1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu - Khinh Mặc Vũ (109/1043)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21: Thực lực chân chính 2

      Edit: Đinh Lam

      Phượng Thiên Vũ khóe mắt lạnh lẽo, hàn khí bức người, khắc này, cỗ khí tử vong bao trùm khắp nàng, đó là loại khí tức mà chính nàng phải đánh đổi từ mạng sống của mình, vượt qua hàng ngàn thi thể để tìm đường sống.

      Chỉ có dính đầy hàng ngàn hàng vạn máu tươi mới có thể có được.

      Đông Ngự Phong cắn răng, Phượng Thiên Vũ bây giờ còn là kẻ ngu ngốc nữa sao, chẳng lẽ những năm qua nàng đều giả bộ?

      Phượng Thiên Vũ nhìn lấy trước mặt, lên tiếng : " cỗ thi thể, dù có lợi hại như thế nào cũng chỉ là người chết."

      Ngước nhìn về Phượng Thủy Linh ở dưới đài, Phượng Thiên Vũ hứng thú : "Tam muội, ta vậy có đúng hay ?"

      Phượng Thủy Linh cắn răng cái, xiết chặt nắm đấm: "Phượng Thiên Vũ, có bản lĩnh ngươi hãy đánh bại nàng ."

      "Thi thể?" Đám người bên dưới bắt đầu xôn xao: "Tam tiểu thư Phượng gia cũng quá độc ác rồi, như thế nào lại dùng cỗ thi thể để đối phó với tỷ tỷ của mình."

      "Ừ ừ, là độc ác."

      "Nữ tử độc ác như thế người nào dám lấy cơ chứ."

      Liễu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Phượng Tiêu lâu: "Này lão già, nếu phải thời cơ chưa tới, Bổn cung nhất định phải khiến ngươi sống bằng chết"

      Phượng Thủy Tuyết liếc nhìn Phượng Thủy Linh, nàng ngược lại nghĩ tới Tam muội lại độc ác như vậy, bất quá như thế nào! Chỉ cần giết được Phượng Thiên Vũ, sau đó việc Tam muội bị phế biến thành phế vật được đồn thổi ra bên ngoài, đến lúc đó .... !

      Thanh Ngư sợ hãi đứng ở bên người Hoàng hậu nương nương, cỗ thi thể, có thể làm gì được tiểu thư nhà nàng!

      "Chết ." thanh khàn khàn vang lên, nữ tử bị Huyết Nhận làm bị thương lần nữa lại công kích Phượng Thiên Vũ.

      Nhìn công kích của nữ tử, Phượng Thiên Vũ lạnh lùng cười cười: "Ngươi muốn chết như vậy, ta liền tiễn ngươi đoạn đường."

      "Nhánh mây, trói buộc." tiếng khẽ kêu lên, lôi đài đột nhiên xuất rất nhiều nhánh mây, mà những nhánh mây kia giống như có sinh mạng, đem toàn bộ thi thể của nữ tử hung hăng kia cuốn lấy, thể động đậy.

      "Đây là cái gì?" Bên dưới có người hô lên.

      " biết, ngươi biết ?"

      Phượng Tiêu xiết chặt tay, nhìn những nhánh mây phiêu dật đài: "Đây là cái thứ quỷ quái gì?"

      Đế Dạ Hiên nhìn những nhánh mây lôi đài, bồng dưng nhớ tới lời tiên tri trong Luân Hồi Kính, mắt phượng xuất tia hưng phấn, nhưng cũng có chút lo âu.

      Khi mọi người để ý đến, đôi mắt màu đen của Đế Dạ Hiên dần dần biến thành màu tím, nhìn về phía Phượng Thiên Vũ.

      có được đôi ma đồng tử Luân Hồi có thể nhìn thấu hết thảy mọi vật của thế gian nhưng lại thể nhìn thấy kiếp trước cùng kiếp này của Phượng Thiên Vũ, chỉ thấy mảnh sương trắng mênh mông, có bất kì cái gì!

      Thời gian dần trôi qua, tử nhãn biến trở về hình dạng ban đầu, Đế Dạ Hiên nhíu mày, mang theo những tia nhàn nhạt ưu thương vui mừng nhìn về Phượng Thiên Vũ: "Nha đầu, ngươi nắm giữ có sinh mệnh chi linh, có thể mang được Hoàng liệm, là như lời trong Luân Hồi Kính chính là người kia sao?"

      Trong lúc mọi người còn kinh ngạc, Phượng Thiên Vũ cầm lấy trong tay Thí Huyết, phi thân, đâm giữa trán nữ thi thể kia, đám ánh sáng màu lam từ cái trán tràn ra, ngược lại liền bị Thí Huyết hấp thu, mất ánh sáng màu lam nữ thi thể bỗng hóa thành vũng nước, mùi hôi phiêu tán trong khí.

      Lúc nữ thi thể biến thành vũng nước, nhánh mây cũng biến mất, Phượng Thiên Vũ cúi đầu nhìn về phía Thí Huyết, ánh sáng màu lam vừa mới bị cái thanh đao này hấp thu, nếu như nàng đoán lầm, ánh sáng màu lam kia chính là linh hồn chi hỏa.

      Vừa nãy nàng sử dụng sức mạnh của sinh mệnh chi linh nên hao tổn khí lực, xem ra nàng phải mau chóng gấp rút sử dụng thuần thục hơn nữa!

      Mọi người nhìn thấy nữ thi thể biến thành vũng nước, cộng thêm mùi hôi thối buồn nôn kia, các thế gia tiểu thư có người ngay lập tức nôn tại chỗ, Lâm quý phi lấy tay bụm mũi, nhìn sang bên công công hô lên: "Còn mau dọn dẹp!"

      "Tam muội, ngươi thua."

      thanh nhàn nhạt mang theo tia cảm xúc phiêu tán trong luận võ điện.

      Phượng Thủy Linh bất khả tư nghị ( thể tin nổi) mở to hai mắt, nàng hao tâm tổn sức theo sư phụ đến nơi đó để cầu xin nữ binh cương thi cuối cùng lại thất bại .

      Phượng Thủy Linh muốn phản bác, thế nhưng có nhiều người như vậy, nàng phản bác như thế nào đây, nàng muốn bị mất hai tay đâu, muốn!

      "Phụ thân, cứu ta." Phượng Thủy Linh vội vàng lôi kéo tay áo Phượng Tiêu, khóc lóc cầu xin.

      Phượng Thiên Vũ nhàng liếc nhìn Phượng Thủy Linh, đem Thí Huyết cất vào gian, cất bước tới Phượng Thủy Linh.

      Lúc đến trước mặt Phượng Thủy Linh, Phượng Thiên Vũ lạnh lùng : "Tam muội, ngươi thua, ta muốn lấy phần thưởng của mình."

      Thanh lạnh băng vô tình vang lên, mang theo uy nghiêm thể kháng cự.

      Phượng Thủy Linh xanh mặt sợ hãi, liều mạng lắc đầu, , nàng biến thành phế vật rồi, nàng muốn mất hai cánh tay nữa đâu.

      "Vũ nhi, chuyện hôm nay liền dừng ở đây ." Phượng Tiêu lên tiếng , "Ngươi cũng nên hùng hổ dọa người."

      Phượng Thủy Linh trong lòng liền vui vẻ, phụ thân ra mặt, nơi đây nhiều người như vậy, nàng ta chắc chắn dám ngỗ nghịch với phụ thân, như vậy, tay của nàng lưu lại được rồi.

      Phượng Thiên Vũ làm sao lại phát tia mừng rỡ trong mắt của Phượng Thủy Linh, khóe mắt xuất tia mỉa mai, dường như nàng còn chưa hiểu tình huống, tại lưu lại đôi tay kia hay tất cả là do nàng quyết định, mà phải là cha nàng Phượng Tiêu!

      "Phụ thân sao lại như vậy a, ta lúc nào hùng hổ dọa người?"

      "Mọi người đều tận mắt chứng kiến, chính Tam muội muốn tỉ thí với ta, tất nhiên là phải có phần thưởng rồi, có phần thưởng, ta đây cũng chẳng rãnh mà bồi kẻ ngu ngốc cùng chơi với mình đâu ?"

      "Nhị muội, coi như xong , dù có thế nào, Tam muội cũng là muội muội của ngươi, ngươi làm như vậy phải quá mức ngoan độc rồi sao." Phượng Thủy Tuyết ôn nhu , ngụ ý là, thân là tỷ tỷ lại muốn chém đôi tay của muội muội mình, phải quá độc ác hay sao.

      "Độc ác? Đại tỷ lời này lại càng đúng, vừa rồi Tam muội lại để cỗ thi thể tỉ thí với ta, sao lúc đó tỉ tỉ đứng ra những lời như vậy?"

      Phượng Thủy Tuyết á khẩu trả lời được, mồm miệng của phế vật này cư nhiên lợi hại như vậy!

      "Ta cũng biết đó là thi thể." Phượng Thủy Tuyết khó khăn , mặt cố tạo thêm vài tia ủy khuất.

      Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Phượng Thủy Tuyết, cái này choáng nha, nếu ở tại nàng nhất định trở thành diễn viên biểu cảm nổi tiếng luôn đó.

      Phượng Thiên Vũ nhìn về phía Phượng Tiêu: "Chẳng lẽ phụ thân cũng muốn biết luôn sao?"

      "Ta."

      Phượng Tiêu nhất thời á khẩu, làm sao có thể biết, chỉ là cũng muốn lợi dụng nữ binh Cương thi kia để giết Phượng Thiên Vũ, nghĩ tới, Phượng Thiên Vũ lại có thể đảo ngược tình thế, có lẽ thanh đao mà Quốc Sư đưa kia chính là nhược điểm của cỗ thi thể, vốn định lấy lý lẽ để Phượng Thiên Vũ dừng lại, nghĩ tới nàng lại cấp mặt mũi cho !

      "Nếu phụ thân biết , lại ngăn cản, khẳng định phụ thân cho phép rồi, tại ta thắng, muốn lấy hai tay của Tam muội, phụ thân lấy cái gì mà đứng ra ngăn cản ta?"

      Phượng Thiên Vũ cho Phượng Tiêu cơ hội, lạnh giọng hỏi, choáng nha, nàng phát uy, bộ nghĩ nàng là con mèo chắc!

      "Hôm nay may mắn được Quốc Sư đưa vũ khí, khiến cho nữ thi thể sợ hãi, mới có thể chiến thắng, nếu là hôm nay có Quốc Sư đưa ta thanh đao này, như vậy người chết đài có thể là ta rồi, lúc đó phụ thân gì với Tam muội đây?"

      Phượng Thiên Vũ từng chữ từng chữ gằn hỏi, toàn thân khí thế bức người, cho Phượng Tiêu đường lui.
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 22: Chặt lấy hai tay

      Edit: Đinh Lam
      "Vũ nhi, chuyện hôm nay là Linh nhi hiểu chuyện, nàng là muội muội của ngươi, ngươi cũng đừng so đo buông tha có được ?" Phượng Tiêu ôn nhu .

      Phượng Tiêu ra lời này, tất cả mọi người hiểu, Phượng Tiêu chính là muốn tìm lối thoát cho Phượng Thủy Linh, dù sao Phượng Thiên Vũ cũng là nữ nhi của Phượng Tiêu, vẫn e ngại Phượng Tiêu đấy.

      Phượng Thiên Vũ lạnh lùng cười, lời này chính là muốn nàng lý, buông tha người? Trong mắt của nàng lên tia giễu cợt, tốt lắm, hôm nay nàng cho lão già này mở mang tầm mắt biết thế nào là chịu đạo lý.

      đạo ánh sáng màu đỏ xẹt qua, Phượng Tiêu kịp ngăn cản, chỉ nghe. .

      "A. ."

      Đứng ở bên cạnh Phượng Tiêu, Phượng Thủy Linh đột nhiên hét to tiếng, máu tươi ồ ạt rơi mặt đất, đôi bàn tay bất động nằm mặt đất cách Phượng Thủy Linh xa. .

      Phượng Thiên Vũ cư nhiên chặt đứt cánh tay của Phượng Thủy Linh.

      "Phượng Thiên Vũ, ngươi. ."

      Phượng Thủy Tuyết ôm Phượng Thủy Linh quằn quại mặt đất khóc lên, nhưng ai trông thấy khóe miệng cong lên khẽ cười của nàng.

      "Chậc chậc. ." Vân Ế nhếch miệng lên, nghĩ tới Phượng nhị tiểu thư lại khát máu như thế a.

      Đế Dạ Hiên nhìn bóng dáng màu lam kia, nha đầu của , đáng . Tính cách này, thích!

      ít thế gia tiểu thư nhìn thấy máu tanh, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, có thể tiến cung đều phải là những người đơn giản, mấy vị công công luống cuống tay chân nhanh chóng đỡ các nàng nghỉ ngơi.

      "Phượng Thiên Vũ, ngươi là người sao? ngờ ngươi có thể tàn nhẫn cắt tay của muội muội mình." Phượng Tiêu khó thở hô lên.

      Đế Dạ Hiên nghe vậy, mắt phượng có chút giơ lên, đứng dậy, tới bên Phượng Thiên Vũ.

      "Thừa tướng lời này có phải là quá nghiêm trọng hay sao, chính nàng ta muốn tỷ thí với nha đầu, phần thưởng cũng có qua, nàng cũng đồng ý, nha đầu tỷ thí thắng đương nhiên muốn phần thưởng của mình sao Thừa tướng có thể là tàn nhẫn được?" Đế Dạ Hiên xong, mắt lạnh lùng nhìn Phượng Tiêu "Hay là Phượng thừa tướng muốn nha đầu này đáng bị chết, còn bằng đôi tay của Phượng Tam tiểu thư?" Dứt lời, hàn khí bao trùm bức người.

      Phượng Tiêu nhìn thấy Quốc Sư phẫn nộ, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, "Quốc Sư đại nhân, ta tuyệt có ý này."

      "Vậy là ngươi có ý gì?" Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt hỏi, nhìn về phía bên Đế Dạ Hiên, thanh êm ái tràn ra, "Dạ Hiên, thanh đao này tên là gì thế?"

      thanh đao dị như thế phải có cái tên khí phách a?

      "Nha đầu, nó gọi là Thí Huyết, nha đầu thích nó sao?" Đế Dạ Hiên mỉm cười sờ đầu Phượng Thiên Vũ, trong mắt tuyệt đối ôn nhu, cưng chiều, mọi người chứng kiến cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm.

      Vì sao?

      Vì sao lại như thế, Quốc Sư cao quý lạnh lùng lại có thể cưng chiều Phượng Thiên Vũ như thế a? Thiên a!

      "Uh, rất thích, nó rất khí phách, khí phách xứng với tên Thí Huyết."

      "Phượng Thiên Vũ, ngươi phải người." Phượng Thủy Linh bị chặt mất hai tay gào thét ầm ĩ.

      Đế Dạ Hiên nhíu mày, vung tay áo lên, khí thế bức người, cỗ lực lượng bay ra, thẳng tới Phượng Thủy Linh, bị cỗ lực lượng tấn công Phượng Thủy Linh bay xa ba mét, trùng trùng điệp điệp té rớt mặt đất.

      Đế Dạ Hiên nhìn Phượng Tiêu: "Về sau, bổn tọa nghe được bên ngoài ai dám nha đầu như vậy, bổn tọa chắc chắn làm cho kẻ đó sống bằng chết."

      Nghe vậy Phượng Thủy Tuyết khẽ giật mình, hồi ghen ghét bắt đầu nảy nở trong lòng, tại sao lại như vậy? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Phượng Thiên Vũ lại được Hoàng hậu nương nương cùng quốc sư che chở?

      Nàng có chỗ nào thua kém, nàng cam lòng!

      "Nha đầu, nếu ta có ở đây, có người dám khi dễ, ngươi liền cho ta biết, ta giúp ngươi hả giận."

      Đế Dạ Hiên nhàng , mang theo cưng chiều, làm cho Phượng Thiên Vũ hơi sững sờ, kiếp trước ở tổng bộ đặc công cũng có người theo đuổi nàng, chẳng qua lúc đó nàng đối với chuyện tình nam nữ hứng thú, luôn cho rằng những thứ kia hư vô mờ mịt, hôm nay nghe lời của , khỏi kinh ngạc.

      "Dạ Hiên, ngươi yên tâm , ta để cho ai khi dễ ta đâu."

      Phượng Thiên Vũ nhìn Phượng Tiêu cùng Phượng Thủy Tuyết, lạnh lùng : "Những thứ trước kia mất ta đòi lại, khi dễ ta, ta hoàn trả gấp mười."

      thanh uy nghiêm lãnh khốc như từng đạo sấm sét xuyên thấu tầng tầng mây mù.

      Nữ tử bộ áo lam, khí thế bức người, khuông mặt lãnh khốc vô tình khiến người khác thể hoài nghi uy nghiêm của nàng, ấn ký Hồng Liên làm nền cho khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành tăng thêm phần phong thái.

      Lãnh khốc vô tình rồi lại khát máu.

      Phượng Tiêu nắm chặt hai tay, ôm lấy Phượng Thủy Linh ngất , : "Quốc Sư đại nhân, Hoàng Thượng, hôm nay tiểu nữ của lão thần mất cánh tay, lão thần xin mang tiểu nữ trở về trước, Tuyết Nhi, ."

      Phượng Thủy Tuyết vội vàng đuổi theo, hai người trước sau rời khỏi điện luận võ, Phượng Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phượng Tiêu, như có điều suy nghĩ!

      Phượng Tiêu,đây là lễ vật đầu tiên tặng cho ngươi, ngươi thích hay sao ?

      Nàng keo kiệt, nàng so đo, nàng có thù tất báo, dám tổn thương đến người của nàng, nàng chưa bao giờ nương tay, bất kể là ai!

      "Tốt rồi, nha đầu, hôm nay phải dừng ở đây thôi, ta phải về Thánh Điện rồi, về sau gặp lại."

      Đế Dạ Hiên xong, nhìn Phượng Thiên Vũ, quay người chuẩn bị rời .

      "Quốc Sư đại nhân, xin chờ chút."

      Nhìn thấy Quốc Sư đại nhân muốn rời , Vân Ế vội vàng lên tiếng.

      Đế Dạ Hiên nghiêng đầu, nhìn về phía Vân Ế: "Người ngươi muốn tìm, bổn tọa bất lực."

      " Thiên Hoàng điện mịt mù mịt mù, người cần tìm từ từ đến."

      "Những lời này là bổn tọa tặng cho ngươi đấy, ngươi có thể hảo hảo từ từ suy nghĩ."

      Dứt lời, bóng dáng vốn còn ở trước mặt mọi người, sau khắc, liền biến mất còn dấu vết.

      “Thiên hoàng điện mịt mù mịt mù, người cần tìm từ từ đến?"

      Vân Ế gõ gõ cái ghế, cẩn thận suy nghĩ những lời Quốc Sư vừa , chẳng lẽ muốn tìm Thiên hoàng điện gì đó mới có thể tìm được công chúa sao? Nhưng ở Thương Lan đại lục chưa từng nghe đến cái địa danh kia?

      Được rồi, so với có manh mối vẫn là tốt hơn!

      "Đông Hoàng, Vân Ế cáo từ trước, tạ Đông Hoàng chiêu đãi." Vân Ế đứng dậy, cung kính .

      Đông Mặc Khế cũng biết muốn làm gì, nên bất mãn, liền cười : "Vân công tử muốn tìm công chúa, việc này thể chậm trễ, ngày đó tìm được công chúa, Vân công tử hãy cho Bổn Hoàng tiếng, Bổn Hoàng làm lễ vật tặng người"

      "Tìm được công chúa Vân Ế đến Đông Dạ quốc, cảm tạ quốc Sư, cảm tạ Đông Hoàng."

      "Tốt lắm, Vân công tử, , Bổn Hoàng tiễn."

      "Đông Hoàng, Hoàng hậu nương nương, Vân Ế xin cáo từ."

      Quay người trông thấy Thanh Ngư đứng bên cạnh Hoàng hậu nương nương, mang theo vài tia tâm tình mà cũng , mỉm cười.

      Thanh Ngư gật đầu, xem như là chào hỏi, trong lòng cũng thoải mái: "Công chúa, công chúa, công chúa Vân Thương quốc rút cuộc là thần thánh phương nào?"

      Lúc ngang qua Phượng Thiên Vũ, Vân Ế biết từ nơi nào lấy ra quạt giấy trắng, mở : "Phượng nhị tiểu thư, rất quyết đoán, hảo thủ đoạn, biết tại hạ có thể hay cùng Phượng nhị tiểu thư trở thành bằng hữu?"
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 23: phải cha ruột 1

      Edit: Đinh Lam

      Phượng Thiên Vũ híp mắt cười cười: "Có thể."

      "Tốt lắm, Phượng nhị tiểu thư, tại hạ xin trước, nếu như Phượng nhị tiểu thư có chuyện muốn tại hạ giúp đỡ, có thể cầm lấy khối lệnh bài này tìm tại hạ" xong, liền lấy ra khối lệnh bài màu vàng đưa đến trước mặt Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ nhìn khối lệnh bài rực rỡ trước mặt, hai mắt liền cong lại, khách khí đưa tay cầm lấy, phú khả địch quốc a, trước mắt nàng rất là nghèo, chừng có tiền lại bị người ta bắt chẹt nữa sao: “Vân công tử phải là còn có việc bận hay sao? Có thể rời được rồi!"

      Phượng Thiên Vũ vô cùng lễ phép nhường đường, còn làm thêm cái tư thế xin mời.

      Vân Ế kinh ngạc, cầm đồ của người ta, bình thường phải hay là đa tạ hay khách khí gì gì đó sao?

      Như thế nào nàng cầm đồ xong liền đuổi a?

      "Vân công tử, ngươi còn chưa sao?"

      Vân Ế kinh ngạc, bên tai truyền đến thanh của Phượng Thiên Vũ, liền hoàn hồn,thoáng mỉm cười nhìn Phượng Thiên Vũ, : "Phượng nhị tiểu thư, xin cáo từ."

      " thong thả tiễn."

      ở phía trước Vân Ế nghe được chân dưới liền chao đảo, được rồi, nên mong chờ nàng cái gì cho phải phép, chỉ mong cái nha đầu Thanh Ngư kia ngàn lần đừng giống như nàng a.

      Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn khối lệnh bài trong tay, ý niệm khẽ động, lệnh bài liền biến mất.

      (Tác giả: Tiểu Vũ Nhi, ngươi như thế nào lại tham tiền như vậy a? . . Phượng Thiên Vũ: "Liên quan gì đến ngươi, phải là ngươi viết đấy sao? là làm mất hình tượng thuần khiết của ta." . Tác giả: "Được rồi, ngươi thuần khiết . ! )

      "Hoàng Thượng, Bổn cung thấy nhân vật chính của buổi tiệc Bách Hoa cũng rời , yến tiệc cũng gần kết thúc rồi, vừa vặn Bổn cung muốn cùng Vũ nhi trò chuyện chút, Hoàng Thượng, ngươi xem?" Liễu Nguyệt nhàng , đối với Đông Mặc Khế cười vui vẻ đến mê người, tiệc Bách Hoa là cái gì, nàng tại chỉ muốn cùng Vũ nhi tâm !

      Đông Mặc Khế nhìn hoàng hậu của mình, trong lòng hồi chua xót, nàng chỉ nhớ, chỉ muốn tâm với Phượng Thiên Vũ thôi sao, còn ta đây sao a: "Hoàng hậu, nàng có tâm tư, nhưng ta đây…."

      Đông Mặc Khế chưa kịp xong, liền nghe. .

      "Các vị ái khanh, các ngươi cũng nghe được rồi, Hoàng Thượng hôm nay có tâm tư, tiệc Bách Hoa liền kết thúc, các vị có thể lui xuống được rồi."

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy liền buồn cười, nàng ràng là nghe được chính di nương mới có tâm tư mà sao lại biến thành dượng rồi.

      Đông Mặc Khế: . phải là có tâm tư!

      "Hoàng Thượng, lão thần xin cáo lui." Lâm Thái Sư tuổi già sức yếu liền đứng ra đầu tiên, nào dám tìm Phượng Thiên Vũ gây phiền toái cơ chứ, nàng được Quốc Sư bảo hộ đấy, nghe muội muội của nàng , bên cạnh của nàng còn có Siêu Thần Thú, già rồi, tính toán chu toàn được nữa rồi.

      Mọi người thấy Thái Sư cáo lui, bọn lưu lại cũng có ý nghĩa gì rồi, đều nhất nhất hành lễ, lui xuống.

      Như vậy, tiệc Bách Hoa còn chưa bắt đầu, liền kết thúc.

      "Di nương, Vũ nhi có chuyện muốn hỏi?"

      Nhìn thấy tất cả mọi người rời , Phượng Thiên Vũ nhìn về phía Liễu Nguyệt, nhàn nhạt hỏi.

      "Vũ nhi, cung Phượng Nghi, di nương cũng có chuyện muốn cho ngươi biết." Liễu Nguyệt xong, kề tai Đông Mặc Khế vài tiếng, liền dẫn Phượng Thiên Vũ cùng Thanh Ngư trở về cung Phượng Nghi, chỉ còn Lâm quý phi cùng Đông Ngự Phong vẫn đứng trong điện luận võ.

      "Hoàng Thượng, chỉ là cái tiểu thư của Thừa Tướng, lại dám đánh quý phi, chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn nô tì cứ như vậy bỏ qua nàng ta hay sao?" Thấy Phượng Thiên Vũ rời , Lâm Uyển bất mãn , nàng đường đường quý phi, làm sao có thể để cái tiểu thư của Phượng phủ đánh chứ, uy nghiêm của nàng cứ như vậy mất sạch.

      "A? Vậy ái phi muốn như thế nào đây?" Đông Mặc Khế buồn cười hỏi, nàng là heo sao?

      thấy Quốc Sư đại nhân bảo vệ nàng như thế nào sao, còn có Hoàng Hậu của lại thương nàng như vậy, Lâm Uyển còn muốn tìm Phượng Thiên Vũ gây phiền toái, nàng phải heo chứ còn là gì nữa?

      "Nô tì cho rằng, nàng dám đánh quý phi chính là coi rẻ hoàng quyền, nên chém đầu, răn đe." Lâm Uyển xong, nhìn Đông Mặc Khế cười : "Hoàng Thượng, người có đúng hay ?"

      Đông Ngự Phong nghe vậy, vỗ bàn cái, tức giận : "Lâm Uyển, tâm tư của ngươi, ngươi tưởng trẫm biết hay sao? Phượng Thiên Vũ tiến cung ngươi lại muốn giết nàng, làm cho nàng vào Thánh Điện, hoàng hậu có tìm ngươi tính sổ, ngươi bây giờ lại muốn trẫm chém Phượng Thiên Vũ, sao ngươi cùng Quốc Sư mà cáo trạng, trẫm nghĩ nên chém ngươi đúng hơn."

      Đứng ở bên cạnh Đông Ngự Phong mực nghĩ đến Phượng Thiên Vũ ràng cố tình lừa gạt , khi nghe thấy thanh phẫn nộ kia, vội vàng : "Phụ hoàng, mẫu hậu hiểu chuyện, kính xin phụ hoàng thứ lỗi."

      Đông Ngự Phong cúi đầu , ngờ mẫu hậu có thể ngu ngốc như vậy, đến lúc này, còn nghĩ muốn giết Phượng Thiên Vũ.

      Đông Mặc Khế đến trước mặt Lâm Uyển, khuôn mặt tuấn mỹ che kín hơi mù: "Lâm Uyển, lần này trẫm tạm thời tha cho ngươi, nếu có lần sau, trẫm nhìn xem ai còn có thể bảo vệ cho ngươi."

      xong, phất tay áo, mang theo đám nô tài rời .

      Trong điện chỉ còn lại Lâm Uyển cùng Đông Ngự Phong.

      Đông Ngự Phong lắc đầu: "Mẫu hậu, người như thế nào lại ngu ngốc như vậy, Phượng Thiên Vũ có Quốc Sư bảo vệ, Hoàng Hậu cũng rất thương nàng, phụ hoàng lại che chở cho Hoàng Hậu, tại thời điểm mấu chốt thế này người còn muốn phụ hoàng giết Phượng Thiên Vũ?"

      "Phong nhi, mẫu hậu cam lòng, nàng ta chỉ là tiểu thư thất sủng của phủ Thừa Tướng sao có thể đánh mẫu hậu, còn có tiện nhân Liễu Nguyệt kia, biết nàng ta có chỗ nào tốt, Hoàng Thượng lại che chở cho nàng như vậy, Thái Tử vài năm nay đều trở về, Hoàng Thượng lại che chở cho tiện nhân kia, nếu Thái Tử trở về, Phong nhi, ngôi vị hoàng đế này. .. !"

      Dựa vào cái gì mà con của nàng là cấp thấp Linh Tôn, con của tiện nhân kia lại là cao cấp Linh Tôn, dựa vào cái gì mà nàng chỉ là quý phi, tiện nhân kia lại là Hoàng Hậu, nàng cam lòng!

      "Mẫu hậu, ta tự có chủ trương, ta xin khuyên mẫu hậu câu, được trêu chọc Phượng Thiên Vũ, nếu mẫu hậu còn cố tình trêu chọc nàng ta nghĩ tuyệt đối đơn giản là bị đánh như vậy đâu."

      "Ta còn có việc, xin trước, mẫu hậu cũng trở về cung nghĩ ngơi ." xong, quay người rời khỏi điện luận võ.

      Lâm Uyển hai mắt híp lại, nàng tin, nàng tin Phượng Thiên Vũ lợi hại như vậy, hôm nay trông thấy Phượng Thiên Vũ sử dụng linh lực, như vậy nàng ta còn là phế vật nữa rồi nhưng như vậy cũng lên điều gì.

      Phượng Nghi cung.

      "Các ngươi đều xuống ."

      Trong cung Phượng Nghi, Liễu Nguyệt đuổi cung nữ ra ngoài, chỉ còn Phượng Thiên Vũ cùng Thanh Ngư.

      "Di nương, Vũ nhi muốn hỏi ngươi, di nương có biết khối hình trăng lưỡi liềm hay ?"

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày, môi bờ khẽ nhếch, đồ vật hình trăng lưỡi liềm kia rút cuộc là cái gì?

      "Vũ nhi, Thanh Ngư, các ngươi theo Bổn cung." Liễu Nguyệt xong, mang Phượng Thiên Vũ cùng Thanh Ngư đến trước cái bình hoa tinh xảo, sau đó nàng bước đến xoay bình hoa mỗi bên ba lần, liền xuất mật thất.

      Liễu Nguyệt mang Phượng Thiên Vũ cùng Thanh Ngư bước vào, nàng kiêng kỵ Thanh Ngư, Vũ nhi tin tưởng Thanh Ngư, nàng cũng vậy.

      Mật thất dài, bốn phía khảm những viên Dạ Minh Châu, chiếu sáng mật đạo, lâu sau, ba người liền đến gian phòng.

      Gian phòng lớn, trong đó có treo bức họa, đôi nam nử ôm nhau, nữ tử trong bức họa tướng mạo xinh đẹp, đôi mắt phượng rất giống Phượng Thiên Vũ thể nghi ngờ, nam tử tướng mạo tuấn mỹ, là mỹ nam hiếm có.

      Thanh Ngư trông thấy nữ tử, liền hô lên: "Tiểu thư, tiểu thư, đó chính là phu nhân."

      Thanh Ngư ra, tuy rằng lúc đó nàng còn , nhưng mà phu nhân rất xinh đẹp, lại rất giống với tiểu thư, cho nên nàng có ấn tượng với phu nhân rất sâu.
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 24: phải là cha ruột 2
      Edit: Đinh Lam

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày, nàng cũng nhận ra: "Di nương, đây là?"

      Liễu Nguyệt đau thương nhìn hai người trong tranh: "Vũ nhi, đây chính là mẫu thân cùng phụ thân của ngươi."

      Sau khắc, Phượng Thiên Vũ khẽ giật mình, cha của nàng phải là Phượng Tiêu sao?

      "Vũ nhi, ta và mẫu thân của ngươi đến từ Đế Hoàng Thành, mẫu thân ngươi là đại tiểu thư của Vân gia, còn ta là đại tiểu thư của Liễu gia, năm đó, chúng ta đối với bên ngoài rất hứng thú, vì vậy chúng ta kết bạn, ra khỏi Đế Hoàng Thành, tới Đông Dạ quốc, nàng gặp được phụ thân ngươi, còn ta gặp được Hoàng Thượng, phụ thân ngươi chính là gia chủ Nguyệt tộc Nguyệt Phong, năm đó nàng mang bầu ngươi, về sau biết có chuyện gì xảy ra, nàng lại gả cho Phượng Tiêu, nàng thể vào cung, Bổn cung nghĩ hết thảy mọi biện pháp để gặp được nàng, khi đó nàng , cha ngươi vì cứu nàng, bị Phượng Tiêu giam cầm, biết giờ ở địa phương nào, Phượng Tiêu căn bản phải cha ruột của ngươi, là Phượng Tiêu lấy cha ngươi uy hiếp ép buộc nàng phải gả cho , cũng mấy lần muốn chiếm đoạt Nguyệt tộc nên muốn giết mẫu thân ngươi, nàng cũng phải là nữ tử yếu đuối, nàng vốn là cao cấp Linh Tôn, nên Phượng Tiêu thành công, về sau khi ngươi được sinh ra, ba tuổi khảo nghiệm Linh lực lại là cao cấp Linh Tôn, Phượng Tiêu vì muốn thỏa mãn vinh quang nên tin tức khảo nghiệm của ngươi lập tức vang khắp bốn phía, sau kiện kia, Bổn cung biết chắc chắn có quan hệ với Phượng Tiêu."

      Liễu Nguyệt xong, hai mắt độc, Phượng Tiêu, nếu như phải là ngươi, Vân Thanh cùng Nguyệt Phong làm sao có thể xảy ra nhiều đau khổ như vậy. !

      "Đúng rồi, Vũ nhi, ngươi hỏi cái khối hình trăng lưỡi liềm kia nó chính là lệnh bài của gia chủ Nguyệt tộc, di nương đưa cái này lại cho ngươi."

      Dứt lời, nàng dến khối đá vách tường, hai tay ấn lên phiến đá kia, cái hốc tối liền xuất , lấy ra đồ vật bên trong. Liễu Nguyệt cẩn thận từng li từng tí đem nó đặt trong tay Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ nhìn khối ngọc hình trăng lưỡi liềm ở trong tay, nội tâm nổi lên trận đau thương, trong nháy mắt, ý nghĩ của nàng chính là báo thù, nhưng nàng biết nàng thể gấp gáp, dù sao di nương cũng , phụ thân bị bắt , có khả năng vẫn còn sống, nàng thể gấp!

      "Di nương, mẫu thân của ta ở đâu? Di nương đem nàng chôn cất ở chỗ nào rồi?"

      Phượng Thiên Vũ hỏi, nàng nhớ kỹ Thanh Ngư từng qua, là di nương hậu táng mẫu thân nàng.

      "Vũ nhi, mẫu thân của ngươi cũng chưa chết, khi di nương đem nàng từ Phượng gia mang vào cung, phát nàng vẫn còn tia khí tức, vì vậy di nương liền để cho hoàng nhi đem mẫu thân ngươi đến Vân Sơn, sư phụ của hoàng nhi là cao cấp Dược Tôn, mấy ngày trước trong thư hoàng nhi gửi cho ta thông báo mẫu thân ngươi rốt cuộc cũng tỉnh lại, có thể chuyện được rồi."

      "Di nương, vậy người có biết phụ thân ta bị nhốt ở đâu ?" Phượng Thiên Vũ nhíu mày, từng ngón tay nắm chặt khối ngọc.

      "Vũ nhi, di nương cũng phái người tìm kiếm ở Phượng gia, sợ Phượng Tiêu phát , vì thế tìm ra được."

      Liễu Nguyệt xong, thở dài hơi: "Cũng biết Phượng Tiêu đến cùng là nhốt Nguyệt Phong ở đâu."

      "Thanh Ngư, ngươi biết trong phủ có nơi nào được dến hay ?" Phượng Thiên Vũ nhìn về phía Thanh Ngư, đôi mắt đen nhánh yên tĩnh kia chính là điềm báo cho giông tố sắp nổi lên.

      "Tiểu thư, Thanh Ngư cũng biết, trong phủ cũng có địa phương nào là thể ." Thanh Ngư nhớ lại , nàng cũng nghĩ tới lão gia lại phải là phụ thân tiểu thư, cũng khó trách lão gia lại đối xử với tiểu thư như vậy.

      "Di nương, người yên tâm, Vũ nhi nhất định tìm được phụ thân." Phượng Thiên Vũ xong, nhìn Thanh Ngư ra: "Thanh Ngư, chúng ta về trước , nhìn xem có thể tìm ra chút đầu mối gì ?"

      "Di nương, Vũ nhi xin trước."

      Liễu Nguyệt gật đầu, bây giờ Vũ nhi trưởng thành, còn là tiểu nương năm đó nữa rồi, nàng tin tưởng nhất định Vũ nhi có thể tìm được phụ thân của nàng, lập tức ra: "Ngươi ."

      Ra khỏi cung Phượng Nghi, Phượng Thiên Vũ mang theo Thanh Ngư thẳng đến cửa Bắc, lại nghĩ….

      Ở cửa Bắc, bóng dáng màu trắng đứng ở nơi đó, khuôn mặt tuấn mỹ che kín hơi mù.

      Phượng Thiên Vũ con mắt mảnh lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, ngước mắt nhìn về phía Đông Ngự Phong. .

      Phượng Thiên Vũ khỏi nheo mắt, trong đầu đều là dấu chấm hỏi (???)? Đông Ngự Phong tại sao lại ở chỗ này?

      "Tam vương gia, cửa Đông ở phía bên kia, ngươi ở nơi này làm cái gì?" Phượng Thiên Vũ nhíu mày nhàn nhạt hỏi, nàng vẫn nên nhanh chóng trở về.

      Đông Ngự Phong nghe vậy, trong lòng mang theo cỗ nộ khí biết tên, ra: "Bổn vương đợi ngươi."

      "Đợi ta?" Phượng Thiên Vũ ngây ngẩn cả người, lập tức hỏi: "Tam vương gia tìm ta có chuyện gì sao?"

      Đông Ngự Phong tiến lên vài bước, vung tay lên, nắm lấy bàn tay bé của Phượng Thiên Vũ, Thanh Ngư muốn tiến lên ngăn cản, bị Phượng Thiên Vũ khoát tay chặn lại, ngăn cản Thanh Ngư.

      Đông Ngự Phong híp nửa mắt, hàn quang trong mắt lưu động: "Phượng Thiên Vũ, tại sao ngươi phải lừa gạt bổn vương để bổn vương từ hôn ngươi?"

      Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu, trong mắt mang theo tia châm chọc: "Tam vương gia ngươi suy nghĩ nhiều rồi, là chính ngươi từ hôn, sao lại ta cố ý lừa ngươi?"

      "Phượng Thiên Vũ, nếu như ngươi với bổn vương rằng ngươi phải ngốc cũng là võ giả, bổn vương làm sao có thể từ hôn với ngươi."

      Phượng Thiên Vũ bỏ qua tay Đông Ngự Phong, mang theo ý cười nhạo:"Tam vương gia, bây giờ ngươi đứng đây để trách móc ta sao?"

      "Tam vương gia đừng quá tự tin như vậy, Tam vương gia hãy nhớ kỹ ngày hôm đó ngươi tới từ hôn ta, chính ta cũng muốn như vậy."

      Đông Ngự Phong cũng là có ý tứ rồi, nếu như trước kia thích nàng, cần gì phải để ý nàng có ngốc hay , nếu thích, chắc chắn là từ hôn rồi.

      "Tam vương gia phải người rất mong muốn từ hôn với ta sao? tại đạt được ước muốn, như thế nào ngược lại tìm ta gây phiền phức?"

      Hàn ý lấp đầy hai mắt của Đông Ngự Phong: "Phượng Thiên Vũ, về sau đừng để bổn vương trông thấy ngươi." Dứt lời hất tay áo lên ra ngoài hoàng cung.

      "Tiểu thư, Tam vương gia cũng quá đáng , ràng là muốn từ hôn với tiểu thư, bây giờ lại tiểu thư lừa gạt ."

      Thanh Ngư bất mãn , Tam vương gia thực đáng ghét, trước kia thấy tiểu thư có chút ngây dại luôn tìm cách muốn từ hôn, tại tiểu thư tốt rồi, cũng từ hôn rồi, lại quay sang trách tiểu thư lừa gạt , đúng vị Vương gia có “phong thái” mà. Hừ

      "Thanh Ngư, thôi."

      Phượng Thiên Vũ xong cất bước đến cửa Bắc.

      Thanh Ngư nghe vậy liền theo, hai người ra khỏi Hoàng Cung trực tiếp về Phượng phủ.

      Còn chưa tới trúc uyển, Phượng Thiên Vũ nghe được tiếng ồn ào.

      "Tiểu tử, đồ nhi của ta đến khi nào mới trở về đây?" Hàn Duệ nhìn chằm chằm vào Mạc Sầu, nóng nảy hỏi, cũng chờ lâu như vậy rồi, đồ nhi vẫn còn chưa có trở lại, bất quá tin tưởng vào năng lực của đồ nhi của , nên cũng lo lắng lắm.

      "Tôn Giả, ta cũng biết tiểu thư lúc nào mới về." Mạc Sầu nhìn Hàn Duệ, bất đắc dĩ .

      "Sư phụ, ta phải là để Mạc Sầu cho ngươi biết cần chờ ta, ta tìm ngươi sao?" Phượng Thiên Vũ vào sân , nhìn Hàn Duệ.

      Lúc Thanh Ngư trông thấy Hàn Duệ, hai tay chống nạnh, tức giận : "Lão đầu, nguyên lai là ngươi a!"

      Phượng Thiên Vũ kinh ngạc, nhìn tư thế của Thanh Ngư, hình như là nàng cùng sư phụ có thù oán a!

      Hàn Duệ sắc mặt nghiêm túc: "Tiểu nha đầu, lá gan ngươi cũng , dám hung hăn với ta?" Sau đó lại nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, làm bộ dáng vô cùng đáng thương, ủy khất : "Đồ nhi, nha đầu kia là ai, nàng hung hăng với sư phụ, sư phụ rất sợ a"

      Thanh Ngư thấy vậy, phẫn nộ chạy lên: "Hôm nay ta chỉ hung hăng với ngươi, ta còn muốn đánh ngươi nữa." Dứt lời, chuẩn bị động thủ, liền bị Phượng Thiên Vũ ngăn cản.
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 25: Diễn kịch 1

      Edit: Đinh Lam

      Phượng Thiên Vũ ngồi bàn đá bên trong Trúc Uyển, thân hình nhắn xinh xắn có chút gầy yếu, nhìn cọp cái Thanh Ngư đứng trước mặt, khóe môi nở ra nụ cười: "Thanh Ngư, là sư phụ của ta, xảy ra chuyện gì sao?"

      Phượng Thiên Vũ lắc đầu, Thanh Ngư cùng sư phụ động thủ, liền biết kết quả a.

      Thanh Ngư liền : "Tiểu thư, Thanh Ngư từng gặp , chính là sư phụ của đại tiểu thư, rất hay đưa đan dược cho đại tiểu thư để đối phó với tiểu thư."

      Thanh Ngư xong, vẫn quên bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau.

      Hàn Duệ nghe vậy, xoắn xuýt lại, mẹ kiếp, cũng chưa từng bước vào Phượng phủ có quỷ mới biết đại tiểu thư Phượng phủ trông như thế nào.

      Phượng Thiên Vũ nhìn về phía Hàn Duệ, con mắt tràn đầy vui vẻ, cũng chỉ có Hàn Duệ biết , nếu như giải thích ràng, chỉ sợ vô cùng thê thảm a, sợ sao? là cao cấp Dược Tôn cũng chính là trung cấp Linh Tông, đồ nhi của , đơn giản mà.

      "Đồ nhi, sư phụ thề với trời, ngay cả hình dạng chó má của đại tiểu thư kia sư phụ còn biết, làm sao có thể là sư phụ của nàng ta được, sao có thể lấy thuốc để đối phó ngươi a. Oan uổng a"

      Phượng Thiên Vũ im lặng, Mạc Sầu bưng nước trà lên, Phượng Thiên Vũ cầm lấy ly trà, nhấp môi cái, thủy chung vẫn lên tiếng.

      Hàn Duệ nhìn qua, nóng nảy, liền cho là đồ nhi tin mình, vội vàng lấy ra đồ vật muốn tặng Phượng Thiên Vũ.

      "Đồ nhi, ngươi xem, đây là sư phụ thay ngươi tìm đan đỉnh, là tặng cho đồ nhi ngươi đấy."

      Phượng Thiên Vũ ngước mắt, liếc nhìn cái đan đỉnh kia, thân đỉnh lên màu xanh đậm, phía có khắc ít hoa văn, nhìn ra, tuy đây phải là loại đan đỉnh tốt nhất, nhưng cũng tồi đâu nha.

      Phượng Thiên Vũ ý niệm khẽ động, đan đỉnh liền bị đưa vào gian Hồng Liên.

      Hàn Duệ kinh ngạc, đồ nhi rút cuộc là tin hay tin đây a?

      Phượng Thiên Vũ cười tủm tỉm đứng lên, đến trước mặt Hàn Duệ: "Sư phụ, nghe sư phụ những lời đó, ta cũng biết sư phụ là người mắt cao hơn đầu, đồ nhi tuyệt đối tin tưởng ngươi, bất quá lại biết người bên cạnh đại tỉ là ai?"

      "Tiểu thư, theo như Mạc Sầu nghĩ, người bên cạnh vị tỷ tỷ kia là đồ giả mạo." Mạc Sầu thản nhiên , nếu như vị Tôn Giả này biết đại tiểu thư, Thanh Ngư lại cái người kia rất giống vị Tôn Giả này, chỉ có khả năng!

      Phượng Thiên Vũ gật đầu, nàng cũng cho rằng như vậy.

      Thanh Ngư xin lỗi gãi gãi đầu: "Tôn Giả, thực xin lỗi, Thanh Ngư lại biết đắc tội với người."

      Hàn Duệ khoát tay áo: " Thấy ngươi là nha hoàn bên cạnh đồ nhi của ta, ta cũng thèm so đo với ngươi."

      Đột nhiên. khí hồi chấn động, Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu, nhìn bên ngoài viện, cặp môi đỏ mọng khẽ mở:"Tới chậm hơn so với dự đoán."

      Hàn Duệ nghe vậy, lông mày nhăn lên, sau khi đồ nhi của xong mới cảm giác được, chẳng lẽ thực lực của đồ nhi còn cao hơn cả ?

      Thanh Ngư cùng Mạc Sầu cũng ngốc, nghe tiểu thư như vậy cũng liền biết có người đến, hơn nữa tới đây chắc cũng có ý tốt!

      "Nha đầu, có muốn hay để sư phụ giúp ngươi thanh lý luôn." Hàn Duệ nghe thấy người tới cũng ít nha, sợ nha đầu ứng phó được.

      Phượng Thiên Vũ cười cười: "Sư phụ, người vào trong phòng trước , để đồ nhi diễn kịch chơi đùa với mấy người này chút."

      Phượng Thiên Vũ xong, từ trong gian gọi Ảnh nhi ra, bây giờ nàng chưa thể bại lộ thực lực, vẫn phải để Phượng Tiêu nghĩ nàng là cái phế vật có linh lực, như vậy nàng mới dễ dàng điều tra trong phủ được.

      "Mẫu thân." Tuyết Ảnh ngọt ngào kêu lên, đột nhiên trông thấy lão đầu, khuôn mặt nhắn bình tĩnh hỏi: "Thanh Ngư, lão nhân này là ai?"

      "Tiểu công tử, đó là sư phụ của tiểu thư."

      Hàn Duệ nhìn tiểu hài tử xuất , trong lòng hồi run rẩy, đó là loại uy áp về linh hồn, làm cho người ta luôn luôn sợ hãi.

      Hàn Duệ nhíu mày, nhìn tiểu hài tử thầm nghĩ: "Lực lượng cường đại."

      Phượng Thiên Vũ trông thấy Hàn Duệ vẫn còn đứng đó liền : "Sư phụ, mau vào thôi, nhớ kỹ, nghìn lần được xuất , bằng . …"

      Hàn Duệ nghe , thu hồi suy nghĩ, tiến vào gian phòng, nếu như đồ nhi của muốn xem kịch, sao có thể xem.

      Ngay lúc Hàn Duệ vào phòng, từ rất xa liền truyền đến thanh tức giận.

      "Tiểu tiện nhân."

      Phượng Tiêu, Mạc Tuyết, còn có Đại phu nhân Đỗ Yến, Phượng Thủy Tuyết, cùng với số đệ tử của Phượng gia khí thế tiến vào Trúc Uyển.

      Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn những người ở trước mắt, nhớ tới lời của di nương, lưu quang ngạp tràn hận ý, Phượng Tiêu!

      Phượng Thiên Vũ cười lạnh tiếng: "Phụ thân mang theo nhiều người như vậy, là muốn làm cái gì đây?"

      "Ngươi đừng gọi ta là phụ thân, ta cũng có đứa con như ngươi." Phượng Tiêu lạnh lùng : "Ngươi bây giờ trưởng thành, ngay cả lời của ta ngươi còn để ý, có Siêu Thần Thú, Quốc Sư cũng Hoàng hậu nương nương che chở, ngươi vẫn để phụ thân như ta vào mắt hay sao?"

      Đối mặt với khoảng hơn mười người, Phượng Thiên Vũ cũng sợ hãi, khí thế người lạnh nhạt tự nhiên, thong dong nhìn những người trước mặt kia.

      Phượng Thiên Vũ đưa tay, cầm lấy ly trà đặt ở bên miệng: "Phụ thân cũng là kì lạ, nữ nhi có nhiều người che chở như vậy, đáng lẽ phụ thân phải nên cao hứng a. Quốc sư thực lực cường đại, di nương lại là Hoàng Hậu của Đông Dạ quốc, Ảnh nhi là Siêu Thần Thú, thế mà phụ thân lại muốn phủi sạch quan hệ với nữ nhi, nữ nhi ngu ngốc, biết trong lòng phụ thân suy nghĩ cái gì a?"

      Phượng Tiêu sững sờ, như thế nào nghĩ tới, Phượng Thiên Vũ có Quốc Sư che chở, còn có Siêu Thần Thú, bởi vậy, ở trong triều cũng có quyền hành, Phượng tộc cũng là trong tứ đại gia tộc đứng đầu, loại chuyện này, cớ sao mà làm, chẳng qua là vừa nghĩ tới hôm nay triều đình Phượng Thiên Vũ lại ngỗ nghịch với như thế, vì thế tâm tình liền tức giận thôi.

      "Những lời ngươi rất có lý, nhưng tại sao trước mặt nhiều người như vậy ngươi lại ngỗ nghịch với ta, còn cắt hai tay của muội muội ngươi nữa."

      "Ngỗ nghịch?" Phượng Thiên Vũ cười lạnh, mở miệng: "Phụ thân, hôm nay nếu nữ nhi muốn hai tay của Tam muội, ngươi cảm thấy Quốc Sư đại nhân cùng di nương bỏ qua Tam muội hay sao? Phụ thân cảm thấy Quốc Sư đại nhân cho phép kẻ dám gây với người mà bảo vệ có thể bình an vô mà bước về hay sao?"

      "Phụ thân, Quốc Sư đại nhân là người như thế nào, chắc hẳn phụ thân càng hơn so với nữ nhi."

      Phượng Thiên Vũ thản nhiên , có chỗ dựa mà dùng, mới chính là ngu ngốc!

      Phượng Tiêu trầm mặc, Quốc Sư đại nhân tính tình ít nhiều biết chút, nếu như Phượng Thiên Vũ hôm nay có cắt lấy hai tay của Linh nhi, chỉ sợ tính mạng của Linh nhi cũng còn!

      "Quốc sư che chở cho ngươi như vậy, ngươi chỉ cần xin , Tam muội của ngươi liền có việc gì, tại sao ngươi còn cố tình cắt hai tay của Tam muội ngươi?"

      Phượng Thiên Vũ ánh mắt hàn, lạnh giọng : "Phụ thân rất đúng, lúc Tam muội đưa ra nữ binh cương thi để tỷ thí với ta lúc đó phụ thân ở đâu sao đứng lên giúp cho ta câu, đến lúc đó có phải hay đôi tay của Tam muội cũng được giữ lại. Hay tận trong tâm của phụ thân muốn nữ nhi chết có đúng hay

      Phượng Thiên Vũ xong, vẫn quên cố rặn ra mấy giọt nước mắt, cúi đầu, giọng khóc ồ lên, bộ dáng kia, giống tiểu hài tử bị ủy khuất a.

      Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đứng ở bên trợn mắt, nếu phải tiểu thư mới là diễn kịch, bọn liền tin tưởng đây là a.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :