1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Phương Tây] The Dark Duet Series - C.J. Roberts (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 7.3
      Caleb vẫn thể ngủ được, nhưng lúc này nguyên nhân khác rồi. Lần đầu tiên kể từ khi cậu có thể nhớ, Caleb cảm thấy phấn khích trước điều mà buổi sáng hôm sau mang đến.

      ***
      Hai mắt Caleb mở ra trong bóng tối. Giấc mơ đó, kí ức đó, vẫn vương vấn. thình lình cảm thấy như cậu bé lần nữa, sợ bóng tối, sợ điều chưa biết, và đơn độc. Kì lạ làm sao khi giấc mơ lại có thể đến vậy. Nó có thể điều khiển tâm trí của người và khơi lên cảm xúc, nhiều đến độ ảnh hưởng đến cả thể xác. Caleb cảm thấy khối nghẹn trong cổ họng; nó nên ở đó, còn là cậu bé sợ hãi đó lâu lắm rồi, vậy mà nó vẫn còn ở lại. Tim nện thình thịch trong lồng ngực còn hai lòng bàn tay mướt mồ hôi.

      tự nhủ hết lần này tới lần khác rằng đó chỉ là giấc mơ, nhưng những cảm xúc cứ bám lấy như mật đường dẻo quánh vậy. Bất luận cố quét sạch chúng khỏi suy nghĩ, chúng vẫn còn đó, dịch chuyển từ bên này sang bên kia tâm trí , chao đảo giữa niềm vui khi lần đầu trải nghiệm việc được chấp nhận và nỗi đau khi biết về tương lai.

      RezA chết. Rafiq đốt xác Narweh ở chỗ bỏ gã lại, bên trong ngôi nhà. tìm những người sống sót, cảnh báo bất kì ai trong nhà. Rafiq truyền đạt lại thông tin đó cho Caleb vào buổi sáng sau bữa ăn, khi cuối cùng cũng tìm được can đảm để hỏi về chuyện xảy ra.

      thầm khóc thương cho RezA và những đứa con trai khác sau khi tự làm bỏng mình bằng chiếc muỗng hay dùng để khuấy đậu. Khi da thịt bị thiêu đốt, cố mường tượng ra cảm giác của RezA trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Caleb giết chết người bạn duy nhất của mình, và cuối cùng, vết sẹo duy nhất đại diện cho việc đó chỉ còn ở bên trong lòng, khi phần da bỏng của bị cắt và lớp da mới thế chỗ.

      Caleb muốn tắm thêm lần nữa, nước phải nóng để còn có thể nghĩ về điều gì khác nữa, nhưng biết hành động đó ngu ngốc và chỉ gây thêm hại chứ phải hồi phục đúng lúc để có thể tiếp tục nhiệm vụ. Cũng khá lâu rồi Caleb mới có tình trạng bị cưỡng bức tâm lý tái phát thế này. Phải, đôi khi cần đau đớn, nhưng những nhu cầu kiểu đó thường kéo dài trong khoảng thời gian rất lâu. Trong vài tuần vừa qua, cố gắng để đầu hàng trước những thôi thúc của mình rất nhiều lần. thể để nó tiếp diễn được.

      Rafiq làm điều ông cần làm. Để Caleb trở thành người đàn ông mà Rafiq cần; để trở thành người đàn ông mà muốn, thể có bất kì nhân chứng nào biết từng là con chó của Narweh cả. Đó là khắc nghiệt và yếu ớt vào lúc đó, nhưng Caleb hiểu nó theo cái cách mà thể hiểu được lúc còn là cậu bé. RezA cũng làm thế thôi.

      Caleb trở người sàn rồi ngồi dậy để nhìn vào hình dáng Mèo Con ngủ chiếc giường phía . lăn lộn khá nhiều, hai chân thỉnh thoảng lại nẩy lên bên dưới chăn. Caleb nhận ra muốn lăn người nằm nghiêng hoặc nằm sấp, nhưng kể cả trong giấc ngủ, cơn đau vẫn giữ tư thế khá căng thẳng.

      Những lời trước đó lên:

      “Ngài có thể bán em…Em có thể ở với ngài…ở bên ngài?”

      thở dài, ước gì mọi chuyện có thể đơn giản như thế. Rafiq gì trước lời thỉnh cầu như thế? Thậm chí đó có phải thỉnh cầu ? Sau tất cả Caleb là người đàn ông, và là người đàn ông nguy hiểm. Có lẽ Caleb chỉ cần thông báo cho Rafiq về mọi chuyện rồi bước tiếp từ đó thôi. bị đánh đập và bầm dập, trong trắng của cũng là câu hỏi mà Rafiq quan tâm. khó thế nào nếu chỉ đơn giản bảo rằng Mèo Con là người vô phương đào tạo? Nhưng tâm mà , điều đó chẳng sửa chữa được gì hết. mãi mãi là kẻ bắt cóc , còn mãi mãi là tù nhân của . cần phải thôi nghĩ nghĩ lại. ra quyết định rồi, và cần phải bám sát nó. Hết chuyện.

      Mèo Con trở mình giường vài lần và rên rỉ thêm vài giây trước khi mở mắt. Hai buồng phổi nâng lên và hạ xuống vừa sâu vừa khô khốc. ràng Caleb phải người duy nhất chịu đựng những cơn ác mộng. Cũng hay là la hét hay gọi . nhìn quanh phòng và bắt gặp dáng vẻ của , sau đó quay nhìn rồi chầm chậm ngồi dậy.

      “Chào buổi sáng,” vẻ giễu cợt.

      gật đầu, nhưng lại đáp gì. hất chăn khỏi hai chân trong cử động chậm chạp, mệt mỏi, rồi khó nhọc đứng dậy trước khi bước vào phòng tắm và đóng cửa lại. Vài giây sau, nghe thấy tiếng nước chảy vào bồn rửa mặt. Caleb tự hỏi định dùng nhà vệ sinh thế nào, bởi bồn cầu được gắn mặt đất, buộc người sử dụng phải ngồi bệt xuống mới có thể giải quyết nhu cầu được. rất khó khăn trong việc giữ thăng bằng nếu xét đến tình trạng bị thương của , nhưng quyết định rằng nhu cầu được riêng tư của có lẽ lớn hơn nhu cầu cần được giúp đỡ vào lúc này.

      Caleb quanh phòng để sắp xếp và thu dọn những gì cần thiết để chuẩn bị cho ngày dài trước mặt. Cả hai người họ đều có nhiều quần áo lắm, song họ chỉ còn thêm ngày nữa thôi, vậy nên chuyện đó có thể tính sau. xem qua số vật phẩm mua và tìm thấy mấy quả cuối cùng vài chiếc bánh ngọt mâm xôi. Thế là quá ổn cho bữa sáng. Ngoài ra cũng còn lại rất nhiều nước đóng chai nữa. kiểm tra đồng hồ và thấy rằng chỉ mới năm giờ rưỡi sáng. Họ càng nhanh chóng lên đường sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Họ có thể đến Tuxtepec vào đúng bữa tối, kể cả khi phải mất thêm mười hai tiếng nữa. phải ghé qua thị trấn trước khi rời .

      Caleb với tay lấy di động và quay số gọi Rafiq.

      Salaam.

      “Sao ngài lại trả lời điện thoại?”

      “Vậy ta phải trả lời cậu sao?”

      “Thế đếch nào lại ? Chúng ta là đồng , hay là hai ngày qua Jair chiếm được vị trí của tôi rồi?”

      Rafiq bật cười. Đó là kiểu cười Caleb phải chịu đựng rất nhiều năm, kiểu cười đầy khinh miệt, nhạo báng, được dùng để đặt Caleb về đúng vị trí của mình, dưới quyền chủ nhân. “Đừng có ấu trĩ thế, Caleb. Chính cậu mới là người khiến cho cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng ta đầy thù địch đó chứ. Jair làm sao có được vị trí kích động được lòng đố kỵ của cậu.”

      “Tôi đố kỵ, tôi cáu và ngài chỉ khiến nó tồi tệ hơn thôi. Ngài ở đâu?”

      “Cậu ở đâu hả Caleb? đâu?”

      Caleb hít hơi sâu rồi thở ra, tránh khỏi điện thoại. Đây chính là khoảnh khắc của . “Chúng tôi đamg ở Zacatecas. Trễ nhất là sáng mai chúng tôi đến Tuxtepec.”

      “Sáng mai ư?” Rafiq nạt, “Mất chưa đến ngày để lái từ chỗ Jair và đám con tin, vậy tại sao cậu chưa được bao xa vậy hả?”

      “Là do , thương tích của ta khiến chúng tôi bị chậm lại. Tôi cứ phải dừng xe vì ta.”

      “Cậu làm dấy lên nghi ngờ khi cứ lái vòng vòng như thế với ta đấy.” Rafiq dừng lời, hơi thở của ông ta cũng gây cảm giác gai người hệt như giọng vậy. Caleb chuẩn bị tinh thần đón nhận nó. “ ta là phần cuối cùng của chuyện này, Caleb ạ. ta phải sẵn sàng. ta phải hoàn hảo. Nếu cậu thể làm được, ta rất vui lòng được thay thế đấy.”
      Snow, meculi, meocontb 1 thành viên khác thích bài này.

    2. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 7.4
      Caleb siết quai hàm chặt đến độ nghe thấy tiếng lốp cốp. “ ổn thôi, Rafiq. Tôi có thể làm được,” cố nặn ra. “Đừng có chất vất tôi nữa. Tôi biết mình cần phải làm gì. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ tới.”

      “Còn đám con tin cậu bắt giữ sao? Cậu định làm gì với chúng?”

      “Trả thù. Bình thường thôi.”

      Rafiq bật cười, “Cậu đây rồi, Khoya. Ta bắt đầu lo lắng rồi đấy. Lần này cố mà giữ tỉnh táo đấy, từ những gì nghe được, bọn chúng có thể hữu dụng với chúng ta.”

      cảm giác kì lạ lan tỏa trong lồng ngực Caleb, “Ngài ở đâu?”

      “Gần lắm.”

      “Tốt thôi. Tôi cho rằng mình sớm gặp ngài.” ngắt máy, cảm thấy bực mình.

      Mèo Con bước ra khỏi phòng tắm, trông hơi lạc lõng. Đêm qua đặt họ vào mối quan hệ khác, và tại Caleb là người duy trì trạng mà tạo ra giữa họ trước đó. đặt điện thoại lên bàn rồi bước về phía tù nhân của mình. bất động khi tiến đến, hai mắt dán xuống sàn còn hai tay chắp lại phía trước. Vẻ lo sợ của rất ràng, song cũng vô cùng thu hút.

      Caleb lướt tay mặt , cẩn thận ấn vào những vết bầm rồi vén hết tóc ra sau vai. “Mỗi khi em bước vào căn phòng mà biết mục đích là gì, phải luôn luôn quỳ cạnh chủ nhân của em.” Mèo Con hề chần chừ làm theo, dù vậy cử động của lại chậm chạp khi cố gắng hạ người xuống đất.

      “Tốt,” Caleb thầm, “giờ tách hai gối ra và ngồi lên gót chân, hai tay đặt lên đùi, còn đầu cúi xuống. Chủ nhân của em phải thấy được mọi phần cơ thể em và biết em di chuyển cho đến khi được bảo. Em hiểu chưa?”

      “Vâng,” Mèo Con thầm với chút ngập ngừng, “Thưa Chủ Nhân.” cách gượng gạo, di chuyển tay chân vào đúng tư thế. mặc chiếc váy ngủ, cơ thể hề lộ ra trước Caleb, nhưng hiểu cơ thể đủ để biết mình nhớ nhung điều gì, và cơ thể vô thức hưởng ứng lại.

      Leet sawn k’leet sue là tiếng Nga. Khi em nghe được mệnh lệnh này, hãy nằm ngửa, tách hai gối ra và gập chúng vào ngực. Giữ chân bằng từ bên dưới đầu gối.” Mèo Con thay đổi tư thế và nhìn lên với vẻ van lơn.

      Hơi thở của Caleb lúc hít vào trở nên giật cục vì phấn khích. Cuối cùng, cũng phục tùng và nghe theo mệnh lệnh của . Cảm giác này dễ say lòng, nhưng lại có hơi trống trải vì dạy các mệnh lệnh bằng tiếng Nga. “Leet sawn k’leet sue, lặp lại. Vẻ mặt khắc nghiệt, ánh mắt vô cùng đáng sợ.

      Khóe miệng của Mèo Con trễ xuống, gương mặt hơi nhăn nhó, cằm run run vì gắng bật khóc, nhưng vẫn gật đầu. Bằng tốc độ chậm đến đau đớn, nằm xuống sàn. Nhìn lên trần nhà, những giọt nước mắt cố kiềm nén chảy dài xuống hai bên mặt.

      Chuyện này rất khó với , Caleb biết như thế, nhưng đây là chuyện dễ dàng nhất có thể làm so với hành trình phía trước. thấy tội lỗi nhưng cũng có cả khao khát nữa, thứ khao khát dữ dội nhàng luồn lách trong huyết mạch . Tội lỗi chẳng là gì nếu đem so với khao khát nắm được Mèo Con trong tay. Nếu chuyện đó là bệnh hoạn và suy đồi chấp nhận từ lâu rồi. “Chân của em, Mèo Con. Đưa chúng ra nào.”

      quan sát khi hai gối bắt đầu co lại và gần như phải gập người xuống vì khao khát lúc tay với xuống váy ngủ, kéo nó qua gối và lên phía đùi. nghĩ để lộ cơ thể cho thấy, nhưng làm thế. Cậu nhóc của bắt đầu nhộn nhạo theo nhịp tim tăng tốc, sưng phồng lên, căng dài ra và van xin được giải thoát. Mèo Con co hai gối về phía ngực, hai bàn tay siết chặt lần váy ngủ ở phần eo. Nơi thầm kín của ra ràng, hai cánh môi hồng mở rộng và đỏ ửng, hạt đậu bé tí ló ra từ bên dưới nơi trú . Caleb hít vào đột ngột và nuốt xuống.

      có thể nhìn mãi mãi, nhưng khao khát của phải mục tiêu của bài tập này. Đây là cách nhanh gọn nhất để thiết lập lại vai trò của họ. Hôm nay có cơn bột phát nào hết, tranh cãi đường , bối rối về việc có nên dung thứ cho hay . “Nơi đó của em rất đẹp, Mèo Con ạ.”

      cất tiếng rên rỉ.

      “Gì kia?” nạt.

      “Cảm ơn, thưa Chủ Nhân.” chữa lại.

      “Rất tốt, Mèo Con. Giờ em có thể để chân xuống.” Cử động của nhanh nhẹn hơn nghĩ nếu xét đến tình trạng thương tích, nhưng muốn đưa ra bình luận gì. “Lye zhaash che có nghĩa là nằm sấp. Em có hiểu từ đó ?”

      Mèo Con sụt sịt gật đầu, “Vâng, thưa Chủ Nhân.”

      “Vậy nằm sấp lại .”

      đau lắm,” .

      “Ít nhất phải thử chứ. Luôn luôn cố gắng vâng lời. Cứ để tôi lo chuyện em có thể hay thể chịu được, quay lại tư thế nghỉ , đưa lưng về phía tôi,” Caleb . Từ ngữ nhanh chóng và ràng, cho phép tranh cãi. “Lye zhaash chee.

      tiếng thút thít vụt thoát khỏi môi Mèo Con, nhưng nhanh chóng mím môi lại và nín thở trong lúc chật vật, như chú rùa lật ngửa mai của mình, lăn người sấp lại. Caleb lưỡng lự muốn giúp , và điều đó khiến nhớ lại lần đầu nghe lời, đánh hai gò ngực của đến đỏ hồng cho tới khi chịu vâng lời. Cảm giác như nhiều thế kỉ rồi vậy.

      Mất hai phút gì đó, nhưng cuối cùng cũng ở tư thế nghỉ. Caleb thích thú ngắm nhìm cái cách mông đặt hai bàn chân trần. “Giờ nghiêng người tới trước và đưa mông em lên cao. Thông thường hai cánh tay em phải duỗi thẳng ra trước, nhưng tại, cứ giữ chúng ở tư thế thoải mái nhất .”

      Mèo Con gắng chịu đựng trong khi làm theo những gì được bảo. chọn cách giữ hai cánh tay bắt chéo ngực, để bên mặt áp xuống đất. Chiếc váy ngủ che mất tầm nhìn của Caleb.

      “Ồ, Mèo Con. Tôi rất thích em thế này. Cực kì thích.” Lời chẳng có gì ngoài . thể ngăn mình nắm lấy hai gò mông hơi hé mở của và chầm chậm tách chúng ra. Mèo Con run lẩy bẩy, nhưng vẫn bất động bên dưới những ngón tay thăm dò của . “Tôi chạm vào em được ?” hỏi với chút thách thức.

      khoảng lặng kéo dài vài giây và rồi trả lời, “Vâng, thưa Chủ Nhân.” Caleb mỉm cười, đó chính xác là câu trả lời muốn và là câu trả lời nên đưa ra. dần học được rồi.

      “Thế là tốt, Mèo Con. Tôi rất tự hào về em,” . Caleb vuốt ve da thịt mềm mại nơi đùi trong của . Mèo Con thở hắt ra hơi, và Caleb hiểu hành động đó như tuyệt vọng. Chuyện này là hơi sớm và quá sức chịu đựng của sau cú sốc mấy ngày qua. làm rất tốt, và thấy tự hào về . Vậy là đủ rồi.

      kéo chiếc váy ngủ về vị trí cũ và giục quay lại tư thế nghỉ. Nước mắt lăn dài xuống hai gò má và gương mặt gần như vô cùng mệt mỏi, nhưng Caleb vẫn hôn lên hai gò má ướt đẫm kia trong lúc giúp lấy lại bình tĩnh.

      Sau khi đưa cho thuốc giảm đau, điềm nhiên đút bữa sáng cho trong lúc im lặng quỳ giữa hai gối , nhận lấy tất cả những gì trao.
      Snow, meculi, nhunggminn2 others thích bài này.

    3. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 8.1
      Ngày thứ 9:

      Tiến sĩ Sloan hỏi vì sao tôi khóc, và tôi cho rằng đó là bởi vì ta nhận ra mình hiểu. Thà ta hỏi tôi còn hơn. “Tôi biết nghĩ gì,” tôi , nhưng nghe giống lời cáo buộc hơn.

      Tiến sĩ Sloan hắng giọng, “Tôi nghĩ gì?”

      “Rằng Caleb tồi tệ, rằng ấy quá tàn nhẫn và tôi ngu ngốc khi ấy.”

      ta lắc đầu, có vẻ hơi giễu cợt và đáp lại theo cái cách mà tôi thấy vô cùng đơn giản. “Tôi hề nghĩ ngu ngốc. Nếu phải tôi nghĩ rằng cực kì can đảm.”

      Tôi giễu. “Phải rồi. Tôi can đảm. Reed cũng hệt như vậy.”

      Có tiếng bút loẹt xoẹt khi ta viết thêm vài ghi chú nữa, “Vậy bây giờ có ý kiến khác rồi. nghĩ những hành động của mình là can đảm?”

      nhiều lắm. Tôi nghĩ mình chỉ làm những gì cần làm thôi. Caleb luôn bảo rằng người cần phải làm những gì cần thiết để sống sót. Sống sót chính là vấn đề quan trọng nhất.”

      nghĩ sống sót là can đảm à?”

      “Tôi biết. có nghĩ người đàn ông cắt rời cánh tay mình, vì nó bị mắc kẹt trong tảng đá, can đảm ? Đó chỉ là bản năng thôi.”

      “Đó gọi là đương đầu hay bỏ chạy, người này có thể can đảm hơn người kia, tùy vào hoàn cảnh. Ở hoàn cảnh của , điều làm là rất can đảm. ở đây, Olivia ạ. sống sót.”

      “Mong đừng có gọi tôi như thế. Tôi thích.”

      thích được gọi là Ruiz hơn à? Đặc vụ Reed rằng để ý chuyện đó lắm.”

      “Thế à? ta còn gì về tôi nữa?”

      ta mỉm cười vẻ xấu hổ và đột nhiên tôi thấy rất nghi ngờ về mối quan hệ của họ. Tôi thích việc họ trò chuyện với nhau về tôi. “Chúng tôi cần thảo luận về vụ án, Ruiz. Chúng tôi trao đổi các ghi chép cũng như những hiểu biết có được. Tôi với chuyện này rồi mà.”

      “Tôi biết. ta gì về tôi?” Tôi có tò mò ngớt về Reed. Chắc chắn là ở ta có gì đó, chỉ biết là gì thôi.

      ta hay đòi hỏi lắm,” ta , nhưng ánh mắt lại mang ý cười. Tôi cũng mỉm cười chút chút. Reed hề như thế.

      “Quay lại chủ đề . Sao lại nghĩ mình can đảm?”

      Tôi thở dài, “Tôi biết. Tôi đoán…tôi ở đây rồi và đó là điều Caleb muốn.” khoảng lặng khá khó chịu chen giữa hai chúng tôi. Tôi lạc lối trong suy nghĩ của mình. Điều, Caleb, muốn. Tôi tưởng mình làm mọi thứ muốn, tôi cố hết sức để khiến vui vẻ, vậy mà đến cuối cùng…tôi đoán chuyện đó chẳng quan trọng.

      cứ đề cập đến ta ở tại, tại sao vậy?”

      Tôi có thể nhìn thấy gương mặt trong tâm trí mình, đẹp đẽ, buồn bã. Có máu giây , nhưng tôi quan tâm. Tôi còn dễ buồn bực nữa. Đó là gương mặt của người đàn ông tôi , người duy nhất tôi từng khó để tưởng tượng có ai khác nữa. Tôi quệt nước mắt. Tên khốn đó. “Như vậy dễ dàng hơn,” cuối cùng tôi đáp, “Tôi thích ý nghĩ ấy mất rồi.”

      Sloan gật đầu. “Tiếp tục , kể cho tôi nghe chuyện gì xảy ra sau đó.”

      nhiều nhặn gì, sau bữa sáng, ấy giúp tôi mặc quần áo. Sau đó ấy trói tôi vào giường, bịt miệng tôi lại và bỏ vài giờ liền.” Giờ tôi biết đâu – đến ngân hàng, nhưng tôi biết có nên với Sloan hay . lần nữa, Reed cũng biết về số tiền kia. “ ấy đến ngân hàng,” tôi thêm. Sloan lật qua đám giấy tờ rồi ghi chép gì đó.

      “Sao Reed lại có ở đây? Sao hai người lại đến ở hai thời điểm khác nhau?”

      “Đặc vụ Reed và tôi có đặc thù công việc khác nhau. ta quan tâm đến vụ án; tôi quan tâm đến sức khỏe của và cả vụ án nữa.”

      “Vậy là ta đếch quan tâm gì đến những gì xảy ra với tôi, ý là thế à.” Tôi hề ngạc nhiên trước thông tin kia; đó là chuyện tôi biết sẵn rồi, thế nhưng cảm giác vẫn khá đau khi nghe từ miệng người khác.

      “Tôi đâu có thế. Làm ơn đừng có mớm lời tôi nữa,” Sloan . Tôi nghĩ mình khiến ta khó chịu, nhưng lại biết lý do là gì. “Đặc vụ Reed hôn ta?”

      Hai mắt tôi mở to còn miệng hơi há hốc. thể tin được là ta với ta! Sao ta lại làm thế! “ sao!?!” Mặt tôi nóng lên, và tôi chắc chắn đó là gì tức giận cùng xấu hổ.

      Đây là khía cạnh của Sloan mà tôi chưa từng biết đến, bên mày của ta cong lên còn khóe miệng mím chặt. “Tôi phải kẻ thù của . Làm ơn đừng có cư xử như thế. ta kể với tôi vì quan tâm tới thôi, và lý do duy nhất tôi khơi chuyện đó lên là vì vừa bảo rằng ta quan tâm .”

      “Được thôi! Tôi hôn ta đấy.” Tôi ngoảnh mặt khỏi Sloan và nhìn về phía cửa sổ. Chỉ có Reed mới dùng căn phòng thẩm vấn trẻ mẫu giáo để chuyện với tôi thôi. Tôi khiến ta lo lắng. Tốt.

      “Tại sao?”

      “Bởi vì ta có thứ tôi muốn.” Những từ ngữ thoát khỏi miệng tôi và dù tôi biết kiểu hình ảnh họ phác thảo về mình, tôi vẫn thể để tâm. Tôi chỉ mải tập trung nhìn vào chú bồ câu tới lui phía bên ngoài cửa sổ. Tôi ghen tị với nó. Chẳng có gì thế giới này đáng để nó quan tâm ngoài chuyện ăn, ngủ và ị lên mấy bức tượng công viên. Đó mới là cuộc sống.

      “Chỉ có lý do đó thôi à?” ta cố giữ cho điều mình nghe vô tư, nhưng tôi biết chẳng có gì ta là vô tư hết, kể cả những câu chuyện về nghệ thuật sáng tạo thú nhồi bông cũng . dễ để quên rằng Sloan là thành viên của FBI, và ta được đào tạo để giải quyết những vụ án như của tôi. ta tỏ ra vô cùng cảm thông, và thậm chí là yếu đuối nữa, nhưng ta thể ở vị trí ngày hôm nay nếu phải là con sói bên dưới bộ đồ len kia.
      Snow, meculi, meocontb 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 8.2
      Đầu tôi quay khỏi cửa sổ và hướng về phía ta. Tôi gắng nặn ra nụ cười trơ tráo nhất, “ ghen à, Janice?”

      ta để lỡ nhịp nào, “Vì cái gì hả, Olivia?” Tôi lại mỉm cười và lần này ta cười đáp lại. Phải, Sloan có răng. Tôi thích răng.

      Chúng tôi qua lại nhiều phút liền. ta hỏi tôi câu, và tôi quay nó lại để chỉa về phía ta, sau đó ta lại quay nó trở ngược về phía tôi. Dường như đây là buổi trò chuyện vô ích, nhưng tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều học được thêm nhiều điều nhặt về đối phương sau mỗi câu trao đổi. Song, tôi thà chuyện với Reed còn hơn. Tôi với Sloan như thế.

      “Chuyện đó hề bất thường, biết đấy. số nạn nhân bị ngược đãi thường có xu hướng bị hút về phía những người đàn ông mạnh mẽ, đáng tin…giống như Đặc vụ Reed. Đồng thời họ cũng có chiều hướng hành xử theo những điều mà kẻ ngược đãi họ mong muốn, đặc biệt là khi hành vi đó thuộc về tính dục.”

      Tôi cảm thấy như ta vừa nhúng tôi vào dầu nóng vậy. “Đừng. Đừng có dùng cái liệu pháp tâm lý nhảm nhí đó với tôi. Đó chỉ là nụ hôn chết giẫm thôi, chứ phải bằng chứng của lòng sùng bái bất diệt đâu. Và làm ơn nhớ cho, tôi phải nạn nhân bị cưỡng hiếp tuyệt vọng cần hàn gắn lại. Tôi ổn.” Tôi lại khóc và thấy ghét mình vì điều đó. Sao mặt mày tôi lại thể thôi chảy nước nhỉ!

      “Tôi xin lỗi, Livvie. Tôi cố ý khiến phiền lòng,” Sloan . Nghe ra rất chân thành, và điều đó gần như khiến tôi nổi khùng hơn cả chuyện ta ngụ ý tôi là người vô dụng nữa.

      phải sao? đâu còn biết mình là ai nữa. chẳng có nơi nào để từ đây cả.

      “Tôi nghĩ hôm nay rất là tốt. có muốn dừng lại ? Chúng ta có thể ăn trưa ở quán tự phục vụ. Có thể là chơi bài ở phòng giải trí, hoặc chơi cờ đam? Tôi cờ đam lắm.”

      “Sloan?”

      “Ừ?”

      lại làm thế nữa rồi.” Tôi lau sạch nước mắt mặt và xì mũi bằng vài tờ giấy ăn – buồn cười làm sao khi chúng chờ sẵn cạnh giường tôi rồi.

      Sloan thở dài thườn thượt rồi tựa người vào ghế trở lại. Vẻ mặt ta khó hiểu, cứ như ta biết mình cảm thấy ra sao, hay nghĩ gì, hoặc muốn gì. Thế nhưng cuối cùng, ta cũng tự gật đầu với chính mình và mở miệng. “Tôi nghĩ tuyệt vọng. Tôi cố ý dùng ‘phân tâm học’ với , à …” ta cười nhưng lại chẳng hài hước gì cả, “ít ra lộ liễu, nhưng tôi nghĩ có những vết nứt cần được lấp lại. trải qua rất nhiều chuyện trong vài tháng vừa qua, và tôi cực kì ấn tượng khi tất cả thương tổn nơi chỉ là những vết nứt. Lẽ ra phải tuyệt vọng, nhưng . Những vết nứt có thể hàn gắn được, và tin hay tùy, nhưng có rất nhiều người muốn giúp hồi phục.”

      Tôi nuốt xuống vô cùng nặng nhọc. Tôi muốn khóc lóc nữa. Tôi biết mình muốn gì ngoài Caleb cả. Tôi nghĩ mình sẵn lòng quay lại ngôi biệt thự, nếu điều đó có nghĩa là tôi lại có thể được ở bên Caleb. Tôi sống lại quãng thời gian đó lần nữa. Tôi biết như thế lành mạnh chút nào, và tôi lo rằng, có lẽ, chỉ có lẽ thôi, là Sloan và Reed đúng. Đầu óc tôi có vấn đề và chẳng có gì tôi cảm thấy là cả.

      “Em biết mình muốn gì đâu, Livvie, và cả điều em nghĩ mình muốn nữa, em bị tẩy não để có khao khát đó.”

      Kể cả Caleb cũng rằng tình của tôi phải , nhưng…tôi cảm nhận được nó kia mà. Tôi cảm nhận được tình của tôi dành cho , mạnh mẽ và sâu sắc hơn bất kì điều gì tôi từng cảm thấy đời. Tôi nghĩ rằng nếu hóa ra họ đúng và tôi sai…điều đó mới khiến tôi sụp đổ. Sống sót…đó là điều quan trọng nhất.

      ***
      Quả là buối sáng khá ổn, tôi đoán vậy. Tôi màng việc chuyện với Sloan, nhưng chơi cờ đam với ta cũng có đôi chút thú vị. Tôi có thể thấy được ta vẫn xem xét tôi trong lúc chơi, hỏi han hàng tá câu hỏi “đội lốt” chuyện trò, nhưng phần lớn thời gian chúng tôi chỉ về cuộc sống bên ngoài những bức tường bệnh viện. Tôi để lỡ rất nhiều thứ khi mùa hè trôi qua.

      Đầu tiên đó là tôi để lỡ lễ tốt nghiệp. Tôi chắc mình cảm thấy thế nào về chuyện đó. Có lẽ tôi quan tâm lắm, song như vậy kì lạ. Bốn tháng trước chuyện đó dường như cực kì hệ trọng. Tôi đoán mình vẫn tốt nghiệp. Điểm số của tôi được hoàn tất trước khi tôi bỏ .

      Bỏ kia đấy, buồn cười .

      Nicole đậu vào cao đẳng. Cậu ấy có gọi đến bệnh việc vài lần và chúng tôi có trò chuyện đôi chút – chẳng về điều gì quan trọng cả. Tôi tránh điều đó. Cậu ấy gợi ý rời khỏi trường vài tuần để thăm tôi, nhưng tôi bảo là cần phải nhọc công làm gì. Tôi ổn và dù gì cũng bận bịu nhiều chuyện. dễ dàng đến kinh ngạc để khiến cậu ấy đồng ý đến. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Kể cả khi cuộc đời của bạn kết thúc nữa.

      Sloan rời khỏi tòa nhà, nhưng bảo rằng quay lại vào cuối ngày hôm nay. Cứ như tôi cầu hay muốn ta ở đây bằng; người phụ nữ đó gàn dở. Tôi thực : Lời đáp cho những câu hỏi ai hỏi, với 100$, Alex. Thế nhưng, tôi vẫn ước mình có việc gì đó để làm ngoài nằm giường xem TV. Tôi sục sạo khắp thư viện, nhưng chẳng có gì hay ho cả.

      Đáng ra Reed phải sớm đến thẩm vấn rồi chứ, và tôi thể ngăn mình thấy đôi chút phấn khích khi được gặp và chuyện với ta. Mỗi khi ta tức giận, tôi gần như nhìn thấy được Caleb trong đôi mắt nâu đó. ngu ngốc, nhưng gần như tôi sống chỉ vì những giây phút thoáng qua bé ấy thôi.
      Snow, meocontbmiumiu122 thích bài này.

    5. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 8.3
      Tôi còn đau nhức nữa, hề trong suốt nhiều ngày rồi. Mấy vết bầm biến mất còn những vết xước đóng vảy. Khi chúng lành lại, giống như tất cả mọi vết tích về khoảng thời gian tôi ở bên Caleb đều bị xóa sạch. Tôi vòng hai cánh tay quanh bụng và siết lại cho đến khi ý nghĩ đó qua . Nếu tháng trước bạn bảo tôi như thế, tôi rất buồn vì có làn da tì vết, tôi gọi bạn là đồ ngốc và đánh bạn mạnh. Nhưng giờ tôi ở đây: có dấu tích, và cũng có lý do để tiếp tục tiến về phía trước.

      phải vậy đâu, Vật Cưng. Em có đủ mọi lý do đấy,” bóng ma của Caleb thầm vào tai tôi. Tôi biết liệu giọng của trong đầu có biến tôi thành người điên , nhưng dù có là gì tôi cũng chả quan tâm. Nó là những gì còn lại của tôi sau khi những vết xước lành lại. Tôi thể từ bỏ . Thêm nữa, tôi cũng biết giọng kia phải , dù tôi có ước ao nhiều thế nào nữa.

      Vào ban đêm, tôi thích lắng nghe giọng trong tâm trí mình, khi bệnh viện yên tĩnh hơn và tôi có thể tập trung biến ra nhất có thể. Tôi mở hai chân ra và tự thỏa mãn mình với kí ức về khuôn miệng của mút mát nhũ hoa của tôi, còn những ngón tay khẽ khẩy tới lui ở vùng đất bí mật. Nếu tôi , cố gắng, tôi có thể nghe được tiếng của , cảm nhận được , thậm chí là dệt lên được cả mùi hương của nữa – song tôi lại bao giờ có thể khiến hôn mình. Tôi thường bật khóc sau mỗi lần lên đỉnh. Đó chính xác là chuyện tôi kể với Sloan. Tôi khá chắc là ta ngày khó quên nếu biết được thông tin đó.

      Tôi tận dụng thời gian chờ đợi Reed để tắm, và diện lên bộ trang phục bệnh viện điên khùng gợi-cảm-hết-chỗ-chê mà họ cấp cho tôi: quần dài và áo sơ mi màu xám. Bạn nghĩ là đáng ra họ phải có thứ gì đó tươi vui hơn, nếu xét đến hoàn cảnh xung quanh, nhưng rồi tôi nghĩ tới phòng thủ công và quyết định mọi thứ chỉ có thể đến thế thôi. Sắc da của tôi hợp với màu vàng. Bữa trưa được đưa đến, và tôi gạt mấy mẩu cà rốt mềm nhũn ra, ăn phần thịt bò được phủ nước sốt nhưng vẫn nhạt thếch, rồi uống sữa. Tôi còn ăn cả phần Jell-O màu xanh lá nữa. Trong thời gian bị bắt cóc, Caleb từng cho tôi ăn ngon hơn mấy người này nhiều. Tôi bật cười trước lời đùa của chính mình.

      “Có gì vui à, Ruiz?” Tôi nhìn lên từ khay thức ăn và thấy Reed.

      “Phải,” tôi , “ chuyện rất vui, Reed ạ.” ta mỉm cười, lộ răng, nhưng vẫn đẹp như cũ. Tôi tự hỏi biết Reed có bạn . ta đeo nhẫn cưới. Bạn của Reed như thế nào nhỉ?

      “Muốn chia sẻ , hay phải ra điều kiện trao đổi với tôi trước?” ta rồi ung dung bước vào phòng, đứng ở cuối giường.

      buồn cười quá, Reed. Tôi ra điều kiện với kia đấy, mỉa mai làm sao.” ta lại cười và nhún vai. Tôi bắt chước làm theo. “Tôi cười là vì thức ăn ở đây tệ quá, Caleb từng cho tôi ăn ngon hơn nhiều. Dường như chỗ này mới chính là ngục tù đấy.”

      “Cứ đề nghị và tôi chuyển giao cho Lầu Năm Góc; nghe họ có phục vụ món mì Ý rất ngon vào mỗi thứ Năm.” ta đặt cặp tài liệu lên ghế rồi tựa người lên tường.

      “Ôi trời, cảm ơn nhé. Nhưng tôi nghĩ mình chịu đựng chuyện đồ ăn kinh khủng vậy. Nếu tôi có bất kì đâu từ chỗ này, là đến nhà tù mới ở cái thị trấn nào đó ở Trung Tây Hoa Kỳ, nơi quyết định giấu tôi.” Tôi trao cho ta nụ cười ngọt ngào, hợm hĩnh nhất của mình. “Nhân tiện, chuyện đó thế nào rồi?”

      Reed lắc đầu, hề lúng túng. phải là tôi trông mong nhận được phản ứng từ ta, người đàn ông này hề dễ mất bình tĩnh…trừ khi bạn hôn ta. Tôi lại mỉm cười, tươi hơn nữa, để lộ cả răng, và nụ cười này chẳng mảy may ngọt ngào. Ý nghĩ kia hứa hẹn, dường như là điểm chung duy nhất của chúng tôi.

      thẳng vào vấn đề thôi, Ruiz. Tôi điều tra sâu hơn về bạn trai cùng đám bằng hữu khủng bố của , và tôi có vài câu hỏi dành cho , bắt đầu với: gặp Muhammed Rafiq lúc nào?”

      Cứ để cho Reed phá hủy vẻ vui tươi của giây phút này . Người đàn ông này là người máy, và ta được lập trình với mục tiêu duy nhất: bắt được kẻ xấu bằng mọi cách cần thiết. Tôi rất kính trọng ta nếu ta cố hủy hoại toàn bộ cuộc đời tôi. Chỉ là phương thức khác ta dùng để gợi nhắc cho tôi về Caleb. “Đó phải chỗ chúng ta dừng lại, Reed. rằng tôi có thể kể cho toàn bộ câu chuyện kia mà.”

      ta thở dài. “Tiến sĩ Sloan gọi cho tôi sau khi rời khỏi bệnh viện. Tôi lấy tất cả các ghi chép của ấy sau, nhưng tại, ấy bảo rằng chuyện duy nhất thu thập được sau khoảng thời gian ở cùng hôm nay đó là chuyện Caleb chính là người để lại cho món tiền ở Zacatecas. Hai trăm năm mươi ngàn đô-la là khoản tiền lớn để chuyển giao và ký thác cho ta định bán đấy. Tôi chắc chắn rất muốn về chuyện đó, nhưng lúc này chuyện quan trọng đó là tìm hiểu thêm về Rafiq. gặp gã khi nào?”

      Reed chỉ mới đến đây chưa tới mười phút, vậy mà ta xoay sở chọc tôi điên lên rồi. “Tôi biết chuyện ấy làm. Tôi hề biết gì cho đến khi ấy để lại món tiền đó cho tôi.” Mất khoảng giây, nhưng rồi phần còn lại của những gì ta ngấm dần vào, và tôi cũng tức giận với Sloan nốt, chuyện duy nhất thu thập được sau ba giờ đồng hồ trò chuyện đó là Caleb đến ngân hàng sao? Như thế lạnh lùng quá. Dạo gần đây, những người ở quanh tôi quả là tràn đầy bất ngờ.

      “Rafiq, Ruiz. gặp gã ta khi nào?” ràng Reed quyết định bỏ qua gian đầy ấn tượng của phòng thủ công, và tiến hành thẩm vấn ngay ở phòng tôi. Tốt thôi.

      “Gã ta ở sẵn đó khi chúng tôi tới Tuxtepec,” tôi thầm. Đây phải phần của câu chuyện mà tôi muốn kể, nhưng tôi biết mình phải làm thế. là – tôi muốn Reed có thể đến được buổi đấu giá. Tôi muốn ta vây bắt đám khốn kiếp kia và trả tự do cho các nô lệ. Tôi nợ họ điều đó. Tôi nợ bản thân mình điều đó. Tôi nợ Caleb điều đó. “Gã chờ chúng tôi.”

      Reed và tôi im lặng lúc. ta lôi chiếc máy ghi ra khỏi túi áo khoác, bấm nút thu rồi đặt nó xuống giường. “Tôi giúp xem xét qua lời khai sau. Tôi biết chuyện này rất khó, Ruiz. Tôi cũng biết nghĩ tôi muốn làm mọi chuyện theo cách này, nhưng phải đâu. Tôi chỉ muốn làm việc của mình và khiến cho những kẻ đó trả giá cho việc chúng làm, với và với rất nhiều phụ nữ cùng trẻ em khác. Có cả trẻ em ở đó nữa… có biết ?” Tôi lắc đầu. Tôi ghét ta vì gieo ý nghĩ kia vào đầu mình. Tôi thể chịu được viễn cảnh đứa trẻ phải chịu đựng đau khổ. đùa cợt hay trêu chọc nữa. Reed lẳng lặng nhấc cặp tài liệu lên rồi đặt xuống đất trước khi ngồi xuống.

      Tôi hắng giọng và liếm môi. Đây là nơi câu chuyện bắt đầu.
      Snowmiumiu122 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :