếc áo mở toang khỏi người mình. “Em có thể thực bị thương nếu giúp em,” tôi . Ánh mắt dán chặt vào tôi, pha lẫn giữa kinh ngạc, và dục vọng. ấn tôi lên tường bằng cơ thể mình, sức nóng từ hơi thở ấm áp và ẩm ướt cổ tôi. Tôi muốn gì đó, nhưng tay phải của ôm lấy tôi, ở phía dưới đó, và cơ thể tôi dại . Sợi dây vô hình bên trong tôi bị kéo căng. tiếng hét khêu gợi vụt thoát khỏi miệng tôi.

      áp môi đến gần tai tôi. “Đừng có lộn xộn với tôi,” gầm ghè.

      “Chiếm lấy em ,” là lời đáp duy nhất của tôi.

      với hai cánh tay xuống giữa hai đùi và nhấc tôi áp lên tường. lóng ngóng với quần mình trong giây trước khi ấn vào bên trong tôi. Tôi mơn trớn khuôn miệng để khiến bản thân xao nhãng khỏi kích thước của , và khi lưỡi chúng tôi chạm vào nhau, luồng hơn nóng tràn ra khỏi tôi.

      ***
      thanh gầm gừ lớn tiếng thoát khỏi môi khi tôi giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển, tim đập thình thịch, và cảm giác quen thuộc khi cơ thể tôi co lại rồi giãn ra trong nhiều giây. Chắc chắn tôi vừa lên đỉnh. Bên cạnh tôi, Caleb mau chóng ngồi dậy và mở chiếc đèn bàn đầu giường lên.

      “Sao thế?” .

      Tôi đổ mồ hôi và vẫn tiếp tục hít thở sâu.

      “Em ổn ?” giọng nghe khó chịu và mệt mỏi hơn bất kì điều gì khác.

      Tôi gật đầu. “Ác…ác mộng,” tôi lắp bắp. nhìn tôi vài giây, và việc nhìn vào mắt thể giúp tôi giũ bỏ giấc mơ kia được. Tôi nhìn xuống, hơi thở cuối cùng cũng bắt đầu bình thường trở lại.

      “Em đỏ mặt. Tại sao?” dịu dàng hỏi và vuốt lại tóc cho tôi.

      “Tôi ổn…Tôi…Tôi chỉ lại nằm mơ giấc mơ đó nữa thôi.” Nhịp trở của tôi đều đặn lại và rộn ràng bất ngờ giữa hai đùi lắng xuống. Cuối cùng tôi có thể nhìn về phía Caleb. ngó tôi trân trân.

      “Sao lại nhìn tôi như thế?” Tôi hỏi. Đôi mày cau lại và nụ cười ra môi.

      “Sao ngài lại nhìn tôi như thế - Chủ Nhân, đáp.

      Tôi cắn môi và quay .

      “Ôi Mèo Con,” thầm, tay vén tóc khỏi vầng trán mướt mồ hôi của tôi. “Giá như em đủ khỏe mạnh để chơi đùa – những thứ tôi làm. Nhưng nếu em cần phải biết…” nghiêng người tới và hôn lên vai tôi. “Tôi nhìn em vì tôi nghĩ em rất gợi cảm,” dời nụ hôn lên cao hơn về phía cổ tôi. “Mặt em đỏ ửng còn tóc em rối bù.” hôn lên cao hơn nữa và tôi nhắm mắt, nín thở.

      “Sao ngài lại chạm vào tôi? Ngài …” tôi vội vàng .

      “Tôi đâu có chạm, tôi hôn. Có khác biệt đấy nhé.”

      “Với tôi ,” tôi thở dài, giọng hơi hời hợt, giống tôi chút nào; thà cương quyết và kiên định tốt hơn.

      “Thế…nếu tôi làm thế này,” gáy tôi rồi ôm lấy bầu ngực phải của tôi, nhàng xoa nắn quay lần váy ngủ. “ cũng giống như thế này à?” hôn cổ tôi. Tôi gần như thể nhúc nhíc hay hít thở. rút hết khí quanh tôi mất rồi.

      “Dừng lại,” tôi và lần này tỏ ra thuyết phục. vân vê đầu ngực tôi giữa ngón cái và ngón trỏ, dùng vừa đủ lực để khiến tôi cảm nhận được nó nơi bụng dưới. “Làm ơn dừng lại …Chủ Nhân,” tôi qua hai hàm răng hơi nghiến lại. Ngạc nhiên thay, dừng lại .

      lùi lại và nhìn tôi chăm chăm rất lâu, nhưng có thể cũng chỉ là vài giây. Hơi nóng tỏa ra ở từng phần cơ thể tôi và mặt tôi hẳn đỏ vô cùng rồi. vuốt hai bàn tay qua mặt và gầm gừ. Tôi rất hồi hộp, muốn gì đó nhưng lại nghĩ ra được gì. Đột nhiên, hất tấm trải giường bên phía mình ra rồi đứng dậy. Mắt tôi lập tức dời đến nơi cương cứng to lớn căng ra bên dưới lần vải của chiếc quần lót ống rộng của .

      “Ngủ lại ,” . Rồi nhặt quần lên và xỏ chân vào đó.

      đâu vậy?” Tôi hỏi, lo lắng.

      “Đừng quan tâm chuyện đó làm quái gì hết,” và bước ra khỏi cửa.
      Snow, meocontbmiumiu122 thích bài này.

    4. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 12.4
      Sửng sốt, tôi nhìn rời và cộc cằn đóng cửa – song sửng sốt đó lại nảy sinh từ khao khát muốn ra gì đó để ngăn lại. Nỗi lo lắng trào dâng trong bụng khi tôi ngồi lại mình. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến chính là giấc mơ kia và cảm giác tuyệt vời khi được hôn. Có chuyện gì với mình vậy!

      Tôi cần đợi quá lâu để suy nghĩ về những câu hỏi, hay phản ứng của cơ thể tôi với chúng. Cửa phòng tôi đột ngột mở ra và Caleb bước vào. Celia theo sau , chẳng mặc gì ngoài chiếc quần lót ren màu đen.

      Caleb nhàng đóng lại cánh cửa phía sau bọn họ, hề vội vàng chú tâm đến câu hỏi mồn mặt tôi: ta làm cái quái gì ở đây?

      Celia ràng là ngủ. Tóc ta xõa tung và hơi rối. ta im lặng đứng đó, hai bàn tay che đôi gò ngực xinh. Trông ta có vẻ lo âu mà chỉ hơi bẽn lẽn và tò mò. Hoàn toàn tương phản với cái đêm ta chế ngự Kid trước cả căn phòng đầy người lạ. Tôi nhìn vào mắt ta, và khi ta nhìn lại, tôi nghĩ ta thoáng nở nụ cười tinh nghịch.

      “Thả hai tay ra,” Caleb bằng tiếng Tây Ban Nha. lưu loát được như tiếng , song tôi vẫn thấy ngạc nhiên vô cùng. Celia lập tức thả tay xuống hai bên người. Hai nhũ hoa của ta cứng lên.

      Caleb chuyển chú ý sang tôi, “Em còn nhớ Celia phải Mèo Con?” Khi tôi gì, nạt, “Trả lời tôi!” Cả Celia và tôi đều hơi giật mình trước gay gắt trong giọng của .

      “Có, thưa Chủ Nhân,” tôi đáp.

      “Tốt.” mỉm cười. “Bởi vì ta giúp em hiểu được đôi điều. Tôi phải của riêng em để mà giễu cợt. Đừng nghĩ tôi chú ý cái cách mà em cố điều khiển tôi. Tôi mới là người tạo ra trò chơi đó.”

      Miệng tôi há ra vì kinh ngạc. ấy về chuyện quái gì vậy? “Điều khiển? Tôi …”

      “Em có!” trầm giọng nạt. “Phút trước em còn áp sát vào tôi, cố gắng để…tôi biết nữa. Phút sau, em bảo tôi – bảo tôi, đừng chạm vào em.”

      Tôi rất muốn rằng tỏ ra kì cục. Làm sao tôi có thể là người điều khiển trong khi ràng chính là chủ nhân số phận của tôi?

      “Caleb, tôi…”

      “Dừng lại. Chỉ cần xem thôi,” .

      Miệng tôi trở nên khô khốc và nỗi lo lắng cuộn trào, thiêu đốt bên trong dạ dày tôi. lần nữa, tôi nhìn vào mắt Celia. ta mỉm cười, chỉ là cái nhếch môi rất . nụ cười dành riêng cho tôi. Điều đó khiến tôi kinh ngạc.

      Caleb đứng phía sau Celia, ta rùng mình khi vén tóc ta sang bên vai trái. “Đừng có quay , tôi thề tìm ra cách để trừng phạt em – dù có bị thương hay ,” với tôi. Tôi nuốt mạnh xuống. Caleb chuyển chú ý sang Celia, người dường như khẽ lắc lư mong chờ động chạm của . hôn dọc lên vai và cổ ta, giống như làm với tôi. ta trầm giọng rên rỉ và ngửa đầu tựa lên . thể tin là tôi lại xem chuyện này.

      “Em có thích ?” thầm trong tĩnh lặng của căn phòng.

      “Si, Señor,” Celia thầm bằng giọng hụt hơi, nặng trọng .

      Bụng dạ tôi vặn xoắn và tôi muốn gập người lại, nhưng lại thể dứt mắt ra khi vòng tay quanh ta và ôm lấy bên bầu ngực. ta hét lên khi xoa nắn nó, vê kéo nhũ hoa giữa những ngón tay. Hai nhũ hoa có màu mơ chín thẫm, trông như những quả mâm xôi cứng cáp đặt hai gò ngực mềm mại nhô cao của ta vậy. Mặt tôi nóng rực, và có gì đó hơi quen thuộc và mong muốn xâm chiếm lấy tôi. Tiếng rên rỉ của Celia trở nên lớn hơn. ta siết tay lần vải quần của Caleb và áp mông vào người .

      Tôi vẫn chưa sẵn sàng khi Caleb cho bàn tay còn lại vào trong quần lót của Celia và hai đầu gối của ta oằn xuống. Cơ thể tôi lập tức di chuyển để ngăn ta khỏi ngã xuống và rụt lại vì đau. Hóa ra cố gắng của tôi là vô ích. Caleb giữ ta rất chắc chắn trong vòng ôm của mình. nhìn vào mắt tôi, lúc này nhòa , và giữ cho tay mình bận rộn trong quần lót của Celia. Tôi cảm thấy tức giận…và sợ hãi…và…đau đớn…và…và…nóng.

      Tôi muốn chửi rủa , nhưng tại vì sao, tôi chắc chắn cho lắm. Vồng ngực nâng lên và hạ xuống nhanh hơn bình thường, và tôi biết bị kích động. Đột nhiên, đẩy Celia tới phía giường và hai cánh tay ta vươn ra để chống đỡ, hạ xuống đầu gối của tôi. Tôi nghe thấy tiếng quần lót ta bị rách, khi Caleb kéo giật lần vải mong manh trong chuyển động nhanh chóng, rồi ném nó .

      “Xoay người lại và giạng chân ra,” khàn giọng . Celia vội vàng làm theo, và tôi ngồi đó kinh hãi khi đầu ta đặt lên đầu gối mình.

      Caleb mở khóa quần rồi kéo tất cả xuống, mũi giáo dày dặn của bật lên như thể nên ở đó, và tôi ngăn được mình nhắm mắt lại.

      “Đừng có mà quay ,” giễu. Tôi mở mắt. Nước mắt rơi xuống.

      Caleb cúi đầu xuống giữa hai chân Celia và gì đó về việc thích ” trần trụi trước khi vùi mặt vào giữa hai đùi ta. Celia đến nơi khác ngay sau đó. ta rên rỉ, đầu hết xoay từ bên này sang bên kia. Hai bàn tay ta với lên và siết lấy lớp vải hai bên hông váy ngủ của tôi. Tôi cố gỡ tay ta ra để lùi lại, song ả đàn bàn này lại nắm quá chặt.

      “Làm ơn,” ta trong tiếng thở dài. “Làm ơn, hãy để tôi đến.” ta lặp lặp lại từ làm ơn như câu thần chú. Tim tôi tăng nhịp đập.

      Caleb ngẩng lên từ giữa hai đùi của Celia và chẳng hề chú ý gì đến tôi khi liếm mút và hôn dần lên nhũ hoa của ta. với xuống và hẳn là đưa mình vào bên trong ta, bởi Celia đột nhiên bất động hoàn toàn. Gương mặt ta chuyển sang sắc đỏ kì lạ và tiếng rên rỉ đầy tội lỗi thoát ra khỏi miệng. Caleb nhìn tôi, lửa nóng và đói khát ra trong mắt.

      thầm, “Lẽ ra tôi có thể khiến em đến như thế. Nếu đó là điều em mong muốn. Nếu em phải kẻ dối trá đến vậy.” Trước khi tôi kịp nắm bắt được điều , túm lấy phía sau gáy và hôn tôi – mùi vị của Celia tràn ngập khuôn miệng tôi, và có gì đó bên trong tôi đột ngột bùng nổ. Tôi giũ khỏi nụ hôn và tát Caleb mạnh đến độ bàn tay đau nhói.
      Snow, meocontbmiumiu122 thích bài này.

    5. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 12.5
      Tôi bỏ chạy vào phòng tắm trước khi kịp phản ứng. Tôi thở được. Áp lưng lên cánh cửa, tôi cứ e sợ xông vào và có cảnh tượng khủng khiếp xảy ra giữa hai chúng tôi. Tôi bật khóc cách thảm thương, và dùng bàn tay còn lại chùi miệng để xóa bỏ mùi vị của Celia. Nhưng đó hẳn là thứ khiến tôi vui, mà chính mùi vị đó đến từ miệng của Caleb mới là nguyên nhân chủ yếu. Trong số tất cả những cảm xúc tràn qua người tôi, tại sao cảm giác bị phản bội dai dẳng lại nổi bật đến vậy? Tôi thể chối bỏ nó, tôi thấy bị tổn thương và hiểu chính xác tại sao lại như thế.

      Gần mười lăm phút trôi qua và Caleb vẫn chưa vào để căn vặn. Tôi áp tai lên cửa và có thể nghe thấy họ. Họ vẫn còn quan hệ. Tôi có thể nghe được tiếng ta rên rỉ và thanh thô rám của . gì đó nhưng tôi lại thể nghe là gì. Lẽ ra tôi phải thấy vui vì hứng thú với việc khiến tôi trả giá cho những gì làm, song lại như thế. Cái cảm giác quen thuộc mong muốn trước đó vẫn diện, lớn dần trong lồng ngực của tôi, và khiến cho từng đợt nước mắt dâng lên – ghen tuông.

      Ý nghĩ mình ghen xâm chiếm tâm trí tôi nhiều giờ liền khi tôi nằm nền gạch men. Sao tôi lại ghen chứ? Với ai? Tôi nghĩ mình ghen với chuyện Caleb làm. Chẳng có lý do gì để quan tâm cả. lý do nào hết, ngoại trừ, trong hơn tháng qua, cố quyến rũ tôi, lôi kéo tôi, cố khiến cho tôi cảm nhận điều tôi cảm nhận được – vì cái gì chứ? Để rồi có thể quay lưng và phang phập người khác sao? Còn ta nữa! quanh phòng tôi như thể mình là nạn nhân vậy. Tôi thấy thương tiếc cho ta, mãi cho đến khi tôi nhìn thấy nụ cười đó, mãi cho đến khi ta tỏ rằng bản thân giỏi hơn tôi ở mặt nào đó. Những giọt nước mắt suy sụp lăn dài xuống hai má tôi, và mặc cho cố nghĩ về chuyện đó theo hướng khác, tôi vẫn bị tổn thương.

      Dù vậy, nhưng sau khi nước mắt vơi , tôi vẫn quyết định rời khỏi nhà ngục tự áp lên mình, và đối mặt với bất kì hình phạt bệnh hoạn nào mà Caleb hẳn dành sẵn cho tôi. Tôi mở cửa phòng tắm. Ánh sáng từ phòng tắm tràn vào trong căn phòng tối, cơn đau nhói sâu thẳm nơi giữa lồng ngực xuất khi tôi nhìn thấy hai người họ ôm ấp nhau chiếc giường mà tôi nghĩ là thuộc về mình. Tôi bước đến gần hơn nữa. Cả hai hiển nhiên đều khỏa thân và tấm trải giường chỉ che chắn cho họ từ eo trở xuống. Gương mặt Celia vẫn còn đỏ bừng, còn đôi môi sưng phồng vì hôn. Trông ta rất thỏa mãn. Caleb ôm lấy ta với vẻ sở hữu, như thể muốn ta bỏ vậy, dù tôi ngờ rằng ta có bao giờ làm thế. Tôi nuốt xuống khối nghẹn nơi cổ họng và nhìn quanh. Mình phải ngủ ở đâu đây?

      Tôi lại lại quanh phòng, biết rằng rồi mình phải ngủ sàn, song lại chưa thể chấp nhận chuyện đó. Tôi bước qua cửa phòng ngủ, và tim tôi lỡ mất nhịp trước ý nghĩ cánh cửa có thể mở ra được. Tôi nhìn trở lại giường và trông thấy gương mặt Caleb trong vệt sáng yếu ớt thoát ra từ phòng tắm. ngủ rất yên bình. Tôi đặt tay lên chốt cửa và ấn xuống, nín thở khi nhàng kéo, và cánh cửa mở ra.

      Ngọn đèn nhàn nhạt nhuộm cả hành lang dài trong thứ ánh sáng mờ ảo kì lạ, và tôi gần như có cảm giác ở trong khách sạn vậy, nhưng có vẻ phòng tôi là căn phòng duy nhất ở dãy hành lang này. Phía cuối sảnh, tôi có thể nhìn ra được dãy lang cang, và bên kia nó là chiếc đèn chùm rất lớn treo trần. Tôi bước bước mặt thảm mềm mại và đột nhiên bị choáng ngợm bởi cảm giác muốn tiểu. làm cái quái gì vậy hả? Tôi rón rén tiến xa hơn về phía sảnh, biết bản thân định làm gì khi hết chiều dài đó. Lúc đến giữa sảnh, tôi quay nhìn lại cánh cửa phòng ngủ và bỗng dung bị choáng váng bởi kí ức về đám người lái môtô. Ngay lập tức, tôi hiểu mình bỏ chạy. Hơn bất kì điều gì, tôi chỉ muốn được nhìn ngó xung quanh – song lại dám liều lĩnh khiêu khích tâm trạng vốn tệ hại của Caleb. Tôi quay về phòng. Đóng lại cánh cửa phía sau lưng nhàng như khi mở nó ra.

      “Em có tìm thấy thứ mình tìm ?” giọng nam khàn khàn lên tiếng.

      “Tôi tìm kiếm gì cả,” tôi đáp, cơn giận khiến lời lẽ của tôi sắc bén hơn dự định, nó phản ứng đúng nỗi sợ hãi bị bắt gặp của tôi. Caleb thở dài. Tôi quan sát khi rời khỏi Celia và lăn người nằm nghiêng để đối diện với tôi. Celia càu nhàu, ôm lấy gối nằm của tôi rồi tiếp tục ngủ.
      Snow, meculi, meocontb 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :