1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu - Khinh Mặc Vũ (109/1043)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 31: Vậy như thế nào!

      Edit: Đinh Lam
      Giờ phút này mang theo sợ hãi nhìn Đế Dạ Hiên: "Ta chính là Nhị hoàng tử của Nhật Viêm quốc Nhật Lăng, Quốc Sư đại nhân giết ta, sợ hai nước dấy lên hồi chiến tranh hay sao?"

      Đông Mặc Khế nhìn dung mạo kia, mi tâm khẽ chau lại, đúng là hoàng tử của Nhật Viêm quốc, nhưng tại sao lại ở trong Thánh Điện, chọc tới Quốc Sư?

      "Ha ha."

      Đế Dạ Hiên cười lạnh hai tiếng, nhìn Nhật Lăng ở phía dười: "Vậy như thế nào!"

      Nhật Lăng thể tin, mở to hai mắt, làm sao mà lại vậy như thế nào!

      Chẳng lẽ sợ hai nước giao chiến sao?

      "Quốc Sư đại nhân, biết Nhị hoàng tử đắc tội gì với Quốc Sư đại nhân?"

      Đông Mặc Khế lên tiếng hỏi, nếu như Quốc Sư đại nhân giết Nhị hoàng tử này, khả năng hai nước giao chiến xảy ra, Vân Thương quốc thực lực chưa thể so sánh với Nhật Viêm quốc, đến nay vẫn chưa xung đột chiến tranh với các nước khác là vì bọn họ e dè thực lực của Quốc Sư đại nhân. Xảy ra chiến tranh, lòng cũng muốn

      Kinh Lôi vừa xuất , Khiếu Thiên liền bị chế trụ, ma thú cửu giai Đế Vương, so với ma thú thập giai đỉnh cao Thần Thú, chính là cách nhau bậc Huyền Thú đó, chênh lệch này sao có thể so sánh được?

      "Đông Hoàng, ngươi chẳng lẽ cũng muốn hai nước giao chiến hay sao?" Nhật Lăng lên tiếng hỏi, cũng tin Hoàng Đế Đông Dạ quốc quan tâm đến việc hai nước giao chiến.

      Đông Mặc Khế nghe vậy, nhìn về phía Nhật Lăng, lông mày nhăn lên, Nhị hoàng tử thân hắc y che mặt xuất ở Thánh Điện vốn là mạo phạm đến Quốc Sư, ràng còn muốn châm ngòi ly gián, cho là rất tài giỏi hay sao?

      Giờ phút này, nằm ở người của Kinh Lôi, Phượng Thiên Vũ cũng tỉnh lại, khẽ gọi tiếng: "Dạ Hiên."

      Nghe thấy giọng này mọi người quay lại nhìn về phía thân của Kinh Lôi, lúc mọi người thấy Phượng Thiên Vũ, mặt mày đều trầm xuống, Phượng gia Nhị tiểu thư như thế nào lại xuất trong Thánh Điện?

      Tất cả mọi người hẹn mà quay lại nhìn về phía Phượng Tiêu, Phượng Tiêu thấy bọn họ nhìn qua, cũng nhăn lông mày, cũng biết Phượng Thiên Vũ tại sao lại ở trong Thánh Điện? Chẳng lẽ Phượng Thiên Vũ là nghe lời , cố ý tìm Quốc Sư đại nhân chuyện phiếm hay sao?

      Đế Dạ Hiên quay đầu lại, trong mắt lạnh lùng hóa thành toàn bộ cưng chiều: "Nha đầu, ngươi cứ nghỉ ngơi ."

      Dứt lời, quay người, từ cao nhìn thẳng xuống Nhật Lăng, tay áo vung lên, cỗ linh lực cường đại xuất , thẳng tới Nhật Lăng.

      Khiếu Thiên muốn ngăn cản, móng vuốt Kinh Lôi lại nhấc lên, mấy đạo lôi điện liền xuất , rơi vào người Khiếu Thiên.

      Khiếu Thiên lúc nãy đứng trước Phượng Thiên Vũ rất uy phong, vậy mà giờ đây nức nở nghẹn ngào hai tiếng, nằm mặt đất.

      Bị Đế Dạ Hiên đánh trúng, Nhật Lăng té mặt đất, sau khắc, thân hình Đế Dạ Hiên liền xuất ở trước mắt , chưởng đánh thẳng vào đan điền của Nhật Lăng.

      thanh vỡ vụn phát ra, đan điền Nhật Lăng hoàn toàn bị phế bỏ: "Cái này chính là hậu quả của việc dám đả thương nha đầu"

      thanh lãnh khốc vô tình vang vọng tại toàn bộ Thánh Điện.

      Mọi người rơi vào trầm mặc.

      Quốc Sư đại nhân gọi bọn họ tiến vào chính là vì cái này sao?

      cảnh cáo tất cả mọi người, phàm là những ai dám tổn thương đến Phượng Thiên Vũ, kết cục chính là Nhật Lăng, Nhật Lăng là Nhị hoàng tử của Nhật Viêm quốc, Quốc Sư đại nhân còn dám động thủ, huống chi là bọn .

      Tại nơi được mọi người chú ý, Đông Thanh gắt gao nắm chặt hai tay, từ nàng ái mộ Dạ Hiên ca ca, vì cái gì mà Dạ Hiên ca ca lại đối xử tốt với phế vật như vậy, nàng vừa mới hồi cung, vội vàng chạy đến xem , ngay cả mẫu phi cũng chưa kịp gặp, chỉ muốn được nhìn thấy Dạ Hiên ca ca, cuối cùng lại nhìn đến cảnh tượng như thế này.

      Dạ Hiên ca ca, vì cái gì, ta đường đường công chúa, chẳng lẽ còn thua kém hơn so với phế vật kia sao?

      Ánh mắt ghen ghét như lưỡi dao nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, nữ nhân này thể lưu lại, sau đó liền xoay người rời .

      Phượng Thiên Vũ cảm nhận được ánh mắt kia, vốn muốn nhìn xem là ai, nhưng bị thương quá nặng, chỉ có thể nằm tại chỗ, thể đứng dậy.

      "Các ngươi đều nghe , nếu ai dám tại tổn thương nha đầu, bổn tọa xác định khiến cho người đó sống bằng chết." Đế Dạ Hiên xong, cỗ hắc khí nhàn nhạt tiến nhập vào trong cơ thể của Nhật Lăng, những tổn thương của nha đầu biết , thực lực của nha đầu cũng , nha đầu muốn người khác biết, khiến cho tên này thể mở miệng ra.

      Nhật Lăng nhìn nam nhân coi thường thiên hạ này, trong lòng sợ hãi, muốn chuyện, rồi lại phát chính mình thể mở miệng được, hoảng sợ nhìn Đế Dạ Hiên, , chẳng lẽ. . !

      Chẳng lẽ lúc nãy…. Là tia hắc khí hay sao?

      "Các ngươi có thể ra, mặt khác, ta giao người này lại cho các ngươi." xong, Đế Dạ Hiên vung tay áo vung lên, Nhật Lăng bị cỗ lực lượng nhấc lên, đường bay thẳng ra ngoài Thánh Điện, Khiếu Thiên bị trọng thương liền tiến vào gian ma thú của Nhật Lăng.

      Đông Ngự Phong thấy vậy, mày kiếm hơi hơi nhăn lên, Quốc Sư làm như vậy chỉ là vì Phượng Thiên Vũ?

      Chẳng lẽ quan tâm đến hai nước giao chiến sao!

      Đông Mặc Khế thêm điều gì, ra khỏi Thánh Điện, mọi người liền nhanh chóng ly khai, sát trận cùng kết giới cách liền khôi phục như cũ, trong Thánh Điện rộng lớn chỉ còn Đế Dạ Hiên, Phượng Thiên Vũ, còn có Kinh Lôi.

      "Kinh Lôi, về gian ."

      Thần Thú sớm mở ra linh trí, cũng có thể chuyện, chỉ khi đạt đến Siêu Thần Thú mới có thể hóa thành nhân hình.

      "Dạ, chủ nhân." Sau khắc liền đặt Phượng Thiên Vũ nằm mặt đất, sau đó trở vào gian của Đế Dạ Hiên.

      Ngay khi Kinh Lôi biến mất, từ trong tay áo của Đế Dạ Hiên con vật trắng trắng mập mập chạy ra, nhảy đến bên vai Đế Dạ Hiên, hai cái má phúng phính như bánh bao muốn người ta nhào nặn, đôi mắt vàng to chớp chớp dường như là mới tỉnh ngủ.

      Đế Dạ Hiên gì, cất bước đến bên người Phượng Thiên Vũ, đến trước mặt của nàng, tay bắt lấy đôi vai của tiểu thú nào đó nằm vai của mình, lắc lắc, : "Thất Dạ, cứu người."

      Thất Dạ: ". . ."

      Mắt vàng nhìn Phượng Thiên Vũ, khi thấy Tam Sinh Liên trán của Phượng Thiên Vũ, mắt vàng trong veo như nước tràn đầy khiếp sợ.

      Tam Sinh Liên? Vì cái gì nàng ta lại có cái ấn ký này? Phải biết rằng ấn kí này chính là đại diện cho Thần Nữ của Thần Giới, vì sao nàng ta lại có... Chẳng lẽ nàng là….?

      Thất Dạ xoay người, nhìn Đế Dạ Hiên ra: "Thể chất nàng đặc thù, ta cứu được, chủ nhân ngươi có thể cứu nàng."

      Đế Dạ Hiên nhíu mày, nhìn Thất Dạ, biết Thất Dạ ý tứ, Thất Dạ Thánh Nguyên cứu được, chỉ có Ma Huyết của mới có thể!

      Nhìn Phượng Thiên Vũ, Đế Dạ Hiên mỉm cười: "Nha đầu, há miệng."

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày, cũng có hỏi nhiều, nghe lời há miệng ra.

      Sau khắc, vài giọt máu đỏ tươi tiến nhập vào trong miệng của nàng.

      Phượng Thiên Vũ cảm giác những tổn thương dần dần được chữa trị, ngước mắt, quái dị liếc nhìn Đế Dạ Hiên, thầm nghĩ: "Nyima, là hiếm thấy nha! bất tử bất lão, thực lực cường đại, máu cũng có thể cứu người, nàng mặc cảm a!"

      "Nha đầu, còn rất nhiều?"

      Đế Dạ Hiên cưng chiều nhìn nàng, như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của nàng từ trong đôi mắt đen kia.

      Phượng Thiên Vũ nhất thời biết làm gì, nàng vốn biết thẹn thùng là gì bây giờ ràng hơi ửng đỏ mặt rồi nha.

      "Ừ, tốt hơn nhiều."

      "Này, nữ chủ nhân, ta là Thất Dạ." Trắng trắng mập mập Thất Dạ ra, thân hình lắc lắc xoay vòng.

      Phượng Thiên Vũ nắm lấy Thất Dạ, ra: " đáng tiểu bánh bao."

      Đế Dạ Hiên nghe vậy, cười ra tiếng, nha đầu kia, Thất Dạ vốn là Thượng Cổ Thần Thú, thế mà nàng lại biến nó thành bánh bao.

      "Như vậy, nữ chủ nhân muốn cắn cái sao?" Thất Dạ liền hỏi.

      Phượng Thiên Vũ kinh ngạc?

      Có thể mở miệng chuyện, ít nhất cũng là cấp bậc Thần Thú.

      Dựa vào Đế Dạ Hiên, cái đồ biến thái này, đến cùng biết có bao nhiêu Thần Thú a?

      Nàng biết , Linh lực càng cao càng có thể khế ước với nhiều ma thú.

      Ngay tại lúc Phượng Thiên Vũ thiên mã hành ( ngựa thần lướt gió tung mây), Thất Dạ HƯU...U...U cái, nhanh chóng hôn lên mặt Phượng Thiên Vũ.

      Đế Dạ Hiên liền đen mặt, đưa tay ném nó ra xa vài mét.

      Phượng Thiên Vũ thấy vậy liền tươi cười.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 32: Cứu Nguyệt Phong 1

      Edit: Đinh Lam

      "Đúng rồi Dạ Hiên, ta tìm ngươi là có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."

      Phượng Thiên Vũ nghiêm túc , nhớ tới đêm qua, nàng muốn nhanh cứu phụ thân, bằng lão già Phượng Tiêu kia nếu lợi dụng được nhất định giết chết phụ thân.

      "Nha đầu, có chuyện gì?"

      Đế Dạ Hiên hỏi, nhìn thần sắc của nha đầu hẳn là chuyện rất quan trọng, bằng cũng đến Thánh Điện tìm rồi.

      "Dạ Hiên, Phượng Tiêu là của phụ thân của ta, cha của ta bị Phượng Tiêu nhốt trong địa lao của Phượng phủ, bị ba vị Trưởng lão canh chừng, còn có Huyền Thiết nữa, vì vậy ta muốn nhờ ngươi nghĩ xem có vũ khí nào có thể chặt đứt được nó ."

      Nàng muốn Dạ Hiên cứu phụ thân nàng, dù sao Dạ Hiên là Quốc Sư, Phượng Tiêu là Thừa Tướng, vừa rồi Dạ Hiên vì nàng phế linh lực Nhị hoàng tử của Nhật Viên quốc khiến trong lòng mọi người bất mãn.

      Nàng muốn gặp thêm phiền toái!

      "Nha đầu, lại nghĩ cái gì nữa rồi, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, phụ thân của ngươi gặp nạn, ta làm sao có thể giúp ngươi được."

      Đế Dạ Hiên buồn cười , nha đầu, vẫn chưa sao, muốn làm chỗ dựa cho nàng, muốn cùng nàng chia sẻ.

      "Đúng rồi, nữ chủ nhân, chủ nhân thực lực rất mạnh, ngươi nhờ giúp ngươi ." Bị ném ra vài mét xa, Thất Dạ chạy tới, nhảy vào trong ngực của Phượng Thiên Vũ chậm rãi .

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy, suy nghĩ chút, có được , có người như thế hỗ trợ, cứu phụ thân nàng dễ dàng hơn.

      "Tốt lắm, Dạ Hiên, khi nào thời cơ đến ta cho ngươi nhé."

      "Nha đầu, bằng làm ngay lúc này , Phượng Tiêu cũng nghĩ tới nhiều chuyện như vậy đâu, ngươi bị thương, ta đưa ngươi trở về, như vậy ta có thể khống chế được mấy người Phương gia, nha đầu có thể cứu được phụ thân rồi."

      Phượng Thiên Vũ cúi đầu, trầm tư nửa ngày, rồi : "Như vậy cũng tốt, nhưng mà Dạ Hiên, mấy vị Trưỡng lão của Phượng gia đều là cấp thấp Linh Tông, ngươi đánh ba, có nắm chắc hay ?"

      phải là nàng tin , mà là đánh ba, cái này phải bị thua thiệt hay sao.

      "Dừng, cấp thấp Linh Tông, dù là trăm người cũng phải là đối thủ của chủ nhân, huống chi ba người."

      Bò tới trong ngực Phượng Thiên Vũ, Thất Dạ thản nhiên , nhớ kỹ chủ nhân trước kia nháy mắt giết chết ba cái Linh Vương kia kìa!

      Phượng Thiên Vũ lại trầm mặc, trăm, chẳng lẽ Dạ Hiên là cao cấp Linh Vương?

      "Nha đầu, chúng ta Phượng phủ thôi."

      xong, Đế Dạ Hiên kéo Phượng Thiên Vũ ra ngoài Thánh Điện, Thất Dạ lười biếng vào trong tay áo của Đế Dạ Hiên, chủ nhân giúp nữ chủ nhân, có chuyện của nó, nó vẫn nên là quay về ngủ tiếp thôi, dù sao còn có Kinh Lôi?

      Hai người vừa vừa chuyện thoáng chốc ra khỏi Thánh Điện, Đế Dạ Hiên cũng đường bộ tới phủ Phượng gia, mà là sử dụng linh lực mang Phượng Thiên Vũ bay đến phủ.

      "Dạ Hiên, thực , ngươi là cấp bậc gì rồi?"

      trung, Phượng Thiên Vũ nhìn bên dưới là Hoàng thành, liền hỏi, nàng rất nghi ngờ, Dạ Hiên năm nàng ba tuổi gặp nàng, như vậy bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?

      "Nha đầu, ta rất cường đại, cấp bậc sao? Ta cũng biết."

      Đế Dạ Hiên ra, thực, cũng biết, nghe các Trưởng lão Ma giới , từ lúc sinh ra kế sức mạnh của hắc ám chi lực, lại là Ma tộc mang huyết thống thuần khiết nhất, vì vậy từ đến bây giờ, chú ý cấp bậc, nếu quả muốn về cấp bậc, hẳn là Linh Huyền .

      "Dạ Hiên, vậy phụ thân và mẫu thân của ngươi ở đâu?"

      Phượng Thiên Vũ thấp giọng hỏi, có nhi tử cường đại như vậy, có lẽ cha mẹ của cũng rất biến thái.

      "Bọn họ bị phong ấn."

      Nhắc tới bọn họ, Đế Dạ Hiên cũng lộ ra tâm tình khác.

      Ps: Thân môn, hôm nay nhà có khách, ta thành nô lệ làm cơm, vì vậy chương lại ngắn hơi ít, bất quá các thân môn yên tâm, ngày mai ta nhất định thêm đầy đủ, cầu tha thứ.

      "Phong ấn?"

      Phượng Thiên Vũ tiếng: "Làm sao lại bị phong ấn?"

      " biết, nha đầu, đến nơi rồi."

      xong, Đế Dạ Hiên mang theo Phượng Thiên Vũ đứng ở bên ngoài Phượng phủ, phải là biết, mà là biết phải như thế nào với nha đầu, là Vương của Ma tộc, phụ thân và mẫu thân của cùng với các vị Vương của các gia tộc khác vì muốn phong ấn U Minh ảo cảnh cùng Vương ác ma vực sâu nên mới bị phong ấn tại cảnh giới Cửu Thiên, vào trong đó vô số lần, bất kể như thế nào đều thể phá giải được phong ấn, chỉ khi náo thu thập đủ Thần Ma lệnh cùng kế thừa được Thập Phương thế giới mới có thể giải trừ được phong ấn, vì nghe được ở Đông Dạ quốc có mảnh Thần Ma Lệnh nên mới xuất ở đây làm Quốc Sư nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa kiếm được manh mối của Thần Ma Lệnh.

      Phượng Thiên Vũ có ở hỏi nhiều, Dạ Hiên muốn , tự nhiên có nguyên nhân của , nàng ép hỏi.

      Hai người vào Phượng phủ, ngang qua đình hoa lan gặp Phượng San San.

      "Phế vật, ta tưởng ngươi chết rồi?"

      Phượng San San châm chọc , nàng biết Phượng Thiên Vũ bị thương nặng trong Thánh Điện, cứ tưởng rằng Phượng Thiên Vũ bị Quốc Sư đại nhân đánh trọng thương, thế mà khi nhìn thấy Phượng Thiên Vũ hao tổn sợi tóc nào mà trở về, khỏi hồi ghen ghét, Quốc Sư đại nhân sao lại có giết nàng.

      Lúc nhìn thấy Đế Dạ Hiên, khuôn mặt nhắn nhanh chóng đỏ lên: "Công tử, biết công tử là ai, làm sao lại chung với phế vật như vậy?"

      Phượng San San mở miệng là tiếng phế vật, hai tiếng phế vật, lại chẳng để ý đến sắc mặt Đế Dạ Hiên trầm xuống.

      khắc sau, Phượng San San bị đạo Linh lực tấn công, tiếp theo, giọng lãnh vô tình truyền ra: "Dám bất kính với nha đầu, bổn tọa giết ngươi."

      Phượng San San hiểu gì cả, nàng cũng biết vì cái gì, vì cái gì mà nam tử vừa mới gặp nàng lại đả thương nàng, nàng có chỗ nào thua kém với phế vật Phượng Thiên Vũ chứ?

      "Người nào dám đả thương muội muội của ta?"

      Bên bầu trời, giọng nữ dễ nghe truyền đến, liền kinh động đến Chủ Uyển của Phượng Tiêu, trực giác mách bảo, vội vàng chạy ra.

      đạo bóng dáng màu hồng xuất trước mặt Phượng Thiên Vũ, nâng Phượng San San đứng dậy, mắt lạnh nhìn hai người trước mặt, lúc nhìn thấy Đế Dạ Hiên, liền kinh ngạc, tại sao đời lại có nam nhân xinh đẹp như vậy?

      "Dao tỷ tỷ." Phượng San San kêu tiếng, tốt quá, Dao tỷ tỷ xuất quan, Phượng Thiên Vũ, lúc này đây ta nhất định bỏ qua cho ngươi.

      "San San, là ai tổn thương ngươi?" Phượng Dao lên tiếng hỏi, nàng vừa xuất quan liền trông thấy muội muội của nàng bị đánh.

      "Dao tỷ tỷ, là Phượng Thiên Vũ, là nàng đả thương ta."

      Phượng Thiên Vũ hai tay ôm ngực, cười lạnh nhìn Phượng San San, nữ nhân này mắc cười, nàng ra tay hồi nào chứ.

      Phượng Dao nhíu mày nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, kẻ ngu này dám đả thương San San: "Phế vật, tại sao ngươi lại đả thương San San?"

      "Vì cái gì? Thực nực cười? Đánh là đánh đâu cần phải có lý do" Phượng Thiên Vũ cười khẩy , tại sao cứ thích hỏi vì cái gì nhỉ?

      "Muốn chết."

      Phượng Dao xong, liền công kích đến Phượng Thiên Vũ, nàng tại là cấp thấp Linh Tôn, trong Phượng Phủ những người trẻ tuổi đều phải là đối thủ của nàng.

      "Dạ Hiên, giao cho ngươi đó."

      Phượng Thiên Vũ lui ra phía sau bước, Đế Dạ Hiên cười cười: "Nha đầu, yên tâm."

      Phượng Dao vốn nghĩ rằng thực lực của nam tử này cũa quá cao, ai mà nghĩ tới liền chưởng đánh bay nàng a.

      Máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, Phượng Dao dám tin nhìn Đế Dạ Hiên: "Ngươi. ."

      Đế Dạ Hiên cũng trả lời, tay khẽ nâng lên, Linh khí chung quanh bắt đầu khởi động.

      "Quốc Sư đại nhân, xin ngài hạ thủ lưu tình."

      Phượng Tiêu trông thấy vội vàng , Phượng Dao là cháu của Nhị trưởng lão, giết nàng, cũng biết phải thế nào với Nhị trưởng lão.tiếp nhé

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 33: Cứu Nguyệt Phong 2

      Edit: Đinh Lam

      Đế Dạ Hiên nghe vậy, động tác cũng dừng lại, ngước mắt, nhìn về phía Phượng Tiêu: "Thừa tướng đại nhân có nhớ kỹ lời của ta tại Thánh Điện hay ."

      Phượng Tiêu nhìn sau lưng Đế Dạ Hiên là Phượng Thiên Vũ, lại nhìn mặt đất là Phượng San San cùng Phượng Dao, trong nháy mắt hiểu , hai người này tìm Phượng Thiên Vũ gây phiền toái, chính là đắc tội với Quốc Sư đại nhân.

      mặt đất khi nghe đến Quốc Sư đại nhân, hai người kia lập hoang mang lo sợ!

      Quốc Sư đại nhân làm sao lại cùng Phượng Thiên Vũ ?

      "Quốc Sư đại nhân, các nàng ngu ngốc, kính xin Quốc Sư đại nhân tha thứ."

      Phượng Tiêu cúi đầu ra, ngược lại trừng mắt liếc hai người đất.

      Đế Dạ Hiên quét qua hai người kia , tức giận : "Gọi tất cả các Trưỡng lão của Phượng gia ra, hôm nay nếu cho bổn tọa cái công đạo, bổn tọa nhất định hủy Phương gia của các ngươi."

      Phượng Tiêu bị làm khó, các trưởng lão canh chừng Nguyệt Phong, cứ ra thế này làm sao chứ? Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Phượng Thiên Vũ.

      Đế Dạ Hiên liền : "Nhìn nha đầu cũng vô dụng."

      Phượng Tiêu suy nghĩ chút, cũng ai biết trong địa lao có nhốt người, trước mắt với Quốc Sư đại nhân …, Phượng Tiêu trầm mặc nửa ngày, rồi ra: "Quốc Sư đại nhân, mời người vào chờ ở trong sảnh, ta mời các vị trưởng lão."

      Đế Dạ Hiên nghe vậy, ôn hòa nhìn Phượng Thiên Vũ : "Nha đầu, thôi."

      mặt đất, hai người nhìn Đế Dạ Hiên ôn nhu với Phượng Thiên Vũ, khỏi hồi ghen ghét, dựa vào cái gì, Phượng Thiên Vũ nàng ta lại được nhiều người quan tâm như vậy?

      Phượng Tiêu liếc nhìn hai người còn nằm mặt đất kia, tức giận : "Còn mau đứng lên." xong thẳng đến địa lao.

      Góc rẽ, Phượng Thiên Vũ trở về Trúc Uyển.

      "Tiểu thư, người trở về?"

      Thanh Ngư cùng Mạc Sầu vui vẻ nghênh đón.

      "Mẫu thân." Tuyết Ảnh cao hứng gọi.

      "Ảnh nhi, cùng mẫu thân đến địa lao." xong, lôi kéo Tuyết Ảnh thẳng đến địa lao.

      Phượng Tiêu vào địa lao, mời ba vị Trưởng lão, lại phát ra Phượng Thiên Vũ cùng Tuyết Ảnh trốn ở bên ngoài.

      Thẳng đến khi mọi người rời , hai người mới xuất trước hòn non bộ.

      "Ảnh nhi, ngươi mau mở kết giới ra nhớ là kết giới cách nhé, ta muốn phá cái mật đạo."

      Tuyết Ảnh gật đầu, mở ra kết giới.

      Phượng Thiên Vũ ngưng tụ lực lượng, đánh vào hòn non bộ, phịch tiếng, hòn non bộ bị đánh nát, xuất cửa vào địa lao.

      Hai người tiến vào mật đạo, thẳng đến địa lao.

      "Phụ thân, người có khỏe ?"

      Phượng Thiên Vũ nhìn Nguyệt Phong, chết tiệt lào già Phượng Tiêu.

      "Ngươi gọi là Thiên Vũ đúng ?"

      Nguyệt Phong nhìn nữ tử trước mặt giống Vân Thanh, liền kích động hỏi.

      Phượng Thiên Vũ nhiều, nhìn Tuyết Ảnh ra: "Ảnh nhi, ngươi có thể phá được Huyền Thiết hay ?"

      Tuyết Ảnh nhìn về phía bốn cọc vừa to vừa thô kia cùng với những sợi Huyền Thiết rồi : "Mẫu thân, người tránh ra."

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy, lập tức lùi ra xa.

      Tuyết Ảnh lôi kéo dây xích, hai tay ngưng tụ lực lượng, kéo phát, sợi dây đầu tiên liền bị đứt, tiếp theo là những sợi dây còn lại.

      Phượng Thiên Vũ đứng ở bên, khỏi cảm thán, cấm kỵ Thần Thú, là mạnh mẽ!

      Phượng Thiên Vũ tiến lên, nâng Nguyệt Phong dậy, đột nhiên, địa lao liền chấn động.

      "Mẫu thân, mau, nơi đây sắp sụp đổ." Tuyết Ảnh xong, mang Phượng Thiên Vũ cùng Nguyệt Phong chạy ra bên ngoài.

      . . .

      đứng ở trong đại sảnh, mặt đất rung động từng hồi, mấy ngươi kia liếc nhau ý tứ ràng, địa lao xảy ra chuyện.

      "Quốc Sư đại nhân, chúng ta xin ra ngoài trước." Mấy vị trưởng lão xong, cất bước khỏi đại sảnh.

      Lại nghĩ, va vào tầng kết giới.

      Mấy người kinh ngạc, nhìn về phía Đế Dạ Hiên, có thể tại trước mặt bọn họ yên lặng tiếng động tạo ra được kết giới chỉ có thể là Quốc Sư đại nhân, chẳng qua là Quốc Sư đại nhân tại sao phải làm như vậy?

      "Quốc Sư đại nhân, người tại sao phải bố trí kết giới?"

      Nhị trưởng lão tính khí nóng nảy liền trực tiếp hỏi ra tiếng.

      Các chi thứ cùng các đệ tử của Phượng phủ cũng đều chạy tới đại sảnh, lại trông thấy màn như vậy, Quốc Sư đại nhân sao lại ở chỗ này?

      "Chẳng lẽ Nhị trưởng lão cảm thấy cần cho ta cái công đạo hay sao?"

      "Lão phu biết cái gì, tiểu nữ đắc tội với cái phế vật, Quốc Sư đại nhân lại vì nàng ta mà huy động lực lượng, có phải rất quá đáng hay ?"

      "Lão nhị."

      "Nhị trưởng lão."

      Phượng Tiêu cùng Đại trưởng lão liền nóng này hô lên, Nhị trưởng lão như thế nào lại biết nhìn như vậy, Quốc Sư đại nhân có thể vừa chuyện với bọn họ lại có thể thầm hạ xuống kết giới, chứng minh điều rằng thực lực của Quốc Sư đại nhân như thế nào rồi, vậy mà Nhị trưỡng lão còn chuyện bất kính như thế. Có phải quá coi trọng mình rồi sao?

      Xa xa, có ba người chậm rãi tới, Đế Dạ Hiên nhìn bóng dáng màu trắng kia, nở nụ cười, biết nha đầu thành công mà.

      Vung tay lên, kết giới biến mất.

      Phượng Thiên Vũ, Nguyệt Phong, Tuyết Ảnh, Thanh Ngư cùng Mạc Sầu chậm rãi tới, tuy bây giờ thực lực của Nguyệt Phong vẫn còn, thế nhưng bị nhốt tận mười sáu năm, người lại có rất nhiều vết thương, vì thế Phượng Thiên Vũ lấy ít Linh quả từ gian Tam Sinh Liên cho ăn, cơ thể cũng dần khôi phục.

      Phượng Tiêu nhìn ba người tới, lại nhìn Đế Dạ Hiên, nhiều năm như vậy, triều đình, cũng phải lăn lộn ít, liền hiểu ra toàn bộ việc trước mắt, Phượng Thiên Vũ sớm biết, Quốc Sư tới là để giúp nàng khống chế bọn họ.

      Ba vị Trưởng lão cũng kinh ngạc, huyền thiết có thể bị đứt gãy, là ai có lực lượng cường đại như vậy?

      Phượng Thiên Vũ tươi cười, nhìn Đế Dạ Hiên xuống, con mắt lạnh lùng nhìn về phía Nhị trưởng lão: "Ngươi tính là cái gì, dám chuyện như vậy với Dạ Hiên?"

      "Này lão già kia, cho ngươi biết, cháu của ngươi cũng đáng chết rồi đó."

      “Phế vật như ngươi mà cũng muốn giết ta?" Phượng Dao từ trong đám người đứng ra, nàng vốn là muốn về phòng rồi, nhưng nhìn thấy tất cả mọi người đến đại sảnh, nàng tò mò đến xem, lại nghĩ nghe được câu này!

      Mắc cười, là cái phế vật mà dám đòi giết nàng, dám ngông cuồng như vậy, nàng phải dạy dỗ lại cái phế vật này mới được!

      "Đúng ?" Phượng Thiên Vũ cười lạnh , giây sau, Phượng Dao liền bị đánh bay.

      Phượng Thiên Vũ khẽ chuyển động, đứng trước mặt Phượng Dao, từ cao nhìn nàng ta: " tại, vẫn muốn biết ta có thể giết được ngươi hay ?"

      "Phượng Thiên Vũ, ngươi dám tổn thương đến Dao nhi."

      Nhị trưởng lão muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Nguyệt Phong ngăn cản.

      "Ngươi tránh ra."

      Nguyệt Phong nhìn người trước mặt, cười lạnh : "Cái này có cần ghi thêm vào khoản nợ của chúng ta hay ."

      "Ngươi. ."

      Phượng Thiên Vũ đưa tay, chưởng đánh vào ngực Phượng Dao.

      ". ." Nhị trưởng lão nổi giận hét ầm lên: "Dao nhi."

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy, quay đầu nhìn về phía , : "Ngại ngùng, ta ra tay hơi nặng chút, người chết, ngươi còn cần ?"

      Những chi thứ cùng các đệ tử kia sợ hãi đứng hình tại chỗ.

      Phượng Thiên Vũ vừa mới phát ra linh lực, đó chính là linh lực của Linh Tôn, mọi chuyện là như thế nào a, cái phế vật từ khi nào trở thành Linh Tôn?

      Phượng Dao chết, hai mắt của nàng trợn trừng, nàng ngàn lần vẫn thể tin nổi, cái phế vật lại là cao cấp Linh Tôn, càng nghĩ ra, ngay cả việc triệu hồi ma thú nàng cũng kịp làm.

      Phượng Thiên Vũ cúi người, thở dài hơi, bàn tay bé vuốt mắt Phượng Dao, nhàng câu: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta nhát gan, buổi tối dễ gặp ác mộng."

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 34: Đánh nhau 1

      Edit: Đinh Lam

      Mọi người nghe vậy, từng cơn gió trong lòng nổi lên.

      Nàng nhát gan? Sợ gặp ác mộng?

      Vừa lúc này đánh chết Phượng Dao, ngay cả cái nháy mắt nàng cũng có!

      Đế Dạ Hiên cười cười, nha đầu là…!

      "Phượng Thiên Vũ, ta giết ngươi."

      Nhị trưởng lão phẫn nộ hô tiếng, triệu hoán ra ma thú của , nhị giai Huyền thú Song Đầu Xà, mọi người nhìn thấy ma thú xuất liền muốn buồn nôn, bởi vì Song Đầu Xà có chứa chất lỏng rất hôi thối.

      Phượng Thiên Vũ hai mắt híp lại, nhìn Song Đầu Xà to lớn trước mặt.

      "Ảnh nhi, ."

      Phượng Thiên Vũ cười : "Nhìn xem Song Đầu Xà của ngươi lợi hại, hay là Ảnh nhi của ta lợi hại."

      Tuyết Ảnh nghe vậy, đứng nguyên tại chỗ, chân nhúc nhích, mắt đỏ lên tia chán ghét, ra: "Mẫu thân, nó rất hôi."

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy, liền với những điều thấm thía: "Ảnh nhi, mẫu thân cũng biết nó rất hôi, chẳng lẽ ngươi muốn mẫu thân đối phó với nó sao? Mẫu thân cũng rất sợ hôi a."

      Tuyết Ảnh: ". . ."

      "Được rồi, ta đây chịu đựng chút." Tuyết Ảnh xong, phi thân lên, cái Huyền thú, vừa mới tỉnh lại, còn chưa có Độ Kiếp, đối phó với cái nhị giai Huyền thú vẫn là lãng phí chút linh lực đấy! Sau đó suy nghĩ liền phóng ra uy áp.

      Uy áp của Cấm kỵ Thần Thú dồn ép khiến mọi người khó có thể hô háp, những người có linh lực cao bắt đầu chảy máu.

      Phượng Thiên Vũ cũng cảm thấy thoải mái, nhưng biểu bên ngoài vẫn phong khinh vân đạm (gió mây bay), khiến cho người ta nhìn bằng ánh mắt choáng váng.

      Ngay khi uy áp mãnh liệt xuất ra, Thất Dạ từ trong tay áo của Đế Dạ Hiên nhảy ra ngoài, khi nhìn thấy tiểu hài tử tóc trắng mắt đỏ kia, mắt to liền mở, phải chứ, nó tỉnh lại rồi sao?

      Đế Dạ Hiên sờ đầu Thất Dạ, mắt phượng khẽ rũ xuống: "Thất Dạ ngươi biết nó sao?"

      Thất Dạ gật đầu, : "Biết"

      Cơ thể Phượng Thiên Vũ lúc này khí huyết bắt đầu cuồn cuộn, nàng vốn là cao cấp Linh Tôn cũng chống đỡ nổi, huống chi Thanh Ngư cùng Mạc Sầu, quay đầu nhìn hai người, Thanh Ngư sắc mặt trắng bệch, Mạc Sầu cũng tốt rồi!

      Tiếp tục như vậy sớm muộn xảy ra chuyện đấy!

      Phượng Thiên Vũ ngước mắt, nhìn lên bầu trời hô to với Tuyết Ảnh: "Ảnh nhi, tốc chiến tốc thắng."

      Thất Dạ nghe vậy, lảo đảo cái, nhìn tiểu hài tử thầm nghĩ: "Thiệt là, chủ nhân biến thái, ngươi mới tỉnh lại cũng biến thái."

      Tuyết Ảnh nghe vậy, chơi đùa cũng với Song Đầu Xà nữa, bàn tay trắng nõn giơ lên, những đóa Mạn Châu Sa hoa liền xuất , những đóa hoa xoay vòng tròn bay thẳng đến Song Đầu Xà, mang theo khí tức tử vong!

      Nhị giai Huyền thú cũng phải dễ trêu đâu, phun ra hồi chất lỏng tanh hôi, chất lỏng rơi mặt đất liền hảo hảo bị ăn mòn.

      Mọi người thấy vậy, nhịn xuống uy áp, đến nơi hai ma thú chiến đấu!

      Phượng Thiên Vũ nhìn những chất lỏng tanh hồi kia, liền : "Quả nhiên chủ nhân tốt, Ma thú cũng buồn nôn."

      thanh của Phượng Thiên Vũ cũng , bị Nguyệt Phong ngăn cản Nhị trưởng lão tức giận , sắc mặt hồi màu đỏ, hồi xanh, rồi thành màu đen, Phượng Thiên Vũ lắc đầu, lão nhân này mà diễn kịch hẵn rất được hoan nghênh đó nha!

      Đuôi Song Đầu Xà hất lên, ý đồ muốn đem Tuyết Ảnh từ cao đánh xuống.

      Tuyết Ảnh thấy vậy, hai con mắt màu đỏ càng thêm hung hãn, tay vung lên, trong tay xuất thanh ngân thương, thân ngân thương là màu bạc, mũi thương là màu đỏ như máu, nhìn qua uy phong lẫm liệt, mũi thương chỉa vào đầu Song Đầu Xà, thanh non nớt đầy khí phách truyền ra: "Xem ta chỉnh đốn ngươi như thế nào!"

      Phượng Thiên Vũ khẽ cười cái, Ảnh nhi, ngươi có cần phải chảnh như vậy hay ?

      Song Đầu Xà nhìn thanh ngân thương kia, thân thể to lớn sợ hãi lui về phía sau.

      "Thất Dạ, ngươi có biết đó là vũ khí gì ?"

      Đế Dạ Hiên nhìn Song Đầu Xà sợ hãi liền hỏi ra, là vũ khí gì có thể làm cho nhị giai Huyền thú phải sợ hãi? Thất Dạ nhận thức được tiểu gia hỏa kia, chắc cũng là Thượng Cổ Thần Thú, linh lực của nó lại là những bông Mạn Châu Sa hoa, thú vị!

      "Đó là vũ khí bẩm sinh của nó, Liệt Diễm ngân thương, ta nhớ trước kia vẫn có tỉnh lại a?"

      Móng vuốt mập mạp nho khẽ gãi gãi đầu, nhớ kỹ lúc ở Thần Giới, chấp chưởng Thần Nữ Tam Sinh Liên cũng muốn thức tỉnh, bất luận làm như thế nào cũng tỉnh lại, biết có chuyện gì? Hơn nữa nhớ kỹ trong ghi chép về ấn ký Tam Sinh Liên của Thần Nữ là bông hoa sen màu trắng cơ , nhìn Phượng Thiên Vũ đứng xa kia, Thất Dạ muốn hồ đồ luôn, nữ chủ nhân lại là màu đỏ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      cũng biết chủ nhân cùng Thần Nữ trước kia lại có đoạn trách trời tình , vì vậy khi nhìn thấy Phượng Thiên Vũ suy nghĩ liền gọi nàng là chủ nhân, vạn nhất nữ chủ nhân phải là Thần Nữ chuyển thế. . Vậy chẳng phải bị chơi khăm rồi sao. . ?

      Khi Thất Dạ thiên mã hành (miên mang suy nghĩ), Song Đầu Xà bị Tuyết Ảnh đánh trọng thương, thân thể to lớn té mặt đất.

      "Đại ca, Tam đệ, các ngươi còn đứng đó nhìn cái gì, đứng nhìn Phượng gia chúng ta bị diệt môn hay sao?"

      Nhị trưởng lão nhìn ma thú của mình té mặt đất, bắt đầu la lớn, cũng tin, đại ca cùng Tam đệ ra tay, lại đối phó được cái Siêu Thần Thú kia, chỉ cần kiềm chế được , như vậy có thể giết chết được Phượng Thiên Vũ rồi, biết nàng chỉ là cao cấp Linh Tôn, tuy rằng cũng chật vật nhưng vẫn có thể đối phó được.

      Các Trưởng lão cũng đệ tử Phượng gia bắt đầu triệu hoán ma thú của mình, mặt đất cũng có, bay bầu trời cũng có, có thể là cái gì cũng có, ngay lúc này sân trống trải đầy ắp người cùng ma thú.

      Phượng Tiêu thấy vậy, biết , mình còn lựa chọn nào khác, Phượng Thiên Vũ bỏ qua , Quốc Sư lại giúp đỡ Phượng Thiên Vũ, tại đành phải chống đối với Quốc Sư, bầu trời Phượng phủ, Ma thú bay toán loạn kinh động đến mọi người ở bên ngoài. Mọi người bàn tán chỉ trỏ

      Người qua đường A: Ngươi xem sao Phượng phủ lại lắm ma thú bay khắp nơi như thế?

      Người qua đường B: biết, có phải Phương Thừa Tướng ăn quá nhiều rồi hay ?

      . .

      Phượng Thiên Vũ nhìn thấy đủ loại Ma thú, cười ra tiếng: "Dù thế nào, Phượng Thừa Tướng vì còn lối thoát nên định quần ẩu sao?"

      Phượng Tiêu trở mặt: "Phượng Thiên Vũ, ngươi cũng đừng quá mà kiêu ngạo, chúng ta nhiều người như vậy, ngươi còn ngông cuồng được hay sao?"

      Phượng Thiên Vũ cười lạnh: "Đúng ?"

      Thanh Ngư có Ma thú, ma thú của Mạc Sầu là ngũ giai Thánh Thú, hai người nhìn bố trận khổng lồ này, thân hình cương cứng chuẩn bị chiến đấu, có chút sợ hãi nào!

      Sau khắc, tin tức ma thú trong Phượng phủ được lan truyền khắp nơi, tốc độ như vòi rồng quét sạch mặt đất cũng truyền vào Hoàng Cung, vốn cùng Tam vương gia chơi cờ, Phượng Thanh Dương cũng nhanh chóng chạy về Phượng phủ, Đông Ngự Phong thấy vậy, cũng theo.

      Liễu Nguyệt nghe vậy, mang theo ít thị vệ Hoàng Cung chạy đến Phượng phủ.

      Đế Dạ Hiên đứng dậy, đến bên người Phượng Thiên Vũ, cười hỏi: "Nha đầu, sợ hãi sao?"

      Phượng Thiên Vũ nghe thấy, liếc cái, sợ hãi? Sợ hãi mà nàng vẫn còn ở chỗ này sao? Sợ hãi, Phượng Thiên Vũ nàng cho tới bây giờ cũng biết sợ hãi là cái gì!
      hoàn thành nhiệm vụ

      Chương 35: Đánh nhau 2

      Edit: Đinh Lam

      Đế Dạ Hiên khẽ cười hai tiếng, phát từ khi gặp nha đầu này, số lần cười càng ngày càng nhiều.

      Nguyệt Phong cũng có Ma thú, từ số lượng nhìn vào, Phượng Thiên Vũ bọn họ hẵn là thua thiệt, chỉ có người của Phượng gia biết , trong trận đấu này bọn họ cũng dám nắm nổi phần thắng, đầu tiên phải đến Quốc Sư thực lực sâu dò được, sau đó là Siêu Thần Thú, tiếp theo là cao cấp Linh Tông (Nguyệt Phong), cuối cùng là cao cấp Linh Tôn, có thể thấy được thực lực bên kia rất cường đại, tuy rằng ít người, nhưng đều là tinh hoa nha!

      "Phượng Tiêu, ngươi muốn động thủ với bổn tọa?"

      Giọng tà mị vang lên, Đế Dạ Hiên mỉm cười, nhưng trong mắt có chút vui vẻ.

      "Ta. ."

      Phượng Tiêu trầm mặc, cùng Quốc Sư động thủ, dám, đáng tiếc tình hình bây giờ thể quay lại được nữa, đây là việc liên quan đến tồn vong của Phượng gia.

      Vẫn còn suy nghĩ, ngón tay của Đế Dạ Hiên bắn ra mấy cái, từng đoàn từng đoàn quang cầu xuất , thẳng đến ba vị trưởng lão kia.

      Ba người thấy vậy vội vàng vận dụng toàn bộ linh lực ngăn cản, thực lực Quốc Sư, thể coi thường.

      Quang cầu cùng Linh lực đụng nhau, điên cuồng phóng thích ra những năng lượng khinh khủng.

      Phượng Thiên Vũ cẩn thận nhìn, các ma thú cấp thấp vì chịu được năng lượng này liền té xuống, bầu trời những ma thú phi hành cũng nhao nhao rơi mặt đất.

      Hai cỗ lực lượng giằng co xâu xé lẫn nhau, sau đó thanh trầm đục vang vọng toàn bộ Phượng phủ.

      Khi hai cỗ lực lượng biến mất, Phượng Thiên Vũ nhìn ba vị Trưởng lão nằm mặt đất, khóe miệng co quắp, choáng nha, quả nhiên là nháy mắt giết a, chiêu tiêu diệt được ba cái cấp thấp Linh Tông, Đế Dạ Hiên, ngươi quả nhiên là quái vật. .

      kinh khủng, va chạm của hai lực lượng là cũng may Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đều đứng ở phía sau lưng Phượng Thiên Vũ, mà Đế Dạ Hiên tự nhiên để cho bất cứ cái gì làm ảnh hưởng đến nàng, vì vậy Thanh Ngư cùng Mạc Sầu thoát khỏi trận, Tuyết Ảnh có việc gì, chỉ là Nguyệt Phong bị nhận ít ảnh hưởng!

      "Ngươi. ." Bị xung kích lực lượng làm bị thương, Phượng Tiêu miệng phun ra ngụm máu té ngã mặt đất, trừng to mắt, thể tin nhìn Đế Dạ Hiên.

      ràng chiêu giết chết ba vị Trưởng lão có thực lực mạnh nhất ở Phượng gia, thể tin nổi, vẫn còn trẻ như vậy, thực lực sao có thể kinh người như thế được.

      Sau đó gió êm sóng lặng, đoàn người chạy đến đại sảnh, Hoàng Hậu Liễu Nguyệt thân đơn giản bước vào, đồng thời còn có Phượng Thanh Dương cùng Đông Ngự Phong.

      Ở bên ngoài bọn họ cũng cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại, Phượng Thanh Dương đơn giản chỉ muốn vào, cũng may có Đông Ngự Phong ngăn đón, bằng Phượng Thanh Dương tùy tiện xông vào, nặng chết cũng bị trọng thương.

      Liễu Nguyệt để thị vệ lưu lại ở bên ngoài, canh giữ đại môn Phượng gia, bằng những người bên ngoài sớm chạy vào rồi.

      Nhìn Phượng phủ rách nát tơi bời, Liễu Nguyệt cười lạnh hai tiếng, ra: "Phượng Tiêu a Phượng Tiêu, nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay, quả nhiên ông trời có mắt, phải là bị báo ứng, mà là thời điểm chưa tới."

      " tại ngươi còn có gì để hay sao?"

      Liễu Nguyệt từng bước đến Phượng Tiêu, nhớ tới Vân Thanh, hận thể cầm lấy cây đao, trực tiếp đem Phượng Tiêu băm thành vạn đoạn.

      Phượng Thanh Dương rất nhanh chạy tới, nâng Phượng Tiêu dậy, nhìn thấy các vị trưởng lão cùng các ma thú chết, kìm chế được bản thân, nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ, giận dữ hét lên: "Phượng Thiên Vũ, vì cái gì, coi như là ngươi thích cái nhà này, dù sao ngươi cũng là người của Phượng gia, vậy mà ngươi có thể nhẫn tâm giết hại phụ thân của mình, giết các vị trưởng lão lại giết cả các tộc nhân, ngươi có còn là con người nữa hay ? "

      Đông Ngự Phong nghe vậy, suy nghĩ liếc nhìn Phượng Thiên Vũ, đoán đúng mọi chuyện đều có liên quan đến Phượng Thiên Vũ, lại nghĩ Phượng Thiên Vũ có thể độc ác như vậy, giết các Trưởng lão của Phượng gia, thủ đoạn này, có phải quá độc ác ?

      Phượng Thiên Vũ nghe thế, cười ra tiếng: "Phượng Thanh Dương, ngươi biết cái gì, ngươi dìu cái người mà trăm phương ngàn kế muốn giết ta, là làm hại ta tan cửa nát nhà, là hại ta sinh ra có phụ thân bên mình, là khiến ta hơn mười năm nay nhận hết toàn bộ khi dễ của các ngươi, là khiến cho ta hơn mười năm được nhìn thấy mẫu thân của ta, Phượng Thanh Dương, tại tất cả đều là ta làm, thế so với những chuyện trước đây làm với ta, như thế nào, ngươi thấy ta rất độc ác sao?"

      Phượng Thiên Vũ xong, thống hận nhìn Phượng Tiêu, người sát khí tỏa ra bốn phía, giờ khắc này nàng mới biết được, trong lòng của nàng có bao nhiêu hận thù, bao nhiêu đau đớn, nếu như nàng chết, linh hồn thể dung nhập lại, chỉ sợ tại nàng chết biết bao nhiêu lần. . . đúng, lúc nàng trở lại, thân thể của nàng vốn chết rồi…. !

      Đế Dạ Hiên ôm Phượng Thiên Vũ vào lòng trong, nha đầu như thế thích, nha đầu của phải luôn vui vẻ.

      Phượng Thiên Vũ run lên, nhưng có giãy giụa, nàng ghét cái ôm ấp này!

      Người ta thường nước mắt nam nhân thể rơi, Nguyệt Phong nhìn đến nữ nhi nhắn xinh xắn của từng hồi run lên, như cảm thấy có cái gì chảy ra từ mắt .

      Liễu Nguyệt mắt sớm đỏ lên.

      Đông Ngự Phong cũng kinh sợ, nghĩ tới có chuyện như vậy.

      Phượng Thanh Dương thể tin nhìn phụ thân, hỏi: "Phụ thân, nàng đều là sao?"

      Đúng lúc này, mũi tên nhọn thanh bay thẳng đến Đế Dạ Hiên, giữa trung Tuyết Ảnh thấy vậy, ngân thương trong tay bay , ngăn cản mũi tên kia, bàn tay bé giơ lên hướng bên cửa khẽ hấp, Phượng Thủy Tuyết lảo đảo lăn từ ngoài cửa vào trong.

      Phượng Thủy Tuyết từ dưới đất đứng lên, cung trong tay rơi xuống ở bên, hai mắt ngoan độc nhìn Phượng Thiên Vũ: "Phượng Thiên Vũ, ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?"

      Phượng Thiên Vũ , lạnh lùng nhìn Phượng Thủy Tuyết, nữ nhân này là hại chết “thân thể” của nàng, nàng nhất định thể bỏ qua!

      "Ta muốn như thế nào?"

      "Phượng Thủy Tuyết, ngươi cảm thấy buồn cười sao? Trước kia ngươi đối xử với ta thế nào, ta đương nhiên đối xử với ngươi như thê."

      Trong đám người, Đỗ Yến vội vàng đứng lên, chạy đến bên Phượng Thiên Vũ, quỳ xuống trước mặt nàng, thấp giọng ra: "Phượng Thiên Vũ, cầu. Cầu ngươi. Tha cho Thanh Dương cùng Tuyết Nhi !"

      Phượng Thiên Vũ cúi đầu, nhìn nữ nhân trước mắt, nàng nhất định tin nữ nhân này chỉ muốn cầu xin nàng!

      Quả nhiên, giây sau Đỗ Yến lấy ra Chủy thủ bén nhọn, muốn giết Phượng Thiên Vũ, tốc độ phải nhanh và chuẩn xác, người bình thường đều tránh né kịp, nhưng mà nàng muốn giết người mà căn bản phải là người bình thường.

      Đế Dạ Hiên hai mắt trầm xuống, khẽ di chuyển, liền ôm Phượng Thiên Vũ đứng sau lưng Đỗ Yến.

      Phượng Thiên Vũ đá cước đá vào sau lưng Đỗ Yến, chẳng qua nàng ta chỉ là cấp thấp Linh Sư, Đỗ Yến vốn phải là đối thủ của Phượng Thiên Vũ, cộng thêm khí lực Phượng Thiên Vũ lớn, trong lòng lại tức giận Phượng Tiêu, cái cẩn thận, bạo phát!

      Kết quả đau buồn, Đỗ Yến bị cú đá này của Phượng Thiên Vũ đâm thẳng vào ma thú người toàn là bộ lông sắc nhọn nằm ở bên cạnh, sau đó cụp….!

      "Nương."

      "Nương"

      Hai tiếng bi thống vang lên toàn bộ Phượng phủ, Phượng Thủy Tuyết cùng Phượng Phượng Thanh Dương tiến lên, ôm lấy Đỗ Yến chết, khóc ồ lên.

      Phượng Thiên Vũ cũng kinh ngạc, phải chứ, cái lão bà cũng quá yếu ?

      Nàng chẳng qua là đạp cước mà thôi, còn là nhàng đạp đấy!

      (Tác giả: Tiểu Vũ, ngươi nhàng đạp cước khiến người ta chết, ngươi mà trùng trùng điệp điệp đạp cước còn như thế nào a...)

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 36: Thiên lôi đánh xuống

      Edit: Đinh Lam

      Phượng Tiêu nhìn phu nhân của chết mặt vẫn đổi sắc, lúc sau, Phượng Thủy Tuyết nhìn Phượng Thiên Vũ hung hãn : "Phượng Thiên Vũ, ta giết ngươi."

      "Bạch Tuyết, ra."

      Phượng Thủy Tuyết triệu hoán ma thú của nàng, là cửu giai Thánh Thú bạch ngọc miêu, toàn thân trắng như tuyết, tia hỗn tạp màu khác, nhìn qua rất đẹp, rất ôn nhu, đúng là phụ cái tên Bạch Tuyết này, chính xác phù hợp.

      Phượng Thiên Vũ xì mũi coi thường, con mèo màu đen nàng mới thấy đẹp, màu trắng, chẳng khí phách tí nào!

      "Dạ Hiên, Ma thú đều là so thân thể như vậy sao?"

      Phượng Thiên Vũ hỏi, mẹ kiếp, ra ngoài thể hơn chút hay sao, lớn như vậy, cho rằng nàng thấy lớn là sợ hay sao?

      "Nha đầu, bởi vì bọn nó có cách nào hóa lại được, muốn hóa lại chỉ đến khi đạt đến Thần Thú mới có thể."

      Đế Dạ Hiên xong, nhìn nha đầu bên cạnh, cũng tin nha đầu biết, nếu là cố ý, đương nhiên phải phối hợp!

      "Phượng Thiên Vũ, nhận lấy cái chết."

      Phượng Thủy Tuyết cầm lấy thanh kiếm đánh tới Phượng Thiên Vũ, Bạch Tuyết cao ngạo vẫy vẫy đuôi, khinh thường nhìn Phượng Thiên Vũ, tựa hồ muốn : " người như vậy, chủ nhân còn muốn gọi ta ra, thực mất mặt, ta cước có thể giết chết nàng."

      "Ngu ngốc." Tuyết Ảnh đứng trung, nhìn con mèo tự cho là đúng kia, cười lạnh tiếng.

      Ma thú bây giờ ngay cả bản năng cảm ứng cũng có sao? đường đường cái cấm kỵ Thần Thú, nó còn dám đứng chỗ này mà diễu võ dương oai sao, mắt mù sao?

      Bạch ngọc miêu ngẩng đầu, nhìn về phía người mắng nó, khi thấy mắt đỏ Tuyết Ảnh lên khinh thường, nổi giận, meo meo hai tiếng, công kích Tuyết Ảnh.

      Tuyết Ảnh chẳng muốn động thủ, bàn tay bé linh hoạt chuyển động, Liệt Diễm ngân thương trực tiếp đâm thẳng về bạch ngọc miêu, khí thế như chẻ tre, ngân thương tốc độ cực nhanh, bạch ngọc miêu còn có kịp phản ứng, ngân thương đâm vào giữa trán của nó, sau khắc, thân thể to lớn của bạch ngọc miêu té ngã mặt đất.

      Cái thế giới này vốn công bằng, nếu chủ nhân chết gây tổn thương rất lớn đến với ma thú, nhưng ngược lại khi ma thú chết rồi, đối với chủ nhân lại chút ảnh hưởng, vì vậy khi ma thú mở ra linh trí đều rất thông minh lựa chọn chủ nhân cường đại, ví dụ điển hình chính là Kinh Lôi!

      Khi Đế Dạ Hiên mới tới Ma Thú Sâm Lâm, là muốn tìm Thần Ma lệnh, nhưng lại gặp Kinh Lôi bị thương, nó vốn là hoang cổ huyễn trong rừng ma thú, mấy người thực lực cường đại tấn công nó, sau đó bị thương rồi trốn chạy đến biên giới của Đông Dạ quốc cùng Vân Thương quốc, Đế Dạ Hiên đột nhiên xuất , hù đến Kinh Lôi, cố gượng lấy thân thể bị thương Kinh Lôi bày ra tư thế sẵn sàng đón đầu quân địch, nó cũng nhìn ra nam tử trước mặt này rất mạnh, còn có sức mạnh của hắc ám chi linh.

      Đế Dạ Hiên ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nó, cứ đường thẳng mà .

      khắc này, Kinh Lôi ngẩn người, nó là Thần Thú, nhân loại rất nhiều người đều muốn chiếm được nó, nhân loại là sinh vật ích kỷ hèn hạ, mấy người kia chính là dùng thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi mới khiến nó bị thương như thế này, nếu là những người khác nhìn thấy Thần Thú bị thương, nhất định nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thế mà cái người này đến việc nhìn nó cũng thèm làm, thế là bạn học Kinh Lôi của chúng ta mang theo nghi hoặc theo sau lưng Đế Dạ Hiên vào trong Ma Thú Sâm Lâm, hai ngày sau trở về Ma giới, khắc này khi thấy được Thất Dạ cùng Phượng Viêm( hình như chưa xuất ), Kinh Lôi khiếp sợ thôi đồng thời cũng may mắn là chính mình theo , Đế Dạ Hiên cũng chẳng thèm khế ước với , bạn học Kinh Lôi hấp ta hấp tấp muốn được làm tọa kỵ của Đế Dạ Hiên.

      (chuyện xưa xong, trở lại chủ đề . )

      Phượng Thủy Tuyết quay đầu lại nhìn Bạch Tuyết, trong lòng nhói đau, Bạch Tuyết, thực xin lỗi!

      Phượng Thiên Vũ lại nghĩ tới Phượng Thủy Tuyết quay đầu nhìn lại.

      Cũng đợi nàng suy nghĩ nhiều, Phượng Thủy Tuyết cũng lần nữa ra chiêu tiếp theo.

      Phượng Thủy Tuyết năm nay 17 tuổi, 17 tuổi là cao cấp Linh Sư, cũng tệ lắm.

      Chiêu thức của nàng, cũng rất ác liệt, nhưng đối với Phượng Thiên Vũ mà cũng rất là bình thường.

      Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhếch người sang bên né tránh.

      Phượng Thiên Vũ dừng lại, mỉm cười: "Như thế nào, Phượng Thủy Tuyết, đây là toàn bộ thực lực của ngươi à?"

      "Ngươi. . ." Phượng Thủy Tuyết liền bị đả kích.

      Phượng Thủy Tuyết ra tay nhiều lần nhưng vẫn thành công, đem mục tiêu tập trung vào Thanh Ngư, hai mắt hàn lên tia ánh sáng, Phượng Thiên Vũ, giết được ngươi ta giết nha hoàn của ngươi.

      Phượng Thiên Vũ nhìn vào ánh mắt của Phượng Thủy Tuyết, vốn định chơi đùa hồi, nháy mắt Phượng Thiên Vũ nổi lên sát tâm, nàng từng qua, Thanh Ngư là người mà nàng muốn bảo vệ cả đời, nàng để cho bất luận kẻ nào ở dưới mí mắt của nàng đả thương đến Thanh Ngư, Phượng Thủy Tuyết, nếu ngươi nổi lên sát tâm với Thanh Ngư, nhất định phải chết.

      Linh khí quanh thân Phượng Thiên Vũ bắt đầu khởi động, bộc phát ra khí thế cường đại, hai tay hình thành chưởng, đánh thẳng tới trước ngực Phượng Thủy Tuyết, Phượng Thủy Tuyết bị đánh bay ra vài mét, lung la lung lay té mặt đất, Phượng Thanh Dương nhìn muội muội của mình bị đánh thành như vậy, vốn muốn động thủ, lại bị Phượng Tiêu ngăn cản, ghé vào lỗ tai vài câu, Phượng Thanh Dương giống như đành lòng, nhưng cũng thể tránh được, đành phải nghe theo.

      Nhoáng cái, Phượng Thiên Vũ tới gần Phượng Thủy Tuyết, Thí Huyết trong tay dán lên khuôn mặt trắng tuyết của Phượng Thủy Tuyết, qua lại hoạt động, cũng muốn lấy xuống, Phượng Thủy Tuyết hoảng sợ nhìn Thí Huyết ở mặt mình, run rẩy hỏi: "Phượng. Phượng Thiên Vũ. Ngươi muốn thế nào?"

      "Yaa... Đại tỷ, ta có muốn thế nào đâu, chỉ là muốn bắt ngươi làm chút thí nghiệm mà thôi, Thí Huyết dạo này chẳng sắc bén gì cả."

      Phượng Thiên Vũ ra, cầm lấy Thí Huyết bắt đầu làm thí nghiệm mặt của Phượng Thủy Tuyết.

      Phượng Thủy Tuyết khóc ra nước mắt, còn muốn dùng làm thí nghiệm sao? Nàng nhớ lúc trước Phượng Thiên Vũ dùng nó trực tiếp cắt lấy hai tay của Phượng Thủy Linh, sắc bén đến như thế, còn muốn dùng nàng làm thí nghiệm.

      Ngay khi Phượng Thủy Tuyết hoảng sợ, Phượng Thiên Vũ cầm lấy Thí Huyết nhàng rạch vết cổ của Phượng Thủy Tuyết.

      Phượng Thủy Tuyết cho rằng Phượng Thiên Vũ lần này chỉ muốn hù dọa cho nàng sợ hãi….

      Ai biết, . . đạo ánh sáng màu đỏ xinh đẹp xẹt qua, cỗ trắng noãn của Phượng Thủy Tuyết máu tươi chảy ra, từng đoàn từng đoàn, Phượng Thanh Dương phẫn nộ, con mắt đỏ rực nhìn Phượng Thủy Tuyết, đó là muội muội của a!

      Phượng Tiêu nổi giận gầm lên tiếng: "Phượng Thiên Vũ, ngươi giết nương sát tỷ, ngươi sợ bị thiên lôi đánh xuống sao?"

      Đế Dạ Hiên nghe vậy, nhíu mày, ra: "Thiên lôi đánh xuống? Bổn tọa thay Vũ nhi chịu đựng là được, nhọc Phượng thừa tướng phải lo lắng."

      "Phượng Tiêu, cái lão già này, coi như là Phượng gia các ngươi đoạn tử tuyệt tôn rồi, Vũ nhi cũng có nửa điểm bị tổn thương, ngươi đừng ở đó mà bậy bạ."

      "Phượng Tiêu, nữ nhi của Nguyệt Phong ta há có thể sợ lời của ngươi sao." Cách đó xa Nguyệt Phong lên tiếng ra, thiên lôi đánh xuống, có quỷ mới tin, ông trời cũng rảnh đâu, à mà có thiên lôi nhưng chỉ xuất khi ma thú muốn độ kiếp mà thôi.!

      "Nguyệt Phong?" Liễu Nguyệt bắt lấy trọng điểm, quay đầu nhìn về phía người nam nhân rách rưới bù xù kia.

      Nguyệt Phong ngước mắt, nhìn về phía nữ tử xinh đẹp kinh ngạc nhìn mình, Nguyệt Phong ngơ ngác đây là?

      "Di nương, là phụ thân." Phượng Thiên Vũ cười ra tiếng, di nương những thứ này con cũng rất thương tâm!

      Nguyệt Phong ràng cho lắm, thẳng đến Phượng Thiên Vũ gọi nữ nhân đó là di nương mới nhắc nhở cho , nhớ kỹ Vân Thanh từng qua với , nàng có người tỷ tỷ rất tốt, cũng kết nghĩa tỷ muội.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :