1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu - Khinh Mặc Vũ (109/1043)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 16: Lần đầu gặp mặt
      Edit: Đinh Lam

      Nàng, tướng mạo xinh đẹp, bình tĩnh tự nhiên, liền nhìn ra được người này tâm cơ khó lường.

      " , nàng khi dễ Nguyệt Nhi." Lâm Mộng Nguyệt làm nũng , hiểu nàng nhất.

      "Ngươi tiến cung mấy lần, Bổn cung với ngươi chưa từng gặp nhau, nay ngươi lại bị Phong nhi lui hôn, hôm nay ngươi hãy theo Bổn cung chuyện chút ." mặt Lâm quý phi lên nụ cười hiền hòa, nhưng mắt phượng lại nổi lên tia ám quang.

      Phượng Thiên Vũ cười lạnh, sai, vừa nhìn thấy tia sáng trong mắt kia, nàng cũng muốn nhìn chút mẫu thân Đông Ngự Phong rốt cuộc là có năng lực như thế nào .

      "Nếu như quý phi nương nương có lời mời, như vậy Thiên Vũ liền cung kính bằng tuân mệnh rồi."

      Thanh Ngư thấy vậy, muốn theo sau, nàng nhìn ra, mấy người kia chính là tìm tiểu thư gây phiền toái.

      "Nha hoàn cần theo, đứng đợi ở nơi đây." Lâm quý phi liếc Thanh Ngư.

      "Tiểu thư!"

      "Thanh Ngư, có việc gì, làm phiền công công trước mang nàng chỗ của di nương." Phượng Thiên Vũ cho Thanh Ngư nụ cười an tâm, sau đó cùng Lâm quý phi đến địa phương khác.

      đoàn người về phía tiểu đường, càng lâu, người cũng càng ít.

      Phượng Thiên Vũ đánh giá bốn phía, khi thấy cung điện, có chút nhíu mày, trong hoàng cung như thế này sao lại có nơi yên lặng như vậy, còn là tòa cung điện.

      "Phượng Thiên Vũ, ngươi vào trước , Bổn cung liền vào sau." Trong mắt Lâm quý phi có chút vội vàng, chỉ cần nàng tiến vào, liền thể ra được, giết nàng, cũng có thể cho nữ nhân kia cái “kinh hỉ” .

      Phượng Thiên Vũ bất động thanh sắc liền : "Nếu là quý phi nương nương muốn ta vào, ta đây liền vào thôi."

      xong, thẳng về phía trước, Lâm quý phi mong muốn nàng tiến vào tòa cung điện này, nàng liền vào xem, đây là địa phương như thế nào.

      Lâm quý phi nhìn Phượng Thiên Vũ xa xa, mặt vẻ tươi cười, Thánh Điện chính là cấm địa, cho phép của Quốc Sư, cho dù là Hoàng Thượng cũng được tự tiện vào. Tự ý xông vào Thánh Điện, chết!

      Trong cung điện rộng lớn như vậy lại có chút nhân khí nào, đột nhiên có tiếng đàn truyền đến tai Phượng Thiên Vũ , tiếng đàn lúc cao, lúc thấp, lúc trầm, lúc bổng.

      Phượng Thiên Vũ theo tiếng đàn, liền phát trong cung điện, lại có mảnh hồ rât là lớn, bên hồ, những cành liễu nhàng nhảy múa trong gió, trong hồ hoa sen tranh nhau đua nở, nhìn xuyên qua những tán liễu nàng kinh ngạc phát bóng người ngồi những lá sen(nội công thâm hậu qá ta).

      Tức , Phượng Thiên Vũ liền kinh hãi.

      Đó là nam tử cực đẹp, mặc trường bào Lưu Vân màu đỏ như máu khiến người nhìn phải giật mình, tóc đen như mực theo gió tung bay.

      Thế gian còn có nam tử xinh đẹp như vậy sao!

      Kiếp trước nàng cũng gặp qua ít mỹ nam trong mỹ nam, Đông Ngự Phong cũng có thể so sánh với Phan An, nhưng so với nam tử trước mắt này càng là gì!

      Khi nhìn thấy nam tử trước mắt này, nàng cảm giác được dường như tất cả từ ngữ đều cách nào hình dung được !

      Dung mạo tựa như Trích Tiên, đủ để cho người trong thiên hạ nhìn thấy liền rơi vào tay giặc .

      "Rốt cuộc đây là người nào?"

      Phượng Thiên Vũ chớp mắt mà nhìn , kỹ càng mà đánh giá dung mạo ấy.

      Hai mắt nhắm lại, cổ áo hơi rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, làn da như bạch ngọc làm cho người ta nhịn được muốn tiến lên cắn cái.

      Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được thế nào là kinh diễm!

      sai, chính là kinh diễm!

      loại kinh diễm sâu đến tận linh hồn!

      Ngay lúc Phượng Thiên Vũ thầm đánh giá, nam tử đánh đàn kia cũng mở đôi mắt, ánh mắt nhìn về chỗ nàng.

      đôi mắt đẹp đến tận cùng, tựa như vực sâu thấy đáy, làm cho người ta vừa nhìn liền bị hấp dẫn.

      "Nha đầu, ai cho ngươi biết, nơi đây cho bất cứ ai bước vào sao?"

      thanh mị hoặc vang lên, nhìn Phượng Thiên Vũ giật nảy mình, mặt liền nở ra nụ cười.

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy, cười cười, hai tay ôm ngực, tựa người cây liễu, hai con mắt híp lại, tựa cười như . "Chẳng lẽ ngươi phải người?"

      Nam tử nghe vậy liền cười lớn, đem Phượng Huyền cầm thu vào trong gian, đứng dậy, đến bên Phượng Thiên Vũ, từng bước, từng bước nhàng, từng đóa sen hồng nở rộ ngay dưới chân, càng làm cho bộ trường bào màu hồng tỏa ra vẻ tà mị.

      "Nha đầu, là ngươi a." thanh nhàn nhạt, lại làm cho Phượng Thiên Vũ khẽ giật mình.

      "Ngươi biết ta?"

      "Từng gặp, năm ngươi ba tuổi, mẫu thân của ngươi mang theo ngươi vào cung, bổn tọa thấy ngươi ở ngự hoa viên." Đế Dạ Hiên ra, vẫn nhớ năm đó, tiểu nha đầu ngồi xổm trong hoa viên , cầm lấy đóa hoa tươi cười hỏi : "Ca ca, đây là hoa gì a?"

      nghĩ tới, cách nhiều năm, còn có thể nhìn thấy nàng.

      "Vậy ngươi là ai?"

      Phượng Thiên Vũ nhìn , nhàn nhạt mà hỏi.

      Thánh nguyệt bên hồ, cành liễu múa, dưới cây liễu, nam tử dung nhan kinh diễm, nữ tử dáng vẻ khuynh thành, bộ áo đỏ như lửa, bộ bào trắng lịch tao nhã, hai người nhìn nhau, khắc này, Thiên Địa tĩnh lặng, trực giác cho Phượng Thiên Vũ biết, cảm giác này quen thuộc, nàng đột nhiên nhớ tới câu, xa xa hẹn hai tướng nhìn qua.

      "Ta là Đế Dạ Hiên!"

      Đế Dạ Hiên mỉm cười, thanh mị hoặc lại vang lên.

      "A, nguyên lai ngươi chính là quốc sư Đông Dạ quốc, mọi người kính ngưỡng a!"

      Phượng Thiên Vũ cười , khó trách trong hoàng cung lại có chỗ cung điện như vậy, sớm nghe thực lực Quốc Sư cường đại, bất tử bất lão, dung nhan càng thêm kinh người, hôm nay diện kiến, quả như lời đồn. . !

      "Nha đầu, ngươi có biết tự tiện xông vào Thánh Điện hậu quả là gì ?"

      Trong mắt Đế Dạ Hiên mang theo tia vui vẻ, trêu đùa nha đầu vui, sao có thể trêu chọc nàng được.

      " biết." Phượng Thiên Vũ thành trả lời, nàng biết, nhìn nam nhân trước mắt này, hẳn chẳng tốt đẹp gì a!

      Đế Dạ Hiên hơi sững sờ, ngược lại là nghĩ tới nha đầu lại trả lời trực tiếp như thế, môi bờ có chút quyến rũ ra, đáy lòng phẳng lặng liền lên tia khác thường, giống như cục đá rơi xuống, tạo nên tầng tầng rung động.

      Nếu là có người trông thấy, tất nhiên sợ tới mức tròng mắt đều rơi xuống, chưa bao giờ thấy Quốc Sư đại nhân thân cận với người khác, vậy mà lại tươi cười với nữ tử, hơn nữa còn là nử tử nổi danh là phế vật.

      Điều này tình trăm năm rất khó rồi!

      "Nha đầu, ta dẫn ngươi ra ngoài, thánh điện này tiến vào dễ nhưng ra rất khó."

      Đế Dạ Hiên cười cười. biết bao nhiêu lâu, nở nụ cười.

      Thánh Điện sở dĩ thể tự tiện xông vào, là vì, bên trong là gian dành riêng của Quốc Sư của Đông Dạ quốc, càng là vì trong Thánh điện có Quốc Sư đại nhân bố trí xuống tuyệt sát trận, phải là Quốc Sư đại nhân, ai có thể giải.

      "Vậy làm phiền Quốc Sư đại nhân rồi!"

      Phượng Thiên Vũ gật đầu, kẻ đần cũng biết cung điện này tiến vào dễ ra khó khăn.

      Hai người trước sau, bước ra phía ngoài cung điện.

      Phượng Thiên Vũ ở phía sau , nhìn đoạn đường tuy dài nhưng cảnh sắc hai bên đường biến hóa khôn lường, thầm kinh hãi, cái nghiệt này đơn giản a!

      "Hô "

      trận gió thổi qua, Phượng Thiên Vũ thấy mình tiến vào giao lộ của cung điện.

      "Nha đầu, ta đưa đến đây thôi, còn lại ngươi tự mình , chúng ta còn có thể gặp lại nhau đó."

      Đế Dạ Hiên thần bí khó lường .

      Phượng Thiên Vũ khẽ gật đầu: "Quốc Sư đại nhân, đa tạ."

      "Nha đầu, ngươi là khách khí, gọi ta là Dạ Hiên!"

      Đế Dạ Hiên thản nhiên , hồng báo trong gió bay lên, tóc đen nhàng vui đùa theo cơn gió, nhìn Phượng Thiên Vũ nhíu mày, nha đầu này là quá đáng .

      Nếu Phượng Thiên Vũ biết trong lòng suy nghĩ gì, chắc nội thương mất, chỉ sợ là người thứ nhất cảm thấy nàng đáng .
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 17: Phượng Hoàng liệm*

      Edit: Đinh Lam

      *Liệm: dây xích

      Dạ Hiên?

      Chúng ta thân thiết tới mức độ này rồi sao?

      Cái trán Phượng Thiên Vũ mơ hồ xuất ba đường hắc tuyến. !

      Bất quá cũng sao cả.

      " như vậy, ừm, như vậy, Dạ Hiên, ta trước." thanh êm ái của Phượng Thiên Vũ rơi xuống, chẳng biết tại sao, nàng đối với giống như người ngoài luôn lạnh lùng vô tình, cái cảm giác này như từng quen biết khiến cho chính nàng của phải nghi ngờ, thế nhưng trong trí nhớ mà nàng có được, chưa từng xuất .

      "Nha đầu, ngươi mang cái này vào."

      Đế Dạ Hiên xong, từ tay trái gỡ xuống sợi dây cổ màu tím, khắc đầy hoa văn cổ xưa, làm cho người ta cảm giác cổ xưa, lâu đời.

      "Đây là cái gì?"

      Phượng Thiên Vũ hỏi, nàng vừa nhìn vật trong tay liền biết đây phải là vật phàm.

      "Nha đầu, Phượng Hoàng liệm gồm có hai dây, dây đeo tay ngươi là Hoàng liệm còn dây tay ta là Phượng liệm." Dứt lời, Đế Dạ Hiên liền đeo lên tay nàng.

      rất nhàng, khi da thịt chạm nhau, loại cảm giác khác thường tự nhiên sinh ra, Phượng Thiên Vũ bối rối, trước kia nàng thân cận với ai như vậy, mọi người đều rất e ngại nàng.

      "Tốt rồi" Đế Dạ Hiên nhìn sợi Hoàng liệm cổ tay Phượng Thiên Vũ, thoả mãn mỉm cười.

      Sợi Hoàng liệm cổ tay Phượng Thiên Vũ đột nhiên lóe sáng, màu tím sợi dây kết hợp cùng với những hoa văn cổ xưa phát ra những sợi ánh sáng màu tím nhàn nhạt nhìn qua tràn ngập sắc thái mộng ảo.

      Phượng Thiên Vũ thu tay lại: "Dạ Hiên, gặp lại."

      "Ân."

      Phượng Thiên Vũ quay người rời , trong lòng biết phải làm thế nào, muốn quay đầu lại nhìn người kia, nam tử bền ngoài cao quý nhưng rất đơn.

      Đế Dạ Hiên nhìn bóng lưng xa dần, thầm nghĩ, nha đầu, ngươi biết , Hoàng liệm phải ai cũng mang vào được đâu!

      Trong Phượng Nghi cung.

      "Công công, ngươi xem sao Hoàng hậu nương nương cùng tiểu thư vẫn chưa trở lại a?"

      Đứng ở trước cửa cung Phượng Nghi, Thanh Ngư nhìn quanh ngoài cung lo lắng hỏi công công bên cạnh, tiểu thư lâu như vậy rồi, phải là xảy ra chuyện gì chứ? Hoàng hậu nương nương lại có trong cung.

      "Thanh Ngư nương, ngươi nên gấp gáp, bằng chúng ta tìm nương nương, Phượng nhị tiểu thư có thể cùng quý phi nương nương tản bộ gặp được Hoàng hậu nương nương rồi, cho nên mới có tới." Công công an ủi ra, trong lòng cũng thực sốt ruột, Nhị tiểu thư còn chưa tới, lại bị quý phi nương nương đón , chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, muốn xảy ra chuyện rồi, có mặt mũi nào mà gặp Hoàng hậu nương nương a!

      "Đúng rồi, công công, chúng ta liền tìm Hoàng hậu nương nương a."

      Thanh Ngư xong, liền lôi kéo công công chạy ra khỏi cung Phượng Nghi.

      Thanh Ngư cùng công công thẳng đến đại điện, biết đường như thế nào lại va vào người, sau đó liền rơi vào vòng tay ấm áp.

      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Thanh Ngư vội vàng rời khỏi cái ôm ấp kia, cúi đầu gấp gáp , đừng có đụng vào mấy vị Vương gia hay đại thần đó chứ đời nàng cũng xong rồi.

      Công công cũng ở bên ra: "Vân công tử, Thanh Ngư nương tìm người sốt ruột, cẩn thận đụng vào Vân công tử, kính xin công tử thứ lỗi." Người này là Vân công tử, sứ giả của Vân Thương quốc, nếu truy cứu, rất phiền toái a, hôm nay là cái ngày nấm mốc gì mà Nhị tiểu thư bị quý phi nương nương ngăn đón , tại nha hoàn của Nhị tiểu thư lại đụng vào sứ giả Vân Thương quốc.

      Vân Ế mỉm cười nhìn Thanh Ngư cúi đầu xin lỗi, từ xa thấy nàng, còn tưởng rằng nhìn lầm, vốn định đến xem, lại nghĩ nha đầu kia chạy nhanh, đụng vào , nếu phải nhanh tay nha đầu kia là xui xẻo rồi.

      "Thanh Ngư, ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Vân Ế liền hỏi.

      Ồ? Thanh này như thế nào lại quen tai như vậy?

      Thanh Ngư ngẩng đầu, khi thấy gương mặt Vân Ế, liền bình tĩnh trở lại, "Vân công tử, người sao lại ở chỗ này?"

      Vân Ế cười : "Thanh Ngư, ta hỏi ngươi trước cơ mà, đúng rồi, như thế nào thấy Mạc Sầu cùng tiểu thư nhà ngươi?"

      Tiểu thư. Đúng nga, tiểu thư thấy, nàng bây giờ còn muốn gặp Hoàng hậu nương nương đây!

      "Vân công tử, tiểu thư thấy, Thanh Ngư muốn tìm Hoàng hậu nương nương, cẩn thận đụng vào Vân công tử, nếu có mạo phạm, kính xin Vân công tử bỏ qua cho."

      Thanh Ngư xong, chuẩn bị rời , tay liền bị kéo lại, nhìn lại, lại thấy Vân Ế cười nhìn nàng.

      "Thanh Ngư, ngươi sao có thể vào đại điện được sao, cũng thấy được Hoàng hậu nương nương đâu."

      Vân Ế cười , buồn cười, chủ tử lạnh lùng trầm tĩnh còn nha đầu này lúc nào cũng ồn ào nha?

      "Vậy phải làm sao bây giờ a!" Thanh Ngư vội la lên.

      "Ta dẫn ngươi a."

      Vân Ế cũng trêu chọc nàng nữa, mang nàng đến đại điện.

      "Đa tạ Vân công tử." Thanh Ngư ra: "Công công, cám ơn ngươi, Vân công tử mang ta tìm nương nương, công công cũng cần theo nữa đâu."

      "Thanh Ngư nương, ngươi ." Công công ra, nha hoàn, sao lại nhận thức Vân công tử đây?

      Trong điện Kim Loan, quần thần đông đủ, các thế gia, tiểu thư ngồi sau lưng phụ thân mình, thanh khắp nơi vang lên, ở cao, thân hình to lớn cao ngạo, nam tử mặc bộ long bào màu vàng chói lọi ngồi phía , mà bên cạnh nữ tử mặc Phượng bào tướng mạo thập phần xinh.

      Sứ giả Vân Thương quốc xin cầu kiến.

      Từng thanh vang lên, đại điện liền yên tĩnh trở lại.

      "Tuyên." Đông Mặc Khế ra.

      Vân Ế mang theo Thanh Ngư tiến vào: "Vân Ế bái kiến Đông Hoàng."

      Thanh Ngư cúi đầu đứng ở bên người Vân Ế, nàng chỉ là muốn tìm Hoàng hậu nương nương, nhiều vị Vương Công đại thần như vậy, còn có Hoàng Thượng nữa, nàng biết phải làm sao bây giờ.

      "Phụ thân, cái kia phải là nha hoàn bên cạnh phế vật hay sao?" Phượng Thủy Linh lên tiếng , các nàng ở cửa Đông, thấy phế vật kia, tại Thanh Ngư ở chỗ này, phế vật kia vào trong đó rồi hả?

      Trong đại điện yên tĩnh, thanh của Phượng Thủy Linh liền đặc biệt vang dội, Vân Ế bất mãn nhăn nhíu mày.

      "Vị tiểu thư kia, chuyện xin chú ý."

      Vân Ế nhìn về phía Phượng Thủy Linh, lạnh lùng ra.

      Ngồi ở cao, Liễu Nguyệt nghe vậy, liền : "Ngẩng đầu lên, ngươi là nha hoàn bên cạnh Vũ nhi có đúng , tại sao lại thấy Vũ nhi?"

      Thanh Ngư nghe vậy, liền ngẩng đầu: "Hoàng hậu nương nương, Thanh Ngư cùng tiểu thư tiến cung, trong cung, tiểu thư bị Lâm quý phi kéo tản bộ, tại còn chưa có trở lại." Thanh Ngư xong, nước mắt chực chờ rơi xuống.

      Vân Ế nhìn, trong lòng liền có tư vị, chính cũng biết phải làm thế nào.

      "Cái gì." Liễu Nguyệt nghe xong, liện thịnh nộ, nhìn về Đông Mặc Khế, "Hoàng Thượng."

      " , mau tìm nàng, nàng cũng là chất nữ của Bổn Hoàng." Đông Mặc Khế ra, tình trong hậu cung phải biết , lại nghĩ rằng liên lụy đến Phượng Thiên Vũ, biết vị hoàng hậu này a, đối với Phượng Thiên Vũ rất mực là thương a!

      Ngồi ở phía dưới Đông Ngự Phong nhíu mày, chẳng lẽ mẫu hậu hạ thủ Phượng Thiên Vũ, nên a, bên người Phượng Thiên Vũ có Siêu Thần Thú, nếu đánh nhau, có khả năng, tại lại tranh đấu, xảy ra chuyện gì rồi?

      "Thanh Ngư, mang Bổn cung tiềm tiểu thư ngươi."

      "Dạ, Hoàng hậu nương nương." Thanh Ngư xong, đối với Vân Ế cười cười, mang Hoàng Hậu ra ngoài đại điện.

      lúc hai người ra khỏi đại điện, liền đụng phải Lâm quý phi.

      "Ôi!!!" Tỷ tỷ là muốn đâu đây?" Lâm quý phi cười hỏi, nàng tự nhiên thấy Thanh Ngư.

      Liễu Nguyệt vừa trừng mắt, càng cố kỵ trong đại điện còn có phụ thân Lâm quý phi Lâm thái sư cùng ca ca của nàng Lâm tướng quân, liền tức giận to: "Lâm Uyển, nếu như Vũ nhi xảy ra chuyện gì, Bổn cung nhất định bắt ngươi khai đao." xong, mang theo Thanh Ngư nghênh ngang rời khỏi đại điện.
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 18: Hoàng hậu quá làm càn
      Edit: Đinh Lam

      Đợi Hoàng hậu nương nương cùng những người xung quanh xa, Lâm thái sư đứng dậy: "Hoàng Thượng, thần có chuyện muốn ."

      Đông Mặc Khế hai mắt hơi trầm xuống, lão bất tử này muốn sao lại biết cơ chứ: "Thái sư cứ ."

      "Hoàng Thượng, thần cảm thấy Hoàng hậu nương nương làm càn quá mức, thân là hoàng hậu nước, có chứng cứ, ở triều đình xuất khẩu cuồng ngôn, uy hiếp quý phi, thần cảm thấy, Hoàng Thượng cần phải nghiêm trị." Lâm thái sư vì tuổi già sức yếu cố gắng từng chữ từng chữ, lại chút nào chú ý tới sắc mặt của Đông Mặc Khế càng ngày càng đen.

      "Hoàng Thượng, nô tì biết tỷ tỷ đối với nô tì vốn là có thành kiến a." Lâm Uyển xong, vẫn quên vài giọt nước mắt.

      "Đông Hoàng, ta hôm nay đến đây phải là đến xem trò vui." Vân Ế nhìn hai người, bất mãn , hai người này biết trong đại điện có bao nhiêu người hay sao? cảm thấy mất mặt à?

      "Vân công tử chê cười." Đông Mặc Khế cười yếu ớt: "Thái sư, quý phi, hôm nay chính là nghênh đón sứ giả, có chuyện gì ngày khác rồi hãy , nhập tọa."

      Phượng Tiêu ngồi ở ghế, mặt mày nhíu chặt, Hoàng hậu nương nương che chở cho Phượng Thiên Vũ như thế, cái phế vật kia tại cũng chưa tỉnh ngộ, nghĩ tới năm đó cho nàng cơ hội sống sót lại là tai họa, xem ra kiện kia phải gấp rút rồi. . !

      Cửa Bắc

      "Thanh Ngư, chính là ở chỗ này Vũ nhi bị Lâm Uyển đón sao?" Liễu Nguyệt lo lắng hỏi.

      "Hoàng hậu nương nương, chính là tại đây tiểu thư bị đón , các nàng con đường kia." Thanh Ngư đưa bàn tay bé chỉ về phía con đường bên phải, tiểu thư chính là con đường này.

      Đôi mắt Liễu Nguyệt hơi co lại, con đường kia. tốt...đó là đường đến Thánh Điện.

      Liễu Nguyệt tức giận mắng tiếng: "Tốt lắm, Lâm Uyển."

      Vũ nhi cũng biết đó là Thánh Điện, khẳng định Lâm Uyển mang Vũ nhi đến Thánh Điện, nàng bây giờ ở trong đại điện, như vậy khả năng Vũ nhi tiến vào Thánh Điện, Quốc sư ở trong Thánh điện này, nhắm mắt là Tiên, mở mắt là ma, mấy năm trước, nàng may mắn được bái kiến quốc sư lần, Quốc sư vốn là người lạnh lùng cao quý, nếu Vũ nhi tiến vào Thánh Điện. Hậu quả kia. !

      "Người tới."

      "Nương nương, có gì phân phó?" công công tiến lên hỏi.

      "Dẫn người, Bổn cung muốn vào Thánh Điện." Vũ nhi nếu tiến vào, tại cũng chỉ có vào Thánh Điện nhìn chút, Vân Thanh, ta đáp ứng ngươi, tuyệt làm cho nàng gặp chuyện may.

      "Nương nương, thể." Thiếp thân của Liễu Nguyệt là Vệ vừa thân ra: "Thánh Điện chính là cấm địa, nếu nương nương tùy tiện vào, chỉ sợ. ."

      " thể? Có cái gì mà thể, Bổn cung hôm nay nhất định phải ." xong, lướt qua Vệ , tới.

      "Di nương." thanh nhàn nhạt vang tới khiến Liễu Nguyệt khẽ giật mình, Thanh Ngư cao hứng nhìn về phía thanh vừa phát ra, khi thấy bóng dáng xinh đẹp kia, nước mắt liền rơi xuống: "Tiểu thư, người đâu vậy? Như thế nào tại mới đến, Thanh Ngư lo lắng cho người."

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy, cười cười: "Tiểu nha đầu, ta phải ở đây à."

      Nàng vừa mới ra, đường cứ mãi nghĩ đến người kia, mới phát mình bị lạc đường, vất vả mới quay lại, liền trông thấy Thanh Ngư cùng di nương, nàng vốn định ra ngoài, nhưng rồi ngừng lại, nàng muốn biết di nương này có bao nhiêu quan tâm đến nàng, khi nàng nghe được di nương vì muốn tìm nàng mà e ngại vào cấm địa, lúc đó nàng liền ra, nghĩ tới, trùng sinh tại thế giới này, nàng còn có di nương thương nàng như vậy, tình thân, kiếp trước nàng có, trùng sinh về đây, ông trời nếu cho nàng tình thương, nàng muốn nghiêng người ôm hết tất cả, muốn bảo hộ tất cả người thân của nàng, cho nên trước đó, nàng muốn xác định.

      "Vũ nhi?"

      Liễu Nguyệt tiếng, nữ tử khẽ cười lạnh nhạt, đây là cháu của nàng sao?

      "Di nương."

      tiếng di nương ngọt ngào này hung hăng chạm vào nội tâm của nàng.

      Liễu Nguyệt bước đến trước mặt Phượng Thiên Vũ, "Vũ nhi, ngươi?"

      "Hoàng hậu nương nương, tiểu thư rất tốt rồi." Thanh Ngư thay tiểu thư nhà mình ra, nàng biết tiểu thư khỏi bệnh, Hoàng hậu nương nương rất cao hứng.

      Liễu Nguyệt thể tin được, nàng chờ ngày này bao nhiêu năm rồi, "Vũ nhi, ngươi, ngươi tốt rồi?"

      Phượng Thiên Vũ nhìn nữ nhân kích động trước mình, khuôn mặt nhắn nở nụ cười, môi đỏ mọng khẽ mở, "Di nương, Vũ nhi tốt rồi."

      " tốt quá, tốt quá, , di nương dẫn ngươi gặp dượng ngươi." Liễu Nguyệt , lôi kéo Phượng Thiên Vũ đường thẳng đến đại điện.

      Đến trước cửa đại điện , Liễu Nguyệt lại đột nhiên ngừng lại, quay người nhìn nhìn Phượng Thiên Vũ.

      "Vũ nhi, theo ta, di nương thay trang phục cho ngươi." Liễu Nguyệt xong, lôi kéo Phượng Thiên Vũ đến Thiên Điện.

      Phượng Thiên Vũ im lặng, cảm giác có người thân tốt, "Di nương, cần a."

      "Tiểu thư, người để cho Hoàng hậu nương nương thay trang phục cho người , Thanh Ngư cũng muốn nhìn tiểu thư chưng diện chút nha." Thanh Ngư ở bên ra, tiểu thư lớn lên rất xinh đẹp, nhưng người chẳng biết chưng diện, trang điểm là gì cả.

      Phượng Thiên Vũ rơi vào đường cùng, đành phải thuận theo di nương, vào trong điện, tùy ý để di nương thay trang phục cho mình.

      “Vũ nhi của ta đẹp." Liễu Nguyệt thả đồ vật trong tay xuống, nhìn nữ tử trong gương.

      Trong gương là nữ tử với đôi lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt phượng, chiếc mũi nhắn tinh xảo, đôi môi đào đỏ mỏng , ấn kí Hồng Liên xinh đẹp, bộ váy màu xanh lam như nước chảy, làn váy hình sóng nước dập dìu uốn lượn, mái tóc đen tuyền bung xõa sau lưng, những dãi lụa mỏng nhàng bao trùm lấy đôi tay, ở phía dưới những dải lụa ấy, ánh sáng màu tím Hoàng liên nhàn nhạt phát ra, xuyên thấu qua những tầng lụa mỏng, như như , hấp dẫn người nhìn.

      "Tiểu thư, người đẹp nha." Thanh Ngư si mê nhìn Phượng Thiên Vũ, tiểu thư là đẹp.

      Phượng Thiên Vũ nhìn xem hai người: "Di nương, chúng ta có thể đại điện được chưa ạ?"

      "Uh, thôi, di nương muốn bọn nhìn xem Vũ nhi của ta là mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc nữa đó." Liễu Nguyệt xong, khuôn mặt xinh đẹp liền lộ ra nụ cười, cái gì là thế gia tiểu thư, cái gì công chúa, cũng chẳng ai đẹp bằng Vũ nhi của nàng.

      Trong điện Kim Loan, Đông Mặc Khế hỏi Vân Ế: " biết Vân công tử lần này tới Đông Dạ quốc có chuyện gì?"

      "Đông Hoàng, Vân Ế lần này đến đây, là muốn gặp Quốc Sư đại nhân, Vân Ế có chuyện muốn nhờ." Vân Ế nhàn nhạt ra.

      Đông Mặc Khế nhíu mày, Quốc Sư đại nhân. cũng biết giờ Quốc Sư có ở Thánh Điện hay nữa?

      "Vân công tử, gạt ngươi, Bổn Hoàng cũng lâu chưa thấy qua quốc sư rồi."

      Quốc Sư đại nhân này vô tung vô ảnh, ai cũng biết là ai, đến từ đâu

      "Hoàng Thượng." tiếng kiều mị vang lên, Liễu Nguyệt cùng Phượng Thiên Vũ tiến vào điện Kim Loan.

      Quần thần nghe tiếng, quay đầu nhìn các nàng bước vào.

      " nương bên cạnh Hoàng hậu nương nương là ai a?"

      "Đúng đấy, nương tuyệt sắc như thế lại chưa từng thấy qua?"

      " biết là tiểu thư nhà ai?"

      Trong điện Kim Loan mọi người nhôn nhao nghị luận, các vị thế gia tiểu thư nhìn nữ tử tuyệt sắc, trong mắt lộ ra tia ghen ghét, Đông Ngự Phong cùng Phượng Tiêu đồng thời nhíu mày, bọn tự nhiên biết đây là Phượng Thiên Vũ, Đông Ngự Phong nghĩ tới, Phượng Thiên Vũ lại xinh đẹp đến như vậy.

      Phượng Thủy Tuyết cùng Phượng Thủy Linh cam lòng, ghen ghét nhìn Phượng Thiên Vũ, sớm biết như vậy, lúc trước nên hủy cái gương mặt đó rồi.
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 19: Quốc sư xuất

      Edit: Đinh Lam

      Phịch tiếng, ly tay Vân Ế liền rơi xuống mặt đất.

      Lâm quý phi từ xa trông thấy Phượng Thiên Vũ liền bị hù dọa, run rẩy, nàng như thế nào lại ra? phải chỉ cần tiến vào Thánh Điện, cho dù Quốc Sư biết, nhưng cũng ra thể nào ra được mà, Thánh Điện có bày sát trận, chẳng lẽ cái phế vật này phá được sát trận sao?

      "Hoàng Hậu, đây là?" Đông Mặc Khế hỏi, đây là cháu của mình sao?

      "Thiên Vũ, bái kiến dượng." Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt .

      lời ra, những người nghị luận đều lập tức tĩnh lặng, đây là Nhị tiểu thư ngu ngốc của Phượng gia?

      Mỹ nữ tuyệt sắc, giọng điệu tự nhiên lạnh nhạt, khí thế vương giả cao ngạo, như thế nào lại giống với lời đồn.

      "Ngươi chính là Phượng Thiên Vũ?" Đông Mặc Khế thể tin nổi nhìn Phượng Thiên Vũ, đây chính Phượng Thiên Vũ nhát gan, như nhược sao.

      "Đúng vậy." Phượng Thiên Vũ mím môi, ánh mắt nhìn về phía Lâm quý phi, con mắt đen láy liền lên tia sát ý, tiếp tục trả lời câu hỏi của Đông Mặc Khế, liền quay người bước đến Lâm quý phi.

      "Lâm quý phi, ngươi tại sao lại tiến vào Thánh điện?" Phượng Thiên Vũ cười .

      "Cái… Cái gì vào, ta biết." Lâm quý phi run rẩy trả lời. Cái phế vật này có thể phá sát trận, nhưng mà bây giờ có Phong nhi cùng ca ca ở đây, nàng ta có thể làm gì được.

      Lâm quý phi càng nghĩ tới, Quốc Sư đại nhân đối với Phượng Thiên Vũ là ngoại lệ.

      Phượng Thiên Vũ lạnh lùng cười ra tiếng, về phía trước, đưa tay lên, bạt tai đánh thẳng vào mặt Lâm quý phi, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ lên mảnh hàn ý: "Bổn nương là người để cho ngươi tính kế hay sao?"

      "Làm càn." Ba đạo thanh đồng thời vang lên, trong đó hai đạo thanh là phụ thân cùng ca ca của Lâm quý phi, đạo thanh còn lại chính là của Phượng Tiêu.

      "Phượng Thiên Vũ, là ai đưa cho ngươi lá gan dám đánh Bổn cung hả?" Lâm quý phi ôm mặt, tức giận hỏi, nàng nghĩ tới, trước mặt nhiều người như vậy, cái phế vật này dám động thủ đánh nàng.

      "Bổn tọa cho, có ý kiến?" Ngoài điện, giọng từ xa vang đến, khắc sau, đạo bóng dáng xuất ở bên cạnh Phượng Thiên Vũ, vẫn là bộ hồng bào như hỏa diễm, mọi người kinh hãi vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Bái kiến Quốc Sư."

      Phượng Thủy Tuyết cùng Phượng Thủy Linh nhìn đạo bóng dáng kia liền ngu ngốc nở nụ cười, Quốc Sư đại nhân quá xinh đẹp rồi.

      "Đứng lên ." Thần sắc Đế Dạ Hiên lạnh băng, khi mọi người vừa đứng lên nhất thời cảm thấy chung quanh giảm xuống vài độ.

      "Nha đầu, ai khi dễ ngươi?" Đế Dạ Hiên dịu dàng cười hỏi, nha đầu này khiến bớt lo lắng mà!

      Lúc mọi người trông thấy nụ cười của Quốc Sư như cảm thấy Thiên Địa huyền ảo rồi, thiên a, Quốc Sư đại nhân biết cười, mà cười với cái phế vật mới chết chứ, tuy rằng phế vật kia lớn lên xinh đẹp tuyệt mỹ, thế nhưng vẫn có Linh lực a!

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy, ngọt ngào tươi cười, trả lời: "Dạ Hiên, sao ngươi lại tới đây?"

      Dạ Hiên?

      Phượng Thiên Vũ gọi Quốc Sư đại nhân là Dạ Hiên?

      Cái này, kể cả Thanh Ngư đều sửng sốt, tiểu thư lúc nào lại quen biết với Quốc Sư đại nhân? Nàng sao lại biết? Bất quá tiểu thư cùng Quốc Sư đại nhân đứng chung chỗ, xứng đôi a. !

      "Ta cố ý tới thăm ngươi chút."

      cũng biết vì cái gì, nha đầu kia vừa mới rời , rất nhớ, cho nên mới chạy ra khỏi Thánh Điện, còn chưa tới, liền nghe thấy có người dám hung hăng với nha đầu.

      Hai người trao đổi với nhau nhưng trong mắt mọi người chính là liếc mắt đưa tình a, Phượng Tiêu vẻ mặt chìm xuống, bên người Phượng Thiên Vũ có Siêu Thần Thú, tại lại được Quốc Sư che chở, từ khi nào mà mọi chuyện vượt qua khống chế của rồi.

      Phượng Thủy Linh cùng Phượng Thủy Tuyết ghen tỵ đến gần chết, Quốc Sư đại nhân lại có thể ôn nhu với Phượng Thiên Vũ.

      Đế Dạ Hiên mắt lạnh nhìn Lâm quý phi: "Chính là ngươi gây khó dễ cho nha đầu."

      thanh hờ hững xa cách, Lâm quý phi liền hồi sợ hãi.

      "Quốc Sư đại nhân. Ta... Ta...." Lâm Uyển run rẩy ra lời, nàng biết , đắc tội với Quốc Sư bất kể là ai cũng cứu được nàng, hai mắt hung hăng trừng mắt liếc Phượng Thiên Vũ, chết tiệt, phải là bởi vì nàng ta, nàng làm sao có thể đắc tội với Quốc Sư cơ chứ!

      Lâm Uyển hoàn toàn quên mát, chính nàng muốn hại Phượng Thiên Vũ, kết quả như vậy cũng là tự nàng bê đá đập chân nàng mà thôi trách ai được nữa.

      "Ta cái gì mà ta?" Đế Dạ Hiên hai mắt híp lại, kiên nhẫn mà hỏi.

      Bà già chết tiệt này, lại dám hãm hại nha đầu của , nếu như hôm nay ở trong Thánh điện, như vậy nha đầu kia…

      Nhìn liền là biết Quốc Sư rất tức giận, ai mà chẳng biết Quốc Sư nổi tiếng là người bao che khuyết điểm, nhưng bọn vẫn thể hiểu được.

      Quốc sư quen biết với Phượng Thiên Vũ từ khi nào?

      Phượng Thiên Vũ nhìn Đế Dạ Hiên lạnh lùng, cánh môi hơi nhếch lên, cúi đầu nhìn nhìn Hoàng liên trong tay, trong lòng xẹt qua giòng nước ấm, có người che chở chở cho nàng, cảm giác này hình như cũng tệ lắm!

      "Quốc Sư đại nhân, mẫu hậu cũng phải cố ý gây khó xử cho Phượng nhị tiểu thư , Phượng nhị tiểu thư vốn là Vương phi tương lai của bổn vương, mẫu hậu làm sao có thể gây khó xử cho nàng, chắc là Phượng nhị tiểu thư hiểu lầm." Đông Ngự Phong đứng lên, cung kính .

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy, lạnh lùng cười cười: "Tam vương gia, đầu óc ngươi bị lú lẫn hay là nước vô đầu rồi hả? Ta nhớ rất ta và ngươi còn bất cứ quan hệ gì nữa, tại sao bây giờ lại thành Vương Phi của ngươi, đừng là Tam vương gia lớn tuổi, đầu hoạt động được nữa nhé?"

      "Phượng Thiên Vũ. Ngươi!" Đông Ngự Phong cắn răng, vốn nghĩ rằng Phượng Thiên Vũ dám ra chuyện bị từ hôn, dù sao nữ tử chưa gả bị hủy hôn, về sau rất khó gả ra ngoài, nghĩ tới, Phượng Thiên Vũ lại thèm để ý liền thẳng ra.

      "Đông Ngự Phong, thời điểm ta cùng ngươi có hôn ước, ai ai cũng đều Phượng Thiên Vũ ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng trong mắt của ta, thịt thiên nga? Bất quá cũng chỉ như vậy." Đôi mắt lạnh băng, cao ngạo, tuyệt tình, tàn nhẫn, lãnh khốc, ánh mắt này, kẻ ngốc có thể có được sao!

      Cá chép phải vật trong ao a!

      Đế Dạ Hiên cười cười, xem ra nha đầu của cũng là người cao ngạo lãnh khốc như nha, độc ở Ma giới trăm năm qua, lúc này đây, có thể hay cùng nàng nắm tay, nhìn hết vạn vật trong thiên hạ! (hihi nắm tay ta đây nà ^^^)

      "Phượng Thiên Vũ, ngươi kiêu ngạo cái gì, ngươi phải là có Quốc Sư cùng Siêu Thần Thú che chở thôi sao, ngươi chỉ là cái phế vật, có bản lĩnh gì mà dám so sánh với chúng ta?" Phượng Thủy Linh sợ chết đứng lên , nàng chính là muốn tất cả mọi người biết , Phượng Thiên Vũ tuy rằng xinh đẹp, có khí chất, nhưng cũng chỉ là cái phế vật mà thôi!

      Liễu Nguyệt trầm mắt xuống, hất tay áo lên, đến bên cạnh Đông Mặc Khế, khắc này, uy áp mẫu nghi thiên hạ bao phủ khắp nàng: "Bổn cung còn biết, Tam tiểu thư của Phượng gia lại được nuôi dưỡng như thế, dám trước mặt Bổn cung nhục mạ người."

      Có người nghị luận: "Đúng vậy a, Tam tiểu thư Phượng gia lá gan cũng quá lớn ?

      Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt nhìn Hoàng liên tay, lạnh nhạt : "Nghe Tam muội có ý tứ là muốn tỷ thí với ta?"

      Phượng Thủy Linh nghe đến liền cao hứng : "Phượng Thiên Vũ, phải ta tỉ thí với ngươi, mà là nàng, ngươi có dám ?" Phượng Thủy Linh chỉ vào nữ tử đứng bên cạnh nàng.

      Nữ tử bị chỉ, ngước mắt, nhàn nhạt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ, kiêu ngạo như Phượng Thủy Linh, dối trá như Phượng Thủy Tuyết, nàng rất yên tĩnh, làm cho người ta cảm thấy được hơi thở của nàng, quanh thân vây bởi luồng khí chết chóc.

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày, này cho nàng cảm giác… đây chính là cỗ thi thể!

      Phượng Thủy Linh cười đắc ý, nàng phải hao tâm tổn khí mới có thể cầu phụ cho nàng nữ binh Cương thi, để xem lần này ngươi thoát bằng cách nào.
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 20: Thực lực chân chính 1

      Edit: Đinh Lam

      Phượng Tiêu nghi hoặc nhìn nữ tử vừa mới xuất , chỉ vừa mới nhìn thấy nữ tử này, nàng ta từ đâu xuất ? Đột nhiên. . Phượng Tiêu như nghĩ tới điều gì, quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Thủy Linh, nhưng cũng gì!

      Vân Ế nhìn nữ tử đột nhiên xuất , ngón tay nhàng gõ lên mặt bàn, thầm nghĩ, nghĩ Đông Dạ quốc còn có quỷ cốc nữ binh Cương thi, Phượng Thủy Linh hẳn là đem nàng ta vào gian trữ vật, khó trách ai phát !

      "Phượng Thiên Vũ, nàng muốn cùng ngươi ký khế ước sinh tử, ngươi có dám hay ?" Phượng Thủy Linh hô lên, nàng bây giờ chỉ muốn đẩy Phượng Thiên Vũ vào chỗ chết, nếu nàng ký khế ước sinh tử, như vậy thể triệu hoán Siêu Thần Thú.

      Phượng Thiên Vũ hai mắt híp lại: "Có gì mà dám."

      Nhìn cỗ khí quỷ dị phát người nàng, mọi người liền biết nữ tử này đơn giản, cũng nghĩ tới Phượng Thiên Vũ lại dám ứng chiến, tình cảnh nhất thời lặng ngắt như tờ, thể tin được, phế vật này là muốn chết sao?

      Phượng Thủy Linh thoáng lên tia kinh ngạc, nàng nghĩ tới Phượng Thiên Vũ liền đáp ứng tỉ thí, chẳng qua là nàng muốn dọa Phượng Thiên Vũ chút, dù có Quốc Sư hay Hoàng hậu nương nương che chở, nàng vẫn chỉ là phế vật hơn kém, Phượng Thủy Linh nở ra nụ cười hiểm.

      Hảo, thừa dịp lúc này, nàng muốn Phượng Thiên Vũ phải chết.

      "Phượng Thiên Vũ, ngươi đáp ứng?"

      Phượng Thiên Vũ nhìn Phượng Thủy Linh, ra: "Tam muội nếu như muốn khiêu chiến với ta, có phải hay nên đưa ra phần thưởng?"

      "Ngươi muốn cái gì?"

      Phượng Thiên Vũ cúi đầu nhìn nhìn tay của mình: "Như vậy , Tam muội cũng có gì đáng giá, bằng, nếu Tam muội thua phải chặt đôi tay của mình, biết Tam muội có bằng lòng hay ?"

      Mọi người nghe vậy, trong lòng thầm cả kinh, Phượng nhị tiểu thư này quá khát máu rồi a.

      Phượng Thủy Linh lo lắng chút nào, phải biết rằng, Cương thi chính là đánh chết đấy, cuộc chiến sinh tử lại thể triệu hoán Ma thú, nàng lo lắng cái gì chứ: "Hảo, chúng ta xin mời Quốc Sư đại nhân cùng Hoàng Thượng làm chứng."

      "Vũ nhi." Liễu Nguyệt gấp gáp, tiếng.

      Vũ nhi mặc dù tốt rồi, nhưng cho tới bây giờ nàng có tu luyện, nàng kia vừa nhìn liền làm cho người ta loại cảm giác xấu, Vũ nhi. !

      "Di nương, cần lo lắng." Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Dạ Hiên, dượng, phiền toái các người làm chứng."

      "Được." Đông Mặc Khế lên tiếng, cũng muốn nhìn xem cháu này tột cùng biến hóa như thế nào.

      "Nha đầu, yên tâm, nếu người nào dám xằng bậy, bổn tọa nhất định phải khiến cho nàng ta sống bằng chết." Đế Dạ Hiên thản nhiên , mắt lạnh đảo qua Phượng Thủy Linh cùng Lâm quý phi.

      Phượng Thủy Linh thấy Phượng Thiên Vũ kí khế ước sinh tử, sợ nàng đổi ý, vội vàng ký xuống tên mình.

      "Phượng Thiên Vũ, chúng ta đến đài luận võ để tỷ thí." Phượng Thủy Linh mang theo nữ tử quỷ dị kia ra khỏi đại điện.

      Phượng Thiên Vũ ra ngoài, mọi người cũng đều theo.

      Ngay lập tức liền thấy hai người đứng lôi đài.

      Ngồi ở ghế đài, Đế Dạ Hiên hai mắt đảo qua nhìn nữ tử có cảm xúc kia.

      "Cương thi, biết so với vũ khí của Cương Thi Vương thế nào nhỉ?"

      "Nha đầu, nhận lấy."

      Đế Dạ Hiên vung tay áo lên, thanh đao quỷ dị bay về phía Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ xoay người, tiếp được thanh đao, toàn thân đỏ như máu, phía tay cầm có gắn cái đầu lâu, hai khối ngọc bích giống như tảng đá khảm thành hai con mắt của đầu lâu, nhìn qua vừa xinh đẹp lại vừa quỷ dị.

      "Dạ Hiên, cám ơn." Phượng Thiên Vũ mỉm cười nhìn Đế Dạ Hiên, nàng lo có vũ khí thích hợp, vừa vặn cái thanh đao này nàng rất thích.

      "Nha đầu, cùng ta cảm ơn cái gì." Đế Dạ Hiên nghiêng đầu cười khẽ, Cương Thi Vương năm đó đưa cho cái thanh đao này, gọi là Thí Huyết, cầm cũng vô dụng, vừa vặn đưa cho nha đầu.

      chờ Hoàng Thượng mở miệng.

      lôi đài nữ tử liền đánh tới Phượng Thiên Vũ.

      Tốc độ của nàng rất nhanh, thời điểm khi tới gần Phượng Thiên Vũ, hai tay giơ lên, lực công kích lớn thẳng đến Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ câu môi cười lạnh.

      Tốt, rất tốt!

      lâu ai dùng võ thuật để đánh với nàng! Nữ tử trước mắt chính là người đầu tiên từ khi nàng tới cái thế giới này.

      Phượng Thiên Vũ thân thể khéo léo khẽ chuyển, sử dụng La Sát quyền nghênh đón.

      "Phanh "

      Lôi đài, bụi bặm bốn phía nổi lên.

      Gió mãnh mẽ thổi qua.

      Hai cỗ lực va chạm, nữ tử lui về phía sau hai bước, đến khi đứng vững, hai con mắt vô thần gắt gao nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ, thanh khàn khàn phát ra: "Chết."

      Phượng Thiên Vũ nhìn nữ tử trước mặt, vừa mới giao thủ, tay của nàng ta rất lạnh, có chút độ ấm, hoàn toàn giống người bình thường.

      Thực lực của nàng, cũng rất quỷ dị.

      Người như vậy. . Vậy mà cùng Phượng Thủy Linh có quan hệ?

      Ha ha, xem ra, có ít người bỏ ít vốn nha!

      Nữ tử liền tiếp tục công kích.

      kích này, dường như dùng toàn lực, quanh thân nàng ta bao phủ bởi tầng sương trắng, làm cho toàn bộ người nàng ta đều biến thành mờ ảo.

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày, sương trắng?

      Ngay tại lúc nàng suy nghĩ, nữ tử đến trước mặt.

      kịp suy nghĩ, xoay người theo phản xạ, nàng nhìn màn sương mờ ảo khẽ động để tránh công kích.

      Thấy Phượng Thiên Vũ vừa né qua, nữ tử biết từ chỗ nào rút ra thanh kiếm.

      Ánh sáng nổi lên bốn phía, mỗi chiêu mỗi nhất thức, đều muốn Phượng Thiên Vũ đến mệnh môn.

      Nếu Phượng Thiên Vũ cẩn thận, tất nhiên chết ở dưới kiếm của nàng!

      Giờ phút này, những đại thần, tiểu thư đều kinh ngạc, nghĩ tới cái phế vật có thể tránh thoát được công kích của nữ tử kia.

      Liễu Nguyệt lo lắng nhìn Phượng Thiên Vũ ở lôi đài kia, Vũ nhi, ngươi ngàn lần được xảy ra việc gì a.

      Đông Ngự Phong cũng nghĩ đến cái phế vật này lại biết võ giả, bất quá chỉ là cái võ giả mà thôi, cũng chẳng phải là đối thủ của Linh Sư.

      Lâm quý phi nhìn Phượng Thiên Vũ, hận nàng sao vẫn chưa chết đài.

      Phượng Thiên Vũ thấy nàng ta rút kiếm, ý niệm khẽ động, từ trong gian Hồng Liên lấy ra thanh đao mà Đế Dạ Hiên đưa cho nàng.

      Nữ tử nhìn thấy thanh đao tay Phượng Thiên Vũ, hai mắt vô thần lộ ra tia sợ hãi, thanh đao kia chính là khắc tinh bản mạng của nàng.

      " chết !"

      Dứt lời, nữ tử cầm lấy kiếm đánh tới Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ nhanh chóng xoay người né tránh, sau đó nàng vung thanh đao lên thẳng tới nữ tử kia.

      Phượng Thiên Vũ cười cười, vừa trông thấy tia sợ hãi trong mắt nữ tử, liền hiểu được là nàng ta e ngại thanh đao trong tay nàng, như vậy, nàng muố̀n hảo hảo đáp trả lại, miễn cho người ta cứ mực công kích, nàng cứ mực né tránh, như vậy có chút ý tứ a!

      Trường kiếm vung lên, kiếm khí kinh người!

      Phượng Thiên Vũ cùng nữ tử kia trực tiếp đối đầu

      "BA~ --" tiếng, thanh kiếm kia bị thanh đao của Phượng Thiên Vũ chặt đứt đoạn!

      Chớp lấy thời cơ, Phượng Thiên Vũ lập tức xoay người, liền xuất bên cạnh nữ tử, vung kiếm lên...

      "Xì xì "

      Từ chỗ vết thương của nữ tử toát ra làn khói trắng, nàng vứt bỏ đoạn trường kiếm, hoảng sợ lấy tay che lại vết thương lui về phía sau vài bước!

      Mọi người thấy vết thương của nữ tử thoát ra khói trắng, nghi ngờ, người bị thương phải là đổ máu sao?

      Thế nào lại bốc lên khói trắng?

      Phượng Thủy Linh thể tin nhìn thanh đao trong tay Phượng Thiên Vũ, nghĩ tới, cái thanh đao chết tiệt này có thể làm bị thương Cương thi.

      Phượng Thiên Vũ cầm lấy thanh đao nhìn chút, nàng chính xác thừa nhận, trước mắt chính là cỗ thi thể, tên gọi tắt Cương thi.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :