1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Phương Tây] The Dark Duet Series - C.J. Roberts (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 5.2
      Sao Reed biết về Felipe chứ? Liệu ta có biết nhiều hơn về Caleb ? Liệu ta có cáo buộc tôi tội mưu sát ? Đó chỉ là tự vệ thôi mà.

      Tôi có cảm giác Reed dễ chuyện hơn nếu luật của tôi có ở đây. Vẫn là kẻ khó ưa nhưng ít thúc ép hơn. Tiến sĩ Sloan ta là người tốt và giúp đỡ tôi rất nhiều. Dạo gần đây tôi có mấy niềm tin vào những gì người khác với mình, nhưng tia hi vọng le lói còn tốt hơn là có gì. Tôi nhấp ngụm nước khi Reed đẩy chiếc cốc giấy xuống bên dưới mặt tôi. Cầu cho ta thấy tội lỗi, tên đáng ghét.

      David đặt tay lên vai tôi và tôi giũ xuống, “Đừng chạm vào tôi.”

      “Tôi nghĩ nên đưa về phòng thôi, Ruiz,” ta .

      “Tôi muốn ,” tôi thầm, hai mắt vẫn dán chặt xuống bàn.

      “Cái gì kia?” David đầy giận dữ. “Tôi nghĩ đó là ý hay đâu, Ruiz. Tôi lòng khuyên nên giữ im lặng và để tôi làm việc của mình.”

      ấy muốn .” Reed . ta biết mình thắng trận này. ta dồn tôi vào góc, còn tôi cứ mặc ta làm thế. Lẽ ra tôi nên nhận thấy ta biết được rất nhiều, chỉ là về tôi, mà còn những chuyện khác nữa. Tôi thấy mình ngu ngốc, giận dữ và sợ hãi. Nhưng ngay lúc này, tôi cần thời gian để suy nghĩ và Reed chính là tên ác quỷ mà tôi biết.

      Bọn họ cãi nhau thêm lúc nữa, lồng ngực ưỡn lên đối chọi nhau hệt như mấy màn phô diễn sức mạnh nam giới kên National Geographic vậy. Cuối cùng, David thu dọn vật dụng của mình và rời . Reed và tôi lại ở mình với nhau lần nữa. Tôi có cảm giác đây chính là điều ta muốn ngay từ đầu.

      ta ngồi im, thư giãn và nhẫn nại, sẵn lòng phá vỡ yên lặng. ta muốn mình mất vị thế vốn có. ta muốn tôi phải tự động đến với ta, và tôi biết đó chính xác là chuyện xảy ra. Tôi cần ta đứng về phía mình. Giống như với Caleb ngày đó vậy.

      Giọng tôi nhàng có chủ đích. Tôi cần ta thấy tôi yếu đuối trở lại. Tôi cần ta tin rằng tôi là của ta để bảo vệ, cho dù tôi thuộc về người khác rồi. Caleb hẳn thấy tự hào lắm. Tôi tự nhắc nhở rằng tôi mới chính là chủ nhân của đời mình. “ để họ đưa tôi vào tù phải ? Sau tất cả mọi chuyện?” Tôi để cho dòng nước mắt long lanh chực trào khi ra.

      Reed hít sâu vào bằng mũi và tôi nghe thấy tiếng đầu ngón tay ta gõ nhịp mặt bàn. “Tôi bao giờ để cho người vô tội phải vào tù cả, Ruiz, nhưng tôi vẫn cần thuyết phục tôi rằng có tội.”

      “Tôi tưởng tôi vô tội cho đến khi bị chứng minh là có tội, chứ phải ngược lại.”

      ta bật cười đôi chút, nhưng ánh mắt lại hề cười. ta rất đẹp. “Tôi nghĩ ngày nay hầu hết mọi người đều tán thành triết lý cẩn tắc vô ưu.” ta nghiêng người tới, vẻ hòa giải, “ là, tôi nghĩ chỉ là bé mắc phải mớ bòng bong khốn nạn thôi. Tôi nghĩ làm điều cần làm để quay về nhà, và chuyện đó khiến trở nên vô cùng khôn ngoan, vô cùng gan dạ. cần phải gan dạ nữa, Ruiz. cần phải bảo vệ ai hết. giúp bản thân mình, và cả tôi, tránh khỏi rất nhiều khổ sở nếu chịu với tôi , để tôi có thể đảm bảo rằng chuyện từng xảy ra với xảy đến với ai khác nữa.”

      dễ dàng nếu cứ tin tưởng vào ta. Tôi thấy bị hấp dẫn bởi ý tưởng móc hết ruột gan ra cho Reed xem và để ta tìm cách giải quyết. ta quả là giỏi cần hỏi. “Ước gì tôi có thể tin , Reed, nhưng tôi biết mình thể.”

      Mày ta nhíu lại bối rối, nhưng nụ cười chế giễu vẫn kéo cong khóe môi ta, “Tại sao?”

      Tôi cũng khẽ mỉm cười với ta, “ nghĩ bản thân mình khác biệt với những người đàn ông như Caleb. nhìn thấy thứ gì cũng đen trắng ràng, hề quan tâm đến toàn bộ câu chuyện; hề quan tâm đến vùng xám. Có những câu chuyện chỉ là trắng đen thôi đâu, Đặc vụ Reed ạ.”

      ta hơi lắc đầu, là rất thích thú, nhưng vẫn đầy chuyên nghiệp, “Theo kinh nghiệm của tôi…thời điểm duy nhất mà phụ nữ muốn kể cho ta nghe ‘toàn bộ câu chuyện’, là khi ấy muốn ta đưa ra quyết định dựa cảm xúc thay vì lý trí.”

      Mắt tôi nheo lại và tôi nhìn chăm chăm vào mặt bàn, những vết xước thoạt nhìn thấy nhưng lại ra hơn khi tôi nhìn kĩ chớp mắt, “Có lẽ thế,” tôi bắt đầu, giọng trống rỗng và xa xăm, “nhưng nếu vì cảm xúc lấn át lý trí, tôi ở đây rồi.”

      Nụ cười của Reed tắt ngóm, ánh mắt dữ dội hơn, “Nghĩa là?”

      “Caleb. hợp lý chút nào…những gì ấy làm cho tôi ấy.” Đó là lời tiết lộ. Tôi nghĩ ra, nhưng tôi biết chúng là . Caleb có thể tôi, nhưng có quan tâm. giữ đúng lời hứa giữ cho tôi được an toàn, kể cả khi điều đó có nghĩa là chúng tôi thể ở bên nhau.

      Nỗi đau đớn vì thế càng tệ hơn.
      Snowmiumiu122 thích bài này.

    2. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 5.3
      “Tôi làm việc này lâu lắm rồi - điều khiển người khác theo ý mình. Đó là lý do em nghĩ mình tôi. Bởi tôi làm em tan vỡ để rồi hàn gắn em lại và khiến em tin như thế. Đây phải tai nạn. khi bỏ mọi chuyện lại phía sau…em thấy được điều đó.”

      “Làm ơn. Xin đấy Caleb. Đừng bắt em làm thế này, đừng bắt em quay lại và cố làm người em còn biết đến nữa.”

      đến lúc em phải rồi, Mèo Con…”

      Giọng của Reed kéo tôi trở về thực tại, “ ta làm gì cho ?”

      Tôi quệt mắt, lau những giọt nước đọng ở đó, “Mọi thứ,” tôi với nụ cười đau khổ, “nhưng chẳng liên quan gì đến hợp lý mà lại dính dáng rất nhiều đến cảm xúc – báo thù, danh dự, phản bội, khao khát, kể cả tình nữa…tất cả mọi điều phát sinh từ tình cảm của chúng ta.” Tôi dừng lại. “Tôi dám chắc làm việc mình làm mà hề có cảm xúc, Đặc vụ Reed ạ.”

      ý kiến của mình,” Reed nhàng và nghiêng về phía tôi, “nhưng tôi ở đây đủ lâu và thấy nhiều chuyện khốn nạn.”

      “Sao chuyện đó lại quan trọng với tôi? Nó nên khiến tôi tin à?”

      Reed nhún vai. “ còn lựa chọn nào khác sao?”

      “Sao biết về Felipe?”

      ta mỉm cười, “Tôi nghĩ có thể giành được chú ý của mà. Tôi rất chuyên nghiệp, Ruiz ạ, và tôi đào bới bất cứ thứ gì tìm được về Muhammad Rafiq. Những gì tôi tìm thấy cho đến giờ cực kì đáng ngại. Thông qua các mối quan hệ cũ của và những lời chỉ dẫn của những người ở Mexico, quá mất thời gian để tìm ra Felipe. Theo tôi thấy ta khá là…lập dị.”

      Lập dị hẳn là từ mà tôi dùng. “Chờ …nếu biết ở đâu, tại sao lại …”

      “Mexico chứ phải nước Mỹ đâu, Ruiz, chúng tôi thể vây bắt từng tên tội phạm ở nước ngoài mà chỉ dựa vào những nghi ngờ vô căn cứ được. Thêm nữa, ta rời khỏi đó và đến nơi mà có chúa mới biết là chỗ nào. Có lẽ là Pakistan chăng?”

      Tôi nhìn lên rồi lắc đầu. “Khó lắm.” Tôi tự hỏi liệu tất cả bọn họ chết rồi chăng: Felipe, Celia, Kid, và Nancy. Tôi rất muốn tin Caleb làm hại Celia, nhưng rồi tôi lại nhớ đến máu và tự hỏi…, tôi thể chịu được.

      Ruiz, buổi đấu giá diễn ra ở đâu?” Từng từ của Reed đều sắc lẻm và nghiêm túc. Đây là đoạn kết trò chơi của ta rồi. Tôi phải đưa ra lựa chọn.

      “Tôi biết , Reed. Tôi biết. cụ thể lắm, nhưng tôi có thể gợi ý cho . Có thể nếu chịu lắng nghe toàn bộ câu chuyện, có thể tự mình tìm ra. Hẳn là biết nhiều hơn tôi.”

      “Được rồi. Kể tôi nghe .”

      Đến lượt tôi mỉm cười và lắc đầu, “. Phải có vài điều kiện mới được.”

      ta cáu tiết, “WITSEC(*) nữa sao. Tôi rồi, tôi thể bảo đảm chuyện đó. Hơn nữa, tôi nghĩ đó là bước đúng đắn cho . Điều cuối cùng cần là bị chia cắt khỏi mọi thứ và mọi người quen biết. Đó gọi là trốn tránh.”

      “Tôi quan tâm nghĩ đó là gì. Tôi muốn biến mất. Tôi muốn bỏ lại toàn bộ đống hỗn độn này phía sau, và nếu và khi tôi quyết định mình muốn đối mặt với nó – đó là việc của tôi. phải của .”

      Reed và tôi cứ qua lại trong cả vài phút, trong khi tôi ra tất cả những gì mình muốn để trao đổi cho câu chuyện của tôi. vui chút nào hết. Reed là tên khốn đáng sợ khi muốn, dối nếu ta khiến tôi sợ sệt, nhưng tôi sẵn sàng đối đầu với ta. Có nhiều điều tôi thỏa thuận. Có những trận chiến tôi quyết phải chiến thắng.

      “Tôi biết mình muốn gì, Reed, và nếu thể cho tôi điều đó… tên khốn xui xẻo rồi. Sau mọi chuyện trải qua, tôi chẳng quan tâm đến điều mà nghĩ có thể làm cho tôi đâu.”

      Quai hàm Reed siết lại và tôi có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng lốp bốp khi ta nghiến răng. ta nhìn tôi chăm chăm rất lâu, và kể cả khi muốn, tôi cũng rụt người lại dưới ánh nhìn đó. “Bắt đầu .”

      giúp tôi chứ?” Tôi thầm, nhưng vẫn giữ cằm hếch lên. mắt đối mắt với ta.

      ta chầm chậm thở ra và thả lỏng quai hàm, “Tôi làm hết sức. Nếu giúp chúng tôi đến được đó, đến được buổi đấu giá, tôi giúp .”

      Tim tôi trèo lên họng. Tôi muốn nhảy ngay qua bàn và ôm chặt ta. ta cho tôi hi vọng. Hi vọng về tất cả mọi điều tôi mong muốn nhất thế giới. Với cẩn trọng tuyệt đối, tôi liếm môi và chuẩn bị kể cho Reed nghe điều ta muốn biết.

      [​IMG]
      (*) WITSEC: Là viết tắt của Chương trình Bảo vệ Nhân chứng do Bộ Tư pháp Hoa Kỳ phụ trách.
      Snowmiumiu122 thích bài này.

    3. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 5.4

      ***
      Bắt đầu từ đâu đây?

      Quá nhiều điều đổi khác giữa Caleb và tôi.

      Quá nhiều điều vẫn như cũ.

      vẫn là người thuê những kẻ ác độc bắt cóc tôi. Vẫn là con người tàn nhẫn nhốt tôi trong bóng tối hàng tuần liền, buộc tôi phải trở nên dựa dẫm vào , van xin , trông cậy ở cho đến khi những bản năng của tôi chẳng còn cơ hội trỗi dậy nữa. chính là người cứu mạng tôi, nhưng cũng là người đặt nó vào vòng nguy hiểm. Cuối cùng, vẫn là người lên kế hoạch bán tôi làm nô lệ tình dục. con điếm.

      có những lý do riêng khi muốn cướp lại tôi, chúng chẳng hề liên quan đến hạnh phúc của tôi mà chỉ vì trả thù thôi. Tôi có biết vì sao muốn trả thù ? . tin tưởng đến từ cả hai phía. Tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc tin trong vài vấn đề: giữ mạng cho tôi, cho ăn, an toàn, và trừ khi là ai được động chạm. Chẳng còn lại gì nhiều, nhưng tôi từ chối tin trong vấn đề quan trọng nhất, tương lai của tôi.

      Tôi đoán chuyện giữa hai chúng tôi vẫn như cũ thôi và khác biệt chẳng quan trọng lắm.

      Điều quan trọng đó là tôi khác. ngây thơ trong tôi bị tôi luyện trở thành người phụ nữ mất rồi. Tôi bị hủy hoại bởi đau đớn, khổ sở, mất mát và chịu đựng, và bị mài giữa bởi dục vọng, giận dữ và nhận thức sắc bén rằng mình cần phải sống sót.

      Tôi hiểu được nhiều điều trước kia thể hiểu. Tôi hiểu được khao khát trả thù của Caleb: bởi hạt giống được gieo trong tôi. Tôi nhận ra thường xuyên khiến cơ thể tôi chống lại tôi nhiều thế nào: bởi niềm khao khát vẫn luôn ở đó. tất cả, tôi học được rằng điều duy nhất mọi người cần phải học để có thể vượt qua khó khăn trong cuộc sống đó là: người duy nhất ta có thể tin tưởng chính là bản thân.

      Tôi vẫn còn choáng váng từ màn phô diễn ưu thế của khi cuối cùng cũng đặt tôi xuống giường ngủ. Lẽ ra tôi nên giận dữ với , và ra mà , tôi có như thế, nhưng cái cách tháo gỡ mọi ràng buộc cho tôi khiến tôi nhận ra trước đây chu đáo và dịu dàng đến nhường nào. Đối mặt với Caleb đòi hỏi suy nghĩ. Bạn thể đánh giá đúng được tử tế của cho đến khi cảm nhận được tàn bạo nơi . Tôi cảm nhận được điều đó, nhưng kể cả như thế, tôi vẫn đủ thông minh để hiểu rằng nương tay với tôi.

      lẽ ra cần phải giải thích gì với tôi cả - thể rất ràng. Tuy nhiên, tôi biết muốn tôi hiểu tình cảnh nguy hiểm tôi lâm vào. muốn tôi suy nghĩ trước khi hành động. muốn tôi chọn lựa kĩ càng trận chiến của mình, kể cả khi trận chiến đó chính là . muốn tôi sống sót. rất nhiều với tôi xe, nhưng rồi cũng chỉ cho tôi thấy. Với Caleb, đó chính là rộng lượng. lại đánh thuốc tôi và tôi mê man, những suy nghĩ cuộn xoáy trong tâm trí và chẳng có cái nào trong số đó dễ chịu hết. Rồi Caleb xuất , cơ thể cao ráo, ấm áp của như thể lời cầu nguyện mà tôi cố bám lấy để giữ tỉnh táo, nhưng lại chẳng thành công.

      Tôi tỉnh dậy và òa khóc. Tôi có thể nghe thấy tiếng vòi sen chảy, và bệnh hoạn làm sao khi nhõm quét qua người tôi, biết rằng vẫn ở gần đấy. Tôi buộc mình phải nằm xuống lại, tìm tư thế phù hợp hơn để ảnh hưởng đến bên vai bị thương hay mấy cái xương sườn bị rạn.

      Tôi thấy thoải mái khi cánh tay ôm lấy tôi. Tôi ngủ được khi biết ở gần. gây ra chuyện này với tôi. khiến tôi lo sợ. khiến tôi cần . Và nếu nghĩ mình có thể đột nhiên biến mất và xóa sạch phần lương tâm rúm ró còn sót lại, lầm to rồi.

      thanh kì lạ kéo chú ý của tôi khỏi những suy tưởng. Nếu kể đến nỗi sợ vừa sống lại của tôi, đây quả là xao nhãng đáng chào đón. Trong giây, tôi tự hỏi liệu có phải Caleb tự làm mình bị thương rồi , trượt chân trong buồng tắm chẳng hạn, song chẳng có tiếng va chạm lớn nào hết, có chỉ thanh nghèn nghẹn khe khẽ mà thôi. Tôi lắng nghe kĩ, chờ đợi tiếng động kia lặp lại và thấy phiền vì tiếng thở quá lớn của mình.

      “Uh!” Chính là thanh đó. Giống tiếng gầm gừ trộn lẫn với rên rỉ. “Uh!” Có gì đó bên trong bụng tôi thắt lại, phản xạ có điều kiện của cơ bắp. Lẽ ra tôi nên phớt lờ nó , nhưng lại thể. Mặc cho tất cả những gì xảy đến với tôi, và tất cả những gì Caleb bắt tôi trải qua dù là hành động hay ý nghĩ, tôi vẫn cho rằng chính là điều đẹp đẽ nhất mình từng nhìn thấy.

      “Min fadlik!” (Xin em!) thở dài lớn, nhưng tôi lại hiểu ý nghĩa của nó. Dù có là gì nó cũng có vẻ rất…cần kíp. Caleb cần gì chứ? Và tại sao tôi lại thấy ý nghĩ về nhu cầu của hấp dẫn vậy?

      Tôi cần chạm vào tôi, phải muốn. bởi tôi muốn làm thế, tôi cần làm thế. Chỉ có đôi cánh tay bao bọc lấy tôi mới có thể khiến cho những cơn ác mộng tan biến, chỉ có mùi hương của mới có thể khiến tôi quên hơi thở hôi hám của những gã đàn ông tấn công tôi. Chỉ có thôi. Tôi lúc nào cũng vừa mừng, vừa ghét diện của .

      Nhiều thanh phát ra từ phòng tắm hơn, và tôi cưỡng được nữa. Tôi thể ngăn dòng adrenaline cuộn trào trong huyết mạch, thôi thúc tôi phải hành động , làm bất cứ điều gì để biết được chuyện diễn ra đằng sau cánh cửa đóng kín kia. Lỡ như quan hệ với ai đó ở bên trong sao? Ý nghĩ kia khiến tôi khựng lại, cơn sóng từa tựa như cơn buồn nôn làm cổ họng tôi nghẹn ứ và dạ dày siết lại. “ ấy thế đâu,” tôi thầm nhủ với bản thân trong căn phòng tăm tối. Dù có là bất kì lý do gì, tôi cũng thể biến điều đó thành trong tâm trí được. ta từng làm điều đó rồi. Nhớ ? Có nhớ ta phang phập người phụ nữ kia trong khi bị trói ở căn phòng khác . Giọng trong đầu tôi tàn nhẫn. Tôi cần phải biết! Tôi phải biết liệu ta có lại làm điều gì đó tương tự như thế với tôi lần nữa . Tên khốn!

      Tôi buộc mình bước về phía cửa phòng tắm, cả cơ thể run rẩy và lòng bàn tay mướt mồ hôi, nhưng tôi thể biết được.
      Snowmiumiu122 thích bài này.

    4. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 5.5
      “Mẹ kiếp…” Lời lẽ tục tĩu lớn hơn câu thầm vang lên ở bên kia cánh cửa khi tôi áp tai lên đó. “Ồ…phải rồi cưng” sau đó là câu bằng ngôn ngữ khác, rồi là “mở ‘ bé’ của em ra.” Tôi gần như ngã lên cánh cửa khi hai đầu gối nhũn ra. Ở giữa hai chân mình, tôi cảm nhận được nhịp đập khe khẽ, đồng điệu với tim tôi. Làm ơn, làm ơn phải là quan hệ với người khác.

      Tôi có thể nghe thấy tiếng quạt thông gió chạy, có lẽ đó là lý do cảm thấy an toàn khi phát ra thanh kia. Nếu thức giấc có lẽ tôi nghe thấy rồi. Buộc mình phải tỏ ra can đảm, tôi ấn chốt để mở cửa. Tôi siết chặt nó cho đến khi mồ hôi rỉ ra giữa những ngón tay. Vòi sen nằm bên trái cánh cửa, và tôi lo mình thấy được gì nếu mở hết cửa ra và khiến mình bị phát , song ở phía bên phải lại có tấm gương, vậy nên tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của . Tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng quay nhìn trực diện với cánh cửa hay tấm gương mà thôi.

      Cửa mở ra, chỉ chút thôi, vừa đủ để lách ngón tay qua, nhưng tim tôi có cảm giác bị dồn lên tận họng trong suốt những giây nín thở đó. Tôi chờ đợi, hi vọng nghe thấy tiếng la hét tôi hay gây ra tiếng động giật mình. Tôi nghe thấy tiếng thở nặng nề của cùng những tràng rên rỉ giống trước đó, kèm theo là nhịp điệu ướt át ngắt quãng. Tôi quỳ sàng, tin tưởng chân mình đứng vững, rồi áp má lên cửa, hé mắt nhìn vào trong. Căn phòng đầy hơi nước và nó khiến tôi khó chịu vô cùng. Tôi chờ cho đến khi nó tan đôi chút, song tất cả những gì tôi nhìn được chỉ là hình dáng trong gương.

      Tôi cả gan mở cửa lớn hơn chút nữa, lượng adrenaline trong người tăng lên tỉ lệ thuận với độ rộng của khe hở trước mặt. Nhiều hơi nước thoát khỏi phòng tắm hơn rồi đọng lại mặt và cổ tôi, rỉ giọt như mồ hôi xuống bầu ngực tôi trước khi thấm vào áo sơ mi. Mặt gương giờ hơn và cuối cùng, tôi có thể nhìn hình ảnh trong buồng tắm.

      Tôi thở dốc, nhưng Caleb nghe thấy. Tôi chắc chắn như thế. quá mải miết với điều mình làm trong buồng tắm, chỉ cách đôi mắt soi mói của tôi vài bước chân. Lẽ ra tôi nên thấy xấu hổ hoặc tội lỗi, nhưng thể nào được cả. Tất cả những gì tôi cảm nhận được là nhịp đập ở giữa hai chân và ham muốn sắc lẻm đau đớn thoi vào bụng mình. ...hoàn hảo. Hoàn hảo chết được.

      đứng đối diện với vòi sen nên tôi chỉ có thể thấy được nét mặt nhìn nghiêng của . Da thịt mang sắc hồng và trắng do độ mạnh của nước. cánh tay chống lên tường, đôi chân dài giang rộng để giữ thăng bằng trong khi đầu cúi xuống ngực, và thở hổn hển. Cánh tay còn lại của căng cứng; các bắp cơ căng ra trong khi bàn tay to lớn của giữ lấy nơi cương cứng khổng lồ. Tôi nuốt mạnh và liếm hơi nước khỏi môi mình.

      Phần đầu to mang sắc hồng sậm khi trượt trong nắm tay . Mũi giáo của to dần về phía gốc, cho đến khi những ngón tay phải siết mạnh để giữ lại kiềm chế. Tôi vẫn nhớ sức nặng của trong tay mình.

      di chuyển tay lên xuống theo chiều dài của nó. đưa đẩy hông vào nắm tay của mình, khiến cho hai gò mông săn chắc hõm lại ở hai bên mỗi lần đẩy tới, nơi gốc rễ to lớn, trông rất nặng nề của đung đưa giữa đôi chân giang rộng theo nhịp điệu trôi chảy. Ngọn giáo của chính là mũi tên, còn nắm tay là bao tên.

      Tôi thể quay nhìn , thậm chí còn buồn cố gắng. Tôi tự hỏi có bao nhiêu tinh dịch chứ trong nơi gốc rễ to lớn kia, và liệu trao hết cho tôi chưa khi đạt cực khoái trong tay và ngực tôi. Nghĩ về lần duy nhất ở bên trong tôi, tôi có thể nhớ thanh vật đó vỗ lên ‘ bé’ ướt át của tôi, trong khi đẩy gập người tôi xuống và lao vật nam tính kia vào trong tôi. Nhịp đập ở giữa hai chân tôi dữ dội hơn. Những suy tưởng khiến tôi hổn hển và ướt đẫm. Những ý nghĩ kia hư hỏng và gợi cảm, chúng khiến mọi cảm xúc có thể hình dung được ngập tràn cơ thể tôi.

      “Hãy khiến ,” Phần Tàn Nhẫn thầm. “Hãy làm thế để thể sống thiếu được.”

      “Tôi thể,” Tôi thầm đáp lại. “Tôi thử rồi. ta bảo những cố gắng của tôi rất buồn cười. ta chẳng quan tâm đâu.”

      ta quan tâm.”

      “Uh…mmm…coi nào.” Hai mắt Caleb nhắm nghiền; khuôn miệng đẹp đẽ của hé mở và những tràng thanh gợi cảm nhất tôi từng được nghe phát ra từ nơi . Tôi tự hỏi nghĩ về điều gì. Tôi tự hỏi liệu có thể nào là tôi . Liệu tôi có phải là người khiến rơi vào trạng thái thèm khát điên cuồng này chăng?

      “Phảiiiiii,” Phần Tàn Nhẫn rùng mình.

      Hai nhũ hoa tôi căng cứng đến đau đớn, cọ lên lần vải thô ráp của chiếc sơ mi mặc. Tôi muốn kéo chúng ra ngoài. Muốn chạm chúng lên thứ gì đó mát lạnh. Tôi áp cơ thể lên cánh cửa, cọ xát chúng mặt gỗ cứng trong lúc tiếp tục quan sát Caleb trong khoảnh khắc nam tính đầy chói lọi nhưng đồng thời cũng rất yếu đuối theo cách nào đó.
      Snow, miumiu122nhunggminn thích bài này.

    5. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 5.6
      Tôi tựa người ra sau và áp lòng bàn tay lên nơi nữ tính của mình, cọ xát theo những vòng tròn , song lại e sợ mình thể đưa bản thân đến nơi mình muốn đủ nhanh. Tôi muốn lạc lối trong khoái lạc. Tôi muốn nhìn Caleb. Tôi muốn thấy lên đỉnh. Ý nghĩ đó khiến tôi ấn tay mạnh hơn nữa, những vòng quay trở nên hơn, chặt hơn và nhanh hơn. Tôi cảm nhận được cơn run rẩy nơi bụng mình, rồi dòng hơn ấm lan dần từ cột sống đến tứ chi cho đến khi cuối cùng, tôi cảm nhận được ‘ bé’ của tôi siết chặt và thả ra, rồi lại siết chặt lần nữa. Tôi phát ra tiếng rên rỉ xíu trước khi mím môi lại và cắn chặt để ngăn những thanh khác. Việc đó gần như chả thỏa mãn được tôi. Nó chỉ là cái hắt hơi bé tí so với cách mà Caleb khiến tôi lên đỉnh, song lại vừa đủ để buộc chú ý của tôi quay lại chổ Caleb.

      Hông Caleb đưa đẩy nhanh hơn, hai gò mông nâng lên và hạ xuống khi dồn toàn lực để chạm tới cơn cực khoái. nghiêng người về trước, tựa trán lên cẳng tay trong khi nghiến răng và đẩy cái vật khổng lồ mà gọi là ‘cậu nhóc’ tới lui trong nắm tay ướt át của mình. Nước chảy khắp cơ thể đẹp đẽ của và thình lình tôi thấy rất khát. Tôi muốn quỳ dưới chân và liếm nước khỏi người , đặc biệt là khỏi ‘cậu nhóc’ rất ấn tượng kia. Tôi muốn liếm nước khỏi nó và mút mát nó.

      Tôi vẫn nghĩ về tất cả những gì tôi muốn làm khi bật ra tiếng gầm gừ, theo sau đó là thanh rên rỉ cùng dòng tinh dịch đậm Đặc vụt ra khỏi mũi giáo, phủ đầy bàn tay to lớn của , trước khi rỉ xuống nơi gốc rễ nặng nề và cuối cùng là sàn buồng tắm. Có rất nhiều tinh dịch, ấy vậy mà cái “túi” to lớn kia lãi chẳng hơn chút nào.

      Caleb thở dốc nặng nề, vai nâng lên và hạ xuống theo từng nhịp thở. Gương mặt đẹp đẽ của đỏ lừ do gắng sức, song nếu có thể, nó lại càng khiến điển trai hơn. Tôi rất muốn tiếp tục chiêm ngưỡng , nhưng làm vậy có cảm giác giống phản bội quá - phản chính mình. vẫn là . quan tâm đến tôi. chỉ lợi dụng tôi mà thôi.

      Đam mê của tôi nhanh chóng nguội lạnh và cuối cùng, tôi chầm chậm đóng cửa rồi rón rén quay trở lại giường để chăm chút cho chỉ vết thương thể xác của mình.

      lúc sau, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra và tiếng bước chân sột soạt nhè của Caleb thảm trải sàn khi tiến về phía giường. Tôi cảm thấy đệm lún xuống khi chui vào giữa lớp trải giường, đảm bảo có bộ phận nào của mình chạm vào tôi.

      “Em tỉnh dậy và ở đây,” tôi thầm, đưa lưng về phía . Tôi biết căng thẳng, song lại biết vì sao lại thế, có lẽ là do bầu khí đầy căng thẳng giữa hai chúng tôi.

      “Em dậy lâu chưa?”

      “Chưa, mới vài phút thôi.” Tôi cảm thấy thả lỏng người đệm.

      “Ác mộng nữa à?”

      “Vâng,” tôi dối, nhưng lại cảm thấy hoàn toàn trong sạch khi vồng ngực ấm áp của , nằm sau lần vải bông mềm mại, tiếp xúc với lưng tôi, và những ngón tay của , chỉ mới vài phút trước còn dính đầy tinh dịch, lướt dọc theo cánh tay tôi để an ủi. Cảnh tượng cơ thể mạnh mẽ, trơn mượt của căng ra đuổi theo cơn cực khoái ra trước con mắt của tâm trí tôi. Những ngón tay thon dài, thuần thục và vẫn ẩm ướt của vẽ đường da thịt thôi, để lại phía sau cơn râm ran nhoi nhói. Tôi chạm vào da . “ bị ướt kìa.”

      thở dài nặng nề, “Tôi xin lỗi, Mèo Con. Tôi cần tắm lại đấy mà.” Giọng trầm thấp, mơ màng do mệt mỏi, nhưng vì thế mà bớt chân . Chỉ cần từ ‘tắm’ thôi là cổ họng tôi lại khô khốc, nhớ đến hình ảnh dòng nước chảy dọc cơ thể hoàn hảo của và bộ phận đẹp đẽ kia. Tôi tự hỏi có vị thế nào.

      sao.” Tôi thầm. Cổ họng khô ran.

      “Tôi có thể làm gì để em thấy khá hơn ?” Tất cả mọi câu trả lời chạy vòng quanh trong tâm trí mờ mịt vì dục vọng của tôi. Quay lại với chiến lược dựa dẫm và vờ như mọi chuyện vẫn…hoàn hảo hấp dẫn biết bao. Vờ như chỉ là chàng trai còn tôi chỉ là , và chúng tôi khao khát lẫn nhau. Tôi muốn ôm lấy tôi, hôn tôi và giả vờ như làm mọi thứ để bảo vệ tôi. Tôi muốn vờ như có cảm nhận được chút tình cảm mà tôi dường như thể ngăn bản thân dành cho .

      Tim tôi đau quá. Dù vai và xương sườn gào thét vì đau đớn, chúng cũng chẳng là gì so với nỗi buồn trong tim tôi. Tôi thể giả vờ được nữa. Thời điểm làm thế qua rồi; chỉ còn thực tế cần phải đối mặt thôi.

      “Có, thưa Chủ Nhân,” tôi cố sụt sịt, “Có rất nhiều điều ngài có thể làm để khiến em thấy khá hơn.” Cơ thể áp sát vào tôi hơn và trong giây, tôi cứ để mặc như thế. “Ngài có thể bán em…Em có thể ở với ngài…ở bên ngài?” Caleb siết chặt tôi, phải vì muốn làm tôi đau mà bởi vì tôi khiến sửng sốt. Ngay cả bản thân tôi cũng sửng sốt, nhưng tôi trải qua quá nhiều chuyện để có thể bản chất của mọi chuyện. nuốt ực to, những ngón tay ngập ngừng khi nới lỏng dần.

      “Mèo Con…” trán ấn chặt lên gáy tôi, “em cầu những chuyện thể.” Tôi muốn hỏi rằng phần nào là thể, nhưng biết câu trả lời rồi. thể buông bỏ việc trả thù, nhưng lại có thể buông bỏ tôi.
      Snow, meocontbmiumiu122 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :