1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu - Khinh Mặc Vũ (109/1043)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 26: Diễn kịch 2

      Edit:Đinh Lam

      câu này khiến cho Phượng Tiêu biết phải mở miệng trả lời như thế nào, lại nhớ tới nữ nhân quật cường kia, cũng rất là nàng, chẳng qua là vì sinh hận.

      Mạc Tuyết nhìn Phượng Tiêu thêm gì nữa, tức giận : "Tiểu tiện nhân, bất kể như thế nào, ngươi cũng thể cắt hai tay của Linh nhi."

      Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ còn đọng vài giọt nước mắt, nhìn qua điềm đạm đáng : "Nhị di nương, tại sao ngươi hỏi phụ thân chút , điện Kim Loan, trước mặt tất cả mọi người thế mà Tam muội lại để cho cỗ Cương thi tỉ thí với Vũ nhi, Tam muội muốn giết Vũ nhi, Nhị di nương tại sao Tam muội ?"

      Mạc Tuyết sững sờ, cũng biết nên cái gì, bất quá nàng liền xoay qua Phượng Tiêu: "Lão gia, bất kể như thế nào, tại cái tiểu tiện nhân này cắt cánh tay của Linh nhi, ngươi thể bỏ qua cho nàng!"

      xong, Mạc Tuyết hung hăng nhìn Phượng Thiên Vũ, nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Phượng Thiên Vũ chết dưới nghìn lần rồi a.

      "Còn có phụ thân, coi như chuyện như vậy rồi, thế nhưng là nàng gạt chúng ta, nàng vốn là võ giả."

      Phượng Thủy Tuyết phẫn nộ ra, trước kia kẻ ngu này tuy rằng đẹp mắt, nhưng chỉ là cái phế vật, ai ưa thích, lớn lên xinh đẹp hơn người cũng chẳng uy hiếp được nàng, nhưng bây giờ, cái phế vật chẳng những còn ngu ngốc nữa mà còn trở thành võ giả.

      Phượng Tiêu nhíu mày, nhìn về phía Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ cười nhạt tiếng, đón nhận ánh mắt dò xét của Phượng Tiêu: "Đại tỷ được năng lung tung nha, cái gì mà võ giả chứ, từ sau khi ta khỏi bệnh, Ảnh nhi dạy cho ta ít thuật phòng thân mà thôi."

      "Phụ thân, Vũ nhi cả gan hỏi phụ thân câu, hôm nay nếu Vũ nhi chết ở lôi đài, phụ thân đau lòng sao?"

      "Ta."

      Phượng Tiêu há hốc mồm, nếu như hôm nay người chết lôi đài là nàng đương nhiên đau lòng rồi, bởi vì cũng muốn nàng chết.

      Bất quá vừa mới nghe nàng hỏi như vậy, lưu lại nàng, đối với hữu lực mà vô hại, cứ xem như là bên người nàng có Siêu Thần Thú, dù nàng có làm ra chuyện gì nữa, còn có vương bài, sợ cái gì.

      Phượng Tiêu càng nghĩ, chuẩn bị mở miệng, liền nghe được.

      Phượng Thiên Vũ mang tâm tình đau khổ ra: "Phụ thân thích nữ nhi, cũng là chuyện bình thường, dù sao trước kia nữ nhi là phế vật lại còn ngu ngốc nữa, sống ở Phượng gia, lại để cho phụ thân bị người người cười nhạo, vốn là nữ nhi sai, vì vậy nữ nhi trách phụ thân.

      "Ngươi."

      Phượng Tiêu biết phải cái gì rồi, kỳ Phượng Thiên Vũ lớn lên giống nữ nhân quật cường kia.

      Mạc Tuyết thấy Phượng Tiêu dao dộng, vội vàng : "Lão gia, chuyện của Linh nhi cứ coi như là qua, thế nhưng là lúc trước nàng đối với lão gia hỗn xượt, còn từ hôn nữa"

      Mắt phượng lên tia hàn ý, lại tiếp tục diễn kịch: "Chắc hẳn Nhị di nương cũng biết trong hoàng thành có bao nhiêu người thích Tam vương gia, nếu ta đồng ý từ hôn, chỉ sợ…."

      Phượng Thiên Vũ tiếp, dụng ý này ắt hẳn mọi người tự hiểu, nếu như Phượng Thiên Vũ có từ hôn, dù bên người Siêu Thần Thú cuộc sống sau này cũng yên ổn!

      Phượng Tiêu gì, thúc đẩy Tam vương gia cùng Phượng Thiên Vũ từ hôn cũng là ý đồ của , chuyện này cũng làm gì: "Vậy ngày đó sao ngươi lại chuyện như thế với phụ thân?"

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy, liền khóc ồ lên: "Ngày ấy, Ảnh nhi phế Tam muội, Tam vương gia lại muốn từ hôn, phụ thân lại nổi giận đùng đùng, rồi trước đó Tam muội phụ thân bỏ qua ta, phụ thân cũng biết nữ nhi rất là thích Tam vương gia mà, vì vậy. . Vì vậy trong cơn tức giận…."

      Phượng Tiêu nghe vậy, lông mày liền buông ra, ra là sợ muốn tìm nàng tính sổ, rồi lại bị từ hôn nên tính tình mới như vậy.

      Vậy mới , Phượng Thiên Vũ lấy đâu ra lá gan to như thế, nguyên lai là bị kích động a.

      "Tiểu tiện nhân, đừng tưởng rằng ngươi như vậy ta liền bỏ qua ngươi."

      Mạc Tuyết nổi giận chỉ vào Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Cái kia, thế Nhị di nương muốn thế nào?"

      Mạc Tuyết nghe vậy, ra: "Ta muốn chém tay của ngươi, để báo thù cho Linh nhi."

      Phượng Tiêu nghe vậy, quát lạnh tiếng: " đủ rồi, chuyện hôm nay coi như xong, Linh nhi là do gieo gió gặt bão, trách được Vũ nhi."

      " tại từ bây giờ, cho phép các ngươi làm phiền tới Vũ nhi, còn mau !"

      Phượng Thủy Tuyết chuẩn bị cái gì đó, Đỗ Yến giữ chặt tay Phượng Thủy Tuyết, lắc đầu, lão gia bây giờ nổi nóng, hơn nữa còn là vì Phượng Thiên Vũ, nếu là Tuyết Nhi lại thêm cái gì, như vậy lão gia nhất định liền chỗ này mà mắng Tuyết Nhi!

      Mấy người khác nghe thấy thế liền chậm rãi xoay người ra ngoài.

      Trước khi , Phượng Tiêu quay đầu, nhìn sâu Phượng Thiên Vũ, ra: "Vũ nhi, nếu có rãnh nên tiến cung chuyện với Quốc Sư."

      Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Phụ thân yên tâm , nữ nhi biết."

      "Ừ, vậy là tốt rồi, phụ thân trước." xong, bước ra khỏi Trúc Uyển.

      Chờ bọn xa, Hàn Duệ từ trong phòng ra: "Nha đầu, ngươi thích bọn , vì cái gì còn muốn cùng bọn họ diễn kịch?"

      Phượng Thiên Vũ cũng thêm cái gì, nàng làm như vậy là muốn để cho Phượng Tiêu buông lỏng cảnh giác về nàng, có như thế mới nhanh chóng tìm được nơi giam giữ phụ thân.

      "Sư phụ, ta làm như vậy là có mục đích, sư phụ, hôm nay sắc trời còn sớm, bằng sư phụ về trước , ngày mai ta tới Phân đường tìm ngươi." Phượng Thiên Vũ thản nhiên , đêm nay nàng muốn dò xét toàn bộ Phượng phủ, vì vậy, tại cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

      "Tốt lắm, nha đầu, ngày mai sư phụ chờ ngươi ở Phân đường." Hàn Duệ xong, liền phi thân rời , tin tưởng nha đầu có thể xử lý tốt, cần lo lắng, huống chi bên cạnh của nàng còn có hài tử thực lực cường đại như vậy.

      "Mạc Sầu, Thanh Ngư, các ngươi theo ta vào đây."

      Phượng Thiên Vũ xong, nắm tay Tuyết Ảnh đến gian phòng.

      "Tiểu thư, người muốn làm cái gì?" Thanh Ngư nhíu mày hỏi, lão gia phải là phụ thân điều này nàng biết, chỉ là hiểu tại sao tiểu thư cần phải với lão gia như vậy.

      "Mạc Sầu, Thanh Ngư, buổi tối hôm nay ta muốn dò xét toàn bộ Phượng phủ, các ngươi phải canh chừng trong sân, có biết ?"

      Mạc Sầu gãi gãi đầu, hiểu tại sao tiểu thư phải làm như vậy, bất quá cũng muốn hỏi, tiểu thư làm như vậy ắt hẳn có nguyên nhân, vì thế liền vội vàng : "Tiểu thư, Mạc Sầu biết."

      Thanh Ngư nghe xong, biết tiểu thư là muốn tiềm tin tức của phụ thân, nhàng gật đầu, ra: "Tiểu thư, người cứ yên tâm ."

      "Tốt lắm, tại, các ngươi nghỉ ngơi tốt, buổi tối nhất định được ngủ."

      Thanh Ngư cùng Mạc Sầu hai người vội vàng : "Dạ, tiểu thư."

      . . .

      . . .

      Ban đêm, yên tĩnh, Phượng Thiên Vũ thân hắc y, qua toàn bộ Phượng phủ, bên cạnh còn có thân hình nho chính là Tuyết Ảnh.

      Đột nhiên, phía trước có hai người tới, Phượng Thiên Vũ mang theo Tuyết Ảnh bay lên gốc cây, ngừng thở.

      Chỉ nghe giọng vang lên: "Huynh đệ, ngươi cái địa lao bên kia có người hay ? Hình như ngày hôm qua ta thấy có động tĩnh gì đó."

      giọng khác vang lên: " Chắc ngươi nghe lầm rồi, nơi đó là Tam đại trưởng lão tu luyện, hẳn là các Trưởng lão bên đó bàn luận, ta và ngươi a, còn mau chỗ khác nha, lỡ may chọc tới Trưởng lão, bị lão gia xử phạt đấy."

      "Chẳng lẽ là ta nghe lầm?"

      "Mau thôi."

      Nghe bước chân dần dần xa, Phượng Thiên Vũ từ cây nhảy xuống, ánh mắt sáng lên, địa lao, đúng ? Mặc kệ có hay , nàng nhất định phải đến xem.

      Ảnh nhi, , chúng ta tìm cái địa lao kia.

      Ps: Các vị thư hữu, cầu bình luận. Cầu thu gom. Cầu đề cử. Tất cả các loại cầu. Mặc Vũ ở chỗ này thầm cám ơn các vị đọc sách thư hữu!

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 27: Nghe lén 1

      Edit: Đinh Lam

      Phượng Thiên Vũ qua tất cả các địa phương lớn của Phượng phủ nhưng vẫn có phát ra manh mối gì.

      "Mẫu thân, cứ như thế này hẳn phải là phương pháp hay, bằng chúng ta theo dõi lão gia kia vài ngày xem sao, xem có cái gì đúng hay ?" Lông mày Tuyết Ảnh cong thành hình cánh cung , muốn , cứ tiếp tục tìm như thế này chỉ sợ đến sáng mai cũng tìm thấy.

      Phượng Thiên Vũ ánh mắt thâm trầm, Ảnh nhi phải là có lý, có thể do nàng quá nôn nóng a, có lẽ nên quan sát lão già kia vài ngày xem thế nào.

      Ngẩng đầu nhìn sắc trời, tìm lâu như vậy, cũng tìm ra manh mối gì, ghé mắt nhìn về phía Chủ Uyển của Phượng Tiêu, trong lòng thầm nghĩ: "Phượng Tiêu, ngày, ta nhất định phải đem ngươi xé thành trăm mảnh!"

      "Ảnh nhi, , chúng ta trở về."

      Dứt lời chuẩn bị mang Tuyết Ảnh rời , Phượng Thiên Vũ ánh mắt trầm xuống.

      Tuyết Ảnh nhìn theo ánh mắt của mẫu thân, chỉ nhìn thấy đạo bóng lưng, lén lén lút lút, nhìn ra là làm gì

      Đó là ai?

      Phượng Thiên Vũ nhìn bóng lưng kia, khóe môi lên nụ cười lạnh, nếu lầm, người kia chính là Phượng Tiêu, quả nhiên vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

      "Ảnh nhi, ngươi về gian trước , mẫu thân muốn xem chút."

      "Mẫu thân, Ảnh nhi muốn cùng mẫu thân." Tuyết Ảnh cong miệng lên, ủy khuất , tuy rằng lão già Phượng Tiêu kia chỉ là trung cấp Linh Tôn, nhưng vẫn yên lòng!

      "Ảnh nhi, ngươi thân màu trắng như thế rất dễ bị người ta phát , mau, mau về , ta tự biết chừng mực mà."

      Phượng Thiên Vũ nhìn Tuyết Ảnh, bất đắc dĩ , Ảnh nhi thân màu trắng, rất dễ dàng làm cho người ta liếc mắt cũng phát ra, lần này may mắn, chừng Phượng Tiêu có thể cái địa lao kia, nếu quả chính là vào trong đó, nhất định các Trưởng lão kia rất nhanh phát ra, ở trong trí nhớ của nàng, thực lực của Tam đại trưởng lão đều là cao cấp Linh Tôn, có thể bây giờ đột phá cấp thấp Linh Tông, vì thế nhất định phải cẩn thận!

      "Tốt, mẫu thân, nếu có việc xảy ra nhất định phải gọi là Ảnh nhi." xong liền trở về gian.

      . . .

      Phượng Thiên Vũ lặng lẽ sau lưng Phượng Tiêu, nhìn đến tòa núi giả trước mặt, biết thả cái gì ở phía , hòn non bộ liền mở ra hai bên, tiếp theo Phượng Tiêu cảnh giác nhìn chung quanh, sau đó tiến vào hòn non bộ.

      Phượng Thiên Vũ trông thấy hòn non bộ chuẩn bị khép lại, thân thể chợt lóe lên, tiến vào bên trong.

      Có lẽ là Phượng Tiêu quá mức tự đại, cho rằng có người nào có thể mở ra hòn non bộ, coi như là có, còn có các vị Trưởng lão, vì vậy đoạn đường bên trong mật đạo cũng có cơ quan, Phượng Thiên Vũ đường theo Phượng Tiêu đến địa lao.

      Phượng Thiên Vũ dám tiến lên phía , nếu là quấy nhiễu những Trưởng lão kia, như vậy Phượng Tiêu nhất định chuyển nơi khác, vì vậy tại cuối thông đạo, nàng liền ngừng lại.

      Phượng Tiêu trực tiếp vào địa lao, căn bản phát có người theo , Phượng Thiên Vũ thực lực vốn là cao hơn , cộng thêm kiếp trước nàng vốn là thân đặc công, việc che dấu khí tức đối với nàng rất dễ dàng, coi như là nàng có thực lực, Phượng Tiêu cũng khó có thể phát được nàng.

      Trong địa lao, thanh Phượng Tiêu nhàn nhạt vang lên: "Trưởng lão, thế nào, tại chúng ta có thể sử dụng được chưa ?"

      Phượng Thiên Vũ ghé mắt, nhìn tình huống bên trong của địa lao, Phượng Tiêu là ai?

      là địa lao, nhưng chất là gian phòng với diện tích khá lớn, trong gian phòng có bốn khóa sắt vừa thô vừa lớn, ở cuối khóa sắt, gã nam tử cao lớn, nhìn được tướng mạo, tóc dài tán loạn, đầu cúi xuống, người là bộ quần áo rách rưới, nhưng khi mà Phượng Thiên Vũ nhìn bồng nhiên gã nam tử nâng đầu lên, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc trong đêm nhìn về phía Phượng Thiên Vũ. Phượng Thiên Vũ cả kinh, lui về phía sau bước, thân thể gầy yếu dán chặt lấy vách tường lạnh băng, sao có thể, những lão trưởng giả ở đây phát nàng, như thế nào có thể phát được?

      Nguyệt Phong mím môi, đó là người nào?

      Bị nhốt mười sáu năm, khuôn mặt tuấn mỹ sớm bị vùi lấp, lờ mờ chỉ có thể thấy được hình dáng, Phượng Thiên Vũ bước lại gần địa lao, nhìn thẳng , nàng tin .

      Lúc thấy được tướng mạo của Phượng Thiên Vũ, đôi mắt u ám của Nguyệt Phong bỗng chốc sáng lên, Vân Thanh? Là nàng sao?

      . giống, Vân Thanh rất dịu dàng, mặc dù nụ cười kia giống nàng, ngay cả ánh mắt cũng giống, nhưng Vân Thanh ôn nhu, nữ tử kia vẻ mặt lạnh lùng, chút sợ hãi nhìn vào , như vậy nữ tử kia phải là Vân Thanh, vậy nàng là ai?

      Phượng Thiên Vũ đặt ngón trỏ lên môi, sau đó chỉ chỉ về phía bọn , cặp môi đỏ mọng khẽ mở, tựa hồ muốn lấy cái gì đó. !

      Có lẽ là vì máu mủ tình thâm, Nguyệt Phong lại có thể hiểu ý tứ của nữ tử, nàng là muốn cho biết nàng muốn thông qua Phượng Tiêu cho nàng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Nghĩ tới đây, cười lạnh tiếng, nhìn Phượng Tiêu, châm chọc ra: "Chỉ bằng ngươi cùng mấy cái này lão già này mà cũng muốn khống chế ta sao?"

      Phượng Tiêu nghe vậy, cũng có tức giận: "Nguyệt Phong, ngươi muốn thể cái gì đây, ngươi lợi hại, trong Nguyệt tộc ngươi là người lợi hại nhất sao, phải cuối cùng ngươi cũng bị ta nhốt ở trong này mười sáu năm hay sao"

      "Hừ, năm đó nếu phải ngươi lấy Vân Thanh uy hiếp, ngươi có thể bắt được ta hay sao?" Nguyệt Phong khinh thường hừ tiếng.

      "Gia chủ, chúng ta có thể hủy linh lực của hay ? Chúng ta hút được hồn phách của , khống chế được, lưu lại cũng vô dụng, chừng về sau trở thành phiền phức của chúng ta." vị lão đầu ra.

      "Gia chủ, Nhị trưởng lão rất đúng, thể để cho chúng ta sử dụng, lưu lại cũng là cái tai họa a." đạo thanh khác vang lên.

      "Đại trưởng lão, các ngươi năm đó phải là lấy Phượng Thiên Vũ làm thí nghiệm hay sao, cũng thành công đem hồn phách của nàng hút ? Biến nàng thành kẻ si ngốc, tại lại vì cái gì lại làm được?" Phượng Tiêu hỏi, trước kia có thể, tại vì cái gì lại thể?

      Lúc Phượng Thiên Vũ nghe đến đó, hai mắt tối trầm lại, chết tiệt, Phượng Tiêu, nguyên lai là ngươi, như vậy mẫu thân. . !

      Người bị gọi là Đại trưởng lão nghe vậy, hai tay bắt sau lưng, trầm giọng : "Gia chủ có chỗ biết, cái nha đầu kia mặc dù có thiên phú cao, nhưng chỉ là thiên phú, vì vậy lúc chúng ta sử dụng linh thuật cấm kị đó nên mới thành công, đối với Nguyệt Phong lại bất đồng, mười sáu năm trước là cao cấp linh tông, tại chúng ta cũng chỉ là cấp thấp linh tông, thực lực chỉ là kém giai đoạn a, nếu phải là nhờ vào huyền thiết dây xích này, ba người chúng ta căn bản là thể khống chế được , huống chi đến việc hút hồn phách của ."

      Phượng Tiêu nghe vậy, nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ các Trưởng lão có biện pháp khác hay sao?"

      "Gia chủ, ta muốn hỏi câu, gia chủ muốn khống chế như vậy, chỉ là vì muốn gia tộc Phượng gia lớn mạnh hơn hay sao?" lão giả trầm giọng hỏi.

      "Tam trưởng lão, Phượng Tiêu làm như vậy đương nhiên là vì Phượng tộc, huống chi Phượng tộc tại tùy thời đều có thể lọt vào nguy hiểm." Phượng Tiêu kiên định , Phượng Thiên Vũ tại chẳng qua là biết, nếu đến ngày nàng ta biết được , chừng đến lúc đó khiến cho Siêu Thần Thú tiêu diệt toàn bộ Phượng gia, vì vậy tại rất muốn có thể khống chế được Nguyệt Phong, nếu ngày như vậy, còn con bài để đối phó với Phượng Thiên Vũ.

      "Gia chủ, ngươi Phượng tộc tùy thời gặp đến nguy hiểm, là người nào dám chọc vào Phượng tộc của chúng ta?"

      Tính khí nóng nảy của Nhị trưởng lão liền bộc phát, Phượng Tiêu là thừa tướng, Phượng gia lại là trong tứ đại gia tộc của Đông Dạ quốc, ai dám tìm Phượng gia phiền toái?

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 28: Nghe lén 2

      Edit: Đinh Lam
      "Mấy vị trưởng lão có chỗ biết, Phượng Thiên Vũ bây giờ còn ngu ngốc mà bên người còn có Siêu Thần Thú." xong, Phượng Tiêu liếc nhìn Nguyệt Phong, e dè tiếp: "Các Trưởng lão cũng biết, Phượng Thiên Vũ là nữ nhi của Nguyệt Phong, tuy rằng tại nàng chưa biết, nhưng nếu ngày nào đó nàng biết được này, mấy vị trưởng lão thử nghĩ xem hậu quả như thế nào? Vì vậy ta mới muốn khống chế được Nguyệt Phong đồng thời cũng kiềm chế được Siêu Thần Thú kia, nếu được như vậy, chúng ta có thể thẳng tay mà giết nàng, mất chủ nhân, Siêu Thần Thú lại lần nữa cùng người khế ước, như vậy, Phượng tộc chúng ta có thể trở thành gia tộc đứng đầu, Hoàng tộc cũng phải nhượng bộ chúng ta vài phần." Phượng Tiêu hưng phấn .

      Được rồi, có vài người mãi suy nghĩ về tương lai tươi đẹp, lại quên mất Đông Dạ quốc còn có Quốc Sư đại nhân thực lực thâm sâu khó lường kia!

      Nguyệt Phong nghe xong, nữ nhi, nữ nhi của , còn có nữ nhi sao?

      Như vậy có phải nữ tử rất giống Vân Thanh kia có phải hay chính là nữ nhi của nữ?

      Thừa lúc Phượng Tiêu cùng mấy người chú ý, Nguyệt Phong nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, trong mắt tràn đầy ánh sáng, tràn đầy hy vọng!

      Khi ánh mắt lạnh lùng của Phượng Thiên Vũ bắt gặp được ánh mắt tràn đầy hy vọng kia, nàng khẽ gật đầu, sau đó liền xoay người rời , nàng cũng muốn ở nơi này nữa, xem ra nếu nàng muốn cứu phụ thân, cần phải gặp Dạ Hiên chuyến.

      Nguyệt Phong thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm cao hứng thôi, là nữ nhi của , nữ nhi của biết , cho nên mới theo dõi Phượng Tiêu, đến nơi này.

      Phượng Tiêu a Phượng Tiêu, nữ nhi của Nguyệt Phong ta há có thể để cho ngươi lừa gạt bày trò hay sao, kế hoạch của ngươi nhất định thất bại. Ha Ha!

      Phượng Tiêu cùng mấy vị trưởng lão thêm vài câu, cũng bước ra khỏi địa lao, ngày mai còn phải vào triều, cũng thể ở đây quá lâu.

      . .

      Phượng Thiên Vũ trở lại Trúc Uyển, Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đứng ở trong sân chờ nàng.

      Thanh Ngư nhìn thấy tiểu thư của mình trở về, chạy lên, sắc mặt tuy lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Tiểu thư, thế nào, người có tìm được manh mối gì ?"

      Phượng Thiên Vũ , chỉ gật đầu.

      Ý niệm khẽ động, từ trong gian gọi Tuyết Ảnh ra, quay đầu : "Thanh Ngư, Mạc Sầu, các ngươi theo ta vào trong."

      Thanh Ngư cùng Mạc Sầu nghe vậy liền theo Phượng Thiên Vũ vào phòng.

      Trong phòng.

      "Thanh Ngư, ta biết phụ thân bị giam cầm ở đâu rồi, ngày mai ta muốn vào cung đến chỗ di nương để bàn bạc, ngươi cùng Mạc Sầu ở đây chờ ta, ta có ở đây, các ngươi phải cẩn thận, có biết ?"

      "Kỳ quái, phụ thân của tiểu thư phải là Phượng thừa tướng Phượng Tiêu hay sao?" Mạc Sầu nghi hoặc hỏi.

      Thanh Ngư liếc cái, ra: "Ngươi biết cái gì? Có phụ thân nào đối xử với nữ nhi của mình như vậy ?"

      Ngụ ý chính là Phượng Tiêu phải là phụ thân của Phượng Thiên Vũ.

      Mạc Sầu ồ tiếng, cái này làm sao biết được a!

      "Tiểu thư, người cứ yên tâm , chúng ta cẩn thận."

      "Ừ, ta để Ảnh nhi lưu lại bảo vệ các ngươi." Phượng Thiên Vũ thản nhiên , nhìn qua cửa, ánh trăng màu bạc chiếu sáng khắp bầu trời: "Các ngươi nghỉ trước ."

      Thanh Ngư cùng Mạc Sầu nghe vậy, đều lui ra khỏi gian phòng.

      Phượng Thiên Vũ tiến vào gian Hồng Liên, vẫn còn mấy canh giờ, nàng cũng ngủ được, chi bằng mau chóng tu luyện.

      "Ảnh nhi, mẫu thân muốn tu luyện, ngươi cũng ngủ ."

      xong, liền tĩnh tâm tu luyện.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Thiên Vũ mở cửa phòng, ra bên ngoài hít khí trời, thể , khí ở cổ đại là tốt, trong lành mát mẻ tự nhiên.

      "Tiểu thư."

      Thanh Ngư cùng Mạc Sầu tới, đứng ngay ngắn trước mặt Phượng Thiên Vũ, ra đêm qua bọn họ cũng ngủ được a.

      Phượng Thiên Vũ nhìn hai người, mắt phượng híp lại: "Thanh Ngư, ta muốn vào cung, ngươi chuẩn bị cho ta bộ áo màu trắng ."

      "Dạ, tiểu thư." Thanh Ngư đáp, vội vàng chạy lấy xiêm y.

      Thay đồ xong, Phượng Thiên Vũ lại lần nữa bước ra khỏi phòng, thấy Thanh Ngư cùng Mạc Sầu nhìn chằm chằm vào nàng.

      Nàng kinh ngạc, hỏi: "Làm sao vậy?"

      Hôm nay Phượng Thiên Vũ thân áo bào trắng, mái tóc đen tuyền xõa tung sau lưng, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ bị ánh mặt trời chiếu sáng, làm cho nàng như được bao phủ thêm tầng hào quang, từng cơn gió nhàng thổi qua, sợi tóc nhịp nhàng bay múa, những sợi tóc trán như mơn trớn gương mặt của nàng, như phát họa Tiên Tử từ trong tranh bước ra.

      " có. Tiểu thư, người xinh đẹp."

      Thanh Ngư hoa si đứng nhìn Phượng Thiên Vũ, xinh đẹp, tiểu thư nhà nàng bất kể thế nào nhìn cũng đều xinh đẹp, giống như Đại tiểu thư cùng Tam tiểu thư lúc nào cũng ăn diện phấn son nhưng cũng bằng phần của tiểu thư.

      Phượng Thiên Vũ nghe xong, mỉm cười, gõ lên trán của Thanh Ngư, cười : "Tiểu nha đầu, chớ hoa si, ta muốn vào cung , Ảnh nhi ở trong phòng ngủ, có việc gì liền kêu nha."

      Thanh Ngư gật gật đầu: "Tiểu thư, chúng ta biết, người ."

      "Ừ "

      Phượng Thiên Vũ ra Phượng phủ, đến Hoàng Cung, trong hoàng thành các loại quán bầy đặt tại hai bên đường phố, có mua dược liệu, cũng có mua vũ khí đấy, ngẫu nhiên có mấy con tuấn mã vội vàng chạy , ồn ào náo nhiệt a

      đến cửa hoàng cung, Phượng Thiên Vũ bị làm khó, lần trước là cửa Bắc, lần này là cửa Đông, thị vệ cũng nhận ra nàng, bởi vậy nàng liền bị ngăn cản ở bên ngoài cửa hoàng cung, thể vào.

      "Ơ, đây phải Phượng nhị tiểu thư hay sao? Sao thế này, được vào à?"

      đứng ở bên ngoài cửa, đạo thanh có vẻ hơi chanh chua truyền vào bên tai của nàng.

      Phượng Thiên Vũ quay đầu lại, nhìn trước mắt nữ tử thân quần áo màu vàng nhạt, sau lưng là mấy nha hoàn, nhìn qua liền biết người này thân phận bất phàm, nữ tử lớn lên coi như là xinh đẹp, chẳng qua là có chút cay nghiệt.

      "Ta , Phượng nhị tiểu thư, ngươi dầu gì cũng là chất nữ của Hoàng hậu nương nương, sao lại mặc bộ quần áo bần hàn như thế này được?" Nữ tử quanh Phượng Thiên Vũ hai vòng, lắc đầu, châm chọc ra.

      "Ngươi là ai?" Phượng Thiên Vũ đáp mà hỏi lại, nàng cũng biết người trước mắt.

      "Ta là người nào?" Nữ tử chỉ chỉ bản thân, cười : "Các ngươi cho nàng biết a."

      nha hoàn bước lên nhàng : "Đại công chúa Vân Thương quốc Vân Yên."

      "Biết chưa hả?" Vân Yên khinh thường : "Nhìn xem, Phượng nhị tiểu thư, ngươi nổi tiếng nha, chúng ta ở tận Vân Thương quốc nhưng cũng đều biết đến tiếng tắm Phượng gia Nhị tiểu thư của Đông Dạ quốc, ngươi có lẽ nên cảm thấy vinh hạnh đó."

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày, nhìn trước mắt người, kiên nhẫn : "Cút."

      "Ngươi."

      Vân Yên khó thở, chuẩn bị cái gì, lại đột nhiên nhớ tới Phượng Thiên Vũ có thể giết chết được cỗ Cương thi, nộ khí trong nháy mắt lạnh xuống, nhìn người bên cạnh ra: "Chúng ta ."

      “Dạ, công chúa."

      Phượng Thiên Vũ nhìn người dần xa, lần nữa đến Hoàng Cung, lúc này đây, thị vệ hai bên cũng có ngăn đón nàng, bọn cũng phải là người ngu, Hoàng hậu nương nương rất thương chất nữ, bọn cũng biết, Vân Yên công chúa cũng , nàng là Phượng gia Nhị tiểu thư, nếu như hôm nay ngăn cản nàng, nếu để Hoàng Hậu nương nương biết được, chức thị vệ bọn cũng giữu được, tuy rằng địa vị được cao lắm, nhưng tiền lương rất tốt a.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 29: Giao thủ 1

      Edit: Đinh Lam

      Phượng Thiên Vũ tiến vào Hoàng Cung, cũng đến cung Phượng Nghi, mà thẳng đến Thánh Điện.

      Phượng Thiên Vũ tiến vào Thánh Điện, nhìn chung quanh hồi, chẳng lẽ Dạ Hiên có ở đây?

      Đột nhiên, chưởng phong đánh tới, Phượng Thiên Vũ nhạy cảm xoay người né tránh, sau đó đứng thẳng thân thể, nhìn về phía người đánh lén nàng.

      Rất hiển nhiên, khi người đánh lén kia nhìn dung mạo của nàng, liền sững sờ, nghĩ tới là nữ tử xinh đẹp, hơn nữa còn có thể tránh thoát được công kích của .

      "Đánh lén sau lưng người khác phải là thói quen tốt." Phượng Thiên Vũ nhìn nam tử trước mặt, khuôn mặt nhắn nhiễm lên tầng hàn ý, gã nam tử này, nàng cừu oán, vậy mà lại dám đánh lén nàng.

      Tốt!

      Rất tốt!

      ", ngươi tới Thánh Điện làm cái gì?" Phượng Thiên Vũ lạnh giọng hỏi, nàng có thể cảm giác được, nam tử trước mắt có thực lực cao hơn nàng, nàng là cao cấp Linh Tôn, như vậy rất có thế là cấp thấp Linh Tông.

      " nương thực biết giớn, ta ở chỗ này làm gì phiền đến nương quản?" thanh giống như cười mà phải cười tràn ra, mang theo vài tia tà khí.

      làm sao có thể cho nàng biết, là đến trộm vật đấy, bất quá chuyến tay rồi.

      " có đúng hay ?" Phượng Thiên Vũ trầm giọng hỏi, người này giữa ban ngày mặc thân hắc y, lại xuất ở trong Thánh điện, nhìn qua liền phải là người tốt, xem ra Dạ Hiên có ở đây, bằng nam nhân này tuyệt đối có khả năng hảo hảo đứng ở chỗ này.

      Nam nhân nghe vậy, cười đến bốn phía: " biết nương cùng chủ nhân của Thánh Điện này có quan hệ như thế nào?"

      Đông Dạ quốc có Quốc Sư Đế Dạ Hiên gần nữ sắc, là người lạnh lùng, thế nhân ai cũng biết, nữ tử xuất ở Thánh Điện, tuy rằng lớn lên cực đẹp, khí chất cũng tệ lắm, cũng nhất định có quan hệ với Quốc Sư, thế mà vừa rồi lại hỏi đến Thánh Điện làm cái gì, là mắc cười.

      " ?"

      Dứt lời, Phượng Thiên Vũ công khích thẳng đến nam tử, từng chiêu đoạt mệnh, nàng từ trước đến nay đều đánh thẳng đến chỗ hiểm, khoa chân múa tay, xấu hổ, xin lỗi, nàng làm được!

      Nam tử thấy vậy, dám khinh thường, trực tiếp nghênh đón, bàn về Linh lực, có lẽ Phượng Thiên Vũ phải là đối thủ của , nhưng nếu so với cận thân chiến đấu cùng võ thuật, Phượng Thiên Vũ thứ hai, ai dám thứ nhất, vì vậy khi sử dụng linh lực, nam tử bị Phượng Thiên Vũ đánh trúng hai quyền, sau đó lại thêm cước ném qua vai trực tiếp ngã mặt đất.

      Nam tử trở mình, nhìn nữ tử lạnh lùng trước mặt kia, lên tiếng : "Ngươi có phải là nữ nhân vậy?"

      Mẹ kiếp, vuốt vuốt nơi bị đau, nữ nhân này khí lực cũng quá lớn .

      xong, sử dụng Linh lực công kích, nữ nhân đáng chết!

      Phượng Thiên Vũ thấy vậy, hai mắt tối trầm: "Nhánh mây, trói buộc."

      mặt đất đột nhiên chui ra rất nhiều các loại nhánh mây lớn , nhánh mây uốn lượn lắc lắc thân hình bò tới nam tử.

      Móa! Ai có thể cho biết, đây là cái quỷ gì đây?

      Mắt thấy nhánh mây muốn quấn lên thân thể của , nam tử vội vàng phẫn nộ hô tiếng: "Khiếu Thiên ra."

      Dứt lời, con sư tử cực lớn xuất trước mặt Phượng Thiên Vũ trước, Sư tử há miệng, xông ra đoàn lửa, đem tất cả những đám dây mây mạnh mẽ đốt sạch.

      Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn sư tử, ma thú cửu giai Đế Vương .

      Phượng Thiên Vũ dám buông lỏng, ma thú trước mắt cùng ma thú của Phượng Thủy Linh lần trước giống nhau, sư tử này cấp bậc là Đế Vương, hơn nữa còn là cửu giai chuẩn bị đột phá lên thập giai rồi.

      Nếu như có Ảnh nhi ở đây, nàng chút cũng lo lắng, Ảnh nhi nhà nàng lấp tức có thể giết chết người cùng thú này, nhưng tại chỉ có mình nàng!

      "Khiếu Thiên, công kích nàng."

      Nam tử ra lệnh, ánh mắt tà khí đứng nhìn Phượng Thiên Vũ, muốn nhìn xem nàng trốn thoát như thế nào.

      Khiếu Thiên nghe vậy, liền mở miệng, lại là đoàn hỏa diễm bay thẳng đến Phượng Thiên Vũ.

      Nhìn đoàn hỏa diễm bay đến đây, nàng dám khinh thường, vội vàng trở mình lui về phía sau vài bước, nhiệt độ của hỏa diễm khiến nàng phải đổ mồ hôi, mảng áo phía sau lưng nàng cũng ướt nhẹp.

      Nóng!

      Nóng chết người a!

      Bởi vì Thánh Điện có đặt tầng kết giới cách , vì vậy trong Thánh điện đánh nhau làm kinh động bất kì người nào trong hoàng cung.

      Phượng Thiên Vũ cắn răng cái, nhịn xuống độ nóng hỏa diễm kia mà thẳng tới công kích.

      Từ trong gian lấy ra Thí Huyết, mũi chân điểm cái, bay đến phía sư tử, liền hạ tay đâm xuống.

      Khiếu Thiên ngửa đầu, phun ra hỏa diễm, hơn nữa lần này phải là đoàn, mà là liên tiếp ngừng vài đoàn.

      Nam nhân thấy vậy, châm chọc tiếng: "Ngu ngốc, ràng lại muốn công kích phía Khiếu Thiên."

      Phượng Thiên Vũ tránh thoát hỏa diễm, trở lại mặt đất, mồ hôi che kín khuôn mặt nhắn, nhìn trước mặt đoàn hỏa diễm càng ngày càng nhiều, nắm chặt Thí Huyết trong tay, cứ tiếp tục như vậy phải sáng suốt, mặt tránh né thế này thể đả thương được nó, Linh lực cũng hao tổn nhanh hơn, chỉ có xuyên qua hỏa diễm, làm nó bị thương.

      Nghĩ đến chỗ này, Phượng Thiên Vũ tiếng: "Sinh mệnh chi linh xây lên kết giới."

      thanh nhàn nhạt rơi xuống, chung quanh Phượng Thiên Vũ xuất tầng ánh sáng màu xanh nhạt, đem Phượng Thiên Vũ bảo hộ trong vòng ánh sáng kia.

      Nhìn kết giới xuất , Phượng Thiên Vũ đem toàn bộ Linh lực còn lại ngưng tụ tay, cầm lấy Thí Huyết xuyên qua hỏa diễm đấm thẳng tới sư tử.

      Kết giới của Sinh mệnh chi linh cầm cự được bao lâu, cho nên nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

      Nam tử cũng nghĩ tới, Phượng Thiên Vũ lại có thể xây lên kết giới, phải biết rằng chỉ đến khí đạt đến giai đoạn Linh Vương mới có thể hạ được kết giới, Ma thú phải đạt đến cấp bậc Thần Thú mới ngưng tụ được kết giới. Nữ tử trước mắt thực lực chưa đạt đến giai đoạn Linh Vương, cũng có Ma thú, nàng vì cái gì có thể xây lên kết giới?

      Mãi suy nghĩ trong lòng, mĩa đến khi nghe đến tiếng kêu gào của Khiếu Thiên mới đưa từ trong suy nghĩ kéo về.

      Nguyên lai chân phải của Khiếu Thiên bị Thí Huyết đâm trúng, nam tử nhất thời nổi trận lửa giận, lâu như vậy, có người nào dám đả thương Khiếu Thiên, nàng là người đầu tiên.

      Phượng Thiên Vũ lui về chỗ cũ, Linh lực sớm hao kiệt, khuôn mặt nhắn trắng bệch giờ phút này trong suy yếu.

      "Ngươi dám tổn thương Khiếu Thiên?"

      Bất chấp mọi thứ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ, trong mắt lạnh lùng lên rằng giờ phút này rất tức giận. !

      Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu, nhìn nam nhân tức giận, nở ra nụ cười lạnh: "Ta vì cái gì dám tổn thương nó?"

      Liều lĩnh lại khí phách, lạnh lùng lại khát máu.

      Nam nhân này chuyện mắc cười? để cho ma thú này công kích nàng, nàng vì cái gì mà đáp trả!

      "Dám tổn thương Khiếu Thiên, chết!"

      giống như lúc trước, khuôn mặt nam tử tràn đầy lạnh băng cùng vô tình.

      Quanh thân bộc phát ra Linh lực cường đại, nhìn Linh lực tiêu hao hết của Phượng Thiên Vũ, chút nào thương tiếc, từ trong gian xuất ra thanh kiếm màu tím, bay thẳng đến Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ nhìn thanh Tử Kiếm cách mình càng ngày càng gần, nam nhân kia thực lực vốn cao hơn nàng, bây giờ Linh lực của nàng cũng tiêu hao, chẳng lẽ cứ như vậy chờ chết?

      !

      Đây phải là phong cách của Phượng Thiên Vũ!

      Ngay thời điểm kiếm đến trước mặt, nàng nghiêng người cái, thanh kiếm trong tay nam tử kia xợt ngang qua vai nàng, lưỡi kiếm sắc bén khiến cánh tay của Phượng Thiên Vũ bị rạch thành đường sâu, máu đỏ tươi ồ ạt chảy xuống!

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 30: Giao thủ 2

      Edit: Đinh Lam

      Nam tử thấy vậy, hai mắt híp lại, cường hãn, ngay khi sử dụng linh lực vậy mà nàng vẫn có thể tránh thoát kiếm của .

      Nam tử quay người, tung ra chưởng đánh vào sau lưng của Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ linh lực cạn kiệt, lại bị kiếm làm thương, giờ phút này cứng rắn nhận thêm chưởng của , cả người bay về phía trước, Khiếu Thiên thấy vậy, há mồm phun ra đoàn hỏa diễm, Phượng Thiên Vũ cắn răng, đưa tay phải chống xuống dưới đất, lăn qua bên, kịp thời né được đoàn hỏa diễm kia .

      Ngồi ở bên nhìn người thú kia, mồ hôi tuôn ra che kín khuôn mặt trắng bệch, chưởng kia, cực đau, máu tươi từ trong môi nàng phun ra, từ khóe miệng chảy xuống dưới cổ, nhìn qua xinh đẹp quỷ dị.

      Lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, cắn chặt răng chế bản thân bình tĩnh, sát khí quanh thân tỏa ra bốn phía, khiến cho nam tử kia phải kinh hãi.

      Nàng phải trải qua những thứ gì lại có thể toát ra sát khí hàn như vậy, tựa như Tu La Địa Ngục, bén nhọn, nghiêm túc, bình tĩnh như mặt nước hồ.

      Chỉ thể là khí tức tử vong.

      Phật ngăn giết Phật, thần ngăn diệt Thần, đây tuyệt đối chính là khí chất tử vong.

      Đó là sức mạnh có thể hủy hoại toàn bộ sức mạnh khác, đây cũng chính là Chúa Tể của tất cả các loại sức mạnh.

      Nam tử thấy vậy, trực giác mách bảo tốt, sát khí kinh khủng như vậy khiến cho cảm thấy rất sợ hãi.

      đột nhiên cảm thấy, bản thân làm như vậy là sai rồi, người có thể phát ra sát khí kinh khủng như vậy chắc chắn phải là người tầm thường!

      Phượng Thiên Vũ cắn chặt hàm răng, nhưng lại phát Hoàng liệm bên cánh tay trái phát ra từng đợt ánh sáng màu tím.

      . .

      Trong nội cung Ma giới, ngồi ở phía vương tọa, nghe các Trưởng lão Ma giới báo cáo, Đế Dạ Hiên lại đột nhiên nhìn về phía cánh tay trái, nhìn sợi dây Phượng liệm phát ra ánh sáng tím, ánh mắt bình tĩnh liền trầm xuống, đôi tử nhãn trầm đến dọa người.

      Là ai?

      Là ai dám đả thương nha đầu?

      Các Trưởng lão ma giới thao thao bất tuyệt đến khi nhìn thấy sắc mặt của Ma đế liền sợ hãi thôi.

      Trong lòng liền nổi lên những dấu chấm hỏi (???), Đế Quân đây là thế nào?

      Hô~ tiếng!

      Mấy vị trưởng lão ngẩng đầu, phía vương tọa còn hình bóng của ai đó. !

      Đại trưởng lão: "Các ngươi xem Đế Quân bị làm sao thế?"

      Tam trưởng lão: "Ai mà biết."

      Nhị trưởng lão: ". . . Im lặng là vàng."

      Cương Thi Vương: " đám Nhị Hóa (*), phát Đế Quân lo lắng hay sao?"

      Tất cả trưởng lão: ". ."

      Trong Thánh điện.

      Khiếu Thiên cảm nhận được sát khí liền trở nên tức giận, há miệng, lại đoàn hỏa diễm chạy như điên về phía Phượng Thiên Vũ, ý đồ muốn đốt cháy nàng.

      Phượng Thiên Vũ nhịn đau đớn, mắt lạnh nhìn Khiếu Thiên, nhanh chóng tránh thoát hỏa diễm kia.

      Nam tử nhìn Phượng Thiên Vũ bị trọng thương như vậy nhưng thân hình vẫn rất linh hoạt tránh nhé, khỏi cảm thấy bội phục, nếu là những người khác chắc chắn giơ tay cầu xin rồi, còn nàng ngay cả nửa câu mềm yếu cũng ra.

      Người này, thể lưu lại, nếu lưu lại, ngày đó là họa lớn đối với !

      Suy nghĩ tới điểm này, nam tử thu hồi trường kiếm, hai tay ngưng tụ tám phần lực lượng, đánh thẳng tới Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ bị lực lượng này đánh bay, nam tử thấy vậy, liền bay theo, hai tay thành chộp thẳng đến cổ họng của Phượng Thiên Vũ.

      Đứng ở người Kỳ Lân, Đế Dạ Hiên thấy vậy, tức giận : "Kinh Lôi."

      Ngay lúc nam tử muốn giết Phượng Thiên Vũ, từng trận sấm sét rơi xuống, ngăn cách với Phượng Thiên Vũ.

      Đế Dạ Hiên phi thân hạ xuống, đem thân thể sắp rơi xuống của Phượng Thiên Vũ ôm vào trong ngực, trong con mắt đen tràn đầy đau thương!

      Ngước mắt nhìn nam tử cách đó xa, đôi mắt tràn đầy sát khí.

      "Kinh Lôi, kết giới."

      Đế Dạ Hiên ôm Phượng Thiên Vũ, lạnh băng .

      bay bầu trời Kỳ Lân nghe thấy, liền nhanh chóng xây nên kết giới màu lam.

      Lúc bản thể của Khinh Lôi bay ngang qua Hoàng Cung cũng kinh động đến các đại thần cùng Đông Mặc Khế thượng triều, mọi người thấy vậy, lời liền chạy đến Thánh Điện, vì thế ngay trước Thánh Điện có rất nhiều người bao quanh.

      Nam tử nhìn thấy Quốc Sư đột nhiên xuất , rồi kinh hoảng, nhìn Đế Dạ Hiên ôm Phượng Thiên Vũ vào trong lòng, lần này, coi như chấm hết, thế nhân đều Quốc Sư lạnh lùng bất cận nhân tình( hợp với đạo làm người), hơn nữa còn mắc bệnh thích sạch , thích tiếp xúc với người khác. Thế mà người trước mắt ôm nử tử kia vào lòng, chuyện này là sao, tất cả lời đồn đều sai sao?

      "Ngươi đáng chết."

      thanh lạnh băng rét thấu tận xương vang vọng toàn bộ Thánh Điện.

      Những người ở phía đứng ở phía bên ngoài Thánh Điện, dám vào, bon họ biết rất , bước chân vào Thánh Điện còn đường ra.

      Nam tử lấy ra thanh tử kiếm, nhìn Đế Dạ Hiên, : "Quốc Sư đại nhân, chỉ là hiểu lầm mà thôi."

      "Dạ Hiên. ."

      Phượng Thiên Vũ khẽ gọi, Đế Dạ Hiên nghe được, cúi đầu : "Nha đầu, sao, có ta ở đây."

      " sao, có ta ở đây!"

      Những lời này quanh quẩn bên tai Phượng Thiên Vũ, chưa từng có người nào với nàng như vậy, sao, có ta ở đây, vì nàng mạnh mẽ, nàng cần, nhưng tại sao bây giờ khi nghe thấy lời này tâm của nàng thoáng chốc liền yên tĩnh.

      Khuôn mặt trắng bệch gượng cười: "Ừ, ngươi ở đây rồi."

      xong, hai mắt liền nhắm lại, có ở đây, nàng có thể an tâm rồi.

      "Kinh Lôi, bảo hộ nàng."

      Đế Dạ Hiên đem Phượng Thiên Vũ đặt ở lưng Kinh Lôi, quay người tiêu sái từng bước đến nam tử kia, mỗi bước như cú đấm thẳng vào trong lòng nam tử.

      Tay áo vung lên, đại môn Thánh Điện chậm rãi mở ra, cách kết giới trong nháy mắt biến mất.

      Đứng ở bên ngoài mọi người nghi hoặc nhìn vào đại môn Thánh Điện, biết bên trong xảy ra chuyện gì?

      khắc sau, đạo thanh lạnh băng vô tình lại êm ái truyền ra.

      "Tất cả mọi người, tiến vào."

      Mọi người đứng ở bên ngoài nghe thấy, đây là giọng của Quốc Sư đại nhân, biết Quốc Sư gọi bọn họ vô để làm gì?

      Đông Mặc Khế lời, dẫn đầu bước vào, khi thấy tình huống bên trong Thánh liền giật mình khiếp sợ, nhìn Đế Dạ Hiên chút cảm xúc, rồi nhìn sang thân hắc y che mặt, lập tức cảm thấy: "Cái người ngu ngốc ở đâu đến, lại dám chống lại Quốc Sư?"

      Thấy Hoàng Thượng tiến vào, tất cả mọi người phía sau đều bắt đầu di chuyển.

      Đông Ngự Phong nhìn tình huống bên trong, khỏi nhíu mày, xảy ra chuyện gì?

      Con mắt Đế Dạ Hiên đảo qua những người vừa tiến vào, lúc nhìn thấy Phượng Tiêu, liền dừng lại, sau đó ngược quay đầu nhìn về phía nam tử bịt mặt kia.

      Nam tử nhíu mày, nhìn Đế Dạ Hiên, hỏi: "Quốc Sư đại nhân, biết người cho gọi những người này tiến vào là có ý gì?"

      Đế Dạ Hiên nghe vậy, cười lạnh tiếng: "Đợi tí nữa ngươi biết có ý tứ gì."

      khắc sau, thân thể đứng thẳng ở trung, từ cao nhìn nam tử ở phía dưới, linh lực cường đại uy áp, áp bách thẳng tới nam tử.

      Bị lực lượng cường đại uy áp nam tử liền quỳ mặt đất, trong lòng khiếp sợ thôi, thực lực kinh khủng, cần động thủ, chỉ cần phóng ra uy áp có thể áp bách được , nếu động thủ, chẳng phải là…. Ngay cả cơ hội đánh trả cũng có. !

      Nghĩ đến đây, liền gỡ miếng vải đen che mặt, gương mặt tuấn mĩ liền xuất trước mặt mọi người, chẳng qua là khuôn mặt rất khí, có chút dương khí như những nam nhân bình thường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :