1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu - Khinh Mặc Vũ (109/1043)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 123: Sách chữ


      Edit: Đinh Lam



      Món đồ thứ hai đưa ra chính là viên đan dược lục giai thượng phẩm, bản thân Phượng Thiên Vũ là luyện dược sư, vì vậy đan dược này cũng gây nên được hứng thú cho nàng, mà mấy người còn lại cũng cần!

      Đương nhiên, các nàng cảm thấy hứng thú, nhưng có nghĩa là những người ở bên dưới cũng có hứng thú a, luyện dược sư vốn rất ít, ngay tại Đế Hoàng Thành cũng vậy, viên lục giai thượng phẩm này cũng có thể được xem là có thể gặp nhưng thể cầu!

      Vì vậy, viên đan dược này được rơi vào tay của đệ tử của Mạc gia, sau khi có được viên đan dược lập tức rời !

      Mạc gia?

      Phượng Thiên Vũ có chút bật cười, Hoàng hậu Nhật Viêm quốc phải cũng là người của Mạc gia hay sao, bằng , Nhật Viêm quốc làm sao có thể hảo hảo đứng vững được a!

      "Xem ra cái Đế Hoàng Thành cũng là nơi của những kẻ lắm tiền nha, viên đan dược, ngàn vạn kim tệ!"

      Mộc Mộc cảm thấy mình muốn nước bọt rồi a, A Vũ vốn là luyện dược sư, có thể suy ra, A Vũ nhà nàng chính là bảo vật vô giá rồi!

      Luyện dược sư là tốt!

      Dưới đài, những gia tộc lớn vẫn chờ đợi, hôm nay bọn họ chỉ muốn được trông thấy bảo vật cuối cùng vì thế những thứ này bọn họ đều thèm nhìn đến!

      Phiên đấu giá cuối cùng đưa ra chính là quyển sách, người chủ trì xinh đẹp đứng bục cao cầm quyển sách giơ lên cao, rồi : "Các vị, vật này chính là bảo vật cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay, cuốn sách này biết xuất trong học viên bao nhiêu lâu rồi, điểm cổ quái chính là, có chữ, chiếu theo truyền thuyết được ghi sách cổ đây chính là cuốn sách chứa đựng pháp thuật Thượng Cổ!" Người chủ trì xong, mở ra trang đầu tiên của cuốn sách, mặt giấy ố vàng, chút vết tích gì, nửa chữ cũng có!

      Nhưng mà, Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cả kinh, khi trang giấy vừa mới lật ra, nàng trông thấy bốn chữ rất ràng: gian bí pháp!

      Phượng Thiên Vũ bật dậy, bước ra khỏi ghế, dưới mặt nạ có chút ngưng trọng, nếu như có chữ, những hàng chữ nàng vừa mới nhìn thấy là cài gì ?

      Ảo giác sao?

      Chắc chắn phải, bằng chính quyển sách kia mới có vấn đề, xem ra cuốn sách này đơn giản, nàng nhất định phải có nó!

      Khi người chủ trì mở trang sách đầu tiên ra, tất cả mọi người còn hứng thú, mặt dù pháp thuật rất lợi hại, nhưng nhìn thấy cũng chẳng có tác dụng gì?

      Như cũ thể tu luyện!

      Người chủ trì để ý tới ánh mắt của mọi người, thong dong : " tại bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm 15 triệu kim tệ!"

      Giá vừa mới đưa ra, vài nhóm người phải sợ hãi lui về phía sau, những người của các gia tộc lớn đều phải nhíu cả đôi lông mày!

      15 triệu, coi như là bọn mua được , cũng tổn thất lớn rồi, huống chi lại mua cuốn sách có chữ, như vậy thà mua còn hơn!

      Phượng Thiên Vũ nhìn quyển sách, giọng lành lạnh vang lên: 17 triệu kim tệ!"

      Người chủ trì nhìn theo hướng thanh vừa phát ra, trông thấy nương đeo mặt nạ: "Còn ai muốn đặt cao hơn vị nương này ?"

      Toàn trường tĩnh lặng im ắng, người trả lời!

      Cuối cùng, Phượng Thiên Vũ cũng mua được quyển sách này với giá 17 triệu kim tệ!

      đến hậu trường đưa tiền, Phượng Thiên Vũ lại xối vào mặt bọn họ câu: "Ta có nhiều tiền như vậy!"

      Mọi người sững sờ, vị quản vội vàng đứng lên: " nương, ngươi đừng có đùa vậy chứ?"

      Phượng Thiên Vũ nghe xong liền nhíu mày, trầm tư sau nửa ngày mới : "Ta có thể dùng đan dược trao đổi được !"

      Quản nghe vậy rồi khẽ : "Nhưng đan dược của ngươi phải đáng giá 17 triệu kim tệ mới được!"

      cũng tin, cái tiểu nha đầu viên đan dược lợi hại như thế đâu... !

      Từ trong gian, Phượng Thiên Vũ lấy ra bình sứ, đổ ra hai khỏa đan dược, cất giọng : "Vừa rồi viên đan dược kia mua với giá nghìn vạn, ngươi có biết đan dược trong tay ta là gì , ta dùng hai viên đan dược này đổi lấy cuốn sách kia!"

      Quản cầm lấy đan dược khẽ liếc nhìn qua, lập tức kích động nhảy dựng lên: "Là Khánh Nguyên đan, là Khánh Nguyên đan!"

      Người chủ trì vốn có kiến thức thâm sâu hơn người, khi nghe được cái tên Khánh Nguyên đan, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Vũ tăng thêm vài phần tôn kính!

      Quản cất kĩ càng hai viên Khánh Nguyên đan, đem sách nhét vào trong tay Phượng Thiên Vũ: " nương, sách này thuộc về ngươi rồi!"

      Khóe miệng Phượng Thiên Vũ và người chủ trì đồng thời co lại, quản , ngươi lật mặt có cần nhanh như vậy !

      Phượng Thiên Vũ nhún nhún vai, cầm lấy quyển chữ ra khỏi hậu trường, trở lại căn phòng lúc nãy!

      Trông thấy Phượng Thiên Vũ trở về, Mộc Mộc tươi cười, hỏi: "A Vũ, ngươi mua quyển sách kia làm cái gì?"

      Mọi người cũng chờ mong câu trả lời của Phượng Thiên Vũ, ra ai cũng nghĩ hoặc tại sao A Vũ lại mua cuốn sách có chữ để làm gì?

      Phượng Thiên Vũ ngồi xuống, thản nhiên : "Ta có thể nhìn thấy chữ trong cuốn sách này!"

      Phượng Thiên Vũ lạnh nhạt , lại làm cho những người xung quanh nhìn nàng bằng ánh mắt nhìn thấy quái vật!

      "Làm sao vậy?"

      Phượng Thiên Vũ hiểu hỏi, nàng chỉ là nhìn thấy được thôi mà, có cần phải nhìn nàng như vậy ?

      Có cái gì kì quái đâu?

      Mộc Mộc lắc đầu: ", chỉ là cảm thấy A Vũ quá mạnh mẽ, sách chữ mà A Vũ cũng có thể thấy chữ được!"

      "A Vũ, chúng ta trở về thôi!"

      Mộc Mộc nhìn xuống dưới đài, Hội đấu giá vừa xong, mọi người cũng bắt đầu rời , các nàng cũng nên trở về rồi!

      "Được!" Phượng Thiên Vũ đứng dậy đáp, vừa vặn nàng cũng muốn trở về phòng hảo hảo nghiên cứu bí pháp trong cuốn sách này!

      đoàn người lại trở về, nhưng chỉ là khi trở về lại nhiều hơn người!

      Thủy Lạc Thần bất đắc dĩ bị Dạ Huyễn Ngọc lôi , trong lòng thầm hối hận, sát thiên đao, tự nhiên lại tới hội đấu giá này làm gì biết... !

      Đột nhiên, Phượng Thiên Vũ ngừng lại, nhóm người Dạ Huyễn Ngọc cũng cảm nhân được cỗ khí tức nấp ở đây, lông mày khỏi nhăn lên!

      Phượng Thiên Vũ đưa tầm mắt nhìn qua, châm chọc : "Chờ chúng ta lâu như vậy còn ra?"

      Người trong bóng tối nghe thấy vậy, đều bước ra, tất cả là hai mươi ngươi, đẳng cấp thấp nhất là cấp thấp Linh Tông, nam nhân cầm là trung cấp Linh Tông!

      Phượng Thiên Vũ lắc đầu, xem ra cũng phải chỉ có mình nàng hứng thú với cuốn sách này.

      Nam nhân cầm đầu nhìn Phượng Thiên Vũ, sau đó lạnh giọng lên tiếng: "Giao ra quyển sách kia, ta tha chết cho ngươi!"

      Phượng Thiên Vũ mím môi cười cười: "Đại ca, sách này là ta mua được đấy, sao có thể giao cho ngươi được?"

      Cầm đầu nam nhân nghe vậy tức giận: " đưa, vậy chết !"

      xong chuẩn bị muốn động thủ, trong màn đêm tối lành lạnh lại đột nhiên truyền đến hồi thanh quỷ dị của ngọc linh.

      thanh ngọc linh linh hoạt kì ảo, như làn ca dao của viễn cổ hồng hoang, ý vị sâu xa!

      Thân ảnh Diệu từ trong màn đêm bước ra, bên hông là đôi ngọc linh vẫn vang lên nhịp nhàng!

      Nhìn những người trước mắt, Diệu đạm mạc : "Tổn thương đệ tử học viện Đế Hoàng, có biết hậu quả là như thế nào ?"

      Tên nam nhân cầm đầu trông thấy nữ nhân đột nhiên xuất , tuy rằng bên hông đôi ngọc linh rất cổ quái, nhưng cũng suy nghĩ nhiều!

      "Nữ nhân, ngươi cũng biết chúng ta là ai sao?" tên nam nhân liều lĩnh cười cười, tiếp tục : "Chúng ta chẳng qua chỉ làm theo mệnh lệnh của Chủ Quân tới lấy quyển sách này, đem sách giao ra đây, tất cả mọi người được vẹn toàn!"

      Chủ Quân?

      Thân hình Diệu chấn động, có khả năng, thể nào là , học viện Đế Hoàng cùng nơi đó có thiên hải vô tận ngăn cách rồi mà!

      "Mặc dù các ngươi có thực lực, nhưng đối với Chủ Quân các ngươi cũng chẳng là các gì?"

      Đúng vậy, những người dưới tay tổi thiểu cũng là cao cấp Linh Tông.

      Người nam nhân kia, cái người giết chết 231 người nhà của nàng, nàng cả đời này đều thể quên được , bao nhiêu đêm tỉnh lại trong ác mộng, từng ngày trôi qua thù hận trong lòng nàng chưa bao giờ phai !

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 124: Quá khứ Diệu

      Edit: Đinh Lam


      "Ngươi biết Chủ Quân?"

      Nam nhân nhìn Diệu rồi mới cất giọng hỏi, đôi lông mày nhăn lại, mang theo nghi hoặc!

      Diệu cười lạnh: "Ta đương nhiên biết !"

      Cả đời này, dù cho có hóa thành tro nàng đều có thể nhận ra !

      "Nếu như biết Chủ Quân, còn thức thời giao sách ra đây!"

      Diệu quay đầu lại nhìn Phượng Thiên Vũ, thêm gì!

      Phượng Thiên Vũ cười cười: "Muốn đồ của ta sao, để xem ngươi có đủ năng lực đó !"

      Nam nhân thấy vậy, huy động kiếm trong tay nhanh chóng hướng thẳng đến Phượng Thiên Vũ!

      "Thanh Loan, mọi người giao lại cho ngươi!"

      Phượng Thiên Vũ xong, Đoạn Hồn xuất ở trong tay, khi nhìn thấy Đoạt Hồn Diệu có chút ngẩn người, giọng vang tới đánh thức suy nghĩ của nàng: "Phu tử, người là do ta mà đến, ta tự giải quyết!"

      Diệu gật đầu: "Ừm!"

      Thanh Loan tiến lên bước, ngón tay khẽ nhích, đạo kết giới xuất , đem mọi người bảo hộ ở bên trong!

      Kỳ tu luyện càng lên cao, giai cũng rất quan trọng. Ví dụ như bây giờ, mình Phượng Thiên Vũ cũng có thể bắt lấy hơn hai mươi người nam nhân này!

      Phượng Thiên Vũ tung cước mạnh lên đầu tên nam nhân đứng đầu tiên, vừa vặn khiến lăn đến bên người Diệu !

      Diệu từ trong kết giới ra, cước giẫm lên lưng của , ánh mắt lạnh băng: ", tên nam nhân kia ở chỗ nào?"

      Nam nhân bị đạp trầm cười: "Ha ha, ta biết ngươi là ai rồi, hôm nay ngươi giết chúng ta, ngày nào đó ngươi cũng bị Chủ Quân giết mà thôi, giống như những thân nhân của ngươi!"

      "Đúng ?" Diệu tăng lên thanh: "Ta cũng rất mong chờ đến đây!"

      muốn hỏi nhiều, cước trực tiếp giết chết tên nam nhân!

      Ngẩng đầu nhìn Phượng Thiên Vũ, lạnh lùng : "Ngươi theo ta!"

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, thu lại Đoạn Hồn, theo nàng rời !

      Thanh Loan thấy vậy, thu lại kết giới, nhìn bóng lưng hai người rời : "Có thể Thiên Vũ chút nữa mới trở về, chúng ta về trước !"

      . . .

      Thiên Hải học viện Đế Hoàng, nữ tử lạnh lùng tĩnh mịch đứng ở nơi đó, gió thổi lên, tóc đen tung bay, hòa chung với màn đêm tịch. !

      "Phu tử, ngươi đưa ta tới đây để trúng gió chứ?" Phượng Thiên Vũ như cười như cất giọng hỏi!

      Diệu nhìn màn đêm trước mắt, trong đôi mắt lạnh lùng đều là thù hận, hoài niệm, lâu sau nàng mới lên tiếng: "Tuyết Cơ, ta giúp ngươi cởi bỏ phong ấn trí nhớ cho ngươi, ngươi hãy giúp ta báo thù, chúng ta làm giao dịch như thế nào?"

      Phượng Thiên Vũ khẽ giật mình, nhưng vẫn mỉm cười: "Phu tử, nếu như ngươi biết kiếp trước của ta, thực lực của ngươi vốn nằm ta, chẳng lẽ ngươi muốn ta giúp ngươi báo thù sao?"

      Từ trong gian Diệu lấy ra viên thủy tinh cầu màu lam, ném lên trung, thủy tinh cầu phát ra ánh sáng màu lam tươi mát, dần dần hóa thành bức tranh sống động!

      Phượng Thiên Vũ hỏi thêm điều gì, chỉ lẳng lặng nhìn hình ảnh tiếp diễn!

      Trong bức tranh vẽ phải là địa phương nằm trong Thương Lan đại lục, là nơi có phong cảnh cực kì đẹp mắt, bên trong là gia tộc rất náo nhiệt!

      "Diệu , con lại lười biếng rồi hả?" Lão giả tới, nhìn Diệu trốn ở sau hòn non bộ bất đắc dĩ mỉm cười: "Diệu , trong tương lai con chính là Đại Tế Ti của Lan , thể lười biếng!"

      Chỉ trông thấy khuôn mặt của nữ hài tử tầm bảy tám tuổi cau có lại: "Gia gia, nhi muốn trở thành Đại Tế Ti đâu!"

      "Hồ đồ, mau luyện công!" Lão giả quát lên tiếng, thêm lời!

      Nữ hài bĩu môi, tiến vào gian phòng, luyện công liền luyện công, hừ, làm gì mà dữ vậy!

      Lão giả trông thấy bóng lưng của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu: " nhi, phải là gia gia muốn bức con, con là nữ nhi xuất sắc nhất của gia tộc chúng ta, con sinh ra chính là vì Lan , hôm nay Lan phẫn nộ, Thái Tử còn , có rất nhiều người muốn đoạt vị, vì vậy gia gia mới muốn con phải nỗ lực luyện công, bảo vệ hòa bình cho Lan !"

      Nữ hài tử vồn vào trong phòng nhưng lại đột nhiên mở cửa, khuôn mặt nhắn lấp ló sau cánh cửa: " biết, biết, mỗi lần đều như vậy, phiền chết rồi!"

      Hình ảnh khẽ chuyển động, vẫn là nữ tử kia, nhưng còn là nữ hài tử bảy tám tuổi nữa, mà hơn mười tuổi, nàng mặc bộ trường bào màu đen, bên hông có đeo đôi ngọc linh, bước từng bước lên cầu thang, mà phía sau nàng mà đệ tử!

      đến tế đàn, Diệu nhìn mọi người đứng ở phía dưới rất cao hứng, trong lòng gượng nổi nụ cười, cũng thể thay đổi được gì nữa rồi!

      Đứng ở bên cạnh là lão giã ăn mặc rất quái dị: "Lễ tế tự điển bắt đầu, chúng ta bắt đầu khấu bái Đại Tế Ti mới của Yên Lan, Đại Tế Ti đại nhân!"

      Khi mọi người bắt đầu bái lậy, bầu trời truyền đến nụ cười hiểm: "Tân nhiệm Đại Tế Ti?"

      giây sau đó, nam nhân mặt quỷ mang theo ít người xuất của tế đàn, mắt lạnh nhìn Diệu : "Hay cho lão đầu nghe lời, nên nhớ điều ta , khi ngươi trở thành Đại Tế Ti, toàn bộ thân nhân của ngươi đều bị diệt vong!"

      Diệu ngước mắt, tuy rằng nàng còn nhưng khí thế bức người vẫn được phát ra: "Ngươi là ai?"

      Nam nhân cười lạnh tiếng, lời nào!

      Đột nhiên, hai gã mặt nạ hắc y nam tử xông lên phía trước, đem những người đứng tế đàn ném xuống dưới mặt đất, rồi nhanh chóng quỳ xuống cung kính : "Tham kiến Chủ Quân, ngoài trừ Diệu , 231 người theo lệnh của Chủ Quân còn người sống sót!"

      Nam nhân đứng giữa trung nghe thấy vậy, cười to vài tiếng: "Rất tốt, các ngươi lui xuống trước !"

      Diệu đứng dậy, chạy tới bên người lão giả: "Gia gia, gia gia!"

      Vừa gọi nàng vừa đem linh lực tiến vào trong cơ thể , trị liệu giúp !

      " nhi, mau, , muốn. Muốn giết con, nhà của chúng ta. . đều bị giết hết cả rồi!" Lão giả còn uy nghiêm như xưa, trong lời , đau lòng cực kỳ, 231 người, là 231 mạng người đó!

      Diệu nghe vậy, mang theo hận ý quay đầu nhìn nam nhân trung kia: "Ta cùng người nhà của ta có thù oán gì với ngươi, tại sao ngươi lại giết hết người nhà của ta?"

      Nam nhân cười lạnh tiếng: "Sai chính là vì ngươi lại kế thừa huyết thống Đại Tế Ti, chính là vì ngươi nên cả nhà ngươi mới chết thê thảm như vậy!"

      Diệu đưa tay, muốn công kích tên nam nhân kia, lại bị gia gia kéo tay lại!

      "Gia gia?"Diệu khó hiểu, nàng muốn giết người nam nhân này báo thù cho người thân của nàng, tại sao gia gia lại ngăn nàng lại?

      Từ trong gian lão giả lấy ra vật, đưa tới tận tay của Diệu , đứt quãng : ". . tìm nàng. Thần Nữ Sáng Thế, chỉ có nàng mới báo thù được cho chúng ta!"

      xong, đem toàn bộ linh lực rót vào Diệu , đạo ánh sáng màu đỏ kì dị bao trùm lấy nàng, ngay khi nam tử ngạc nhiên đứng nhìn, bóng dáng Diệu dần dần biến mất!

      Đến đây, hình ảnh cũng dừng lại, quang cầu khôi phục lại hình dáng ban đầu, trở về trong tay Diệu !

      Phượng Thiên Vũ lẳng lặng đứng ở bên, cũng điều gì

      "Khi ta tỉnh lại, thấy mình ở trong Thiên hải, là Thanh Viễn cứu ta, vì vậy trước khi rời ta và ước hẹn, chỉ cần ta giúp làm chuyện, cũng hoàn thành tâm nguyện của ta, trở về lần này, chính là điều muốn!" Diệu xong, nhìn về phía Phượng Thiên Vũ: "Ta tìm ngươi bảy năm rồi!"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 125: Người Vân gia tới 1

      Edit: Đinh Lam

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày, những sợi tóc trán mơn trớn chiếc mặt nạ, lại bị nàng gạt về chỗ cũ: "Ngươi tìm ta?"

      "Đúng vậy!" Diệu gật đầu, từ trong ngực lấy ra cuốn sách làm bằng da dê khắc họa đầy những văn án cổ xưa: "Đây là gia gia cho ta!"

      Phượng Thiên Vũ cầm lấy cuốn da dê, mở trang đầu tiên ra, nền hoa văn cổ về người có khả năng có được Đoạn Hồn, chính là chuyển thế của Thần Nữ Sáng Thế Tuyết Cơ, Đoạn Hồn vốn là Thần Khí, nếu phải là chủ nhân kiếp trước của nó, nó bao giờ kí khế ước với kẻ khác, đây chính là khế ước linh hồn, Đoạn Hồn cũng là sợ mất nàng lần nữa!

      Diệu xoay người, nhạt : "Nếu sai, trán của ngươi còn có ấn ký Hồng Liên!"

      Phượng Thiên Vũ nhìn kĩ cuốn da cừu, đem nó trả lại cho Diệu : "Chỉ bằng những thứ này, ngươi liền kết luận ta là Tuyết Cơ?"

      Nếu như Diệu chỉ dựa vào Đoạn Hồn để đưa ra đáp án, quá là khinh suất rồi!

      Diệu quay đầu lại mỉm cười: "Đương nhiên phải!"

      "Ta là người duy nhất kế thừa huyết thống Đại Tế Ti của Lan trong trăm năm qua, mà người ta còn có đôi ngọc linh chính là của các Đại Tế Ti trước kia lưu lại, nó có khả năng cảm ứng được linh hồn cường đại, linh hồn của ngươi càng mạnh mẽ, cảm ứng lực của nó càng lợi hại, nhưng nó chỉ có thể cảm nhận được linh hồn cùng lực lượng cường đại của ngươi, những thứ khác giống như bị cái gì đó ngăn cản".

      Phượng Thiên Vũ nghe xong, ra: "Và dựa thêm vào cái đó ngươi xác định ta với Tuyết Cơ có quan hệ?”

      Diệu tiếp tục : "Quan hệ giữa ta và ngọc linh chính là quan hệ khế ước, từ nghìn năm trước ngọc linh từng cảm ứng được cổ linh hồn có lực lượng cường đại, mà khi cảm ứng với ngươi hoàn toàn giống với nghìn năm trước, Tuyết Cơ, mặc kệ ngươi có chuyển thế như thế nào, linh hồn của ngươi vĩnh viễn bào giờ thay đổi!"

      Phượng Thiên Vũ cảm thấy có ba con quạ bay đầu, nàng cũng muốn dây dưa về đề tài này nữa: "Coi như là như thế , ngươi tìm ta để giúp ngươi báo thù, hiển nhiên đây phải là thượng sách, tại ta. . ."

      "Ta biết !" Diệu cắt ngang lời của nàng: "Vì vậy, ta nguyện ý chờ, chờ ngày ngươi cường đại!"

      Nhiều năm trôi qua như vậy, chẳng lẽ nàng chờ được nữa hay sao? Bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi

      Phượng Thiên Vũ cũng thêm gì nhiều: "Ngươi có biện pháp giúp ta cởi bỏ phong ấn trí nhớ sao?"

      Diệu nhíu mày: "Đợi linh lực của ta tiến vào giai đoạn nhất định, có thể điều khiển ngọc linh cởi bỏ phong ấn cho ngươi, còn bây giờ vẫn chưa được!"

      Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Lan là địa phương nào, ta chưa từng nghe qua!"

      Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, dưới mặt nạ mặt lên nụ cười, kỹ ngày kí ức của nàng trở lại, cần nàng trợ giúp.

      Diệu ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa bầu trời: "Nơi cuối cùng của Thiên Hải, là mảnh đại lục hoàn toàn khác biệt, nó được gọi là Lan , cũng chính là quê hương của ta!"

      Phượng Thiên Vũ khẽ giật mình, nơi tận cùng của Thiên Hải có chứa mảnh đại lục nữa ư?

      “Ngươi biết vì sao tên nam nhân kia lại muốn giết ngươi rồi chứ?"

      Phượng Thiên Vũ lên tiếng hỏi, hình ảnh trong thủy tinh cầu có lên tên nam nhân đeo mặt nạ, cũng ngày nàng trở thành Đại Tế Ti, chính là ngày giết nàng.

      Diệu và gia gia của nàng hình như hiểu điều này, nếu như biết , vì sao còn muốn đưa Diệu trở thành Đại Tế Ti, dẫn tới họa diệt môn.

      " muốn ngăn cản ta tiến vào khu rừng Phù Quang, trong rừng có cây Phù Quang Thần Thụ, đóa hoa cây đó có khả năng trị bách bệnh, đồng thời cũng có khả năng khởi tử hồi sinh!"

      "Nhưng mà, khu rừng Phù Quang là Thần Thánh Chi Địa, chỉ có các Đại Tế Ti mới có thể vào, sợ ta lấy được đóa hoa kia, trị hết bệnh cho Thải Tử!"

      Diệu xong, hai tay tự chủ mà nắm chặt, nàng hận, hận thể đem nam nhân kia nghiền xương thành tro. . . !

      Nghe đến đây, Phượng Thiên Vũ như hiểu được phần, quyền thế tranh đấu người chịu nặng nhất vẫn là những người vô tội, vốn muốn đến, nhưng bông hoa có thể khởi tử hồi sinh, nàng rất muốn được tận mắt nhìn thấy!

      "Được, ta đáp ứng ngươi!"

      Diệu nghĩ tới nàng lại dễ dàng đáp ứng như vậy, dám tin mà hỏi lại: " ?"

      Phượng Thiên Vũ gật gật đầu, đáp: "Ừm!"

      Diệu như gỡ được phần gánh nặng, những năm này, uổng phí!

      Nam nhân đeo mặt nạ, ngày, Diệu ta lấy máu ngươi để tế những thân nhân của ta!

      ... ...

      Phượng Thiên Vũ trở lại trong sân, là đêm khuya, cũng có nghỉ ngơi, trực tiếp tiến vào gian, nghiên cứu quyển sách gian ma thuật.

      Thời gian chậm rãi trôi qua, trong gian vẫn sáng rực như ban ngày, thẳng đến khi xem hết, Phượng Thiên Vũ hít hơi sâu, khép sách lại! Nàng nghĩ tới quyển sách ghi chép pháp thuật lạ chính là chuyển dời gian, cách dễ hiểu hơn là tại nàng ở Đế Hoàng Thành muốn trở về Đông Dạ quốc chỉ cần cái nháy mắt.

      Trời, pháp thuật cường đại đến như vậy ai có thể sáng tạo nên nó?

      suy nghĩ nhiều, Phượng Thiên Vũ liền dùng Hồng Liên Chi Hỏa đốt sạch quyến sách này , nàng nhớ kĩ phương pháp tu luyện của nó, như vậy quyển sách này cần đến nữa rồi!

      Từ trong gian Phượng Thiên Vũ bước trở lại phòng, vừa vặn Thanh Ngư đem nước ấm tiến vào phòng của nàng, trông thấy Phượng Thiên Vũ thân áo sạch , liền hiểu nàng đêm ngủ tiến vào gian để tu luyện!

      Đem nước đặt cẩn thận, Thanh Ngư lui qua bên: "Tiểu thư, tu luyện cũng phải chú ý đến thân thể đó!"

      Phượng Thiên Vũ mỉm cười, điều Thanh Ngư nàng hiểu mà, vắt khô khăn mặt, nhìn về phía Thanh Ngư: "Thanh Ngư, yên tâm !"

      "Tiểu thư!" Thanh Ngư kêu lên!

      "Hả?" Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu: "Chuyện gì?"

      "Tiểu thư, Quốc Sư đại nhân lâu xuất như vậy, tiểu thư nhớ Quốc Sư đại nhân sao?"

      Thanh Ngư có chút nghi ngờ, nếu là nàng lâu được gặp Vân Ế nhất định rất nhớ , thế nhưng trông tiểu thư vẫn rất bình tĩnh a.

      Phượng Thiên Vũ khẽ giật mình, nghĩ tới Thanh Ngư hỏi vấn đề như vậy, lâu sau mới lên tiếng: "Thanh Ngư, lại muốn bát quái nữa hay sao? Có phải muốn Mộc Mộc dạy dỗ ngươi chút?"

      Thanh Ngư mặt đỏ lên: " phải, tiểu thư, ta ra ngoài trước!" xong, chạy như bay lao ra khỏi gian phòng!

      Phượng Thiên Vũ thu hồi ánh mắt, nhìn Hoàng liệm cổ tay phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, tâm, tự chủ mà nhu hòa, nàng nhớ Dạ Hiên, điều này nàng hơn bất kì ai, chỉ là còn có công việc cần phải giải quyết, vì vậy thể đến đây với nàng!

      Tạm thời xa nhau, về sau là ở chung chỗ!

      Phượng Thiên Vũ rửa mặt sạch rồi tiến vào đan viện, hôm nay nàng mặc bộ trường bào, vẫn như cũ đeo mặt nạ, khi còn thân thể bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng cho nên nhìn nàng có chút gầy yếu, đứng từ sau nhìn nàng, lại cho người ta cảm giác muốn được bảo vệ.

      "Phượng Thiên Vũ!"

      Sau lưng truyền đến tiếng nổi giận, Phượng Thiên Vũ dừng bước lại, xoay người, nhìn thấy Vân Phách được người ta đỡ , chung quanh còn có vài tên lão giả, khóe môi nhếch lên: "Tới chậm!"

      Những lời này ra chính là muốn cho Vân Phách nghe thấy, nàng cho rằng đêm qua bọn họ đến, ai biết được đến tận bây giờ mới thấy, tác phong có chút chậm chạm?

      Vân Phách nổi giận, nhìn Phượng Thiên Vũ cười lạnh tiếng: "Phượng Thiên Vũ, hôm nay ta dẫn đến bốn người cao cấp Linh Tông, để ta xem hôm nay ngươi có thể làm được gì!"

      Hôm nay giết được Phượng Thiên Vũ, cũng phải là Vân Phách!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 126: Người Vân gia tới 2

      Edit: Đinh Lam


      Phượng Thiên Vũ bật cười khí khí, bốn cao cấp Linh Tông ư?

      Chẳng lẽ làm như vậy nàng sợ sao?

      "Vân Phách, ngươi sợ hôm nay ngươi có nhưng có về sao?" Phượng Thiên Vũ mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt đảo qua bốn lão giả trước mặt, lạnh nhạt tự nhiên!

      Bóng lưng gầy yếu thẳng đứng, cho người ta cảm giác có chút sợ hãi!

      Đối mặt với Phượng Thiên Vũ, bốn gã lão giả có chút kinh sợ, trong lòng tự nhiên sinh ra cỗ kiêng kị, ánh mắt nàng nhìn bọn họ như nhìn những cái xác chết.

      Khi nhận thức được điều này, mấy người lại sinh ra chút cảm giác vui đối với Phượng Thiên Vũ.

      Nhưng mà, nếu như lão gia phái bọn họ đến đây để giết nữ tử này, báo thù cho công tử, vì thế bọn cũng cần thủ hạ lưu tình!

      " nương, nếu như ngươi tự kết liễu, huynh đệ bốn người chúng ta có thể hướng công tử cầu tha cho ngươi được chết toàn thây, nếu . . !"

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Nếu thế nào đây?"

      Bốn người nhìn nàng cái, rồi : "Nếu , chết toàn thây!"

      "Theo ta thấy, chết toàn thây lại chính là các ngươi đó!"

      Phượng Thiên Vũ mỉm cười châm chọc, đợi tí nữa biết ai mới là người chết toàn thây

      "Hừ, khẩu khí lớn, lão phu cũng muốn lãnh giáo thực lực của nương chút!" trong bốn người vừa xong, liền đánh tới Phượng Thiên Vũ!

      Mũi chân Phượng Thiên Vũ điểm , biết từ chỗ nào lấy ra Hồng Lăng tung lên, dễ dàng cản lại công kích: "Gấp cái gì, các ngươi muốn giết ta trong học viện Đế Hoàng sao, sợ bị viện trưởng ném ra bên ngoài sao?"

      "Theo ta thấy, bằng chúng ta mở cuộc chiến sinh tử, bốn đánh , các ngươi cảm thấy thế nào?"

      Phượng Thiên Vũ nhìn nhóm người trước mắt, ánh mắt lập loè, như tính toán điều gì đó!

      biết lần này giết được bốn cái lão giả này, phụ thân của Vân Phách có thể ra mặt hay , khi ra mặt, tất nhiên kinh động đến hai vị lão tổ tông của Vân gia rồi, đây mới chính là mục đích của nàng!

      Chẳng qua là Vân Phách thực rất đáng chết, về phần những tên lão đầu này, người ta tới là muốn giết nàng, vậy nàng cũng cần phải nhượng bộ đâu.

      "Được, chúng ta tiến hành cuộc chiến sinh tử!" gã đồng ý , quay người mang theo Vân Phách đến luận võ đài!

      tin, bốn huynh đệ bọn họ lại đối phó được con nhóc này!

      đoàn người đến luận võ đài, kinh động đến ít những người ở đây, Thanh Viễn cùng Vũ Thiên cũng tới!

      Thanh Viễn lo lắng cho Phượng Thiên Vũ, còn Vũ Thiên tâm tính !

      Đông Ngự Phong, Đông Ngự Hoàng cùng với nhóm người Mộc Thương cũng tới đến!

      "Nữ nhân, ngươi nên quá cuồng ngạo như vậy?"

      Đông Ngự Phong tiến lên vài bước, giữ chặt tay Phượng Thiên Vũ, đôi mắt thâm trầm mang theo lửa giận!

      Phượng Thiên Vũ rút tay về: "Đây là chuyện của ta!"

      câu, rất ràng, tình của Phượng Thiên Vũ nàng cần Đông Ngự Phong để ý tới.

      Đông Ngự Phong chỉ có thể nhìn nàng, nhìn xem nàng bước từng bước lên luận võ đài, thân áo trắng, khảm sâu vào mắt , Phượng Thiên Vũ, tại sao nàng lại có thể nhẫn tâm đến như vậy!

      Đông Ngự Hoàng lắc đầu, nụ cười mặt thay đổi, chữ tình đả thương biết bao nhiêu người!

      Khóe mắt liếc qua người Mộc Mộc, nhìn người nam nhân lạnh lùng đứng bên cạnh nàng, mỉm cười tự giễu, hoàng đệ như thế, cảm giác phải là!

      Ánh mắt Dạ Huyễn Ngọc nhàn nhạt liếc nhìn về phía Đông Ngự Hoàng, nháy mắt rời , nhìn về phía nữ tử bên cạnh, nhưng cái liếc mắt kia chính là cảnh cáo Đông Ngự Hoàng!

      Ánh mắt của nam nhân này, thích!

      "A Vũ, ngươi muốn mở sinh tử chiến với bốn lão này hay sao?"

      Trong nháy mắt, Mộc Mộc chạy đến bên dưới võ đài. Điểm mũi chân, nàng lên đài luận võ

      Phượng Thiên Vũ nghe thây vậy, cười cười nhìn Mộc Mộc: "Mộc Mộc, có việc gì, yên tâm!"

      Mộc Mộc giật mình cả buổi, mới gật đầu: "Cẩn thận chút!"

      Nàng phải là sợ A Vũ đánh lại mấy cái lão đầu này, mà là mấy cái lão đầu này nhìn qua đều phải là người tốt đẹp gì, nàng sợ bọn họ sử dụng ám chiêu, như vậy A Vũ chịu thiệt thòi mất!

      Nhìn sâu bốn người trước mặt, Mộc Mộc mới nhảy xuống đài, lại trông thấy Đông Ngự Hoàng, gật đầu mỉm cười, rồi bước về bên cạnh Dạ Huyễn Ngọc!

      "Phượng nha đầu, ngươi muốn đấu trận sinh tử với bọn họ sao?" Thanh Viễn có chút lo lắng hỏi, tuy rằng thực lực của Phượng Thiên Vũ tầm thường, nhưng đối phương lại cùng thực lực với nàng, huống chi còn có những bốn người!

      Phượng Thiên Vũ chỉ cười: "Viện chủ yên tâm, kính xin viện chủ mở ra kết giới luận võ đài, để tránh có người quấy rầy!"

      Vừa nghe được những lời đó sắc mặt mấy người kia liền tối sầm lại , nha đầu kia chính là muốn chặn đường lui của bọn họ, đồng thời cũng chặn lại đường sống của nàng, có phải nàng đánh giá quá thấp bọn hay ?

      Giờ khắc này, bốn tên lão giả kia muốn hồ đồ luôn rồi, biết Phượng Thiên Vũ suy nghĩ cái gì nữa!

      Thanh Viễn gật gật đầu, đáp: "Được!"

      Vẻ mặt Vân Phách đắc ý, khiêu khích nhìn Mộc Mộc!

      Ngay dưới ánh mắt tò mò của mọi người, luận võ đài dần dần xây nên đạo kết giới màu lam, đem năm người vây ở trong kết giới!

      ngọn tháp cao, bóng dáng màu đen đứng ở nơi đó, vẫn là bộ trường bào màu đen cùng chiếc mũ rộng vành, gió thổi lên, vừa vặn lộ ra góc khóe môi nhếch lên của nam nhân!

      Người này phải là Vô Hận là ai. . . !

      Vô Hận thò tay ra, ổn định lại mũ rộng vành, giọng trầm thấp như khúc đàn: "Tuyết Nhi, nàng vẫn cứ cuồng ngạo như vậy!"

      Ở trong kết giới, Phượng Thiên Vũ theo bản năng nhìn lên ngọn tháp ở xa xa, trông thấy bóng dáng màu đen lóe lên, ánh mắt nàng tối sầm lại, là !

      Đột nhiên, chưởng phong cường kéo tới, Phượng Thiên Vũ khẽ cong lưng, tay khẽ chống mặt đất, hai chân xoay tròn cong lên thành vòng, tung cước mạnh vào người đứng gần nhất!

      "Tam đệ!"

      Ba người khác thấy vậy, ngay ngắn hô tiếng, rất nhanh nâng dậy!

      "Đại ca, giết nàng !"

      Từ mặt đất nam tử đứng dậy, trong mắt mang theo lửa giận, lại tiếp tục công kích Phượng Thiên Vũ, lần này, ba người kia cũng có nhàn rỗi đứng nhìn!

      Bốn người, bốn phương tám hướng, vây Phượng Thiên Vũ vào giữa!

      Đứng ở bên dưới Mộc Mộc thấy vậy, cười lạnh tiếng: " biết sống chết!"

      Công kích của A Vũ có nhiêu xảo trá mà nàng biết sao, tại bốn người này lại muốn từ bốn phương tám hướng công kích A Vũ, rồi lại để ý đến bản thân A Vũ bản thân lại đứng yên cho bọn công kích!

      " nương có ý tứ là bốn người này gây thương tổn được cho Thiên Vũ?"

      Cũng bởi vì Đông Ngự Hoàng đứng gần Mộc Mộc nhất, vì vậy rất dễ dàng nghe được những lời của Mộc Mộc!

      Mộc Mộc gật đầu, nhìn rồi nở nụ cười: "Ngươi xem rồi biết!"

      Nhiều năm về sau, Đông Ngự Hoàng cũng thể nào quên được khắc nàng nở ra nụ cười này, nó như là ma chưởng hằn sâu vào trong tâm can của , nụ cười ấm áp của nữ tử . . . chuyện này vẫn nên là về sau hẵn .

      Đông Ngự Hoàng thêm gì nữa, chăm chú nhìn võ đài, Đông Ngự Phong cùng nhóm người Mộc Mộc cũng đều như vậy, nhìn bốn người sắp tới gần, rồi đột nhiên Phượng Thiên Vũ nhắm mắt lại!

      Thanh Viễn sững sờ, thời điểm như thế này Phượng nha đầu sao lại nhắm mắt?

      Vũ Thiên lạnh lùng cười!

      biết chuyện gì xảy ra, bốn người vây quanh chuẩn bị tấn công Phượng Thiên Vũ đột ngột biến mất !

      Là biến mất, phải là thuấn gian di động, cứ như vậy còn trông thấy dấu vết!

      Mọi người đứng hình, tận đáy lòng từng cơn gió lạnh kéo đến, người đâu rồi?

      Bọn ràng tận mắt trông thấy đó, làm sao lại biến mất được?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 127: Cuộc chiến sinh tử

      Edit: Đinh Lam


      Giờ khắc này bốn người hồn nhiên có cảm thấy được tử thần cầm theo lưỡi hái, đến thu hoạch tính mạng của bọn họ!

      "Ha ha, ta ở đây!"

      Bốn người ngẩng đầu nhìn lên, đầu bọn họ là thân tuyết trắng đứng thẳng, như vương giả, khinh thường nhìn bọn !

      Ngay lúc này, dải Hồng Lăng xinh đẹp xoay tròn bung xuống, theo sát với Hồng Lăng là thanh đao xinh đẹp đầy quỷ dị!

      Bốn người vội vàng xuất ra vũ khí ngăn cản!

      Hồng Lăng, thân áo trắng, hai màu sắc đối lập, nhưng bây giờ lại dung hợp đến hoàn mỹ.

      Trông thấy Phượng Thiên Vũ xuất , Đông Ngự Phong cùng Vũ Thiên đồng thời híp híp mắt, còn nhóm người Thanh Ngư khẽ thở dài hơi!

      Vừa mới tận mắt trông thấy Phượng Thiên Vũ đích đích xác xác là biến mất, bây giờ nàng lại xuất như vậy là xảy ra chuyện gì rồi?

      Vũ Thiên tham lam nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, nếu phải là nghịch thiên gian là bí kiếp khác, xem ra người nàng ít bảo vật a!

      Thanh Viễn liếc nhìn Vũ Thiên, đem hết tất cả thu lại dưới đáy mắt, lời nào, tiếp tục chú ý đài!

      Ngăn cản Phượng Thiên Vũ, Hồng Lăng cùng Thí Huyết, bốn người hợp lực công kích thẳng tới Phượng Thiên Vũ, đồng thời phóng ra linh áp!

      Phượng Thiên Vũ cười nhạt tiếng, nàng rồi, bởi vì có đan dược phụ trợ, linh lực của nàng luôn cao hơn những người cùng giai!

      Ngay lúc bốn người công kích Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ bắt đầu triển khai!

      đạo bóng trắng xẹt qua, nàng công kích trực tiếp vào tên lão giả, hai mắt lão trợn trắng, tựa hồ thể tin được!

      Vũ Thiên cùng Thanh Viễn đồng thời đứng bật dậy: "Nàng dùng bí pháp gì?"

      Nếu vừa rồi Vũ Thiên tham lam, còn bây giờ trong ánh mắt chính là tình thế bắt buộc.

      Người khác thấy lắm, vẫn thấy lắm, ràng vừa rồi Phượng Thiên Vũ biến mất , sau đó lại bất thình lình xuất giết được người.

      Động tác quá nhanh, đột nhiên biến mất, lại nháy mắt xuất , làm cho người ta sinh ra loại cảm giác hoảng sợ, ràng bọn thể nhìn thấy được!

      Cứ theo đà này, ba người đài chiến kia chết mới là lạ, khó trách Phượng Thiên Vũ cầu bày ra kết giới võ đài, ra là vì vậy!

      Diệu cảm thấy mình uổng phí đợi nàng, Phượng Thiên Vũ, ngươi quả nhiên hổ là chuyển thế của Tuyết Cơ!

      Phượng Thiên Vũ cầm lấy Thí Huyết, nhìn thoáng qua những vệt máu dính lưỡi đao, khuôn mặt cau lại: "Thí Huyết, ngươi thích máu có đúng ?"

      Kỳ Phượng Thiên Vũ cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, lại nghĩ tới thân Thí Huyết lại lóe lên cái!

      Giống như là đáp lại lời của Phượng Thiên Vũ!

      Phượng Thiên Vũ tươi cười, đúng là đều sống lâu năm như Đoạn Hồn a?

      "Vậy ngươi muốn máu của người nào?" Phượng Thiên Vũ xong, buông tay ra, giống như là cho bản thân Thí Huyết được lựa chọn!

      Ba người còn lại thấy vậy, trong cơn giận dữ, mang theo lửa giận ngập trời bổ về phía Phượng Thiên Vũ!

      "Thí Huyết, trở về!"

      Vốn bản thân Thí Huyết vừa nghe thấy giọng của Phượng Thiên Vũ, ai ngờ chưa đầy giây Thí Huyết nằm trong tay Phượng Thiên Vũ!

      Phượng Thiên Vũ nhìn ba người trước mặt, cười lạnh tiếng, chung quanh thân thể bộc phát ra linh áp cường đại, ba ngàn sợi tóc cũng theo đó mà bay lên, thân sát khí, tựa như Tu La Địa Ngục, đứng ở bên ngoài Vân Phách trông thấy vậy, thân thể nhịn được rùng mình cái, kết thúc rồi!

      ", mau trở về, gọi phụ thân đến đây!"

      Lúc này Vân Phách thể ly khai, đành phải hạ lệnh cho nam nhân đứng bên cạnh , mau chóng mời phụ thân đến đây!

      Bằng ba vị Trường lão xong mất!

      "Dạ, Nhị thiếu gia!" Nam tử lĩnh mệnh, rất nhanh ra ngoài học viện Đế Hoàng, chạy thẳng đến Vân phủ, đường có thể là ra roi thúc ngựa!

      Phượng Thiên Vũ xoay người cái, tránh thoát được công kích của gã, trong nháy mắt lại tung ra chưởng đánh vào ngực của người khác!

      Nhanh, chuẩn, ngoan, có thể Phượng Thiên Vũ đem ba từ kia diễn dịch hoàn toàn!

      Ba người quan tâm, tiếp tục vây lại!

      Phượng Thiên Vũ cười lạnh tiếng, bàn tay linh lực ngừng hội tụ, chút lưu tình đánh thẳng lên ngực người muốn công kích.

      Thân thể người nọ lập tức choáng váng, kinh sợ : "Đại ca, nhị ca, nàng cũng là cao cấp Linh Tông, giống với chúng ta, chúng ta…!"

      Nam nhân còn chưa dứt lời, lồng ngực của bị thanh đao cắm lên!

      "Tứ đệ!"

      Hai người phẫn nộ hô tiếng, đều muốn tiến lên!

      Hai mắt Phượng Thiên Vũ tối sầm lại, nhấc chân, cước đá bay xa năm thước!

      Về sau chỉ cần chế tay của nàng là được rồi?

      Ngu ngốc!

      Giao thủ ngắn ngủn chưa đến mười chiêu, bốn người bọn họ chết mất hai người, làm sao bọn họ có thể cam tâm!

      Hai người nhìn nhau, nổi giận gầm lên tiếng: "Liệp Ưng, Hắc Tuyệt, ra!"

      Ngay sau đó, hai ma thú cửu giai Đế Vương xuất đài tỷ võ, cũng may kết giới mở rộng, bằng thêm hai cái "cầm thú" này đúng là chật hết chỗ đứng.

      "Các ngươi đúng là già mà kính, cuộc chiến sinh tử lại còn muốn triệu hồi ma thú?" Phượng Thiên Vũ nặng , như gió mát, nhưng mang theo nồng đậm ý vị châm chọc!

      Thanh Viễn vỗ tay cái: "Vân Phách, người Vân gia các ngươi đều vô sỉ như vậy sao?"

      Cuộc chiến sinh tử, đấu bốn là quá phận, vậy mà giờ lại còn muốn triệu hồi ma thú ra, lần đầu tiên được trông thấy có người vô sỉ như thế a.

      Thanh Viễn giơ tay lên muốn thu lại kết giới, để Phượng Thiên Vũ ra, nhưng lại bị Vũ Thiên ngăn lại: "Thanh Viễn, sốt ruột làm gì vậy?"

      Thanh Viễn thu tay lại, ngồi lại chỗ cũ, chăm chú nhìn lên đài, mục đích của Vũ Thiên sao lại biết, muốn mở ra kết giới, phải xung đột với tên Vũ Thiên này, còn bằng nhìn Phượng nha đầu giải quyết như thế nào!

      Những người ngồi ở bên dưới cũng bắt đầu bàn tàn xôn xao...!

      "Hai cái lão đầu kia đúng là vô sỉ, trong cuộc chiến sinh tử còn dám triệu hồi ma thú?"

      "Đúng vậy a, đúng là quá đáng!"

      thanh bàn tán đều , hiển nhiên ba người đứng trong kết giới kể nghe !

      Hai mắt lão gải đỏ rực lên, nhưng vẫn thu hồi ma thú, bây giờ bọn chỉ muốn giết chết nữ nhân này báo thù cho Tam đệ và Tứ đệ!

      "Lui ra!" Phượng Thiên Vũ phẫn nộ quát tiếng, ánh mắt lạnh lùng!

      Nàng vốn muốn chơi với bọn họ chút, xem ra cần thiết nữa rồi!

      Hai ma thú kia nghe thấy nàng lạnh lùng quát ra tiếng, thân thể vội vàng run lên!

      Hai ma thú cảm ứng được người nàng có cỗ khí tức ma thú rất cường đại, nức nở nghẹn ngào hai tiếng, giống như muốn cái gì đó!

      Phượng Thiên Vũ nhíu mày, lập tức ra: "Ta giúp các ngươi cởi bỏ khế ước, sau đó cút cho ta!"

      Mọi người hiểu được nữa rồi, người này điên rồi sao? Còn muốn cởi bỏ khế ước?

      Diệu khẽ giật mình, nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, nàng là câu thông với hai ma thú kia sao?

      Khi mọi người còn ngơ ngác nghi hoặc, hai đạo ánh sáng kim sắc rơi xuống, Phượng Thiên Vũ vẽ lên hình cổ văn, hai đạo ánh sáng kim quang tách ra rơi vào người hai lão giả.

      Chỉ thấy khắc sau, tiếng hai ma thú gào thét vang vọng khắp học viện Đế Hoàng!

      Thanh Viễn kinh hoàng đứng lên, thể tin nhìn Phượng Thiên Vũ, cưỡng ép giải ước, nàng, nàng ràng cưỡng ép giả trừ khế ước của hai người đó, như vậy lúc nãy nàng chính là câu thông với hai ma thú kia!

      Khi hai ma thú vừa được cởi bỏ khế ước vẫn chưa lấy lại được tinh thần, xoát cái tiến vào gian của Phượng Thiên Vũ, chúng nó cũng vừa được nàng thông báo, tại có kết giới, chúng ra được, chỉ có thể chờ khi kết giới biến mất, tụi nó cũng thông minh mà, nhoằng cái liến trốn vào gian của Phượng Thiên Vũ!

      "Ngươi. . Ngươi làm cái gì?"

      Hai người nhìn xem Phượng Thiên Vũ, lớn tiếng chất vấn!
      tú cầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :