1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Phương Tây] The Dark Duet Series - C.J. Roberts (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 13.4
      “Caleb…”

      phải đâu, em biết đó.” hẳn đọc được vẻ bối rối mặt tôi và mong chờ nó, bởi ngay lập tức tiếp, “Trong khi ngủ. Em phải tất cả đều là lỗi ở em, điều đó đúng đấy – em chẳng có lỗi gì ở đây hết. Nó…Chỉ là phải thôi.”

      nút thắt chặt cứng nơi cổ họng tôi. Mặc dù rất cố gắng, tôi vẫn thể nuốt nó xuống được. Nó mắc kẹt ở đó, bóp nghẹn tôi. Những ngón tay Caleb trượt tấm trải giường về phía chân tôi, sau đó khựng lại rồi rút về vị trí cũ. Tại sao thể cứ là tên khốn độc ác, vô cảm để tôi biết được vai trò của và của tôi chứ?Tại sao cứ liên tục biến đổi từ lạnh lùng và khó tha thứ, sang dễ chịu và ấm áp?

      “Bọn chúng làm gì với em hả, Mèo Con? Em với tôi được ?” Mi mắt khép lại và tôi tự hỏi che giấu điều gì. Có phải là vì tôi? có lý chút nào. tra tấn, giam cầm, đánh đập và cưỡng ép tôi vào những hoàn cảnh vượt ngoài sức tưởng tượng kia mà. Còn bây giờ, bây giờ có cảm giác…gì đó với tôi sao?

      giọng trong đầu gợi nhắc rằng, mặc cho mọi chuyện làm với tôi, luôn có điều gì đó giống như lòng nhân từ hữu. Phải, tôi vẫn còn sống, và vẫn chưa cố làm những gì bọn thú vật kia làm. Với bọn chúng, tôi phải con người. Tôi hiểu giới hạn cuối cùng giữa điều Caleb làm cùng tôi, và điều có thể dễ dàng gây với tôi. luôn kiểm soát bản thân. Luôn giải thích lý do tại sao mình lại làm cái này hay cái kia. hôn và vuốt ve tôi, trao cho tôi những khoái cảm.

      Tôi cũng với như với tôi vậy, và ngay lúc đó, tôi nhận ra mình thực có ý nghĩa nào đó với . Trong bất kì khả năng nào có thể của , tôi có ý nghĩa nhất định. phi lý trong suy nghĩ đó khiến bụng dạ tôi quặn thắt. Giờ khi biết được cảm giác kinh hoàng là thế nào, tôi hiểu mình chưa bao giờ cảm thấy nó với Caleb. Kể cả khi tổn thương tôi, khi khiến tôi thấy nhục nhã, vẫn ở đó để xoa bóp cho tôi, ôm ấp tôi - chịu trách nhiệm với tôi. bao giờ làm những điều bọn khốn kiếp kia làm. Tôi biết là thế. Nhưng liệu có quan trọng ? Tôi biết nữa. Có lẽ chẳng có gì quan trọng hết.

      Tôi rất cố gắng để là gì đó, là ai đó. Tôi cố khiến cuộc đời mình có ý nghĩa. Song, khi ngồi đây vào giây phút này, lẻ loi, trống rỗng và vẫn bị giữ làm con tin, tôi biết mình bao giờ viết được kịch bản, quyển sách hay đạo diễn bộ phim cả. Tôi có cảm giác mình bao giờ trở thành điều gì đó tốt đẹp hơn thứ mà người ta đoán tôi trở thành. Bất kì chuyện gì tôi làm cũng quan trọng. Trước đây . Sau này cũng . theo cách khác, tôi vô cùng ngây ngô, song hi vọng và mơ mộng có vẻ bao giờ là tồi tệ cả.

      Cuối cùng, tôi trả lời câu hỏi của . “ còn quan trọng nữa, Caleb.” Giọng tôi nghe vỡ vụn, mệt mỏi. “Chẳng có gì quan trọng hết.”

      im lặng trong vài giây nhưng tôi có thể thấy tức giận. Nhưng tôi cũng thế mà. Kể cả trong trạng thái tê liệt, tôi vẫn sục sôi. Tôi quan sát . Những thay đổi khó thấy vào lúc đầu hoàn toàn ra ràng trước mắt tôi. Giờ tôi phải nhìn như thế nào đây? Liệu có biết tôi thấy rồi ? Tệ hơn nữa là, liệu có thể nhìn sâu bên trong tôi hay ? “Cả tôi và em đều biết . Những gì bọn chúng làm với em rất quan trọng.” có chút giận dữ nào trong giọng của , chỉ có chắc chắn. “Mọi thứ đều quan trọng. Mọi thứ đều cực kì riêng tư. Em biết điều đó như tôi thôi. Đừng có cư xử thất bại như vậy, cả hai ta đều biết như thế giống em chút nào.”

      Tôi định bật cười, nhưng nó tắt ngấm trong cổ họng và phát ra như tiếng kêu tắt nghẹn rời rạc. “Sao biết được chứ?” chưa từng cho tôi câu trả lời đầy đủ trước đây, và lời dường như chỉ mang phân nửa , nhưng ở mặt kì lạ nào đó, tôi có cảm tưởng đó là vì biết phải trả lời thế nào. theo cách khác đó là muốn trả lời tôi. “ hề hiểu tôi. hề biết những điều đơn giản nhất, kể cả tên tôi cũng .”

      Im lặng lâu hơn nữa. Tôi nhìn chăm chú, chờ đợi cơn thịnh nộ, mong muốn nó xuất . Tôi cần phải gây với người mà tôi biết thực làm hại mình. Tôi cần phải chửi bới. Trong khoảnh khắc đó, tôi biết Caleb đúng, đầu hàng giống tôi chút nào, bất kể tôi muốn thế bao nhiêu. vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, hai mắt nhắm kín. Mái tóc vàng đẹp đẽ của nhuốm sắc nâu đỏ, đường chân tóc bám đầy máu. Tôi rùng mình. Tôi bắt chúng trả giá. Những lời lẽ dễ chịu, hay ho làm sao, điều tôi chưa từng nghe từ bất kì ai trừ Caleb.

      Cơ thể khẽ dịch chuyển, những bắp cơ cử động nhưng vẫn bất động hoàn toàn. Vẻ mặt lạnh lùng, ảm đạm nhưng hướng vào tôi. “Em đúng. Tôi biết tên của em. Nhưng tôi cũng chẳng hề biết tên của mình, và việc đó chưa bao giờ ngăn tôi nhận mình là ai hoặc mình muốn gì.”

      Lời là điều cuối cùng tôi mong đợi. Tôi ngồi đó, chết lặng và bối rối. cho tôi nghe chuyện rất quan trọng, song tôi lại biết phải làm gì với thông tin đó, hay liệu nó có xoa dịu nỗi đau của mình hay . Tôi hiểu đó là chuyện rất ít người biết, và qua vẻ mặt của , tôi biết nó vô cùng hệ trọng. Tim tôi đập nhanh hơn khi nhận ra mở lòng với mình theo cách nào đó. Tôi muốn biết làm sao lại trở thành con người ngồi cạnh tôi đây. Caleb. Đó phải tên của . hề biết tên của mình.
      Snow, chau007153, myuyen5 others thích bài này.

    2. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 13.5
      Chuyện gì xảy ra với vậy Caleb? Ai làm thế này với ? Và tại sao bây giờ lại làm chuyện đó với tôi? Tôi nhìn gương mặt , những đường nét cứng rắn nhưng lại để lộ ra thái độ thường thấy. Song tôi vẫn cảm nhận được nó.

      thời điểm, trong toàn bộ những kiến thức thu thập được từ phim ảnh và các bài phát thanh, tôi nhận ra mãnh liệt của loài người và lý do mình bị thu hút bởi thế giới tưởng tượng đó. Từng tác phẩm đều gắng thể thân phận con người, trong mọi mặt tốt, xấu và tồi tệ nhất. Ban đầu, nó chỉ là phiên bản mở rộng cuộc đời của chính tôi, phản chiếu lại cách lạ kì trong thế giới ‘hư cấu’ đó.

      Mỗi câu chuyện đều muốn, – là cần - phải tiết lộ mong manh, mối ràng buộc kết nối con người ta vào những điều họ làm và những người họ nghĩ đến trong đầu. Những câu chuyện đó có chút và đôi khi kinh khủng, song con người vẫn chỉ là con người, các phần thể nào lên hết được toàn bộ câu chuyện. Tôi nhìn thấy nhiều phần khác nhau của người đàn ông mang tên Caleb này. Toàn bộ con người của ra sao, được che chở và dễ tổn thương ư? Người đàn ông này là ai mà có thể làm thế này với tôi, với bất kì ai, và vẫn có thể sống tốt? Còn tôi là loại người nào đây, khi có thể nhìn thấy chút lương thiện bên trong vẫn còn cứu rỗi được? Sao tôi lại thử làm vậy chứ? Nhưng rồi, quan trọng hơn cả, tại sao lại cố?

      chờ đợi. Tôi chờ đợi. Tôi muốn thúc giục, muốn đào sâu hơn, nhưng hiểu rằng làm thế chỉ đẩy ra xa hơn mà thôi. đưa ra lời thách đấu. chỉ cho khi được nhận lại, và nếu muốn biết nhiều hơn nữa, tôi phải là người khiến chịu ơn mình. Có lẽ càng biết nhiều về nhau bao nhiêu, chúng tôi càng xích lại gần bấy nhiêu, và có thể, biết đâu được, tôi thuyết phục được ngừng việc tổn hại mình.

      Đầu hàng, từng thế. muốn tôi đầu hàng. chỉ về thể xác. Mà cả tinh thần. Tôi cố. Tôi cố vì . Chứ phải vì tên đàn ông tàn bạo, khó hiểu ngồi cạnh tôi, phải vì Caleb. Tôi cố vì người lạ mặt điển trai bên dưới đó. Người tôi gặp vỉa hè vào cái ngày định mệnh kia - người đàn ông vô danh. Tôi sẵn sàng cố gắng tìm hiểu ấy, từng chút , còn điều xảy đến sau đó, cứ để số phận quyết định. Tôi là người mở lời trước vì ta làm thế. Có lẽ vì thể.

      phần trong tôi thực thấy mừng – vì thoát khỏi cuộc đời cũ.” Tôi có thể thấy ta rất ngạc nhiên trước chuyển hướng của cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi; và cảm giác tuyệt khi khiến bất ngờ. “ phải thế này tốt đẹp gì hơn, nhưng ít ra muốn tôi quay lại…tôi nghĩ mẹ mình như .” Tôi liếm đôi môi khô khốc và buộc mình tiếp tục. “Bà ta nghĩ rằng tôi tự mình sa vào chuyện này. Rằng tôi bỏ …rằng tôi là con điếm. Nhưng lúc nào bà ta chẳng nghĩ vậy chứ.” Khối nghẹn nơi cổ họng tôi trôi xuống thay vì ngược lên. Ngạc nhiên làm sao, các cơ bắp của tôi thả lỏng ra. tuyệt khi ra được hết tất cả. Tôi từng kể nhiều chuyện trong quá khứ cho Nicole nghe, nhưng thế này rất khác. Caleb rất mạnh mẽ. ta nao núng. Chẳng hiểu sao tôi lại biết có thể chịu đựng được sức nặng mà thấy khó chịu với cảm giác nặng về và khó chịu kèm với nó, hệt như Nicole vậy. “Bà ta ghét bản thân mình, và tôi lại là phần của bà, hiển nhiên rồi.”

      Hai mắt Caleb chầm chậm mở ra, chân mày cau lại, chăm chú lắng nghe. Tôi tiếp tục , “Năm tôi mười ba tuổi, mẹ bắt gặp tên bạn trai của mình hôn tôi. Hay đúng hơn là bà phát chúng tôi hôn nhau. Gã tuổi hơn bà, là kẻ nhập cư tìm kiếm thẻ xanh. Mẹ tôi lại tìm người đàn ông thể rời bỏ bà.”

      “Tên gã là Paulo.”

      “Tôi chưa bao giờ muốn gây rắc rối cho mẹ cả. Tôi chỉ muốn giống những đứa con khác, mặc những thứ họ hay mặc, làm những điều họ hay làm. Nhưng bà lại quá khắt khe.

      “Tôi kiểu như…,” nước mắt tôi trào ra, “Tôi khá là…thích thú cái cách gã nhìn tôi. Đám con trai ở trường chẳng bao giờ nhìn tôi cả, biết đấy. Lúc nào tôi cũng mặc mấy cái đầm dài thượt, xấu xí hết. Nhưng Paulo…gã nhìn tôi như thể tôi là tạo vật đẹp đẽ nhất gã từng thấy vậy.”

      Phía bên kia tấm trải giường, những ngón tay Caleb chầm chầm lướt đến chỗ tôi. Trước khi kịp rút lại, tôi ngập ngừng lật ngửa lòng bàn tay giường. lời, những ngón tay đan vào tay tôi. “Chuyện gì xảy ra tiếp theo?” Giọng thô ráp, pha lẫn chút cảm xúc tôi phân biệt được.

      “Mẹ tôi ngủ. Tôi ở ngoài phòng khách để xem TV. Khi đó kênh Cinemax đangchiếu bộ phim của Shannon Tweed.” Caleb hề nhận ra tên nữ diễn viên của dòng phim khiêu dâm hạng nổi tiếng nhất mọi thời đại. Nó khiến tôi gần như mỉm cười. Có gì đó rất ngây ngô trong chuyện đó. ngây ngô bên dưới lớp mặt nạ giả dối của Caleb.

      siết tay giục tôi kể tiếp. Tôi có cảm giác như có người theo phe mình, và mỉa mai của chuyện đó vẫn chưa thoát khỏi tôi. Mẹ hề tin tôi, nhưng tôi biết, tôi biết, Caleb tin. Bởi vì tôi đó là .

      “Có… cảnh nóng. Tôi mình, vậy nên tôi…bắt đầu chạm vào ngực mình. Tôi biết xem cảnh đó là sai trái, nhưng…mọi điều tôi làm đều sai hết.” Tôi siết bàn tay mạnh mẽ của Caleb trong tay mình khi nỗi lo lắng tăng lên và nhục nhã xưa cũ đe dọa xé nát phần còn lại trong con người tôi.

      “Paulo bắt gặp tôi. Lúc đó gã mặc chiếc quần con xíu và tôi có thể thấy gã cương cứng vô cùng. Tôi chưa từng thấy qua chuyện đó trước đây. Họ đưa mấy thứ đó lên phim.” Nước mắt chảy nhiều hơn nữa xuống mặt tôi, che mờ tất cả. Tầm nhìn của tôi chìm ngập trong những kí ức như màu nước.

      “Tôi cố đứng dậy ngủ nhưng gã ngăn tôi lại. Gã say. Tôi có thể ngửi thấy mùi bia trong hơi thở của gã khi gã ấn tôi trở xuống trường kỷ. Gã đặt tay lên áo dây của tôi. Tôi bảo gã hãy dừng lại. Nhưng…gã rằng nếu tôi chịu hôn gã mách với mẹ chuyện tôi làm.” Tôi vô thức bật khóc nức nở.

      sao đâu, Mèo Con, em cần phải kể thêm nữa.” Cơ thể Caleb ở sát bên tôi, hơi ấm của bao trùm lấy tôi, song chỉ đơn giản nắm lấy tay tôi mà thôi.

      ! Tôi phải kể hết chuyện xảy ra…tại sao bà ta còn thương tôi nữa.” Tôi nhắm nghiền hai mắt, nguyền rủa chính mình bằng nỗi đau thể xác lẫn tinh thần. Tôi muốn ta biết câu chuyện này của tôi. Tôi muốn làm điều luôn làm sau mỗi lần tôi dốc lòng tâm . Tôi muốn xóa tan mọi nỗi đau.
      Snow, chau007153, myuyen4 others thích bài này.

    3. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 13.6
      “Gã hôn tôi. Đó là nụ hôn đầu của tôi. Gã có vị bia, nhưng thế cũng quá tệ. Vì lý do nào đó, tôi luôn luôn thích mùi vị của rượu. Gã hôn tôi và đầu óc tôi quay cuồng. Khi gã bảo tôi mở miệng ra… tôi làm theo. Sau đó mọi chuyện khác . Tôi còn thích thú nữa. Lưỡi của gã nhớp nháp và cứ liên tục di chuyển trong miệng tôi như con rắn, ra rồi vào. ghê tởm. Tôi cố dứt ra nhưng cho.”

      “Mẹ tôi vào và bắt gặp. Paulo nhảy dựng. Cái thứ cương cứng chết giẫm của gã gồ lên trong chiếc quần lót lố bịch kia. Nhưng bà ta lại điên tiết với gã. Bà ta điên tiết với tôi. Bà nhìn vào TV rồi nhìn lại chúng tôi. Tôi cố giải thích nhưng bà chỉ , ‘Đó là chuyện mày làm mỗi khi tao ngủ sao Livvie? Mày mặc mấy thứ quần áo điếm đàng rồi cố dụ dỗ bố mày sao?”

      “ ‘Gã phải bố của con.’ Tôi thế, nhưng vấn đề nằm ở đó. Tôi cố giải thích rằng gã mới là kẻ hôn tôi. phải do tôi cầu. Tôi muốn gã làm vậy. Paulo gì cả. Cứ như gã biết toàn bộ mọi chuyện là về chúng tôi, về tôi và mẹ tôi.”

      “ ‘Cứ cư xử như con điếm và mày bị đối xử y như thế, Livvie ạ.’ Đó là tất cả những gì bà ta với tôi.”

      Tôi khóc lóc hồi lâu sau khi lặp lại lời mẹ . Chúng thường vang lên trong đầu tôi mỗi khi tôi nghĩ tới việc chống lại mẹ nhiều năm sau cái đêm đó. Caleb ngồi im gì. Tay hờ hững nắm lấy tay tôi. Tôi muốn nhìn nhưng lại dám. Tôi thể chịu được ánh nhìn ghê tởm của hướng về phía mình. Hay ánh nhìn thương hại.

      “Sau đó Paulo bị trục xuất. Nhưng mẹ bao giờ chịu tha thứ cho tôi. Bà thôi quan tâm tới tôi, chỉ tập trung vào các em trai và em khác của tôi…đặc biệt là các em trai tôi. Cứ như tôi chỉ là bóng ma trong chính ngôi nhà của bà vậy. Sống ở đó, nhưng tồn tại.”

      “Tôi cố để nhận lại được quan tâm của bà. Tôi đứa con hoàn hảo chết tiệt. hẹn hò, chơi. Đạt điểm tốt. Ăn mặc những loại trang phục đơn giản nhất. Nhưng…”

      Giọng của Caleb đâm xuyên qua những kí ức của tôi, “Nhưng bà ta đổ lỗi cho phá hủy hạnh phúc của bà.”

      Tôi gật đầu. Tình trạng tê liệt cuối cùng cũng quay lại.

      Cánh tay tôi được chầm chậm nhấc lên và rồi tôi cảm thấy đôi môi mềm mại của Caleb áp lên mu bàn tay mình. “Dù gì nữa, Livvie, tôi chưa bao giờ nghĩ em là con điếm. Và em chính là…điều đẹp đẽ nhất tôi từng thấy.”

      Tôi ngẩng mặt lên nhìn . Chúa ơi, đẹp. Quá đẹp bởi đây là lần đầu tiên tôi nhìn , và dù khoảnh khắc này kéo dài bao lâu nữa, tôi cũng nhận lấy nó. mỉm cười dịu dàng và tôi biết che giấu rất nhiều điều. Gương mặt tôi là mớ hỗn độn gớm ghiếc, vậy mà vẫn nghĩ tôi xinh đẹp. “À …có lẽ đó chính là vấn đề của tôi…quá xinh đẹp.” Nụ cười của xìu xuống khiến tôi ước mình ngậm chặt miệng. Tôi cố xoay sở để chữa lỗi. “Này, bây giờ biết tên tôi rồi.”

      khẽ mỉm cười và chầm chậm rút tay khỏi tay tôi. Hơi ấm giữa hai chúng tôi nhanh chóng tan . Nước mắt tôi lần nữa lại dâng lên ầng ậc khi đứng dậy, “Em luôn là Mèo Con với tôi…Livvie ạ.”

      Đến lượt tôi mỉm cười yếu ớt. Lời của , như mọi khi, có thể mang đến hai nghĩa.

      vòng qua giường để sang phía bên trái của tôi. Cúi người xuống chiếc tủ đầu giường, mở ngăn cùng ra. “Đây là thuốc giảm đau.” giơ ống tiêm lên rồi tháo nắp xuống.

      “Nó là gì vậy?” Tôi hỏi, khiếp sợ trước mũi kim nhọn hoắc.

      “Tôi em rồi.”

      “Nếu tôi muốn tiêm sao?”

      Lúc này trông có vẻ khá thích thú. “Trong lúc nữa, khi liều thuốc cuối cùng tan , em muốn nó đấy.”

      “Nó khiến tôi ngủ à? Tôi muốn ngủ.”

      .” Bản năng mách bảo tôi rằng dối. “Nó chỉ khiến em chịu được cơn đau dễ dàng hơn thôi.”

      “Còn ?” Tôi đột nhiên thấy lo lắng. Và xấu hổ.

      “Còn tôi sao?”

      có bỏ tôi lại đây mình ?”

      Khoảng lặng kéo dài khiến tôi tự hỏi mình tưởng tượng nhiều bao nhiêu trong vài phút vừa qua. “Nếu em muốn, tôi ở lại.”

      Caleb nhìn chằm chằm, nhưng tôi gì cả. Tôi thể để mình thừa nhận cảm giác dễ tổn thương mà tôi cảm thấy lúc này. Mẹ để tôi ra . Tôi thoát khỏi bà, nhưng vẫn chưa tự do.

      “Mèo Con?” Giọng điềm tĩnh, đôi mắt xanh ngập tràn cảm xúc thể thành lời, nhưng ánh nhìn cùng giọng điệu lại hướng về nơi nào đó xa xăm. đột ngột lắc lắc đầu, giật mình tỉnh khỏi trạng thái mơ màng ngắn ngủi. đâu vậy?

      Sau giây ngập ngừng, tôi lên tiếng bằng giọng khàn khàn, “Tôi muốn ở mình.”

      “Tôi ở lại,” dịu dàng .

      Mặt tôi cứ như vừa bị bao búa tạ đập vào vậy. Nhưng ở đây. Chăm sóc cho tôi. Bởi biết tôi cần làm thế. nhàng kéo ga giường xuống và quan sát tôi trong lúc đẩy lần váy ngủ tôi mặc cao vừa khỏi hông. Tôi thở dốc. Hai chân tôi đầy những vết bầm tím, số còn mang hình dạng đế ủng nữa. “Tập trung nhìn tôi, Mèo Con.” Mắt chúng tôi giao nhau ngay khi tôi cảm nhận được mũi kim đâm vào.

      Vài giây sau, mí mắt tôi nặng trĩu và tôi bay lơ lửng, rơi tự do rồi lại bay lơ lửng. Tôi hề mơ, chỉ là bay về nơi phải đen cũng chẳng phải trắng.

      Caleb có thể và tổn hại tôi. phải hôm nay, nhưng có thể là ngày mai hay ngày tiếp theo. Dù vậy, lần đầu tiên tôi hiểu rằng thể nào hủy hoại mình được. Việc tôi còn tồn tại rất hệ trọng với . Và cần biết chuyện gì xảy ra, tôi đều trụ vững, vì Caleb chỉ ra là tôi làm được. Đó là món quà kì lạ, có nguồn gốc vô cùng bất ngờ.
      Snow, Mi mũm mĩm, chau0071536 others thích bài này.

    4. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 14.1
      lý do khiến tôi muốn ngủ. Tôi muốn mơ. Tôi muốn nghĩ về mẹ, hay Paulo, hay các em trai em của tôi. Hoặc tất cả mọi thứ liên quan giữa Caleb và tôi.

      Tôi đặc biệt muốn hình dung về Nicole, Nicole xinh đẹp, lạc lõng và lang thang khắp Mexico để tìm kiếm tôi. Nếu có gì xảy ra với ấy, tôi bao giờ tha thứ cho bản thân. Tôi nằm lăn qua lộn lại khi giận dữ, buồn bã và lo lắng khuấy đảo tâm trí mình. Đau đớn ở vai chẳng giúp ích được gì, và việc lăn lộn gây ra cơn đau ỉ như thể nó là phần xương khớp tôi vậy.

      Và rồi điều tránh khỏi xảy đến. Những giọng thầm. Kí ức về việc bị đè xuống trong lúc bọn chúng lột hết quần áo của tôi ra. Cái cách bọn chúng phớt lờ tiếng tôi kêu thét trong lúc chúng mút mát và níu kéo tôi. lần nữa, tôi lại cảm thấy nó - trận đòn kinh hoàng.

      Chống lại sức mạnh của thuốc, tôi ép mình mở mắt và hét lên. Cố thu vào khí cho hai buồng phổi bỏng rát, tôi gắng tập trung trở lại.

      Cơ thể Caleb giật nảy ghế ngồi, rồi bật đèn lên.

      Nhận thức ập đến.

      Mình an toàn rồi. Mình ở đây. Caleb ở đây. hại mình.

      Tôi thở dốc. Giọng tôi đan xen với những giọt nước mắt rỉ ra, và đặc quánh vì xúc động. “Nó quá. Cứ như bọn chúng …” Caleb ngồi xuống bên cạnh và tôi nhào vào lòng , tìm kiếm an ủi, khuây khỏa, bất kì điều gì. cần phải thêm nữa.

      “Ổn rồi mà. Bọn chúng thể làm hại em nữa đâu.” Lời hoàn hảo. đúng đắn và đầy an ủi. Tôi vòng cánh tay phải qua và kéo lại gần hơn.

      Trong nhiều giây dài hạnh phúc, chỉ có cảm giác ấm áp của vòng tay , vồng ngực cứng cáp của , nhịp tim kéo tôi khỏi giấc mơ kinh hoàng. Tôi hít vào. “ có mùi giống xà phòng vậy,” tôi thào yếu ớt áo . Tôi thích ý nghĩ bỏ tôi lại mình. Tôi muốn bị bỏ rơi trong bóng tối, bao giờ nữa. Những ngón tay lướt qua mái tóc đầy mồ hôi của tôi.

      “Tôi đợi lúc em ngủ say. lâu lắm đâu.” Điều đó khiến tôi hơi ngạc nhiên. Tôi quá quen thuộc với những lời bình luận ác ý của Caleb rồi. ra tôi nghĩ nghe thấy câu kiểu như, ‘Trời ạ, Mèo Con, em có cái mũi to ghê nhỉ.’

      tại mọi thứ khác rồi sao? Chúng tôi khác rồi sao? Theo nghĩa nào đó, tôi biết câu trả lời là gì.

      cần phải ngủ ghế đâu.”

      sao?” Giọng Caleb có chút châm chọc nhưng thiếu cay nghiệt và trịch thượng. Tôi nhận ra trêu mình.

      “Đồ khốn.”

      ôm tôi chặt hơn chút nữa, “Em lúc nào cũng bắt bẻ nhỉ.”

      điệu cao vút của khiến tôi lơ là. “Chuyện đó đột nhiên lại tốt à?”

      “Chuyện đó có nghĩa em hề tuyệt vọng.” khẽ bật cười khiến tôi cũng muốn cười theo. Nhưng nụ cười vẫn chưa quay trở lại với tôi. Thế nên tôi chỉ thở dài mãn nguyện.

      kiểu hài hước kì lạ, thiếu lành mạnh chỉ có thể tồn tại giữa Caleb và tôi vào ngay khoảnh khắc buồn chán này. Cả hai chúng tôi đều cố gắng bám víu vào đó, song nó biến mất cũng nhanh như lúc xuất vậy. Và rồi chúng tôi chỉ im lặng. Ôm lấy nhau, biết rằng có hàng triệu điều cần ra, hoặc hỏi han, hoặc giải thích, và cũng biết chẳng ai trong chúng tôi trông chờ điều đó cả.

      “Chúng ta phải rời khỏi chỗ này hôm nay.” Caleb thầm, cứ như làm vậy có thể giúp giảm bớt tác động của những từ ngữ kia. Mồ hôi lần nữa lại rịn ra cơ thể, thế nhưng tôi vẫn thể buông ra. Mình nên dậy thôi.

      Ngay lập tức.

      Song tôi hề muốn di chuyển. trong khi đôi môi Caleb áp lên gần thái dương tôi, và trong khi cơ thể rắn rỏi và cơ bắp của bao bọc lấy tôi, tạo ra thứ cảm giác an toàn và gần gũi mà tôi khao khát suốt cuộc đời. Nhưng, vào phút chót, việc ở lại quá nguy hiểm.

      Hiển nhiên là tôi có rất nhiều cảm giác với Caleb. số ràng, nhưng số khác . Nếu tôi để bản thân tin tưởng bằng cả an toàn, niềm an ủi, cuộc đời, hay…trái tim, kết cục tôi bị tổn thương mà thôi.

      lần nữa!

      Tôi nhăn mặt trước lời gợi nhắc của tâm trí mình.

      Lúc nào tôi cũng có cảm giác mình bị chia đôi thành hai con người khác nhau, nhưng đồng đều. Người chiếm ít ưu thế hơn mạnh mẽ, liều lĩnh, dữ dội và dễ bị hiếp đáp. ta chính là người bảo Caleb hãy chết , ta chính là người thúc khuỷu tay và cắn vai chống trả. ta chính là người buộc tôi phải bước tiếp.

      Còn tôi chính là người kia. Tôi là người cần tình thương và thừa nhận. Tôi là người muốn buông tay Caleb bởi niềm tin rằng quan trọng với mình theo cách phi lý, thể chối bỏ. Tôi cảm nhận những điều chưa từng biết đến trước đây, và theo cách khác, tôi có cảm giác Caleb bị tổn thương ghê gớm hơn mình nhiều. phải theo nghĩa bi thảm, mà theo khía cạnh căn bản thu hẹp khoảng cách mênh mông giữa hai chúng tôi.

      Song, nửa con người kia của tôi lại hề thấy bất kì điều gì là quan trọng.

      bắt cóc là có mục đích, ta nhắc nhở. Đừng tin . Đừng giống như mẹ , hãy thôi mắc lừa . chẳng quan tâm tới đâu!

      Tôi kéo người ra, nhưng giống trước đây, vòng tay nới lỏng rất dễ dàng. Đôi mắt sâu thẳm, xanh màu biển Caribbean nhìn xuống tôi. Ban đầu, chúng dường như muốn biểu lộ rất nhiều, nhưng rồi sau đó…là hư . Tôi mệt mỏi với hư rồi. Tôi muốn điều gì đó. Tôi cần cái gì đó.
      Last edited: 1/5/16
      Snow, Mi mũm mĩm, chau0071535 others thích bài này.

    5. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 14.2

      “Sao vậy?” hỏi, tông giọng úp mở. “ tôi nghe.”
      “Tôi nghĩ mình chán việc cố trốn chạy rồi, nhưng tôi cũng chán việc biết chuyện kinh khủng gì xảy đến với mình tiếp theo. Tôi thà biết còn hơn Caleb ạ. Làm ơn, hãy cho tôi biết và cho tôi thời gian…” Ngồi ở đó, tôi thực biết mình gì, nhưng phần khôn ngoan dần trong tôi biết. Hãy chuẩn bị

      Mái tóc vàng của Caleb, thường được chải chuốt ngay ngắn, giờ rơi xuống mắt . Tôi chống lại thôi thúc bất chợt muốn vén chúng khỏi mặt . Trong lúc ngồi yên giữa im lặng đầy hàm ý, tôi quan sát nhìn chăm chăm vào lòng mình. Quai hàm căng cứng, môi mím chặt, nhưng tôi hề sợ. Tôi chán việc sợ hãi Caleb rồi. Nếu muốn tổn thương tôi hẳn làm rồi. muốn cho tôi biết. Tôi chỉ cần chờ thôi.

      Tôi tiếp tục giữ im lặng, chờ đợi những lời mình mong mỏi từ , trái tim gần như bị nghẹn chặt trong cổ họng khi tôi tỏ ý muốn tiếp tục. “Giá như tôi chưa từng để mắt đến em, chưa từng gặp em…” Những lời lẽ đầy tiếc nuối của bỗng gây ra cơn đau nhói sâu trong lồng ngực tôi, dù tôi biết lẽ ra nên thế. “Tôi có những nghĩa vụ, Mèo Con.” nuốt vào nặng nhọc. Đôi mày nhíu chặt ngay lập tức cho tôi biết cùng lúc cảm thấy buồn bã, giận dữ và ghê tởm. Khao khát được chạm vào gần như quá lớn, nhưng rồi tôi nhận ra mình nên lo lắng về việc những lời đó có nghĩa gì tới tôi, chứ phải có tác động gì tới . “Có kẻ cần phải chết. Tôi cần em…vẫn cần-” khựng lại. “Nếu làm chuyện này ngay bây giờ, tôi bao giờ được tự do. Tôi thể bỏ cho đến khi nó hoàn thành. Cho đến khi trả giá cho những gì làm với mẹ của Rafiq, với em của ông ấy, cho đến khi trả giá cho những gì làm với tôi.” Caleb đột ngột đứng dậy, lồng ngực phập phồng. cào những ngón tay giận dữ qua mái tóc mình rồi siết tay lại ở sau gáy. “Cho đến khi mọi thứ quý biến mất, cho đến khi - cảm nhận được nó. Sau đó tôi có thể buông tay. Tôi trả hết được nợ. Rồi, có thể…có lẽ.”

      “Rafiq?” Tôi nghe thấy cái tên đó trước đây nhưng lại thể nhớ ra được tầm quan trọng của nó. Sao gã ta lại quan trọng đến vậy? Gã ta có tiếng hơn trong những chuyện xảy đến với tôi hơn Caleb sao?

      Mắt Caleb quay trở lại với tôi. lại trôi về nơi xa xăm nào đó như thể những lời vừa rồi dành cho tôi vậy. Giờ kiểm soát quay về, lớp mặt nạ dửng dưng được dễ dàng mang vào lần nữa. Hàng rào cảnh giác của tôi được dựng lên. Những phút vừa qua, khi gần như là con người bình thường, bay biến hết. “Tôi bán em như nô lệ mua vui cho kẻ tôi kinh bỉ.”

      Cơn buồn nôn ập thẳng vào dạ dày khiến mật đắng dâng lên trong cổ họng tôi. Lời đánh vào tôi như những cú tát tàn nhẫn, và khi từng từ được thốt lên, tôi rúm người lại.

      Bán. Mua vui. Nô lệ.

      Thực tế đổ ập xuống, đẩy hết khí ra khỏi cơ thể tôi. Tôi có cảm giác buồn nôn, dạ dày co thắt còn cổ họng thít lại.

      còn những liên tưởng phim ảnh nữa. còn các nhân vật hư cấu để liên hệ nữa. Đây là . Là định mệnh. Tôi là… món đồ, thứ hàng hóa.

      biến thành con điếm, Livvie ạ, con điếm chết giẫm.

      Caleb vẫn tiếp tục , nhưng tôi gần như chẳng nghe thấy gì nữa.

      cách khó khăn, tôi ngăn mình nôn ọe và đằng hắng, “Mua vui có nghĩa là tình dục đúng ? nô lệ tình dục?”

      Caleb bỏ dở câu và gật đầu cộc lốc. Đầu cuối thấp, mái tóc che trước mắt. Lần này, tôi còn muốn vén chúng ra nữa, thực tế mà , việc đó cứ như mánh khóe vậy. Từng bước của đều được tính toán. biết cách nhíu mày để thể vẻ buồn bã. Cách để cho mái tóc hoàn hảo rơi xuống trước đôi mắt thậm chí còn đẹp đẽ hơn, mà vẫn có vẻ dễ tổn thương và đáng tin cậy. Tôi mắc lừa lần nữa. Dù trước đó tôi có cảm thấy gì nữa nó cũng chết dần, để lại tê liệt đường . “Còn…ngày hôm đó. Ngày chúng ta gặp nhau, đó là lý do ở đó. có biết tên khốn lái xe hơi ?”

      giận dữ lóe lên trong mắt Caleb rồi nguội nhanh chóng. quá giỏi che đậy cảm xúc của mình. Sao lại thế này? Thế quái nào lại quan tâm hả, Livvie? biến trở thành thứ mà thề bao giờ biến thành. “Chuyện đó có quan trọng-”

      , tôi đoán nó đếch có quan trọng,” tôi đột ngột cắt ngang. ước chưa từng gặp tôi sao? Chà, cảm giác đó đến từ hai phía đấy. cơn giận xưa cũ bùng cháy trong tôi. Cuối cùng, khi tôi sắp thoát khỏi kiếp sống ra gì, sắp chứng minh cho mọi người thấy tôi vô dụng, và học bổng chính là tấm vé để thực điều đó Caleb xuất . Cuối cùng, tôi cũng… “Cuối cùng tôi sắp chứng minh cho bà ta thấy bà ta sai về tôi…”

      “Em cần chấp nhận của bà ta,” khi đoán ra chính xác người tôi đề cập tới. Tôi nhìn lên .

      chẳng biết cái khỉ gió gì về điều tôi cần cả. Tôi phải đối phó với mấy trò cân não của trong suốt chẳng biết là bao lâu rồi, phải cố tìm hiểu xem tại sao người như lại bắt cóc tôi. Mặc cho những chuyện làm với tôi, tôi vẫn có những ý nghĩ-”

      “Ý nghĩ, hay ảo tưởng hả Mèo Con?” nhàng cắt ngang, vẻ mặt vẫn kín như bưng.

      “Cả hai, tôi đoán vậy,” tôi thừa nhận. Có gì nữa cũng quan trọng cho lắm. “Tôi tự nhủ rằng thể ngăn được mình, rằng có chuyện gì đó xảy ra khiến trở thành thế này, khiến rối loạn hệt như tôi vậy, nhưng thậm chí còn rối loạn hơn cả tôi nữa. Và ở những góc khuất kì lạ trong tâm trí mình, tôi nghĩ…”

      “Rằng em có thể chữa được tôi sao? Còn gì nữa, rằng tôi có thể chữa được em sao? Chà, xin lỗi nhé cưng, tôi muốn được sửa chữa. Bất kì điều gì mà bộ não nữ sinh bé của em nghĩ về đàn ông đều sai bét nhè. Đây phải chuyện tình. Em phải thiếu nữ mắc nạn, còn tôi cũng chẳng phải hoàng tử đẹp trai đến để cứu em. Em bỏ chạy. Tôi đến để lấy lại tài sản của mình. Hết chuyện.

      Trong hai năm, có thể ít hơn, tôi có được điều tôi muốn – báo thù. Sau đó, tôi đảm bảo trả tự do cho em. Mẹ kiếp, tôi thậm chí có thể thả em về với số tiền đủ để em đến bất kì đâu em muốn. Để em làm bất kì điều gì em muốn. Cho đến lúc đó…”
      Snow, Mi mũm mĩm, chau0071535 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :