1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu - Khinh Mặc Vũ (109/1043)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 10: Người muốn thể diện, cây muốn vỏ

      Edit: Đinh Lam

      Đông Ngự Phong vừa , mọi người liền im lặng.

      Siêu Thần Thú, bọn dám trêu chọc đâu!

      Phượng Thủy Tuyết nhìn chằm chằm Phượng Thiên Vũ, trong mắt hoàn toàn là đố kỵ và cam lòng vì sao cái Siêu Thần Thú lại chọn cái phế vật mà phải là nàng!

      Phượng Tiêu chợt lên tia quang tham, khó trách, nghĩ đứa bé làm sao có thể có được cỗ lực cường đại như vậy, nguyên lai là cái Siêu Thần Thú a, như vậy, nếu đoạt được đứa bé này, có đứa bé, có thể hô mưa gọi gió tại Thương Lan đại lục này mà cần kiêng nể bất kì ai!

      "Tiểu công tử, có khí phách nha." Thanh Ngư cười hì hì , tiểu thư cùng tiểu công tử đều rất khí phách, xem ra nàng cần cố gắng nhiều hơn nha!

      "Nhị muội, đừng nóng giận, phụ thân vừa rồi là giỡn đấy, ngươi là nữ nhi của phụ thân, phụ thân làm sao có thể giết ngươi được!"

      Phượng Thanh Dương liền đổ vài giọt mồ hôi, tại chỉ có thể cầu cái phế vật này nên tức giận, bằng hôm nay bọn khó ai có thể toàn mạng mà ra ngoài. . !

      "Nhị muội? Ta luôn nhớ mẫu thân chỉ sinh có mình ta, lúc nào lại mọc ra đại ca ca cơ chứ?" Phượng Thiên Vũ lạnh nhạt cười.

      "Ảnh nhi, tiễn khách. ."

      "Phượng Thiên Vũ, ngươi đừng quá kiêu ngạo, dù cho ngươi có Siêu Thần Thú, bổn vương muốn nhắc nhở ngươi chuyện, ngươi có linh lực, các thế lực cường hãn ở Đông Dạ quốc rất nhiều, ngươi xác định ngươi giữ được Siêu Thần Thú này ở bên người hay sao?" Đông Ngự Phong ánh mắt trầm, Siêu Thần Thú, ai mà động tâm, phải biết rằng Siêu Thần Thú ngang hàng với trung cấp Linh Huyền, chỉ cần có ngôi vị hoàng đế của Đông Dạ quốc càng nắm chắc trong tay.

      "Là muốn ta đầu quân vào Tam vương gia có thể bảo trụ được Ảnh nhi phải ?" Phượng Thiên Vũ cặp môi đỏ mọng khẽ mở, nhàn nhạt lên tiếng.

      "Đương nhiên, chỉ cần ngươi gia nhập vào bổn vương, bổn vương cam đoan người nào dám mạo phạm ngươi, Phượng Thiên Vũ, ngươi nên biết, hoàng gia còn có quốc sư, quốc sư thực lực thâm sâu khó lường, người nào dám đối đầu với hoàng gia." Đông Ngự Phong xong, nhìn Phượng Thiên Vũ, "Bổn vương có thể bảo vệ ngươi, khiến ngươi vinh hoa phú quý cả đời."

      Phượng Thiên Vũ có chút nhíu mày, quốc sư? Quốc sư Đông Dạ quốc Đế Dạ Hiên, nghe đồn phong hoa tuyệt đại, thực lực thâm sâu, bất lão bất tử. Nhưng mà, nàng chưa từng thấy qua, già chết, bộ là quái vật sao?

      Đè nghi ngờ vào trong lòng, Phượng Thiên Vũ tươi cười, "Tam vương gia, ngươi có từng nghe qua, người muốn thể diện như cây muốn vỏ chưa?"

      Thanh Ngư nghe xong, cúi đầu xuống, bả vai run rẩy, tiểu tổ tông người là quá khí phách rồi, thậm chí ngay cả Tam vương gia người cũng dám mắng, người muốn thể diện, cây muốn vỏ? Đây phải muốn Tam vương gia biết xấu hổ, mặt dày vô địch thiên hạ hay sao . !

      Phượng Thủy Tuyết nghe Phượng Thiên Vũ mắng người trong lòng của mình, tức giận , "Tiểu tiện nhân, Tam vương gia vì muốn tốt cho ngươi, ngươi lại biết tốt xấu, còn dám nhục mạ Tam vương gia, ngươi. ."

      cái đuôi rắn ghìm chặt cổ Phượng Thủy Tuyết, biến trở về bản thể, Tuyết Ảnh đem Phượng Thủy Tuyết giơ lên cao, khuôn mặt bạch xà nhiều đóa Mạn Đà La hoa màu vàng nở rộ, thân rắn màu trắng được bao phủ bởi lớp vàng kim nhàn nhạt tăng thêm vẻ thần bí và cao quý, đôi mắt hồng bảo thạch ghim chặt vào Phượng Thủy Tuyết, "Ngươi có biết lúc trước có kẻ nhục mạ mẫu thân ta biến thành cái gì ?" thanh lạnh như băng phát ra, đuôi rắn quấn lấy cổ Phượng Thủy Tuyết càng tăng thêm lực đạo.

      Phượng Thủy Tuyết sợ hãi nhìn Cự Xà trước mắt, nàng đương nhiên biết , Phượng Thủy Linh bị phế linh lực, biến thành phế vật, , nàng muốn biến thành phế vật, cổ bị siết chặt, hô hấp gấp gáp, từng tiếng đứt quãng vang lên, "Phụ thân… Đại ca…Cứu…Cứu ta!"

      Đông Ngự Phong bị câu "Người muốn mặt cây muốn vỏ" của Phượng Thiên Vũ liền dâng lên hỏa khí, nhưng nhìn đến Siêu Thần Thú, trận hỏa khí dám phát tát chỉ cắn răng mà nhịn xuống, nhìn cổ Phượng Thủy Tuyết bị ghìm chặt, cũng lời nào.

      Phượng Thanh Dương nhìn muội muội của mình, rơi vào đường cùng, đành phải cầu xin Phượng Thiên Vũ: "Nhị muội, Thủy Tuyết chuyện lung tung, ngươi đại nhân chấp kẻ tiểu nhân, tha cho nàng có được hay ?"

      Phượng Thiên Vũ thoáng nhìn Phượng Tiêu, trong lòng cười lạnh, đúng là chỉ quan tâm đến quyền lực mà thôi: "Ảnh nhi, buông nàng ra."

      Tuyết Ảnh nghe vậy, buông đuôi rắn ra, Phượng Thủy Tuyết té mặt đất, "Bản tôn tha cho ngươi lần này, nếu còn có lần sau, bản tôn cho ngươi nếm thử tư vị linh hồn thiêu đốt là như thế nào!"

      Phượng Thanh Dương tiến lên ôm lấy Phượng Thủy Tuyết, "Đa tạ Nhị muội lần này, ta xin cáo từ trước." xong, liền ôm Phượng Thủy Tuyết rời khỏi Trúc Uyển.

      "Thế nào, Tam vương gia cùng phụ thân là muốn Ảnh nhi tiễn đưa các ngươi sao?"

      Phượng Thiên Vũ nhìn mấy người vẫn còn ở đây, mở miệng , khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lạnh ý, lần này chỉ là đùa giỡn chút, về sau liền may mắn như vậy đâu. . !

      Đông Ngự Phong nhìn Phượng Thiên Vũ, nàng thân áo đen, thân thể gầy yếu thiếu dinh dưỡng nhưng chút nào che dấu được vẻ đẹp của nàng, mặt mảng lạnh như băng, ấn kí hồng liên trán càng tăng thêm vẻ đẹp của nàng, nàng tựa như bông hoa sen đỉnh Tuyết Sơn, lạnh lùng, xinh đẹp, đầy mê hoặc. Đây là phế vật nổi tiếng khắp kinh thành hay sao, đây là kẻ nổi tiếng là ngu ngốc ai ai cũng có thể khi dễ đây sao?

      Tuyết Ảnh biến về hình người, nhìn vòng quanh sân, khí phách hô lên câu, "Còn mau cút , muốn bản tôn giúp hay sao?"

      Đông Ngự Phong cắn răng, "Phượng Thiên Vũ, ngươi cứ nghĩ kỹ , có thể tới tìm bổn vương."

      "Phượng thừa tướng, theo bổn vương thôi."

      Phượng Tiêu thu hồi ánh mắt nhìn Tuyết Ảnh, "Tam vương gia, bổn tướng còn chút tình muốn cùng tiểu nữ thương lượng chút, thể cùng Vương gia, xin Vương gia thứ lỗi."

      tiếng này tiểu nữ, làm Phượng Thiên Vũ nổi da gà trận, dù là Thanh Ngư cũng nhịn nổi mà run rẩy.

      Đông Ngự Phong cũng phải là kẻ đần, tự nhiên biết Phượng Tiêu muốn gì, "Vậy bổn vương trước." xong liền quay người rời .

      Đợi Đông Ngự Phong rời , Phượng Tiêu nhìn Phượng Thiên Vũ, ra, "Chỉ cần ngươi nguyện ý đem Siêu Thần Thú này cho ta, ngươi muốn cái gì ta đều đáp ứng cho ngươi, ngươi là phế vật thể tu luyện được linh lực, ở bên cạnh ngươi, sớm muộn bị người khác cướp , còn bằng đưa cho ta, như vậy, Phượng gia thiếu nợ ngươi ân tình, ngươi thấy thế nào?"

      Phượng Tiêu xong, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ, chỉ cần cái phế vật này đưa Siêu Thần Thú cho , liền do dự mà giết nàng, đến lúc đó dù là Hoàng hậu nương nương cũng dám gì, chừng ngay cả Đông Dạ quốc cũng nằm trong tay .

      Phượng Tiêu đắm chìm vào trong mộng đẹp, còn nhớ tới Đế Dạ Hiên, quốc sư của Đông Dạ quốc, lại càng thấy được khóe mắt chợt lên sát ý của Phượng Thiên Vũ.

      "Phượng thừa tướng, da mặt của ngươi là có thể so với tường thành nha, ta biết ngươi như thế nào có thể ngồi lên vị trí thừa tướng, cũng thể nào hiểu nổi Phượng gia như thế nào lại chọn súc sinh như ngươi làm gia chủ." Phượng Thiên Vũ xong, kiên nhẫn tiếp, "Ảnh nhi, ra, đem đánh ra ngoài cho ta."

      Phượng Tiêu lui về phía sau vài bước, đứng ở cửa ra vào, "Phượng Thiên Vũ, lão phu cho ngươi bậc thang ngươi bước, đừng tưởng rằng lão phu có biện pháp trừng trị ngươi, ngày nào đó, ngươi phải cầu xin ta." xong, cười hiểm, ra Trúc Uyển.

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày, Phượng Tiêu cười như thế, cho nàng loại rất cảm giác rất xấu, xem ra gia tộc này còn có ít bí mật.

      "Thanh Ngư, ngươi có biết mẫu thân ta có để lại vật gì cho ta hay ?" Phượng Thiên Vũ hỏi, vừa mới trong nháy mắt, trong trí nhớ của nàng lên khối hình trăng lưỡi liềm, cho nên nàng mới muốn hỏi Thanh Ngư có biết hay .

      Chương 11: ra ngoài gặp cẩu

      Edit: Đinh Lam

      "Tiểu thư, Thanh Ngư biết, bất quá tiểu thư có thể tiến cung vào hỏi Hoàng hậu nương nương, phu nhân và Hoàng hậu nương nương quan hệ rất tốt."

      Tiến cung?
      Xem ra nàng phải gặp di nương kia hỏi chút rồi, Phượng Thiên Vũ thêm gì nữa, quay người tiến vào gian phòng, lưu lại Thanh Ngư cùng Tuyết Ảnh bốn mắt nhìn nhau.

      "Tiểu thư đây là thế nào. Tiểu công tử, người có biết ?" Thanh Ngư xong, cúi đầu nhìn nhìn người bên cạnh tiểu công tử a đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu.

      Thanh Ngư nhìn thoáng qua phòng, được rồi, vẫn là đem thu đồ vật vào.

      Lúc Phượng Thiên Vũ ra, thấy Thanh Ngư dọn dẹp viện sạch

      "Tiểu thư, có chuyện gì ?"

      "Thanh Ngư, theo ta ra ngoài chuyến."

      "Tiểu thư, ra ngoài có chuyện gì ?" Thanh Ngư hỏi, nhìn nhìn bên người Phượng Thiên Vũ, kỳ quái, tiểu công tử thế nào có ở đây, phải thích dính vào tiểu thư hay sao?

      "Thanh Ngư, đương nhiên là ra ngoài kiếm tiền, còn có, đừng nhìn, Ảnh nhi vào trong gian rồi." Phượng Thiên Vũ thấy Thanh Ngư nhìn tới nhìn lui bên người mình, liền hiểu Thanh Ngư muốn tìm cái gì.

      "Tiểu thư, chúng ta ra ngoài."

      "Ân."

      Phượng Thiên Vũ ra ngoài, Thanh Ngư liền theo.

      Lúc hai người đến cửa phủ Phượng gia, vừa vặn gặp được tiểu thư chi thứ của Phượng gia cùng hai nàng nha hoàn, ba người vừa thấy Phượng Thiên Vũ, liền vây lại, chút kiêng nể liền .

      "Ơ, phế vật, đây là muốn ra ngoài sao?" nữ tử ăn mặc diễm lệ.

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng cái, Phượng San San, cháu của Tam trưởng lão Phượng gia, ít lần khi dễ nàng. Hôm nay nàng ra ngoài có chút chuyện, cho nên cũng muốn cùng nàng ta dây dưa.

      "San San tiểu thư, mời người chuyện chú ý chút, người chẳng qua chỉ là tiểu thư chi thứ, còn tiểu thư của chúng ta là dòng chính." Thanh Ngư ra.

      "Cái gì tiểu thư, chỉ là cái phế vật." nha hoàn bên cạnh Phượng San San liền ra.

      "Các ngươi." Thanh Ngư tức giận, chuẩn bị động thủ.

      "Thanh Ngư, mấy con chó tranh giành, ngươi làm chi, mấy nàng đó vốn là nghe hiểu tiếng người đâu." Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt .

      Thanh Ngư nghe xong, "Đúng, tiểu thư có lý."

      "Phế vật, ngươi dám mắng ta?"

      Phượng San San thể tin nhìn Phượng Thiên Vũ, cái phế vật nay lại dám mắng nàng, bình thường trông thấy nàng, trốn còn kịp.

      "Ta mắng mấy con chó, ngươi lại nghĩ là ta mắng ngươi, cũng phải là được." Phượng Thiên Vũ kiên nhẫn nhíu mày, tại sao trong phủ người nào được bình thường hay sao?

      Thanh Ngư khì khì tiếng, bật cười, "San San tiểu thư, đây là chính người thừa nhận người là con chó đấy nhé!"

      Phượng San San nghe xong, liền muốn động thủ, "Phế vật, xem hôm nay ta giáo huấn ngươi."

      Dứt lời, từ gian trữ vật xuất ra thanh kiếm, liền hướng Phượng Thiên Vũ đâm tới. .

      Nào biết, kiếm còn chưa tới Phượng Thiên Vũ, liền bị người khác bắt được.

      Phượng San San nhìn lại, người bắt lấy kiếm của nàng chính là ca ca của nàng, Phượng Mặc, liền buông kiếm, làm nũng , "Ca ca, cái phế vật này khi dễ ta."

      "San San, cho phép hồ đồ." Phượng Mặc quát tháo tiếng.

      "Ca ca. ." Phượng San San liền bị hù sợ, kêu tiếng, trước kia nếu có người nào đến khi dễ nàng, ca ca đều giúp nàng, hôm nay biết thế nào, phế vật dám mắng nàng, ca ca cũng hung hăng với nàng, nàng như thế nào mới xuất phủ chuyến, trở về lại thành như vậy rồi?

      "Nhị tiểu thư, tiểu muội thiếu quản giáo, trêu chọc Nhị tiểu thư, Phượng Mặc thay mặt cho muội muội xin lỗi Nhị tiểu thư!" Phượng Mặc xong, trừng mắt nhìn Phượng San San, muội muội của sớm muộn có ngày chết cũng biết lí do.

      Phượng Thiên Vũ cũng trả lời, lướt qua hai người cùng Thanh Ngư ra ngoài.

      Nhìn hai người ra ngoài, Phượng San San dậm chân cái, "Ca ca, tại sao ngươi lại thả cái phế vật kia ?"

      "Im miệng, hôm nay nếu phải nàng muốn cùng ngươi dây dưa, ngươi cho rằng ngươi còn có thể hoàn hảo tổn hao gì đứng ở chỗ này hay sao." Phượng Mặc ánh mắt trầm xuống, nếu phải người trước mắt này là muội muội của , sao dám mạo hiểm đắc tội tới Phượng Thiên Vũ.

      "Ca ca, ta ra ngoài chuyến, ngươi như thế nào lại sợ cái phế vật kia?" Phượng San San hiểu, cái phế vật có cái gì đáng để trung cấp Linh Sư như ca ca của nàng phải sợ sệt chứ.

      "San San, tóm lại ca ca nhắc nhở ngươi câu, thấy Phượng Thiên Vũ, ngươi tốt nhất phải đường vòng, được tìm nàng gây phiền phức, nếu gia gia cũng bảo vệ được ngươi đâu." xong, chằm chằm nhìn Phượng San San, rồi quay người rời .

      Phượng San San cắn răng, cũng có đem lời của Phượng Mặc ghi nhớ trong lòng, nàng vốn là cấp thấp Linh Sư lại phải sợ cái phế vật có linh lực sao, "Xuân nhi, Tình nhi, chúng ta ."

      "Dạ, tiểu thư."

      Đế Đô trong Hoàng thành.

      "Thanh Ngư, ngươi biết chỗ nào có sòng bạc hay ?"

      Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn chung quanh, từ khi nàng bị ném đến Trúc Uyển, cũng được ra ngoài, cho nên muốn chỗ nào đều phải hỏi qua Thanh Ngư.

      "Tiểu thư, sòng bạc làm cái gì?" Thanh Ngư hỏi, tiểu thư làm sao lại nghĩ đến sòng bạc?

      "Đương nhiên là kiếm tiền, bằng chúng ta ăn cái gì." Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt .

      "Tiểu thư, Vân Thiên là sòng bạc lớn nhất ở Đế Đô, Thanh Ngư liền dẫn người ." Thanh Ngư xong, liền mang theo Phượng Thiên Vũ đến sòng bạc.

      Lúc hai người tiến vào sòng bạc, bởi vì sòng bạc Vân Thiên có hậu thuẫn đằng sau rất cường đại cho nên ai dám tới nơi này gây , nơi này có tính năng rất tốt đó là nếu ngươi có tiền ngươi vẫn có thể tham gia nhưng chi phí có chút cao, nếu ngươi vay kim tệ, như vậy ngày hôm sau ngươi phải trả là mười kim tệ, dùng cách này suy ra, sợ ngươi trả, tất cả các sòng bạc của các quốc gia tại Thương Lan đại lục đều như vậy, nếu như ngươi lấy tiền chạy trốn, như vậy, ngại ngùng, mặc kệ thực lực của ngươi có mạnh đến như thế nào, đều cho người đuổi giết ngươi chết thôi, chính vì cái này mà ai dám khiêu chiến uy nghiêm của sòng bạc Vân Thiên.

      Phượng Thiên Vũ tới quầy hàng mượn 1000 kim tệ, lúc gã sai vặt hỏi tên của nàng, nàng rất khí phách để lại tên, còn bên kia hai mắt của Thanh Ngư thiếu điều rơi xuống đất, tiểu thư có phải điên rồi hay , mặc dù tiểu thư thực lực rất mạnh, nhưng mà tiểu thư cho tới bây giờ chưa từng đánh bạc.

      Ngay lúc Thanh Ngư ngẩn người, Phượng Thiên Vũ cầm lấy 1000 kim tệ khiêu chiến.

      Vân Thiên sòng bạc, khiêu chiến đỗ vương, người phía dưới có thể đặt cược cho người mà họ cho rằng người đó thắng, nghe đồn cao thủ đánh bạc rạng danh Tam quốc luôn mực ở tại Vân Thiên sòng bạc, bách chiến bách thắng, chưa biết mùi thua trận, lúc mọi người phía dưới thấy có người lên đài khiêu chiến, liền nhao nhao vây đến, phải biết rằng, bọn đánh cuộc thắng cũng được tiền đấy.

      Phượng Thiên Vũ đến đài, đem túi kim tệ cầm tay quăng lên bàn, chỉ vào cái người được mệnh danh là cao thủ đánh bạc, ra "Ta khiêu chiến ngươi."

      Mái tóc tung bay, dung nhan tuyệt thế, xinh đẹp, bên trong đôi mắt lạnh lùng ấy là cao ngạo, khí thế bức trời.

      Thanh Ngư đứng ở dưới nhìn tiểu thư ở đài chiến, nôn nóng muốn xông lên ngăn cản, nhưng đều bị ngăn lại, bước lên đài khiêu chiến, mặc kệ ngươi là người như thế nào muốn xuống đều phải đánh xong.

      "Ngươi tiểu nương này có thể thắng sao?" dân cờ bạc hỏi.

      "Ngươi nhảm hả? Vừa nhìn liền biết là lần đầu đến sòng bạc, làm sao có thể thắng được đổ vương, phải biết rằng đổ vương cho tới bây giờ chưa từng thua đó." Người bên cạnh liền .
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 12: Đỗ thần* 1

      Edit: Đinh Lam

      (* Đỗ thần hay đỗ vương là cao thủ trong môn chơi đỗ xúc xắc)

      " nương muốn khiêu chiến như thế nào?" Mạc Sầu nhàn nhạt hỏi, cũng cho rằng thua dưới tay tiểu nương này.

      "Rất đơn giản chính là so điểm, hai ván, ván đầu so điểm cao nhất, ván hai so điểm , ngươi thấy thế nào. Phượng Thiên Vũ nhìn người đối diện, tiểu tử, nãi nãi ta đánh bạc từ lúc ngươi còn chưa có đẻ ra đâu.

      "Tốt, liền theo nương ." Mạc Sầu xong, liền có gã sai vặt tiến lên buông thẻ đánh bạc.

      Ván đầu tiên, so với đại, hai vị bắt đầu, gã sai vặt làm trọng tài vừa xong, Phượng Thiên Vũ cùng Mạc Sầu cầm lấy con chuông xúc xắc đung đưa.

      Ngồi đối diện, Mạc Sầu nhìn thủ pháp của Phượng Thiên Vũ, có chút nhíu mày, cái này là sao, xúc xắc hề dao động.

      -- bành --

      Hai người đồng thời buông con xúc xắc, gã sai vặt nhìn hai người buông chuông xuống, nhìn xuống bên dưới liền , " tại, bắt đầu đặt cược."

      Ta đặt cho đổ vương.

      Ta cũng muốn đặt đổ vương.

      Tiếng ồn ào của mọi người truyền vào tai Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ khẽ cười cười, đợi tí nữa ta cho các ngươi thấy thế nào mới là đổ vương.

      Thanh Ngư nhìn mọi người đặt cược, cắn răng cái, chạy tới quầy hàng mượn lấy 100 kim tệ, mong tiểu thư thất bại, nàng liền đặt toàn bộ kim tệ cho tiểu thư.

      " trăm, ta đặt nữ tử kia thắng."

      Nhìn Phượng Thiên Vũ, gã sai vặt lại nhìn nương thanh tú trước mặt, hảo tâm nhắc nhở: " nương, ngươi hay là đặt đổ vương thắng a, bằng 100 kim tệ này ngươi mất sạch đấy."

      ", ta muốn đặt nàng thắng." Thanh Ngư cố chấp !

      Gã sai vặt thấy nàng cố chấp như vậy, đành phải để cho nàng đăng ký, trong lòng thầm suy nghĩ, hôm nay là cái ngày gì a, liền gặp phải hai kẻ ngốc, kẻ ngốc muốn khiêu chiến đổ vương, thêm cái kẻ ngốc đặt cược cho kẻ ngốc thắng.

      Phượng Thiên Vũ nhìn thấy Thanh Ngư đặt cược, trong mắt lóe lên linh quang, Thanh Ngư, ngươi biết ràng trước đây ta có đánh bạc, vì sao còn muốn đặt cược cho ta. .

      "Đặt cược chấm dứt, tại mở chuông xúc xắc." Gã trọng tài xong, Mạc Sầu mở chuông mình ra trước.

      "Đổ vương, bốn con sáu, con năm" Gã trọng tài lên tiếng tuyên bố.

      Mạc Sầu cười khảy, tin nàng với thủ pháp như vậy có thể lắc ra năm con sáu.

      Ở bên dưới nghe trọng tài , những người cược cho đổ vương liền nhao nhao hoan hỉ chiến thắng.

      Phượng Thiên Vũ xem vẻ mặt của mọi người, cặp môi đỏ mọng cười, đầu ngón tay chậm rãi mở chuông xúc xắc.

      Lúc gã trọng tài nhìn đến những con xúc xắc kia, sắc mặt kinh ngạc, nhưng cũng quên công bố.

      "Phượng nương, năm con sáu, thắng."

      Xôn xao, trong nháy mắt, toàn trường yên tĩnh.

      Thanh Ngư nghe được kết quả, liền cao hứng nhảy lên, thắng, tiểu thư thắng a. Dựa theo tỉ lệ 1 ăn 100 , Thanh Ngư cược 100 kim tệ thắng liền thu được 10000 kim tệ.

      Mạc Sầu đưa thẻ đánh bạc( như tấm séc vậy đó, thẻ này dùng trong sòng bạc) cho Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ nhìn thẻ bạc trước mắt, cười nhạt tiếng, " vạn ngàn kim tệ."

      Mạc Sầu nhìn nàng lâu, gã sai vặt lần nữa đưa lên thẻ đánh bạc, hai vạn kim tệ.

      Ván thứ hai, so với điểm tiểu, bắt đầu.

      Phượng Thiên Vũ cùng Mạc Sầu lần nữa lên tay, Mạc Sầu nhíu mày, thủ pháp của nàng giống như lúc nãy, nghe ra được điểm thanh nào từ con xúc xắc, thủ pháp lưu loát như nước chảy, thực lực của thực so kịp, thái dương mơ hồ có giọt mồ hôi rơi.

      Phượng Thiên Vũ dừng lại, Mạc Sầu cũng ngừng theo.

      Dựa theo quy củ cũ, mọi người bắt đầu đặt cược. .

      Vừa mới mọi người cho rằng Phượng Thiên Vũ ăn may mới thắng được đỗ vương, bọn họ vẫn quyết định cược tiếp cho đỗ vương.

      Nhưng nhìn đến thủ pháp của Phượng Thiên Vũ những kẻ trong nghề liền tặc lưỡi mà cảm thán nương này đơn giản đâu.

      Thanh Ngư thấy tiểu thư vừa mới thắng, liền mau chóng học theo khí phách của tiểu thư cùng tiểu công tử, đem 10000 kim tệ đặt hết cho tiểu thư.

      " nương, chừng vừa rồi nương kia là may mắn thắng đổ vương, ngươi thắng vạn rồi, liền trở về ." Nhìn thấy nương vừa nãy lại đến chỗ ghi danh, gã sai vặt liền tốt bụng nhắc nhở.

      Thanh Ngư nhìn nhìn , ra "Ngươi mau đăng kí cho ta, thua cũng có việc gì đâu."

      Ai da! Gã sai vặt thở dài tiếng, cho nàng đăng ký, đầu năm nay nương làm sao lại biết tốt xấu như thế . !

      "Đặt cược chấm dứt, mở chuông xúc xắc." Trọng tài lên tiếng

      Mạc Sầu mở ra chuông xúc xắc, khi thấy những con số bên trong, sắc mặt khẩn trương liền nở nụ cười.

      "Năm con , năm điểm." Gã sai vặt tuyên bố.

      Những người cược cho đổ vương thắng lại bắt đầu xao động, năm con , là con số nhất, lần này chắc chắn đỗ vương chiến thắng rồi.

      Phượng Thiên Vũ mở ra chuông xúc xắc, Mạc Sầu chứng kiến năm con xúc xắc kia, nhất thời đứng lên.

      Trọng tài cũng kinh ngạc ra lời.

      "Nhất trụ kình thiên, điểm.".

      màn tĩnh lặng, trong nháy mắt toàn bộ sòng bạc Vân Thiên như chết trong yên tĩnh.

      Nếu như lúc nãy là vận khí thế còn lần này sao, nhất trụ kình thiên, là nhất trụ kình thiên đó a!

      Ai có vận khí tốt như vậy.

      Đúng lúc Vân Ế vào, trông thấy màn chính là mọi người im lặng nhìn chằm chằm lên đài khiêu chiến.

      "Đây là thế nào, mọi người bị cấm hết rồi sao?" thầm nghĩ tới.

      "Đổ thần. Đổ thần. !"

      Sau khắc, những tiếng đinh tai nhức óc tiếng hò hét như vang lên, khiến Vân Ế có chút đau đầu.

      " nương, Mạc Sầu xin thua, xin nương thu Mạc Sầu làm đồ đệ." Khi mọi người còn hò hét, Mạc Sầu tới trước mặt Phượng Thiên Vũ.

      Phượng Thiên Vũ muốn xuống đài, nghe thấy lời của , cười nhạt tiếng, "Thủ pháp độc nhất vô nhị, tuyệt truyền ra ngoài."

      " nương." nương nếu thu Mạc Sầu làm đồ đệ, Mạc Sầu liền theo nương.

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy, vứt bỏ hai chữ, "Tùy ngươi."

      "Đa tạ nương." Mạc Sầu cao hứng theo Phượng Thiên Vũ.

      "Tiểu thư."

      Phượng Thiên Vũ nhìn Thanh Ngư đứng trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng liền nở ra nụ cười: "Tiểu nha đầu, thắng được bao nhiêu."

      "Tiểu thư, người lợi hại, Thanh Ngư cược cho tiểu thư, thắng trăm vạn kim tệ." Thanh Ngư cao hứng , trăm vạn a, nàng nằm mơ cũng dám nghĩ tới, nghĩ tới bây giờ lại có a.

      "Biến thành tiểu phú bà rồi, còn muốn theo tiểu thư như ta hay sao?"

      "Tiểu thư, người cái gì vậy, Thanh Ngư luôn theo tiểu thư mà." Thanh Ngư nghiêm túc , mặc kệ nàng có bao nhiêu tiền, nàng đều mực theo tiểu thư.

      "Nhìn ngươi kìa, ta chỉ giỡn chút thôi mà." Phượng Thiên Vũ nhìn sắc mặt nghiêm túc của Thanh Ngư, buồn cười , ", mang tiền thôi."

      Ba người đến quầy hàng, gã sai vặt cung kính lấy ra tấm thẻ vàng, "Phượng nương, ngoại trừ nương vay ở đây là 1000 kim tệ, ngươi thắng hai ván, tổng cộng tất cả của nương còn lại là nghìn hai trăm hai bốn vạn, đều ở trong thẻ này, mời nương kiểm nghiệm, sau đó rót Linh thức của nương vào, tấm thẻ này cũng chỉ có nương mới có thể sử dụng."

      Phượng Thiên Vũ cầm lấy tấm thẻ vàng, kiểm nghiệm lượt, rồi rót Linh thức nàng vào, sau đó tiếng cám ơn với gã sai vặt, liền dẫn Thanh Ngư ra ngoài sòng bạc Vân Thiên.

      "Đợi chút. ." Vân Ế lên tiếng .

      "Công tử." Mạc Sầu nhìn Vân Ế chậm rãi đến, cúi đầu kêu tiếng.

      Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn Vân Ế, người này ngũ quan ràng, tướng mạo tuấn mỹ, người mang theo loại khí chất của quý công tử , liếc nhìn Mạc Sầu, liền biết người này thân phận bất phàm.
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 13: Tam công tử Vân tộc

      Edit: Đinh Lam

      "Hai vị nương, tại hạ là Vân Ế, là chưởng quầy(ông chủ) của sòng bạc Vân Thiên " Vân Ế nhìn nhìn Phượng Thiên Vũ cùng Thanh Ngư, khi thấy khuôn mặt nhắn thanh tú của Thanh Ngư , đẹp mắt liền nhíu lại, như thế nào cảm thấy nàng rất giống người.

      Lại nhìn về phía Mạc Sầu, "Mạc Sầu, ngươi muốn cùng vị nương này?"

      Vân Ế tự nhiên biết Mạc Sầu là tình nguyện, người khác theo đuổi Linh lực đỉnh phong, còn lại đam mê cảnh giới của đỗ thuật, hôm nay lại gặp người như thế này, muốn theo, cũng phải là chuyện khó hiểu.

      "Công tử, Mạc Sầu quyết định, Mạc Sầu cả đời ham mê đổ thuật, khó có thể gặp được cao thủ đổ thuật như Phượng nương, Mạc Sầu muốn theo Phượng nương học tập tốt." Mạc Sầu xong, ánh mắt kiên định nhìn Vân Ế.

      "Cũng tốt, ngươi hãy ." Vân Ế xong, cười nhạt tiếng, "Phượng nương, tại hạ có thể hay mời nương ly trà."

      Phượng Thiên Vũ nhìn nam nhân ở trước mắt, môi mỏng khẽ mở " rảnh." ( trai đẹp mời uống trà a, ta muốn mà được, thiên a, sao lại bất công như vậy)

      Quay người tiếp tục bước ra ngoài, Thanh Ngư thấy vậy, lập tức theo.

      "Công tử, Mạc Sầu xin cáo từ." Mạc Sầu xong, rất nhanh liền đuổi theo hai người.

      Thanh Ngư thấy Mạc Sầu đến, quay đầu lại mỉm cười, " thôi."

      Vân Ế chứng kiến khuôn mặt tươi cười của Thanh Ngư, trong mắt nghi hoặc càng tăng, rất giống người, nhưng thể nào nhớ được đến tột cùng là giống ai.

      Ra khỏi sòng bạc, Phượng Thiên Vũ hỏi Thanh Ngư đường đến tiệm thuốc, ba người cùng đến.

      "Mạc Sầu, tên kia là ai a?" Thanh Ngư hỏi, người kia cho nàng có loại cảm giác rất đặc biệt, nàng muốn biết là ai.

      "Ơ, tiểu nương này tương tư rồi hả?" Phượng Thiên Vũ cười .

      "Tiểu thư, người nhăng cuội gì đấy, Thanh Ngư chẳng qua là cảm thấy rất quen thuộc, giống như từng thấy cách nào nhớ ra." Thanh Ngư xong, cúi đầu, cho nàng cảm giác thân thuộc a.

      "Ngươi mới gặp qua công tử, làm sao có thể. ." Mạc Sầu thản nhiên .

      "Vì cái gì lại có khả năng?" Phượng Thiên Vũ hỏi lại.

      " nương biết, công tử là chính là Tam công tử Vân gia của Vân Thương quốc, Vân gia phú khả địch quốc, công tử buôn bán rất giỏi, gia tộc từ khi có công tử việc làm ăn càng ngày càng tốt, gần đây công tử đến Đông Dạ quốc, nghe là tới bái phỏng quốc sư đấy, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp được quốc sư cho nên mới ở lại Đông Dạ quốc chờ đấy."

      Vân Thương quốc?

      "Tiểu thư, Thanh Ngư nghe Vân Thương quốc có Thái Tử trị quốc kỳ tài, đem toàn bộ lãnh thỗ trong nước thống nhất về mối, Thanh Ngư muốn trông thấy ." Thanh Ngư cao hứng , thực lực của Vân Thương quốc so với Đông Dạ quốc mạnh hơn nhiều, chỉ vì Đông Dạ quốc có Quốc Sư đại nhân, nên người dám xâm phạm.

      "Mạc Sầu, ngươi biết đến Đông Dạ quốc tìm quốc sư có chuyện gì ?" Phượng Thiên Vũ vốn phải là người nhiều chuyện, nàng càng thích chõ mõm vào việc người khác, chỉ là nàng trông thấy Vân Ế vừa thấy Thanh Ngư liền có chút nhíu mày, làm nàng buộc miệng hỏi.

      "Ai da." Mạc Sầu thở dài hơi ra.

      “Công tử lần này tới, là muốn giúp thái tử điện hạ tìm người, Vân Thương quốc có công chúa, thân là muội muội của thái tử, năm đó thái tử điện hạ năm tuổi, tiểu công chúa hai tuổi, tiểu công chúa cùng Hoàng hậu nương nương du lịch, lại gặp ám sát, Hoàng hậu nương nương bị giết, tiểu công chúa tung tích đến nay , Thái Tử rất giận dữ, bắt đầu chỉ điểm triều đình, truy xét hung thủ, nhưng mà những kẻ ám sát kia, liền tự sát, cũng ra hung thủ phía sau màn, thái tử điện hạ ngừng tìm tiểu công chúa, bên điều tra hung thủ đừng phía sau, nghe Đông Dạ quốc có quốc sư có năng lực biết trước mọi việc, cho nên thái tử điện hạ liền để cho công tử đến viếng thăm quốc sư, muốn cầu quốc sư nhìn xem có thể hay biết được tung tích của tiểu công chúa”.

      Phượng Thiên Vũ nghe Mạc Sầu xong, liếc nhìn Thanh Ngư, thầm nghĩ, trùng hợp như vậy chứ, Thanh Ngư lại chính là …... !

      "Mạc Sầu, Thái tử Vân Thương quốc tốt, lâu như vậy mà vẫn còn tìm kiếm." Thanh Ngư xong, nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, "Tiểu thư, ngươi có đúng hay ?"

      "Đúng, Thanh Ngư, chúng ta thôi."

      Lúc ba người ngang qua nơi, nhìn nơi đó người ra người vào ồn ào tấp nập.

      "Này, các ngươi nghe , nghe đệ nhất luyện đan thiên phú Dược Tông tổ chức khảo thí đó, nghe người nào có thiên phú tốt nhất trở thành đệ tử của Dược Tông đó, đây chính là lần đầu tiên nha."

      Khảo thí sao?

      Phượng Thiên Vũ cước bộ dừng lại, hai con ngươi híp lại, con ngươi xẹt qua vòng hào quang.

      Thông qua trí nhớ trước kia, nàng có thể biết được, tinh thần lực được thể thông qua màu sắc, bao gồm tám màu riêng biệt ứng với từng loại thiên phú: đỏ, cam, vàng, xanh lá cây, xanh, lam, tím và màu. Ảnh nhi tinh thần lực của nàng rất mạnh, nhưng nàng nhưng lại biết tinh thần lực của nàng thuộc về thiên phú màu nào.

      "Tiểu thư, làm sao vậy?" Thanh Ngư thấy tiểu thư dừng bước lại, nghi ngờ hỏi.

      " nương là muốn vào khảo thí sao?." Mạc Sầu thản nhiên .

      "Uh, " Phượng Thiên Vũ gật đầu, "Ta đối với cái khảo thí này cảm thấy rất hứng thú."

      "Tiểu thư , ta cùng Mạc Sầu ở chỗ này chờ tiểu thư." Thanh Ngư cao hứng , nàng cũng muốn biết thực lực của tiểu thư có thể luyện dan được hay .

      "Hảo, " dứt lời, nàng liền tiến vào Dược Tông cùng với những người khác.

      Nguyên đám người mang theo thất vọng cùng vui vẻ ra, cũng là lúc Phượng Thiên Vũ chuẩn bị được khảo sát.

      Chẳng qua là, đối với kết quả của khảo nghiệm Dược Tông đều giữ bí mật, cho nên cũng người nào biết thiên phú của bọn họ là như thế nào.

      " nương, đến lượt ngươi rồi." gã sai vặt dẫn Phượng Thiên Vũ vào trong nội đường khảo thí.

      Trong hành lang rộng rãi, chính giữa bầy đặt khối đá thủy tinh hình thoi, nhìn thoáng qua thấy được người ngồi đằng sau khối đá kia chính là quản , ngồi bên cạnh là lão đầu.

      Người quản thản nhiên , "Ngươi đến trước Tinh Thạch, dùng tinh thần lực của ngươi công kích vào Tinh Thạch, Tinh Thạch căn cứ công kích của ngươi để khảo thí thiên phú của ngươi, nhớ kỹ là tinh thần lực, phải linh lực."

      Phượng Thiên Vũ nghe xong, đưa tay tới Tinh Thạch, nhắm mắt lại, đem tinh thần lực ngưng tụ tại bàn tay, bắt đầu công kích Tinh Thạch.

      Xoạt!

      Đột nhiên, Tinh Thạch tản mát ra hào quang màu đỏ.

      "Màu đỏ." Mặt người quản mặt người có chút biểu cảm, trong tám màu thiên phú màu đỏ là yếu nhất, màu tím mạnh nhất, còn thiên phú màu chính là chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

      Màu đỏ thiên phú, thể tu luyện, đạt được thành tựu to lớn.

      Ngay tại lúc muốn hô người kế tiếp tiến vào, hào quang màu đỏ đột nhiên biến hóa.

      Màu cam, sai, màu đỏ biến thành màu cam rồi!

      Quản trừng to mắt, Tinh Thạch phải thoáng cái có thể đưa ra màu thiên phú đấy sao? Lúc nào lại thay đổi màu sắc?

      Nhưng mà màu sắc trong Tinh Thạch biến hóa cũng dừng lại, quản kinh ngạc Tinh Thạch phía dưới tiếp tục thay đổi.

      Màu vàng, xanh lá cây, màu xanh, màu lam.

      Ở bên cạnh, mắt lão đầu sớm mở ra, nhìn Tinh Thạch biến hóa, hồi kinh hãi cũng nên lời.

      Màu tím.

      Quản cùng lão đầu rút cuộc lấy lại tinh thần, Tinh Thạch rút cuộc ngừng lại, thiên phú màu tím!

      Quản xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, thiên phú màu tím, đại lục cũng chỉ có mười mấy người thôi a?

      Thế nhưng là biến hóa của Tinh Thạch vẫn chưa kết thúc.

      Chỉ thấy hào quang màu tím trong Tinh Thạch liền biến mất.

      Lão đầu nhăn nhíu mày, tay của nàng còn đặt ở Tinh Thạch, nhưng màu sắc lại biến mất, cái này chính là. .

      "Bành."

      Lão đầu kích động đứng thẳng người lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ.
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 14: Kinh thế kì tài

      Edit: Đinh Lam

      màu.

      Chỉ có tồn tại trong truyền thuyết. Thiên phú màu

      Lão đầu hưng phấn nở nụ cười, rút cuộc cũng gặp được đệ tử hài lòng.

      Phượng Thiên Vũ thu tay, chứng kiến Tinh Thạch vỡ vụn, khóe mắt chau lên, "Giả tạo phẩm?"( giống như hàng giả a)

      Khi thấy trong mắt của lão đầu tràn đầy hưng phấn, Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt câu, "Ta kiểm tra xong rồi, xin cáo từ"

      Thanh Ngư vẫn chờ nàng đấy!

      Thông qua trí nhớ trước kia, nàng biết thiên phú màu tím là cao nhất, bây giờ biết kết quả, cũng cần phải lưu lại nữa.

      "Đợi chút!"

      Lão đầu vội vàng kêu lên, ngượng ngùng, kinh thế kỳ tài như vậy, làm sao có thể buông tha.

      "Nha đầu, có biết hay thiên phú của ngươi là cái gì?" Lão đầu cười tủm tỉm.

      Phượng Thiên Vũ nhìn cái, ra: " phải màu tím sao?"

      "Sai, là màu, nha đầu, ngươi biết cái gì là màu ?" Lão đầu hưng phấn : "Đó là thiên phú trong truyền thuyết, so với màu tím còn muốn mạnh gấp đôi, thiên phú của ngươi chính là màu."

      " màu?" Phượng Thiên Vũ nhíu mày, nàng lần đầu tiên biết còn có thiên phú màu.

      "Nha đầu, ta là Dược Tông Tôn Giả Hàn Duệ, bằng ngươi làm đồ đệ của ta !" luôn luôn cao ngạo, năm đó Hoàng Đế Đông Dạ quốc muốn thu Tam vương gia Đông Ngự Phong làm đệ tử, mực trực tiếp cự tuyệt.

      "Ngươi giữ chức rất cao sao? Bái ngươi làm thầy có chỗ tốt gì sao?" Phượng Thiên Vũ hỏi ra.

      Hàn Duệ nghe vậy, biết đùa giỡn, vội vàng đem của cải của nhà mình khoe ra hết, "Ta là Tôn Giả duy nhất của Dược Tông, bái ta làm thầy, tất cả dược liệu của Phân đường này, ngươi tùy ý có thể lấy luyện đan.

      "Vậy được, lão đầu, ngươi nếu dám gạt ta, ha ha." Phượng Thiên Vũ nở nụ cười hiểm.

      Hàn Duệ nhìn nha đầu cười kia, trực giác da đầu run lên, vội vàng , "Nha đầu, yên tâm , ta lừa gạt ngươi."

      "Vậy là tốt rồi, sư phụ, ngày mai bắt đầu, làm phiền sư phụ đến phủ Thừa Tướng tìm ta, nhớ kỹ, thể kinh động bất luận kẻ nào a." Phượng Thiên Vũ cười cười, ra bên ngoài, hôm nay thu hoạch , kim tệ, còn có vị sư phụ.

      Hàn Duệ nghe tiếng sư phụ, cao hứng nở nụ cười.

      "Nha đầu, ngươi ở chỗ nào của phủ Thừa Tướng?" Hàn Duệ hỏi, phủ Thừa Tướng là gia tộc lớn, trong phủ còn có rất nhiều chi thứ.

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy, liền trả lời "Là phủ viện tồi tàn nhất trong Phượng phủ, chính là chỗ ở của ta, còn có, sư phụ, ta là Phượng Thiên Vũ." xong, rất nhanh ra ngoài.

      Phượng Thiên Vũ, Hàn Duệ nghi hoặc, cái tên này như thế nào lại quen tai như vậy.

      Đột nhiên, Hàn Duệ phủi tay, Phượng Thiên Vũ, đây phải là khi còn bé linh lực khảo nghiệm là cao cấp Linh Tôn, về sau biết chuyện gì xảy ra linh lực mất hết, rồi biến thành nha đầu ngốc hay sao?

      Lúc trước vẫn còn ở Dược Tông, mà phải ở Phân đường này, dạo chơi đến đây, cũng có nghe qua, lúc ấy còn cảm thấy đáng tiếc, chưa từng nghĩ, hôm nay cùng với nha đầu kia kết thành thầy trò, linh lực mất hết sao? Ngu ngốc sao?

      Quả là lời đồn đại thể tin được! Nhìn nha đầu thông minh, lanh lợi như thế mà, đúng là nên tin lời đồn a.

      Lắc đầu, quay người ra khảo thí đường, ngẫm nghĩ hay là vẫn nên tặng cho đồ tử món quà. .

      Bên ngoài, Thanh Ngư thấy nàng ra, liền chạy lên hỏi, "Tiểu thư, như thế nào a?"

      "Có thể luyện đan." Phượng Thiên Vũ đến, nàng cũng muốn cho Thanh Ngư biết thiên phú của nàng, phải là tin nàng, làm như vậy nếu có người biết đến, bắt lấy Thanh Ngư uy hiếp nàng, Thanh Ngư là người mà nàng muốn bảo vệ cả đời, nàng tuyệt đối làm Thanh Ngư bị thương tổn.

      Ps: Ngày mai nam chính ra sân, các đại gia mau chờ mong a.

      Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn sắc trời, đối với hai người sau lưng ra: "Trở về."

      Đứng trong sân, Mạc Sầu biết làm sao bây giờ, như đầu gỗ đứng giữa sân.

      nghĩ tới, Phượng gia lại có thể đối xử với Phượng nương như thế, tuy rằng Thanh Ngư cho biết, nương trước kia là phế vật, thế nhưng tại sao lại đối xử như vậy, phụ thân đối xử với nữ nhi của mình như thế này sao!

      "Mạc Sầu, cái này là chỗ ở của tiểu thư, phía đông còn có căn phòng , ngươi nếu ngại, liền ở đó ." Thanh Ngư sờ sờ đầu, ngượng ngùng , tiểu thư trở về liền vào trong gian tu luyện, có biện pháp, cũng thể để Mạc Sầu đứng trong sân đêm được.

      "Thanh Ngư nương, ta ngại." Mạc Sầu gấp gáp .

      "Vậy được rồi, sắc trời cũng sớm, ngươi trước nghỉ ngơi chút a." Thanh Ngư xong, chuẩn bị vào trong phòng .

      "Thanh Ngư nương, Phượng nương nàng. ?"

      "Mạc Sầu, tiểu thư bây giờ tu luyện, ra ngoài, nếu như có chuyện, ngày mai rồi hẵn sau, ngươi trước cứ nghỉ ngơi tốt ." Thanh Ngư xong, tiến vào gian phòng, lưu lại mình Mạc Sầu đứng trong sân.

      Mạc Sầu nghĩ đến, luôn gọi tiếng nương, hai tiếng nương cũng tiện, về sau liền kêu là tiểu thư , nhìn nhìn Thanh Ngư vào gian phòng , quay người về phía đông đến căn phòng trước mặt, nghỉ ngơi tốt, ngày mai lại đến thỉnh giáo tiểu thư về đổ thuật!

      Sáng sớm ngày thứ hai.

      "Tiểu thư, tiểu thư người có ở đây ?" Thanh Ngư đứng ở ngoài phòng, hô lên, chẳng lẽ tiểu thư còn chưa có ra?

      khắc sau, cửa phòng mở ra, người Phượng Thiên Vũ là bộ áo bào trắng , bên cạnh là Tuyết Ảnh.

      "Tiểu thư, ta còn tưởng rằng người có ở đây chứ!" Thanh Ngư trông thấy Tuyết Ảnh, cao hứng hô tiếng, "Tiểu công tử."

      "Ân." Tuyết Ảnh lãnh khốc gật đầu.

      "Thanh Ngư, sớm như vậy, có chuyện gì ?" Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt hỏi.

      "Tiểu thư, người phải muốn gặp Hoàng hậu nương nương ư, ta nghe nương nương hồi cung rồi." Thanh Ngư cười hì hì , Hoàng hậu nương nương hồi cung, nhất định tìm tiểu thư, nếu là biết tiểu thư thay đổi, nhất định cao hứng đấy. .

      " vội, Thanh Ngư, Mạc Sầu đâu?"

      Nếu như di nương của nàng trở về, như vậy đến thời điểm cho nàng tiến cung, đến lúc đó nàng hỏi về khối hình trăng lưỡi liềm kia, cả thân phận của mẫu thân nàng!

      "Tiểu thư, Mạc Sầu tới."

      "Tiểu thư, tối hôm qua ngủ có ngon ?" Mạc Sầu từ trong phòng ra, vừa vặn nghe được Phượng Thiên Vũ hỏi , khi thấy bên người Phượng Thiên Vũ là tiểu hài tử mắt hồng, tóc trắng, trong mắt liền lên tia kinh ngạc, nghi ngờ hỏi, "Tiểu thư, vị này là?"

      "Mạc Sầu, đó là tiểu công tử." Thanh Ngư lên tiếng trả lời.

      "Tiểu công tử? Chẳng lẽ là tiểu thư đây. ." phải là hài tử của tiểu thư chứ, Mạc Sầu thầm nghĩ.

      Phượng Thiên Vũ liếc nhìn Mạc Sầu, khi thấy nét mặt của , nàng tự nhiên biết suy nghĩ gì, chỉ có điều nàng cũng muốn giải thích, Ảnh nhi chính là hài tử.

      "Mạc Sầu, nếu như ngươi muốn học đổ thuật, ba ngày sau ta dạy ngươi, ba ngày này ngươi có thể , cũng có thể lưu lại, tùy ý ngươi." Phượng Thiên Vũ thản nhiên , mắt phượng khuôn mặt nhắn có chút vui.

      "Tiểu thư, từ khi Mạc Sầu quyết định ly khai khỏi sòng bạc Vân Thiên chỉ mong muốn theo tiểu thư. Từ giờ trở tiểu thư đâu Mạc Sầu đó." Mạc Sầu cúi đầu xuống, thản nhiên , "Chẳng qua là biết tiểu thư có nguyện ý lưu lại Mạc Sầu hay ?"
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 15: Tiến cung
      Edit: Đinh Lam

      "Nếu như ngươi nguyện ý muốn ở lại, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, bên cạnh của ta có người vô dụng, nếu ngươi dám phản bội, ta nhất định tự tay giết chết ngươi."

      Phượng Thiên Vũ nhìn Mạc Sầu, đôi đồng tử đen nhánh tựa như đáy hồ sâu thẵm khiến người nhìn mà thấu, bộ áo bào trắng, ba ngàn sợi tóc nhàng đón gió cho người ta cảm giác như đối diện với trích tiên.

      "Đa tạ tiểu thư, Mạc Sầu tuyệt phản bội tiểu thư." Mạc Sầu ánh mắt kiên định, tuyệt phản bội.

      "Mạc Sầu, ngươi là trung cấp Linh Tướng, Thanh Ngư là trung cấp Linh Sư, các ngươi nên tập trung vào tu luyện." Phượng Thiên Vũ xong, vẫn quên nhìn Thanh Ngư.

      Mạc Sầu sững sờ, là trung cấp Linh Tướng thế mà tiểu thư chỉ cần liếc mắt là biết được, xem ra thực lực của tiểu thư bất phàm.

      "Xin hỏi Nhị tiểu thư có ở đây ?"

      Ngoài cửa, nha hoàn đứng, chậm chạp mà hỏi, hai chân run rẩy, nàng muốn vào, nhưng mà bị lão gia chỉ định, nàng dám sao.

      "Chuyện gì?" Thanh Ngư ra ngoài, trông thấy nha hoàn đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt nhắn tươi cười lập tức chìm xuống: "Ngươi tới làm cái gì?"

      "Thanh Ngư nương, trước kia là Hạnh nhi có mắt như mù, đắc tội với Nhị tiểu thư cùng Thanh Ngư nương, xin Nhị tiểu thư tha lỗi cho ta, van cầu Nhị tiểu thư ." Hạnh nhi xong, quỳ mặt đất, nàng trước kia ít lần theo đại tiểu thư khi dễ Nhị tiểu thư, nhưng lúc đó Nhị tiểu thư vốn là kẻ ngốc, nàng đâu nghĩ tới có ngày như thế này, bên người lại còn có Siêu Thần Thú, liền thẳng tay đánh nát đan điền của Tam tiểu thư, huống chi nàng chỉ là cái nha hoàn nho .

      Phượng Thiên Vũ hai tay ôm ngực, lẳng lặng nhìn Hạnh nhi quỳ mặt đất, khóe môi giơ lên nụ cười lạnh.

      "Ta có muốn giết ngươi sao?" thanh lười biếng của Phượng Thiên Vũ phát ra, "Tới nơi này, đến cùng là có chuyện gì?"

      "Dạ. Nhị tiểu thư, lão gia muốn Nhị tiểu thư đến đại sảnh, hình như là có người trong cung đến." Hạnh nhi run rẩy , nàng tại muốn ly khai khỏi chỗ này ngay lập tức, bây giờ Nhị tiểu thư là rất khủng khiếp a.

      "A?"

      Phượng Thiên Vũ cười lạnh, theo lý thuyết hẳn là di nương kia trở về, muốn gặp nàng, cho nên phái người tới, như vậy, phải là trực tiếp đến tìm nàng đấy, nhưng lại muốn nàng đến đại sảnh, xem ra Phượng Tiêu muốn nàng cùng di nương ở chung chỗ.

      Suy nghĩ về điều này, sắc mặt Phượng Thiên Vũ trầm thêm vài phần: "Ngươi về trước , cho biết, ta lập tức tới."

      Hạnh nhi nghe vậy, vội vàng , "Dạ, tiểu thư, Hạnh nhi xin cáo lui." xong, chạy như ma đuổi.

      "Tiểu thư, người khủng bố như vậy sao?" Thanh Ngư nhìn Hạnh nhi bỏ chạy, nghi ngờ hỏi.

      Phượng Thiên Vũ cũng trả lời, quay người nhìn Mạc Sầu : "Mạc Sầu, Thanh Ngư muốn theo ta tiến cung , đợi tí nữa nếu có lão giả tới tìm ta, ngươi liền cho biết ta có chút công chuyện, ngày mai tìm ."

      "Vâng, tiểu thư, Mạc Sầu nhớ kỹ."

      "Thanh Ngư, thôi."

      "Tiểu thư, nếu muốn vào cung, Thanh Ngư chuẩn bị quần áo khác cho người?" Thanh Ngư cao hứng mà hỏi, tiến cung, lần đầu tiên nàng được vào cung đó!

      " cần."

      Phượng Thiên Vũ thản nhiên , "Ảnh nhi, vào gian ."

      Tuyết Ảnh nghe vậy, thân thể nho biến mất ngay tại chỗ, kỳ muốn cùng mẫu thân, nhưng mà mẫu thân chưa muốn xuất , khẳng định là có nguyên nhân.

      Mạc Sầu nhìn tiểu công tử biến mất tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn có chút choáng váng, người làm sao có thể thấy liền thấy, chẳng lẽ tiểu công tử phải người? Vậy tiểu công tử là cái gì?

      Mạc Sầu muốn hỏi Thanh Ngư chút, phát Thanh Ngư cùng tiểu thư rời , lắc đầu, trở lại trong sân, vẫn là nên đem lời tiểu thư nhắn nhủ mà làm cho tốt.

      Đại sảnh Phượng gia, Phượng Tiêu ngồi ngay chính giữa, mà bên cạnh là Phượng Thủy Tuyết cùng Phượng Thủy Linh, hai người hôm nay đều ăn mặc cực kỳ đẹp mắt, Phượng Thủy Tuyết bộ màu hồng phấn chân váy như mây, Phượng Thủy Linh bộ váy màu hồng nhạt tơ quần, đầu cắm ít đồ trang sức, Phượng Thiên Vũ cười cười, gà rừng chính là gà rừng, thế nhưng là muốn hóa thành Phượng Hoàng. Ngại ngùng a

      Nhìn Phượng Thiên Vũ tiến vào, Phượng Thủy Linh hai mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào nàng.

      Phượng Thiên Vũ thấy vậy, nụ cười lóe môi, xem ra bị giáo huấn còn chưa đủ. !

      "Đại tỷ, Tam muội, gần đây thân thể vẫn tốt chứ?"

      Phượng Thủy Tuyết sắc mặt khó coi, ngày ấy nàng bị Siêu Thần Thú gây thương tích, tu dưỡng mấy ngày, còn đáng ngại.

      Phượng Thủy Linh khinh thường đáp lời, Phượng Thiên Vũ, chờ coi a, hôm nay là ngày tử của ngươi.

      Phượng Tiêu ngồi ở phía sắc mặt khó coi: "Phượng Thiên Vũ, hôm nay Hoàng hậu nương nương di du lịch hồi cung, đúng lúc có sứ giả Vân Thương quốc, Hoàng Thượng mở yến tiệc Bách Hoa, Hoàng hậu nương nương chỉ định muốn gặp ngươi, ngươi theo ta tiến cung, tốt nhất nên an phận, đừng tưởng rằng ngươi có Siêu Thần Thú, có thể coi ai ra gì, ngươi nên cẩn thận nên chọc tới quốc sư, đến lúc đó chỉ sợ Hoàng hậu nương nương cũng thể cứu nổi ngươi."

      " xong chưa? xong rồi liền , nhảm nhiều quá."

      Khó trách, hôm nay hai người kia ăn mặc diễm lệ như thế, nguyên lai là muốn câu cái kim quy tế nha!(con rễ vàng)

      "Hừ." Phượng Tiêu hất tay áo lên, ra ngoài, Phượng Thủy Tuyết cùng Phượng Thủy Linh phía sau, Phượng Thiên Vũ liếc nhìn mấy người, ra ngoài, đây là muốn tự nàng tìm Hoàng Cung đây mà, hừ, lại nghĩ….

      "Người là Nhị tiểu thư?" gã công công tiến lên hỏi.

      "Vâng." Thanh Ngư đáp.

      "Nhị tiểu thư, mời, chúng ta là người của Hoàng hậu nương nương phái tới." Công công xong, nhường đường.

      Phượng Thiên Vũ cũng gì, cùng Thanh Ngư lên xe ngựa, xe ngựa đường thẳng đến Hoàng Thành.

      "Đạp đạp đạp!"

      Xe ngựa dừng lại trong hoàng cung, bởi vì Hoàng hậu nương nương ra lệnh, cho nên xe ngựa mới có thể tiến thẳng vào bên trong cung.

      "Nhị tiểu thư, đến!"

      Phượng Thiên Vũ nghe vậy, cũng giẫm lên ghế, mà là nhanh nhẹn nhảy xuống, Thanh Ngư theo sát phía sau.

      Bởi vì cổng bắc môn, cho nên cũng có thấy người nào

      "Nhị tiểu thư, mời." Công công xong, chuẩn bị dẫn Phượng Thiên Vũ vào cung Phượng Nghi của Hoàng hậu nương nương. !

      "Ơ, cái này phải là phế vật bị biểu ca từ hôn đó sao?"

      thanh cân đối vang lên, tình ngày đó ở Phượng gia, Đông Ngự Phong cũng , Phượng Tiêu cố tình áp chế, cho nên chuyện bên người Phượng Thiên Vũ có cái Siêu Thần Thú đều có ai biết, cho nên mới rồi có câu phế vật như vậy.

      Phượng Thiên Vũ sắc mặt trầm xuống, quay đầu nhìn về phía đám người vừa tới kia.

      Phượng Thiên Vũ hỏi: "Nàng là ai?"

      "Nhị tiểu thư, đó là chất nữ của Lâm quý phi, con của Lâm tướng quân, Mộng Nguyệt tiểu thư "

      Công công cung kính trả lời.

      "Thanh Ngư, ngươi có nghe câu này chưa?."

      Phượng Thiên Vũ nhìn nữ nhân kia, nhàn nhạt mà hỏi.

      Thanh Ngư mờ mịt, tiểu thư: "Câu gì ạ?"

      "Câu kia là, bắt chó cày quản việc đâu!"

      Phượng Thiên Vũ hời hợt .

      "Ngươi --- ngươi "

      Lâm Mộng Nguyệt nghe vậy, cả khuôn mặt đều tái lại.

      Đây ràng nàng là con chó mà.

      "Tốt phế vật, nhìn bổn tiểu thư giáo huấn ngươi thế nào."

      "Mộng Nguyệt, ngươi làm cái gì? Nơi này chính là Hoàng Cung."

      Lâm quý phi mặc bộ váy màu vàng rực, hơi trễ ngực tiến lên phía trước , ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thẳng vào Phượng Thiên Vũ, mặt đổi sắc .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :