1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Phương Tây] The Dark Duet Series - C.J. Roberts (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 12.4

      ***
      thôi thúc giống bất kì điều gì Caleb từng cảm nhận ào ạt chảy trong huyết mạch , trước thanh giận dữ của tiếng súng và tiếng gỗ nổ tung thành từng mảnh vụn. Tạch-tạch-tạch-tạch. Kít. BÙM. Cánh cửa bị đá tung. Tiếng bước chân dồn dập - của họ. Tiếng la hét hoảng hốt và giận dữ - từ bên trong.

      Jair là kẻ xông vào đầu tiên, tiếng kêu xông trận của gã khiến con mồi của họ thậm chí còn choáng váng hơn nữa. Đến khi Tí Hon nghĩ đến việc hành động, gã bị báng súng của Jair phang vào mặt. Máu bắn khắp bức tường phía sau Tí Hon khi gã ngã xuống đất. Vũng máu đầu tiên, nhưng phải cuối cùng.

      Ả đàn bà thét lên rồi phóng về phía tiền sảnh, gọi to kẻ nào đó có tên là Kid. Caleb lập tức lao theo ả. Sau lưng , hai người em họ của Jair đập gã lái môtô còn lại trong phòng khách với Tí Hon.

      Ả đàn bà la hét gọi ai đó. Có hai cánh cửa trước mặt Caleb. ở bên phải sáng đèn, ở ngay đằng trước, đóng kín. Caleb bắn hai phát vào cánh cửa trước mặt . Cánh cửa bật mở và Caleb nằm rạp xuống đất. Tách-tách-Bùm! Tiếng súng lục vang lên trong gian hạn hẹp của tiền sảnh. “Ngon tới đây thằng khốn!” gã đàn ông ở cuối sảnh hét lên. Tách-tách.

      Caleb ngẩng đầu và ngắm vào xương chậu của gã lái môtô. muốn tránh vùng trung tâm, nhưng thể liều ngắm vào đầu gối và bắn trượt được. Rồi nổ súng. Gã lái môtô rú lên trong đau đớn khi bị viên đạn bắn trúng. Gã thả rơi khẩu súng lên đạn rồi giữ chặt nơi bụng dưới, máu bám đầy những ngón tay run lẩy bẩy và cơn sốc khiến gương mặt gã méo mó. Phía sau Caleb, Khalid bật cười rúng động khi phóng qua đôi chân giang rộng của Caleb để canh chừng cánh cửa thứ hai. Caleb thở phụt ra. cần phải cứng rắn để chuẩn bị cho những gì sắp nhìn thấy.

      nhổm dậy trong tư thế cúi khom người rồi ôm lấy bức tường gần cánh cửa nhất. “Chuyện này có thể vô cùng đơn giản,” lớn. “Bạn bè của các người giúp được các người đâu.” dừng lại, để những lời đó ngấm vào. “Chúng tôi chỉ muốn thôi.”

      “Mẹ kiếp chúng mày!” Là giọng của ả đàn bà. Ả ta hoảng loạn. Khó đoán. “Tao giết con chó cái này, thề có chúa tao làm đấy.” Tim Caleb nảy lên. ta còn sống.

      “Để ấy lên tiếng !” Caleb hét trả. Có tiếng thở nặng nề, chống đối. Tiếng kêu la hoảng hốt.

      “Tôi…tôi,” bây giờ là giọng của đàn ông, ngập ngừng, “Tôi nghĩ ta bị sốc hay sao đó rồi. Nghe này bạn, bọn tôi chẳng dính dáng gì đến chuyện này hết. Tôi thề đấy.” Giọng của gã đàn ông vỡ ra vì hoảng loạn. “Chỉ cần… và bọn tôi để ta lại đây cho các .”

      Caleb nhìn Khalid. Gã ở trong tư thế sẵn sàng tấn công, trông chờ cuộc giết chóc. tại, chỉ cần giây thôi là mọi chuyện trở nên phức tạp, và Khalid chẳng bận tâm chuyện còn sống hay chết. Chỉ có Caleb là bận tâm thôi. là, với Jair, chết rồi vẫn tốt hơn. Rafiq đổ lội cho Caleb, còn Jair cùng đám em họ của gã vô cùng thích thú màn đối đầu sau đó.

      Caleb nhanh chóng xem xét những lựa chọn mình có. Cơ hội hai tên kia có vũ khí là bao nhiêu? Cánh cửa ở cuối hành lang là cửa phòng ngủ, và ngôi nhà hề rộng lớn chút nào. Ai lại mang vũ khi vào phòng tắm chứ? Caleb đưa ra hành động quyết định.

      Mọi chuyện diễn ra như thước phim quay chậm. Tiếng bước chân của Khalid khi gã lao đến chộp lấy khẩu súng ngắn nằm cạnh tên lái môtô chảy máu. Tiếng thét rợn tóc gáy của ả tóc vàng khi vũ khí của Caleb xuất qua góc cửa. Tiếng kêu la của gã thanh niên, khi siết lấy lồng ngực vấy máu của mình và lê lết về góc xa nhất của phòng tắm. Ả tóc vàng lao mình vào Caleb, túm tóc và quần áo của trong lúc la hét vào tai như nữ thần báo tử. cú đẩy mạnh và ả ngã sõng xoài lên bồn cầu, hổn hển thở vì cú va chạm khiến khí bị ép khỏi hai buồng phổi của ả.

      Caleb biết mình nên nổ súng, hạ gục ả là xong, nhưng lại quá tê liệt để làm bất kì chuyện gì. Cảnh tượng trước mắt đưa quay về nơi mà cố quên từ lâu. Tehran. Máu. Roi da. Cưỡng bức. Máu. Roi da. Cưỡng bức. Những hình ảnh đứt đoạn vùn vụt ra trong kí ức của . Hai nắm tay siết chặt tấm trải giường. Tiếng kêu khóc. Máu. Rất nhiều máu. gần như có thể nghe thấy tiếng roi vụt xuống da thịt mình, thứ thanh lạnh lẽo, ướt át nó tạo ra khi va chạm với máu thịt. Tiếng thét của xé toạc gian và trong giây, tin rằng cuối cùng mình cũng chết. Cuối cùng. Rồi chiếc roi lại tiếp tục vụt xuống lần nữa. Và lần nữa.

      “Chuyện.Gì..Xảy.Ra.” Cả người rung lên với cơn thịnh nộ từ lâu còn cảm thấy kể từ cái đêm hạ sát Narweh. Caleb nhìn vào đôi mắt của tên nhóc run lẩy bẩy ôm Mèo Con vào ngực, kẻ cố lên tiếng nhưng bất thành. “Mày là ai?”

      “Kid,” tên nhóc xoay sở thốt ra.

      Kid gì đó, nhưng lại chẳng mạch lạc chút nào. Caleb giương súng lên và chờ đợi. “Chuyện gì… xảy ra?” hỏi lần nữa qua hàm răng nghiến chặt.

      “Làm ơn,” Kid van xin, đôi mắt xanh lam để lộ quá nhiều cảm xúc, “ phải tôi đâu, tôi cố ngăn họ lại…họ…” Tên nhóc nuốt xuống và ôm Mèo Con chặt hơn. Ngón tay Caleb gần như siết cò. muốn nhìn . Nếu nhìn…

      “Họ cái gì!”

      Kid rúm người. Khẩu súng vẫn ngắm thẳng vào đầu tên nhóc. “Họ cố cưỡng bức ta được chưa! Họ cố. Nhưng, n-n-n-nhưng được. ta chống cự và…và…” Nước mắt trào khỏi đôi mắt của Kid. Sợ hãi. Sợ hãi vì gã sắp phải chết. Kid quay và đưa hai cánh tay về phía Caleb. “Làm ơn.” Kid thào.

      [​IMG]
      P/S: @ringring mình có đây phải câu chuyện tình cảm lãng mạn thường thấy mà. Nhiếu đoạn đau thấu tim gan luôn đó chứ. Mình hiểu cảm giác của bạn :th_4:
      Snow, Mi mũm mĩm, chau0071533 others thích bài này.

    2. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 12.5
      Caleb quan sát tên nhóc. Kid. Cái tên rất hơp. Mặt gã láng lẩy như trẻ con, môi hơi quá đầy, như của vậy. Có điều gì đó tai ác cắm rễ bên trong . để tên này sống, và cả ả tóc vàng. Dù chẳng bao lâu nữa bọn chúng ước làm thế. Caleb cuối cùng cũng nhìn vào Mèo Con. Gương mặt bầm tím và vấy máu. Hai mắt nhắm nhưng môi vẫn cử động, run rẩy dữ dội hệt như phần còn lại cơ thể vậy. Đầu ngoẹo sang bên trái, hai cánh tay duỗi thẳng tay Kid. Bên dưới chút nữa, đôi chân giang ra của vằn vện vết thâm tím và dấu ủng ở những nơi mà ràng là bị giẫm lên. Caleb nuốt xuống. “Khalid,” giọng của đều đều, “lấy chăn đắp cho . ta bị sốc. Sau đó đem hai đứa này ra cho tôi.”

      Khi Caleb xoay người, Dani đứng cùng Khalid trong tiền sảnh. Hai gã đàn ông tiến vào lúc Caleb rời , và chưa gì nghe thấy tiếng ả tóc vàng chống cự lại họ. Caleb cho phép những kí ức xưa cũ tràn về khi sải bước về phía phòng khách, hòa lẫn với hình ảnh Mèo Con bầm dập và run rẩy sàn phòng tắm. Đó là tất cả động lực cần để làm chuyện tiếp theo.

      Khi tiến vào phòng khách, thấy Jair đứng phía Tí Hon, kẻ nằm úp mặt xuống sàn với hai cánh tay bị trói sau lưng. Caleb đẩy Jair lùi ra rồi nắm lấy túm tóc nhờn bóng của gã lái môtô và kéo. Trong giây, dường như Jair muốn đẩy lại Caleb, nhưng khi ánh mắt họ giao nhau, mọi chuyện ràng, Caleb phải kẻ dễ gây chuyện và Tí Hon sắp học được điều đó. “Jair. Dao.”

      Tí Hon vùng vẫy và chửi rủa thế nên Caleb phải ngồi giạng chân lưng gã để giữ gã nằm yên. Giây phút con dao được đặt vào lòng bàn tay Caleb, đợt sóng endorphin cùng giận dữ tràn xuống dọc xương sống của . “Tao cảnh báo mày rồi, đồ khốn!” trở nên mù quáng. Cơn khát máu xâm chiếm tầm nhìn của . Caleb giơ dao lên góc bốn lăm độ rồi đâm thẳng xuống nơi cổ và vai phải của gã Tí Hon giao nhau. Tí Hon bật thét lên thảm thiết, và chất endorphin bên trong Caleb tiết ra nhiều hơn nữa. rút dao ra, khiến máu bắn tung tóe lên tay, ngực và cổ. Đầu óc quay cuồng còn mũi phập phồng. lại đâm dao xuống lần nữa, lần này là ở phía sau cổ, cắt đôi tủy sống.

      Tên đồng bọn của Tí Hon chỉ biết hét và hét và hét, khiến Caleb như say với sức mạnh cùng thỏa mãn đàn ông nguyên thủy. Jair và người của gã hò reo ăn mừng, mong chờ tới lượt mình. Ở phía sau, ả phụ nữ thốt ra những thanh the thé rời rạc khi cầu xin Caleb dừng tay. Caleb lại nhấc dao lên và lần nữa đâm sâu xuống. Tí Hon còn lên tiếng được nữa. Máu gã chảy ào ạt còn cơ thể nát bươm dưới lưỡi dao của Caleb.

      Khi xác của Tí Hon rũ ra trong gọng kiềm của Caleb, đầu gã chỉ còn gắn với phần mình bởi vài phân ít ỏi cơ, xương và gân, suy nghĩ của Caleb dần dần ràng trở lại. Lúc thu vào hình ảnh căn phòng đầy máu và tiếng gào thét của những kẻ sắp bị trừng phạt, ý nghĩ của Caleb quay lại với Mèo Con. bị thương. cần . Caleb buông Tí Hon ra và nhìn xác gã rơi phịch xuống đất như đống thịt bỏ .

      đứng dậy, thân thể ướt đẫm máu của Tí Hon, tay cầm con dao bám đầy máu đông. Mắt bắt gặp mắt của tên nhóc than khóc có tên Kid, và từ từ tiến đến. Kid bắt đầu la hét trước cả khi Caleb tới nơi. ấn mũi dao dưới chiếc cằm mịn màng như con nít của tên nhóc, “Kid. Tao đem mày và con chồn cái nhãi nhép kia qua đó với tao, và khi Mèo Con tỉnh lại, ấy kể cho tao nghe chuyện xảy ra. Nếu cả hai đứa chúng mày có liên quan tới chuyện đó, tao làm nhiều thứ ghê gớm hơn nữa. Hiểu chưa?” Kid nhắm mắt lại và nước mắt chảy thành dòng xuống mặt. Có gì đó ở vẻ mặt của gã, trẻ trung và yếu đuối khiến Caleb muốn tát gã ngã xuống đất, và làm theo ý mình.

      “Jair,” giọng của Caleb rất lạnh lùng, “giữ lại tên ẻo lả và con nhóc này. Giết hết đám còn lại rồi đốt trụi căn nhà .” Caleb bỏ dao xuống và hề quay nhìn lại khi tiến về phía phòng tắm.

      Gã đàn ông ban nãy vẫn còn chảy máu và quằn quại sàn nhà, nhưng khi nhìn thấy Caleb tiến tới, gã cố nằm yên, trở nên vô hình. Cơn thịnh nộ của Caleb lại dâng lên. Đây là trong số những gã đàn ông tổn hại ấy. muốn quay lại chỗ con dao và chơi trò thọc huyết tên cưỡng hiếp này, nhưng lại có thời gian. Mèo Con cần phải đến bệnh viện.

      chầm chậm tiến lại gần cơ thể run rẩy của , đột nhiên ước rằng người mình dính đầy máu. thút thít rồi khóc to khi được bao bọc trong vòng tay. Tim chao đảo và phải cố lắm mới ôm siết vào ngực.

      bế lên và bước nhàng hết mức có thể ra khỏi ngôi nhà, tiến vào vùng sáng bên ngoài. nhìn xuống , quan sát ánh mặt trời rọi lên gương mặt rướm máu. bớt run rẩy phần nào, còn chân mày khẽ nhíu lại. Trong khắc, lại thấy của ngày hôm đó, e thẹn nhìn với vẻ tôn thờ. Vị cứu tinh của . Tôi phụ lòng em.

      Caleb hôn lên trán và thầm vào tai , “Đừng lo, Mèo Con, tôi hứa khiến mọi chuyện khá hơn.”
      Snow, chau007153, bornthisway0110912 others thích bài này.

    3. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 13.1
      Tôi chìm xuống, rất nhanh. Tôi cố mở mắt nhưng thế giới xung quanh chỉ là mờ mịt, ảo ảnh. .

      Có thể là ?

      Quanh tôi toàn là ánh sáng chói lòa và những giọng bị bóp nghẹn, song tôi lại thể nhấc đầu dậy để xem chúng phát ra từ đâu. người ông mặc áo trắng xuất trong tầm nhìn và lên tiếng. Đặc vụ Mulder? Tôi ở trong tập phim Hồ sơ X sao. , vô lý. Nhà khoa học? Bác sĩ? Tên điên cầm dao mổ? Tôi thể nghe ra ông ta gì, nhưng gương mặt ông ta dường như đầy vẻ cam đoan, hứa hẹn giả tạo, lời lẽ sáo rỗng nhằm xoa dịu tôi. Rồi có đường hầm ánh sáng màu lam vây lấy tôi. Tôi muốn gì đó, hoặc ngồi dậy, nhưng đau đớn dữ dội quá. Hai mắt nặng nề nhắm lại, và tôi chìm trở lại thinh lặng.

      Có những lúc tôi cứ nửa tỉnh nửa mê nhưng lại thể nhớ được gì cả. Thời gian hề ràng. Chẳng phải tại, hay tiếp theo, hay sau đó.

      Chỉ có đau đớn. Đau nhiều hơn, Đau ít hơn. Đó là điều duy nhất bất biến.

      Tôi chìm xuống.

      Sâu hơn.

      Sâu hơn.

      Sâu hơn.

      có đáy, chỉ có sâu hơn nữa – vĩnh viễn.

      Tôi khóc sao? Tôi chắc nữa.

      Hẳn là vì tôi bị thiêu đốt.

      Tôi chìm xuống và bị thiêu đốt.

      Mẹ đúng. Tôi xuống địa ngục.

      Liệu người có thể gây ra lỗi lầm lớn đến độ thể được tha thứ ?

      Tôi đoán là có.

      Tôi muốn bị thiêu cháy. Tôi muốn rơi xuống mãi, bị kéo xuống mãi.

      Vĩnh viễn - khó mà tưởng tượng được.

      Phải có kết thúc cho đau khổ chứ. Tôi đáng bị thế này.

      phải tất cả lỗi là ở tôi đâu!”

      Tôi cũng tin nữa. rồi ổn thôi. nụ hôn. cái chạm tay. Vài nụ hôn nữa. Vài cái chạm tay nữa. Tôi biết phải làm gì. biết phải gì. phải tất cả đều là lỗi của tôi!

      Tha thứ cho tôi.

      Tha thứ cho tôi.

      Đồ quỷ cái…tha thứ cho tôi.

      Tôi chìm xuống. Vẫn bị thiêu đốt.

      Vĩnh viễn.

      Tôi mở mắt. Lần này là . Bóng tối. Chỉ có ngọn đèn mờ mờ ở góc phòng. Giật mình, tôi thử di chuyển và cả cơ thể đau đến rúm lại vì gắng sức. Trong giây, tôi tưởng mình vẫn còn mơ. Cả người tôi bỏng rát. Tôi đặt tay lên xương sườn và nhận ra dải băng quấn quanh giữa người mình. Hít thở thôi cũng đau đớn nữa. Tôi cứ liên tục nghe thấy tiếng vo ve khe khẽ bên tai và nhận ra nó xuất phát từ bên trong mình. Cứ mỗi lần xoay đầu, tôi đều nhìn thấy những đốm nhảy múa và ánh sáng nhức nhối kinh khủng. Tay và mắt tôi lần theo những vết thương. Cánh tay bên trái của tôi nằm băng đeo quàng qua cổ, còn mũi bị băng kín. Hai mắt tôi sưng húp và việc chớp mắt dường như chán phèo, bài tập vô ích nhưng lại cần thiết. nhàng, tôi chạm vào mặt mình lần nữa, cẩn thận gỡ lớp băng quanh mắt xuống.

      bóng đen, mang dáng dấp đàn ông, ngồi im bất động trong góc. Tôi nheo mắt nhìn và rướn người tới trước. Mặc xác cơn đau. Caleb ngồi bất động cách kì quái trong bóng tối với tôi.

      “Cố đừng cử động,” lên tiếng, chỉ lớn hơn thầm chút. Sau đó nghiêng người ra ánh sáng. Thôi thúc đầu tiên đó là di chuyển, nhưng cơn đau ngăn tôi lại, và cả Caleb nữa, dáng vẻ nguôi ngoai của . Trông khắc khổ, như thể vừa quay về từ địa ngục vậy. Tôi cũng thế. Những mảnh ghép lơ lửng trôi đến, vài mảnh sắc nét, số khác mơ hồ. Từng giây của thời điểm đó lại tái , nhanh, chậm rồi lại nhanh.

      Vậy là đưa tôi trở lại.

      Nhận thức kia lan tràn khắp người tôi. Liệu tôi có thấy nhõm? Hay kinh hoàng? Tôi thể gom góp được bất kì cảm xúc nào cả. Chỉ có…tê dại. Trống rỗng và run rẩy.

      đứng lên khỏi ghế và tiến về phía tôi. “Đừng sợ. Giờ em ổn rồi.” Tôi đâu có sợ. Tôi hề ổn và chẳng bao giờ ổn hết. “Mặt em bị thâm tím, nhưng có gì bị gãy cả. Vai em bị trật khớp, và em có vài chiếc xương sườn bị nứt chứ gãy. Rồi em lành lại, nhưng tôi e tất cả những gì mình có thể đề nghị em là nghỉ ngơi và uống thuốc để giảm đau.” Lời chẳng tạo nên khác biệt nào. Tôi vẫn còn sống. Và vẫn ở cùng Caleb. Khi đứng dậy, tôi hề thấy nao núng, chỉ quan sát tiến về phía mình. Còn gì để sợ nữa? Tôi còn gì để mất nữa chứ?

      “Tôi ở đâu?” Tôi gần như nhận ra giọng của mình nữa. Nó khàn đục và lạo xạo, khô khốc và nứt nẻ hệt như cổ họng tôi vậy.

      nơi khác hơn,” đáp. Mơ hồ. Thuần túy.

      ngồi cạnh tôi giường. Giường đẹp, phòng đẹp, tôi nghĩ, tập trung vào những thứ đơn giản mà bộ não mù mịt của mình có thể chịu được. Tôi đếch quan tâm. nắm lấy tay tôi. Những ngón tay rụt lại, khẽ siết và căng lên. gật gật rồi thu tay về.

      Có máu dính tóc sao? Máu. Khắp mọi nơi. Tôi nhắm mắt và khóa chặt chúng bên ngoài. Chỉ muốn ở trong tình trạng tê liệt. Khiến chuyện này kết thúc. Tôi sẵn sàng nhận về bất kì lời lẽ cay độc nào chuẩn bị cho mình. Sẵn sàng nghe bảo tôi ngu ngốc ra sao khi nghĩ rằng thoát được . Lời chế nhạo nhằm vào đấy, đồ ngu, tôi biết ngay mà. Sẵn sàng đợi đe dọa tôi bằng việc cưỡng bức hay cái chết. Làm cho xong . Làm ơn.
      Snow, chau007153, Hướng Dương5 others thích bài này.

    4. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 13.2
      “Tôi xin lỗi, Mèo Con,” thầm. xin lỗi ư? Ở Caleb, cảm giác tội lỗi là điều gần như bao giờ xảy đến, và là thứ cuối cùng tôi mong đợi. Mặt tôi cùng lúc thể vẻ khịt mũi-giễu-cợt-buồn-cười-khóc lóc, khiến tôi thấy đau vô cùng. Suýt nữa tôi bật cười. bật cười nếu hít thở đau đớn đến vậy. “Vì những gì bọn chúng làm với em.”

      Phải rồi, xin lỗi, nhưng phải vì bắt cóc tôi khỏi nhà. “Tốt.” Nhà. Gia đình tôi. Mọi chuyện xảy ra đều là vì tôi muốn quay về với bà mẹ rác rưởi của mình. Kể cả khi bà ta hề muốn tôi ở đó. Chưa bao giờ. Bất kể bao nhiêu lần tôi xin lỗi. Hai mắt tôi đau nhói. thể tin được tôi vẫn còn rơi nước mắt vì bà ta. Tôi căm ghét bà ta. Tôi căm ghét bà ta, vì bà ta quá nhiều, còn bà ta ràng cảm thấy như thế.

      Caleb hắng giọng rồi nuốt xuống. “Tôi bắt bọn chúng trả giá.”

      Bọn chúng. đám người, mà có thể còn tồi tệ hơn cả Caleb nữa. Tôi lại cảm thấy run rẩy lần nữa, song nghe được những lời đó từ miệng Caleb khiến tôi thấy thỏa mãn đôi chút. “Ừ ,” tôi vẻ giả dối, “ thích chuyện đó mà.” thoáng cười ra môi , và vì lý do nào đó, nó khắc vào lòng tôi theo cách nguyên sơ nhất. Đời tôi là trò đùa, với , với mẹ tôi, với bọn lái môtô khốn nạn đó! trò đùa tàn nhẫn, thương tâm và tôi rất sẵn sàng cho thời điểm mấu chốt. Sẵn sàng để đời mình, trò đùa đó, kết thúc. Ngay lúc này, tôi chỉ cần ai đó. Tôi cần cảm thấy bị vùi dập và đơn độc. Nuốt nghẹn những lời khiến mình hối hận sau đó, tôi chỉ , “Caleb…”

      “Gì vậy?”

      Tôi nhìn chăm chăm, chắc chắn, tự hỏi bước tiếp theo là gì và thấy kinh hoàng hơn bao giờ hết. tiếp tục nhìn tôi, vẻ dò hỏi, gương mặt trông như chiếc mặt nạ do dự méo mó. Nếu chiếc mặt nạ đó là , tôi gần như thương xót cho . Cảm thấy tiếc thương cho bản thân tốt hơn, nhưng tôi muốn mình mạnh mẽ, kể cả khi tôi chỉ muốn chui xuống cái lỗ cho xong. Làm cho xong . “Tôi biết dự tính cho tôi những gì. Tôi biết…tôi biết nó…” tôi dừng lại, dành giây để bình tĩnh và sắp xếp suy nghĩ, những lời đó phải được ra. Nếu phải lúc này bao giờ cả. Tôi để cho những tia đau nhói khích lệ mình. “…Tôi biết nó thể nào là tốt được. Bất kì điều gì dự tính. Nhưng liệu có thể cho tôi đặc ân ?”

      “Ồ?”

      Tôi chớp mắt, “Nếu việc đó tồi tệ gần giống những gì bọn khốn đó làm với tôi… Tôi mệt mỏi vì phải sống sót qua những chuyện kinh khủng chỉ để sa vào những chuyện kinh khủng hơn rồi. Vậy nên, nếu tất cả những gì dự tính cho tôi là tra tấn hành hạ nhiều hơn nữa, tôi thà chết còn hơn. Chỉ cần cho tôi đặc ân thôi và đừng…tôi muốn chết từ từ.”

      giật lùi như thể vừa bị tôi tát. Hoặc . Tôi từng tát hai lần trước đây, nhưng chưa bao giờ mang vẻ như lúc này. Thình lình, còn quá dò hỏi hay do dự nữa – mà trông vô cùng giận dữ! Nhưng đồng thời cũng có vẻ…bị xúc phạm. “Đó là điều em nghĩ sao?” , giọng bực tức và gắt gỏng. “Em nghĩ tôi …” đứng lên rồi lại lại. Tôi chẳng thể làm gì ngoài nhìn.

      muốn tôi phải nghĩ sao hả, Caleb?” Tôi hỏi cách cay nghiệt. Mặt tôi nóng bừng còn mũi đau và sưng vù. Hít thở cũng đau. “ bắt cóc tôi, đánh đập tôi, làm…những chuyện tồi tệ tả nổi với tôi.” Cảm giác bỏng rát nơi ngực tôi như lan rộng, đó chính là tất cả nỗi tức giận và tuyệt vọng cuồn cuộn bên trong tôi, giờ trào ra khỏi bề mặt. “Tôi phải trông chờ gì ở đây?” Tôi nhại lại trọng khác thường của “ ‘Đừng để tôi tìm được em.’ Chẳng phải vậy sao?”

      Cuối cùng, cũng dừng lại ở giữa phòng, hai mắt lóe lên rồi dịu lại. “Em là ngu ngốc, rất ngu ngốc, Mèo Con ạ.” Lần này tôi bật cười. Rất to, cuồng loạn, cười quên cả đau dù nó xé toạc từng tế bào trong cơ thể. chưa bao giờ gì thực tế hơn vậy cả. Tôi ngu ngốc, rất ngu ngốc! Ngu ngốc vì nghĩ mẹ chịu tha thứ cho mình. Ngu ngốc vì tưởng mình có thể trở thành gì đó khác. Tên lái môtô bẩn thỉu chết giẫm đó gọi tôi là gì nhỉ? Con điếm! Cái mác đó theo tôi khắp mọi nơi. Và tôi làm gì để bị gán như vậy chứ? Chưa đủ! Vẫn thuộc phạm vi trinh nữ. con điếm cố chống lại bản chất của mình. Vì cái gì chứ? Phải, tôi là ngu ngốc, rất ngu ngốc. Tôi cười, cười, cười và cười cho đến khi cuối cùng…giọng khản . Tiếng cười của tôi chuyển thành tiếng gào khóc của mất mát, đau khổ và tuyệt vọng đen tối.

      Cuối cùng, tôi nhận ra ta ở cạnh mình, hai cánh tay bao bọc lấy tôi. Mặc kệ . Tôi lúc nào cũng tìm kiếm che chở từ những người khiến mình tổn thương nhiều nhất. Mẹ tôi. Bố tôi. Caleb. Như con chó bị ngược đãi cầu xin tình từ người chủ tàn bạo. Đó là tất cả những gì tôi biết. Ấy vậy mà đôi tay vẫn có cảm giác an toàn, ấm áp, dành riêng để che chở cho tôi. Vòng tuần hoàn của tổn thương bao giờ kết thúc, bởi tôi thể nhận ra khác biệt cho đến khi quá muộn màng.
      Snow, chau007153, bornthisway0110913 others thích bài này.

    5. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 13.3
      “Tôi bắt chúng trả giá.” thầm lần nữa, giọng lạnh lùng và ngắn gọn, nhưng những lời đó chẳng có nghĩa gì với tôi cả, dù tôi ngờ rằng chúng vô cùng quan trọng với . Chỉ có vòng tay của là quan trọng, chỉ cần cảm giác cứng rắn, vững chãi của da thịt hữu hình bao lấy tôi là đủ. Cái ôm của làm thay tất cả mọi điều mà đôi môi thể hoặc làm được, chúng bảo rằng, em được an toàn và tôi bảo vệ em, thậm chí còn giống quan tâm tới tôi nữa, dẫu có hỗn loạn bao nhiêu, song mọi thứ đều hỗn loạn cả. Trải qua tất cả, đôi môi chỉ liên tục lặp lại, “Tôi bắt chúng trả giá,” và tôi cảm thấy điều gì đó khác lạ nhưng vẫn rất , hơn bất cứ thứ gì.

      Tôi ghét nhưng đồng thời cũng ghét , tôi còn hiểu được gì nữa, tệ hơn cả chính là bản thân tôi.

      Tôi khóc lóc hồi lâu, nhận lấy khuây khỏa trong vòng tay dễ chịu đầy giả dối của . Ảo ảnh, mộng tưởng, rất có ích. Tôi bao giờ muốn rời ra. Tôi muốn ở lại đây vĩnh viễn, ôm chặt lấy vồng ngực , những ngón tay vuốt tóc tôi, nhịp tim đập bên tai tôi: em-được-an-toàn, tin-tôi-, -em. . Tôi có muốn mình ? Có. Tôi muốn ai đó thương mình. Và tình có là gì nếu người liều mạng để cứu bạn? Caleb cứu tôi. Vậy có được tính là tôi ? phần trong tôi muốn nghĩ thế. Muốn tin vào suy tưởng lãng mạn hề có . Tôi muốn tin vào dối trá. Nhưng hơn thế - tôi muốn nó phải lời dối.

      Sau lúc, tôi buộc mình phải lùi ra. Càng ở lại lâu bao nhiêu, tôi càng hoài nghi lòng quyết tâm trốn thoát của mình, mà vậy nguy hiểm. Tôi bị giằng xé nguôi, giữa những xúc cảm tiếc tục đấu tranh với nhau. Caleb rất nguy hiểm. chỉ bởi vì to lớn hơn, mạnh mẽ hơn và tàn bạo hơn tôi nghĩ. “Tôi xem gương được ?” tôi thận trọng hỏi, sụt sịt mũi. liên quan đến chuyện điệu đàng gì cả. Tôi chỉ cần nhìn xem mình đến gần với việc mất mạng thế nào. liều thuốc đắng ngắt của thực tế để lay tôi tỉnh khỏi những mộng tưởng.

      chầm chậm, miễn cưỡng, tôi chắc chắn là vậy, buông tôi ra. Kể cả khi cố đặt khoảng cách giữa hai chúng tôi, những ngón tay vẫn dịu dàng lau nơi khóe mắt sưng vù của tôi, và vẻ mặt lên rằng tổn thương, đau đớn cùng nông cạn chẳng hề gì cả. Lời phản ánh lại tình cảm tôi đọc được mặt . “ cần thiết. Thiệt hại phải vĩnh viễn.”

      “Tệ đến thế hở?” Tôi hỏi, nhưng ánh nhìn trong mắt thay đổi, trở nên cứng rắn hơn, lạnh lùng hơn, và nó lên tất cả những gì tôi cần biết. Bọn chó-chết đó làm rất nhiều chuyện với tôi. Tay tôi bị bẻ ngoặc ra sau lưng. Đau đớn. Cười cợt. Vật đàn ông áp sát vào tôi, tìm đường vào bên trong.

      cần thiết,” lặp lại cách cương quyết. “Thiệt hại phải vĩnh viễn.” khựng lại, do dự kì lạ khác với cách xử kiên định và tự tin thường thấy. “Tôi bắt chúng trả giá.” Caleb phải loại người hay lưỡng lự hoặc đa nghi. Vậy mà trong giây phút đó, tôi có cảm giác lại như thế. Có nhiều điều muốn nhưng lại thôi. “Tôi biết em trải qua nhiều chuyện vượt sức chịu đựng.” với ra và nhàng nâng cằm tôi lên, nhìn vào mắt tôi, “Nhưng hãy hứa với tôi em bao giờ làm vậy nữa.” Tôi khẽ xoay đầu tránh . bảo tôi, chứ phải cầu, được bỏ chạy khỏi lần nữa. cần ra, trừng phạt tôi, cho tôi biết điều đó bằng cách để tôi tùy nghi hành động, là tự tôi lún sâu hơn vào rắc rối. Quả là viên thuốc đắng nghét … bởi đúng.

      “Vâng, Caleb.” Tôi khựng lại, “Vâng, thưa Chủ Nhân,” tôi lờ đờ thầm, cảm thấy trống rỗng lần nữa. Caleb cau mày nhưng chỉ gật đầu. Tôi biết điều gì đáng sợ hơn, rằng trong khoảnh khắc đó, tôi có ý như vậy hay rằng Caleb trông chờ nó.

      Những ngón tay tiếp tục mơn man nơi quai hàm tôi. ngập ngừng, đăm chiêu và cẩn thận gây đau đớn hay khó chịu. Tôi thể chịu được. Ở gần lúc nào cũng gây rối bời cả. cuộc xung đột giữa điều tôi nên làm và điều tôi muốn làm.

      Tôi nghĩ về đời mình, lịch sử tồn tại của mình, quá khứ chỉ toàn xoay quanh mẹ, người đưa tôi đến với thế giới này. Về cái cách mà những mong muốn dẫn tôi đến với khoảnh khắc này. Hệt như cách mà những nhu cầu của bà đưa bà đến với số phận của mình vậy. Mặc dù cố hết sức để giống bà, tôi vẫn có cảm giác mình dần trở thành bà. công bằng, và khi tôi nhìn vào Caleb cùng những ngón tay nhảy múa môi tôi dịu dàng và thân mật, tôi tái khẳng định lần nữa, đời có thể là bất kì điều gì ngoài công bằng.

      Tôi đẩy tay ra, thô bạo, nhưng đủ cương quyết để thể thái độ cự tuyệt động chạm của , và kì lạ thay, tôi biết rằng, trong góc tâm trí mình, đó cũng chính là cự tuyệt hoàn toàn của tôi nữa.

      Có gì đó nguyên sơ lóe lên trong mắt Caleb trước khi điều chỉnh nét mặt mình trở về chiếc mặt nạ dửng dưng. ngồi thẳng dậy, lưng tựa lên tấm ván đầu giường. Khoảng cách bước chân giữa hai chúng tôi tựa như đại dương vậy. im lặng, giây phút bình yên đáng sợ trước khi bão tố kéo đến. có dự tính cho tôi. Và vẫn chưa cho tôi đó là gì.
      Last edited: 25/4/16
      Snow, Mi mũm mĩm, chau0071536 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :