1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu - Khinh Mặc Vũ (109/1043)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 128: Quá khứ Vân gia

      Edit: Lạc Thiên Di



      Phượng Thiên Vũ khẽ cười: "Ta làm cái gì, các ngươi nhìn thấy sao?”

      Hai cái lão đầu này có phải là có tật xấu hay , cưỡng ép giải trừ khế ước ma thú, còn hỏi nàng làm cài gì!

      "Ngươi. . Ngươi. . Ta muốn giết ngươi!"

      Hai mắt đỏ tươi phẫn nộ chạy tới Phượng Thiên Vũ, nữ nhân này, ràng lại dám giải trừ khế ước ma thú của , thể tha được!

      Tay Phượng Thiên Vũ khẽ nâng, đạo linh lực màu đỏ cường đại xuất , trực tiếp bay về phía người chạy tới!

      Người nọ trông thấy vậy, tranh thủ thời gian phát ra linh lực để ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh lui về sau vài mét!

      Ngay khi vừa muốn đứng lên, Phượng Thiên Vũ đến trước mặt của , vung tay lên, đạo hồng sắc lưu quang xẹt qua, người nọ thẳng tắp rơi xuống!

      "Nhị đệ!"

      Người cuối cùng nổi giận gầm lên tiếng, tay cầm lấy kiếm trực tiếp đâm về Phượng Thiên Vũ!

      Phượng Thiên Vũ nhanh chóng tránh thoát được công kích của , đứng ở sau lưng lưu tình đạp cước lên lưng , Thí Huyết từ hướng xuống đâm thẳng vào lưng !

      Rốt cuộc, người cuối cùng cũng nằm mặt đất, cam lòng, cam lòng!

      Thanh Viễn đứng lên, mở ra kết giới, tới!

      "Phượng nha đầu, ngươi sao chứ?"

      Phượng Thiên Vũ lắc đầu: " có việc gì!"

      xong, lôi hai cái ma thú cấp Đế Vương từ trong gian ra ngoài, để cho hai bọn nó rời !

      Ma thú Đế Vương bay , mọi người ngẩng đầu nhìn, đột nhiên, đoàn người rất nhanh chạy tới đây!

      Thời điểm Vân Mạc mang người chạy tới học viện, trông thấy những thi thể nằm đài luận võ, ánh mắt lập tức trầm nhìn Phượng Thiên Vũ đứng cạnh Thanh Viễn!

      "Ngươi dám giết người Vân gia ta?"

      Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch đôi lông mày, tiến lên bước: "Bọn họ muốn giết ta, sao ta lại thể giết bọn họ?"

      Chê cười, người ta tới là để giết nàng đấy, vì cái gì mà nàng được giết bọn họ!

      "Cha!" Vân Phách vừa lăn vừa bò, lôi kéo áo bào Vân Mạc: "Cha, chính là nàng!"

      Vân Mạc đưa tầm mắt nhìn qua, sắc mặt hung ác nham hiểm: "Giết nàng!"

      Những người ở phía sau nghe được câu này, đều ngay ngắn tiến lên bước, chuẩn bị động thủ!

      "Khoan !"

      Thanh Viễn phẫn nộ quát tiếng, châm chọc : "Chẳng lẽ người Vân gia đều đạo lý như thế sao?"

      "Xin chỉ giáo?" Vân Mạc nhìn về phía Thanh Viễn, áp chế lại lửa giận trong lòng!

      " như thế nào?" Phượng Thiên Vũ nhíu mày: " bằng để ta cho ngươi biết !"

      "Con của ngươi đả thương Thanh Ngư, còn lộng hành đem nàng kéo đến vũ viện, về phần muốn làm cái gì, tin tưởng ngươi hiểu được, con của ngươi là hạng người như thế nào, chính ngươi ràng nhất!" Phượng Thiên Vũ dừng chút, lại tiếp tục : "Vậy mà ngươi biết phân biệt sai trái còn sai người đến giết ta, ta cùng bọn họ lạp ra cuộc chiến sinh tử, trận chiến sinh bọn họ còn triệu hồi ma thú, ngươi thử xem, có vô sỉ hay ?"

      Phượng Thiên Vũ dứt lời, trông thấy sắc mặt Vân Mạc tối đen như mực, giơ lên khóe miệng: "Mà sau càng nên nhục mạ Vân Thanh”.

      Lúc này, từ Vân gia ra trông thấy Vân Mạc mang theo số người đến học viện Đế Hoàng nên cũng theo khi nghe thấy Phượng Thiên Vũ nhắc đến Vân Thanh, lập tức trở về Vân gia, những năm nay lão tổ tông đều mực tìm tông tích của đại tiểu thư, chừng nương này biết đấy!

      nhất định phải nhanh về thông báo với lão tổ tông, bằng nương này bị Nhị gia làm bị thương mất!

      Vân Mạc nghe thấy Phượng Thiên Vũ nhắc đến Vân Thanh, hai mắt nguy hiểm nheo lại: "Ngươi cùng Vân Thanh là có quan hệ như thế nào?"

      Những năm này, phụ thân cùng nữ nhân kia vẫn mực tìm tung tích của Vân Thanh, mục đích chính là muốn giao lại lệnh bài gia chủ Vân gia giao cho Vân Thanh, sao có thể cam tâm, cho nên liền phái người tìm và giết Vân Thanh, nghĩ tới, nữu nhân này lại tích tung tích của Vân Thanh.

      Như vậy cũng đừng trách , nàng chỉ có thể chết!

      "Ta quan hệ gì với nàng đến lượt ngươi quan tâm!”

      Phượng Thiên Vũ cười nhạt tiếng, ngay từ lúc nhắc đến tên Vân Thanh nàng làm sao lại nhìn ra được Vân Mạc muốn giết mẫu thân, xem ra ngày trước mẫu thân của nàng cũng với những người Vân gia trước mắt này có chung đụng tốt rồi!

      " ?"

      Vân Mạc nhìn về phía Thanh Viễn: "Viện chủ, đây là chuyện riêng tư của ta và nữ nhân này, nàng giết người của Vân gia ta, cũng nhọc đến viện chủ phải hỗ trợ đâu!"

      xong liền muốn công kích Phượng Thiên Vũ, lại bị Thanh Viễn ngăn lại: "Nhị Vân gia đùa, ta đây cũng rãnh mà giúp đỡ, người của ngươi, bốn trưởng lão lại đối phó với cái đệ tử của ta, trong cuộc chiến sinh tử còn triệu hoán na thú, đến điều tối kỵ này mà Nhị Vân gia hiểu hay sao, vậy mà bây giờ Nhị Vân gia muốn giết đệ tự của ta ngay trước mắt ta hay sao, sao lại còn là việc riêng tư được?"

      Sắc mặt Vân Mạc lập tức đen kịt, giọng điệu cũng còn khách sáo: "Xem ra viện chủ nhất định muốn quản rồi?"

      Thanh Viễn cười cười, lời nào, đứng ở trước mặt Phượng Thiên Vũ, ý tứ rất ràng!

      "Khốn nạn!"

      Bên bầu trời, giọng uy nghiêm vang lên, người chưa tới, tiếng vang tới trước!

      Vân Mạc quay người, nhìn bóng dáng từ xa đến gần, nửa cúi đầu: "Phụ thân đại nhân, sao người lại tới đây?"

      Vân Đình hừ lạnh cái, đứng ở luận võ đài, cũng nhìn thèm nhìn , trực tiếp về phía Thanh Viễn: "Thanh Viễn, lâu gặp!"

      Thanh Viễn tươi cười: "Ta còn tưởng Vân Đình lão huynh quên mất ta rồi chứ!"

      "Chắc chắn rồi!" Vân Đình tươi cười bắt chuyện với Thanh Viễn, nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, rồi hỏi: " nương biết tung tích của Thanh nhi sao?"

      vừa mới xuất quan, liền nghe được có người với phu nhân rằng có tung tích của Thanh nhi, phu nhân vốn định theo , lại bị ngăn cản, nghĩ tới khi đến đây mới biết được “hảo nhi tử” của muốn làm gì!

      Bây giờ trong lòng Phượng Thiên Vũ có chút phức tạp, người trước mắt mặc dù có chút già, nhưng khí thế vẫn cứ uy nghiêm như cũ, mà khi lão nhân này đến tin tức của mẫu thân nàng, trong mắt tràn đầy hi vọng!

      Nửa ngày sau đó, Phượng Thiên Vũ mới gật đầu: "Ừ, biết !"

      Vân Đình lui về phía sau bước, thần sắc kích động, Thanh nhi, rốt cuộc cũng có tin tức của Thanh nhi!

      " nương, bằng cùng ta đến Vân gia chuyến , nương hãy tung tích của Thanh nhi , ta phái người đến đón Thanh nhi!"

      Phượng Thiên Vũ chuẩn bị mở miệng từ chối, lại nghĩ rằng có người còn muốn nhanh hơn nàng. . . !

      "Phụ thân đại nhân thể, có thể người này muốn làm hại đến Vân gia, cho nên mới đem nhắc đến muội muội!"

      Vân Mạc tranh thủ thời gian mở miệng, tuyệt đối thể để cho phụ thân đem người này về, bằng , bằng khi Vân Thanh trở về, địa vị của còn gì nữa !

      Vân Mạc vốn sinh ra trước Vân Thanh, cũng thân phận là thứ xuất, cho nên suốt đời phải thấp hơn nàng, làm sao có thể cam tâm!

      "Nghịch tử, tới phiên ngươi , ngươi to gan, lại dám dẫn người đến học viện Đế Hoàng giết người, nếu kinh động đến viện trưởng, ta xem ngươi cũng muốn sống nữa rồi!"

      Phượng Thiên Vũ uyển chuyển mỉm cười, nàng vốn muốn đến Vân gia đâu, nhưng tình hình bây giờ, nàng bắt buộc phải rồi!

      "Ta cùng ngươi tới Vân gia!"

      Phượng Thiên Vũ lời này vừa ra, Vân Đình cao hứng : " nương mời, Thanh Viễn, cho ta mượn nương này ngày, ngày mai hảo hảo trả lại vẹn toàn cho ngươi” Vân Đình hiểu Thanh Viễn lo lắng, cho nên mới như vậy!

      Thanh Viễn gật đầu, nếu như Vân Đình vậy, nha đầu kia gặp việc gì đâu!

      http://***************.com/images/s...fhttp://***************.com/images/spacer.gif
      --------------------------------


      Chương 129: Cãi lộn trong đại sảnh

      Edit: Lạc Thiên Di



      Phượng Thiên Vũ quay đầu lại, nhìn mấy người Mộc Mộc, cất bước tới, kéo Thanh Ngư đứng ở sau lưng Mạc Sầu ra ngoài: "Mộc Mộc, ta giao hai người này cho ngươi bảo vệ, ta mau chóng trở lại!"

      Đôi lông mày của Phượng Thiên Vũ chau lại, trong khoảng thời gian này nhiều việc kéo đến, thực lực của nàng nếu được nâng cao chỉ sợ bây giờ nàng khác gì con thiêu thân lao vào ánh sáng... !

      Thanh Loan biết Phượng Thiên Vũ lo lắng, trong nhóm thực lực của Thanh Ngư cùng Mạc Sầu là thấp nhất, nàng khẽ cười: "Thiên Vũ, yên tâm !"

      Mộc Mộc cũng gật đầu, tỏ vẻ nàng để cho nàng thất vọng đâu.

      Phượng Thiên Vũ theo sau lưng Vân Đình, chuẩn bị rời ... !

      Vân Đình quay đầu lại, nhìn Hoàng Xử vẫn đứng ở phía sau Vân Mạc, lạnh lùng : "Hoàng Xử ở đằng kia làm gì vậy? Trở về!"

      Vân Mạc cắn răng cam lòng, thoáng nghĩ nên hăng hái tranh giành với trẻ con, sau đó bước theo sau Vân Đình đến Vân gia!

      Bây giờ muốn giết nữ nhân này, nhưng thể động thủ trước mặt phụ thân, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nàng ra tung tích của Vân Thanh, đứng nhìn phụ thân đón nàng trở về, rồi lệnh bài gia chủ Vân gia trao cho nàng?

      , thể để chuyện đó xảy ra, nhất định để những chuyện đó xảy ra.

      Phượng Thiên Vũ nghiêng đầu, vừa vặn trông thấy ánh mắt chứa đầy toan tính của Vân Mạc, khóe môi khỏi kéo lên, cứ tính toán , để xem ai phải sợ ai!

      Phải biết rằng người đại chính là tập hợp những mưu kế sách nghìn năm Hoa Hạ*, có thể là công phu dày công tôi luyện, so với những người này chính là trời vực.

      *: Tên cũ của Trung Quốc.

      đoàn người rời khỏi học viện Đế Hoàng, thẳng đến Vân gia, khuôn mặt Vân Đình tràn đầy nụ cười, thỉnh thoảng lại quay sang bắt chuyện với Phượng Thiên Vũ!

      Phượng Thiên Vũ chỉ là gật đầu hoặc lắc đầu!

      đến bên ngoài cửa Vân gia, Phượng Thiên Vũ liền chứng kiến lão phu nhân có chút lớn tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngày xưa chính là mỹ nhân khuynh nước khuynh thành... !

      "Lão gia, có tin tức của Thanh nhi sao?" Lão phu nhân để ý đến hình tượng vội chạy tới, lôi kéo Vân Đình!

      Hàng lông mày của Phượng Thiên Vũ nhăn lại, đây chính là nương của mẫu thân sao, cũng chính là nãi nãi của nàng!

      "Phu nhân, nàng đừng nóng vội, để chúng ta vô trong phủ rồi hẵn !" Vân Đình ra phía trước, đem phu nhân lôi kéo tay áo của mình tiến vào trong Vân phủ, vẫn quên nhìn Phượng Thiên Vũ: "Nha đầu, ngươi cũng nhanh vào !"

      Phượng Thiên Vũ gật đầu, theo bọn họ tiến vào, chỉ có Vân Mạc cùng Vân Phách là ở bên ngoài. . !

      Đại sảnh Vân gia, Vân Đình cùng lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ vị, Phượng Thiên Vũ ngồi ở bên dưới, ngoài ra, còn có những người lạ mặt mời mà đến.

      "Nha đầu, ngươi có quan hệ như thế nào với Thanh nhi, biết Thanh nhi ở đâu ? tại nó như thế nào rồi?"Vân Lão phu nhân liên tiếp đặt câu hỏi, có thể thấy được Lão phu nhân có bao nhiêu thích đối với Vân Thanh!

      Khóe miệng Phượng Thiên Vũ co lại, nhưng vẫn thản nhiên đáp lời: "Lão phu nhân xin cứ yên tâm, Thanh nhi nương rất tốt, còn về hai vấn đề kia, xin thứ lỗi, ta thể cho các ngươi biết được.

      Phượng Thiên Vũ mang theo cự tuyệt ràng, mẫu thân ở đâu, bây giờ nàng thể cho bọn họ biết được, trong bức thư mẫu thân có , thương thế cùng những năm sống trước đây, hãy để mẫu thân cùng phụ thân đến Đế Hoàng Thành !

      Vân Đình nghe vậy, có chút mất hứng!

      "Nha đầu, ngươi có quan hệ như thế nào với Thanh nhi?"

      Thanh nhi là người ôn hòa thiện lương, mà nha đầu này lại có chút lãnh tình tàn nhẫn, hai người hai tính cách bất đồng làm sao lại quen biết nhau đây?

      Chẳng lẽ, đúng như lời Vân Mạc , là gạt người hay sao?

      Phượng Thiên Vũ thu lại thần sắc của Vân Đình trong đáy mắt, nhanh chậm : "Bây giờ quan hệ giữa ta và Thanh nhi nương thể ra, nhưng ta tuyệt lừa dối các ngươi”.

      nữ nhân đứng ở bên mở miệng : "Hừ, ai biết lời của ngươi là hay giả, ngươi dám chém tay của con trai ta , hôm nay ngươi còn sống mà bước ra khỏi đây là chuyện bao giờ có".

      Nữ nhân cừu hận nhìn Phượng Thiên Vũ, nàng muốn phụ thân hỏi nàng những việc này, nàng cần phải chịu đựng nữa, Phách nhi của nàng từ đến lớn có bao giờ bị đánh, nữ nhân này dám chém tay của Phách nhi, còn dám giết những người mà lão gia phái , thù này báo, nàng mang họ Lưu!

      Phượng Thiên Vũ nhìn sang, thấy nữ nhân đứng bên cạnh Vân Phách, cười lạnh tiếng: "Con của ngươi bị trừng phạt đúng tội, chém tay của là đặc biệt khai ân!"

      Đối với Phượng Thiên Vũ mà , chính là nàng khai ân cho , dù sao lúc trước nàng vốn giết cơ!

      Mà đối với Vân Phách mà , cái đặc biệt khai ân của nàng, lại chính là cơn ác mộng. . . !

      "Hừ, tốt cho cái đặc biệt khai ân!" người khác đứng lên, nhìn Vân Đình : "Phụ thân đại nhân, theo nữ nhi thấy, nữ tử này lai lịch ràng, giết bốn hộ vệ của Vân gia, lại đả thương Phách nhi, khiến cho Vân gia của chúng ta bị chê cười, hôm nay lại dám đứng ở đây khoác mà biết ngượng, nữ nhi cảm thấy, người này thể giữ lại được”.

      Vân Điệp nửa cúi đầu, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, nàng nhất định phải giúp ca ca ngăn Vân Thanh trở về, nhưng nữ nhân này lại dám chém tay của Phách nhi, nàng càng thể bỏ qua cho nàng!

      "Đúng vậy a, lão gia, chúng ta cảm thấy người này thể giữ lại!" Từ ngoài cửa tiến vào hơn mười tên lão giả, đều là tóc trắng nho nhã, ở chỗ bọn còn có ít chi thứ của Vân gia!

      Hai mắt Vân Đình nhíu lại, ánh mắt uy nghiêm nhìn những người vừa tiến vào đứng ở bên cạnh Vân Mạc, trong nháy mắt hiểu mọi chuyện.

      "Các ngươi tới làm gì!" Lão phu nhân đứng dậy, đem Phượng Thiên Vũ kéo ra đằng sau lưng, tuy rằng đứa này lai lịch , nhưng nàng cảm thấy nó hề có ác ý!

      Phượng Thiên Vũ nhìn động tác của Lão phu nhân, trong lòng có chút ấm áp!

      "Lão phu nhân, chúng ta cảm thấy nương này được giữ lại, vì thanh danh của Vân gia, nàng phải chết!" Vân Thất trưởng lão đạm mạc !

      Vân Đình vỗ mạnh lên bàn, tức giận : "Nếu như các ngươi đến đây chỉ vì chuyện này bây giờ các ngươi có thể trở về được rồi đấy”!

      Lúc này Vân Mạc sợ chết đứng dậy: "Phụ thân, Thất trường lão cũng đúng, thể để người hủy hoại thanh danh của Vân gia còn sống, hôm nay người Vân gia bị giết, cả học viện Đế Hoàng đều trông thấy…!"

      còn chưa dứt lời, Vân Đình liền nóng nảy đứng dậy: "Ngươi biết xấu hổ mà còn ra sao, nhi tử của ngươi làm ra chuyện tốt gì, ngươi chẳng những ngăn cản, còn phái người giết nha đầu, cuộc chiến sinh tử đánh bốn, vốn công bằng, mà những người ngươi phái còn biết vô liêm sỉ triệu hoán ma thú, còn ngươi, lại dám động thủ giết người ở ngay trong học viện Đế Hoàng, ta xem, mất hết thể diện của Vân gia là do ngươi hay do ai làm?"

      Câu sau cùng, Vân Đình chính là hét lên!

      Trong nháy mắt, trong đại sảnh đều trầm mặc!

      Thập trưởng lão tiến lên bước, rồi : "Gia chủ, ta thấy Nhị công tử cũng làm cái gì quá đáng, học viện Đế Hoàng cũng có khi chỉ là mang cái tiếng, hà tất Vân gia chúng ta phải sợ!"

      Thập trưởng lão vừa dứt lời, đùng tiếng, ly trà liền rơi xuống trước mắt .

      Vân Đình tức giận gầm lên: "Ngươi tính là cái gì? Ngươi có biết lịch sử về học viện Đế Hoàng hay ? Ngươi biết thực lực của viện trưởng học viện Đế Hoàng là thế nào hả?"

      trưởng lão đỏ bừng mặt đứng im tại chỗ, làm sao lại biết lịch sử của học viện Đế Hoàng, chớ đừng đến viện trưởng của học viện Đế Hoàng là ai!
      tú cầu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 130: Hỏa Kỳ Lân


      Edit: Lạc Thiên Di



      Vân Đình cười lạnh tiếng: "Đế Hoàng Thành xuất học viện Đế Hoàng cũng tồn tại, thực lực của viện trưởng chính là cường đại, thần bí vô tung, ngay cả thành chủ cũng phải nể mặt, ngươi còn dám như vậy, ta xem Vân gia sớm muốn cũng bị các ngươi hại chết!"

      Mọi người trong đại sảnh lại rơi vào trầm mặc, Thập trường lão xấu hổ càng cúi thấp đầu!

      Nhìn thoáng qua, mấy vị trưởng lão hiểu Vân Đình nổi giận, nên dám lên tiếng!

      Duy chỉ có Vân Mạc lần thứ hai sợ chết bước lên phía trước: "Phụ thân, nhi tử biết lần này mình làm hơi quá phận, nhưng nữ tử này chém tay của Phách nhi".

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày, đúng là cái tên Vân Mạc này rất muốn mình chết, nhưng nàng cho toại nguyện đâu!

      "Vậy ngươi giết ta ngươi cũng đáng chết đúng ?"

      Lời Phượng Thiên Vũ vừa ra, như tiếng sét đánh ngang qua mọi người trong đại sảnh!

      Ngay cả dòng chính cùng các chi thứ cũng phải giật mình hoảng sợ, nàng ta vừa mới cái gì?

      Tuy rằng Vân Mạc là thứ xuất, nhưng phụ thân vẫn luôn coi là gia chủ của Vân gia, vậy mà nữ tử này đứng trong đại sảnh Vân gia ngang nhiên tuyên bố muốn giết Vân Mạc, có phải là nàng ngại mạng mình quá dài hay đây?

      "Càn rỡ, thường dân như ngươi, cũng dám đánh đồng với người Vân gia của chúng ta hay sao!" Vân Điệp phẫn nộ , nữ nhân này quả nhiên là biết tốt xấu.

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Đúng , sao ta nhìn trái nhìn phải cảm thấy thân phận của ta vẫn cao hơn đấy!”

      Vừa dứt lời, Phượng Thiên Vũ vẫn chăm chú nhìn, như nghiên cứu vậy đó!

      Vân Mạc đen mặt muốn điên lên rồi!

      Phượng Thiên Vũ từ sau lưng Lão phu nhân bước ra, đứng ở trước mặt mọi người, hôm nay những lão đầu này cũng có làm khó nàng, nhưng đến khi mẫu thân trở về, nếu bọn họ dám làm khó mẫu thân nàng tính toán luôn thể!

      "Hai vị, Thiên Vũ còn có chuyện, thể lưu lại được, hẹn khi khác gặp lại!"

      Phượng Thiên Vũ cúi đầu hành lễ với Lão phu nhân cùng Vân Đình, chuẩn bị rời ….!

      "Đứng lại!" Vân Mạc hô to tiếng, rồi hung hăn : "Ngươi cho rằng Vân gia là nơi nào muốn tới tới muốn hay sao?"

      Dứt lời, quanh thân bộc phát ra uy áp của cao cấp Linh Tông!

      Khóe môi Phượng Thiên Vũ lạnh lùng cong lên, có số người là khó hiểu, cho con đường sống, nhưng vẫn thích đâm đầu vào chỗ chết!

      Đối với cái này loại người như thế này, từ trước đến này nàng đều tiễn bọn họ đoạn đường, tuy rằng nàng cũng thấy phiền toái!

      Nhưng mà giúp người là niềm vui đúng , phiền toái kệ phiền toái !

      "Bốn cao cấp Linh Tông đều bị ta giết, chẳng lẽ Nhị Vân gia lại muốn chứng thực lại lần nữa hay sao?”

      Phượng Thiên Vũ rất lạnh nhạt , đủ cho mọi người phải ngẩn ngơ, mình nàng giết chết bốn cao cấp Linh Tông, lẽ là Linh Vương, nữ tử này đạt đến cấp bậc Linh Vương rồi sao?

      Mấy vị Trưởng lão nghe vậy liền ngóc đầu lên nhìn, phóng ra linh lực dò xét Phượng Thiên Vũ, kết quả chính là dò xét được gì, ngay cả Vân Đình cũng thế!

      Chẳng lẽ là cấp bậc Linh Vương?

      Vân Đình nhíu mày, coi như là Linh Vương nhưng phải dò xét ra được chứ, dù sao cũng là trung cấp Linh Vương rồi, thế nhưng vẫn thể nào tra ra được linh lực của nha đầu này, chẳng lẽ thực lực của nha đầu còn cao hơn cả nữa sao?

      Phượng Thiên Vũ vẫn lạnh lùng đứng ở nơi đó, nàng biết mấy cài lão đầu này dò xét linh lực của nàng, nhưng mà nàng phải làm bọn họ thất vọng rồi, linh lực của nàng xuất ra trong trận đấu sinh tử bị tinh thần lực dấu , hơn nữa nàng vốn sở hữu tinh thần lực cường đại, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Vân Đình tra ra được cấp bậc của nàng.

      "Hừ, ta tin Vân gia chúng ta nhiều người như vậy cũng giết được ngươi!"

      Hôm nay Vân Mạc hạ quyết tâm phải giết bằng được Phượng Thiên Vũ, vì vậy bất kể như thế nào cũng thể để cho Phượng Thiên Vũ còn sống mà ra ngoài!

      "Đúng ?" Phượng Thiên Vũ khẽ cười: "Vậy thử xem!"

      Vừa dứt lời, cũng muốn cùng nhảm, tay áo vung lên, Hồng Lăng từ trong tay áo bay về phía Vân Mạc!

      Vân Mạc phản ứng nhanh, bị Hồng Lăng quấn lấy!

      Phượng Thiên Vũ bước ra ngoài, kéo theo Vân Mạc, mọi người cũng nhanh chóng theo.

      Lông mày Vân Điệp khẽ nhếch, trong lòng cười lạnh tiếng, đứng ở bên xem cuộc vui.

      Sở dĩ Vân Đình có ngăn cản, phải là muốn giết Phượng Thiên Vũ, mà là muốn nhìn thấy thực lực của Phượng Thiên Vũ!

      Vừa mới tiến vào cửa, Vân Thần bị cảnh tượng này dọa cho cái, mới ra ngoài có chuyến mà ở nhà lại biến hóa như thế này rồi, bước nhanh con đường , nhanh chóng đến bên cạnh Vân Đình, cung kính hô tiếng: "Gia gia, nãi nãi!"

      Vân Đình gật đầu, đối với bốn đứa cháu trai cháu này, đều rất mến, biết Thanh nhi có hài tử nhỉ. . . !

      Nghĩ đến đây, Vân Đình lại thở dài hơi, nhìn về phía hai người chiến đấu.

      Vân Lão phu nhân cũng khẩn trương nhìn, Lão phu nhân cũng rất thích nha đầu này, mong ngàn vạn lần nha đầu đừng xảy ra chuyện gì!

      Vân Thần biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn như mọi người đứng nhìn hai người chiến đấu, bóng dáng màu trắng, hung tiến nhập vào trong mắt !

      Đột nhiên Phượng Thiên Vũ xoay người cái, hai chân hơi nhích sang bên, liền bay vọt đến trung, từ cao công kích Vân Mạc!

      Hồng Lăng cũng tùy ý buông xuống, vốn chỉ là dải lụa mềm yếu nhu hòa, nhưng khi nằm trong tay nàng lại như thanh kiếm sắc nhọn, khí thế bức người!

      Vân Mạc bị bức lui về sau vài bước, cuối cùng song thủ kết ấn, từ trong gian triệu hoán ra ma thú của !

      Ma thú vừa ra, tất cả mọi người đều phải lui về sau!

      Phượng Thiên Vũ nhìn trước mắt là con báo toàn thân đều là màu vàng, đặc biệt thân nó còn có đôi cánh, khẽ nhíu mày, từ trong gian triệu hồi Viêm!

      Hỏa Kỳ Lân vừa bước ra, trong nháy mắt khí thế của Lưu Vân Phi báo lập tức biến mất, toàn thân run rẩy từng hồi!

      Cái này có thể được gọi là giết người cần gươm đao ?

      khí trong hồi khẩn trương cực hạn, Hỏa Kỳ Lân lại phun ra câu: "Tổn thương chủ nhân ta, chết!"

      Từng ngọn gió ngổn ngang thổi vào trong lòng từng người, ma thú có thể chuyện, phải ít nhất là Thần Thú, à bọn họ vừa nghe thấy nó cái gì nhỉ?

      Đúng rồi, hình như là nó là tổn thương chủ nhân của ta, chết!

      Nghĩ đến đoạn này, mọi người chỉ cảm thấy ánh mặt trời tươi sáng dần buông xuống thay vào đó là những đám mây đen bay tới.

      Phượng Thiên Vũ chút để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ghen ghét có, hâm mộ có, cam lòng cũng có, nàng ngồi ở lưng Hỏa Kỳ Lân, nhìn Vân Mạc cùng Lưu Vân Phi báo, giọng lạnh lùng cất lên: "Viêm, ngươi xem nên xử lý bọn họ như thế nào đây?"

      Mọi người: ". ."

      "Ta nghe hỏa diễm của ngươi có thể thiêu cháy người thành cát bụi còn dư chút thịt nào, bằng cứ như vậy , đỡ cho bọn họ phải mất công dọn dẹp thi thể, ngươi thấy thế nào!"

      Phượng Thiên Vũ ngồi nghiêng bên, chú ý đến những lời của mình thành cống khiến cho Vân Mạc phải hoảng sợ run rẩy !

      "Đó là đương nhiên!" Hỏa Kỳ Lân cao ngạo hất đầu, chuẩn bị làm theo những lời nàng !

      "Nha đầu, chờ chút!"

      Vân Đình Đứng đứng ra, liếc nhìn Vân Mạc, được rồi, dầu gì cũng là con của , cũng thể cứ đứng đấy nhìn chết, huống chi còn là chết cháy biến thành tro tàn!

      "Nha đầu, ngươi nể mặt lão phu tha cho tên nghịch tử này có được hay ?"

      Phượng Thiên Vũ mang mặt nạ, hỏa diễm của Hỏa Kỳ Lân chiếu thẳng lên khiến mặt nạ của nàng đỏ bừng, nàng ngẩng đầu nhìn Vân Đình, dù có như thế nào người này cũng là ông ngoại của nàng, thôi được rồi, đáp ứng cũng sao, tuy rằng nàng rất muốn giết Vân Mạc, nhưng mới lần đầu gặp mặt lại giết nhi tử của ông ngoại là cũng nên!

      "Được, hôm nay đáp ứng ngươi, nếu có lần sau, may mắn như bây giờ nữa đâu”.

      "Đa tạ nương!" Vân Đình thở dài hơi, nếu nha đầu đáp ứng, cũng có biện pháp ngăn cản, may quá, may quá nha đầu đáp ứng rồi!

      ---------------

      Chương 131: Họa sĩ ăn mày

      Edit: Lạc Thiên Di


      Phượng Thiên Vũ lại đưa mắt nhìn những người phía trước, thèm để ý đến ánh mắt sợ hãi của bọn họ, thản nhiên với Hỏa Kỳ Lân: "Trở về học viện Đế Hoàng!"

      Hỏa Kỳ Lân nghe thấy vậy, xoay thân bay về phía học viện Đế Hoàng!

      "Đứa bé này tốt!" Vân Lão phu nhân dừng chút, lại tiếp tục : "Vân Mạc, Vân Điệp, còn có Vân Phách nữa, các ngươi hãy đến Thủy Lao Diện Bích ba ngày, hảo hảo ở trong đó hối lỗi lại cho ta!"

      Ngay giây phút này đây, khí thế Vân Lão phu nhân bức người, nhưng khi nhìn đến Phượng Thiên Vũ khuôn mặt lại ôn hòa hiền lành!

      Vân Mạc cam lòng nắm chặt hai tay, mang theo Vân Phách về phía thủy lao, nỗi hận của đối với Phượng Thiên Vũ cùng Vân Lão phu nhân càng thêm sâu sắc, cái lão bà này cư nhiên lại phạt người ngoài, ngày nào đó, Vân Mạc đoạt lại tất cả những gì thuộc về !

      Nhìn thấy ca ca của mình rời , Vân Điệp tức giận dậm chân bước theo!

      Trừng phạt mấy người Vân Mạc, Lão phu nhân liếc nhìn những trưởng lão của Vân gia, hừ lạnh tiếng, trực tiếp vào đại sảnh!

      Vân Đình nhíu mày: "Về sau hãy đánh sạch mắt vào, đừng tưởng rằng có chút thực lực liền ta đây là giỏi, ở cái Đế Hoàng Thành quá nhiều cao thủ, cứ tiếp tục như ngày hôm nay, Vân gia sớm muộn cũng bị diệt vong bởi các ngươi!"

      "Dạ, gia chủ, chúng ta nhớ kỹ!"

      Các trưởng lão cùng nhau đáp lời, thực bọn họ rất sợ hãi, nữ tử hung hãn như thế, bọn họ nào dám gây nữa chứ. . . !

      Vân Đình thấy bộ dáng của bọn họ như vậy, cũng đề cấp đến vấn đề tung tích của Vân Thanh nữa, bực bội đứng lên, phất phất tay: "Các ngươi đều xuống !"

      Mọi người thấy vậy, vội vàng rời . . . !

      ... . . .

      Sau khi rời khỏi Vân gia, Phượng Thiên Vũ lại để Hỏa Kỳ Lân trở vào gian, còn nàng lại thản nhiên bộ con đường đầy náo nhiệt của Đế Hoàng Thành. . . !

      Hai bên đường là tiệm bán thuốc, tiệm vũ khí, số đồ trang sức cùng những quán rượu, phồn hoa náo nhiệt, người đến người , quả hổ là trung tâm của Đế Hoàng Thành!

      Phượng Thiên Vũ đến quán rượu, chuẩn bị vào, rồi lại trông thấy thứ gì đấy bị quán tửu lâu ném ra!

      Bước chân dừng lại, Phượng Thiên Vũ mới có thể nhìn ràng cái vật bị ném ra chính là gã ăn mày!

      Chỉ thấy ngồi dưới đất, quần áo tả tơi, mặt mũi nhem nhuốc nhìn ra nổi bộ dáng, tóc tai lộn xộn, người còn mang theo cỗ mùi vị, những người ngang qua trông thấy đều vội vàng lách qua bên, rồi tiếp tục tiếp. . . !

      "Ngươi cho ta đồ ăn, ta giúp ngươi vẽ lại kiếp trước của ngươi, có thể để cho ngươi xem kiếp trước của ngươi là gì, có được ?"

      Giọng của tên ăn mày có chút , ràng là vì quá đói nên còn hơi sức, có lẽ sắp chống đỡ nổi nữa rồi.

      "Hắc, cái tên ăn mày chết tiệt này, vẫn muốn lừa gạt nương này sao, vẽ kiếp trước kiếp này cái con khỉ gì, mau cút qua bên, ta cho ngươi biết, ngươi còn tới đây lần nữa , ta đánh gãy chân ngươi!" Tiểu nhị xong, vén tay áo lên, xoa xoa hai bả vai, vào quán rượu!

      Kiếp trước sao?

      Khóe môi Phượng Thiên Vũ cong lên, ngồi xổm người xuống, nhìn tên ăn mày rồi : "Ta mời ngươi ăn bữa cơm, ngươi giúp ta vẽ lại kiếp trước, như thế nào?"

      Nghe Phượng Thiên Vũ thế, tên ăn mày nâng khuôn mặt lên, đôi mắt bình tĩnh chút gợn sóng nhìn Phượng Thiên Vũ, cao hứng hỏi: " nương chứ?"

      Bị ánh mắt như vậy nhìn mình, Phượng Thiên Vũ cảm thấy có cái gì đó rất là lạ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại ra được điểm lạ là chỗ nào, nửa ngày sau nàng mới lên tiếng: "Đương nhiên!"

      "Chúng ta mau vào đây thôi!"

      Tên ăn mày nghe Phượng Thiên Vũ đáp ứng, rất nhanh đứng dậy, về phía quán rượu, rốt cuộc cũng có thể hảo hảo ăn bữa cơm rồi, đói bụng cả mấy ngày nay rồi đó!

      Đồ ăn ơi, ta đến với mày đây. . . !

      Phượng Thiên Vũ đứng dậy, ý nghĩa lóe lên trong nàng, nàng biết vì sao khi nhìn nàng, nàng lại cảm thấy kì lạ rồi, bởi vì ánh mắt kia có điểm sáng, đơn giản hơn chính là nhìn thấy!

      Chậm rãi vào, liền trông thấy tên tiểu nhị lại muốn động thủ với , chút khách khí Phượng Thiên Vũ bắt lại tay , găn từng chữ: "Là ta mời vào đấy!"

      Tiểu nhị nhìn thoáng qua tay của mình, cười ha hả : "Khách. . . Khách quan, tiểu nhân biết, ngài. . . Các ngài mau ngồi , muốn ăn cái gì, tiểu nhân lập tức mang lên!"

      Phượng Thiên Vũ hất tay ra: "Mang những món ngon nhất lên đây, thuận tiện lấy thêm giấy vẽ cùng bút mực tới đây!"

      Tiểu nhị cảm nhận được khí tức lạnh lùng người nàng, vội vàng : "Ta ngay lập tức !"

      Sau khi ăn no, tiểu nhị mang giấy bút lên, đưa thêm bình trà, nhìn tên ăn mày ăn uống xong xuôi, Phượng Thiên Vũ mới mở miệng: " tại ngươi có thể vẻ kiếp trước của ta được chưa?"

      "Đương nhiên!"

      Tên ăn mày cầm lấy giấy bút, bắt đầu phát họa!

      lâu sau, Phượng Thiên Vũ mới thấy đặt bút xuống, đưa hai bức tranh đến trước mặt nàng, nàng thò tay cầm lên!

      Hai bức tranh là hai hình ảnh khác nhau, tờ thứ nhất vẽ khung cảnh trong rừng rậm, bên cạnh gốc cây là tiểu nương quần áo có chút tả tơi, tay của nàng là tiểu bạch xà, hình như tiểu bạch xà này vừa mới nở từ trong vỏ trứng ra!

      Bức tranh thứ hai vẽ nơi toàn là băng thiên tuyết địa, nền tuyết trắng xóa là hình ảnh hồng y nữ tử, tay cầm thanh cung đỏ rực như máu, mà bên cạnh nàng là tiểu thiếu niên tóc trắng mắt đỏ.

      Phượng Thiên Vũ cả kinh, nhìn thẳng tên ăn mày, hai con mắt nguy hiểm nheo lại: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

      Nếu tờ thứ nhất nàng có chút hoài nghi, dù sao trước đây nàng có nghe Bạch Liên từng nàng vốn là tiểu hài tử được Vô Hận mang về, như vậy, còn bức tranh thứ hai sao, nàng căn bản cũng dám hoài nghi nữa!

      ràng ánh mắt thể nhìn thấy nhưng tại sao lại có thể vẽ tranh, còn nhìn thấy được kiếp trước của người khác?

      Cảm nhận được hoài nghi của Phượng Thiên Vũ, tên ăn mày cầm ly trà, uống thêm ly, rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Có được năng lực mà người khác thể có chính là loại thống khổ!"

      Từ khi sinh ra có được loại năng lực này, mà hai mắt cũng thể nhìn thấy, loại thống khổ này ai thấu hiểu cho ?

      Phượng Thiên Vũ thiêu hủy hai bức tranh trong tay, khóe miệng khẽ cong: "Bữa cơm này chính là tiền công vẽ tranh của ngươi, cáo từ!"

      , nàng hiểu, từ lúc sinh ra chỉ có năng lực, mà còn phải gánh chịu đau khổ cùng tra tấn !

      "Nha đầu, tật khí cùng sát khí quá nặng, tốt!" Tên ăn mày lớn, vừa đủ cho Phượng Thiên Vũ nghe thấy!

      Ngay tại Phượng Thiên Vũ rời , tên ăn mày mới lấy ra thêm bức tranh, bức tranh chỉ toàn là vũng máu, vũng máu ấy chính là cổ thi thể của Phượng Thiên Vũ!

      "Nếu về sau chết, đây cũng là kiếp trước!"

      Tên ăn mày thào tự , cũng ai nghe được!

      Phượng Thiên Vũ từ quán rượu thẳng về học viện Đế Hoàng, nhìn hoàng hôn buông xuống, nàng cũng tới lớp học, trực tiếp về tiểu viện. . . !

      Nhìn chút, cũng thấy ai ở đây, lấy ra tờ giấy viết lên vài dòng để ở trong phòng, rồi nhanh chóng tiến vào gian tu luyện!

      Hôm nay, trong cuộc chiến sinh tử nàng dùng đến nền móng của gian bí pháp, thực lực khủng bố như vậy rồi, nếu như học xong toàn bộ, cùng với sinh mệnh chi linh, nàng tin thực lực của nàng ngày càng vững mạnh!

      Nghĩ như vậy, Phượng Thiên Vũ liền chăm chú tu luyện!

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :